Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 90: Chương 90



Bạch Yến Trầm nói chưa từng gặp quỷ, Lưu Lăng nghe xong liền trở nên tỉnh táo.

Câu nói này đúng là đã đánh thức hắn.

Đúng rồi, hắn còn chưa thấy quỷ mà, cứ ngơ ngơ xuống núi thì có gì mà khoác lác với Trương Lương đây.

Chỉ là Liên Dụ nói, con quỷ này giờ không thể nhìn thấy ánh sáng, nếu để nó thấy ánh sáng sẽ biến mất, vậy giờ không xem được rồi. Lưu Lăng chần chừ.

Bạch Yến Trầm nói: “Vậy không bằng sau này chúng ta đến xem, chuẩn bị về thôi”.

Lưu Lăng nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy rất kinh ngạc: “Lúc trước không phải ngươi rất sợ quỷ à, giờ sao lại tỉnh táo thế”.

Bạch Yến Trầm xoa xoa đôi bàn tay, thẹn thùng nhìn mũi hài của mình.

“Hạ quan bây giờ vẫn sợ, nhưng lại thấy hiếu kì. Dù sao cũng chỉ nhìn một chút thôi, nhưng mà không nhìn cũng được, nhìn xong có khi lại ngủ không yên”.

Lưu Lăng lười nghe hắn lầm bầm lầu bầu một mình, tự nhiên lại thấy hào hứng muốn nhìn quỷ, hắn nhìn ra ngoài viện rồi nói lớn: “Liên Dụ, bản vương xuống núi cũng được thôi, nhưng sắc trời hôm nay cũng tối rồi, ta ở trong viện của ngươi một đêm, một đêm thôi, không nhiều đâu, không lẽ ngươi không giữ được à”.

Chỉ cần một đêm thôi, hắn không tin mình không nhìn thấy con quỷ kia.

Liên Dụ không cho nhìn thì hắn tự đi tìm.

Lưu Lăng cảm thấy mình không hề ngốc, đầu óc vẫn có thể dùng được.

Nhưng mà hắn nói việc hắn, Liên Dụ đâu có ý muốn giữ khách, Lưu Lăng nói sắc trời tối rồi, xuống núi thì không hay, hắn bảo Bì Bì lấy ngựa tốt tới, một khắc cũng không muốn giữ, chỉ muốn đuổi đi ngay lập tức.

Lưu Lăng tự nhận mình cơ trí, hắn ép mình đi thì mình rửa chân. Thế là Lưu Lăng bảo Bạch Yến Trầm tới phòng bếp múc cho hắn thùng nước lớn, để ngâm chân. Ngâm xong rồi nằm ngủ, mệt c.h.ế.t đi được, thế mà mặt trời vẫn còn chưa xuống núi, Lưu Lăng thấy mình mà không đi thì quá không biết xấu hổ, nêu kéo Bạch Yến Trầm cùng nhau ngâm chân, ngâm mãi cho tới khi mặt trời xuống núi mới lạch bạch ra khỏi phòng.

Liên Dụ đứng cạnh cửa sổ nhìn hắn một lúc rồi không nói gì, xoay người đi cùng Phương Uyển Chi tới xem mèo.

Lúc nửa đêm, bên ngoài phòng cực kì yên tĩnh, ngoài thôn có người gõ ba cái, nhắc nhở cẩn thận dễ cháy.

Lưu Lăng ngồi trong phòng ngáp liên tục, thấy đèn ở nhà chính đã tắt liền vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh, trùm một tấm vải trắng rồi nhẹ nhàng đi ra. Bạch Yến Trầm cũng đi theo sau lưng mình, đi được một lúc hắn lại thấy mình ngu. Làm gì có ai hơn nửa đêm còn trùm vải trắng ra ngoài không.

Nhưng mà Lưu Lăng nghĩ, buổi tối đi ra cũng phải che mặt, hắc y đại hiệp đều rất đẹp trai. Chúng ta hiếm khi được làm một việc như vậy, không cần quá sợ hãi. Hắn không tìm được vải đen, cho nên lấy vải trắng dùng tạm.

Đi xuyên qua hành lang, Lưu Lăng thấy tòa nhà này lớn quá, lại không đốt đèn lồng, bốn phía tối tăm không biết nơi nào mới là nơi nhốt quỷ,

Hắn lại khá béo, mới đi được một vòng đã thấy mệt, bèn đặt m.ô.n.g ngồi xuống hòn non bộ không đi nữa. Đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Không đi nữa, ta phải về nghỉ ngơi đây. Tìm không mục đích như vậy khi nào mới ra, hai ta trở về đi.”

Trên người Bạch Yến Trầm lại không có chút mồ hôi nào, Lưu Lăng nói không đi, hắn cũng đàng hoàng ngồi bên cạnh. Trong tay không biết từ khi nào cầm mấy khối gỗ nhỏ, gạch gạch trên mặt đất.

Lưu Lăng thấy hắn ta như đang thì thầm gì đó, nghe không rõ, trên mặt cũng là vẻ nghiêm túc hiếm có, hắn càng thêm nghi ngờ, đi vài bước tới bên cạnh: “Này, ngươi lấy mấy vật này làm gì?”

Bạch Yến Trầm không trả lời, phải nhắc lại một lần nữa hắn mới ngẩng đầu lên.

TBC

Trên mặt trở về bộ dạng ngốc nghếch ngơ ngác.

Hắn nói với Lưu Lăng: “Đây là đồ mấy tiểu hài tử hay chơi thôi. Lão gia nhà hạ quan hay nói, cái này có ở trong núi, nếu viết phương hướng ra rồi quay, miếng gỗ này có thể chỉ đúng”.

Lưu Lăng nghe xong thì vỗ tay một cái.

“A, còn tưởng là cái gì. Cái này lúc nhỏ Bản vương có chơi rồi, chúng ta còn nói là: hai chúng ta cùng phân xử, nói đến nói đi đều tại ngươi, ai thúi, đánh người đó, cuối cùng chữ nhi rơi xuống người nào”.

Nói xong hắn cầm lấy phiến gỗ trong tay Bạch Yến Trầm, hoang mang: “Chúng ta cần ba miếng là nhiều lắm rồi, ngươi cầm nhiều thế.”

Bạch Yến Trầm chỉ làm không đáp, trên mặt vẫn là nụ cười nịnh nọt, giống như ngại lắm.

Lưu Lăng cũng không nói gì thêm, trông thấy hắn đưa tay chỉ hướng, liền đi tới phương hướng đó tìm kiếm, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Bạch Yến Trầm. Lúc này đây, vẻ mặt hắn hoàn toàn khác với lúc nhát gan sợ sệt, khuôn mặt trắng bệch dưới ánh trăng, như che giấu một điều gì đó.

Quả nhiên, hai người tìm kiếm ở hướng đó một lúc thì thấy nơi bắt quỷ. Lưu Lăng vỗ bải vai Bạch Yến Trầm một cái.

Hắn nói: “Được lắm lão Bạch, ngày thường thấy ngươi như phế vật, lúc mấu chốt lại có ích hơn Trương Lương nhiều. Viện này lớn như vậy, nếu không nhờ ngươi lấy mấy miếng gỗ đó ra thì trời có sáng chưa chắc chúng ta đã tìm ra đâu”.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 91: Chương 91



Bạch Yến Trầm cười vô cùng khiêm tốn.

“Vương gia quá khen, hạ quan cũng chỉ đánh bậy thôi. Mới rồi ngài cũng thấy đó, cứ làm lung tung, có khi là vì ngài ở bên, hạ quan dính chút long khí nên mới tìm được đó”.

Tên Lưu Lăng ngốc này ngày thường rất thích nghe khen. Bạch Yến Trầm khen hắn, hắn cũng cảm thấy nhờ mình mới tìm được nơi này.

Hai người bước vào sân, Lưu Lăng nhìn mấy chum vại bên miệng giếng, hơi lo sợ.

Tòa nhà Liên Dụ thuê rất lớn, khắp trong sân đều có cây to, đứng ở đâu cũng thấy bầu trời dày đặc âm khí.

Giờ lại là nửa đêm, bên các vạo lớn như có một làn khói quỷ. Nhìn lại miệng giếng trơ trọi càng khiến người ta sợ hãi.

