Chương 102: Đánh cướp thành công! (Gộp chương lớn)
Vật ô nhiễm phi hành bay rợp trời đột ngột từng con một rơi xuống chẳng khác nào mít rụng, như thể chúng bị tấn công bởi một thế lực vô hình nào đó, tiếng nổ vang trời liên tiếp không dứt.
Đám người Tật Phong còn chưa kịp hoàn hồn sau cảnh tượng kinh dị này thì Quý Thanh Phong đã kéo con quái vật khổng lồ quay đầu lại, tiến thêm vài bước về phía họ.
Quý Thanh Phong lên tiếng: "Lần đầu đến Koria, chưa quen đường quen lối, lúc nãy di chuyển, bản đồ địa hình còn hơi nghẽn nên bọn này cũng lạc đường, tưởng đâu đến trễ rồi chứ, ai ngờ hay không bằng hên, lạc đúng qua chỗ mai phục của đám chiến sĩ cơ giáp bên Tinh vực Thứ Hai ở góc trên kia.
Nghiêu Bảo và những người khác đã xử đẹp bọn nó rồi, giờ thì chuồn lẹ thôi!"
Triệu Lạc Kiệt vẫn còn chưa hết sốc, đứng há hốc mồm ngơ ngác.
đến khi con bọ ngựa cái khổng lồ áp sát cả bọn, chuông báo động trong cơ giáp réo ầm ĩ, chấm màu đỏ chót của vật ô nhiễm cấp S hiện rõ mồn một trên radar, hắn mới sực tỉnh, ngẩng phắt đầu lên nhìn Hoắc Diễm vẫn đứng trên đầu bọ ngựa.
Hoắc Diễm đúng lúc vẫy tay, cách lớp kim loại dày, chẳng hiểu sao cả đám bên Tật Phong vẫn cảm giác như bên tai vang văng vẳng giọng cười đặc trưng của đội trưởng KID.
Con mẹ nó, ảo giác thôi, tất cả chỉ là ảo giác...
Đúng lúc này, Triệu Lạc Kiệt nghe đồng đội bên cạnh lầm bầm: "Sao lúc nãy không thấy chấm đỏ của vật ô nhiễm cấp S ta, nó bự như kia mà...."
Triệu Lạc Kiệt bừng tỉnh, chỉ tay về phía Hoắc Diễm: "Moá!!
Bảo sao nãy giờ tui cứ thấy có gì đó quen quen, ông với Quý Thanh Phong chơi cái trò phản ẩn nấp theo cách này hả??"
Hoắc Diễm cười toe toét: "Đỉnh chóp đúng không?!
Bình thường sếp Đường không cho bọn này làm thế đâu nhá, sếp Đường sợ hỏng vũ khí, tốn kém lắm, nghèo mà, hề hề."
Thích Tư Thành nghiêng đầu, chú ý đến những gì mà hai cỗ cơ giáp tanker và ẩn nấp bên KID đang làm.
Phản ẩn nấp để che dấu tín hiệu là một mánh khoé không quá phổ biến, lý do thì một là như Hoắc Diễm vừa nói, rất tốn kém vũ khí, tỷ lệ thành công không cao, lý do thứ hai là yêu cầu thao tác của cả hai chiến sĩ cơ giáp điều khiển tanker và ẩn nấp phải chuẩn xác 100%, độ ăn ý 100%.
Tật Phong là chiến đội sở hữu tanker số một Tinh hệ Rạng Đông, hơn nữa, Thích Tư Thành cũng chẳng thiếu tinh tệ, nên đương nhiên, mánh này bọn họ biết rất rõ, Triệu Lạc Kiệt lâu lâu cũng sẽ sử dụng.
Nói huỵch toẹt ra, mánh này yêu cầu sự kết hợp của từ trường phản ẩn nấp thuộc về cơ giáp ẩn nấp và lá chắn bảo vệ phát ra ánh sáng trắng khi mở ngược của tanker.
Để thuận lợi cho công tác núp lùm bắn tỉa, bản thân cơ giáp ẩn nấp đã có sẵn đặc tính phản ẩn nấp ngay trên lớp vỏ ngoài của cơ giáp, loại phản ẩn nấp này nhắm vào phản ứng dò tìm của radar, có thể che giấu tối đa các tín hiệu nhiệt bao quanh cơ giáp, nhằm đạt được mục đích di chuyển nhanh chóng mà không bị phát hiện.
Đây là đặc tính chung của tất cả các cơ giáp ẩn nấp, nhưng loại từ trường phản ẩn nấp được trang bị trên lớp vỏ ngoài đó chỉ dành cho chính bản thân cơ giáp ẩn nấp, đồng đội bên cạnh muốn hưởng sái còn không được, nói chi đến việc bao phủ cả vật ô nhiễm cấp S to như quả núi thế kia, đó hoàn toàn là chuyện bất khả thi.
Nhưng, không biết vị anh tài nào đã phát hiện ra việc, nếu từ trường phản ẩn nấp kết hợp với lá chắn bảo vệ mở ngược của tanker thì chuyện tưởng như bất khả thi kia, sẽ trở thành chuyện có thể làm được.
Về cơ bản, lá chắn bảo vệ của tanker có hai mặt, mặt thuận là mặt phát ra ánh sáng xanh, dùng để bảo vệ toàn diện, mặt ngược sẽ phát ra ánh sáng trắng, dùng để bảo vệ cục bộ.
Mặt thuận sẽ tản năng lượng đều trên khắp lá chắn, mặt ngược sẽ mang hiệu ứng đối nghịch, khiến dòng năng lượng chảy ngược, tạo nên phản ứng co rút tại những điểm mà người điều khiển mong muốn.
Với đặc tính đó của lá chắn ngược, đừng nói là từ trường ẩn nấp, dù là bất cứ loại năng lượng hay từ trường nào, chỉ cần năng lượng cơ giáp của tanker có thể bám lên được, nó sẽ có thể cưỡng ép mở rộng phạm vi thông qua hiệu ứng co rút năng lượng trên lá chắn.
Quý Thanh Phong và Hoắc Diễm đã lợi dụng đặc tính này để tối đa hóa từ trường phản ẩn nấp.
Ngày xưa, trong các trận chiến đoàn đội cũng có không ít người áp dụng mánh này vào hệ thống chiến thuật, nhưng tỷ lệ thành công không quá cao, hậu quả lại rất nguy hiểm, nếu thao tác không cẩn thận, lá chắn bảo vệ sẽ nổ tung, từ trường phản ẩn nấp cũng sẽ không hoạt động bình thường được nữa.
Về sau, Liên minh dứt khoát thêm luật mới, cấm các đội tắt hệ thống tín hiệu, nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho công tác cứu hộ nếu có chuyện bất trắc xảy ra, tương đương với việc các mánh như phản ẩn nấp che giấu tín hiệu cũng sẽ không còn xài được nữa.
Thích Tư Thành ngẩng lên nhìn Hoắc Diễm, thấy anh ta đứng vững vàng trên đầu con bọ ngựa, dáng vẻ vô cùng hiên ngang, cứ như không nhận thức được, vừa nãy trên tay anh ta vẫn còn cầm quả bom hẹn giờ hạng nặng.
