- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 587,975
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đam Mỹ] Thiên Tài Bảo Dưỡng Cơ Giáp
Chương 114: Đề xuất phương án (Gộp chương lớn)
Chương 114: Đề xuất phương án (Gộp chương lớn)
Chương 114: Đề xuất phương án (Gộp chương lớn)
Một mình khoắng sạch cả nửa kho năng lượng ở Thiên Vực Tinh là có ý gì vậy? sao nghe nó cứ sai sai thế nào ấy nhở?
Thấy Thẩm Tinh Đường tiết lộ chuyện xấu trong nhà một cách tỉnh bơ như vậy, anh Trương chỉ biết ôm mặt, không dám ngẩng lên nhìn ai.
Chuyện cũ đó, vốn không nên nhắc lại, vì lần trục lợi bất hợp pháp ấy, bất cứ ai có tham gia vào nhiệm vụ cứu viện ở Thiên Vực Tinh cũng đều được hưởng sái, bao gồm cả Tật Phong.
Hoàn toàn không biết người đứng cạnh đang khó xử ra sao, Thẩm Tinh Đường nói tiếp:
"Trung tướng, cậu ấy là thợ bảo dưỡng cơ động của Chiến Đội chúng tôi, bộ dụng cụ mà cậu ấy mang theo, đủ để cậu ấy xử lý trường hợp khẩn cấp đó."
Ánh mắt sắc bén của Trung tướng rơi trên người Thẩm Tinh Đường, cô cũng không né tránh, thẳng thắn đối diện với ánh mắt của đối phương.
Thẩm Tinh Đường có vẻ ngoài đủ để người khác phải trầm trồ, gọi cô hai tiếng người đẹp cũng không quá.
Ngũ quan sắc nét, chiều cao vượt trội, vóc dáng khoẻ khoắn, vòng nào ra vòng nấy, là kiểu đẹp sắc sảo, khiến người khác phải ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
So với diện mạo, khí chất của cô còn thu hút hơn, vốn tính cách của Thẩm Tinh Đường đã rất cứng cỏi, thời gian nhập ngũ sau đó đã giúp cô rèn giũa bớt phần nào sự nóng vội, thêm vào vài phần trầm ổn, Như Giang Tư Miểu vẫn hay nói đùa, trước khi đi lính, Thẩm Tinh Đường chẳng khác nào quả núi lửa, đụng là trụng, không đụng mà khiến cô ngứa mắt, cô cũng trụng, sau khi xuất ngũ, Thẩm Tinh Đường lại như khối kim loại cứng dùng để đúc lớp vỏ ngoài của cơ giáp, điểm chung là đều khiến người khác không dám nảy sinh bất cứ ý đồ xấu hay dám xem thường cô, thành ra, dù hội tụ đủ yếu tố về mặt thẩm mỹ và kinh tế, nhưng đến tận hôm nay, Thẩm Tinh Đường vẫn luôn đơn côi lẻ bóng.
Sau vài giây nhìn nhau, như đã bị sự bình thản của Thẩm Tinh Đường thuyết phục, Trung tướng thu lại ánh mắt, dường như đã ngầm đồng ý với hành động sửa chữa khẩn cấp của Ứng Trầm Lâm, quay sang nhìn sang cụ Khâu: "Cụ Khâu, nhờ cụ bảo tiểu Lục truyền hình ảnh ở hiện trường đến thiết bị cá nhân của tôi, tôi bên này sẽ chuẩn bị thêm phương án dự phòng."
Cụ Khâu gật đầu, lập tức thông báo cho Trung tá Lục.
Vừa dứt lời, Trung tướng chợt nhìn thấy ở ngay góc màn hình giám sát có một người đàn ông mặc đồng phục chiến đấu màu đỏ trắng đang đứng dựa lưng vào tường.
Ông ta khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại trên người đối phương, nhưng rất nhanh sau đó, góc quay camera đã chuyển lên các đường ống trên cao, người đó cũng biến mất khỏi tầm quan sát của ông ta.
Bên trong Trạm gốc C-147, dung dịch năng lượng trong kho đã rò rỉ khá nhiều, không ngừng nhỏ giọt, chảy lênh láng khắp nơi, khiến toàn bộ hệ thống đường ống trở nên nhầy nhụa, trơn trượt, cực kỳ khó leo trèo.
Thấy Ứng Trầm Lâm đeo găng tay chuyên dụng, túi dụng cụ buộc chặt bên hông, bắt đầu leo lên trên, theo bản năng, Trung tá Lục lo lắng cậu sẽ làm bừa, nhưng khi thấy tư thế leo trèo thành thạo của cậu, nỗi lo trong lòng anh ta chẳng hiểu sao lại vơi đi vài phần.
Trung tá Lục nhìn sang Du Tố vẫn đang khoanh tay đứng bên cạnh, khuôn mặt trong ký ức của anh ta chồng lên bóng dáng của Du Tố, Đối phương vẫn như thế, gần như không có chút thay đổi nào, vẫn là thái độ dửng dưng rất dễ gây hiểu lầm.
Nhớ năm xưa, Trung tá Lục đã từng chứng kiến rất nhiều lần người khác đến tìm Du Tố gây sự chỉ vì cho rằng anh đang khinh thường bọn họ, nhưng thực chất, đó chỉ là biểu cảm bình thường của anh, chỉ cần tiếp xúc với anh một thời gian, ai cũng có thể nhận ra, sự hờ hững của Du Tố là vì anh chả bận tâm đến ai, chứ không phải anh cố ý tỏ ra thượng đẳng.
Ngặt nỗi, đôi mắt xám nhạt màu của anh cứ như có skill tự kéo thù hận, khiến người khác rất ngứa mắt, Trung tá Lục cũng từng một thời bài xích Du Tố nên anh ta rất hiểu, nhưng nếu tính cách của Du Tố chỉ gói gọn trong hai từ lãnh đạm thôi thì Trung tá Lục cũng chẳng đau đầu như bây giờ, anh ta nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Du Tố, lên tiếng hỏi:
"Cậu có vẻ rất tin tưởng cậu nhóc kia nhỉ?"
Bức tường mà Du Tố đang đứng dựa lưng có hai vết nứt sâu hoắm, tấm lưng rộng của anh cứ vậy áp sát vào hai khe nứt đó, bộ dạng vô cùng bình thản, như thể chẳng hề cảm nhận được gì: "Anh thấy vậy à?"
"Ừm."
Trung tá Lục dời mắt sang phía khác: "Chí ít thì Du Tố của 8 năm trước mà tôi biết sẽ không bao giờ giao phía sau của mình cho một đồng đội khác."
Nói rồi, anh ta bước về phía thiết bị đo lường năng lượng để kiểm tra tình hình rò rỉ.
Nghe Trung tá Lục nói vậy, Du Tố vô thức ngước mắt nhìn Ứng Trầm Lâm đang dần leo lên cao hơn, bóng dáng cậu phản chiếu trong đôi đồng tử xám tro của Du Tố, không ai rõ anh đang suy tính điều gì.
