Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dẫn Ninh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,268
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN05gM7xITK6eXzEZRoe6HJ_Q7LTqgBZmpGuKAj4MdtVy30cEnLAVVoodca6eAPZtdh8kfJEeTKdC2mwI5NhUDMGuUe65RgphPkHqv01SNoMw9Y4rN1brsvAaxJcfRWVmdwwaMLls16D3yZKtsWWsxz=w215-h322-s-no-gm

Dẫn Ninh
Tác giả: Bán Bình Lựu Liên Nãi
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bốn năm trước, ta vì cứu Mặc Nghiêu mà thử độc. Ngũ tạng tổn thương, thuốc thang vô dụng. Hắn buộc phải cưới ta để trả ơn.

Bốn năm sau, người trong lòng hắn trở về Kinh, cũng bị trúng loại kịch độc ấy.

Hắn nắm giữ duy nhất giải dược, không chút do dự: "Cứu Dạng Nguyệt."

Sau đó ta mượn xác hoàn hồn, nghe nói đêm đó tuyết mưa dầm dề.

Vị tiểu hầu gia cao quý ấy ôm thi thể thê tử mình, gõ cửa từng đại phu trong thành.​
 
Dẫn Ninh
Chương 1



Vân Kinh lạnh đến run người.

Ta ôm lò sưởi tay, ngồi bên cửa sổ, nhìn những đóa mai nở rực rỡ.

Không ngờ rằng ta còn có thể nhìn thấy cảnh tượng này một lần nữa.

Nửa tháng trước, ta vẫn còn là một linh hồn cô đơn trôi dạt.

Ta không nhớ gì về trải nghiệm làm ma của mình, khi ta có thể suy nghĩ thì đã nhập vào thân xác của nữ nhi đã ch/ết của Quốc Công Tiêu gia.

Khi đó, thân xác Tiêu Ninh Từ đang nằm trong quan tài, khi đóng quan tài không biết ai đó kêu lên: "Tiểu thư sống lại rồi!"

Nhờ vậy mà ta không bị ch/ết ngạt ngay khi vừa sống lại.

Dân chúng cho rằng Tiêu Quốc Công tích đức, trời cao mới cho nữ nhi của ông sống lại.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy, già nua của Tiêu Quốc Công và phu nhân, ta thật không thể nói ra rằng linh hồn trong cơ thể này không phải là Tiêu Ninh Từ.

Gió lạnh ùa vào, ta không nhịn được ho vài tiếng.

Ngô Hoa thấy vậy vội đóng cửa sổ, rồi bưng thuốc lên:

"Thật lạ lùng, cô nương ở Lê Châu còn khỏe mạnh, sao vừa về Vân Kinh liền bị cảm lạnh?"

Ta cười: "Có lẽ không quen nước không quen thổ."

"Ba ngày nữa là thọ yến của phu nhân Tầm Dương Hầu, nghe nói cô nương tái sinh kỳ diệu, bà ấy đặc biệt viết thiệp mời người đến dự..."

Ta khẽ thở dài.

Ngô Hoa vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Nghe nói từ khi Mặc Tiểu Hầu Gia từ bỏ dây tơ hồng, chưa hề tái hôn, lần này thọ yến mời không ít tiểu thư khuê các, chắc là muốn nhân cơ hội kén chọn."

"Nếu ta lúc đó còn chưa khỏi cảm, hãy để người gửi lễ mừng thay ta." Ta nhẹ nhàng ho.

"Cô nương tốt phước, có lẽ Hầu phủ muốn nhờ phúc của người."

Ngô Hoa như mở hộp chuyện: "Người không biết, trước khi Mặc Tiểu Hầu Gia cưới vợ, là mộng lang của bao nhiêu cô nương ở kinh thành, gia thế hiển hách, oai phong lẫm liệt, nghe nói ngay cả Tạ Tướng Quân hiện tại được thánh sủng cũng không bằng."

Ta cười nhẹ, lòng khẽ động.

Ta sao có thể không biết Mặc Nghiêu phong quang như thế nào?

Nếu không phải năm đó ta cứu mạng hắn, có lẽ cả đời này ta cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn.

"Vả lại, Mặc Tiểu hầu gia thật là một người si tình. Phu nhân của hắn dùng ân huệ để báo đáp, hắn chẳng những không giận mà còn tìm khắp thiên hạ danh y để chữa trị cho nàng. Đêm phu nhân qua đời, Tiểu hầu gia còn ôm t.h.i t.h.ể nàng gõ hết cửa các y quán trong thành, thật là một mối tình bi thảm..."

Ta - nhân vật chính của mối tình bi thảm này, không khỏi cười khổ.

Người đời thật sự đã biến chuyện này thành "giai thoại"?

Mặc Nghiêu đích thực là người si tình, nhưng không phải với ta.

Năm đó hắn trúng độc vô danh, cách duy nhất để hắn sống là truyền máu, dẫn độc từ người trúng độc sang người khác.

Ta gần như ngay lập tức quyết định dùng chính mình để đổi lấy mạng sống của Mặc Nghiêu.

Vị danh y nói với ta, chất độc không lấy mạng ta ngay lập tức, nhưng sau này sống chỉ dựa vào thuốc, sống được bao lâu tùy thuộc vào số phận.

Vì báo ân, Tầm Dương Hầu ép Mặc Nghiêu cưới ta.

Lúc đó ta ngây thơ, tưởng rằng Mặc Nghiêu thực sự muốn cưới ta, nên vui vẻ gả vào Hầu phủ.

Nhưng đêm tân hôn hắn không đến lật khăn trùm đầu của ta.

Hắn đứng lặng trước mặt ta, nghiến răng hỏi: "Ai bảo ngươi cứu ta?"

Ta mới biết hắn đã sớm có người trong lòng.

Sau này chuyện này lan truyền, cả kinh thành đều nói ta không biết xấu hổ, dùng ân tình để ép buộc.

Họ nói ta vì muốn gả cho hắn mà không tiếc mạng sống.

Nhưng ta thật lòng muốn Mặc Nghiêu sống, nếu hắn sớm nói đã có người trong lòng, ta chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự này.

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy đau đầu.

Tô Dạng Nguyệt trở về kinh thành vào năm thứ tư sau khi chúng ta thành thân.

Nàng và Mặc Nghiêu là thanh mai trúc mã, đã từng thề nguyền với nhau.

Nhưng mẫu thân Mặc Nghiêu không chấp nhận nàng vì nàng là con nhà thương nhân, không cho phép Mặc Nghiêu gặp nàng, còn đuổi nàng ra khỏi kinh thành.

Sau này nàng trở về kinh thành, trúng độc nặng, chỉ còn sống được không lâu, nguyện vọng duy nhất là được ở bên Mặc Nghiêu trước khi ch/ết.

Tô Dạng Nguyệt chuyển vào Hầu phủ ta không ngạc nhiên.

Ta chưa từng nghĩ sẽ có thể sánh vai với nàng trong lòng Mặc Nghiêu.

Chỉ nhớ hôm đó, Mặc Nghiêu đầy vui mừng nói với ta có thể cứu được.

Cuối cùng hắn không chút do dự chọn Tô Dạng Nguyệt.
 
Dẫn Ninh
Chương 2



Tiêu phủ ở Lê Châu, cách Vân Kinh hàng trăm dặm.

Ta nghĩ xa rời Vân Kinh, xa rời Mặc Nghiêu cũng tốt.

Ít nhất trong cuộc sống tái sinh này, ta không muốn dính líu đến hắn.

Nhưng hoàng đế nghe nói Tiêu Ninh Từ không chỉ sống lại, mà bệnh tật nhiều năm cũng có dấu hiệu khỏi hẳn, liền ngay lập tức triệu Tiêu Quốc Công về kinh, quay lại triều đình.

Tiêu Quốc Công vốn vì Tiêu Ninh Từ mà từ chức, nay nữ nhi không sao, ông dĩ nhiên không có lý do ở lại Lê Châu dưỡng bệnh.

Thế là sau ba năm ta ch/ết, ta lại trở về Vân Kinh.

Ta không nhớ gì về thời gian làm hồn m/a, nhưng vẫn cảm nhận được thời gian trôi qua.

Ba năm không dài, không ngắn.

