Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương

Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương
Chương 40: Xâm nhập.



Giản Đăng an toàn đến chung cư của Hoắc Yến Hành, trên đường đi không gặp bất kỳ ai.

Chung cư của Hoắc Yến Hành nằm ở khu dân cư có biện pháp an ninh hoàn thiện, người sống ở quanh đó cơ bản đều là sĩ quan như anh.

Quyền hạn của chung cư đã sớm lấy thông tin của Giản Đăng, sau khi kiểm tra một vị chủ nhân khác về nhà, hệ thống lập tức mở đèn trong phòng lên.

Giản Đăng ôm Bé Ngốc bước vào, lần trước cậu đến đây còn đang trong trạng thái ràng buộc với Hoắc Yến Hành, hiện giờ đã trở thành người yêu của anh rồi.

Thời gian trôi mau thật.

Cảm thán xong, Giản Đăng khởi động Bé Ngốc để nó đi dọn đồ.

Lúc đến tinh cầu Biển Hoa với Hoắc Yến Hành, Hoắc Yến Hành đã gọi người đến sửa sang lại nơi này, bây giờ trong chung cư có một phòng thí nghiệm để Giản Đăng không cần phải ra ngoài.

Thời gian ở nhà rất sướng, Giản Đăng hiếm khi tiến vào thời kỳ ăn không ngồi rồi.

Mãi đến khi chuông cửa vang lên cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại, số người biết được Giản Đăng đang ở chung cư của Hoắc Yến Hành đếm trên đầu ngón tay, dù có chuyện gì cũng có thể liên hệ qua quang não.

Mà hiện giờ Hoắc Yến hành đang ở tinh cầu Biển Hoa, ai lại đến thăm vào lúc này chứ?

Giản Đăng thầm cảnh giác, cậu mở camera của chuông cửa lên, phát hiện người đến là nhị hoàng tử Bạch Lan Đức lâu rồi không gặp.

Từ sau khi đi tinh cầu Biển Hoa, Giản Đăng đã không còn nghe tin tức gì về Bạch Lan Đức nữa, hiện giờ hắn đến đây là để tìm Hoắc Yến Hành hay là cậu?

"Đăng Đăng, anh biết em ở trong đó."

Bạch Lan Đức như biết Giản Đăng đang quan sát mình thông qua camera, hắn mỉm cười nhìn camera chuông cửa.

Tuy cách cánh cửa sẽ không cảm nhận được nhiều thứ, nhưng trực giác mách bảo Giản Đăng đừng lên tiếng, vờ như trong nhà không có ai.

Cậu nhanh chóng đi đến phòng thí nghiệm, nhét toàn bộ đồ án cơ giáp tốt nghiệp đã hoàn thành vào túi, sau đó đi đến phòng của Hoắc Yến Hành, phòng của anh có lắp vũ khí.

Trong lúc này Giản Đăng vẫn luôn mở camera chuông cửa, cậu cũng biến nó thành cửa sổ trôi nổi đi theo mình.

Qua camera chuông cửa có thể nhìn thấy trong lúc Giản Đăng im lặng không lên tiếng, Bạch Lan Đức cứ như vậy mỉm cười đứng trước cửa, khiến cậu thấy rợn người không thôi.

Giản Đăng trừng mắt, linh cảm nói cho cậu biết rằng: Bạch Lan Đức cũng bị ký sinh!

Ngay cả nhị hoàng tử cũng bị ký sinh, vậy hoàng đế thì sao? Người trong hoàng cung vẫn ổn chứ?

Ngón tay Giản Đăng khẽ nhúc nhích, cậu rất muốn gọi cho thầy Ferran hỏi thăm tình hình của ông, nhưng hiện giờ không có thời gian.

Như cảm nhận được gì đó, Bạch Lan Đức đang đứng im đột nhiên triệu tinh thần thể ra bắt đầu tấn công cửa của chung cư.

Giản Đăng thấy vậy thì giật mình, không phải sau khi bị Trùng tộc ký sinh sẽ không thể triệu hồi được tinh thần thể sao? Sao Bạch Lan Đức lại làm được?

Hay cách thức ký sinh của Trùng tộc thay đổi rồi?

Bầu không khí trong chung cư nghiêm trọng hơn bao giờ hết, nghĩ một hồi, Giản Đăng chọn báo án.

Chưa được sự cho phép đã xông vào chung cư của thượng tướng Hoắc, ai biết có phải là gián điệp ngụy trang thành nhị hoàng tử hay không?

Sau khi nghe được giọng điệu nghiêm túc sẽ nhanh chóng đến hiện trường của nhân viên tiếp điện thoại, lúc này Giản Đăng mới miễn cưỡng yên tâm.

Cửa nhà của Hoắc Yến Hành đã được cải tạo nên cực kỳ kiên cố, còn ngưng tụ ra một lá chắn tinh thần, ít nhất là hiện giờ Bạch Lan Đức và tinh thể của hắn sẽ không thể vào đây.

Giản Đăng ôm vũ khí ở chung cư chờ cảnh sát đến, cậu đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện khu dân cư ban sáng vẫn còn khá nhiều người vậy mà giờ đây lại vắng tanh.

Bên ngoài chỉ có tiếng Bạch Lan Đức tấn công cửa vào, đập lâu như vậy mà vẫn không có hàng xóm hay bảo vệ nào đến kiểm tra.

Điều này khiến Giản Đăng nghi ngờ liệu vừa rồi mình có báo án thành công hay không, kiểm tra quang não một lúc, chắc chắn không bị ai hack, lúc này cậu mới tiếp tục chờ.

Cậu chỉ có tinh thần lực cấp cao, một khi cận chiến thì chỉ có nước chờ bị bắt. Giản Đăng rất tự mình hiểu mình, dưới tình huống chỉ có một mình thì ngoan ngoãn đợi là tốt nhất.

Ai mà biết bên ngoài nơi camera chuông cửa không chiếu tới có Trùng tộc mai phục sẵn hay không.

Đúng vào lúc này, quang não của Giản Đăng rung lên.

Giản Đăng giơ tay kết nối quang não, sau trận ồn ào, bên kia truyền đến giọng của Hoắc Yến Hành.

"Anh đã báo cho người của hoàng cung rồi, vòng bảo vệ của chung cư có thể cản được ba lần tấn công của pháo quang năng, đừng lo."

Lá chắn tinh thần ngoài chung cư bị kích hoạt, Hoắc Yến Hành ở tinh cầu Biển Hoa cảm nhận được trước tiên. Nhưng khi ấy anh đang trên chiến trường chiến đấu với Trùng tộc nên không thể liên lạc ngay.

Sau khi nhanh chóng kết thúc trận chiến, Hoắc Yến Hành dùng quyền hạn của mình trực tiếp theo dõi tình hình ngoài chung cư, vừa nhìn đã phát hiện Bạch Lan Đức bị Trùng tộc ký sinh, thế là anh mau chóng báo cho người ở hoang cung qua đường truyền khẩn cấp.

Giản Đăng nghe vậy thì kể sơ lại tình hình bên mình: "Yến Hành, em lo là những người khác trong hoàng cung cũng bị khống chế rồi."

Bạch Lan Đức là nhị hoàng tử nên tự nhiên sẽ có ưu thế, thân phận này khiến người trong hoàng cung không đề phòng hắn, mà bây giờ trùng tộc sắp cá chết lưới rách, không loại trừ khả năng chúng sẽ dốc toàn bộ sức lực làm vậy.

Dù sao thì một khi tinh cầu thủ đô thất thủ, các tinh cầu khác đều sẽ chịu ảnh hưởng.

"Anh đã bảo người của quân đoàn Điểu Sư ở lại bảo vệ thủ đô qua đó rồi." Hoắc Yến Hành nhíu mày, bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh, ngay sau đó cấp dưới chạy vào báo trên chiến trường thoáng xuất hiện bóng dáng của Trùng mẹ.

"Anh yên tâm, em đã báo cảnh sát rồi." Giản Đăng nói để Hoắc Yến hành tập trung vào chiến sự: "Chắc Trùng tộc cũng không đến mức biết em sẽ báo cảnh sát mà khống chế cục cảnh sát đâu nhỉ?"

Nói thì nói vậy, song sâu trong lòng Hoắc Yến Hành lại dâng lên cảm giác bất lực giống như anh đã nhiều lần trải qua tình huống tương tự nhưng kết quả vẫn luôn thất bại.

"Đăng Đăng, lúc cần thiết em..."

Hoắc Yến Hành còn chưa dứt lời, tiếng rít của Trùng mẹ từ chiến trường phía xa truyền đến, trong phút chốc, tất cả các thiết bị truyền tin đều ngừng hoạt động.

Hoắc Yến Hành hít sâu một hơi, không thể bay về tinh cầu thủ đô bảo vệ dẫn đường của mình đã khiến anh rất bực bội, hơi thở đáng sợ trên người không ngừng tăng lên.