Trung tá Lục đến gần thiết bị đo lường năng lượng mới biết tình hình còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Thông tin đường ống trên thiết bị năng lượng trung tâm đã bị xáo trộn hết, gần như không cách nào phân biệt các đường ống với nhau nữa.
Trung tá Lục cau mày, cái đống rối nùi trên màn hình khiến gân xanh trên thái dương của anh ta nổi lên, giật liên hồi.
Nói gì thì nói, dù sao Quân đặc nhiệm cũng là tinh anh của Quân biên phòng, hiếm lắm mới xuất hiện những tình huống khiến bọn họ cảm thấy mình vô dụng, nhưng chả hiểu kiểu gì mà lần này đi làm nhiệm vụ, cảm giác đó cứ xuất hiện liên tục, giờ cũng không ngoại lệ, chưa cần biết Ứng Trầm Lâm có xử lý được rắc rối này không nhưng nếu giao vào tay Trung tá Lục, anh ta có thể khẳng định, anh ta chưa dỡ luôn cả chỗ này lên là may rồi đấy.
Trung tá Lục ngẩng đầu nhìn thiếu niên trẻ tuổi đang đu bám trên cao, cậu trai trẻ đó sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào đây?!
Mục tiêu cuối cùng của bọn họ chính là tìm được đường ống kết nối với vòm phòng ngự bên ngoài Trạm gốc, đường ống này vốn đã được gia cố đặc biệt, nhưng bức tường bên trong bị phá hủy đã khiến mấy đường ống năng lượng đó gặp sự cố, chả biết đã lạc đến phương trời nào, quấn vào đâu.
Việc sửa chữa khẩn cấp không hề đơn giản, giữa vô vàn đường ống năng lượng ở đây, Ứng Trầm Lâm phải định vị được chính xác mục tiêu, xem xét thử nó gặp sự cố gì, sau khi khắc phục sự cố rồi mới có thể nối nó về lại vị trí ban đầu, mà muốn hoàn thành được các bước đó, Ứng Trầm Lâm bắt buộc phải đưa tất cả các đường ống về lại vị trí vốn có, chỉ có như vậy, mới có thể biết được tuyến đường chính xác nối đến hệ thống của vòm phòng ngự.
Nhìn mớ đường ống hỗn loạn trên cao, gân xanh trên trán Trung tá Lục lại giật giật.
Anh ta chụp vài tấm ảnh, mô tả chi tiết tình hình hiện tại cho bên Cục Quản lý Koria.
Nhận được tin, cả đám người đang có mặt ở Cục Quản lý đều chìm vào trầm tư hồi lâu.
Một nhân viên trong team phụ trách hệ thống năng lượng lên tiếng: "Chuyện xảy ra là việc không ai mong muốn, thiết nghĩ, cũng không ai ngờ mấy đợt chấn động đó lại khiến cả mớ đường ống quấn vào nhau như mớ bòng bong thế kia.
Việc cần làm bây giờ là phải tìm ra được đường ống tương ứng kết nối với vòm phòng ngự, đồng thời tháo gỡ hết cái đống đang rối tung lên kia, xây dựng lại tuyến đường dẫn năng lượng ổn định.
Nhưng các biện pháp khẩn cấp bên trong đã được kích hoạt, muốn tách các đường ống ra cũng không dễ đâu, hơn nữa, bố cục trong kho cũng đã có nhiều biến đổi nên chưa chắc gì bản vẽ đường ống ban đầu có thể tiếp tục sử dụng lại, trong trường hợp đó, bắt buộc phải thiết kế lại tuyến đường mới cho tất cả các đường ống năng lượng trong kho, nói thì nhiều nhưng khối lượng công việc phải làm cũng không bao nhiêu, nhưng áp lực sẽ cực lớn, rủi ro cũng cực cao."
"Song cũng không phải là không thể làm được."
Nhân viên thở dài: "Chỉ là độ khó cao quá.
Với tốc độ suy yếu hiện tại của hệ thống phòng ngự, chỉ sợ chưa kịp sửa xong thì vòm phòng ngự đã sập luôn rồi."
Cụ Khâu hỏi: "Chúng ta có phán đoán được sơ bộ hướng đi của các đường ống ở thời điểm hiện tại không?"
Nhân viên quay sang nhìn trưởng team, người sau đại diện đứng dậy trả lời:
"Trên lý thuyết thì có thể nhưng độ chính xác được bao nhiêu phần trăm thì chúng tôi chưa thể nói trước được, phải làm rồi mới biết, cụ Khâu cứ bảo Trung tá Lục quay thật kỹ tình trạng hiện tại của các đường ống rồi gửi qua đây để chúng tôi xem xét trước đã."
Trưởng team nói: "Chúng tôi sẽ thử bắt tay vào..."
Lời còn chưa dứt, một loạt tiếng "Cộp" không lớn nhưng rất vang phát ra từ màn hình giám sát, khiến cả đám người đang có mặt giật thót tim, nhìn qua, phát hiện thiếu niên trẻ tuổi kia đang treo người ngay bên trên một đường ống lớn bị nứt.
Tiếng động vừa rồi là do cậu sử dụng ba móc cơ khí chuyên dụng cắm sâu vào tường, tạo điểm tựa để bám tay.
Tại rãnh nứt dài trên đường ống, dung dịch năng lượng màu đen đang nhỏ giọt xuống, dịch nhờn nhầy nhụa còn thẩm thấu ra xung quanh, gần như bao phủ một phần bề mặt của đường ống.
Trưởng team cau mày: "Cậu ấy định vá lại các đường ống bị rò rỉ trước."
"Đúng là làm khó cậu ấy quá, vết nứt đó ở vị trí bên ngoài, xung quanh không có điểm tựa, lại trơn trượt, dù muốn vá cũng khó mà chạm tới được..."
Đúng lúc này, Ứng Trầm Lâm trên màn ảnh lại hành động, ánh mắt bình tĩnh của cậu đảo một vòng quanh đường ống, chưa ai đoán ra được cậu muốn làm gì, cậu đã dứt khoát buông tay, trong lúc rơi tự do, Ứng Trầm Lâm còn không quên giật mạnh dây kim loại gắn với móc câu, rút cả ba móc câu đang cắm sâu trong tường ra.
Điểm rơi mà Ứng Trầm Lâm nhắm đến là một bó khoảng 5, 6 đường ống đang quấn lấy nhau, nằm ngay dưới đường ống nứt, vừa đứng vững, Ứng Trầm Lâm đã chèn hẳn chân trái vào lỗ hổng nằm ngay giữa điểm giao nhau của các đường ống, ngặt nỗi điểm giao nhau này quá hẹp, chỉ vừa đủ để chen một chân vào, giờ cũng không có thời gian để nới rộng thêm khe hở, Ứng Trầm Lâm cứ thế dùng một chân làm điểm neo, hít sâu một hơi, cong lưng, bật người lên, dùng cánh tay cơ học ít bị ảnh hưởng bởi sự trơn trượt của dịch năng lượng bám chắc lấy đường ống bên trên, cứ thế tiếp cận với rãnh nứt với góc độ vô cùng hiểm hóc.
