Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây

[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 29 - Sự thật


Vừa nghe tộc trưởng nói biết Tạ Phi đang ở đâu, Trạch Lôi khó bình tĩnh nổi, ném Kha Minh xuống đất, lại nắm chặt bả vai tộc trưởng.

"Ông nói cái gì, nói lại lần nữa xem!"

Tuy bị bàn tay Trạch Lôi làm đau vai, nhưng tộc trưởng vẫn bình tỉnh trả lời: "Ta thật sự biết hắn ở đâu."

Nghe được câu trả lời, lòng Trạch Lôi thả lỏng hơn lúc trước, tay vẫn bóp chặt không buông ra: "Vậy ông nói đi, Tạ Phi đang ở đâu?"

Thấy Trạch Lôi làm như thế với giống cái lẫn tộc trưởng, các thú nhân ở đây không thể chịu nổi nữa: "Trạch Lôi, ngươi đừng có quá đáng.

Biết mình đang làm gì với tốc trưởng không hả?"

"Các người im mồm hết cho ta!"

Trạch Lôi mở miệng quát.

Đến dây phút này đã có hi vọng, y đều không muốn phí một thời gian nào với các thú nhân này.

Dưới uy áp của Trạch Lôi, đám thú nhân cũng chỉ biết sợ hãi ngậm miệng lại, chỉ dám hó hé nói nhỏ với nhau.

Đến Tiêu Vũ với Mộc Nhĩ cũng sợ hãi không kém, phải biết là Trạch Lôi rất ít khi nổi giận, mà khi y thật sự đã nổi giận rồi thì khó ai mà ngăn cản.Kha Minh được một thú nhân khác dìu dậy, cả người run rẩy bần bật mà nhìn Trạch Lôi, trong mắt không còn vẻ kiêu ngạo nữa mà thay vào sự sợ hãi hơn bao giờ hết.Nhớ lại lúc đó, Kha Minh thật sự cho rằng mình sẽ chết, cố gắng giãy giụa ra bàn tay tử thần nhưng vẫn không được.

May mắn A Phụ tới kịp cứu cậu ra, không từ nay cậu sẽ lìa đời ra khỏi bàn tay người mình thương rồi.

Thấy mọi người đã im lặng, tộc trưởng cũng không kéo dài thời gian: "Đưa hắn lên đi!"

Hai thú nhân liền áp giải một giống cái lên đại sảnh, không nhẹ tay gì mà đẩy người ngã xuống sàn.

Giống cái này không ai khác chính là người đã khóc thương tâm, lúc biết Tạ Phi và Trạch Lôi sẽ kết thành bầu bạn.

Trạch Lôi khó hiểu mà buông tay khỏi bả vai tộc trưởng, nhìn giống cái trước mắt: "Ông áp giải giống cái này lên là có ý gì."

Thoát ra khỏi bàn tay của Trạch Lôi, tộc trưởng thoải mái mà cử động: "Chính cậu ta biết Tạ Phi đang ở đâu."

"Tạ Phi mất tích thì liên quan gì tới Nĩnh An chứ!"

Một thú nhân thích Nĩnh An lên tiếng, rất nhiều thú nhân khác cũng đua theo.

Nĩnh An trong bộ lạc cũng rất được yêu mến, nhan sắc thuộc dạng xinh đẹp hơn giống cái khác, nên tất nhiên thú nhân theo đuổi cậu ta rất nhiều.

Mà đối với Trạch Lôi thì khác, trong tim đã có Tạ Phi rồi, cho dù là giống cái xinh đẹp nhất dị giới này cũng không thể lọt vào mắt xanh của y.Khi yêu ai cũng yêu hết một đường, nói gì đến thú nhân đã xác định được chân tình mình là ai, cũng không bao giờ thay lòng đổi dạ.

Được sự bảo vệ của nhiều thú nhân, Nĩnh An ngồi dưới đất càng tỏ thêm vẻ đáng yêu vô tội, khiến nhiều người nhìn mà không nỡ.Biểu cảm này lọt vào mắt tộc trưởng cũng như không, người quản được cả bộ lạc cũng không ngu dốt như thế.

Chỉ một chút mưu mô nhỏ mà lừa được ông sao, cũng quá xem thường rồi.

"Ngươi không cần tỏ vẻ như thế đâu, người của thành Lăng Châu à."

Nghe đến thành Lăng Châu, cả khuôn mặt Nĩnh An hoảng sợ mà nhìn ông, để lộ hết manh mối chỉ vì một câu nói: "Ông sao lại biết thành Lăng Châu!"

Nhìn sự ngu dốt của giống cái này, tộc trưởng chỉ bật cười một cái rồi nói tiếp: "Ngươi nghĩ ai cũng như các thú nhân giống cái bộ lạc nhỏ sao, cũng quá xem thường ta rồi đấy."

Các thú nhân lẫn Trạch Lôi đang ở đây vẫn chưa hiểu được ý nghĩa trong lời nói, mọi người đều nhận thấy thấy sự việc không hề đơn giản tí nào.

Biết mình lỡ miệng nói ra, Nĩnh An chỉ biết ngồi im không nói gì, sợ để lộ điều gì khác.

"Ngươi nghĩ chỉ cần không nói gì nữa thì ta không biết sao, vậy để ta nói từ đầu cho các ngươi hiểu.

Thật ra từ lúc sinh ra những bộ lạc nhỏ như chúng ta đã hiểu sai tất cả sự thật về dị giới này.

Nó không đơn giản chỉ có giống cái và thú nhân sống ở bộ lạc, mà còn có các thế lực xây nên các thành lớn nhỏ ở mọi phương, nhằm thâu tóm nhiều bộ lạc nhỏ như chúng ta."

Lời tộc trưởng vừa nói ra, gây xôn xao cho mọi người ở đây, ai cũng xì xào bàn luận.

"Vậy tộc trưởng, tại sao chúng ta lại không biết thế lực đó?"

Người lên tiếng là Tiêu Vũ.

"Tất nhiên rất đơn giản, người của các thành lớn khác nhau trên dị giới này, đều có khác vọng giống nhau là thâu tóm tất cả bộ lạc khác, chúng muốn hoàn thành nhiệm vụ mà không tổn thật gì lớn đó là không cho chúng ta biết, đánh bất ngờ.

Cho nên chúng ta từ xa xưa đã không hiểu gì về dị giới này.

Mà thành Lăng Châu..."

Nói đến đây, mắt tộc trưởng lia đến chỗ Nĩnh An.Bị ánh mắt ấy nhìn vào, Nĩnh An cũng chỉ biết rùng mình.

Trạch Lôi nghe đến thành Lăng Châu, có liên quan đến Tạ Phi cũng không khỏi khẩn trương trong lòng, tập trung mà lắng nghe.

"Cũng chính là thành Nĩnh An đã sống từ nhỏ đến lớn và cậu ta đến đây chính là để thâu tóm bộ lạc."

Thâu tóm sao, vậy chính là kẻ phản bội rồi.

Thú nhân thích Nĩnh An cũng sẽ không bao che, người thú nhân ghét nhất từ trước đến nay chính là phản bội.

Ai có thể chịu được người đã phản bội mình cơ chứ, nó là cái đau khổ nhất không gì thay thế.

Nĩnh An ngồi dưới chảy mồ hôi hột, lo sợ tính mạng mình.

"Tạ Phi thì sao, hắn cũng liên quan đến thành Lăng Châu!"

Từ nãy đến giờ, Trạch Lôi nhẫn nhịn đã tới giới hạn mình, không muốn nghe thêm thứ gì không liên quan nữa.

Tộc trưởng chỉ cười cười mà chỉ vào Nĩnh An: "Vậy ngươi phải hỏi hắn rồi."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 30 - Lên đường


Biết manh mối nằm ở Nĩnh An, Trạch Lôi liền chuyển hướng qua cậu, không vì giống cái mà nhẹ nhàng.

Uy áp thú nhân liền phát ra, đe dọa giống cái: "Nói, ngươi đã mang Tạ Phi đi đâu rồi!"

Trước sự đe dọa này, Nĩnh An là giống cái làm sao chịu nổi, sợ hãi tính mạng của mình mà khai ra hết.

"Hắn bị người của thành Lăng Châu bắt đi rồi, sợ sẽ không về được nữa."

Trạch Lôi không cho phép ai nói Tạ Phi không về được nữa, mỗi lần nghe thấy y chỉ muốn đập chết luôn kẻ đã nói ra, cả người tăng thêm một phần lạnh giá."

Nói hết sự việc cho ta, không được bỏ sót từ nào hết "Trạch Lôi gằng từng chữ mà nói, thú nhân xung quanh sợ hãi theo mà hít khí lạnh, nói chi là đến Nĩnh An, cậu vừa khóc lóc vừa kể lại sự việc.

"Ta thật sự là người của thành Lăng Châu, 4 năm trước được phái đi đến bộ lạc Vân Long làm mật thám."

Vừa dứt lời, liền nhận được ánh mắt rét lạnh của mọi người, chỉ biết cúi đầu mà nói tiếp: "Nhưng đợi đến năm nay, lúc Tạ Phi đến bộ lạc ta đã nhận ra hắn."

"Ngươi nhận ra hắn, không lẽ các ngươi quen nhau!"

Tiêu Vũ thắc mắc hỏi.Câu hỏi vừa xuất ra khỏi miệng Tiêu Vũ, Nĩnh An lúc đầu còn là vẻ sợ hãi giờ lại tăng thêm nụ cười kinh bỉ bên môi, lớn tiếng nói: "Hắn không phải Tạ Phi gì đó hết, mà là Gia Nam Bình con trai trưởng lão chỗ ta, không ngờ đúng không!"

Trạch Lôi nhíu mày nhìn Nĩnh An, tỏ vẻ không vừa lòng nhưng vẫn không nói gì, ra ý cậu nói tiếp.

"Nhưng ai biết được, hắn ta đang yên đang lành không muốn sống, lại chạy đi cướp Ngọc Giản của thần thú ban tặng cho thành.

Còn chạy đi đốt các phủ trưởng lão từng sỉ nhục hắn, không chừa một ai!"

"Ngươi nói dối, Tạ Phi không phải người như vậy!"

Tiêu Vũ lên tiếng phản bác.

"Ta đã bảo rồi, hắn không phải Tạ Phi mà là Gia Nam Bình ngươi hiểu không.

Là tên khốn đã gây ra mọi chuyện, khiến cho bọn ta phải đau khổ suốt mùa đông năm đó.

