Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 110: Chương 110



Bì Bì đem chuyện Liên Dụ hôn trộm Phương Uyển Chi nói ra hết.

Nguyên nhân thì vô cùng đơn giản.

Hắn sắp phải đi Hành sơn làm nhiệm vụ, cho nên dù Liên Dụ có biết là do hắn nói, người kia cũng không làm gì được mình.

Đương nhiên trong chuyện này còn có một ẩn ý khác, hắn muốn xem náo nhiệt, vì chuyện này mà hắn từng bị Liên Dụ đánh nhiều lần, giữa hai người cũng không còn tồn tại tình hữu nghị chủ tớ nữa rồi.

Trong lòng Bì Bì nghĩ, nếu hai vợ chồng ngày ngày tương kính như tân bỗng một hôm lại cãi nhau, nếu không làm hòa được sẽ bị chia năm xẻ bảy. Liên Dụ và Phương Uyển Chi không giống như vậy, từ khi hai người họ biết mặt đã bắt đầu cãi nhau, lúc là nhân tình cũng đánh nhau, tới mức gà bay chó sủa, cho nên bây giờ dù có đánh cũng không tan được.

Nghĩ như thế, Bì Bì kể hết câu chuyện về một công tử bỉ ổi đã hôm trộm tiểu cô nương ngủ say cho nàng nghe hết. Sau khi nói xong, hắn thấy hết sức nhẹ nhàng vui vẻ, về phần Liên Dụ có vui vẻ hay không, hắn vội nhìn sắc mặt của Phương đại cô nương một chút.

Ừm, chỉ có thể nói, tự cầu phúc đi.

Hai ngày nay mí mắt phải của Liên Dụ nháy không ngừng. Sống lưng tự nhiên lại thấy lạnh, như thể có người nào đang trừng mắt sau lưng hắn.

Từ sau lần đưa thư hôm trước, cộng thêm con d.a.o phay Phương Uyển Chi gửi tới, mí mắt phải của hắn cũng nháy nháy một hồi.

Trong lòng hắn vẫn muốn tự mình nói chuyện với Phương Uyển Chi. Nhưng không biết vì sao mấy ngày gần đây trong triều bao nhiêu là việc, không để cho hắn chút thời gian nào. Đương nhiên, Liên Dụ cũng phải thừa nhận, trong bụng hắn vẫn thấy có phần không phục.

Cái suy nghĩ không phục này, giống như thời kì phản nghịch của thiếu niên, luôn luôn cố chấp. Hắn thấy mình đã nhận sai, mà đối phương lại vẫn gây sự tiếp, trong lòng cũng không biết phải dỗ dành thế nào, hắn bó tay toàn tập.

Mỗi ngày sau khi làm xong việc, về đến phủ cũng đã khuya, Liên Dụ nhìn thức ăn trên bàn một lượt. Không biết là hương vị gì, hắn sờ sờ lưỡi d.a.o kia, tự nhiên lại mong nàng đến đây c.h.é.m hắn.

Hắn đã nói xin lỗi, Phương Uyển Chi lại còn hung dữ như vậy, ngay cả cây trâm kia cũng đập gãy.

Nghĩ tới đây, Liên Dụ thở dài một hơi, bóng lưng buồn bã ỉu xìu. Chen chúc giữa một đám người mặc quan bào, cả người hắn đều rầu rĩ, như thể sống thế cũng đủ rồi.

Liên Dụ phải thừa nhận, không có Phương Uyển Chi càu nhàu, cuộc sống của hắn không còn như ngày thường nữa. Vậy thì hai mươi bảy năm trước hắn đã sống ra sao?

TBC

Thân thể của Lưu Nguyên Đế không được tốt, lúc lâm triều cũng thường xuyên ngáp dài. Ông không muốn thừa nhận mình đã tuổi cao, còn thường xuyên ăn linh đan do Khương hoàng hậu luyện cho.

Liên Dụ biết rõ đó không phải thứ gì tốt, nhưng hắn cũng không thể lên tiếng. Bởi vì toàn bộ triều đình đại thế đã định như vậy rồi, thân thể Lưu Nguyên Đế rồi sẽ có một ngày yếu đi. Ông lại nghĩ đan dược mà Khương hoàng hậu đút cho mình có thể cứu mệnh gì đó, cho nên cứ uống.

Bởi vì ông là quân chủ, bởi vì ông có quyền sinh sát trong tay, cho nên cho dù lúc này ông làm chuyện ngu muội như đám thôn dân thờ phụng La Bàn Nhi, không ai dám mở miệng nhắc nhở.

Không có ai dám làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của mình, các quan lại trên triều không làm, Liên Dụ lại càng không.

Đứng một hồi, các cựu thần tiếp tục ca công tụng đức, vẻ mặt của hoàng đế vô cùng nghiêm túc, nhìn không hề giống một người bệnh tình nguy kịch, dù sao được chăng hay chớ, mọi người sống yên ổn là tốt rồi.

Lưu Nguyên Đế nói: “Liên Dụ, vụ án nhà xưởng dệt may ở Kinh Châu giao cho ngươi thẩm án, về chuyện mấy thư sinh làm loạn vài hôm trước, xử cửu tộc đi.”

Liên Dụ tiếp chỉ, nhưng lúc nghe câu đó thì nhíu mày hỏi:

“Gần đây không phải người đang muốn tế tự sao, dính nhiều m.á.u tanh như vậy không tốt lắm. ”

Lưu Nguyên Đế suy nghĩ một lúc, cơ thể ốm yếu tựa lên ghế rồng.

“Vậy thì đày đi quan ngoại đi, nhưng đầu của Diêu Thế Ninh vẫn phải chém, còn chuyện xét nhà thì ngươi cứ làm đi.”

Hữu tướng Trương Tư Trung đứng bên phía dưới co rút khóe miệng, mấp máy nửa ngày, cũng không dám nói với Lưu Nguyên Đế.

“Mỗi lần Liên Dụ xét nhà đều biển thủ không ít bạc, phần dư lại mua đồ ăn vặt, trên thực tế báo về căn bản không thừa nổi bao nhiêu.”

Nhưng mà mấy câu này ông đâu dám nói, bởi vì ông đã từng nói một lần, cho hộ bộ đi điều tra kĩ từng khoản, nhưng chưa từng phát hiện có sai sót.

Lúc đó ngoài Trương Tư Trung ra, không ai dám tìm tật xấu của Liên gia. Mấy chuyện xét nhà này Hình bộ và hộ bộ cùng nhau đốc thúc, Ngày thường Liên gia hiếm khi bộc lộ tài năng, cũng không qua lại mấy với quan lại trong triều. Sau một hồi điều tra làm rõ, ông cũng không tìm ra chút sơ hở nào.

Trương Tư Trung biết rõ, đây không phải người ông có thể chọc được.

Bởi vậy, cho dù mỗi lần đều đỏ mắt nhìn Liên Dụ xét nhà, hắn cũng không có cách nào hơn.

Sau khi hạ triều, Trương Tư Trung đi tới bên trái Liên Dụ, Lễ bộ Thượng thư Cố Thụ Ngôn đi bên phải, Trương Thư Trung ho một tiếng vờ nói:

“Lần này đi với Lan Khanh đúng là chuyện tốt nhỉ, trong Liên phủ lại có thêm mấy món đắt giá rồi, nghe đâu chuyện xưởng dệt ở Kinh Châu kia cũng là bị oan, con cọp lại lệnh cho con kiến đi dọn gạch, cuối cùng chịu tội vẫn là con kiến”.

Nói xong còn hừ hừ trong mũi hai tiếng.

“Liên đại nhân kiếm được không ít bạc, nhưng danh tiếng lại không phải tốt đẹp gì. Ngươi mới còn trẻ như vậy…”

“Ồ.” Liên Dụ gật đầu “So với việc già rồi mà tiền và thanh danh cái gì cũng không tốt, ta vẫn thích bạc hơn”.

Sau đó hắn lại chỉ cái nhẫn trên ngón tay Cố Thụ Ngôn nói: “Cái này mấy ngày trước ta thấy trong cửa hàng có một cái, nếu ngài không có bạc mua mới, chờ ta về nhà sẽ đưa cho ngài cái mới nhé”.

Làm quan không có mấy ai bàn tay sạch sẽ. Có thể ngồi lên vị trí quan lớn, đừng nói đến lương tâm, ai cũng ham hố tham thiếu mà thôi. Liên Dụ không muốn nói những người này là vô liêm sỉ, bởi vì nói thế, hắn cũng cực kì vô liêm sỉ. Đại Yển trên lương bất chính, trụ cột xiêu vẹo, nếu muốn sống ngay, bản thân mình cũng không yên ổn.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 111: Chương 111



Liên gia cũng thường xuyên cứu tế, cái mà hắn ngăn được cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Nếu là ngày thường, hắn chẳng muốn chấp nhặt với mấy ông lão này. Bởi vì như vậy có vẻ không có phong cách, cộng thêm dung mạo mấy người này không hề đẹp, hói đầu trọc lóc.Nhưng mấy ngày gần đây tâm tình của Liên đại nhân rất không tốt, cho nên lời nói ra cũng rất không xuôi tai, mặc dù bình thường đã vốn không dễ nghe rồi.

Cổ Thụ Ngôn bị nói đến không còn mặt mũi, đang định mở giọng trưởng giả dạy dỗ hậu sinh, dù sao hai người cũng là quan nhị phẩm trong triều, Trương Tư Trung muốn dạy dỗ Liên Dụ, nhưng ở nơi này, có ai có thể trị được nhị thế tổ này chắc. Trên đường lớn xuất hiện một bóng người thướt tha.

Vóc người rất đẹp, mày liễu mắt hạnh mày ngài, gò má hồng hồng ưng ửng, có lẽ nàng vừa chạy tới, hoặc là bị chọc tức, cho nên mới đứng giữa đường như thế.

Liên Dụ đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn ngẩn người một lúc.

“A Đào.”