Vì cần phải di chuyển linh hoạt nên Ứng Trầm Lâm đã cởi hẳn áo khoác ngoài ra, đồng phục chiến đấu được Thẩm Tinh Đường ưu ái đặt làm riêng cho cậu giờ đã dính đầy chất lỏng đen, may mà màu gốc của bộ đồ này là xanh đen nên tổng thể cũng không quá ảnh hưởng đến thẩm mỹ.
Phải đến lúc này, khi được chứng kiến từng khối cơ bắp nổi lên cực kỳ rõ ràng bên dưới bộ đồng phục ôm sát ấy, người ta mới vỡ lẽ, sức bật và tố chất cơ thể của Ứng Trầm Lâm tốt đến mức nào.
Chống lại trọng lực, treo người trên không ở một góc gập 90 độ, chỉ dùng một chân làm điểm tựa, không phải chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Chứng kiến cảnh này, trưởng team há hốc mồm, quên hết mấy lời vừa rồi còn đang nói dang dở: "Chỉ dùng một chân để giữ thăng bằng thôi á???"
Thẩm Tinh Đường và cả anh Trường đồng loạt lắc đầu, đối với người thường, đây đúng là thao tác có độ khó rất cao, nhưng đối với các chiến sĩ cơ giáp suốt ngày lăn lộn ngoài chiến trường mà nói, nếu chỉ có từng đó mà không làm được, thì cả đời cũng đừng đặt chân vào khoang lái nữa.
Ngồi bên trong cơ giáp không đồng nghĩa với việc sẽ được an toàn tuyệt đối.
Đúng là hệ thống bảo hộ trong cơ giáp sẽ bao gồm cả bộ giảm xóc và tự động hoá cân bằng, giúp cho những khi cơ giáp chuyển hướng đột ngột, thậm chí là treo ngược, người ngồi bên trong cũng không bị ảnh hưởng, nhưng, đó là lý thuyết, trong thực tế, nếu gặp phải những tác động quá lớn hay quá đột ngột vượt qua khả năng xử lý của hệ thống bảo hộ, chiến sĩ cơ giáp vẫn lãnh đủ như thường, nếu không, cả đám KID và Tật Phong cũng chẳng tái xanh mặt mày mỗi khi dùng bọ ngựa cái để di chuyển.
Đó là chưa kể, khi giảm độ nhạy cộng hưởng tinh thần cũng sẽ làm suy yếu hệ thống bảo hộ, thành ra đối với các chiến sĩ cơ giáp, việc rèn luyện thể năng, nâng cao tố chất cơ thể chính là một trong những bài huấn luyện bắt buộc, không được phép bỏ qua.
Vốn đã là những sự tồn tại sở hữu bộ gen vượt trội so với con người ở thời đại này, cộng thêm việc thường xuyên rèn luyện, đừng nói là tung người giữa không trung, giờ có bắt Quý Thanh Phong ném lên sân khấu, bảo hắn đu dây xiếc khỉ, hắn cũng dư sức làm.
Nhưng các chiến sĩ cơ giáp, bao gồm cả bên quân đội, mỗi khi xuất hiện trước mặt công chúng hầu như đều sẽ không lộ mặt mà giấu mình trong khoang lái, làm gì có cơ hội khoe khoang cơ bắp với cả thể chất hàng khủng của mình.
Thợ bảo dưỡng được các Chiến Đội tuyển dụng vào cũng vậy, phải có đủ điều kiện tối thiểu để lái được cơ giáp, đồng nghĩa với việc, dù chỉ cầm cờ lê thôi nhưng nếu cần thiết, bọn họ vẫn có thể dùng cái cờ lê đó gõ ra cái lỗ trên đầu người khác.
Cứ nhìn thợ bảo dưỡng già của YDS và cụ Khâu cũng đủ mường tượng được, thể chất của bọn họ thời trẻ tốt đến mức nào, đi đường dứt khoát, tiếng bước chân vang, mạnh mẽ, sống lưng thẳng tắp, không hề có chút cảm giác suy tàn khi đến tuổi xế chiều.
Ngặt nỗi, cũng như chiến sĩ cơ giáp, thợ bảo dưỡng của các Chiến Đội cũng chẳng mấy khi được lộ mặt cho người ta thấy cảnh bọn họ leo trèo lên cơ giáp để tác nghiệp, chưa kể, vóc dáng của Ứng Trầm Lâm còn rất dễ đánh lừa người khác, đúng là cậu có bệnh trong người thật, bệnh đó còn gây ra cả mớ di chứng mà đến giờ vẫn chưa thể biết được cách khắc phục, nhưng nó không đồng nghĩa với việc Ứng Trầm Lâm gầy yếu.
Dù hiện tại, Ứng Trầm Lâm chỉ có thể dùng một chân để tạo điểm neo, đường ống ở đây lại trơn trượt, nhưng so với môi trường phức tạp khi lái cơ giáp để chiến đấu, một điểm neo như vậy cũng đủ để Ứng Trầm Lâm làm rất nhiều việc rồi.
Vì tiếp cận theo góc độ từ dưới lên nên dịch năng lượng cứ thế nhỏ thẳng xuống mặt, Ứng Trầm Lâm phải nhắm một mắt lại để tránh ảnh hưởng tầm nhìn, lấy kính bảo hộ từ túi dụng cụ ra đeo vào.
Mấy đường ống năng lượng này chính là phiên bản nâng cấp kích thước của các ống dẫn năng lượng trong cơ giáp, nên vá mấy cái này có thể xem là thao tác rất cơ bản mà một thợ bảo dưỡng bắt buộc phải nắm vững.
Sau khi xác định diện tích cần vá, Ứng Trầm Lâm lập tức lấy ra dụng cụ tương ứng.
Không thể dùng các dụng cụ công suất mạnh vì lo tia lửa sẽ gây cháy nổ năng lượng, Ứng Trầm Lâm chỉ có thể dùng súng bắn keo đặc biệt loại nhỏ để lấp đầy, keo bên trong được chính tay cậu điều chế từ tơ của nhện cấp A ngâm trong dung dịch chống cháy chuyên dụng nên có độ bám dính và độ bền rất cao.
May mắn là vết nứt trên đường ống này dài không quá nửa mét, việc vá nó lại cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Sau khi vá xong đường ống có vết nứt lớn nhất này, trái tim đang treo lơ lửng của Ứng Trầm Lâm mới tạm thời thả lỏng.
Nhưng cũng không thể duy trì được lâu.
