Ngôn Tình [Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc

[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 60: Toàn quân bị diệt (3)


Phó quan Lưu tức giận thở dài, thiếu soái nhà hắn căn bản không phải đối thủ của bác sĩ Lục, lần mạo hiểm này thật sự không đáng, còn tính luôn cả bản thân vào trong đó.

Giang Tư hiện đang ở một biệt thự của nhà họ Lục tại khu Đông thành phố. Người của Lục Quân Lễ trở về tay không, báo cáo không có người ở đó.

“Thật bình thường, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, người của cậu ta không thể trở về, cậu ta đương nhiên biết có chuyện xảy ra. Nhưng cậu ta không thể ra khỏi thành phố được.” Lục Quân Lễ khi bày kế đã cho người lập chốt ở các ngã giao thông.

Lục Quân Lễ nhìn cấp dưới nhặt được cái rìu từ hiện trường, mắt lạnh như băng.

Đây chắc chắn là cái rìu dùng để c.h.é.m đầu Diệp Mạn Lâm.

Khi trời sắp sáng, Lục Quân Lễ nhận được tin tức, ở phía bắc thành phố xảy ra giao tranh. Có người mạo phạm tấn công chốt kiểm soát để ra khỏi thành phố. Lục Quân Lễ không muốn rời xa Diệp Mạn Lâm, chỉ ra lệnh cho cấp dưới tăng cường nhân lực, nhất định không để người trốn thoát, tốt nhất giữ lại người sống. Nhưng Lục Quân Lễ cũng hiểu Giang Tư, hai người có chút giống nhau, khi tức giận thì không có nhân tính, kiêu ngạo trong xương tủy, căn bản sẽ không thể sống sót trở thành tù binh của anh.

“Nếu thật sự không được, thì b.ắ.n chết, nhưng không để cậu ta chạy thoát.”

Sau khi hừng đông, Lục Quân Tắc ngồi xe đến, thấy nhà của Lục Quân Lễ bị nổ mất một nửa, lại thấy Diệp Mạn Lâm và Lục Quân Lễ đều an toàn, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

“Ông già nghe nói bên này có động tĩnh, bảo anh đến xem.” Lục Quân Tắc lo lắng đánh giá Diệp Mạn Lâm, “Em Diệp không sao chứ? Anh thấy ở đây không an toàn, nế không em đi theo anh đi.”

Lục Quân Lễ đưa tay lấy một con d.a.o mổ từ hộp dụng cụ của anh.

“Đương nhiên anh chỉ đùa thôi, anh nghĩ đối với em Diệp mà nói, căn nhà này dù có bị nổ tung, thổi gió mưa rơi, em vẫn sẽ thích ở đây hơn.” Lục Quân Tắc lập tức đổi giọng, rồi liếc nhìn Lục Quân Lễ, “Em đã thông báo cho thằng hai chưa?”

“Ừm.”

“Nghe nói là Giang Tư, cũng không bất ngờ, người này lần đầu anh gặp đã có ấn tượng không tốt, trong xương tủy không có chút nhân tình nào. Thế mà trước đó các người còn tán gẫu với nhau rất tốt, ông già và chú em cũng vậy, thật không hiểu sao các người lại thích loại người cặn bã như vậy.” Lục Quân Tắc rất vui vẻ thực hiện một bài phát biểu ‘cà khịa’, thành công nhận được cái nhìn châm chọc từ Lục Quân Lễ.

Lục Quân Tắc bảo cấp dưới trở về báo cho vợ chồng Lục Vạn Sơn, “Nói với bọn họ, mọi người đều khỏe mạnh không có việc gì, thằng ba của bọn họ còn có sức để trợn trắng mắt, vẫn rất hoạt bát.”

Diệp Mạn Lâm không nhịn được mà nhếch miệng, muốn cười nhưng không dám cười ra tiếng.

Lục Quân Tắc tiếp tục đề nghị Lục Quân Lễ cược xem Giang Tư có thể sống sót bị bắt hay không. Lục Quân Tắc đề nghị cược một tòa nhà, thua thì sẽ tặng biệt thự mà mình thích nhất cho Lục Quân Lễ. Anh ta cược Giang Tư sẽ sống, Lục Quân Lễ đương nhiên chỉ có thể chọn cái còn lại.

Nửa giờ sau, tin tức được truyền đến. Dưới sự bao vây công kích của người nhà họ Lục, quân đội và cảnh sát, Giang Tư vẫn chết, đầu bị trúng đạn.

“Đã nhiều lần nhắc nhở bọn họ không được b.ắ.n vào phần trên cơ thể, không biết thằng nào đã bắn!”

Một giờ sau, thị trưởng tức giận chạy đến oán giận với Lục Vạn Sơn, để bày tỏ rõ ràng không phải lỗi của mình, thực sự là lúc đó tình hình quá hỗn loạn, không kiểm soát được.

“Để lại sáu cấp dưới tước vũ khí đầu hàng, đều là những tên lính tôm tướng cua, tình hình biết được còn không bằng phó quan Lưu.”
 
[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 61: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (1)


Lục Vạn Sơn mời thị trưởng ngồi xuống uống trà, những việc còn lại không cần ông ta phải lo, để bọn trẻ lo liệu là được.

Thị trưởng cuối cùng vẫn không yên tâm, “Nhưng mà—”

“Có gì mà nhưng, nếu chúng ta không buông tay, thế hệ trẻ mãi mãi không thành tài, để bọn nhỏ tự lo đi.” Lục Vạn Sơn nói rất dễ nghe, nhưng hai mắt ông đã trừng to, rõ ràng đã không còn thương lượng.

Thị trưởng nghĩ cũng đúng, vui vẻ đồng ý. Sau đó ông ta nhỏ giọng bàn với Lục Vạn Sơn cách đối phó với quân phiệt khu Đông Nam.