"Thượng tướng, Trùng mẹ xuất hiện rồi! Hơn nữa còn có một lượng lớn Trùng tộc hình người." Hồ Dương từ ngoài căn cứ lao vào, sau khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Hoắc Yến Hành thì nháy mắt tịt ngòi.

Từ trước đến giờ anh ta chưa từng thấy thượng tướng Hoắc đáng sợ như vậy.

"Bảo các binh sĩ ở tiền tuyến cảnh giác với ký sinh tinh thần của Trùng tộc, phái Miêu Ô đi chỉ huy mấy dẫn đường hỗ trợ kia đi."

"Vâng."

Cùng lúc đó, ở tinh cầu thủ đô.

Thấy cuộc gọi bị ngắt, Giản Đăng nhớ đến tình tiết tinh thần lực Hoắc Yến Hành mất kiểm soát trong nguyên tác.

Nếu không sai thì có lẽ chính là lần này!

Nghĩ đến đây Giản Đăng nhanh chóng thay đổi ý định, cậu muốn đến tinh cầu Biển Hoa có Hoắc Yến Hành!

【794, mày có thể mở hình thức cưỡng chế dịch chuyển được không? 】

Giản Đăng kéo hệ thống rúc sâu trong đầu mình ra.

Hệ thống chóng mặt vẫn chưa rõ tình hình: 【 Chức năng dịch chuyển của tôi ở chỗ 520 rồi... 】

【 Nhiệm vụ ba, tao và Hoắc Yến Hành chưa làm xong nhiệm vụ ba, lâu thế dựa theo quy tắc cũng phải mở chế độ cưỡng chế sát lại gần nhau chứ? 】

【 Nhưng trước đó hai người làm nhiệm vụ rất tốt, có lẽ bên 520 sẽ không mở chế độ đó nữa đâu. 】 Hệ thống càng nói càng chột dạ, bởi vì vẻ mặt Giản Đăng ngày càng khó coi.

【 Vậy mày tìm cách bảo 520 mở đi. 】 Giản Đăng đưa ra tối hậu thư cho 749: 【 Nó là một phần hệ thống tách ra từ trên người mày, không thể nào có việc hệ thống phụ có thứ mà hệ thống chính không có được, nếu có thật thì mày nhường vị trí hệ thống chính đi được rồi đấy. 】

【 Đừng dữ như vậy mà. 】 749 tủi thân nhưng không thể nói: 【 Tôi sẽ cố thử, nhưng có thể phải dùng đến tinh thần lực của cậu đó. 】

【 Được. 】

Sau khi cho phép hệ thống sử dụng tinh thần lực của mình làm năng lượng thử dịch chuyển thì Giản Đăng mặc kệ nó, cậu nhìn về phía cửa vẫn đang đập rầm rầm.

Tiếng chuông của quang não lần nữa rung lên, là cảnh sát gọi đến.

"Cậu Giản, ngoài khu dân cư của thượng tướng Hoắc có một lồ ng bảo vệ, chúng tôi đã kiểm tra ra dao động năng lượng của Trùng tộc. Đang xin quân đội chi viện, xin cậu hãy kiên trì thêm một lúc nữa."

"Tôi biết rồi." Giản Đăng khẽ thở hắt, xem ra hôm nay phải dùng vũ lực rồi: "Người của quân đoàn Điểu Sư cũng đang trên đường đến, một lát nữa có thể tôi sẽ không kịp nối máy, mọi người kể lại tình hình cho họ là được."

Ngắt quang não, Giản Đăng nhóc hươu tuyết của mình ra: "Bobbie à, chúng mình phải đánh nhau một trận rồi đây."

"U!" Nhóc hươu tuyết giơ chân trước lên, sừng hươu trong suốt trên đầu liên tục phát sáng, nghiễm nhiên muốn chơi một vố lớn.

Ngoài cửa, rắn Mamba đen [1] dài ba mét cảm nhận được tinh thần thể có độ xứng đôi cao xuất hiện thì bắt đầu trở nên kích động.

Bạch Lan Đức mỉm cười, rốt cuộc cũng dừng lại: "Đăng Đăng, em đã sẵn sàng gặp anh chưa?"

[1] 黑曼巴蛇: Rắn Mamba đen.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f63796c4e474e32314e6b37725a413d3d2d313531393535393936392e313832363832326335373731323339303833353938353931373030312e6a7067

 
Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương
Chương 41: Nhiệm vụ giai đoạn ba.



Nghĩ đến chuyện mình sắp làm, Giản Đăng thấy có hơi tội lỗi.

Ừm... Nếu chung cư sụp thật thì cậu sẽ bứt lông của Trùng tộc mua cho Hoắc Yến Hành một căn tốt hơn.

Giản Đăng kết nối quang não với hệ thống vũ khí, thiết lập thời gian bắn cho mỗi loại vũ khí xong thì ấn nút bắn của vũ khí đầu tiên.

Ống phóng hỏa tiễn chợt sáng lên ánh sáng lam, năng lượng cùng màu liên tục nén lại ở miệng súng, một phát bắn nát cửa rồi bắn về phía Bạch Lan Đức đứng bên ngoài.

Ánh sáng màu lam chói mắt bao trùm khắp hành lang, sau khi năng lượng pháo lắng xuống, Bạch Lan Đức không chút sứt mẻ xuất hiện trong tầm mắt Giản Đăng.

Giản Đăng không thấy ngạc nhiên chút nào, nhanh chóng tấn công lần hai lần ba.

"Đăng Đăng, tuy đòn tấn công của em cũng đáng yêu như em nhưng dùng nhiều quá anh sẽ khó chịu đấy."

Trước mắt Bạch Lan Đức xuất hiện lá chắn tinh thần cản hết lửa đạn lại: "Nếu em muốn chơi thì anh miễn cưỡng chơi cùng em một lúc vậy."

"Bây giờ ngươi là nhị hoàng tử Bạch Lan Đức, hay là Trùng tộc?" Giản Đăng nghiêm túc hỏi, không bị lời nói của Bạch Lan Đức làm lay chuyển.

"Đăng Đăng hi vọng anh là ai?" Bạch Lan Đức hỏi lại.

Giản Đăng không trả lời câu hỏi của hắn, bắt đầu âm thầm tính toán thông tin vừa rồi. Không chỉ xuất hiện tinh thần thể mà tinh thần lực cũng trở nên mạnh hơn.

Dù thế, loại ký sinh trùng này nhất định rất ít, thậm chí có khả năng phải trả cái giá rất lớn.

Có lẽ người trong hoàng cung vẫn còn cứu được.

Có nổ không nhỉ? Giản Đăng suy tư, vũ khí dùng để tiêu hao tinh thần lực của Bạch Lan Đức, nhìn dáng vẻ thong dong của hắn, Giản Đăng phủ định điểm này.

Vũ khí vẫn tấn công liên tục, Giản Đăng hét lên giữa tiếng đùng đùng: "Bobbie, chính là lúc này."

"U ~" Nhóc hươu tuyết giơ chân trước lên, sừng hươu trong suốt nhanh chóng lóe sáng, một luồng tinh thần lấy nhóc làm trung tâm tràn ra.

Đứng mũi chịu sào chính là Bạch Lan Đức dùng chắn tinh thần như chắn bảo vệ.

Lá chắn bắt đầu gợn sóng, tiếp đó pháo năng lượng b ắn ra lập tức bắn trúng người Bạch Lan Đức.

Rắn Mamba đen dài ba mét kêu "Xì xì", bắt đầu mờ đi bắt tộc độ sét đánh.

"Đăng Đăng thế này không phải bé ngoan đâu."

Bạch Lan Đức quần áo rách nát thu lại nụ cười: "Bé con không ngoan, thì phải dạy dỗ."

Vừa dứt lời, rắn Mamba đen lao về phía Giản Đăng bằng tốc độ mắt thường khó thấy.

Nhóc hươu tuyết thấy thế thì tiến lên trước một bước, lần nữa tấn công như vừa rồi.

Rắn Mamba đen liên tục lắc lư, một lúc sau mới khôi phục rồi tiếp tục tấn công.

Nhưng nhóc hươu tuyết không cho nó cơ hội nghỉ ngơi, nhân lúc nó không di chuyển đã giơ chân đá nó.

Bạch Lan Đức bị tấn công tinh thần kêu lên, trong mắt xuất hiện chút hoảng hốt.

Giản Đăng lập tức nhân cơ hội hỏi lại câu hỏi vừa rồi: "Ngươi có phải là nhị hoàng tử Bạch Lan Đức không?"

"Tôi là... là..."

Hai tay Bạch Lan Đức ôm lấy đầu, vẻ mặt đau đớn, nhưng chưa đến ba giây sau đã nở cứng nhắc mỉm cười: "'Ta' đương nhiên là ta rồi."

Lòng Giản Đăng sa sầm, biết hiện giờ không thể hoàn toàn đánh thức ý thức của Bạch Lan Đức.