Sau đó lại nhìn trái nhìn phải một lượt

“Nàng mang d.a.o tới làm gì? ”

TBC

Nữ tử tên A Đào cũng không thèm nhìn hắn, nàng xoay người đi thẳng trên đường, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Ngài lăn ra đây cho ta”.

Liên Dụ cảm thấy Phương Uyển Chi muốn c.h.é.m hắn thật, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn rất vui. Nàng muốn hắn tới, hắn sẽ ngoan ngoãn tới, đôi mắt dán chặt lên người nàng, không buồn để ý xem có ai đang nhìn không, cứ thế nhẹ nhàng bước đi.

Phương đại cô nương bên này lửa giận đã sắp lên tới đỉnh đầu.

Đúng là nàng thích khóc lóc giả chết, nhưng từ trước tới nay luôn biết giữ chừng mực, không bao giờ làm loạn. Lần này cũng bị Liên Dụ làm nàng tức quá.

Không vì cái gì khác, chỉ vì một câu đơn giản hắn cũng chưa từng nói với nàng.

Lần này đúng là Liên Dụ đã giải thích rõ ràng, nàng không trách hắn, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn có thể cho mình một lý do để an tâm.

Khi còn bé nàng đã mất mẹ, lớn lên bên cạnh một người cha như vậy, nàng luôn không có cảm giác an toàn. Liên Dụ lại quá mức tùy tính, mặc dù ngoài miệng Phương Uyển Chi không nói, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy sợ. Hai người thân mật một thời gian dài như vậy, chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên làm cũng chỉ còn một bước lau s.ú.n.g cướp cò kia thôi, ngay cả một câu thích nàng, hắn cũng chưa từng mở miệng.

Phương đại cô nương chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng tìm khắp thoại bản cũng không tìm ra một nam chủ nào có tính tình như Liên Dụ vậy. Lần trước đúng là nàng giận, không chỉ vì hắn tránh không gặp nàng, mà còn vì một câu để nàng an tâm hắn cũng không thèm nói.

Hôm qua Bì Bì chạy tới nói Liên Dụ từng hôn trộm nàng, hơn nữa lúc đó trong lòng không biết có thích nàng hay không, thấy thua thiệt cho nàng, nên mới tặng cây trâm quý giá đó.

Phương Uyển Chi liền nghĩ tới chuyện ở Nhạn Nam, Liên Dụ cũng đưa hết bạc cho nàng, đột nhiên nàng lại thấy sợ. Liệu có phải vì hắn thấy mình đã chiếm tiện nghi của nàng, cho nên đưa bạc đuổi nàng đi.

Con người cũng sẽ có lúc suy tính thiệt hơn, Phương Uyển Chi cũng thế. Lúc chính miệng cha của nàng nói, Liên Dụ sắp xếp cho nàng với một vị quan tam phẩm Thái Thường Tự Thiếu Khanh, tên là Lô Văn Miểu, trái tim nàng đau đớn như muốn vỡ ra từng mảnh.

Nhìn bức thư mà hắn gửi cho nàng, Phương Uyển Chi chỉ hận không tát lên mặt mình vài cái.

Sao mình lại thích hắn đến thế chứ?

Tâm tư Phương Uyển Chi rối ren trăm vòng, sắc mặt tất nhiên là không tốt. Liên Dụ nhìn xem, vừa định nói đã thấy nàng hỏi lại.

“Phát bổng lộc rồi sao?”

Liên Dụ cũng mơ màng gật đầu.

“Phát rồi.”

“Phát khi nào? ”

“Trưa hôm qua.”

Sau đó Phương Uyển Chi không nói gì nữa, khoanh tay lại như chờ đợi, thấy Liên Dụ đang ngẩn người ở bên này thì nàng nhướn mi:

“Sao thế, không phải mỗi lần ngài chiếm tiện nghi của ta xong đều muốn đưa bạc sao, lần này lại không đưa bạc à?”

Liên Dụ vội vàng tháo hà bao bên hông đưa cho nàng, một câu cũng không dám nói. Trong lòng hận c.h.ế.t Bì Bì, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta. Ban đầu hắn còn không phục lắm, nhưng giờ cũng mất hết cả kiêu căng, chờ một lát mà Phương Uyển Chi vẫn không cầm, hắn nói: “Bổng lộc không được bao nhiêu, nếu nàng muốn mua đồ thì đến phòng thu chi, có rất nhiều, đều đưa nàng cả”.

Phương đại cô nương liền nở nụ cười.

“Sao ta lại dám lấy bạc của Liên Dụ ngài chứ, hôm nay ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, ngài có từng có chút tình ý nào với ta không, hay chỉ trêu chọc ta thôi? Phương Uyển Chi ta chỉ là một cô nương bình thường. nhưng vẫn là hoàng hoa khuê nữ chưa cưới gả, giờ ta cũng không cần mặt mũi nữa, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, rốt cục ngài có thích ta không?”

Ánh sáng mặt trời buổi sớm rơi trên mặt đất, chiếu lên người nàng như tạo thành một viền vàng nhạt, giống như một vị nữ tướng quân mạnh mẽ uy phong.

Liên Dụ chưa từng thấy nàng như thế, cho nên nhìn đến sững người, như thể muốn khắc ghi hình ảnh này vĩnh viễn cùng tháng năm. Hắn nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào quên được cô nương thẳng thắn trước mặt lúc này.

Phương Uyển Chi cũng nhìn hắn, nhưng trong lòng lại khác, bởi vì hắn không trả lời nàng, lòng nàng đau muốn chết.

Nàng lùi hai bước, đôi mắt mờ nước, nàng định xoay người rời đi, nhưng cuối cùng lại dừng lại, đưa tay nhéo lên lỗ tai của Liên Dụ.

Đúng lúc đó nàng lại nghe hắn nói: “Phương Uyển Chi, ta muốn cưới nàng.”

Ta đã nghĩ từ rất lâu, chưa từng do dự, cũng không hề d.a.o động. Chỉ muốn cưới nàng, lấy nàng mà thôi.

Thói quen từ trước tới nay vẫn tự mình sắp xếp tất cả, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn nói: “Xin lỗi nàng, là ta không tốt, đã làm nàng đau lòng đến thế”.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 112: Chương 112



Liên Dụ nói: “Ta cưới nàng.”

Chỉ ba chữ đơn giản như thế, nhưng hắn lại nói cực kì nghiêm túc.

Phương Uyển Chi thừa nhận, mấy tháng qua hai người ở chung, nàng vẫn luôn muốn nghe hắn nó vài lời. Có thể là ta thích nàng, có thể là ta yêu nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới, ta cưới nàng.

Câu nói này còn là lời hứa hẹn lớn hơn cả yêu thương, hứa hẹn cả đời. Hắn không hiểu chuyện tình cảm, từ trước đến nay Phương Uyển Chi vẫn biết, Liên Dụ muốn cho nàng, cả đời của hắn, một mái nhà vì nàng che gió cản mưa.

Khắp thế gian này những câu dỗ ngon dỗ ngọt nhiều như vậy, nhưng hắn lại chưa từng nói một câu, hắn lại nói, ta cưới nàng.

Một vẻ mặt thành khẩn đến thế.

Phương Uyển Chi ngốc rồi, thậm chí cũng không khóc được, nàng há hốc mồm, như muốn nói gì đó, mà lại không nói được nên lời, nước mắt đảo quanh,

Nàng chờ câu nói đó rất lâu rồi, lâu đến nỗi nàng nghĩ có lẽ hắn sẽ không bao giờ nói.

Phương Uyển Chi nhìn hắn, nhìn thật chăm chút, rồi dùng sức nhéo lỗ tai người kia, bực bội: “Sao không nói sớm, chàng nghĩ đây là lời cầu hôn à, có ai cầu hôn như vậy không?”

Nước mắt cứ thế chảy ra, nhưng khóe miệng lại không kìm được cong lên, không biết là đang khóc hay cười.

Phương Uyển Chi tức c.h.ế.t rồi, mình đúng là một cô nương không biết thẹn thùng dịu dàng gì cả. Nàng không nói được một câu tâm tình đáp lại động lòng người, nàng chỉ biết trong lòng mình rất ấm áp, cứ thế khóc loạn lên.

Liên Dụ để mặc nàng khóc, mặc nàng nhéo, cánh tay dài ôm chặt nàng vào lòng. Hôn lên tóc nàng, hắn muốn nói, đừng khóc, là do ta không biết cách nói chuyện. Nhưng rồi lại thấy nói vậy thật già mồm.

Hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, tốt cả đời, kiếp sau nếu nàng vẫn đồng ý ở cùng ta, ta sẽ đối tốt với nàng hơn nữa, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cho đến khi nằm chung một quan tài. Liên Dụ nghĩ tới đó thì khẽ cười, thấy chuyện tình này thực sự quá ngọt ngào, có lẽ chuyến này về phải tìm một vị đạo sĩ làm pháp, để giữ lấy mấy đời sau của Phương Uyển Chi.

Phương Uyển Chi tựa vào n.g.ự.c hắn cảm giác được người nào đó đang cười, nàng cũng cười theo, nhưng rồi lại giương nanh múa vuốt sẵng giọng: “Chàng đắc ý cái gì, ta còn chưa đồng ý đâu”.

Liên Dụ cúi đầu hôn lên môi nàng, môi lưỡi quấn quýt một lúc lâu rồi hắn mới thở dài một tiếng: “Có đồng ý hay không cũng là của ta”.

Hắn yêu cô nương này, bắt đầu từ lúc nào hắn không nhớ nữa. Hắn chỉ biết, nàng là thứ trân quý nhất trên thế gian này của hắn, quý đến mức hắn nguyện ý vất bỏ mọi thứ để đổi lấy nụ cười đó.

Liên Dụ thích bạc, đã thích hai mươi bảy năm, nây giờ hắn lại nguyện ý đưa thứ đó cho người yêu thương nhất.

