Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi

Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 40: Chương 40



Lịch trình mấy ngày tiếp theo của Cố An Kỳ đã bị Chu Á Kiệt xếp kín, cô căn bản không có thời gian đi tìm nhà mới, chỉ toàn lịch trình với lịch trình. Lượng công việc so với khi Dương Văn Lâm còn làm quản lí của cô thì rõ ràng nhiều lên, mà tiền thưởng dường như cũng tăng lên theo.

Chu Á Kiệt gần đây cũng không bắt Cố An Kỳ cố ý tạo ra scandal nào, điều này làm cho Cố An Kỳ an tâm rất nhiều, đối với Chu Á Kiệt lại hơn vài phần đoán không ra. Theo như cô biết về anh, anh đã sớm nên nghĩ tất cả các loại biện pháp để tạo scandal cho cô mới đúng. Nhưng bây giờ anh lại khác thường vô cùng, dường như đem hết lực chú ý đặt lên công việc của Cố An Kỳ. Cố An Kỳ không rõ Chu Á Kiệt ăn năn không đi theo con đường cũ nữa hay là lại có phương pháp khác.

Cô cùng Chu Á Kiệt vẫn không quá thân thiết, hai người nói chuyện cũng chỉ để sắp xếp cho công việc, cho nên cô thật sự không hiểu Chu Á Kiệt rốt cuộc là muốn làm gì.

Từ khi về nhà bị paparazzi theo dõi, Cố An Kỳ cố gắng hạn chế số lần về nhà. Ngõ chỗ nhà cô thật sự rất hẻo lánh, cô lại thường làm việc đến đã khuya mới về. Đêm khuya khoắt, ngõ lại tối đen như mực, cô đi một mình cũng không an toàn. Trước khi tìm được nhà mới có thể không về thì cố gắng không về, khi nào mệt mỏi cần nghỉ ngơi thì đến kí túc xá của Tạ Vũ Phỉ. Công ty là chỗ nhộn nhịp, cho dù nửa đêm trở về cũng không sợ bị người ta theo dõi.

DTV

Ai… Cũng không biết khi nào thì mới tìm được chỗ ở mới, Cố An Kỳ lắc lắc đầu, đem suy nghĩ bỏ ra, nhìn lại tư liệu trong tay.

“Đây là ít tư liệu về dòng mỹ phẩm mới nhất của hãng Octavia cô cẩn thận xem đi, không hiểu gì thì đi tra cứu sau đó học thuộc lòng. Khi hãng mỹ phẩm này tổ chức buổi casting, nó sẽ phát huy công dụng.” Chu Á Kiệt nói.

( Sabj: chẳng hiểu Octavia là hãng nào, theo convert thì là mỹ phẩm, google ra xe hơi, ném tiếng trung tìm kiếm hình ảnh thì ra nội thất -_-)

Xe hơi xóc nảy cho nên Cố An Kỳ xem tư liệu cũng có chút khó khăn, cô liếc nhìn tư liệu một lần rồi đóng lại, nhìn thẳng vào hai mắt Chu Á Kiệt: “Tư liệu có đáng tin không? Octavia hình như còn chưa hoàn thành tư liệu về dòng mỹ phẩm mùa tiếp theo mà…”

Octavia là một hãng mỹ phẩm của Châu Âu và Mỹ vô cùng nổi tiếng, sản phẩm đều bán giá trên trời. Octavia mỗi mùa đều có một phong cách trang điểm mới, ý tưởng và thành phần mỗi năm lại không giống nhau, vì vậy sản phẩm luôn cực kì dễ bán. Cho dù mọi người đều biết Octavia rất đắt, nhưng vì để bắt kịp xu hướng nên cho dù phải trích m.á.u cũng phải mua một hai thứ về để giữ thể hiện. Octavia mỗi quý đều chụp một quảng cáo mới, mà vị trí người phát ngôn cho quảng cáo này tất nhiên các nữ diễn viên nhắm như hổ rình mồi, đều muốn tranh đoạt.

(Sabj: Thì ra là do tác giả nghĩ ra cái hãng này -_-)

Chẳng qua mấy năm trước đây vị trí địa diện cho quảng cáo này đều rơi vào túi Lâm Huyên Di, mà đã chiếm rất nhiều năm. Nay cô qua đời, vị trí lớn như thế này tất nhiên sẽ bỏ trống. Lần này tuyệt đối là cơ hội vô cùng tốt, nếu có thể làm người địa diện cho quảng cáo này, đối với Cố An Kỳ mà nói là vô cùng có lợi.

“Tư liệu đáng tin, còn lấy từ ai cô không cần biết.” Chu Á Kiệt nói đúng một câu, dường như không muốn nhiều lời.

Cố An Kỳ gật đầu, cô vốn cũng chẳng quan tâm anh ta lấy tin tức từ đâu, đối với cô chỉ cần xác định tư liệu này đáng tin là đủ rồi : “Chu tiên sinh, tôi hình như không nhớ Octavia có gửi cho tôi thông báo casting.”

“Đúng vậy, bọn họ đúng là chưa thông báo, cho nên cô phải bằng thực lực của mình đoạt được vị trí này.” Chu Á Kiệt thản nhiên nói, khẩu khí vô cùng nhẹ, giống như buổi casting của Octavia căn bản anh không để vào mắt.

Cố An Kỳ không nói nữa, nhưng khóe môi cũng hơi giương lên. Không thể không nói, cô rất thích cách nhìn cùng sự bốc đồng của Chu Á Kiệt.

“Tôi cần làm gì?” Cô híp mắt hỏi.

“Không có cơ hội, vậy tạo ra cơ hội. Cô bây giờ danh tiếng chưa đủ, không thể ngang hàng cùng các nữ diễn diên khác, điểm ấy rất thiệt thòi, cho nên không thể đánh bừa. Nếu muốn thành công đạt được vị trí đại diện, nhất định phải đi con đường mới.” Chu Á Kiệt dường như đã định liệu từ trước, “Thời gian casting là hai tuần nữa,trong khoảng thời gian này có thể chuẩn bị một ít việc.”

Chu Á Kiệt trầm ổn nói: “Diệp Y Dung gần đây nổi tiếng rất nhanh, nghe nói cô ta được Octavia nhìn nhận như một minh tinh. Octavia có thói quen quan sát nghệ sĩ trước khi casting, cho nên bọn họ nhất định sẽ đến trường quay. Nếu cô có xuất sắc hơn Diệp Y Dung, như vậy danh sách casting…”

“Tôi biết nên làm như thế nào.” Cố An Kỳ giương môi cười nhẹ.

“Cô cũng nên biết lúc nào thì nên ra tay, cứ diễn trò mãi cẩn thận mắc bệnh đó.” Chu Á Kiệt cười lạnh châm chọc “Cơ hội lúc nào cũng chỉ chợt đến chợt đi, có đoạt được nó hay không tất cả đều phụ thuộc vào cô”

Cố An Kỳ nhíu mày: “Chu tiên sinh cho rằng tôi là người dễ dàng để cơ hội vuột mất như vậy sao?”

“Tôi sẽ chờ nhìn cô diễn.” Chu Á Kiệt cũng không trực tiếp trả lời, qua một lát, anh dường như là nghĩ tới điều gì đó, bổ sung vài câu, “Đúng rồi, phòng ở của cô tôi đã giúp cô liên lạc rồi. Ở vùng ngoại ô phía đông, một phòng ngủ một phòng khách, có thời gian thì chuẩn bị đồ đạc để chuyển ra ngoài đi.”

“Tôi biết rồi.”

Cố An Kỳ thản nhiên lên tiếng, cân nhắc vẫn nên nhanh chóng xử lí tốt việc chuyển nhà cho thỏa đáng thì hơn. Vài ngày nữa cô sẽ gọi công ty chuyển nhà đến giúp, cô đã dọn dẹp hết rồi, dù sao đồ đạc của cô cũng không nhiều, đóng gói vài đồ điện gia dụng rồi mang đi là được.

Trong lúc Cố An Kỳ đang lo lắng nên đóng gói đồ đạc lúc nào, bọn họ đã đến đoàn làm phim《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》.

《 Bảo vệ cô bé lọ lem》 bây giờ đã chiếu được ba tập, tương đối được hưởng ứng. Nó không hề nghi ngờ chính là ngọn lửa, chẳng những thành tích tốt, raiting tăng vọt, điểm trực tuyến lại cũng tương đối cao. Diệp Y Dung cùng Trịnh Văn Quân tất nhiên cũng vì mấy tập phim thành công mà bị chú ý khắp nơi, nhưng Cố An Kỳ tình huống lại khá tốt, trong khoảng thời gian ngắn, lượng fan chiếm được đã nhanh chóng tăng lên.

Fan của cô ở trên chuyên mục《 Bảo vệ cô bé lọ lem》trên mạng đã mở ra một mục mới tên là “Ôn Bội Quân hoa hồng”, dường như không ít người chờ mong vai diễn Ôn Bội Quân của cô.

Thành tích của bộ phim vượt xa dự liệu của Cố An Kỳ, tiền thưởng của cô cũng bắt đầu tăng lên. Hôm nay là ngày quay mở cho fan xem cho nên bên ngoài đã có người đứng chờ, chẳng qua mọi người đều im lặng, cũng không ảnh hưởng đến quá trình quay phim.

Cố An Kỳ đi theo con đường nhỏ, đến đằng sau đoàn làm phim chuẩn bị trang điểm.

Cô cùng Diệp Y Dung gặp thoáng qua, Diệp Y Dung hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 41: Chương 41



Cố An Kỳ không thèm để ý đến cô ta, chỉ cười nhạt đi qua, cất tiếng chào hỏi những người xung quanh. Chu Á Kiệt vẫn duy trì khoảng cách nửa thước phía sau cô, khoảng cách này vừa không làm Cố An Kỳ cảm thấy áp bách, vừa kịp bảo vệ cô nếu có chuyện gì xảy ra. Chu Á Kiệt luôn như thế…Lạnh lùng, yên lặng quan sát mọi hành động cử chỉ của Cố An Kỳ.

