Wattpad  [ Đam Mỹ ] Bình Hoa

[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 50


Cố Ngôn không nhớ rõ đêm đó mình về nhà thế nào.

Lúc tỉnh dậy đã thấy nằm trên chiếc giường mềm mại ở nhà, mà áo vest của Tần Trí Viễn hắn vẫn đang ôm chặt, nhăn nhúm.

Hắn nhìn ra cửa sổ, đoán chừng đã gần trưa, nhưng lại lười nhác, càng ôm chặt chiếc áo kia, tiếp tục ngủ.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên, Cố Ngôn mới tung chăn ra, qua quýt mặc đồ ra mở cửa.

Ngoài cửa là Tần Trí Viễn đã thay bộ đồ khác, vẫn là dáng vẻ áo mũ chỉnh tề ấy, dí cái bình giữ nhiệt quen thuộc vào tay hắn, nói: "Tôi đoán em không ăn trưa, cho nên ra ngoài mua mang tới."

Cố Ngôn rất tự nhiên nhận lấy, "Vào ăn cùng không?"

"Không, tôi còn phải về công ty làm việc."

"Bận vậy à?

Hôm nay cũng không nghỉ?"

"Ừ, tranh thủ làm xong thời gian này, Tết âm lịch thì có nhiều thời gian chút."

Tần Trí Viễn chưa nói Tết âm lịch có kế hoạch gì, Cố Ngôn cũng không hỏi, chỉ nói: "Áo vest của anh tôi làm nhăn hết rồi, chiều đem đi giặt hai hôm nữa đem trả anh sau."

"Ok."

Chào tạm biệt Tần Trí Viễn, Cố Ngôn quay người lại cầm chiếc áo kia khoác lên người, sau đó mở nắp bình giữ nhiệt, chậm rãi dùng bữa trưa.

Thời gian nhàn rỗi thế này chỉ ngắn ngủn có một ngày mà thôi.

Ngày hôm sau hắn bị Lâm Gia Duệ gọi về trường quay tiếp tục gây sức ép.

Một cảnh quay đi quay lại vài lần, Lâm công tử khủng hoảng đến khủng hoảng đi, cảm thấy không hài lòng, cuối cùng để mọi người kết thúc công việc, còn mình thì kéo Cố Ngôn ra ngoài đi dạo.

Cậu ta không bắt Cố Ngôn lái xe, chỉ kéo ra ngoài bắt xe bus, đi từ đầu bến tới cuối bến, lang thang khắp cả thành phố.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên người, khiến con người ta buồn ngủ ghê gớm.

Lâm Gia Duệ một câu về phim cũng không nhắc tới, thuận miệng: "Đừng nghĩ mình phải diễn tốt ra sao, chỉ cần nhìn thế giới ra sao trong mắt anh thôi."

Cố Ngôn không lên tiếng, nheo mắt im lặng nhìn ánh trời chiều bên ngoài cửa sổ xe dần tắt.

Mấy hôm sau quay, đột nhiên thuận lợi rất nhiều.

Lâm Gia Duệ tâm tình tốt, tuy rằng không thể hiện trên mặt nhưng lời nói so với bình thường dịu đi một chút.

Giữa trưa Cố Ngôn ngồi ở phòng nghỉ ăn bánh chẻo Tần Trí Viễn đưa tới, cậu ta đi qua đi lại mấy lần, nói: "Nhìn không ra người nào đó còn biết lấy lòng nhỉ."

Cố Ngôn cười cười: "Đáng tiếc còn thiếu chút lửa."

"Thế mà anh ăn như thể ngon lắm ấy?"

Cố Ngôn gắp một miếng bánh chẻo đưa qua, hỏi: "Có muốn ăn thử không?"

Lâm Gia Duệ không khách khí, há mồm cắn, nhưng mà vừa cho vào miệng, vẻ mặt liền biến đổi.

Vất vả nuốt xuống, liền vội tìm nước uống, vừa ho vừa nói: "Đây là bánh chẻo gì thế?

Sao lại có mùi rượu?"

"Chắc là lúc ướp thịt cho nhiều rượu quá, đến khi hấp lên thì bị lẫn mùi."

Cố Ngôn như cũ gắp một miếng cho vào miệng "Chắc là tính làm bánh chẻo nhân rượu?

Ừ, có sáng tạo."

Lâm Gia Duệ mắt thấy hắn thản nhiên, ăn sạch hộp bánh chẻo, trên mặt khó có được lộ vẻ bôi phục, nói: "Tôi cuối cùng cũng hiểu cái gì là chân tình."

Cố Ngôn không đáp, chậm rãi ăn miếng bánh cuối cùng, sau đó lấy di dộng ra, nghiêm túc viết mấy lời nhận xét, gửi cho Tần Trí Viễn.

Không đến năm phút sau chuông điện thoại vang lên.

Cố Ngôn cho rằng Tần Trí Viễn gọi tới, bắt máy cười "Alo" một tiếng, không ngờ là một tiếng xa lạ từ đầu bên kia truyền tới: "Xin hỏi có phải Cố Ngôn Cố tiên sinh không?"

Cố Ngôn ban đầu bắt máy không nhìn số điện thoại, lúc này cũng lười nhìn lại, đáp: "Vâng, là tôi."

"Ngại quá, mạo muội quấy rầy, tôi là thư kí của Tần tiên sinh.

Ông chủ của chúng tôi muốn hẹn cậu gặp mặt, không biết Cố tiên sinh có thời gian?"

Cố Ngôn run sợ trong chốc lát, hỏi lại: "Là vị Tần tiên sinh nào?"

Tiếng nói xa lạ bên kia nói ra một cái tên cũng không xa lạ.

Cố Ngôn sớm đoán ra được vị Tần tiên sinh này không phải là Tần Trí Viễn, nhưng thật sự nghe được hai chữ Tần Kính vẫn thật kinh ngạc, mãi sau mới nói được: "Đương nhiên là có thời gian."

Hắn nghĩ tới lịch làm việc gần đây rồi hẹn thời gian với vị thư kí kia, cúp máy, cầm lấy di động hồi lâu.

Tần Trí Viễn cũng thật mau trả lời tin nhắn, trước tiên là khiêm tốn tiếp thu ý kiến, biểu thị sau này sẽ cố gắng hơn, sau đó lại hỏi hắn lần sau muốn ăn món gì.

Cố Ngôn trả lời là thịt kho cà, không hề nhắc tới chuyện vị Tần tiên sinh kia.

Hắn trước kia theo Tần Trí Viễn nhiều năm, cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ thấy vị này ra mặt, giờ cùng gã làm bạn bè, sao người ta ngược lại muốn gặp hắn?

Là bởi vì Tần Trí Viễn chăm chỉ ghé qua studio ư?

Hay là do Tần Phong chạy về mách lẻo?

Tóm lại, khẳng định không phải là vì công việc.

Cố Ngôn vòng vo qua lại, đại khái đoán được Tần Kính hẹn gặp hắn là vì lí do gì.

Trước Tần Trí Viễn chỉ tùy tiện vui đùa thì không sao, nhưng nếu thật sự muốn cùng một người đàn ông sống chung, lão gia tử Tần gia thế nào chịu ngồi yên?

Chỉ không biết ông ấy giở thủ đoạn gì ra?

Là cưỡng bức?

Hay là lợi dụ?

Thật đau đầu, tình tiết cũ thế, bây giờ ngay cả tiểu thuyết cũng không thèm viết.
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 51


Nhưng kịch bản đã đưa tới trước mặt, Cố Ngôn không thể không diễn.

Thời gian hắn hẹn thư kí là sau ngày thứ ba, cuối năm mọi việc bận rộn, hắn vừa phải để ý tới chuyện làm ăn trong cửa hàng, vừa phải tham gia mấy lễ trao giải, chỉ có ngày đó là có thời gian.

Trước ngày đó, hắn đương nhiên nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, tâm tình một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Tần Trí Viễn thì lại thật tích cực đi siêu thị mua cà, về nhà chuẩn bị, mấy hôm sau đưa tới món thịt kho cà.

Món ăn so với mua bên ngoài nhìn không khác mấy, hương vị so với bánh chẻo không kích thích bằng, nhưng tuyệt đối không được gọi là ngon miệng.

Lâm Gia Duệ ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, Cố Ngôn vẫn như cũ ăn hết sau đó gửi đến Tần Trí

Viễn lời nhận xét.

Tần Trí Viễn lúc ấy không kịp trả lời, đến tối gọi điện lại cho Cố Ngôn, hỏi: "Gần đây phim quay thế nào rồi?"

"Vẫn tiếp tục, thuận lợi."

"Đạo diễn Lâm khi nào thì cho em nghỉ?

Lâu lắm rồi không đi ăn cơm với em."

Cố Ngôn nhớ tới cái hẹn hôm thứ tư, không khỏi cười khẽ: "Anh chậm mất rồi, trước năm mới thì không có thời gian rảnh."

"Sao vậy?

Có hẹn rồi à?"

"Bí mật."

Tần Trí Viễn không hỏi tiếp, giọng điệu ôn hòa nói: "Ít nhất năm sau dành thời gian cho tôi, chỉ cần một ngày là tốt rồi."

Cố Ngôn không dám nói chắc, chỉ bảo: "Đến lúc đó rồi tính."

Tần Trí Viễn kết thúc câu chuyện, mấy hôm sau ngày nào cũng gọi cho Cố Ngôn, cho dù vội đến nỗi không gặp mặt được cũng muốn nói với hắn một câu ngủ ngon.

Đảo mắt tới ngày thứ tư đó.

Cố Ngôn vốn tưởng là đi uống trà, không nghĩ tới Tần lão gia tử thật hiện đại, hẹn hắn ở một quán café.