Hai tên đó, một đứa dám mở từ trường phản ẩn nấp, một đứa dám bung lá chắn ngược cưỡng ép mở rộng phạm vi từ trường, đúng là liều hết chỗ nói!
Dù lúc nãy nói với Triệu Lạc Kiệt rằng không mong KID đến cứu, nhưng chẳng hiểu sao, khi thấy mấy khuôn mặt quen thuộc đó xuất hiện, Thích Tư Thành lại nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn mọi người."
Hoắc Diễm xua tay: "Ơn nghĩa gì, bọn này đến đúng lúc chứ hả?"
Thích Tư Thành phì cười: "Đúng lúc, rất đúng lúc!"
Thân là đồng tanker, Triệu Lạc Kiệt đương nhiên cũng từng chơi trò này rồi, với hắn thì chỉ có lần đầu tiên thử, hắn mới làm nổ lá chắn, còn lại thì mọi chuyện đều dễ như ăn bánh, hắn biết rõ khả năng của Hoắc Diễm, cũng hiểu tại sao anh ta dám đánh cược vào mánh khoé táo bạo đó, nhưng có một chuyện vẫn khiến Triệu Lạc Kiệt thấy cấn cấn: "Khoan khoan, mấy ông dùng từ trường phản ẩn nấp để giấu chính mình thì tui còn hiểu, nhưng sao lại lôi cả con bọ ngựa kia tới đây?"
"Anh nói gì kỳ, đừng có gọi bọ ngựa này bọn ngựa nọ, đây là con trai nuôi của em trai anh đấy."
Quý Thanh Phong cười hề hề hai tiếng, vẫn không từ bỏ ý định "thấy sang bắt quàng làm họ" với Triệu Lạc Kiệt, thấy con bọ ngựa cái do giun chúa điều khiển muốn xực vật ô nhiễm bên cạnh, hắn vội vàng kéo đầu nó lại: "Cho bố mày chút mặt mũi đi con ơi, mấy cái đồ ăn ven đường này, mày đớp mà không sợ đau bụng chắc."
Con bọ ngựa khổng lồ bị khoá trói buộc bản nâng cấp kiểm soát chặt chẽ, không có khả năng phản kháng, nhưng khí thế của vật ô nhiễm cấp S vẫn còn đó, đám quái vật xung quanh cơ bản không dám nhúc nhích, giun chúa trong cơ thể nó rất muốn tranh thủ cơ hội này thoát ra, tìm cơ thể mới để ký sinh, nhưng đáng tiếc, ông bố mới nhận nào đó xem nó như con hư khó dạy bảo, lúc nào cũng nhìn nó chằm chằm, cựa người một cái đã bị thằng chả kéo về, chả khác gì thú cưng ngoan ngoãn.
Quý Thanh Phong đứng trên đầu bọ ngựa hoàn toàn không hay biết đám quái vật xung quanh đang run run rẩy rẩy như cầy sấy, tay kéo xích, bắt bọ ngựa cái ngẩng cao cái đầu khổng lồ, hét lớn: "Nhanh chân lên anh em, lên xe đê!"
Triệu Lạc Kiệt nhìn con bọ ngựa trước mặt, chứng sợ côn trùng nổi lên, da gà da vịt mọc thành từng mảng lớn: "Lên xe kiểu gì mới được chứ đậu xanh!?"
Mấy cỗ cơ giáp bên Tinh vực Thứ Hai bị Ứng Trầm Lâm và Du Tố bắn rơi xuống cũng phát hiện ra con bọ ngựa cái mang theo dị năng dịch chuyển không gian mà ai cũng thèm thuồng.
Đang định liên lạc, báo cáo tình hình cho Bạch Húc Ngôn đến cứu viện, thấy bộ đàm liên tục bị nhiễu sóng, cả đám mới nhận ra mình đang bị cả đống vật ô nhiễm bao vây, bị sóng ô nhiễm mạnh ảnh hưởng khiến tín hiệu của cơ giáp hoàn toàn rối loạn.
Cả đám nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm.
Chẳng hiểu sao KID có thể mang vật ô nhiễm cấp S đến tận đây cứu viện cho Tật Phong, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Húc Ngôn, nhưng nếu đã đến thì phải nghĩ cách giữ lại, không thể để KID đưa con bọ ngựa cái đó bỏ trốn được.
Đám chiến sĩ cơ giáp bên Tinh vực thứ hai nhìn bọ ngựa cái, rồi lại nhìn cả đám KID, hận thù trước đó bị KID gài bẫy, cộng thêm sự hấp dẫn của tinh thể dị năng dịch chuyển không gian, khiến cả đám đỏ hết hai mắt, trong đám bị bắn rụng có một tay pháo thủ, nghĩ bụng, nếu tạo ra âm thanh ầm ĩ bên này, biết đâu sẽ thu hút được sự chú ý của nhóm Bạch Húc Ngôn, bèn không chút do dự nâng pháo, muốn khai hỏa bắn về phía con bọ ngựa.
Thích Tư Thành ở gần đó vẫn luôn đề phòng cảnh giác mọi thứ xung quanh, nhác thấy tay pháo thủ kia vác pháo đặt lên vai, anh ta đã lập tức điều khiển vũ khí cơ giáp, mở ra một bãi mìn xung quanh đám cơ giáp Tinh vực Thứ Hai, khống chế cứng cả đám, không cho nhúc nhích.
"Tưởng tao mù hay gì?
Muốn thành mấy cây đuốc sống thì cứ bắn đi."
Thích Tư Thành lạnh lùng cảnh cáo, giọng điệu sặc mùi chợ búa, rất không phù hợp với tính cách của anh ta.
Cũng không trách được, Thích Tư Thành gia giáo tốt nhưng lần nào gặp GBK ở Star League cũng bị chơi xấu, lâu dần, mỗi khi gặp GBK là hay chiến sĩ cơ giáp bên Tinh vực Thứ Hai là anh ta lại trở nên cộc cằn đến lạ.
Đúng lúc này.
[KID-Yan yêu cầu kết nối liên lạc với bạn]
Thích Tư Thành lập tức đồng ý, tiện thể kéo luôn đám bên mình vào, Tật Phong vừa gia nhập kênh đoàn đội, đã nghe thấy một mớ âm thanh hỗn độn, ngay sau đó là tiếng người la hét muốn thủng màng nhĩ.
"Thôi chết rồi, không kịp chỉnh hướng!
Mấy anh em bên dưới tránh ra nhanh!"
Mấy chiến sĩ cơ giáp của Tật Phong ngẩng phắt đầu lên, thấy cả mớ vật ô nhiễm phi hành trên cao bị một lực cực mạnh nào đó nổ cho choáng váng, gió từ vụ nổ do súng bắn tỉa và pháo tăng cường năng lượng cuộn trào, tạo thành đám mây hình nấm vô cùng bắt mắt.
Trên không, một cơ giáp cận chiến nhanh như chớp đâm sầm vào cả mớ vật ô nhiễm phi hành đang cản đường, theo sau là vài cỗ cơ giáp khác.
Lâm Nghiêu hành động cực kỳ nhanh nhẹn, một loạt động tác mở đường vô cùng dứt khoát, trường đao trong tay nhanh chóng quét sạch lũ quái vật xung quanh.