Hắn lùi về sau hai bước, sau đó đưa tay đẩy Bạch Yến Trầm từ phía sau lên, cũng không chịu thừa nhận là do mình sợ hãi, chỉ nói, ngươi sang đó vén lên nhìn thử, cái gần chúng ta nhất đó. Bản vương không muốn chạm vào mấy thứ đồ bẩn này.

Lúc đầu Bạch Yến Trầm cũng sợ, liên tục trốn tránh không chịu tiến lên, cuối cùng Lưu Lăng nổi giận, hắn đành phải bất đắc dĩ.

Cái vạc lớn giữ quỷ là loại người dân dùng để ướp rau, bên dưới rất nhỏ, phần giữa thì như cái bụng bự, giống một nam nhân béo. Miệng vại được quấn bằng vải trắng, dán một vài kí hiệu loạn xị, chữ thì như gà bới, không cần nghĩ cũng biết là từ tay của Liên đại nhân.

Bạch Yến Trầm nhìn một lúc, cảm giác thứ bên trong vẫn còn hô hấp, ống tay áo phủ xuống, hắn lấy một ngân châm từ trong túi ra.

Lưu Lăng không biết Bạch Yến Trầm đang làm gì, nhìn cái bóng lưng kia hồi lâu thì thúc giục:

“Này, sao ngươi còn chưa vén lên, ngươi có thấy tà khí quanh đây không hả? Vén nhanh lên rồi đi, cái chỗ quỷ quái này”.

Lưu Lăng thấy Bạch Yến Trầm gật đầu nhẹ, bởi vì bóng cây che xuống, thấy hắn vén tấm vải ra thì mình cũng bước lại gần. Hắn phải nhìn tận mặt, thấy rõ ràng rồi mới về kể cho Trương Lương được. Nhưng không ngờ Bạch Yến Trầm lại quay phắt người lại.

Lưu Lăng cảm giác có một ánh sáng bạc vụt lên trước mắt, vọt tới sau gáy mình. Chỉ là còn chưa tới gần, xung quanh đã bừng sáng lên.

Không biết từ lúc nào Liên Dụ đã đốt đèn lồng ngáp liên tục dựa người bên sân, cả người vô cùng lười biếng, bên cạnh là Bì Bì và A Đào. Ai cũng đốt đèn lồng, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

Bạch Yến Trầm như xoay người muốn chạy, nói là bị hù, con quỷ bên trong rất đáng sợ, ngã xuống bên cạnh Lưu Lăng.

Giờ Lưu Lăng không có thời gian nhìn quỷ nữa, bởi vì Liên Dụ đã nhấc đèn lồng đi tới.

Hắn ngồi xổm xuống, dùng đèn lồng chiếu Bạch Yến Trầm.

Ừ, bộ dạng không chút huyết sắc, hắn nhìn vại miệng đã mở ra một lúc rồi đậy lại, cười nói với hai người: “Sắc trời không còn sớm, hai người không ngủ à?”

Ở Hoa Quả Thôn Lưu Lăng vẫn phải dựa vào Liên Dụ, hôm nay không chịu nghe lời của hắn, tự mình mò đi xem quỷ, cho nên cũng lo hắn sẽ giận.

Giờ nhìn thấy hắn mỉm cười trong lòng càng sợ hơn, Lưu Lăng nghĩ thôi có gì mai hỏi Bạch Yến Trầm cũng được, cho nên vội gật đầu: “Ừ, nên ngủ rồi. Bản vương đi nhà xí thôi, mơ màng nên đi tới nơi này. Viện của ngươi thật rộng quá”.

Bạch Yến Trầm cũng hùa theo: “Đúng là rộng quá, thưởng thức của Liên đại nhân từ trước đến nay đều không tầm thường.”

Liên Dụ rất thản nhiên nhận lấy những thứ khen này, hắn đưa tay thay Bạch Yến Trầm sửa sang lại vạt áo lộn xộn, rồi nói:

“Xưa nay có một loại trùng cổ độc có thể mê hoặc tâm trí người ta, người kia không c.h.ế.t mà cứng lại. Ngân hạnh hương là tên của một loài hoa, được dùng làm thuốc, rất ít người biết đó là cây có thể thao túng tâm trí con người”.

Bạch Yến Trầm vô cùng kinh ngạc lắc đầu, hoang mang nói với Liên Dụ:

“Đại nhân, ngài nói cái này, hạ quan nghe không hiểu chút nào.”

Liên Dụ cúi đầu nhìn cây đèn cầy trong lồng đèn, cười mà như không nói:

“Không hiểu sao? Thực ra ta cũng không hiểu.”

Nói xong cũng không nhìn hắn nữa, Liên Dụ quay người quàng áo choàng lên người Phương Uyển Chi rồi đi.

TBC

“Đêm lạnh rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, nếu vương gia đã thích tòa nhà này thì ở lâu thêm mấy ngày cũng được”.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 92: Chương 92



Đầu hôm lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng Lưu Lăng và Bạch Yến Trầm cũng ngoan ngoãn trở về phòng không dám hé răng nửa lời.

Liên Dụ và Phương Uyển Chi cũng trở về phòng, vốn mặt mày có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng mà gió thổi một hồi cũng trở nên có tinh thần.

Phòng ngủ chính hết sức rộng rãi, giường cùng sập nhỏ cách nhau một tấm bình phong. Liên Dụ cảm thấy tấm bình phong này vô cùng chướng mắt, hắn cầm cây d.a.o nhỏ khoét một lỗ thủng trên đó, Phương Uyển Chi nhìn thấy thì trừng mắt khiển trách hắn: “Sao chàng cứ thích đục lỗ bình phong thế?”

Liên Dụ không lên tiếng, tiếp tục ngồi khoét.

Đó không phải là thích, mà hắn muốn nhìn Phương Uyển Chi.

Cuối cùng, một tấm bình phong xinh đẹp bị hắn khoét ra hai lỗ, vừa vặn nghiêng đầu là nhìn thấy Phương Uyển Chi bên kia.

Lúc đó, Phương đại cô nương đang khoác chăn ngồi trên trác ăn điểm tâm. Liên Dụ thấy thì cũng muốn ăn. Phương Uyển Chi liền vẫy vẫy tay, gọi hắn tới ăn cùng.

Liên Dụ hầu như không thích tất cả các đồ ngọt, hắn thích ăn món kho mặn hơn. Hắn cũng biết Phương Uyển Chi không thích, nhưng hôm nay nàng lại ăn cực kì hăng say.

Bánh quế có mùi đường rất nồng, Liên Dụ cắn nửa cái thì không chịu ăn nữa, nghiêng đầu nhìn Phương Uyển Chi vẫn ăn từng miếng từng miếng một, hắn không khỏi ngạc nhiên:

“Chẳng lẽ cái nàng ăn ngon hơn của ta à?”

Phương đại cô nương bật cười, đưa nửa miếng bánh còn dư vào miệng hắn:

“Chàng thấy sao?”

Liên Dụ nhíu lông mày nhai nhai, vẫn ngọt ngấy. Hắn lấy tách trà trên bàn súc miệng rồi quay về giường ngồi.

Phương Uyển Chi vẫn ngồi ăn tiếp, cái miệng nhỏ dính đầy vụn bánh. Kể từ sau khi ở cùng Liên Dụ, nàng rất ít khi bộc lộ vẻ ngượng ngùng của cô nương, khi hai người ở bên nhau thì vẫn làm theo tính cách của mình, nhưng giờ nàng lại ngồi tĩnh tọa như niệm kinh, vô cùng ngay ngắn.

Liên Dụ quan sát nàng thật kĩ, thấy sắc mặt nàng tái nhợt hơn trước, vẻ mặt cũng không tốt, hắn vội đưa tay tìm mạch đập của nàng.

Phương Uyển Chi thấy hắn chẩn rất nghiêm túc thì không ăn nữa, một tay chỉ chỉ cái cằm của hắn:

“Chàng có thể bắt mạch à?”

Liên Dụ mờ mịt lắc đầu.

“Không biết.”

“Vậy sao chàng cầm cẩn thận thế? ”

“Ta cứ nghĩ cẩn thận thì sẽ bắt được.”

Đối với sự tự kỉ của Liên các lão, đa số thời gian Phương đại cô nương đều dễ dàng tha thứ, nàng đưa tay vỗ vỗ lên cổ tay của hắn để hắn buông ra thì nghe Liên Dụ nói:

“Phương Uyển Chi, có phải nàng bị bệnh không?”

