Siêu Nhiên Damon

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
1813477-256-k42054.jpg

Damon
Tác giả: SterekFan
Thể loại: Siêu nhiên, Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi Leana Rockwell tình cờ phát hiện ra những bí mật đằng sau bữa tiệc cưới sắp tới của mình nhưng bị hoãn lại vì Lance—vị hôn phu của cô bất ngờ gặp tai nạn và chìm trong hôn mê.

Trong thời gian chờ đợi Lance tỉnh dậy thì cô dần vén lên tấm màn bí ẩn và biết được rằng, như bữa tiệc cưới của mình thì Lance cũng có những bí mật.

Những bí mật mà cô ước đã chưa bao giờ tìm ra.​
 
Damon
Damon - Chương 1


Chương 1Tôi không chắc là nên cảm thấy ra sao nữa?

Vì sao ư?

Bởi vì hiện giờ tôi đang ở bệnh viện, không phải vì tôi bị thương hay gì đâu, mà chỉ đơn giản là đi thăm bệnh—người mà tôi không hề có tình cảm gì với và cũng là người tôi sắp cưới.

Lance Jerkins.Đó là một bệnh viện điển hình, bạn biết đấy: nước sơn tường, khăn trải giường, màu áo của bác sĩ,...hầu hết tất cả đều màu trắng—một màu luôn làm cho tôi có cảm giác bồn chồn và có lẽ...rợn người.

Tôi không biết vì sao nữa nhưng tôi cá nhiều người cũng có cảm giác như tôi.Hít một hơi thật sâu vào, tất nhiên rồi, và cả cái mùi đặc trưng của bệnh viện nữa chứ.

Nó giống như là pha lẫn đâu đó giữa mùi thuốc và mùi máy lạnh.

Tôi không chắc lắm nhưng có thể là gần như vậy.Đi dọc theo hành lang, tôi có thể thấy trước mặt mình hướng 11h là một vị bác sĩ khoảng ở cuối độ tuổi ba mươi, mặc áo blouse trắng dài tới lửng đùi, đang chạy vộ vãi về hướng đối diện tôi đi.

Sau lưng ông ta là hai người y tá nữ—vẻ mặt họ đều khẩn trương và cùng nhau cả ba người xông vào một căn phòng nào đó.

Từ chỗ tôi đứng có thể nghe được tiếng khóc nức nở phát ra.

Tôi thở dài.

Lại thêm một điều mà tôi không thích về bệnh viện.

"Có lẽ," tôi thì thầm.

"Không, phải nói rằng chắc chắn cái chết là điều không ai có thể tránh khỏi.

Không trừ một ai cả."

"202, 203, 204, 205,..."

"206 đây rồi," tôi nói.

Tâm trạng bình tĩnh lúc bấy giờ của tôi đã biến mất và thay vào đó là là sự bồn chồn.

Bạn biết đấy, cũng giống như khi căng thẳng hay hồi hộp thì có những nút thắt tự động xuất hiện và chuyển động trong phần dưới của bụng bạn.

Một cảm giác không dễ chịu chút nào.

Và tôi cũng nhận thức được rằng mồ hôi đang đổ ra ồ ạt ra hai lòng bàn tay (dấu hiệu của sự lo lắng).

Sau khi nhanh chóng chùi mồ hôi vào chiếc quần jeans của mình, tôi lấy một hơi thở thật sâu và mở toanh cửa phòng. **********Vẫn như thường lệ, nằm hôn mê trên chiếc giường bệnh là vị hôn thê của tôi—người mà đáng lẽ tôi phải cưới từ một tuần trước nhưng vì Lance tai nạn đập đầu vào cạnh bàn hai ngày trước ngày cưới nên đám cưới bị hoãn lại.Tôi tiến lại gần.

Mắt anh vẫn nhắm chặt, môi thì nhợt nhạt, quấn chặt xung quanh đầu là cuộn băng y tế màu trắng.

Tôi thở dài...Nhiều người nói rằng vụ tai nạn trước đám cưới này là một điều không may, nó sẽ mang nhiều xui xẻo cho cuộc hôn nhân sắp tới.

Tôi thì chỉ cười thầm.

Như thể cuộc hôn nhân này là thật, nhưng nó cũng không hẳn là giả, không hẳn vậy.

Ý tôi là, mẹ tôi tình cờ làm việc cho công ty của ba Lance và ông ấy cũng biết rằng mẹ tôi có một đứa con gái và một đứa con trai nên ông ta muốn mẹ gả tôi (đứa con gái duy nhất) cho đứa con trai thứ nhì của mình—Lance (đừng hỏi tôi vì sao ông ta làm vậy, tôi không biết đâu).

Nhưng điều làm tôi buâng khuâng là tại sao tôi, ý tôi là, đối với một người giàu có như ông Jerkins—ba Lance, thì ông có thể chọn bất kì cô gái nào mình muốn, thậm chí là phụ hợp cả về địa vị và tiền bạc cho con trai mình.Khi được hỏi về điều đó thì ông Jerkins chỉ nhúng vai và nói.

"Cháu là đủ rồi," và thêm vào "Trên cả đủ."

Hử?

Đó là một câu trả lời bao quát và hàm ý, tôi chắc chắn vậy và nếu ông Jerkins đã nói rõ ràng hơn về từ "đủ" thì tốt biết mấy.

Điều đó đến bây giờ vẫn làm tôi bối rối.Lúc đầu mẹ tôi do dự vì nghĩ đó không phải là một ý kiến hay nhưng tôi đồng ý.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó và tại sao không chứ, đó là cũng là một cơ hội để giúp em trai tôi, Seth có thể vào được trường đại học mà nó hằng mong muốn và mẹ cũng đỡ lo lắng về những hóa đơn hàng tháng.

Nếu chẳng may cuộc hôn nhân không theo như ý muốn thì tôi luôn có thể li hôn.Tôi chấp thuận và blah...blah...blah...chúng ta đang ở đây, tại bệnh viện.Trở lại chủ đề chính, việc Lance và tôi cưới nhau ấy là điều mà nhiều người hằng mong muốn, hay nói chính xác hơn Lance là người mà các cô gái luôn mong muốn—được cưới.

Nguyên nhân chủ yếu là vì ông Jerkins, theo tôi được biết, đã tự xây dựng việc kinh doanh của riêng mình từ khi còn rất trẻ mà bây giờ đã phát triển lớn mạnh thành tập đoàn The Jerkins.

Nó bao gồm hệ thống các chuỗi nhà hàng, khách sạn, khu nghỉ dưỡng,...và tôi cũng nghe nói rằng hàng năm, chỉ riêng mình ông Jerkins thôi thì lương cũng đã đến lên tới mười một con số không hoặc hơn.Điều đó khiến Lance và anh trai Lance—Chuck (những người thừa kế) trở thành mục tiêu 'sáng giá' của nhiều cô gái.

Họ tranh giành nhau sự chú ý của anh em nhà Jerkins như họ tranh giành những chiếc giày Valention khi chúng được sale off.

Chỉ có điều lúc này, những đôi giày Valentino là Lance và Chuck.Tôi cũng chả thèm quan tâm nếu họ sẵn sàng ném luôn cả cơ thể mình cho anh em nhà Jerkins đâu, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ cho giới tính của mình thôi.

Dù sao, (nếu tôi không lầm) thì nó được nói rằng 'hôn nhân được xây dựng chủ yếu trên cơ sở của tình yêu và sự tôn trọng, tin tưởng lẫn nhau...' đúng không?

Trong khi đó cuộc hôn nhân này chỉ đơn giản là không có tình yêu chứ đừng nói chi đến những vấn đề khác như sự tin tưởng hay tôn trọng.

Tôi chỉ không thể...Tiếng cánh cửa phòng mở kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình.

Liếc nhìn lẹ qua cái đồng hồ treo trên tường, hmm...gần bốn giờ, tôi liền quay sang hướng cánh cửa.

Bước vào phòng là ba mẹ Lance.

Hay thật!

Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa đơn và bước tới chào hỏi họ.

Tôi nói bằng một giọng lịch sự nhất có thể "Hai bác mới tớ..." nhưng chưa kịp nói hết câu thì bị cắt ngang.

Tôi không ngạc nhiên!"

Lance thế nào rồi?"

ông Jerkins hỏi bằng giọng lạnh lùng và chỉ tay về hướng Lance đang nằm.

Thật sự à?

Ý tôi là không thèm đáp lại một câu như 'Chào cháu, Leana.'Bà Jerkins hay còn được thích gọi là Jenny, la lên, "Jonathan!!!" và dùng khủy tay phải của mình thúc vào cánh tay bên trái của ông Jerkins.

Ông ta ngay sau đó cau mày!

Jenny liền quẳng cho ông Jekins một cái nhìn rất chi là anh-nghĩ-anh-đang-làm-gì-thế-im-đi-!.Sau đó Jenny quay sang nhìn tôi và cười thân thiện "Chào cháu, Leana."

Ít ra vẫn có người còn tử tế với tôi, tốt hơn rồi rồi đó!

Tôi cười đáp lại."

Umm...Lance vẩn còn hôn mê, không có biến chuyển gì mới cả."

Tôi trả lời cho câu hỏi lúc đầu của ông Jerkins hay còn gọi là NCM (ngài cau mày).

Nhưng nghiêm túc đấy, nếu ông ta không thích tôi đủ để nói chuyện lịch sự thì tại sao lại muốn tôi làm con dâu tương lai chứ?

Và từ khi Lance bị tai nạn đến giờ, NCM cư xử như toàn bộ việc đó là lỗi của tôi—mà thật sự là không phải."

Ồ!"

Jenny nói, giọng buồn bã."

Nhưng cháu tin là Lance sẽ sớm tỉnh dậy thôi."

Đó là một lời nói dối!

Tôi thật sự không biết khi nào anh ta tỉnh dậy cả.