Hận hay yêu đều đã tiêu tan.

Cơn cảm lạnh này với ta như cơn mưa đúng lúc.

Ta cuối cùng không đến được Tầm Dương Hầu phủ.

Tiêu phu nhân cùng đoàn người đến dự, trở về với sắc mặt không tốt.

Ta hỏi nguyên do, bà càng thêm phẫn nộ:

"Con ta sao có thể xứng với kẻ góa vợ?"

Tiêu phu nhân kể lại, Mặc lão phu nhân thấy bà, liền bóng gió hỏi ta có hôn ước gì chưa.

Khi biết câu trả lời là không, bà ấy lập tức không ngừng khen ngợi Mặc Nghiêu.

Trong bữa tiệc còn dẫn bà ấy gặp Mặc Nghiêu, nhưng không ngờ Mặc Nghiêu không chút lễ nghĩa, còn trêu đùa với thiếp trước mặt bà ấy.

Ta nghe mà ngạc nhiên.

Mặc Nghiêu luôn giữ lễ nghĩa, sao lại không tôn trọng trưởng bối như vậy?

Hắn chưa tái hôn, chắc chắn thiếp đó không phải là Tô Dạng Nguyệt, vì Mặc Nghiêu thường nói thê tử của hắn chỉ có Tô Dạng Nguyệt mới xứng danh.

Tiêu phu nhân vẫn không nguôi giận.

Ta hiểu bà đang giận điều gì.

Tiêu Quốc Công là cữu cữu của hoàng thượng, đã hỗ trợ nhiều đời vua, địa vị của ông không thể so với một Hầu gia.

Huống chi Mặc Nghiêu từng mất thê tử, nay có thiếp yêu, lại nhắm đến con gái độc nhất của Quốc Công, thật là nhục nhã.

"Cẩn nhi, Mặc Tiểu Hầu Gia tuy bề ngoài tốt, nhưng không phải phu quân tốt." Tiêu phu nhân khuyên nhủ, "Đừng tin lời thiên hạ."

Điều này làm ta tò mò, hỏi: "Mẫu thân nói vậy là sao?"

Tiêu phu nhân thở dài: "Kinh thành đều nói hắn si tình, nhưng nếu thực lòng yêu thương thê tử đã mất, sao để người khác nói nàng dùng ân tình để ép buộc? Huống chi nàng thật sự cứu mạng hắn, đòi làm phu nhân Hầu phủ cũng không quá đáng."

"Hắn cưới đêm không lật khăn trùm đầu, khiến cả thành cười nhạo nàng, ch/ết rồi lại tỏ ra đau khổ, thật là người ích kỷ."

Người trong cuộc mê muội.

Ta dùng bốn năm để nhìn rõ, nhưng người ngoài chỉ cần nghe là biết.

Không biết có phải vì nghe chuyện cũ, đêm đó ta mơ một giấc mơ.

Trong mơ, đêm tối nặng nề, tuyết rơi dày, Mặc Nghiêu ôm ta đã không còn hơi thở chạy khắp các y quán ở Vân Kinh, gọi tên ta không ngừng, dấu chân rối loạn trên nền tuyết tĩnh lặng.

Hắn gõ cửa cầu xin, giọng vang vọng trong ngõ phố.

"Cứu thê tử ta!"

Tỉnh dậy, ta có chút mơ màng.

Ngô Hoa vào phòng cắm vài cành mai vào lọ, cười nói với ta về chuyện buồn cười trong thành hôm nay.

Những chuyện cũ như giấc mộng hoàng lương.
 
Dẫn Ninh
Chương 3



Khi nằm bệnh, ta đã đọc rất nhiều y thư, ban đầu là để tìm cách giải độc, sau đó dần dần sinh ra hứng thú.

Đáng tiếc lúc đó ta không có cơ hội tiếp tục nghiên cứu.

Nay được sống lại một lần nữa, ta muốn học y thuật một cách nghiêm túc.

Dưới sự giới thiệu của Tiêu Quốc Công, ta được bái làm môn sinh của Trần Bạch Quang - đường chủ của Kế Thế Đường.

Trần Bạch Quang đã gần sáu mươi, sức khỏe không còn như trước, đã lâu không nhận đệ tử.

Lần này cũng vì nể mặt Tiêu Quốc Công mà đồng ý thu nhận ta.

Vậy là ngày ngày ta đến y quán học tập.

Đi từ giờ Mão, về lúc giờ Dậu.

Thời gian trôi qua, có lẽ nhận ra ta thực sự muốn học, sư phụ liền bảo tam sư huynh dạy ta.

"Tiểu sư muội, muội trước đây đã từng đọc qua y thư sao? Sao lại không giống người mới học vậy."

Tam sư huynh nhìn ta nhận biết dược liệu thành thạo, không khỏi hỏi.

"Người ta thường nói 'bệnh lâu thành y', những năm tháng bệnh tật, ta thực sự đã đọc qua vài cuốn y thư."

Nhớ lại khi đó, ta tìm được không ít y thư.

Sau đó Mặc Nghiêu giận dữ với ta, liền đốt sạch những cuốn sách đó.

Nguyên nhân cãi nhau ta không nhớ rõ, nhưng hình như có liên quan đến nguồn gốc của những cuốn sách.

Nghĩ lại những cuốn sách bị thiêu thành tro, ta chỉ thấy đau lòng.

Dần dần, ta cũng có thể nhận biết triệu chứng bệnh.

Gần cuối năm, ta đã có thể chẩn bệnh.

Tam sư huynh rất tự hào về tiến bộ nhanh chóng của ta, hễ gặp ai cũng khen ta có thiên phú, khi đó ta chỉ cần nói thêm một câu "nhờ sư huynh chỉ dạy", hắn liền cười tít mắt.

"Không lâu nữa là đến tiệc tất niên trong cung, bệ hạ nhiều năm không gặp cháu, không biết cháu trông như thế nào."

Trên bàn ăn, Tiêu Quốc Công bỗng nhắc đến.

"Con sắp đến tuổi cập kê, hoàng hậu nương nương cũng lo lắng hôn sự của con."

Ý ngoài lời là muốn giới thiệu cho ta một vị trong hoàng thất.

Ta bị nghẹn một chút, lại nghe Tiêu phu nhân trách móc:

"Hôm qua là phu nhân Tầm Dương Hầu, hôm nay là hoàng hậu nương nương, sao ai cũng nhớ đến Cẩn nhi nhà ta?"

Ta không khỏi bật cười.

Khi nhập vào thân xác Tiêu Ninh Từ, ta đã nghĩ đến ngày này.

Thật lòng mà nói, ta không còn ảo tưởng hay mong chờ gì về hôn nhân.

Nhưng nếu một ngày nào đó Tiêu gia thật sự muốn ta lấy chồng, ta nhất định sẽ tuân theo.

Mượn thân xác của người, hưởng thụ tình thương của cha mẹ và địa vị của người, hiếu thuận nghe lời là điều ta phải làm.

Một ngày tuyết rơi, các sư huynh bận rộn phía sau, ta ngồi phía trước khám bệnh.

Thật ra khả năng của ta chưa bằng các đồng môn, nhưng gần tết, bệnh nhân ít, lại có tam sư huynh giám sát, nên để ta chẩn bệnh cũng không sao.

Bệnh nhân lác đác, đa phần là bệnh lâu ngày, đến lấy thuốc rồi đi.

Không có bệnh nhân, ta liền giở y thư.

Không biết thuốc giải cho chất độc vô danh kia đã được ghi chép chưa.

Nghĩ đến đây, ta quay đầu hỏi tam sư huynh đang sắp xếp thuốc.

"Sư muội nói đến 'Hữu Hối'?"

Nghe ta miêu tả triệu chứng phát độc, tam sư huynh liền đưa ra câu trả lời.

"Hữu Hối?"

"Đúng vậy, tên này do sư phụ đặt."

Tam sư huynh lấy một cuốn sách từ kệ, mở ra một trang rồi đưa cho ta:

"Chi tiết về chất độc này được ghi chép vào y thư từ năm trước."

Sách chỉ ghi chép vài dòng về chất độc này.

Triệu chứng phát độc và công thức giải độc.