Quan não sáng lên, là quân đoàn Điểu Sư trú tại tinh cầu thủ đô gửi đến.

"Cậu Giản Đăng, chúng tôi bị Trùng tộc tấn công khi đang nói gặp cảnh sát mà cậu liên lạc, hiện giờ hoàng cung đã thất thủ, hoàng đế mất tích không rõ, cậu..."

Đối phương còn chưa nói hết câu, tiếng nhiễu điện đã làm nhiễu cuộc gọi khiến Giản Đăng không nghe được đối phương nói gì.

Dưới chân thoáng truyền đến cảm giác rung chấn, Giản Đăng nhìn ra ngoài cửa sổ, phía hoàng cung ánh lửa ngập trời, tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, tình hình chiến đấu rất kịch liệt.

Thầy Ferran... Giản Đăng theo bản năng siết chặt hai tay, không chút do dự kết nối tinh thần với nhóc hươu tuyết, sau đó lấy nút cơ giáp chế tạo riêng cho Hoắc Yến Hành từ trong túi ra.

Một chiếc cơ giáp cao ba mét xuất hiện chọc vỡ trần nhà, cùng với tường vụn rơi xuống, Giản Đăng nhanh chóng lao vào cơ giáp.

Vẻ ngoài của chiếc cơ giáp này rất khác so với cơ giáp trên thị trường hiện giờ, nhưng nó không làm gì mà chỉ lẳng lặng đứng đó cũng đã đủ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Bạch Lan Đức thầm cảnh giác, quyết định đánh cờ lấy nước, cũng lấy nút cơ giáp ra.

Sau khi vào trong cơ giáp, Giản Đăng ngồi vào ghế điều khiển mở chương trình hỗ trợ đối địch lên: "Tạm thời để mày chịu thiệt rồi."

Sờ bệ điều khiển cơ giáp, Giản Đăng cho chiếc cơ giáp không có trí năng này quyền tự chủ cao nhất.

Khi chế tạo hệ thống cơ giáp, Giản Đăng đã đưa vào nó toàn bộ hình thức tấn công của Hoắc Yến Hành mà mình sưu tập được trong quá trình anh chiến đấu.

Vậy nên dù cậu chưa từng điều khiển cơ giáp chiến đấu nhưng chỉ hệ thống hỗ trợ cũng đủ để chống lại hầu hết các đòn tấn công rồi.

Nhóc hươu tuyết nhảy lên vai cơ giáp, nhìn chằm chằm rắn Mamba đen gần như trong suốt ở đằng xa.

Rắn Mamba len tục lăn lộn trên mặt đất, không biết ký sinh trùng làm gì trong cơ thể Bạch Lan Đức mà thân hình của nó liên tục biến đổi qua lại giữa hình rắn và trong suốt.

Trận chiến giữa tinh thần thể sắp sửa nổ ra, chủ nhân của chúng nó cũng không thua kém chút nào.

Chung cư bình thường không chịu nổi việc hai cơ giáp đánh nhau, dù có lá chắn tinh thần của Hoắc Yến Hành ở đây thì cũng chỉ có thể chống đỡ được một lúc.

Thế là cảnh sát và thành viên của quân đoàn Điểu Sư đang lo lắng đứng ngoài khu dân cư bàng hoàng chứng kiến cảnh chung cư của Hoắc Yến Hành sụp đổ.

Sụp kiểu không còn gì để sụp luôn.

Giản Đăng nắm lấy cần điều khiển, hết sức tập trung nhìn cơ giáp của Bạch Lan Đức trên màn hình, không ngừng tìm điểm yếu của cơ giáp.

Đây là lần đầu Bạch Lan Đức nhìn thấy cơ giáp kiểu này, hơn nữa tinh thần thể hắn đã bị tấn công nên phản ứng chậm một nhịp.

Giản Đăng nắm bắt thời cơ, lấy nhóc hươu tuyết làm trung tâm, tạo ra một lá chắn tinh thần có thể nhìn được bằng mắt thường.

Lá chắn nhanh chóng khuếch đại, nháy mắt đã bao vây những người ngoài khu dân cư.

Giản Đăng nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện ngày càng nhiều những điểm sáng đại diện cho tinh thần lực.

Cậu có thể nhận ra, trong đó có điểm sáng thuộc về Trùng tộc và thuộc về bên mình.

Cậu bắt lấy điểm sáng tinh thần lực kiêu ngạo nhất của Trùng tộc rồi không chút do dự đâm tinh thần lực của mình vào.

"A!"

Trong cơ giáp của Bạch Lan Đức truyền ra tiếng hét thảm thiết, Giản Đăng không để ý đến hắn, nhân cơ hội tách tinh thần lực của Trùng tộc ra khỏi Bạch Lan Đức.

Tinh thần lực của Trùng tộc bị tách ra, Bạch Lan Đức cũng rơi vào hôn mê, cơ giáp không có ai điều khiển ngã khụy xuống đất.

Dù cơ thể của ký sinh trùng vẫn còn trong người Bạch Lan Đức, nhưng tinh thần lực bị thương nặng cũng đủ khiến Trùng tộc hôn mê một lúc.

Tương tự đó, Giản Đăng một lượt tấn công hết điểm sáng của Trùng tộc.

Ngày càng có nhiều người bị Trùng tộc khống chế ngất xỉu, áp lực của các cảnh sát và thành viên quân đoàn Điểu Sư giảm đi đáng kể, họ nhân cơ hội bắt giữ người.

Lúc Giản Đăng vừa nhảy ra khỏi cơ giáp thì bị đám đông bao vây.

"Cậu Giản Đăng."

Người của quân đoàn Điểu Sư bước lên, lo lắng nhìn Giản Đăng: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Giản Đăng nhắm mắt bình tĩnh lại: "Lần đầu dùng nên có hơi không quen thôi."

Lúc này nhóc hươu tuyết lộc cộc đi đến cạnh Giản Đăng, dáng vẻ tỏa ánh huỳnh quang quả thực trông có vẻ không sao.

"Vậy là tốt rồi." Người của quân đoàn Điểu Sư thoáng yên tâm.

Phải biết rằng thượng tướng Hoắc trước khi ngắt máy đã đưa ra tối hậu thư, nếu không bảo vệ được Giản Đăng thì họ sẽ không gánh nổi hậu quả.

"Cậu Giản Đăng, tinh cầu thủ đô đang hỗn loạn, xin cậu hãy theo chúng tôi đến căn cứ của quân đoàn Điểu Sư, đó là nơi an toàn nhất."

"Không." Giản Đăng từ chối: "Tôi muốn đến hoàng cung."

"Chuyện này..." Người của quân đoàn Điểu Sư do dự.

"Các người đã liên lạc được với hoàng đế chưa? Đại sư Ferran thì sao?"

"......" Vẫn chưa.

Nhận được đáp án từ sự im lặng, Giản Đăng xoay người trở lại cơ giáp: "Tôi cũng đâu nói là không dẫn theo mọi người."

Là dẫn đường tay mơ, cậu vẫn rất biết tự mình biết mình đó.

Trên đường đến hoàng cung, Giản Đăng cũng từ các thành viên ở lại thủ đô của Điểu Sư biết được nhiều tình báo hơn, cậu suy nghĩ một hồi rồi quyết định dùng cách vừa rồi giải quyết Trùng tộc.

Nhưng diện tích của hoàng cung lớn hơn khu dân cư rất nhiều.

Đó là lần đầu Giản Đăng mở ra là chắn tinh thần lớn như vậy, cậu có thể cảm nhận được tinh thần lực của mình chịu được, nhưng cần phải thành thạo.

So với việc tạo lá chắn tinh thần khổng lồ, Giản Đăng tách tinh thần lực của Trùng tộc thạo tay hơn nhiều.

Tuy thế, đợi sau khi Giản Đăng đánh dấu hết Trùng tộc trong hoàng cung thì cũng đã qua gần hai tiếng.

Giản Đăng quan sát số lượng Trùng tộc trong hoàng cung, cũng may là hai người mà cậu quan tâm vẫn ổn.

"Mọi người xuống hỗ trợ đi." Giản Dăng nói với người của quân đoàn Điểu Sư.

"Tôi muốn đến một nơi, đừng lo cho tôi." Giản Đăng xua tay bảo họ không cần khuyên bảo: "Không phải đã tìm được hết Trùng tộc rồi sao?"

Thấy Giản Đăng lần này thật sự muốn tự mình hành động, người của quân đoàn Điểu Sư bất lực nhìn nhau, họ đưa cho cậu rất nhiều vũ khí phòng thân: "Cậu Giản Đăng, có nguy hiểm gì thì báo với chúng tôi trước nhé."

Giản Đăng gật đầu tỏ vẻ mình biết rồi, chờ đến khi chỉ còn một mình mới đến một góc vắng người ở hoàng cung.