Và một phần trong tôi có thể nói là phần tội lỗi—mừng vì toàn bộ tai nạn trên đồng nghĩa với việc hoãn đám cưới nhưng mặt khác tôi cảm thấy tội nghiệp khi Lance bị hôn mê.Jenny cười một nụ cười buồn bã rồi trả lời "Bác cũng mong là vậy."

"Vậy," tôi bắt đầu hỏi "Anh Chuck đâu rồi bác?"

"À!

Nó đang..."**************(Khoảng một tiếng sau đó)Tôi bước ra khỏi thang máy bệnh viện và thở phào với sự nhẹ nhõm.

Một tiếng vừa rồi thật sự không dễ chịu chút nào.

Bà Jerkins thật sự rất tốt nhưng NCM thì...Cứ tưởng tượng cuộc nói chuyện mà chỉ có Jenny và tôi tham gia đi trong khi đó NCM chẳng nói câu nào.

Thỉnh thoảng khi được Jenny hỏi thì ông ta chỉ gật đầu hoặc trả lời 'à, ừ' là cùng.

Không dễ chịu chút nào.

Khi nào có NCM thì cứ thể là luôn luôn khó xử.Bên ngoài bệnh viện, trời bắt đầu đổ mưa và tôi lại không đem dù.

Tôi liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay giả da màu đen của mình.

Ngu thật!

Năm giờ—giờ cao điểm.

Ngu thật!!!Đúng như lời tôi nói, nhiều người bước ra từ bệnh viện chạy hối hả về hướng tầng hầm để lấy xe, nhiều người khác thì đứng bên lề đường chờ taxi.

Còn trên đường, xe bắt đầu đông dần nhưng điều khiến tôi chú ý là người thanh niên đứng đối diện với tôi bên kia đường—tay cầm một chiếc dù màu đen.Anh ta nhìn lớn hơn tôi vài tuổi và khoảng ở giữa độ tuổi đôi mươi, tóc đen ngắn, thân người cao, rất cao là đằng khác nếu so với những người đứng bên cạnh.

Khoác bên ngoài là chiếc áo khoác đen dài trên đầu gối vài cen-ti-mét còn đôi găng tay thì...trời ạ....tôi cau mài...lại màu đen.

Thằng này chắc hẳn rất thích màu đen, tôi thầm nghĩ.

Liếc lên nhìn khuôn mặt, tim tôi như ngừng đập, thật sự là rất đẹp, rất đẹp.

Tất cả mọi thứ—xương gò má, mũi, đôi môi đều hoàn hảo.

Vẻ mặt bí ẩn cộng với cách anh ta chọn quần áo toàn màu đen đã toát lên sự bí ẩn và tôi cũng cảm thấy, phần nào nó quyền lực?Khi nhìn vào mắt anh ta, hơi thở của tôi như bị nghẹn ở cổ họng.

Và cái cách anh ta nhìn tôi đấy, tôi không rõ lắm là gì nhưng nó làm cho tôi có cảm giác như là xuyên thấu tâm hồn của chính mình và khiến cho tôi không thể nhìn đi chỗ khác được.

Rồi có những cảm giác mới mẻ, chúng xuất hiện và chạy dồn dập khắp tất cả các tế bào trong cơ thể—một cảm giác lạ mà tôi chưa bao giờ có.

Và sau đó anh ta làm một điều bất ngờ mà tôi nghĩ không ai nên làm với người lạ, nhất là những người mình hoàn toàn không biết gì về và đứng đối diện bên kia đường—anh ta cười với tôi.

Nghiêm túc đấy!

Trong khi đáng lẽ tôi phải cảm thấy rùng mình hoặc gởn tóc gáy khi một người hoàn toàn xa lạ CƯỜI VỚI MÌNH—nhất lại là một chàng trai trẻ (vì thanh niên ngày nay không thường cười với những người xa lạ khi họ gặp ngoài đường và nếu có thì phần lớn là có ý định xấu) thì tôi lại cảm thấy ấm áp và nó như là, tôi không biết nữa...rất dễ chịu?Và tôi, bây giờ cũng có thể nghe được nhịp đập nhanh hơn bình thường của chính tim mình.

Bởi vì nụ cười đó.Thật xấu hổ!

Và bỗng dưng tôi bất giác nhận ra một điều: mọi người thường không cười với người lạ khi gặp trên đường...và chỉ cười khi họ gặp người mình quen biết, đúng không?

Tôi vô thức quay người nhìn sang trái xong sang phải rồi theo đó là sau lưng mình.

Tôi không nhìn thấy ai có thể nói là đang cười đáp lại anh ta vì hiện giờ trên lề đường rất vắng với một vài người đang chạy vội vã để tránh mưa.

Để xác minh chắc chắn là anh ta cười với mình, tôi nhìn về phía bên kia đường—nơi mà anh ta đứng lúc ban nãy nhưng anh ta bây giờ không còn ở đó.

Và cứ như thể là biến mất vào không trung.Thật kì lạ! _______________________________________________________________[SterekFan's Message]: Thật sự đây là câu chuyện đầu tiên của SterekFan trên wattpad nên mong các bạn cho ý kiến và ủng hộ.

Mình biết là viết chưa được hay lắm nhưng mình đang cố gắng để cải thiện nó. 🙁 Nếu phát hiện ra bất kì lỗi gì thì mong các bạn sẽ nói với mình bằng cách đăng bình luận (post comment).

Xin cảm ơn!

Và mình cũng rất muốn biết các bạn nghĩ gì về câu chuyện Damon. 🙂Vote?Comment?Fan?
 
Damon
Damon - Chương 2


Chương 2Ngay bây giờ, chạy nhanh nhất có thể là điều mà tôi đang cố gắng làm.

Tôi có thể nghe thấy rõ trái tim đập thình thịch, khác hẳn so với lúc bình thường và cảm giác mồ hôi đang chảy nhễ nhại khắp khuôn mặt và lưng khiến cho tóc tôi dính lại với nhau.

Từ kinh khủng cũng không thể diễn tả hết lúc này tóc tôi xấu như thế nào.Nhưng nó không quan trọng.Tôi còn cảm nhận được sự đau nhói chạy quanh khắp cơ thể mình, trong từng khúc xương và rồi cảm giác rất rát trên da thịt.Tặc lưỡi, tôi nghĩ thầm: chắc chảy máu rồi.

Tất cả những điều đó: sự mệt mỏi, chảy máu và đau nhứt không thành vấn đề.

Mà vấn đề quan trọng ở đây là làm thế nào tôi có thể thoát chết được.Cúi đầu xuống một chút, đồng thời giơ hai cánh tay lên ngang bụng (tôi biết, một hành động thật ngu ngốc khi đang chạy) nên tôi chỉ dám làm trong vòng chưa đầy hai giây để kiểm tra xem mình có ổn không.

Hay nói cách khác, để xem liệu có vết thương nghiêm trọng nào có thể gây nhiễm trùng và để lại sẹo về sau không.Và nếu như tôi may mắn thoát chết và tính đến chuyện 'những vết sẹo về sau'.

Biết được vận may của mình, hoặc là người tôi sẽ đầy vết thương hay không thể thoát chết hoặc cả hai.Khi nhìn xuống, đúng như vậy, khắp cánh tay tôi đều có những vết sướt do va phải những chiếc lá nhọn khi chạy trốn trong cánh đồng ngô.

Tôi đã thấy ai hay nói một cách chính xác hơn, thứ gì đó ở ngay sau lưng mình.Chúng độ khoảng mười tên hoặc hơn và chắc chắn không phải là người.

Một số ít trong số bọn chúng (khoảng hai tên) đội mũ trùm màu đen nối với phía sau cổ áo choàng mà được thiết kế rất tỉ mỉ, phù hợp cho chuyển động với một màu đen huyền bí bao trùm, phủ che đầu, hai tay và dài đến tận chân nên tôi không thấy rõ khuôn mặt lắm.

Ở những tên đội mũ trùm đen toát ra vẻ ớn lạnh, bí hiểm, rợn người và có thể nói quyền lực hơn những tên khác rất nhiều.

Chúng như thủ lĩnh vậy, với hình dạng của những tên reapers, chỉ còn thiếu cây lưỡi hái mà thôi.Hầu hết những tên còn lại khá giống nhau và đều cầm gậy trên tay.

Chúng giống như là những cây gậy đáng bóng chày, ngoại trừ những cây gậy này lớn và xấu xí hơn nhiều.

Thân hình rất vạm vỡ, cao hơn hai mét rưỡi và chiều ngang khoảng gấp đôi hoặc ba lần tôi, tùy theo tên.

Còn khuôn mặt thì, chính những khuôn mặt đó đã khiến tôi nhận ra chúng khác với tôi—loài người.

Những khuôn mặt với cấu trúc xương và da thật khác biệt.Và chúng cũng làm tôi phần nào nhớ đến những con zombies trong Zombieland.

Tôi thật sự rùng mình đấy vì những thứ đáng lẽ chỉ xuất hiện trong phim và có vẻ bề ngoài na ná giống những con quái vật thì lại đang trượt đuổi tôi trên cánh đồng ngô.

Ở NGOÀI ĐỜI THẬT!!!

"Chúng đáng lẽ không có thật," tôi thì thầm, không thể tin vào chính mắt mình.

"Không có thật, không có thật..."

"Δεν μπορείτε να εκτελέσετε μακριά από εμάς."

Bọn chúng bất ngờ la lên từ phía sau tôi.

Chúa ạ!

Tôi cần phải chạy nhanh lên!Với cái giọng mà chúng nó nói, khàn khàn ghê tởm khiến cho cơn ớn lạnh xuất hiện và chạy dọc theo đốt sống lưng của người tôi rồi lại dòng lên.

Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy rởn tóc gáy như lúc này, ngoại trừ lần xem phim Insidious trên Star Movies một mình.Lúc nửa đêm.Bọn chúng lại gầm lên, "έρχονται εδώ, λίγο σκύλα!"