Cứ nghĩ hắn bỏ trốn ra rừng rập đã chết nơi xó xỉn nào rồi, nhưng thật không nhờ lại có thể gặp lại hắn, đúng là tạo hóa cũng muốn hắn phải chết hahaha!"

Nói xong Nĩnh An cười như điên dại, khóe mắt còn chảy ra nước mắt, lăng dài trên má.

"Chỉ vì hắn mà chúng ta phải chết rất nhiều người, kể cả A Phụ ta, Không một ai sống sót mùa đông đó cả.

Bây giờ thấy được hắn sao ta có thể tha được, ta liền bắn pháo truyền tin cho mọi người.

Sau 5 năm cũng bắt được, đúng là hơi lâu nhưng cũng đáng lắm.

Ta chỉ chờ giây phút đó thôi hahaha...

Giờ chắc hắn đã lên đài tế thần bị xử phạt rồi nhỉ, ta rất vui vì điều đó hahaha!"

Nĩnh An như phát điên mà cười, giọng nói liên tục phát ra một câu: "Chết là đáng lắm, chết là đúng rồi "Đám thú nhân xung quanh nhìn thấy tình cảnh trước mặt mà sợ hãi, nhìn Nĩnh An phát dại phát điên kể về quá khứ của mình.

Mà Trạch Lôi đứng ở bên, gương mặt bao trùm bóng tối, mím môi lại đi gần đến Nĩnh An.

Đưa chân đá mạnh một cái vào bụng Nĩnh An, cậu bay ra đập mạnh vào thành gỗ rồi ngã xuống, miệng phun ra ngụm máu tươi nhưng vẫn cười to: "Chết là đáng lắm haha!"

Lại bồi thêm một cú nữa vào bụng Nĩnh An, giọng rét lạnh như hàm băng: "Ta đã nói, không được nói Tạ Phi đã chết, không nghe rõ sao."

"Haha ta vẫn nói đấy, hắn chết là đáng!"

Trạch Lôi đá không ngừng nghĩ vào người Nĩnh An, miệng không ngừng phát ra âm thanh kiến người khác sợ hãi: "Nói nữa đi, dậy nói nữa ta xem nào!"

Mộc Nhĩ sợ Trạch Lôi sẽ đánh chết giống cái đó, nên chạy lên ngăn cản: "Trạch Lôi ngươi bình tĩnh lại đi, đừng kích động như thế, lỡ Nĩnh An thật sự chết thì chúng ta làm sao biết manh mối để cứu Tạ Phi, đúng không nào."

Nghe đến Tạ Phi, Trạch Lôi dần bình tĩnh lại, không tung chân đá nữa.

Mộc Nhĩ thấy thế, không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm, quay ra quát các thú nhân khác: "Các ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau kéo Nĩnh An xuống, kêu y sư chữa thương cho hắn, tin tức chúng ta cần nhiều lắm đó."

Mọi người liền nghe theo mà kéo Nĩnh An xuống dưới, Trạch Lôi chỉ biết mím môi nhìn theo, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.

Tộc trưởng im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Các ngươi lui ra đi, ta có việc riêng cần nói với Trạch Lôi biết."

Mệnh lệnh của tộc trưởng, ai cũng không dám làm trái mà nghe theo.

Đến lúc không có ai, tộc trưởng mới đi vô phòng lấy ra miếng đá cẩm thạch đưa cho Trạch Lôi.

"Lần này ngươi đi, nhớ mang theo cái này "Trạch Lôi nhận lấy nhưng vẫn chưa cất vào mà hỏi: "Miếng đá này là sao?"

"Là của A Phụ, A Mạt ngươi để lại."

Tộc trưởng thở dài nói.Nghe đến người sinh ra mình, Trạch Lôi có chút ngạc nhiên: "Sao lúc trước không đưa cho ta, mà lại đưa ông giữ ""Nói ra thì cũng dài lắm, thật ra ngươi không phải do họ sinh ra, mà là nhặt được trong rừng, lúc tìm thấy ngươi, miếng cẩm thạch này đã treo trên người ngươi.

Nói ta giữ hộ, một ngày nào đó họ mà mất thì nhờ ta đưa ngươi "Lại một tin tức trọng đại trong hôm nay, ngoài mặt y không biểu lộ gì nhưng trong lòng đã rối như tơ, tay nắm chặt miếng cẩm thạch đến đỏ bừng, chỉ nói một câu duy nhất: "Ta biết rồi!"

Nói xong nhanh chân đi ra khỏi sảnh nhà, tộc trưởng thắc mắc hỏi: "Ngươi đi đâu thế?"

"Đi đợi Nĩnh An tỉnh dậy hỏi ra vị trí của thành Lăng Châu, ta muốn ngay lập tức tới được đó!"

Biết tên này ngày nào cũng chỉ nghĩ đến Tạ Phi, tộc trưởng cũng khoan hồng nói ra: "Ngươi không cần đợi hắn tỉnh dậy đâu, ta biết vị trí của thành.

Nếu thật sự đợi thì ta sợ Tạ Phi sẽ không trụ nổi ở đó đâu."

Nghe thấy được điều mình muốn, Trạch Lôi quay người lại nhìn tộc trưởng: "Thật sao?"

Tộc trưởng chỉ cười: "Ta có bao giờ lừa ngươi không?"

Trước cổng bộ lạc Vân Long Trạch Lôi biến về hình thú chẩn bị sải cánh bay lên.

Tiêu Vũ và Mộc Nhĩ từ xa chạy đến nói không ngừng: "Trạch Lôi ngươi đi đâu thế, không đợi Nĩnh An tỉnh dậy sao?"

Trạch Lôi nhìn lên phía bầu trời xanh thẳm mà trả lời: "Không cần đợi nữa, đã đến lúc đi cứu Tạ Phi rồi."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 31 - Đài tế thần


Điện thú.

"Hắn đã khai ra chưa?"

Thú nhân quỳ ở dưới, hết sức tôn kính mà nói: "Vẫn chưa thưa đế thú, hắn cứ một mực nói rằng mình không phải Gia Nam Bình.

Cho dù chúng tôi dùng biện phát nào đi nữa, cũng không biết được người năm xưa bày mưu với hắn là ai.

Chỉ mơ mồ điều tra được người năm đó chính là một thú nhân"Người được gọi là đế thú đang ngồi trên ghế, uy nghiêm mà nhìn xuống, nếp nhăn trên mặt đã hiện ra rõ ràng, chứng tỏ đế thú đã sống ít nhất được 200 tuổi.

Tuổi đời ở dị giới này rất lâu, có thể sống đến hơn 200 tuổi, nhưng rất ít người có thể sống đến tuổi đó.

Bởi vì hoàn cảnh khắc nghiệt, phải mạo hiểm mới có thức ăn, không cũng sẽ chết dần chết mòn."

Hắn thật sự không khai một từ luôn sao?"

"Vâng!"

Cũng được thôi, nếu không khai thì cũng không sao, có thể từ từ tìm kiếm cách khác.

Không cần cần đến một tên vô dụng như thế, để lâu chỉ mang đến tai họa cho cả thành, không bằng...Suy nghĩ xong xuôi, đế thú nhìn qua Bạch Duệ Thần đang đứng một bên, mở miệng hỏi: "Lần này chính ngươi đã bắt hắn về đúng không?"

"Thần chỉ tình cờ khi làm nhiệm vụ, thì nhận được tin báo đã xác định được Gia Nam Bình tại thành Vân Long.

Mất tích mấy năm cuối cùng cũng tìm được, thần lập tức sai người đi bắt đưa về thành."

Bạch Duệ Thần quỳ xuống trả lời.

Nghe xong Bạch Duệ Thần trả lời, gương mặt đế thú hiện ra vẻ tán thưởng "Rất tốt, đúng là người ta đã nhắm trúng sẽ lên chức trưởng lão tiếp theo, thật không khiến ta thất vọng "Tuy được khen ngợi là thế, nhưng gương mặt Bạch Duệ Thần vẫn lãnh đạm không chút cảm xúc, đế thú nhìn nhiều cũng quen nên không nói gì ."

Cảm ơn người đã khen ,nếu không có việc gì nữa thần xin cáo lui " nói xong có y lui xuống.

"Khoan đã, ta còn có việc muốn giao cho ngươi "Bạch Duệ Thần không khỏi thắc mắc "Người cứ nói "."

Chuyện của Gia Nam Bình, ta sẽ giao cho ngươi đi xử lý, nếu lần này hắn thật sự không khai ra nữa.

Thì cho hắn lên đài tế thần chịu hình phạt của thần thú luôn đi " Đế thú dứt khoát nói, không còn một tia tình cảm trong đó.

Đài tế thần là hình phạt tàn khốc nhất, bởi nó không phải do người
thường tạo ra, mà là thần thú ban tặng.

Người được đưa lên đài tế thần chịu tội, đều khó sống nổi qua ngày hôm sau nhưng cũng từng có ngoại lệ.

Mà ngoại lệ đó chưa từng xuất hiện mấy trăm năm nay.

Nhà lao.Tạ Phi đã cả người xịu lơ, phải nhờ xích sắt chống đỡ mới đứng được, nhưng cũng vì thế mà cổ tay đã ứa máu.

Trên cơ thể chồng chất những vết thương khác nhau, máu chảy tích tắc xuống sàn.

Thú nhân được giao nhiệm vụ tra hỏi, đang ngồi trên ghế lơ tơ mơ chuẩn bị ngủ, thì nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Không khỏi giật mình tỉnh dậy, đứng thẳng tôn tính mà nói "Thì ra là Bạch đại nhân, ngài đến đây không biết có việc gì?

"Bạch Duệ Thần thần không nói nhiều, ra ý cho Từ Dân đi sau mình.

Từ Dân hiểu ý chủ tử, liền lấy ra lệnh bài bằng đá đưa cho thú nhân kia xem .Thấy được lệnh bài, thú nhân càng tôn kính hơn "Thì ra đế thú đã giao vụ xét xử này cho ngài, vậy xin mời " Thú nhân lui ra một bên nhường chỗ cho Bạch Duệ Thần, hắn cũng không khách khí đi thẳng vào trong.

Nhìn thấy gương thấy đã sáng bóng không còn vết than của Tạ Phi, Bạch Duệ Thần lại tăng thêm một thân hơi lạnh khác.