Trong không khí tràn ngập mùi khói súng, Giản Đăng nhẹ nhàng vuốt v3 nút cơ giáp trong tay: 【 Hệ thống. 】

【 Rõ. 】

Giọng hệ thống ỉu xìu như thể vừa trải qua một trận ác chiến: 【 Dựa theo nhu cầu của ký chủ, tôi đã tìm được cách mở dịch chuyển từ bên chúng ta. 】

【 Nhưng đơn phương mở dịch chuyển sẽ tổn hao lượng lớn tinh thần lực của ký chủ, xin ký chủ hãy suy xét cẩn thận. 】

Thu nhóc hươu tuyết về không gian tinh thần, Giản Đăng cảm nhận trạng thái tinh thần lực còn lại của mình, quyết định nghỉ ngơi nửa tiếng sẽ mở dịch chuyển.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh nhưng cũng rất chậm, vừa đến thời gian Giản Đăng đã giục: 【 Tôi chuẩn bị xong rồi. 】

【 Mở nhiệm vụ giai đoạn ba ra đi. 】

【 Nụ hôn ngọt ngào với người yêu.

Hôn môi là chuyện mà cặp đôi nào cũng sẽ làm.

Có rất nhiều cách hôn, hôn sâu kiểu Pháp, hôn nồng nhiệt, hôn cắn môi... Cậu thích kiểu nào?

Xin hãy hôn lẫn nhau liên tục mười phút với đối tượng ràng buộc, trải nghiệm cuộc sống đôi lứa ngày càng nồng nhiệt đi nào. 】

Giản Đăng: ......

Cậu từ chối được không?

Nhớ đến nụ hôn trước đó của mình và Hoắc Yến Hành, hình như mới năm phút mà cậu đã không thở nổi rồi thì nói gì tới mười phút chứ.

【 Cái gì mà hôn lẫn nhau [1] chứ, cũng là hôn mà còn chia kiểu nữa hả? 】

[1] 互相亲吻: Hôn lẫn nhau là 2 người hôn qua lại, không phải chỉ hôn một lần như nhiệm vụ trước.

Hệ thống: 【 Chủ yếu là dựa vào giá trị chủ động thôi. Ví dụ nếu ký chủ muốn hoàn thành nhiệm vụ thì trong mười phút đó cậu phải chủ động, không được để đối phương phản công. 】

【Tương tự đó, đối tượng ràng buộc với ký chủ cũng vậy. 】

Giản Đăng: ......

Bộ nhìn cậu giống có thể kiên trì được mười phút lắm hả?

Môi cậu lại sưng lên nữa thì chỉ e không thể hoàn thành nhiệm vụ được đâu.

Giản Đăng nhắm mắt vứt đống suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy cái này: 【 Có mở chế độ cưỡng chế sát lại gần nhau được không? 】

【 Kiểm tra phát hiện khoảng cách của ký chủ và đối tượng ràng buộc quá xa, không tiện cho việc hoàn thành nhiệm vụ, nay mở chế độ cưỡng chế sát lại gần nhau. 】

Trước mắt Giản Đăng tối sầm, cả người cậu biến mất tại chỗ không để lại chút dấu vết nào.

Tinh cầu Biển Hoa.

Hoắc Yến Hành thở hổn hển, bên tai anh liên tục truyền đến tiếng cảnh báo tỷ lệ hư hỏng của cơ giáp ngày càng tăng, anh nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy.

Đầu anh đau như bị kim đâm, tinh thần lực của Hoắc Yến Hành dao động dữ dội, sư tử Barbary khổng lồ cắn xé Trùng tộc xung quanh anh.

Là triệu chứng của tinh thần lực mất kiểm soát.

Hoắc Yến Hành lấy thuốc ức chế từ tủ dự trữ của cơ giáp ra rồi đâm thẳng vào cổ.

"Chủ nhân."

Khi nói đến chính sự, giọng của Hình Thiên đứng đắn rất nhiều: "Căn cứ vào tính toán và kết hợp với tỷ lệ hư hỏng của cơ giáp, năng lượng còn lại của cơ giáp chỉ đủ để tấn công thêm một lần nữa."

"Tao biết rồi." Hoắc Yến Hành nhìn Trùng mẹ to lớn xấu xí ở cách đó không xa, trong lòng anh dâng lên cảm giác ngán ngẩm.

Dường như anh đã giết Trùng mẹ vô số lần mà không hề hay biết, nhưng tất cả vẫn không hề thay đổi, chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra.

Dặn dò chuyện tiếp theo trên chiến trường xong, Hoắc Yến Hành giao quyền chỉ huy cho phó quan Hồ Dương rồi lập tức lao về phía Trùng mẹ.

Con quái vật t0 lớn xấu xí nói bằng tiếng người: "Hoắc Yến Hành! Lần này tao nhất định phải gi3t chết mày!"

"Chỉ cần mày chết, thì không ai có thể cản tao được nữa!"

Hoắc Yến Hành không đáp lời, anh nhân cơ hội điều khiển cơ giáp lao vào cơ thể Trùng mẹ qua cái miệng đang mở ra của nó.

Trong cơ thể của Trùng mẹ hoàn toàn là một không gian khác tối đen không tiếng động, tất cả những gì trong đây bị bóng tối nuốt chửng, Hoắc Yến Hành đi bộ trong đó, anh không áp chế tinh thần lực nữa mà thả toàn bộ ra.

Chỉ cần đồng quy vu tận, thì mọi vòng lặp sẽ chấm dứt.

Trong đầu Hoắc Yến Hành vô cớ xuất hiện suy nghĩ này, rõ ràng đang đi trong bóng tối nhưng trước mắt anh dần hiện ra rất nhiều hình ảnh hỗn loạn.

Có cảnh anh thành công gi3t chết Trùng mẹ, có cảnh anh bị Trùng mẹ thao túng, có cảnh Đào Khả cưỡng ép khơi thông tinh thần lực sắp mất kiểm soát của anh...

Hoắc Yến Hành ôm đầu, đầu anh ngày càng đau nhói.

【 Phát hiện đối tượng ràng buộc với ký chủ đã xin chế độ cưỡng chế cho nhiệm vụ giai đoạn ba, bác bỏ yêu cầu... Thất bại... Thay đổi quyền hạn... 】

Giọng hệ thống 520 bắt đầu xuất hiện tiếng tách tách của dòng điện, khi nhắc đến Giản Đăng, Hoắc Yến Hành miễn cưỡng tìm về chút ý thức: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

520 không trả lời.

Hoắc Yến Hành nhíu mày chìm vào không gian tinh thần của mình, muốn tìm được chỗ của hệ thống.

Lúc này, trong cơ thể của Trùng mẹ bắt đầu xuất hiện dao động vô hình, Hoắc Yến Hành chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm, tập trung đối phó Trùng mẹ.

Nội hạch tinh thần của Trùng mẹ là nơi yếu nhất trên người nó, chỉ cần tìm được nó là có thể hủy diệt Trùng mẹ.

Hoắc Yến Hành dần quen với cơn đau theo bản năng đi về một hướng.

Ký ức đang sống lại, Hoắc Yến Hành nhớ lại ký ức đời trước, hoặc là ký ức của rất nhiều đời.

Từ gian nan chiến thắng đến bị ký sinh, cả tinh cầu bị xâm chiếm đến đồng quy vu tận cùng Trùng mẹ, Hoắc Yến Hành đã trải qua những chuyện này ít nhất một ngàn lần.

Mỗi lần như vậy anh đều không có ký ức của đời trước, nhưng trong tiềm thức vẫn còn lưu lại cảm xúc đen tối, có thể nói bây giờ Hoắc Yến Hành vẫn chưa phát điên nói hủy diệt thế giới gì đó đã là biểu hiện tự chủ đáng kinh ngạc rồi.

Khởi động lại thế giới vô số lần, thỉnh thoảng sẽ có biến đổi, có khi là thành công gi3t chết Trùng mẹ, nhưng Hoắc Yến Hành tiêu diệt Trùng mẹ lại trở thành nguyên nhân khởi động lại thế giới.

Cho đến đời này, Giản Đăng vẫn còn sống, mọi chuyện xảy ra đều khác với những lần trước.

Nghĩ đến Giản Đăng, Hoắc Yến Hành bắt đầu khống chế tinh thần lực, anh còn phải về tinh cầu thủ đô gặp Giản Đăng, sao có thể đồng quy vu tận với con quái vật xấu xí này được.

Nhưng cảm xúc tiêu cực tích lũy sau nhiều lần khởi động lại thế giới cũng đang lôi kéo anh, không lúc nào là không kêu gào đòi hủy diệt thế giới.

Đúng lúc này, Hoắc Yến Hành cảm nhận được không gian cách đó không xa xuất hiện dao động khác thường, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã theo bản năng giơ tay lên.

Sau đó anh đón được dẫn đường của mình.

Giản Đăng mở mắt ra, phát hiện trước mắt vẫn tối đen, cũng may bên cạnh cậu có người: "Yến Hành ơi?"