Dù vật liệu mà Ứng Trầm Lâm sử dụng đã được cải tiến nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, loại keo cải tiến này chỉ có thể cầm cự lâu hơn các loại keo khác đôi chút thôi.
Ứng Trầm Lâm phải tận dụng khoảng thời gian này để làm hết tất cả những gì có thể mới được.
Ngước mắt nhìn xung quanh, Ứng Trầm Lâm nhanh chóng xác định tất cả các đường ống nứt và đang có dấu hiệu sắp nứt, lần lượt trèo lên những vị trí đó.
Trong lúc hành động, trong đầu cậu vẫn vang lên lời nói lúc nãy của Du Tố, nếu Trạm gốc này bị phá hủy, biên giới sẽ thất thủ.
Nếu những gì anh nói là thật, vậy cho dù Ứng Trầm Lâm có giải quyết xong chuyện ở đây, cấp đủ năng lượng cho vòm phòng ngự cũng chẳng có tác dụng gì.
Vị trí của Khu ô nhiễm Koria quả thực rất đặc thù... và đúng là nếu Koria xảy ra sự cố lớn, việc biên giới thất thủ là chuyện không thể tránh khỏi.
Dù cậu không biết thứ kỳ lạ dưới lòng đất kia từ đâu ra, nhưng dựa vào biểu hiện của Trung tá Lục và phản ứng năng lượng bất thường bên trong Trạm gốc, e rằng thứ bị giấu kín dưới lòng đất là phiền toái lớn mà dù là Cục Quản lý hay Quân biên phòng cũng đều không thể giải quyết, một mối nguy đủ sức hủy diệt hoàn toàn Khu ô nhiễm Koria.
Nếu suy đoán này là thật, Ứng Trầm Lâm cũng coi như có thể hiểu được, tại sao Trung tá Lục cứ cố chấp muốn bảo vệ Trạm gốc dù nhiệm vụ đó nghe kiểu gì cũng thấy vô lý.
Coi thứ bên dưới như mìn cảm ứng, vậy Trạm gốc này chính là hòn đá đang đè nặng lên quả mìn, nếu hòn đá này biến mất, mìn phát nổ, viễn cảnh tương lai đẹp đến mức không ai dám tưởng tượng đến.
Hiểu thì hiểu nhưng không có nghĩa là sẽ nghe theo, Ứng Trầm Lâm biết, muốn giữ được Trạm gốc trong hoàn cảnh éo le thế này, chắc chắn sẽ xuất hiện thương vong.
Đối với người mà kiếp trước đã phải trải qua cái chết đột ngột, để lại vô vàn tiếc nuối như Ứng Trầm Lâm, không gì có thể khiến cậu luyến tiếc bằng sự sống, dù là của cậu, hay của bất cứ ai khác, Ứng Trầm Lâm cũng đều có khao khát muốn bảo vệ, khao khát muốn được nhìn thấy sinh mệnh có thể đi được đến điểm cuối theo cách nó vốn có, chứ không phải đột nhiên héo rũ như cánh diều đứt dây.
Cậu không muốn thấy kết cục như vậy, cậu muốn tìm ra kế hoạch nào đó có thể vẹn cả đôi đường, vừa bảo vệ được Trạm gốc này, vừa bảo đảm an toàn cho mọi người.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Ứng Trầm Lâm chợt loé lên tia sáng khác thường, nơi này có nhiều năng lượng như vậy... phải gấp ba lần trên Thiên Vực Tinh cũng nên...
Ứng Trầm Lâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Bên ngoài, sự chú ý của mọi người vẫn đổ dồn về phía thiếu niên trẻ tuổi trên màn hình giám sát.
Cậu di chuyển rất nhanh, dù mang theo một túi dụng cụ lớn treo bên hông, cậu vẫn luồn lách giữa những đường ống trơn trượt linh hoạt như đi trên đất bằng.
Mỗi khi đến một vị trí mới nào đó, Ứng Trầm Lâm sẽ vừa vá vết nứt, vừa điều chỉnh lại hướng đi của các đường ống năng lượng.
Trưởng team nhanh trí, bảo nhân viên dựa trên sự di chuyển của Ứng Trầm Lâm, vừa vẽ lại, vừa phán đoán bố cục của các đường ống.
Khi bản vẽ mới được đặt trước mặt Cục trưởng Koria, ông ấy cũng phải sững sờ.
Những điểm được đánh dấu đặc biệt trên bản vẽ mới đều là do trưởng team phụ trách năng lượng dự đoán để vẽ ra, nó gần như trùng khớp với các hành động của thợ bảo dưỡng trẻ tuổi trên màn hình giám sát.
Trưởng team nhún vai, óc phán đoán của anh ta rất tốt, dựa trên lối suy nghĩ và cách thao tác của Ứng Trầm Lâm, không dám nói là đoán đúng được 100% nhưng anh ta vẫn đủ tự tin có thể đoán đúng được khoảng 70% lộ tuyến hành động của cậu.
Có điều, anh ta là dân chuyên thì không nói, thiếu niên kia chỉ là thợ bảo dưỡng thôi mà, sao cậu có thể nắm rõ được bố cục của các đường ống năng lượng và cách chúng vận hành đến thế nhỉ?
Cục trưởng Koria cũng có chung câu hỏi.
Vừa rồi, Thẩm Tinh Đường – sếp của KID đã nói gì ấy nhỉ?
Rút cạn nửa kho năng lượng của Thiên Vực Tinh...?
Lần xảy ra sự cố đó, rốt cuộc ở Thiên Vực Tinh còn giấu bao nhiêu bí mật mà người ngoài không hề hay biết vậy?!
Cụ Khâu cũng đang chăm chú dõi theo bóng dáng của thiếu niên trẻ tuổi kia, trong một thoáng, cụ như thấy được hình bóng quen thuộc trong ký ức ẩn hiện trên người thiếu niên ấy.
Khác với mọi người, từ lúc bắt đầu, Thẩm Tinh Đường chưa bao giờ nghi ngờ về những gì mà Ứng Trầm Lâm có thể làm được, em út nhà bọn họ chính là thần tài sống, là người có thể cung cấp nguồn năng lượng vô tận cho tất cả các chiến sĩ cơ giáp tham gia thực hiện nhiệm vụ ở Thiên Vực Tinh, trong hoàn cảnh không có viện trợ bên ngoài.
Chuyện "trưng dụng" năng lượng khó nhằn kia, cậu còn làm được, huống chi bây giờ Ứng Trầm Lâm chỉ cần vá lại chỗ nứt, tìm ra đường ống vận chuyển tương ứng trong một mớ đường ống năng lượng hỗn loạn.
Có loạn đến mấy đi nữa, đối với một người lần đầu tiếp xúc với hệ thống đường ống năng lượng của Trạm gốc C-147 mà nói, loạn hay không loạn thực ra cũng chẳng có khác biệt gì.
Mấu chốt giải quyết vấn đề vẫn là kiến thức nền, kỹ năng và kinh nghiệm thực tiễn.