Lạy Trời!

Tôi chưa muốn chết đâu!!!Những lời chúng thót ra, tôi chả hiểu gì.

Nhưng nhìn vào cái cách chúng la thét ầm ĩ và muốn tôi (không có một ý định tốt gì đâu, tôi cá đấy!) thì không cần là một người thông minh, cũng đủ để hiểu những lời nói đó chẳng tốt lành gì.

Và có thể nói rất xấu xa.Chân tay tôi như bị đốt cháy vì chạy, cơ thể thì dần mất năng lượng nhưng tôi không thể dừng lại.

Không thể.Và tôi cũng ngầm hiểu rằng bọn chúng chỉ đang vờn với tôi thôi, theo cái kiểu mèo vờn chuột ấy.

Vì nhìn vào chúng di chuyển nhanh và dễ dàng như thế nào cộng với chiều cao mà chúng sở hữu thì bắt tôi lại là một mục tiêu quá dễ dàng.Trở lại chủ đề mà lần đầu tiên tôi đặt mắt lên những thứ gần giống zombies; và để tôi nói cho bạn hay, nhìn thấy bọn chúng có thể xem là một trong những sai lầm lớn nhất của đời tôi.

Vì sao ư?

Nhiều lý do nhưng một trong số đó là sau khi sự tò mò chiến thắng thì tôi quay đầu lại và thoáng thấy được hình dạng của chúng (chúng di chuyển rất nhanh) và tôi làm điều con người ta sợ hãi hay làm.Tôi thét lên.Đúng vậy, một hành động chẳng có gì sai nhưng ở đây, vấn đề không phụ thuộc vào tôi.Tất nhiên, những người bạn ở phía sau khá không hài lòng về âm thanh chói tai đó và trở nên giận dữ hơn.

Cộng thêm bản thân là người không có một tí may mắn nào nên chưa đầy ba giây sau, cả thân người tôi ụp phẳng lì, không thương tiếc xuống vũng sình trước mặt; kéo theo khoảng cách giữa tôi và bọn chúng đã được rút ngắn đi rất nhiều.

Hiển nhiên một điều hoàn toàn bất lợi cho tôi.Và giờ đây, hậu quả của sự bất cẩn chạy-không-nhìn-trước là quần áo dính đầy sìn và hơn nữa đôi giày thể thao càng thêm ẩm ướt, lấm lem với đất cát khiến cho chân tôi có cảm giác rất khó chịu.Không quay lưng lại, cứ tiếp tục chạy, không để chúng bắt và giết chết là điều duy nhất trong tâm trí tôi lúc này.

Nó như một nhiệm vụ, một nhiệm vụ sống còn.

Nếu không hoàn thành, cuộc đời tôi chỉ đơn giản sẽ tiến thẳng tới kỉ nguyên 'the end'.Luôn hướng chân chạy về phía trước và mải mê trong luồng suy nghĩ của mình, tôi gần như quên mất sự việc xung quanh mình.

Phải nói, mặc chúng không phải loài người nhưng không có nghĩa là chúng không có suy nghĩ, hay ít nhất không biết mình đang làm gì.Điều đó được minh chứng bằng việc hiện giờ—khi tôi đã nhận thức rõ hơn về xung quanh mình thì những tên gần giống zombies đang chạy tản ra cả phía bên tay trái lẫn tay phải của tôi khiến cho nỗi sợ hãi trong tôi càng tăng lên.

Còn những tên giống reaper thì chỉ huy và...ở ngay sau lưng tôi.Nhận thấy được tốc độ mà chúng rút ngắn và cái cách tàn sát những cây ngô cản trở trên đường đi của chúng, tim tôi không thể không đập lệch đi một nhịp và miệng tôi phát ra một tiếng thét hoảng sợ, yếu ớt xen kẽ giữa những hơi thở hồng hộc.

Lí trí không muốn tôi dừng chạy nhưng cơ thể, chân và tay lại là vấn đề khác.

Tôi biết mình đã chạy chậm đi rất nhiều và có lẽ chỉ một chút nữa thôi, khi chúng đuổi kịp và tôi—tôi còn không muốn nghĩ tới những gì sau đó chúng sẽ dự định làm với thân xác mình nữa, có lẽ sẽ trở thành một trong số chúng sau khi chúng cắn tôi như trong Zombieland chẳng hạn.Không nén lại được cảm xúc, miệng tôi thoát ra một tiếng nấc, một tiếng nấc chứa chan biết bao niềm cảm xúc mà có lẽ phần lớn trong đó là sự hoảng sợ tột đỉnh và kèm theo đó là sự tiếc nuối cho chính bản thân mình.

Tại sao là tôi chứ?

Có rất nhiều người, tại sao chúng phải chọn tôi để giết?Càng nghĩ về cái chết, nước mắt tôi cứ vậy đó mà rơi, không kìm lại được.

Còn quá nhiều điều tôi chưa kịp làm, còn quá nhiều ước mơ, dự định dở gian.Nghĩ về chính mình—ở độ tuổi hai mươi, rồi gia đình, Lance, những đứa bạn thân và cả chàng thanh niên điển trai tôi gặp trước cửa bệnh viện hôm nọ; tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại họ.Cảm nhận chúng đã tiến gần lắm rồi, tôi lấy tay quệt hàng nước mắt.Bất thình lình, những bàn tay to lớn, khô ráp chạm vào vai như muốn giữ lại, không cho tôi chạy đi xa nữa; sự tiếp xúc bất ngờ khiến cho hơi thở tôi trở nên hổn hển hơn.

Những móng vuốt sắt nhọn, dơ bẩn xuyên qua lớp vải áo mỏng manh và rồi cảm giác đau đớn. thật đau đớn...khiến cho tôi phải miễn cưỡng dừng chạy."

πεθαίνει, σκύλα!"

Bọn chúng la lên, không che giấu được niềm vui sướng trong giọng nói."

Tạm biệt.

Tôi sẽ luôn..."

Bật tung mắt ra, tôi thở hổn hển; đồng thời vội ngồi dậy và đi đến bên cạnh cửa phòng mở đèn lên."

Chỉ là cơn ác mộng vớ vẩn."

Tôi tự thủ.

Khi nhìn qua cửa sổ, trời mới tờ mờ sáng, chiếc đồng hồ đặt trên bàn, kế bên chiếc giường ngủ chỉ 6:05.

Còn quá sớm.Tiến về chiếc tủ quần áo của mình và lấy ra một chiếc khăn nhỏ để lau mồ hôi dính đầm đìa trên trán và má.

Sau đó lấy một bộ đồ ngủ và một chiếc khăn sạch, cỡ lớn khác, bước vào phòng tắm.Tôi ở trong buồng tắm khoảng hơn một giờ đồng hồ để cho tâm trí mình trở nên minh mẫn hơn và cố gắng trút bỏ những gì đã ám ảnh tôi trong cơn ác mộng.Trong khi ngồi xem phim trên TV và ăn sáng với một tô ngũ cốc cầm trên tay, chiếc điện thoại của tôi rung lên với tin nhắn."

Mình rước cậu lúc 1h rồi đến thẳng trường luôn, được không?"

Fiorella hay còn được gọi là Ella—một cô gái dễ thương, e thẹn với người lạ; song cũng là đứa bạn thân mà tôi làm quen vào năm nhất ở trường đại học, biết chiếc xe hơi cả-hơn-trăm-lần-dở-chứng của tôi lại bị hư kể từ lần đi thăm Lance ở bệnh viện về nên nhắn hỏi."

Sure." tôi trả lời và nhấn nút 'send'. *************Hóa ra, Ella và tôi đến trường sớm hơn dự định.

Chúng tôi đều không muốn lảng vảng ở khu vực xung quanh khuôn viên đại học nên đến thẳng giảng đường.Sau khi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, Ella chần chừ hỏi "Có chuyện gì xảy ra phải không?"

"Hử?"

Ella vừa nói, vừa mở balô lấy laptop ra "Ý mình là kể từ khi ở trong xe đến tận bây giờ, cậu có vẻ phân tâm, không được tập trung lắm," và lấy tay quệt vài lọn tóc màu đen mun vừa rớt trước mặt ra sau gáy tai.Tôi đáp lại, "Mình đâu có không tập trung." và cố gắng giấu đi sự căng thẳng trong giọng nói nhưng thất bại.

Ella thấy được điều này."

Vậy cậu nói thế nào về việc khi ở trong xe, mình hỏi 'Lance thế nào rồi?' đến những ba lần mà cậu cứ như chưa nghe mình nói gì cả.

Cậu giống như là đang nghĩ về chuyện khác," Ella dừng lại, lấy một hơi dài rồi nói tiếp "Cho đến khi mình lay tay cậu thì cậu quay sang, hỏi ngược lại 'gì'?Ella bây giờ đã quay toàn bộ thân người về phía tôi với bàn tay phải chống càm và nhìn tôi bằng đôi mắt màu xanh lá sẫm, chờ đợi câu trả lời.Lúc đó, khi ở trong xe, tôi không biết vì sao nữa, nhưng tất cả những gì tôi nghĩ về là cơn ác mộng, rồi phần lớn là về chàng trai kì lạ tôi gặp trước cửa bệnh viện.

Không những chỉ đơn giản là vì anh ta điển trai như thế nào đâu mà trong sâu tận trong tim, tôi cảm giác có cái gì đó, không chắc lắm nhưng nó khiến tôi không thể thôi nghĩ về anh ta, một người hoàn toàn xa lạ.Liệu nó có thật sự sai trái không, khi một người con gái đã đính hôn lại nghĩ về một người con trai khác?Câu trả lời dĩ nhiên là có, chắc chắn rồi."

Rồi khi mình hỏi cậu 'có coi Awkward Season 2 chưa' thì cậu lại giống y như lúc mình hỏi Lance thế nào rồi."