Hoắc Yến Hành không trả lời Giản Đăng mà ôm chặt cậu vào lòng, anh sợ cậu chỉ là ảo giác.

"Yến Hành à?" Trong bóng tối Giản Đăng đưa tay sờ mặt Hoắc Yến Hành, từng chút thả tinh thần lực của mình ra để an ủi anh.

Không biết qua bao lâu, cơn đau trong đầu Hoắc Yến Hành rốt cuộc cũng biến mất.

Xác nhận người trước mặt thật sự là Giản Đăng, nghĩ đến lời hệ thống nói trước đó, Hoắc Yến Hành nháy mắt hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Anh không nói lời nào mà cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của Giản Đăng.
 
Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương
Chương 42: [Hết]: Hôn hôn.



Giản Đăng bị bắt phải nhận nụ hôn bất ngờ của Hoắc Yến Hành.

Nụ hôn này dữ dội mà cũng vội vàng, mang theo tuyệt vọng của được ăn cả ngã về không, rồi lại chứa cảm xúc kiềm nén.

Hai cảm xúc trái ngược được Giản Đăng phát hiện, cậu giơ tay ôm cổ Hoắc Yến Hành, chủ động đáp lại anh.

Bàn tay Hoắc Yến Hành siết chặt eo Giản Đăng, muốn hoàn toàn hòa cậu vào lòng mình.

Một lúc lâu sau, Giản Đăng thở hổn hển tách khỏi môi Hoắc Yến Hành, một sợi chỉ bạc giãn ra rồi đứt giữa môi hai người, tiếc là hai người đều không có tâm trí để ý đến sự sống ngắn ngủi của nó.

"Sao em đến đây?"

Rốt cuộc cũng bình tĩnh, tay Hoắc Yến Hành phủ lên sườn mặt Giản Đăng, ngón cài không ngừng vuốt v3 mặt cậu, anh tự trách: "Đều là lỗi của anh."

Không thể bảo vệ dẫn đường của mình, là lính gác tắc trách.

Nghĩ đến đây, tinh thần lực vừa bình ổn của Hoắc Yến Hành lại bắt đầu dao động, anh cố gắng điều chỉnh hô hấp áp chế nó.

"Có phải anh quên là em là dẫn đường rồi không?" Giản Đăng gọi nhóc hươu tuyết ra, nhét nhóc vào lòng Hoắc Yến Hành: "Tinh thần thể của anh đâu?"

Hoắc Yến Hành im lặng ôm nhóc hươu tuyết không nói gì.

Giản Đăng bất đắc dĩ, vỗ cánh tay Hoắc Yến Hành bảo anh thả mình xuống.

Một lúc sau, Hoắc Yến Hành mới miễn cưỡng thả thả cậu xuống, nhân tiện im lặng ôm chặt nhóc hươu tuyết trong lòng.

"U ~" Nhóc hươu tuyết ngẩng đầu li3m cằm Hoắc Yến Hành, rất chi là an phận.

Giản Đăng từ từ mở rộng phạm vi bao trùm tinh thần lực, rốt cuộc cũng cảm nhận được tinh thần thể của Hoắc Yến Hành cách đó không xa.

Sư tử Barbary to lớn từ nãy đến giờ vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, nếu không phải Giản Đăng chủ động thả tinh thần lực ra tìm kiếm thì chỉ e sẽ mãi không phát hiện ra.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có nhóc hươu tuyết là tỏa ra ánh sáng trong suốt, cũng may không có chướng ngại vật, theo tinh thần lực dẫn dắt, Giản Đăng thuận lợi đi đến trước mặt sư tử Barbary.

Cậu ngồi xổm xuống, thuần thục giơ tay vuốt v3 sư tử, đồng thời thả một chút tinh thần lực ra an ủi nó.

Độ xứng đôi của cậu và Hoắc Yến Hành quá cao, nếu cậu và Hoắc Yến Hành trấn an tinh thần quá lâu sẽ dẫn đến sốt kết đôi.

Giản Đăng không muốn xảy ra sốt kết đôi ở cái nơi quỷ quái này đâu.

Nếu trấn an thông qua tinh thần thể thì sẽ tốt hơn nhiều, nghĩa là chủ nhân và tinh thần thể sẽ kết nối các giác quan với nhau, bây giờ Giản Đăng cứ cảm thấy Hoắc Yến Hành đang chạm vào lưng mình.

An ủi sư tử xong, Giản Đăng chịu đựng cảm giác truyền đến từ sống lưng, quay lại trước mặt Hoắc Yến Hành hỏi: "Yến Hành, đây là đâu thế?"

"Không gian trong cơ thể Trùng mẹ."

Khi Hoắc Yến Hành nói chuyện, sư tử Barbary cũng đi theo chân Giản Đăng, cái đuôi của nó quấn lấy mắt cá chân cậu.

Nhắc tới Trùng mẹ, Giản Đăng nháy mắt nhớ đến cốt truyện trong nguyên tác, cậu trầm giọng: "Có phải nếu em không tới, anh định đồng quy vu tận với Trùng mẹ không?"

"......"

"Nói đi, anh đừng có sờ lưng của Bobbie nữa, anh làm vậy là gian lận đấy!"

Giản Đăng nhúc nhích cơ thể, vô thức muốn lắc rớt cảm giác điện giật trên sống lưng xuống.

"Đúng là anh có suy nghĩ này." Hoắc Yến Hành chậm rãi giải thích: "Nhưng anh đã nhịn."

Như sợ Giản Đăng không nghe rõ, anh nói lại lần nữa: "Anh nhịn rồi."

Giản Đăng do dự một lúc rồi giơ tay xoa đầu Hoắc Yến Hành: "Vậy thì Yến Hành tuyệt lắm."

Thôi vậy, bây giờ tinh thần của lính gác nhà mình có vấn đề, Giản Đăng quyết định khoan dung với anh một chút.

"Yến Hành, em mang cơ giáp mới tới cho anh nè!"

Giản Đăng nói sang chuyện khác, cậu nương theo ánh sáng của nhóc hươu tuyết mà bỏ nút có giáp vào tay Hoắc Yến Hành: "Em tự chế tạo á~ Ban đầu em định tạo bất ngờ cho anh nhưng chưa kịp làm gì thì đã xảy ra chuyện rồi."

Rốt cuộc tay sờ lưng nhóc hươu tuyết của Hoắc Yến Hành cũng dừng lại.

Người đàn ông cao lớn khom người, ôm cả hươu và người vào lòng.

"Đăng Đăng à... Đăng Đăng của anh..."

"Em đây." Giản Đăng giơ tay ôm lại Hoắc Yến Hành: "Anh mau lấy cơ giáp ra xem đi."

"Ừm."

Hoắc Yến Hành lưu luyến thả cậu ra, nhưng sư tử Barbary vẫn quấn đuôi quanh mắt cá chân Giản Đăng.

Một chiếc cơ giáp mới tinh cao ba mét xuất hiện giữa không gian tối đen.

Trong không gian mà Giản Đăng xoè năm ngón tay ra cũng không thấy gì lại không thành đề với Hoắc Yến Hành, vậy nên anh có thể thấy rõ từng chi tiết của cơ giáo, kể cả màu sơn của nó.

Nó giống hệt với ý kiến của anh khi Giản Đăng vu vơ hỏi về mấy bản thiết kế.

"Dù đã nghĩ tới khả năng bị đoán ra trước, nhưng Yến Hành anh bình tĩnh quá à." Giản Đăng thở dài, có phải cậu không hợp với tạo bất ngờ không nhỉ?

"Anh vui lắm." Hoắc Yến Hành áp trán lên trán Giản Đăng: "Anh thật sự rất vui, đây là lần đầu anh nhận được cơ giáp được thiết kế riêng cho mình đó."

Giản Đăng buồn cười hỏi: "Sao lại thế? Vậy Hình Thiên thầy em chế tạo cho anh thì sao?"

"Hình Thiên nó... Nếu lúc trước có người cùng cấp bậc với anh thì cũng có thể mở được." Hoắc Yến Hành lẩm bẩm: "Còn chiếc cơ giáp này của Giản Đăng thì chỉ là của một mình anh thôi."

Không ai có thể cướp được.

"Ngụy biện." Giản Đăng vỗ bả vai Hoắc Yến Hành: "Vào xem thử đi anh, sẵn tiện dời trí năng của Hình Thiên vào luôn."

Hình Thiên mới nhận được cơ giáp Giản Đăng chế tạo, giọng nói hưng phấn của nó truyền khắp không gian: "Ôi~ Thân yêu ơi, đây là quần áo mới của tôi sao? Tuyệt quá đi à!"

"Đỉnh nóc kịch trần luôn á!"

Nghe thấy Hình Thiên gọi cậu như vậy, Hoắc Yến Hành cau mày: "Câm miệng."

Nếu không phải đang ở trong cơ giáp của Giản Đăng thì bệ điều khiển đã nát một góc rồi.