"Ta từng nghe có phương pháp truyền m.á.u dẫn độc, sao sư phụ không ghi vào?"

Sư phụ viết y thư luôn chi tiết, ngay cả vết thương nhỏ cũng ghi chép kỹ lưỡng.

Nghe vậy, tam sư huynh nhăn mặt, nhỏ giọng: "Suỵt, đừng để sư phụ nghe thấy, nếu không ngài nổi giận thì muội chịu không nổi đâu."

Ta càng thêm nghi hoặc.

"Sư phụ cho rằng, cách giải độc đó trái với nhân đạo." Hắn giải thích.

"Truyền m.á.u dẫn độc chẳng qua là đổi mạng, người thường trúng độc, nếu cha mẹ thân quyến sẵn sàng hi sinh, đó là tự nguyện. Nhưng muội có nghĩ nếu người trúng độc là quan to quyền quý, thì với người nghèo yếu, thế gian này sẽ ra sao?"

"Người đời thường chia ba bảy loại, nhưng trước mặt đại phu, bệnh nhân không phân biệt."

Tuyết đã ngừng rơi lúc nào không hay, lời của sư huynh vẫn văng vẳng trong đầu ta.

Tiếng cồng đột nhiên vang lên ngoài cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

Các đại phu phía sau y quán đều chạy ra.

Tiếng cồng từ xa đến gần rồi dừng lại trước cửa, một đứa trẻ khoảng mười một mười hai tuổi đẩy cửa vào, gương mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng đầy niềm vui:

"Tạ tướng quân đại thắng, Thịnh Quốc đầu hàng rồi!"
 
Dẫn Ninh
Chương 4



Đại Lộc và Thịnh Quốc đánh nhau suốt bảy năm.

Trong thời gian đó, dân chúng hai bên khổ không kể xiết.

Nay Thịnh Quốc bại trận, cắt đất cầu hòa, dâng hiến báu vật.

Hoàng thượng vui mừng, hạ chỉ từ ngày mồng một trước Tết đến đầu năm, toàn thành ăn uống miễn phí, chi phí do triều đình bồi hoàn.

Vậy là hội đèn lồng trước Tết vốn đã náo nhiệt nay trở nên chưa từng có.

Ta vốn không hứng thú với các loại hội hè này, liền xin ở lại y quán.

Kế Thế Đường ở xa trung tâm, khá yên tĩnh.

Ba ngày nữa là đêm giao thừa, từ mai các cửa hàng sẽ đóng cửa nghỉ, y quán cũng không ngoại lệ.

Nếu đêm giao thừa có người bệnh gấp, chỉ có thể đến nhà sư phụ chữa trị.

Ta thắp một ngọn đèn, đặt lên bàn để dễ đọc sách.

Bỗng một cơn gió thổi vào, thổi tắt ngọn đèn.

Cả phòng lập tức tối om.

"Rầm" một tiếng, cửa y quán mở toang.

Gió tuyết ùa vào, trước cửa hiện lên một nam nhân còng lưng.

Hắn đi loạng choạng, khó khăn lê chân vào, ta nhìn theo, thấy trên đường hắn đi có vết máu.

"Ngươi chờ một chút, ta sẽ thắp đèn."

Ta cầm lấy hộp diêm, không ngờ người đó lao tới nhanh như chớp.

Cổ ta đau nhói, không dám động đậy.

Nam nhân đó dí d.a.o vào cổ ta, giọng hung ác: "Không được thắp đèn! Cầm m.á.u cho ta!"

Lại gặp chuyện này lúc mọi người đều không có mặt.

"Ta có thể cầm máu, nhưng ngươi không cho ta thắp đèn, không sợ ta lấy nhầm thuốc sao?"

Ta cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Người này có mùi m.á.u rất nặng, chắc không chỉ bị thương ở chân.

"Một ngọn đèn, nhanh!"

Giọng hắn run run, ta nhanh chóng thắp đèn, mới thấy rõ người đó mặc đồ đen, mặt che khăn đen.

Ta nhớ lại những kỷ niệm không tốt.

Vừa phối thuốc vừa lấy vải, người này vì mất m.á.u nhiều mà tay run, nhưng vẫn dùng d.a.o dí vào ta.

"Vết thương dính vào quần áo, kéo ra sẽ nặng hơn. Ngươi tự dùng d.a.o cắt hay để ta dùng kéo cắt?"

Nghe vậy, hắn lập tức lộ vẻ hung dữ, d.a.o dí vào cổ ta mạnh hơn.

"Ngươi g.i.ế.c ta, ngươi cũng không sống được."

Hắn trừng mắt nhìn ta hồi lâu, rồi nhanh chóng cắt quần áo chỗ chân, lại nhanh chóng dí d.a.o vào cổ ta.

"Đừng giở trò!"

Giọng hắn có chút lơ lớ, ta nghĩ đến một gương mặt quen thuộc bảy năm trước.

Có lẽ là sát thủ ngoại bang.

Nghĩ vậy, ta thực sự muốn liều mạng với hắn.

Nhưng nay ta rất sợ chết.

Chỉ mong các sư huynh đừng trở về lúc này, nếu không tất cả đều chết.

Vết thương ở chân là do tên bắn, trời lạnh, vết thương ngoài da đã bị hoại tử, dù có băng bó cũng vô ích, phải làm sạch phần da thịt hư rồi mới băng bó được.

Ta nói cách xử lý cho hắn, hắn không nổi giận như ta tưởng, chắc hắn cũng biết tình trạng vết thương.

Ta lấy d.a.o nhỏ nướng qua lửa, tâm trí lưỡng lự giữa đạo đức và y đức.

Ta chắc rằng chỉ cần cầm m.á.u xong, hắn sẽ g.i.ế.c ta ngay.

Sư phụ nói, trong mắt đại phu mọi người đều bình đẳng, dù hắn làm việc xấu xa, trước mặt thầy thuốc cũng chỉ là bệnh nhân cần được chữa trị.

Nhưng sư phụ, người không nói nếu bệnh nhân muốn g.i.ế.c con thì phải làm sao?

Cắt đi phần thịt cuối cùng, ta bôi thuốc rồi băng bó.

Hắn cắn khăn, không rên một tiếng.

"Ngươi còn vết thương khác, có cần xử lý không?"

Tinh thần hắn tốt hơn trước, nhìn ta, ánh mắt đầy sát ý.

Vừa rồi ta phối thuốc, băng bó thế nào hắn đều nhìn rõ.

Giờ không phải là không thể thiếu ta.

Hắn tiến từng bước, ta nghĩ nếu có thể kéo dài thời gian...

"Chính là chỗ này! Hắn bị trúng tên không chạy xa được!"

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng người thô bạo, gần như lập tức, tên ngoại bang thổi tắt đèn, kéo ta trốn dưới bàn, bịt chặt miệng ta.

"Không được kêu, nếu không g.i.ế.c ngươi!" Hắn đe dọa.

Dưới ánh trăng, ta thấy có hai bóng người cao lớn ngoài cửa, không biết ai trong họ nói "có máu", cửa y quán lại bị đẩy ra.

Đây là cứu tinh!

Tiếc là ta không thể kêu cứu, tên ngoại bang còn căng thẳng hơn ta, ta cảm thấy cổ bị d.a.o cứa một chút.

Hắn cố ý, chỉ cần ta kêu một chút, hắn sẽ lập tức c.ắ.t c.ổ ta.

Tiếng bước chân nặng nề tiến vào, ta mơ hồ thấy có ánh sáng, quả nhiên từ bóng đổ trên kệ thuốc thấy người kia cầm đuốc.

Người sau lưng thở nhanh đều, nhưng vẫn căng thẳng không buông tay.

Tiếng bước chân càng gần, ta đá cuộn vải, để nó lăn đến chân hai người kia.

Chỉ trong nháy mắt, tên ngoại bang phát hiện cuộn vải lăn ra, đã dồn lực định đ.â.m d.a.o vào cổ ta.

"Cứu mạng!"

Dao rơi xuống đất, ta lăn ra khỏi bàn, ngã nhào.

Một người gần như trong khoảnh khắc tên ngoại bang dừng lại, đánh rơi dao, nếu không ta đã không đơn giản chỉ bị xước da.

Người kia dùng đuốc thắp sáng phòng, cuối cùng cũng sáng lên.

