Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu

Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu
Chương 30



Quý Mông còn mua trước ba con gấu bông và một đống thiệp chúc mừng ở trên mạng. Thiệp chúc mừng cũng khá được ưa chuộng, nếu không biết tặng quà gì thì cứ nhắm mắt chọn thiệp chúc mừng.

Gấu bông được cô lựa chọn cẩn thận. Rùa bông màu đen trong phim hoạt hình kinh điển là dành cho Trì Sư, hồ ly bông nhỏ màu hồng nhạt là tặng cho Đàm Tụng Nhã, còn có một con mèo bông màu đen cực kỳ ranh mãnh, có lẽ cô sẽ giữ lại cho mình, hoặc có thể sẽ... tặng được.

Vào buổi chiều của đêm Bình An, sau khi tan học, Quý Mông không ăn cơm tối ở trường mà về nhà lấy ba túi quà căng phồng nhét vào cặp sách, sau đó cô mua một chiếc bánh rán ngũ cốc ở trên đường để làm bữa tối.

Trường Trung học Số Một có rất nhiều người chạy về nhà lấy quà như cô, khá nhiều học sinh dùng cặp sách để lén đem quà vào trường, có người to gan hơn thì trực tiếp ôm vào lòng, mang vào khuôn viên trường dưới ánh mắt chết chóc của các chú bảo vệ.

Quý Mông vừa vào trường đã cảm nhận được bầu không khí vui vẻ sôi động, tâm trạng cô cũng phấn khích theo, bước chân của cô nhanh hơn bình thường rất nhiều, gần như là chạy chậm vào lớp.

Còn nửa tiếng nữa mới tới tiết tự học buổi tối, bình thường giờ này không ít bạn trong lớp đang ở bên ngoài ăn tối hoặc đi dạo trên sân thể dục, nhưng hôm nay hầu như toàn ở trong lớp.

Cô nhìn thấy những tấm thiệp chúc mừng được kẹp trong sách và các góc của hộp quà lộ ra khỏi ngăn bàn, còn nhìn thấy có người đang thử đeo khăn quàng cổ và đội mũ mới.

Quý Mông về chỗ, vị trí bên cạnh vẫn trống không, mặt bàn và trong ngăn bàn chất đầy táo, thiệp chúc mừng và quà. Ánh mắt của cô ngừng trên đó một lát rồi treo cặp sách của mình lên.

“Mông Mông!” Trì Sư phấn khích chạy tới chiếm chỗ của Liêu Kiệt, trong tay cô ấy cầm một hộp quà màu xanh tinh xảo: “Đêm Bình An và lễ Giáng Sinh vui vẻ ~”

“Cảm ơn nhé.” Quý Mông nhận lấy quà rồi lấy một chiếc túi màu xanh lá ra khỏi cặp sách: “Tặng cậu, chúc cậu ngày lễ vui vẻ.”

Trì Sư vuốt túi quà, đôi mắt lập tức sáng lên: “Là gì vậy? Gấu bông à?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Mông gật đầu, Trì Sư mở ra ngay lập tức, vừa mở ra đã thấy đầu gấu bông, cô ấy lộ vẻ mặt bất ngờ: “Sao cậu biết mình muốn con gấu bông này!? Cuối tuần trước mình đến khu trò chơi điện tử để gắp, mình tiêu hơn ba mươi tệ cũng chưa gắp được con này!”

“Bởi vì cậu từng nói với mình.”

“Ơ, mình từng nói á?”

“Ừ, vào lúc tan học hôm thứ Ba, cậu đã nhắc tới một chút.”

Trì Sư bỗng cảm động tới nỗi nước mắt lưng tròng, cô ấy rời khỏi ghế và ôm lấy Quý Mông cọ tới cọ lui: “Hu hu hu mình yêu cậu quá Mông Mông ơi, mình chỉ tùy tiện nói một câu mà cậu cũng nhớ kỹ, cậu chính là thiên thần nhỏ chu đáo nhất!”

Quý Mông mỉm cười và vỗ lưng cô ấy: “Cậu thích là được rồi.”

Vừa dứt lời, Quý Mông đã cảm nhận được một ánh mắt khó có thể bỏ qua dừng trên mặt mình. Cô không ngước mắt đi tìm, bởi vì bóng dáng của người nọ đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Lần đầu tiên anh mặc một chiếc áo len cashmere màu đỏ, nhưng lại rất hợp với dịp này, màu sắc tươi sáng khiến khuôn mặt anh trắng như tuyết, khí sắc(*) rất tốt, thân hình vừa cao ráo vừa rắn rỏi.

(*) Vẻ mặt và tinh thần, trạng thái cảm xúc.

Quý Mông nghe thấy tiếng nhịp tim của mình, cảm nhận được mạch bên tai đang đập liên tục.

Dù cô biết anh đẹp, nhưng lúc này cũng không khỏi ngẩn ngơ một lúc —— Đêm nay anh quá đẹp.

“Đương nhiên thích rồi!” Trì Sư vui vẻ ôm gấu bông về chỗ của mình. Cô ấy thật sự rất thích con gấu bông này nên đã quên mất việc thúc giục Quý Mông mở quà mình tặng.

Quý Mông cũng tiện thể thu hồi ánh mắt, cô ngồi xuống mở quà. Trì Sư tặng cô một chiếc vòng tay đậu đỏ, cô từng thấy trong khoảnh khắc, là kiểu dáng rất phổ biến cách đây không lâu, giá cả cũng không rẻ.

Quý Mông đeo vòng lên cổ tay, làn da của cô không quá trắng trẻo, trông ấm hơn màu da trắng lạnh của Lục Chỉ, cộng thêm việc xương cổ tay nhỏ nhắn, đeo vòng tay màu đen và đậu đỏ màu đỏ sẫm có vẻ rất xinh xắn.

Quý Mông rất thích, hơn nữa, nếu không tính những chiếc kẹp tóc và dây buộc tóc mà bà Quý mua cho cô hồi bé thì đây là món trang sức đầu tiên cô nhận được từ nhỏ đến lớn.

Cô muốn nói với Trì Sư rằng mình rất thích món quà này nên cô ngửa người ra phía sau định gọi người, nhưng tầm mắt lại bị chàng trai bên cạnh chắn hơn một nửa.

Chàng trai nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay trên cổ tay của Quý Mông, vẻ mặt trông rất không vui, môi đẹp mím chặt, khóe môi kéo thẳng.

——Anh bị sao thế?

Quý Mông chậm rãi suy nghĩ trong lòng, đôi mắt lại không nỡ rời khỏi khuôn mặt anh, mấy giây sau cô mới thu hồi như không có chuyện gì.

Lục Chỉ cũng không nhìn cô nữa, anh nghiêm mặt, ném hết thiệp chúc mừng trên mặt bàn và trong ngăn bàn vào thùng rác, rồi lại ôm một đống quà và táo lên bục giảng.

Mọi người nhìn hành động của anh, vẻ mặt khác nhau.

Lục Chỉ hoàn toàn không để ý tới họ, anh duỗi tay và nhìn về phía Quý Mông: “Giấy note, cho tôi mượn một tờ.”

Quý Mông đưa cả tập cho anh, anh xé một tờ ra rồi cúi đầu tìm bút ở trong ngăn bàn một hồi lâu mới tìm được một chiếc, lúc chuẩn bị viết lại phát hiện nó đã cũ nên không sử dụng được, mực nước bên trong đã khô.

Quý Mông im lặng đưa bút trong tay cho anh trước khi anh mở miệng.

Lục Chỉ mím môi, tỏ ra bối rối hiếm thấy rồi im lặng nhận lấy.

Trên bút vẫn còn sót lại hơi ấm của cô, điều này khiến anh không nhịn được mà cuộn tròn ngón tay.

[Tự lấy.]

Sau khi viết xong hai chữ to rồng bay phượng múa, Lục Chỉ trả lại bút rồi dán giấy note lên hộp quà, sau đó không quan tâm những món quà này sẽ rơi vào tay ai nữa.

Có một cô gái trong lớp lặng lẽ khóc, bạn cùng bàn của cô ấy thấy vậy thì chỉ có thể nhỏ giọng an ủi cô ấy.

Hành động này của Lục Chỉ trực tiếp khiến những người tặng quà cho anh cảm thấy rất xấu hổ, không ai không biết xấu hổ mà đi lên lấy lại quà của mình, nhưng đối với anh mà nói thì xử lý như vậy chẳng có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng nếu những món quà này cứ được đặt trên bục giảng thì không được, dù các giáo viên không nói nhưng chiếm bục giảng thì dạy học kiểu gì?

Quý Mông do dự hai phút: “Mấy thứ kia đặt trên bục giảng không ổn lắm, có thể đặt lên bệ cửa sổ không?”

“Ờ.” Lục Chỉ đáp lời rồi lại đứng dậy bê quà đi.

Quý Mông thầm thở dài, tay phải vô thức sờ lên cặp sách, xuyên qua mấy lớp vải cảm nhận được hình dáng của con gấu bông bên trong.

Cảm thấy trong lòng hơi bối rối, Quý Mông nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa mới vào học, cô cầm theo gấu bông được gói bằng giấy màu hồng nhạt đi tới khu vực của lớp mười, định tặng gấu bông cho Đàm Tụng Nhã.

Đàm Tụng Nhã cũng đến tìm cô, hai người gặp nhau ở bồn hoa nhỏ dưới tòa nhà, hai người trao đổi quà với nhau rồi trò chuyện vài phút mới quay lại lớp.

Sau khi tiếng chuông của tiết tự học buổi tối vang lên, bầu không khí sôi động trong trường mới dần hạ nhiệt.

Bài kiểm tra trong tay Quý Mông được lật sang một trang khác, động tác nhỏ này không hề gây sự chú ý nào trong lớp, nhưng Lục Chỉ ở bên cạnh lại ngồi ngay ngắn dậy như thể bị giật mình. Hành động ấy khiến cô sợ tới mức run cả tay, bài thi trong tay bị cô xé rách, suýt chút nữa đã rách làm đôi.

Cô yên lặng liếc bạn cùng bàn, sau đó tìm băng dính trong suốt để dán bài thi lại.

Lục Chỉ không có phản ứng gì, chỉ là vẫn luôn dõi theo cô khi cô tìm băng dính.

Tiết tự học thứ nhất của buổi tối kết thúc, Quý Mông và Trì Sư cùng nhau đi vệ sinh. Cô đeo vòng tay đậu đỏ vừa nhận, Trì Sư khen đẹp và khen ánh mắt của mình tốt, sau khi biết được đây là món trang sức đầu tiên Quý Mông nhận được, cô ấy ưỡn ngực đắc ý.

“Đây là danh hiệu mà sau này bạn trai cậu cũng không có, món thứ nhất là do mình tặng!” Cô ấy nói.