Thú nhân tra hỏi đứng bên cạnh không khỏi sợ hãi, thầm nghĩ sao đại nhân nào là giống cái mà cũng có thể làm cho thú nhân chúng tôi sợ hãi vậy, đúng là người của quý tộc có khác, thường dân chúng tôi phải cam bái hạ phong.

Chính là cái gương mặt này, không sai được rồi, càng nhìn càng thấy không vừa ý.

Bạch Duệ Thần đưa tay lên bóp gương mặt Tạ Phi, Tạ Phi ăn đau mà tỉnh lại, nhìn thấy giống cái này cũng không còn gì thắc mắc nữa, biết bao nhiêu người đến cũng như vậy thôi, hắn thật sự không biết gì cả.

Chỉ nghe thấy Bạch Duệ Thần lẩm bẩm một câu "Ra là thế, hỏi sao nhiều năm nhung nhớ không thôi "Đối với Tạ Phi bây giờ, chỉ muốn sống thôi, hơi đâu nghĩ xem ý nghĩa của câu này, khàn giọng mở miệng "Ta..

Thật sự không biết gì cả, các ngươi tha cho ta đi mà "Sự sống rất quan trọng với con người, Tạ Phi cũng vậy, cũng sợ chết như mọi người.

Khao khát được sống là bản năng, đâu ai muốn chết mà chưa biết lý do mình làm gì đâu.

Bạch Duệ Thần nhìn ngắm đủ rồi, buông tay ra lấy khăn tay từ trong áo đưa ra lau tay mình, lau xong vứt xuống đất mà giẫm nát ."

Nếu không moi được tin tức gì từ miệng hắn, vậy thông báo cho toàn thành biết ,ngày mai chúng ta sẽ xử phán hắn ở đài tế thần "Từ Dân trả lời "Tôi đi sẽ thông báo cho toàn thành biết, ngày mai toàn dân sẽ tập trung tại đài tế thần "Bạch Duệ Thần phất tay "Đi đi "Tạ Phi mơ hồ cũng nghe được, ngày mai mình sẽ bị xử phạt sao, đúng thật là nực cười.

Dùng hết sức lực còn lại mà vùng vẫy, cao giọng quát lớn trong vô vọng "Con mẹ nó, thả ông đây ra, xử phát cái gì mà xử phạt.

Ta làm điều gì xấu xa với các ngươi à.

Con mẹ nó còn đòi giết ta, ta làm ma cũng không tha cho các ngươi "Bạch Duệ Thần chỉ thản nhiên nhìn Tạ Phi, ánh mặt lạnh băng mà nói "Đến chết mà cũng mạnh miệng, ta xem ngày mai ngươi còn như thế nào "
Nói xong không đợi câu trả lời mà đi thẳng ra luôn, thú nhân kia thấy thế liền thở ra hơi nhẹ nhõm.

Nhìn lại Tạ Phi mà nói "Ngươi không được hổn láo với đại nhân như vậy, phải biết người là người xử lý hết mọi việc trong thành Lăng Châu rất hợp lý ""Hợp lý cái con mẹ ông, tôi không quan tâm ""Được được, ngày mai ngươi chết rồi nên hôm nay ta sẽ không tính toán với ngươi, cứ ở đó mà hưởng thụ sự sống còn ở với ngươi đi hahaha "Nói xong đi ra ngoài, để Tạ Phi một mình ở trong.

Tạ Phi tuyệt vọng mà nghĩ, giọt nước mắt rơi xuống sàn thay cho máu tươi "Trạch Lôi à, ta xin lỗi ngươi, xin lỗi vì không thể thực hiện được lời hứa, sống với ngươi đến cuối đời được rồi "
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 32 - Âm mưu


Hôm nay là ngày thành Lăng Châu được sinh ra, nên mọi người năm nào vào ngày này cũng tổ chức ăn mừng.

Còn một niềm vui nữa, ngày mai chúng ta sẽ được xử phạt tên đã gây ra mọi tội lỗi khiến cả thành phải thương tổn trong một thời gian dài.

Trăng hôm nay tròn xoe, phát sáng cho những người đi đường không vấp ngã, vì sao sáng lấp lánh trên trời khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi.

Ngày này còn hợp với các cặp đôi yêu nhau, mới kết bầu bạn, cũng được nhiều thú nhân ưa chuộng chọn để tỏ tình giống cái mình thích.

Theo quan niệm thời xưa, ngày hôm nay là một ngày may mắn và đầy hạnh phúc.

Nhưng trong một nhà lao nào đó, đầy rẩy những vết máu còn tươi đọng trên nền, bị bóng tối bao trùm không còn ánh sáng.

Một giọng nói thú nhân vang lên: "Ta hỏi lần cuối, ngươi chỉ cần đồng ý thôi là sẽ thoát khỏi cái nhà lao này, lễ tế thần ngày mai cũng không cần tổ chức.

Tốt hơn hết...Ngươi còn có thể trở thành vương phi của ta."

"Nói đến cùng là chỉ thích gương mặt ta thôi chứ gì, thế cho dù ta có chết cũng sẽ không đồng ý với ngươi."

Tạ Phi khinh bỉ nói.

Thú nhân vẫn không bị lời nói đó đả động, buông lời dụ dỗ tiếp: "Ngươi thật sự không muốn sao, phải biết chức vị vương phi ở thành Lăng Châu này rất cao quý.

Chỉ cần đồng ý một phát, là ngươi sẽ trên vạn người dưới một người."

Vẫn là ánh mắt kinh bỉ đó, Tạ Phi chắn chắc tên này không có ý tốt gì hết, làm vương phi của hắn sao.

Ta khinh, trong lòng mình đã có Trạch Lôi, tuyệt không chứa chấp kẻ khác, cho dù là lý do gì đi nữa.Nếu tên này đã muốn dụ dỗ, thì không bằng chơi đùa với hắn xem sao, Tạ Phi nói: "Ừm thì cũng được thôi!"

"Ngươi thật sự chấp nhận!"

Thú nhân kinh ngạc nói.

Tạ Phi chỉ cười cười: "Nếu ngươi chấp nhận được một sự thật thì được."

Thú nhân không chờ được nữa, hối Tạ Phi nói nhanh: "Ngươi nói một thể luôn đi dù là điều gì đi nữa!"

"Thật ra ta đã có người trong lòng, với lại..."

Tạ Phi ra hiệu cho thú nhân nhìn xuống dưới bụng mình.

"Sau lần chúng ta hoan ái đó, ta sợ trọng bụng ra đã có bé con rồi."

Tạ Phi nói với khuôn mặt buồn rầu nhưng trong lòng lại không thế.

Thú nhân từ nét mặt vui mừng chuyển sang tức giận, lại nắm chặt cổ Tạ Phi mà bóp: "Ngươi nói cái gì, nói lại ngươi nữa xem!"

"Khụ...Bỏ ra cái tên điên!"

Thú nhân vẫn không buông ra, trên khuôn mặt có phần dữ tợn mà hét lớn: "Tao hỏi lại này nữa, mày mới nói cái gì!"

Ha tên này mới nghe thế mà đã điên lên rồi, biết ngay là hắn không thật lòng mà.

"Ta nói, bụng ta coi chừng đã có một bé sư tử trong đó rồi...Khụ hoặc là giống cái đấy."

"Sư tử sao, con mẹ nó mày dám làm mất lần đầu của mình."

Thú nhân gằng từng chữ mà nói.

Hai tay buông bỏ ra chiếc cổ mảnh khảnh của Tạ Phi, ánh mắt hung tợn nhìn hắn.

Tạ Phi cũng không chịu yếu thế "Sao, nghe nói ta mất lần đầu là nổi điên như vậy rồi, phải tĩnh tâm vào chứ haha!"

"Ha đúng thật là thằng tiện nhân, tưởng bao năm vẫn giữ được lần đầu của mình chứ.

Ai biết rằng lại mất như thế!"

Nói rồi nhìn vào bụng Tạ Phi, đưa tay xoa nhẹ bụng hắn mà nói: "Ngươi nói là ở đây không chừng có một bé con của người và tên thú nhân chết tiệt kia rồi đúng không, nhưng ta lại không muốn nó tồn tại."

Vừa ngắt câu, thú nhân liền tung cú đấm vào bụng Tạ Phi, vừa đấm vừa nói: "Thằng tiện nhân, để tao xem bé con của mày còn sống sót được không, dám ngủ với thằng thú nhân khác, gan cũng to đấy!"

Tạ Phi bị từng cú đấm vào bụng, chân đã mềm nhũn khó đứng vẫn, miệng chảy ra máu tươi, nhưng vẫn không ngừng nói chuyện, biết mình ngày mai sẽ chết tội gì không làm tụi này điên lên: "Haha đấm mạnh nữa đi, bé con của tao sống dai lắm đó.

Mày biết lần đầu của tao sướng thế nào không, thú nhân của tao mạnh mẽ lắm, làm tao say mê giờ vẫn nhớ."

Càng nghe hắn nói, thú nhân càng phát điên, ngẩn đầu lên nhìn hắn, nói: "Cái gương mặt này chưa thức tỉnh đã mê hoặc như vậy, vậy đợi sau này sẽ như thế nào đây, chắc làm đĩ là tốt nhất nhỉ."

"Nếu tao làm đĩ thì mày cũng không tốt hơn là bao đâu thằng khốn à, tao sẽ chờ xem thì nào mày trở thành thằng khốn chính hiệu haha."

Khó nhịn được nữa, thú nhân cho một bạt tay vào má Tạ Phi, in một vết tay đỏ bừng rồi bỏ đi."

Ở đó sống tốt thời gian cuối cùng đi, đừng mong tao sẽ cứu mày."

"Tao mà cần mày cứu sao, vọng tưởng quá rồi đấy!"

Tạ Phi vừa cười khinh bỉ vừa nói.

Phủ Vương Tử .*Ầm ầm *La Thiên Vực điên cuồng vứt hết những gì trên bàn xuống, miệng luôn chửi: "Thằng điếm, thằng điếm!"

Vứt xong hết đồ, La Thiên Vực mệt mỏi ngồi xuống ghế, Bùi Vĩnh nghe tiếng động ở trong, gấp gáp chạy vào.

"Chuyện gì vậy vương tử?"

La Thiên Vực la lên nói: "Kế hoạch chúng ta đổ vỡ rồi."

Bùi Vĩnh ngạc nhiên, hốt hoảng hỏi: "Sao lại như thế được, không phải hắn ta bị bắt về rồi sao?"

