Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài

Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
Chương 70


Sở Tiểu Điềm hùng hồn nói, anh sẽ không ghen đâu.

Dù sao đó chỉ là một bài đăng Weibo của ngôi sao không quen biết, tuy rằng đang tỏ tình với Phạn Âm nhưng dẫu sao cũng không phải thật sự tỏ tình với cô, anh Đoàn của cô sẽ không ghen tuông vô cớ như thế.

Úy Lam gửi meme mỉm cười: Vậy thì chưa chắc. Có được cô gái như cậu, bất cứ người đàn ông nào cũng bắt buộc phải chuẩn bị ghen mọi lúc, nhưng muốn hoàn toàn kiềm chế không ghen là chuyện không thể nào.

Tạm thời không nói đến cuộc sống đời thực như thế nào, nhưng thân phận Phạn Âm này định sẵn là có quá nhiều người yêu thích, thậm chí là say đắm.

Ngôi sao này chỉ là một trong số đó.

Nhưng điều khiến Sở Tiểu Điềm không ngờ được rằng chuyện này đã lên men rồi.

Bởi vì tiểu thịt tươi họ Trương dạo gần đây rất nổi tiếng tỏ tình với “nữ thần”, cho nên có rất nhiều người hâm mộ liên tục noi theo, không ngờ tác giả nam thần nhiều người hâm mộ nhất lại là nữ thần, bất ngờ đã đành, còn có rất nhiều người hâm mộ liên tục bày tỏ có cảm giác trái ngược đáng yêu lạ kỳ.

Sở Tiểu Điềm lướt bình luận, không ngờ nhìn thấy có người hâm mộ chụp màn hình bình luận cô trả lời người đọc lúc trước.

Đặc biệt là câu cô trả lời người đọc – Người ta sợ thật đó, hu hu hu.

Sau đó, người hâm mộ bắt đầu trở nên sôi nổi.

Có người bình luận “Khoan đã, Boss Phạn Âm là nữ, nói không chừng còn là... một cô gái rất nhát gan?”

Cho nên mới nói, lẽ nào Boss Phạn Âm sợ thật?

Bình luận này nhanh chóng trở thành bình luận nổi bật top một, người bên dưới liên tục nói – Tôi âm thầm tưởng tượng một chút, không ngờ tưởng tượng ra cảnh Boss Phạn Âm vừa cắn ngón tay sợ hãi, vừa gắng gượng viết cốt truyện kinh dị...

“Chắc chắn không phải! Dù Boss Phạn Âm là nữ thì cũng là một nữ thần xem phim kinh dị đến tê dại đó!”

“Tôi cảm thấy có khả năng, biết đâu chính vì tưởng tượng cốt truyện đáng sợ quá nhiều, đã dọa mình chết dở trước, rồi viết vào trong tiểu thuyết dọa chúng ta...”

Sở Tiểu Điềm lặng lẽ che mặt.

Chuyện này cũng đoán được, vậy thì mắc cỡ quá.

Lúc này, bỗng nhiên biên tập của nhà xuất bản gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có nghĩ đến việc mở buổi ký tặng sách không.

Dựa vào số lượng tiêu thụ sách xuất bản cơ bản và danh tiếng của Phạn Âm, cộng thêm dạo gần đây “Hung đồ” đã ký hợp đồng chuyển thể thành phim thì mở buổi ký tặng tuyệt đối không cần phải lo lắng về độ yêu thích.

Sở Tiểu Điềm nói trước mắt mình không có suy nghĩ này.

Biết đâu rất lâu về sau cô sẽ muốn dùng cách này để tiếp xúc, cảm ơn người đọc của mình, nhưng hiện tại, cô vẫn chưa muốn lộ diện bằng cách này.

Biên tập của nhà xuất bản cũng hiểu tính cách của cô, cô ấy nói thêm một số lợi ích, thấy cô vẫn không rung động nên cũng thôi.

Bởi vì cũng từng hợp tác với Úy Lam, cho nên cuối cùng biên tập của nhà xuất bản nói một câu, hai năm nay cô ấy cũng làm không ít việc với Úy Lam nhưng Úy Lam cũng không muốn mở buổi ký tặng.

Sở Tiểu Điềm hơi ngạc nhiên.

Cô cho rằng dựa vào tính cách hoạt bát của Úy Lam, cô ấy chắc sẽ muốn mở buổi ký tặng, dù sao hai năm nay cô ấy cũng hoạt động rất sôi nổi trên Weibo, thường xuyên đăng tải một số chuyện trong cuộc sống hàng ngày, hơn nữa rất hay đăng một số mẩu chuyện ngắn về tình cảm. Mặc dù hai phần ba số người trong nhóm người hâm mộ đông đúc của cô ấy thích sách và con chữ của cô ấy, nhưng vẫn còn một phần ba người thích cô ấy.

Sở Tiểu Điềm hỏi Úy Lam: Tại sao cậu không muốn mở buổi ký tặng?

Một lúc sau Úy Lam mới trả lời: Bởi vì tớ quá xinh đẹp, sợ lộ diện sẽ tạo ra khung cảnh chen chúc, ha ha ha.

Sở Tiểu Điềm: “...”

Úy Lam: Đùa thôi, cậu biết trước kia tớ vẫn đang học đại học ở nước Y mà, rất ít khi về nước. Hơn nữa, người nhà tớ cũng không hy vọng tớ lộ diện bằng cách quá phô trương.

Nói vậy thì Sở Tiểu Điềm hiểu rồi, lúc cô quen biết Úy Lam, cô vừa mới tốt nghiệp, còn Úy Lam vẫn đang học, tuổi cô ấy nhỏ hơn cô một chút, vả lại gia cảnh cô ấy cũng tốt. Tuy rằng cô ấy đã là một tác giả ngôn tình vô cùng xuất sắc, nhưng e rằng sau khi tốt nghiệp, người nhà vẫn hy vọng cô ấy phát triển ở lĩnh vực khác.

Đoàn Tiêu đi ngang qua phòng nghỉ ngơi, Karl đi theo bên cạnh.

“Ôi trời, đây là ngôi sao thứ mấy rồi? Cứ tiếp tục như vậy thì gay rồi?”

“Hết cách, ai bảo chị dâu chúng ta lợi hại, có nhiều ngôi sao tỏ tình với cô ấy như thế.”

“Sếp không ghen đấy chứ?”

“Ghen có tác dụng gì, bây giờ mọi người đều biết Phạn Âm là nữ rồi, còn sửa xưng hô gọi nữ thần, tỏ tình với cô ấy nữa.”

Đoàn Tiêu dừng bước, Karl bên cạnh cũng dừng theo, nó ngẩng đầu nhìn anh.

Karl trước giờ luôn nhạy cảm với cảm xúc của chủ nhân, lúc này nó cảm nhận rõ ràng trên người Đoàn Tiêu tỏa ra áp suất thấp, vì vậy cũng khẽ sủa như đón kẻ địch.

Giọng nói bên trong dừng lại, Lâm Phi Phàm nhìn ra ngoài, sắc mặt bỗng thay đổi: “Sếp, Sếp...”

“Các cậu vừa mới nói.” Đoàn Tiêu khựng lại, giọng điệu và sắc mặt lạnh lùng đến dọa người: “Ai tỏ tình với ai cơ?”

Lâm Phi Phàm “a” một tiếng, một tay đưa ra sau lưng liều mạng cầu cứu, mà ba người khác trong phòng đã câm như hến, thở cũng không dám thở mạnh, làm gì có ai dám tới cứu anh ta.

“Là... Có người tỏ tình với chị dâu trên Weibo... À không, là tỏ tình với Phạn Âm.” Lâm Phi Phàm liều mạng nói: “Sếp, anh cũng biết đó, danh tiếng của Phạn Âm lớn thế nào, nhưng mà chị dâu... Mọi người đều không biết cô ấy là chị dâu, cho nên...”

Anh ta còn chưa nói xong, Đoàn Tiêu đã xoay người, lạnh lùng vứt lại một câu nói: “Sao cậu biết không có?”

Sở Tiểu Điềm đeo dây xích cho Tuyết Cầu, vừa mở cửa thì thấy Đoàn Tiêu đang bước ra khỏi thang máy.

“Sao anh về rồi?”

“Đi đâu vậy?”

“Em muốn dẫn Tuyết Cầu ra khu vui chơi gần đây dạo một vòng.”

“Anh đi với em.”

“Buổi chiều anh không bận à?”

“Bận.”

Đoàn Tiêu cầm lấy dây xích trong tay cô.

“Bận chuyện gì?”

“Làm vệ sĩ của em.”

Sở Tiểu Điềm: “???”

Cô mau chóng đuổi theo, ôm lấy cánh tay anh: “Có phải anh nhớ em rồi không? Nóng lòng muốn gặp em, cho nên mới về nhà à?”

Sở Tiểu Điềm cảm thấy da mặt của mình thật là càng ngày càng dày.

Đoàn Tiêu hỏi ngược lại: “Em không muốn gặp anh hả?”

“Buổi sáng chúng ta mới tách nhau mà.”

Đoàn Tiêu dừng lại.

Sắc mặt của anh trùng xuống một cách dễ nhận ra, thậm chí Sở Tiểu Điềm cảm thấy hơi lạnh ấp ủ trong đáy mắt anh.

“Vậy là trong mấy tiếng cách xa này, em không hề nhớ anh, cũng không muốn gặp anh.”

“Đương nhiên không phải rồi!” Sở Tiểu Điềm lập tức tỏ thái độ: “Em chẳng phải đang muốn dẫn Tuyết Cầu đi dạo một vòng, nhân tiện đến thăm anh sao?”

Đoàn Tiêu: “Phải không?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu: “Tuyết Cầu có thể làm chứng.”

Cô thấy sắc mặt Đoàn Tiêu tốt lên, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy tâm trạng hôm nay của chàng vệ sĩ nhà cô không tốt lắm, cho nên chiều hôm nay đều đang nghĩ cách chọc anh vui. Mà Đoàn Tiêu ngoại trừ sầm mặt trong giây lát kia thì không hề biểu hiện ra tâm trạng không vui.

Vì vậy Sở Tiểu Điềm âm thầm lấy điện thoại hỏi Úy Lam: Tớ cảm thấy cảm xúc hôm nay của bạn trai mình không bình thường, không lẽ anh ấy...

Úy Lam trả lời: Ghen rồi?

Sở Tiểu Điềm: ... Có khả năng không?

Úy Lam: Hay là thử xem?

Sở Tiểu Điềm: Thử thế nào?

Úy Lam: Để tớ nghĩ thử...

Hai người lại thương lượng vài câu, Sở Tiểu Điềm suy tư nhìn Đoàn Tiêu. Anh đang cho một tay vào túi, dắt Tuyết Cầu bước đi chậm rãi dưới ánh mặt trời,.

“Tuyết Cầu.”

Sở Tiểu Điềm gọi.

Tuyết Cầu rất nghe lời dừng bước, quay người lại, đi về phía cô. Đoàn Tiêu cũng vì thế mà dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Sở Tiểu Điềm nói như vô tình: “Hôm nay Weibo của em rất nhộn nhịp, nhận được rất nhiều lời tỏ tình.”

Vẻ mặt Đoàn Tiêu rất bình tĩnh.

Bình tĩnh như nghe cô nói một câu “Trưa nay em ăn bít tết đó nha.”

Sở Tiểu Điềm bĩu môi, lòng thầm nghĩ anh quả nhiên không ghen mà.

Thật sự có hơi đáng tiếc.

Cô đang cảm thấy thất vọng, bỗng nghe thấy Đoàn Tiêu u ám nói một câu: “Cuối cùng em đã phát hiện rồi.”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt.

Cô phát hiện cái gì?

“Em cảm thấy anh và những người đàn ông hở tí là ghen tuông có gì khác biệt?”

Sở Tiểu Điềm vừa định vắt óc suy nghĩ nói ra một đống khác biệt, chẳng hạn như nói anh độ lượng, hào phóng, bao dung gì đó. Kết quả, cô vẫn chưa lên tiếng đã nghe anh thờ ơ nói: “Khác biệt chính là, không có khác biệt.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Thì ra ...