TBC

v**t v* đầu Phương Uyển Chi, hắn nói: “A Đào, bạc rất tốt, cho nên ta mới thích nó lâu như vậy. Ta thích kiếm bạc, nhưng vẫn thấy nó lạnh như không, không có tình vị con người. Giờ ta dốc hết túi, giao hết cho nàng, giao cả bản thân ta nữa, đều đưa cho nàng hết”.

Phương Uyển Chi ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng có muôn vàn điều muốn nói, chỉ tiếc nàng còn chưa cảm động xong, Liên Dụ đã nhướng mày thêm một câu.

“Nếu về sau nàng muốn đánh ta, nhớ đưa cây d.a.o phay lần trước nàng tặng ấy…”.

Lời còn chưa dứt đã bị Phương Uyển Chi trừng mắt.

Một đám triều thần còn đang nghiêng người hóng chuyện nhìn ngó, khoảng cách cũng khá gần, họ thậm chị còn thấy nhị thế tổ kia bị nàng nhéo tai. Nhưng mà hắn lại còn ôm tai vui vẻ.

Đó là một ngày rộn ràng sắc thu, rất nhiều người cùng chứng kiến một đôi vợ chồng nhỏ nói chuyện yêu đương không tính là lãng mạn lắm. Hình ảnh đó không có gì đẹp mắt, nhưng lại toát ra vẻ hạnh phúc rạng ngời. Giống như một chén cơm đầy trong cái bát sứ trắng thanh hoa, vô cùng bình thường, nhưng là cả đời gắn bó.

Liên Dụ và Phương Uyển Chi hòa hảo, quan hệ lại khôi phục lần nữa, tiếp tục gắn bó thân thiết.

Vì Bì Bì đã đi Lưu Hằng sơn từ sớm, cho nên không biết rõ cuộc chiến kia diễn biến như thế nào, hai người này hồ đồ ra sao. Nhưng mà không thấy cũng tốt, chẳng có gì đẹp mắt. Là một người đi đơn về bóng như hắn, nhìn tận mắt cảnh người ta tình ý, yêu đương thì có gì mà hay. Đặc biệt người đó còn là Liên Dụ và Phương Uyển Chi nữa.

Trong chuyện này, người bị xâm hại trực tiếp nhất, chính là Vương Thủ Tài đã bị ngừng cho ăn thịt đang làm tổ trong lều.

Trong khái niệm của nó, làm sao mà hiểu được cái gì là gây gổ, cái gì là hòa hảo, thứ meo meo theo đuổi chính là ăn. Ăn no ngủ kĩ, tỉnh ngủ được Liên Dụ ôm vào viện phơi nắng.

Nhưng mà mấy ngày trước đây tâm tình Liên Dụ không tốt, nó cố ý dụi dụi vào bên chân hắn, muốn nhảy lên nhưng cơ thể lại quá nặng. Đến khi nhìn thấy hắn đang chăm chú nhìn cây d.a.o phay thì run sợ vo tròn thành một cục, lăn ra ngoài viện, trong bụng lại cảm thán về nhân sinh.

Càng về sau, ngay cả phòng nó cũng không chịu vào, bởi vì đi lại giờ rất tốn sức, nó chỉ cần ôm chậu rồi nhảy vào đó ngủ. Đồ ăn thì quả nhiên không ít, nhưng không hiểu vì sao, nó lại thấy rất vô vị, vì không còn Phương Uyển Chi càu nhàu, không có nàng cầm sợi dây thừng kéo nó đi ra ngoài, nó lại thấy tịch mịch.

Lúc Phương Uyển Chi nắm tay Liên Dụ đi vào, Vương Thủ Tài đang nghiêng người nhàm chán gặm thịt. Cục thịt kia rất lớn, ba bốn lớp, Vương Thủ Tài không nhai được, cứ tùy tiện l.i.ế.m l**m trong miệng.

Phương đại cô nương vừa nhìn thấy mặt đã trầm hẳn xuống, nàng trừng lớn mắt đi tới, phát hiện nó lại mập hơn thì mắng thẳng vào mặt Liên Dụ và Vương Thủ Tài. Sau đó giận dữ đi phòng bếp không cho nó ăn thêm nữa.

Trong tiểu viện còn trồng một ít cây hành nước đang phất phơ đón gió, tươi xanh mơn mởn. Vương Thủ Tài vẫn làm ổ dưới tàng cây, Liên Dụ nằm tựa lên cái sập bên cạnh cây hoa lê, đôi mắt cùng nhìn về thân ảnh hung dữ đang bận rộn trong phòng bếp.

Cửa sổ phòng bếp nhỏ còn mở, bếp lò lạnh ngắt vì nữ chủ nhân trở về mà nổi khói lên lần nữa. Liên Dụ thấy Phương Uyển Chi mặc tạp dề vươn nửa người ra hỏi hắn.

“Trưa nay chàng muốn ăn gì, có cần tới nha môn không?”

Mái tóc mây xõa dài được túm lại bởi một cây trâm kết, dưới ánh mặt trời chói lọi, thanh tú động lòng người.

Liên Dụ chống cằm nhìn xem, đều là củi gạo dầu muối hắn vẫn ăn hằng ngày, nhưng giờ chủ nhân của căn bếp đã về, tư vị này sẽ khác trong dĩ vãng.

Hắn nói: “Hôm nay không đi nha môn, ta bị bệnh, cho người đi nói một tiếng là được rồi”. Sau đó đặt Vương Thủ Tài lên sập nhỏ, thấy tên mập kia bực bội kêu lên.

“Nàng nấu gì cũng được, tùy nàng cả”.

Phương Uyển Chi thấy Liên Dụ cả người lười biếng, nàng vội hỏi.

“Bệnh gì?”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 113: Chương 113



Liên Dụ không trả lời, hắn ôm Vương Thủ Tài xoay người, trong miệng như đang hừ hừ một khúc gì đó, đại khái là: Có một người xinh đẹp, thanh dương uyển này, gặp gỡ bất ngờ, ta thích này hôm đó.

Ư hử xong thì thấy mình kì quặc quá, hắn đưa lưng về phía Phương Uyển Chi nói:

“Không có bệnh gì hết, là không muốn đi thôi.”

Bình sinh không hại tương tư, vừa gặp tương tư đã tương tư. Giai nhân đang ở bên cạnh, hắn muốn ra cửa mới là lạ đó.

Phương Uyển Chi nhìn bóng lưng người kia đang xoay xoay vặn vặn, tự dưng lại muốn bật cười, nàng c*n m** d***, tiện tay ném một quả gì đó ra ngoài.

“Còn nằm đó làm gì, vào đây giúp ta đi.”

Hai người nói chuyện qua khung cửa sổ, nàng khúc khích cười, vui vẻ như nhặt được bạc trên đường.

Liên Dụ vừa nhặt quả kia vừa cắn, lại nhìn sang nói với Vương Thủ Tài.

“Nhìn thấy chưa, nàng đồng ý ở cùng ta đấy”.

Trả lời hắn, là một cái mặt mèo khinh bỉ.

Vênh váo cái gì chứ?

Liên Dụ và Phương Uyển Chi rất thân thiết, hai người cứ thế đóng cửa lại hưởng thụ thế giới của mình, quên luôn ở nhà còn có một Phương Chính đang loay hoay suy tính.

Chuyện này phải kể ra là, sau khi Tôn bà tử đưa bức tranh cho Phương Chính, ông cảm thấy những gì mình tính toán đều đổ sông đổ biển.

Liên Dụ là ai chứ, là con trai trưởng của thừa tướng trước kia, là tôn tử của vương gia khác họ, là nhị thế tổ nổi danh kinh thành. Nếu hắn muốn chơi đùa, nữ nhân dạng gì mà không có, sao có thể thích một nữ tử hung dữ như Phương Uyển Chi được.

Phương Chính tự nhận khuê nữ nhà mình ngoại trừ vẻ bên ngoài ra không có gì vượt trội, trong lòng cũng tự hiểu rõ, may mà quan tam phẩm cũng được lắm rồi. Bức họa vừa lấy về không bao lâu đã được đưa đến tay Lô Văn Miểu.

Lô Văn Miểu là Thái thường tự thiếu khanh, ngày thường chịu trách nhiệm tế tự ở trong cung, thuộc cùng biên chế với lễ bộ. Tuổi đã hơn bốn mươi, đại phu nhân đã c.h.ế.t mấy năm trước, trong phủ còn giữ lại vài phòng thê thiếp.

Hắn là người thích mỹ nhân, đặc biệt là các mỹ nhân ngây thơ. Bức họa vẽ Phương Uyển Chi vừa tới tay, hắn đã bị giật nảy mình.

Nếu là người Ngọc Trần Phụng Uyển giới thiệu thì sẽ đánh tiếng trước, nhưng mà Phương Chính lại hiểu nhầm ý của Liên Dụ, đương nhiên hắn chưa hề thông báo gì với Lô Văn Miểu. Chỉ là khi nhìn thấy bức tranh, cộng thêm thiếp canh năm sinh tháng đẻ, Lô Văn Miểu cũng động lòng.

Trên bức họa là một mỹ nhân vô cùng diễm lệ, hắn vừa nhìn đã ưa, quyết định vì Phương Uyển Chi mà tái giá. Được làm chính phòng, Phương Chính miệng cũng mừng đến mức nở hoa. Thế là hai bên đều được kết quả vừa lòng. Nhưng mà hôm nay Phương Chính lại nghe nói Phương Uyển Chi và Liên Dụ nắm tay nhau trên đường, lòng ông lại đắn đo. Trong lòng tự nhủ, hai người kia rốt cục là có quan hệ hay không vậy, nếu thân thiết như thế, tìm khắp Đại Yển cũng không có người con rể nào hiển hách hơn Liên Dụ được.

Chỉ là trong lòng ông lại suy nghĩ đến một chuyện, sự thực và nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ai mà biết Liên Dụ có cưới Phương Uyển Chi hay không, nếu không cưới thì còn không bằng gả cho Lô Văn Miểu.