“Đại soái họ Giang kia nói trắng ra chỉ là một tên cướp, chúng ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t con trai duy nhất của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ liều mạng trả thù. Ông xem, có nên để cậu hai trở về hay không?” Thị trưởng cười hỏi Lục Vạn Sơn.

“Đã gửi điện báo, bảo thằng bé trở về trước để tiêu diệt cướp.” Lục Vạn Sơn nhấn mạnh, “Ông xem một cái đi, đây không phải vẫn là việc của bọn trẻ, không liên quan đến chúng ta. Nhanh chóng đến đây cùng tôi chơi một ván, lần này tôi nhất định sẽ lấy được quân của ông.”

Lục Vạn Sơn là một người chơi cờ dở tệ, chơi đủ mọi loại cờ, bao gồm cả cờ tây, nhưng không có gì là giỏi cả. Đặc biệt là chơi tệ mà vẫn thích chơi, rất nghiện.

Lục Quân Tắc thấy cha và thị trưởng không còn gì để bàn, liền quay lại bên Lục Quân Lễ.

“Người c.h.ế.t rồi, rất tiếc mấy đứa không thể thẩm vấn cậu ta nữa. Nhưng cũng không tính là thiệt thòi, anh đã thua cược, ít nhất mấy đứa còn có được một tòa nhà.”

Lục Quân Tắc dùng từ ‘mấy đứa’ thay vì ‘đứa’, không biết có phải cố ý không.

Diệp Mạn Lâm thậm chí cảm thấy, Lục Quân Tắc chính là thấy biệt thự của Lục Quân Lễ bị nổ, mới cố tình cược để tặng nhà.

Lục Quân Lễ không khách khí, nhận chìa khóa căn nhà mới từ tay Lục Quân Tắc, dẫn Diệp Mạn Lâm đến hiện trường giao tranh. Nhờ có sự chỉ đạo trước của Lục Quân Lễ, hiện trường vẫn giữ nguyên trạng thái lúc đó, không ai động vào.

“Lúc đó bọn chúng bị kẹt gần căn nhà này, cảnh sát ở phía đông, quân đội bảo vệ thành phố ở phía tây và bắc, cấp dưới ở phía nam, hoàn toàn bao vây được bọn chúng, trước khi ra tay đã nói rõ phải giữ người sống, không được b.ắ.n vào phần trên cơ thể. Ai biết khi bắt đầu giao tranh, có người không kiểm soát được.”

Diệp Mạn Lâm đi xem hiện trường, Giang Tư c.h.ế.t ở cổng phía bắc của căn nhà, sau khi anh ta c.h.ế.t đi, bốn cấp dưới của anh ta đã đầu hàng. Phía nam của căn nhà chỉ còn hai người sống sót, còn lại mười mấy người đều c.h.ế.t ở đó. Nghe nói lúc đó Giang Tư muốn trốn thì phía nam đang giao tranh, có lẽ anh ta muốn liều một phen, đã phát tín hiệu từ phía đông để đột phá từ cổng phía bắc.

Sau đó Lục Quân Lễ lấy viên đạn từ đầu Giang Tư ra, rửa sạch rồi đặt vào khay.

Diệp Mạn Lâm thấy viên đạn này thì cảm thấy không ổn. “Đây là viên đạn được b.ắ.n ra từ s.ú.n.g hoa khẩu của cục cảnh sát.”

Diệp Mạn Lâm nói s.ú.n.g hoa khẩu đó là cách gọi địa phương, cũng chính là Browning M1910. Quân đội bảo vệ thành phố thì đều sử dụng s.ú.n.g trường, viên đạn b.ắ.n ra sẽ lớn hơn một chút. Viên đạn của s.ú.n.g cảnh sát thì tương đối nhỏ hơn.

Ở phía bắc đối đầu với Giang Tư chắc chắn là quân đội bảo vệ thành phố, nhưng sau đó xảy ra giao tranh, hai bên khác cũng có người tham gia, có lẽ là lúc đó một người nào đó trong cục cảnh sát đã b.ắ.n c.h.ế.t Giang Tư.

“Em nhớ lúc tấn công vào biệt thự, người canh gác bên ngoài ngoại trừ phó quan Lưu ra, chắc chắn còn một người nữa. Người mà cấp dưới của anh đã để mất dấu, đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với hướng em bắt phó quan Lưu. Vậy nên chắc chắn còn một người chưa bị bắt.” Diệp Mạn Lâm nói.

“Có thể người này là một trong những cấp dưới của Giang Tư, giờ đã chết.” Lục Quân Lễ nói.

“Không, người này chạy rất nhanh, hơn nữa hai lần hành động ám sát đều đứng canh giữ ở bên ngoài, chỉ quan sát, chưa từng ra tay. Chắc hẳn là hắn có thân phận nhất định, giống như phó quan Lưu, hoặc ở trên phó quan Lưu. Hơn nữa phó quan Lưu còn không biết sự tồn tại của người này.”
 
[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 62: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (2)


Lục Quân Lễ gật đầu, sau đó nói với Diệp Mạn Lâm, anh cũng phát hiện ra hình xăm “Hai mươi bốn” trên người Giang Tư. Vị trí khá khuất, ở thiên môn, không cho cô xem.

“Thiên môn ý là gì?” Diệp Mạn Lâm xác nhận hỏi.

Lục Quân Lễ cười, ánh mắt có chút sâu xa, “Ý là tối đa em chỉ có thể xem thiên môn của anh thôi.”

Lục Quân Lễ nói chuyện có chút vòng vo, Diệp Mạn Lâm còn nghiêm túc nghĩ một chút, kết quả mặt đỏ bừng.

“Cô bé, xem ra em hiểu biết không ít nhỉ. Đã lĩnh hội, đã chín muồi, có thể cưới về nhà rồi.” Lục Quân Lễ vỗ đầu Diệp Mạn Lâm, tiến sát vào tai cô thì thầm.