Anh cũng sẽ ghen!

Buổi tối, ngày * tháng *, vừa qua mười hai giờ, người đọc của “Cuốn sách kinh dị 2” vừa mới lướt xong bình luận làm mới, có một số người đi xem Weibo thì phát hiện Boss Phạn Âm của bọn họ lại đăng một bài Weibo mới!

“Cảm ơn lời tỏ tình của mọi người, tuy rằng tôi đã có người trong lòng, nhưng tình yêu của Phạn Âm vẫn có thể chia cho các bạn một chút [Mỉm cười].”

Bài đăng này vừa lên, người hâm mộ lập tức bùng nổ.

Từ sau khi Phạn Âm tiết lộ giới tính là nữ, bọn họ suy đoán rất nhiều chuyện liên quan đến cô, chẳng hạn như vẻ ngoài, tuổi tác, tính cách, rốt cuộc gan cô lớn hay nhỏ... Sau khi có một tiểu thịt tươi ngôi sao tỏ tình, người hâm mộ thích Phạn Âm, người hâm mộ của mấy ngôi sao tỏ tình với Phạn Âm, và cả một số người qua đường hóng chuyện chưa từng đọc qua sách của Phạn Âm đều tự tổ chức hoạt động tỏ tình Phạn Âm.

Đây là bài đăng Weibo thứ ba sau khi Phạn Âm công khai nói rõ thân phận của mình.

“Nói vậy là Phạn Âm là phụ nữ đã kết hôn?”

“Chưa chắc, biết đâu chỉ có bạn trai mà thôi, hoặc là chỉ có người mình thích. Dù sao cũng chỉ là có người trong lòng mà thôi! Mọi người đừng suy đoán lung tung!”

“Vậy là Phạn Âm trong đời sống hiện thực đã có người trong lòng, chỉ yêu một người, nhưng tình yêu của ‘Phạn Âm’ có thể chia cho chúng ta một chút?”

“Nhỏ mọn quá đó, Boss Phạn Âm! Sao có thể chỉ một chút chứ!”

Tối hôm đó, Sở Tiểu Điềm đăng Weibo xong thì lặng lẽ mở cửa phòng sách, nhìn ra bên ngoài.

Để tránh cho buổi tối cô ra ngoài thấy sợ hãi, đèn trong phòng luôn được mở, mà Đoàn Tiêu không muốn làm phiền cô, nên đã giải quyết công việc ở phòng ngủ bên cạnh.

Anh dường như vẫn chưa xong việc, trong phòng rất yên tĩnh.

Thường ngày Đoàn Tiêu chắc chắn sẽ không thường xuyên lướt Weibo, chắc anh tạm thời vẫn chưa phát hiện bài đăng mà cô đăng.

Sở Tiểu Điềm lại ngồi xuống bên cạnh máy tính.

“Cuốn sách kinh dị 2” đã đăng tải mấy tháng, gần kết thúc rồi. Là tổng kết của chuỗi series này, cô bắt buộc phải viết hoàn chỉnh đoạn kết.

Cho nên lúc làm việc, cô nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Nửa tiếng sau, đã gần một giờ, tinh thần của cô rất tốt.

Mà chính vì tinh thần quá tốt, đầu óc quá sôi động, chẳng bao lâu sau cô đã cảm thấy da đầu tê dại.

Càng đến kết, suy nghĩ kh*ng b* kia càng nặng nề.

Không được rồi...

Sở Tiểu Điềm rùng mình, ôm gối chạy vào phòng Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu nhìn đồng hồ, đã sắp một giờ rồi.

Anh cau mày.

Anh biết mấy hôm nay Sở Tiểu Điềm phải suy nghĩ kết thúc, mà buổi tối là lúc cảm hứng của cô tốt nhất, cho nên mấy ngày gần đây anh đều nới thời gian cho cô.

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, cô thức đêm dữ dội quá rồi.

Anh đang định qua tìm cô, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên.

Đoàn Tiêu mở cửa ra.

Sở Tiểu Điềm ôm gối, rưng rưng nước mắt đứng bên ngoài.

Đoàn Tiêu nhìn vào đôi mắt ngập nước của cô, ngẩn người.

“Em, em, em sợ.” Cô gái ngoài cửa khịt mũi, cô giang tay, gối trong tay rớt xuống đất.

Cô cúi đầu nhìn, khịt mũi, rồi lại ngẩng đầu lên, cô giơ cánh tay, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Ôm ôm.”
 
Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
Chương 71


Đoàn Tiêu nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Em sợ cái gì?”

Sở Tiểu Điềm chớp mắt, không nói, chỉ dùng ánh mắt đáng thương “Em cũng không biết, nhưng rất sợ hãi, cho nên anh ôm em được không?” để nhìn anh.

Đoàn Tiêu bỗng khom người ôm ngang người cô, quay người đi vào phòng, anh đặt cô lên giường.

Sở Tiểu Điềm bất ngờ bị anh đặt lên giường, hai tay cô còn ôm lấy cổ anh theo bản năng. Cô cho rằng anh sẽ tách ra ngay, nhưng không ngờ anh trực tiếp nằm lên phía trên cô, anh cụp mắt, nhìn cô từ trên cao.

“Tác giả viết tiểu thuyết kinh dị đều nhát gan như em, hở tí là bị thứ mình nghĩ ra dọa sợ à?”

“Chắc... Không phải đâu. Vốn dĩ gan em rất nhỏ mà.” Sở Tiểu Điềm chột dạ, giọng nói ngày càng nhỏ: “Em cũng không biết tại sao...”

Đoàn Tiêu nhìn cô một lúc, bỗng cong khóe miệng, khẽ cười.

Sở Tiểu Điềm nghe được niềm vui trong giọng cười của anh, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đấm anh một cái: “Anh... Anh còn cười nữa!”

Đoàn Tiêu nắm lấy tay cô để trước ngực mình, anh cúi đầu hôn cô một cái: “Anh xin lỗi, anh biết em thật sự sợ hãi.”

“Nhưng anh rất vui.”

Sở Tiểu Điềm khó hiểu nhìn anh, chuyện này có gì đáng vui mừng chứ?

“Anh vui vì vào lúc quan trọng như vậy, em sợ hãi như vậy mà còn có thể nghĩ đến việc tìm anh.”

Sở Tiểu Điềm ấm ức: “Em không tìm anh thì tìm ai đây. Tuyết Cầu đã ngủ say rồi, Karl cũng không ở đây...”

Nét cười trong mắt Đoàn Tiêu càng thêm rõ ràng.

Nhưng rất nhanh anh trở nên nghiêm túc: “Tiểu Điềm, em phải biết rằng những thứ em sợ hãi kia không hề tồn tại.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu, chu môi: “Em biết chứ, nhưng em vẫn không kìm được nỗi sợ hãi, có cách gì đây.”

Nếu cô không nhập tâm vào trong tiểu thuyết, cũng sẽ không viết ra được cốt truyện kín kẽ như thế.

Cô đang tìm kiếm ý tưởng trong bóng tối, gặp những thứ vô cùng đáng sợ, nên không thể tránh khỏi sự sợ hãi này.

“Chờ viết xong cuốn này thì dừng một thời gian đi.” Đoàn Tiêu vuốt nhẹ má cô: “Em mệt quá rồi, cần nghỉ ngơi.”

Nửa khuôn mặt của Sở Tiểu Điềm cọ vào lòng bàn tay anh, cảm nhận nhiệt độ của bàn tay, cả trái tim cô trở nên ấm áp.

“Vậy phải đợi em viết xong kết thúc đã... Bỗng nhiên em cảm thấy áp lực lớn quá à...”

Thực ra, từ khi “Cuốn sách kinh dị 2” bắt đầu đăng tải, áp lực của cô đã rất lớn, bởi vì độ nổi tiếng của bộ đầu tiên càng ngày càng tăng, bộ thứ hai mới bắt đầu đã nhận được chờ mong và hối thúc của rất nhiều người. Lúc đầu, áp lực của cô cực lớn, dần dà mới bước vào trạng thái ổn định.

Bây giờ đến lúc kết thúc, cảm giác căng thẳng lúc đầu lại xuất hiện. Mấy ngày gần đây cô đều ngủ rất muộn, luôn lo lắng mình viết kết thúc không hay, khiến những người đọc theo dõi lâu như vậy cảm thấy thất vọng.

Đoàn Tiêu nằm bên cạnh cô, để cô dựa vào lòng mình, anh ôm lấy cô: “Anh từng nói với em, từ năm mười tám tuổi anh đã bắt đầu làm nhiệm vụ một mình chưa?”

“Mười tám tuổi? Mới thành niên à?”

Đoàn Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa bắt đầu từ lần đầu tiên, chưa từng có nhiệm vụ nào thất bại.”

Sở Tiểu Điềm nói: “Lợi hại quá.”

“Không tính là lợi hại.” Đoàn Tiêu sờ mái tóc mềm mại của cô, anh nói: “Người thật sự lợi hại là người anh tin cậy, chưa từng khiến anh phải thất vọng.”

“Em biết người anh tin cậy nhất hiện giờ là ai không?”

“Ai vậy?”

Đoàn Tiêu không nói, chỉ nhìn cô.

Trong bóng tối, Sở Tiểu Điềm nhìn được bóng dáng phản chiếu của mình trong con ngươi sâu thẳm của anh.

“Là em.” Đoàn Tiêu nhẹ nhàng ôm mặt cô, bình tĩnh nói: “Người anh tin tưởng nhất là em, cho nên em cũng phải tin vào bản thân mình.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, gật đầu.

Từ lần đầu gặp mặt Đoàn Tiêu, cô có thể cảm nhận rõ ràng sự mạnh mẽ của anh, đó không chỉ đến từ vẻ ngoài cứng rắn mạnh mẽ của anh, mà phần hơn là từ nội tâm kiên cố không thể sụp đổ kia.

Trên người anh có thứ khiến người khác vô cùng tin cậy, cho dù anh im lặng, khiêm tốn, không biểu hiện ra ngoài sự tự tin mãnh liệt nhiều như thế nào, cũng có thể khiến người ta tin tưởng, mọi nguy hiểm ở trước mặt anh đều có thể được anh giải quyết dễ dàng.

Cảm giác vô cùng an toàn đó là thứ mà chỉ có anh mới có thể mang đến cho cô.

Sở Tiểu Điềm bỗng không còn thấy lo lắng gì nữa, cô vùi đầu vào vai anh, làm nũng.

“Em vẫn còn sợ thì phải làm sao?”

Đoàn Tiêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau lúc em viết, anh sẽ ngồi trong phòng sách, lúc em sợ thì nhìn anh.”

Sở Tiểu Điềm im lặng tưởng tượng khung cảnh đó, u sầu nói: “Không được, như vậy em sẽ viết cốt truyện kinh dị thành tiểu thuyết tình yêu mất...”

Đoàn Tiêu cười trong yên lặng: “Vậy em nói xem, phải làm thế nào?”

“Anh ôm em được rồi, anh ôm em thì em không sợ gì nữa hết.”

“Được, anh ôm em.”

Đoàn Tiêu nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô: “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép em nghĩ đến anh, đừng nghĩ đến những thứ khác nữa.”

“... Dạ.”

Thực ra, cho dù anh không nói như vậy thì Sở Tiểu Điềm cũng không nghĩ đến thứ khác nữa rồi.

Những tưởng tượng bay bổng trong đầu cô đã biến mất sạch sẽ, hiện giờ trong mắt, trong đầu cô chỉ có người đàn ông trước mặt, không còn gì khác.

Cho đến khi sắp ngủ say, Sở Tiểu Điềm mới chợt nhớ ra: “Máy tính của em... Vẫn chưa tắt.”

“Anh đi.”