Ella nhăn mặt, tiếp tục nói với một tốc độ nhanh song nhỏ, nhẹ như muốn nói hết tất cả những điều mình muốn trước khi đổi ý.

Và lúc này, trong giọng nói có thể thấy rõ được sự giận dỗi.

Tôi ngập ngừng, "Ừ..." và đang bối rối không biết nên trả lời ra sao thì Ella bất ngờ lên tiếng "Có chuyện gì xấu xảy ra với Lance phải không?" với một giọng nhẹ nhàng hơn, xen vào sự lo lắng."

Không, Lance vẫn như cũ," tôi đáp ngắn gọn.

Không đời nào tôi sẽ kể cho Ella về cơn ác mộng hay chàng trai đứng trước bệnh viện.

Không đời nào.Ella thở phào nhẹ nhõm, song lại cau mày, nhìn tôi đầy nghi ngờ "Vậy nếu không phải vụ của Lance thì chuyện gì vậy?"

Thở dài."

Mình chỉ mất ngủ nên cảm thấy không khỏe thôi.

Yên tâm đi!" tôi nói trấn an với một nụ cười giả tạo nở trên môi.Và Trời ạ!

Tôi thực sự ghét khi phải nói dối Ella.

Lúc này, Ella nhìn tôi với ánh mắt do dự, không tin tưởng lắm, như là muốn hỏi thêm, nhưng không thể, vì vào đúng lúc đó, giáo sư Rowan bước vào giảng đường, làm cho cô ấy không hỏi gì được thêm.Phew! *************
 
Damon
Damon - Chương 3


Chương 3Đi đến cái club mới mở, nhảy múa điên loạn là điều mà Ella và Grace (đứa bạn thân khác của tôi) nằng nặc muốn tôi làm để kéo tâm trí trên mây của tôi khỏi nghĩ ngợi theo như lời Ella, về 'điều gì đó khiến tôi bận tâm và chưa dám nói với cô ấy'.Và cảm ơn Trời, Ella biết giới hạn của mình và không khúc ép tôi khai ra.Sau cả một buổi chiều với Ella và Grace khăng khăng rằng tôi phải đi tới club với họ; còn tôi thì cứng đầu từ chối, dối tần tật là mình không sao và không cần phải đến club nhảy nhót và uống rượu bởi vì Chúa mới biết lần cuối tôi uống quá chén ở một quán bar và tự làm xấu hổ chính bản thân mình và cả nhóm bạn như thế nào.Tôi bằng việc lảm nhảm không biết thổ thẹn những điều mà lúc đó mình hoàn toàn không có ý thức vào chiếc micro cầm trên tay với tên pha chế rượu dễ thương và thậm chí còn mời anh ta đi chơi với mình trước toàn thể mọi gương mặt hiện diện tại đó.Tất nhiên, sau khi tỉnh rượu và được kể lại, tôi không bao giờ dám bẽn mặt đến cái bar đó nữa.

Không bao giờ.Và bản thân tôi cũng không phải là người giỏi nói dối, okay có thể nói là rất tệ với bọn họ là những người rất 'chai lì' với chuyện đó nên lập tức vạch trần lời nói dối 'mình ổn mà' của tôi.Khi đó, tôi chống cự cũng vô ích, sở dĩ hai luôn luôn thắng một.Và kết quả, tôi bị lôi đến một nơi mà mình hoàn toàn không muốn và có thể nói không có một tí tâm trạng nào để nhảy múa với bọn họ sung sướng vì đã đắc thắng và Grace hớn hởn tám trên di động với Mike rồi Lucy và cả Olivia với tia sáng hạnh phúc rực lên trong đôi mắt màu xanh nước biển nhạt của Grace như vừa trúng độc đắc và nhất quyết bảo 'càng đông càng vui'.Còn tôi thì rất nghi ngờ về điều đó."

Thế nào?"

Tôi hỏi ngượng nghịu, vừa cắn môi dưới lo lắng, vừa chỉ tay về chiếc đầm trắng mới thay.Sau khi tôi bị bắt đến cái club mới mở, họ không những hẹn gặp nhau ở căn hộ của tôi mà còn kéo đến đây để giúp tôi lựa chọn đồ với cả hai người họ đều đã lột xác và có đủ make-up, giày cao gót, những chiếc đầm ở trên người mình.Với Grace mặt chiếc đầm màu đen dài đến lửng đùi và mái tóc đỏ hung xả ngang vai.

Còn Ella thì khoác lên mình chiếc đầm nhung, màu đỏ cổ điển, dài đến ngang đầu gối của Chanel với mái tóc được cột cao thành một chùm đuôi ngựa.

Và tôi thì dĩ nhiên thích chiếc váy của Ella hơn vì nó trông thật thanh lịch!"

Hmm," tay phải Ella vuốt cằm, giả vờ suy tư một hồi lâu.

Mắt thì đảo liên tục, xem xét kĩ lưỡng chiếc váy tôi đang mặc từ đầu đến tận chân."

Hmmm?" tôi kéo dài kèm theo lên vọng chữ 'm'."

Hmmmm," Ella lại vuốt cằm, đi đi lại lại, tạo thành những vòng tròn xung quanh tôi nhưng vẫn không nói gì thêm.Bất chợt, Grace tiến về chiếc tủ quần áo của tôi lục lọi, hỏi, "Không phải đây là chiếc đầm mà cậu đã mặc khi ăn tối với tụi mình ở nhà hàng mới mở, gần bờ hồ vào tháng rồi sao?" nhưng không quay người lại."

Ừ," tôi gật đầu trả lời "Thì sao nào?"

Đúng là tôi đã từng mặc chiếc đầm này khi đi ăn tối với Ella, Grace và một vài đứa bạn khác vào tháng trước nhưng bây giờ mặc lại có sao đâu nhỉ, cộng thêm đây cũng là một chiếc đầm rất ưa nhìn cơ mà.Và nếu đến cái club mới mở, có đụng với những đứa nào đã từng thấy tôi mặc chiếc đầm này, mà thực chất chỉ có 5 người (nếu tính luôn cả tôi) thì cũng không vấn đề gì vì đơn giản, họ chỉ không thèm quan tâm tôi đã mặc chiếc đầm bao nhiêu lần rồi, không như Ella và Grace.Và cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, Ella lên tiếng, "Trời ạ, Leana!

Ở đây không phải vì chiếc đầm mặc rồi hay chưa, nó chỉ...không phù hợp để đi đến club."

Tôi nhìn xuống chiếc đầm.

Nó ôm vừa đủ người, không quá ngắn đến nổi hớ hên cũng không quá dài lộng thộng như các phim cổ trang, đường nét của chiếc đầm được thiết kế có thể nói là trên cả okay và một lần nữa, tôi không thấy gì là không phù hợp như theo định nghĩa của Ella."

Mình thấy nó ổn mà."

Bọn họ nhìn nhau như thể tôi đã mất trí."

Yeah, ổn đối với một buổi ăn tối ở nhà hàng gần hồ.

Còn đến club thì không, " Ella nói.

"Chưa kể, nhà hàng đó chẳng phải là đủ năm sao vàng lấp lánh gì," Grace tiếp lời.

Sau đó tiếp tục tìm kiếm, quăng từ bộ này sang bộ nọ ra khỏi tủ quần áo của tôi.

Tôi lắp bắp, "Nhưng—""Có khi còn chưa được ba sao," Ella chiêm vào."

Nhưng mình thấy chiếc đầm này rất đẹp cơ mà," tôi cứng đầu nói, trong lòng cảm thấy cần phải đứng ra bênh vực cho chiếc đầm không-thấy-gì-là-không-ổn của mình khi bị Grace lẫn Ella từ chối."

Leana à, cậu mặc chiếc đầm trắng này rất đẹp—"Tôi cắt ngang, người cảm thấy chút ít bực bội, "Vậy tại sao—"Ella thở dài điệu nghệ, không thèm che giấu đi sự mệt mỏi vì phải thuyết phục tôi trong hơi thở và khiến cho tôi không nói gì được thêm."

Chiếc đầm còn thiếu một thứ gọi là sexy để đi đến cái club mới mở."

Grace lúc này ló đầu ra khỏi chiếc tủ quần áo và trả lời cho câu hỏi của tôi.

Đồng thời, tiến về phía tôi với nụ cười trổ trên môi và một chiếc đầm cocktail màu xanh dương cầm trên tay."

Mình không cần nó," tôi trả lời thẳng thừng.

Bản thân là một người không thích lôi kéo sự chú ý về phía mình, nhất là từ những người khác giới.

Vậy tại sao phải cần thêm cái gọi là sexy để chuốc lấy những điều mình không muốn chứ?Và từ 'sexy' của Grace chắc chắn sẽ khiến tôi có được sự chú ý và những cái nhìn không cần thiết mà tôi rất nghi ngờ sẽ xảy ra với mình."

Thử chiếc đầm cocktail màu xanh dương đậm này khi cậu dự tiệc tại nhà Max đi""Nhưng..."

"Blah...blah...blah..."

Ella lầm bầm, dùng cả hai tay áp vào hai bên đầu như thể không muốn nghe tôi nói thêm một lời nào nữa còn Grace thì đẩy tôi một cách bạo lực vào phòng tắm để thay chiếc đầm cocktail.

Còn tôi thì cảm thấy như mình đang bị bắt nạt.

Bởi chính hai đứa bạn thân của mình.

-"Mike đón Lucy và Olivia rồi đến đây luôn hả?" tôi hỏi Ella."

Yup, chúng ta đi hai xe, Mike, Lucy và Olivia đi chiếc SUV của Mike còn ba đứa mình thì đi chiếc Audi của Grace."

"Ừ, nhưng khoảng mấy giờ họ đến vậy?"