Hình Thiên bị cấm nói chuyện, Giản Đăng quay sang nói chuyện với Hoắc Yến Hành: "Chúng mình ra ngoài thôi?"

"Ừ."

Nhớ đến ký ức khởi động lại vô số lần, Hoắc Yến Hành lạnh mặt, có Giản Đăng ở đây, kết cục lần này sẽ không giống những lần trước nữa.

Trên chiến trường, các binh sĩ thấy Hoắc Yến Hành chủ động lao vào người Trùng mẹ thì nhốn nháo không thôi, sau đó lập tức bị Hồ Dương điều chỉnh lại.

Nhưng thời gian dần trôi, Trùng mẹ vẫn đang đánh phá, thậm chí còn vì đã nuốt chửng Hoắc Yến Hành mà càng thêm hưng phấn.

Dần dà, mọi người bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng đợt tấn công tinh thần tiếp theo của Trùng mẹ lại đến.

Hồ Dương khẽ cắn môi, dù kết quả có thế nào, họ cũng không thể cứ vậy mà lùi bước được.

Đúng vào lúc nay, cơ thể của Trùng mẹ bắt đầu điên cuồng vặn vẹo, nó kêu r3n hệt như con người.

"Hoắc Yến Hành ——"

Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Trùng mẹ, bụng của nó nứt ra một khe hở, một chiếc cơ giáp mọi người chưa từng thấy nhảy ra ngoài.

Bên trong cơ giáp, Hoắc Yến Hành từng khởi động lại thế giới vô số lần, đã gi3t chết Trùng mẹ không biết bao nhiêu lần cầm trong tay tinh thần thể đen như mực.

Mà xác của Trùng mẹ bên ngoài đã bất động.

"Đây là hạch tinh thần của Trùng mẹ sao?"

Giản Đăng vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm tinh thần thể màu đen đang nhúc nhích trong tay Hoắc Yến Hành, nó làm cậu thấy rất khó chịu, chỉ muốn tránh nó càng xa càng tốt.

"Ừm." Hoắc Yến Hành nắm tay lại, tinh thần lực vô hình không ngừng chèn ép, cuối cùng hủy diệt tinh thần thể đen kịt trong tay.

Trùng mẹ bị tiêu diệt, đáy mắt Hoắc Yến Hành cuồn cuộn sóng biển, anh nhớ lại những gì mình đã đối mặt sau khi tiêu diệt Trùng mẹ trong mấy lần khởi động lại thế giới trước đó.

Quê hương tan hoang, xác binh sĩ chết trận nhiều vô số kể, người thân thì bị Trùng tộc ký sinh và ăn rỗng ruột...

Dù đã cố gắng xoay chuyển, ra tay giết Trùng mẹ trước nhưng Hoắc Yến Hành không còn thấy thú vị nữa.

Lúc này, một tờ khăn giấy ướt phủ lên tay Hoắc Yến Hành.

Giản Đăng cúi đầu nghiêm túc lau tay cho anh, hùng hồn nói: "Khử trùng một chút vẫn tốt hơn."

Hoắc Yến Hành rủ mắt, suy nghĩ hướng về vực sâu lại lần nữa được kéo về.

Tin tức Trùng mẹ bị tiêu diệt rất nhanh đã truyền về tinh cầu thủ đô đang trong quá trình tái thiết, mọi người đều hưng phấn không thôi.

Do không thể giải thích vì sao Giản Đăng lại có mặt ở chiến trường nên cậu chỉ có thể cố gắng ở yên trong phòng.

Về chiếc cơ giáp đột nhiên xuất hiện, Hoắc Yến Hành qua loa giải thích rằng đó là nút cơ giáp mà Giản Đăng cho anh trước đó để che giấu.

Sau chiến tranh có rất nhiều công việc cần xử lý. Dù Hoắc Yến Hành đã cố gắng tinh giản hết mức nhưng vẫn phải mất vài ngày mới có thể trở về tinh cầu thủ đô.

Để tránh cho Giản Đăng trong phòng mãi cảm thấy buồn chán, Hoắc Yến Hành đưa ra một ý tưởng.

"Hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn ba?" Giản Đăng nhất thời lắc đầu như trống bỏi.

Bộ lần trước vuốt v3 tinh thần thể nhau, cậu và Hoắc Yến Hành hôn chưa đủ mười phút hay sao?

Giản Đăng cảm thấy chưa, nhưng vậy chẳng phải càng đáng sợ hơn ư!

Mới vậy mà cậu đã thở không nổi rồi, nói chi hôn liên tục mười phút!

"Hoàn thành nhiệm vụ sớm, giải trừ chế độ ràng buộc mà."

Hoắc Yến Hành nghiêm túc đưa ra lý do khiến người ta không thể phản bác: "Sau khi về thủ đô chắc chắn chúng mình sẽ bận hơn nữa, dù anh không để bụng việc Đăng Đăng ở cạnh anh..."

Giản Đăng nghĩ tới tin nhắn mà người ta nhắn cho mình trên quang não, chuyện cơ giáp mới đã lan truyền đi khắp nơi, đối mặt với một bộ cơ giáp mới hoàn toàn tương thích với Hoắc Yến Hành và cấp bậc còn cao hơn, chắc chắn sẽ có người đến dò hỏi tin tức.

Nếu cậu và Hoắc Yến Hành lúc nào cũng dính lấy nhau, rất có thể sẽ bị người ta nhìn ra manh mối.

"... Được thôi, để em làm trước! Anh không được nhúc nhích đâu đó!" Giản Đăng hạ quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải làm thôi!

Hệ thống 794 chết tiệt, cưỡng chế ban bố nhiệm vụ mà sao không thu hồi nhiệm vụ được vậy hả!

"Được thôi." Hoắc Yến Hành mặt không đổi sắc đồng ý.

Chỉ tiếc hiện giờ anh không thả tinh thần thể ra, nếu không Giản Đăng sẽ thấy dáng vẻ sư tử Barbary lắc đuôi như con mồi mắc bẫy.

Giản Đăng chuẩn bị tâm lý xong thì đến cạnh Hoắc Yến Hành, cậu còn chưa kịp làm gì đã bị anh kéo ngồi lên đùi anh.

Giản Đăng nhìn Hoắc Yến Hành, cảnh cáo anh: "Em mà không xong nhiệm vụ trước thì anh đừng hòng làm gì hết!"

Nhiệm vụ duy nhất khá phiền chính là độ chủ động, Giản Đăng không chắc mình có chủ động mãi được không.

"Anh sẽ cố gắng." Hoắc yến Hành rủ mắt, phóng đại sự vô hại của mình lớn nhất có thể.

Giản Đăng hít sâu một hơi, cậu nhích đến gần thử li3m môi Hoắc Yến Hành

Thấy nhiệm vụ đã bắt đầu tính giờ, Giản Đăng thoáng run lên, cách này được!

Bàn tay đặt trên eo Giản Đăng khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn kiềm nén suy nghĩ nào đó.

Lúc này Giản Đăng như trẻ con ăn kẹo, chỗ này li3m một cái chỗ kia li3m một lần, hoàn không chú ý đến hô hấp ngày càng nặng nề của Hoắc Yến Hành.

Ngay khi Giản Đăng định cứ thế hôn xong mười phút thì Hoắc Yến Hành khẽ hé miệng, Giản Đăng không phát hiện ra điều này đột nhiên li3m phải thử gì đó.

Bất giác, hai đầu lưỡi bắt đầu nút lấy nhau, phát hiện Giản Đăng định lui ra, Hoắc Yến Hành gần như dán vào môi cậu: "Đăng Đăng à, bao lâu rồi? Bỏ giữa chừng thì phải làm lại từ đầu đó em."

Hô hấp nặng nề hơn, Giản Đăng bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục.

Vừa tới mười phút, Giản Đăng ấn bả vai Hoắc Yến Hành, thở hổn hển tách khỏi môi anh.

"Không phải anh đã nói sẽ không cử động hả?" Giản Đăng mặt mày đỏ bừng chất vấn, thậm chí mắt còn lấp lánh ánh nước.

Yết hầu Hoắc Yến Hành lên xuống: "Anh không có thật mà."

Giản Đăng trừng anh.

"Nhiệm vụ bên Đăng Đăng hoàn thành chưa?" Giọng Hoắc Yến Hành khàn khàn: "Đến lượt anh rồi."

"Đợi đã... Anh dừng lại cho em..."

Hoắc Yến Hành đã không nhịn được từ lâu: "Muộn rồi."

Kết quả của việc bắt nạt cậu quá đáng chính là mãi đến khi về đến tinh cầu thủ đô, tiệc chúc mừng sắp bắt đầu rồi mà một ngày Hoắc Yến Hành vẫn không nói chuyện được với Giản Đăng quá ba câu.