"Còn sao với chăng nữa, tên Gia Nam Bình đó thế mà lại ngủ với cùng thú nhân khác rồi, thế còn đâu là kế hoạch."

"Mất lần đầu rồi sao, vậy thì Gia Nam Bình lần này đã hết giá trị lợi dụng.

Nhưng cũng không sao, lúc đầu chúng ta vẫn không trông chờ vào gì hắn, đã chuẩn bị sẵn kế hoạch khác.

Mà chuyện Gia Nam Bình trở về chỉ là ngoài ý muốn, có cũng được mà không thì thôi."

Bùi Vĩnh bình tĩnh trả lời.

Nghe vậy, La Thiên Vực mới không nổi nóng nữa, ngồi suy tính cho bước tiếp theo.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 33 - Xử phạt


Sáng sớm hôm sau, người dân thành Lăng Châu dậy sớm, thay nhau chen chúc đứng ở đài tế thần.

Trong lúc đó, Tạ Phi bị hai thú nhân áp giải từ nhà lao ra ngoài.

Hắn cũng cảm thán không thôi, một đêm vậy mà trôi nhanh như vậy.

Mới nhắm mắt ngủ có tí tỉnh dậy đã đến giờ hành quyết, ha đúng là ông trời cũng muốn hắn chết sớm sao.

Đôi chân hắn từng bước đi đều cảm thấy nặng nề như không còn sức lực, phải nói là nhờ hai thú nhân kia kéo đi mới đúng.

Không Tạ Phi đã ngã quỵ xuống đất.

Đi ra khỏi nhà lao âm u đó, là một thế giới hoàn toàn khác, ánh sáng chiếu thẳng vào mắt khiến Tạ Phi sống trong bóng tối mấy ngày qua, không khỏi chói mắt mà nheo lại.

Đến khi đôi mắt hoàn toàn tiếp thu được ánh sáng, mới dần mở hé ra nhìn quan cảnh xung quanh.Nhưng không còn gì khác ngoài người dân đứng tập nập từ đầu này sang đầu khác, trong mắt họ đều có sự hận thù và căm ghét, một số ít lại thấy tia thỏa mãn khi người gặp nạn.Tất cả đều là do tên có người mặt giống hắn gây ra sao, rồi tên đó đi đâu rồi, tất cả tội lỗi để mình Tạ Phi gánh, còn tên Gia Nam Bình đó thì được sống hạnh phúc ở nơi nào đó sao.

Nghĩ đến đó là Tạ Phi nghiến răng nghiến lợi, lòng thù ghét ai đó chưa bao giờ mãnh liệt như này.

Mọi người xì xào nhau bàn tán về Tạ Phi, không kiên kị to nhỏ, nhưng lời nói ra đều khiến hắn lạnh tim gan.

"Đó là Gia Nam Bình thật hả mọi người, không ngờ thật sự là hắn, ta có nằm mơ không vậy!"

"Cậu không nằm mơ đâu, những thù hận của chúng ta cuối cùng cũng trả được!"

Một giống cái trong đám người, có chút xinh đẹp la lên nói: "Chết là đáng lắm, chỉ vì hắn mà mùa đông năm ấy tôi mất cả thú nhân lẫn A Phụ của tôi."

Nhắc đến hai người họ giống cái bật khóc.

Thú nhân làm sao có thể để một giống cái khóc trước mặt mình, lập tức chạy qua an ủi mà nói: "Ngươi đừng khóc nữa, chuyện đó đã qua rồi.

Bây giờ hắn sẽ chịu trừng phạt thích đáng cho mình, với lại đài tế thần đâu phải là một trò đùa, hắn sẽ không sống sót nổi đâu!"

"Đúng rồi đấy, ngươi vẫn còn trẻ mà, còn nhiều thú nhân vẫn còn thích ngươi lắm."

Một thú nhân khác phụ họa, không khỏi đỏ mặt gãi đầu khi nói về chuyện tái hôn.

Giống cái cũng thật tâm biệt ơn nhiều người trong thời gian cực khổ đó, thành thật trả lời: "Cảm ơn các ngươi đã quan tâm, ta cũng biết rằng hắn sẽ không sống nổi đâu!"

Ai cũng bảo hắn chịu hình phạt này sẽ không sống nổi, thật sự là như vậy thật sao.

Ngẩn đầu lên nhìn mọi người, ánh mắt Tạ Phi liền dừng ở một ấu tể nhỏ gầy lạc trong đám người.

Ấu tể thấy Tạ Phi nhìn mình, cũng không sợ hãi trừng mắt nhìn lại, trong mắt không khác gì người dân ở đây.

Tạ Phi chỉ biết ngậm ngùi cúi đầu lại, đi tiếp lên tế đàn.

Bỗng từ đâu có một hòn đá bay đến, không khách khí đập vào trán Tạ Phi, dùng thời gian nhanh nhất để xưng lên một cục.

Tạ Phi ăn đau mà quay đầu lại nhìn, thì thấy ấu tế khi nãy hắn thấy đang đắc ý vì ném trúng.

Bắt gặp ánh mắt hắn thì rụt đầu lại, được giống cái sau lưng ấu tể ôm vào lòng, dỗ dành nói: "Con thấy chưa, ném đồ đó làm gì, hắn ta là một ác quỷ đấy, xấu xa nhất A Mạt từng gặp!"

Được A Mạt dỗ dành, lòng ấu tể bình tĩnh lại không còn sợ hãi, ưỡn ngực cao tự hào nói: "Ta mới không sợ hắn, một tên ác quỷ như thế thì nên chết đi, sống làm gì chỉ để hại chúng ta."

Giống như lòng ấu tể hiểu ý nhau, ai cũng hô hào nên chết đi, bắt đầu đua tay ra ném đá hắn liên tục, Tạ Phi chỉ biết lách người né trách, không làm được gì nữa.

"Đi chết đi đồ ác quỷ!"

"Chết đi như vậy sống làm gì nữa!"

Từng lời chửi rủa vang vảng bên tai Tạ Phi.Đi đến đài tế thần, một cầu thang thật cao sẽ dẫn người có tội lên đài, trên đài không có gì hết ngoài chỗ đứng của tù nhân.

Tạ Phi theo chỉ dẫn đi lên đài quỳ xuống, hai tay bị trói xích sắt ở sau lưng, môi mím lại nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy phía dưới có các quý tộc ngồi đó, các trưởng lão ngồi thành hai bên để đế thú ngồi giữa.

Tạ Phi nhìn không biết nhiều người nhưng trong đó vẫn nhìn ra mấy người từng đến tìm hắn ở nhà lao.

Điển hình không ai khác chính là tên La Thiên Vực dùng khẩu hình miệng với hắn: "Ngươi chết chắc rồi, đừng mong ta cứu người."

Tạ Phi cũng không chịu yếu thế, dùng khẩu hình miệng đáp trả hắn kèm một nụ cười khinh bỉ: "Tao đếch cần mày cứu, thằng khốn à!"

Hiểu được ý nghĩa của nó, La Thiên Vực không khỏi giận giữ đập tay xuống thành ghế bên cạnh, kéo lên sự chú ý của nhiều người.

Bùi Vĩnh bên cạnh tiến tới nhắc nhở hắn phải tĩnh tâm, cuối cùng gì tên Gia Nam Bình đó cũng chết thôi.

Đế thú đúng lúc nhìn thấy nụ cười của hắn, không khỏi thắc mắc hỏi Bạch Duệ Thần ở sau: "Ngươi có thấy nụ cười của hắn không?

"Bạch Duệ Thần lắc đầu: "Thần không thấy ạ."

Lúc chú ý của hắn toàn bộ đặc lên La Thiên Vực, hơi đâu còn để ý Tạ Phi.

Nhưng lúc thấy khẩu hình miệng của vương tử, Bạch Duệ Thần cũng thắc mắc.

Đế thú cũng không nghĩ nhiều, cứ coi như gần chết rồi muốn làm gì cũng được.

Tạ Phi lại bị thú hút bởi hai trưởng lão ngồi cạnh đế thú, sau lưng là giống cái đã đến thăm hắn bữa trước.

Trong lòng cảm thấy sự thân thiết đâu đây, nhưng lại xen kẻ chút cảm xúc đau lòng trong đó, cảm giác không muốn nhớ lại.

Được giao nhiệm vụ trong lần này, Bạch Duệ Thần sắp xếp mọi việc việc đâu vào đó, thấy thời gian đã đến liền lập tức kêu tế sư lên để cử hành nghi thức.

Hắn chỉ thấy thoáng một ông lão ăn mặc nhiều lớp từ đầu tới chân, trên tay cầm một chiếc quạt ve phẩy tới lui, trên đầu đội cái đầu lâu không hơn không kém, có gắn hai cái lông chim hai bên tai.

Ông ra lệnh thuộc hạ bưng bàn tế thần lên, hết sức thuần phục mà nhảy quanh tế đàn.

Trong miệng lẩm bẩm một ngôn ngữ kì lạ, đến câu cuối ông hét to lên cho mọi người nghe, đồng thời quỳ xuống, mở miệng nói lớn: "Xin thần thú ban lệnh, xử phạt tên tội ác tày đình này, những chuyện hắn gây ra sợ có chết cũng không hết tội, mong người hãy thả thiên lôi xuống để hắn chết đau khổ nhất!"

Cùng lúc đó, trên trời bỗng xuất hiện nhiều tiếng giông bão, lòng Tạ Phi không khỏi sợ hãi mà chảy mồ hôi, cận kề cái chết mới biết nó thật sự đáng sợ như thế nào, chỉ hối tiếc nhất là đã phụ lòng Trạch Lôi .

Toàn dân ở dưới hóng chờ kể quả, chỉ ít phút nữa thôi, thiên lôi sẽ giáng xuống ngay chỗ Tạ Phi đang quỳ.

-------Trạch Lôi từ lúc xuất phát đến nay đã được năm ngày, đi không ngừng nghĩ chỉ mong đến được thành sớm nhất.

Theo lời tộc trưởng nói tầm sáu ngày là có thể tới được thành, kiên trì thêm một ngày nữa thôi là có thể tới.

Lòng không khỏi dấy lên tia hi vọng."

Tạ Phi chờ ta, ta sẽ đến cứu ngươi sớm thôi."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 34 - Nhớ lại


Đúng như mọi người dự đoán, trong mấy phút tới thiên lôi ầm ầm giáng xuống chỗ của Tạ Phi.