"Hắn c.h.ế.t rồi?!"

Tên ngoại bang nằm bất động.

"Sao có thể? Ta không đánh hắn."

Người áo tím nhanh chóng kiểm tra.

"Là ta, khi xử lý vết thương, ta bỏ thuốc mê vào khăn hắn cắn."

Ta run rẩy giải thích, "Hắn chỉ đang ngủ, nửa canh giờ sẽ tỉnh."

"Cô nương giỏi thật, thông minh lắm."

Cô nương?

Có lẽ vì ta buộc tóc, mặc áo vải, thêm ánh sáng lờ mờ, người trẻ tuổi mặc áo xanh nhận lầm.

"Hắn là gián điệp nước Thịnh, đã ẩn náu lâu trong kinh, biết Thịnh quốc bại trận, liền tức giận muốn g.i.ế.c vài người Đại Lộc để trả thù, chúng ta đuổi theo hắn cả đường."

Người áo tím nhanh chóng trói tên ngoại bang, quay lại nói với ta, "Sắp đến tết, đây là việc ngoài ý muốn, chưa gây rối loạn, mong cô nương giữ bí mật."

Dưới ánh lửa mờ, khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng.

Gương mặt trước mắt dần trùng khớp với gương mặt non trẻ trong ký ức.

Ta ngỡ ngàng một lúc, do dự thốt ra hai chữ:

"Tạ Giản?"
 
Dẫn Ninh
Chương 5



Năm ta qua đời, Tạ Giản mới mười tám tuổi.

Khi đó, ngoài Mặc Nghiêu, nhân vật nổi tiếng được nhiều người yêu mến ở Vân Kinh, còn có một người bị gọi là "Quỷ kiến sầu" - Tạ Giản, tức Tạ Tuấn An.

Mọi người đều biết rằng tiểu công tử của An Tĩnh Vương là một kẻ ăn chơi trác táng, không có chí lớn.

Hằng ngày hắn không chọc mèo đánh chó thì cũng la cà ở các chốn cờ bạc, đánh nhau gây sự là chuyện thường ngày.

An Tĩnh Vương vì hắn mà bị chỉ trích không ít lần trên triều, không quản là nhốt hắn hay dùng gia pháp, Tạ Giản vẫn cứ theo ý mình, lâu ngày An Tĩnh Vương cũng không quản nữa.

Khi ta chưa là Tiêu Ninh Từ, ta đã từng gặp hắn vài lần.

Nhưng cũng chưa nói chuyện nhiều, vì ta có chút sợ hắn.

Hơn nữa sau khi thành thân, Mặc Nghiêu còn đặc biệt bảo ta tránh xa hắn.

Nhìn vậy, Tạ Giản thực sự không có triển vọng.

Vì vậy khi nghe nói về vị tướng quân dũng mãnh trên chiến trường, ta còn tưởng là a huynh của hắn, Tạ Cẩn.

Sau này nghe Tiêu Quốc Công nói Tạ Cẩn đã bị thương ở chân trên chiến trường mấy năm trước, hiện đã chuyển sang làm quan văn, ta mới biết Tạ Giản đã gia nhập vào Long Tĩnh quân dưới trướng An Tĩnh Vương từ bốn năm trước.

Vốn dĩ Long Tĩnh quân nên khải hoàn vào kinh đúng ngày giao thừa, đón nhận sự hoan hô ca ngợi của bá tánh.

Nay Tạ Giản đã ở Vân Kinh, chắc hẳn nhận được tin về nội gián nên quay về trước.

Thấy ta đồng ý giữ bí mật, Tạ Giản cảm ơn ta lễ độ, trước khi đi còn ném lại một túi tiền, nói là chi phí thuốc men cho việc trị thương.

Ngày giao thừa, y quán đóng cửa.

Ta dẫn Ngô Hoa ra phố đón quân.

Bá tánh đứng dọc đường đến cổng thành, đông nghịt một mảng.

Đoàn quân ngày càng đến gần, tiếng reo hò càng lớn, mọi người đều hô vang tên Tạ Giản.

Những năm qua hắn chiến thắng không ngừng, đã trở thành anh hùng trong lòng bá tánh.

Bóng dáng hắn thẳng tắp hiện lên.

Tạ Giản cưỡi ngựa về, mặc áo bào trắng, áo giáp bạc, dáng người thẳng tắp như cây tùng, khí thế hùng dũng như mặt trời.

Hắn mặt không đổi sắc, cưỡi ngựa đi đầu đoàn quân.

Trong ký ức, hình ảnh người thanh niên đứng bên đường chỉ vì thắng cuộc chọi dế mà kiêu ngạo la lớn "Tiểu gia ta thật là giỏi" như người ở kiếp trước của người này.

Đến chập tối, chúng ta lên xe ngựa đến hoàng cung.

Tiêu phu nhân chỉnh lại trâm ngọc trên đầu ta, thở dài: "Nếu hoàng hậu nương nương thực sự muốn chỉ định hôn phu cho con, đừng làm mất mặt bà ấy, cứ nhận lời trước đã."

Nghe nói hoàng hậu nương nương nhiều tâm tư, tính tình thất thường.

Trước đó ta không có cảm giác gì, nay thấy Tiêu phu nhân cẩn thận như vậy, ta liền có chút lo lắng.

Lễ bộ rất am hiểu ý hoàng thượng, năm nay yến tiệc trong cung được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Ngồi xuống, ta vô thức liếc nhìn vị trí quen thuộc đó.

Ở phía đối diện không xa, gia đình Tầm Dương Hầu đang ngồi.

Mặc Nghiêu cầm ly rượu, không rõ biểu cảm.

Vị trí bên cạnh hắn trống, khiến hắn có phần cô đơn.

Ta lặng lẽ thu hồi ánh mắt.

Yến tiệc bắt đầu, mọi người nâng ly.

Trong tiệc, hoàng đế tán thưởng Tạ Giản rất nhiều.

Như thể đang say sưa, không chỉ muốn ban thưởng thêm, còn muốn thăng chức cho hắn.

Nhưng thân phận của Tạ Giản vốn đã tôn quý, dù thăng chức cũng không thể thăng lên đâu.

Tạ Giản dùng năm chữ "Là bổn phận của thần" để từ chối.

"Nói đến, Tạ tiểu tướng quân vẫn chưa thành thân nhỉ?"

Hoàng hậu nương nương lên tiếng hỏi.

Mắt Tạ Giản sâu thẳm, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Không vội."

Người thông minh đều có thể thấy hắn không có ý định lấy vợ.

Nhưng hoàng hậu nương nương nổi tiếng nhạy cảm lại như không nhận ra: "Ngươi đã qua đôi mươi, sao có thể không vội? Đừng để người lớn phải lo lắng, nhà Thượng thư bộ Hộ có một tiểu thư vẫn chưa gả, rất môn đăng hộ đối, chi bằng..."

"Thưa nương nương, thần đã có người trong lòng, sợ là phụ lòng ý tốt của nương nương rồi."

Tạ Giản cúi đầu, giọng dứt khoát.

An Tĩnh Vương bên cạnh mặt không vui.

"Đây quả là lạ, sao chưa từng nghe ai nói? Là tiểu thư nhà nào, bổn cung và hoàng thượng cũng có thể làm mối."

Mặt Tạ Giản căng thẳng, không thể trả lời.

Chỉ nghe "đinh" một tiếng.

Mặc Nghiêu đập mạnh ly rượu vàng xuống bàn, mặt hắn ửng đỏ, rõ ràng đã say.

Hắn hành lễ với bậc trên, rồi nhìn Tạ Giản: "Tạ tướng quân, hoàng thượng và hoàng hậu đều hỏi ngươi như vậy, ngươi có gì mà không thể nói ra?"

Mắt Tạ Giản hẹp lại, ánh mắt nguy hiểm.

Lạnh lùng nói: "Mặc tiểu hầu gia, ngài say rồi."

"Tuấn An à, ngươi không nói, sao người ta làm mối cho ngươi được?" Hoàng đế cũng cười phụ họa.

Ta thực sự không hiểu tình hình này.

Chẳng lẽ trong ba năm qua, Mặc Nghiêu và Tạ Giản đã kết thù gì sao?