Phương Chính vừa đi vừa cân nhắc lợi hại, đi quanh sân đến mỏi cả chân. Nhưng đúng lúc đó Lô Văn Miểu lại tìm tới Phương Phủ.

Vài ngày đây bệnh thấp khớp của hắn lại tái phát, đi đường cũng không thoải mái, cho nên đã dâng sớ xin nghỉ hai ngày, vì vậy mà không hề biết đến chuyện sau khi hạ triều ngày hôm đó.

Hôm nay hắn đến là để cầu hôn, thuận tiện gặp mỹ nhân trong bức họa.

Phương Chính vừa nghe nói người này đến thì đâu dám thất lễ, vội bưng trà dâng nước mời Lô Văn Miểu vào nhà. Nhìn gương mặt nếp nhăn chằn chịt đó, trên trán có bốn nếp gấp, bụng cũng phình cả ra, còn già hơn cả tuổi thật.

Hai người ngồi trong sảnh uống trà, mỗi người một suy nghĩ.

Lô Văn Miểu muốn gặp Phương Uyển Chi, Phương Chính lại không tìm thấy Phương Uyển Chi. Nhưng mà thực ra Phương Chính cũng không muốn tìm, nếu nàng thành đôi với Liên Dụ thật, ông còn cần cái tên Lô Văn Miểu này làm gì.

Hai người trò chuyện với nhau một lúc, Phương Chính thì liên tục thoái thác, nói Phương Uyển Chi đang đọc sách ở hậu viện, sức khỏe không được tốt, cho nên không gặp khách được, sợ nhiễm bệnh cho Lô đại nhân.

TBC

Lô Văn Miểu đã đến đây một chuyến, sao thể không nhìn được cả vạt áo của mỹ nhân, trên mặt cũng thấy vẻ bất mãn, nói tiếp hắn cũng lười, cứ thế nhấc chân tới hậu viện.

“Bổn quan nói muốn gặp, thì nàng phải đi ra cho ta xem, nói mấy thứ này với ta làm gì?”

Hắn ta xem thường gia đình Phương Chính, phú hộ thương nhân thì cũng vẫn phải nhìn sắc mặt quan triều đình. Hắn lại là quan tam phẩm kinh thành, thân phận như thế mà còn không gặp được nữ tử sao.

Phương Chính thấy Lô Văn Miểu lạnh mặt, hai bàn tay đưa ra nhưng cũng không dám kéo, hai người xô xô đẩy đẩy vô cùng lúng túng.

Đúng lúc đó có một bàn tay trắng nõn vén rèm lên, hé lộ gò má thanh tú của nữ tử, hình như đang quay đầu nói gì đó với người phía sau, khi nàng quay lại nhìn thấy tình huống trong phòng cũng ngẩn ra.

Phương Chính nhìn thấy Phương Uyển Chi trở lại, tức không biết đánh vào chỗ nào, trong lòng rủa thầm, ngươi về lúc này làm gì, ta còn chưa biết chuyện của người bên kia thế nào đâu.

Lô Văn Miểu đã vội sải bước ra nghênh đón, hắn nói liền một mạch: “Ơ! Đây là Phương cô nương phải không, thật tốt quá, đúng là mỹ nhân như tranh vẽ, Phương Chính, khuê nữ của ông đẹp tựa thủy linh, thật sự quá tuyệt”.

Câu nói kế tiếp còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng, Lô Văn Miểu suýt nữa thì cắn luôn vào đầu lưỡi.

Bởi vì hắn nhìn thấy Liên Dụ từ phía sau đi tới, trên người vẫn là bộ quan bào màu hồng còn chưa thay ra, lười biếng đảo mắt qua một cái, hắn đã sợ không dám nói câu nào.

Sau lưng Liên Dụ là mười mấy cấm vệ, hàng hàng ngũ ngũ đi vào, là phái đoàn của quan nhị phẩm. Phương Chính ngơ ngẩn cả người, nhưng cũng vội vàng cho người trong phủ rót trà lên mời Liên Dụ.

Liên Dụ nhận lấy, uống một ngụm, lại đưa mắt nhìn Lô Văn Miểu, hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lô Văn Miểu giận cũng không dám phát ra ngoài, khúm núm run tay áo. Hắn cực kỳ sợ Liên Dụ, bởi vì đã từng bị đánh, cho nên hắn cũng biết rõ thủ đoạn của tên này. Ngay cả Hữu tướng Trương Tư Trung cũng không dám đắc tội với người này, đâu tới lượt hắn chứ.

Trên mặt hết sức khiêm tốn, hắn hành quan lễ xong thì nói với Liên Dụ.

“Bẩm đại nhân, hạ quan… hạ quan đến là để cầu thân.”

“Cầu thân?”

Liên Dụ nhếch môi, như cười như không hỏi:

“Cầu thân với ai? ”

Lô Văn Miểu không biết vì sao lại thấy sống lưng lạnh toát, ngay cả xương sống cũng cứng ngắc. Hắn run rẩy chỉ vào Phương Uyển Chi.

“Là cầu khuê nữ của Phương Chính.”

Liên Dụ gật gật đầu, kéo Phương Uyển Chi ngồi xuống bên cạnh mình, lướt mắt nhìn thấy tên nô tài ở đằng kia đang cầm bức tranh đối chiếu với Phương Uyển Chi, ngón trỏ vung ra, một sợi tơ rất mảnh chuẩn xác cuộn bức tranh lại kéo về phía mình.

Đặt chén trà xuống, hắn nói với cấm vệ bên cạnh: “Đưa Lô đại nhân ra ngoài học quy củ”.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 114: Chương 114



Liên Dụ nói đưa Lô đại nhân ra ngoài xong cũng không thèm quay lại nhìn hắn.

Chén trà thơm được hắn đảo đảo trong tay, thỉnh thoảng chụp chụp cái nắp hai cái. Đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng k** r*n của Lô Văn Miểu.

Lô Văn Miểu vốn không thông minh nhưng nhìn Phương Uyển Chi ngồi bên cạnh Liên Dụ, không hiểu cũng phải hiểu. Hắn khóc ròng:”Các lão tha mạng, hạ quan biết rõ quy củ rồi. Lần sau không dám nữa.”

TBC

Trong lòng hắn lại cực kỳ hận Phương Chính, nếu không phải ông ta đưa bức tranh kia tới, hắn đâu phải chịu phần vạ này. Không có Liên Dụ ở đây hắn đã bổ nhào qua túm tóc ông ta rồi.

Phương Chính ở bên này cũng không tốt hơn Lô Văn Miểu là mấy, tuy không bị đánh nhưng nghe tiếng la khóc cộng thêm tiếng tát, chân ông cũng sợ tới run rẩy.

Liên đại nhân uống trà xong tựa người trên ghế lười biếng hỏi: “Phương lão bản có hiểu quy củ không?”

Tay áo Phương Chính run lên, vội đáp: “Hiểu, hiểu. Giờ ta sẽ mang tiền biếu trả lại cho Lô đại nhân.”

Liên Dụ liền gật đầu, phất tay bảo cấm vệ rút lui, rồi nói với Lô Văn Miểu:

“Gần đây ta rất thích đi trà lâu nghe kể chuyện, ở đó còn biết được rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám trong đại trạch nhiều vị quan trong triều. Ta thích nghe chứ không thích người khác sắp xếp ta, hiểu chưa?”

Lô Văn Miểu rất lắm lời, trong triều có chuyện gì hắn sẽ mang ra ngoài truyền bá đầu tiên. Liên Dụ không quan tâm tới thanh danh của mình, không có nghĩa là để cho Phương Uyển Chi bị người ta dèm pha.

Đây mới là ý của việc học quy củ.

Lô Văn Miểu xoa đầu, sao dám nói chữ không được. Khuôn mặt đầy bụi đất cười cười liên tục đảm bảo mình sẽ giữ miệng kín như bưng.

Liên Dụ xoa xoa đầu hắn một cái, cho qua. Lô Văn Miểu được đại xá, vừa thở dài vừa bỏ chạy.

Tòa nhà Phương phủ rất lớn, cũng là phú hộ trong kinh. Phương lão bản tuy không có danh tiếng trong quan trường nhưng cũng là nhân vật lớn trong giới.

Hắn tự nhận mình am hiểu lòng người, đối nhân xử thế cũng rất lão làng, nhưng trước mặt tên hậu sinh Liên Dụ này lại không thể bày ra vẻ trưởng giả được.

Phương Chính vẫn thấy Liên Dụ còn khá nhỏ, tướng mạo cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi, như thiếu niên thôi. Nhưng nào có thiếu niên nào quái đản như thế, khiến cho ông không biết phải nói chuyện với nhau kiểu gì.

Giống như hiện tại, người kia mặc áo quan màu hồng thêu hạc, ngọc đái nhị phẩm, trên đỉnh đầu là lương quan. Ai mà nghĩ hắn hai bảy tuổi không, cứ như cựu thần nội các. Lỗi lạc thì cũng lỗi lạc, quý khí cũng có phần quý khí, nhưng khuôn mặt này trẻ quá, không hề giống quan nhân.

Ông lại liếc mắt nhìn Phương Uyển Chi bên cạnh, khuôn mặt cũng khá trẻ con, bộ dạng thì không phải nói, nhưng tính tình thì y như mẹ ruột của nàng, quật cường tận xương, lại còn hay khóc lóc. Nhưng Phương Uyển Chi lại rất hiểu nguyên tắc, giống như chuyện Lô Văn Miểu vừa rồi, nàng không ngăn cản, cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi đó, giờ mới nói vài câu với Liên Dụ.

Hai người này nhìn qua cũng không phải tình cảm thắm thiết lắm, bên chân của Phương Uyển Chi là con mèo ú, trên cổ buộc một sợi dây thừng, có vẻ là cực kỳ không tình nguyện khi bị đẩy ra ngoài, bốn chân quỳ rạp trên mặt đất, mặt mày nhăn nhó.

Trong lòng Phương Chính lẩm bẩm một hồi, sau đó lặng lẽ kéo Phương Uyển Chi lại.