"Ủa khoan?
Sao cậu ấy lại động vào đường ống kia vậy?"
Trưởng team đang cầm bản vẽ đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, những người đang có mặt trong phòng điều khiển trung tâm đồng loạt hướng mắt nhìn lên màn hình, quả thực, đường ống mà Ứng Trầm Lâm đang động vào không liên quan nhiều đến hệ thống phòng ngự, động hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cụ Khâu chỉ không hiểu tại sao, đang lúc gấp gáp thế này mà Ứng Trầm Lâm lại đi sờ mó đường ống đó, nó có gì đặc biệt ư?
Thẩm Tinh Đường cau mày nhìn, do dự nói: "Không chỉ một đường ống, cậu đang muốn làm gì vậy Trầm Lâm?"
Trong kho năng lượng, các đường ống trong tay Ứng Trầm Lâm liên tục di chuyển.
Cậu điều khiển các công tắc đường ống đang treo lơ lửng, hướng chảy của toàn bộ dòng năng lượng trong Trạm gốc cứ thế, theo thao tác của cậu mà liên tục thay đổi.
Bên trong kho năng lượng tĩnh lặng vô cùng, yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng động khi Ứng Trầm Lâm di chuyển qua lại giữa các đường ống và tiếng cậu vặn công tắc.
Sau khi vá xong những chỗ rò rỉ, tốc độ của cậu trở nên nhanh hơn hẳn.
Sự thay đổi của các van công tắc khiến những dòng năng lượng hỗn tạp bắt đầu chảy theo một lộ trình đường ống hoàn toàn mới mà ngoài Ứng Trầm Lâm ra thì không ai có thể nắm bắt được.
Trung tá Lục đứng cách đó không xa, ngay trước thiết bị năng lượng trung tâm, chứng kiến các màu sắc đại diện cho những loại năng lượng khác nhau trên bảng điều khiển tách ra rồi lại hợp nhất vào một đường ống duy nhất.
Việc hợp nhất này không hề ảnh hưởng đến chức năng của các đường ống năng lượng, chỉ đơn thuần là thay đổi hướng tác động của chúng mà thôi, bằng những thao tác cực kỳ phức tạp và khó hiểu, Ứng Trầm Lâm gần như đã mở ra một tuyến đường năng lượng hoàn toàn mới dẫn đến hệ thống phòng ngự trên cơ sở cân bằng vốn có trước đó.
"Cậu nhóc đó đang điều chỉnh bừa hướng đi của các đường ống à?"
"Chắc chắn không phải."
Trưởng team lắc đầu: "Thao tác liên tục, nhanh chóng thế kia thì làm bừa kiểu gì, bừa cũng phải có thời gian để suy nghĩ chứ, chưa hết, nếu có đường ống nào đó chạy sai, đầu ra không khớp, thì cái kho đó đã sớm nổ banh rồi."
"Cả đống đường ống năng lượng thế kia mà cậu ta có thể phân biệt rõ từng cái được sao?"
Trưởng team liếc xéo người vừa hỏi: "Mấy anh em trong team của tôi còn có thể nhắm mặt đọc tên từng đường ống cho cậu nghe đấy, muốn ghi nhớ từng đó đường ống không hề khó, nhưng tại sao thợ bảo dưỡng.... ngày nay thợ bảo dưỡng cũng phải học cả mấy cái này luôn à?"
Anh Trương đứng gần đó nghe được cả đoạn hội thoại, hai tai giật giật.
Nhìn thấy kỹ thuật điều chỉnh đường ống thành thạo đến thế, anh Trương dường như đã hiểu tại sao lúc đó năng lượng của Thiên Vực Tinh lại tiêu hao nhanh như vậy.
Nhìn cảnh tượng trên màn hình với tâm trạng phức tạp, anh Trương lại liếc sang Thẩm Tinh Đường đang nghiêm mặt, đứng bên cạnh.
Mỗi lần Ứng Trầm Lâm khiến anh ta kinh ngạc, anh ta vẫn không nhịn được mà cảm thán một câu, rốt cuộc KID đã đào được hòm kho báu kia ở đâu ra thế?!
Anh Trương hỏi thẳng: "Sếp Thẩm, tôi hỏi này, cô thật sự chỉ dùng 8000 tinh tệ là đã có thể tuyển dụng được cậu ấy đấy à?"
"Anh lại bắt đầu hóng hớt tin tức rồi đấy."
Thẩm Tinh Đường nghe vậy, liếc mắt sang nhìn anh Trương: "Cho anh biết, tôi còn vừa dùng 4000 tinh tệ, tuyển dụng được một quản lý cửa hàng online toàn năng nữa đấy."
(Chị không ác ai ác. =)))))))))))))
Trong chớp mắt, thanh HP của anh Trương cạn sạch đáy: "..."
Nhưng nói như vậy, cũng có nghĩa chuyện 8000 tinh tệ là thật.
"Vị trí của các đường ống đã được điều chỉnh kha khá rồi đấy."
Một nhân viên trong team phụ trách năng lượng lên tiếng.
Thẩm Tinh Đường và anh Trương lập tức hướng mắt nhìn về phía màn hình giám sát, thấy thiếu niên trẻ tuổi vừa rồi vẫn mãi di chuyển qua lại giữa mớ đường ống trên cao đã đáp xuống đất lúc nào không hay.
Trên người cậu dính đầy dịch năng lượng đen nhớp nháp, đồng phục chiến đấu trên người đã không nhìn ra được hình dáng ban đầu, ngay cả trên chiếc kính bảo hộ chuyên dụng cũng lấm tấm những vệt đen.
Sau khi xuống đất, Ứng Trầm Lâm tháo túi dụng cụ đang treo bên hông ra, chạy thẳng đến trước thiết bị năng lượng trung tâm.
Ngay khi thấy khung yêu cầu nhập quyền hạn để điều chỉnh đường ống năng lượng xuất hiện, Trung tá Lục vừa định dùng bộ đàm để xin cụ Khâu cấp quyền thì đã thấy thiếu niên trẻ tuổi nọ dùng răng giật phắt găng tay, mở quang não lên, bắt đầu tính toán.
Thấy vậy, động tác liên lạc của Trung tá Lục dừng lại.
Giây tiếp theo, anh ta thấy Ứng Trầm Lâm nhập vào một chuỗi mật mã gì đó.
Mật mã vừa được nhập, quyền thay đổi đường ống đã được thông qua.
Ứng Trầm Lâm nhìn hệ thống vẫn tiếp tục vận hành bình thường mà không phát sinh bất cứ sự cố nào, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, giọng nói của người bên cạnh đột nhiên vang lên.
"Sao cậu lại có được mật mã cấp phép đặc biệt đó?"