Vẻ mặt hết sức ân cần, khiến cho nàng không cách nào trách hắn được.

Liên Dụ hình như rất thích dùng từ này, ví dụ như ai đó đầu óc bị bệnh, ai đó mặt bị bệnh, đương nhiên, câu hắn nói nhiều nhất là: Phương Uyển Chi có phải nàng bị bệnh không?

TBC

Có vẻ như hắn đang lo nàng bị ốm thật, bởi vì thời tiết Nhạn Nam không tốt, trong thôn lại có nhiều thứ bẩn. hắn quan tâm nàng, nên mới lo như vậy.

Nhưng mà hôm nay đúng là nàng bệnh thật, Phương Uyển Chi cười bất đắc dĩ:

“Là không thoải mái chút thôi. Nhưng mà không có gì lớn cả, nghỉ ngơi một lát là được rồi”.

Mấy ngày quỳ thủy đến nữ từ nào cũng sẽ mệt, hôm nay nàng lại mới đi ra ngoài, gió lạnh thổi nên thấy đầu óc choáng váng, ăn mấy miếng bánh ngọt xong thì đỡ hơn nhiều.

Liên Dụ nghe nàng nói muốn nghỉ thì xếp gối đầu lại, nhưng vẫn không chịu đi, cứ thế ngồi ở đầu giường nhìn nàng chăm chú.

“Không thoải mái chỗ nào?”

Đôi mắt của Liên Dụ vốn rất sáng, dưới ánh nến leo lắt lại càng lấp lánh hơn, như một hồ nước trong veo. Phương đại cô nương bị hắn nhìn đến ngượng, bèn đưa tay đẩy người kia một cái:

“Thôi, chàng về ngủ đi, ta không sao.”

Liên Dụ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng Phương Uyển Chi cũng không còn cách nào. Nàng bực bội kéo chăn trùm lên đầu, chịu ngột nói:

“Nguyệt sự của ta đến, cái chàng ngốc này!

Thoắt cái, khuôn mặt của Liên đại nhân đỏ bừng.

Phương đại cô nương trong chăn không nghe thấy động tĩnh gì, xem chừng người này hẳn là đã hiểu.

Nàng ngẫm nghĩ một lát lại thấy đáng nhẽ hắn không nên hiểu chuyện này chứ, vội kéo chăn ra, nhìn Liên Dụ đang bẻ một miếng bánh quế đút cho mình.

Lúc nguyệt sự đến, Phương Uyển Chi lại rất thích ăn đồ ngọt, hắn đưa liền há miệng ăn thêm, vừa ăn vừa hỏi: “Sao chàng lại biết nguyệt sự?”

Không phải là không biết xem mạch sao? Chuyện như thế này mấy tiểu nha đầu đâu có thể nói cho hắn biết được.

Đây là suy đoán của nữ nhân.

Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi tức tối thì lại bẻ một miếng to hơn nhét vào miệng nàng, nhướng mày nói:

“Sao ta lại không biết được, ta cũng có nương mà.”

Đương nhiên, đó cũng là do lúc nguyệt sự đến, nương của Liên Dụ thường hay tâm huyết dâng trào chỉ dạy cho hắn thế nào là nguyệt sự, đó là việc mà thời điểm đó mẹ hắn rất hay làm, không ngoan ngoãn như Phương Uyển Chi, cho nên Liên Dụ mới hiểu chuyện này. Mà cũng chỉ hiểu đến mức độ, mấy ngày này nữ nhân sẽ rồi loạn tì khí, thể cốt không tốt, nhưng lại không biết phải chăm sóc thế nào.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 93: Chương 93



Phương đại cô nương nghe xong thì lại chui vào chăn, cảm thấy như mình đang cố tình gây sự vậy. Chỉ lộ ra đôi mắt nhìn người kia: “Thôi mà, chàng về ngủ đi”.

Liên Dụ rất biết nghe lời nằm xuống kế bên nàng, cách một tấm chăn to ôm lấy nàng vào lòng, không phải vì sập nhỏ lạnh, mà chỉ là muốn ôm nàng hôm nay.

Phương Uyển Chi biết Liên Dụ vô lại tới mức nào, cũng biết hôm nay mình không tiện, cho nên chỉ có thể cảnh cáo: “Không được động tay động chân”.

Liên Dụ rất thông minh không hề lên tiếng.

Trời bên ngoài giờ đã giáng sương, từ trước tới nay Phương Uyển Chi ngủ rất có quy luật, lúc này nàng đã buồn ngủ không chịu nổi. Trong lúc mơ hồ nàng cảm giác chăn bị vén lên một góc, Liên Dụ chui vào bên trong. Chỉ là nàng lại lười, không muốn động. Liên Dụ hôm nay có vẻ không thành thật, hắn vừa ôm nàng vào lòng, vừa đưa tay đặt lên bụng nàng.

Phương Uyển Chi xê dịch, như muốn đứng lên dạy dỗ hắn, nhưng mà hắn chỉ đặt yên ở đó, hơi nóng không ngừng lan từ lòng bàn tay, làm khó chịu giảm đi không ít.

Phương đại cô nương đành bất động, cả người từ từ buông lỏng, ấm áp làm ổ trong vòng ôm của Liên Dụ, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Không biết vì sao, lúc nào nàng cũng thấy tin tưởng nam nhân này, có lẽ là vì tình cảm, cũng có lẽ vì hắn quan tâm. Tóm lại, một Liên Dụ như vậy lúc nào cũng có thể khiến cho Phương Uyển Chi không hiểu hết được. Thậm chí một câu tâm tình hắn cũng chưa bao giờ nói.

Nhưng nàng vẫn thấy rất vui, rất tốt. Vui vẻ đến vô dục vô cầu, nàng nghĩ, cuộc sống như vậy, thật tuyệt vời.

Bởi vì buổi tối nghỉ muộn, khi Phương đại cô nương tỉnh lại thì trời đã sáng. Liên Dụ nằm bên cạnh cũng đã thức dậy từ sớm, chăn được dém quanh, có lẽ vì sợ nàng lạnh. Phương Uyển Chi giật mình ngồi dậy, nghĩ hẳn Liên Dụ còn chưa ăn, cho nên vội mặc xiêm y ra ngoài.

Cửa phòng cũng cùng lúc mở ra.

Liên Dụ mặc một trường bào gấm màu tím nhạt, eo buộc đai vân văn ngọc đái, cách mặc đồ cực kì tùy ý nhưng vẫn đủ tuấn lãng quý khí mười phần, trong tay bưng một cái chén sứ màu trắng, vừa dùng muỗng đảo vừa bưng vào.

Hắn thấy nàng đứng dậy thì đi thẳng tới đặt lên trác ở phòng trong, rồi xoay người bưng thau nước ấm trên giá gỗ tới.

Phương Uyển Chi liền đi rửa mặt, dùng nước muối súc miệng rồi đi sang.

Mái tóc dài của nàng chưa buộc lên, xõa mềm mại qua một bên, càng khiến cho nàng thêm dịu dàng khéo léo. Nàng nhìn trong chén một cái, là cháo táo đỏ, hẳn là đã hầm rất lâu, hương nồng vị ngọt.

Phương Uyển Chi biết rõ Liên Dụ không thể làm mấy thứ này, đối với chuyện trong bếp, người này vẫn dừng lại ở trình độ không đun lửa vẫn luộc được trứng gà, cho nên hỏi hắn: “Bì Bì nấu à? ”

Liên Dụ gật gật đầu, không muốn nói cho Phương Uyển Chi biết, mình cũng làm thử, suýt chút nữa đã đốt luôn cả phòng bếp.

TBC

Tay nghề của Bì Bì trước nay vốn rất tốt, cháo đỏ thơm mềm. Phương Uyển Chi hay thích ăn nóng, cái miệng nhỏ cũng trở nên đỏ rực. Nàng lại múc một thìa nữa cho vào miệng, nhưng thấy Liên Dụ không ăn, cho nên cũng múc một thìa đưa đến bên miệng hắn, hai cánh môi sưng thành một đóa hoa hồng nhỏ.

“Nếm thử đi, ăn ngon lắm.”