“Đừng có làm vẻ mặt đó nữa, tôi đâu có nợ tiền anh.” Cố An Kỳ đầu cũng không quay lại, vừa cười gật đầu với người khác, vừa khẽ nhắc nhở Chu Á Kiệt.

“Đi đường thì nhìn về đằng trước, đừng chú ý phía sau làm gì. Đi trước trang điểm đi.” Chu Á Kiệt hạ mắt xuống, vẫn lạnh lùng như cũ, “Hôm nay chắc sẽ quay xong sớm, sau khi kết thúc, cô, Trịnh Văn Quân, Diệp Y Dung và Lâm đ*o diễn sẽ tham gia 《 Ngôi sao thi tài》. Chương trình này raiting khá cao, cô chuẩn bị một chút đi, nên nhớ lúc nào có thể nói được thì nhớ chen vào, nếu không sẽ không được lên hình đâu.”

Cố An Kỳ nghe anh nói, chỉ cười khẽ không nói gì, giẫm giày cao gót lên mặt đất, đi nhanh về phía trước.

Chu Á Kiệt không nghe thấy Cố An Kỳ trả lời, nhíu mày thật sâu, từ phía sau đuổi kịp cô. Cố An Kỳ không giống với những ngôi sao mà anh quản lí trước đây, anh nói gì nghe nấy, nói cái gì là làm cái đó.

Đáng nói là, cô cũng là người biết chừng mực, sẽ không phá vỡ sự chuyên nghiệp của bản thân. Anh không cần nói quá nhiều, cô chỉ cần hiểu biết đại khái trong lòng là đủ rồi.

“Bốp bốp bốp!” Lâm Hạc Quần vỗ tay vài cái, thét to: “Nâng cao tinh thần, nâng cao tinh thần! Quay càng sớm thì kết thúc càng nhanh!”

“Nâng cao tinh thần, tinh thần nâng cao nào.” Gíam sát Vương cũng theo Lâm Hạc Quần ủng hộ sĩ khí.

“Chuẩn bị quay!” Lâm Hạc Quần thét to.

Cố An Kỳ ngồi dựa vào trên chiếc ghế nằm, ngẩng lên một chút, nhẹ nhàng đưa đẩy chiếc ghế. Cô nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản, nhưng Lâm Hạc Quần biết, Cố An Kỳ đã chuẩn bị tốt.

“Action!” Bảng Clapperboard dập xuống.

“Cót két… Cót két…” Chiếc ghế mây kiểu cũ trong sân nhẹ nhàng lắc lư, nghe âm thanh phát ra cũng biết nó đã được dùng lâu năm.

“Bội Quân tiểu thư, Bội Quân tiểu thư…”

Ôn Bội Quân chậm rãi mở mắt. Con ngươi màu nâu như được phủ một màu vàng nhàn nhạt, hai mắt trống rỗng như ánh mắt của búp bê, thông suốt mà lại cất giấu vài phần yếu ớt, làm cho người ta không thể dời mắt, nhưng cảm giác kia chỉ lướt qua trong giây lát, cô nhắm mắt lại, dùng lông mi thật dài che đi đôi mắt ấy.

Khi mở ra, trong mắt của cô dường như có cái gì đó thay đổi, sóng mắt lưu chuyển dường như có vài phần xa cách, lạnh lùng mà lại cao ngạo. Cô không hề mở miệng nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, đối phương lập tức nơm nớp lo sợ lui ra sau vài bước.

“Tôi xin lỗi, Bội Quân tiểu thư…” Người tới ngập ngừng nói, không tự giác cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào Ôn Bội Quân.

Cô ấy, là sợ hãi thật sự, sự sợ hãi này… Chu Á Kiệt có thể cảm nhận được.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.” Ôn Bội Quân không kiên nhẫn nhướn mi.

“Lưu Chân Chân, cô ấy gần đây rất hay qua lại cùng Nhiếp tiên sinh, nghe nói hôm nay còn hẹn nhau ăn cơm.” Đối phương cẩn thận nói, dường như đang cố nói giảm nói tránh.

“À… Thế ư?” Đôi mắt màu nâu của Ôn Bội Quân sâu không thấy đáy, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện, “Vậy bà tới đây làm gì ?”

“Nhiếp tiên sinh là vị hôn phu của Bội Quân tiểu thư, cho nên tôi…”

“Không thể nào ngờ được mấy người lại để ý tới chuyện nhà tôi như vậy.” Ôn Bội Quân trào phúng nhếch môi, “Bọn họ muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi, bà cũng không cần phải báo cáo.”

“A, vâng! Tôi xin lỗi, Bội Quân tiểu thư.” Người tới kích động cúi đầu xin lỗi, sau khi thấy Ôn Bội Quân vẫy tay thì lập tức rút lui.

“Nhiếp Chí Bằng và Lưu Chân Chân ư? Hừ…” Ôn Bội Quân cười lạnh, mặt không chút thay đổi ngắm nhìn phương xa.

DTV

“Ok! Cut!”

Cố An Kỳ cười cười, cả người ngả ra sau. Chu Á Kiệt tuy đã nhìn thấy cô diễn rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ vẫn ngạc nhiên với tốc độ nhập vai của cô.

“Sao? Xem đến choáng váng rồi à?” Cố An Kỳ nhíu mày, ngửa đầu nhìn

Chu Á Kiệt.

Chu Á Kiệt cau mày, không trả lời. Cố An Kỳ dường như đã dự liệu được phản ứng của anh, cũng không nói tiếp, tự đi đến phòng trang điểm thay quần áo. Quay phim xong sẽ đi đến chương trình của đài truyền hình.Giống như lời Chu Á Kiệt, bọn họ hôm nay nhất định sẽ sớm kết thúc công việc.

Lâm Hạc Quần còn có vài chuyện cần xử lí cho nên một lúc nữa mới xong việc. Cố An Kỳ cùng Chu Á Kiệt đi trước, không lâu sau bọn họ đã tới đài truyền hình.

“Diệp Y Dung và Trịnh Văn Quân là nam nữ nhân vật chính, cho nên để tạo scandal sẽ chia họ cùng một đội. Còn lại cô và Lâm đao diễn sẽ ở đội còn lại.” Chu Á Kiệt xem xét vẻ mặt Cố An Kỳ, lại phát hiện vẻ mặt cô chẳng thay đổi gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, chờ anh nói hết.

“Cô cũng biết bản thân cần phải được đưa lên một vài tin tức, đừng nói với tôi là cô không biết làm thế nào.”

“Chu tiên sinh, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi không muốn dựa vào scandal để nổi tiếng. Nếu anh đã biết điều này thì xin không cần nhắc lại.” Cố An Kỳ hít một hơi thật sâu nói. Tuy rằng vẻ mặt của cô vẫn bình thản như trước, nhưng giọng điệu lại không thể nghi ngờ.

“Một nghệ sĩ không hay có tin tức mới sẽ bị người ta quên lãng rất nhanh …”

“Chu tiên sinh, tôi có nguyên tắc của tôi, hy vọng anh có thể tôn trọng lựa chọn đó.” Cố An Kỳ không muón nhiều lời cùng anh, thản nhiên đáp.

Chu Á Kiệt không lập tức đáp lời, nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ nghiêm túc, cuối cùng đáp: “Tôi hiểu.”

Cố An Kỳ biết Chu Á Kiệt vẫn chưa từ bỏ được ý định này, chỉ mới tạm thời đem kế hoạch trì hoãn một thời gian mà thôi, nhưng cô cũng sẽ không từ bỏ. Nếu hai bên đều không thuyết phục được đối phương, vậy thì cứ giả vờ ngu ngốc nghe không hiểu anh ta nói gì đi.

“An Kỳ? Sao đến sớm vậy?” Trịnh Văn Quân vừa đuổi tới, nhìn chằm chằm Cố An Kỳ hỏi.

“Quay phim xong sớm nên đến đây luôn.” Cố An Kỳ thản nhiên đáp.

“Quay thế nào ?”

“…”

Trịnh Văn Quân cùng Cố An Kỳ cứ trò chuyện như vậy, một lúc sau,

Diệp Y Dung cũng đến. Khác với ngày trước là, cô ta lại còn cười chào hỏi

Cố An Kỳ, điều này làm cho Cố An Kỳ nổi hết cả da gà.

Không lâu sau, cô ta thành công đứng chen vào giữa cô cùng Trịnh Văn Quân, trò chuyện với bọn họ như thân thiết lắm.

Cố An Kỳ cảm thấy Diệp Y Dung hôm nay hình như có gì đó khác thường, nói chuyện cũng dịu dàng nhỏ nhẹ hơn, thái độ thù địch mãnh liệt đối với cô cũng ẩn giấu đi, còn đột nhiên thân thiện với Trịnh Văn Quân.

Hay là Tống Vũ Trạch uốn nắn tính cách cho cô ta rồi? Cố An Kỳ nhíu mày, có cảm giác quái dị không thể nói rõ…
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 42: Chương 42



“Đây là kịch bản chương trình, mọi người nhìn xem có vấn đề gì không.” Cố An Kỳ nhận lấy kịch bản từ phó đạo diễn, tiện thể đọc qua. Đại khái mở đầu chương trình đầu tuyên truyền một chút cho bộ phim mới của bọn họ 《 Bảo vệ cô bé lọ lem》, sau đó tiến hành chia đội, đội nào thua sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Nói như vậy, người xem chờ mong nhất chính là phần trừng phạt, trừng phạt lần này là uống hết nước ép của một đống loại rau củ quả. Chất lỏng màu xanh kia không những kì lạ lại còn dính dính, chỉ nhìn thôi đã làm người ta cảm thấy ghê tởm, càng không nói đến chuyện uống hết.

“Cô nhớ phải thua đó, như thế sẽ tốt hơn.” Chu Á Kiệt khẽ nhắc nhở. Khán giả rất thích xem các sao luống cuống sau khi bị trừng phạt, như vậy họ cảm thấy sao thân thiết hơn, sao cũng là người bình thường mà thôi. Số lượng fan của Cố An Kỳ đang tăng lên, nếu cô thắng, không mang lại lợi ích gì, nhưng nếu thua… ngược lại cô sẽ nhận được nhiều thứ, tất nhiên với điều kiện là không để cho Lâm Hạc Quần phát hiện ra.