Tạ Giản im lặng, không khí trong đại điện trở nên kỳ lạ.

"Nếu Tạ tướng quân không muốn nói, để ta nói."

Mặc Nghiêu liếc mắt nhìn hắn, từng chữ rõ ràng:

"Người Tạ tướng quân yêu, là cố thê của ta, Từ Dẫn Ninh."
 
Dẫn Ninh
Chương 6



Ta thực không biết mình rốt cuộc đã làm nên tội nghiệt gì.

Đến cả sau khi chết, vẫn bị Mặc Nghiêu lôi ra để phỉ báng.

Trong đại điện phút chốc lặng ngắt như tờ, tiếng thở cũng trở nên nặng nề hơn thường lệ. Ngay cả Tiêu Quốc Công đang say khướt, lúc này cũng tỉnh táo được phần nào.

"Người đã khuất nhiều năm, nay hà cớ gì còn lấy nàng ra làm trò cười?"

Tạ Giản khẽ nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm.

"Là trò cười hay không, trong lòng tướng quân tự khắc rõ ràng." Mặc Nghiêu dường như đã quyết tâm dây dưa đến cùng.

Cuối cùng, hoàng đế lên tiếng ngăn chặn màn kịch này.

"Tạ Tuấn An, bất kể chuyện này thật giả ra sao, ngươi cũng đã đến tuổi thành thân rồi." Hoàng đế quay sang An Tĩnh Vương, "Hoàng huynh, nếu việc này giao cho hoàng hậu lo liệu, ý huynh thế nào?"

An Tĩnh Vương liếc nhìn Tạ Giản như muốn cảnh cáo, rồi cúi người hành lễ, mỉm cười nói: "Vậy thần xin yên tâm."

Biểu cảm của Tạ Giản khó mà đoán được, nhưng chuyện này cũng khép lại trong tiếng nhạc do cung nhân tấu lên.

Ta không hiểu vì sao Mặc Nghiêu lại ép buộc Tạ Giản phải nói rõ ràng như vậy trong một dịp như thế. Dù không bàn đến thật giả, giả như Tạ Giản thực sự từng có tình cảm với ta, thì đã sao? Hiện nay thời gian đã qua, người trong lòng hắn chưa chắc còn là ta nữa.

Huống chi, Mặc Nghiêu xưa nay chẳng bận tâm đến những gì liên quan tới ta. Điều duy nhất giải thích được hành động lần này, có lẽ là hắn có thù với Tạ Giản, muốn khiến hắn mất mặt trước mọi người mà thôi.

Tưởng rằng chuyện này bắt đầu ở yến tiệc cung đình thì cũng sẽ kết thúc ở đó.

Ai ngờ tin đồn lại lan truyền, khắp kinh thành xôn xao rằng khi còn sống, ta từng có tư tình với Tạ Giản.

Thậm chí, lời kể trong trà quán còn bịa đặt rằng sau khi kết hôn, ta còn vượt tường hái hoa.

Khi còn sống, ta đã mang tiếng xấu, giờ lại càng thành kẻ muôn đời bị nguyền rủa.

Mọi người ai nấy đều thương xót Mặc Nghiêu.

Đại sư huynh còn chạy tới hỏi ta: "Sư muội đã nghe kể về ‘Chàng si tình và nàng phụ bạc’ chưa?"

Cảm ơn, ta chưa nghe.

Cũng trong khoảng thời gian này, người từ phủ Hầu tước Tầm Dương bắt đầu thường xuyên đến đây mua thuốc trị ngoại thương.

Sư huynh nói mỗi năm vào mùa đông, phủ Hầu tước đều cử người đến lấy thuốc, chỉ có năm nay là mua nhiều hơn hẳn.

Lúc ấy, ta đang bực bội vì những lời đồn, nghe thế liền ác ý nghĩ rằng, giá như chỗ thuốc đó đều dùng hết lên người Mặc Nghiêu thì tốt biết bao.

Mãi tới ngày mùng năm, khi ta vừa cố quên đi mọi chuyện, lại bị Hoàng hậu nương nương triệu vào cung.

Ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc bà sẽ bàn về chuyện hôn nhân của ta, nhưng không ngờ bà lại hỏi:

"Ninh Từ, ngươi có bằng lòng giúp bổn cung thành toàn một chuyện tốt không?"

Ta không hiểu.

Hoàng hậu cho lui các cung nữ, kéo ta ngồi xuống: "Tiệc tất niên, hoàng thượng giao việc hôn nhân của Tạ Giản tướng quân cho bổn cung, bổn cung thực sự đã chọn được một tiểu thư, chính là con gái của thượng thư bộ Hộ, Tề Mạn Nhi, cô nương không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, yêu mến Tạ Giản đã lâu, đây không phải là trời tác hợp sao!"

"Nhưng người đã quyết định, sao không trực tiếp ban hôn?"

Nghe như bà muốn nhất định ghép đôi hai người này, ta không hiểu cần ta giúp gì, chỉ cần một đạo thánh chỉ là xong.

Nghe vậy, hoàng hậu thở dài.

"Tạ tướng quân bảo vệ đất nước, vì Đại Lộc mà chinh chiến, bổn cung và hoàng thượng cũng muốn giúp hắn an tâm nơi hậu phương, nhưng ngươi cũng thấy, hôm đó hắn trăm cách từ chối, bổn cung nghĩ, nếu hắn hiểu rõ Tề tiểu thư, sẽ thay đổi ý định."

Ta hiểu rồi, không lạ khi Tiêu phu nhân nói hoàng hậu nhiều tâm tư.

Hóa ra bà muốn người ta tự nguyện chấp nhận sự sắp xếp của mình.

Ta cười hỏi: "Nhưng Ninh Từ có thể giúp gì được? Ta không quen Tạ tướng quân, chẳng lẽ đến trước mặt hắn nói từng điểm tốt của Tề tiểu thư sao?"

Hoàng hậu lại thở dài: "Tất nhiên không phải chuyện đó.

"Mặc Nghiêu nói thật hay giả không biết, nhưng không phải không có căn cứ.

"Ba năm trước, mùa đông, Tạ Giản từ phương Bắc chiến đấu trở về, bị thương nặng, mạng treo sợi tóc, hôn mê cả tháng mới tỉnh. Nhưng tỉnh lại, người vốn không tin thần phật lại phát cuồng muốn đến chùa Phục Dụy trên núi Thiên Hàn cầu phúc...

"Hôm đó tuyết lớn, hắn chưa khỏi hẳn, vẫn quỳ từng bước lên núi, suýt mất mạng. Khi đó ai cũng nghĩ hắn vì an ủi linh hồn các tướng sĩ đã chết, nhưng nay nghĩ lại, chưa chắc.

"Đặc biệt sau đó hắn còn đánh nhau với Mặc Nghiêu trên phố, nhìn phản ứng của Mặc Nghiêu hôm đó, chuyện này mười phần có chín là thật."

Ta trong lòng trầm xuống.

"Ninh Từ, hắn chưa giải tỏa được tâm ma, hôn sự này đối với ai cũng không tốt, đây là lý do ta gọi ngươi đến."

Ta im lặng một lúc: "Xin nương nương chỉ giáo."

"Ngươi ch/ết đi sống lại, lời ngươi hắn nhất định sẽ tin."

Hoàng hậu cầm tay ta mỉm cười:

"Bổn cung muốn ngươi nói với hắn, Từ Dẫn Ninh đã đầu thai, nhất định phải buông bỏ quá khứ."
 
Dẫn Ninh
Chương 7



Dù nói về quá khứ, ta lại không nhớ mình từng có giao tình gì với Tạ Giản.

Các câu chuyện lan truyền ở kinh thành mỗi người một ý.

Cho dù có một chi tiết nào đó là sự thật, ít nhất ta cũng có thể hiểu được phần nào.

Ta dù không tán thành việc ép hôn của hoàng thượng và hoàng hậu, nhưng thực lòng muốn Tạ Giản buông bỏ quá khứ.

Ở tuổi thanh xuân rực rỡ, sao phải để bản thân bị trói buộc bởi người đã khuất.

Khi hoàng hậu đưa Tạ Giản đến, ta đang ngồi chờ trong đình viện phía sau.