Đoàn Tiêu đứng dậy đi vào phòng sách, mở màn hình muốn xem thử cô đã lưu bản thảo hay chưa, để tránh tắt máy sẽ mất thứ quan trọng, nhưng anh phát hiện Sở Tiểu Điềm đã lưu bản thảo và tắt nó đi, giao diện trên máy tính đang mở ra, bên trên là Weibo của cô.

Trên đó vẫn còn hiển thị bài đăng Weibo mới nhất mà cô vừa đăng cách đây không bao lâu – Cảm ơn lời tỏ tình của mọi người, mặc dù tôi đã có người trong lòng, nhưng tình yêu của Phạn Âm vẫn có thể chia sẻ cho các bạn một chút [Mỉm cười].

Có người trong lòng.

Ánh mắt của anh dừng lại ở bốn chữ kia.

Bình luận hot của người hâm mộ nói “Mặc dù không biết trong đời sống hiện thực Phạn Âm là người phụ nữ như thế nào, nhưng người có được trái tim của cô nhất định rất may mắn.”

Đúng thế.

Sao anh không may mắn được chứ?

Đoàn Tiêu cúi đầu, mỉm cười, anh tắt máy tính rồi đứng dậy quay lại phòng ngủ.

“Anh đi đâu thế?” Sở Tiểu Điềm mơ mơ hồ hồ duỗi tay, cô lập tức cảm nhận được người đàn ông dựa gần, ôm cô vào lòng.

“Đi tắt máy tính cho em.”

“... Vậy anh có đọc trộm kết cục em viết không đấy?”

“Không có.”

“Không có thật à?”

“Anh không đọc trộm kết cục, nhưng nhìn thấy thứ khác.”

“Gì thế?”

“Weibo của em.” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Đoàn Tiêu vang bên tai cô, anh nói từng câu từng chữ: “Bài đăng Weibo em nói mình có người trong lòng kia.”

Một lúc sau.

Sở Tiểu Điềm nhốt mình vào trong chăn, lăn tới lăn lui, khi được anh ôm, cô còn xấu hổ muốn lăn xuống giường, trốn đi.

...

Kết cục thuận lợi hơn cô tưởng tượng rất nhiều, trong ba ngày đăng tải cuối cùng, cô đã gửi kết cục cho biên tập và Úy Lam đọc.

Biên tập vẫn khâm phục đầu óc tưởng tượng ngoài sức tưởng tượng của cô, đồng thời cảm thán, tỏ ý kết cục này tuyệt đối không vấn đề.

Úy Lam thì tỏ ý mặc dù kết cục rất hoàn hảo, rất đáng sợ, thực sự là một kết cục tổng kết chuỗi series... Nhưng cô ấy vẫn muốn đọc thêm ba trăm chương nữa, cho nên Boss Phạn Âm à, cậu mau viết thêm bộ thứ ba đi!

Sở Tiểu Điềm: ... Tớ từ chối, trí tưởng tượng của tớ đã dùng hết vào series này rồi.

Úy Lam: Vậy cậu đã mường tượng ra cuốn tiếp theo chưa?

Sở Tiểu Điềm: Mới nghĩ sơ sơ đại cương thôi, về cơ bản đã xác định phải viết gì, nhưng tớ chắc chắn phải nghỉ ngơi một thời gian nữa mới tiếp tục.

Úy Lam: Cũng đúng. Năm tháng nay thật sự vất vả cho cậu rồi, tiếp theo nghỉ ngơi thật tốt. À, cậu có muốn đến chỗ tớ chơi không?

Sở Tiểu Điềm vẫn chưa trả lời, Úy Lam đã nói: Thật là muốn gặp cậu quá đi, trước giờ muốn gặp nhưng không có cơ hội. Hiếm khi cậu rảnh rỗi, cũng viết xong tiểu thuyết rồi, chi bằng nhân dịp này gặp mặt chút?

Sở Tiểu Điềm: Được đó.

Cô thật sự rất muốn gặp Úy Lam, cô và Úy Lam đã quen biết nhau hơn hai năm rồi, quan hệ của hai người luôn rất tốt đẹp, Úy Lam cũng là người duy nhất biết gan cô rất nhỏ ngoài Lạc Bắc Sương ra. Mỗi lần cô sợ hãi đến mức sắp sụp đổ, Úy Lam luôn nghĩ đủ mọi cách để chọc cô, an ủi cô, để cô bình tĩnh lại.

Thực ra, cũng nhờ có nhiều ý tưởng kỳ lạ và những món đồ chơi kỳ quái mà cô ấy tặng cho cô nên lá gan của cô cũng lớn hơn lúc ban đầu rất nhiều. Cũng là nhờ Úy Lam giúp cô không ít nên cô mới viết đến hiện tại, nổi tiếng như bây giờ.

Trước kia Úy Lam vẫn đang học ở nước Y, rất ít khi về nước, cho nên hai người mãi không có cơ hội gặp mặt. Bây giờ cô ấy quay về rồi, hai người lại cùng ký hợp đồng chuyển thể thành phim. Úy Lam còn ký một lúc hai cuốn, gần như là tin tốt này chồng lên tin tốt khác, cũng đã đến lúc nên gặp mặt chúc mừng rồi.

Có điều, cô không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy. Vào ngày thứ hai sau khi bọn họ quyết định, Úy Lam bỗng nhiên hỏi cô đang ở đâu.

Khi đó Sở Tiểu Điềm đang đi dạo trung tâm thương mại, bởi vì sắp tới lễ Giáng sinh rồi nên cô định mua ít quà tặng cho mọi người.

“Tớ đang đi dạo ở trung tâm thương mại **, sao thế?”

ÚY Lam nói: “Tớ đến thành phố C rồi.”

Sở Tiểu Điềm: “!!!”

“Cậu đến lúc nào, sao không nói trước cho tớ biết vậy!!!”

Úy Lam: “Tạo bất ngờ cho cậu mà. Thực ra, tớ vốn định hai ngày nữa mới đến tìm cậu, vừa hay hôm nay đến đây giải quyết ít việc. Nếu cậu tiện thì gặp mặt chút nhé?”

Nhà của Úy Lam cách thành phố C không xa, lái xe cũng chỉ mất hai ba tiếng.

Sở Tiểu Điềm: “Được, cậu ở đâu, gửi định vị cho tớ, bây giờ tớ đến tìm cậu.”

Úy Lam gửi định vị cho cô, Sở Tiểu Điềm nhìn một lúc, phát hiện cô vừa hay đang ở trung tâm thành phố, cách chỗ đó không gần, nhưng cũng không xa.

Đúng lúc cô đang lựa quà, nên đã chọn luôn quà cho Úy Lam. Sau đó cô lập tức về nhà bỏ những món đồ khác lại, và cầm quà ra ngoài.

Vốn dĩ trong hầm để xe có hai chiếc xe, một chiếc là xe jeep của Đoàn Tiêu, một chiếc là xe Mercedes mà thỉnh thoảng ngày thường anh cũng sẽ lái ra ngoài.

Sáng nay Đoàn Tiêu không đến công ty, có tài xe lái một chiếc xe khác đến đón cho nên hai chiếc xe của anh đều ở trong hầm. Sở Tiểu Điềm do dự một lúc, cô lấy chìa khóa xe Mercedes, định tự mình lái xe tới đó, muốn chở Úy Lam đi đâu cũng tiện.

Mặc dù cô không có xe, nhưng trước kia trong nhà có, thỉnh thoảng cô cũng sẽ lái ra ngoài. Buổi tối, lúc Lạc Bắc Sương uống say, có đôi khi cô sẽ đi làm tài xế, cho nên tự lái xe không thành vấn đề.

Cô gửi tin nhắn cho Đoàn Tiêu, nói anh biết cô muốn lái xe ra ngoài tìm bạn chơi.

Chắc Đoàn Tiêu đang bận nên không trả lời cô ngay, chờ đến khi cô đang lái xe lên đường, anh mới gọi cho cô.

“Đã ra ngoài rồi à?”

Sở Tiểu Điềm đeo tai nghe Bluetooth và nói: “Đúng vậy, em vừa mới lái xe của anh ra ngoài.”

Đoàn Tiêu hỏi: “Lái chiếc nào?”

“Mercedes.”

Đoàn Tiêu nói: “Ừ, em cẩn thận chút, có chuyện thì gọi cho anh.”

Sở Tiểu Điềm vừa định đồng ý thì lại nghe anh nói: “Không được. Em tự lái chiếc nào anh cũng không yên tâm, tìm nơi đậu xe lại, anh kêu người đưa em đi.”

“Không sao đâu, em đã lấy được bằng lái nhiều năm rồi. Lúc ở nước K anh cũng đâu phải chưa từng ngồi xe em lái chứ? Kỹ thuật của em không vấn đề, anh yên tâm đi.”

“Được, em cẩn thận chút.”

Cô và Úy Lam hẹn nhau ở gần một tiệm sách, lúc Sở Tiểu Điềm đậu xe xong, vừa hay Úy Lam gửi tin cho cô: Tiểu Âm Âm, ồ không, hôm nay gọi cậu là Tiểu Điềm Điềm được rồi, cậu nhận ra tớ không?

Sở Tiểu Điềm đã từng nhìn thấy ảnh của Úy Lam trên tường bạn bè Wechat, nhưng khác với tương tác thường xuyên trên Weibo, cô ấy rất ít đăng bài lên tường bạn bè Wechat. Lúc trước có một tấm ảnh, dường như là trong buổi tiệc Cosplay ở nước ngoài, cô ấy buộc hai chùm tóc đuôi ngựa màu xanh lam, từ góc mặt nghiêng có thể nhìn ra được làn da rất trắng, trông cũng rất xinh đẹp.

Sở Tiểu Điềm nói: Chắc là nhận ra, cứ nhìn những cô gái xinh đẹp là được, đúng chứ.

Úy Lam: Yes! Có điều, hôm nay tớ đã nói sẽ tạo bất ngờ cho cậu, cho nên vẫn phải đặc biệt một chút. Thế này đi, trên người tớ có món đồ màu xanh dương. Cậu cứ nhìn thấy cô gái có màu xanh dương trên người, chắc chính là tớ đó.

Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại, bắt đầu tìm kiếm.

Bởi vì tiệm sách này rất lớn, lại có quán cà phê cho nên vô cùng rộng, người trẻ tuổi đi đi lại lại cũng nhiều, Sở Tiểu Điềm nhìn đến hoa mắt cũng không nhìn thấy cô gái có màu xanh dương trên người.

Cô vừa đi vừa nhìn, kết quả bất cẩn nhìn thấy cuốn sách “Thừa phong” đã xuất bản của Úy Lam trên kệ sách bán chạy, vả lại còn có “Hung đồ” và “Linh oán” của cô.

Không ngờ chúng được xếp chung một chỗ, thật là trùng hợp.

Sở Tiểu Điềm chụp ảnh gửi cho Úy Lam: Tớ vẫn chưa tìm thấy cậu, nhưng tớ tìm thấy sách của chúng ta rồi.

Cô đang định cầm cuốn “Thừa phong” kia đọc, bỗng nhiên có một cánh tay trắng trẻo thon dài đưa ra ở bên cạnh, lấy cuốn sách kia đi.

Sở Tiểu Điềm quay sang theo bản năng, va phải một đôi mắt.

Một đôi mắt màu xanh dương...

Chắc đã đeo kính áp tròng màu xanh dương.

Sở Tiểu Điềm ngẩn người.

Đôi mắt xanh dương xinh đẹp kia hơi nhíu lại, lộ ra nụ cười vui tươi.

Sở Tiểu Điềm suýt buột miệng gọi Úy Lam, nhưng nếu cô không nhận nhầm thì người này chắc là một chàng trai, dáng vẻ rất cao ráo, đeo khẩu trang màu đen, nhưng có thể nhìn ra được sống mũi cao thẳng, đường nét rất thanh tú. Cho dù không lộ mặt thì cũng có thể cảm nhận được khí chất vui tươi và ấm áp trên người anh ta.

“Chẳng phải trước kia tớ từng tặng phiên bản có chữ ký của cuốn sách này cho cậu rồi sao?”