Cố An Kỳ híp mắt khẽ nói: “Tôi hiểu rồi.”

Trước khi chính thức phát sóng, mọi người làm ấm thân, đứng theo sơ đồ đã định.

“An Kỳ tiểu thư, vừa nãy có người gửi đóa hoa này cho cô.” Một nhân viên cầm một bó hoa hồng trắng đưa cho Cố An Kỳ.

Cố An Kỳ nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, anh có biết là ai gửi không?”

Nhân viên công tác lắc đầu, Cố An Kỳ nhận lấy hoa, mỉm cười cảm ơn.

Cô cẩn thận xem xét bó hoa hồng trắng trong tay. Bó hoa hồng trắng vẫn còn nhiều nụ chưa nở hết, ở phía trên được rắc bột màu vàng phấn. Phấn vàng này không những làm cho hoa hồng trắng càng thuần khiết diễm lệ mà còn giúp kéo dài thời gian nở hoa. Dưới là hoa hồng trắng kiều diễm trên là bầu trời đầy sao, nhìn qua trông thật đẹp mắt, nhưng sắc mặt Cố An Kỳ thì không thế nào tốt được.

Nhìn cái thiệp trên bó hoa, cô nhíu mày thật sâu. Trên thiệp viết “An Kỳ, ngoan, đừng trốn tránh anh nữa . Đêm nay tám giờ, anh sẽ ở chỗ cũ chờ em.” Chỗ cũ? Chỗ cũ nào? Sao cô không hiểu gì hết? Cách viết này vừa ngả ngớn lại có lệ, chẳng khác gì lừa gạt trẻ con, chẳng lẽ đây là người quen của thân thể này?

Cố An Kỳ cau mày, đếm số bông hoa hồng trắng. Quả nhiên chỉ có mười lăm bông. Mười lăm bông hoa hồng trắng tượng trưng cho lời xin lỗi. Rốt cuộc thì xảy ra chuyện gì? Cố An Kỳ im lặng, đưa bó hoa cho Chu Á Kiệt, dùng ánh mắt bảo anh xử lí nó.

Chưa nói đến việc cô không biết người kia nói chỗ cũ là chỗ nào, cho dù biết, cô cũng sẽ không đi. Cô không biết đó là ai, sao biết đó có phải cái hố chờ cô nhảy xuống hay không?

Cô, không bao giờ vì tìm ra chân tướng mà mạo hiểm.

Diệp Y Dung bên cạnh nhìn thấy Cố An Kỳ đưa hoa cho Chu Á Kiệt, hai mắt nhìn chằm chằm Cố An Kỳ rồi lại nhìn bó hoa, dường như muốn nhìn thấu xem trên mặt cô viết cái gì. Đợi đến khi Cố An Kỳ quay đầu, cô ta lại trở về với khuôn mặt tươi cười: “An Kỳ, có người tặng cô hoa à? Ai vậy?”

DTV

“Một fan mà thôi…” Cố An Kỳ nhìn sâu vào cô ta , thản nhiên trả lời, sau đó xoay người đi tìm Lâm Hạc Quần thương lượng những điều cần chú ý trong trận đấu. Diệp Y Dung thấy Cố An Kỳ không muốn nhiều lời, không muốn nói tiếp, trong lòng lại chắc chắn người tặng hoa và Cố An Kỳ có điều gì đó khúc mắc. Cô ta nhíu mày, đắc ý nhếch môi.

Cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của cô … Diệp Y Dung nhìn bóng dáng Cố An Kỳ bỏ đi , hèn mọn hừ lạnh một tiếng.

“Đếm ngược năm giây trước khi ghi hình, 5, 4, 3…” Đến 2 với 1 thì làm dấu tay ra hiệu bắt đầu.

“《 Ngôi sao thi tài 》, PK không lưu tình.” Hai MC cùng nhau nói.

“Mật Mật này, khách mời hôm nay của chương trình đều là thành viên của bộ phim truyền hình gần đây đó.” MC nam cười nhìn MC nữ nói.

“Đúng vậy, nghe người này người kia nói là có vài người trong số họ gần như không có thời gian hoạt động trùng nhau, hơn nữa tiến độ quay phim cũng nhanh, tôi lo họ không tới được đâu,.” MC nữ tỏ vẻ “Tôi rất lo lắng”.

“Tôi vừa mới nhìn thấy lúc trong cánh gà cô chỉ còn kém không ch** n**c miếng mà! Thế nào, được kí tên chưa?”

“A, đáng ghét, chuyện này sao có thể đem lên sân khấu nói chứ ?”

Nữ nhân vật chính không thuận theo không buông tha nói, “Kí tên là tất nhiên rồi, không những thế mỗi người còn ôm tôi một cái ấm ơi là ấm đấy.”

“Ha ha, Mật Mật, khi ra ngoài nhớ chuẩn bị công tác phòng hộ nhé, cẩn thận bị oánh đó. Đoàn làm phim《 Bảo vệ cô bé lọ lem》 của chúng ta sao có thể để cô nói ôm là ôm chứ?” MC nam vừa nói xong, dưới sân khấu vang lên nhiều tiếng vỗ tay, một tiếng lại cao hơn một tiếng, nếu nghe kĩ, có thể nghe thấy có người gọi tên Lâm Hạc Quần.

“Chào mừng đoàn làm phim《 Bảo vệ cô bé lọ lem》 của chúng ta: đạo diễn Lâm Hạc Quần, Trịnh Văn Quân, Diệp Y Dung, và Cố An Kỳ!”

“Xin chào anh Triệu, chị Mật Mật, cùng toàn thể các khán giả và người đang theo dõi chương trình.”

Mấy người từ phía sau chậm rãi đi đến.

Mật Mật là một MC làm việc rất hiệu quả, chỉ chốc lát sau, bằng cách vô cùng hài hước đã giới thiệu lần lượt từng người, trong lúc nói chuyện cũng không bỏ sót một ai: “An Kỳ, đây là lần thứ hai em và Trịnh Văn Quân hợp tác, em có suy nghĩ gì không? Đợi lát nữa hai người ở hai đội đối đầu nhau, em đã chuẩn bị cho sự đối đầu này chưa?”

“Văn Quân là người hợp tác rất tốt, rất hay chăm sóc mọi người trong đoàn làm phim,làm việc cùng với anh ấy khiến người ta rất thoải mái. Để báo đáp cho sự chăm sóc trong khoảng thời gian này của anh ấy, em quyết định ‘Nhịn đau’ đem ‘Đại thuốc bổ’ vô cùng dinh dưỡng này cho anh ấy dùng.” Đôi mắt to của Cố An Kỳ tràn ngập “Hồn nhiên” cùng “Vô tội”, buổi nói chuyện khiến cho khán giả cười liên tục.

Chu Á Kiệt luôn nhìn Cố An Kỳ từ dưới sân khấu, càng cảm thấy không thể nhìn thấu tính cách thật của cô. Cô giống như người hai mặt, trong cuộc sống bình thường tuy không tính là ít nói, nhưng cũng không nhiều, song chỉ cần trên chương trình, cô luôn dí dỏm làm người ta phải chú ý.

Cô khá hiểu được cách đối phó với các câu hỏi bát quái, làm thế nào để trả lời vòng quanh, làm thế nào để điều chỉnh không khí. Cô dường như lúc nào cũng biết nên nói gì trên sân khấu, bản thân biểu hiện như thế nào thì đạt được kết quả tốt nhất.

Cho dù trên sân khấu có bao nhiêu người, cô luôn có thể nâng bản thân lên vị trí cao nhất, khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 43: Chương 43



Cố An Kỳ điều chỉnh bản thân, hòa vào hoàn cảnh, rất nhanh cô đã thích ứng được với tiết tấu của Lưu Mật Mật. Lưu Mật Mật hỏi Cố An Kỳ mấy vấn đề đều bị cô cô khéo léo hỏi ngược lại. Lưu Mật Mật tò mò nhìn cô một cái, ngày trước cô cũng đã từng ghi hình với Cố An Kỳ nhưng cô chưa từng thấy cô ấy đối đáp trôi chảy như hôm nay, lúc nào cũng nói lắp ba lắp bắp, hoặc là khẽ nói “Tôi không biết” “Tôi xin lỗi” linh tinh . Hôm nay cô ấy như trở thành một người khác , mình không thu được gì từ trên người cô ấy đã đành, mà một vài thông tin về cô ấy và Trịnh Văn Quân cũng không moi được.

Bắt đầu từ khi nào thì sự phòng bị cùng với khả năng trả lời của cô ấy tốt lên như vậy?

MC thường rất nhạy cảm với không khí buổi nói chuyện, Triệu Húc Đồng lập tức nhận ra Mật Mật kinh ngạc cùng hoảng hốt. MC có một quy định thép, tuyệt đối không thể “Im lặng quá ba giây “. Nhìn Mật Mật có chút không yên, không khí cũng trở nên kì lạ, nhất thời có hơi nhạt nhẽo.

Triệu Húc Đồng quyết định lập tức vào thẳng vấn đề chính: “Hai đội hôm nay của chúng ta đều đến từ một đoàn làm phim, thật sự là làm cho người ta hiếu kì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hôm nay đội nào thua sẽ phải uống hết nước ép trái cây đặc biệt này, tuy rằng nó rất bổ, nhưng mà vị của nó thì… ,ây, tóm lại thì mọi người cố lên.”

Mật Mật dường như cũng đã hồi hồn, lập tức cười khẽ: “Trong lúc quyết đấu không thể gian lận nha, nếu mà bị phát hiện gian lận thì ‘Nước trái cây vô cùng dinh dưỡng này’ thuộc về đội đó luôn đó. Đến đây nào, ngửi mùi của nó trước, đảm bảo có thể k*ch th*ch quyết tâm thắng lợi của mọi người”

Mật Mật đặt nước trái cây dưới mũi từng người để tất cả mọi người cùng ngửi. Cố An Kỳ biết trước mùi vị của nó chắc chắn không thể nào dễ ngửi, cho nên ngừng thở, giả vờ nhíu mày làm như mình vừa ngửi xong.

“Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu vòng đầu tiên của cuộc thi ngay bây giờ. Nội dung thi chính là nhảy và dính. Từng người một sẽ cầm cái bao tay dính chạy về phía trước, chạy lấy đà sau đó nhảy lên, dính bao tay lên bảng điểm. Chúng tôi bên cạnh có thẻ điểm, sẽ ghi lại số điểm của mọi người.”

Đội của Trịnh Văn Quân thi trước, Trịnh Văn Quân dính được 8 điểm, nhưng thành tích của Diệp Y Dung lại không được tốt, chỉ được 4 điểm, cộng lại là 12 điểm. Thành tích của đạo diễn Lâm lại ngoài dự liệu của Cố An Kỳ, được đúng 10 điểm. Không ngờ đạo diễn Lâm trông như chẳng bao giờ tập thể thao mà lại có thành tích tốt đến thế, Cố An Kỳ nhìn bảng điểm, trong lòng tính toán một chút.

“An Kỳ, chỉ cần được 3 điểm là chúng ta thắng rồi. Cô hãy cố lên!”

Lâm Hạc Quần hơi khẩn trương nói. Lâm Hạc Quần gì cũng không sợ, chỉ sợ loại chất lỏng màu xanh kinh tởm này, bắt anh phải uống hết nó ư , ọe, nghĩ thôi đã làm cho anh cảm thấy buồn nôn. Nếu không có loại thuốc gây nôn này k*ch th*ch thần kinh, còn lâu anh mới có khả năng nhảy cao ngoài dự đoán mọi người như vậy.

Hờ, quả nhiên, có đôi khi có chút k*ch th*ch luôn có thể làm cho người ta càng phấn đấu.

“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thắng, nếu không nước trái cây kia cứ để tôi uống.” Cố An Kỳ cười nói.

Trò chơi này, cô không thể thắng, cho nên phải động não một chút.

Cố An Kỳ đứng ở điểm bắt đầu, sau khi có hiệu lệnh, lập tức chạy về phía trước, đến trước bảng điểm thì bật nhảy lên, nhắm đến vị trí 6 điểm, Cố An Kỳ đưa tay lên dính, đáng tiếc không dính chắc, đến lúc dính được thì còn chưa tới 1 điểm.

Kết quả tất nhiên là thua, Cố An Kỳ thở dài, ảo não nói:

“Sao lại không dính chắc chứ? Ai!”

DTV

“Vòng thi này không tính. Tôi muốn khiếu nại chương trình cắt xén nguyên vật liệu, gọi là bao tay dính mà còn không dính, thế thì gọi là bao tay dính để làm gì?” Lâm Hạc Quần hét, muốn có một vòng thi công bằng, còn về chuyện khác… Anh tất nhiên là không muốn uống loại nước kia rồi. Bằng này tuổi đầu, anh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thứ vừa kì quái vừa dính dính thế này thôi!

“Đạo diễn Lâm, bao tay dính của chúng tôi là sản phẩm chính hãng, đã qua kiểm nghiệm.” Mật Mật cười trộm nói “Kết quả vòng thi vẫn như cũ, đội Trịnh Văn Quân, Diệp Y Dung thắng!”

“Đừng nản lòng, còn hai vòng thi nữa, chúng ta tuyệt đối có thể thắng !” Lâm Hạc

Quần an ủi Cố An Kỳ. Dù sao Cố An Kỳ cũng đã làm hết sức, bao tay không dính cũng không thể trách ai được, nên không thể đổ hết trách nhiệm lên người cô.

Cố An Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu. Mái tóc thật dài che đi khuôn mặt cô nhưng người ta có thể cảm nhận được sự không cam lòng . Dáng vẻ hối hận của cô như cảm thấy lần thua vừa rồi là không đáng. Sự nhu nhược với hối hận đã giấu đi suy nghĩ thật của cô, cô chỉ đang đeo mặt nạ mà thôi.

Không ai, không ai biết được vừa rồi là cô cố ý. Bao tay dính chưa bao giờ có vấn đề, mà người dùng bao tay mới có vấn đề…

Tên chương trình này là 《 Ngôi sao thi tài 》, cộng thêm việc bọn họ đến đây là để tuyên truyền cho phim mới nên không thể thiếu phần thi khảo nghiệm diễn xuất. Đạo diễn Lâm tất nhiên không được, cho nên vòng này Cố An Kỳ cùng Diệp Y Dung so tài.

Vòng này thi diễn cảnh khóc. Xem ai có thể trong thời gian ngắn nhất rơi lệ.

Cố An Kỳ liếc mắt nhìn bột màu đỏ trong móng tay Diệp Y Dung, không khỏi nhếch môi. Diệp Y Dung ơi Diệp Y Dung, vì có thể thắng, cô đúng là tốn không ít tâm tư, chiêu giấu bột ớt trên người thế mà cô cũng nghĩ ra được.

Chẳng qua… Cô cũng không có ý định thua ở vòng này.

“Sẵn sàng chưa? Chuẩn bị… Bắt đầu!” Triệu Húc Đồng nói.

Triệu Húc Đồng vừa dứt lời, Cố An Kỳ liền ngẩng đầu lên, hàm răng cắn chặt môi dưới. Đầu cô bất đắc dĩ lay động vài cái, mang theo vài phần thản nhiên phiền muộn. Vẻ mặt dần dần mềm mại, mang theo một sự thương cảm không tên. Nước lặng lẽ tràn đầy nơi hốc mắt, từng giọt rơi xuống.

Lúc này Diệp Y Dung nước mắt từ lâu đã chảy đầy mặt, tay cô ta giả bộ lau mắt, bột ớt liền phân tán ra. Khả năng của bột ớt không thể coi thường, cô ta không những bị k*ch th*ch đến khóc, mà còn bị sự nồng của ớt làm cho ho khan.

Tốc độ khóc của hai bên tương đương nhau, nhưng nếu xét theo trình độ diễn xuất thì tuyệt đối là Cố An Kỳ tốt hơn.

Tuy nhiên họ đang tham gia chương trình chứ không phải so tài diễn xuất thật. Nhân vật nữ chính lần này là Diệp Y Dung nên mọi người thiên vị cô ta hơn, Cố An Kỳ chỉ làm nền nên vòng này phải thua. Quả nhiên, kết quả trận đấu này là Cố An Kỳ thua sít sao Diệp Y Dung.

Chương trình cứ như vậy kết thúc, nhưng người xem đều biết, người thua, chưa bao giờ là Cố An Kỳ.
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 44: Chương 44



Thắng hai vòng có nghĩa là không cần thi nữa, nhưng xét đến thời lượng chương trình, Lưu Mật Mật và Triệu Húc Đồng vẫn cho tiếp tục vòng thi cuối cùng, chẳng qua lại do Lâm Hạc Quần phạm sai lầm nên tiếp tục khiến cho đội Cố An Kỳ thất bại.

“Haha, lần này đội chiến thắng là đội của Trịnh Văn Quân và Diệp Y Dung! Chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng họ đã tránh được nước trái cây đặc biệt kia nào !” Lưu Mật Mật nheo mắt, cười như mèo trộm được cá, “Hắc hắc, có người thắng tất nhiên cũng có kẻ thua. Sau đây chúng ta sẽ dành thời gian cho Cố An Kỳ và đạo diễn Lâm Hạc Quần từ từ thưởng thức nước trái cây này.”

“Uống một ngụm lớn đi, chậc chậc, hương vị tuyệt đối khó quên…” Triệu Húc Đồng mang cốc nước trái cây to đùng ra, “Đạo diễn Lâm, thân là đàn ông, hay là anh chịu thiệt uống hết để cứu em gái An Kỳ nhà chúng ta vậy?”

Trong lòng Lâm Hạc Quần đã đối với Triệu Húc Đồng mà chửi Tam Tự Kinh, bố nó, không thấy anh toát hết mồ hôi lạnh vì cái chất lỏng màu xanh ghê tởm kia sao? Không cho anh từ chối đã đành, lại còn bắt anh uống hết trong một hơi.

“Tôi trước đi, thử xem nước trái cây này rốt cuộc thì có vị gì.”

Cố An Kỳ cười cười, cầm cốc nước trái cây lên, uống một ngụm lớn.

Mọi người cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, chờ cô buồn nôn.

Uống hết một ngụm, lông mày Cố An Kỳ cũng không nhăn chút nào, ngược lại vẻ mặt còn rất tốt. Cô kinh ngạc bịt miệng, dường như khó hiểu mà thở dài: “Ôi chao?”

“Sao? Sao? Rốt cuộc thế nào?”

“Vị không được ngon cho lắm, tuy nhiên cũng không tồi. Có cảm giác rất độc đáo.” Cố An Kỳ trở về vị trí cũ rồi trả lời.

“Hả? Ha, Mật Mật, hay là cô gian lận hả? Ai nha, tôi biết cô hâm mộ ‘Ôn Bội Quân’ Ôn nữ vương, nhưng cũng không thể gian lận ngay trong chương trình chứ!” Triệu Húc Đồng thở dài nói, dường như rất thất vọng với Lưu Mật Mật.

Gian lận? Nhất định không thể nào! Lưu Mật Mật điên cuồng gào thét trong lòng. Phải biết rằng nước trái cây này là tự tay cô chế ra, để đảm bảo cô còn thử một ngụm, hương vị kia nhất định sẽ khiến người ta không nhịn được muốn ói, nhìn dáng vẻ Cố An Kỳ vừa nếm thử, trong lòng cô cũng giật mình, chẳng lẽ là bị tráo?

” Không khó uống thật sao?” Lưu Mật Mật hồ nghi hỏi, nhìn Cố An Kỳ trịnh trọng gật đầu, cô mới nhận lấy cốc nước trái cây kia, ngửi thử mùi vị. Mùi vừa tanh vừa chua, đúng là mùi mà cô chế ra mà.

“Mật Mật, cô không nếm thử sao?” Triệu Húc Đồng giảo hoạt nhìn đồng nghiệp, thúc giục Mật Mật uống.

Khóe miệng Lưu Mật Mật co rút, lại liếc nhìn Cố An Kỳ, chỉ thấy đôi mắt nâu mở to chân thành nhìn cô, không hề giả dối, niềm tin của cô bắt đầu d.a.o động.

Cô nhấp một ngụm nhỏ, kết quả dường như đủ loại mùi vị quay cuồng trong miệng cô, chất lỏng dính đặc ngập đầy trong họng, cô không hề nghĩ ngợi lập tức nhổ ra. Phụt, đây không phải vị mà cô đã chế ra sao? !

DTV

“Phụt, khụ khụ, khụ khụ!” Lưu Mật Mật bị sặc, trừng mắt nhìn cốc nước trái cây một lúc không nói nên lời. Cái gì gọi là tự làm tự chịu? Cô chính là người tự gánh lấy hậu quả!

Tự làm ra rồi lại phải tự ăn. Ặc, vị của nước trái cây này thật ghê tởm.

Sao Cố An Kỳ lại chịu đựng được chứ? Trừ Lưu Mật Mật và Cố An Kỳ biết mùi vị thật sự của nước trái cây, không ai biết nó như thế nào, ngay cả Triệu Húc Đồng cũng nghĩ Lưu Mật Mật làm quá lên. Nhìn phản ứng trái ngược của hai người, lòng hiếu kỳ của mọi người nổi lên. Trừ Lâm Hạc Quần và Trịnh Văn Quân hiểu rõ tính cách tà ác của Cố An Kỳ, tất cả đều đi thử một ngụm, cuối cùng tất nhiên là mọi người đều nghẹn nói không nên lời.

“An Kỳ, sao cô có thể lừa chúng tôi như vậy, cái này đúng là… Khụ khụ…”

“Ọc ọc” Cố An Kỳ không nói một lời, mặt không đổi uống nốt chỗ nước trái cây còn lại, “Tôi đã từng uống thứ còn ghê hơn, thế này đã là gì?”

Cuối cùng người bị chỉnh không phải Cố An Kỳ và Lâm Hạc Quần mà ngược lại là Lưu Mật Mật cùng Triệu Húc Đồng. Nhìn Cố An Kỳ uống một hơi hết nước trái cây, bọn họ cũng chẳng thể phản bác được. Họ cứ tranh cãi ầm ĩ như vậy, thời gian cho một tập cũng đã đủ , Triệu Húc Đồng cùng Lưu Mật Mật lập tức nói lời chào tạm biệt.

Ghi hình xong mọi người đều tản ra, Lưu Mật Mật gọi Cố An Kỳ lại: “Hi, An Kỳ, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, đã lâu không gặp .” Cố An Kỳ trả lời, cũng không biết nên nói gì với Lưu Mật Mật. Dù sao người quen với Lưu Mật Mật là chủ nhân thân thể này chứ không phải cô. Cô cũng không biết quan hệ hai người nông sâu ra sao, nếu nói sai thì sẽ phiền toái.

“Em càng ngày càng lợi hại , như thay đổi thành người khác vậy…”

Lưu Mật Mật cười vỗ vỗ lưng cô, “Nhưng sự thay đổi này tốt đó, cố lên nhé.”

“Ừ…” Cố An Kỳ cười cười trả lời, “Chị cũng thế, MC cố lên.”

“A, đúng rồi, vừa nãy em cố ý đúng không?” Lưu Mật Mật đột nhiên hỏi.

“Cố ý gì?” Cố An Kỳ vẫn mang dáng vẻ vô tội như cũ, chiêu này của Lưu Mật Mật như đánh vào bông, không thu được kết quả gì.

Xem ra Cố An Kỳ sớm đoán được cô sẽ hỏi như vậy cho nên đã chuẩn bị nên phản ứng thế nào.

Lưu Mật Mật buồn bực, nhưng không quá ba giây lại trở về như cũ, “Được rồi được rồi, dù gì thì chương trình hiệu quả, người xem thấy vui là được. Không nói chuyện với em nữa, lát nữa chị còn phải làm MC cho chương trình ngoài trời, chị đi trước đây.”

“Ừ, hẹn gặp lại.” Cố An Kỳ nhìn Lưu Mật Mật rời đi, sau đó nhíu mày. Hiện tại trong lòng cô tràn đầy nghi vấn.

Nhật kí của chủ nhân thân thể này ngay cả những việc nhỏ nhặt như hôm nay làm gì, ăn gì đều ghi lại, tại sao lại thiếu thông tin về Lưu Mật Mật cùng người đưa hoa hồng trắng?

Nhìn quan hệ thân thiết giữa chủ nhân thân thể này và Lưu Mật Mật, chắc là bạn tốt của nhau. Người đưa hoa hồng trắng chắc chắn có nhiều điều mờ ám với cô ấy. Nhưng… Vì sao? Vì sao trong nhật kí không hề đề cập đến hai người này?

Khác thường, thật sự quá khác thường.

Rốt cuộc thì Cố An Kỳ còn cất giấu bao nhiêu chuyện mà cô không biết?

Cố An Kỳ xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi mát xa. Cô vốn nghĩ rằng đã nắm được phần lớn thông tin về chủ nhân thân thể này, nhưng cô chưa bao giờ đoán được, thực ra cô không biết gì hết.
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 45: Chương 45



Sau khi kết thúc ghi hình, Cố An Kỳ như thường lệ chào tạm biệt các nhân viên, sau đó chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo.

“Lịch trình tiếp theo là gì?” Cố An Kỳ thuận miệng hỏi.

Chu Á Kiệt nhíu mày, không lập tức đáp lời, Cố An Kỳ quay đầu nhìn anh, cười nhẹ: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?”

“Chiều nay cô không có lịch trình, về nhà nghỉ ngơi rồi thu dọn đồ đạc chuyển nhà đi.” Chu Á Kiệt vốn định mở miệng hỏi cô chuyên liên quan đến bó hoa hồng trắng kia, nhưng lời nói đến bên miệng lại không phát ra được.

Đúng vậy, anh rất tò mò không biết ai là người tặng hoa cho Cố An Kỳ, tình hình này xem ra người kia không còn giá trị lợi dụng với Cố An Kỳ nữa, nhưng trong lòng anh cũng biết cho dù anh có hỏi, Cố An Kỳ cũng sẽ nói vài câu đánh trống lảng, không chừng còn đề phòng anh nhiều hơn.

Mà chuyện này đối với anh không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa, với tính cách của Cố An Kỳ, anh cũng phần nào đoán ra đêm nay nhất định cô sẽ không đi gặp người kia. Nếu chưa có phiền toái gì xảy ra thì tạm thời không nên quá tò mò, sau này còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu cô ấy.

Cố An Kỳ mang theo suy nghĩ nhìn anh, cong khóe miệng: “Tôi biết rồi. Đưa địa chỉ và chìa khóa cho tôi đi, trong hai ngày nữa tôi sẽ chuyển qua.”

“Cần tôi đến giúp không?”

DTV

“Tôi sẽ nhờ công ty chuyển nhà đến xử lý, không cần ngài đại giá.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, Chu Á Kiệt dường như đã sớm biết cô sẽ nói như vậy, cười như không có việc gì.

Thời gian quay phim hôm nay dừng ở đây, Cố An Kỳ cũng không còn lịch trình nào khác. Thừa dịp rảnh rỗi này, cô về nhà cũ tranh thủ thu xếp mấy thứ đơn giản trong phòng trước. Sáng mai cô cũng không phải làm việc, có thể mời công ty chuyển nhà chuyển tất cả đồ đạc của cô ra ngoài. Chuyển ra ngoài càng sớm cô càng có nhiều thời gian thích ứng hoàn cảnh mới. Mỗi ngày về nhà cũng không cần lo lắng đề phòng như trước nữa.

Kỳ thật cô cũng không có nhiều đồ đạc lắm, ngoài một ít quần áo và trang sức mỹ phẩm thiết yếu thì cô cũng không còn gì để lưu luyến.

Cố An Kỳ thu dọn rất nhanh, tay nghề gấp hộp, căng dây thừng vô cùng thành thạo. Bây giờ nghĩ lại, dường như cô đã làm mấy việc này từ đời trước, Cố An Kỳ nghĩ, tay đang sắp xếp đồ đạc cũng ngừng lại. Từ nhỏ cô đã phải chuyển nhà rất nhiều lần, chẳng ở nơi nào lâu dài, chắc chuyển nhiều quá nên mới luyện cho cô tay nghề thu dọn như thế này đi.

Đúng là quen tay hay làm. Cô cười tự giễu, nhanh chóng buộc chặt dây thừng, thắt một cái nút trên hộp rồi xếp nó ngay ngắn vào một góc.

“Rầm rầm” tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.

Giờ đã tám chín giờ tối, còn có ai đến đây? Cố An Kỳ nhíu mày, phủi phủi bụi trên người rồi đi ra cửa.

“An Kỳ, mở cửa mau, mở cửa mau.”

Từng tiếng giục mở cửa vọng tới, dường như người tới sợ người khác phát hiện ra nên giọng nói vô cùng nhỏ. Tuy vậy nhưng Cố An Kỳ vẫn nghe ra đó là giọng của dì Trương phu nhân chủ nhà!

Sao dì Trương lại đến đây? Cố An Kỳ sửng sốt, lập tức mở cửa: “Dì Trương, có chuyện gì vậy?”

“An Kỳ, dì bảo cháu này, có người cứ cầm cái gì đó đi qua đi lại ở dưới cửa sổ phòng cháu suốt thôi. Cháu lén nhìn xem có quen người đó không, nếu không thì mau báo công an đi.” Dì Trương dường như còn khẩn trương hơn cả Cố An Kỳ.

Có người canh giữ dưới phòng cô? Cố An Kỳ nhíu mày, sau đó cười nói: “Cháu biết rồi, dì Trương, cháu sẽ giải quyết.”

“Đúng rồi, dì Trương, cháu đã tìm được phòng trọ khác rồi, ngày mai cháu sẽ chuyển đi. Cám ơn dì đã chăm sóc cháu trong khoảng thời gian vừa qua.” Cố An Kỳ nhân tiện đề cập tới chuyện ngày mai chuyển đi. Dì Trương từ trước tới nay đều chăm sóc cô, cho dù lần này chuyển đi vội vàng cũng phải chào tạm biệt dì ấy.

“Hả? Chuyển đi nhanh vậy sao? Vậy… Vậy cháu thu xếp xong hết chưa? Có cần dì giúp gì không?”

“Cháu làm xong hết rồi, chỉ chờ sáng mai người của công ty chuyển nhà đến là được. Dì Trương, cám ơn dì. Mấy năm qua đều là dì chăm sóc cháu, cháu đã làm phiền dì nhiều rồi.”

“Được rồi được rồi, đừng nhiều lời nữa. Sáng mai cháu chuyển nhà thì hôm nay đi ngủ sớm đi, dì Trương cũng không quấy rầy cháu nữa .” Dì Trương phất phất tay, “Sáng mai nếu có thời gian thì dì sẽ qua nhìn giúp xem. Chuyển nhà ấy mà, có người nhìn giúp thì sẽ tốt hơn.”

Cố An Kỳ gật gật đầu cảm ơn dì Trương rồi mới quay lại phòng. Cô vén một ít rèm cửa sổ nhìn ra ngoài xem xét, quả nhiên thấy một người đàn ông đi qua đi lại dưới cửa sổ nhà cô. Theo lý mà nói, nếu là paparazzi thì luôn có xe theo dõi chuyên dụng. Cố An Kỳ đoán do ngõ nhà cô nhỏ nên chiếc xe không vào được, tên này không thể không một mình đi vào.

Cố An Kỳ vẫn nghĩ tên paparazzi này ngồi vài ngày sẽ đi, không ngờ nhóm paparazzi này chuyên nghiệp như vậy, cô chỉ là một diễn viên chưa có danh tiếng mà còn theo dõi nhà cô hai mươi tư trên hai mươi tư, bất chấp đang là mùa đông giá rét.

Nếu đối phương nói thẳng muốn chụp vài tấm ảnh của cô để về báo cáo kết quả công tác thì cô cũng không đến mức không thông tình đạt lý như vậy, dù sao paparazzi cắm chốt ở đây thì cô cũng khổ mà họ cũng vì kiếm ăn, phải hoàn thành chỉ tiêu này nọ. Đời trước cô cũng đã gặp chuyện như vậy, hơn nữa, cũng có nhiều bạn là paparazzi. Có đôi khi cần mượn sức giới truyền thông thì họ cũng sẽ giúp cô. Kỳ thật paparazzi với nghệ sĩ không hề như mọi người nghĩ là đứng ở hai phe đối lập, hai bên đều xem xét thái độ đối xử với nhau như thế nào rồi thiết lập quan hệ. Chụp ảnh cũng không phải không được, nhưng trước hết phải xem xét hoàn cảnh. Lần trước đã là nửa đêm mà cô còn bị mấy tên paparazzi theo dõi trong ngõ nhỏ sẽ làm cô cảm thấy không an toàn. Nếu đối phương không suy nghĩ cho cô thì cô cũng không việc gì phải nghĩ cho bọn họ. Nếu họ muốn cô mệt mỏi, vậy tất cả cùng mệt đi. Dù gì thì ngày mai cô cũng chuyển nhà, cứ để mấy người đó chơi ở đây vài ngày nữa.
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 46: Chương 46



Sáng sớm, Cố An Kỳ đã gọi công ty chuyển nhà, chuyển vài thứ đến phòng mới ở khu ngoại ô phía đông. Đồ đạc của Cố An Kỳ không nhiều, chuyển qua cũng không mất nhiều thời gian, chỉ cần một buổi sáng đã chuyển hết sang nhà mới.

Phòng mới ở tầng 7 trong khu nhà trọ ở ngoại ô phía đông, tuy không có nhiều trạm xe buýt nhưng cách nhà không xa có một trạm xe điện ngầm, giao thông cũng coi như tiện lợi. Một phòng ngủ một phòng khách, rộng hơn nhiều so với phòng cũ của Cố An Kỳ. Bên ngoài diện tích đất được phủ xanh không nhiều lắm, nhưng Cố An Kỳ cũng không để ý, cô chỉ chú ý phương tiện đi lại và hệ thống an ninh có tốt không là được.

Cô thấy trong phòng đã đầy đủ đồ đạc thì thở phào nhẹ nhõm. Phòng bây giờ đã tạm ổn, cô lấy vài thứ rồi khóa cửa, chuẩn bị đi chụp ảnh tranh bìa tạp chí.

“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động vang lên. Cố An Kỳ nhìn tên người gọi, là Chu Á Kiệt.

“Xin chào, tôi là Cố An Kỳ.”

“Cố An Kỳ, cô bắt xe đến công ty ngay đi.” Chu Á Kiệt nói thẳng, không hề có một câu vô nghĩa. Cố An Kỳ nghe ra giọng của anh mang theo sự kích động không kiềm chế được.

Cố An Kỳ nhíu nhíu mày trả lời: “Chuyện gì? Chiều nay tôi không phải còn đi chụp ảnh tạp chí sao?”

“Tôi đã giúp cô từ chối rồi, bây giờ cô cứ đến công ty trước đi, đến rồi nói sau.” Chu Á Kiệt dường như đã bình tĩnh lại, giọng điệu trở về lạnh lùng như trước, chẳng qua khi nói chuyện vẫn hơi vội vàng.

Cố An Kỳ tuy không hiểu nhưng cũng biết Chu Á Kiệt vội vã gọi cô đến công ty như vậy là có cái lí của anh ta, sau khi cúp máy cô lập tức gọi xe đi đến. Dọc theo đường đi cô đều suy nghĩ, rốt cuộc thì xảy ra chuyện lớn gì mà có thể khiến Chu Á Kiệt bỏ qua công việc của cô rồi vội vàng gọi cô đến công ty.

“Chu tiên sinh, rốt cuộc là chuyện gì?” Cố An Kỳ vào văn phòng của Chu Á Kiệt, túi xách còn chưa bỏ xuống đã mở miệng hỏi.

“Cô có quen Hàn Dịch Phong không?” Vừa bắt đầu Chu Á Kiệt đã ném vấn đề đó cho cô, làm cho cô cảm thấy khó hiểu.

“Hàn Dịch Phong? Người mẫu đang lên như diều gặp gió ư?” Thấy Chu Á Kiệt gật gật đầu, cô không khỏi nhíu mày, “Tôi không biết người này, sao vậy?”

“Cô thật sự không biết anh ta?” Chu Á Kiệt thấy dáng vẻ Cố An Kỳ không giống giả vờ mới nói, “Quảng cáo quý này của Octavia dường như chọn anh ta là nam chính, mà anh ta đề cử cô.”

Chu Á Kiệt nhìn thẳng vào mắt Cố An Kỳ, như muốn nhìn thấu quan hệ giữa cô và Hàn Dịch Phong.

“Tôi?” Cố An Kỳ nhăn mi, trong lòng càng ngày càng cảm thấy kì quái. Hàn Dịch Phong sao lại muốn hợp tác với cô? Cô còn chưa gặp anh ta bao giờ mà. Hơn nữa, Hàn Dịch Phong đã nổi tiếng là tay ăn chơi trong giới, scandal về chuyện bạn gái của anh ta rất nhiều nhưng đa số đều là trêu đùa. Cố An Kỳ chưa bao giờ nghe chuyện anh ta đặc biệt đề cử một minh tinh nào.

“Anh ta… Không phải người tặng hoa hồng trắng cho cô sao?” Chu Á Kiệt thử hỏi, “Kỳ thật nếu cô hẹn hò với Hàn Dịch Phong thật thì đúng là chuyện tốt, cô không cần phải giấu tôi. Dù sao nếu phát tán scandal của cô và anh ta thì đối với cô càng có lợi.”

“Chu tiên sinh, tôi nghĩ tôi lại phải nhắc lại một lần nữa, tôi không biết ai là người tặng hoa hồng trắng, cũng không biết Hàn Dịch Phong bị làm sao.” Cố An Kỳ cảm thấy phản cảm với câu hỏi của Chu Á Kiệt, không chỉ là vì anh ta không tin tưởng cô, mà vì cô cảm thấy chuyện này dường như đã vượt xa tưởng tượng của cô. Tinh thần bất ổn khiến cô nói chuyện cũng mang theo tâm trạng.

Mấy ngày nay cô mới phát hiện chủ nhân thân thể này còn rất nhiều bí mật mà cô không hề biết, vốn nghĩ cô ấy viết mọi thứ vào nhật kí, nhưng giờ mới biết tất cả đều không như cô tưởng tượng. Đột nhiên hôm qua nhảy ra hai người cô không biết là ai, hôm nay lại thêm Hàn Dịch Phong không biết từ đâu tới. Chủ nhân thân thể này dường như có nhiều mối quan hệ hơn cô tưởng, nhưng là tốt hay xấu, là loại quan hệ gì thì cô hoàn toàn không biết.

Điều này làm cô hơi lo lắng. Cô giống như ở ngoài sáng, mà người khác đều ở một nơi bí mật gần đó, cô không rõ người đó sẽ làm gì, nhưng người đó lại biết nên đối phó với cô như thế nào.

“Được, nếu cô không muốn nói thì tôi cũng không ép, nhưng hy vọng cô có thể nắm chắc cơ hội tốt này. Cô cũng biết cơ hội lần này đối với cô là đáng quý đến nhường nào chứ?” Chu Á Kiệt không bắt Cố An Kỳ nói chuyện gì đã xảy ra nữa, quay sang nhắc nhở cô về chuyện cơ hội.

“Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào.” Cố An Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng cũng bình tĩnh một ít.

Cố An Kỳ đúng là không rõ tại sao Hàn Dịch Phong lại cho cô cơ hội lần này, cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, điều cô biết duy nhất là phải nắm chắc lấy nó, nhất định không thể buông tay.