Ông phải hỏi rõ chuyện của hai người này đã, chỉ là vừa kéo, Liên Dụ đã liếc mắt nhìn sang, rồi đưa tay lôi Phương Uyển Chi về lại. Trên mặt như viết mấy chữ, người này là của ta, ông đừng có động vào nàng.

Phương Uyển Chi buồn cười, cũng không ngồi cùng hắn nữa, nàng nhìn thấy Thanh Liễu đang đứng bên ngoài liên tục nhón chân nghểnh cổ nhìn vào bên trong, cũng biết mình không về nhà nửa ngày, nhất định đã làm nàng ấy sợ. Cho nên Phương Uyển Chi buông tay Liên Dụ ra, bước tới an ủi người kia.

Thanh Liễu cứ tưởng tiểu thư chạy tới cửa thành để c.h.é.m Liên Dụ nữa chứ.

Phương Uyển Chi nghĩ Thanh Liễu cần an ủi, nhưng đâu biết Phương Chính cũng khẩn cầu nàng ở lại lắm. Nàng vừa ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại ông và Liên Dụ. Ông ngồi im không dám nói gì, được một lúc thì thấy Liên Dụ vẫy tay, ông vội cúi người bước tới, khom lưng hỏi: “Các lão có gì dặn dò?”

Liên Dụ lắc đầu.

Thật ra hắn không thích Phương Chính, nhưng nến muốn cưới Phương Uyển Chi, hắn không thể không gặp ông ta vài lần.

Hắn nói: “Ta không có dặn dò gì, chỉ định để Phương Uyển Chi chuyển tới nhà ta ở, cho nên muốn thông báo với ông một tiếng.”

Phương Chính không chút do dự liền gật đầu.

“Được, ta giúp ngài chuyển đi. Thực ra chúng ta cũng không cần danh phận gì, nếu ngài thích…”

Ông định nói đưa Phương Uyển Chi vào làm thiếp thất cũng đã tốt lắm rồi.

Chỉ là sợ lời này sẽ chọc giận Liên Dụ, cho nên không dám mở miệng. Nhưng ông không nói, Liên Dụ lại giành nói trước.

Hắn nói với Phương Chính: “Ta muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng.”

Sau khi nói xong lại thấy khá hoang mang, bởi vì hắn chưa cưới bao giờ, cho nên không biết có phải nên nói vậy hay không nữa.

Liên Dụ ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói.

“Lễ hỏi là ba cửa tiệm và một kho bạc tư, nhưng không phải đưa cho ông, mà sẽ ghi tên của Phương Uyển Chi. Tam thư lục lễ ta sẽ cho người chuẩn bị, 50 vạn lượng vàng thật để ông dưỡng lão. Có lẽ ta sẽ không hiếu thuận ông, nếu như Uyển Chi phải về nhà thì ta cũng sẽ không ngăn cản.”

Dù nói như vậy nhưng Liên Dụ cũng không phải quá ghét Phương Chính, chỉ là hắn thấy người này không quá quan trọng. Lẽ thường vô thương bất gian, ông ta tính toán cũng không phải là có lỗi gì. Nhưng ông ta lại xem Phương Uyển Chi như một vật phẩm giao dịch, đây là điểm mà hắn cực kì không thích.

Phương Chính nghe xong thì sững sờ lúc đầu, sau đó là vui vẻ đến điên cuồng.

Liên Dụ muốn cưới Phương Uyển Chi, cưới hỏi đàng hoàng, đó chính là nhị phẩm phu nhân đó. Mà ông là cha của Phương Uyển Chi, chính là nhạc phụ của Lan Khanh đó. Liên Dụ là quan lớn, ông cũng là nhạc phụ của quan nhị phẩm, không cần phải nghi ngờ gì nữa, cả trời hoàng kim như rơi thẳng vào mặt.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 115: Chương 115



Nhưng những gì Liên Dụ nói ông cũng hiểu, muốn vui cũng không vui nổi.

Hắn muốn phân rõ giới hạn với ông.

50 vạn lượng vàng thật không phải là số lượng nhỏ, đừng nói là dưỡng lão đời này, đến con cháu đời sau cũng đủ sống tới già. Nhưng thỏa mãn nhất vẫn là có được người con rể như Liên Dụ.

Đầu óc Phương Chính quay lòng vòng, vừa nghĩ tới quan hệ của hai người sau này, trong lòng bỗng nhiên lại thấy mình cao hơn. Cao đến mức ông đã nghĩ muốn để người ngồi đằng kia đứng dậy, có con rể nào mà ngồi thế không.

Bởi vậy, ông cũng bưng chung trà ngồi đối diện Liên Dụ, vỗ vỗ bắp đùi.

“Này, Liên đại nhân à, dù sao lão phu cũng là cha ruột của Uyển Chi, Liên đại nhân nói vậy cũng quá là khách khí rồi. Bạc lão già này có thể không cần, chỉ cần Uyển Chi gả đi không chịu uất ức là được rồi.”

Bộ dáng như vậy nhưng thật không ra thể thống gì.

Liên Dụ là quan lớn, thứ dân ngồi ngang hàng với quan nhị phẩm, Phương Chính đang ỷ lại vào thân phận mới và vị trí của Phương Uyển Chi trong lòng Liên Dụ.

Ông biết rõ nếu không phải rất thích, Liên Dụ sẽ không cưới hỏi đàng hoàng.

Mà Liên các lão đối với chuyện người ta có tôn trọng mình hay không cũng không quan tâm cho lắm, cho nên hắn không để ý đến việc thay đổi chớp nhoáng của Phương Chính lần này. Tiểu nhân hắn đã gặp nhiều, Phương Chính cũng không phải là người khó coi nhất.

Ông nói không cần bạc, chính là cần quyền.

Hắn chờ câu sau của ông ta.

TBC

Quả nhiên, Phương Chính chép miệng hai cái miệng, nhẹ giọng nói.

“Uyển Chi có hai ca ca và một muội muội ngày thường vẫn hay chăm sóc nàng, đương nhiên bây giờ cũng không thể quên ơn những huynh đệ đó. Ngài là người thông minh, rất thông minh nữa, cho nên ta nói vậy, đương nhiên ngài sẽ hiểu.”

Liên Dụ nhìn ông ta nở nụ cười, cũng không nói gì, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.

Phương Chính vừa nhìn thấy thế thì càng được voi đòi tiên, ông xoa xoa tay tiến đến gần, nói thẳng:

“Nhà chúng ta là thương nhân bán lương thực, ngày ngày ngoài việc làm ăn cũng không có thu nhập nào thêm. Nghe nói ngài có buôn muối đường Lưỡng Quảng, không chỉ trong thành mà trong quân doanh cũng có nhiều mối quan hệ, hai đứa con trai của ta nếu nhậm chức ở kinh thành, dưới mí mắt của thánh thượng thì không tốt lắm, nhưng mà ngài là ai chứ, muốn cử ai làm gì, không phải chỉ nói một hai câu là được sao”.

Liên Dụ bày tỏ là mình đã hiểu, gõ hai cái lên mặt bàn nói: “Lưu Cố vào đây.”

Bên ngoài lập tức có cấm vệ bước tới.

Phương Chính nhận ra người này là Thống lĩnh cấm vệ tam quân ở trong kinh thành, là con ruột của đại tướng Lưu Thịnh dưới trướng Liên lão gia.

Phương Chính vừa nhìn thấy Liên Dụ gọi hắn vào, trong lòng đã vui như nở hoa.

Ông nghĩ hẳn là muốn sắp xếp cho con mình đây mà. Nếu có thể nhận hai chức ở quân doanh, thân phận và địa vị chắc chắn sẽ khác trước kia. Phương Chính vội ân cần cầm lấy ấm trà pha thêm cho Liên Dụ.

Liên Dụ đưa tay cản lại, lông mi rũ xuống.

“Gọi vài người vào bắt Phương lão bản cho ta.”

Nắp bình trà Phương Chính đang cầm cũng rơi xuống đất.

Ông hoang mang: “Các lão, ý ngài là gì vậy? Phương mỗ không ăn hối lộ, không làm chuyện trái pháp luật. Huống chi ngài còn muốn Uyển Chi nhà ta…”

Liên Dụ đặt hai tay lên bàn, nghiêng đầu ừ một tiếng.

“Phạm hay không cũng phải nói một hai câu là xong. Ta cũng chỉ cần Phương Uyển Chi mà thôi. Ông cũng biết ta là quan lớn, ông nội còn là vương gia mà nhỉ”.

Lưu Cố quả thật gọi cấm vệ đi vào, Phương Chính không dám ngồi trên ghế, vội vàng chắp tay lạy Liên Dụ: “Vừa rồi tiểu nhân mạo phạm, mong ngài đừng để ý, chỉ là nói đùa, nói đùa thôi”.

Thấy Liên Dụ không có ý kiến gì, ông lại vội vàng thêm một câu: “Tiểu nhân là người thô kệch, không đọc nhiều sách, nếu có đắc tội ngài thì ngài nể mặt Uyển Chi đừng chấp nhặt với ta”.

Liên Dụ nhìn ông một cái: “Phương lão bản nói không sai”. Hắn phất tay ý bảo Lưu Cố đi xuống.

Cũng là cho Phương Chính một bậc thang đi xuống.

Phương Chính lo sợ đứng bên cạnh nhìn hắn, rồi mới dè dặt hỏi một câu:

“Vậy ngài vừa mới nói 50 vạn lượng lễ hỏi.”

Liên Dụ cúi đầu, lấy ngón tay vẽ vẽ từng vòng nhỏ trên bàn.

Tim Phương Chính nhói lên một nhịp, đắn đo rồi nói một câu: “Thực ra 40 vạn lượng cũng được”.

Liên Dụ vẫn không nói gì.

Ruột của Phương Chính cũng xanh hết cả.

“Nếu không thì, 30 vạn lượng.”

“Uống trà đi.”

Liên Dụ mím môi, rót cho Phương Chính một ly trà.

Hắn chỉ muốn cho ông một bài học, về phần bạc, một phần cũng không thiếu, đó là thể diện của Phương Uyển Chi. Hắn muốn nàng có thể thuận lợi thoải mái lấy mình.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 116: Chương 116



Lúc Liên Dụ mang binh đến, đương nhiên không phải là vì xét nhà, cũng không phải vì Lô Văn Miểu, mà là muốn dọn nhà đưa Phương Uyển Chi đi.

Hắn muốn nàng về ở Ngọc Trần Phụng Uyển.

Mặc dù cũng không có tâm tư gì xấu, nhưng hắn vẫn muốn ngày ngày ở cùng nàng, tới lúc xuất giá thì về nhà mẹ đẻ ở vài ngày là được.

TBC

Nhưng mà hắn cứ tự quyết, còn chưa thương lượng với Phương Uyển Chi, hành động y như thổ phỉ.

Phương đại cô nương vừa cắn hạt dưa vừa v**t v* Vương Thủ Tài, nghe hắn nói nửa ngày cũng không phản ứng kịp.

Chuyện này không hợp lễ nghi.

Lần này Phương Chính bị Liên Dụ làm cho giật mình bể mật hoàn toàn, nhưng dù không bị hoảng ông cũng sẽ không ngăn cản. Vừa nghe hắn nói ông còn dẫn đầu tiên phong hướng về phía nội viện.

Nhưng mà vừa tới thì Lô Thúy Hoa đã đi từ bên trong ra.

Lô nhị nương từng là vũ cơ Yến kinh, sau khi gả cho Phương Chính mới được sống cuộc sống của thiếu nãi nãi vài năm qua, vốn không hiểu biết gì nhiều.

Hôm nay Liên Dụ mặc quan phục đến, Lô Thúy Hoa cũng biết cô nương nhà mình sẽ gả cho một người làm quan. Nhưng bà không biết quan cao quan thấp, cũng không biết nhìn áo quan bào, chỉ nghe nói Phương Chính không hài lòng về hôn sự này lắm, ghét bỏ người ta không có thực quyền, cho nên bà nghĩ quan này cũng không phải lớn.

Lô Thúy Hoa không tính là điệu bộ, sau khi vào Phương trạch luôn biết kiềm chế bản thân, cũng thường dạy bảo Phương Uyển Chi phải có phong thái tiểu thư khuê các. Mặc dù những năm này nói tới khóc lui rất nhiều lần, nhưng thật lòng vẫn đối xử với nàng rất tốt.

Vừa thấy các lão gia nối đuôi nhau vào viện, bà vội cầm lấy khăn che mặt. Sau đó bà lại thấy không đúng, bởi vì Phương Chính còn đi theo bọn họ mà. Bà nhìn sang Liên Dụ một chút, đúng là khá đẹp mắt, tuy tuổi còn trẻ nhưng khí thế lại rất tốt, bà nói: “Xin hỏi vị quan gia này là người đến kết thân à?”

Liên Dụ biết Phương Uyển Chi còn có một vị nhị nương, bình thường cũng hay chăm sóc nàng, giờ thấy người phụ nhân kia thì đoán là Lô Thúy Hoa, hắn gật đầu đáp: “Đúng thế”.

Lô Thúy Hoa hỏi lại.

“Vậy ngài mang theo cấm vệ đến hậu trạch để làm gì? ”

Liên Dụ truyền đạt lại ý tứ của mình một lần.

Ngay sau đó, Lô Thúy Hoa liền trở mặt. Đúng là trở mặt thật, bà buộc khăn tay vào eo:

“Hồ đồ! Có người nào hôm nay tới cầu thân mà dám mang cô nương nhà người ta đi không? Cha ngươi đâu?”

Liên Dụ nói: “Mất rồi.”

“Nương đâu?”

“Cũng mất rồi.”

Lô Thúy Hoa vừa nghe đã thấy đứa bé này thật đáng thương, nhưng quy củ vẫn là quy củ, bà nhíu lông mày lại nói:

“Thế người lớn nhất trong nhà ngươi còn khỏe mạnh là ai?”

Liên Dụ trả lời: “Ông nội của ta.”

“Thế thì mới lão gia tới đây một chuyến.”

Liên Dụ có phần mơ màng, chưa thấy phụ nhân nào dữ như vậy.

Lô Thúy Hoa bước vài bước đến cạnh hắn, quở trách như mắng hài tử nhà mình:

“Chưa từng cưới hỏi hả? Nhìn ngài cũng vừa qua hai mươi đúng không? Ta nói với ngài này, chuyện như vậy không thể đi một mình được, trưởng bối trong nhà, trong tộc phải tới gặp trước, dù là ai cũng phải tới. Lúc cầu thân phải vậy thì cô nương nhà chúng ta mới gả đi, nếu không truyền ra ngoài sẽ hủy hết thể diện cô nương nhà người ta. Ngài phải mang gia gia nhà mình tới, xem bát tự, đưa tam thư lục lễ tới, đó là quy củ, biết chưa?”

Liên Dụ định nói cho Lô Thúy Hoa biết, tam thư lục lễ hắn sẽ không kém, hôm nay đến là để đưa Phương Uyển Chi đi. Nhưng Lô Thúy Hoa nói vậy cũng có đạo lý, nhất thời hắn hiếm khi im lặng.

Phương Chính cũng ngốc rồi, bị dọa đến ngốc, ông không nghĩ Lô Thúy Hoa lại mù mắt như vậy, dám khoa tay múa chân với quan nhị phẩm. Còn chưa phản ứng được Lô Thúy Hoa đã kéo Phương Uyển Chi và Liên Dụ tới càu nhàu: “Trưởng bối chúng ta sẽ không làm khó các con, về sau vợ chồng son phải tự sống qua ngày, nhưng ta cũng còn phải tới giúp. Sau này Uyển Chi sinh con, ta phải tới chăm nó chứ sao, bà đỡ cũng không tốt bằng nương đâu, còn cả chăm sóc Uyển Chi trong tháng nữa”.

“Thúy Hoa.”

Phương Chính vội bước qua.

“Không được vô lễ với Liên đại nhân. Bà có hiểu quy củ không hả? Người ta là hộ bộ thượng thư, ai cho phép bà dạy dỗ”.

“Hộ bộ thượng thư biết cách nghỉ dưỡng trong tháng sao?”

Lô Thúy Hoa theo bản năng hỏi lại một câu, sau khi nói xong lại ngẩn người một lúc. Hộ bộ thượng thư, hình như là chức quan rất lớn nhỉ?

Bà lại nhìn mặt Liên Dụ.

Nó còn trẻ mà. Bà duỗi tay nói tiếp:

“Ngài làm quan lớn, phải lo nhiều chuyện, nhưng cũng không thể phụ khuê nữ nhà ta. Đừng tưởng nha đầu kia ngày thường tùy tiện, thực ra con bé thận trọng lắm.”

Phương Chính muốn đánh người rồi, nhưng ông lại thấy Liên Dụ đứng thẳng lắng nghe, dáng vẻ hết sức khiêm tốn. Lô Thúy Hoa càm ràm nhiều như vậy, hắn lại không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Phương Chính cũng không biết phải nói gì nữa, nhìn ba người kia thân thiết đứng đó, trong lòng lại thấy rất lạ.

Ông cũng là cha ruột của Phương Uyển Chi, khuê nữ xuất giá, ông lại như người ngoài cuộc. Còn những thứ lễ hỏi quý báu kia, ông nhếch khóe miệng lên, dường như đã ngẫm ra rất nhiều điều trước kia không rõ.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 117: Chương 117



Cả đời nương của Phương Uyển Chi cũng không hề đợi ông, chỉ tâm niệm một tên tú tài nghèo kiết hủ lậu, Phương Chính rất chán nữ nhân đó, cho nên cũng thuận theo bà, để bà làm ni cô gõ mõ. Còn Phương Uyển Chi ông cũng không thích lắm.

Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, ông cảm thấy mình già đi rất nhiều rồi. Lùi về phía sau hai bước, ông đụng phải con mèo mập Liên Dụ mang theo.

Mèo mập híp mắt, chân trước đứng thẳng, cái móng vuốt béo tròn béo trịch.

Phương Chính ngồi xổm xuống định sờ cái đầu nó hai cái, thế mà lại bị cào. Nhìn ba vết xước chảy m.á.u rõ ràng, kèm theo là ánh nhìn của Thủ Tài đại nhân: ngươi dám sờ đầu trẫm. Ánh mắt vô cùng kiêu ngạo.

Lô Thúy Hoa muốn Liên Dụ gọi gia trưởng đến, Liên các lão vội gửi một phong thư đến lão gia đang ở đất phong.

Viết cũng không dài, đơn giản báo cho gia gia của mình một tiếng: Cháu muốn thành thân, người nhà mẹ đẻ muốn mời ông tới một chuyến, nếu không thì không cho cưới.

Về phần cưới ai, tính tình thế nào lại không đề cập một chữ, đêm đó lão gia tử nhận được tin thì vội ngồi xe ngựa vào kinh. Nghĩ tới chuyện gặp mặt thằng cháu kia không thể không chửi nó một trận.

Liên Dụ hai mươi bảy tuổi hiếm khi nghe lời Lô Thúy Hoa, xử lý từng việc trước khi cưới.

Hắn cảm thấy phụ nhân này rất tốt, hắn thành thân với Phương Uyển Chi, cho nên cũng rất chào đón bà.

Nhưng mà cũng chỉ chào đón mấy ngày, sau đó lại không muốn gặp.

Bởi vì Lô Thúy Hoa không để cho hắn và Phương Uyển Chi gặp mặt, bà nói trước khi đính hôn, không gặp mặt cũng là cần thiết. Liên Dụ liên tiếp mấy lần tới Phương phủ đều bị giữ ở ngoài.

Về sau Liên đại nhân không đi cửa lớn nữa, hắn leo tường, kết quả là bị Lô Thúy Hoa cầm cái chén đứng dưới chân tường chờ bắt được.