Hắn nghĩ dù sao đối phương cũng là trưởng bối, không dám thất lễ, cho nên cố tình mặc tây trang, lại còn đến trước cả giờ hẹn.

Ai ngờ Tần Kính đến còn sớm hơn cả hắn.

Lúc Cố Ngôn từ xa đi tới, còn tưởng rằng gặp Tần Trí Viễn —- đồng dạng là tây trang thẳng thớm, bộ dáng nhã nhặn, mỉm cười tao nhã, vừa thấy Cố Ngôn liền đứng lên khom người, thực khách khí kêu hắn một tiếng "Cố tiên sinh".

Thái độ lễ phép mà lại xa cách, một chút cũng không có cái vẻ cao cao tại thượng, nhưng lại khiến người ta rõ ràng nhận ra được khoảng cách giữa hai người.

Cố Ngôn dường như hiểu tính cách Tần Trí Viễn là di truyền từ ai, chẳng qua Tần Kính biểu hiện cái sự tao nhã kia tự nhiên hơn, giống như ông ta trời sinh đã có sự phong độ nhanh nhẹn như vậy rồi, không chút kệch cỡm.

Tuổi của ông đương nhiên không còn trẻ, tóc mai lâm râm ngược lại càng tăng thêm vẻ mị lực.

Cho dù gộp cả hai đứa con của ông lại cũng không bằng một nửa.

Cố Ngôn ngồi xuống đối diện với Tần Kính, có chút hài lòng, cảm thấy lần này đi một chuyến không uổng.

Tần Kính không nóng lòng, đợi Cố Ngôn gọi đồ uống, mới bình tĩnh mở miệng: "Ta đã xem qua phim cậu đóng."

Cố Ngôn vội vàng khiêm tốn: "Đáng tiếc là cháu diễn không tốt."

"Không tồi, cần thực lực, cũng cần một chút kì ngộ."

Tần Kính chậm rãi nhấp một ngụm café, nói: "Cố tiên sinh đã có sẵn một thân tài sắc, chỉ còn thiếu chút kì ngộ thôi, chỉ cần có thể nắm bắt thời cơ, tương lai nhất định trở thành thiên vương."

Cố Ngôn cảm thấy nên cười một cái, nói: "Tần tiên sinh cuối cùng muốn nói gì với cháu?

Cứ nói thẳng đi ạ."

Tần Kính không hề lòng vòng, nói thẳng: "Ta thường nghe con ta nhắc tới cậu."

"Tần Trí Viễn?"

"Tần Phong."

Cố Ngôn "À" một tiếng, đã dự liệu được trước.

Đêm ba mốt hôm đó ở cửa khách sạn gặp hắn, ánh mắt Tần Phong nhìn hắn rất kì quái, phỏng chừng là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Ta có hai đứa con rất nghe lời, cho nên bất luận chúng ở bên ngoài náo loạn thế nào, ta đều có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nhưng nếu đứa nào động tâm với một người đàn ông, thì..."

Tần Kính vừa nói vừa nhìn chăm chú Cố Ngôn, "Ta cũng không thể mặc kệ."

Cố Ngôn lập tức làm sáng tỏ: "Cháu cùng Tần tổng trước mắt là quan hệ bạn bè ạ."

Tần Kính khoát tay nói: "Ta không cần biết hai đứa hiện tại là quan hệ gì, ta chỉ muốn đảm bảo tương lai, nó sẽ không cùng một người đàn ông dây dưa không rõ."

"Ý của Tần tiên sinh là...?"

"Cậu nếu đồng ý buông tay, ta có thể cam đoan cậu về sau sẽ tiến xa hơn hiện tại."

Tần Kính nói lời thật hàm súc, nhưng liên hệ với câu nói trước đó của ông, Cố Ngôn dễ dàng lí giải.

Hắn phát hiện, người Tần gia thật hào phóng, chỉ cần hắn quẳng đứa con của ông đi, lão gia tử sẽ đồng ý cho hắn một tiền đồ thật sáng lạn.

Nhưng Cố Ngôn càng để ý một việc.

Lúc này café đã được đưa lên, Cố Ngôn bưng tách nhấm nháp, hỏi: "Tần tiên sinh có phải cảm thấy, tiền có thể mua được tất cả?"

"Ta chỉ cho rằng, mỗi người đều có giá trị riêng."

Tần Kính xem như đồng ý, giọng ông mềm nhẹ, cười rộ lên khiến người ta cảm giác gió xuân.

Cố Ngôn cũng cười theo, "Cháu rất đồng ý với ý kiến của Tần tiên sinh.

Trước kia cháu với Tần tổng cùng một chỗ, là bởi vì không có thời cơ, không tìm được người thích hợp nhất."

Tần Kính nhíu mày.

"Hiện tại cháu đã tìm được rồi."

Tần Kính lộ ra sắc mặt ngạc nhiên.

"Cháu đối với người kia là nhất kiến chung tình."

Tần Kính cười có chút cứng nhắc.

"Cháu mà sớm gặp được người ấy, thì sẽ không dây dưa với con người ấy mãi tới bây giờ."

Mặt Tần Kính bắt đầu tái xanh.

"Nếu Tần tiên sinh cảm thấy mỗi người đều có giá trị riêng, dùng tiền có thể giải quyết tất cả, vậy thật sự không thể nào tốt hơn."

Cố Ngôn rướn người về phía trước, đảo mắt lên xuống trên người Tần Kính, tủm tỉm nói: "Cho dù một đêm thôi cũng không sao, Tần tiên sinh nói giá đi, cháu sẽ kí chi phiếu cho ngài."
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 52


Lời nói xong, Tần Kính chưa kịp phản ứng thì cách vách có người bị sặc nước.

Cố Ngôn nghe thanh âm này rất quen tai, đứng lên ngó qua, quả nhiên là Tần Trí Viễn đang ngồi ho khan.

Hắn tuy ngạc nhiên, nhưng không thể hiện trên mặt, cười tà hỏi: "Tần tổng sao lại ở đây thế này?"

"Vừa vặn đi ngang qua nên tạt vào ngồi một chút."

Tần Trí Viễn vừa ho khan vừa nháy mắt với Cố Ngôn.

Đáng tiếc Cố Ngôn quay người ngồi xuống, nói với Tần Kính: "Tần tiên sinh không cần vội trả lời, suy nghĩ lâu một chút cũng không sao, cháu trước giờ kiên nhẫn lắm ạ."

Tần Trí Viễn cuối cùng không nhịn được, từ bên cạnh đi qua, chắn trước Cố Ngôn: "Ba, chuyện này người nên nói chuyện thẳng thắn với ba là con, đừng liên lụy tới Cố Ngôn."

Tần Kính đáng thương bấy giờ mới lấy lại tinh thần, cố nén giận, nhưng giọng điệu ít nhiều có thay đổi: "Con vẫn luôn che chở cho cậu ta như vậy, cậu ta là người không liên quan sao?"

"Con hiểu được nỗi khổ tâm của người làm cha, nhưng lập trường của con con xác định rõ."

Tay phải Tần Trí Viễn vòng ra sau lưng tìm kiếm nắm lấy tay Cố Ngôn, ngữ điệu bình tĩnh: "Con lúc nào cũng tình nguyện thảo luận vấn đề này với ba, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là ba có thể bớt thời gian trở về nhà một chuyến."

May mà Tần Kính tu dưỡng tốt, nghe xong lời này còn có thể tâm bình khí hòa uống một ngụm café, khoát tay: "Được rồi."

Tần Trí Viễn thở phào, rất sợ Cố Ngôn lại nói ra điều gì long trời lở đất, vội vàng kéo hắn đứng dậy, nói nhỏ: "Chúng ta đi trước."

Cố Ngôn không phản đối, chỉ cười với Tần Kính một cái, không nhanh không chậm nói: "Cháu xin lỗi vì hôm nay không tiếp ngài được, café hôm nay để cháu mời đi ạ.

Tần tiên sinh nếu suy nghĩ kí, có thể liên lạc với cháu."

Nói xong lời cuối thì đã bị Tần Trí Viễn kéo ra đến cửa.

Cố Ngôn thuận tay thanh toán tiền, đi ra thấy bên ngoài tấm kính cửa sổ Tần Trí Viễn đang cau mày.

Cố Ngôn nghĩ tới đây nhịn không được liếc liếc Tần Trí Viễn: "Anh sao lại tới đây?

Có người bí mật thông báo à?"

"Tôi ngay chút chuyện này cũng không biết, chả phải sống uổng phí hơn ba mươi mấy năm ư?

May mà tôi biết tin sáng sớm chờ ở quán, bằng không..."

Tần Trí Viễn nắm lấy tay Cố Ngôn không buông, thở dài: "Em không biết không nên đắc tội với người không nên đắc tội sao?"

"Sao lại vậy được?

Tôi trước giờ đều kính già yêu trẻ."

Tần Trí Viễn dở khóc dở cười: "Kính già là đùa giỡn với ba tôi, còn yêu trẻ là thèm nhỏ dãi em trai tôi hả, Cố Ngôn, em tài thật."

"Tôi còn chưa gặp qua mẹ anh nữa."

Tần Trí Viễn mở to hai mắt nhìn thẳng hắn.

Cố Ngôn sợ gã hiểu lấm, vội vàng giải thích: "Đừng lo, tôi chỉ có hứng thú với đàn ông thôi."

Tần Trí Viễn thật không biết nên tức hay nên cười, mãi sau mới nói: "Ba tôi cũng chỉ thích phụ nữ thôi."

"À..."

Cố Ngôn khó nén nổi sự tiếc nuối.

Tần Trí Viễn lại nói: "Hơn nữa trình độ đa tình của ông ấy, em tuyệt đối không tưởng tượng được đâu."