Ứng Trầm Lâm nhìn về phía đám người Thích Tư Thành bên dưới, bình tĩnh nói: "Đội trưởng Thích, dẫn người của đội anh di chuyển gần về phía con bọ ngựa hơn đi ạ."
Thích Tư Thành thấy mấy cỗ cơ giáp còn lại của KID đang lao nhanh về phía này, cũng loáng thoáng hiểu được bọn họ muốn làm gì, quyết đoán hô lớn: "Làm theo lời cậu ấy nói, di chuyển về phía con bọ ngựa đi!"
Mấy chiến sĩ cơ giáp của Tật Phong nhận được mệnh lệnh của Thích Tư Thành, lập tức lao về phía vật ô nhiễm cấp S to như quả núi nhỏ kia.
Trước giờ toàn đối đầu trực diện với vật ô nhiễm cấp S, đây là lần đầu tiên chung sống hoà bình, hai bên đứng sát rạt nhau, không khỏi sinh ra cảm giác hoang đường khó tả, nói đúng hơn, từ lúc thấy Quý Thanh Phong cưỡi con bọ này đến thì nhận thức của bọn họ đã bị phá vỡ rồi.
Triệu Lạc Kiệt mắc chứng sợ côn trùng, phải đợi đích thân Thích Tư Thành túm lấy lôi đi, hắn mới chịu di chuyển, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tật Phong không nhận nhiệm vụ ở rừng đầm lầy, dù ám ảnh của Triệu Lạc Kiệt chỉ ở mức nhẹ, vẫn khống chế được nhưng vẫn ảnh hưởng phần nào đến hành động của cả đội.
Quý Thanh Phong bật loa, hét về phía đám chiến sĩ cơ giáp bên Tinh vực Thứ Hai vẫn đang bị vây khốn bên trong bãi mìn của Thích Tư Thành: "Thông cảm chút nha mấy anh em!
Bọn này trong lúc dọn dẹp vật ô nhiễm chắc sẽ hơi mạnh tay đó, mấy anh em đồng chí bên Tinh vực Thứ Hai tự biết mà tránh đường đi nha!
Bọn này chỉ đánh vật ô nhiễm, thật sự không nhắm vào mấy người, nếu lỡ bị vạ lây là do mấy người quá gà, không né kịp thôi, hố hố hố!"
Đám chiến sĩ cơ giáp bên Tinh vực Thứ Hai nghe vậy, đang muốn hỏi xem thằng khốn nói chuyện gợi đòn bên KID có ý gì, bỗng nghe thấy tiếng động ầm ĩ trên cao, cả đám vừa ngẩng đầu lên, đã thấy dòng nước mát lành từ trên trời ập xuống.
Ứng Trầm Lâm trước đó đã vô cùng hào phóng ném hẳn mấy ống năng lượng cho Lộc Khê, lần này không cần Ứng Trầm Lâm nói, Lộc Khê cũng biết cậu định làm gì.
Có thể chơi chung với đám Hoắc Diễm và Quý Thanh Phong lâu như vậy, Lộc Khê cũng là kiểu người ham vui, nhưng nhờ vẻ ngoài hồn nhiên lừa người, nên trong KID, cô ấy và Ứng Trầm Lâm chính là hai nhân tố được đánh giá "ngoan, hiền" nhất.
Lộc Khê nhanh chóng bơm ống năng lượng vào vũ khí, nâng thể tích cho đạn pháo nước lên mức tối đa, một khối cầu nước to ngang với cơ giáp của Lộc Khê nhanh chóng xuất hiện trước nòng pháo, khối lượng không hề nhẹ, song tay nâng pháo của cô gái bé nhỏ vẫn rất vững vàng, đợi đúng thời điểm, Lộc Khê mới thả quả cầu nước đó xuống, cho mấy tay chiến sĩ cơ giáp của Tinh vực Thứ Hai được trận tắm rửa sảng khoái.
Lộc Khê vô cùng thành thạo chuyện hắt nước bẩn lên người đối thủ, ngay sau khi bắn xong, cô ấy đã khéo léo tránh đi tia nước văng tung tóe, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, không cho bất kỳ tia nước nào bám lên cơ giáp.
Ứng Trầm Lâm và Du Tố hạ cánh xuống ngay phía sau Tật Phong, yểm trợ cho bọn họ an toàn rút về bên cạnh bọ ngựa cái.
Sau khi tặng nguyên thác nước cho đám bên dưới, pháo nước trên tay Lộc Khê nhanh chóng chuyển thành pháo tăng cường năng lượng, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Bên em đã xong, chúng ta tiến hành bước tiếp theo được rồi ạ."
Mấy chiến sĩ cơ giáp Tật Phong thấy hành động của KID, có người khó hiểu, lên tiếng hỏi: "Mấy cậu định làm gì vậy?"
Ứng Trầm Lâm chuyển vũ khí thành pháo công kích nhanh, nhắm vào một vị trí trên cao, trả lời ngắn gọn: "Đốt lửa."
Loa của Quý Thanh Phong lại vang lên: "Nhắc nhở nhắc nhở, mấy đồng chí bên Tinh vực Thứ Hai tránh ra gấp đê!
Bọn tôi sắp dọn dẹp vật ô nhiễm trên quy mô lớn rồi!
Đừng để bị vạ lây đấy!"
Tật Phong: "???"
Quý Thanh Phong thấy ba người Ứng Trầm Lâm phía trước đã chuẩn bị xong, tay thả lỏng dây xích đang gô chặt cổ con bọ ngựa cái, mắt liếc thấy vị trí của Triệu Lạc Kiệt đang đứng có hơi xa, phải hét lên nhắc nhở: "Lão Triệu!!
Mắc gì anh đứng tận ngoài đó, nhanh lại gần chút đi, ôm chặt đùi con tôi vào, nó cũng coi như cháu anh đấy nhá."
"Sao cháu tôi lại là con bọ ngựa này chứ hả?
Tôi có nhận cậu làm em bao giờ!!"
Triệu Lạc Kiệt đã mắc chứng sợ côn trùng, cũng không có ấn tượng tốt gì với con bọ ngựa cái kia, nhìn cái chân đầy gai của nó, hoàn toàn không có chút hứng thú muốn chạm vào, hắn nhích cơ giáp vào thêm vài bước, lầm bầm hỏi: "Tôi đứng gần thế này là được rồi chứ gì?"
Quý Thanh Phong không hài lòng tặc lưỡi: "Đừng trách tôi không báo trước, xe chạy nhanh lắm đấy, giữa đường mà anh văng mất thì đừng có nói thằng em này ác à."
Triệu Lạc Kiệt còn chưa kịp càu nhàu Quý Thanh Phong thì đột nhiên thấy ba chiến sĩ cơ giáp tay dài của KID đồng loạt đổi vũ khí, gai ốc sau gáy lập tức dựng hết cả lên, hắn dáo dác nhìn xung quanh: "Từ từ đã, cuối cùng là mấy cậu định làm gì, lúc nãy tôi thấy A Lộc bơm dịch năng lượng vào vũ khí đúng không, đống nước do ẻm bắn ra đã được trộn lẫn dịch năng lượng, giờ mà có chất dẫn cháy, sẽ gây ra vụ nổ lớn lắm, khoảng cách giữa hai dãy núi này còn nhỏ, nổ như vậy, hai bên núi sập là cái chắc!"