Trung tá Lục nhìn Ứng Trầm Lâm, vẻ mặt hơi phức tạp
Ứng Trầm Lâm hơi chần chừ, dù biết thừa nếu còn tiếp tục ở lại Trạm gốc, chuyện cậu biết được cách tính chuỗi mật mã phân quyền sẽ khó mà tiếp tục giấu kín, nhưng vì nó có liên quan đến thân thế của chính mình nên nếu có thể, Ứng Trầm Lâm thực sự không muốn công khai.
Hơn nữa, cậu biết nói gì đây chứ, chính cậu còn chưa tìm ra được đáp án cơ mà.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, Ứng Trầm Lâm đang định lên tiếng thì có tiếng bước chân từ phía bên kia truyền đến.
Du Tố đi tới vài bước, vừa vặn đứng ngay bên cạnh Ứng Trầm Lâm.
Ứng Trầm Lâm không trả lời thẳng câu hỏi của Trung tá Lục mà lại hỏi sang một chuyện khác: "Trung tá Lục, trước khi trả lời câu hỏi của anh, tôi cần xác nhận một chuyện đã."
"Cấp trên đã phê duyệt yêu cầu của tôi rồi, tôi có thể nói cho các cậu biết về chi tiết của nhiệm vụ."
Trung tá Lục tưởng Ứng Trầm Lâm định hỏi chuyện của Trạm gốc nên chuẩn bị giải thích sơ qua tình hình hiện tại, nào ngờ đối phương lại lắc đầu.
"Không phải, chuyện đó để sau hãy nói, giờ có chuyện này quan trọng hơn."
Ứng Trầm Lâm chủ động mở lời: "Vấn đề đường ống năng lượng chỉ được giải quyết tạm thời thôi, hệ thống phòng ngự cần năng lượng hỗn hợp.
Một trong các đường ống hỗn hợp đã rò rỉ quá nhiều nên không còn đủ năng lượng nữa, dù hệ thống phòng ngự có thể hoạt động bình thường thì cũng không trụ được quá lâu, vòm phòng ngự bên ngoài, tôi e là nó cũng sẽ sớm sập đấy."
Trung tá Lục nghe vậy, trầm giọng đáp: "Chuyện đó chúng tôi cũng đã tính toán được.
Vấn đề này, chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết sớm nhất có thể."
"Giải quyết thế nào mới được?
Anh cũng biết mà, nhóm viện trợ đang bị chặn đứng bên ngoài, tôi hỏi thật, anh nghĩ bọn họ sẽ đến kịp để giải quyết chuyện này ư?
Cứ cho là mọi người chấp nhận cố gắng chiến đấu để bảo vệ Trạm gốc, đợi quân chi viện đến, nhưng phải đợi đến bao giờ?
Giữa hai trường hợp là đợi được người và bị mài chết ở đây, tôi nghiêng về cái sau hơn đấy."
Ứng Trầm Lâm không chút khoan nhượng, nhìn thẳng vào mắt Trung tá Lục: "Hơn nữa, Quân biên phòng các anh ra vào Khu ô nhiễm nhiều lần như vậy, cũng định kỳ vào Khu vực cấm làm nhiệm vụ, thế cái đám vật ô nhiễm mang theo năng lượng bên ngoài kia rốt cuộc là thế nào?
Là chủng loài mới ư?"
Trung tá Lục ngập ngừng.
Du Tố đứng bên cạnh đột nhiên nhếch mép: "Biết cách đặt câu hỏi đấy Trầm Lâm, nhưng tiếc là, anh ta không trả lời cậu được đâu."
"Cậu ta nói không sai, vấn đề này tôi không thể trả lời cậu, không phải vì tôi cố ý che giấu."
Trung tá Lục liếc nhìn Du Tố, quyết định nói thật: "Trong những lần thực hiện nhiệm vụ trinh sát trước đây của Quân biên phòng, chúng tôi hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của loại vật ô nhiễm đó, nên không thể cung cấp cho cậu thông tin chính xác được."
Lần hành động này phải nói là hết sức xui xẻo, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác thi nhau ập đến, làm tất cả mọi người trở tay không kịp.
Trước đợt trinh sát cuối cùng vào năm ngoái, tình hình chung trong Khu vực cấm vẫn đang rất ổn định, có thể nói, chỉ số ô nhiễm lúc đó đã ở mức tốt nhất trong nhiều năm qua.
Vì vậy, việc xuất hiện vật ô nhiễm quái dị mang theo năng lượng và các báo cáo về vũ khí dưới lòng đất tấn công con người đều là những chuyện chưa từng có tiền lệ.
Trung tá Lục khẽ nhíu mày: "Nhưng tôi có thể phỏng đoán, những vật ô nhiễm này có khả năng cao là liên quan đến bể nuôi cấy cũ của Viện nghiên cứu."
Ứng Trầm Lâm thắc mắc: "Bể nuôi cấy cũ?"
Trung tá Lục: "Ừm, nó thuộc về một hạng mục nghiên cứu trọng điểm của Quân biên phòng, hạng mục đó đã bị đình chỉ từ 20 năm trước, nhưng vẫn còn vài tài liệu được lưu trữ, chắc giờ mớ tài liệu đó vẫn đang được niêm phong trong tầng hầm B1 của Viện nghiên cứu."
Ứng Trầm Lâm hỏi thẳng: "Lối vào tầng hầm B1 ở đâu?"
----------------------
Trong phòng điều khiển trung tâm, mãi đến khi hệ thống phòng ngự của Trạm gốc C-147 nhận được nguồn năng lượng mới, những người đang nín thở lo lắng trong phòng mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy mà thành công thật à?"
"Cụ Khâu, cảnh báo đã tắt hẳn rồi, hệ thống phòng ngự đang khôi phục hoạt động bình thường."
"Tốt quá rồi!"
Những người khác trong phòng điều khiển trung tâm cũng không ngờ, biến cố đột ngột phát sinh của Trạm gốc lại được thợ bảo dưỡng của KID ra tay giải quyết nhanh như vậy.
Mới vừa nãy thôi, bọn họ còn đang lo lắng vấn đề của Trạm gốc sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn, bây giờ thấy tình hình đã dịu đi, không ít lãnh đạo đang quan sát thông qua màn hình lớn đã nhìn Ứng Trầm Lâm với ánh mắt tăng thêm vài phần tán thưởng.
Chủ tịch Lý vô cùng bất đắc dĩ, đương nhiên, ông cũng rất tự hào về những gì Ứng Trầm Lâm vừa làm được, nhưng sau vụ này, muốn giữ kín danh tính cho Ứng Trầm Lâm e là sẽ không dễ như lúc trước.
Bản thân cái tên Sink đã tự có độ hot, dù đã giải nghệ, chừng nào còn chưa có người vượt qua được kỷ lục của Sink, cái tên đó vẫn sẽ luôn là tượng đài, trước đó Lý Tĩnh Ngôn cũng đã phải dùng đủ loại quyền hạn và luật pháp Liên Minh mới đối phó được với những người có ý muốn thăm dò Sink, nếu giờ Ứng Trầm Lâm cũng nổi bật nữa thì.....