Giọng nói của anh ta truyền ra từ khẩu trang đen, mang theo giọng nói từ tính rõ ràng của thiếu niên.

Sở Tiểu Điềm mở to mắt, ngạc nhiên lùi về sau hai bước, sau lưng chạm vào kệ sách. Lúc cô lên tiếng, giọng nói run rẩy: “Úy... Úy Lam? Cậu, cậu là Úy Lam sao?”

Đôi mắt vốn đang mang theo nét cười kia tạo thành một đường cong rõ ràng hơn, rất nhanh Sở Tiểu Điềm đã nghe thấy tiếng cười của anh ta.

“Quả nhiên cậu trông đáng yêu hơn trong tưởng tượng của tớ, Boss Phạn Âm à.”

Sở Tiểu Điềm cứng đờ người.

Cho nên, người trước giờ cô vẫn cho là bạn, bạn thân, tác giả ngôn tình Úy Lam, thực ra là... con trai?

Trời ạ... Ông trời ơi!

Quả thực còn chấn động hơn cả việc Phạn Âm là nữ nữa!!!

Sở Tiểu Điềm đang ngây người, bỗng nhiên có người từ bên cạnh chạy tới, nhào lên người “Úy Lam” trước mặt: “Anh, anh xấu xa chết đi được, sao lại dọa cậu ấy chứ!!!”

Đó là một cô gái có mái tóc đen buộc hai chùm đuôi ngựa, tóc mái điểm xuyết lên khuôn mặt xinh đẹp, một cô gái hơn hai mươi tuổi, vui tươi và xinh đẹp.

Cô ấy nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng: “Tiểu Điềm Điềm, Tiểu Âm Âm, cậu không sao chứ? Không dọa cậu sợ chứ?”

Sở Tiểu Điềm cố gắng chuyển động con mắt, nhìn thấy cặp sách màu xanh dương trên lưng cô ấy.

“Cậu... Cậu là...”

“Tớ mới là Úy Lam nè.” Cô gái buộc hai chùm đuôi ngựa bất lực nói: “Tớ tên Thời Lam, trước kia tớ đã từng nói tên cho cậu biết rồi, còn nhớ không? Anh ấy là Thời Thần, là anh trai của tớ, tớ có một người anh, cậu cũng biết mà?”

Cô ấy nói như vậy, Sở Tiểu Điềm mới chợt nhớ ra.

Úy Lam có một người anh trai, hơn nữa trước kia cô ấy từng nói nam chính của “Thừa phong” gần như được viết dựa vào hình mẫu anh trai của cô ấy. Bởi vì anh trai cô ấy có sở trường trong rất nhiều hạng mục thể thao, hơn nữa lại là học sinh giỏi, cảm hứng trong rất nhiều cuốn sách của cô ấy đều đến từ anh ta, và phần lớn cốt truyện của “Thừa phong” cũng là anh trai giúp cô ấy suy nghĩ ra.

“Mặc dù tớ là Úy Lam nhưng anh trai tớ cũng là một phần của Úy Lam. Dù gì nguồn cảm hứng của mấy cuốn tiểu thuyết kia đều là anh ấy suy nghĩ giúp tớ. Lúc tớ không muốn viết, cũng là nhờ anh ấy nghĩ cốt truyện.” Thời Lam nói: “Vốn dĩ hôm nay tớ đến đây giải quyết công việc cùng anh trai. Lần này đến gặp cậu, bọn tớ đã đi chung, không dọa cậu chứ?”

Dựa vào thể chất dễ hoảng sợ của Sở Tiểu Điềm, sao cô có thể không bị dọa cho được?

Cô quả thực bị dọa đến mức suýt ngất luôn rồi đó!

Thời Lam quay người giơ nắm đấm với Thời Thần: “Đều tại anh hết.”

Thời Thần không tránh né, mặc cho cô ấy đấm mấy cái. Anh ta nhìn Sở Tiểu Điềm, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, hay là cô cũng đánh tôi mấy cái đi.”

Thời Lam cẩn thận dìu Sở Tiểu Điềm đang bị dọa sợ: “Cậu vẫn nên đừng ra tay. Đừng thấy anh ấy gầy, thực ra cơ thể toàn là cơ bắp cứng rắn được luyện ra đó, có gì để tớ dạy dỗ anh ấy thay cậu. Nào, Boss Phạn Âm, tớ đỡ cậu, chúng ta đi từ từ, cẩn thận chút, nhất định đừng nóng vội.”

Sở Tiểu Điềm dở khóc dở cười: “Tớ không sao đâu, vừa rồi tớ bị giật mình thôi, bây giờ hết rồi.”

Thời Lam vỗ ngực: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nếu như dọa cậu có mệnh hệ gì, người bạn trai lợi hại của cậu còn không rẹt rẹt chết bọn tớ ư, có lẽ hôm nay hai anh em bọn tớ không về được rồi.”

“... Không khoa trương thế đâu.”

Ba người vừa ngồi xuống, Đoàn Tiêu đã gửi tin nhắn cho cô: Đến nơi thì nói anh biết.

Sở Tiểu Điềm trả lời anh: Em đến rồi.

Đoàn Tiêu nhanh chóng gửi tin tới: Gặp được bạn em chưa?

Sở Tiểu Điềm nói: Gặp được rồi, nhưng làm em giật nảy mình! Anh biết không? Không ngờ vừa nãy em nhìn thấy “Úy Lam” là con trai đó!

Cô thể hiện sự ngạc nhiên của bản thân, vừa định giải thích mình nhận nhầm người thì Đoàn Tiêu đã gửi đến một dòng chữ: Em nói cậu ta là con trai?
 
Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
Chương 72


Mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng Sở Tiểu Điềm vẫn lập tức nhạy cảm phát hiện được ý khác trong câu nói này.

Sở Tiểu Điềm: Con gái! Úy Lam là con gái! Trước đó là em hiểu lầm, tưởng anh trai cậu ấy là Úy Lam, thực ra Úy Lam vốn dĩ là một cô gái đáng yêu, chẳng qua cô ấy đến chung với anh trai mình. Anh trai cậu ấy lại vừa hay đeo kính áp tròng màu xanh dương, cho nên em không cẩn thận hiểu nhầm...

Hai anh em ngồi đối diện cô, nhìn Sở Tiểu Điềm cúi đầu, gõ chữ lách cách.

“Nhìn bộ dạng của cậu ấy, trăm phần trăm là đang nhắn tin với bạn trai rồi.”

Thời Thần gọi hai ly sữa chua dâu, một ly cà phê, anh ấy thờ ơ trả lời: “Chắc thế.”

“Chắc chắn không sai.”

Thời Lam nhìn anh mình, đang định nói gì đó thì nhìn thấy anh ấy cầm ly cà phê lên uống, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Sở Tiểu Điềm.

“... Anh!” Thời Lam duỗi tay kéo khẩu trang trên mặt anh ấy xuống: “Anh cho khẩu trang uống cà phê à!”

Sở Tiểu Điềm nghe thấy giọng nói dở khóc dở cười của Thời Lam, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Thời Thần bỗng dưng bị em gái kéo khẩu trang xuống, dường như chưa phản ứng lại, anh ấy ngây người, tay cầm cà phê cũng dừng lại ở đó.

Vẻ ngoài của anh ấy quả nhiên rất tuấn tú, hơn nữa không phải kiểu thanh tú như con gái, mà là hơi thở thiếu niên tươi mát và ấm áp như cảm giác anh ấy mang lại cho người khác. Sở Tiểu Điềm nhớ đến miêu tả nam chính trong “Thừa phong”. Úy Lam từng nói ban đầu dựa vào anh mình để viết, quả nhiên vẻ ngoài của Thời Thần có chút tương đồng với nam chính.

Thời Lam cầm lấy cà phê của anh ấy nhìn một cái, ghét bỏ: “Lại là cà phê đá kiểu Mỹ, thói quen anh mang về từ nước Y không thể sửa được à, đắng chết đi.”

Thời Thần liếc em gái mình: “Em cũng biết nó là thói quen rồi, sao dễ dàng sửa được chứ?”

Sở Tiểu Điềm suy nghĩ một lúc và hỏi: “Tớ có thể hỏi một câu không?”

“Cậu nói đi.”

“Lam Lam à, nữ chính trong sách của cậu có phải là mẫu chị dâu lý tưởng trong lòng cậu không vậy?”

Thời Thần: “...”

Thời Lam đập bàn, mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt cô ấy kích động nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm: “Đúng thế, cậu thật là giỏi đó Tiểu Điềm Điềm! Cậu đừng thấy anh trai tớ như vậy, thực ra anh ấy rất xuất sắc. Tớ nói cậu nghe nha, từ tiểu học đã có người tặng thư tình, tỏ tình, đi theo tới tận cửa nhà, khóc lóc đòi ở bên cạnh anh ấy rồi, đếm không xuể luôn. Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy trong hiện thực rất ít người có thể làm chị dâu của tớ, cho nên chỉ có thể tìm một người bạn gái hoàn hảo trong tiểu thuyết cho anh ấy thôi.”

Sở Tiểu Điềm mỉm cười, gật đầu: “Chẳng trách nữ chính của cậu đều tốt và đẹp như vậy.”

“Vậy nam chính thì sao?” Thời Thần bỗng nhiên nói.

Sở Tiểu Điềm nói: “Cũng rất tốt, trước kia chẳng phải trên mạng có bảng xếp hạng nam chính được yêu thích nhất trong tiểu thuyết ngôn tình gì đó sao, nam chính của Thừa Phong còn xếp hạng nhất đó?”

“Đúng vậy, nếu như để người khác biết chuyện anh ấy là nguyên mẫu, người theo đuổi anh tớ còn không xếp hàng đến tận Siberia ư.”

Sở Tiểu Điềm hết sức vui mừng, cô cảm thấy Úy Lam thực sự rất đáng yêu. Trước kia cô chỉ nói chuyện với cô ấy trên mạng, chưa từng gặp mặt, nhưng hiện giờ, cô đã gặp được một Úy Lam chân thực hơn.

Hai lỗ tay của Thời Lam bỗng nhiên cử động, cô ấy nói: “Ớ? Thính lực vượt trội của tớ để tớ nghe thấy hai cô gái bên kia chắc đang thảo luận về tác giả và tác phẩm ‘Hung đồ’ đó.”

Sở Tiểu Điềm: “Không ngờ tai cậu cử động được!”

Thời Lam đắc ý nói: “Cả người tớ đều cử động được, lợi hại không?”

Thời Thần bất ngờ duỗi tay, búng trán cô ấy: “Cơ thể không biết cử động là người chết rồi.”

Thời Lam hất tay anh ấy đi: “Anh còn đụng em thử xem? Cẩn thận em tiết lộ lịch sử đen tối của anh trước mặt Boss Phạn Âm đấy.”

“Em nói đi.” Thời Thần mặt không biểu cảm nói: “Cũng không biết là ai lúc nhỏ vì muốn nằm lười trên giường mà ôm chăn trốn xuống dưới gầm giường để ngủ, còn vì kéo dài bản thảo... Ưm.”

Anh ấy không nói được nữa, bởi vì miệng đã bị Thời Lam bịt lại.

Thời Lam hơi phát điên: “Anh câm miệng!”

Sở Tiểu Điềm đã cười ngặt nghẽo: “Tớ đi nghe thử hai cô gái kia đang nói gì về mình, hai người ngồi chơi trước đi.”

Sở Tiểu Điềm giả vờ vô tình đi ngang qua, “nghe lén” bọn họ thảo luận về Phạn Âm.

Thời Thần và Thời Lam đều im lặng một lúc, Thời Lam chống cằm nhìn bóng lưng của Sở Tiểu Điềm, còn Thời Thần thì vắt chân, một tay đặt lên bàn, một tay chống cằm, cũng nhìn bóng lưng của Sở Tiểu Điềm.

Có điều, một người cười vui vẻ, một người bình tĩnh như đang suy nghĩ gì đó.