Diệp Mạn Lâm mặt càng đỏ, sợ Lục Quân Lễ lại trêu cô, liền phụng phịu nghiêm mặt hỏi trên người Giang Tư còn có manh mối gì không.

“Không có gì đặc biệt, đúng rồi, tay phải cậu ta dính rất nhiều đất, có tính không?” Lục Quân Lễ hỏi.

Diệp Mạn Lâm tự mình đi xem thi thể, không chỉ tay có đất, mà cả dưới móng tay cũng đầy. Nếu nói là do trúng đạn ngã xuống đất mà dính đất, thì móng tay không nên như vậy.

Giang Tư tốt xấu gì cũng là một thiếu soái, là người có thân phận có thể diện, bình thường hẳn sẽ không làm những việc khiến móng tay dính đất.

Diệp Mạn Lâm nghi ngờ đất trong móng tay chính là do trước khi c.h.ế.t tạo thành.

Cô lập tức muốn quay lại hiện trường giao tranh, khi từ bệnh viện đi ra thì đúng lúc gặp Thẩm Tề Đồng dẫn theo đám người Tề Phong, Lương Định Tư đến. Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục cảnh sát, cùng nhau đi vào bệnh viện, thu hút không ít ánh mắt.

“Em vẫn ổn chứ?” Thẩm Tề Đồng nhìn Diệp Mạn Lâm từ trên xuống dưới một lượt mới yên tâm, “Bọn anh đều đã nghe nói, người của Giang Tư muốn ám sát em. Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng em lại không nói với mọi người, cục cảnh sát có nhiều lực lượng như vậy, cũng có thể giúp bảo vệ em được mà.”

“Đúng vậy, lão đại, chuyện lớn như vậy mà cô không nói với chúng tôi, thật làm chúng tôi sợ hãi mà. May mà cái tên cẩu tạp chủng Giang Tư đó đã bị b.ắ.n chết, thật là hả dạ!” Tề Phong giải hận nói.

Lương Định Tư hỏi Diệp Mạn Lâm và mọi người có cần gì không, tất cả mọi người đã bận hoạt động cả đêm chắc chắn đói, cậu ta có thể đi mua bữa sáng.

“Tôi là người mới, ngay cả s.ú.n.g cũng không được trang bị, chỉ hận mình không giúp được gì, chỉ có thể làm chút việc vặt vãnh. Nếu như cảnh trưởng Diệp không sao, mọi người có phải về cục cảnh sát giải quyết vụ án không? Không ăn sáng thì không được, có yêu cầu gì cứ bảo, tôi đi mua.” Lương Định Tư tích cực thể hiện nói.

Bọn người Tề Phong không khách khí, lập tức gọi món.

Cậu ta nhanh chóng lấy ra quyển sổ mang theo bên mình, lấy ra cây bút bi có viền vàng gắn ở ngực, ghi chép cẩn thận. Đầu bút máy có hai vòng rãnh dọc.

Mọi người đã gọi xong bữa sáng, chỉ còn Diệp Mạn Lâm chưa gọi.

“Bây giờ trời đã sáng, em chắc chắn đã đói rồi, gọi món đi, một lát nữa cục cảnh sát có việc phiền toái cần em xử lý.” Thẩm Tề Đồng thở dài.

Diệp Mạn Lâm cười đáp, nói với Lương Định Tư: “Gọi bánh bao thịt dê mà lần trước cậu mua nhé, bỗng dưng muốn ăn.”

“Được thôi!” Lương Định Tư cười tươi, vội vàng quay người chạy đi mua.

Diệp Mạn Lâm hỏi Thẩm Tề Đồng: “Trong lúc giao tranh, các anh có dẫn Lương Định Tư đi không?”

“Tất cả những người trong cục cảnh sát có thể sử dụng đều đi, cậu ấy tuy là người mới, chưa trải qua thực chiến, nhưng tốt xấu gì cũng tốt nghiệp trường cảnh sát, đã được huấn luyện. Để bọn họ đứng yên một chỗ đợi lệnh, nếu không đủ người, dự định sẽ để bọn họ tham gia vào.” Thẩm Tề Đồng nói xong, thấy Diệp Mạn Lâm tâm trạng không tốt, không nhịn được cười thở dài, “Sao vậy, đã thấy đau lòng rồi sao? Anh nghe nói em rất coi trọng cậu ấy, còn định đào tạo cậu ấy để kế thừa vị trí cảnh trưởng của em nữa?”

Diệp Mạn Lâm cười cười, không nói gì.
 
[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 63: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (3)


Thẩm Tề Đồng lại hỏi về Lục Quân Lễ.

Diệp Mạn Lâm: “Hôm nay anh ấy có hai ca phẫu thuật, tôi đã bảo anh ấy đi nghỉ sớm. Tôi có việc phải làm, một chút nữa sẽ về cục cảnh sát, các người về trước đi.”

“Đi đâu? Anh đưa em đi.” Thẩm Tề Đồng nói.

Bây giờ Diệp Mạn Lâm không tin tưởng bất kỳ ai trong cục cảnh sát, mặc dù cô và Thẩm Tề Đồng quen biết từ nhỏ, nhưng lòng người khó đoán, cô kiên quyết từ chối. Sau khi xác nhận không ai theo dõi, cô tự mình gọi xe kéo đến hiện trường giao tranh trước đó. Một vài cấp dưới của Lục Quân Lễ vẫn đang được giao nhiệm vụ canh giữ ở đó, bọn họ đều nhận ra Diệp Mạn Lâm, lập tức chào hỏi, mời Diệp Mạn Lâm tùy ý vào trong kiểm tra.

Ngôi nhà mà Giang Tư ẩn náu không xa đường ra khỏi thành phố, có ba phòng, một sân lớn, vì cuộc giao tranh đã làm cho nơi này trở nên lộn xộn và tàn tạ, may mắn là gia đình này đã ra khỏi trước đó, nếu không e rằng sẽ có thêm nhiều mạng người vô tội bị chôn vùi.