Lâm Nghiêu nhe răng: "Thì mục đích là muốn cho hai bên núi sập mà anh."
Tật Phong: "???"
Là sao vậy ba??
Là đến cứu người hay đến chết chùm rồi chôn chung mộ??
Lúc này, Ứng Trầm Lâm cất tiếng hô lớn: "Đại Phong, đội trưởng Thích, đảm bảo tất cả mọi người đều đã đứng bên trong vòng tròn!"
Thích Tư Thành nghe nhắc đến tên, lập tức cúi đầu, chú ý đến vòng tròn màu đỏ nhạt dưới chân bọ ngựa cái, nhanh chóng lùa đám đội viên nhà mình vào hết bên trong
Ngay khoảnh khắc Quý Thanh Phong buông lỏng dây xích của liềm khoá trói buộc, ba khẩu pháo súng của ba chiến sĩ cơ giáp bên KID cũng đồng thời khai hỏa.
Pháo công kích nhanh, súng bắn tỉa và pháo tăng cường năng lượng cùng lúc oanh tạc, đạn pháo ba bên va vào nhau, lập tức nổ vang trời, tạo nên lửa cháy dữ dội kèm theo cuồng phong ầm ầm bùng lên.
Dãy núi hai bên hứng trọn đợt chấn động từ phát nổ vừa rồi, trên vách đá xuất hiện mấy đường nứt chằng chịt chẳng khác nào mạng nhện, đường nứt ngày một lan rộng hơn, đá vụn từ dãy núi rơi xuống ầm ầm, Triệu Lạc Kiệt vừa định mở lá chắn bảo vệ thì cảm giác chóng mặt buồn nôn đã ập đến, đừng nói lá chắn, tiếng chửi thề còn chưa kịp gào lên, cảnh tượng trước mắt bỗng tối sầm.
Xoẹt một cái, bọ ngựa cái mang theo 12 cỗ cơ giáp của cả KID và Tật Phong dịch chuyển tức thời ra xa 15 km.
KID đã quen với kiểu di chuyển xuyên không gian này thì mặt chỉ tái xanh tái xám chút, còn đám chiến sĩ cơ giáp của Tật Phong lần đầu được trải nghiệm phương tiện di chuyển xịn xò, lúc đáp xuống đất, cả đám lập tức ngã quỵ, người ngồi bên trong khoang lái không ngừng phát ra tiếng nôn oẹ, trong chốc lát, trên kênh đoàn đội chỉ toàn là tiếng nôn của Tật Phong và mấy câu an ủi chẳng có chút xíu tác dụng của KID, mãi đến khi tầm nhìn của bọn họ trở lại bình thường thì cơn chóng mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Triệu Lạc Kiệt cố gắng chịu đựng cảm giác đầu óc quay cuồng, tưởng đâu vẫn đang ở chỗ cũ, nhanh tay mở lá chắn bảo vệ mọi người bên trong, nhưng khi lá chắn được mở ra, lại chẳng cảm nhận được chút lực xung kích nào, chẳng có gì va vào bề mặt lá chắn hết.
Trí tưởng tượng phong phú được phát huy vô hạn, Triệu Lạc Kiệt tưởng đâu mình ngất quá lâu, đưa tay vịn vào người cơ giáp của đồng đội bên cạnh, cố nén cơn buồn nôn, thều thào: "Chuyện gì... vừa xảy ra vậy.... tôi cũng đâu có tiền sử mắc bệnh tim mạch hay huyết áp....
Sao.... sao tự dưng trời đất quay cuồng......
ụa... má ơi muốn nôn quá....."
"Ây, thật là, đã bảo anh ôm chặt đùi con tôi đi mà không nghe, cứ thích bướng cơ, xe này chạy nhanh lắm!
Anh chỉ thấy buồn nôn là còn may đấy!"
Tay Quý Thanh Phong nhanh chóng siết chặt dây xích, khống chế bọ ngựa cái, tay còn lại vỗ vỗ lên đầu vài lần để đánh bay cơn chóng mặt, đừng nói đám người Tật Phong, bên KID dù đã quen nhưng vẫn bị phản ứng phụ hành cho tái mặt đây này.
Sau khi cơn choáng đầu hết hẳn, Quý Thanh Phong quan sát tọa độ của cả đám trên radar, ngạc nhiên hô lên: "Con giai à, năng lực của con ngày càng tiến bộ đấy hử?
Lần này đi xa hơn lần trước 500 mét này á há há !!
Quả nhiên, trong nguy hiểm mới tạo ra kỳ tích, mày sắp tiến hóa đến nơi rồi con ạ!"
Giun chúa bên trong bọ ngựa cái hoàn toàn không muốn để ý đến ông bố tự phong kia, thậm chí còn khó chịu, điều khiển bọ ngựa cái run người, muốn đẩy Quý Thanh Phong xuống, đúng lúc này, Du Tố đứng trước ngoái đầu ra sau, ném cho bọ ngựa cái ánh mắt lạnh lẽo, hàm ý, mày còn lộn xộn thì đừng trách.
Giun chúa rất muốn kệ moẹ cái nhìn chết chóc đó, nhưng nó đủ thông minh để biết trong số những người ở đây, Du Tố là thứ dữ, súng bắn tỉa trên tay anh cũng là vũ khí có thể xuyên thủng lớp vỏ bọ ngựa, ghim thẳng vào cơ thể nó, nên chỉ đành ngoan ngoãn nằm yên.
"Dịch chuyển à?"
Thích Tư Thành mặt mũi tái xanh, một tay chống hông, tay còn lại làm điểm tựa cho Triệu Lạc Kiệt bên cạnh đang bận nôn oẹ, nhìn tọa độ trên radar, rồi lại quay sang nhìn con bọ ngựa khổng lồ bên cạnh: "Vật ô nhiễm cấp S này..... có dị năng dịch chuyển không gian hả?"
"Đúng vậy, bọn này hên nên gặp đúng vật ô nhiễm cấp S mang theo dị năng hiếm có đó, trông nó xấu thế này thôi nhưng hữu dụng phết đấy."
Trước lúc bắt đầu dịch chuyển, Hoắc Diễm và Quý Thanh Phong đã lần nữa sử dụng mánh phản ẩn nấp để che giấu đi chấm đỏ của bọ ngựa cái, lúc này, Hoắc Diễm vẫn không dám thả lỏng, liên tục kết hợp với Quý Thanh Phong, duy trì từ trường phản ẩn nấp: "Có dị năng này hỗ trợ nên di chuyển cũng tiện, lúc nãy đến cứu viện cho bên mọi người, vì nhiễu sóng nên mất tín hiệu, bản đồ chập chờn, bọn này đi lệch đường, thành ra mới mất thời gian, chứ không đã đến sớm hơn rồi."
Thích Tư Thành nhìn về phía xa, dường như vẫn còn thấp thoáng thấy được khói đen từ vụ nổ vừa rồi, anh ta khẽ ho khan vài tiếng, làm dịu đi cơn buồn nôn, nhẹ giọng nói với đám Hoắc Diễm: "Cảm ơn mọi người đã lặn lội đến cứu viện Tật Phong, dù có dị năng dịch chuyển không gian đi nữa, vẫn phải đối mặt với nhiều rủi ro mà.