Cả hai là bạn thân với tính cách hợp nhau, quan hệ tương đối thân thiết, từng bị bạn học trong lớp đồn đoán không biết có phải đồng tính nữ hay không khá nhiều lần. Nhưng rõ ràng hai người đều thẳng tới mức không thể thẳng hơn, tuy nhiên tình bạn cũng là tình cảm, cũng có d*c v*ng chiếm hữu và sự hiếu thắng khi đối mặt với người khác.

Trì Sư cũng có, cô ấy nghĩ đây là người bạn tốt nhất của mình, có thể là tốt nhất đời này. Cô ấy sẽ tưởng tượng như chơi cờ tỷ phú, mở khóa hết khu vực này tới khu vực khác trên bản đồ tình bạn giữa hai người, thắp sáng hết danh hiệu này tới danh hiệu khác, biến mình thành người bạn tốt nhất và mãi mãi của Quý Mông.

Quý Mông có phát hiện được điều này, cô không có cảm giác nghi thức như vậy, nhưng cũng sẽ vui vẻ khi được bạn bè quý trọng.

Hai người vui vẻ quay lại lớp, Quý Mông nói nhiều nên hơi khát nước, lúc lấy bình nước thì ánh mắt của cô chợt dừng lại.

Trong ngăn bàn bỗng có một hộp quà tinh xảo màu vàng nhạt. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ai tặng vậy? Đây là phản ứng đầu tiên của Quý Mông, cô hoang mang cầm hộp quà lên, trọng lượng không quá nặng nhưng cũng không được coi là nhẹ, tạm thời cô không đoán ra được bên trong là gì.

Cô vẫn đang nghĩ, rốt cuộc ai là người tặng món quà này?

Người nào tặng quà cho cô, cô đều tặng lại cho người đó, hơn nữa chuyện tặng quà không phải nên là hai bên đều biết ư? Tại sao món quà này lại lặng lẽ bị bỏ vào ngăn bàn của cô, nhưng lại không ai tới nói với cô?

Quý Mông nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu định hỏi Lục Chỉ có thấy ai đặt đồ vào ngăn bàn mình hay không, lại thấy Lục Chỉ dứt khoát quay đầu, xoay cái gáy lại về phía cô.

Tóc ngắn màu đen mềm mại mượt mà, trông như tơ lụa tốt nhất khiến người ta không nhịn được mà muốn sờ vào.

Quý Mông siết chặt hộp quà, bên ngoài hộp quà là một lớp vải nhung mềm mại, cảm xúc khi vuốt rất tốt, nhưng cô cảm thấy chắc chắn không tốt bằng sờ cái đầu đen tròn kia.

Cuối cùng vẫn không hỏi anh, cô cẩn thận mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ màu bạc, mặt đồng hồ có logo hãng, rất đẹp, đồng thời cũng rất đắt.

Quý Mông cảm thấy đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay, cô phải tìm được bạn học tặng quà và trả lại chiếc đồng hồ này.

Quà quá đắt sẽ mang lại áp lực cho người nhận, đặc biệt là Quý Mông vẫn trong lứa tuổi không có tiền và chưa thể kiếm tiền, cô càng không dám nhận món quà như vậy, dù là ai tặng.

Nhưng cô vẫn chưa khoanh vùng được những người tình nghi, cũng không thể đi hỏi từng người rằng “có phải cậu tặng đồng hồ cho mình không”.

Hơn nữa, ai lại tặng cô món quà đắt tiền như vậy?

Khi đang đắn đo suy nghĩ, cái đầu đen bên cạnh bỗng động đậy, sống lưng anh có vẻ hơi cứng đờ, động tác quay đầu cũng có chút cố tình.

Trong lòng của Quý Mông bỗng hiện ra một suy đoán vớ vẩn.

Không, có lẽ không được coi là vớ vẩn.

Cô xoa ấn đường theo bản năng, lại yên lặng không tiếng động nở nụ cười vừa kiềm chế vừa phức tạp.

Quý Mông buông hộp quà ra, giả vờ không thấy ánh mắt nhìn trộm của bạn cùng bàn, cô lấy túi quà màu đồng còn sót lại ra khỏi cặp, bỏ vào ngăn bàn như không có việc gì, và tiếp tục làm bài thi như chưa có chuyện gì xảy ra.
 
Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu
Chương 31



Lục Chỉ nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt oán hận, chưa được mấy giây đã giận dỗi quay đầu sang bên kia, đôi tai ửng đỏ lặng lẽ nhắc nhở nỗi lòng của chủ nhân.

——Anh không nói đó là quà mình tặng đâu, anh không cần cô tặng quà lại!

Tuy nhiên trong tiết tự học cuối cùng của buổi tối, lúc Lục Chỉ lấy máy tính bảng, tay anh chạm vào một chiếc túi plastic, nghe được âm thanh giòn giã chói tai, mắt anh bỗng bừng sáng, anh trực tiếp lôi chiếc túi đó ra, ngón tay thon dài kéo nơ bướm, cởi sợi dây ở miệng túi ra.

Một con mèo bông nhỏ màu đen được làm rất đẹp lộ ra, con ngươi màu vàng phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, một bên khóe miệng nhếch lên, trông hơi kiêu ngạo.

Lục Chỉ bóp con mèo đen nhỏ, phát hiện chân tay và đuôi của nó có thể cử động được, anh lấy ngón tay véo nó, con mèo đen nhỏ này có thể ngồi, nằm bò hoặc đứng, cái đuôi đen dài phía sau cũng có thể bị anh vặn thành đủ loại đường cong. Chơi một lúc, Lục Chỉ mới phát hiện có hai cục tròn lông xù được khâu ở gốc đuôi của con mèo đen nhỏ, anh ôm tâm trạng kỳ quái bóp hai cái, phát hiện cảm giác rất tốt, “bi” giống như kẹo dẻo từng ăn hồi bé, bộ phận được thêm vào này rõ ràng khác với bộ phận khác, vì thế tâm trạng của anh càng kỳ quái hơn.

Anh dịch mông của con mèo đen nhỏ sang một bên, vui vẻ cong môi.

Ngoại trừ hai viên “bi” nhỏ gai mắt kia, không hiểu sao anh lại cảm thấy con mèo đen nhỏ này hơi giống lớp trưởng. Tuy lớp trưởng cổ hủ cứng nhắc, cũng chưa từng cười như vậy, nhưng anh cảm thấy hai người khá giống nhau, giống mà không có bất cứ lý do gì.

May mà Quý Mông không nói là con mèo đen nhỏ này được đặt làm theo dáng vẻ của anh, nếu không chắc chắn anh sẽ xù lông phản bác.

Lục Chỉ cất mèo đen nhỏ vào ngăn bàn, sau khi nhìn một lúc thì ngáp một cái rồi nằm lên bàn ngủ bù tiếp.

Quý Mông nhích tới chỗ anh như ăn trộm, sau khi thấy hơi thở của anh dần dài hơn, cô lấy đồng hồ và hộp quà ra rồi nhét vào ngăn bàn của anh.

Sau khi vừa cẩn thận vừa chậm rãi làm xong mọi thứ, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng tảng đá trĩu nặng trong lòng cũng rơi xuống đất, cô bình tĩnh lại rồi đi làm bài.

Lục Chỉ nghĩ rằng tâm trạng vui vẻ của mình có thể kéo dài mấy ngày, nhưng khi tiếng chuông tan học vang lên, anh chuẩn bị lấy mèo đen nhỏ thì lại nhìn thấy một hộp vuông quen thuộc, anh bỗng nhận ra gì đó.

Anh giữ tay Quý Mông đang dọn sách vở ở bên cạnh lại theo bản năng: “Đợi đã.”

Quý Mông giật hết cả mình: “Sao vậy?”

Lục Chỉ nheo mắt, đôi mắt phượng hẹp dài kia trông hung dữ tới nỗi có thể hù dọa được người ta. Anh lấy hộp vuông đó ra, sau khi thấy rõ thì “a” một tiếng: “Ý gì đây?”

“...Đắt quá.” Quý Mông giật giật cánh tay, không thể rút ra, nhưng giọng điệu rất kiên quyết: “Tôi không nhận được.”

Lời còn chưa nói xong, Lục Chỉ đã nhíu mày: “Không đắt, cậu nhận đi.”

Với anh mà nói, ngoài mua màu và dụng cụ vẽ tranh, bình thường anh không có chỗ tiêu tiền, hơn nữa tuy bố anh là người nắm quyền trong nhà, nhưng xét về mặt tiền bạc thì chưa từng cho anh ít, cho nên quả thực chiếc đồng hồ này không quá đắt.

Quý Mông mím môi, nói thật: “Với tôi mà nói thì rất đắt, tôi sẽ không nhận những món quà nằm ngoài khả năng chi trả của mình, bởi vì tôi không thể nào tặng cậu một món có cùng giá trị.”

Lục Chỉ muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới chuyện trước đây hai người bị nghi ngờ yêu sớm nên đành nhịn xuống: “Đợi người đi rồi chúng ta nói tiếp.”

Quý Mông đành phải bảo Trì Sư về nhà trước, cô lề mà lề mề dọn đồ, bình thường cô chịu trách nhiệm khóa cửa buổi tối nên cũng không có ai để ý việc cô ở lại cuối cùng. Chỉ có bạn cùng bàn của cô gái vừa khóc lúc tối, chú ý tới Lục Chỉ ngồi tại chỗ không đi, ánh mắt của cô ấy hơi phức tạp.

Rất nhanh trong lớp chỉ còn lại Quý Mông và Lục Chỉ, trên hành lang cũng không có học sinh khác.

Trong khoảng thời gian này Lục Chỉ mới bình tĩnh lại: “Chiếc đồng hồ này không nằm ngoài khả năng chi trả của tôi, tôi... Lần trước cậu đưa tôi đến phòng y tế trường, vừa khéo tới lễ Giáng Sinh, tôi cảm thấy tặng cậu một chiếc đồng hồ hẳn là không sao, cậu không thể ép tôi phải nhân nhượng khả năng chi trả của cậu, tựa như tôi cũng không cần nhận món quà đắt tiền từ cậu, tôi... rất thích con mèo này, chỉ cần thích là được rồi mà, tại sao phải nhìn giá?”

Anh suy nghĩ và phản bác dựa trên lời từ chối của Quý Mông, anh có lý lẽ của riêng mình.

Cô nói nó quá đắt với cô, vậy anh nói mình cảm thấy không đắt, cô nói cô không trả nổi, anh bèn nói mình thích mèo đen nhỏ.

Trong lúc nhất thời, Quý Mông không nghĩ ra nên phản bác như thế nào.

Sau khi im lặng một hồi, cô nói: “...Tôi vẫn không thể nhận.”

Lục Chỉ giận tới mức ngực phập phồng: “Cậu muốn khiến tôi tức chết à?”

“...” Quý Mông khó xử nhìn anh: “Tôi nhận tấm lòng thôi được không? Quà nhẹ tấm lòng nặng, có tấm lòng là được rồi.”

Cơn giận trong lòng Lục Chỉ dừng lại, sau đó tan thành mây khói, nhưng anh vẫn khô khan nói: “Không được, đồ tôi đã tặng thì sẽ không lấy lại nữa.”

Quý Mông cảm thấy cuộc tranh luận này đã đi tới đường cùng, hai người đều không thể thuyết phục đối phương, cũng không muốn thỏa hiệp.

Cô có thể nói là mình không thích chiếc đồng hồ kia ư?

Không thể, điều ấy quá trái lương tâm.

Nhưng trên sự thích đó, là áp lực nặng nề tượng trưng cho sự chênh lệch giữa hai người. Sự chênh lệch này không hẳn là về trình độ kinh tế, còn có sự chênh lệch về nhận thức giữa hai bên. Không có ai tốt ai xấu, cũng không có ai đúng ai sai, sự chênh lệch vẫn tồn tại một cách khách quan.

Quý Mông không nói gì, Lục Chỉ cũng tức tới mức không muốn mở miệng, hai người im lặng ngồi trong lớp.

Kim phút lặng lẽ di chuyển ba lần, Quý Mông thấy thời gian không còn sớm, mà bà Quý vẫn đang chờ cô ở ngoài trường, cô không thể không mở miệng trước để kết thúc tình trạng bế tắc: “Tôi có thể yêu cầu cậu một món quà khác không?”

Lục Chỉ sửng sốt, tròng mắt xoay chuyển, anh gật đầu: “Cậu nói đi.”

“Một tấm thiệp chúc mừng.” Cô nói: “Cậu tặng tôi một tấm thiệp chúc mừng đi.”

Dù chỉ có năm chữ đơn giản “lễ Giáng Sinh vui vẻ”, chỉ cần là anh viết, cô đều rất trân trọng.

“...Ừ.” Lục Chỉ nói xong thì đứng dậy: “Ngày mai tặng cậu.”

Anh cầm lấy áo khoác, cất đồng hồ vào túi, bỏ con mèo đen nhỏ vào túi quà màu đồng rồi cầm trên tay: “Đi thôi.”

Quý Mông đeo cặp sách, tắt đèn trong lớp rồi đi theo sau anh ra khóa cửa lớp, hai người cùng đi ra ngoài với khoảng cách bằng một người.

Lúc này hầu hết các lớp học đã tối sầm, khu dạy học cũng không còn mấy học sinh, nhưng những người đi cuối thường rất thích la hét hoặc chạy lung tung trên hành lang vào lúc này, thậm chí còn có người lén mang kiếm đồ chơi phát sáng, miệng lẩm bẩm, chuyên chọn thời gian này để phát bệnh kỳ quái.

Khi giáo viên kiểm tra đến mắng thì những người đó nhanh chóng bỏ chạy.

Quý Mông và Lục Chỉ cũng bước nhanh hơn, tuy hai người đều cảm thấy mình trong sạch, nhưng nếu bị giáo viên kiểm tra bắt được vào lúc này thì vẫn hơi phiền phức.

Hai người tách ra khi cách cổng trường một đoạn, Quý Mông thấy bà Quý, Lục Chỉ cũng thấy được nên tự giác tránh ra.

Dù gì bà Quý cũng không quen biết Lục Chỉ, bà chỉ thấy chàng trai này đẹp trai nên nhìn nhiều hơn chứ không nghĩ nhiều, khi con gái đến trước mặt thì bà ôm lấy bả vai của cô và hỏi: “Sao đêm nay ra muộn thế?”

Quý Mông không giỏi nói dối, chỉ có thể nói một cách mơ hồ: “Trong lớp có việc phải xử lý ạ.”

Bà Quý chỉ nghĩ rằng có bạn học kéo cô lại hỏi chuyện, hoặc là đêm nay là đêm Bình An nên trong lớp có khá nhiều chuyện: “Lạnh không? Mặt đỏ hết cả lên rồi.”

Quý Mông không thích che mặt lại bởi vì đeo kính, có đôi khi ra ngoài bị gió đập vào mặt, cô bèn dùng găng tay che lại: “May mà gió đêm nay không quá lớn, cũng có thể tại trong lớp ấm quá nên mặt mới đỏ.”

Bà Quý không nói gì nữa, hai mẹ con nhanh chóng lên xe.

Quý Mông bỏ cặp ra ghế sau, thắt chặt dây an toàn, khi xe nhà mình đi qua hiệu sách, cô thấy Lục Chỉ.

Anh đang chọn thiệp chúc mừng.

Quý Mông thu hồi tầm mắt, dựa người lên ghế, nhìn con đường phía trước và nở một nụ cười.

Tốt thật, cô nghĩ, Lục Chỉ là người rất tốt, bản chất hồn nhiên và tốt bụng, cô thích anh không chỉ vì anh đẹp trai.

Lục Chỉ không biết mình lại nhận được một đánh giá cao, anh đang chọn thiệp chúc mừng trong hiệu sách.

Lúc này thật ra trên kệ để thiệp chúc mừng cũng không có gì để chọn, toàn là những thứ người khác chọn thừa lại, hoặc là thiệp có phong cách hơi trẻ trâu đối với học sinh cấp ba.

Anh nhíu mày tìm kiếm, cuối cùng tìm được một tấm thiệp trông cũng được ở phía dưới rồi cầm đi tính tiền.

Anh là một vị khách hiếm hoi của hiệu sách, lại mua một tấm thiệp chúc mừng mà chỉ có con gái mới thích vào lúc này, thu ngân nhìn anh vài lần, trong mắt tràn đầy suy đoán.

Lục Chỉ cầm thiệp chúc mừng rời đi, tài xế nhà họ Lục đã chờ ở ven đường một lúc lâu.

Tất nhiên tài xế cũng thấy anh mua thiệp chúc mừng, những năm trước chưa từng thấy tình huống như vậy, nên ông ấy tùy tiện hỏi: “Cậu chủ muốn tặng quà cho bạn học vào lễ Giáng Sinh năm nay à?”

“Vâng.” Lục Chỉ trả lời, lật tấm thiệp màu hồng nhạt ra: “Về nhà của ông nội cháu đi.”

Đêm nay tâm trạng anh tốt, anh không muốn về nhà nhìn thấy gương mặt chết chóc khiến mình khó chịu của bố, vẫn là nhà ông nội thoải mái tự do, tiện thể bỏ mèo đen nhỏ ở phòng ngủ bên đó.

“Được.” Tài xế quay đầu xe, xe lái về một hướng khác.

Xe đậu ở cửa trước sân, sau khi Lục Chỉ xuống xe thì tài xế rời đi. Anh đẩy cổng ra, thấy phòng ngủ của ông Lục ở tầng một vẫn còn sáng đèn, phòng khách cùng bật đèn ngủ. Anh di chuyện rất nhẹ nhàng, trong tay là quà và thiệp chúc mừng, rón ra rón rén đi vào bên trong, nhưng lúc mở cửa vẫn bị chú Hà nghe thấy. Phòng ngủ của chú ấy ngay cạnh phòng khách, chú ấy mặc áo khoác ra ngoài, nhìn thấy là anh thì gật đầu.

Lục Chỉ cũng không nói gì, anh chỉ chỉ về phía phòng ngủ của mình, bước chân dài lên tầng hai.

Chú Hà nhìn bóng dáng cao thẳng của cậu chủ nhà mình, nghĩ lại cảnh tượng vừa thấy, chú ấy lắc đầu và bật cười.

Lục Chỉ ngồi xuống trước bàn làm việc, mở phong bì đựng thiệp chúc mừng ra, anh lấy một chiếc bút máy rồi suy nghĩ nên viết gì.

Lễ Giáng Sinh vui vẻ? Không được, quá có lệ, viết tiếng Anh cũng không chu đáo, vậy còn có câu chúc nào khác nữa không?

Lục Chỉ bực bội vò đầu bứt tóc rồi ném bút máy ra, đôi mắt liếc qua túi quà cạnh tay, anh mở và lấy con mèo đen nhỏ kia ra, lúc định vứt túi quà, anh chạm vào một góc cứng cứng.

Hoá ra dưới đáy túi quà có một tấm thiệp chúc mừng màu xanh da trời, tấm thiệp chỉ to bằng lòng bàn tay của anh, vừa mở ra đã thấy chữ thể sấu kim(*) mà Quý Mông giỏi nhất.

(*) Sấu kim thể: Là chữ thư pháp được sáng tạo bởi hoàng đế Tống Huy Tông, tên hiệu là Triệu Cát. Ông dùng một loại bút đi nét, bút tỉa họa tiết nhỏ để viết chữ và tạo ra nét rất riêng, vì thấy chữ đẹp và có tính thẩm mỹ cao nên mọi người gọi là Sấu Kim Thể.

[To: Lục Chỉ

Lễ Giáng Sinh vui vẻ

—— Quý Mông]

Lục Chỉ bật cười, vừa rồi mình còn nghĩ năm chữ này quá có lệ, kết quả cô lại viết năm chữ ấy.

Có điều, xét đến tính cách cứng nhắc của lớp trưởng, lại nghĩ tới việc cô nghiêm túc viết năm chữ này, Lục Chỉ không cảm thấy 5 chữ này có lệ nữa, không hiểu sao lại hiểu ra được một ý nghĩa trang nghiêm nào đó.

Anh biết mình nên viết gì rồi.

——

Ngày hôm sau, sáu giờ sáng ông Lục và chú Hà đã dậy.

Ông Lục tập Thái Cực Quyền trong sân, chú Hà thì nấu bữa sáng rồi pha trà trong sân.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện.

Chú Hà châm trà: “Tối qua cậu chủ tới đây, mặc một chiếc áo len màu đỏ, màu sặc tươi sáng, rất tôn da.”

Ông Lục hừ một tiếng: “Thằng nhóc kia đẹp, giống bà nội nó, miệng và mắt giống bà nội y như đúc, nhưng lại nóng tính, hoàn toàn không thừa hưởng được một chút dịu dàng thanh lịch nào của bà nội nó!”

Chú Hà nghe vậy thì mỉm cười, chú ấy đã từng nghe mấy lời cằn nhằn này không biết bao nhiêu lần, cũng không thấy ông Lục thật sự ghét bỏ cháu trai mình, chẳng phải còn chiều như bảo bối trong lòng sao?

“Hôm nay là Giáng Sinh, tối qua là đêm Bình An, bây giờ người trẻ tuổi rất thích những ngày lễ như vậy.” Chú Hà chỉ về phía phòng ngủ của Lục Chỉ: “Chiếc áo len đỏ của cậu chủ trông rất có không khí lễ hội, tối qua khi về nhà trông tâm trạng cũng không tệ, có lẽ không khí lễ hội trong lớp rất vui vẻ.”

“Thằng bé có thể thích ngày lễ của nước ngoài như vậy á?” Ông Lục không tin: “Nghỉ lễ truyền thống mà thằng bé còn thiếu kiên nhẫn, thằng bé không thích kiểu ngày lễ của nước ngoài đâu, có lẽ tâm trạng tốt không phải do lễ Giáng Sinh.”

Chú Hà đảo mắt, lại hạ giọng xuống thấp hơn: “Vậy có lẽ do nhận được quà, ông không biết đâu, tối qua lúc cậu chủ vào nhà, trong lòng còn ôm một túi quà, tay còn cầm một tấm thiệp chúc mừng, màu hồng nhạt.”

Ông Lục lập tức tràn đầy sức sống: “Thiệp chúc mừng màu hồng nhạt? Vậy chắc chắn là thư tình cô gái nào tặng thằng bé rồi. Thằng nhóc này, từ bé đến lớn chưa từng nhận quà của con gái, ông còn nghĩ nó ngốc, nó thì hay rồi, lớp mười hai lại đi nhận!”

Ông ấy nghĩ, dù sao cháu trai mình cũng không học hành đàng hoàng để thi đại học, yêu sớm thì yêu sớm thôi, nhưng không thể ảnh hưởng đến con gái nhà người ra, ngộ nhỡ thành tích của bạn học nữ đó tốt thì sao? Nghĩ như vậy, ông ấy lại hơi buồn rầu.

Chú Hà không nhận ra ông ấy đang băn khoăn, chú ấy mỉm cười: “Vừa nhận thiệp vừa nhận quà, chắc chắn quan hệ của bạn học nữ này và cậu chủ không bình thường, cháu thấy ——”

Lời còn chưa nói xong, hai người đã nghe thấy tiếng mở cửa sổ vang lên trên đầu, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nhân vật chính của câu chuyện đang đen mặt nhìn xuống.

“Cách âm ở nhà cũ không tốt lắm đâu.” Lục Chỉ cạn lời chết đi được, vừa mở mắt đã nghe thấy ông nội và chú quản gia nói về mình, cũng chưa hỏi mình mà đã nói lý lẽ rõ ràng, còn gán tội “yêu sớm” cho anh: “Cháu không yêu sớm.”

Nói xong, anh đóng cửa sổ, quay lại giường ngủ nướng.

Ông Lục và chú Hà liếc nhìn nhau, đều nhíu mày vì lời nói của Lục Chỉ.

Ông Lục khẽ mắng:”Thằng nhóc thối đỏ mặt rồi kìa, tưởng ông không thấy chắc?”
 
Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu
Chương 32



Chú Hà cười không nói gì, đúng lúc nước sôi, chú ấy bỏ một ít lá trà vào nấu.

Sau khi ông Lục tập Thái Cực Quyền xong, ông ấy và chú Hà ở trong sân uống trà một lát, người đọc báo người xem điện thoại. Bữa sáng nấu xong thì Lục Chỉ cũng chậm rãi thức dậy, anh ngáp một cái rồi xuống tầng ăn sáng.

Ông Lục không nhìn nổi dáng vẻ lười biếng của anh, đặc biệt là một chàng trai đẹp trai, quần áo không mặc đàng hoàng, một bên tay áo len rũ xuống, không biết xắn tay áo lên, trông lôi thôi lếch thếch, không hề có vẻ giỏi giang.

Lục Chỉ đón nhận ánh mắt của ông nội, anh bĩu môi kéo tay áo lên trên, để lộ tay ra ngoài.

Lúc này ông Lục mới hài lòng, nhưng ông nhìn một lúc rồi lại phát hiện hình như cháu trai mình quá trắng? Vốn dĩ đã trắng như con gái, bây giờ mặc quần áo màu sắc tôn da, nước da ấy trắng như quả trứng luộc mới bóc vỏ trong tay ông ấy, trông có giống con trai tí nào không?

“Sao vậy ạ?” Lục Chỉ cắn một miếng trứng luộc, đối diện với ánh mắt bắt bẻ của ông nội mình, anh bĩu môi: “Sáng sớm tinh mơ, cháu không hề chọc ông.”

Ông Lục hừ một tiếng, bỏ trứng luộc vào cháo: “Trông như con gái, còn không đáng yêu bằng con gái, ông không thèm nói chuyện với cháu.”

Lục Chỉ:???

“Mức độ viễn thị của ông lại tăng rồi à?” Lục Chỉ trợn mắt: “Cháu giống con gái, cháu? Ông quên mất lý do cháu bị mời phụ huynh đến trường là gì à?”

Vì lâu lắm rồi cháu trai mình không bị mời phụ huynh nên ông Lục nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra lý do lần trước ông ấy được giáo viên mời đến trường, là bởi vì thằng nhóc này một mình đánh năm cậu con trai, năm cặp bố mẹ tới trường khóc lóc kể lể. Sau đó ông ấy thấy thằng nhóc này chỉ bị xước da ở khuỷu tay, còn là xước da vì lúc đánh nhau bị quẹt vào mặt tường xi măng...

Ông Lục không biết nói gì nên đành nói sang chuyện khác: “Ông nghe nói hôm qua là lễ Giáng Sinh?”

“Hôm nay ạ.” Lục Chỉ không ngẩng đầu lên, anh thổi nguội thìa cháo trắng rồi sửa lại cho đúng: “Tối qua là đêm Bình An.”

Ông Lục xua tay: “Đều giống như nhau mà. Thế nào? Có phải tối qua nhận được rất nhiều quà không?’

Tay Lục Chỉ dừng lại, tiếp đó nói với vẻ mặt như bình thường: “Ờ, nhận được, năm nào cũng vậy mà.”

Anh biết thừa ông nội muốn làm gì, nếu ông ấy đã hỏi vòng vo, thì anh cũng trả lời lòng vòng.

Ông Lục tiếp tục nói bóng gió: “Vậy có nhận được món quà nào cực kỳ thích không? Những người tặng quà cho cháu phần lớn là con gái nhỉ, con gái cẩn thận, chọn quà chắc chắn đều tốt, có mắt nhìn hơn con trai các cháu.”

Những lời này trực tiếp chọc trúng tim đen của Lục Chỉ. Quý Mông không nhận đồng hồ của anh, anh lại thích con mèo đen nhỏ kia, anh bị ông nội đánh một cú chí mạng dù chỉ là đánh bừa.

Lục Chỉ không muốn nói gì hết, nếu không phải tại cháo trắng quá nóng, lúc này anh sẽ húp hết cả bát rồi bỏ chạy.

Nhưng anh không đi được, cho nên vẫn phải nghe ông Lục hỏi: “Sao không nói gì? Cháu nói với ông đi, có phải quà nhiều quá nên không nói được không?”

Trong lúc nhất thời, Lục Chỉ chẳng muốn quan tâm đến việc này nữa, nhưng anh là người miệng nhanh hơn não nên bỗng nói ra: “Chỉ nhận một món, những thứ khác vứt hết, hoặc là chất đống trong lớp, ai tặng thì người đó tự lấy lại.”

Ông Lục nghe được lời này thì cười híp cả mắt: “Nhận một cái cũng tốt, nếu nhận hết, con gái nhà người ta sẽ bảo là cháu lăng nhăng không đáng tin cậy, sẽ giận dỗi cháu. Tuy tuổi của các cháu vẫn chưa ổn định, nhưng vẫn phải nghiêm túc và thật lòng trong trong chuyện tình cảm, đừng học bố của cháu, hồi trẻ y như “hoa păng xê”(*), bị rất nhiều người ghét.”

(*) Hoa păng xê ám chỉ người đàn ông có ngoại hình đẹp, lãng mạn, quyến rũ, người đàn ông như vậy có thể được nhiều người phụ nữ vây quanh. Ngoài ra thì từ này còn mang ý xúc phạm, mắng người đàn ông này đào hoa, lăng nhăng.

“...Tình cảm gì cơ?!” Lục Chỉ cầm thìa, đôi mắt trợn tròn: “Ông đừng đoán mò, cháu chỉ, chỉ nhận một món quà thôi, đã bảo cháu không yêu sớm rồi, ông đừng mới nghe gió thoảng mà đã ngỡ mưa rơi, cháu và lớp trường chỉ là bạn học bình thường thôi.”

“Ồ?” Mắt ông Lục sáng lên: “Quà lớp trưởng lớp cháu tặng à? Có phải cô bé tóc đen kính đen, trước đây từng đến nhà đưa bài thi cho cháu không?”

Lục Chỉ im lặng, Lục Chỉ xù lông, Lục Chỉ đứng dậy bỏ chạy.

“Cháu đi học đây.” Nói một câu như vậy rồi anh chạy trối chết.

Ông Lục tặc lưỡi lắc đầu, sau đó nghĩ tới cô gái nghiêm túc, có trách nhiệm và không hề cẩu thả kia, không hiểu sao ông ấy lại cảm thấy cháu trai mình cần được người như vậy quản lý.

Khi đến trường, Lục Chỉ đã bình tĩnh lại.

Quý Mông đang đọc thuộc từ đơn tiếng Anh thì thấy một ngón tay thon dài tuyệt đẹp đặt một tấm thiệp chúc mừng màu hồng nhạt lên sách tiếng Anh của cô.

Màu hồng nhạt kia đẹp quá, giống như màu trên ngón tay của anh vậy.

“Quà đáp lễ.” Lục Chỉ nói rồi lấy một chiếc hộp màu vàng hồng ra khỏi cặp sách: “Còn cái này nữa, đừng nhìn tôi, bên trong không phải đồng hồ.”

“Cảm ơn.” Quý Mông mở cái hộp kia ra, bên trong là một chiếc la bàn to cỡ đồng xu, được cố tình làm theo kiểu retro(*), trông rất tinh xảo: “Tôi rất thích.”

(*) Retro ám chỉ những xu hướng lấy nguồn cảm hứng từ những thập niên trước.

Lục Chỉ thấy cô mỉm cười thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang chỗ khác như không có việc gì: “Ồ.”

—— Thích là tốt rồi.

Quý Mông lại mở thiệp chúc mừng ra, sau khi nhìn thấy chữ bên trong, cô bỗng bật cười.

[To: Bạn lớp trưởng

Chăm chỉ học tập, ngày nào cũng tiến về phía trước

—— Lục Chỉ]

Chắc chắn anh cố ý viết như vậy, không biết thật sự chúc phúc cho cô hay là đang trêu chọc.

Quý Mông kẹp tấm thiệp chúc mừng vào trong sách tham khảo, cô bình tĩnh lại rồi tiếp tục im lặng học thuộc từ.

Lễ Giáng Sinh gần Tết Dương Lịch, trường trung học số 1 không có truyền thống làm tổ chức tiệc mừng năm mới, mọi việc đều giao cho giáo viên chủ nhiệm các lớp tự sắp xếp.

Ông Khâu đã bàn với Quý Mông từ nửa tháng trước, năm nay vẫn tổ chức mấy tiết mục trên lớp như năm ngoái, mọi người ăn uống vui vẻ một hồi rồi về nhà nghỉ.

Quý Mông đề cập với cả lớp và tiện thể lập một danh sách tiết mục, bên trên là các tiết mục và các học sinh trong lớp tự đăng ký biểu diễn, phần lớn là một kiểu tiết mục như ca hát nhảy múa, năm nay mấy người hài hước trong lớp còn định tấu nói(*), kể chuyện.

(*) Một loại hình nghệ thuật kịch nói của Trung Quốc.

Còn về phần diễn tập, đều do các bạn học tự tiến hành, Quý Mông không phải lo lắng đi theo dõi tiến độ.

Cho nên, Quý Mông cũng không biết năm nay sẽ có bao nhiêu tiết mục bị hỏng, rồi trở thành trò cười cho lớp bàn tán.

Buổi trưa, một ngày trước kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, Quý Mông ăn trưa ở trường rồi gọi bốn chàng trai ở lại trường vào buổi trưa đi mua bóng bay, ruy băng, băng rôn, đồ ăn vặt,... Sau khi mua sắm xong thì về trang trí lớp.

Bọn họ xếp bàn ghế ở hai bên và phía cuối lớp, để lại vị trí ở giữa để biểu diễn tiết mục. Phải thổi bóng bay thật lớn, ruy băng phải được treo lên, băng rôn cũng phải được kéo lên, còn có đồ ăn vặt và nước, đều cần sắp xếp gọn gàng. Bận rộn xong, cũng sắp tới giờ vào học.

Tất cả các tiết học buổi chiều đã bị hủy, đều được dùng để chúc mừng năm mới sớm.

Quý Mông bật máy tính trong lớp lên, bảo bạn học giỏi việc này chuẩn bị các tài liệu cần thiết theo thứ tự, ví dụ như nhạc đệm, video,...

Sau khi làm xong, những chỗ ngồi có góc nhìn tốt đều đã bị chiếm, Quý Mông tùy tiện ngồi chỗ ở cửa lớp, Trì Sư đến khá muộn, chỉ có thể chọn chỗ trống còn sót lại, sau đó lại chạy tới, muốn đổi chỗ với chàng trai ngồi thứ hai.

Tình cờ chàng trai kia cảm thấy ngồi cạnh lớp trưởng áp lực quá lớn nên lập tức đồng ý đổi.

Trì Sư không ngừng cười: “Mông Mông, rõ ràng cậu ngoan như vậy, sao bọn họ lại sợ cậu nhỉ?”

Tết Dương Lịch được nghỉ ba ngày, bà Quý định dẫn Quý Mông về quê ăn tết, mấy ngày gần đây tâm trạng của Quý Mông rất tốt, nghe thấy cô ấy nói vậy thì nửa nghiêm túc nửa đùa bảo: “Bởi vì họ không ngoan, mình sẽ quản lý họ.”

Trì Sư cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô cực kỳ đáng yêu nên điên cuồng véo má cô.

Quý Mông bất lực chỉnh lại kính của mình.

Khi tiếng chuông vào học vang lên, đã có học sinh giỏi làm nóng bầu không khí đứng lên làm MC, rất nhanh đã thay đổi bầu không khí trong lớp.

Ông Khâu tới nhìn thoáng quá, dặn dò đừng quá ồn ào rồi rời đi.

Hôm nay hiếm khi Quý Mông mang điện thoại tới, cô nhìn một vòng quanh lớp rồi mở Wechat ra.

[Vào học rồi.]

Đây là tin nhắn cô gửi vào 3 phút trước.

[Lục Chỉ: Ồ.]

Đây là tin nhắn anh trả lời vào mười giây trước.

Quý Mông không biết liệu có phải nhà anh lại xảy ra chuyện hay không, vì thế cô hỏi anh: [Cậu ở trong nhà hay là ở trên đường? Có xảy ra chuyện gì không?]

Một phút sau Lục Chỉ trả lời cô: [Ở trường, không có chuyện gì.]

Cô nghiêng đầu khó hiểu: [Tiết mục đã bắt đầu rồi, cậu không tới xem à?]

[Lục Chỉ: Không xem, không có hứng thú.]

“Mông Mông, cậu nói chuyện với ai vậy?” Trì Sư kéo tay áo của cô.

Quý Mông cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên nói không có ai hết: “Đúng rồi, cậu cảm thấy tiết mục chiều nay như thế nào?”

“Khá hay.” Trì Sư đã xem qua danh sách tiết mục, biết buổi chiều ai sẽ lên biểu diễn tiết mục nào: “Mình rất mong chờ Tô Thiền và Tưởng Lệ Lệ nhảy bài [Break My Heart Myself], và cả mấy người Thẩm Hiên Di hát [Dinosaur]!”

Quý Mông nhớ hai bài này đều là bài của K-Pop, bởi vì rất thích hợp để làm sôi động bầu không khí nên được xếp ở đầu.

Cô là một người hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt ca hát nhảy múa, nhưng thấy Trì Sư chờ mong như vậy thì cũng yên tâm xem hết hai bài này.

Lục Chỉ vẫn chưa đến.

Cô ghé sát vào tai Trì Sư rồi nói: “Trì Trì, mình ra ngoài một lát, nếu thầy Khâu đến thì bảo giúp mình một tiếng nhé.”

Trì Sư không chớp mắt nhìn chằm chằm bạn học đang hát ở phía trước: “Được, cậu đi đi, về sớm một chút nha!”

Quý Mông lặng lẽ ra khỏi lớp, tiếng nhạc và tiếng hát từ cả tòa nhà lọt vào tai cô khiến cô đau cả đầu.

Quý Mông ra khỏi khu dạy học, bị gió lạnh thổi vào mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Mở điện thoại ra, cô nhìn thấy Lục Chỉ gửi một tin nhắn cho cô.

[Lục Chỉ: Đến sân bóng rổ.]

Thời gian gửi là mười phút trước.

Tim Quý Mông thắt lại, không thể nói được là cảm giác gì, cô nhấc chân chạy về phía sân bóng rổ theo bản năng.

Khi nhìn thấy hình dáng sân bóng rổ, cô mới từ từ bước chậm lại, điều chỉnh nhịp thở của mình.

Trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, lúc nhìn thấy bóng dáng đang chạy trên sân bóng rổ, cô cảm thấy có thứ gì đó muốn chui ra khỏi mặt đất. Cô ấn tay lên ngực, bước từng bước một tới.

“Bụp.”

Một quả bóng ba điểm(*) đẹp mắt xuyên qua rổ và tiếp đất.

(*) Cú ném bóng rổ từ ngoài vùng 3 điểm, được tính là 3 điểm.

Lục Chỉ nhặt quả bóng dưới rổ lên với vẻ mặt nhàm chán, lúc xoay người thì dừng lại.

Một người đứng dưới rổ, một người đứng ở cửa, hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát.

Quý Mông nhìn sang chỗ khác trước và đi về phía anh.

“Vì sao lại chơi bóng rổ một mình ở đây?” Cô hỏi.

Lục Chỉ cụp mắt, bàn tay to rộng đập bóng xuống dưới đất, lại đổi tay bắt bóng khi nó nảy lên: “Không vì sao cả.”

——Vậy, tại sao lại gọi cô đến đây?

Quý Mông dùng sức lực và lý trí rất lớn mới kiểm soát được bản thân, không hỏi câu tiếp theo.

Lục Chỉ đi đến chỗ ba điểm, đứng đưa lưng về phía cô, cánh tay nâng lên, cổ tay dùng sức, bóng rổ được anh ném vào rổ dễ như trở tay.

“Chơi bóng rổ có thể khiến cơ thể khoẻ mạnh hơn.” Anh xoay người lại, không nhìn cô: “Muốn chơi không?”

Quý Mông không dám nhìn anh, cô chỉ dám nhìn chằm chằm quả bóng rổ nảy lên nảy xuống kia: “Muốn.”

Cô dừng lại một lát rồi bổ sung: “Nhưng tôi không biết chơi.”

Lục Chỉ cười, anh chạy tới khom lưng nhặt bóng rổ lên: “Không biết thì học, muốn học không?”

Lục Chỉ đứng trên sân bóng rổ, phía sau là trời xanh mây trắng và tòa nhà giảng dạy mơ hồ. Anh ôm bóng rổ trong tay, trên người mặc áo hoodie nhung màu xanh da trời, gương mặt đẹp trai trắng nõn lộ vẻ đắc ý kiêu ngạo, cằm hơi nâng lên, môi nở nụ cười.

Đẹp đến nỗi khiến người ta ngẩn ngơ.

Quý Mông nghe thấy mình nói: “Học.”

Vì thế, Lục Chỉ thành thầy giáo của cô.

Anh dạy cô cách di chuyển, cách ra sức, các ném bóng vào rổ. Cô nghe nhưng chẳng hiểu gì, tuy nhiên anh có kiên nhẫn ngoài dự đoán, giống như đã kiềm chế được tính nóng nảy của mình.

Để dạy Quý Mông, Lục Chỉ liên tục làm mẫu, anh còn chạm vào tay và cánh tay của cô, điều chỉnh động tác cho cô như một huấn luyện viên bóng rổ thực thụ.

Thỉnh thoảng cô sẽ phân tâm, nghĩ một số thứ mình không bắt kịp.

Vào mỗi lúc đó, Lục Chỉ sẽ gập ngón tay gõ vào bóng rổ trong tay cô, phát ra âm thanh nặng nề nhắc nhở cô đừng làm việc riêng.

Đối mặt với người thầy giáo này, Quý Mông làm việc riêng cũng sẽ không xấu hổ, cô chỉ hơi mất tự nhiên.

Dạy nửa tiếng, Lục Chỉ không định kiểm tra kết quả, anh bảo cô tới một bên nghỉ ngơi, mình thì nhặt bóng ném vào rổ.

Dáng người anh khoẻ khoắn, hành động nhanh nhẹn, bóng rổ vào tay anh như thể món đồ chơi điều khiển từ xa nghe lời, có thể để mặc anh điều khiển, dù cách rất xa cũng có thể ném vào ngay lập tức.

Quý Mông không biết nên làm gì, do đó sau khi anh ném vào rổ thành công, cô nâng tay lên vỗ tay cho anh.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Tiếng vỗ tay giòn giã vang vọng trên sân bóng rổ, Lục Chỉ quay đầu lại, thản nhiên nhướng mày.

“Giỏi quá.” Cô nói

“Có mắt nhìn đấy.” Anh đáp.

Quý Mông nhìn khu dạy học ở phía xa xa, cô cất cao giọng hỏi anh: “Cậu muốn uống nước không?”

“Không cần.” Lục Chỉ chỉ về phía cửa sân bóng rổ: “Bên kia có nước, cậu đi lấy đi.”

Quý Mông nhìn theo, có hai chai nước khoáng đặt cạnh cửa, cô nghĩ đến mùi vị đó, đã cảm thấy răng run cầm cập.

“Mùa đông uống nước khoáng lạnh lắm.” Cô đi đến bên cánh cửa: “Tôi đi mua thứ gì đó nóng, cậu muốn uống gì?”

Lục Chỉ suy nghĩ rồi cầm bóng rổ đuổi theo cô: “Không biết, đi xem thử.“

“Ừ.”
 
Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu
Chương 33



Trong quầy bán quà vặt, dì trông quầy đã ngáp dài mơ màng sắp ngủ, dì ấy dùng hộp kẹo cao su để làm giá đỡ điện thoại, trong điện thoại phát ra giọng lồng tiếng “Tiểu Soái”, “Tiểu Mỹ”.

Nội dung vừa máu chó vừa vòng vo, Quý Mông nghe được hai câu đã dời sự chú ý đi chỗ khác, cô quay đầu hỏi chàng trai phía sau: “Cậu muốn uống gì?”

Quầy bán quà vặt có sữa bò nóng, sữa đậu nành nóng và trà sữa nóng, Quý Mông lấy một chai sữa bò nóng ra.

“Giống cậu.” Anh nói.

Quý Mông chuyển động cổ tay, lại lấy một chai ra và đặt hết lên mặt bàn.

Dì quét mã vạch: “Mười hai tệ.”

Lục Chỉ lấy điện thoại ra định quét mã trả tiền, Quý Mông đè cánh tay anh lại và lấy tiền mặt trong túi ra, vừa đủ mười hai tệ.

Dì nhận tiền rồi lại vừa ngủ gà ngủ gật, vừa nghe review phim.

Hai người đi ra khỏi quầy bán quà vặt, lúc nảy cả trường không có ai ở bên ngoài, nhưng tiếng trong khu dạy học vang ra rất xa, có lẽ những gia đình ở gần trường đều đã biết chiều nay học sinh trường Trung học Số Một ăn chơi nhảy múa.

Khi đi đến ngã rẽ giữa sân bóng rổ và khu dạy học, Quý Mông dừng bước: “Cậu muốn chơi bóng rổ tiếp hay là về lớp?”

“Tôi đi cất bóng rổ vào phòng thiết bị.” Lục Chỉ nói: “Rồi lại về lớp.”

Hai người về cùng nhau tất nhiên sẽ xấu hổ, nghe anh nói vậy, Quý Mông nói thẳng rằng mình về lớp trước.

Anh im lặng trong chốc lát rồi gật đầu: “Được.”

Sau khi Quý Mông quay về lớp, Trì Sư kinh ngạc hỏi tại sao cô lại đi ra ngoài lâu như thế.

Cô giấu giếm: “Mình thấy hơi bí bách, ra ngoài dạo, còn đi mua sữa bò.”

Trì Sư không nghĩ nhiều, ngược lại nói là cô bỏ lỡ những tiết mục này, và vừa rồi lớp học có bao nhiêu câu chuyện cười.

Qua mười phút, Lục Chỉ cũng trở về lớp, vóc dáng cao ráo thu hút ánh mắt của mọi người, anh coi như không nhìn thấy, khom lưng nói với Quý Mông: “Lớp trưởng, nhường chỗ cho tôi nhé?”

Bên cạnh Trì Sư có một chỗ trống, Lục Chỉ lười chen vào, anh bảo Quý Mông nhường chỗ của cô cho anh, để Quý Mông ngồi chỗ Trì Sư, Trì Sư lại ngồi vào chỗ trống kia. Ba người nhanh chóng đổi chỗ xong, họ tự cho là di chuyển nhanh chóng, nhưng không ngăn nổi người trời sinh phát sáng như Lục Chỉ, lúc này không có giáo viên cấm không được quay đầu, nên có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh.

“Mình phát hiện, Lục Chỉ đối xử đặc biệt với lớp trưởng. Cậu ấy tới lớp mình gần một học kỳ rồi, nhưng có lẽ chưa nói được trên mười câu với người khác, còn toàn là người khác chủ động tìm cậu ấy nói chuyện. Nhưng lớp trưởng thì khác, hai người họ ở chung cực kỳ tự nhiên!”

“Lần trước đi dã ngoại mùa thu mình đã phát hiện rồi, trước đây toàn nói Quý Mông và Trì Sư như hình với bóng, nhưng mình thấy Lục Chỉ mới thật sự không thể tách khỏi lớp trường, chuyện gì cũng nói với cậu ấy, có việc thì chỉ tìm lớp trưởng, như thể lớp mình ngoài lớp trưởng thì chẳng có ai khác vậy.”

“...Cho nên, hai người họ thực sự đang yêu nhau à?”

“Không phải đang yêu thì cũng là sắp, dù sao kể từ khi biết đến Lục Chỉ, mình chưa từng nghe nói cậu ấy tỏ vẻ dịu dàng như vậy với bất cứ cô gái nào.”

“Lớp trưởng đỉnh quá!”

...

Lớp trưởng đỉnh hay không đỉnh thì Lục Chỉ không biết, anh chỉ biết màn biểu diễn trước mặt vừa khô khan vừa nhàm chán, anh không hiểu tại sao lại có người hoan hô vỗ tay, lại thấy người bên cạnh cũng xem tới mức hai mắt bừng sáng, anh khó hiểu: Thú vị chỗ nào?

Nhưng Lục Chỉ ngồi yên không rời đi, sức nóng của việc vận động trên người dần rút đi, tim anh cũng không quá xao động nữa, anh yên lặng chơi điện thoại.

Chiều nay được phép mang điện thoại, nhưng vào lúc náo nhiệt như vậy, mọi người cùng lắm chỉ lấy điện thoại ra quay phim chụp hình, sẽ không vùi đầu chơi.

Lục Chỉ chơi một ván game, lúc sắp kết thúc, anh nhận được tin nhắn hẹn chơi của bạn, người đó hỏi anh sao lại có thời gian chơi game.

Anh lười để ý, nhưng khi trò chơi kết thúc, một số tin nhắn riêng lại nảy ra, đến từ những người bạn khác nhau, họ đều bảo anh đi xem nhóm chat.

[Anh Chỉ anh Chỉ @Lục Chỉ, anh ở sân bóng rổ đúng không?]

[Chắc chắn là anh Chỉ, tao đã phóng to camera điện thoại lên 20x để xem rồi!]

[Giờ này anh Chỉ chơi bóng trên sân bóng rổ? Không phải không cho ra khỏi lớp sao? Mẹ kiếp! Tao cũng muốn ra ngoài chơi bóng, mấy tiết mục nhảy múa này chán ơi là chán!]

[Thỉnh thoảng giáo viên chủ nhiệm lớp tao lại tới nhìn một chút, lớp trưởng cũng ngồi ở cửa theo dõi, không ai dám lẻn ra ngoài, ngưỡng mộ anh Chỉ quá, lớp 1 quản lý lỏng lẻo như vậy ư?]

[...Sức hấp dẫn của anh Chỉ lớn thật đấy, vậy mà lại có đứa con gái dám lẻn tới sân bóng rổ chặn anh ấy ha ha ha! Chúng mày nói đi, cô gái này có thể kiên trì được mấy phút?]

[Tao cược một phút, chắc chắn một phút sau sẽ bật khóc vì cái miệng hung dữ của anh Chỉ.]

[Tao cược ba phút, bất chấp nguy hiểm lớn như vậy để chạy tới sân bóng rổ, chắc chắn kiên nhẫn hơn người bình thường!]

[Anh Chỉ đi về phía cô gái đó rồi! Trời đất, anh Chỉ định động tay à? Em gái chạy ngay đi!]

[Chắc chắn anh Chỉ sẽ không động tay, có lẽ cảm thấy em gái đó không hiểu lời anh ấy nói nên muốn đi tới dọa cô ấy bằng khí chất mạnh mẽ của mình.]

[...]

[???]

[Tao bị ảo giác rồi hay sao ấy? Sao tao lại thấy anh Chỉ… ôm em gái đó?]

[Mày bị ảo giác rồi, không phải ôm, anh ấy dạy người ta chơi bóng rổ mà, có điều... Tư thế này chẳng khác ôm là mấy.]

[Anh Chỉ dạy em gái chơi bóng rổ??? Tao với anh Chỉ quen nhau từ hồi cấp hai, tao cũng không được đối xử tốt như vậy, tao ghen!]

[Dạy chơi bóng rổ thật đấy!!! Mẹ nó cây vạn tuế nở hoa? Anh Chỉ yêu đương mà giấu bọn mình à???]

[Nói đến chuyện tình cảm của anh Chỉ, chẳng phải trước đây đều nói anh Chỉ và học sinh giỏi kia yêu sớm sao? Người trên sân bóng rổ có phải cậu ấy không?]

[Hơi giống, tao phóng to camera lên nhưng không thấy rõ mặt, tao mới gặp học sinh giỏi được có vài lần nên không thể xác định.]

[Ôi vãi anh Chỉ đỉnh thật! Đây là hai cây vạn tuế cùng nở hoa, còn thụ phấn cho nhau?]

[...Mày so sánh kiểu quái gì đấy, mau thu hồi đi, nhìn là tao thấy cả người khó chịu!]

[Thật ra nói như vậy cũng không sai, học sinh giỏi và anh Chỉ là hai cây vạn tuế tuế già nghìn năm tuổi còn gì? Ai có thể nghĩ rằng họ sẽ yêu sớm chứ?]

[Hình ảnh.]

[Hình ảnh.]

[Hình ảnh.]

[Nhìn nhìn nhìn nhìn, lúc này thỉnh thoảng lại chạm vào vai, sờ vào cái tay nhỏ, như vậy mà không yêu sớm thì tao sẽ chặt đầu làm đệm mông cho anh Chỉ!]

[Anh Chỉ còn cướp bóng rổ của em gái nhà người ta, cao thì ghê gớm à? Hừ, mùi của cuộc tình này vừa chua vừa thối!]

Lục Chỉ sau khi xem lịch sử trò chuyện xong: “...”

Mấy cái thứ ba lăng nhăng gì đây?

Lục Chỉ chạm vào vành tai nóng bừng, thầm nghĩ gió lạnh thổi lâu rồi nên tai tê cứng. Anh nghĩ tới điều gì đó, lại quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Tai của cô không đỏ, nhưng hồng và mềm mại, còn có lông tơ rất nhỏ gần như trong suốt, vành tai không lớn không nhỏ, trông rất mềm mại.

Anh bỗng thu hồi tấm mắt, cảnh cáo mấy người bạn trong nhóm đừng có nói bậy.

Nói xong một hồi lâu, nhiệt độ trên tai mới dần tan đi.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương Lịch, bà Quý lái xe đưa Quý Mông về quê. Quê quán cũng ở thành phố Tầm, là một vùng nông thôn mới thuộc phạm vị quản lý của thành phố Tầm, cách huyện Tùng và thị trấn Sông Tùng không xa, những người dân trong vùng thường lái xe điện ba bánh hoặc ô tô tới thị trấn sông Tùng mua đồ.

Hai mẹ con cũng dừng xe ở thị trấn sông Tùng và đi xuống mua chút đồ, dù sao cũng là về quê ăn tết, hai người mua một đống sữa bột, thực phẩm chức năng, sữa bò, long nhãn khô và trái cây này kia, cốp xe gần như không thể chứa nổi.

Tuy quê quán cách nhà không xa, nhưng vì lần nào về nhà cũng có người khuyên bà Quý tái hôn, có khi thậm chí không chào hỏi đã gọi nhà trai đến nhà họ Quý, ngoài ra còn còn có dì và bà làm công tác tư tưởng cho Quý Mông. Ông bà ngoại của Quý Mông cũng có ý định khuyên con gái tái hôn, hai mẹ không con thích việc này nên mấy năm qua không về quê, chỉ về nhà một chuyến vào những ngày lễ truyền thống như Trung Thu, Tết Dương Lịch, Tết Âm Lịch và tiết Thanh Minh(*), ở lại nhiều nhất là hai đêm rồi đi.

(*) Theo quy ước, tiết thanh minh là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4 hay 5 tháng 4 khi kết thúc tiết xuân phân và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 4 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết Cốc vũ bắt đầu.

Xe lái vào nhà rồi dừng lại, khu nông thôn mới này được quy hoạch rất ngay ngắn, nhà nào cũng vuông vắn, chiếm diện tích đất rất lớn, chỉ một khoảng sân nhỏ thôi đã rộng khoảng năm mươi sáu mươi mét vuông, đủ để phơi đồ, đậu xe và cho trẻ con đá bóng.

Quý Mông và bà Quý vừa xuống xe đã bị người nhà vây quanh, Quý Mông chào hỏi mọi người rồi cúi đầu nhìn cháu gái đang ôm lấy chân mình, cô véo khuôn mặt hồng hào mềm mại của cô bé.

“Chào cô ~”

“Chào bé.” Quý Mông khom lưng bế cô bé ba tuổi lên, thành thật mà nói thì khá nặng.

Bà Quý thấy vậy thì bảo cô nhanh chóng bỏ cô bé xuống: “Đừng làm bé ngã, buông ra mau, con làm sao bế được trẻ con?”

Quý Mông đành phải đặt cháu gái xuống đất, cô sờ mũi của cô bé rồi đi theo và Quý vào nhà.

Cô cháu gái họ đi đứng loạng choạng kia được bố ruột của cô bé ôm vào lòng, cô bé không chớp mắt nhìn chằm chằm cô họ chưa từng gặp, đôi mắt to tròn như quả nho đen tràn đầy tò mò và ngây thơ.

Vào nhà, Quý Mông và bà Quý lập tức cởi áo khoác ra, mấy người lớn đang ngồi nói chuyện ở tầng 1 của căn nhà, Quý Mông theo những người họ hàng xấp xỉ tuổi nhau lên tầng hai.

Em họ thứ năm kéo anh họ thứ hai ngồi trước máy tính chơi game, hai em gái ngồi bên cạnh xem, thỉnh thoảng lại đưa ra lời đề nghị. Quý Mông không có hứng thú với trò chơi, cô và chị cả ngồi trên sofa nói chuyện.

Năm nay chị cả tốt nghiệp Đại học, làm việc nửa năm, phải đối mặt với khuôn mặt chết chóc của sếp cả ngày, gặp được cô em họ tài đức vẹn toàn, cô ấy đã tích lũy được rất nhiều điều để nói. Từ việc chọn ngành là sự lựa chọn lớn thứ hai trong đời, đến hội sinh viên và câu lạc bộ chẳng có ích lợi gì, lại tới hợp đồng lao động cần xem điều gì... Tựa như thi Đại học kết thúc cho tới lúc vào nghề, mỗi một bước đều đầy hố và bẫy.

Còn có nửa năm nữa là Quý Mông sẽ phải tham gia thi Đại học, đối với những lời phàn nàn này, cô chỉ từng thấy ở trên mạng hoặc nghe Trì Sư nói, bây giờ nghe chị họ tự trải qua nói tỉ mỉ một lần, Quý Mông nghe rất nghiêm túc. Những lời hùa theo và các câu hỏi của cô cũng chứng minh rằng chị họ đã đúng trong cuộc trò chuyện này, quả thực vẫn có rất nhiều học sinh không hiểu khúc mắc bên trong, rất dễ rơi vào hố.

Bà Quý đi lên nhìn một lần, thấy con gái đang trò chuyện hăng say với chị cả, bà rót một bình giữ nhiệt đầy nước ấm cho cô rồi lại xuống dưới.

Nói chuyện gần một tiếng, khi sắp tới giờ cơm, lại có họ hàng quay về, Quý Mông đi xuống dưới chào hỏi, ngay sau đó thức ăn nóng hổi được bưng lên, mọi người sôi nổi ăn trưa.

Trong bữa cơm, không thể không nói về chuyện học tập và cuộc sống của lớp trẻ. Ở nhà họ Quý, có chín người cùng lứa với Quý Mông, năm nam bốn nữ, Quý Mông đứng thứ năm, phía trên có bốn người anh họ và một chị họ, phía dưới có một người em trai họ và hai người em gái họ. Trong đó, chỉ có anh cả lớn tuổi nhất đã kết hôn và có con gái, những người khác một là vẫn độc thân, hai là chưa đến tuổi.
 
Đắm Chìm Trong Tình Yêu - A Tựu
Chương 34



Bởi vì lớp trẻ của nhà họ Quý có quá nhiều người độc thân nên người lớn sốt ruột cũng vô ích, do đó bọn họ dứt khoát tập trung vào tiền lương và thành tích học tập của họ.

Mỗi khi đến lúc này, Quý Mông sẽ trở thành “niềm tự hào của nhà họ Quý”, trước đây chị cả nói đùa rằng con chó vàng nhà mình đi ngang qua Quý Mông cũng phải kêu hai tiếng “gâu gâu”(*).

(*) Gâu theo phiên âm tiếng Trung là “wàng-Vượng”, ý của chị cả là đến cả con chó cũng phải khen Quý Mông, thế nên ở dưới Quý Mông mới nói là kêu cái khác thì đáng sợ.

Quý Mông: Kêu cái khác mới đáng sợ ấy?

Thành tích của Quý Mông rất tốt, bà Quý không hạ thấp tính nết của con gái mình ở bên ngoài, cũng sẽ không tung hô con gái lên tận trời cao, bà thường chỉ có gì nói đó, như vậy cũng có thể thu hoạch được rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị. Đương nhiên, người trong sẽ không ghen tị, nhưng họ sẽ hỏi sao bà có thể dạy con tốt đến vậy.

Nếu chỉ học tập tốt thì thôi. Nhưng từ bé đến lớn, Quý Mông vẫn luôn là lớp trưởng, còn từng làm hội trưởng hội học sinh hai năm, tổ chức nhiều hoạt động lớn nhỏ, bản thân cũng từng giành được top ba trong các cuộc thi khác nhau, cô còn được nhận vào các trường đại học hàng đầu cả nước, cô không phải “mọt sách” như người khác nói, cô cực kỳ xuất sắc. Dù bây giờ cuộc sống của Quý Mông trông có vẻ hơi có xu hướng giáo điều(*), cũng sẽ bị những người lớn khác lén nói là cổ hủ, nhưng lý lịch xuất sắc của cô đủ để che đậy mọi thứ. Nhà ai lại không muốn có đứa con học giỏi, hiếu thảo và không nghịch ngợm như Quý Mông chứ?

(*) Những người theo xu hướng giáo điều đều cứng nhắc, thiếu linh hoạt, không phân tích sự thay đổi và diễn biến của sự việc mà chỉ áp dụng một cách máy móc những nguyên tắc, khái niệm có sẵn để giải quyết vấn đề. Việc thiếu khả năng thích ứng và phương thức hành vi đổi mới này khiến họ thường không thể đưa ra những nhận định và phản ứng chính xác khi đối mặt với những tình huống phức tạp và hay thay đổi.

Nghĩ đến dáng vẻ không biết điều và muốn lật đổ cả thế giới của con mình lúc dậy thì, lại nhìn Quý Mông tài đức vẹn toàn, các cô dì chú bác của nhà họ Quý không thể ngăn nổi sự ngưỡng mộ trong lòng.

“Hồi nhỏ không cảm thấy bé năm thông minh mấy!” Chú lớn nhà họ Quý lắc đầu bật cười: “Khi đó cảm thấy con bé nghịch ngợm như con trai, ai ngờ lớn lên lại có triển vọng như vậy chứ?”

Vừa dứt lời, bầu không khí sôi nổi trên bàn bỗng cứng lại.

Chú lớn nhà họ Quý nghĩ tới điều gì đó, chú ấy vội vàng chuyển chủ đề: “Có triển vọng tốt mà! Bây giờ Tiểu Mông cũng không cần lo về việc học Đại học, chọn một nghề tốt, sau này kiếm nhiều tiền, mẹ cháu có thể được sống sung sướng hạnh phúc!”

Sắc mặt của bà Quý và Quý Mông vẫn như bình thường, nhưng những người khác trong nhà họ Quý lại xấu hổ một hồi mới trò chuyện tiếp.

Quý Mông không hiểu, trở ngại đó là trở ngại của mẹ và cô, đã qua nhiều năm như vậy rồi, mẹ con cô không thèm để ý, tại sao những người họ hàng này vẫn chưa buông bỏ? Không chỉ vậy, hầu hết mọi người ở trong thôn đều cảm thấy, ngày nào bà Quý chưa tái hôn, thì chính là vẫn để ý đến người chồng cũ ngồi tùy kia, nhớ người ta mãi không quên.

Có lẽ những người đó không bao giờ biết lời nói của mình ghê tởm đến mức nào, chỉ muốn lan truyền phỏng đoán của mình đi khắp nơi.

Ăn cơm trưa xong, cả gia đình chia phòng để nghỉ ngơi. Căn biệt thự nhỏ hai tầng có sân này là nhà của ông bà ngoại Quý Mông, bên cạnh là nhà của chú của cô, đi ra phía sau hai dãy nhà còn có nhà của dì nhỏ của cô, bởi vậy dù thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn chia đủ phòng.

Quý Mông và bà Quý ở trên tầng hai nhà ông bà ngoại, chỗ này một căn phòng dành riêng cho họ.

Sau bữa trưa, hai mẹ con quay về phòng ngủ.