Tạ Phi chưa kịp phản ứng kịp đã bị đánh trúng người, tiếng kêu thảm thiết vang dội vào tai mọi người, ai cũng sợ hãi lui ra xa hơn.

"Aaaa..."

đau quá, thật sự rất đau.

Ai nấy chứng kiến thiên lôi thật sự, mới biết uy lực của nó lớn cỡ nào, người đứng gần còn cảm thấy uy áp cường đại, khiến lòng người sợ hãi, nói gì hết Tạ Phi đang gánh chịu đòn thiên lôi.

Tạ Phi chỉ biết đau đớn ôm cơ thể mà la hét, không biết rằng trên trán mình đã từ từ xuất hiện một ấn ký đỏ tươi, đầu óc lâm vào trạng thái hôn mê mà ngất đi, những ký ức lần lượt trở lại.

----------Ánh trăng đêm treo trên cao chiếu xuống bờ sông tĩnh lặng, sao chép lại hình bóng của mình trong đó, khiến cảnh đêm thêm phần hoa lệ.

Một thiếu niên giống cái dựa vào vai thú nhân tuấn tú nói: "Quý Tân, ngươi thật sự sẽ cùng ta kết bầu bạn sao?"

Trong lời nói của thiếu niên không nén nổi sự kích động.

Đây chính là cảm giác yêu mà mình luôn mong muốn sao, vậy cả đời đắm chìm trong đó hắn cũng nguyện ý.

Thú nhân hôn lên trán hắn, trịnh trọng tuyên bố: "Tất nhiên, ta sẽ cùng ngươi sống cả đời hạnh phúc với nhau."

Đơn thuần trong tình yêu lần đầu, nghĩ chỉ cần mình yêu người đó, người đó sẽ yêu lại mình nhưng sự thật luôn tàn khốc.

------------------Thú nhân nắm chặt tay giống cái nói: "A Nam, ngươi hãy giúp ta một việc được không?"

Giống cái yêu thú nhân này đến chết cũng không buông, làm sao nỡ lòng nào từ chối: "Ngươi có gì thì nói đi, ta cái gì cũng giúp ngươi hết."

Nghe vậy, gương mặt thú nhân hiện lên vẻ cảm kích, mở miệng nói:"Ngươi hãy vào điện thú trộm cho ta Ngọc Giản đi."

"Không được!"

Giống cái thẳng thừng từ chối.

"Sao lại không được, không phải ngươi nói chuyện gì cũng giúp ta sao, có chuyện này mà cũng không làm được, vậy còn đòi giúp ta không bằng để ta tự làm "Biết thú nhân tức giận, giống cái mềm mỏng giải thích: "Ngươi cũng biết mà, Ngọc Giản là đồ vật thần thú ban tặng cho thành, nếu Ngọc Giản mất đi thì cả thành cũng sẽ chịu tội."

"Ta chỉ mượn chút thêm, mượn xong sẽ trả không ai biết đâu."

Giống cái bán tính bán nghi, nhưng cuối vẫn giúp hắn, không thể từ chối hắn được, như vậy thú nhân sẽ không vui.

Khi yêu giống cái toàn tâm toàn ý chỉ nghĩ đến người thú nhân, hắn vui mình mới vui, hắn buồn làm sao mình vui được.

Nghĩ đến lúc trước là thú nhân này nghỏ ý với mình trước, trái tim lần đầu rung động mở ra cho thú nhân.

Chỉ mong được sống cùng ngươi trọn đời trọn kiếp, ta nguyện ý đi theo ngươi cả đời, không mong phú quý giàu sang, chỉ ước một phần trong tim ngươi cũng là ta.

------"Đứng lại bắt hắn lại!"

Giống cái chạy thật nhanh cắt đuôi được bọn thú nhân, tìm cách chạy ra khỏi thành để vào rừng.

Từ xa nhìn quay đầu nhìn lại, không biết có phải hoa mắt không nhưng hắn thấy rất nhiều đóm lửa phát sáng.Việc quan trọng ngay trước mắt, giống cái không thể để tâm đến nhiều thứ, theo lời thú nhân đi vào rừng hẹn gặp: "Quý Tân à, ngươi ở đâu, Quý Tân!"

Giống cái đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng đâu, lo sợ hắn gặp nguy hiểm thôi, mà không biết rằng một giống cái ở trong rừng là nguy hiểm nhất.

Sau mấy canh giờ tìm kiếm, giống cái lo sợ rưng rưng nước mắt: "Quý tân ngươi ở đâu rồi, ra đây đi, đừng làm ta sợ mà!"

Sự chờ đợi cuối cùng cũng kết thúc, thú nhân cùng hai thuộc hạ đến gặp mặt hắn, giống cái thấy người mình thương không khỏi vui mừng chạy lại, giang hai tay ôm lấy.

Nhưng đưa tay ra vòng là một mảnh không khí, giống cái không nghĩ nhiều đơn giản thu tay lại kêu lên: "Quý Tân à, ngươi đi đâu mà lâu vậy, ta tìm hoài không thấy!"

"Ta có việc bận, ngươi lấy được nó chưa?"

"A ta lấy được rồi!"

Giống cái lấy trong túi ra một cái hộp đưa cho thú nhân.

Thú nhân cẩn thận mở ra, bên trong đúng thật là Ngọc Giản, không khỏi vui mừng cười tươi, xóa đi nét lạnh lùng khi nãy khiến giống cái yên tâm hơn.

"Quý tân, ngươi định khi nào dùng rồi trả?"

Thú nhân mỉm cười trả lời: "Khi nào xong việc, ta sẽ đích thân mang tới trả, giờ ngươi trở về thành đi."

Giống cái có chút ngạc nhiên với lời nói của hắn "Nhưng...ta bị bọn họ phát hiện rồi, nếu...thật sự về ta sẽ phải chịu tội."

"Không sao đâu, cứ về đi."

Thú nhân dụ dỗ quay về.Biết mình nói nữa, hắn sẽ không vui nên cũng đồng ý quay về, dù biết rằng chỉ cần bước chân vào thành, giống cái liền bị bắt lại, nhưng không muốn cãi lời thú thân.

"Ngoan trở về đi!"

Thú nhân xoa đầu giống cái nói.

Lâu lắm rồi hắn mới làm như vậy với mình, đi trên đường về chỉ cảm thấy tình yêu ngọt ngào trong tim, mà không biết biến cố sắp tới đối với mình.

Thú nhân vừa nãy cười tươi giờ đã thay thế khuôn mặt tràn đầy ghê tởm.

Đưa tay lên ra hiệu với thuộc hạ ở dưới dứa khăn lau tay, ánh mắt nhìn lại hướng đi cũ của hắn, lạnh lùng mở miệng: "Thả mãnh thú gì đó ra cắn chết tên giống cái đó đi, đừng để mọi chuyện bại lộ."

"Tuân lệnh thành chủ!"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 35 - Ấu tể


Thiên lôi giáng xuống đã dừng lại, lộ ra người trong ở đám khói.

Tạ Phi cả người rách nát toàn máu xung quanh, bất động nằm đó.

Mọi người thấy hình phạt đã xong, tò mò đi tới nhìn lên, có người không nhịn được lên tiếng hỏi: "Hắn đã chết chưa vậy?"

"Tất nhiên là chết rồi, ngươi không nhìn thấy thiên lôi mạnh cỡ đó à, thú nhân sợ còn chưa chịu được nói gì đến giống cái!"

"Ngươi nói cũng phải, chưa ai có thể sống sót qua đoạn thiên lôi đó."

Ai nấy cũng vui mừng hoan hô, chuẩn bị tổ chức tiện ăn mừng lần nữa, duy chỉ có một ấu tể gầy yếu, ăn mặc thiếu thốn nấp ở sau bức tường nhìn lên rưng rưng nước mắt.

Nhỏ giọng thì thầm: "Không phải như vậy, tại sao các ngươi không chịu hiểu."

"Giống các đó không phải người xấu, hắn đã từng giúp ta rất nhiều lần."

"Tại sao...các ngươi lại làm như vậy với một giống cái huhu!"

Tiểu giống cái đứng bên cạnh ấu tế nghe hết sự việc, tức giận xô hắn ngã ra ngoài, ấu tể ăn đau kêu lên: "Ngươi làm cái gì đấy?"

Tiểu giống cái tức giận thở phì phò: "Ngươi thế mà lại bênh cái loạn phản thành đấy, có phải ngươi cũng là đồng lõa của giống cái ti tiện đó không?"

"Ngươi không được nói ca ca ấy đê tiện, huynh ấy không phải!"

Ấu tể đứng lên hùng hổ nói.

Là giống cái được yêu thích trong thành, mà tên này dám quát vào mặt cậu, tiểu giống cái chịu tổn thương chạy đến vừa đánh vừa chửi: "Ngươi là cái loại giống như giống cái ấy, đều là loại phản thành "Bị đánh liên hoàn như thế, ấu tể cũng không chịu được liền đưa tay ra xô ngã tiểu giống cái: "Ta mới không phải, ngươi không được nói như vậy nữa!"

Bị xô một cái ngã bộp xuống nền, giống cái giơ tay ra thấy máu thì khóc to hơn: "Huhu...tên ấu tể chết tiện...huhu..."

Sự việc ầm ỷ này thu hút sự chú ý của nhiều người, ai cũng chỉ thấy tiểu giống cái đáng yêu bị một ấu tể ăn hiếp, ai có thể nhịn được chứ.

A Mạt giống cái liền đứng ra xem đứa con mình, thấy chảy máu hết rồi không khỏi nảy lên lựa giận, chạy lại tát ấu tế kia."

Một ấu tế hoang dã như ngươi mà cũng xứng làm con ta khóc sao!"

Lúc xô ngã giống cái xuống đất, ấu tể cũng sợ hãi lắm, chỉ là trong lúc tức giận mới làm ra.

Có ý chạy lại xem người thế nào, nhưng thấy A Mạt giống cái ra đi rồi, cũng ngậm ngùi đứng đó.

Bị tát cũng đứng hứng chịu không nói gì, cậu đã quen rồi nếu bây giờ phản kháng còn nhiều trận đòn hơn.

Từ nhỏ đến lớn sự việc này xảy ra thật nhiều lần, bởi cậu là ấu tể bị bỏ rơi.

Không ai chịu nhận nuôi cậu về nhà nên chỉ biết lang thang ngoài đường, nhận đồ ăn của thành để duy trì sự sống đến ngày nay.