Diệp Mạn Lâm đi đến cổng phía Bắc của ngôi nhà, tức là cổng sau, nơi Giang Tư đã chết. Trên mặt đất có hai vũng m.á.u đã khô lại và chuyển màu đen.

Diệp Mạn Lâm thấy chỗ đất dựa vào tường có dấu hiệu bị xới lên, cô lập tức đào đất ra và tìm thấy một cây bút bi bên trong, đầu bút có chữ "bốn".

Diệp Mạn Lâm ngẩn người một chút, rồi lái xe mà Lục Quân Lễ đã đưa cho cô thẳng đến cục cảnh sát.

Khi Diệp Mạn Lâm đến cục cảnh sát, mọi người vừa lúc đang quây quanh bàn ăn sáng.

Tề Phong đang định giành bánh bao thịt dê của Diệp Mạn Lâm, hô lên: “Lão đại còn chưa về, bánh bao để nguội rồi sẽ không ngon nữa đâu!”

Lương Định Tư sốt ruột, đưa tay giành lại bánh bao, không cho Tề Phong ăn. Thực ra Tề Phong cũng không thực sự muốn ăn, chỉ thấy Lương Định Tư quý trọng đồ cho Diệp Mạn Lâm như vậy, cảm thấy thú vị, nên muốn trêu cậu ta một chút.

“Lão đại cô về rồi!” Lương Định Tư thấy Diệp Mạn Lâm thì vui mừng, vội vàng đưa bánh bao đến trước mặt Diệp Mạn Lâm, “Đặc biệt chờ bánh bao mới làm, còn nóng hổi nữa này.”

“Thằng nhóc này thật có tâm nhỉ, trước tiên mua cho bọn anh rồi lại đặc biệt đi mua cho lão đại bánh bao mới ra lò.” Tề Phong vừa nhét bánh bao vào miệng vừa thở dài, “Dù sao ăn cũng thấy bánh bao thịt heo trong miệng nhạt nhẽo.”

“Vậy em lại đi mua một phần cho đội trưởng, của lão đại thì anh không thể giành.” Lương Định Tư kiên quyết nói.

Tề Phong cùng mọi người đều cười ha ha.

Diệp Mạn Lâm nhận bánh bao rồi cảm ơn Lương Định Tư, quay về phòng của mình.

Mọi người thấy tâm trạng Diệp Mạn Lâm không được tốt lắm, suy nghĩ rằng cô đang lo lắng về việc Giang Tư ám sát cô, nhưng lại thắc mắc kỳ quái, sao một thiếu soái khu Đông Nam lại phải dẫn người đi g.i.ế.c cảnh trưởng của bọn họ. Ai cũng bị dọa như vậy chắc hẳn đều cảm thấy mơ hồ.

Vì vậy, mọi người trong cục cảnh sát đều im lặng, dù có bàn tán cũng chỉ nói nhỏ với nhau, chủ yếu là bàn về việc cảnh trưởng Diệp của bọn họ lại hòa hợp với cậu ba họ Lục, hình như còn sống chung với nhau.

Lương Định Tư đợi một lúc, thấy cửa phòng Diệp Mạn Lâm vẫn đóng chặt không có động tĩnh, có chút lo lắng. Cậu ta nhìn mọi người đang bận rộn, liền đi đến cửa, nhẹ nhàng gõ cửa. Không nghe thấy tiếng đáp lại bên trong, im ắng lạ thường.

Lương Định Tư chầm chậm đẩy cửa ra, thò đầu vào, nhìn qua bàn làm việc, phát hiện không có ai ở sau bàn, cũng không có bánh bao, liền quay đầu tìm kiếm nơi khác, đột nhiên có một v*t c*ng chạm vào thái dương của cậu ta.

“Cảnh trưởng Diệp?”

Lương Định Tư định quay đầu, Diệp Mạn Lâm lập tức dùng tay vỗ vào cổ Lương Định Tư, Lương Định Tư theo đó ngã xuống đất ngất xỉu.

Đám người Tề Phong nghe thấy tiếng động chạy đến, thấy cảnh tượng này vô cùng kinh ngạc.

“Lão đại, có chuyện gì vậy?”
 
[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 64: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (4)


Diệp Mạn Lâm nhặt bánh bao thịt dê từ trên đất lên, bảo Tề Phong lập tức mang đến bệnh viện Ân Lương kiểm nghiệm. Lương Định Tư thì bị nhốt trong nhà giam của cục cảnh sát, tất cả đồ đạc trên người cậu ta đều bị l*t s*ch, đổi sang bộ đồ tù nhân. Tề Phong giao cho Diệp Mạn Lâm cây bút bi, một cái búa nhỏ và một khối ngọc giác có dây đỏ mà anh ta đã tìm thấy trên người Lương Định Tư.

Lương Định Tư đang trong trạng thái hôn mê sâu, trong một chốc chắc sẽ không tỉnh lại.

Diệp Mạn Lâm nhìn khối ngọc giác, trên đó khắc chữ tiểu triện, khối ngọc giác có chất liệu khá bình thường, nhưng nhìn có vẻ là đồ có tuổi đời. Cô tiếp tục mày mò cây bút bi, so sánh với cây bút bi mà cô tìm thấy ở hiện trường giao tranh.

Diệp Mạn Lâm dùng d.a.o nhỏ cạo lớp sơn trên bề mặt cây bút bi đen của Lương Định Tư, lộ ra màu vàng.

Đến chiều, Tề Phong từ bệnh viện Ân Lương mang tin tức về: “Trong nhân bánh bao thịt dê có chất độc. Bọn họ đã kiểm tra kỹ bề mặt bánh bao, mỗi cái đều có lỗ kim.”

“Lão đại, Lương Định Tư muốn đầu độc cô!” Tề Phong vô cùng khó hiểu, “Tại sao lại như vậy, cậu ta làm gì mà như vậy, lão đại đối với cậu ta cũng rất tốt mà.”