Liên Dụ vốn không thích đồ ngọt, cháo cũng chỉ ăn mặn, nhưng nhìn Phương Uyển Chi ăn đáng yêu như thế, hắn cũng theo ý nàng, ăn một ngụm, còn tranh thủ trộm hương.

Cảm giác vị ngọt nồng đậm trên môi, không chỉ là ngon miệng thôi đâu.

Hai người thân mật thắm thiết một lúc lâu, hai gò má cùng hồng ửng.

Phương đại cô nương cũng đút cho hắn thành nghiện, hai người cứ thế ăn hết sạch một chén cháo táo đỏ lớn.

Liên Dụ thấy tóc Phương Uyển Chi còn xõa ra, liền xung phong nhận việc chải đầu cho nàng. Chỉ là việc này hình như gian nan hơn hắn tưởng nhiều, làm mấy lần cũng không được kiểu gì. Cuối cùng Liên đại nhân cây trâm cắm lung tung lên mái tóc dài của Phương Uyển Chi, cuốn thành cái chuồng gà, hoàn toàn không lí giải nổi sao chuyện này lại có người xem là vui thú khuê phòng.

Phương đại cô nương nhìn vào gương đồng nổi đóa, đuổi đánh Liên Dụ một vòng, hai người đang cười đùa thì nghe bên ngoài có tiếng đập cửa dồn dập.

Phương Uyển Chi nghe tiếng của Cung lão gia, giọng nói vô cùng lo lắng.

Hắn nói: “Thiên tôn có trong phòng không vậy, mời ngài ra ngoài một chuyến, hai nhà Trương Ngọc Lâm và Lưu Thành Vĩ trong thôn xuất hiện cổ trùng phá hoại rất đáng sợ, giờ một nhà trên dưới đang gặp nạn, cầu ngài đi xem một cái”.

.Phương Uyển Chi nghe xong thì kinh hoàng, không ngờ trong thôn lại có cổ độc. Liên Dụ bắt quỷ được, bởi vì thứ đó vốn là người. Giờ cổ trùng lại xuất hiện, không biết hắn có biện pháp xử lí không.

Liên Dụ vẫn không chút hoang mang, như thể trong lòng đã sớm có dự liệu.

Hắn thong thả sửa sang áo quần lại rồi nói với Cung lão gia:

“Đừng hoảng sợ, chúng ta đi bây giờ.”
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 94: Chương 94



Phương Uyển Chi từng đọc một quyển sách về các bí mật của Miêu tộc, trong đó có kể những thủ đoạn cực đoan âm hiểm, bức người ta đến chết, kết cục lại vô cùng thê thảm, người dùng cổ độc cũng không được c.h.ế.t già. Những thứ này chỉ miêu tả sơ qua, ấy thế mà những thứ trên sách vở đã khiến nàng khó có thể chấp nhận, đến lúc nhìn thấy tận mắt nàng vẫn bị giật mình sững sờ tại chỗ.

Nơi này là phía đông của Hoa Quả thôn, gần bên có vài mảnh đất trống, trong viện có một cây cổ thụ lớn, nghe nói là lớn tuổi nhất trong thôn, ngày thường dù trời có nóng đến mức nào cũng không ai mang ghế tới đây hóng mát. Bởi vì họ cảm thấy cây này có linh tính, không khinh nhờn được.

Nhưng lúc này ở đây hối hả những người, giống như họ sợ hãi một thứ gì đó, và chỉ có cây cổ thụ có linh khí này mới có thể xua tan sợ hãi trong lòng họ. Dưới cây chen chúc một đám người, ngay cả chỗ để chân cũng không có.

Cung lão gia chống quải trượng cao giọng hô: “Thiên tôn đến, mau tránh ra.” Đám người lập tức tản ra tạo một con đường. Phương Uyển Chi nhìn sang, trên mặt bọn họ, hơn phân nửa đã bị dọa đến dại ra, phải là rất sợ, sợ đến mức không chịu nổi.

Dưới bóng cây có tám nam tử mặt mày xanh mét tiều tụy nằm ở đó, cả người run rẩy đến co rút.

Gầy.

Đây là cái mà Phương Uyển Chi nghĩ đến, miệng bọn họ sưng lớn, ngay cả lợi cũng nhìn thấy rõ. Trên người có nhiều vết máu, là do móng tay cào phải. Đặc biệt là vị trí họng, m.á.u thịt lẫn lộn, có người còn thấy được cả xương.

Phải cực kì khó chịu, bởi vì những dấu vết đều là do họ tự gây ra. Cánh tay của họ bị một sợi dây buộc chặt, trên móng tay mỗi người đều tản ra mùi m.á.u tanh.

Lăn qua lăn lại không còn chút sức lực, cũng có lẽ là vì đau đến cực hạn, cho nên không ai còn sức cử động nữa. Nếu không phải vẫn còn hô hấp, n.g.ự.c phập phồng, có lẽ Phương Uyển Chi đã nghĩ đó là xác chết..

Người Hoa Quả Thôn cũng biết, cổ độc Miêu Cương có nhiều chủng loại, chủ yếu là gồm hai loại lớn, sinh cổ độc và tử cổ độc.

Loại thứ nhất lấy cổ trùng làm trung gian, để cổ trùng ẩn sâu trong cơ thể rồi làm cho người ta cứ thế mà c.h.ế.t đi.

Loại thứ hai là loại cổ như bụi phấn, trộn trong thức ăn hoặc nước uống, người chịu cổ cứ suy yếu dần, rồi mới chết.

Người già ở Nhạn Nam đều biết tới một hai loại cổ này, nhưng mặt của tám người này không phải suy yếu từ từ, cũng không phải cứ thế tắt thở, mà trong một ngày này, họ trở nên gầy đi nhanh chóng. Tiếng r*n r* tận cùng đau đớn, nhưng lại không cách nào phát ra khỏi cổ họng, chỉ có thể thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng khiến người nhìn sợ hết hồn hết vía.

Tám nam tử này đã không khóc thành tiếng, không ai tưởng tượng được trong một ngày này, người nhà nọ lại gặp phải đại nạn như thế. Loại cổ trùng gì ghê gớm tới mức đó.

“Không phải là cổ độc, là Hàng Đầu.”

Giữa lúc mọi người hoảng loạn, một tiếng nói vang lên. Không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho mọi người dần an tâm.

Họ nhìn nam tử kia đưa phất trần cho đệ tử bên cạnh, đưa tay tìm được trên đầu một nam tử đang co rút một cái châm bạc.

Đây là thứ mà Liên Dụ học được từ sư phụ của hắn.

Nhiễu Tiêm Trầm cũng chỉ là gà mờ trong cổ độc thuật, nhưng chuyện này hắn vẫn biết.

Quả nhiên, châm này vừa rút ra, người nọ không co quắp nữa, nhưng hai mắt vẫn hồng như cũ, khớp xương cũng vang lên từng tiếng rắc rắc giòn vang. Không thể động, vừa động là như vạn trùng phệ tâm, đau đến mức không thể cắn lưỡi tự sát.

Liên Dụ rút liên tiếp tám cái châm, cuối cùng cũng hóa giải một chút đau đớn của những người này. Nhưng hắn biết rõ, biện pháp này chỉ trị được ngọn mà không được gốc, một canh giờ nữa họ sẽ đau đến tê tâm liệt phế, sợ là khó mà trụ được.

Cung lão gia và mấy người già trong thôn rối rít tới trước mặt Liên Dụ, giọng cũng phát run:

“Thiên tôn vừa mới nói, mấy người này trúng Hàng Đầu, loại này còn giày vò hơn cả cổ trùng, ngài có thể phá giải không?”

TBC

Vài gia quyến của người bị hạ hàng đầu cũng quỳ rạp xuống chân hắn, khóc không thành tiếng.

“Van cầu Thiên tôn đại nhân, phải cứu tính mạng của bọn họ.”

Thực sự rất đáng thương.

Hoa Quả Thôn không phải là huyện thành gì lớn, chi phí ăn mặc ngày thường đều dựa vào mấy thửa đất cằn trong nhà. Giờ mấy thanh niên trai tráng này không thể động đậy, cả nhà già trẻ có thể bị c.h.ế.t đói.

Liên Dụ cất mấy ngân châm kia, lắc đầu: “Ta không trị được Hàng đầu.”

Đây là lời nói thật.