Đám bọn tôi bị bên đó tính kế gài bẫy, theo phán đoán của bọn tôi, đám đó đã lợi dụng tầm nhìn hạn chế trong rừng cây xám bên kia, nhằm rải dung dịch năng lượng lên cơ giáp của bọn tôi, dung dịch năng lượng sau khi tiếp xúc với phản ứng nhiệt của cơ giáp sẽ sản sinh năng lượng thuần tuý, bọn tôi cứ thế mà ù ù cạc cạc bị dính bẫy, cũng do tôi đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của thằng khốn Bạch Húc Ngôn kia, không nghĩ nó chơi dơ được đến mức này."
Thích Tư Thành vừa vừa nhắc đến dung dịch năng lượng, mấy người KID bỗng im bặt.
Thích Tư Thành nói xong, thấy bên kia chẳng ai đáp lại, thắc mắc hỏi: "Sao tự nhiên mọi người im re hết vậy?"
Lộc Khê có tật giật mình, hơi chột dạ, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
"Không, không.... không có gì hết."
Quý Thanh Phong vội lên tiếng lấp liếm: "Mấy thằng chó đó đúng là quá đáng!
Dám dùng dung dịch năng lượng dụ vật ô nhiễm đến bao vây mọi người, mọi người cứ yên tâm đi, bọn tôi vừa dùng dung dịch năng lượng trả ngược lại, ăn miếng trả miếng, coi như báo thù cho mọi người."
Thích Tư Thành cũng không suy nghĩ sâu xa, cười cười nói: "Đúng vậy, nhưng chúng ta có cần báo cho Cục quản lý đến cứu đám bên đó trước không?
Tôi thấy số lượng vật ô nhiễm hơi đông đấy."
"Không cần đâu anh ạ.
Vụ nổ sẽ hạn chế tối đa khả năng di chuyển của vật ô nhiễm."
Ứng Trầm Lâm hiểu nỗi lo của Tật Phong , dù sao cũng là nhiệm vụ hợp tác giữa hai bên, làm quá tay dễ gây ra mâu thuẫn lớn, chính bọn họ cũng khó ăn nói với các sếp lớn: "Trước đây tôi đã thử nghiệm ở Khưu Tân rồi, cơ giáp đối mặt với cảnh đá lở, nhiều nhất là di chuyển bất tiện, chịu khổ chút thôi, còn vật ô nhiễm mới gặp vấn đề lớn, nên bọn họ sẽ tự thoát được."
Đã làm thì phải làm cho triệt để, bọn họ không chỉ muốn cứu viện Tật Phong mà còn muốn cướp sạch tất cả vật ô nhiễm cấp S ở dãy núi xám, đối đầu trực diện với đám chiến sĩ cơ giáp ở Tinh vực Thứ Hai, phần thắng của bọn họ không cao, phải đánh du kích, đánh úp mới là thượng sách, mà để làm được chuyện đó, không được để đối phương phát hiện bọn họ đã đến dãy núi xám cứu người, việc ngăn đám kia báo tin là bắt buộc phải làm.
Ứng Trầm Lâm ban đầu còn đang cân nhắc xem có cách nào để cứu viện hoàn mỹ nhất không, may mà Quý Thanh Phong nhanh trí, nghĩ ngay đến trò phản ẩn nấp, thêm vào đó, thao tác của Hoắc Diễm cũng đủ chuẩn xác nên bọn họ mới có thể tiếp cận dãy núi xám mà không bị ai phát hiện.
Hơn nữa, nhờ có phương tiện di chuyển bá đạo mà bọn họ còn có ưu thế về mặt tốc độ, giúp nhiệm vụ cứu viện càng trở nên dễ dàng hơn.
Ứng Trầm Lâm quan sát bản đồ radar, chấm đỏ to đùng vẫn còn, chứng tỏ GBK vẫn chưa xử lý xong vật ô nhiễm cấp S bên kia.
"Anh Hoắc, anh còn trụ được không ạ?"
Ứng Trầm Lâm nhìn sang Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm cười cười, giọng điệu vẫn mang đậm nét phóng khoáng như mọi khi: "Không vấn đề gì, cứ yên tâm giao cho anh."
Ứng Trầm Lâm quan sát Hoắc Diễm, trong quá trình dịch chuyển, dù rơi vào trạng thái bị đè ép, dù mặt Hoắc Diễm có tái xanh tái đỏ, anh ta vẫn duy trì được việc kiểm soát lá chắn, việc này đòi hỏi sự tập trung, thao tác điều khiển và cả kinh nghiệm, may mắn là, cả ba yếu tố đó, Hoắc Diễm đều có đủ, cả Quý Thanh Phong cũng không kém cạnh chút nào.
Nghỉ ngơi xong, cả đám cùng quan sát chấm đỏ to đùng trên bản đồ radar, mỗi người đều có dự định riêng.
Triệu Lạc Kiệt ban đầu còn tưởng KID nói cướp vật ô nhiễm cấp S trong tay đám người bên Tinh vực Thứ Hai chỉ là nói đùa, nhưng khi đã tận mắt chứng kiến khả năng dịch chuyển ngon nghẻ của con giai cưng nhà Quý Thanh Phong, tuy phản ứng phụ hơi nặng nề chút, nhưng hắn vẫn thấy ý định đánh cướp gì đó thật sự rất khả thi: "Nếu cướp thì chúng ta sẽ làm gì đây?
Cứ thế xông vào luôn có được không?
Có bị sờ gáy không?"
Thích Tư Thành gật đầu: "Đương nhiên là có thể xông vào, GBK không bật tín hiệu cơ giáp, lại còn cắm thiết bị chặn tín hiệu quanh dãy núi xám, tức là bọn họ đã chấp nhận rủi ro nhất định rồi, chúng ta có tống hết cả đám ra khỏi khu ô nhiễm cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng tốt nhất là không nên làm vậy, vẫn nên chừa lại chút mặt mũi."
Triệu Lạc Kiệt bị GBK chơi một vố, đến giờ vẫn còn bực bội: "Bọn nó có thèm nghĩ đến mặt mũi của tụi mình đâu mà mình phải lo cho bọn nó, Quý Thanh Phong, bên cậu..."
Câu nói còn chưa dứt, Triệu Lạc Kiệt đã thấy mấy cỗ cơ giáp của KID tụ tập lại một chỗ, trên mặt đất bày la liệt ống năng lượng: "Mấy cậu đang làm gì thế!?"
Ứng Trầm Lâm quay đầu lại, tay đưa một ống năng lượng cho Lộc Khê: "Đang kiểm tra số ống năng lượng còn lại ạ, lát nữa có thể sẽ dùng đến."
Du Tố đưa ống năng lượng của mình cho Ứng Trầm Lâm: "Bên anh còn dư, cứ đưa cho Lộc Khê trước đi, em ấy dùng nhiều hơn, bên cậu thì sao?"
Ứng Trầm Lâm gật đầu với Du Tố: "Bên tôi cũng còn đây, vậy khi nào anh cần nhớ bảo tôi biết."