"Tầm 7:30 là cao nhất," Grace căng mắt trả lời thay cho Ella với gương mặt đang hướng về phía chiếc gương và bận bụi chảy lại mascara.Đúng là Grace.Ngay sau khi nghe Grace nói, Ella lập tức mở chiếc ví giả da và rút chiếc điện thoại di động ra.

Một giây sau khi nhìn giờ trên chiếc điện thoại.

Ella chửi rủi thầm trong miệng trước khi nói, "Đã quá 7:30 rồi."

"Họ sẽ đến đây liền thôi và cậu biết tính Mike mà.

Chẳng khi nào đúng giờ với tụi mình cả."

Grace thản thiên trả lời rồi cất cây Maybelline vào trong ví.

Sịt keo lên máy tóc màu đỏ hung xong liếc nhìn mình một lần cuối trong gương rồi quay sang chúng tôi.

Vào đúng lúc đó thì tiếng chuông cửa reo lên.Speak of the devil.Tôi đứng vậy và định mở cửa cho bọn họ thì bị một-Grace-gọi-là-quá-phấn-khích ngăn tôi lại, "Để mình ra mở cửa cho!" và hứng khởi chạy ra cửa."

Cậu biết là Grace có thể chuyển từ bất kì tâm trạng nào sang tâm trạng party mà."

Ella lên tiếng.Thở dài."

Mình biết," tôi nói một cách ỉu sìu.

Khác với Grace, tôi không thể lúc nào cũng có thể ở trong tâm trạng party.

Và tôi thật sự ghét điều nó.

Nếu được như Grace thì tôi lúc nào cũng sẽ vui vẻ, không phải lo lắng hay quan tâm đến bất cứ điều gì và khỏi cần phải nốc hết chai Brandy nào cả."

Thôi mà Leana, đừng có ủ rủ như vậy!

Sống một chút đi!"

Ella nói, "Có khi đi đến cái club mới mở lại khiến cho tâm trạng của cậu khá lên thì sao?"

Tôi gật đầu miễn cưỡng, "Mình cũng hi vọng là vậy."

"Ella, Leana!"

Chúng tôi nhìn nhau một hồi.

"Tới giờ phải cứu Mike khỏi Grace rồi," tôi biết ý nói với Ella.

Còn Ella thì cười tít."

Tất nhiên, đi thôi!" và kéo tôi về hướng tiếng Mike kêu cứu phát ra, "Các cậu ở đâu vậy?

Cứu với!

Grace định giết chết mình với cái ôm gấu đây này."

Còn tôi tự hỏi Lucy và Olivia ở đâu khi Mike ở trong những tình thế như thế này."

Leana!!!

Ella!!!

Có lẽ là mình chưa nói điều này nhưng mình rất mến các cậu nên hãy ra cứu mình lẹ đi!"

Tôi và Ella cười khúc khích.

Với Mike là một thằng con trai cao khoảng một mét tám và nặng hơn tám mươi kilogram; còn Grace thì chỉ đứng tới vai Mike thì tôi rất nghi ngờ Grace sẽ giết chết Mike với một cái ôm chặt."

Lucy!

Olivia!"

Mike róng lên khẩn khiết, "Các cậu đứng đó làm gì?

Mau lại cứu mình đi!"

"Geez, họ đứng đó từ đầu tới giờ mà không cứu Mike sau?"

Ella hỏi trong sự buồn cười và dĩ nhiên biết rõ câu trả lời.Tôi lắc đầu.

"Họ biết Mike làm thái hóa vấn đề nên chỉ không thèm để tâm ấy mà," kèm theo đó là không kìm được một nụ cười rạng nở trên môi."

Thôi nào!

Đừng có xử xự như thể cậu là một đứa trẻ bảy tuổi."

Chúng tôi nghe Grace nói nhái giọng của một đứa con nít khi tiến đến gần chỗ bọn họ đang đứng.Lucy và Olivia đứng cạnh cửa ra vào với một vẻ chán nản hiện ra trên khuôn mặt vì lẽ đã quá quen thuộc với sự thái hóa của Mike.Điều trùng hợp ở cả Lucy và Olivia là họ dường như đều có chiều cao, dáng người bằng nhau với Lucy là một người có mái tóc dài, màu vàng hoe và Olivia là người có màu tóc tương phản—đen.

Khi họ đi cạnh nhau, cộng thêm sự gần giống về cấu trúc xương mặt với The Veronicas nên nhìn từ xa, mọi người không nghi ngờ gì họ là nhóm nhạc The Veronicas.

Chỉ có đều, họ chẳng phải là chị em sinh đôi hay có giọng hát trời phú như Jessica hay Lisa Origliasso.

Và tất nhiên, Lucy và Olivia đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi về sự gần giống nhau này."

Grace đúng đó.

Đừng có mà thái hóa!"

"Lucy, mình không có thái hóa!!"

Lucy lầm bầm, "Nếu cậu đúng như vậy thì có lẽ mình chưa tắm lần nào kể từ lúc sinh ra."

Còn Olivia đứng bên cạnh Lucy nhái lại câu nói của Mike.Tôi và Ella không thể không bật cười lớn trước cảnh tượng đó.Mike bĩu môi như sắp muốn khóc, "Nhưng...sự thật là cậu chưa tắm lần nào kể từ lần chuôi ra l—"Hoặc như sắp muốn cười, tôi cũng không biết nữa.Grace liền nhón gót chân lên, dùng tay bụm chặt miệng Mike lại và thét lên, "Đừng có nói từ đó!" với Lucy ném cho Mike một cái nhìn giết người.

Chóc lát, Mike gỡ tay của Grace ra khỏi miệng rồi cười phán lên, giơ tay đầu hàng.

"Thôi, không giỡn nữa!" rồi quay sang cười đểu với Grace, "Giết mình bằng cái ôm gấu chưa đủ hay sao mà lại phải dùng tay bịt mũi lẫn miệng để cắt nguồn không khí thở chứ?" và nhận được cú gõ thật mạnh vào đầu.

"Hey!

Cái đó chơi không đẹp chút nào Grace!"

"Không đẹp cái lỗ đích."

Olivia nói với giọng bực bội."

Không chửi thề, Oli!"

Mike lần nữa lại thái hóa la lên như đây là lần đầu tiên nghe câu đó và gọi Oliva bằng Oli vì ắt hẳn biết cô ấy ghét cái tên đó như thế nào.

Và theo lời của Olivia, lí do mà cô ấy ghét bị gọi cái tên đó là "chỉ đơn giản vì nó nghe như tên của một thằng con trai."

"Như thể cậu chưa nói bao giờ.

Và đừng có gọi mình là Oli."

"Được thôi...

OLI!"

"Mình có cảm giác là nếu như chúng ta không ngăn họ lại thì với tình trạng này, đến mai vẫn chưa xong," Ella thì thầm nhỏ nhẹ với tôi.Ella nói đúng.

Phải ngăn họ lại thôi.Tôi gật đầu đồng tình và lên tiếng, "Hey!

Mọi người có thể ổn định và đi được chưa?"

Thấy tôi và Ella, Mike quay sang khuếch một nụ cười nổi tiếng.

Nụ cười đã làm cho biết bao nhiêu cô gái trong trường điêu đứng, "Hey Ella, Leana!"

Mắt tôi có vấn đề hay có một chút gì đó ma ranh phản chiếu trong đôi mắt màu nâu lục nhạt của Mike?"

Mình biết cậu đang định làm gì," Ella la lên và giơ hai tay, ra hiệu cho Mike không tiến thêm một bước nào lại gần chúng tôi nữa.

"Từ bỏ cái vụ ôm gấu ấy đi!"

Vậy không phải do mắt tôi rồi.

Mike trề môi dưới thất vọng.

"Các cậu thật độc ác, không để cho mình vui vẻ một tí gì cả."

"Chúng ta đi được chưa?"

Grace bất ngờ lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng."

Để mình đi lấy áo khoác đã!"

Ella nói."

Lấy luôn giùm mình đi Ella!" và tiếng Ella trả lời tôi vọng khắp hành lang, "okay."

Ngay sau đó, Mike thì tiến về chỗ tôi đang đứng và choàng cánh tay phải qua vai tôi.

"Leana đi chung xe với mình."

"Không đời nào!"

Nói rồi, tôi hất cánh tay của Mike ra khỏi vai mình.

Còn Lucy và Olivia—đứng cạnh bên cửa—chỉ đảo mắt."

Geez, Leana," và nói nhỏ với tôi, chỉ tay về hướng Lucy và Olivia, "Cậu nỡ nhẫn tâm cho mình đi chung xe với bọn họ sao?"

Tôi nhìn về hướng ngón tay Mike chỉ và thấy Lucy và Olivia hơi nheo mắt bởi hành động của Mike.Và bạn biết đấy, khoảnh khắc thật tồi tệ khi bạn bị bất giác nói xấu một ai đó và họ biết tỏm bạn đang nói về cái gì hay một cách khác—họ.

Bởi vì chính cái cách bạn luôn nhìn về phía họ trong lúc nói chuyện với người khác.

Và tôi thì đang thật sự ở trong tình thế như thế.

Nhưng cũng cảm ơn Trời, nhờ vào cái chỉ tay của Mike mà những ánh mắt giết người đều chuyển hướng, không chỉ về phía tôi.Chẳng trách gì Olivia và Lucy luôn hành hạ Mike.

Không những vì Mike luôn đùa cợt và đôi lúc làm xấu hổ họ, mà còn điển hình như ngay lúc này—'nói xấu' trước mặt họ.

Cộng thêm cái chỉ tay thì đã quá rõ ràng để họ biết.

"Có liên quan gì với việc mình phải đi chung xe chứ?"

"Rất nhiều là đằng khác.

Ý mình là Chúa mới biết họ sẽ làm gì với mình khi chỉ có ba đứa ở trong xe sau những gì mình nói với họ khi nãy."

Mike nài nỉ tôi bằng một giọng như thể vấn đề đó rất nghiêm trọng.