Lý Tĩnh Ngôn đau đầu, lứa hậu bối xuất sắc quá cũng có thể khiến người ta áp lực chẳng kém gì những lúc phải đối diện với vật ô nhiễm cấp S.
Ánh mắt của cụ Khâu cũng đang dừng lại trên người Ứng Trầm Lâm.
Góc quay camera không kéo lại gần, chỉ nhìn bóng lưng của cậu, cụ Khâu lại lần nữa nhớ đến anh thanh niên Ứng Tùng Sơn của nhiều năm về trước.
Căn cứ C-147 là do một tay Ứng Tùng Sơn xây dựng.
Những năm đầu khi cụ và Ứng Tùng Sơn làm việc tại Trạm gốc, cụ thường thấy Ứng Tùng Sơn cùng nhóm nhân viên trong căn cứ nói nói cười cười, xử lý gọn gàng tất cả các vấn đề phát sinh.
Người ta hay biết đến Ứng Tùng Sơn với tư cách là nhà nghiên cứu vũ khí, nhưng trước đó nữa, ít ai biết rằng, Ứng Tùng Sơn cũng là chuyên gia thiết kế cơ giáp.
Từ thời trẻ đến tận khi trung niên, phần lớn cuộc đời của Ứng Tùng Sơn đều cống hiến cho biên giới.
Nếu năm đó, vật ô nhiễm biến dị bí ẩn kia không xuất hiện, có lẽ cụ Khâu và Ứng Tùng Sơn đã cùng nhau làm việc đến già.
Nhưng quá khứ là thứ để hồi tưởng chứ nào phải thứ để giả định, vật ô nhiễm bí ẩn đó xuất hiện, kéo theo sự bạo động của vô số vật ô nhiễm khác, biến cố đó đã khiến cho lực lượng Quân biên phòng và số lượng nghiên cứu viên của Rạng Đông giảm mạnh, thiệt hại nặng nề, gần như ngày nào cũng có người hy sinh.
Ai cũng hiểu rõ, đó không phải lỗi của Ứng Tùng Sơn nhưng ông vẫn cố chấp nhận hết trách nhiệm về phía mình, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Ứng Tùng Sơn đã mất đi nhiệt huyết thời trẻ, già đi trông thấy.
Trong lúc những người khác trong phòng điều khiển trung tâm đang khe khẽ bàn tán, một nhân viên ngồi gần cụ Khâu đột nhiên đưa tay ra hiệu, cụ Khâu hơi khom người, nhân viên đó nhỏ giọng báo cáo: "Cụ Khâu, Trung tá Lục gửi tin, nói bọn họ đang chuẩn bị di chuyển ra ngoài,"
Cụ Khâu hỏi: "Di chuyển đi đâu?"
Nhân viên khẽ nói: "Tiến vào tầng hầm B1 của Viện nghiên cứu ạ."
Vào tầng hầm B1 của Viện nghiên cứu?
Cùng lúc đó, bên phía Cục Quản lý trung tâm cũng nhận được báo cáo này, sắc mặt của vài người trong phòng có chút thay đổi, đồng loạt quay đầu nhìn về phía màn hình giám sát, trong góc quay từ xa, bọn họ thấy thiếu niên trẻ tuổi kia đã lại đeo túi dụng cụ lên vai, cùng hai người khác đi về phía góc khuất.
Cục trưởng Koria nhìn cụ Khâu: "Tầng hầm B1, tôi nhớ đó là nơi lưu trữ tài liệu về bể nuôi cấy cũ phải không?"
Cụ Khâu còn thấy khó hiểu hơn cả Cục trưởng: "Liên lạc với Trung tá Lục, hỏi xem bọn họ đến Viện nghiên cứu dưới lòng đất để làm gì?"
"Phóng to màn hình lên, có thể cho camera theo sát bọn họ không."
Cục trưởng Koria hỏi
Trên màn hình lớn, ánh mắt của vị Trung tướng đến từ Tổng bộ Quân biên phòng Tinh vực Thứ Nhất dừng lại trên người Du Tố một thoáng, rồi nhanh chóng chuyển sang Ứng Trầm Lâm đang đi bên cạnh anh.
Khi góc quay được phóng to, ông ta cũng có thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt của đối phương.
Quan sát kỹ khuôn mặt đó, sắc mặt của vài người đang xuất hiện trên màn hình lớn chợt biến đổi.
Tuổi đời của đối phương còn rất trẻ, nói là chưa thành niên, có khi bọn họ cũng tin, trên mặt đối phương còn dính dung dịch năng lượng, nhưng chỉ với góc nghiêng kia thôi cũng mang lại cho bọn họ một cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Cụ Khâu, cậu nhóc đó tên gì vậy?"
Trung tướng đột ngột lên tiếng.
Khi câu hỏi này được đặt ra, sắc mặt Thẩm Tinh Đường hơi biến đổi, cô đang định lên tiếng thì cụ Khâu bên cạnh đã nói trước.
Cụ Khâu: "Trung tướng, cậu ấy tên Ứng Trầm Lâm."
Nghe thấy cái tên này, Trung tướng khẽ cụp mắt xuống, còn bóng dáng của mấy người trên màn hình giám sát cũng đã hoàn toàn biến mất.
-------------
Bên trong Trạm gốc, nhóm ba người Ứng Trầm Lâm đang chạy về phía Viện nghiên cứu dưới lòng đất.
Khoảng cách từ kho năng lượng đến Viện nghiên cứu dưới lòng đất khá xa.
Đối với Trạm gốc này, Trung tá Lục phải nói là rất quen đường quen lối, anh ta dẫn hai người còn lại đi qua mấy lối tắt tiết kiệm thời gian, cả đám cứ thế men theo một con đường khác được xây ngầm dưới lòng đất để đến thẳng tầng hầm B1 của tòa nhà Viện nghiên cứu.
Vừa đến gần Viện nghiên cứu, phản ứng trong máy đo năng lượng trên tay Ứng Trầm Lâm càng trở nên dữ dội hơn.
Tầng hầm B1 của Viện nghiên cứu yêu cầu quyền hạn mới có thể mở cửa, Trung tá Lục chủ động dùng mã định danh của anh ta để mở đường cho Ứng Trầm Lâm.
Hành động của ba người cực nhanh, khi Trung tá Lục quẹt thẻ mở cánh cửa cuối cùng, tầng hầm B1 của Viện nghiên cứu đã bị phủ bụi từ lâu hiện ra trước mắt mọi người.
Ứng Trầm Lâm dẫn đầu đi vào trong, sau khi nhìn sơ qua bố cục trong tầng hầm, cậu đi thẳng đến bàn điều khiển của phòng thí nghiệm nằm sâu bên trong.
Bàn điều khiển đã lâu không được sử dụng, vừa sờ vào là thấy cả một lớp bụi dày.