Thích Tư Thành đột nhiên nhớ đến cảnh KID dùng ống năng lượng gây nổ lúc nãy, cẩn thận hỏi dò: "...
Ống năng lượng của mọi người có đủ dùng không?"
Vừa dứt lời, mấy cỗ cơ giáp của KID đồng loạt nhìn về phía Thích Tư Thành, ánh mắt ấy khiến anh ta có hơi lúng túng: "Không đủ à?"
"Bọn này.... tiêu hao năng lượng hơi nhiều."
Hoắc Diễm cười gượng, không dám nói sự thật là bọn họ tiêu hết hơn nửa số ống năng lượng để đi đặt bẫy người khác.
Ứng Trầm Lâm gật đầu phối hợp: "Súng pháo của chị Lộc và anh Du cần hao năng lượng nhiều, anh Hoắc cũng phải liên tục mở lá chắn bảo vệ, năng lượng tiêu hao....
Nhiều hơn dự kiến."
"Tôi nói này lão Hoắc, bình thường bên ông đi đâu cũng thấy vơ vét, vắt cổ chày ra nước, nhưng đi làm nhiệm vụ mà mang ít ống năng lượng thế kia là không được đâu nhé, chưa gì đã dùng gần hết rồi là sao, trước khi vào đây ông không nói sếp Thẩm bổ sung nhu yếu phẩm cho mấy anh em à?"
Triệu Lạc Kiệt tặc lưỡi, lắc đầu lên tiếng: "Với lại, không đủ ống năng lượng sao không nói với bọn tôi luôn, cơ giáp y tế bên này mang theo khá nhiều ống năng lượng, để bọn tôi chia bớt."
"Đúng đấy vậy, chỉ là mấy ống năng lượng thôi mà, không cần khách sáo với bọn này đâu."
"Thiếu bao nhiêu thì cứ nói với đội trưởng Thích, lúc đi bọn này mang theo nhiều lắm."
Thích Tư Thành cũng chân thành nhìn sang Hoắc Diễm: "Đúng vậy, đội trưởng Hoắc, anh cần bao nhiêu cứ nói đi."
Hoắc Diễm nhìn Ứng Trầm Lâm, cậu im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng: "Vậy đội trưởng Thích.... cho bọn tôi 15 ống được không?"
Tật Phong : "?"
15 ống???
Cơ giáp của KID là vật ô nhiễm cấp S chuyên hút năng lượng hay gì!
Hoắc Diễm khụ một tiếng: "Chắc mấy cậu không mang nhiều đến vậy đâu ha, thế thì..."
Câu nói còn chưa dứt, Thích Tư Thành đã nhìn về phía cơ giáp y tế phía sau, cơ giáp y tế lập tức bước lên đặt 15 ống năng lượng xuống đất: "Đội trưởng Thích nhà bọn tôi đi làm nhiệm vụ lúc nào cũng chuẩn bị kỹ càng, lần này mang theo rất nhiều ống năng lượng, mọi người cứ yên tâm."
Thích Tư Thành nhìn số ống năng lượng đã được đưa ra, quay đầu lại, thấy một cỗ cơ giáp của KID cứ nhìn mình chằm chằm.
Ứng Trầm Lâm nhận ra ánh mắt khó hiểu của đối phương, lên tiếng cảm ơn: "Cảm ơn đội trưởng Thích... mấy anh em bên Tật Phong, ừm..... ai nấy đều tốt bụng quá."
Hậu cần bên ngoài thì cho tinh tệ, mấy anh em bên trong thì cho vật tư....
Thích Tư Thành tự dưng bị phát "thẻ người tốt" thì có hơi khó hiểu, thấy Ứng Trầm Lâm đi qua chọn mấy ống năng lượng, còn tiện tay đưa cho cơ giáp pháo thủ bên cạnh vài ống.
Du Tố vừa đưa ống năng lượng của mình đi chưa được 2 phút đã nhận lại được 4 ống.
Trong buồng lái, Theo nhìn ống năng lượng, vui vẻ huýt sáo: "Trầm Lâm tốt với chúng ta quá rồi, người ta chỉ giữ lại cho mình 2 ống, đưa cho cậu tận 4 ống đấy Du Tố à!
Cậu cũng không thèm cảm ơn người ta một tiếng nữa."
Du Tố cúi đầu nhìn ống năng lượng trong tay, khẽ ngước mắt nhìn Ứng Trầm Lâm đang ngồi xổm, chia chác ống năng lượng với Lâm Nghiêu ở đằng xa, anh khẽ cười, lắc lắc ống năng lượng trong tay: "Đưa cho chúng ta thêm một ống, chẳng phải vì cậu ngốn năng lượng nhiều hơn sao?
Cậu đừng quên mình vẫn đang là thương binh, còn chưa được sửa xong đâu."
Theo nhanh chóng phủ nhận: "Cậu bớt nói bậy đi nhá!
Tớ có là thương binh thì vẫn là cấp S, lúc nào cũng kiểm soát năng lượng rất tốt!"
Du Tố nhún vai, không tiếp tục tranh cãi với Theo, cất ống năng lượng đi.
Anh liếc mắt nhìn về một khu vực nào đó nằm ở nơi giao nhau giữa dãy núi xám và rừng đầm lầy, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Thích Tư Thành nhìn về phía KID: "Tiếp theo mọi người định làm gì?
Đã có kế hoạch trước rồi đúng chứ?"
Bên kia, cả đám KID vẫn đang bận chia chác ống năng lượng của ổ người tốt – Tật Phong.
Ứng Trầm Lâm cất ống năng lượng xong, nói đơn giản: "Vâng, đã có kế hoạch, mục tiêu là đi cướp sạch tài nguyên ở dãy núi xám."
—--------
Phía bên kia dãy núi, mấy người GBK đang vây quét vật ô nhiễm cấp S còn lại.
Con cấp S này có dị năng thuộc loại công kích, cường hoá hệ lôi, dị năng loại hình công kích vốn đã hiếm, con này còn thuộc nhóm động vật, khả năng di chuyển khá linh hoạt.
Vật ô nhiễm cấp S hệ động vật thường sẽ có lợi thế hơn thực vật, dãy núi xám tuy không có nhiều cây cối để ẩn nấp như rừng đầm lầy, nhưng địa hình ở đây lại rất thích hợp để vật ô nhiễm hệ động vật có hình thể lớn tung hoành ngang dọc.
GBK phải mất một lúc mới dồn được boss cấp S vào góc, tìm cơ hội áp chế nó.
"Con cấp S này da dày thịt béo thật, xử lý nó mất thời gian quá."
"Biết thế để lại thêm một cơ giáp nữa."
Dù trước đó đã bị KID gài bẫy mấy lần, nhưng tất cả đều sử dụng mưu mẹo úp sọt chứ không đối đầu trực diện, Bạch Húc Ngôn biết rõ, KID không phải không muốn, mà vì đang kiêng kỵ cơ giáp của Tinh vực Thứ Hai.
Sự chênh lệch về công nghệ phát triển cơ giáp là một trong những lý do để Bạch Húc Ngôn đủ tự tin cho rằng, dù độ hao mòn của cả đám đã tương đối cao nhưng cả KID và cả Tật Phong vẫn phải dè chừng bọn họ.