“Cậu ta chắc hẳn không phải là Lương Định Tư.” Diệp Mạn Lâm bảo Tề Phong phái hai người cầm ảnh của Lương Định Tư đi điều tra ở phía nam thành phố, xác minh danh tính của cậu ta. Diệp Mạn Lâm giao chìa khóa xe của Lục Quân Lễ cho bọn họ, để bọn họ có thể đi nhanh về nhanh.

Tề Phong sắp xếp xong, trên mặt càng thêm nghi hoặc, “Tôi không hiểu, tại sao lão đại nghi ngờ cậu ta không phải Lương Định Tư?”

“Vụ án của ảo thuật gia, chuyện của Bạch Vân Thiên từng rất nổi tiếng ở Nam Thành. Nhưng Lương Định Tư lúc đó lại tỏ vẻ không biết người này, tôi hỏi cậu ta ở trường cảnh sát có phải không về nhà không, cậu ta nói có về. Lúc đó tôi chỉ thấy kỳ lạ là tại sao cậu ta lại không biết, có lẽ cậu ta là người không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Nhưng ngẫm lại, tính cách của Lương Định Tư không phải là người hướng nội, bình thường cậu ta rất thích nghe những tin đồn trong cục cảnh sát, có lần tôi còn thấy cậu ta vì để bảo vệ tôi, đã tranh luận với những cảnh sát đồn đãi hóng chuyện.”

Thực ra những điều này chỉ là chuyện nhỏ, những điểm nghi ngờ nhỏ, không đủ để tạo thành nhiều hoài nghi. Nhưng khi Diệp Mạn Lâm hoàn toàn nghi ngờ Lương Định Tư, những chi tiết nhỏ trước đó sẽ trở nên rất tinh tế.

“Nói như vậy thì hơi kỳ lạ, vậy lão đại làm sao biết bánh bao có độc?” Tề Phong lại hỏi.

“Thời điểm cậu ta ở bệnh viện, nhìn có vẻ như là vô tình nhấn mạnh rằng mình không mang súng. Chắc hẳn là sợ Lục Quân Lễ khám nghiệm tử thi, chúng ta phát hiện được viên đạn khiến Giang Tư c.h.ế.t thuộc về cục cảnh sát. Nhưng dù cậu ta không mang s.ú.n.g thì sao, lúc đó trong lúc cấp bách, cậu ta vì muốn g.i.ế.c Giang Tư diệt khẩu, mượn gió bẻ măng, tiện tay lấy của người khác mà g.i.ế.c người rồi trả lại cũng không phải chuyện khó. Đặc biệt đi mua bữa sáng cho tôi, lúc anh nói muốn ăn, không thấy vẻ mặt cậu ta có bao nhiêu sốt ruột sao. Hai chúng tôi chỉ mới quen nhau bao lâu, cậu ta có thể có tình cảm gì với tôi? Mới mẻ, đặc biệt đi riêng, nghe đã rất nguy hiểm, tôi đương nhiên nghi ngờ.” Diệp Mạn Lâm giải thích.

“Quá đáng sợ!” Tề Phong sợ run cả người, “Diệt khẩu Giang Tư thì tôi hiểu, nhưng cậu ta lại dám trắng trợn g.i.ế.c cô trong cục cảnh sát.”

“Chó cùng đường sẽ nhảy tường. Hơn nữa, trong bánh bao có chất độc, ăn xong sẽ c.h.ế.t mà không có chút kháng cự nào. Trong cục cảnh sát chỉ có tôi là phụ nữ, mấy ông đàn ông ngồi lại ăn uống lúc nào cũng ồn ào, còn tôi thì chắc chắn sẽ về phòng ăn. Cậu ta chỉ cần nắm được điều này, liều lĩnh thử một phen, đánh cược mọi người không đề phòng cậu ta, thì cậu ta sẽ thắng.”

“Quá quá, quá đáng sợ rồi!” Tề Phong chắp tay với Diệp Mạn Lâm, “Đây cũng chỉ là cảnh trưởng Diệp, nếu đổi thành tôi, chắc đã bị cậu ta chơi c.h.ế.t tám trăm kiếp rồi.”
 
[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 65: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (5)


Còn một số chi tiết về giáo phái Hai mươi bốn, về phóng điện, Diệp Mạn Lâm không nói. Điều này không thể giải thích rõ ràng ngay lập tức, hơn nữa cũng không dễ giải thích, Diệp Mạn Lâm không định tuyên truyền “năng lực” của mình ra ngoài. Thực ra làm nữ cảnh trưởng đã có nhiều người xem cô như quái vật, còn nếu là nữ cảnh trưởng phóng điện, chắc chắn sẽ khiến cô hoàn toàn trở thành quái vật trong mắt mọi người.

Thẩm Tề Đồng sau đó nghe nói về sự việc, vô cùng kinh ngạc, muốn cùng Diệp Mạn Lâm thẩm vấn Lương Định Tư, nhưng bị Diệp Mạn Lâm từ chối, cô kiên quyết muốn thẩm vấn một mình.

Thẩm Tề Đồng cảm thấy Diệp Mạn Lâm có thể vì sự phản bội của Lương Định Tư mà thất vọng tột độ, quá mức đau lòng, nên cũng không ép buộc, tùy theo ý cô.

Chiều sáu giờ, Lương Định Tư tỉnh dậy. Diệp Mạn Lâm vào buồng giam trước, nhờ người chuyển lời cho Lục Quân Lễ.

Sau khi Lương Định Tư tỉnh lại, phát hiện mình bị trói chặt trên ghế tra tấn, tứ chi không thể cử động. Lương Định Tư cố gắng vùng vẫy, phát hiện dây trói không có sơ hở, liền từ bỏ.

Thấy Diệp Mạn Lâm bước vào, cậu ta cười một tiếng, có loại thản nhiên như thể “cuối cùng cảnh tượng trước mắt đã xảy ra.”