Tạ Giản có vẻ không muốn, nhưng lệnh của hoàng hậu không thể từ chối, hắn đành đến ngồi trước mặt ta.

"Tạ tướng quân, bổn cung tin rằng sau khi nghe lời của Tiêu tiểu thư, ngươi sẽ thay đổi suy nghĩ."

Trước khi rời đi, hoàng hậu còn nhìn ta một cái.

Ta không chắc mình có thể thuyết phục được hắn.

Tạ Giản giữ vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì.

So với hình ảnh bạch diện thư sinh trong ấn tượng, giờ đây Tạ Giản trông trưởng thành hơn nhiều.

Ta và hắn ngồi đối diện không lời, không khí ngưng trệ đầy ngượng ngùng.

"Thật sự là ch/ết đi sống lại sao?"

Không biết đã bao lâu, Tạ Giản đột nhiên thốt lên một câu.

"Tướng quân sao lại nói vậy?"

"Ta từng đọc được rằng, có người giả ch/ết, rõ ràng mạch ngừng đập, nhưng không lâu sau lại sống lại."

Trạng thái giả ch/ết, ta đã đọc trong y thư trước đây.

Không ngờ Tạ Giản cũng biết điều này.

"Nhưng ta chắc không phải giả ch/ết." Ta không thể giải thích mình là mượn xác hoàn hồn, chỉ đành nói: "Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, ta thật sự cảm nhận được linh hồn rời khỏi thân xác."

Tạ Giản hơi sững sờ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn ta.

"Trước khi ch/ết, có đau đớn không?" hắn hỏi.

"Không có cảm giác gì."

Thật ra là rất đau.

Nhưng ta đoán hắn chỉ muốn biết Từ Dẫn Ninh có ra đi thanh thản không, nên ta nói dối.

Không ngờ hắn cười một cách kỳ lạ: "Tiêu tiểu thư, ta cũng từng trải qua cận kề cái ch/ết, đó chắc chắn không phải là 'không có cảm giác gì'."

"Nếu tiểu thư muốn dùng chuyện này để khuyên ta buông bỏ, thì không cần phí công."

Tạ Giản nhìn xa xăm, ánh mắt u tối.

Hóa ra là thử ta.

"Vậy, người trong lòng tướng quân, thật sự là Từ tiểu thư?"

Tạ Giản không trả lời, nhưng biểu cảm của hắn nói lên điều đó.

Thật khó tin.

"Người đã mất rồi, người sống phải tiếp tục. Nếu Từ tiểu thư có linh thiêng, chắc chắn không muốn ngươi bị trói buộc bởi quá khứ, không thể tiến lên."

Có người nhớ đến ta đến tận bây giờ, ta đã rất cảm kích.

Không cần vì một người như ta mà tự trói buộc mình.

"Ngươi sao biết được nàng nghĩ gì?" Tạ Giản cúi mắt, lẩm bẩm không biết là nói cho ta hay cho chính mình nghe: "Nàng chắc chắn đã hận ta..."

Ta hận ngươi sao?

"Nàng hận ngươi vì điều gì?"

"Nàng đã mất nhiều năm, ta lại làm bẩn danh dự của nàng."

À, là chuyện tin đồn ở kinh thành.

"Sao lại trách ngươi, chẳng phải là do nàng chọn nhầm phu quân sao?"

Ta buột miệng, Tạ Giản lại nổi giận: "Không được sỉ nhục nàng!"

Ta cười khổ: "Là ta lỡ lời. Chỉ là việc này không liên quan đến ngươi, rõ ràng là do Mặc tiểu hầu gia tự nói, hắn không quan tâm danh phận của người vợ quá cố, sao ngươi lại tự nhận lỗi về mình?"

Tạ Giản im lặng, nhưng trong mắt hắn ẩn chứa nỗi đau vô hạn.

Người cố chấp thật khó khuyên.

Có lẽ Tạ Giản có quá khứ mà ta không biết, nhưng ta hiện tại không có tư cách hỏi đến.

"Tạ tướng quân, ngươi từng nghe về sông Vong Xuyên chưa?" ta hỏi.

"Truyền thuyết kể rằng, sông Vong Xuyên nằm giữa đường Hoàng Tuyền và Minh Phủ, linh hồn người c.h.ế.t phải đi thuyền qua mới đến được bờ bên kia để đầu thai."

Tạ Giản không hiểu sao ta đột nhiên nhắc đến chuyện này, chỉ ngây ra nhìn ta.

"Trên sông Vong Xuyên có một cây cầu tên là cầu Nại Hà, trên cầu có một bà lão tên Mạnh Bà, chuyên nấu nước Mạnh Bà để người c.h.ế.t uống quên đi ký ức trần thế. Người c.h.ế.t phải uống nước này mới qua được sông, ngươi biết vì sao không?"

"Vì sao?"

"Vì thuyền không chịu nổi." Ta cười giải thích: "Yêu hận si mê đều là gánh nặng, sông Vong Xuyên cạn sâu không đồng đều, nếu không xóa bỏ những mối liên hệ với trần thế, sẽ như mang đá nặng, chưa đến bờ đã chìm."

Tạ Giản trầm tư một lúc, hỏi ta: "Cô nương muốn nói gì?"

Ta thu lại nụ cười, nói từng chữ một:

"Nếu sự gắn bó của người sống cũng như vậy thì sao?"
 
Dẫn Ninh
Chương 8



Hôm đó, ta ở Thuận Ninh cung khuyên nhủ Tạ Giản, khi rời đi, hắn vẫn giữ biểu cảm ngẩn ngơ.

Tạ Giản hiện tại tin vào thần phật, lời ta nói chắc chắn đã vào tai hắn.

Người c.h.ế.t không thể đầu thai, là do sự gắn bó của người sống.

Lời này thật độc ác, nhưng ta không muốn hắn bị trói buộc bởi quá khứ.

Vì một người đã c.h.ế.t mà đau khổ ngày đêm, thật không đáng.

Từ Dẫn Ninh đã chết, đây là sự thật.

Ta tiếp tục theo sư phụ và các sư huynh học y thuật.

Sau rằm tháng giêng, bệnh nhân ở y quán ngày càng nhiều, đa phần là các bệnh cảm lạnh.

Mọi người bận rộn không ngớt, các thầy thuốc từ sáng đến tối đều bận rộn.

Ta ở y quán bận rộn, chẩn đoán và kê thuốc cho bệnh nhân đến khám.

Liên tục làm việc, ta cảm thấy như mình đã thay da đổi thịt.

Đêm ngủ không ngon, sáng dậy sớm, ta đến Kế Thế Đường sớm hơn thường ngày.

Giờ này trên phố còn chưa có ai.

Từ xa ta đã thấy trước cửa Kế Thế Đường có một người nằm.

Ta vội chạy đến đỡ, hóa ra là một thiếu nữ trẻ.

Cô gái ngất xỉu, khi ta chạm vào người cô, cô phát ra tiếng rên đau đớn.

"Đừng... xin đừng..."

Cô gái nhíu mày, giọng yếu ớt dưới lớp khăn che mặt càng thêm nhỏ.

Ta phải dùng khá nhiều sức mới đỡ được cô vào trong, mạch cô yếu, tứ chi lạnh ngắt, còn sốt cao, không biết đã nằm ngoài cửa bao lâu trong mùa đông này.

"Cô nương, cô nương..."

Ta gọi mấy tiếng, cô không phản ứng, chỉ nhíu mày đau đớn nằm đó.

Ta vén tay áo cô lên để bắt mạch, chỉ nhìn thấy cánh tay đã làm ta kinh hãi.

Cổ tay cô đầy vết thương.

Nghĩ đến tiếng kêu của cô khi ta đỡ, ta liền vén tay áo bên kia lên.

Bầm tím, sẹo, vết thương chưa lành.

Trên cổ tay trắng mảnh của cô thật đáng sợ.

Chính những vết thương này đã khiến cô sốt cao.

Ta đứng dậy định phối thuốc, nhưng vừa bước đi đã bị cô nắm lấy tay áo.

"Tha lỗi cho ta... tha lỗi cho ta..."

Giọng cô nức nở, ta quay lại nhìn, cô đã mở mắt.