Tương tự, khi đối phó với vật ô nhiễm cấp S, Bạch Húc Ngôn và cả nhóm chiến sĩ cơ giáp Tinh vực Thứ Hai đều có chung suy nghĩ, bọn họ không cần quá nhiều nhân lực cũng có thể xử lý gọn gàng được, thay vì túm tụm hết ở đây, mất thời gian, cắt bớt người sang bên Tật Phong, canh chừng đám đó có khi sẽ phát huy được tác dụng lớn hơn.
Trừ đi nhóm cơ giáp bị tổn thất nặng, bắt buộc phải quay về Cục quản lý trước đó, ở hành tinh chính Koria, Tinh vực Thứ Hai còn 12 cơ giáp.
Bạch Húc Ngôn cắt ra 3 cơ giáp, cử đi theo dõi động tĩnh của Tật Phong, 4 cơ giáp ở lại canh chừng, đối phó với boss cấp S, 5 cơ giáp còn lại nhanh chóng di chuyển đến hành tinh phụ.
KID không đến hỗ trợ Tật Phong, Bạch Húc Ngôn đoán có khả năng KID sẽ đi giúp hai đội còn lại.
Bạch Húc Ngôn cũng biết rõ, tình hình trên hành tinh phụ đang căng thẳng chẳng kém gì hành tinh chính, hai bên vẫn đang giằng co ở thế cân bằng, nếu giờ KID xuất hiện hỗ trợ Hắc Nha và YDS, thế cân bằng đó bị phá vỡ, người thiệt thòi chính là bọn họ, nên dù muốn dù không, Bạch Húc Ngôn cũng phải cử người đến hành tinh phụ mới mong ổn định được tình hình, bọn họ ở bên này cũng phải nhanh tay xử lý nốt vật ô nhiễm cấp S hệ lôi để còn nhanh chóng di chuyển sang hành tinh phụ.
Chẳng hiểu sao, cứ dính đến KID là Bạch Húc Ngôn sẽ có chút bất an, vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh thì hơn.
"Đội phó Bạch, từ nãy đến giờ vẫn chưa liên lạc được với mấy anh em được cử đi giám sát Tật Phong, liệu có vấn đề gì không ạ?"
Bạch Húc Ngôn nhìn bản đồ radar, hiện tại vẫn chưa thấy gì bất thường: "Tật Phong cũng là đội vào được vòng chung kết Star League, chắc mấy đứa nó gặp chút trục trặc nhỏ thôi, cũng không phải vấn đề gì quá lớn đâu, tranh thủ xử lý nhanh vật ô nhiễm cấp S này rồi qua giúp mấy đứa nó."
Mọi người tuy có chút nghi ngờ, nhưng được Bạch Húc Ngôn trấn an nên cũng nhanh chóng dẹp chuyện đó ra sau đầu.
Địa hình ở dãy núi xám phức tạp hơn so với rừng đầm lầy, các vách núi trồi sụt xen kẽ, tạo thành vô số thung lũng và đường mòn, nhìn từ trên cao xuống, trông chẳng khác nào mê cung đá núi khổng lồ.
Hành tinh chính Koria vốn không nằm trên địa phận của Tinh vực Thứ Hai, đây mới là lần đầu đám Bạch Húc Ngôn đặt chân đến, không hề lường trước được việc địa hình ở đây rối rắm hơn bọn họ nghĩ, thành ra cả đám phải mất nhiều thời gian hơn dự kiến mới dồn được boss cấp S vào một lối mòn vây kín.
Khu vực trong góc này khá yên tĩnh, trong lúc giao chiến với boss cấp S, cả đám cũng nhạy bén nhận thấy số lượng vật ô nhiễm xung quanh tăng lên đôi chút.
"Đội phó Bạch, vật ô nhiễm kéo về phía chúng ta có hơi nhiều thì phải."
Bạch Húc Ngôn hơi nhíu mày nhìn mấy chấm đỏ trên radar, lấy vị trí của cả bọn làm tâm, lan ra xung quanh, liên tục có chấm đỏ đang tiến về phía bọn họ, số lượng nhiều hơn Bạch Húc Ngôn dự tính, nhưng vẫn nằm trong phạm vi bình thường.
Đối phó với boss cấp S hệ lôi, cố giảm thiểu tiếng động cũng chẳng ăn thua vì bản thân dị năng của boss đã ầm ĩ quá mức rồi, Bạch Húc Ngôn trước đó cũng quyết đoán nhắc nhở mọi người cứ việc thả tay mà đánh, đủ loại âm thanh liên tiếp nổ ra, thu hút vật ô nhiễm kéo đến cũng không có gì lạ: "Tanker, cậu kiểm soát lại năng lượng đầu ra đi, vật ô nhiễm bị tiếng ồn thu hút cũng không sao, nhưng nếu bị năng lượng hấp dẫn mà kéo đến thì phiền lắm."
Lời Bạch Húc Ngôn vừa dứt, không chỉ tanker, mấy chiến sĩ cơ giáp khác đều đồng loạt giảm năng lượng đầu ra, nhưng mấy chấm đỏ trên radar không hề giảm, ngược lại còn ngày càng tăng.
Thấy vậy, Bạch Húc Ngôn có hơi khựng lại, nheo mắt, rồi như nhận ra được điều gì đó, hắn ta lên tiếng: "Có chuyện không ổn rồi!"
Người bên cạnh lập tức hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à đội phó Bạch?"
"Có khách đến."
Sự thay đổi của môi trường khiến Bạch Húc Ngôn lập tức cảnh giác, dù bản đồ radar không hiển thị thông tin bất thường nào, nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đã khiến hắn ta nhanh chóng phán đoán được tình huống hiện tại: "Tốc độ di chuyển của mấy chấm đỏ kia quá đều, rất bất hợp lý."
Bạch Húc Ngôn lập tức thay đổi chiến thuật: "Đẩy mạnh năng lượng đầu ra đi, không cần quan tâm đến mấy chuyện khác, nhanh chóng xử lý nó, lấy tinh thể dị năng!!"
Lý trí mách bảo Bạch Húc Ngôn rằng sẽ không có kẻ địch bất ngờ nào xuất hiện trên dãy núi xám, nhưng cảm quan chiến đấu của hắn ta lại liên tục phát ra cảnh báo, khiến Bạch Húc Ngôn ngày càng bất an, thấy đồng đội đang dồn toàn lực kết liễu boss cấp S, Bạch Húc Ngôn nói: "Mọi người cứ tập trung xử lý nó đi, tôi đi ra......"
Lời còn chưa kịp dứt, sườn núi đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Sự cố này khiến bốn chiến sĩ cơ giáp của GBK đồng loạt nhìn lên cao, chỉ thấy cơ giáp màu xanh mát mắt của Tật Phong xuất hiện trên sườn núi, dẫn đầu chính là Thích Tư Thành, sự việc này đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Húc Ngôn: "Sao Tật Phong thoát được nhanh vậy!?"
Một chiến sĩ cơ giáp khác kinh ngạc: "Vô lý hết sức, lúc đó bọn em đã dụ rất nhiều vật ô nhiễm đến mà."