“Cô muốn hỏi gì cũng vô ích, tôi sẽ không nói.” Lương Định Tư trừng mắt nhìn Diệp Mạn Lâm, mắt đỏ ngầu.

“Có vẻ như cậu nhầm lẫn, đáng lẽ tôi mới là người dùng ánh mắt này nhìn cậu, là cậu và Giang Tư cứ mãi ám sát tôi.” Diệp Mạn Lâm ngồi xuống, đặt túi giấy cô cầm trên tay xuống, từ trong lấy ra một cái bánh bao thịt dê nhét vào miệng, “Để tôi đoán xem, trong giáo phái Hai mươi bốn của các cậu chắc không chỉ có một mình cậu chứ? Nghe nói cậu có một hình xăm ở m.ô.n.g đã lâu, có chút biến dạng, chắc là được xăm từ khi còn nhỏ. Còn đám người Giang Tư, rõ ràng là mới, chỉ mới xăm trong hai năm gần đây.”

Lương Định Tư oán hận liếc nhìn Diệp Mạn Lâm một cái, nhưng vẫn im lặng không nói lời nào

“Từ một bí giáo cổ xưa lưu truyền lại tới nay, rất dễ dàng bị hao mòn nhân lực, giờ còn có một mình cậu đã là không tệ. Cậu nhìn xem lịch sử các triều đại, thay đổi còn nhanh hơn giáo phái Hai mươi bốn của các cậu nhiều, cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ vì điều này.”

“Đạo sĩ Trương là gì của cậu?” Diệp Mạn Lâm đột nhiên hỏi.

Lương Định Tư trợn to mắt, ngay lập tức phản ứng lại, liền cúi đầu.

“Thật sự là ai đó của cậu nhỉ.” Diệp Mạn Lâm nói, “Nếu giáo phái Hai mươi bốn đến giờ thực sự chỉ còn một mình cậu, tôi đã nghĩ tới vị đạo sĩ Trương mà tôi đã gặp ở nhà họ Lục, đã lừa chúng tôi nói giáo phái Hai mươi bốn vẫn còn tồn tại, thầy của ông ta đã từng thấy qua, cố tình mô tả giáo phái Hai mươi bốn thật huyền bí và đáng sợ, không chừng có chút quan hệ với cậu. Cha cậu sao?”

Lương Định Tư lần này khôn ngoan hơn, không nhìn Diệp Mạn Lâm, nhưng khi Diệp Mạn Lâm chất vấn cậu ta, cậu ta vẫn không nhịn được mà bĩu môi.

Diệp Mạn Lâm là người tinh thông điều tra thẩm án, chỉ cần nhìn phản ứng của Lương Định Tư là có thể biết câu trả lời.

“Chính là hai cha con các cậu, còn làm trò gì nữa, cha cậu ngốc, cậu cũng ngốc?” Diệp Mạn Lâm cố ý cười lạnh một tiếng.

“Nếu tôi ngốc, sao lại tìm được cô. Cô chính là then chốt!” Lương Định Tư không nhịn được phản bác, nhưng vừa mở miệng cậu ta đã hối hận, lại câm miệng.

“Nếu cậu ngoan ngoãn khai báo, còn có thể c.h.ế.t thoải mái một chút, nếu không—”

“Nếu không thì sao, cô nghĩ tôi thân là giáo chủ mới của giáo phái Hai mươi bốn, sẽ là kẻ tham sống sợ c.h.ế.t sao?”

“Cha cậu sắp gặp họa rồi. Thủ đoạn thẩm án của tôi bình thường, nhưng có một người lợi hại, sẽ khiến cậu cầu c.h.ế.t không được.”

Sau khi Lương Định Tư nghe Diệp Mạn Lâm kể xong, sắc mặt đã thay đổi, lập tức phủ nhận không biết đạo sĩ Trương nào. Nhưng sau khi phủ nhận, cậu ta cảm thấy quá gượng gạo, đối phương càng không tin. Nhưng nếu không phủ nhận, đối phương có lẽ cũng đã xác định.
 
[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 66: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (6)


Lương Định Tư tức điên lên, hận không thể dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Mạn Lâm.

“Điều này sẽ phụ thuộc vào việc cậu có quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của cha cậu hay không. Tôi nghĩ cậu cũng hiểu phần nào về thủ đoạn của Lục Quân Lễ, nếu anh ấy mà biết chuyện này, cả hai cha con cậu ai cũng đều không thoát được.” Diệp Mạn Lâm nhìn đồng hồ, “Tôi đã nhờ người thông báo cho anh ấy rồi, từ khi tin tức được chuyển đi, đến khi anh ấy đến, thời gian khoảng nửa giờ. Cậu chỉ có được khoảng thời gian này để suy nghĩ quyết định.”

“Cô nghĩ tôi sẽ tin cô chăng? Tôi khai ra, c.h.ế.t rồi, cha tôi cũng khó bảo toàn được mạng sống.”

“Chỉ cần Lục Quân Lễ không biết, thì có thể bảo vệ, nếu không cậu nghĩ tại sao tôi lại cho cậu thời gian này. Thực ra cậu không cần phải khai, còn có cha cậu nữa mà, ông ta chắc chắn sẽ vì cậu, chắc chắn sẽ nói. Nhưng chỉ cần cậu động thân đi tìm ông ta, Lục Quân Lễ nhất định sẽ biết, mạng sống của cha cậu và cậu đều không bảo toàn được.

Còn về việc tôi có phải là người giữ lời hay không, có đáng để cậu cược một lần, thì phải phụ thuộc vào phán đoán của cậu về tôi. Tôi chỉ muốn biết nguyên nhân, dùng đổi lấy một mạng sống. Đối với Lục Quân Lễ mà nói, xóa bỏ mọi thứ sạch sẽ là được, nguyên nhân kỳ thật cũng không quan trọng.”

Phân tích này của Diệp Mạn Lâm, khiến Lương Định Tư trầm mặc.

Hai mươi phút sau, cậu ta vẫn không nói gì, nhưng trán đã đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng cậu ta đang đấu tranh.

“Còn năm phút nữa.” Diệp Mạn Lâm cuối cùng nhắc nhở một câu.

“Cô phải thề sẽ bảo toàn mạng sống cho cha tôi!”

“Tôi sẽ không thề, vì những kẻ hại tôi không đáng để tôi phải thề. Tin thì nói, không tin thì thôi, tôi không có mất mát gì.” Diệp Mạn Lâm lạnh lùng nhìn Lương Định Tư, vẻ mặt bình tĩnh.

Lương Định Tư hận đến nghiến răng nhìn Diệp Mạn Lâm, im lặng năm giây sau, cuối cùng mở miệng.

“Trong bí tịch truyền lại từ tổ tiên nói, nếu tìm được người trải qua lôi kiếp mà trong đầu chứa lôi thạch, thì có thể đạt được thành tiên, trường sinh bất lão. Trong bí tịch còn ghi chép về tổ tiên chúng tôi là Lôi Đình tướng quân, đã từng giúp Tần Thủy Hoàng diệt sáu nước, có thần lực, chỉ cần một cái dậm chân có thể khiến một thành phố người biến thành tro bụi. Tần Thủy Hoàng vì khen thưởng công lao của ông ấy, phong ông ấy làm Lôi Đình tướng quân, cũng ban cho ông ấy khối ngọc giác tùy thân của mình.

Nhưng Lôi đình tướng quân có dị năng, không được triều thần chấp nhận, hơn nữa có người gièm pha với Tần Thủy Hoàng, phóng đại năng lực của Lôi đình tướng quân, khiến công lao diệt sáu nước đều quy về ông ấy, khiến Tần Thủy Hoàng lo ngại. Lôi đình tướng quân liền từ quan ẩn cư, không lâu sau đã thành tiên, vì lợi ích cho hậu nhân, ông ấy đã ghi lại tất cả những hiểu biết của mình vào trong bí tịch, cũng yêu cầu con cháu thành lập giáo phái Hai mươi bốn, theo đuổi bước chân thành tiên của ông ấy.

Sáu năm trước tôi từ ngôi nhà tổ ở quê, tìm được một cái hộp gỗ, trong hộp ngoài gia phả nhà họ Trương của chúng tôi ra, chính là cuốn bí tịch giáo phái Hai mươi bốn này, cùng một khổi ngọc giác.”

Tôi từ nhỏ đã có sức khỏe kém, bị bệnh hen suyễn, nên đã áp dụng phương pháp điều chỉnh khí tức theo như bí tịch dạy, mất một năm, bệnh hen đã không tái phát nữa. Tôi lền tin vào câu chuyện về Lôi đình tướng quân trong bí tịch, càng tin rằng chỉ cần tìm được điều này thì có thể trường sinh bất lão. Nhưng năng lực của tôi có hạn, cha tôi dù đã tận mắt chứng kiến tôi khỏi bệnh, tin vào giáo phái Hai mươi bốn, nhưng không muốn tôi hại người. Tôi liền bỏ nhà ra đi, tự tìm cách, mãi không thành công, cuối cùng gặp được thiếu soái Giang.

Thiếu soái Giang cũng như tôi, có bệnh hen, nhưng anh ta nhẹ hơn tôi nhiều. Tôi đã chỉ cho anh ta phương pháp của mình, còn thường xuyên nói về giáo phái Hai mươi bốn cho anh ta. Sau đó bệnh hen của anh ta thực sự khỏi, anh ta rất tin tưởng tôi. Thêm vào đó, cha anh ta sức khỏe kém, anh ta nóng lòng muốn chữa bệnh cho cha mình, tôi hứa nếu có thể trường sinh bất lão, mọi người đều có phần, anh ta rất mê mẩn điều này, thậm chí còn hơn cả tôi, tóm lại dù cần tiền hay cần người, anh ta đều hỗ trợ.

Sau đó, chúng tôi dự định trước tiên tìm người đã trải qua lôi kiếp và có đá trong đầu, bố trí nhân lực, lập ra một bộ quy tắc g.i.ế.c người phải tuân thủ, tự cho là đủ cẩn thận. Sau đó lùng sục khắp cả nước, đã g.i.ế.c không dưới mười người, nhưng không ai có thứ gì trong đầu cả, cho đến khi gặp cô. Thực ra, sở dĩ tôi trở lại Nam Thành là vì thiếu soái Giang đã có dự định sẽ tấn công nơi này, mà ở đây lại có ba người may mắn sống sót sau khi bị sét đánh, người mới nhất chính là cô.
 
[Dân Quốc] Tất Cả Phản Diện Đều Sợ Cô Khóc
Chương 67: Cuộc đời này nhất định không cô phụ (7)


Thông thường, những người sống sót sau khi bị sét đánh rất hiếm, cả một tỉnh trong ba mươi năm có khi không có một người. Tôi nghĩ đây có thể là vùng đất phúc địa, nên đã để thiếu soái Giang sắp xếp thân phận cho tôi, đến đây sớm, không chừng sau này chúng tôi tu đạo ở đây sẽ rất thích hợp.

Nhưng tôi không ngờ vừa đến, Lý Thu Mai đã gặp chuyện, cục cảnh sát lại liền tiếp nhận vụ án do cấp dưới của Giang Tư gây ra. Tôi vốn định ở phía sau màn, không dễ dàng ra tay. Việc bị cô điều tra càng sâu, tôi đã cầu xin cha tôi gây rối trước mặt cậu ba nhà họ Lục... Từ khi tôi thấy con mãng xà cháy đen ở thôn Lạc An, tôi đã xác nhận cô chính là người chúng tôi cần tìm, nhất định phải bắt được, dù có mạo hiểm cũng phải bắt được. Nhưng không ngờ, cô lại giấu tất cả mọi người, giả vờ ở nhà, bẫy chúng tôi đến...