"Cô nương, cô nằm nghỉ trước, ta đi lấy thuốc." Ta nhẹ giọng an ủi.

Cô gái kéo tay áo ta không buông, nước mắt thấm ướt khăn che mặt, khuôn mặt quen thuộc hiện ra.

Cô nhìn ta, ánh mắt long lanh.

"Tha lỗi cho ta, ta chuộc tội...

"Xin ngươi tha lỗi...

"Từ cô nương."

Ba chữ đó khiến ta kinh hãi.

Khi tỉnh lại, cô đã buông tay, ngất đi.

Chắc là sốt cao mà nhận lầm người.

Ta đưa tay kéo khăn che mặt của cô ra, theo sự rơi xuống của khăn, khuôn mặt quen thuộc trong ký ức dần rõ ràng.

Là Tô Dạng Nguyệt.
 
Dẫn Ninh
Chương 9



Vào năm thứ tư lấy Mặc Nghiêu, ta gặp được Bạch Nguyệt Quang mà người ta thường nhắc đến của Mặc Nghiêu.

Nàng trốn sau lưng Mặc Nghiêu, dáng vẻ lo lắng, sợ sệt.

Mặc Nghiêu nói, Tô Dạng Nguyệt không còn nhiều thời gian, nguyện vọng cuối cùng của nàng là được ở bên Mặc Nghiêu trước khi qua đời.

Lúc đó, cậu ta vừa mới thất thế, cả gia đình bị đày đến biên thùy.

Ta đau đớn khôn nguôi, sức khỏe ngày càng suy sụp, nên khi nhìn Mặc Nghiêu, ánh mắt ta thêm phần dữ dội: "Ta chưa chết, hầu gia đã muốn đón tân nương vào cửa rồi sao? Hiện tại chỉ có thể làm thiếp thôi nhỉ?"

Mặc Nghiêu mặt mày đen lại, lạnh lùng quát ta: "Từ Dẫn Ninh, nàng không thể nói chuyện đàng hoàng sao?"

Nói chuyện đàng hoàng? Ta phải nói thế nào cho đàng hoàng?

Ta còn chưa vượt qua được nỗi đau mất con năm ngoái, giờ lại mất đi người thân duy nhất, bây giờ còn phải nhìn chồng mình đưa nữ nhân khác về nhà, chẳng lẽ ta phải bình thản mỉm cười chấp nhận sao?

"Từ tiểu thư, ta chưa kịp cảm ơn ngươi vì đã cứu mạng A Nghiêu ca ca."

Tô Dạng Nguyệt cúi đầu, ngoan ngoãn cảm ơn ta.

Nàng rốt cuộc đứng ở vị trí nào mà nói lời cảm ơn?

Ta nhìn nàng, nàng mặc một bộ đồ màu nhạt, trang sức đơn giản, vẻ ngoài thanh khiết khiến nàng càng thêm phần thanh tao xuất chúng.

Ta nhớ Mặc Nghiêu không bao giờ cho phép ta mặc quần áo màu nhạt trước mặt hắn.

Ta gượng đứng dậy, đến gần nàng, Mặc Nghiêu liền vô thức giơ tay chắn trước mặt nàng.

Ta cười lạnh, giơ tay tát mạnh.

—— "Gọi phu nhân."

……

Lúc đó, Tô Dạng Nguyệt thần thái linh hoạt, tinh thần sáng láng, thật khó liên tưởng đến nàng hiện tại với bộ dáng bệnh tật này.

Nàng sao lại bị thương nhiều như vậy?

Những vết thương sâu đến mức có thể thấy xương.

Sau khi ta cho nàng uống thuốc hạ sốt và xử lý vết thương, tam sư huynh cũng đến.

Hắn nhìn thấy Tô Dạng Nguyệt liền giật mình.

"Đây, đây là tiểu thư của Tiệm Vải Tô thị sao?"

"Chắc vậy... Sư huynh, sao huynh biết?"

Hắn không tin nổi, tiến lại gần xem xét Tô Dạng Nguyệt, càng nhìn, lông mày hắn càng nhíu chặt.

"Nàng đã mất tích ba năm rồi, sao hôm nay lại xuất hiện ở Vân Kinh?"

Mất tích?

Tam sư huynh cũng tiến lại xem xét, dù đã quen nhìn thấy vết thương, hắn cũng không khỏi hít sâu khi thấy vết thương trên tay Tô Dạng Nguyệt.

"Ba năm trước, chủ tiệm vải Tô đến kinh thành dán thông báo khắp nơi tìm con gái, tìm một năm không thấy, ai cũng nghĩ Tô tiểu thư không may gặp nạn, rồi lại rời Vân Kinh."

Tam sư huynh nhìn Tô Dạng Nguyệt trên giường, "Lúc đó ta đi hái thuốc, đặc biệt để ý một chút, muốn nói giúp tìm trên đường, không ngờ hôm nay lại gặp."

Ta từng nghe ở hầu phủ, Tiệm Vải Tô thị vốn mở ở Vân Kinh, sau đó Mặc Nghiêu và Tô Dạng Nguyệt yêu nhau, Mặc lão phu nhân không coi trọng thân phận thương nhân của Tô Dạng Nguyệt, không khuyên được Mặc Nghiêu từ bỏ, liền dùng một số thủ đoạn đuổi nhà họ Tô ra khỏi Vân Kinh.

Sao lại mất tích?

Sau khi ta chết, Mặc Nghiêu không cưới Tô Dạng Nguyệt, ta còn tưởng nàng đã rời kinh thành về nhà.

Tô Dạng Nguyệt trên giường ngủ không yên, liên tục nói mớ.

Nghĩ lại, tại sao nàng lại xin lỗi ta?

Ta còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, đã nghe thấy bên ngoài có người xông vào.

Từ cửa, mấy gã nam nhân hung tợn ùa vào.

Không hiểu sao, ta cảm thấy bọn họ đến tìm Tô Dạng Nguyệt.

Tam sư huynh chậm hơn ta một bước, ta vội ra hiệu cho hắn đừng ra mặt.

"Gọi quản lý của các ngươi ra đây!"

Gã nam nhân xăm trổ dẫn đầu hống hách quát, chẳng thèm để ta vào mắt.

"Ta là đại phu ở đây, có chuyện gì nói với ta." Ta không vui nói.

Gã xăm trổ liếc ta từ trên xuống dưới, cười nhạt: "Ngươi là một mụ đàn bà, tính là đại phu gì?"

Lúc này ta mới nhận ra mình mải lo cho Tô Dạng Nguyệt mà quên thay y phục.

"Ta nói là thế, đây là y quán, nếu các ngươi không đến khám bệnh thì xin mời về." Ta nói rồi gọi người ra tiễn khách.

Gã xăm trổ nhìn đồng bọn, rồi nói: "Chủ nhân chúng ta có một nữ nô chạy trốn, nữ nô đó đáng ghét, trộm không ít đồ, nghe nói đã đến Kế Thế Đường, bọn ta đến đây muốn lục soát."

"Vậy các ngươi là quan binh sao?" Ta bình tĩnh hỏi, "Có lệnh bài không?"

"Tất nhiên không phải, một nữ nô mà cần quan binh đi tìm sao!" Gã xăm trổ rõ ràng mất kiên nhẫn.

"Nếu vậy, ta không thể để các ngươi vào lục soát."

"Cái gì? Ngươi biết bọn ta là ai không!" Gã xăm trổ trợn mắt, từ túi móc ra một miếng gỗ khắc chữ "Mặc" to tướng, "Bọn ta là người của hầu phủ, cái y quán rách nát này còn không vào được sao?"

Ta mới hiểu thế nào là dựa thế h.i.ế.p người.

Nhưng, hóa ra là Tầm Dương Hầu phủ?

Ta có chút do dự.

Nếu nói Tô Dạng Nguyệt sau khi bị thương được Mặc Nghiêu cứu về hầu phủ cũng không chừng.

Nhưng nhìn bọn họ hùng hổ và cách gọi, lại thấy không giống.

Nếu hầu phủ an toàn, sao nàng phải trốn ra?

Hay nàng đã bị giam cầm ở Mặc phủ ba năm qua?

Tâm trí ta như thủy triều, cuối cùng quyết định tin vào trực giác của mình.