Bà nói: “Chuyện này không hợp phép tắc, không hợp quy củ tổ tông, nếu hôm nay ngài nhất định muốn vào gặp khuê nữ nhà ta, thì cứ đạp qua xác Lô Thúy Hoa này đi.”

Lô Thúy Hoa mười hai tuổi bị bán lên thuyền hoa làm vũ cơ, hát rong bán rẻ tiếng cười, chua xót đến mức nào thì không cần phải nói, bà luôn mong muốn kiếp sau đầu thai làm người trong sạch là một cô nương có thể diện. Giờ còn chưa tới kiếp sau, cho nên theo bản năng bà xem Phương Uyển Chi thành kiếp sau của mình. Ngay cả mặt cũng không cho Liên Dụ nhìn một cái. Nhưng mà người ta khi tâm niệm một điều sẽ khó tránh khỏi cố chấp.

Liên đại nhân thật rất muốn đánh một chưởng cho bà hôn mê, nhưng dù sao cũng là nhạc mẫu tương lai, làm thể thì không được tốt lắm. Hắn nhíu mày nhìn bà một lúc lâu rồi nhảy tường đi về.

Phương Uyển Chi đứng bên khe cửa lặng lẽ nhìn xem, thấy hắn bị ăn quả đắng thì suýt nữa bật cười.

Mấy ngày nay Phương đại cô nương cũng không thuận lợi cho lắm. Bởi vì đồ cưới nhà mẹ đẻ có một bức tranh do cô nương tự thêu. Áo gối và mũ đều phải thêu một đôi uyên ương. Đây là tục lệ trong kinh, với các cô nương khác mà nói, chuyện này chỉ đơn giản như gắp thức ăn, múc cơm mà thôi, nhưng mà với Phương Uyển Chi lại khó như bắc thang lên trời. Đầu ngón tay bị kim đ.â.m đến chảy cả m.á.u mà đôi uyên ương vẫn không ra hình dáng.

Lô Thúy Hoa nói: “Cái kia là con gà hay chim thế, thêu lại lần nữa”.

Phương Uyển Chi biện minh: “Uyên ương cũng là thứ ngụ ý mà thôi, con chim này cũng có ngụ ý mà. Nhị nương nhìn xem, hai con thuỷ điểu bay trên sông, trên đầu màu trắng, như thể bạc đầu giai lão”.

Đầu của Phương Uyển Chi bị Lô Thúy Hoa đánh đến hoa cả mắt.

“Thêu lại lần nữa.”

Ánh trăng chiếu xuống bóng cây, tạo ra từng hình thù loang lổ, Phương Uyển Chi vẫn còn so tài với hai con thủy điểu. Thanh Liễu tới gần cắt tâm đèn cầy, vừa nhìn vừa tặc luỡi.

“Tiểu thư, đây là ngỗng mà.”

Phương Uyển Chi khinh thường thưởng thức của mấy người này, không thèm chấp nhặt, vừa đưa kim lên lại đ.â.m một cái vào đầu ngón tay.

Nàng tập mãi cũng quen, lắc tay một cái rồi phất phất ý bảo Thanh Liễu ra ngoài.

Nàng thừa nhận khả năng thêu thùa của mình không tốt. Nhưng ai mà hoàn mỹ được. Giống như việc khóc lóc om sòm, nàng dám nói cả kinh thành không ai qua mặt được nàng đâu.

TBC

Trong sương phòng của Phương Uyển Chi không có sập nhỏ, ngày thường tướng ngủ của nàng cũng tốt, nằm xuống sẽ không lộn xộn, cho nên cũng không giống những tiểu thư nhà khác, phải có nha hoàn gác đêm.

Thanh Liễu từ khi ở bên cạnh nàng đều ngủ trong gian cách vách, mấy ngày này nàng liên tục thức đêm thêu tranh cho nên nàng ấy thỉnh thoảng lại mang thoại bản tới, nói chuyện cho vui.

Ánh nến sáng rõ đột nhiên có một bóng người bước vào, đúng lúc Phương Uyển Chi đang thêu mắt của con uyên ương. Hai con vật này vẫn không có hình dạng gì, cho nên đến mắt cũng như cái ô cửa sổ. Nàng có phần nhụt chí, bèn quy hết lên người Thanh Liễu: “Đừng cản ánh sáng của ta nữa, mắt thêu không đẹp rồi này”.

Người phía sau nhìn một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Nàng thêu giày làm gì?”

Giọng nói réo rắt trầm thấp.

Tay Phương Uyển Chi lại đ.â.m lên lần nữa, chích vào đầu ngón tay.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 118: Chương 118



Phương Uyển Chi vốn không nghĩ sẽ thấy Liên Dụ vào lúc này, dù không nghĩ cũng đã thấy, nàng không ngốc đến mức tưởng mình đang mơ, mặc hắn cầm ngón tay của nàng đưa lên miệng m*t vết thương, nàng vội hỏi: “Chàng vào bằng cách nào?”

“Leo tường.”

“Dưới chân tường không có người canh gác à?”

“Có chứ, cho nên ta thả mê hương.”

Phương Uyển Chi tặc luỡi, vào đây quả thực không dễ dàng.

Liên Dụ lại nói: “Sao nàng lại thêu giày? Đầu ngón tay cũng bị chọc thành cái sàng rồi.”

Ngoài miệng không nói đau lòng, nhưng cái nhíu mày kia đã thể hiện hết thảy.

Phương đại cô nương không đáp lời, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cắn chặt môi dưới, cả trái tim cũng tràn đầy vị ngọt.

Thân là nữ tử, khó tránh khỏi sẽ hi vọng đối phương dỗ ngon dỗ ngọt nói lời bay bướm, nhưng mà như bây giờ, hai người đã mấy ngày không gặp, hắn không nói câu gì cả, nhưng nàng lại cảm nhận được sự chiều chuộng dịu dàng.

Nàng thích cảm giác như thế, cũng không hề xa lạ.

Hoa nến trong phòng chớp lên hai cái, tâm của đèn cầy cần phải cắt, ánh nến chiếu rọi lên mặt người kia, không khí lại thêm vài phần tế nhị.

Liên Dụ cũng nhìn Phương Uyển Chi thật kĩ, nàng mặc đồ trong nhà, tóc xõa ra, bởi vì đêm cuối thu hơi lạnh nên có khoác thêm một cái áo bông mỏng, cổ áo hơi mở, lộ ra cần cổ trắng mịn và chiếc váy hoa nhỏ bên trong, cực kì đáng yêu.

Phương đại cô nương bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên, theo bản năng đưa tay giữ lấy xiêm y, giận dỗi.

Đuôi mắt nhếch lên cũng là một loại phong tình, tim Liên Dụ thoáng run rẩy.

Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Thanh Liễu đang ngáp dài tới cắt hoa nến.

Liên Dụ liền phất tay dập tắt ánh đèn, không muốn để người ngoài biết hắn ở bên trong.

Phương Uyển Chi dừng một lúc rồi quay mặt ra ngoài nói.

“Không cần hầu hạ nữa, ta ngủ rồi.”

Bàn tay nắm thật chặt, tự dưng lại thấy căng thẳng.

Cho đến khi bước chân Thanh Liễu càng lúc càng xa, nàng mới dựa ra nệm ghế sau lưng. Cả căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ gương mặt Liên Dụ, dù nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy.

Mắt sáng, mũi cao, lông mày rất anh tuấn, đôi môi có hơi bạc màu, càng khiến hắn thêm phần thanh tú. Lúc nào gương mặt này cũng hiện lên vẻ mệt mỏi lười biếng, thích nằm, lúc ngồi cũng không ngồi thẳng. Hắn lười như thế, nhưng lại có phong thái nhàn vân dã hạc.

Áo quan bào của quan nhị phẩm là màu đỏ, hình hạc, người ba mươi mấy tuổi mặc lên lại thấy nghiêm túc, Liên Dụ mặc vào lại thấy có vẻ cà lơ phất phơ. Bì Bì có nói, khi nào trời nóng, ngay cả mũ quan của hắn cũng nghiêng lệch.

Hắn không phải là quan tốt trong lòng dân chúng, cũng không muốn ai ca tụng mình, bởi vì hắn nghĩ chỉ cần mình tự hiểu mình là được. Phần lớn các cửa hàng trong kinh đều là của Liên gia, vậy mà khi có người hỏi vay tiền, hắn sẽ chỉ vào bộ quan phục có vài mảnh vá. Ấy thế mà lúc trong dân gặp đại nạn, hắn sẽ chi rất nhiều khoản, không hề keo kiệt.

Phương Uyển Chi có chút buồn cười, đó là nam nhân của nàng đấy.

Nụ cười đó, có thêm chút kiêu ngạo, có cả ngọt ngào, nàng thấy hết, nên muốn hết lòng chiều chuộng hắn.

Phương đại cô nương không biết người ta ở chung như thế nào, nhưng chỉ cần có nàng ở đây, Liên Dụ sẽ tùy hứng như hài tử, đôi lúc còn muốn được nuông chiều, nàng mắng thế nào cũng được, nhưng người ngoài nói một câu thôi cũng chỉnh c.h.ế.t người ta.

Thậm chí có lúc nàng có cảm giác như thành nương hắn vậy.

Nàng nói với hắn:

“Vương Thủ Tài gần đây lại mập rồi, lúc ta không có ở đó, chàng lại cho nó ăn thịt phải không?”

Liên Dụ cũng nghiêng người dựa vào nệm, không hề muốn nói chuyện về Vương Thủ Tài lúc này.

Mái tóc dài của Phương Uyển Chi xõa trên gối, cùng với gió thu đêm, tỏa ra một mùi hương quế nhẹ dịu. Hắn nghiêng đầu kéo một sợi tóc dài trong tay, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.