"Tanker tiếp tục giữ chân cấp S đi, chúng ta đi chặn Tật Phong, không thể để bọn họ đến phá đám."
Bạch Húc Ngôn hơi nhíu mày, lập tức bắn một phát pháo lên cao, khiến cơ giáp của Tật Phong đang bay trên không phải lùi lại vài bước.
Mấy chiến sĩ cơ giáp GBK đi cùng hắn ta nhanh chóng tản ra, tạo thành thế phòng thủ hoàn hảo chặn ngay lối vào hẻm núi, canh chừng Tật Phong, pháo súng của hai bên chưa chi đã giao tranh hết vài hiệp.
"Đội phó Bạch, Thích Tư Thành ở phía bên kia!"
"Pháo thủ của đám đó cũng ở đây, hẻm núi này hẹp quá, khó xử lý mấy thằng tay dài lắm."
"Có gì đó sai sai.... bên Tật Phong chỉ có 3 cơ giáp thôi!"
Khi thấy cơ giáp của Thích Tư Thành cũng xuất hiện, cảm giác kỳ lạ trong đầu Bạch Húc Ngôn càng rõ rệt, chuông cảnh báo trong đầu không ngừng reo inh ỏi: "Mẹ kiếp, có gì đó không ổn, mấy thằng đó không thể đến chỗ chúng ta nhanh như vậy được!"
Cứ cho là Tật Phong thoát ra được khỏi vòng vây vật ô nhiễm, bay đến đây với tốc độ nhanh nhất, cũng phải mất ít nhất 15 phút mới đến nơi, Bạch Húc Ngôn đã tính toán rất kỹ quãng đường, xét đến tất cả các tình huống có thể xảy ra, trong thời gian ngắn, dù là ai cũng không thể xuất hiện, cản trở bọn họ xử lý boss cấp S.
Trừ khi....
Trừ khi hắn ta đã tính thiếu gì đó....
Nói đúng hơn, đó không phải là hắn ta tính thiếu....
Đó chính là tình huống mà Bạch Húc Ngôn đã gạch bỏ đầu tiên sau khi chấm đỏ to đùng bên phía rừng đầm lầy biến mất....
Bọ ngựa cái cấp S...
Dị năng dịch chuyển không gian!
Nghĩ đến đây, Bạch Húc Ngôn tái mặt, vội vàng nhìn vào tất cả các điểm tín hiệu màu đỏ của vật ô nhiễm đang có trên radar.
Một chấm đỏ to hơn hẳn những chấm đỏ khác, đáng lý phải rất bắt mắt, nhưng vì tần suất xuất hiện của nó quá mức quái dị, cứ thoắt ẩn thoắt hiện, chẳng khác gì bóng ma, đã gián tiếp chứng thực cho suy đoán đáng sợ nhất mà Bạch Húc Ngôn rất không muốn đối diện.
Phía bên kia dãy núi, thấy mấy cơ giáp của GBK đang bị cơ giáp của Tật Phong thu hút sự chú ý.
Cơ giáp ẩn nấp đã chờ đợi từ lâu vẫn đang cố nhẫn nhịn, cho đến khi nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên trong kênh đoàn đội!
"Hành động."
Các cơ giáp đang ẩn thân quanh dãy núi đồng loạt xuất đầu lộ diện, lú lên như nấm mọc sau mưa, Bạch Húc Ngôn thấy tín hiệu cơ giáp của cả Tật Phong và KID xuất hiện trên radar, giây trước hắn ta chỉ vừa đoán ra, giây sau người đã xuất hiện, Bạch Húc Ngôn có chút trở tay không kịp, vội hét lớn: "Tanker!
Đưa cấp S đi ngay!"
"Đi?
Muộn rồi!"
Ống ngắm của Ứng Trầm Lâm khóa chặt cơ giáp của Bạch Húc Ngôn, pháo công kích nhanh nã một phát ngay chính diện.
Bạch Húc Ngôn nhanh chóng né tránh, đạn pháo bắn trúng dãy núi phía sau, tiếng nổ ầm vang, khói bụi mù mịt.
Giữa làn khói bụi mù mịt ấy, một sinh vật khổng lồ xuất hiện ngay trên cao, rầm một tiếng đáp xuống trước mặt boss cấp S hệ lôi, cùng lúc đó, tiếng chuông cảnh cáo chỉ số ô nhiễm cấp S vượt mức dội vào tai Bạch Húc Ngôn, khiến đầu hắn ta đau như búa bổ, chưa có lúc nào hắn ta ghét tiếng chuông báo động cấp S như lúc này.
Đập mạnh lên bảng điều khiển tắt chuông cảnh báo, Bạch Húc Ngôn nghiến răng:
"Tanker!
Ưu tiên khống chế con bọ ngựa vừa xuất hiện!"
Con quái vật khổng lồ vừa đáp xuống vô cùng quen mặt, chính là con bọ ngựa cái sở hữu dị năng mà ai cũng thèm chảy dãi.
Tanker của GBK nhanh chóng phản ứng lại, trong lúc nguy cấp định lao lên khống chế con bọ ngựa, nhưng khi gã vừa tiến lên, một thanh trường đao từ phía trước xẹt qua, lưỡi đao loé lên tia sáng lạnh lẽo, tốc độ cực nhanh quét về phía gã, chỉ trong 3 giây đã đẩy gã lùi về phía sau vài bước.
Chớp lấy kẽ hở của vài giây ngắn ngủi ấy, Triệu Lạc Kiệt phi từ trên lưng bọ ngựa xuống, không nói một lời đã lao lên, dưới sự yểm hộ của Lâm Nghiêu, lá chắn bảo vệ xịn xò bật mở, năng lượng đầu ra bật max số, lôi boss cấp S hệ lôi vào trong phạm vi dịch chuyển của bọ ngựa cái.
"Cảm ơn mấy anh em nhá, con này, bọn tôi xin phép mang đi trước!"
Lão tài xế Quý Thanh Phong vẫy tay chào hỏi Bạch Húc Ngôn trên cao, tay còn lại giật mạnh đầu bọ ngựa cái, khiến đầu nó quay về hướng khác, ánh sáng đỏ trên mặt đất bùng lên, bao phủ cả bọ ngựa cái và boss cấp S hệ lôi.
Triệu Lạc Kiệt tay giữ vững lá chắn, khống chế gọn boss cấp S, không để nó lao ra khỏi vòng tròn phạm vi, mồm hét lớn: "Té thôi!!"
Quý Thanh Phong buông lỏng dây xích trói buộc: "Con trai cưng!
Rồ ga chạy đi con!!"
Tanker tay ngắn của GBK đối đầu với cận chiến bán tay dài của KID, dù cơ giáp có xịn sò hơn thì cũng không thể phá vỡ được định luật: tay ngắn còn khướt mới ăn được tay dài, bị Lâm Nghiêu liên tục dồn ép, trơ mắt nhìn cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, góc núi đã trống không, KID và Tật Phong đã liên thủ cướp đi boss cấp S ngay trước mũi bọn họ!!!!
Nếu được thì mọi người Follow Face nhé, tại trên đó đỡ lag hơn nên mình cập nhật nhanh hơn trên Watt á, Watt nhiều hôm load mãi khum vô được TvT