Nhưng biết Mike, đó toàn bộ chỉ là diễn."

Mình vẫn không thấy lí do—""Mình chưa nói hết mà.

Và nếu như cậu không đi với mình thì rất có khả năng khuôn mặt mình sẽ đăng lên trang bìa của tất cả các tờ báo về một vụ mất tích bí ẩn."

Mike ra điệu bộ bằng cách dùng tay xẹt ngang qua cổ của chính mình.

Thấy thế, tôi không thể không đảo mắt và miệng rớt thành chữ O.

Không phải ngạc nhiên vì những điều mà Mike đã nói, chỉ là không ngờ vì mức độ thái hóa của Mike đã vượt quá tầm tưởng tượng của tôi.

"Vậy sao cậu không nhờ Ella?" tôi đáp trả."

Nếu được thì mình đã nhờ rồi, Ella và Grace cứ dính như sam ấy!

Với lại, Ella hiền quá, không thể cứu mình khỏi hai người bọn họ." và tiến về phòng tắm, tự tiện lấy lượt chải lại mái tóc màu nâu sẫm của mình.Nhưng Mike là một thằng con trai cơ mà!

Không lẽ không đấu lại hai đứa con gái chỉ đứng tới vai mình.Thấy được ánh mắt của tôi phản chiếu qua gương, Mike cười nói đùa nghịch, "Dù là một thằng con trai với những bé cưng ở đây," rồi chỉ tay về hai bắp tay của mình và tôi thì không thể không bật cười, "Nhưng cũng không thể đấu lại hai đứa con gái, ở đây là Lucy và Olivia và đừng có bắt mình bắt đầu về vụ móng tay nhọn." và bước ra ngoài buồng tắm."

Thêm vào đó, mình không đánh phụ nữ."

"Cậu nghĩ là mình làm được chắc?" tôi đi theo và hỏi."

Mình biết là cậu làm được."

Mike nói với một giọng chắc nịnh."

Nhưng—""Xong rồi, đi thôi," Ella nói sau khi lấy áo khoác và cắt ngang tôi và Mike bằng cách đưa cho tôi chiếc áo khoác của mình"Cho club thì luôn luôn sẵn sàng."

Grace la lên phấn khởi và hối thúc chúng tôi, "Đi thôi!!!"

Tôi bước ra ngoài, khóa cửa căn hộ của mình với Mike tè tè bên cạnh.

"Cậu biết đấy.

Đi chung xe với mình có sao đâu."

Phớt lờ nó đi.

Tôi tự nhủ."

Đi mà Leana!"

Giọng của Mike lúc này trở nên cầu khẩn."

Leana!"

Phớt lờ nó đi."

Leana!

Leana!"

Mày đang làm rất tốt đó, Leana."

Đi mà Leana!

Leana!!"

Dai như đỉa."

Leana!

Leana!

Leana!!!"

"Trời ạ, cậu có bao giờ ngừng nói được không?" tôi bực bội hỏi còn Mike trề môi.

"Chỉ khi cậu chịu đi chung xe với mình."

Lúc này, tôi dừng lại và ngước lên nhìn thẳng vào mắt Mike.

"Sao cậu phải nằng nặc muốn mình đi chung xe chứ?"

"Mình đã nói cho cậu lí do rồi đó."

"Vì Lucy và Olivia ư?

Pfff.

Mình không tin!"

"Nhưng đó là sự thật!

Đi mà Leana!"

Mike nài nỉ, dùng đôi mắt cún con.

"Với lại, trong xe mình cũng có album mới nhất của Sleeping With Sirens nên tụi mình có thể nghe những bài hát của họ trên đường đến club."

Hmm.

Sleeping With Sirens sao???

Trúng điểm yếu."

Sleeping With Sirens?"

"Đúng vậy, Sleeping With Sirens."

Mike trả lời xác nhận và mừng rỡ khi có được sự chú ý của tôi.Thật sự là Sleeping With Sirens.

Sleeping With Sirens!!!!!!!"

Mình biết là cậu mê Sleeping With Sirens mà!"

Trúng điểm yếu."

Được rồi."

Tôi đồng ý.

Chỉ hi vọng là tôi sẽ không hối hận về cái quyết định này, còn hơn là phải ngồi trong xe Grace và nghe nói không ngừng về bạn trai mới của cô ấy. .

"Yeah!!

Tuyệt vời!"

Mike thét lên và đồng loạt cả Grace, Ella, Olivia và Lucy đều quay sang nhìn với sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt họ vì lẽ không biết chuyện gì đang xảy ra với Mike.

Còn Mike lại tiếp tục thét lên cho Grace biết, "Leana đi chung xe với mình!" và chỉ tay về phía tôi.

"Sao cũng được."

Grace gật đầu và hướng về chiếc xe của cô ấy."

Nhưng thật sự cậu nghiêm túc về vụ Lucy và Olivia chứ?" tôi hỏi chọc Mike và sau đó, leo lên chiếc SUV."

Tất nhiên rồi!"

Mike nói một cách quá nhanh chóng và tôi nhận ra rằng, đó hoàn toàn là một lời nói dối. ****************[SterekFan's Message]: Xin lỗi vì đã chờ lâu!

Và cá nhân mình cảm thấy chapter này cứ bị sao sao ấy - dở.Bài hát bên tay phải -> là 4ever của The Veronicas.

Lúc này Jessica chưa nhuộm tóc vàng.

Enjoy! 🙂
 
Damon
Damon - Chương 4


Note: club (nightclub): hộp đêm.Chương 4Đúng như tôi dự đoán, Mike thật sự là một đứa lái xe dở tệ hại, ít ra tôi nghĩ là do có tôi trong xe vì nhìn cái cách Olivia và Lucy than phiền với la hét mỗi khi Mike quẹo cua hay tăng tốc độ và không đời nào bọn họ sẽ đi chung xe với Mike khi biết về kĩ năng lái xe của nó, tôi đoán đây có lẽ là lần đầu tiên của ba đứa tôi.

Và sẽ là lần cuối cùng.Đồng thời, Mike cũng chọn đường vòng để đi đến hộp đêm và đang thích thú ngắm nhìn nét mặt của chúng tôi qua gương chiếu hậu.

Tôi biết mình đã bị chơi khâm và Mike đã bắt Lucy và Olivia cùng hứng chịu.

Lucy thề là sẽ làm cho Mike vô sinh ngay sau khi cô ấy bước xuống xe.

Nghe có lẽ tàn nhẫn nhưng đó chính xác là những gì Lucy nói trong xuống quãng đường tới hộp đêm và trong tình huống của chúng tôi, người khác cũng sẽ làm vậy thôi hoặc hơn thế nữa; cộng thêm việc Olivia, Lucy và tôi đã chục lần suýt đập đầu vào cửa kính của xe—nếu không nhờ dây đeo an toàn.Mike chả sợ Olivia và Lucy đâu mà là ngược lại kìa, điển hình như lúc Mike cầm tay lái hiện giờ.

Không những Olivia và Lucy mà còn có tôi sợ.

Chết dưới tay của Mike.Và dù Mike có bất kì album nào của Sleeping With Sirens thì tôi sẽ không bao giờ đi chung xe với Mike nữa.

Không bao giờ.“Chúa ạ!!!

Mình thề là sẽ giết cậu ngay khi xuống…” và Mike quẹo cua bất ngờ khiến Lucy và Olivia ngồi hàng ghế phía sau reo lên.

“Ouch!!!”

Và tôi cũng không trách khỏi.

“I love you too Oli!”

Mike trả lời cho lời đe dọa của Olivia với một nụ cười nở trên môi.“Khi nào tới vậy?”

Tôi hỏi chán nản và mệt mỏi.“Không lâu đâu,” và thêm một cú quẹo cua.

Đúng vậy, tôi mới ngồi trong xe có mười phút mà cứ như một tiếng đồng hồ và tôi rất nghi ngờ câu trả lời “không lâu đâu” của Mike.“Nhưng các cậu phải thừa nhận chuyện này thật là vui.”

Mike mở miệng nói nhưng chưa đầy một giây sau đó thì nhận được câu “im đi!” của Lucy ném cho và ”đối với cậu thì vậy nhưng ba đứa mình thì không,” của Olivia.Mà sự thật thì dù có ngồi chung xe với Mike và Mike là người cầm tay lái thì tôi vẫm cảm thấy nhẹ nhỏm—ở đây tôi không đề cập đến việc tim tôi tăng thêm một nhịp và cảm thấy hồi hộp như chơi tàu lượn siêu tốc mỗi khi Mike quẹo cua—vì biết chắc rằng nếu tôi ngồi chung xe với Ella và Grace ngay bây giờ thì Grace sẽ không ngừng nói về bạn trai mới của cô ấy—người mà hôm nay bận nên không thể đi cùng chúng tôi được--hay việc Ella sẽ không bỏ qua những gì cô ấy muốn hỏi khi giáo sư Rowan cắt ngang cô ấy vào ngày hôm nọ ở giảng đường và với Ella lẫn Grace thay phiên nhau hỏi thì tôi rốt cuộc cũng sẽ khai ra những gì khiến tôi bận lòng dạo gần đây.Không phải tôi không tin tưởng hai đứa bạn thân của mình để nói về Lance, tai nạn của anh ấy, những rắc rối hay việc tôi tình cờ gặp một chàng trai bí ẩn trước cửa bệnh viện mà Lance đang nằm; tôi chỉ cảm thấy họ đã giúp đỡ tôi quá nhiều kể từ khi Lance nhập viện—chủ yếu về tinh thần—và việc đề cập đến một chàng trai lạ khác sẽ khiến cho mọi việc trở nên rắc rối hơn và bây giờ thì họ không cần điều đó.Tôi chắc là họ sẽ sẵn lòng họ muốn nghe những vấn đề và cả những điều khiến tôi đang bận lòng nhưng sự thật thì tôi là một đứa con gái không thích bộc lộ ra những cảm giác của mình hay nói về nó và đồng thời, tôi cũng khiến họ lo lắng nhiều rồi, nhiều đến nổi họ bắt tôi đi dến hộp đêm để giải tỏa tâm trạng của mình.Ella nói đúng, có lẽ tôi cần ‘sống một chút’ và hi vọng tối nay sẽ như mong đợi.Khoảng sau hơn mười phút lái xe, chúng tôi đến cái hộp đêm mới mở—lúc sau tôi biết được tên là Devils Playground.

Từ bãi đỗ xe, tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ hộp đêm vớiđèn sân khấu chiếu khắp bầu trời đêm.

Không khổ danh với cái tên của nó, Devils Playground là một hộp đêm rất lớn—lớn hơn bất kì cái hộp đêm nào tôi đã từng đến và u ám—tôi nghĩ lý do là vì chúng tôi đến vào ban đêm nhưng tôi vẫn không tránh được sự nổi da gà, mặc dù đã mặc áo khoác.

Điều khiến tôi chú ý là dòng chữ Devils Playground to lớn, được thiết kế một cách hoàn hảo, đính đầy đèn nêon, sáng chớp đủ màu sắc trên từng từ và được đính cao phía trước hộp đêm.Và có lẽ tôi không phải là người duy nhất có cái suy nghĩ đó vì không lâu sau khi thấy Devils Playground, Lucy lên tiếng.

“Wow, nó lớn thật!!!”

Và bọn tôi đều gật đầu đồng tình.“Lựa chọn hay lắm!!”

Olivia nói trong sự kinh ngạc và vẫn chưa rời mắt khỏi dòng chữ Devils Playground.Trước cửa ra vào, tôi thấy hàng tá người đứng xếp hàng chờ.

“Làm sao chúng ta vào được đây?”

Tôi bối rối hỏi vì thật sự không muốn đứng chờ cả đêm vì cứ nhìn vào số lượng người đứng thành hàng trước Devils Playground đi.

Thật kinh khủng!!!“Đừng lo, mình có cách mà!”

Olivia nói.

Chúng tôi ngạc nhiên nhìn Olivia như thể cô ấy mọc thêm một cái đầu.“Cậu quen người chủ hộp đêm à?”

Mike nói với giọng tự đắc.

“Vậy còn chờ gì nữa?

Chúng ta vào thôi."

Oliva trả lời và chỉ tay vào một người đàn ông cao to đứng bên cạnh bảo vệ trước cửa tra vào.

“Không, mình không quen chủ hộp đêm, chỉ người xét chứng minh thôi.”

“Ông ta à?”

Như để cho chắc chắc, Lucy hỏi và chỉ tay về hướng Devils Playground.

“Người mặc áo đen?”

Olivia chỉ gật đầu.“Nhưng cậu chắc là chúng ta sẽ vào được chứ?”

Tôi hỏi Olivia.Cô ấy cắn môi dưới.

“Mình nghĩ là vậy.”

“Và mình thì không thích câu trả lời và nét mặt hiện giờ của cậu.”

Mike nói nhưng bị Lucy đẩy vai và kêu câm miệng.

“Nhưng chúng ta thử rồi mới biết, đi thôi nào!”

“Khoan đã Mike, chúng ta còn phải tìm Ella và Grace, nhớ không?”

Tôi nói.“Được rồi, để mình gọi điện hai người bọn họ.”

Sau khi Mike đã đi ra xa và gọi cho Ella và Grace, Lucy đột ngột hỏi.

“Cậu nghĩ gì về cái hộp đêm này?”.Tôi nhúng vai.

“Như lời cậu nói, nó thật sự rất lớn và đông.”

“Vì nó mới mở và đó là những gì cậu thấy chứ không phải cậu nghĩ, Leana.”

Nheo chân mày, tôi nói và bối rối dùng tay luây huây với cái dây ví.

“Um, chữ Devils Playground rất đẹp và sự thật, hơi có chút rợn người."

Và bây giờ, sự bối rối chuyển sang hiện lên nét mặt của Olivia và Lucy.

Olivia định lên tiếng hỏi thì âm thanh tắt ngay trong miệng cô ấy vì Mike quay lại và ngắt ngang.

“Ở nơi Ella và Grace đứng ồn quá nên chẳng thể nghe họ nói gì nhưng Grace đã nhắn tin cho mình, bảo là họ đang đứng chờ trong hàng trước hộp đêm và hỏi chúng ta làm cái quái gì mà giờ này mới tới.”

Lucy cười mỉm. ”Nhờ vào kĩ năng lái xe của cậu.”

“Cái gì?!?!

Kĩ năng lái xe của mình rất ổn, nếu không nói là tuyệt vời!”

Mike thét lên với giọng rất chi là bên vực và hoàn toàn không có một chút đùa cợt.

Có lẽ Lucy đã đánh trúng vào niềm kiêu hãnh của Mike; bạn biết đấy: bất kì thứ gì liên quan đến chiếc SUV của cậu ấy.

“Và cậu nên cảm thấy vinh dự khi được ngồi trong xe do mình lái.”

Quyết không chịu thua, Lucy đáp lại.

“Làm ơn đi, vinh dự cái lỗ đ!t ấy và cậu nên cảm thấy biết ơn vì hiện giờ mình chưa làm cho cậu vô sinh như lời mình đã nói trong xe.”

Biết được cuộc tranh luận sẽ dẫn đến đâu, tôi không thể không thở dài chán nản và nói.

“Trời ạ các cậu, giờ không phải lúc và nhớ không?

Chúng ta cần phải gặp Ella và Grace rồi còn phải vào hộp đêm.”

Olivia lên tiếng dồng tình.

“Leana nói đúng đó và bây giờ không phải là thời gian cho những chuyện như thế này.”

Và cái cách Lucy và Mike nhìn nhau lúc này, tôi không thể không tưởng tượng như cái cách những chú chó trong Dogs Whisper nhìn nhau với đầy testosterone trong người cộng thêm việc như thể khói bóc ra từ cả hai đầu bọn họ.“Được thôi!”

Lucy phun ra và tiến tới hàng người đang chờ, bỏ chúng tôi lại sau lưng.

“Ugh,” Olivia dùng ngón tay xoa thái dương.

“Hai người bọn khiến mình nhức đầu quá!”

Tôi nhúng vai, không nói gì thêm và cùng Mike, Olivia theo sau Lucy.Việc chúng tôi đứng xung quanh Olivia chờ cho cô ấy ‘nói chuyện’ với Cash—người xét chứng minh thư—đã nhận được nhiều ánh mắt không hài lòng từ những người đứng trong hàng.

Nếu tôi là họ, có lẽ, tôi cũng đã làm như vậy.

Cash quay sang nói gì đó với bảo vệ bên cạnh và họ tránh đường để cho chúng tôi vào hộp đêm.

Cuối cùng!“Mình không biết tại sao cậu quen ông ta và sự thật thì mình cũng chả quan tâm nhưng việc cậu, Olivia,” tôi để ý lúc này Mike đã nói tên đầy đủ của Olivia, “làm cho chúng ta vào được đây thật quá tuyệt.”

Mike tiếp tục nói tiếp.

“Nhìn vào nơi này xem,” hai tay dang rộng ra và cười trong sự hớn hởn như thể ‘cuộc tranh luận’ với Lucy khi nãy chưa từng xảy ra, “cứ như hộp đêm trong mơ ấy.”

Mặc dù lối vào hộp đêm tối và hơi đông nhưng Mike nói đủ lớn cho cả bọn nghe và chúng tôi không thể không bật cười.

Và chúng tôi nhìn theo tay của Mike, quả là như vậy.Bên trong hộp đêm còn tuyệt vời hơn gấp nghìn lần so với bên ngoài, Devils Playground được thiết kế theo phong cách rất hiện đại.

Từ nơi tôi đang đứng có thể thấy một hồ bơi hình vuông và một góc của hồ bơi bị chỏm lên cao và là nơi của DJ đứng.

Devils Playground có một tầng và một tầng đó chỉ uống quanh hai cạnh của hồ bơi.

Dưới đất là sàn nhảy đông kín người, ở lầu trên tôi nghĩ là nơi dành cho khách VIP hay những người muốn nói chuyện riêng và tôi cá là từ trên đó chắc chắn sẽ có một cái nhìn tuyệt vời về mọi thứ bên dưới.Phía dưới đáy hồ bơi, tôi để ý thấy nó được gắn rất nhiều đèn và có lẽ là nơi sáng nhất của hộp đêm.

Mike nghĩ là hồ bơi không sâu bởi vì vào lúc nửa đêm có thể có quá nhiều người say để nhận thức họ đang làm gì và chắc chắc họ sẽ nhảy xuống hồ bơi cộng thêm việc cái nóng của rượu bia chạy trong cổ họng, bao tử và thanh chắn tượng trưng mỏng manh thì hồ bơi quả là một nơi lí tưởng và chủ nhân của Devils Playground đương nhiên sẽ không muốn có người chết trong hộp đêm – ý tôi là hồ bơi của mình.

“Các cậu có thấy điều mình đang thấy?”

Grace hỏi trong sự kinh ngạc.“Yeah…”

Cả bọn trả lời cùng một lúc trong sự ngây ngất.“Wow…”

Tôi thêm vào.Đúng lúc đó, Mike quay lại nhìn chúng tôi.

“Các cậu còn đứng đó làm gì?

TIỆC TÙNG THÔI!!!”

Và cứ như Mike nói câu đó là người mở cách cửa mà ngăn chặn những con bò tót gặp khán giả bên ngoài và chúng tôi là những con bò tót chưa đầy hai giây mở cửa hớn hởn và kiêu hãnh mỗi khi gặp màu đỏ.

Mấy đứa bạn của tôi cũng như vậy, nhanh chân bước sâu vào hộp đêm, còn tôi ư?