"Luật pháp Đại Lộc không viết lệnh của hầu phủ tương đương với nha môn, đây là Vân Kinh, ngay dưới chân thiên tử, các ngươi còn dám tự tiện xông vào?"

Ta ánh mắt lạnh lùng, nhìn hắn không chút khiêm nhường.

Thông thường, các quan viên cao cấp ở kinh thành không dám tự tiện làm càn, vì chỉ cần một chút sai lầm là bị đưa lên trước mặt hoàng thượng để chỉ trích.

Nhưng những người trước mặt ta lại không biết điều, y quán nổi tiếng như Kế Thế Đường mà bọn chúng cũng dám làm loạn, ta liền biết bọn chúng nhất định là tay chân của Mặc Nghiêu.

Mặc Nghiêu tuy là văn quan, nhưng rất thích đấu đá, có lẽ là do từng ở trong quân doanh.

Vì vậy, hắn thường tìm những kẻ mạnh làm tay chân cho mình, thường là thưởng tiền để hai bên tranh đoạt, còn hắn thì ngồi xem họ đánh nhau đến chảy m.á.u mà vui vẻ.

Người ta nói, nơi nghèo hèn sinh ra kẻ gian xảo.

Khi ta còn sống, hầu phủ đã mua không ít kẻ hung hãn từ nơi khác đến.

Những người này bạo lực, thích đánh nhau, không coi trọng quy tắc quê nhà, tất nhiên cũng không coi quy tắc nơi khác ra gì.

Nhưng, đây là Vân Kinh.

Mọi cử động đều bị kiểm soát.

"Các ngươi hôm nay lấy danh nghĩa của Tầm Dương Hầu xông vào đây, không chắc ngày mai Tầm Dương Hầu sẽ bị tố cáo về tội lợi dụng quyền lực. Tố một tội, phải cắt một người, tố hai tội, phải g.i.ế.c hai người."

Ta giả vờ uyên bác để đe dọa, "Luật pháp Đại Lộc cấm tư hình, nhưng nô lệ đã ký khế ước bán thân không nằm trong hạn chế đó, các ngươi nếu dám đảm bảo chủ nhân sau khi bị tố cáo không tức giận mà trút giận lên các ngươi, ta cũng không ngại các ngươi lấy mạng ra đánh cược."

Nghe vậy, bọn họ quả nhiên chần chừ.

Ta tin rằng họ đã chứng kiến Mặc Nghiêu xử lý hạ nhân phạm tội như thế nào.

Thực ra chỉ cần Mặc Nghiêu nói cho họ biết quy tắc ở kinh thành, họ sẽ không làm liều như vậy.

Đây là Vân Kinh, mọi cử động đều bị kiểm soát.

Lý do không nói cho họ biết chỉ có một:

Mặc Nghiêu thích thú khi thấy họ phạm sai lầm.

Thích nhìn họ chìm trong sợ hãi và hối hận.

Đôi khi ta thật buồn cười vì mình hiểu Mặc Nghiêu quá rõ.

Trong cuộc hôn nhân này, hắn từ đầu đến cuối đều căm hận ta, ta cũng trong nỗi đau cuối cùng mà cạn kiệt tình yêu, bắt đầu hận hắn.

Nhưng điều đó không ngăn cản chúng ta trở thành người hiểu nhau nhất.

Thật kinh tởm.

Mấy tên đàn ông lực lưỡng đã có ý định rời đi, ai dám lấy mạng mình ra đánh cược chứ?

Ta thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu ta hứa không trừng phạt thì sao?"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau cánh cửa.

Mấy tên tay chân lập tức nhường đường, một người đàn ông cao lớn bước tới.

Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Ta lạnh lùng nhìn người trước mặt, hắn cũng nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm đầy ác ý.

Ta giả vờ do dự: "Mặc tiểu hầu gia?"

Ta mới hiểu thế nào là dựa thế h.i.ế.p người.

Nhưng, hóa ra là Tầm Dương Hầu phủ?

Ta có chút do dự.

Nếu nói Tô Dạng Nguyệt sau khi bị thương được Mặc Nghiêu cứu về hầu phủ cũng không chừng.

Nhưng nhìn bọn họ hùng hổ và cách gọi, lại thấy không giống.

Nếu hầu phủ an toàn, sao nàng phải trốn ra?

Hay nàng đã bị giam cầm ở Mặc phủ ba năm qua?

Tâm trí ta như thủy triều, cuối cùng quyết định tin vào trực giác của mình.

"Luật pháp Đại Lộc không viết lệnh của hầu phủ tương đương với nha môn, đây là Vân Kinh, ngay dưới chân thiên tử, các ngươi còn dám tự tiện xông vào?"

Ta ánh mắt lạnh lùng, nhìn hắn không chút khiêm nhường.

Thông thường, các quan viên cao cấp ở kinh thành không dám tự tiện làm càn, vì chỉ cần một chút sai lầm là bị đưa lên trước mặt hoàng thượng để chỉ trích.

Nhưng những người trước mặt ta lại không biết điều, y quán nổi tiếng như Kế Thế Đường mà bọn chúng cũng dám làm loạn, ta liền biết bọn chúng nhất định là tay chân của Mặc Nghiêu.

Mặc Nghiêu tuy là văn quan, nhưng rất thích đấu đá, có lẽ là do từng ở trong quân doanh.

Vì vậy, hắn thường tìm những kẻ mạnh làm tay chân cho mình, thường là thưởng tiền để hai bên tranh đoạt, còn hắn thì ngồi xem họ đánh nhau đến chảy m.á.u mà vui vẻ.

Người ta nói, nơi nghèo hèn sinh ra kẻ gian xảo.

Khi ta còn sống, hầu phủ đã mua không ít kẻ hung hãn từ nơi khác đến.

Những người này bạo lực, thích đánh nhau, không coi trọng quy tắc quê nhà, tất nhiên cũng không coi quy tắc nơi khác ra gì.

Nhưng, đây là Vân Kinh.

Mọi cử động đều bị kiểm soát.

"Các ngươi hôm nay lấy danh nghĩa của Tầm Dương Hầu xông vào đây, không chắc ngày mai Tầm Dương Hầu sẽ bị tố cáo về tội lợi dụng quyền lực. Tố một tội, phải cắt một người, tố hai tội, phải g.i.ế.c hai người."

Ta giả vờ uyên bác để đe dọa, "Luật pháp Đại Lộc cấm tư hình, nhưng nô lệ đã ký khế ước bán thân không nằm trong hạn chế đó, các ngươi nếu dám đảm bảo chủ nhân sau khi bị tố cáo không tức giận mà trút giận lên các ngươi, ta cũng không ngại các ngươi lấy mạng ra đánh cược."

Nghe vậy, bọn họ quả nhiên chần chừ.

Ta tin rằng họ đã chứng kiến Mặc Nghiêu xử lý hạ nhân phạm tội như thế nào.

Thực ra chỉ cần Mặc Nghiêu nói cho họ biết quy tắc ở kinh thành, họ sẽ không làm liều như vậy.

Đây là Vân Kinh, mọi cử động đều bị kiểm soát.

Lý do không nói cho họ biết chỉ có một:

Mặc Nghiêu thích thú khi thấy họ phạm sai lầm.

Thích nhìn họ chìm trong sợ hãi và hối hận.

Đôi khi ta thật buồn cười vì mình hiểu Mặc Nghiêu quá rõ.

Trong cuộc hôn nhân này, hắn từ đầu đến cuối đều căm hận ta, ta cũng trong nỗi đau cuối cùng mà cạn kiệt tình yêu, bắt đầu hận hắn.

Nhưng điều đó không ngăn cản chúng ta trở thành người hiểu nhau nhất.

Thật kinh tởm.

Mấy tên đàn ông lực lưỡng đã có ý định rời đi, ai dám lấy mạng mình ra đánh cược chứ?

Ta thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu ta hứa không trừng phạt thì sao?"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ sau cánh cửa.

Mấy tên tay chân lập tức nhường đường, một người đàn ông cao lớn bước tới.

Không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Ta lạnh lùng nhìn người trước mặt, hắn cũng nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm đầy ác ý.

Ta giả vờ do dự: "Mặc tiểu hầu gia?"
 
Back
Top Bottom