Cố Ngôn ngược lại tỏ vẻ hiểu: "Người như vậy nếu không đa tình, mới thật sự không có đạo lí."

Tần Trí Viễn thấy hắn nói nghiêm túc, có chút hoài nghi nếu khi nãy gã không nhảy ra ngăn cản Cố Ngôn có thể thật sự theo đuổi cha già nhà mình không?

Nghĩ mà một trận mồ hôi lạnh, "Phía bên ba tôi sẽ giải quyết, em về sau đừng gặp mặt ông nữa."

"Ừ, tôi không chủ động là được."

Những lời này nói mà như chưa nói, Tần Trí Viễn không thể không hỏi: "Có vẻ như... em rất thích ông."

Cố Ngôn không trả lời thẳng, chỉ nói là: "Dáng vẻ ông ấy rất giống anh."

"Đương nhiên."

Cố Ngôn híp mắt nhìn Tần Trí Viễn, khóe miệng hơi nhếch, hạ giọng nói: "Sau hai mươi năm nữa..."

"Cái gì?"

"Quên đi, không có gì."

Cố Ngôn tuy mở đầu, sau đó lại không nói gì tiếp, chỉ cười cười, miệng ngâm nga bài hát nào đó, tâm tình hình như tốt lắm.

Tần Trí Viễn giống như cái gì cũng không rõ lại giống như hiểu chút gì, đáy lòng dậy lên sự kích động, nắm lấy tay Cố Ngôn thật chặt.

Bởi vì là chiều thứ tư, người đi đường không nhiều lắm, hai người bọn họ nắm tay đi cũng không ai để ý.

Tần Trí Viễn chỉ hận con đường này quá ngắn, không bao lâu đã tới đầu phố, may mà hôm nay Cố Ngôn rảnh, có thể cùng gã ăn cơm.

Khi giúp Cố Ngôn mở cửa xe, Tần Trí Viễn đột nhiên ghé sát bên tai hắn, nhẹ bẫng nói: "Sẽ có một ngày nào đó."

Cố Ngôn giật mình, nhưng chỉ cười không nói.

Bữa cơm này ăn bên ngoài, dạ dày Cố Ngôn cuối cùng không cần phải chịu tra tấn nữa, nên hắn ăn đến là vui sướng.

Nhưng càng gần cuối năm, hai người lại càng bận rộn, Tần Trí Viễn muốn đối phó với cha già nhà mình, ngay cả mấy món ăn mùi vị cổ quái cũng không đưa tới cho Cố Ngôn được.

Bọn họ ai cũng không ngờ, gặp được nhau là bởi vì scandal.

—- Scandal của Cố Ngôn và Lâm Gia Duệ.

Đương nhiên trên báo chỉ viết mấy câu hàm súc, nói Cố Ngôn cùng Lâm công tử quan hệ thân mật vân vân, thuận tiện còn nhắc tới chuyện cùng cô người mẫu nào đó tranh giành tình nhân, ám chỉ Cố Ngôn nam nữ đều ăn, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.

Bên cạnh còn có một bức ảnh thật to, hai người ngồi trên xe bus, dưới ánh nắng mùa đông, Lâm Gia Duệ dựa vào vai Cố Ngôn ngủ gật.

Vốn chỉ là một việc bình thường, nhưng người viết bài có dụng tâm, cho nên hiệu quả hoàn toàn trái ngược.

Tạp chí vừa ra buổi sáng, giữa trưa Tần Trí Viễn liền chạy tới tìm Cố Ngôn, vốn là muốn giải thích một phen, nhưng không ngờ vừa tới studio, thì thấy Cố Ngôn với Lâm Gia Duệ đang ngồi lật xem tạp chí, khoa chân múa tay chỉ cái ảnh, thảo luận sôi nổi xem ai ăn ảnh hơn.
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 53


Tần Trí Viễn thấy buồn cười, đi qua giật lại tờ báo, nhìn ngắm ảnh chụp, thành thật nói: "Ừ, người thật nhìn đẹp hơn."

Những lời này tuy là nói với Lâm Cố hai người, nhưng ánh mắt chỉ dừng trên người Cố Ngôn.

Lâm Gia Duệ rất thức thời, mượn cớ lui ra.

Tần Trí Viễn thuận thế chiếm lấy vị trí của cậu ta, ngồi bên cạnh Cố Ngôn, cúi đầu xem nội dung tạp chí, nói: "Tôi không nghĩ ông ấy sử dụng chiêu này."

Ông ấy ở đây là ai, cả hai người bọn họ đều rõ.

"Tôi nghĩ ông ấy chèn ép em trên phương diện công việc thôi, mà em vốn sẽ không nhận công việc mới, nên đành tìm chút chuyện ồn ào.

Lần này là tôi sơ sót, sau này nếu có chuyện này xảy ra tôi sẽ nghĩ biện pháp áp chế, tận lực không ảnh hưởng tới hình tượng của em..."

"Đừng lo, dù sao đạo diễn Lâm không để trong lòng, còn đúng lúc có thể tuyên truyền cho bộ phim.

Ngược lại phía bên anh, áp lực khá lớn nhỉ?"

Tần Trí Viễn không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Tôi đã nói với ba tôi rồi, đáng tiếc ông ấy cố ý áp dụng chính sách tránh nặng tìm nhẹ, luôn đánh Thái cực với tôi."

"Anh không nói với ông ấy, tôi với anh chỉ là bạn bè bình thường sao?"

Tần Trí Viễn đồng dạng rất am hiểu đánh Thái cực, cười nói: "Về quan hệ của chúng ta... tôi biết mình nên thế nào."

Cố Ngôn chớp chớp mắt, nửa thật nửa giả hỏi: "Hay là để tôi thử đi?

Nếu tôi có thể theo đuổi được ba anh, chẳng phải là vui mừng lớn sao?"

Tần Trí Viễn mặc kệ là giả hay thật, lập tức bóp chết ý nghĩ này trong đầu hắn: "Nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!"

Dừng một chút, cảm thấy chưa đảm bảo, lại thêm một câu: "Còn nữa không được có chủ ý lên em trai tôi."

Cố Ngôn nghe xong cười không ngừng.

Tần Trí Viễn chờ hắn cười đủ, mới đưa tay nới cà vạt, trầm giọng: "Thật ra tôi cũng không phải không có đòn sát thủ, nhưng chưa đến đường cùng, tôi sẽ không lấy ra đối phó với ba tôi."

"Vậy không cần dùng."

Cố Ngôn thấy áo gã có chút nhăn, vươn tay nhẹ vuốt, "Đó là người sinh ra và nuôi dưỡng anh, cho dù ông ấy tiếp tục phản đối, anh đối với thái độ của ông ấy trước sau như một là được."

Tần Trí Viễn trong lòng khẽ động, nắm chặt tay Cố Ngôn.

Gã nghĩ Cố Ngôn sẽ không nhắc tới người nhà mình.

Bọn họ lúc trước vì trốn nợ bỏ Cố Ngôn lại chạy ra nước ngoài, sau này thì sao?

Có còn liên lạc không?

Gã đoán đây là nút thắt trong lòng Cố Ngôn.

Tần Trí Viễn không chủ động hỏi đến, gã chờ Cố Ngôn chủ động nói ra.

Giống như Cố Ngôn chờ mong nhìn thấy dáng vẻ của gã hai mươi năm sau, gã cũng chờ mong... từng chút đi vào lòng Cố Ngôn.

Tần Trí Viễn không nghĩ đối đầu với cha mình, Tần Kính từng bước ép sát, cách vài ngày lại có ảnh Cố Ngôn và Lâm Gia Duệ trên báo.

Đó là ở trong phòng nghỉ, là cảnh Cố Ngôn gắp một miếng bánh chẻo, Lâm Gia Duệ há mồm cắn một miếng.

Ảnh chụp rất mờ, nhưng sự mập mờ này lại rất đúng chỗ.

Lâm Gia Duệ và Cố Ngôn tuy không quan tâm nhưng ngăn không được lời đồn đại tám nhảm xung quanh, việc quay phim của bọn họ căn bản đã rất bận, vì chuyện xấu này, mõi ngày lại có một đám phóng viên đổ xô đến studio.

Lâm công tử thật bản lĩnh, đối với bất luận kẻ nào đều xa cách, một chút cũng không sợ đắc tội cánh phóng viên, mỗi lần đều phóng vù lên xe bỏ chạy.

Cố Ngôn thì không thoải mái thế, không thể không bày ra nụ cười động lòng người, làm rõ mối quan hệ giữa hắn với Lâm Gia Duệ.

Về nhà cười đến nỗi mặt cứng cả lại.

Hắn cảm thấy bản thân thật oan uổng, thật sự oan uổng mà, mỗi lần gặp chuyện đều cùng mấy người chả liên quan, một chút tiện nghi cũng không chiếm được.

Trên báo vô căn cứ thế nào cũng chỉ có mức độ, lời đồn trên mạng mới ghê, thật thật giả giả một đống, còn nói mỗi lần Cố Ngôn đóng phim đều cùng mấy diễn viên kia phim giả tình thật, nói thẳng ra là hắn dựa vào hậu trường mới có thể leo lên, phân tích rất có đạo lí, rõ ràng.

Cố Ngôn đóng phim nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không nổi lắm, bởi vì sự kiện lần này, đúng là bùng cháy một trận.

Bản thân hắn cũng không để ý tới mấy lời đồn thổi đó, tùy tiện xem cũng không, nhưng ngược lại Tần Trí Viễn rất lo lắng, trước kia mỗi ngày đều gọi điện, bây giờ thì ngày nào cũng chạy qua nhà hắn, tan tầm là chạy qua gặp hắn một cái.