Nhưng có một giống cái lại chịu ý làm bạn với cậu, cho cậu thức ăn và nguyện ý không bao giờ bỏ rơi cậu.

Nhớ lại khoảng thời gian đó, ấu tế đều sẽ rơi nước mắt, hối hận mình giá như lúc đó lên ngăn cản giống cái, để không dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.

Ngay từ đầu ấu tể đã biết tên thú nhân kia không phải dạng tốt lành gì, nhưng thấy ca ca ở bên thú nhân đó rất tốt nên cũng buông xuôi, không nghĩ nhiều.

Rồi sự việc hôm đó xảy ra, ai lại có thể tin rằng đó là chuyện giống cái có thể gây ra chứ.

Nhưng ấu tể tuyệt đối không tin, tất cả chắc chắn do tên thú nhân kia gây ra, chỉ cần mình tìm được hắn ca ca giống cái nhất định sẽ được minh oan.

Một ấu tể năm tuổi chạy đi khắp nơi nói với mọi người, nhưng ai cũng không tin lời cậu, tất cả toàn lời bịa đặt.

Giống cái và thú nhân kia chúng là đồng lõa với nhau, nếu ấu tể còn nói như thế nữa chính là cùng âm mưu với chúng.

Biết mình có nói nữa cùng không ích gì, ấu tể chỉ biết ngày ngày ra bờ sông hay ngồi với giống cái để chờ đợi, từ đó đến nay đã được năm năm.

Cậu cũng gần đến tuổi trưởng thành, chỉ cần 2 năm nữa thôi là có thể chính thức đi tìm người."

Hãy đợi ta, một ngày đó ta nhất định sẽ tìm ra ngươi."

1Niềm hi vọng nãy nở từ đó, nhưng ai biết rằng chưa gặp mặt được thì giống cái đã chết, ấu tể hối hận tại sao trong năm năm không mạnh mẽ lên để có thể bảo vệ người mình chờ đợi bấy lâu, vẫn không làm được gì như trước kia, đúng là kẻ mềm yếu, thất bại.

-----"Đau không?"

"Không đau."

Ấu tể lắc đầu trả lời.Giống cái xoa đầu ấu tể, mở miệng khen ngợi: "Còn nhỏ mà mạnh mẽ vậy, sau này lớn lên chắc nhiều giống cái thích lắm."

Ấu tể đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Không thích ai ngoài ca ca đâu, ca ca là người xinh đẹp nhất Hải Lưu từng thấy!

""Haha miệng ngọt như vậy sao, hửm!"

Giống cái nựng má Hải Lưu.

Ấu tể hưởng thú cái nựng má, trịnh trọng tuyên bố."

Khi ta lớn lên sẽ lấy ca ca làm giống cái của mình!"

Giống cái ngạc nhiên, búng trán ấu tế một cái."

Au, sao ca ca lại búng trán ta!"

"Mới còn nhỏ mà đã muốn cưới giống cái rồi, bậy bạ hết sức."

Mặt Hải Lưu tổn thương, cúi đầu nói: "Ta nói sau này."

Gia Nam Bình nhìn ra bờ sông, nổi buồn trong tim tự nhiên dâng lên."

Nếu đến lúc ngươi trưởng thì ta cũng trở nên già rồi, không còn đẹp nữa đâu, nói gì đến bây giờ."

"Ca ca khi đó cũng xinh đẹp như bây giờ thôi, dù có già đi thì Hải Lưu cũng không chê đâu!"

Tay giống cái sờ lên mặt mình, bình tĩnh nói: "Nếu thật sự xinh đẹp như ngươi nói, vậy sao không ai thật sợ thương yêu ta."

Nói xong câu đó Gia Nam Bình cúi đầu cười gượng, hít xong một hơi ngẩn đầu lên lại là gương mặt tràn đầy niềm vui.

"Sao ta lại nói cái này với ngươi chứ, ấu tể nhỏ như ngươi làm sao mà hiểu "Ấu tể giống như không thích lời nói của giống cái, la lên nói "Ta đã 5 tuổi rồi, không còn là con ních nữa, với lại... không phải có ta yêu ca ca sao, sao lại không có ai được ""Ô sao ngươi dễ thương vậy, đúng chỉ là có mỗi ngươi thương ta mà, moa moa "Giống cái vui vẻ hôn lên trán ấu tế.

Đúng như mọi người nói, ấu tể rất là vô tư đơn thuần, nghĩ gì nói nấy và mang đến niềm vui cho người khác.

Hai con người đều có hoàn cảnh riêng của mình, họ biết cùng nhau và cố gắng bù đắp lại những gì thiếu thốn cho đối phương.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 36 - Tỉnh lại


Tiểu giống cái thấy A Mạt mình đánh tên đó, cảm thấy trong lòng hả dạ.

Nhưng hắn vẫn đứng yên, mím môi lại không nói gì, tiểu giống cái nhìn gương mặt ấy đặt biệt đáng ghét, hùng hổ đứng lên kêu mấy ấu tể khác đến.

Tất cả đều lại ăn hiếp Hải Lưu, dùng chân đá vào cơ thể cậu, miệng chửi liên tục: "Cái loại ấu tể đáng chết, sao không đi chết đi, không có A Mạt A Phụ sống làm gì nữa!"

"Chết đi dám bắt nạt giống cái hả?"

Họ đánh cậu có thể nhịn nhưng nhắc tới vảy ngược của cậu thì không được, Hải Lưu liền vùng vẫy ra, hét lớn: "Các ngươi chửi ta cũng được, không được nói A Mạt A Phụ ta như thế!"

Mọi người thấy cậu vùng vẫy, chân ra sức đá mạnh hơn.

Với nhiều người đánh Hải Lưu như thế, tất nhiên không thể phản kháng mà chỉ biết ôm đầu né tránh.Có thú nhân không chịu nổi nữa, chuẩn bị ra mặt thì nghe thấy tiếng 'bùm' thật lớn, kéo lại sự chú ý của mọi người.

Ai nấy đều cảm thấy cả người khó thở, nhất là thú nhân giống cái bình thường.

Các quý tộc còn cố gắng chịu đựng không để lộ sắc mặt, ánh mắt đều tập trung lên đài tế thần.Chỉ thấy Tạ Phi từ từ nâng hai tay đầy máu lên, hai chân quỳ gối run rẩy đứng dậy.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều hoảng hốt, sắc mặt đế thú không phải là tốt nói: "Hắn tại sao lại chưa chết?"

"Thần không biết nữa!"

Bạch Duệ Thần sắc mặt tái nhợt trả lời, uy áp này thật sự rất khủng bố, nhiều thú nhân đã chịu không nổi mà khụy gối xuống.

Đế thú ánh mắt rét lạnh, ra lệnh nói: "Kêu binh lính vào bao vây hắn nhanh lên, không thể để hắn trốn thoát!"

"Rõ!"

Bạch Duệ Thần chịu đựng sự không thoải mái trong cơ thể, chạy đi ra lệnh cho thuộc hạ, rất nhanh đã bao vây thành công đài tế thần, chỉ chờ Tạ Phi đi xuống.

Mà La Thiên Vực thì hoảng hốt vô cùng, túm cổ áo Bùi Vĩnh, tức giận nói: "Không phải ông nói nó sẽ chết sao, trả lời ta cái gì kia hả!"

Bùi Vĩnh vẻ mặt hoảng hốt không kém.

"Ta...ta cũng không biết nữa!"

"Ông không biết sao, thế mà lúc trước nói với ta hắn sẽ chết, giờ xem đi hắn thức tỉnh huyết mạnh rồi làm sao mà giết, còn có lợi cho tên thú nhân kia nữa!"

Thoát ra khỏi cánh tay của La Thiên Vực, Bùi Vĩnh thắc mắc nói: "Sao lại không giết được?"

"Ông bị ngu à, người Phượng Vĩ tộc mà dễ giết sao, phải biết họ tuy là giống cái nhưng lực lượng hùng mạnh, sinh ra đã có uy áp cường đại, như bây giờ chúng ta cảm thấy nổi sợ hãi trong tim!"

Ấu tể thấy Tạ Phi vẫn còn sống, vui mừng liều mạng chạy ra khỏi đám người, đứng đầu mọi người nhìn lên, nhưng uy áp quá lớn khiến cậu sợ hãi, nổi sợ này phát ra từ bản năng trong cơ thể.

Tạ Phi chịu đựng đau đớn trong cơ thể mà đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh.

Khiến ai nấy ngạc nhiên chính là khuôn mặt của Tạ Phi, ở giữa trán từ lúc nào đã có một hình thù cánh hoa phượng vĩ đỏ rực, gương mặt phá lệ kinh diễm động lòng người.Giống cái nào nhìn cũng phải tự ti vào nhan sắc của mình, thú nhân mê đắm không chịu rời mắt, loại nhan sắc này khó ai bì nổi.

Trong đó cũng có La Thiên Vực, hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế mà lại để vụt mất giống cái này, ta hận hận thú nhân kia."

Sợ hắn lại manh động làm ra chuyện gì nữa, Bùi Vĩnh chỉ biết tiến lên khuyên giải, mong hắn bình tĩnh lại suy sét đại cục.

Tạ Phi đi từng bật thang đi xuống, gương mặt vẫn một biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn quanh.

Đám thú nhân cảnh vệ đồng loạt nuốt nước miếng khi hắn xuống tới nơi, nhưng không vì thế mà buôn vũ khí, sĩ khí toàn dân nâng cao."

Các ngươi đừng trúng chiêu của hắn, hắn chỉ muốn dùng mỹ nam kế với chúng ta thôi!"

Nghe vậy Tạ Phi bật cười, tiếng cười của hắn vang vọng khắp nơi trong sự im lặng của mọi người."

Mỹ nhân kế sao, các ngươi nhìn lại mình là cái thá gì mà ta phải dùng."

Cảnh vệ bị sỉ nhục toàn tập, căm tức trừng giống cái."

Ngươi chỉ là một giống cái mà cũng lên mặt, đừng tưởng sống sót ở đài tế thần là thật sự tự do!"

"Ha, chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta sao, nực cười thật đấy."

Nói xong uy áp hắn thả mạnh ra, ai nãy giờ chịu đựng cũng gục ngã xuống."

Tránh ra đi, ta không muốn làm hại các ngươi!"

"Ngươi cũng đòi vượt qua, mọi người lên cho hắn một bài học!"