“Chiều nay cô đến trường quay đi, hai ngày nay cứ cố gắng quay phim, đừng đi lịch trình khác. Cả cô và Diệp Y Dung đều trúng tuyển, như vậy khả năng họ sẽ đến trường quay xem xét biểu hiện của các cô.” Chu Á Kiệt dừng một chút, “Tôi tin vào biểu hiện của cô, mà cô cũng là người thông minh, biết khi nào thì nên làm gì. Cuối cùng làm hoa hay làm lá, cô chắc trong lòng cũng hiểu, tôi không nói nhiều nữa.”

DTV

Cố An Kỳ gật gật đầu, ý nói mình đã hiểu ý anh ta.

Chuyện Octavia cử người đến kiểm tra chắc chắn sẽ rất bí mật, nên cô sẽ không biết người đánh giá cô xuất hiện ở đâu, vào lúc nào. Chuyện duy nhất cô có thể làm là duy trì hình tượng hoàn hảo, không thể phá hỏng trong bất cứ trường hợp nào, còn nữa… Phải hoàn thành các lịch trình một cách xuất sắc, quay phim cũng phải xuất sắc.

Hoa hồng và lá cây, ai là hoa ai là lá, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đánh giá.

Trong phim làm nữ phụ không có nghĩa là ngoài đời cũng làm nữ phụ, mà diễn vai nữ chính chưa chắc đã nổi bật nhất.
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 47: Chương 47



“Cái gì? Anh nói Cố An Kỳ cũng có tư cách casting cho buổi quảng cáo sao?!” Diệp Y Dung đứng lên, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Không phải danh sách đã chốt rồi sao, sao đột nhiên lại có thêm tên của cô ta?”

Giọng Diệp Y Dung cất cao lên, vừa bén nhọn vừa chói tai khiến cho người ta khó chịu.

“Suỵt! Nói nhỏ thôi, nhỏ giọng! Cô đang sợ người khác không biết cô cùng cô ấy bất hòa sao? Đừng quên, bây giờ cô vẫn đang trong quá trình khảo sát.” Tống Vũ Trạch cau mày nói, “Cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng hình như là có ai đó đề cử Cố An Kỳ với Octavia, sau đó Octavia cảm thấy hình tượng của Cố An Kỳ thích hợp với chủ đề của họ nên cũng quyết định khảo sát cô ấy.”

“Tôi biết mà, tôi biết cô ta không tốt đẹp gì mà!” Diệp Y Dung nổi giận đùng đùng đi qua đi lại trong phòng hóa trang, “Lần trước thì đoạt quảng cáo của tôi, lần này lại ngáng ngang đường. Cô ta luôn dựa vào quan hệ với người khác để trèo lên cao, ỷ vào sau lưng có chỗ dựa nên lại muốn cướp đi quảng cáo của tôi sao? Đúng là loại phụ nữ hèn hạ, vô liêm sỉ, hạ lưu! Tôi…”

“Diệp Y Dung, cô thu cảm xúc lại cho tôi, muốn phát tác cũng phải xem tình huống. Cô cứ bình tĩnh trước đã, cô còn phải quay phim nữa, đừng làm hỏng vai diễn.” Tống Vũ Trạch nhíu mày cắt ngang lời Diệp Y Dung muốn nói. Vốn muốn cảnh tỉnh Diệp Y Dung, nhưng anh không thể tưởng tượng được Diệp Y Dung lại bài xích như vậy. Anh bây giờ cũng không biết nói cho cô ta chuyện của Cố An Kỳ là tốt hay xấu.

“Chuyện lớn như vậy anh bảo tôi bình tĩnh thế nào? !” Giọng Diệp Y Dung lại còn cao hơn “Cô ta đã một lần đoạt lấy quảng cáo của tôi rồi, lần này cô ta còn muốn đoạt nữa kìa!”

DTV

“Cô chắc chắn rằng cô sẽ bị cô ấy cướp đi?” Tống Vũ Trạch lạnh lùng nói, Diệp Y Dung sửng sốt nghe anh nói, cảm xúc dường như cũng ổn định một ít. Tống Vũ Trạch nhìn cô ta, thản nhiên nói, “Nếu cô cảm thấy chỉ cần là Cố An Kỳ tới tham gia trận cạnh tranh này là có thể cướp đi vị trí của cô thì bây giờ bỏ cuộc luôn đi. Cạnh tranh còn chưa bắt đầu cô đã nghĩ mình sẽ thất bại, thế cạnh tranh làm gì?”

“Tôi…”Khẩu khí Diệp Y Dung lập tức yếu xuống, cô ta cũng hiểu rõ lời Tống Vũ Trạch, nhưng cô ta không thể nén được lửa giận trong lòng.

Nhìn Diệp Y Dung dường như đã tỉnh táo lại, Tống Vũ Trạch mới tiếp tục nói: “Tuy nói lần này Cố An Kỳ may mắn chiếm được tư cách casting, nhưng khả năng cô ấy giành được vị trí địa diện không cao. Thứ nhất, địa vị trong giới của Cố An Kỳ chưa đủ vững chắc, chưa đủ phân lượng để giành được vị trí này; thứ hai, Octavia trước mắt vẫn hài lòng cô, sẽ không đổi ý trong khoảng thời gian ngắn.”

“Nếu cô bị d.a.o động thì sẽ thất bại, ngược lại, nếu cô kiên định thì vô cùng có khả năng thắng. Chẳng qua gần đây cô vẫn nên cẩn thận ít scandal thì tốt hơn, Octavia có hỏi qua tôi cô còn độc thân hay không. Người đại diện cho quảng cáo lần này phỏng chừng sẽ chọn nghệ sĩ độc thân. Dính phải mấy scandal không đâu sẽ bất lợi với cô.”

“Tôi biết rồi. Đúng rồi, Tống tiên sinh, tôi nhớ ra rồi, ngày hôm qua ở 《 Ngôi sao thi tài》, Cố An Kỳ không phải nhận được một bó hoa hồng trắng sao? Tôi lúc ấy thấy sắc mặt cô ta hơi lạ, anh nói xem có phải là…” Diệp Y Dung không nói hết, để Tống Vũ Trạch tự mình đoán.

“Có chuyện như vậy sao? Được, tôi sẽ tìm hiểu.” Tống Vũ Trạch nói, “Tóm lại việc cô cần làm bây giờ là quay phim cho tốt vào, không cần lo đến chuyện khác, tất cả giao cho tôi là được.”

“Ừ…” Diệp Y Dung gật gật đầu, con mắt hiện lên một tia ác độc nhưng lập tức che giấu đi.

Cố An Kỳ ơi Cố An Kỳ, tôi muốn nhìn xem lần này cô định cướp vị trí của tôi như thế nào!

Khoảng một giờ sau, Cố An Kỳ và Chu Á Kiệt cũng đến đoàn làm phim, dọc theo đường đi hai người không hề nói chuyện. Kỳ thật ngoài công việc thì họ không còn chuyện gì để nói, Cố An Kỳ vẫn trước sau như một không thích Chu Á Kiệt, mà Chu Á Kiệt cũng không thể đối đãi tự nhiên với Cố An Kỳ. Thứ duy nhất ràng buộc hai người là ích lợi. Họ có mục tiêu giống nhau, đều khát vọng thành công, một người muốn trở về đỉnh cao sân khấu, một người muốn trở về thân phận người quản lí số một trong giới giải trí.

Để đạt được mục tiêu, họ có thể không từ thủ đoạn, cho dù là làm gì, chỉ cần có thể thành công, họ đều sẵn sàng thử. Đây là điểm chung của họ, cũng là động lực để họ có thể tiếp tục hợp tác.

Lúc Cố An Kỳ đến đoàn làm phim, Diệp Y Dung đã đang hóa trang. Thấy Cố An Kỳ đã đến, Diệp Y Dung châm chọc giương môi, lạnh lùng liếc cô một cái. Cho đến khi Cố An Kỳ đi vào, cô ta lại đứng lên, tươi cười niềm nở chào hỏi Cố An Kỳ: “Chào chị An Kỳ.”

Diệp Y Dung không quên Tống Vũ Trạch đã cảnh cáo, cho dù cô ta hận Cố An Kỳ như thế nào thì cũng không thể biểu hiện ra.

Giờ phút này tại đoàn làm phim có khi đang có người luôn nhìn chằm chằm vào đây.

Cố An Kỳ bị tiếng gọi ngọt ngào “chị An Kỳ” kia làm cho nổi cả da gà, cô cong môi, lâp tức phản ứng lại, kéo tay cô ta: “Y Dung, chiều tốt lành nha, sao hôm nay tới sớm thế?”

Trên mặt cô là nụ cười chân thành tha thiết, dường như Diệp Y Dung thật sự là bạn thân thiết của cô, nói chuyện cũng rất gắn bó.

Diệp Y Dung không nghĩ tới Cố An Kỳ sẽ nắm tay cô ta, theo phản xạ có điều kiện bỏ ra. Cô ta không ngờ lần này không dọa sợ Cố An Kỳ mà chính mình lại bị ngẩn tò te, Cố An Kỳ nắm lấy bàn tay bị cô ta bỏ ra, sắc mặt hơi buồn bã, nụ cười dường như có chút cứng ngắc: “Xin lỗi, đột nhiên nắm tay em làm em sợ hãi.”

Vẻ mặt xấu hổ mà lại xin lỗi chân thành làm cho Diệp Y Dung lập tức đổi sắc mặt, ngón tay đan chặt vào nhau.

“Em… Không, là em sai. Em xin lỗi chị An Kỳ.” Cố ý ! chắc chắn là cô ta cố ý ! Diệp Y Dung cố nén lửa giận trong lòng, cúi đầu nhận lỗi với Cố An Kỳ. Nếu không phải vì vị trí phát ngôn viên quảng cáo, cô sẽ không bao giờ nói xin lỗi loại phụ nữ dối trá đó!

Cố An Kỳ ý vị thâm trường nhìn cô ta, đột nhiên giương môi, đôi môi đỏ tươi cong lên tạo ra nụ cười như có như không.