Từ trước đến nay lính gác bị dẫn đường lạnh nhạt không chịu được quá lâu, Hoắc Yến Hành ra hiệu cho chuyên viên trang điểm đang trang điểm cho Giản Đăng ra ngoài, anh ngồi xổm xuống trước mặt cậu: "Đăng Đăng à, anh sai rồi."

"Hừ." Giản Đăng quay đầu đi chỗ khác.

Hoắc Yến Hành thả sư tử Barbary ra, một người một thú im lặng dùng ánh mắt vô tội nhìn cậu.

Giản Đăng: ......

"Anh ăn vạ cái gì đấy?" Giản Đăng vừa nhớ đến 20 phút không thở nổi hôm đó là lại tức giận.

Có khi còn hơn 20 phút nữa!

Đã hoàn thành hết nhiệm vụ của hệ thống, mấy hôm nay tâm trạng của Giản Đăng cũng tốt hơn một chút.

Chỉ là cậu đột nhiên nghĩ, chỉ mới hôn với Hoắc Yến Hành thôi mà cậu đã chịu không nổi rồi, đến lúc xảy ra sốt kết đôi thì phải làm sao đây?

Ánh mắt Giản Đăng thoáng lơ đãng, quyết định có thể kéo dài bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy.

Hoắc Yến Hành đang dỗ người yêu tạm thời không biết mình sắp mất cái gì, anh thực hiện hành động mời với Giản Đăng: "Đi nào Đăng Đăng, anh chỉ muốn tham dự với một mình em thôi."

Trong những dịp quan trọng Giản Đăng vẫn rất phối hợp, cậu nương tay Hoắc Yến Hành đứng dậy, cậu biết sau khi tham gia bữa tiệc này, cậu và Hoắc Yến Hành sẽ hoàn toàn trói buộc với nhau.

Nghĩ đến gì đó, Giản Đăng cảnh cáo: "Tốt nhất là anh nên dẹp mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia đi."

Cậu đang nói đến mấy suy nghĩ hủy diệt thế giới của Hoắc Yến Hành khi trong cơ thể Trùng mẹ.

Ban đầu Giản Đăng vẫn không nhận ra, nhưng giờ quan hệ của hai người không như trước nữa, thêm vào đó tinh thần lực của Hoắc Yến Hành dao động khác thường nên Giản Đăng mới phát hiện ra.

"Tất nhiên rồi."

Hoắc Yến Hành nâng tay Giản Đăng lên rồi đặt lên đó một nụ hôn: "Anh sẽ nghe lời Đăng Đăng mà."

Chỉ cần Giản Đăng mãi mãi bên cạnh anh, những việc đó đều không thành vấn đề.

"Đăng Đăng à, thật sự không thể công bố tin tức chúng mình đính hôn ở tiệc chúc mừng sao?"

"Không thể." Giản Đăng dứt khoác từ chối: "Cũng đâu phải người ta không biết chúng mình yêu nhau, cố ý tuyên bố có gì hay đâu."

"......"

Thấy anh thất vọng, Giản Đăng có hơi không đành lòng: "Chờ lúc chúng mình kết hôn rồi cũng bố cũng..."

"Thả em xuống... Ứm... Không được hôn!"

"Đăng Đăng, hôn nhiều là có thể học được cách thở đó em."

"......"

—————

Hết chính truyện (⁠。⁠・⁠ω⁠・⁠。⁠)⁠ノ⁠♡
 
Dẫn Đường Cậu Ấy Không Muốn Yêu Đương
Chương 43: Ngoại truyện: Hợp thể hai hệ thống - Chế độ mới. (Hoàn toàn văn)



Một khoảng thời gian dài sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, Giản Đăng và Hoắc Yến bận đến độ đầu bù tóc rối.

Vất vả lắm xong việc, Hoắc Yến Hành lại biết Giản Đăng muốn đi tìm Đào Khả.

"Sao lại muốn đi?" Hoắc Yến Hành nhớ đến giả thiết nào đó, anh trở nên cảnh giác: "Chẳng lẽ em còn muốn đóng vai người thầm thích cậu ta?"

"Anh nghĩ gì thế." Giản Đăng ra hiệu cho anh thả lỏng: "Là hệ thống bảo em đi xem cậu ta một chút."

"Bây giờ Trùng mẹ đã bị tiêu diệt, theo 'Nguyên tác' mà nói thì cũng đã đến kết cục rồi."

Trong lúc nói chuyện, Giản Đăng thành thạo vuốt v3 đầu sư tử ngồi xổm cạnh mình: "Hệ thống muốn xem thử xem hạn chế Đào Khả tử vong thế giới sẽ khởi động lại có còn hay không."

Sau khi tiêu diệt Trùng mẹ, Giản Đăng đã kể hết mọi chuyện cho Hoắc Yến Hành nghe, kể cả chuyện cậu đến từ thế giới khác.

Hoắc Yến Hành đã có phỏng đoán từ lâu nghe xong thì tỏ vẻ bình thường, nhưng sau lưng lại âm thầm cử người tăng mức 'bảo vệ' Đào Khả thêm một cấp.

Đào Khả chết thì không sao, nhưng thế giới không thể khởi động lại được.

Ai mà biết thế giới khởi động lại rồi có còn có Giản Đăng hay không?

Nếu thật sự xảy ra chuyện này, Hoắc Yến Hành sẽ khởi động lại thế giới cho đến khi nó không khởi động lại được nữa, cho đến khi anh gặp lại Giản Đăng mới thôi.

Xử lý xong chuyện của Đào Khả, Hoắc Yến Hành tỉnh táo lại liên tục suy nghĩ, sau đó kể lại ký ức khởi động lại quá khứ cho Giản Đăng nghe.

Dù bây giờ có không nói, đến lúc đó khi tinh thần lực của hai người kết hợp, Giản Đăng cũng sẽ nhìn thấy 'quá khứ' của anh.

Lúc thẳng thắn Hoắc Yến Hành nhìn chằm chằm biểu cảm của Giản Đăng, quyết định sẽ nhốt cậu lại ở nơi không ai thấy nếu cậu có bất kỳ biểu hiện khác thường nào.

Ký ức của các thế giới trước ảnh hưởng đến Hoắc Yến Hành, nhưng chỉ cần có Giản Đăng ở đây, anh vẫn sẽ là thượng tướng Hoắc khiến kẻ địch sợ hãi mà người đời kính ngưỡng.

Giản Đăng không phát hiện ra suy nghĩ ấy của Hoắc Yến Hành, cậu còn đang thật lòng lo lắng cho anh: "Có nhiều ký ức thế anh có mệt lắm không?"

"Đăng Đăng ôm anh một cái là khoẻ ngay thôi." Hoắc Yến Hành tâm cơ không tha cho bất kỳ cơ nào có thể thân mật với cậu.

Giản Đăng bất đắc dĩ nhưng vẫn dang tay ôm anh.

Gần đây Hoắc Yến Hành rất hay như thế này, là biểu hiện của sự bất an ư? Hay là sự ỷ lại sau khi lính gác dẫn đường khơi thông tinh thần?

Bất kể thể nào, chỉ cần không phải là chuyện quá đáng như hôn liên tục mười mấy phút thì dù có là gì, Giản Đăng vẫn rất sẵn lòng làm theo lính gác nhà mình.

Hoắc Yến Hành khom người ôm Giản Đăng, tựa cằm l3n đỉnh đầu cậu, ôm cả người cậu vào lòng.

Hoắc Yến Hành cố ý rề rà một hồi mới cho Giản Đăng đi gặp Đào Khả.

Trong ngục giam, Đào Khả bị nhốt mấy tháng đã gầy như que củi, nào còn dáng vẻ của 'nhân vật chính'.

Từ sau khi Trùng mẹ bị tiêu diệt, hai mắt của Đào Khả trở nên đờ dẫn, cả ngày cứ ngơ ngác ngồi trên giường.

Có đôi khi chết mới là thoải mái nhất, nhưng đối với người như Đào Khả, sống còn khó chịu hơn cả chết.

Khi nhìn thấy dáng vẻ này của Đào Khả, Giản Đăng cũng giật mình, cậu im lặng đứng ngoài cửa để hệ thống xác nhận.

【 Qua kiểm tra, vầng sáng nhân vật chính trên người Đào Khả đang dần biến mất, không lâu nữa thế giới này có thể vận hành một cách độc lập, dù nhân vật chính có chết cũng sẽ không khởi động lại. 】

Giản Đăng lập tức nói tin này cho Hoắc Yến Hành nghe.

Hoắc Yến Hành nghe xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, anh chỉ quan t@m đến một chuyện: "Vậy Đăng Đăng sẽ không đột nhiên biến mất rồi quay về thế giới của em chứ?"

"Giống như sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đưa em quay về chẳng hạn."

Cách một Giản Đăng, hệ thống cảm nhận được áp lực vô hình của Hoắc Yến Hành.