Công việc hôm nay hoàn thành khá thuận lợi, Tần Trí Viễn chưa đến tám giờ thì tan, vội vàng chạy đến gõ cửa nhà Cố Ngôn.

Cố Ngôn đang nằm trên sofa xem TV, mở cửa ngó nghiêng xung quanh mới để cho Tần Trí Viễn vào: "Gần đây có phóng viên đứng dưới nhà tôi, coi chừng mai anh được lên báo đó.'

"Cầu còn không được kìa."

Tần Trí Viễn rót cho mình chén trà, ngòi xuống sofa nói: "Vốn cũng không huyên náo đến thế, nhưng vì là Lâm công tử, báo chí mới càng loạn lên."

Cố Ngôn nghĩ thầm, cũng có thể có người ngầm hỗ trợ, nhưng vẫn gật đầu: "Không tồi, Lâm công tử thân phận đặc biệt, đương nhiên dễ được người ta chú ý hơn."

Tần Trí Viễn vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, Cố Ngôn càng nhẹ giọng gã lại càng mệt, dựa lưng vào sofa, dùng sức xoa mi tâm.

"Mệt thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi, không cần mỗi ngày đều chạy qua chỗ tôi đâu."

Cố Ngôn nói xong muốn rót thêm cho gã chén trà, thì điện thoai vang.

Tần Trí Viễn nghe ra đây là chuông tin nhắn, mở mắt ra nhìn, thấy Cố Ngôn đang nghịch nghịch di động, xem vài lần thì tùy ý ném bên cạnh.

Hắn lại tiếp tục rót trà, rồi đẩy về phía Tần Trí Viễn, tự nhiên mà lắc lắc tay phải, dùng tay trái đè lại lòng bàn tay.

Động tác nhỏ này không qua nổi ánh mắt Tần Trí Viễn.

Gã gần đây càng ngày càng hiểu Cố Ngôn, nhìn tới đây biết ngay có điều bất thường, mệt mỏi toàn bộ tiêu tan, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Hả?"

"Tin nhắn vừa rồi... có vấn đề?"

"Không có."

Cố Ngôn sắc mặt bình thường, vội vàng cầm lấy di động của mình, nhưng động tác của Tần Trí Viễn so với hăn nhanh hơn, đoạt được, mở tin nhắn ra xem.

Đập vào mặt là ảnh chụp.

Ảnh chụp Cố Ngôn.

Tần Trí Viễn liếc mắt một cái, cảm giác trời đất rung chuyển.
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 54


Trong bức ảnh là Cố Ngôn thoạt rất trẻ, dáng vẻ chưa đến hai mươi, khuôn mặt ngây ngô.

Gương mặt tuy xinh đẹp, nhưng ánh mắt tan rã, hai gò má đỏ ửng, giống như bị người ta cho dùng thuốc, toàn thân chỉ mặc chiếc áo sơ mi cổ mở rộng, hai chân trống trơn nhìn không sót chút gì, hồng ngân trên ngực rõ ràng nhìn thấy.

Những tấm khác chụp vẫn bối cảnh ấy, thay đổi chỉ có tư thế, càng về sau càng khó coi...

Tần Trí Viễn nhớ rõ lần đầu khi gã nhìn thấy Cố Ngôn, hắn cũng dáng vẻ chật vật ấy, nghiêng ngả từ trong phòng khách sạn trốn ra, chạy một mạch va phải gã.

Không biết ảnh này có phải chụp lúc ấy không?

Hay là trước đó nữa?

Vốn dĩ đàn đông cho dù bị chụp loại ảnh này cũng không mất miếng thịt nào, nhưng Cố Ngôn dù sao cũng là người của công chúng, hiện tại đang đứng nơi đầu ngọn sóng, ảnh này mà truyền ra, sự nghiệp Cố Ngôn sẽ hỏng hết.

Tần Trí Viễn nghĩ tới đây, thiếu chút nữa bóp nát cái máy, nhưng gã nhắm mắt lại, rất nhanh liền tỉnh táo, cúi đầu gửi tin nhắn số điện thoại.

Cố Ngôn thấy không gạt được, liền ghé vào nhìn, nói: "Là dãy số lạ."

Tần Trí Viễn gật đầu, cẩn thận nhớ lại một chút, đúng là chưa từng nhìn thấy số này.

"Đừng lo, đối phương chắc hẳn cảnh cáo tôi thôi, để cho tôi cách xa ai đó ra ấy mà.

Nói cách khác, trực tiếp đem ảnh chụp tung lên mạng là được không nhất thiết phải cố ý gửi cho tôi."

Cố Ngôn vỗ vỗ tay Tần Trí Viễn, cầm lại di động mở mấy tấm ảnh ra nhìn: "Khong biét tôi hiện giờ so với lúc đó tốt hơn hay gì nhỉ?"

Cho dù là lúc này, Tần Trí Viễn cũng bị hắn chọc cười: "Trước kia gầy muốn chết, giờ béo hơn chút."

Cố Ngôn nghe xong đắc ý, "Rõ ràng là chụp đặc tả chân tôi rồi?

Vừa lúc chụp lại làm ảnh đối lập đi."

Tần Trí Viễn thấy hắn cười nói tự nhiên, những câu ấy đều là để trấn tĩnh gã, trong lòng không biết là tư vị gì, đột nhiên vươn người ôm chặt lấy Cố Ngôn.

Gã dùng lực khá lớn, khiến thắt lưng đau nhưng Cố Ngôn không nói, kệ cho gã ôm.

Mãi lâu sau, Tần Trí Viễn mới đièu chỉnh tốt cảm xúc, cằm cọ cọ bên gáy Cố Ngôn, nói: "Tôi ra ban công gọi điện thoại."

"Ừ."

"Xóa đám ảnh trong di động đi."

"Hả?

Tôi muốn để lại ngắm không được à?"

Tần Trí Viễn không để ý, đoạt lấy điện thoại hai ba lần đem đống ảnh xóa sạch, sau đó buông tay, đứng dậy bước ra ban công.

Gã gọi điện cho cha mình.

Tần Kính trước giờ dám làm dám chịu, nhưng bị Tần Trí Viễn hỏi chuyện bức ảnh, ông một mực phủ nhận.

Tần Trí Viễn chưa chịu tin, truy vấn: "Thật sự không liên quan đến ba?"

"Nhắc tới Cố Ngôn con liền thiếu kiên nhẫn."

Tần Kính ở bên kia điện thoại cười nói: "Trừ ta ra, cậu ta ở bên ngoài không đắc tội ai sao?"

Tần Trí Viễn nhất thời không nghĩ ra.

Tần Kính có vẻ tâm tình không tồi, hảo tâm nhắc nhở: "Ngay cả tính tình của ta như vậy còn không chấp nhận được con của mình dây dưa không rõ với một người đàn ông, Lâm Gia Duệ ở Lâm gia được sủng tới vậy, chuyện lớn tới thế này rồi, người nhà cậu ta sẽ mặc kệ à?"

Tần Trí Viễn lúc này mới tỉnh ngộ.

Gã vốn cảm thấy kì quái, cho dù là chuyện xấu của Cố Ngôn, cũng có nhiều lựa chọn, vì sao không nhắc tới Lâm công tử?

Bây giờ thì gã mới hiểu.

Cầm quyền ở Lâm gia bây giờ là chú của Lâm Gia Duệ, nghe nói ông ta lúc tuổi còn trẻ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày lăn lộn với đám lưu manh, khiến lão gia tử Lâm gia tức giận đuổi ra khỏi nhà.

Sau này không biết làm thế nào, mấy năm sau oai phong trở lại đoạt quyền trong công ty Lâm thị.

Nhưng tính lưu manh của ông ta không đổi, trên thương trường hoành hành không cố kị, ngay cả đi đến tiệc cũng phải mang theo đàn em.Tần Kính là người tự trọng, cho dù không vừa mắt Cố Ngôn, cũng không có khả năng sử dụng thủ đoạn ấy.

Họ Lâm kia thì không giống vậy, nếu khiến ông ta xù lông thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Tần Kính biết điều này, mới cố ý làm lớn chuyện của Cố Ngôn và Lâm Gia Duệ.

Hay cho một chiêu mượn đao giết người.

Cố tình Tần Kính còn giả vờ làm người tốt, ở bên kia điện thoại an ủi: "Con hiện tại nên cúi đầu đi, ta có thể dìm chuyện này xuống, nếu như ảnh chụp bị phát tán trên mạng, ta cũng lực bất tòng tâm.."

Tần Trí Viễn nuốt xuống cục tức, khách khí nói hẹn gặp lại với ông, sau khi cúp mấy thì nhíu mày.

Không thể trách người ta tính kế giỏi, chỉ có thể trách gã quá sơ ý.

Chuyện này gã không tính nói với Cố Ngôn, chỉ sợ nói ra Cố Ngôn không những không lo còn muốn vỗ tay khen Tần Kính có bản lĩnh.

Tần Trí Viễn đứng một lúc ngoài ban công, sau đó quay vào ngồi bên cạnh Cố Ngôn xem TV, tùy tay tắt TV, nói: "Thời gian không sớm nữa, đi ngủ đi."

"Hả?"

Cố Ngôn ngẩn ngơ: "Bây giờ còn chưa tới mười giờ."

"Đi.ngủ."

Tần Trí Viễn chỉ nói đơn giản hai chữ, cũng không để ý Cố Ngôn có đồng ý hay không, kéo hắn vào phòng.

Cố Ngôn không còn cách nào, ngoan ngoãn thay đồ nằm trên giường.

Tần Trí Viễn trải chăn ra, đắp cho hắn thật kín, rồi nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, dịu dàng nói: "Ngủ đi."

"Vậy còn anh?"

"Tôi lập tức trở về, tối mai qua thăm em."

"Công việc bận thì không cần tới đâu."

Tần Trí Viễn không nói, lấy tay che mắt Cố Ngôn, giọng điệu vẫn dịu dàng như vậy: "Mau ngủ."

Cố Ngôn quả nhiên nhắm hai mắt lại.

Tần Trí Viễn chờ hắn chìm vào giấc ngủ, mới lấy tay miêu tả lại gương mặt tinh xảo kia, đưa tay tắt ngọn đèn bên cạnh, nhẹ chân nhẹ tay đi ra.

Thời gian không còn sớm nữa, nhưng gã không về nhà nghỉ ngơi mà lấy di động ra gọi điện.

Sau khi cúp máy, biểu tình dịu dàng trên mặt gã biến mất, trong mắt là sự kiên định trước nay chưa từng có.

Tần Trí Viễn chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại.

Mặc kệ quá khứ, mặc kệ tương lai, thậm chí không còn nghĩ tới vấn đè yêu hay không yêu.

Trong lòng gã chỉ có Cố Ngôn.

Gã toàn tâm toàn ý nghĩ, gã phải bảo vệ người này thật tốt.
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 55


Tần Trí Viễn mãi sáng sớm ba ngày sau mới xuất hiện.

Lúc ấy sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, Cố Ngôn còn đang nằm trên giường mông lung, bên ngoài có tiếng gõ cửa hồi lâu mới thất tha thất thểu đứng dậy mở cửa.

Kết quả cửa vừa mở, thì thấy Tần Trí Viễn tựa vào khung cửa, trên người vẫn mặc bộ đồ hôm đó, đôi mắt đỏ ngầu, trên cằm đầy râu, đến gần có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.

Cố Ngôn đột nhiên thấy không khỏi hoảng sợ, hỏi: "Sao lại thế này?

Anh bao lâu rồi chưa ngủ?"

Tần Trí Viễn bước vào, liền ngã lên người Cố Ngôn, râu cọ cọ vào mặt hắn, ghé bên tai thấp giọng: "Chuyện bức ảnh giải quyết xong rồi."

Cố Ngôn "Ừ" một tiếng, không cảm thấy ngạc nhiên lắm, ngược lại có vẻ tiếc nuối hỏi: "Tôi có phải không có cơ hôi được chụp ảnh chân dung nữa không?"

Tần Trí Viễn cả sức cười cũng không có, chỉ tựa vào vai hắn: "Cho mượn giường của em nằm một chút."

Cố Ngôn lúc này mới nghiêm túc, thu lại tâm tình vui đùa của mình, đưa gã vào phòng.

Tần Trí Viễn nằm xuống giường liền nhắm mắt ngủ.

Cố Ngôn thấy buồn cười, giúp gã cởi giầy, lấy chăn đắp cho gã.

Tần Trí Viễn tuy nhắm mắt nhưng lại dùng lực kéo lấy tay Cố Ngôn, đem hắn ôm vào lòng, nói: "Ngủ với tôi một lát."

Cố Ngôn nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh: "Tôi hôm nay còn có việc."

"Chỉ cần hai tiếng là ổn rồi."

Tần Trí Viễn ôm càng chặt, có chút mơ màng, tay vẫn như cũ khiến Cố Ngôn không thể cựa.

Cố Ngôn sao có thể để gã thất vọng được?

Cứ như vậy nằm trong lòng Tần Trí Viễn, kéo chăn qua đắp lên hai người.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần sáng.

Tần Trí Viễn nửa mê nửa tỉnh, ngón tay vuốt ve tóc Cố Ngôn, Cố Ngôn một chút buồn ngủ cũng không có, hỏi gã: "Anh hai ngày nay không ngủ sao?"

"Không hẳn, ngủ ít hơn so với bình thường thôi."

"Chỉ là mấy tấm ảnh, thật ra không cần phải tốn công sức như vậy."

"Chuyện này là bởi vì tôi mới vậy, đương nhiên tôi phải giải quyết rồi."

Tần Trí Viễn không muốn nói nhiều về chuyện này, "Nói chuyện khác với tôi đi."

"Nói chuyện gì?"

"Cái gì cũng được, hát bài ru con cũng được."

Cố Ngôn cười ha ha, cười xong thì im lặng, một câu cũng không nói, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Tần Trí Viễn nghĩ hắn không muốn nói chuyện, chờ mãi đến lúc buồn ngủ mới nghe được âm thanh mang theo giọng mũi vang lên: "Tôi khi đó vừa mới hai mươi."

Tần Trí Viễn trong lòng nhảy dựng, cho dù có buồn ngủ thế nào, nghe câu này cũng tỉnh hoàn toàn.

Nhưng gã không cắt lời Cố Ngôn, chỉ ở bên cạnh lắng nghe.

"Trước khi công việc của ba tôi thua lỗ, tôi còn nghĩ rằng cuộc đời thật thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày ăn ngon ngủ kĩ, chỉ nghĩ mai này làm thế nào để trở thành một đầu bếp...

Ai biết một ngày nào đó, đột nhiên long trời lở đất.

Người một nhà trốn đông trốn tây, vĩnh viễn không thoát khỏi mấy kẻ đòi nợ, có một thời gian ngắn, tôi rất sợ tiếng đập cửa đêm khuya, bởi có nghĩa là chúng tôi lại phải chuyển nhà..."

"Sau đó thì sao?

Người nhà liền bỏ em lại mà chạy ra nước ngoài ư?"

"Là Vương Nhã Lỵ nói cho anh biết à?"

Cố Ngôn lắc đầu.

"Sai rồi, không phải tôi bị bỏ lại, mà vì họ không có cách nào mang tôi theo cùng."

Tần Trí Viễn không biết hai câu này có gì khác nhau.

Cố Ngôn tiếp: "Vì trả nợ, tôi đương nhiên không còn cách nào đi học, phải làm thêm kiếm tiền, cũng chỉ như muối bỏ biển.

Lúc nghèo khó nhất tôi gặp được một người."

Cố Ngôn vừa nói ra một cái tên.

Tần Trí Viễn nghe thấy thì nhíu mày.

Tên người này không xa lạ, trong cái vòng luẩn quẩn này cũng có chút danh tiếng, nói là người đại diện, thực chất là kẻ dẫn mối.

Cố Ngôn biết hắn ta, còn có cái gọi là ngày lành sao?

"Tôi lúc ấy vội vã kiếm tiền, người khác nói gì cũng tin, người kia nói bước vào giới giải trí kiếm tiền rất nhanh, tôi liền ngốc ngốc bước chân vào..."

Cố Ngôn nói tới đây, thì nở nụ cười nói: "Ừ, kết quả đúng thế thật, chỉ cần anh có vẻ ngoài, không cần tự tôn, không biết xấu hổ."

Trong lòng Tần Trí Viễn căng thẳng, hai tay để trên lưng Cố Ngôn phát run.

Gã đối với những chuyện Cố Ngôn đã trải qua không phải không biết chút gì, cho dù chưa bao giờ nói, cũng có thể đoán, nhưng hiện tại nghe Cố Ngôn thản nhiên kể lại, miệng có chút cay đắng.

Cố Ngôn không phải lì lợm từ nhỏ, chỉ là hắn đem vết thương của bản thân giấu quá kĩ, ngay cả nhìn cũng không cho người khác nhìn qua.

Có thể do Tần Trí Viễn ôm chặt quá, Cố Ngôn buồn bực hừ hừ, "Anh nếu làm tôi ngạt chết, thì không nghe tiếp được chuyện xưa đâu."

"Còn chưa xong à?"

"Kế mới là cao trào này.

Anh cũng biết tính của tôi đó, trước kia quật cường lắm, ngay cả giả vờ cười cũng không, cho nên chịu rất nhiều khổ sở.

Mãi đến một ngày..."

Cố Ngôn nhắm mắt lại, giống như nhớ lại chuyện không muốn ai biết, nhỏ giọng khàn khàn: "Có người vươn tay với tôi.

Người đó cởi áo khoác cho tôi, nói cho tôi biết phải cười thế nào."

Tần Trí Viễn đương nhiên biết người kia là ai.

Trong lòng gã một trận chua xót, không nói nên lời là đau khổ hay ngọt ngào, kêu lên: "Cố Ngôn..."

Cố Ngôn căn bản vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mãi lúc này mới quay đầu lại đối diện với Tần Trí Viễn.

Đáy mắt hắn hơi gợn nước, đó là loại ánh mắt sâu phá kén thành bướm, nhẹ giọng: "Vì có Cố Ngôn ngày đó, cho nên mới có Cố Ngôn của hiện tại, anh nói có đúng không?"

Tần Trí Viễn mãi sau mới có thể thốt lên lời: "Nhưng tôi không cứu em ra khỏi nước sôi lửa bỏng, tôi chẳng qua chỉ tiện tay."

Cố Ngôn cười rộ lên, đưa ngón tay đặt lên môi gã: "Như vậy là đủ lắm rồi."

Tần Trí Viễn thuận thế hôn lên bàn tay kia.
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 56


Cố Ngôn cùng Tần Trí Viễn ngủ chừng hai tiếng, mãi hơn tám rưỡi, đến khi đạo diễn Lâm có thể nổi bão thì mới xuống giường, thật cẩn thận dém góc chăn cho người nọ.

Trong lòng chợt trống rỗng, Tần Trí Viễn lẩm bẩm, nhưng mắt quả thật không mở nổi, đành trở mình ngủ tiếp.

Cố Ngôn thấy gã như vậy rất thú vị, muốn cúi đầu hôn lên ánh mắt kia.

Nhưng hắn nắm chặt tay phải, nhẫn nại, đứng dậy xuống bếp nấu cháo thịt trứng muối, bữa sáng nhẹ nhàng.