Thời Lam hỏi: “Anh à, cà phê của anh có đắng không?”

Thời Thần: “Không.”

Thời Lam gật đầu: “Ừ, cô ấy vừa cười, cà phê của anh đã không cần thêm đường nữa phải không?”

Thời Thần sửng sốt, anh ấy nói: “Anh nói tối nay đến cơm cũng không cần ăn nữa, em tin không?”

“Đáng đời, ai bảo anh không chịu tỏ tình sớm, giờ bị người ta cướp mất rồi đó, còn là người lợi hại như vậy nữa.” Thời Lam lắc đầu nói: “Có muốn cướp lại không, khó lắm đấy.”

“Ai nói anh muốn cướp chứ?” Thời Thần thờ ơ nói: “Thích một người thì nhất định phải ở bên cạnh người đó sao?”

Thời Lam ngẩn người.

Cô ấy từng viết câu nói này trong một cuốn tiểu thuyết.

Khi đó cô ấy cũng từng hỏi anh mình vấn đề này, lúc đấy cô ấy hỏi nếu anh trai thích một người thì nhất định phải ở bên người đó sao?

Khi đấy anh cô nói một tràng dài, cô ấy sửa đổi một chút rồi viết vào trong.

“Đúng vậy.”

Nếu như người ấy khiến anh ấy rung động, thích đến mức không tài nào từ bỏ, vậy thì anh ấy sẽ nghĩ đủ mọi cách để ở bên cạnh người ấy.

Đây là thái độ của anh ấy.

“Vậy nếu như cuối cùng không thể ở bên nhau thì sao?”

“Cuối cùng có thật sự ở bên nhau được hay không, sẽ không thay đổi được chuyện anh cố gắng theo đuổi cô ấy.”

Cũng có nghĩa là, kết quả có ở bên nhau hay không sẽ không thay đổi quá trình anh ấy cố gắng.

“Nhưng nếu như từ đầu đến cuối cô ấy không cách nào thích anh, hoặc ở bên anh thì sao?”

Thời Thần im lặng, lát sau anh ấy nói: “Anh sẽ từ bỏ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì không nhẫn tâm để cô ấy cảm thấy khó xử chỉ vì anh thích cô ấy.”

Thời Thần cầm cà phê lên, uống một ngụm, mặc cho vị chua chát lan trên đầu lưỡi.

Đương nhiên anh ấy sẽ không làm gì cả.

Bởi vì vấn đề này hiện giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Người thích Phạn Âm có bao nhiêu, không phải là em không biết.” Anh ấy nói: “Anh chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Thời Lam nói: “Nhưng anh không những chỉ thích Phạn...”

“Thời Lam.” Thời Thần cắt ngang lời cô ấy, thờ ơ nói: “Giữ kín miệng của em, đừng làm anh khó xử.”

Thời Lam quay đầu, nhìn thấy Sở Tiểu Điềm đang đi tới: “Hai người đang nói gì thế? Sao nghiêm túc như vậy?”

“Có gì đâu, chỉ thương lượng xem lát nữa đi đâu thôi, cậu vội về nhà à?”

“Không vội. Các cậu muốn đi đâu, tớ đi chung với các cậu.”

“Vậy thì đi ăn cơm trước đi.” Thời Lam liếc nhìn Thời Thần: “Có điều, hình như anh trai nhà tớ không cần ăn cơm nữa rồi.”

“Tại sao? Không đói à?”

“Ai biết được chứ, chắc là đã no rồi.”

Thời Thần đứng dậy, đeo khẩu trang lên.

Thời Lam khoác tay Sở Tiểu Điềm: “Anh trai tớ vừa mới giành được giải nhất cuộc thi chạy ngắn gì đó, còn vì hạng nhất cuộc thi nào đó mà tham gia chương trình. Lúc đi trong trường đều có một đám người hâm mộ đi theo, cho nên anh ấy quen đeo khẩu trang. Có đôi khi người làm em gái như tớ còn không nhớ rõ anh ấy trông như thế nào.”

“Hai cậu trông rất giống nhau, chẳng phải cậu soi gương là nhớ ra rồi sao?”

“Cái rắm, tớ đẹp hơn anh ấy nhiều.”

Ra khỏi trung tâm thương mại, Sở Tiểu Điềm vừa định đi lái xe thì Đoàn Tiêu gửi tin nhắn tới: Nếu bọn họ cũng lái xe thì em ngồi xe của họ đi. Cứ đậu xe ở đó, em đừng lái nữa.

Sở Tiểu Điềm: Anh vẫn không yên tâm về em à?

Đoàn Tiêu: Không ở bên cạnh em, một giây một phút thì anh không yên tâm được.

Sở Tiểu Điềm vừa định đồng ý, Đoàn Tiêu đã gọi điện tới.

“Nghe lời.” Anh nói: “Anh không yên tâm để em lái xe, ngồi xe họ đi.”

Cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Đoàn Tiêu cầm điện thoại dặn dò cô, chắc vì sợ cô không nghe lời nên lông mày nhíu chặt. Nghĩ đến đây, Sở Tiểu Điềm không nhịn được cười, cô nói: “Em biết rồi, vậy em sẽ đậu xe ở đây.”

“Chơi vui vẻ chút, đừng về nhà muộn quá.”

“Được, khoảng chừng nào thì anh về thế?”

Thời Thần và Thời Lam đậu ở chỗ đậu xe bên đường đối diện, Sở Tiểu Điềm đi qua đường cùng bọn họ, Thời Lam sợ cô nghe điện thoại mất tập trung, nên đã xoay người kéo cô đi.

Lúc này, Thời Thần bỗng nhiên dừng bước, quay người lao tới chỗ hai người: “Cẩn thận!”

Vốn dĩ anh ấy đang xách cặp sách của Thời Lam, lúc lao tới thì một tay vứt cặp sách ra, mấy giây sau đã chạy tới bên cạnh hai người, sau đó quay người bảo vệ lấy họ.

Sở Tiểu Điềm và Thời Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mở mắt thì nhìn thấy một món đồ đang ném về phía hai người, họ cùng hét lớn lên.

“Đùng” một tiếng.

Khi Sở Tiểu Điềm mở mắt lần nữa, món đồ kia đã bị tay của Thời Thần hất đi, rơi phịch xuống đất.

“Chuyện gì vậy?”

“Có người ném đồ về bên này.” Thời Thần xoay cổ tay, tay còn lại cầm điện thoại chụp chiếc xe kia, nhưng xe đã nhanh chóng rời đi không thể chụp được nữa.

Sở Tiểu Điềm bỗng phản ứng lại.

Hình như vừa nãy cô nhìn thấy có một chiếc xe đi ngang qua cô thì có người mở cửa sổ xe nhìn về phía bên này, e rằng chính là người bên trong ném đồ về phía cô. Cô cúi đầu nhìn, đó là một bình nước suối, đựng đầy nước bên trong, hơn nữa nước đã đông thành đá.

Nếu nó đập vào bộ phận yếu ớt nhất của con người, nhất định sẽ bị thương rất nghiêm trọng. Nếu như đập vào đầu, hậu quả càng khó tưởng tượng hơn.

“Anh! Tay anh không sao chứ!”

Thời Thần lắc đầu: “Không sao.”

“Sao không sao cho được! Đã đỏ hết lên rồi! Tháng sau anh còn phải tham gia cuộc thi bóng rổ đấy!” Thời Lam tóm lấy cánh tay của Thời Thần, mắt đỏ bừng: “Đến bệnh viện đi, mau đến bệnh viện! Lỡ như bị thương cổ tay, không thể thi đấu thì thôi đi, nhưng sau này anh không thể chơi bóng, đánh đàn nữa thì phải làm sao?”

“Đúng, mau đến bệnh viện đi.” Sở Tiểu Điềm nói một cách quyết đoán: “Bệnh viện tốt nhất thành phố C cách đây không xa, đi thôi.”

Trực giác nói cô biết tai họa bất ngờ ập đến này không hề đơn giản. Người trong chiếc xe kia chắc là nhắm vào cô, bởi vì khi đó cô đang ở hướng đấy, Thời Lam bỗng nhiên xoay người muốn kéo cô cùng qua đường.

Trong lòng cô vô cùng áy náy, Thời Thần là vận động viên, tay của anh ấy vừa dùng để chơi bóng, đánh đàn, vừa dùng để viết chữ, gõ chữ.

Cho dù không làm những việc này thì cũng không thể bị thương được.

“Anh không sao, không nghiêm trọng như thế.” Thời Thần xoa đầu Thời Lam, quay sang nói với Sở Tiểu Điềm: “Không cần lo lắng. Tôi còn đón được quả tạ bị người ta ném tới, chẳng qua chỉ là một chai nước suối mà thôi. Nếu tôi thật sự bị thương vì món đồ đó, tay này cũng coi như phế vật rồi.”

Sở Tiểu Điềm bỗng nhớ ra, trong “Thừa phong”, nam chính thực sự từng bị người ta cố tình ném quả tạ vào mình. Xem ra đây là trải nghiệm thực sự của Thời Thần.

Mặc dù anh ấy nói như vậy, nhưng Sở Tiểu Điềm và Thời Lam vẫn một mực bắt anh ấy phải lên xe đến bệnh viện.

Đến khi lên xe Sở Tiểu Điềm mới nhớ ra mình chưa tắt điện thoại, mà giọng nói của Đoàn Tiêu từ bên trong truyền ra. Cô để điện thoại bên tai, nghe thấy Đoàn Tiêu bên kia dường như đang dặn dò gì đó với người ta, sau đó là tiếng khởi động xe.

“Xin lỗi, vừa nãy em...”

Đoàn Tiêu cắt ngang lời cô: “Em thế nào rồi? Có bị thương không?”

“Em không, nhưng tay của bạn em chắc bị thương rồi...”

“Bệnh viện trung tâm thành phố hả?” Đoàn Tiêu nói: “Lát nữa anh qua đó, đừng lo lắng.”

“Ừ.”

Sở Tiểu Điềm nhìn Thời Thần, Thời Lam vẫn luôn nắm lấy tay của anh ấy. Thời Lam nôn nóng đến nước mắt giàn giụa, Thời Thần dùng tay còn lại lau nước mắt cho em gái.

Cô nhớ đến chuyện vừa rồi, lòng hơi trũng xuống: “Đoàn Tiêu, em cảm thấy có người nhắm vào mình, nhưng em cũng không chắc chắn...”

“Anh biết, anh sẽ kêu người kiểm tra camera.” Giọng nói của Đoàn Tiêu hạ thấp một chút: “Đừng sợ, anh sẽ qua đó nhanh thôi. Hửm?”

Sở Tiểu Điềm siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, nhỏ giọng nói: “Ừ, em không sợ.”

Thời Thần quay sang nhìn cô.

Thời Lam cầm tay anh ấy nhìn tới nhìn lui, chỉ thiếu mỗi dán mắt lên đó: “Anh à, hình như tay anh không bị sao thật, không còn đỏ nữa rồi nè.”

Thời Thần: “... Vốn dĩ không bị sao mà, anh đã nói không cần đến bệnh viện, hay là bây giờ chúng ta đi ăn cơm?”

Thời Lam và Sở Tiểu Điềm đồng thanh nói: “Không được, không sao cũng phải kiểm tra một chút.”

Thời Thần bất lực nói: “... Được thôi, bị tụi em bắt cóc rồi.”
 
Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
Chương 73


Lúc Thời Thần đi chụp X quang, Thời Lam đã bình tĩnh lại nhưng cô ấy vẫn nắm lấy tay Sở Tiểu Điềm, trông vẫn còn căng thẳng.

“Không sao, không sao, tớ chỉ căng thẳng thôi.” Thời Lam nói: “Hai anh em tớ chỉ cần một người có gì không bình thường, cảm xúc của người kia dễ trở nên bất ổn, bọn tớ đã quen rồi.”

Sở Tiểu Điềm gật đầu, vỗ tay cô ấy: “Sẽ không sao đâu.”