Ứng Trầm Lâm tìm thấy nút khởi động, nhấn vào, thấy từng lớp bảng ảo hiện lên, thở phào nhẹ nhõm: "May mà hệ thống ở đây vẫn chưa hỏng."
Ứng Trầm Lâm dứt khoát gạt hết tất cả các công tắc lên, khởi động toàn bộ hệ thống, Du Tố đứng ngay sát cửa cũng phối hợp, mở hết tất cả đèn đóm trong khu tầng hầm lên.
Không gian vừa rồi còn tối mờ, trong chớp mắt đã bừng sáng, cả ba chiến sĩ cơ giáp trong phòng đều có tố chất cơ thể rất tốt nên không xuất hiện phản ứng loá mắt nhất thời, đồng tử của cả ba chỉ co lại một thoáng rồi nhanh chóng trở về bình thường.
Trước mặt cả ba lúc này là một bể nuôi cấy khổng lồ, nằm chễm chệ bên trong bức tường kính trong suốt ở ngay chính giữa phòng, bể nuôi cấy trống không, trên mặt đất gần bể nuôi cấy xuất hiện vài vết nứt sâu hoắm, với kinh nghiệm của cả ba, có thể nhanh chóng nhận ra được, phần lớn các vết nứt xuất hiện đã lâu nhưng có vài vết nứt chỉ mới xuất hiện trong thời gian gần đây.
Du Tố bất mãn cau mày, quay sang nhìn Trung tá Lục: "Tinh anh của Quân biên phòng cơ đấy, làm ăn như này, có xứng với mấy đồng lương nhận hàng tháng không vậy?"
Tuy đã lâu không gặp nhưng Trung tá Lục cũng biết thừa, mồm miệng của Du Tố rất độc địa, nghe lần nào chói tai lần đó, nhưng cũng đã quen nên anh ta chỉ nhíu mày chứ không cãi lại.
Du Tố vẫn không buông tha: Nhốt một thứ mà mấy người chẳng biết rõ ở sâu dưới lòng đất, nơi mà mấy người chẳng thể trông coi 24/7, đúng là ý tưởng tuyệt vời, mấy người tưởng nó sẽ ngoan ngoãn an phận như mấy con pet trong tiệm thú cưng à?"
"Du Tố!"
Trung tá Lục gắt lên.
"Làm sao?
Muốn tôi gọi đầy đủ tên họ của anh không?
Những lời tôi vừa nói, năm đó mấy người cũng đã được nghe rồi, nghe thêm lần nữa đi cho thấm."
Du Tố không chút nhún nhường, lời nói ra chẳng khác nào đang xát muối vào tim Trung tá Lục.
Ứng Trầm Lâm vừa thao tác trên hệ thống, truy xuất tài liệu nghiên cứu, vừa chú ý nghe cuộc tranh cãi của cả hai.
Trung tá Lục không muốn phải cãi vã với đồng đội cũ vào lúc này, nhất là khi ở đây còn có sự hiện diện của người khác: "Từ sau lần đó, đây cũng là lần đầu tiên tôi dẫn đội...."
Đúng lúc này, bộ đàm liên lạc bên hông anh ta lại nhấp nháy.
"Hai người đợi tôi chút."
Trung tá Lục đành phải tạm rời khỏi phòng thí nghiệm của tầng hầm để ra ngoài nghe máy.
Trong phòng thí nghiệm, ánh sáng xanh mờ của bảng ảo hắt lên khuôn mặt bình thản của Ứng Trầm Lâm, ánh mắt Du Tố rời khỏi bể nuôi cấy, nhìn sang mớ tài liệu mà Ứng Trầm Lâm đang truy xuất: "Cụ thể thì cậu muốn biết cái gì?"
"Thành phần của bể nuôi cấy."
Ứng Trầm Lâm không rời mắt khỏi bảng ảo, khẽ nói.
"Anh Du, tôi hiểu tại sao bên trên cứ bắt chúng ta phải bảo vệ nơi này nhưng tôi không tán thành với phương án đó, cho dù Trạm gốc này có quan trọng đến mấy đi nữa, tôi cũng không muốn chứng kiến người khác phải ngã xuống ngay trước mặt tôi."
Ứng Trầm Lâm cụp mắt, tay vẫn không ngừng thao tác trên bảng điều khiển: "Cho nên, tôi bắt buộc phải xác nhận một chuyện, nếu đúng như tôi dự đoán, có lẽ tôi sẽ đưa ra được phương án giải quyết tối ưu hơn cho tình trạng bế tắc hiện tại của chúng ta."
Nhìn thấy khung nhập mật mã cấp phép hiện ra, Trung tá Lục thì vẫn chưa quay lại, Ứng Trầm Lâm đành phải dùng quang não tính toán lại lần nữa.
Sau khi cậu nhập mật mã, một khung tìm kiếm cơ sở dữ liệu lập tức hiện ra.
Ứng Trầm Lâm nhập vào từ khóa tương ứng.
[Đang truy xuất, vui lòng chờ.]
"Nếu trong trường hợp những gì cậu suy đoán là đúng, vậy phương án cậu đưa ra là gì, nói anh nghe xem."
Ánh mắt Du Tố dừng lại trên người Ứng Trầm Lâm, trên người cậu bốc mùi dung dịch năng lượng nồng nặc, nhưng cậu lại chẳng hề để tâm, thậm chí, cậu còn chưa kịp tháo chiếc kính bảo hộ trên mặt xuống.
Ứng Trầm Lâm hơi nghiêng đầu, Du Tố đang đứng ngay bên cạnh cậu.
"Anh Du, trước khi nói về phương án của tôi, có chuyện này tôi muốn làm rõ với anh.
Tôi không biết 8 năm trước đã xảy ra chuyện gì."
Cậu nhìn đối phương, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi muốn tiêu diệt vật ô nhiễm và giữ vững Trạm gốc này mà không phải hy sinh bất kỳ ai, muốn làm được như vậy, tôi cần anh, Du Tố."
Du Tố không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Ứng Trầm Lâm cứ tưởng sẽ không nhận được câu trả lời từ Du Tố, nhưng trước khi cậu quay mặt đi, có thứ gì đó đã lau nhẹ lên má cậu.
Ứng Trầm Lâm hơi sững người, nhận ra đó là tay của Du Tố.
Du Tố thu tay về, đầu ngón tay dính một vệt dịch năng lượng màu đen, đó là thứ vừa được lau từ trên mặt Ứng Trầm Lâm xuống.
Bộ dạng của Du Tố vẫn rất thản nhiên, anh hất nhẹ đầu, nhắc nhở:
"Trầm Lâm, truy xuất xong rồi kìa."
Ứng Trầm Lâm ngẩn ra một lúc, hơi dời mắt nhìn về phía bảng ảo trước mặt, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Lúc nãy khi sửa kho năng lượng, tôi có động tay động chân một chút."
Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT