[Đam] Con Rối - A Ly Thố
Chương 49: Tiến về phía trước không chút do dự
Chương 49: Tiến về phía trước không chút do dự
"Làm sao anh đến được đây?"
Không có danh tính, không có tiền, làm sao anh có thể thoát khỏi ngôi làng hẻo lánh Thiền Khê."
Cao Vọng," anh nói, "anh ta để lại rất nhiều tiền."
"......Cái gì?"
Sau khi Cao Vọng qua đời, anh ở một mình dưới tầng hầm, phải mất gần một năm mới có thể tự mình di chuyển, rồi mới đến gặp tôi.
Anh rời khỏi tầng hầm, tưởng rằng mình đã lấy lại được tự do, nhưng không ngờ bên ngoài còn có một vấn đề lớn hơn việc lấy lại được tự do.
Thế giới rộng lớn, không có tiền, không có thân phận, dù chỉ một centimet cũng khó di chuyển.
Chỉ việc rời khỏi Thiền Khê đã khó khăn.
Lúc này anh mới phát hiện ra chiếc điện thoại di động của Cao Vọng để trong nhà.
Một thời gian dài trôi qua, sau khi sạc lại điện thoại đã tắt nguồn, anh nhớ đến thanh toán điện tử khi ở bên tôi, anh đã chạm vào thứ giống như điện thoại di động, cũng biết thao tác cơ bản nên việc mở tài khoản của Cao Vọng diễn ra suôn sẻ.
Sau đó anh phát hiện trong đó có một số tiền lớn.
Số tiền này đủ để đưa anh ra khỏi Thiền Khê.
Cao Vọng không có con nên số tiền này đương nhiên trở thành tài sản thừa kế không được sử dụng.
Anh nghĩ rằng Cao Vọng ở dưới lòng đất nếu biết số tiền mà anh ta cả đời vất vả kiếm được cả đời chỉ ngồi đó bám bụi sẽ rất tức giận.
Anh ta nhất định sẽ hy vọng số tiền đó có thể được sử dụng vào mục đích tốt.
Anh ta được Cao Vọng tạo ra.
Xét về mặt quan hệ con người, anh ta nên được coi là một nửa đứa con của Cao Vọng.
Đã như vậy thì việc con cái sử dụng quyền thừa kế không phải là điều đương nhiên sao?
Vì vậy anh vui vẻ chiếm đoạt điện thoại di động của Cao Vọng, đáng tiếc là anh không biết mật khẩu thanh toán.Mày mò hồi lâu không có kết quả, anh quyết định quay lại hỏi người bạn tốt, trái tim trong xưởng dưới tầng hầm.
Nó đã ở bên cạnh Cao Vọng lâu như vậy, chỉ có nó có thể biết mật khẩu, vốn chỉ là đoán mò, nhưng không ngờ nó thực sự biết.
Chuỗi số đơn giản đó là ngày sinh nhật của ai đó --- nó thuộc về Minh Qua, người yêu đã mất sớm của Cao Vọng.
Cuộc sống của Cao Vọng tràn ngập hình bóng của Minh Qua, anh ta thời thời khắc khắc nhớ đến, hoài niệm, không nỡ bỏ bất cứ thứ gì liên quan đến anh.
Con rối ngu ngốc đó đã sớm rõ ràng mọi thứ.
Nhưng vẫn thanh tỉnh trầm luân, thanh tỉnh chịu mọi đau đớn.
Sau khi từ biệt những người bạn trái tim của mình, anh mang theo điện thoại, bình tĩnh lên đường.
Anh ấy không thể đi máy bay nên chỉ bắt xe buýt hoặc xe máy chở khách bên đường.
Sau khi rời Thiền Khê, anh học cách đọc bản đồ.
Anh không biết khi nào mới gặp lại tôi, chỉ biết rằng mỗi bước tiến tới là một bước gần tôi hơn.
Anh đã thử hầu hết mọi cách để gặp tôi, từ đi phà, đi xe đạp đến đi bộ.
May thay anh không cần ăn uống, cũng không lo lắng bị đói.
"Anh thậm chí còn từng đi xe đen," anh nói.*Xe đen: chỉ taxi không có bộ phận quản lý, không có chứng nhận Khoảng một tuần sau khi rời Thiền Khê, anh gặp một tài xế đang chào khách hàng bên đường trong một thị trấn nhỏ.
Người tài xế trung niên mũm mĩm mỉm cười nói rằng anh không cần căn cước cũng có thể lên xe, có thể tiện đường đưa anh lên thị trấn.
Vì để tiết khiệm thời gian, anh liền ngồi vào.
Anh cứ nghĩ mình gặp được người tốt bụng, kết quả người đàn ông tốt bụng chở anh đến một nơi rất xa, sau đó đồng bọn đã nhảy ra cướp tiền của anh.
Sau đó anh mới nhận ra rằng ở thế giới loài người có một thứ gọi là "xe đen".
Tất nhiên anh cũng sẽ không chịu thiệt, mấy người đó bị anh đanh một trận liền bỏ chạy.
Anh bị bỏ lại giữa chốn chim không thèm ỉa, đành phải học cách tìm đường.
Nhưng không dám tùy tiện đi nhờ xe nữa.
Không phải lo lắng lại gặp phải loại người này, chỉ sợ mình sẽ bị ném đi xa hơn.
Từ Thiền Khê đến với tôi, cách xa hàng nghìn cây số, con rối của tôi phải đã trải quá nhiều mạo hiểm, mất một thời gian dài, cuối cùng mới trở về bên cạnh tôi.
Anh lần theo dấu vết tìm thấy tôi, nhưng bị cửa căn hộ này chặn lại, anh chỉ có thể ngồi xổm ở tầng dưới, hy vọng một ngày nào đó anh có thể đợi được.
Tất nhiên là đợi không được.
Bởi vì lúc đó tôi thậm chí không rời khỏi nhà.
Sau đó anh gặp một cụ già.
Bà cụ ra ngoài mua đồ có một chiếc túi nhựa rách, đồ đạc lăn lóc khắp sàn, anh bước tới giúp bà nhặt, còn ân cần đưa bà về nhà.
Đúng thế, bà cụ cũng sống trong căn hộ này, là hàng xóm đối diện nhà tôi, là chủ khu căn hộ này.
Bà cụ đã già, con cháu ở nước ngoài muốn đưa bà ra nước ngoài chăm sóc, đương lúc cân nhắc xem có nên cho thuê nhà hay không, bà còn có thể thu tiền thuê, nhà tốt mà để không thì thật đáng tiếc.
"Lúc đó anh đang đứng ngoài cửa," anh nói "Giữa anh và em chỉ có một tấm cửa, đó là lúc anh ở gần em nhất".
Không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có, anh cố gắng hỏi bà cụ xem bà có thể cho anh thuê nó không.
Không ngờ bà cụ lại lập tức đồng ý, còn dễ dàng cho anh thuê mà không cần có căn cước hay giấy tờ...Không cần căn cước, không có hợp đồng, không thể bất cẩn hơn được.
Anh do dự hỏi lại, nhưng bà cụ nói: "Anh bạn trẻ, trông cậu không giống người xấu đâu."
"Cậu là người xấu cũng không sao, cậu đã giúp bà một việc, bà vui vẻ cho cậu thuê miễn phí.
Cho dù cậu thật sự nói dối, cậu cũng không thể lừa gạt bà cái gì."
"Thứ bà có là tiền, không thiếu phần của cậu."
Bà nói.
"..."
Nghe vậy, tôi cười khan hai tiếng.
Câu cuối cùng này thực sự rất đau lòng.
"Chuyện sau này em cũng biết rồi."
Anh đem mọi chân tướng anh gặp trên đường tường thuật lại, như thể anh đang kể một số câu chuyện rất thú vị.
Mọi gian khổ anh gặp, mọi khổ đau anh chịu trên đường nhất định phải nhiều hơn những gì anh nói.
Tôi ôm anh, vùi mặt vào cổ anh.
Thành phố nhộn nhịp rộn ràng ánh đèn, những tòa nhà cao tầng mờ ảo trong ánh sáng neon, những con đường như mạng nhện phức tạp tấp nập người qua lại, ai cũng vội vã bước đi.
Làm sao một người không có danh tính có thể sống sót ở đây?
Ở đây không có chỗ cho anh. ...cũng không có chỗ cho tôi.
Có lẽ, một ngày nào đó, chúng tôi sẽ rời khỏi đây, đến một nơi... yên tĩnh, nơi chỉ có hai chúng tôi được sống tự do.
Tôi không biết bao giờ ngày đó sẽ đến, nhưng, sẽ có một ngày tôi chờ được.
Khi đến thời điểm thích hợp, đưa anh đi, không ngoảnh đầu lại tiến về phía trước. .
Sau bao ồn ào, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại và ngừng làm mấy chuyện tàn nhẫn với khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Và sự thật đúng như anh đã nói, vết cắt này thực sự chẳng là gì với anh cả.
Vết thương của anh rõ ràng sâu hơn của tôi rất nhiều, nhưng cuối cùng nó lành lại rất nhanh, chỉ còn lại một vết đỏ mờ do thịt mới mọc ra, không có vết sẹo nào cả.
Nó sẽ biến mất dần theo thời gian.
Phải nói rằng tạo của con rối quá kỳ quái.
Ngược lại, tôi, một người bình thường, lại khác.
Bởi vì cố ý không xử lý nên không tránh khỏi để lại một vết sẹo dài bằng ngón tay út trên mặt, khiến khuôn mặt vốn đã khó coi của tôi càng trở nên xấu xí hơn.
Anh cảm tội lỗi đến mức không chịu được, tôi lại không để ý, thậm chí lúc soi gương sau đó tôi vẫn nghĩ vết sẹo còn không đủ rõ ràng.
Vết sẹo của tôi càng sau thì anh càng ngoan ngoãn.
Trong thời gian hồi phục, Lương Chi Đình nhiều lần tìm đến, lão già không dừng lại còn thỉnh thoảng đến công ty của Lương Chi Đình để tra tấn anh ta.Đến tới đến lui, khiến cho ý muốn chuyển nhà của tôi ngày càng rõ ràng.Nghĩ đến đó tôi lại cảm thấy không cam lòng.
Tôi không sai.
Tại sao lúc nào tôi cũng trốn chỗ này chỗ kia?
Chẳng lẽ mình sẽ bị con rết khổng lồ truy cắn cả đời sao?
Khi Lương Chi Đình lại đến chặn cửa phòng chửi bới lần nữa, tôi nói với anh ta: "Đi nói với ông già đó rằng tôi sẽ đợi ông ta ở tầng dưới lúc 8 giờ tối, đến muộn không đợi.
" Thực sự nghĩ tôi sợ lão à?
Cứ mãi không dứt, chuyện này nhất định phải giải quyết.
Lương Chi Đình cuối cùng cũng nghe được tiếng người từ miệng tôi.
Sau khi liên tục cảnh báo tôi phải giải quyết mớ hỗn độn này, anh ta không quay đầu rời đi.
Tám giờ tối, tôi đứng đợi trước cửa căn hộ, gió đêm có chút se lạnh, anh cởi áo khoác khoác lên vai tôi, mỉm cười móc ngón tay anh nói: "Em có thể tự mình làm được, không cần phải đi cùng em."
"Không được."
Anh kiên quyết từ chối, rõ ràng vẫn còn sợ hãi, không chịu để tôi có cơ hội được ở một mình nữa.
Đúng tám giờ, một bóng người quen thuộc xuất hiện từ cột đèn cách đó không xa.
Khi lão già nhìn thấy tôi, ông ta bước về phía tôi không hiểu sao lại có chút loạng choạng, như thể bàn chân của ông ta đi lại không thuận tiện.
Đã lâu rồi tôi chưa thấy lão già đó như thế này.
Lúc đánh người thì hăng lắm.
"Ở đây không tiện nói chuyện, đi với tao."
Khi lão ta đến gần, tôi còn chưa kịp nói thì lão đã chủ động lên tiếng, đi tới trước mặt tôi ra hiệu cho tôi đi theo.
Lúc này, có rất nhiều cư dân ra ngoài ăn uống hoặc đi dạo, lại có người ra vào trước cửa căn hộ, thực sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Nếu lão già mãi không chết này đột nhiên mất bình tĩnh, sẽ chỉ gây rắc rối cho tôi mà thôi.
Nghĩ xong tôi cũng làm theo.
Lão già mãi không chết dẫn chúng tôi rẽ trái rồi rẽ phải, chẳng mấy chốc chúng tôi đã rời xa đám đông.
Khi đến một con phố cũ tương đối xa xôi, ít đèn đường, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tôi dừng lại hét lên: "Con mẹ nó ông định đi đến đâu!
Tôi muốn nói chuyện ở đây!"
Phía sau lão già có một con hẻm dài, lão quay người lại nhìn tôi, trong ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy trên môi lão ta nở một nụ cười đắc ý.
Đệt !
Lão lại có ý tưởng tồi tệ gì nữa!
Tôi nắm lấy tay người bên cạnh, đang định dẫn anh đi.
Đột nhiên, từ trong ngõ có bảy tám người đàn ông cao lớn bước ra, hình xăm dây chuyền vàng trên người, không phải người tốt lành gì.
Thấy tôi chuẩn bị chạy trốn, mấy người được phân công rõ ràng chặn đường rút lui của tôi, bao vây chúng tôi lại.
Kẻ cầm đầu là một tên cường tráng, trong miệng còn chưa kịp lấy bật lửa, lão già mãi không chết nhìn thấy liền tiến tới châm lửa cho gã.
Khi khói bay mù mịt, lời nói của con Rết Lớn cũng vang lên: "Anh Lương, đây là con trai tôi, nó nhất định rất giàu có.
Đừng lo lắng, tôi đảm bảo số tiền tôi nợ anh hôm nay sẽ được trả!"
Gã đàn ông cường tráng gọi là anh Lương hút vài điếu thuốc rồi giơ tay tát mạnh vào ông lão, lực rất lớn trong ngõ vang lên tiếng vang, lão già huênh hoang trước mặt tôi giờ im như thóc, gương mặt xấu xí còn cười theo.
"Nghe thấy không?"
Anh Lương nhướng mày nhìn tôi.
Mấy người phía sau vừa dứt lời liền bước tới, như thể nếu không trả lập tức đánh chết tôi.
Khi tôi còn nhỏ Con rết lớn thích đánh bạc, tôi tự hỏi lão ta tại sao đột nhiên nhớ đến đứa con trai nhiều năm không liên lạc là tôi, hóa ra nghiện lâu như vậy còn mắc nợ một khoản tiền lớn, muốn trả nợ, ắt hẳn nhớ đến tôi.
Không phải do tưởng tượng, chân lão ta đi khập khiễng, chắc là bị đánh vì không trả tiền.
"Tôi không có tiền, ông ta không phải là bố tôi."
"Tiểu khốn kiếp, cánh của mày cứng rồi, ngay cả bố ruột của mày bây giờ cũng không nhận ra sao?!"
"Anh Lương, ta như thế này, sao dám lừa gạt cậu?"
Con rết lớn nóng nảy, trợn mắt chỉ vào tôi, quát: "Con thú nhỏ này bây giờ sống trong nhà đẹp như vậy, làm sao có thể không có tiền, nó đang lừa cậu!
Ta có ảnh nó lúc nhỏ, ta chứng minh cho cậu xem..."
Rết lớn vội vàng lấy điện thoại di động ra, gã cường tráng cũng không thèm nhìn lão, lười biếng nói: "Tôi không có hứng thú với việc đăng ký hộ khẩu của ông, tôi chỉ biết nợ thì phải trả, nợ tiền tôi, phải có người trả."
Tàn thuốc đỏ tươi lóe lên trong bóng tối, Anh Lương búng tàn thuốc, ném cuống thuốc xuống đất rồi dùng chân đá nghiền nát nó.
Anh ta nhìn tôi: "Cậu đã nguyện ý đi theo lão, tôi nghĩ hai người quen nhau, nếu lão không trả tiền, tôi cũng không thể uổng công bỏ đi.
Đã như vậy, anh em, trả tiền đi.
" Vòng tròn xung quanh lại trở nên nhỏ hơn.
Lúc này, tôi bị một đôi tay kéo về phía sau, một tấm lưng chắn trước mặt, bảo vệ tôi.
Anh Lương nói đùa: "Ayo, bạn của cậu khá trung thành đấy."
Lão già bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Anh Lương, đây là 'ông chủ' của con trai tôi!
Hai người bọn họ quan hệ rất tốt, anh ta cũng giàu có!"
"Ông chủ?"
Anh Lương nhìn một vòng hai người chúng tôi, cười nói: "Hai người đàn ông ở bên nhau cũng không có gì mới lạ."
"Được rồi, lãng phí thời gian đã lâu, nên nói thế nào đây, là tự mình ngoan ngoãn trả tiền hay là phải nhờ anh em của tôi giúp thư giãn gân cốt?" giọng nói trở nên to hơn.
Tôi thò đầu ra, lặp lại: "Tôi đã nói rồi, tôi không có tiền."
"Chậc, được rồi."
Anh Lương thở dài, trông có vẻ bất lực.
"Người bạn trẻ, không chịu khổ một chút là không trung thực."
Anh Lương ra hiệu bằng ánh mắt, một nhóm người vây quanh tôi cầm gậy xông tới.
Tôi không kịp suy nghĩ đẩy người trước mặt và hét lên: "Chạy đi!"
Sau khi gầm lên, lập tức lao tới phía trước thu hút hỏa lực, câu cho anh một chút thời gian để chạy trốn.
Mấy tên đòi nợ chuyên nghiệp đều ở đây, tôi chỉ có thể xử lý một hoặc hai coi như thành tích phi phàm, đừng nói đến bảy tám.
Tôi không có vũ khí, không có gì để phản kháng, nhất thời chỉ có thể tránh né, hôm nay bị thương thì chắc chắn, nói không chắc còn bị đánh tàn phế, giữ mạng thôi cũng miễn cưỡng.
Nhưng tôi đã quen với việc bị đánh, sớm đã luyện ra khả năng chạy trốn, chỉ cần tìm được kẽ hỡ nhất định sẽ chạy thoát.
Nghĩ tới đây, tôi thậm chí còn phân tâm, tự hỏi liệu A Đình có trốn thoát được không...Đương lúc tôi đang mất tập trung, tôi bị một bức tường thịt rắn chắc đập xuống đất.
Trong tầm nhìn mơ hồ, tôi thấy một cây gậy phóng nhanh về phía trước đập mạnh về phía tôi.
Xong rồi, không còn đường trốn thoát.
Tôi theo phản xạ giơ hai tay lên trước mặt, nhưng cây gậy không hề rơi xuống mà bị một thân người đứng trước mặt chặn lại.
Cây gậy đánh vào người anh.
"A Đình..."
Anh không rời đi.
Tôi lúc ấy chỉ nghĩ tới việc né đòn, không nhận ra anh thực sự vẫn ở bên cạnh tôi suốt thời gian qua, thậm chí còn giúp tôi chặn lại hầu hết đòn tấn công.
Anh bị đánh cũng không kêu một tiếng, nhưng tôi biết anh sẽ rất đau.
Ngay cả khi bị đánh một gậy, anh thậm chí cũng không lùi khỏi trước mặt tôi một bước.
Anh dùng tay trái giật lấy cây gậy từ người đối diện, đáp trả một đòn tương tự, một tên cơ bắp bị đạp đến không kịp kêu một tiếng ngã xuống đất.
"Mẹ nó!"
Tôi nghe thấy có người chửi bới, một tia sáng lạnh xẹt qua mắt, còn chưa kịp nhìn ra ánh sáng lạnh lẽo đó đến từ đâu, một bóng người đột nhiên từ trong đám người lao ra, đôi mắt đỏ bừng giận dữ, tay cầm chặt một con dao găm, mũi nhọn đâm thẳng vào tôi.
"A......"
Chuyển động của người kia rất nhanh, tôi chỉ có đại khái hai hoặc ba giây để phản ứng.
Miệng hơi mở miệng, thậm chí không thể hét lên một câu hoàn chỉnh.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này được ông trời biến thành động tác chậm, nhưng không có nghĩa là tôi có thể tránh được.
Tôi chỉ có thể nhìn mũi dao sắc bén chĩa vào mình, khi sắp đâm vào bụng, tôi nghiến răng nghiến lợi chờ cơn đau dữ dội ập đến.
Xoẹt——Lưỡi dao sắc nhọn xé thịt, tôi nghe thấy tiếng máu phun ra.Tên tóc vàng đâm được người, lập tức rút dao ra.Máu đỏ theo lưỡi dao rút ra lập tức phun trào, rơi xuống đất, tụ lại thành vũng nhỏ.Tôi tái mặt, cả người chợt lạnh lẽo, cổ họng như bị bóp lấy, cứng đờ người nhìn người kia lại một lần nữa chắn trước mặt mình.Máu đỏ trên mặt đất phản chiếu khuôn mặt của tôi lúc này, từng gợn sóng làm biến dạng vẻ mặt gần như điên cuồng và hung dữ của tôi.
Anh loạng choạng lùi lại một bước, bụng dưới của anh đỏ bừng, tôi run rẩy vội lấy lòng bàn tay che lại, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ngăn được dòng máu không ngừng tuôn ra từ cơ thể anh.
Trong giây lát, những ngón tay run rẩy bị chất lỏng lạnh lẽo nhuộm đỏ.
Linh hồn của tôi bị tàn nhẫn kéo ra khỏi cơ thể, lại bị ngoại lực mạnh mẽ nhét vào lớp vỏ da nhăn nheo, nó bị gấp lại và ép chặt cùng với những mảnh xương gãy cùng nội tạng bị nghiền nát của tôi.
Đôi mắt đầy tơ máu, tôi dường như chết đi sống lại.