Lúc ra cửa lấy điện thoại nhìn, mục tin nhắn trống, mấy thứ linh tinh đều bị xó, hắn từ đầu tới cuối không hỏi Tần Trí Viễn giải quyết vấn đề kia ra sao.

Giống như hắn từ trước tới giờ không quay đầu nhìn lại những con đường đã đi qua.

Ngẫu nhiên dừng bước mới phát hiện hai chân máu đầm đìa tự bao giờ.

Có liên quan gì tới hắn ư?

Đó là máu của hắn chảy xuống mà thôi.

Cố Ngôn nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó bày ra vẻ mặt tươi cười, mở cửa quay lại, để lại mảnh giấy nhắn cho Tần Trí Viễn dán lên cửa.

Tần Trí Viễn ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh.

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ hắt vào giường, gã nhớ tới hơi ấm khi ôm Cố Ngôn ngủ, vươn tay sờ, cảm thấy trong lòng ấm áp tràn đầy.

Trên giường tuy chỉ có mình gã nhưng trên đó còn lưu lại hơi thở của một người, khiến gã luyến tiếc rời đi, nằm thêm một lúc mới đứng dậy.

Đương nhiên vẫn mệt mỏi rã rời nhưng tinh thần khá hơn rất nhiều, gã bước ra cửa thì thấy mảnh giấy Cố Ngôn để lại, rửa mặt xong đem nửa nồi cháo ăn sạch.

Quần áo trên người nhăn nhúm, đương nhiên không thể mặc, cho nên Tần Trí Viễn lái xe về nhà thay đồ rồi mới đến công ty.

Đẩy cửa liền thấy Tần Kính ngồi trước bàn làm việc của gã.

Tần Trí Viễn giật mình, thầm nghĩ cha già nhà mình đã lâu mặc kệ chuyện công ty, hôm nay đột nhiên xuất hiện, đương nhiên không phải tìm gã để tán gẫu chuyện nhà.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Kính không tốt lắm nhưng vẫn duy trì thái độ tao nhã, mở miệng hỏi: "Trễ thế này mới đi làm?"

"Con đã thông báo rồi."

"Ta nghe nói hôm qua con cũng không tới công ty."

"Vâng, hai ngày trước có chút việc riêng gấp quá."

"Gấp cái gì?

Thay tình nhân của con giải quyết chuyện xấu à?"

Tần Kính tận lực tránh dùng mấy từ thô tục, nhưng giọng nói đã để lộ tâm tình của ông, "Chỉ vì mấy cái ảnh, con hai ngày nay dùng bao nhiêu người?

Thiếu nợ bao nhiêu người hả?"

Tần Trí Viễn đương nhiên rõ.

Chỉ là gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, vội vã tìm bạn bè khắp nơi có thể giúp đỡ, đúng là tốn nhiều công sức, nhưng gã cảm thấy cái giá này là đáng.

Gã làm như không có chuyện gì, tiêu sái bước đến trước bàn làm việc, lật mấy văn kiện, nói: "Những người đó con sẽ chậm rãi trả hết, ba không cần quan tâm."

"Vì loại chuyện này mà nhờ vả người ta, con không thấy mất mặt sao?"

"Ảnh chụp nếu bị truyền ra ngoài mới càng phiền, hơn nữa nếu ba không can thiệp vào, sự tình cũng không huyên náo như vậy."

"Thì ra đều là lỗi của ta."

Tần Kính cười lạnh: "Trí Viễn, con từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa khác, ta nghĩ lần này con cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận, cho nên mới không quá phận.

Nếu không, con nghĩ ta chỉ làm đơn giản vậy sao?"

Tần Trí Viễn vốn đang kí tên lên văn kiện, nghe thế dừng bút, lẳng lặng nhìn Tần Kính, "Ba, con đã làm đứa con ngoan ba mươi mấy năm rồi, hiện tại không muốn giả vờ nữa."

"Cái gì?"

"Ba có biết trước đây, mõi lần ba đến "cái nhà" kia, trong lòng con đặc biệt hận người không?

Còn có Tần Phong, chỉ cần nó vừa mở miệng gọi con là anh, con đã nghĩ muốn đá văng nó ra."

Tần Kính lần đầu nghe được những lời này, cứng cả người.

Tần Trí Viễn nói: "Nhưng trước đây con nhát gan lắm, chưa bao giờ dám dỡ bỏ lớp ngụy trang này."

"Hiện tại thì dám sao?"

Tần Trí Viễn không trả lời, chỉ nhếch miệng cười.

Nụ cười này có thâm ý gì, Tần Kính nhìn ra chút manh mối, hỏi: "Là vì đứa tên Cố Ngôn kia à?

Nó rốt cuộc có mị lực gì?

Có thể khiến con đầu óc choáng váng?"

Tần Trí Viễn hỏi ngược lại: "Mẹ Tần Phong có mị lực gì?

Trong căn biệt thự của người đàn bà kia có cái gì hấp dẫn?

Có thể khiến một người làm cha như người, ngay cả nhà của mình cũng không cần."

Sắc mặt Tần Kính khẽ biến: "Con... biệt thự nào?"

Tần Trí Viễn vô cùng đơn giản nói ra một cái tên: "Đường An Na."

Tần Kính một lời cũng không nói nổi, mãi sau mới lên tiếng: "Ít nhất người ta thích đều là nữ."

"Vâng."

Tần Trí Viễn gật đầu nói: "Con không giống ba, đồng thời thích đến mấy người đàn ông, thật sự đáng chúc mừng."

Tần Kính trừng mắt nhìn gã, không thể tin sẽ nghe được những lời này từ đứa con ngoan của mình.

Tần Trí Viễn cũng không muốn khiến cha mình mắc bệnh tim, ngữ khí hạ xuống, tâm bình khí hòa nói: "Chuyện qua rồi thì là quá khứ, đừng lôi ra nữa.

Còn hiện tại, cha con ta có lập trường riêng, không nên tranh cãi đúng sai, con chỉ hi vọng người đừng tìm Cố Ngôn gây phiền toái nữa."

Tần Kính thật sự phong thái rất tốt, sau đó còn có thể cười, đương nhiên là cười lạnh: "Nếu ta không chịu?"

"Mặc kệ người đồng ý hay phản đối, con vẫn mãi coi người là ba mình, thái độ đối với người sẽ không thay đổi.

Nhưng ..."

Tần Trí Viễn khép lại tập văn kiện cuối cùng, mỉm cười: "Đường An Na tiẻu thư sự nghiệp đang lên không ngừng vì sao lại lui về ở ẩn?

Có nhiều người muốn biết lắm."

"Con lấy cái này uy hiếp ta?"

Tần Kính đứng bật dậy: "Chỉ vì tiểu tình nhân kia của con sao?"

"Cậu ấy không phải là tiểu tình nhân gì cả."

Con ngươi Tần Trí Viễn tối đen, sửa lại từng từ: "Cậu ấy là người con yêu."
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 57


Mặc kệ là ai khi thấy ánh mắt của Tần Trí Viễn lúc nói những lời này, đều có thể hiểu gã quyết tâm dường nào.

Tần Kính không phải kẻ mù, đương nhiên nhìn ra.

Ông giật mình, chậm rãi ngồi xuống ghế, rất nhanh khống chế biểu tình của bản thân.

Ông ta so với Tần Trí Viễn càng để ý hình tượng hơn, tuyệt đối sẽ không thất thố trước mặt người khác, trời đất bao la, không có gì quan trọng hơn mặt mũi hết.

Nhưng tao nhã lịch sự như ông, cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, ấn mi tâm nói: "Ta có lẽ không phải là một người cha tốt, nhưng tất cả những gì ta làm đều vì muốn tốt cho con."

"Con hiểu."

Tần Trí Viễn thật săn sóc rót chén nước đưa qua: "Con đã trưởng thành, con rất rõ con đường mình đi."

Tần Kính trầm mặc không nói.

Tần Trí Viễn tiếp tục: "Ba, chỉ cần hai người chúng ta cùng lui một bước, tất cả đều bình an vô sự."

Tần Kính từ chối cho ý kiến.

Ông chậm rãi uống xong chén nước, gõ tay trên mặt bàn: "Con nên để ý hơn chút đi."

Tần Trí Viễn rất biết nghe lời: "Vâng, chỉ cần Cố Ngôn không gặp chuyện xấu, để con lo lắng việc gì cũng không vấn đề."

Nghe những lời này có thể đoán được ý tứ cuối cùng của gã.

Tần Kính không nói toạc ra chỉ phất tay, đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Tần Trí Viễn đi qua giúp ông mở cửa, tiễn người vào thang máy xong thở dài một cái, lần nữa trở về bàn làm việc.

Gã vừa rồi chỉ lo đối phó với Tần Kính có rất nhiều lời chưa kịp nghĩ đã nói thẳng, đến giờ mới cảm thấy tim đập thình thịch.

Đúng vậy, chính miệng gã thừa nhận gã yêu Cố Ngôn.

Hơn nữa nói ra rất tự nhiên, không chút do dự.

Bởi vì thủa nhỏ bị ảnh hưởng bởi sự đa tình của Tần Kính, Tần Trí Viễn cho rằng tình yêu là điều không đáng tin nhất, cho nên dù yêu người kia, gã cũng không có dũng khí bước thêm bước nào.

... chẳng sợ tiến lên.

Mà gã hiện tại vì Cố Ngôn mạo hiểm như vậy, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không từ diễn tả, thậm chí tan xương nát thịt cũng cam lòng.

Tần Trí Viễn suy nghĩ rồi cười, đột nhiên đưa tay lên che mắt.

Gã cảm thấy bản thân như thế này thật mất mặt, thấy may mắn sao Cố Ngôn không thấy vẻ mặt này của gã.