“Cũng không biết ai lại xấu xa như vậy.” Thời Lam cau mày: “Cậu cảm thấy người đó cố ý nhắm vào cậu à?”

“Tớ cũng không rõ, cũng có thể do tớ nhạy cảm quá chăng.”

Thời Lam im lặng giây lát rồi nói: “Thực ra, tớ còn nghĩ tới mấy khả năng nữa, cũng có thể là nhắm vào anh tớ hoặc là tớ. Chẳng hạn như người mến mộ anh tớ. Phụ nữ thật sự mất đi lý trí làm ra chuyện này cũng không kỳ lạ, hoặc là đối thủ cạnh tranh của anh ấy. Cậu cũng biết anh ấy xuất sắc như thế, có người ghen ghét anh ấy cũng không lạ gì. Tớ ấy à, dù không có kẻ thù gì, cũng rất hiếm khi về nước, nhưng vì tớ quá xinh đẹp, biết đâu có người ghen tỵ với vẻ đẹp của tớ thì sao.”

Sở Tiểu Điềm biết cô ấy đang hòa hoãn bầu không khí, vừa rồi hai người họ bị giật mình không nhỏ.

Cô gật đầu: “Cho dù là nhắm vào ai, chuyện này bắt buộc phải điều tra rõ ràng, không sao là tốt nhất.”

Cô tin Đoàn Tiêu, nếu anh đã nói sẽ điều tra thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nếu không chuyện này cuối cùng vẫn là một mối đe dọa. Vốn dĩ lúc không có việc gì, cô ra ngoài anh cũng phải bận tâm một chút, sau chuyện này e rằng anh sẽ càng lo lắng hơn...

Chỗ Đoàn Tiêu cách đây khá xa, anh vẫn chưa đến nhưng những người khác của Long Phong Đặc Vệ đã đến trước một tốp rồi.

Cô nhận được tin nhắn của Trình Nhượng, anh ta hỏi hiện giờ cô đang ở đâu.

Bởi vì Sở Tiểu Điềm đang trên tầng hai, dưới lầu chính là chỗ đậu xe, cô đi tới trước cửa sổ đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng dưới lầu, tổng cộng có ba chiếc, toàn bộ đều gắn logo của công ty bọn họ.

Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm cho rằng chỉ một mình Trình Nhượng đến, tới khi bọn họ từ tầng một chạy lên, không ngờ tận mười mấy người!

“Chị dâu, không sao chứ?” Nghiêm Nặc cũng tới rồi.

“Tôi không sao, chỉ là bạn tôi bị thương nhẹ, đi chụp X quang rồi.” Sở Tiểu Điềm: “... Các anh đây là...”

Trình Nhượng nói: “Sếp nói em xảy ra chuyện rồi, trong thời gian ngắn anh ấy không tới kịp, nên bảo anh qua trước.”

“Sao nhiều người như thế?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Đang làm nhiệm vụ gần đây, tiện thể đi chung luôn.”

Thời Lam kéo tay áo của Sở Tiểu Điềm: “Bạn trai cậu... thật giống như đại ca xã hội đen vậy.”

“Không phải đâu.” Sở Tiểu Điềm dở khóc dở cười: “Đều là vệ sĩ trong công ty anh ấy.”

Có điều, những người này mặc đồng phục của Long Phong Đặc Vệ, hiên ngang đứng ở đó, khí thế như dời núi lấp biển khiến những người đi ngang qua đều khó tránh khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Trình Nhượng nhìn thấy không có chuyện gì liền bảo những người khác trở về trước.

Lúc Thời Thần chụp X quang xong, đi ra chờ kết quả. Thời Lam chạy tới kéo anh ấy hỏi này hỏi nọ, Thời Thần xoa đầu cô ấy, Thời Lam khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được.

Sở Tiểu Điềm nhìn thấy anh ấy thực sự không có vấn đề gì nên cũng yên tâm.

Trình Nhượng nghe nói anh ấy đã cứu Sở Tiểu Điềm, nếu không người bị thương chắc chắn là chị dâu nhà mình, thế nên anh ta vội vàng tiến lên trước nắm tay cảm ơn Thời Thần.

Thời Thần nói: “Không cần khách sáo, lẽ đương nhiên mà.”

“Sao là lẽ đương nhiên được chứ? Vấn đề an toàn của chị dâu chắc chắn phải do bọn tôi phụ trách, cũng là bọn tôi sơ suất. Chị dâu ra ngoài mà lại không phái vệ sĩ đi theo, bằng không ai lại có gan ra tay cơ chứ.” Trình Nhượng nói một cách chân thành: “Không nói nhiều, là chúng tôi nợ cậu một ân tình. Người anh em, sau này cậu có phiền phức gì cứ nói với chúng tôi. Chúng tôi nhất định dốc hết sức...”

Thời Lam nói nhỏ: “Đúng không, đúng không, tớ nói giống như xã hội đen...”

“...” Sở Tiểu Điềm đỡ trán, trong một khoảnh khắc cô còn tưởng Triệu Huy đang nhập vào người Trình Nhượng.

Trình Nhượng còn đang nói chuyện khách sáo, bỗng nhiên có điện thoại gọi tới, anh ta xin phép rồi quay người cầm điện thoại lên nghe. Kết quả, chưa đi được hai bước, anh ta bỗng nổi giận: “Cậu nói gì? Lại là Trương Thành An? Anh ta muốn chết à?”

Nghiêm Nặc nhíu mày, tiến lên vài bước giành lấy điện thoại của Trình Nhượng.

Trình Nhượng không giành với anh ta, hai người đi ra xa nói chuyện.

Sở Tiểu Điềm không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô nghĩ chắc là chuyện có liên quan đến cô.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Trình Nhượng quay lại nói với Sở Tiểu Điềm: “Chị dâu, hiện giờ Sếp đang nổi giận.”

Sắc mặt của Nghiêm Nặc cũng hơi khó coi.

Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hóa ra người ném chai nước suối đông đá lên người cô là người trong công ty của Trương Thành An, mà Trương Thành An là ông chủ của công ty vệ sĩ Thành An. Công ty này chỉ là một công ty vệ sĩ nhỏ, cả công ty cũng chỉ có mười mấy người, nhưng dã tâm của ông chủ lại không nhỏ, luôn nghĩ cách lôi kéo người của Long Phong Đặc Vệ qua đó, còn muốn giành việc làm ăn.

Vốn dĩ đám người Đoàn Tiêu không để bọn họ trong mắt, nhưng có một lần thành viên của Long Phong Đặc Vệ đang chấp hành nhiệm vụ thì bị Trương Thành An chơi một vố, dẫn đến bị thương một chân. Đó là lần đầu tiên Đoàn Tiêu nổi giận trước mặt mọi người ngoài lúc huấn luyện học viên. Trương Thành An không ngừng ra tay với anh, kết quả không thể làm anh bị thương, ngược lại anh ta bất cẩn bị gãy mất một cánh tay.

Bởi vì dưới hình ảnh của camera là Trương Thành An ra tay trước, mà anh ta lại đuối lý cho nên tay anh ta phế thì cũng để phế luôn, cầm đũa ăn cơm cũng mất sức. Mà từ đó về sau, khách hàng trước kia cũng mất đi phần lớn, thành tích của công ty cũng đi xuống.

Chưa kể đến anh ta ghi thù đơn phương, đến hiện giờ vẫn còn dám trêu chọc Đoàn Tiêu, đó không phải là tìm chết thì là gì?

“Nghe nói là người dưới trướng của Trương Thành An tức giận, nhưng lại không dám gây phiền phức cho Đoàn Tiêu nên đã nhắm vào người chị dâu. Trương Thành An biết chuyện này thì sợ hãi gần chết, đã dạy dỗ cấp dưới của mình một trận, rồi lại đến tìm Sếp xin lỗi. Nhưng lời xin lỗi này nào có dễ như vậy?”

“Chị dâu cũng đừng lo lắng, Sếp ra tay có chừng mực, không g**t ch*t anh ta đâu. Cùng lắm để anh ta không thể làm ngành này được nữa mà thôi.”

Sở Tiểu Điềm nói: “Hiện giờ chắc anh ta đã không làm nổi nữa rồi nhỉ. Nếu không người của anh ta cũng sẽ không liều hết mình, muốn gây phiền phức cho em.”

Trình Nhượng ngây người, vẻ mặt khâm phục: “Đúng vậy, đã không làm nổi từ lâu rồi. Công ty kia của anh ta chỉ còn lại bốn năm người, còn là những người không có học vấn gì, hoặc là làm lính hai năm, sau khi xuất ngũ muốn được phát tài. Ngay cả tư cách làm bảo vệ ở công ty chúng ta cũng không đủ, cũng chỉ có bọn họ mới làm ra chuyện như vậy.”

“Hiện giờ anh ấy đang nổi giận à?”

Nghiêm Nặc nói: “Sếp đã phế bỏ người kia một lần. Lần này chắc còn phải khiến anh ta mất nửa cái mạng, ai cũng không ngăn được.”

“Giờ anh ấy đang ở đâu?”

Sở Tiểu Điềm vừa hỏi xong, Thời Lam bỗng nhiên xông tới tóm lấy cánh tay cô.

Sở Tiểu Điềm: “Anh cậu đâu?”

“Anh ấy đi lấy kết quả rồi, không cần quan tâm anh ấy.” Mắt Thời Lam sáng lấp lánh, cô ấy tóm lấy tay cô và nói: “Tiểu Điềm à, cậu nhìn người đàn ông kia đi, đẹp trai quá à.”

Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu nhìn.

Là Đoàn Tiêu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Anh vừa mới kết thúc công việc, trên người vẫn mặc đồ vest thẳng thớm, cà vạt vốn gọn gàng đã bị kéo lỏng một chút, dưới cằm thấp thoáng vài cọng râu. Đó là lúc sáng anh chuẩn bị cạo đi đã bị Sở Tiểu Điềm cản lại, nói theo cách của cô thì anh quá đẹp trai, vẫn nên có ít râu sẽ tốt hơn. Giống như lúc Z ở nước K, luôn thích dán bộ râu dày lên mặt.

Nhưng câu Sở Tiểu Điềm không nói ra chính là cô thích cảm giác hơi thô ráp khi sờ vào cằm anh, nó cũng khiến gương mặt tuấn tú của anh trông có thêm vài phần mùi vị đàn ông lạnh lùng cứng rắn.

Trình Nhượng nói anh đang nổi giận quả không giả chút nào. Sở Tiểu Điềm đứng từ xa mà đã cảm nhận được cơn giận lờ mờ toát ra khỏi người anh nhưng đều bị anh kìm hãm trong âm thầm. Chỉ là khí thế khắp người anh trông rất lạnh lẽo, nếu không phải đã ở bên cạnh anh lâu sẽ không thể cảm nhận ra được, anh vẫn còn đang rất tức giận.

Sở Tiểu Điềm nói: “Thực sự rất đẹp trai, hay là tớ đi quyến rũ chút nhé?”

Thời Lam: “... Hả?”

Sở Tiểu Điềm nhướn mày: “Tớ đi quyến rũ.”

“Này này!” Thời Lam không giữ lại được, trơ mắt nhìn Sở Tiểu Điềm thoát khỏi mình, chạy qua đó, sau đấy cô nhào lên người người đàn ông kia, kiễng chân hôn cằm anh một cái.

Người đàn ông kia hiển nhiên ngẩn người, vừa nhấc tay lên vẫn còn chưa chạm vào cô, Sở Tiểu Điềm đã giống như một con thỏ nhảy ra chỗ khác, xoay người che mặt chạy lại chỗ cô ấy.

“Ui da, xấu hổ quá.” Sở Tiểu Điềm ôm lấy Thời Lam, khóc hu hu bên tai cô ấy: “Cũng không biết có quyến rũ được không.”

Thời Lam đã ngạc nhiên đến ngây người, lòng thầm nói còn có thể chơi đùa như vậy à? Tiểu Điềm Điềm, có phải cậu bị k*ch th*ch gì không?