Thực ra Hàng Đầu cũng là một loại cổ độc thuật, đặc biệt trong ngũ độc Hàng Đầu là hung hãn nhất, cực kì đáng sợ. Những người này hai mắt đều đỏ ngầu, nhìn như trúng độc, nhưng giữa lòng trắng lại có cái gì đó, như là âm độc.

Cái gọi là hàng đầu, người gieo xuống mới là mấu chốt. Phương pháp hóa giải chỉ có hai cách, một là người thực thi chết, hai là người đó rút cổ thuật. Mà cổ độc này âm hiểm ở chỗ, trừ khi người thực thi rút lui nếu không nếu người đó c.h.ế.t toàn bộ mọi người đều phải chôn cùng.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 95: Chương 95



Nói cách khác, chỉ có ai gieo nó mới có cách giải quyết. Dù là chết, cũng không chịu xuống suối vàng một mình.

Liên Dụ vừa nói xong, người trong thôn đều biến sắc.

Trong lòng bọn họ, Liên Dụ là một vị thần. Giờ thần nói không cứu được, họ còn biết trông cậy vào ai.

Giữa trưa, gió thổi đung đưa nhánh cây già, từng chiếc lá rơi rụng, im ắng đáp mình xuống đất. Ngõ hẻm như bị bao trùm bởi một đám mây đen, nặng nề đến mức không ai ngóc đầu lên được.

Liên Dụ thong thả đi về phía trước hai bước, ngồi dưới tàng cây. Không nói lời nào, cũng không hỏi chuyện gì, khuôn mặt không hề lo lắng, cũng chưa từng do dự.

Thôn dân bắt đầu xôn xao, Cung lão gia chống quải trượng bước vài bước nhỏ đến hỏi hắn: “Vậy chúng ta… cứ chờ họ c.h.ế.t sao?”

Liên Dụ lắc đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Bọn họ không c.h.ế.t được, sẽ có người tới cứu bọn họ.”

Nếu không người nọ cũng không sẽ tốn công tốn sức như thế.

Các thôn dân nghe xong thì xì xào bất mãn, tiếng bàn tán không lớn, nhưng lại cực kì rõ ràng.

Bọn họ oán hận Liên Dụ không thông thái, đối mặt với nhứng chuyện như vậy mà cứ không nóng không lạnh. Lại cảm thấy hắn không phải người trong thôn, cho nên không để ý tới bọn họ.

Trong đó còn có vài người, có lẽ quá tức giận, cho nên sử dụng câu từ đầy kích động.

Liên Dụ hờ hững.

Phương Uyển Chi đứng giữa đám người, nàng không nói gì, cũng không tranh cãi thay Liên Dụ. Nàng biết Liên Dụ luôn là người lạnh lùng, đó không phải là không có tình cảm, chỉ là hắn đã quen dùng cách biểu đạt này.

Hắn nói người này sẽ không chết,thì nhất định họ sẽ không chết.

Nếu như người này phải tắt thở, hắn cũng sẽ không an ủi gì, chỉ nói thẳng cho họ biết, người đó sẽ chết. Hắn chưa bao giờ quá mức để ý đến cái nhìn của người khác với hắn, chỉ cần không chọc hắn, lúc bình thường hắn cũng sẽ không đánh ai.

Cho nên, khi La Bàn Nhi không biết đào đâu ra một cỗ kiệu phủ lụa đen, vênh vang đắc ý nhảy xuống cười nhạo Liên Dụ vô năng. Hắn cảm thấy người rất đáng ghét, phẩy một làn gió đẩy người này đi xa mình hơn.

La Bàn Nhi tức không chịu được, cũng tự biết mình là đánh không lại Liên Dụ. Dáng người nhỏ xíu đứng dậm chân tại chỗ mắng:

TBC

“Cái gì mà Thiên tôn, ngay cả điểm quan trọng của cổ độc thuật cũng không hiểu. Quỷ trong thôn bắt được thì có tính là gì, toàn làm bộ làm tịch như mình cao thâm lắm.”

“Vùng Nhạn Nam này đều tin phụng cổ, ngươi không hiểu về cổ độc thì sớm cút ra khỏi cái thôn này đi, chỉ biết bắt có vài tên tiểu quỷ. Bổn đại tiên một mình ra tay, không biết sẽ bắt được mấy chục con đâu.”

Từ trước đến nay ngoại trừ Phương Uyển Chi, Liên Dụ không cãi nhau với bất cứ người nào, cứ mặc cái tên lùn kia tự biên tự diễn. Cho tới khi La Bàn Nhi lên mặt đủ rồi, hắn mới đút cho tám người một viên đan.

Trong lòng bàn tay hắn lại tung ra một thứ bột phấn gì đó, rất thơm, ngọt đến ngấy người, nhưng lại sợ Liên Dụ thấy được, hắn xoay người lại lặng lẽ chà xát tay. Vừa ngó dáo dác Liên Dụ kia, thấy hắn không quan tâm mình thì lại tức giận.

La Bà Nhi ho khan hai tiếng, lấy bột phấn lau lên chóp mũi của mỗi người, chỉ một lát sau, mấy người kia trở nên bình thường lại, ánh mắt từ ngây dại trở nên sáng hẳn. Kì lạ như thể, giống như có một thứ vô hình kiềm chế họ.

La Bàn Nhi đi dạo một vòng rồi hét lớn một tiếng: “Khởi”.

Bộ dạng giả thần giả quỷ, nhưng mấy người kia quả nhiên ngồi dậy được, sắc mặt cũng chuyển biến tốt.

Người dân Hoa Quả thôn nhiều năm bị quỷ quái hành hạ, cho nên cứ một lòng một dạ tin theo. Nói dễ nghe chút chút thì là nước chảy bèo trôi, nói khó nghe thì là mù quáng. Ai có thể giúp họ họ sẽ tin.

Thấy tám người kia được La Bàn Nhi cứu, họ liền tin hắn, không còn cung kính với Liên Dụ như xưa nữa. Không chỉ không cung kính mà còn có phần bất mãn, như thể hắn chiếm của họ nửa phần thờ phụng vậy.

Đối với những chuyện này, Liên các lão hầu như không để vào mắt, thấy người đã tỉnh, hắn cũng lười ở lại đó, khi ngồi trên kiệu mới vén rèm lên, hắn nói với La Bàn Nhi.

“Hàng Đầu chỉ có người gieo mới giải được, đó là người trị được Hàng Đầu.”

Chỉ một câu, không nói thêm gì nữa, cỗ kiệu được khiêng đi.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 96: Chương 96



Hàng Đầu xuất hiện, toàn bộ Hoa Quả Thôn đều lâm vào khủng hoảng. Họ sợ cuộc sống yên tĩnh sẽ bị phá hủy một lần nữa, giống như nửa đêm tỉnh lại thấy có người đứng bên cạnh giường.

So với quỷ, dường như Hàng Đầu khiến họ càng thần phục, bởi vì nó ở đâu cũng có, cho dù là giữa ban ngày, cũng có thể hành hạ người ta c.h.ế.t đi sống lại. Bọn họ vô cùng sợ hãi, ngày đêm điên đảo.

Bởi vậy, Thiên tôn mà họ thờ phụng nửa tháng bị giáng xuống, một lần nữa họ lại quỳ lạy dưới chân người lùn La Bàn Nhi.

Trong chuyện này, Cung lão gia tự cho là người hiểu biết, ông vẫn nhớ rõ ràng câu Liên Dụ nói.

“Hàng Đầu chỉ có người gieo mới giải được, đó là người trị được Hàng Đầu.”

Cung lão gia không hồ đồ, ông triệu tập vài vị lão nhân trong thôn, cộng thêm mấy người nhà giàu đứng về phía Liên Dụ.

Ông vẫn cảm thấy tên La Bàn Nhi có phần kỳ quặc, bây giờ nhìn lại, dù không phải mười phần, nhưng cũng đã tin đến bảy phần. Ông không muốn để con cháy đời sau bị người khác áp chế.

Hoa Quả Thôn trong một đêm bị chia làm hai phe, cổ độc thuật và đạo môn. Thực ra họ không tin phụng thứ gì cả, chỉ cần có thể sống sót, cái gì cũng được.