Ánh mắt không còn thiện cảm gì nữa, sau vài lần tránh né, Tạ Phi cũng đã mệt mỏi mà chuyển qua vung quyền, khó ai có thể biết được một giống cái có thể làm được đến bước này, sức mạnh thú nhân khó cũng sánh được.

Bạch Duệ Thần nhìn chằm chằm Tạ Phi, thấy hoa văn trên trán hắn có gì đó quen thuộc, mình từng thấy ở đâu rồi.

Khuôn mặt từ suy nghĩ sâu xa đến khiếp sợ, la lên nói: "Hắn là người tộc Phượng Vĩ!"

Nghe xong câu nói, mọi người đều xì xào bàn tán, ai cũng biết người Phượng Vĩ tộc chỉ có giống cái, nhưng sức mạnh hơn hẵn thú nhân bình thường.

Giải mã hết tất cả, ai ở hiện trường cũng khiếp sợ, đến đế thú còn thấy bị đe dọa tính mạng, ra lệnh gấp: "Triệu tập tất cả mọi người bắt hắn lại cho ta, nhất định phải bắt được!"

Mà Tạ Phi lại nở một nụ cười thần bí: "Nếu các ngươi đã biết...vậy bỏ xác tại đây đi!"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 37 - Đánh lén


Câu nói Tạ Phi vừa dứt, lời nói liền truyền vào tai mọi người, không khác gì tuyên chiến với thành Lăng Châu.

Cả quản trường tràn ngập ngùi máu tanh, ai có sức chiến đấu đều biến về hình thú sẵn sàng tiến công, dù là quân lính hay người dân đi nữa.

Ánh mắt Tạ Phi sắc bén, liếc nhìn từng người một cách lạnh lùng, không vì bị bao vây tần tần lớp lớp mà trở nên sợ hãi, mà chỉ có sự hưng phấn nho nhỏ nơi đáy mắt khi được chiến đấu.

Đế thú đã được người dìu đi đến chỗ khác tránh xa hiện trường, bởi tuổi ông đã cao nên không còn sức chiến đấu nữa.

Các trưởng lão thì khác, họ vẫn còn trẻ nhưng không muốn đứng ra gánh vác, duy chỉ có Gia Hưng Trí đồng ý nhận nhiệm vụ, sẽ trừ khử Gia Nam Bình, xem như đền tội cho việc đã sinh ra hắn.

Đế thú rất tán thưởng với quyết định này, mở miệng nói: "Nếu Gia trưởng lão đã quyết định như vậy, ta cũng sẽ không ngăn cản.

Chuyện khi xưa cũng nên bỏ qua, ta không vì hắn là con của hai người mà đổ tội lên các ngươi đâu.

Chỉ cần giết được tên đó, ta tất sẽ khen thưởng."

Nghe được đế thú rộng lượng khoan dung, hai người cũng thở nhẹ ra.

Phải biết từ lúc chuyện của Gia Nam Bình, sự lạnh nhạt của đế thú với hai người tăng cao.

Không được trọng dụng như trước nữa, nhiều trưởng lão cũng hay cười lén sau lưng họ là không biết dạy con, dù biết thế nhưng cũng không làm được gì, ngấm ngầm chịu đựng qua ngày.

Còn Gia Nam Dương mấy năm nay phát huy tài năng trong người, dần được đế thú trọng dụng, hai người cũng vì thế mà thả lỏng ra.

Nhưng như thế sự lạnh nhạt của đế thú vẫn còn, bây giờ có sự việc này Gia Hưng Trí không ngại giết chết đứa con đầu đời của mình, vì để đạt được mục đích không ngại tất cả.

Với lại Gia Nam Bình từ lâu đã không được coi trọng trong nhà, tội gì vì hắn mà đắc tội người khác.Tạ Phi đang dốc toàn lực ứng chiến với thú nhân, tốc độ cực nhanh đến thú nhân cũng khó nắm được, trong một thời gian ngắn mà đã có nhiều người ngã xuống.Không biết cảm giác từ đâu sinh ra, Tạ Phi cảm thấy trong người nóng dần lên, lòng không còn chán ghét như trước nữa mà thay vào sự hưng phấn trong lòng.

Từ nãy đến giờ, đáng lẽ phải thấy mệt nhọc rồi cơ chứ.

Nhưng không, càng ngày càng thấy phấn khơi, thoã mãn ở nơi nào đó, chiêu thức nhanh gọn hơn, toàn đánh chúng điểm yếu của thú nhân.

Dù là hình thú cứng rắn đi chăng nữa cũng cảm thấy cú đá cũng hắn rất chi là đau.

Các thú nhân tác chiến thấy từng đồng đội của mình ngã xuống, đôi mắt đã đỏ lại càng thêm đỏ muốn đánh chết cái tên giống cái này.

Nhưng thời gian chiến đấu đã lâu, mọi người không còn xung sức như trước nữa.

Dù lòng có muốn, động tác vẫn thua kém lúc bắt đầu, ai cũng thấy mệt mỏi trong người.Mà Tạ Phi vẫn hăng hái như cũ, sự hăng say chiến đấu hiện hiện lên trên khuôn mặt, mọi người nhìn chỉ biết rùng mình, không biết tên này làm bằng cái gì mà không biết mệt.

Chỉ có Bạch Duệ Thần hiểu ra tất cả, lông mày nhíu lại thật chặt, lòng không biết cảm giác thế nào.

Khi nhỏ cậu từng đọc được quyển sách về tộc Phượng Vĩ.

Nhưng không biết tại sao cách một năm sau, nơi ấy đã đã bị phóng hỏa đốt trụi mọi thứ, kể cả quyển sách ấy cũng bị đốt trong biển lửa.

Đế thú lúc ấy đã cho người điều tra nhưng đến nay vẫn chưa nhận được tin tức gì.

Đế thú đang cảm thấy mình sẽ chiếm ưu thế trong trận chiến này, nhìn trận chiến đi lệnh qua suy nghĩ của mình, cả người run lên, tức giận nói: "Bạch Duệ Thần!"

Thoát ra khỏi suy nghĩ, Bạch Duệ Thần đi đến bên người đế thú."

Có chuyện gì vậy đế thú?"

"Ngươi nhìn xem, binh lính của chúng ta làm sao lại thua cái tên đó.

Còn nó thì hăng say chiến đấu không rời."

Đế thú chỉ vào trận đấu mà nói.

Bạch Duệ Thần như mọi khi lắc đầu nói không biết, đế thú nghĩ Gia Nam Bình đã thức tỉnh huyết mạch Phượng Vĩ trong cơ thể nên cũng không truy hỏi gì nữa, tức giận xem tiếp trận đấu.

Ánh mắt sâu thẳng nhìn chằm chằm Tạ Phi không lời, đến nổi hắn đang chiến đấu cũng cảm giác không thoải mái, quay đầu lại nhìn hướng đó chằm chằm.

Mặt đối mặt với Bạch Duệ Thần, cả hai đều sửng sốt quay mặt đi, không nhìn đối phương nữa.

Mà trong lúc Tạ Phi không để ý, đã bị một tên thú nhân cào vào người, may hắn nhanh nhẹn thoát được, chỉ để lại vết thương nhỏ không thì đã đảo ngược tình thế.

Thú nhân kia tưởng thời cơ đã đến ai ngờ tên giống cái đó lại né được, trong lòng chửi 'mẹ nó' liên tục.

Cũng không chịu yếu thế, lấy lại dũng khí tiếp tục trận chiến.Giống cái và các ấu tể không có sức chiến đấu, đã được các thú nhân cách ly ra xa trận chiến, chỉ đứng từ xa nhìn mọi người.

Vài giống cái thấy thú nhân của mình bị thương, lòng liền đau sót mà chửi rủa Tạ Phi.

Hải Lưu làm sao chịu nổi ai chửi Tạ Phi, liền lên tiếng phản bác, ai biết giống cái này liền xúc động mà tát mạnh một cái vào mặt ấu tể, không nhẫn nhịn nữa."

Ấu tể như ngươi thì biết cái gì, chỉ là một đứa con hoang cũng dám cãi lại lời tao, mày bênh nó như vậy có phải cùng đồng minh với nó không hả?"

Bị ăn một cái tát, Hải Lưu vẫn không hề hấn gì, tiếp tục biện hộ cho Tạ Phi."

Mấy người không được nói như vậy, Nam ca ca không bao giờ làm ra chuyện như thế, tất cả chỉ để vu oan huynh ấy!"

"Còn dám cãi lại sao, không bằng quăng nó vào trận chiến để gặp mặt ca ca yêu dấu của nó!"

"Nhiều người không chịu được nữa, xì xào bàn tán: "Sao có thể đối với ấu tể như thế, dù gì cũng còn nhỏ."

"Đúng rồi đấy."

Nghe mọi người bàn luận về mình, giống cái càng tức giận, thẳng tay quăng mạnh Hải Lưu vào trận chiến.

Mà ấu tế vẫn chưa đủ mười hai tuổi tuổi để hóa hình thú, trước mặt một người lớn hơn mình làm sao chống trả."

Aaaaaa...cứu với!"

Cơ thể Hải Lưu bay mạnh vào trận chiến, cả người dập mạnh xuống nền đau nhứt không cử động được.

Tiếng la thu hút sự chú ý của mọi người, kể cả Tạ Phi.

Quay đầu nhìn lại, thấy một ấu tể đang đau đớn nằm trên mặt đất, nhìn kĩ lại, cả gương mặt Tạ Phi tỏa ra nét ngạc nhiên, mở miệng hỏi bằng giọng khàn đục: "Là...Hải Lưu sao?"

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hải Lưu bất chấp đau đớn ngồi dậy nhìn lại Tạ Phi, nén đi sự đau đớn, nghẹn ngào mở miệng: "Nam Ca Ca!"

Sự vui mừng như tràn ra khóe mắt, Tạ Phi không ngại gì nữa, đánh bọn thú nhân gần phía Hải Lưu để mở đường đi đến gần cậu.

Nổi lòng cảm thấy may mắn khi bây giờ vẫn còn gặp lại Hải Lưu.

Năm năm trước, Tạ Phi đã phụ cậu rất nhiều.

Trong lúc Tạ Phi không còn quan tâm gì nữa, chỉ một mong muốn đến gần ấu tể.

Thì cảm giác đau nhói truyền từ lưng lên, cả người đang hăng hái bay ra ngã rầm xuống đất, hai tay chống đỡ cố nâng người lên.