Thật sự thì không hẳn như vậy.

Ý tôi là trước đó để chuẩn bị cho khoảng thời gian vui vẻ ở hộp đêm, Grace đã quăng cho tôi một đôi Jimmy Choo cao gót màu đen.

Cao gót ở đây là đôi mà cao hơn mọi khi tôi thường mang và nó bắt đầu khiến tôi khó chịu và…không dễ di chuyển một chút nào.

Tất nhiên, tôi bị tuột lại phía sau và rõ ràng những đứa bạn mê tiệc tùng của tôi không hề hay biết điều đó.Chửi rủa thầm trong miệng. ‘Đáng lẽ tôi phải biết được điều này và thay vì chấp nhận đôi cao gót mà Grace đưa, tôi phải mang đôi như thường lệ.’Nhìn về phía trước, đúng vậy tôi đã mất dấu mấy đứa bạn của mình.

Tuyệt thật!

Một cách để làm hỏng khoảng thời gian vui vẻ ở hộp đêm.Và đột nhiên tôi va mạnh vào một ai đó -- việc mà không có gì lạ vì nhìn vào cái lối vào và lượng người ấy, nhưng ở đây ý tôi là va vào người đi ngược chiều với mình.

Hộp đêm có lối vào mà không có lối ra à?

Tôi tự hỏi.

Hay có mà đặt chung lối vào với lối ra?

Nếu như vậy thì quả là tệ.“Thôi nào,” tôi nói và cũng không bận nhìn mặt người va vào tôi, lối vào quá tối để có thể nhìn thấy rõ mặt.

“Phải có lối ra chứ, sao anh không quay lại, đi cùng chiều và ra ngoài bằng lối khác.

Tôi chắc là nó sẽ dễ đi hơn lối này.”

Thấy không?

Tôi cũng phải thử hỏi đã chứ.Mà lí do tôi biết người va vào tôi không phải là nữ và xưng hô như thế là do trong vài giây va chạm, tôi đã ngửi mùi nước hoa có thể nói là quá nam tính để đó là mùi nước hoa của nữ, cộng thêm việc nếu không nhờ anh ta, ý tôi là bàn tay to lớn và rắn chắc của anh ta giữ cánh tay tôi lại thì có lẽ bây giờ mặc tôi đã chạm sàn – cũng nhờ vào đôi Jimmy Choo.

Khi chúng tôi va vào nhau, tôi cảm giác được cái lân lân xuất hiện trong bụng và một chút gì đó, tôi không biết nữa từ nơi ngón tay anh ta chạm vào da thịt tôi và truyền khắp người.

Một cảm giác mà tận sâu bên trong, tôi thấy thích thú.Sau khi va vào người anh ta, nó mất khoảng mười giây để tôi lấy lại bình tĩnh và nói với anh ta như thế.

Tôi tự nhủ với bản thân. ‘Leana, mày đã đính hôn và những cảm giác đó hoàn toàn không là gì cả, chỉ giật mình thôi.’Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, anh ta không nói gì cả, chỉ đứng đó và mất vài giây sau mới lên tiếng.

“Cô có sao không?”

Tôi cau mày bối rối rồi từ đó chuyển sang hơi bị khó chịu vì anh ta không chịu trả lời, tôi ngước mặt lên.

“Tôi ổn cũng nhờ vào anh đỡ tôi và nếu như ban đầu anh không va vào tôi và chịu đi đúng lối đi thì cũng không cần đến điều đó đâu.”

Tôi không biết vì sao lúc đó tôi bực bội và lên giọng đến như vậy.

Có thể là do đôi Jimmy Choo, việc bạn tôi không hề hay biết tôi bị bỏ lại ở phía sau hay việc tôi còn cảm giác như điện giật nhẹ ở nơi ngón tay anh ta chạm vào, tôi cũng không biết nữa.Anh ta chỉ thốt lên.

“Cái gì chứ?”

Và giọng bây giờ khác hắn lúc nãy và khá bất ngờ.Và cứ như sét đánh vào người và tôi chợt nhận ra những gì và cái cách tôi nói, có lẽ anh ta cũng không muốn va vào người tôi và cũng đã hỏi tôi có sao không.“Ồ,” tôi cúi mặt xuống ngượng ngùng, “anh nên đi lối khác, đây là lối vào,” với một giọng lịch sự hơn và lấy tay chỉ vào những người cạnh bên.Anh ta lại lần nữa không nói gì cả.

Lẽ nào anh ta không nghe tôi nói gì?

Tôi biết nơi chúng tôi đứng gần sàn nhảy vì tôi có thể nghe âm thanh từ đây và thỉnh thoảng, một vài tia sáng đèn sân khấu len lỏi vào lối đi.Ngước lên nhìn anh ta và lặp lại lần nữa, lần này lớn hơn lần trước.

“Anh nên đi lối khác, đây là lối vào.”

“Tôi biết.”

Và cứ như mọi chuyện xảy ra cùng một lúc, ngay vào khoảnh khắc anh ta nói “tôi biết” thì tia sáng đèn sân khấu chiếu vào khu vực mà chúng tôi đang đứng và lúc này, tôi có thể thấy rõ mặt anh ta.Tôi không thể không há hốc miệng và điều đầu tiên tôi chú ý là màu mắt anh ta đẹp như thế nào.

Khi tia sáng chiếu vào thì màu xanh dương nhạt tuyệt đẹp đó sáng lên trong cái hộp đêm này còn khi tia sáng thấp thoáng tối màu đi thì màu xanh dương đó sậm lại.Tin tôi đi, tôi há hốc miệng không phải chỉ vì màu mắt của anh ta mà còn vì chợt nhận ra ngay khoảng khắc đó anh ta là người tôi đã gặp trước cửa bệnh viện hôm nọc—ái hôm tôi đi thăm chồng chưa cưới của mình, Lance.Vẫn là mái tóc ngắn màu đen và mọi thứ chỉ đơn giản là...đen.

Thật là một thế giới nhỏ bé và tôi tự hỏi anh ta có nhận ra tôi không—một người hoàn toàn xa lạ mà đã gặp thoáng qua ở bệnh viện.“Cô không nên ở đây.”

Được rồi, bây giờ anh ta chính thức làm tôi bối rối đấy.

Chẳng phải khi nãy anh ta nói rằng anh ta biết đây là lối vào và bây giờ lại bảo tôi không nên ở đây?

“Xin lỗi, người không nên ở đây chính là anh, không phải tôi.

Đây là lối vào mà.”

Ánh đèn sân khấu vẫn thấp thoáng đâu đó nhưng không sáng bằng khi nãy nhưng cũng đủ giúp tôi thấy được đường nét khuôn mặt của anh ta: mọi khía cạnh, khung xương, đôi mắt, mũi và môi đều kết hợp hài hòa và hoàn hảo.Lấy lại bình tĩnh, tôi như tự la mình trong đầu. ‘Tôi đang nghĩ gì thế này, tôi đã đính hôn.

Chỉ là sự cuốn hút về vẻ bề ngoài.

Không gì cả.’ Tôi tự nhủ với chính mình“Không, ý tôi là cô không nên ở đây—tại cái hộp đêm này.

Nó rất nguy hiểm.”

Anh ta nghiến răng cứ như nói chuyện với một đứa tiểu học và đang cố gắng giảng giải cho nó hiểu.Cảm thấy cơn giận dần bùng phát trong người, tôi cằn nhằn.

“Trông tôi giống một đứa con nít chưa đủ tuổi lắm à?”

Không đợi anh ta trả lời, tôi nói tiếp.

“Tôi đủ lớn để biết nơi này nguy hiểm hay không và hoàn toàn có thể tự lo cho chính mình.”

Và chỉ ngón trỏ vào người anh ta, cảm thấy bực bội hơn cả lúc nãy.

“Anh nghĩ anh là ai?

Ba tôi à?”

Sau khi nói câu đó, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, không phải vì những gì mình đã nói mà vì tôi còn bận tâm đáp trả lại một thằng xa lạ, dở hơi mà nghĩ anh ta có thể bảo tôi nên làm gì—mà thật sự không phải.Anh làm một thứ âm thanh trong cổ họng nhưng không phải là ho, không hắn vậy.

“Tôi không phải ba cô nhưng tôi biết nơi này rõ hơn cả cô và ba cô và nó không như có vẻ vậy, Leana.”

Đến đây, tôi há hốc miệng.

Một lần nữa.

Làm sao anh ta biết được tên tôi?

Nhưng tôi chưa kịp thốt ra câu hỏi thì những ở phía sau đập nhẹ vào vai tôi khiến tôi phải quay lại.

“Cô đang chắn đường đi của mọi người đấy.

Tiếp tục đi đi.”

Tôi vẫn chưa hết sốc về việc tại sao anh ta biết tên tôi và vẻ mặt của tôi lúc này có thể đối với họ là trông tôi như hoàn toàn không hiểu những gì họ nói.Mọi người giụt.

“Cô có nghe thấy những gì chúng tôi nói gì không?”

Gật đầu, tôi quay lại và tính kêu người-biết-tên-tôi-khi-nãy tránh đường để mọi người có thể di chuyển nhưng vào lúc tôi quay lại, anh ta đã biến mất.

Cứ như lúc tôi đứng trước cửa bệnh viện.“Cô còn chờ gì nữa?”

Những người phía sau nói.

Tôi không trả lời, bước tiếp trong sự bối rối.

Làm sao anh ta có thể…nhanh đến vậy?

Và anh ta đang ở chỗ cái quái nào?**************[SterekFan's Message]: Yeah, I know it's been a long time since I updated this story but hey, it was updated and I'M REALLY SORRY.

To be honest, this chapter was written in many months - can you believe it, MONTHS (I'm a lazy person) so I guess when I reread it, it just doesn't feel right and I don't like this chapter.

Yeah, I'm not good at writing or whatever....
 
Back
Top Bottom