Bắt đầu từ ngày đó, ở Hoa Quả thôn vẫn bị Hàng đầu hoành hành. Họ chạy đi mời Thiêu thần tới trị, bạc cũng đưa không ít, lời nịnh nọt vô số kể, ép người ta đến sức cùng lực kiệt. Tiếng khóc trong thôn càng ngày càng nhiều, mấy phụ nhân yếu đuối, nước mắt chảy cả đêm, vừa khóc vừa mắng, hận không thể g.i.ế.c kẻ gieo hàng đầu.

Bên ngoài tiếng la hét ầm ĩ vô biên, chuyện sốt ruột cứ ùn ùn kéo đến, làm Phương Uyển Chi cũng rất lo lắng.

Một ngày kia, nàng đưa một bình bột phấn cho Cung lão gia, là phương thuốc Liên Dụ chế, không biết có phải vớ vẩn không, nhưng đúng là ở nhà bọn họ không có chuyện gì xảy ra.

Bưng mâm gỗ hoa lan vào phòng, nàng pha thêm một bình trà nhỏ. Trên giường lớn phòng ngủ, Liên Dụ đang làm tổ ở đó, lười biếng đọc sách. Là một quyển sổ nhỏ không dày không mỏng, bị hắn lật đến gần rách rồi. Vẫn im lặng như thế, không vui không buồn, đúng cái kiểu lạnh nhạt hằng ngày.

Liên Dụ ít khi biểu lộ tâm tình, chuyện đại sự cũng chưa từng rối loạn. Phương đại cô nương ngồi một bên nhìn đến phát ngốc, không nhịn được hỏi một câu:

“Trên đó có cách hóa giải à?”

Nàng nhìn thấy trên bìa sách có nhiều chữ kí hiệu, có lẽ là của sư phụ hắn truyền lại.

Liên Dụ lắc đầu, lại lật một lát rồi vất bịch qua một bên, hỏi Phương Uyển Chi:

“Buổi trưa ăn cái gì thế?”

Phương Uyển Chi dở khóc dở cười.

Liếc mắt nhìn trên mặt sách, nửa trang giấy bị lật ngược. Chữ viết đó rất ngoáy, nhìn đã biết người đó lười như thế nào.

Chữ thảo rồng bay phượng múa, viết mấy câu: Trong các cổ trùng, âm độc và ngũ độc là khó khống chế nhất, dễ bị cắn lại nhất. Ta biết phương pháp phá giải nhưng dạo này lại không nhớ rõ, hình như là dùng chu sa, m.á.u chó, những vật thuần dương để hóa giải.

Ngũ độc rất nguy hiểm. Loại này Đại Tế Ti của Miêu Cương thường dùng trước kia, nhưng sau đó người này đã bị chặt đầu. Con toàn ở trong triều, chắc không gặp phải mấy chuyện xúi quẩy này, nếu gặp thì cứ phun nước miếng vào nó. Lúc phun đừng nói là đồ đệ của ta, mất mặt.

Còn nói gì mà, à đúng rồi, nếu người bị gieo độc không cứu được, thì phải thiêu, nếu không hắn sẽ điên loạn cắn người, còn phải phí sức đi g.i.ế.c hắn, rất phiền.

Ý trước ý sau cực kì lộn xộn, đột nhiên Phương Uyển Chi lại hiểu vì sao Liên Dụ lại muốn ăn cơm. Nhìn cũng vô dụng, cứ như không nhìn.

TBC

Nàng lại nghĩ, Liên Dụ được một người như thế dạy dỗ nên người, chỉ hơi tự kỉ một chút thôi, may mà không có khuyết điểm gì quá lớn.

Đương nhiên, Phương Uyển Chi càng tin tưởng rằng, cái kiểu tự kỉ này, là do Liên Dụ từ khi sinh ra đã có. Bởi vì nó ngấm sâu vào tận xương tủy, mắt cao hơn đầu, sao mà dạy ra thế được.

Nàng vỗ vỗ đùi của mình, ý bảo Liên Dụ nằm xuống, ngón tay đặt lên trên huyệt thái dương của hắn, ấn nhẹ nhàng.

Đã vài đêm hắn không ngủ nghỉ, Cung lão gia cũng mua không ít chữ gà bới của hắn về dán, mới đầu Phương đại cô nương cứ nghĩ hắn quệt lung tung, về sau mới biết những lá bùa kia đều được ngâm nước thuốc, cổ trùng đơn giản không dám đến gần.

Liên Dụ là người ít nói, làm nhiều mà cũng không nói một câu. Hắn không mong người khác tán dương mình, không phải là không lạ gì, mà đã quen tự tán dương mình từ lâu, cho nên cũng không quan tâm người ta có tán dương mình hay không.

Trên cái trác nhỏ bên giường đặt một ấm trà hoa, hơi nóng bốc lên khỏi chén làm cho cả căn phòng phảng phất hương trà.

Hiếm khi được yên tĩnh như vậy, thần kinh cũng bớt căng thẳng hơn nhiều. Nàng thấy mình quả là người có phúc, hiếm có nữ tử nào lớn tuổi như vậy có thể gặp một nam nhân cùng nàng chia sẻ ấm trà. Có hắn ở đây, nàng sẽ an tâm. Phương Uyển Chi cảm thấy rất thỏa mãn, tay chuyển tới bờ vai của hắn tiếp tục x** n*n.

“Chàng muốn ăn cái gì để ta đi làm, phần còn lại để cho Bì Bì làm nhé.”

Nàng muốn hắn được đối xử thật tốt.

Liên Dụ híp mắt nằm trên đùi Phương Uyển Chi, cả người hết sức lười biếng, thần thái giống hệt như Vương Thủ Tài.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 97: Chương 97



Hắn nói:

“Không ăn đồ hắn nấu, ta thích nàng làm. Ngày hôm qua món xào đó rất ngon, ta muốn ăn. Ta cũng giúp nàng một tay nhé.”

Phương Uyển Chi nở nụ cười, v**t v* mái tóc dài của hắn, người này đúng là rất dễ hầu hạ, không kén ăn, ngoan hơn Vương Thủ Tài nhiều.

Về phần giúp đỡ, hay là thôi đi. Nàng đã từng chứng kiến uy lực của hắn rồi.

Tóc đen như mun, xõa trên tay nàng, mượt mà như suối. Nàng thấy Liên Dụ cái gì cũng tốt cả, mặc dù nhiều lúc rất đáng ăn đòn, nhưng lại khiến người khác rất thương, rất yêu hắn.

Nhịn không được nhéo nhéo chóp mũi của hắn một cái, Phương Uyển Chi nói:

“Được, muốn ăn thì làm cho chàng.”

Liên Dụ gật đầu, khóe miệng lặng lẽ cong lên, dáng vẻ hết sức thoải mái, hắn thấy Phương Uyển Chi rất chiều mình, cho nên vui vẻ c.h.ế.t đi được. Ngửi mùi hương gần trong gang tấc, đầu óc cũng linh hoạt hơn nhiều. Hắn cọ cọ trên đùi Phương Uyển Chi một lúc rồi kéo tay nàng nắm trong lòng bàn tay. Sợ nàng xoa bóp nhiều sẽ mỏi.

v**t v* các đốt ngón tay một lúc, Liên Dụ ngồi dậy, đưa tay cầm lấy gối đầu của mình rồi nói với Phương Uyển Chi.

“Cơm trưa ta không muốn ăn, ta hai nằm nghỉ một lát đi, tỉnh dậy ăn sau.”

Phương đại cô nương coi như không nghe thấy.

Cái người này, từ lần trước cùng nhau ngủ lúc nữa đêm, sau đó hắn luôn muốn dùng chung gối với nàng. Rõ là lòng lang dạ thú, dù nàng đã giáo dục mấy lần, mắng thẳng vào mặt mà cứ làm vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, mạnh miệng:

“Ta không có tâm tư gì xấu cả.”

Giờ lại muốn tìm đường c.h.ế.t đấy. Nhưng quả thật đa số thời gian Liên Dụ vẫn giữ quy củ, lăn qua lăn lại tự làm mình khó chịu, thì ngoan ngoãn chạy về cái giường nhỏ của hắn thanh tâm quả dục. Vừa than thở ôm Vương Thủ Tài thì thầm, muốn về kinh ngay thôi, hai chân co lại như ông phật, nhìn rất đáng yêu.

Làm như thể sau khi về kinh rồi sẽ có nhiều điều tốt.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng hứa hẹn gì với Phương Uyển Chi, cũng không hoa ngôn xảo ngữ, hai người cứ như thế, trong lòng đểu xác định sẽ cùng người kia đi thật lâu thật lâu.