Nếu cô ấy không hiểu nhầm, đám người Long Phong Đặc Vệ vừa nãy đều là người trong công ty của bạn trai cô nhỉ? Để bọn họ nhìn thấy thì còn gì nữa???

Nhưng sau đó cô ấy lấy lại tinh thần.

Không đúng, dựa vào sự hiểu biết của cô ấy về Sở Tiểu Điềm, cô không phải là người có gan lớn như vậy, cho nên người đàn ông kia chắc là...

Anh chàng vệ sĩ kiêm bạn trai của cô nhỉ?

Quả nhiên, người đàn ông kia ngẩn người một lúc rồi đi tới.

Anh đứng lại trước mặt bọn họ, nhìn Sở Tiểu Điềm đang ôm chặt lấy Thời Lam không buông với vẻ mặt phức tạp. Sau đó anh lên tiếng, gọi tên cô: “Sở Tiểu Điềm.”

Tay ôm Thời Lam của Sở Tiểu Điềm siết chặt, không nhúc nhích.

Thời Lam cảm nhận được cô đang căng thẳng.

“Ai cho phép em hôn anh xong thì bỏ chạy vậy hả?”

Một lúc sau, Sở Tiểu Điềm mới từ từ buông tay ra, rụt rè quay đầu lại: “Em xin lỗi, chưa được sự cho phép đã tự ý đùa giỡn anh.”

Đoàn Tiêu kéo cánh tay cô, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô: “Không sao chứ?”

“Em không sao, là bạn em bị thương rồi.”

“Anh biết.” Đoàn Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhỏ giọng nói: “Anh xin lỗi.”

“Không phải trách nhiệm của anh, sao phải xin lỗi em chứ?”

“Anh có hai việc không làm tốt.”

“Cái gì?” Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu.

“Thứ nhất, là vệ sĩ đặc biệt của em nhưng không sắp xếp tốt công tác an toàn cho em.” Đoàn Tiêu nhấc tay, vén tóc con ở bên mai ra sau tai cho cô, anh nói: “Thứ hai, là bạn trai của em nhưng chưa được em cho phép đã tự ý kéo cà vạt em đã thắt vào buổi sáng xuống.”

“Ôi trời, đều không phải chuyện gì to tát cả.” Sở Tiểu Điềm cong mắt: “Em đều tha thứ hết.”

Thời Lam âm thầm ăn một nắm cơm chó, ôm lấy trái tim của mình đi tìm anh trai, kết quả phát hiện anh mình đang đứng ở ngã rẽ hành lang, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

“Anh.”

“Hả?” Thời Thần ngẩng đầu: “Kết quả kiểm tra có rồi, tay anh không sao.”

Thời Lam chỉ vào ngực anh ấy: “Vậy trái tim của anh có sao không?”

“Không sao hết.” Thời Thần xoa ngực, một lúc sau anh ấy khẽ cười và nói: “Chỉ hơi chua chát.”

“Vẫn còn hơi đau nhỉ?”

“Ừ. Nhưng rất vui.”

Thời Lam nhìn anh ấy một lúc, rồi ôm lấy anh ấy: “Anh trai ngốc.”

Cô gái mình yêu thầm lâu như vậy, nhưng anh ấy lại vì đủ thứ nguyên nhân, thậm chí ngay cả làm quen cô cũng không có cơ hội.

Mà hiện giờ cô đã có người trong lòng.

Người trong lòng của cô còn là người thích hợp với cô nhất, có thể bảo vệ được cho cô.

Không buồn là chuyện không thể nào.

Nhưng có khó chịu hơn nữa cũng nhịn được, hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thời Lam thở dài: “Anh hối hận khi đến gặp cậu ấy không?”

“Không.” Thời Thần lắc đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Tiểu Điềm từng nói cậu ấy thích Úy Lam nhất.” Mắt Thời Lam hơi ửng đỏ, cô ấy nắm lấy tay anh ấy, khẽ nói: “Mặc dù cậu ấy không biết hai năm nay anh cũng là một phần của Úy Lam, cho nên... Cậu ấy cũng thích anh đó, anh trai à.”

Thời Thần lắc đầu: “Không, Úy Lam thật sự trong lòng cô ấy vẫn là em.”

Thời Lam nói: “Nhưng em ngốc nghếch như vậy, mỗi lần chọc đều không cẩn thận dọa cậu ấy, lần nào cũng là anh an ủi cậu ấy. Hơn nữa, từ lúc đầu cũng là anh...”

Thời Thần xoa đầu cô ấy, không để cô ấy nói tiếp, anh ấy mỉm cười và nói: “Ai bảo anh là anh của em cơ chứ, cho dù em làm gì đều phải giúp em giải quyết ổn thỏa.”

Thời Lam còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị ánh mắt của anh ấy ngăn lại.

“Chuyện này đừng nên để cô ấy biết.” Thời Thần khẽ nói: “Cô ấy mãi mãi đừng biết thì tốt hơn.”
 
Đáng Yêu Là Kế Lâu Dài
Chương 74


Sở Tiểu Điềm tìm Thời Thần và Thời Lam hồi lâu mới phát hiện bọn họ ngồi trên ghế. Thời Lam tựa đầu trên vai Thời Thần, dường như vì vừa nãy bị hoảng sợ và suốt đường đi quá căng thẳng nên hiện giờ cô ấy đã mệt mỏi, dựa vào người anh mình ngủ say rồi.

Thời Thần ngẩng đầu lên, nói nhỏ với Sở Tiểu Điềm: “Tiểu Điềm, tôi phải đưa Tiểu Lam về nhà rồi.”

Sở Tiểu Điềm áy náy: “Xin lỗi, chuyện lần này đều vì tôi.”

Thời Thần nói: “Nếu cô coi chúng ta là bạn bè thì đừng để chuyện này trong lòng.”

Giọng nói của anh ấy giống như ánh mắt, bình tĩnh và dịu dàng, an ủi cảm giác áy náy rối loạn trong lòng Sở Tiểu Điềm trong nháy mắt.

“Cảm ơn anh, Thời Thần.” Sở Tiểu Điềm nhìn Thời Lam và nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”

Thời Thần cười: “Không cần cảm ơn, là việc tôi nên làm.”

“Vậy... Buổi tối ăn cơm xong rồi về đi, tốt xấu gì cũng để tôi tiếp đãi hai người chút chứ.”

“Ăn cơm, ăn cơm!” Thời Lam nghe thấy hai chữ ăn cơm thì ngồi bật dậy, dụi mắt: “Ăn cơm rồi về. Anh, em đói rồi.”

“Được thôi, vậy thì đi ăn cơm.”

Bọn họ bắt xe taxi tới, cho nên lúc đi thì ngồi xe của Đoàn Tiêu.

Đoàn Tiêu không đi ăn cơm cùng bọn họ. Sở Tiểu Điềm biết anh có chuyện khác phải giải quyết, nhưng anh nhất định phải đến xem cô trước mới yên tâm.

Trước khi đi, Đoàn Tiêu cảm ơn Thời Thần.

Thời Thần bắt tay với anh, anh ấy nói: “Đừng khách sáo, tôi và Tiểu Lam đều là bạn của Tiểu Điềm, chuyện này không là gì cả.”

Sở Tiểu Điềm bị Thời Lam kéo lấy, hỏi ăn gì, cô quay đầu nhìn thấy Đoàn Tiêu và Thời Thần đang nói chuyện ở cách đó không xa.

Thời Lam cũng nhìn một cái, cô ấy suy nghĩ gì đó rồi nói: “Người đàn ông của cậu và anh tớ thật sự không cùng một kiểu người.”

“Vậy sao?”

“Ừ, anh tớ quá dịu dàng.” Thời Lam ôm cánh tay của Sở Tiểu Điềm, dựa vào vai cô và nói: “Có đôi khi dịu dàng đến mức người ta đau lòng. Có điều, thực ra trong xương tủy của anh ấy cũng có một số thứ cố chấp, nếu không cũng sẽ không thường xuyên giành giải nhất, chẳng qua những thứ cố chấp và mạnh mẽ kia của anh ấy đều không thắng được sự dịu dàng...”

Sở Tiểu Điềm nói: “Anh cậu thật sự rất tốt.”

“Tốt thì rất tốt rồi, nhưng đôi khi cũng rất xấu xa.” Thời Lam cười khà khà, nói: “Cậu có tin trước kia Úy Lam dọa cậu đều là anh ấy chọc cậu không?”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người, sau đó cười lắc đầu: “Tớ còn lâu mới tin, chắc chắn là cậu.”

“Không ngờ cậu lại không tin tớ!” Thời Lam khó tin hét lên, sau đó bĩu môi: “Được thôi, không tin mới đúng đó...”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Trước giờ cô đều có thể cảm nhận được tính cách trốn tránh của Thời Lam, nhưng hôm nay gặp được ngoài đời thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Chẳng hạn như sau này bọn họ đi ăn lẩu, Thời Lam vẫn luôn ngồi bên cạnh cô nói không ngừng nghỉ, từ lúc cô ấy vừa bắt đầu viết tiểu thuyết, bị bí văn phải nài nỉ anh trai giúp mình suy nghĩ cốt truyện như thế nào, hôm nào thực sự không muốn viết nữa, thậm chí còn bảo anh ấy viết giùm. Kết quả, Thời Thần thật sự đã viết thay cô ấy hơn phân nửa cốt truyện.

“Cuốn nào thế?”

Thời Lam nói tên sách, Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên nói: “Chẳng trách đọc đến phía sau cảm giác phong cách hơi khác biệt.”

Nhưng điểm này không hề mất đi sự hài hòa, hơn nữa đa số người đọc cảm thấy cuốn này là tiểu thuyết ngôn tình có chất lượng cao nhất của Úy Lam.

“Cốt truyện là anh ấy nghĩ ra, nhưng vẫn là tớ viết. Giọng văn của anh ấy và tớ khác nhau. Nếu như để người đọc biết là hai anh em bọn tớ hoàn thành chắc sẽ có hứng thú với anh tớ hơn.”

Thời Thần không nói gì, luôn nấu lẩu cho hai người, đến cuối cùng Sở Tiểu Điềm phát hiện anh ấy ăn rất ít.

“Có phải anh cậu không thích ăn lẩu không?”

“Anh ấy không kén ăn, nhưng mà...” Thời Lam yếu ớt nói: “Chắc tâm sự quá nhiều, ăn đồ cũng không nổi nữa chăng.”

Lúc Thời Lam và Thời Thần chuẩn bị rời đi, Sở Tiểu Điềm mới nhớ đến quà vẫn còn ở trên xe, nhưng cô đã đưa chìa khóa xe cho Đoàn Tiêu rồi.

Cô vừa định gọi điện cho Đoàn Tiêu thì anh nói mình ở bên ngoài rồi.

“Đồ trên xe là em tặng cho bạn à?”

“Đúng vậy, anh đợi chút.”

Sở Tiểu Điềm tìm thấy xe anh, lấy quà tặng cho Thời Lam.

Thời Lam cảm động ôm cô một lúc: “Lần này ít thời gian quá. Chờ lần sau cậu đến chỗ tớ, tớ dẫn cậu đi chơi cho đã luôn.”

“Được.”

Sau khi chào tạm biệt bọn họ, Sở Tiểu Điềm lên xe của Đoàn Tiêu. Cô vừa ngồi vào chỗ, còn chưa thắt dây an toàn, đã bị cánh tay của người đàn ông kéo qua.

Đoàn Tiêu hôn lên khóe môi cô: “Ăn no chưa?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu, xoa bụng: “Ăn no luôn rồi. Thời Thần vẫn luôn gắp thức ăn cho hai bọn em, em ăn nhiều thịt lắm đó.”

Đoàn Tiêu nheo mắt: “Thời Thần?”

“Chính là anh của Úy Lam. Vừa rồi không phải anh còn nói chuyện với anh ấy sao?”