Thời gian trôi vèo cái tới trưa.

Tần Trí Viễn cố gắng lắm mới khiến bản thân tập trung làm việc.

Cũng may hai ngày sau là lễ trừ tịch, phần lớn công việc đã xử lí xong, chỉ còn chút việc vặt.

Tới giờ tan tầm, có người chuyển tới cho gã một phong thư.Tần Trí Viễn đương nhiên biết trong này là cái gì.

Nhưng gã không mở ra xem, từ trong ngăn kéo lấy ra cái gạt tàn thuốc và bật lửa, "Phừng", nhìn ngọn lửa lớn lên từng chút.

Này bức ảnh, này quá khứ, tất cả rực sáng rồi biến thành tro bụi.

Tần Trí Viễn chống cằm ở bên cạnh thưởng thức, đợi đến khi ngọn lửa tắt hẳn, khói bay nhè nhẹ trong phòng, đáy mắt gã mới có chút ý cười, lấy di động ra nhắn tin cho Cố Ngôn —- lúc nào rảnh?

Tới nhà tôi ăn cơm đi.

Cố Ngôn chắc đang bận quay phim, mãi đến buổi tối mới nhắn tin trả lời, nói là trước năm mới không có thời gian.

Tần Trí Viễn căn bản muốn trước năm mới gặp hắn một lần, nhưng biết Cố Ngôn gần đây bận, gã cũng là người chú trọng công việc nên không miễn cưỡng, hẹn Cố Ngôn một ngày sau năm mới.

Lễ trừ tịch theo lệ thường là về với gia đình ông bà.

Một phần là đoàn viên, cùng lúc Tần Trí Viễn cũng muốn nói qua với mẹ trước, miễn cho bà bị shock.

Về phần cha gã, thật ra cũng không có gì đáng nói, huống hồ Tần Kính còn là một người bận rộn, cuối năm chạy qua nhà này tới nhà khác, thật sự rất bản lĩnh.

Thuận thuận lợi lợi trải qua bữa cơm tất niên, trong tiếng pháo hoa Tần Trí Viễn và Cố Ngôn nói chuyện điện thoại với nhau.

Bên kia của Cố Ngôn cũng rất náo nhiệt, không khí năm mới rộn ràng, Tần Trí Viễn biết hắn nhất định đang ở cửa hàng, nghe nói mấy bữa nay bên đó có mấy bữa tiệc tất niên, sinh ý mấy ngày này tốt lắm.

Nhưng nghĩ đến Tết dương lịch ngày ấy hai người cùng nhau trải qua giờ đến Tết âm lịch mỗi người một nơi, có chút cô đơn.

Cố Ngôn vì an ủi gã, chủ động nhắc tới cái hẹn sau năm mới, nói: "Mời tôi đến nhà ăn cơm, vậy phải chuẩn bị cả một bàn đồ ăn ngon mới được."

"Tôi đã sớm nghĩ tới rồi."

Tần Trí Viễn kể ra thực đơn.

Cố Ngôn vừa nghe vừa cười, cười xong thì bảo: "Xem ra tôi phải uống thuốc tiêu hóa mới được."

Tần Trí Viễn cũng biết trình độ nấu nướng của mình thế nào, cho nên không cảm thấy bị đả kích, ngược lại thừa cơ nói: "Không cách nào, tuy đã cố gắng nhưng vẫn còn kém thầy giáo lắm."

"Hả?"

"Không biết đầu bếp Cố có chịu chỉ điểm tôi mấy chiêu không?"

Cố Ngôn dường như rất thích cách xưng hô này, cười: "Thù lao thì..."

"Tuyệt đối hậu đãi."

"Ok, thành giao."
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 58


Tần Trí Viễn nghe xong mấy lời này tâm tình mới dễ chịu đôi chút, bình thản qua năm mới.

Gã ở nhà với lão thái thái nhà mình ba ngày, đến buổi tối ngày thứ ba ấy thì trở lại căn nhà ở trung tâm thành phố, ngày hôm sau sẽ là ngày gã hẹn với Cố Ngôn.

Mấy hôm này trong nhà hàng của Cố Ngôn rất đông, từ sáng sớm tới tối muộn vội vã không ngừng, Tần Trí Viễn dừng xe ở cuối phố chờ.

Đến chạng vạng năm giờ, Cố Ngôn cuối cùng cũng rảnh, từ cửa sau lên xe gã.

Thật ra chỉ là vài ngày không gặp, nhưng vì vào dịp lễ Tết âm lịch, thành ra cảm giác như xa nhau lâu lắm rồi, Tần Trí Viễn nhìn Cố Ngôn, nhịn không được nhìn lại lần nữa.

Cố Ngôn nháy nháy mắt hỏi gã: "Béo hay gầy?"

"Ừm, hình như gầy đi một chút."

Tần Trí Viễn cẩn thận đánh giá, nghiêm mặt nói: "Xem ra hôm nay phải ăn thật ngon, bổ sung lại mới được."

Cố Ngôn cười thắt dây an toàn: "Đi mua đồ trước đi."

"Chợ?

Hay siêu thị?"

Cố Ngôn liếc Tần Trí Viễn tây trang giày da thật sự không thích hợp đi chờ, vì vậy nói: "Vẫn là vào siêu thị gần nhà anh thôi."

Tần Trí Viễn gật đầu, vừa khởi động xe vừa bảo: "Phòng bếp nhà tôi mới sửa rồi."

Tim Cố Ngôn khẽ đập, không tự chủ tay trái cầm lấy tay phải, hỏi: "Chuyện khi nào?

Trang trí lại thành phong cách gì?"

Tần Trí Viễn liếc chút thì thấy động tác này của hắn, nhưngn không nói gì chỉ đưa tay qua, chạm nhẹ nhàng lên hai bàn tay của Cố Ngôn: "Tự em nhìn sẽ biết."

Gã đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, dáng vẻ Cố Ngôn đứng ở trong phòng bếp, bây giờ sắp thành hiện thực rồi.

Vì vậy tâm tình Tần Trí Viễn tốt lắm, sau khi tới siêu thị, chất một đống lên xe đồ.

Cố Ngôn nhìn thấy mà đau đầu, không thể không nhắc gã thêm lần nữa thực đơn tối nay, rồi đem mấy thứ không cần đến trả về chỗ cũ.

Tần Trí Viễn ra sức tranh thủ, nhưng cuối cùng chỉ mua thêm dư ra được hai cây củ cải trắng, khiến gã tiếc hận không thôi vì không thể lấp đầy cái tủ lạnh nhà mình.

Bởi đứng chọn đồ mà hai người ở lại trong siêu thị hơi lâu, lúc ra ngoài trời bắt đầu tối.

Tuy là mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn chưa ấm hẳn, gió thổi vào người lạnh buốt, người đi đường khá thưa thớt.

Tần Trí Viễn một tay xách đồ một tay lặng lẽ nắm tay Cố Ngôn.

Lúc này trời tối cho dù nắm tay cũng không nhìn thấy, tiếc nuối duy nhất là sao bãi đỗ xe gần thế, đi mấy bước đã tới.Bãi đỗ xe ngầm đồng dạng lạnh tanh, đèn trần tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Tần Trí Viễn đi qua mở cốp xe, đem nguyên liệu mới mua để vào sau đó quay lại thay Cố Ngôn mở cửa xe.

Hai người vừa ngồi vào ghế, ô tô thế nào cũng không nổ máy được.

Tần Trí Viễn ban đầu còn nghĩ là do thời tiết lạnh nhưng thử vài lần vẫn không được, mới biết xe trục trặc.

"Kỳ lạ, mới nãy còn tốt mà."

"Gọi điện thoại cho cửa hàng sửa xe đi."

Cố Ngôn thấy bụng hơi đói, nói: "Dù sao cũng gần nhà anh, mình đi bộ đi."

Tần Trí Viễn nghĩ đi bộ còn có thể tiếp tục nắm tay Cố Ngôn, nên cảm thấy không có gì là không tốt cả, liền lấy điện thoại gọi điện cho bên sửa xe, vừa nói tình huống bên này vừa xuống xe ra sau lấy đồ.

Cố Ngôn cũng theo xuống hỗ trợ, nhưng vừa mới cầm túi đồ trong tay, nét mặt thay đổi, vỗ vỗ cánh tay Tần Trí Viễn, nhỏ giọng: "Anh gần đây có phải là đắc tội ai không?"

Tần Trí Viễn vừa cúp máy nghe thấy thế run một chút, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện bãi đỗ xe không biết khi nào thì thêm mấy người trẻ tuổi.

Trời lạnh vậy, bọn họ ăn mặc rất mốt, tóc tai rực rỡ màu sắc, giống y mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ.

Điều này cũng phải thôi, quan trọng nhất là ánh mắt bọn họ đều tập trung trên người Tần Trí Viễn, ánh mắt ấy nhìn thế nào cũng không phải là thân mật.

Không khí kì quái, người sáng suốt nhìn là biết không thích hợp, cũng khó trách Cố Ngôn hỏi gã có đắc tội với ai không.

Tần Trí Viễn suy nghĩ một lát, cười khổ: "Hình như có."

Nói đến người gã đắc tội, đương nhiên chỉ có chú của vị Lâm công tử kia mà thôi.

Về chuyện ảnh chụp, gã vốn muốn hòa bình giải quyết nhưng người ta lại hờ hững với gã, hình như quyết tâm đối phó với Cố Ngôn, Tần Trí Viễn vì tránh đêm dài lắm mộng, đành phải giở thủ đoạn mạnh mẽ thu ảnh gốc về — gã sớm nghe nói về tính cách lưu manh của vị Lâm nào đó cũng đã chuẩn bị tư tưởng bị trả thù, ừm, nhưng là trên thương trường, chứ không dự đoán được đối phương sẽ nghĩ tới phương thức đánh hội đồng thế này...