Hệ thống nuốt nước bọt vốn không tồn tại, nó vội giải thích: 【 Tôi chỉ phụ trách 'giữ gìn cốt truyện' thôi chứ không giỏi đến mức có thể mở đường đưa ai đến thế giới khác đâu. 】

Nhận ra Hoắc Yến Hành không nghe được lời giải thích của mình, 749 không ngừng réo 520, thậm chí còn không tiếc dùng chút tinh thần lực của Giản Đăng.

794 có dự cảm khó hiểu, nếu nó không giải thích cho tốt thì nó sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.

Nghe được lời truyền đạt của 520, giọng của Hoắc Yến Hành trở nên yếu ớt: "Nói cách khác, quả thực mày có chức năng này."

"......" Giản Đăng hung hăng xoa mặt Hoắc Yến Hành: "Đừng doạ hệ thống nữa, em rất hài lòng với những cống hiến của mình cho đất nước, em không cần quay về cống hiến thêm nữa đâu."

"Tất nhiên nếu có thể quay lại tăng cường khoa học kỹ thuật cho đất nước, em vẫn rất sẵn sàng." Đợi khi vẻ mặt Hoắc Yến Hành ngày càng cứng đờ, Giản Đăng mới từ từ bổ sung: "Điều kiện tiên quyết là có thể dẫn anh theo."

Hoắc Yến Hành im lặng nhìn Giản Đăng mấy giây, sau khi xác nhận cậu nói thật thì mới buồn bã đáp lời.

Xác nhận Đào Khả chết sẽ không khởi động lại thế giới xong, Hoắc Yến Hành bắt đầu nghĩ đến việc tử hình Đào Khả theo luật các vì sao.

Tội thông đồng với Trùng tộc chỉ có một kết cục như thế, mà bây giờ Đào Khả có thể ở trong tù là do Hoắc Yến Hành sắp xếp.

Nghĩ đến đây, Hoắc Yến Hành định đợi lần sau có người đề nghị tử hình Đào Khả thì sẽ thuận thế đồng ý.

Trước đó, đám người kia vừa bị anh doạ một trận, đoán chừng chắc cũng phải một hai năm sau họ mới dám nhắc lại.

Hai người lặng lẽ đến mà Đào Khả không phát hiện, xong việc rồi cũng lặng lẽ rời đi.

Ra khỏi ngục giam, Giản Đăng thở phào, bây giờ 794 vô dụng rồi.

Lúc này 794 đang cẩn thận hỏi han: 【 Có thể để 520 quay về không? Cơ thể bị thiếu mất một góc thật sự không ổn chút nào. 】

Giản Đăng đồng ý, hỏi 794 phải làm thế nào.

【 Ký chủ giao hoà tinh thần lực với ký chủ của 520 là tôi có thể làm 520 trở về á.】

Giản Đăng: ......

Hay là chờ thêm đi, dù sao thì không có 520 mày cũng khoẻ lắm mà.

"Anh đồng ý." Hoắc Yến Hành đột nhiên thốt lên.

Giản Đăng do dự nhìn anh.

"Tốt nhất chúng mình nên để hai hệ thống hợp thể sớm một chút." Hoắc Yến Hành đứng đắn nói: "Như vậy sau này sẽ không còn chế độ cưỡng chế dính chặt nữa."

Giản Đăng nheo mắt, lý do của Hoắc Yến Hành chính đáng đến mức không thể phản bác.

Dù Giản Đăng có kéo dài thế nào, sớm muộn gì cậu cũng phải gỡ rối tinh thần lực cho Hoắc Yến Hành, trong lúc gỡ rối, rất có thể tinh thần lực của hai bên sẽ quấn lấy nhau.

Chờ đến khi Giản Đăng nhận ra có gì đó không đúng thì cậu đã tiến vào không gian tinh thần của Hoắc Yến Hành.

Bên trong không gian tinh thần tối đen, chỉ có Giản Đăng đang phát sáng, cậu nhìn xung quanh một hồi rồi thử bước về phía trước một bước.

Giản Đăng đi một hồi, không gian tinh thần vốn tối đen cũng dần sáng lên.

Giản Đăng nhìn thấy từng bong bóng ký ức trôi dạt qua cạnh mình, có lẽ cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người cậu, cả đám đều tràn về phía Giản Đăng.

Khi Giản Đăng giơ tay chạm vào một bong bóng trong số đó, cậu nhìn thấy ký ức của Hoắc Yến Hành.

Nhẹ nhàng thả bong bóng ý ức về lại không trung, Giản Đăng chạy về phía trước, cậu muốn nhanh chóng gặp lại Hoắc Yến Hành.

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, xung quanh bỗng sáng bừng lên, rốt cuộc Giản Đăng cũng thấy rõ cảnh vật trong không gian tinh thần của Hoắc Yến Hành.

Đây vốn là thảo nguyên mênh mông bát ngát, nhưng bây giờ có hơi trọc, chỉ có nơi Giản Đăng đi qua mới mọc lên cỏ xanh.

Trên trời dày đặc mây tầng, mặt trời còn thẹn thùng chưa chịu ló dạng, Giản Đăng nhìn thấy Hoắc Yến Hành đang đứng dưới đám mây nhìn lên.

"Yến Hành!"

Hoắc Yến Hành quay đầu, anh dang tay đón lấy Giản Đăng chạy về phía mình.

Hoắc Yến Hành từng nghĩ cả đời này anh chỉ có thể im lặng dõi theo Giản Đăng, nhưng không ngờ lại có thể dễ dàng chạm vào em ấy như vậy.

Đã chạm vào được rồi thì anh sẽ không bao giờ buông tay.

Giản Đăng biết không gian tinh thần của Hoắc Yến Hành cần dẫn đường dùng tinh thần lực 'tưới nước' trong thời gian dài, thế là cậu ngẩng đầu thả tinh thần lực của mình ra cho anh.

Ánh mắt Hoắc Yến Hành dần sâu thêm, tinh thần lực của anh nháy mắt bao vây lấy Giản Đăng: "Đăng Đăng, em có biết mình đang làm gì không?"

Giản Đăng đỏ mặt: "Tất nhiên, đừng nói nhảm nữa, anh mau lên đi."

Hoắc Yến Hành nghe vậy thì không kiềm chế nữa.

Là lính gác, tất nhiên anh muốn thỏa mãn yêu cầu của dẫn đường nhà mình vô điều kiện.

Thế là đến tận bảy ngày sau chuyện này mới kết thúc.

Giản Đăng ngồi phịch xuống giường, tỏ vẻ sau này sẽ ăn nói cẩn thận hơn!

【 Ký chủ! Cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện với cậu rồi! 】 Hệ thống hưng phấn: 【 Tôi thu hồi 520 xong rồi! 】

Giản Đăng cũng không quá bất ngờ,cậu qua loa đáp lời nó.

【 À đúng rồi, thật ra tôi tên 1314 đó, sao? Không ngờ tới chứ gì! 】

Giản Đăng thử cộng 794 và 520 lại, sau đó tiếp tục qua loa đáp: 【Không ngờ luôn á, bất ngờ ghê ha. 】

【 Tôi có nhiều chức năng mới lắm, cậu có muốn coi thử không? 】

Giản Đăng xoay người, nhắm mắt muốn đi ngủ.

【 Trừ chế độ cưỡng chế dính chặt ra, tôi còn có chế độ hóa trang play, chế độ phòng tối, chế độ *beep* *beep* [1] nữa á ~ 】

[1] Raw là 口口, hình như là viết tránh hay censor của từ nào đó cơ mà tui tìm k ra, nhm sau một hồi lướt baidu thì mạnh dạn đoán là 'thổi kèn' =)))))))

Giản Đăng nghe xong tỉnh cả ngủ: ???

Sao nghe không đáng tin gì hết vậy.

Mà sao có cả từ bị censor thế hả!

Đúng lúc này Hoắc Yến Hành bước vào phòng: "Đăng Đăng, ăn cơm thôi em."

Giản Đăng giật mình nhốt hệ thống 1314 vừa ra lò vào sâu trong đầu, cũng quyết định chỉ cần Hoắc Yến Hành có ở đây sẽ không thả nó ra!

Nếu để anh biết mấy cái chế độ bậy bạ đó...

Giản Đăng rùng mình, không, cậu tuyệt đối không thể để Hoắc Yến Hành biết được!

Hoắc Yến Hành nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của Giản Đăng: ?

Không phải hệ thống lại bày trò gì đấy chứ...

Hoắc Yến Hành quyết định sẽ nghiên cứu xem làm thế nào để bắt hệ thống về lại chỗ anh.

HẾT TRUYỆN

Dự tính ban đầu của tui là xong bộ này trước hoặc trong Tết cho kịp KPI cơ 😞, nhm ham chơi quá nên giờ mới xong. Cảm ơn mọi người đã theo dõi đôi chim c* này nhá, tui đi cook mấy bộ còn lại và truyện mới đây (⁠。⁠・⁠ω⁠・⁠。⁠)⁠ノ⁠♡
 
Back
Top Bottom