Bà Quý nghĩ đến cuộc trò chuyện buồn cười lúc ăn trưa, bà lại thở dài: “Hôm nay có thời gian thì ngủ đi, hai ngày sau có lẽ không rảnh như vậy đâu.”

Hôm nay trong thôn có rất nhiều người chưa về, hai ngày nữa, đặc biệt là vào ngày Tết Dương Lịch, chắc chắn trong thôn sẽ có rất đông người về, đến lúc đó có khi lại có người tới nói muốn giới thiệu đối tượng cho bà Quý, hai mẹ con sẽ không được yên nữa.

Quý Mông nhíu mày, mở miệng nói: “Mẹ cứ bảo phải trông con học.”

Lần nào lấy cớ này cũng hiệu quả.

“Đến lúc đó nếu không từ chối được thì mẹ sẽ lấy con ra làm cái cớ.” Bà Quý bảo con gái nằm xuống: “Đừng quá lo lắng về chuyện này, chúng ta cứ ăn Tết vui vẻ, tốt nhất là những người đó đừng có đến nhà, nếu thật sự tới cửa lải nhải, mẹ vẫn chưa tới mức yếu đuối như vậy.”

Quý Mông không nói gì nữa. Với thân phận là học sinh, cô không dám cãi lại người lớn.

Sau khi ngủ trưa dậy, Quý Mông ngồi trước bàn làm việc làm bài, bà Quý mặc quần áo ngay ngắn đi xuống dưới. Vào buổi chiều, chị cả tới gọi cô đi chơi, thấy cô lại đang học tập thì cô ấy vội vàng bỏ chạy.

Em trai họ thứ năm đang chờ ở đầu cầu thang, thấy chị cả đến thì hỏi: “Chị cả, chị hai đâu? Vẫn chưa dậy à?”

Chị cả xua tay: “Đang học, đừng nói nữa, nghĩ đến hai chữ đó là chị thấy đau đầu, chúng ta mau đi thôi, nếu để mấy người lớn biết Tiểu Mông đang học, chúng ta ra ngoài sẽ bị mắng.”

Em trai họ thứ năm và hai em gái chờ ở một bên đều lộ ra vẻ mặt đau răng, người này đẩy người kia chạy ra ngoài, chị họ đi theo phía sau nhỏ giọng dặn dò: “Nhỏ tiếng thôi, đừng để người lớn chú ý.”

Năm nay chị cả đã hai mươi hai tuổi, em trai họ thứ năm nhỏ nhất thế hệ này cũng đã mười bốn tuổi, nhưng ở trong nhà đều là những đứa trẻ, ngay cả đi ra ngoài chạy loạn cũng không được phép tùy hứng, đi đâu cũng phải báo trước, còn có giờ giới nghiêm.

Bàn học của Quý Mông ở quê cũng sát cửa sổ, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng chị cả và mấy người chạy ra ngoài, còn quay đầu lại vẫy tay chào em thứ tư. Quý Mông không muốn ra ngoài chơi, cũng không tò mò rằng họ đi đâu, đối với cô mà nói, sức hấp dẫn của việc đi ra ngoài chơi không thắng nổi một tờ bài thi mới tinh.

Quý Mông nghĩ vậy, nhưng các dì tới thăm lại không cho là như thế, thấy những đứa trẻ khác trong nhà họ Quý đã đi ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Quý Mông, họ bắt đầu nói.

“Tuệ Vân nhà ông bà dạy cô bé Tiểu Mông quá cứng nhắc, nghỉ lễ mà vẫn rúc trong phòng không ra ngoài, về sau vào xã hội thì biết gì mà làm? Đồng nghiệp và sếp tới nhà, con bé không thể rúc trong phòng ngủ không hé răng được đâu.”

“Đúng vậy, xã hội bây giờ không phải chỉ có bằng cấp là được, phải biết ăn nói nữa, tuy thằng con trai thứ ba của tôi học trường nghề, nhưng lại là người cởi mở và biết ăn nói, quan hệ của nó với lãnh đạo xưởng cực kỳ tốt, giám đốc của bọn nó định thăng chức thằng bé lên làm sếp vào năm sau, tiền lương trực tiếp tăng gấp đôi!”

Hai câu này vừa nói ra, sắc mặt của người nhà họ Quý lập tức thay đổi.

Mấy năm nay mỗi lần tham gia kỳ thi chung của thành phố, những đứa trẻ trong thôn học cấp ba trên thành phố đều bị điểm số gần như là tuyệt đối Quý Mông bỏ xa, nhà ai mà không muốn có một Quý Mông như nhà họ Quý chứ? Nhưng có nhiều người ngưỡng mộ thì cũng có ghen tị, tìm được cơ hội sẽ nói xấu. Ý trong lời nói chính là Quý Mông là mọt sách, tương lai ra trường chắc chắn không có triển vọng.

Tuy người nhà họ Quý cũng từng có nỗi lo như vậy, nhưng ai lại nhịn để cho người ngoài đi hạ thấp người nhà?

Dì ba nhà họ Quý rất ghét những người này: “Vậy cũng phải xem người biết ăn nói có lý lẽ để mà nói hay không, hay là nói nhăng nói cuội. Tiểu Mông nhà bọn tôi biết rất nhiều kiến thức, sau này vào xã hội cũng làm người trí thức, nói chuyện, không giống người hai năm không học hành, nói toàn mấy lời bậy bạ.”

Dì nhỏ nhà họ Quý gật đầu theo, ánh mắt mỉa mai: “Không chỉ vậy đâu, Tiểu Mông nhà tôi thi đại học chỉ cần tùy tiện làm bài thôi cũng có thể vào Đại học tốt nhất cả nước, chuyên ngành thích chọn thế nào thì chọn thế ấy, đến lúc đó cũng sẽ kết bạn với những người có văn hóa trên khắp mọi miền Tổ quốc, tốt nghiệp xong có lẽ cũng sẽ ở lại thủ đô, công việc, tiền lương và đãi ngộ bên đó tốt hơn thành phố Tầm nhiều, có khi điểm bắt đầu của Tiểu Mông nhà tôi lại là điểm kết thúc của mấy người nào đó ~”

Bà Quý không nói lời nào, nhưng hai người lắm mồm kia đã bị mấy lời nói giấu dao giấu kiếm này làm cho tức đến nỗi đỏ cả mặt, sau khi ngại ngùng tìm bậc thang cho mình, ngồi chưa được bao lâu đã rời đi.

Sau khi ra ngoài, hai người còn nhổ nước bọt trước cửa nhà họ Quý.

“Không phải chỉ là vào đại học ở thủ đô thôi sao? Cũng chẳng phải có hộ khẩu ở thủ đô, đắc ý cái gì? Con bé Quý Mông kia là mọt sách, chỉ biết học, bây giờ đại học chính là một xã hội thu nhỏ, tôi thấy vào đại học nó sẽ lộ bản chất!”

“Xã hội bây giờ, những người kiếm được nhiều tiền toàn là mấy ông lớn, học giỏi thì tính là tài cán gì? Bà xem bây giờ Quý Tuệ Vân còn lái một chiếc xe tàn mười ngàn tệ, con gái của nó có thể có tương lai gì cơ chứ? Chắc là sau này đi làm giáo viên tiểu học hoặc trung học, nhận mấy đồng lương ít ỏi cho đến hết đời. Đúng rồi, tôi nghe trên mạng bảo, cách giáo dục xóa bỏ tính cách bẩm sinh của trẻ con trong nước không tốt cho sự phát triển của trẻ, cho nên họ đều khuyến khích cách dạy vui vẻ gì đó, rất nhiều người tài giỏi ở nước ngoài đều được giáo dục theo cách đó!”

Quý Mông làm xong hai bài thi, cảm thấy mắt hơi mỏi, do đó cô xuống dưới chơi với con chó Đại Hoàng trong nhà một lát.

Đại Hoàng là một con chó cỏ đích thực có bộ lông mượt mà, người không có mỡ thừa, trông vừa mạnh mẽ vừa oai, chẳng qua hơi phấn khích quá mức khi có người tới. Quý Mông vừa cởi dây cho nó, nó đã vểnh tai, vẫy cái đuôi, lè lưỡi lao tới, cô còn chưa kịp ngồi dậy, đã bị Đại Hoàng l**m cho cả mặt toàn là nước bọt. Đại Hoàng được ông bà nuôi rất sạch sẽ, những thời điểm khác một tuần tắm một lần, mùa đông về cơ bản thì nửa tháng tắm một lần, người không có mùi gì khác, chỉ có mùi của chó rất thuần khiết.

Quý Mông cười giữ Đại Hoàng lại, cô dứt khoát ngồi xổm xuống ôm lấy nó. Cái đuôi sắp vẫy thành cánh quạt của nó đập vào người kêu bôm bốp, trông rất đau.

Quý Mông tìm được đĩa bay, cô hơi dùng sức ném ra ngoài.

Đại Hoàng vui vẻ đuổi theo rồi ngậm đĩa bay quay về tìm cô.

Quý Mông chạy chạy vòng quanh sân trước và sân sau, thỉnh thoảng đĩa bay trong tay lại bay ra ngoài, Đại Hoàng hoá thân thành một chiếc boomerang, chạy ra ngoài rồi lại chạy về, hơi thở mà một người một chó thở ra hóa thành sương trắng trong không trung.

Cô và Đại Hoàng chơi hơn hai mươi phút, bà Quý nhìn thoáng qua cửa sổ rồi gọi cô: “Chạy chậm thôi, đừng để đổ mồ hôi, cẩn thận vừa nóng vừa lạnh sẽ bị cảm đó!”

“Biết rồi ạ.” Quý Mông đặt đĩa bay xuống dưới chân, giận dỗi xoa đầu của Đại Hoàng, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

Chơi cùng Đại Hoàng thêm một lát nữa, lúc cô định về phòng thì nghe thấy tiếng cổng mở ra, chị cả và mấy em trai em gái đã quay về.

Thấy Quý Mông ra ngoài, chị cả lập tức bật cười: “Gọi em ra ngoài thì em không đi, vậy mà em lại lén chơi với Đại Hoàng.”

“Không định ra ngoài.” Quý Mông kéo Đại Hoàng: “Mọi người đi đâu vậy?”

“Ra ngoài đi loanh quanh.” Chị cả hít mũi: “Mỗi lần về nhà mà không dạo quanh thôn hai vòng, cảm giác như không về.”

Hồi bé mỗi lần trở về, mấy đứa trẻ nhà họ Quý đều thích “ra ngoài thám hiểm”, lúc ấy thôn không ở đây, xung quanh toàn là đồng ruộng và rừng cây, đối với những đứa trẻ trong thành phố mà nói, mỗi một thửa ruộng đều tràn ngập những điều thú vị.

Sau này, một vài thôn sáp nhập và chuyển đến đây, nhưng thói quen “ra ngoài thám hiểm” vẫn còn đó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back