“Anh biết anh ta tên gì.” Đoàn Tiêu xoa mặt cô và nói: “Anh chỉ không muốn em gọi tên người đàn ông khác khi đang nằm trong lòng anh mà thôi.”

Sở Tiểu Điềm ngây người, mở to mắt: “Anh...”

Đoàn Tiêu xoay người khởi động xe: “Anh đã nói với em từ lâu rồi. Anh và những người đàn ông hở tí là ghen tuông kia không khác biệt gì cả.”

Sở Tiểu Điềm muốn cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô lại không dám bật cười thành tiếng: “Được rồi, lần sau em sẽ chú ý.”

Cô mở Weibo ra nhìn, phát hiện số người hâm mộ của mình đã tăng lên gần ba trăm nghìn rồi.

Từ lúc cô tạo tài khoản Weibo đến nay cũng chỉ mới khoảng nửa tháng mà thôi.

Cô lướt Weibo, muốn xem thử mọi người đang suy đoán gì về kết cục của truyện.

Ngày mai chính là chương cuối của “Cuốn sách kinh dị 2”, mặc dù cô vẫn chưa đăng Weibo, nhưng người hâm mộ bình luận bên dưới bài đăng trước kia, gửi tin nhắn riêng cho cô, tag cô rất nhiều.

Cô lướt mãi lướt mãi, bỗng nhiên phát hiện có một người hâm mộ tag cô, không ngờ là Weibo chính thức của Long Phong Đặc Vệ!

Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên nói: “Công ty các anh có Weibo chính thức rồi à?”

“Ừ.” Đoàn Tiêu nói: “Trước kia đã có rồi.”

Sở Tiểu Điềm bất ngờ: “Weibo chính thức của Long Phong Đặc Vệ đăng một tấm ảnh, bên trên là sách có chữ ký của em nè! Hơn nữa, còn tag em.”

“Vậy sao?” Đoàn Tiêu hững hờ nói: “Vậy dạo gần đây em đến công ty phải cẩn thận chút. Chắc sẽ có người nghĩ đủ mọi cách để xin chữ ký của em đấy.”

“... Triệu Huy sao?”

Nếu cô đoán không nhầm, tuy rằng trong Long Phong Đặc Vệ có rất nhiều người hâm mộ sách của Phạn Âm, nhưng Triệu Huy là người khoa trương nhất.

Người trong công ty biết cô là Phạn Âm không nhiều, cũng chỉ có mấy người ăn cơm chung hôm đó, vả lại bọn họ tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, cho dù là những người khác trong công ty cũng thế. Vậy nên, người tìm cô xin chữ ký cũng chỉ có Triệu Huy mà thôi.

“Dạo này Triệu Huy dường như có quan hệ không tồi với bạn thân của em.”

“Bắc Sương?” Sở Tiểu Điềm ngạc nhiên: “Ý của anh là hai người họ... dính lấy nhau rồi?”

Đây là câu nói hoàn toàn buột miệng thốt ra vì ngạc nhiên của cô, đến khi cô phản ứng lại thì tự đỏ mặt trước.

Hai người độc thân có quan hệ thì thôi, sao có thể nói là “dính lấy” chứ...

Cô lặng lẽ che mặt: “Em xin lỗi, em dùng sai từ.”

Bắc Sương, tớ xin lỗi cậu!

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, tuy rằng Triệu Huy trông tùy tiện thoải mái, hơi ồn ào một chút, nhưng thực ra cũng là một người đàn ông rất kỹ tính. Từ ngày anh ta đấu võ mồm với Lạc Bắc Sương trên bàn ăn có thể nhìn ra được, thật ra anh ta là một người đàn ông ấm áp.

Mà Lạc Bắc Sương độc thân đã nhiều năm, dù là một người đẹp lạnh lùng và lý tính thì bên cạnh cũng nên có một người đàn ông tốt chăm sóc cho cô ấy.

“Ngày mai là kết thúc rồi?”

“Đúng vậy, ngày mai kết thúc, em hồi hộp quá đi.”

Phía trước là đèn đỏ, Đoàn Tiêu dừng xe lại, xoa đầu cô: “Hồi hộp cái gì, chẳng phải đã viết xong rồi sao?”

“Chỉ là không kìm được sự hồi hộp mà thôi.” Sở Tiểu Điềm cầm lấy hai ngón tay trắng trẻo, cười nói: “Còn cả một chút hưng phấn.”

Đoàn Tiêu cười nói: “Sau khi viết xong, em muốn đi đâu chơi?”

“Về nhà mẹ em một chuyến trước. Sau đó còn muốn đến nước J thăm bố em.”

“Chỗ bố em có thể không cần đi, chắc chẳng bao lâu sau ông ấy sẽ về rồi.”

Sở Tiểu Điềm ngẩn người: “Thật sao? Ông ấy không nói với em.”

Đoàn Tiêu bỗng nhận ra gì đó, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc là muốn tạo bất ngờ cho em.”

Sở Tiểu Điềm nheo mắt, nghiêm túc nói: “Vậy anh nói cho em biết như vậy, chẳng phải bán đứng bố em rồi sao?”

Đoàn Tiêu im lặng, lát sau anh nói: “Chỉ cần em không nói, ông ấy sẽ không biết được.”

Ơ?

Anh là đang kêu cô giữ bí mật ư?

Sở Tiểu Điềm chợt nhận ra bản thân đã tóm được một điểm yếu của anh.

“Không được, em phải nói bố biết, chính anh đã nói em nghe bí mật của bố.”

Đoàn Tiêu nheo mắt, khẽ gọi tên cô: “Sở Tiểu Điềm.”

Sở Tiểu Điềm co mình trên ghế ngồi: “... Hả?”

“Nếu đã viết xong kết thúc, tối nay không cần tăng ca nữa nhỉ.”

“... Hình như là vậy.”

“Thật trùng hợp, anh cũng thế.” Đoàn Tiêu nói: “Có thể ngủ sớm một chút.”

Sở Tiểu Điềm cảm thấy anh như đang có ý gì đó: “À... Em cảm thấy kết thúc của mình vẫn có thể sửa cho hoàn hảo thêm chút nữa.”

“Không sao, anh có thể chờ em.” Đoàn Tiêu nhìn cô và nói: “Vừa rồi giỡn thôi, buổi tối anh cho phép em tiếp tục sửa.”

Sở Tiểu Điềm: “...”

Trong đầu cô bỗng phát lại hình ảnh cô đùa giỡn lao lên người anh trước mặt đám Trình Nhượng, Thời Lam...

Bây giờ nghĩ lại, cô thật sự càng ngày càng to gan, không ngờ “đùa giỡn” trắng trợn như vậy mà không đỏ mặt chút nào.

Xe của bọn họ còn chưa tới khu dân cư, lúc đến gần công ty, Đoàn Tiêu dường như phát hiện ra gì đó, anh giảm tốc độ và gọi điện thoại.

“Cái gì?”

Người đàn ông trong điện thoại nói: “Tôi bảo anh dừng xe lại.”

“Chiếc xe phía sau là cậu à?”

Đoàn Tiêu dừng xe, cau mày: “Cậu có chuyện gì?”

“Xuống xe trước đi.”

Đoàn Tiêu nói với Sở Tiểu Điềm: “Em ở trong xe đợi anh.”

“Ừ.”

Sở Tiểu Điềm nhìn anh xuống xe, cô tò mò mở cửa sổ xe ra.

Chiếc xe phía sau dừng lại, có một người bước ra từ ghế lái, Sở Tiểu Điềm nhìn ra được người nọ có thân hình cao to, đầu đội mũ... Là Nhiếp Phi Chiến!

Nhiếp Phi Chiến mở cửa xe sau, kéo một người ra.

Người kia hiển nhiên vừa mới bị đánh, đứng không vững, trên mặt dường như cũng bị thương. Anh ta bị Nhiếp Phi Chiến kéo ra ngoài, ném xuống đất như ném rác.

Người kia lập tức bò dậy, ngẩng mặt nhìn thấy Đoàn Tiêu thì giật mình, chân mềm nhũn, không ngờ anh ta quỳ luôn xuống đất.

Sở Tiểu Điềm ló đầu ra khỏi cửa sổ xe.

Nhiếp Phi Chiến dẫn người nào tới vậy? Đoàn Tiêu đẹp trai như vậy, sao có thể dọa người ta quỳ xuống đất được chứ?

“... Trương Thành An?”

Nhiếp Phi Chiến dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc: “Nghe nói người của anh ta suýt làm cô Sở bị thương. Đúng lúc tôi gặp được nên đã dạy dỗ một trận, rồi đưa đến cho anh.”

Đoàn Tiêu nói: “Cậu không biết vừa rồi anh ta đã bị tôi dạy dỗ rồi à?”

“Anh cảm thấy đủ hả?” Nhiếp Phi Chiến lạnh lùng nói: “Con mẹ nó. Ai dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến anh ta cả đời cũng không dám ngẩng đầu nhìn tôi.”

Đoàn Tiêu liếc nhìn Trương Thành An đang quỳ trên đất, cười khẩy: “Cậu cảm thấy anh ta hiện giờ còn dám ngẩng đầu nhìn tôi không?”

“Không dám, không dám!” Trương Thành An cúi đầu, cả người đều đang run rẩy: “Tổng giám đốc Đoàn à, hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi. Cấp dưới của tôi làm, không liên quan gì đến tôi cả, chẳng phải anh cũng điều tra rồi sao?”

Đoàn Tiêu bước tới, một tay xách cổ áo của Trương Thành An lên, ép anh ta ngẩng đầu.

“Cấp dưới của anh, không liên quan đến anh ư?”

“Có có có, chuyện này tôi chắc chắn phải chịu trách nhiệm.” Trương Thành An đụng phải đôi mắt lạnh lẽo bức người của Đoàn Tiêu, lập tức trốn tránh, anh ta run cầm cập nói: “Tổng giám đốc Đoàn, anh tha cho tôi lần này đi, tay tôi đã phế rồi, từ lâu đã không còn dám ngẩng đầu trước mặt anh nữa!”

“Tôi có thể phế anh một lần thì sẽ có lần thứ hai.” Đoàn Tiêu nhìn chằm chằm vào ánh mắt tránh né của anh ta, anh lạnh lùng nói từng câu từng chữ: “Sau này dù là ai, chỉ cần là người của tôi, ai xảy ra chuyện thì người đầu tiên tôi tìm là anh đó, nhớ chưa?”

“Nhớ, nhớ rồi!”

Đoàn Tiêu buông cổ áo anh ta ra, lại thờ ơ nói một câu: “Dạo này việc làm ăn không dễ làm phải không, ông chủ Trương.”

Trương Thành An ngây người, lập tức nói: “Tôi về đuổi hết đám nhóc kia, sau đó thông báo phá sản, sau này cũng không lăn lộn trong ngành này nữa. Tôi... Tôi về quê làm ruộng, anh thấy được không?”

Sở Tiểu Điềm không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng có thể nhìn ra được người kia sắp bị dọa đến khóc rồi. Trước khi đi, anh ta gần như là vừa lăn vừa bò, thật sự là cuốn xéo bỏ trốn.

Sở Tiểu Điềm nhìn thấy chỉ còn lại Đoàn Tiêu và Nhiếp Phi Chiến, nên đã đẩy cửa xe ra, đi qua đó.

Cô còn chưa đi tới trước mặt họ đã nghe Nhiếp Phi Chiến nói: “Thế nào, ông chủ Đoàn, tôi giúp anh việc như vậy có phải nên trả ơn không?”

Đoàn Tiêu: “... Cậu muốn trả ơn như thế nào?”

“Đi uống rượu với tôi.”

“Cậu tốn sức đưa Trương Thành An qua đây chính vì muốn tôi uống rượu với cậu?”

Nhiếp Phi Chiến suy nghĩ gì đó, nhìn Sở Tiểu Điềm một cái, anh ta nhướn mày: “Ồ, tôi quên mất, chuyện này còn phải xin phép cô Sở, đòi anh trả ơn cũng vô ích.”
 
Back
Top Bottom