đơn giản mà thô bạo.

Đây là muốn bắt cóc sao?

Hay đơn giản là đánh gã cho hết giận?

Vạn nhất liên lụy tới Cố Ngôn...

Mắt thấy vài người trẻ tuổi từng bước lại gần, trong đầu Tần Trí Viễn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nghĩ mãi thì nghe Cố Ngôn ở bên cạnh nói: "Trình độ đánh nhau của anh thế nào?"

"À, chỉ thỉnh thoảng đến phòng tập thôi."

"Không xong rồi," Cố Ngôn nhíu mày, có vẻ rất hối hận nói: "Tôi tưởng chỉ đóng phim tình cảm ai ngờ còn cả phim xã hội đen, còn chưa kịp chuẩn bị lời thoại."
 
[ Đam Mỹ ] Bình Hoa
Chương 59


"Đừng lo có lời thoại hay không, em chỉ cần chạy thôi."

Tần Trí Viễn tiến lên từng bước, bảo hộ Cố Ngôn phía sau, nghiêng đầu nói với hắn: "Bên trái có đường an toàn, cứ đi theo đó."

"Mình anh ở lại sao?

Không được!

Bọn họ đánh anh thì không nói, nếu muốn cướp sắc nữa thì sao bây giờ?"

Mắt Tần Trí Viễn giật giật, cho rằng cơ bản không thể có chuyện này, nhưng Cố Ngôn lại rất lo lắng đến an toàn trinh tiết của gã, đột nhiên giơ chân lên đạp mạnh xuống xe.

"Rầm!"

Tiếng vang rung trời.

Hành động ngoài dự đoán này khiến mọi người ngẩn ngơ.

Cố Ngôn nhân cơ hội, kéo tay Tần Trí Viễn chạy nép bên phía tay trái.

Bọn họ vừa động mấy người trẻ tuổi phía sau lập tức chạy theo, đuổi mãi không buông.

Cố Ngôn không quay đầu lại nhìn, lấy điện thoại ra gọi điện cho cảnh sát, quay sang hỏi: "Anh biết mình có kẻ thù, sao ra ngoài không mang theo mấy vệ sĩ hả?"

Tần Trí Viễn không đáp, cảm thấy mình thật oan uổng, nếu gã đi đâu cũng mang theo vệ sĩ, làm gì còn thế giới hai người nữa đây?

Cố Ngôn tiếp tục hỏi: "Anh đắc tội với gia đình nào?

Cướp bạn gái người ta à?"

Lời nói này đương nhiên vô căn cứ, nhưng Tần Trí Viễn sợ Cố Ngôn hiểu lầm, lập tức làm rõ: "Tuyệt đối không có!

Cụ thể thế nào... sau này giải thích với em."

Gã một phần là không muốn Cố Ngôn biết sự thật, một phần là không biết mở miệng thế nào.

Thể chất Cố Ngôn không tồi, Tần Trí Viễn cũng không kém, nhưng thế nào cũng không sánh được mấy cậu nhóc hơn hai mươi, đã sắp bị bọn họ đuổi kịp rồi.

Cố Ngôn nghĩ không có cách nào, ném di động đi, cuối cùng tranh thủ chút thời gian.

Vốn bãi đỗ xe không lớn, chạy đến cầu thang coi như thoát nhưng không ngờ, hai người chạy đến cửa cầu thang thì thấy ở đó có hai tên ngồi sẵn chờ.

Một tên trong đó miệng ngậm điếu thuốc, trên mặt có sẹo, từ đầu đến cuối không cười, ánh mắt lộ ra chút tàn nhẫn.

Gã mặt sẹo vẫn ngồi yên, quái dị nói: "Hai vị chạy trốn cũng mệt rồi, dừng nghỉ ngơi chút đi."

Một tên đứng lên hẩy tàn thuống xuống đất, hung tợn trừng Tần Trí Viễn: "Đại ca bọn tao nói cho Tần tiên sinh chút giáo huấn, để hắn sau này không xen vào chuyện người khác nữa."

Nói xong, một đấm thẳng bụng Tần Trí Viễn.

Tên kia ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, Cố Ngôn căn bản không kịp phản ứng.

Tần Trí Viễn là kẻ sống an nhàn sung sướng, chưa bao giờ đánh nhau với người ta chứ đừng nói đến bị đánh, lập tức lảo đảo, đau đến nỗi hít sâu một cái.

Gã căn bản muốn che chở cho Cố Ngôn, ai ngờ Cố Ngôn nhảy dựng lên, đạp lên người tên kia, quát: "Người của ông đây mi cũng dám động?!"

Một tiếng hét này thật sự lớn, còn vang vọng quanh cả bãi đỗ.

Tần Trí Viễn sợ tới mức mê man, trong trí nhớ của gã, Cố Ngôn luôn vẻ bình thản thong dong, chưa từng kích động như vậy.

Mà Cố Ngôn đã lao vào đánh nhau với người kia.

Tần Trí Viễn hồi phục tinh thần, vội xông vào hỗ trợ.

Mặt sẹo ngồi im cũng đứng dậy, đưa tay túm lấy cánh tay Tần Trí Viễn, Cố Ngôn bên cạnh nhìn thấy, bất chấp cuộc chiến bên này của mình, trực tiếp nhấc chân đá người.

Mấy người trẻ tuổi kia cũng quây lại, rất nhanh liền hỗn chiến.

Tần Trí Viễn là mục tiêu chủ yếu của bọn chúng, nên ra tay nhiều nhất, cho dù có sức chiến đấu cũng không phát huy được.

Cố Ngôn đồng dạng không am hiểu đánh nhau, nhưng hắn kiên trì với một nguyên tắc, kẻ nào đánh Tần Trí Viễn thì liều mạng với kẻ đó, hơn nữa hoàn toàn mặc kệ sống chết của bản thân, đẩy cũng không ra.

Người ta chỉ nói cho Tần Trí Viễn một bài học, cho nên đánh bằng tay không chứ không dùng vũ khí.

Nhưng chỉ riêng quyền đấm cước đá cũng chịu không nổi, mới bắt đầu còn cảm thấy đau, sau thì chết lặng.

Tần Trí Viễn bị đấm mấy cái vào bụng, chịu không nổi cúi gập thắt lưng.

Mặt sẹo thấy vậy cố ý dùng chân đá gã.

Cố Ngôn cảm thấy máu sôi lên, ánh mắt đỏ ngầu vung một đấm qua, hét to: "Không được đánh!"

Hắn nhất thời vung tay, sức lực dồn vào quá lớn, chân lại bước hụt, rớt xuống cầu thang.

"Cố Ngôn!"

Tần Trí Viễn kêu lên, rõ ràng bản thân đứng không nổi, nhưng vẫn vươn tay ra bắt lấy Cố Ngôn.

Kết quả, đương nhiên không kéo lại được, hai người ôm nhau lăn xuống cầu thang.

"Rầm!"

Lại là một tiếng vang lớn.

Kì thật bậc thang không cao nhưng lăn xuống hẳn cả một tầng, nên âm thanh phát ra rất dọa người.

Có thể do bọn họ ngã xuống rất thảm, nên mấy kẻ kia không tiếp tục đuổi theo đánh nữa, chỉ nghe thấy tên mặt sẹo nói: "Đại ca nói...

đánh một chút cho hả giận là được...

đừng để chết người..."

Tần Trí Viễn ngã đến đầu váng mắt hoa, xương cốt toàn thân ân ẩn đau, bên tại trừ bỏ tiếng bước chân rời đi của bọn họ dường như chỉ còn nghe được tiếng nước nhỏ tí tách.

Kì lạ, trời mưa sao?

Không, không đúng, trong bãi đỗ xe ngầm làm sao mưa được?

Tí tách.

Âm thanh vang lên đồng thời có chất lỏng ấm áp rơi xuống mặt gã.

Tần Trí Viễn vội mở to mắt, lúc này mới thấy Cố Ngôn nằm trên người gã, bên trái trán bị thương, máu đỏ tươi chảy dọc theo gương mặt ấy mà nhỏ xuống.

Nhưng Cố Ngôn lại hồn nhiên không phát hiên, chỉ một mực lau đi gương mặt đầy máu của Tần Trí Viễn.

Trong mắt ngập tràn hình ảnh của gã, lòng như lửa đốt hỏi: "Anh sao rồi?

Có bị thương không?"

Hai tay chạm lên má gã có chút run rẩy.

Tim Tần Trí Viễn tựa như ngừng đập. ngay sau đó lại đập thình thịch.

Gã chưa bao giờ biết Cố Ngôn cũng có lúc sợ hãi.

Gã không thể ức chế mà nghĩ lại vụ tai nạn xe năm ấy, nghe nói khi gã được người ta kéo ra trên đầu đầy máu, rất đáng sợ.

Trên mặt là máu của Cố Ngôn chảy xuống bao nhiêu?

Cố Ngôn lúc ấy có phải cũng giống như bây giờ, khẩn trương nhìn gã không rời, bởi vì lo lắng cho vết thương của gã mà run rẩy cả người?

Hắn luôn đem tâm tư mình giấu kín.

Chỉ có thời điểm quan trọng như thế này, mới để lộ một chút.

Nhưng cũng đủ để người khác trầm luân trong đó.

"Cố Ngôn..."

Tần Trí Viễn há miệng thở dốc, muốn mở miệng nói nhưng lại không còn sức lực, âm thanh nhẹ đến nỗi không nghe được.

Cố Ngôn cúi đầu, cúi thật thấp, đem tai mình áp lên môi gã, mới nghe rõ ba chữ kia.

— tôi yêu em.
 
Back
Top