Những ngày qua hắn không được gặp nàng, chuyện bát quái trên phố cũng không có người kể cho nghe, dù có người nói cũng không êm tai như nàng hay kể. Một người cô đơn đã hai mươi bảy năm, một khi có người ở bên, hắn sẽ thấy cuộc sống trước kia của mình dường như chẳng có ý nghĩa gì.

Liên Dụ nói: “Uyển Chi, những ngày qua, ta rất nhớ nàng.”

Nói xong cũng không chờ đối phương đáp lại, mặt đã đỏ ửng cả lên, may mà đèn cầy trong phòng đã tắt, nếu không Liên Dụ cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn không biết nói lời đường mật, cũng không biết dỗ dành người ta. Ngày thường ở trong triều nghe nhiều lời nịnh hót, cho nên hắn thấy nói mấy câu đó rất ngượng mồm.

Giờ hắn cũng đang ngượng lắm.

Sau khi nói xong Liên Dụ liền quay lưng về phía Phương Uyển Chi, không lên tiếng.

Sau lưng có người giật giật, Liên Dụ biết là Phương Uyển Chi muốn nhìn hắn.

“Ngượng à?”

Thanh âm mang theo tiếng khúc khích vui vẻ.

Liên các lão tự kỉ đã nhiều năm, tự nhận là chưa từng phải sợ hãi thứ gì, cho nên vội quay người lại.

“Có gì mà ngượng, người cũng là của ta mà.”

Phương Uyển Chi vẫn cười, cơ thể mềm mại tựa vào n.g.ự.c hắn.

TBC

“Ta cũng nhớ chàng.”

Đây là lần đầu tiên Phương đại cô nương yêu thương nhung nhớ, lúc này nàng cũng không muốn nghĩ đến quy củ thể thống gì nữa, nam nhân này là của nàng, nàng muốn ôm thì ôm. Khóe miệng bất giác cong lên bởi vì người này hiếm khi trở nên ngây ngẩn.

Hai người tựa vào nhau một lúc, trên người là áo mùa thu khá dày, nhưng không ai muốn động đậy, cứ nói câu này câu khác, lúc hứng lên thì đấu võ mồm, cũng không nhớ là ai bắt đầu trước, từng câu từng chữ vẫn đầy tình ý triền miên.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 119: Chương 119



Một đêm ngủ say, Phương đại cô nương là người ít khi thức khuya, tối qua ngủ trễ cho nên hôm nay dậy muộn. Nàng buồn ngủ dụi dụi mắt, thấy có hơi nóng, cái áo khoác bằng vải bông không biết rơi chỗ nào, chiếc váy ngủ trên người cũng nhăm nhúm như xác mướp. Bên eo là một cánh tay gầy nhưng cực kì tinh tráng vắt qua. Nàng quay lại nhìn, là gương mặt thanh tú tinh xảo, cực kì đẹp mắt.

Liên Dụ còn ngủ.

Phương Uyển Chi ngáp thêm một cái, cả người vẫn còn mơ màng, đầu cũng không hoạt động. Lúc hai người ở Nhạn Nam vẫn thường xuyên nghỉ ngơi như thế, cho nên nàng không hề cảm thấy mất tự nhiên, vô thức khoác thêm bộ quần áo đi tới phòng bếp.

Hình như là muốn đi làm cơm, trong bụng còn suy nghĩ, sáng nay ăn gì nhỉ.

Đầu óc Phương đại cô nương còn chưa rõ ràng, mơ mơ màng màng mở cửa đi ra ngoài. Đúng lúc Lô Thúy Hoa đưa đồ ăn sáng sang.

Cửa chính khuê phòng nửa mở, Lô nhị nương liền biết là nàng đã tỉnh, vừa bước vào đã thấy màn trướng còn buông, bà đưa tay vén lên: “Tối qua con thêu…”

Thêu cái gì cũng không nói ra được nữa, miệng há hốc cứng đờ, hù c.h.ế.t bà rồi.

Lô nhị nương vuốt ngực, Liên Dụ thì nhíu mày. Bà như bị mắc nghẹn trong cổ họng, trợn trắng mắt tưởng hôn mê, còn Liên Dụ thì mất hứng vì bị đánh thức, ôm chăn mền ngồi dậy, hai tay như vô thức đưa sang bên gối, hẳn là tìm Phương Uyển Chi, thấy không có người ở đây, hắn lười biếng ngáp một cái, rồi chào Lô Thúy Hoa:

“Nhị nương, sớm vậy.”

Nhị nương không thấy sớm đâu, nếu như có thể, nhị nương tình nguyện tới trễ hơn một chút.

Lúc Phương Uyển Chi đang vén tay áo làm bánh nướng áp chảo trong phòng bếp thì đột nhiên giật mình phát hiện đây là bếp nhà mình mà, đầu bếp còn đang đỏ mắt cầm con d.a.o phay đứng cạnh bên bếp lò, vẻ mặt như tráng sĩ c.ắ.t c.ổ tay nói:

“Tiểu thư, tiểu thư muốn đoạt chén cơm của nô tài sao?”

Phương Uyển Chi lắc đầu, ngẩn ra một lúc thì thấy Liên Dụ mặc quan bào đi vào bên trong, nút áo cũng chưa buộc lại nghiêm chỉnh, bên cạnh còn có Bì Bì cầm mũ quan đi theo. Hắn bước thẳng tới cầm một cái bánh trong nồi, vừa nhai vừa nói: “Hôm nay đã muộn rồi, ta phải tới nha môn một chuyến đã”.

Phương Uyển Chi theo bản năng đưa tay gấp lại cổ áo cho hắn, mang mũ quan xong, Liên Dụ hôn lên trán nàng một cái, rất dịu dàng nói cho nàng biết:

“Nhị nương đang đòi nhảy giếng ở hậu viện kìa, nàng đi khuyên bà đi.”

Liên Dụ vừa định ra khỏi cửa đã bị Phương Uyển Chi hùm hổ nhéo lỗ tai.

Bởi vì hắn nói với Lô Thúy Hoa, hai người họ ở Nhạn Nam lúc nào cũng ngủ như vậy cả.

Lô Thúy Hoa cứ thế nháo mất vài ngày, ầm ĩ xong thì cũng không ngăn cản Liên Dụ và Phương Uyển Chi gặp mặt nữa, bà trừng lớn mắt làm vẻ mặt khó chịu ngồi trong phòng mình may y phục cho tôn tử tương lai. Phương Uyển Chi mấy lần định nói cho bà biết, hai người họ chưa thể có hài tử nhanh vậy được đâu, nhưng nghĩ mấy lần cũng thấy quá ngượng ngùng, nên lại thôi.

Liên tiếp mấy ngày, Liên Dụ đều ăn sáng ở Phương gia, bởi vì không muốn để người ta nói ra nói vào, cho nên lần nào cũng phải đi bằng cửa sau, Liên các lão có phần bất mãn. Tại sao cứ cảm giác như mình và Phương Uyển Chi lén la lén lút vậy.

Hắn vừa phát biểu ý kiến trên đã bị nhéo lỗ tai đến đỏ bừng, cho nên không dám nói lại nữa.

Nửa đêm tỉnh mộng, hắn cầm gương đồng soi thử, lỗ tai cũng bị nữ tử chanh chua kia nhéo cho nát bét rồi. Giờ nàng ấy càng lúc càng quen tay nữa kìa, Bì Bì nhìn không được mới nói cho hắn biết, buổi tối soi gương không tốt chút nào đâu.

Bì Bì nói: “Không phải là chưa cưới à? Bây giờ ngài hối hận vẫn còn kịp đó.”

Liên Dụ lật lật bàn tính xem sổ sách, ngay cả mắt cũng không thèm ngước lên.

“Vì sao phải hối hận?”

Hắn ước gì không được cưới Phương Uyển Chi ngay lúc này ấy chứ.

“Vậy ngài than thở cả ngày làm gì? ”

“Ta buồn miệng thôi.”

Hoặc là mình đang khoe khoang? Liên Dụ cũng không biết. Chỉ là khi hắn nghĩ tới trong nhà sắp có một nữ tử chanh chua chuyển tới, tự nhiên lại thấy hưng phấn lạ thường, mặc dù cách hắn thể hiện sự hưng phấn không giống người thường một chút.

Người đời ai cũng muốn vợ chồng hoà thuận, cử án tề mi, không bao giờ cãi nhau. Cha và nương Liên Dụ lại luôn ầm ĩ nửa đời người, mỗi lần cãi nhau xong hai người lại thân thiết hơn, tốt đến mức, cha Liên Dụ đi, mẹ của hắn cũng không muốn sống.

Đến bây giờ Liên Dụ vẫn còn nhớ rõ, khi mẹ hắn nằm trên giường bệnh, quyến luyến v**t v* cây trâm cha hắn tặng lúc ngày đại hôn, bà khẽ thì thầm: “Không biết có còn kiếp sau hay không, nếu như có, chỉ mong được trải qua cùng ông ấy”.

Lúc ấy Liên Dụ còn nhỏ, không thể nào hiểu được lưu luyến yêu thương là thứ gì. Giờ hắn hai mươi bảy tuổi, cũng tìm được cô nương mình thương yêu, cô nương ấy rất dữ, không dịu dàng chút nào, nhưng hắn lại vô cùng thích, thích đến kiếp sau, kiếp sau nữa cũng muốn đi cùng nàng.

Ngày kế khi nhìn thấy Phương Uyển Chi, Liên Dụ muốn biểu đạt tâm ý của mình một chút, cho nên cắn hạt dưa hỏi:

“Sau này hai ta c.h.ế.t nằm chung một quan tài đi?” Nghe nói như vậy có thể gặp nhau ở kiếp sau đó.

TBC

Kết quả là hắn bị Phương Uyển Chi đuổi mắng cả buổi sáng.

Nào có ai mới sáng sớm đã nói mấy chuyện xúi quẩy này.

Liên Dụ không cãi lại nàng, tung người một cái nhảy lên mái hiên, mặc Phương Uyển Chi đứng dưới đất nhón chân lên trừng mắt, cuộc sống này thật sự rất tuyệt vời.
 
Back
Top Bottom