Lúc Lưu Lăng kéo tóc Bạch Yến Trầm một đường xông vào phòng ngủ chính, Phương Uyển Chi và Liên Dụ đang làm tổ nói chuyện, quấn quýt yêu thương, hắn nhìn mà cũng thấy cực kỳ khó chịu.

Hôm nay Phương Uyển Chi không mang mặt nạ, là gương mặt xinh xắn thanh thanh tú tú, làn da trắng trẻo mịn màng, thấy họ đột nhiên xông vào thì ngẩn ra. Nhưng chỉ một lúc sau nàng vội vàng ngồi dậy, làm cho họ hai chén trà lá bọt. Cả quá trình vô cùng tự nhiên hào phóng, không hề có chút ngượng ngùng.

Lưu Lăng biết rõ Tiên cô và xấu nha đầu đều thích Liên Dụ, trong lòng dù không thích cũng không dám đoạt người. Hắn đưa tay nhận lấy ly trà, hai mắt vẫn dán trên người Phương Uyển Chi.

“Tại sao không thấy A Đào đến hầu hạ, nước này nóng lắm, da thịt nàng lại mềm…”

Câu kế tiếp hắn không dám nói, bởi vì Liên Dụ liếc mắt sang nhìn hắn một cái.

Lưu Lăng sợ bị đánh, hai bàn tay nắm chặt, lúc này mới nhớ tới tay phải mình còn đang nắm một đống tóc, thuận tiện túm Bạch Yến Trầm đến bên cạnh Liên Dụ.

“Ngươi nói trước khi hai người chúng ta lên núi thì thôn này vẫn còn bình an vô sự, nhưng sao vừa tới đã xuất hiện hàng đầu, buổi tối bản vương suy nghĩ, thấy tên này hết sức khả nghi. Ngươi nói bản vương xuống núi, hắn lại khuyến khích ta đi xem quỷ, ngươi nói xem hắn đúng là kì lạ phải không?”

TBC

Lưu Lăng là một tên mập mạp, Bạch Yến Trầm lại gầy như cành liễu, giờ bị kéo như vậy thì đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt chảy đầy.

Liên Dụ co chân ngồi dậy, nhận lấy cốc trả Phương Uyển Chi đưa tới, một tay chống cằm, hỏi Bạch Yến Trầm:

“Hàng Đầu là ngươi hạ sao?”

Bạch Yến Trầm trừng lớn mắt, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ hỏi trắng ra như vậy, sững một hồi lâu mới lắp bắp nói:

“Đại nhân minh giám, hàng đầu kia không phải do hạ quan hạ. Hạ quan làm gì có bản lãnh như thế chứ.”

Nói xong liền muốn khóc.

Liên Dụ cười khoát tay áo.

“Ồ, không phải thì không phải thôi.”

Nói xong thì kết thúc, không có ý truy vấn tiếp, người trong phòng hoàn toàn không hiểu, không ai đoán được rốt cục hắn đang nghĩ gì.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 98: Chương 98



Lưu Lăng vẫn tiếp tục nghi ngờ Bạch Yến Trầm có vấn đề. Không phải vì hắn nhìn ra được manh mối gì, mà vì ở Hoa Quả thôn hắn không biết người nào khác, ngoại trừ tên La Bàn Nhi, cũng chỉ có thể nghi ngờ hắn ta.

Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Ta đang giám thị ngươi.” Dù là ngày hay đêm cũng phải chú ý quan sát, ngay cả đi nhà xí cũng phải phòng thủ.

Nhưng mà dường nhu Liên Dụ không quan tâm tới Bạch Yến Trầm lắm, cho nên Lưu Lăng không rõ có cần phải đi theo cái tên suốt ngày khóc lóc này hay không.

Một ngày kia, Bạch Yến Trầm cầm giấy đi từ nhà xí ra, chạm vào khuôn mặt béo nịch của Lưu lăng. Mắt Lưu Lăng không lớn không nhỏ, hôm nay hiếm khi lóe sáng. Hắn nói với Bạch Yến Trầm: “Gần đây có phải ngươi bị táo bón không? Bản vương ngồi nghe đã lâu không thấy động tĩnh gì hết”.

Bạch Yến Trầm đứng khóc, kéo áo lên lau nước mắt.

“Vương gia, nếu ngài thật sự hoài nghi hạ quan, thì cứ bắt hạ quan giam vào đại lao đi, ngài cứ hành hạ thế này hạ quan thực sự không chịu nổi. Còn nữa, chuyện ở Hoa Quả thôn không phải là do hạ quan gửi sớ lên sao, nếu chuyện mờ ám là do hạ quan làm, tại sao còn muốn tự tìm phiền toái thế chứ?”

“Hạ quan ở Hoa Quả thôn đã mười năm, dân chúng Nhạn Nam đều biết ta. Kể từ khi La Bàn Nhi đến đây xưng vương xưng bá, hạ quan cũng thành con chuột trên đường, sao lại giúp người ta đi làm loạn được”.

Lưu Lăng nghe xong thì thấy hắn nói cực kì có lý, vội vàng gật đầu một cái, đưa tay phải kéo cái mũi Bạch Yến Trầm một cái, giật lên giật xuống, làm cho đối phương kêu gào khóc loạn, nước.mắt nước mũi đều chảy ra, xác định đây không phải mặt nạ mới tin người này chính là Bạch Yến Trầm. Hắn chùi tay vào áo người kia rồi nói: “Ừ, là mặt thật. Giờ ta biết ngươi không lừa gạt rồi”.

Vài ngày sau đó, Hoa Quả Thôn lại náo loạn chuyện cổ trùng, nghe nói có một thứ gì đó như sâu, leo vào sân nhiều nhà dân, cắn người. Giữa ban ngày dùng lửa cũng không đốt cháy. La Bàn Nhi đang định sống c.h.ế.t mặc bây, thì thấy Liên Dụ cầm một đống bột thuốc tiêu diệt hết cổ trùng, sắc mặt hắn cũng trở nên hết sức khó coi.

Liên tiếp ba ngày, hai người liên tục đấu đá. Liên Dụ có thể trị cổ độc, cho nên Cung lão gia lo sợ La Bàn Nhi sẽ lại gieo Hàng đầu, ngay cả ra khỏi cửa ông cũng không ra, như thể đã hao hết tâm sức giờ phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh, ông không tin hắn có thể bỏ được cái gì vào.

Lưu Lăng suốt ngày ngồi ì trong nhà Liên Dụ nghe ngóng, cho tới ngày đó nhìn thấy Bạch Yến Trầm đi ra, trên mặt như bôi một lớp phấn, mắt lờ đờ không nhìn thấy gì, tròng mắt cũng trắng trợn.

TBC

Hắn nói với Lưu Lăng vài ngày gần đây mình không ngủ được, bị mấy thứ kia hù dọa, cho nên muốn xuống núi. Huống hồ cơ thể hắn vốn không tốt, ở lại cũng không giúp được Liên đại nhân cái gì, có khi còn thêm liên lụy.

Lưu Lăng tự phân tích một lúc, thấy hắn nói rất đúng, mình cũng sợ sâu, nhớ tới cái thứ đầy lông bò bò hai ngày trước mà rợn người, buổi trưa hai người quyết định nói với Liên Dụ muốn xuống núi.

Trên bàn bày bốn mặn một canh, thêm mấy món xào, tinh xảo thì chưa tới mức, nói chung là hết sức bình thường. đều là tay nghề của Phương đại cô nương. Suốt ngày nàng cứ làm lui làm tới mấy món đó, mà Liên Dụ dường như ăn không biết chán.

Lưu Lăng gắp một miếng thịt béo, nói: “Dưới chân núi thức ăn ngon hơn, bản vương ở đây sắp gầy như cành liễu rồi, phải về thôi”.

Người trên bàn dường như không ai đoán hoài tới hắn, bởi vì họ đâu có thấy cành liễu nào. Vương Thủ Tài đang nằm sấp gặm thịt nạc bên cạnh liếc hắn một cái, ánh mắt như thể đồng tình. Nó cũng cảm thấy mình gầy rồi, nhưng mà Phương Uyển Chi vẫn cho rằng nó béo.