Quay mặt ra nhìn thì thấy hình thú của một thú nhân, nhưng mãi mãi Tạ Phi không quên được hình thú này chính là Gia Hưng Trí, A Phụ cậu từng rất thương yêu.

Ông chỉ cười mỉm, tỏ vẻ Tạ Phi đã trúng chiêu của ông.

Vết máu chảy dài cùng với vết thương có thể thấy xương trắng bên trong nhìn thấy kinh tởm.

Nhưng ông lại thấy nó là một kiện tác đẹp đẽ, đặc biệt trên đứa con này thì không bao giờ thấy thất vọng.

Biến về hình người, mở miệng chào hỏi cùng với nụ cười kinh bỉ trên môi."

Lâu rồi không gặp, đứa con trai yêu quý của ta."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 38 - Đoạn tuyệt quan hệ


Khoảng khắc Tạ Phi bị đánh lén, Hải Lưu nhìn mà đỏ rần con mắt, hận không thể bay qua đỡ cho Tạ Phi.

Các thú nhân thấy giống giống cái này để ý ấu tể như vậy, liền dứt khoát bắt ấu tể lại.

Hải Lưu vùng vẫy cố thoát ra khỏi tay thú nhân, nhưng sức của một ấu tể làm sao bằng thú nhân trưởng thành được.

Rất nhanh cả người đuối sức, hét lớn: "Thả ta ra nhanh, các ngươi làm gì vậy?"

"Thả ngươi sao, ngươi chính là kẻ cấu kết với tên giống cái đó.

Chỉ cần bắt ngươi uy hiếp thì chuyện gì cũng thành công."

Nghe vậy mặt Hải Lưu tím xanh, cậu sợ nhất là liên lụy đến Nam ca ca, không muốn huynh ấy gặp chuyện gì không hay, bằng mọi cách cũng phải trốn khỏi đây.

Tạ Phi đau đớn từ từ đứng dậy, đôi chân run rẩy chứng minh cú đánh hồi nãy của Gia Hứng Trí rất là nặng, đến nổi bây giờ hắn bây giờ chỉ muốn gục cả người xuống, không màng đến gì hết.

Thấy hắn đứng dậy, Gia Hưng Trí cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, khuôn mặt cười cười nói: "Ta không ngờ đứa con vô dụng của ta cũng có ngày như vậy, đúng là cho ta mở rộng tầm mắt."

Dù đau là thế, Tạ Phi vẫn cố gắng đứng thẳng người, cơ thể thả lòng, giọng nói có chút khàn phản bác: "Ha, có mỗi một chiêu mèo cào của ông mà cũng làm tôi đau được, điều ông chưa thấy ở tôi còn nhiều lắm."

"Thật sao?"

Tuy gương mặt lúc nói câu này không chút gợn sóng, nhưng lông mày nhăn thành một đường, lòng không khỏi bất an.

Đế thú đứng ở trên cao nhìn xuống, lòng lại đầy lửa giận xung quanh."

Ăn trúng một chiêu đó rồi, mà còn có thể đứng thẳng, Gia Nam Bình nếu chừa sau này chỉ có họa diệt thành!"

"Đế thú bớt giận, tên Gia Nam Bình đó cuối cùng cũng sẽ chết thôi, ngài không cần lo đâu, đã có Gia trưởng lão ra trận thì tức khắc sẽ thắng."

Một trưởng lão mở miệng nói.

Các trưởng lão khác cũng gật đầu phụ họa theo, ở đây không ai tin cái tên giống cái đó có thể làm ra được chuyện gì."

Hừ tốt nhất là thế."

Tạ Phi cố chịu đau đớn, bày ra tư thế chiến đấu để tiếp tục.

Cơ thể nhẹ nhàng chạy tới Gia Hưng Trí với tốc độ kinh người, móng tay dài ra trông thấy.

Đến gần mục tiêu, Tạ Phi dùng sức bật lên cao, hạ móng xuống nhanh chóng tới gần gương mặt Gia Hưng Trí.

Tốc độ kinh người như vậy, đến thú nhân còn chưa phản ứng kịp đã thấy tay hắn gần chạm vào người trưởng lão.

Ai nấy cũng hoảng hốt không biết làm sao, trưởng lão so ra vẫn khó tránh kiếp này rồi.

Mắt thấy gần làm được rồi, thì Tạ Phi nghe thấy một giọng nói thú nhân gấp gáp."

Dừng...dừng tay lại, tên ấu tể cấu kết với ngươi đang ở trong tay ta!"

Lời nói này đả động đúng trong lòng Tạ Phi, hắn liền thu tay lại nhìn qua, liền thấy Hải Lưu đang bị bọn thú nhân bóp cổ giam giữ, lòng hắn trầm xuống hơn bao giờ hết.

Gia Hưng Trí lấy lại ý thức sau vụ hốt hoảng, thấy Tạ Phi không để ý đến mình, thừa cơ hội tung một phát vào bụng hắn.

Tuy đang ở trong hình người, sức mạnh không bằng hình thú nhưng trong lúc này nó vẫn khiến Tạ Phi bị thương trầm trọng.

Hắn bây giờ không còn đứng dậy nổi nữa, cả đầu đau nhức hoa mắt, bụng đau nhức không ngừng, chắc chắn đã gãy xương.

Lưng liên tục rỉ máu, nhìn qua hết sức ghê gớm.

Khi nãy hắn định dùng hết sức còn lại của mình làm Gia Hưng Trí bị thương, thừa cơ hội chạy trốn, nhưng mà không ngờ bọn người này chơi dơ bẩn như thế.

Hải Lưu nước mắt đầm đề la hét: "Ông làm gì vậy, đó...đó không phải con ông sao?"

Gia Hưng Trí nhìn chằm chằm Tạ Phi, ánh mắt không hề có chút thiện cảm.

"Từ cái năm nó trộm Ngọc Giản bỏ đi đã không còn là con ta nữa rồi "Tạ Phi nghe xong không có cảm giác gì lạ, nhưng sâu trong trái tim lại cảm giác đau nhói, sợ hãi và luôn tha thiết tình yêu thương từ ai đó.

Biết đó không phải chính mình nhưng vẫn cảm nhận được, hắn càng khinh bỉ những lời nói của ông ta hơn.

"Khụ...

Ha ông nói như vậy, vậy khi xưa ông đã từng thương yêu tôi chưa?"

Nói đến câu cuối, miệng Tạ Phi phun ra ngụm máu tươi, ôm bụng nằm dưới đất.

Nói hết câu, mặt hắn mới ý thức được, ra vẻ nói: "À đúng rồi, tôi quên ông cũng từng rất yêu thương tôi, nhưng việc đó từ lâu lắm rồi, chắc ông đã quên rồi đúng không?"

Gia Hưng Trí nhìn Tạ Phi điên điên dại dại mà không nói gì.

Mọi người nhìn vào cũng hiểu, có mấy người thông cảm nhưng cũng vài người thấy đáng lắm, làm ra chuyện như vậy thì còn đòi được yêu thương sao, nực cười.

Từng lời như ùa thẳng vô tai, trái tim dần dần siết chặt không dám mở lời.

Nhưng đó là Gia Nam Bình không phải Tạ Phi, hắn sẽ không nhẫn nhịn như vậy đâu."

Từ lúc ông có đứa thứ hai thì đã không còn xem tôi là con.

Biết tôi bị bắt nạt cũng không ra mặt bảo vệ, tôi nhịn, cũng có lẽ tôi sai.

Ông luôn luôn bênh vực Gia Nam Dương mà chưa từng nghĩ tới cảm nhận của tôi, tôi có thể nhịn tất cả.

Nhưng hôm nay, ông đối với tôi như vậy thì đừng mong tôi nhẫn nhịn nữa, không cần tôi là con thì tôi cũng không thèm làm con ông!"

Lời tuyên bố rõ ràng, cắt đứt quan hệ từ nay, không còn liên quan nào đến nhau nữa.

Kha Nương Tam đứng trên cao nhìn xuống Tạ Phi, chỉ biết mím môi không nói gì.

Nhưng sâu trong hắn cũng có phần áy náy, đúng thật hắn không thương yêu đứa con này, nhưng mà mang thai chín tháng mười ngày cũng có chút tình cảm.

Bây giờ thật sự cắt đứt quan hệ cũng có chút đau lòng.

Gia Nam Dương dùng ánh mắt lười biến nhìn Tạ Phi, khinh thường nói: "Cho dù cắt đứt quan hệ cũng phải chết thôi, muốn dùng chút tình cảm đó để cho chúng dân cảm thông cảm sao, ha đâu dễ!"

Trong lúc mọi người còn đang đắm chìm trong lời vừa này, Tạ Phi thấy thời gian đã thích hợp, bật dậy chạy nhanh tới cứu Hải Lưu.

Do cử động mạnh vết thương càng rách ra, cả người choáng váng có phần lảo đảo.Hắn dùng một tia tỉnh táo cuối cùng chấn chỉnh bản thân, bây giờ phải thoát ra đã, chuyện gì sau rồi tính.

Các thú nhân thấy giống cái vẫn đứng được, có phần ngạc nhiên, không ngờ tên này sống dai như thế.

Nhưng vẫn không vì thế để mất cảnh giác, thú nhân đang giam giữ Hải Lưu càng đề phòng.

Thấy đối phương gần đến gần mình, thú nhân lùi bước, tay bóp chặt cổ Hải Lưu hơn.

"Khụ..

Nam ca ca không cần quan tâm ta đâu, chạy đi!"

"Ngươi im đi, không ta sẽ giết ngươi đầu..."

Còn chưa nói xong, Tạ Phi đã nhanh như chớp cướp lấy Hải Lưu, chân đạp mạnh vào bụng thú nhân, làm cơ thể thú nhân bay nhanh đập mạnh vào đài tế thần phía sau, cơ thể ngã xuống không tỉnh lại.

"Phong cậu có sao không!"

Thú nhân vẫn nằm bất động tại đó.

Các thú nhân máu tức giận liền biến về hình thú chế trụ Tạ Phi.

Sau cú đá mạnh bạo đó, Tạ Phi đã có phần yếu dần, thở hổn hển lấy lại sức.

Chỉ cần có y sư ở đây, sẽ thấy hơi thở Tạ Phi đã không đồng đều, cơ thể suy yếu liên tục, tiếp chiêu thú nhân cũng không nhanh nhẹn như trước, mệt mỏi đuối sức.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back