Sau đó, Diệp Mạn Lâm cơ bản đã biết rõ mọi chuyện. Còn về cái c.h.ế.t của Giang Tư, đúng như Diệp Mạn Lâm đã dự đoán, Lương Định Tư vì diệt khẩu, trong lúc hỗn loạn đã b.ắ.n c.h.ế.t Giang Tư. Thật châm chọc chính là, cậu ta lại là người được chính tay Giang Tư dạy tập bắn.

Ngoài phòng thẩm vấn vang lên tiếng gõ cửa, cảnh ngục đến báo với Diệp Mạn Lâm rằng Lục Quân Lễ đã đến, có muốn mời anh vào không.

“Không cần.”

Diệp Mạn Lâm nhìn Lương Định Tư, hỏi cậu ta về nơi giấu bí tịch, rồi chuẩn bị rời đi.

“Đừng quên lời hứa của cô, còn nữa, tôi cầu được c.h.ế.t nhanh chóng.” Lương Định Tư hô.

Sau khi Diệp Mạn Lâm rời khỏi nhà giam, cô thấy Lục Quân Lễ đứng ở cửa, mặc áo sơ mi và quần âu trắng.

“Thế nào?” Lục Quân Lễ hỏi, “Anh không có ở đây thì đại cảnh trưởng Diệp tự nhiên cũng có thể thẩm vấn ra được, mau nói ra sự thật cho anh xem.”

Diệp Mạn Lâm kể lại diễn biến cho Lục Quân Lễ, nhưng bỏ qua việc cha của Lương Định Tư là đạo sĩ Trương.

“Bí tịch tổ truyền trong nhà? Vậy em hỏi được nhà cậu ta ở đâu chưa?”.

Diệp Mạn Lâm và Lục Quân Lễ liếc nhìn nhau, đành bất đắc dĩ phải nói về đạo sĩ Trương. Không phải cô không giữ lời, mà Lục Quân Lễ đã nhận ra. Nếu cô giấu không nói, Lục Quân Lễ cũng sẽ không nói, ở sau lưng anh chắc chắn sẽ trực tiếp đi giải quyết vấn đề, lúc đó Diệp Mạn Lâm muốn ngăn cũng không ngăn được.

“Em đã hứa với cậu ta sẽ bảo toàn mạng sống cho cha cậu ta, mà thực tế cha cậu ta không có ý hại người, chỉ vì bảo vệ con trai mà nói dối.” Diệp Mạn Lâm nhờ Lục Quân Lễ thông cảm cho tâm tình của người cha bảo vệ con.

“Không thể cảm nhận được, nếu không em sinh một đứa con cho anh cảm nhận thử xem?” Lục Quân Lễ cười hỏi.

“Em đang bàn chuyện nghiêm túc, đừng động đến cha cậu ta, em đã hứa rồi.” Diệp Mạn Lâm nói xong, chỉ nghe Lục Quân Lễ hỏi cô tối nay ăn gì, rồi chuyển chủ đề. Đạo sĩ Trương đã phạm phải điều tối kỵ của Lục Quân Lễ, từ những gì Lục Quân Lễ đã đánh giá về đạo sĩ Trương có thể thấy, anh rất tin tưởng ông ta, bị người mình tin tưởng phản bội là điều Lục Quân Lễ ghét nhất, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ.

Diệp Mạn Lâm giữ chặt Lục Quân Lễ lại, “Coi như là để tích phúc cho hôn lễ của chúng ta được không?”

“Được.” Lục Quân Lễ lập tức đồng ý, ánh mắt rực rỡ, chằm chằm nhìn Diệp Mạn Lâm không rời, “Vậy em đã chắc chắn muốn gả cho anh, đúng không?”

“Em có lựa chọn nào khác sao, mấy người trong cục cảnh sát đang bàn tán, em còn chưa kết hôn đã sống chung với anh.”

“Luôn luôn là em chọn anh, anh chỉ đứng đây chờ em thôi.”

Lục Quân Lễ cười kéo Diệp Mạn Lâm lại, ghé sát tai cô nói, “Nếu không tối nay chúng ta làm chuyện quan trọng nhất, làm cho những lời đồn không còn là lời đồn, em cũng sẽ không cảm thấy những lời đó không đúng nữa.”

“Anh điên rồi!” Diệp Mạn Lâm định đẩy Lục Quân Lễ ra, nhưng Lục Quân Lễ lại sát quá gần, cả người rất vững, một lần này không đẩy được, ngược lại như đang nhõng nhẽo dùng nắm tay nhỏ đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh.

Lục Quân Lễ liền cắn lấy tai Diệp Mạn Lâm, tham lam day hai cái, mới lưu luyến buông môi ra.

“Đúng vậy, anh đang điên cuồng yêu em đây.”

......

Hai người dưới ánh mắt của một số nhân viên trong cục cảnh sát, rời khỏi cục.

“Trước tiên đi đăng ký, đám cưới sau này sẽ làm lại.” Lục Quân Lễ đột nhiên nắm tay Diệp Mạn Lâm đi về phía chính phủ.

“Bây giờ là buổi tối.”

“Anh có thể gọi điện cho người ta.”

“Nhưng chuyện em phát điện vẫn chưa giải quyết, em không muốn…” Diệp Mạn Lâm do dự, cô không muốn liên lụy Lục Quân Lễ vào.

“Đánh một cái vào cổ, khiến Giang Tư ngất là em đúng không?” Lục Quân Lễ hỏi.

Diệp Mạn Lâm khó hiểu gật gật đầu.

“Ngay cả khi đối mặt với hung thủ sát hại em, em còn kiểm soát tốt như vậy, anh là người em quan tâm nhất, còn có gì đáng sợ.

Anh tin em, luôn luôn tin.”

Diệp Mạn Lâm ngẩn ra một chút, mỉm cười rộ lên.

Nhất định không cô phụ.
 
Back
Top Bottom