Giận dỗi vùi mặt vào bát cơm, suýt nữa thì mắc kẹt, nó cố gắng một lúc mới rút đầu ra được, uất ức gặm thịt vụn và cơm viên, tâm tình cực kém.

Liên đại nhân không buồn lí giải tâm tình của hai tên mập, hắn vẫn thấy món ăn A Đào nấu là ngon nhất, đặt đũa xuống múc thêm một muỗng canh thang.

“Cũng đúng lúc ta chán ở đây rồi, cùng nhau về thôi”.

Chiếc đũa trong tay Bạch Yến Trầm trượt từ trên tay xuống, rơi thẳng đến chân Liên Dụ.

Hắn sợ đến ngẩn ra, vội cuống quít đứng dậy, chắp tay nhận lỗi:

“Hạ quan thất thố, do mấy ngày gần đây ngủ không được ngon giấc, cho nên mới… ”

Liên Dụ như cười như không, rũ mắt đảo hai cái trong chén canh.

“Không sao, ta cũng thấy mệt mỏi, không cầm nổi đũa rồi.”

Rồi sau đó căn dặn bà tử.

“Đưa cho Bạch đại nhân đôi mới.”

Lưu Lăng ngồi giữa hai người bọn họ, cảm thấy những lời này không phải chỉ có ý tứ đơn giản như mặt ngoài, nhưng hắn nghe không hiểu, cũng không muốn đoán, dù sao Liên Dụ về cùng bọn họ, hắn sẽ không sợ bị sâu cắn.

Ăn trưa xong, ngoại trừ Bạch Yến Trầm, những người còn lại dường như ăn rất ngon lành.

Thân thể hắn có vẻ luôn không tốt, như hắn giải thích, là vì bị hù dọa, kinh hãi quá mức, suýt nữa thì nôn ra m.á.u cho nên mới mệt mỏi đến vậy, Lưu Lăng nhìn mà tặc lưỡi. Bạch Yến Trầm này quá là nhát gan, chỉ có mấy con trùng mà sợ đến nôn cả máu.

Nhưng mà khi mấy người muốn xuống núi, Hoa Quả thôn lại có chuyện xảy ra. Thậm chí, có lời đồn rằng Liên Dụ là đại quan trong triều, tới đây để bắt bọn họ. Người trong thôn càng thêm sợ hãi, không còn ai dám ra đường, nhà đóng chặt như nêm.

Khi Cung lão gia biết tin, ông cùng với mấy lão nhân cùng nhau chạy tới, khóc lóc kể lể với Liên Dụ một hồi.
 
Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi
Chương 99: Chương 99



Bây giờ ông đã không còn quan tâm thân phận của Liên Dụ là gì nữa, ông chỉ lo lắng, hắn đi về rồi, sau này trong thôn lại xảy ra chuyện gì, ông biết kêu ai. Giờ ông đắc tội với La Bàn Nhi như thế, đưa bạc hắn ta cũng không thèm quan tâm nữa.

Liên Dụ thuận tay sờ sờ đầu của ông, nói: “Không xảy ra chuyện nữa đâu, hắn mệt mỏi rồi.”

Nói xong thì nhìn thoáng qua Bạch Yến Trầm.

Hắn ta bước chân đi ra ngoài, vội vã muốn xuống núi.

Hắn ta nói với Liên Dụ:

“Đại nhân, bên ngoài tòa nhà rất náo loạn, e là một lúc lâu cũng không giải tán được. Không bằng để hạ quan xuống núi trước, chuẩn bị bữa tối cho ngài trước.”

Liên Dụ ngước mắt nhìn mặt trời chính giữa đầu.

“Không vội, hôm nay thời tiết tốt, trước cứ mang quỷ ra phơi nắng đã, ta sợ bọn nó mốc luôn rồi”.

Nói như vậy nhưng lại xoay người ngồi xuống cái ghế chân cao trong viện, với lấy miếng bánh trên bàn cho vào miệng, bộ dạng hết sức nhàn nhã, sai người ra hậu viện vác mấy cái vạc lớn ra đây.

Cung lão gia vừa thấy mấy thứ kia đã sợ tới mức liên tiếp lùi về sau, mấy con quỷ này náo loạn nhà ông lâu như vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhưng những thứ đó không còn quậy nữa, lòng ông cũng thấy yên tâm hơn.

Bên ngoài tòa nhà người dân vẫn ngưỡng cổ lên ngóng tin, không ngờ cửa lớn lại mở ra, một đống vạc lớn được đưa ra ngoài. Thứ này mọi người vẫn còn nhớ rõ. Trong đó đều là quỷ, ngay cả lá bùa phong ấn cũng chưa động tới.

Thôn dân Hoa Quả Thôn nhiều năm bị mấy thứ này đả thương, cho nên không dám đứng gần.

Liên Dụ vung tay một cái, mười hai cái vại bật nắp hết lên, lần lượt lộ ra từng khuôn mặt m.á.u me dữ tợn.

Mọi người đều biết, quỷ không thể nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù có mạnh mẽ thế nào cũng không dám xuất hiện lúc giữa trưa, nếu không sẽ bị hóa đến hồn phi phách tán.

Nhưng mà những thứ này, dưới ánh nắng chói chang chỉ hơi nheo mắt, hoàn toàn không có dấu vết tiêu tán.

Mặt, là mặt người. Thậm chí Cung lão gia còn nhận ra đại phu nhân nhà mình và Tam di thái. Nhưng da trên mặt các nàng đã bong tróc hết cả.

Liên Dụ thấy họ thúi quá, vội cầm khăn bịt kín mũi miệng, chọn người tương đối sạch sẽ nhất, đưa tay xé ra, tấm da người rơi xuống đất.

Một đám người ồ lên.

Người này không phải là tên hộ pháp Tiếu nhị cẩu quanh năm vẫn ở bên cạnh La Bàn Nhi sao? Liên các lão thích sạch sẽ, không muốn đưa tay ra nữa, trong đám người có mấy tráng hán gan lớn tiến lên giật xuống, tiếng bàn tán càng lớn hơn, dần trở thành la hét ầm ĩ.

“Bọn họ là là người, làm sao có thể là quỷ được.”

TBC

Bọn họ đương nhiên là người.

Không có những người này, La Bàn Nhi sao có thể lừa gạt được.

Liên Dụ nói: “Những thứ này đều là da người, lấy từ xác người chết, mọi người nghĩ lại cẩn thận xem, có phải sau khi trong nhà có người mất, không bao lâu sau lại có quỷ hiện ra”.

“Da mặt đã rữa nát, phải dùng thuốc mới ngăn không bị rữa ra. Vài ngày gần đây mấy thứ da này không được bôi thuốc cho nên mới khô héo quăn xoắn lại, bong tróc ra”.

Mọi người nghe vậy thì ngẫm nghĩ, quả đúng là như thế.

Cứ nhà nào mới có người mất, sẽ có quỷ đến phá phách.

Không hiểu người kia điên loạn đến mức nào, mà người c.h.ế.t cũng không tha, không để cho họ c.h.ế.t toàn thây, còn lột da mặt người ta, người dân càng nghĩ càng thấy phẫn nộ.

Liên Dụ ngồi trở lại trên cái ghế cao chân, bảo bà tử mang nước tới rửa tay, đối với chuyện này cũng không buồn bã thở dài gì hết. Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, trong lòng người ta không có quỷ, thì sao có thể bị người c.h.ế.t làm giật mình bể mật.

Giống như đại phu nhân đã c.h.ế.t của Cung lão gia, có thể dọa c.h.ế.t Tam di thái, cũng vì nàng đã làm chuyện có lỗi với bà ấy. Mọi việc đều có nhân duyên, ngày thường không làm việc trái với lương tâm, sẽ không sợ quỷ tới gõ cửa.

Sau khi rửa sạch tay, hắn nhíu lông mày oán giận với Phương Uyển Chi.

“Bọn họ thối quá.”

Phương đại cô nương dở khóc dở cười nhìn hắn, đột nhiên rất muốn xoa xoa gương mặt kia. Chỉ là bây giờ có nhiều người quá, thôi đợi đến lúc vào phòng đóng cửa đã rồi xoa.

Thuộc hạ của La Bàn Nhi cũng có đến, giờ thấy cảnh tượng như vậy, hắn không có cách nào không chế, vội cuống quít lẻn về mật báo.
 
Back
Top Bottom