Đúng là cô không có hứng nói chuyện với Diệp Y Dung, cũng không có hứng diễn trò với cô ta. Chẳng qua nếu đối phương đã muốn ngáng chân cô thì cô cũng không thể cô ta được toại nguyện. Cô không phải người dễ dàng bị người ta bài trí.

Muốn thi diễn trò ư? Vậy phóng ngựa lại đây đi! Cố An Kỳ cô chưa bao giờ sợ trò này!
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 48: Chương 48



Diệp Y Dung sau khi bị Cố An Kỳ chỉnh thì lòng không yên, thậm chí cực kì phiền chán mới đúng, nhưng tức giận đến mấy cũng chỉ có thể nuốt vào bụng mà không thể phát tác ra ngoài. Nhân viên khảo sát của Octavia không biết sẽ quan sát các cô từ đâu, cô ta cũng không muốn thất bại trong gang tấc, chỉ vì một Cố An Kỳ nho nhỏ mà mất đi cơ hội tốt như vậy. Hít sâu vài lần, cô ta cuối cùng tạm áp chế được lửa giận trong lòng, xoay người đọc kịch bản phim.

“Cô làm cô ta tức giận rồi đấy, hết tức chưa?” Lúc Trịnh Văn Quân vào phòng hóa trang thì thấy Cố An Kỳ và Diệp Y Dung đang diễn trò, anh xem từ đầu đến cuối, cho đến lúc Diệp Y Dung bị Cố An Kỳ làm tức giận bỏ đi. Anh híp mắt, cười trêu chọc Cố An Kỳ.

“Trịnh tiên sinh, anh bắt đầu nhiều chuyện từ khi nào vậy ?” Cố An Kỳ cong môi, liếc anh một cái, “Tôi chỉ ‘Chào hỏi’ bình thường với cô ta mà thôi, anh nghĩ nhiều rồi.”

Trịnh Văn Quân dường như đã sớm đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, nhún vai cũng không tiếp tục truy vấn: “Đúng rồi, tối nay anh Dật Phàm hẹn mọi người ra ngoài hát Karaoke, cô cũng đi cùng đi.”

“Hôm nay? Tôi có một số việc sợ là không đi được .” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, chưa nói đến trong nhà còn một đống hành lí lớn chờ cô sắp xếp, cho dù không bận thì cô cũng sẽ lấy cớ không đi, dù sao cô cũng không quen Tô Dật Phàm, đột nhiên xông vào cuộc sống của anh khiến người ta thấy kì lạ .

“Sau đó cô không có lịch trình gì đúng không? Coi như là ra ngoài thả lỏng một chút đi, tôi thấy cuộc sống của cô chẳng có gì thú vị cả, ngày nào cũng làm việc với làm việc.” Trịnh Văn Quân khuyên bảo , “Hơn nữa, hôm nay Tạ Vũ Phỉ cũng đi, cô ấy cũng không biết ai với ai, nếu cô đi cùng thì cô ấy cũng yên tâm hơn.”

“…” Cố An Kỳ chưa trả lời, chỉ hơi nhíu mày, “Tôi không quen Tô Dật Phàm mà cứ đột ngột đến như vậy không phải rất lạ sao?”

“Please, cô nghĩ nhiều quá rồi. Anh Dật Phàm đâu phải loại người xấu tính như thế, đến lúc đó cô sẽ biết.” Trịnh Văn Quân không hề để ý nói, “Đi đi, nhiều người thì mới náo nhiệt, hơn nữa chúng ta sẽ không đi đến khuya đâu, sẽ không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô.”

Cố An Kỳ cau mày, không biết lại nên lấy cớ gì để từ chối.

“Đi đi, khó có được cơ hội này, đi thả lỏng đi.” Chu Á Kiệt chen ngang một câu, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Cố An Kỳ liếc nhìn anh ta, không nói gì. Cô biết Chu Á Kiệt không thể có lòng tốt như vậy, để cô đi bữa tiệc này thì khả năng anh ta lại đang suy tính kế hoạch gì đó.

“Cứ như vậy nhé, đến lúc đó thì cùng nhau đi.” Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ không nói gì, cho là cô đồng ý, thừa dịp cô chưa từ chối nhanh chóng quyết định.

DTV

Chuyện này cho dù Cố An Kỳ nghĩ như thế nào thì sự phản đối của cô đều không được chấp nhận.Thật ra cô cũng không phản cảm chuyện giao tiếp với nam nghệ sĩ, chẳng qua cô không thích có bất cứ liên quan nào tới Tô Dật Phàm. Trực giác của cô không muốn cùng người này quá thân thiết, cô luôn có cảm giác Tô Dật Phàm và cô là cùng một loại người, điều này có nghĩa cô có thể nhìn thấu mặt nạ ngụy trang của Tô Dật Phàm, mà Tô Dật Phàm cũng có thể nhìn thấu mặt đen tối của cô.

Cô, không thích cảm giác bị người ta nhìn thấu.

Cố An Kỳ chưa kịp nghĩ nhiều thì đoàn làm phim chuẩn bị bắt đầu quay. Diệp Y Dung ở một góc đọc lại lời thoại, thoáng nhìn lên thấy Cố An Kỳ đang ngẩn người, cô ta cười lạnh. Cô quả nhiên cố gắng không được vài ngày, nghiêm túc vài tuần lại bắt đầu lười biếng. Diệp Y Dung khinh thường quay đi, trở về vị trí của mình.

Chuẩn bị!” Cố An Kỳ nghe thấy tiếng loa mới hoàn hồn, chớp mắt nhìn địa điểm quay phim.

“Action!”

“Bội Quân, chị… chị không thể làm như vậy! Nói thế nào thì Ôn gia cũng là nhà chị, sao chị có thể… Sao có thể…” Lưu Chân Chân kéo tay áo Ôn Bội Quân, lo lắng nói, “Chị chắc chắn sẽ hối hận!”

Ôn Bội Quân vung mạnh tay, lạnh lùng nhìn Lưu Chân Chân: “Tôi không thể làm sao? Lưu Chân Chân, có phải cô nhiều chuyện quá rồi không? Chuyện Ôn gia nhà tôi… khi nào thì đến lượt Lưu gia các người đến xoi mói ?”

Lưu Chân Chân xấu hổ co rụt lại, nhưng ngay sau đó lại kiên trì nói: “Chị làm vậy chú sẽ đau lòng .”

Ôn Bội Quân không trả lời nhưng trong nháy mắt Lưu Chân Chân vừa nói xong, cả người làm cho người ta cảm giác không giống như trước. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Chân Chân, trong mắt dường như chứa đầy hận thù đến tận xương tủy cùng căng thẳng tức giận, nhưng sâu trong đôi mắt nâu không thấy đáy, dường như lại cất cất giấu cảm xúc nào đó tên là —— ghen tị.

“Lưu Chân Chân, tôi cảnh cáo cô, cô còn ăn nói lung tung một câu nữa thì tôi nhất định sẽ làm cho cô cùng mẹ cô cuốn gói khỏi đây ngay lập tức.” Ôn Bội Quân mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm ống kính để biểu hiện rõ hơn, Lâm Hạc Quần ở đầu kia ống kính nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, cảm giác duy nhất chính là cả người rét run, xem ra hôm nay mặc áo khoác vẫn chưa đủ dày.

Ngày thường Ôn Bội Quân tuy rằng cũng vô cùng xuất sắc, nhưng không đến mức khiến Lâm Hạc Quần cảm thấy đỉnh điểm âm trầm kh*ng b* như hôm nay. Tuy nhiên nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện giờ phút này Cố An Kỳ Ôn Bội Quân tuy nhìn qua cực kì mạnh mẽ, u ám, trông có vẻ khó tiếp xúc nhưng có thể nhận ra tâm hồn cô yếu ớt, tinh tế mà lại mẫn cảm. Nói nghe có vẻ khó tin nhưng Cố An Kỳ đúng là dung hợp được hai loại biểu cảm phức tạp với nhau, hôm nay Cố An Kỳ dường như càng nỗ lực quay phim… Lâm Hạc Quần hơi suy nghĩ nhìn màn giằng co giữa hai người. Anh dường như không biết năng lực diễn xuất của Cố An Kỳ đến đâu, vốn cho rằng đã xác định được, nhưng cuối cùng lại phát hiện kết quả luôn cao hơn so với dự đoán.

Cảnh này quay xong rất nhanh, Lâm Hạc Quần gật đầu, vừa lòng hô: “Cut!”
 
Đại Minh Tinh Trọng Sinh - Triệu Linh Nhi
Chương 49: Chương 49



Quay tiếp vài cảnh nữa, đến hoàng hôn cuối cùng cũng đã quay xong hết các cảnh hôm nay. Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ tháo hết trang sức, mặc lại trang phục hàng ngày. Hai người chào tạm biệt các nhân viên rồi đi ra ngoài. Lúc đến KTV đã có nhiều người ở đó, Trịnh Văn Quân thấy mấy người bạn đã lâu không gặp nên ra ngồi cùng bọn họ.

Cố An Kỳ không thích nơi quá ồn ào nên tìm một góc khuất ngồi xuống định nghỉ ngơi một lúc, xốc lại tinh thần. Đến lúc bữa tiệc kết thúc thì tinh thần cô cũng tốt, có thể về nhà sắp xếp lại căn phòng đang lộn xộn kia.

“An Kỳ? ! A, thật là chị! Tốt quá, em còn đang nghĩ đợi lát nữa không gặp người quen ở đây thì nên làm gì bây giờ!” Cố An Kỳ xoay người, thấy Tạ Vũ Phỉ đã bỏ túi xách, ngồi xuống bên cạnh cô. Sau khi nhìn thấy Cố An Kỳ, Tạ Vũ Phỉ dường như thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng thả lỏng hơn.

DTV

Hai người yên lặng ngồi trong góc, không tham gia vào đám đông phía trước. Thực ra Tạ Vũ Phỉ và Cố An Kỳ đều là người mới trong bữa tiệc, đột nhiên tham gia vào nơi của những người đến trước thì có vẻ kì quái. Người đưa Cố An Kỳ đến đây, Trịnh Văn Quân bị một đám người vây quanh được một lúc, căn bản không rảnh có thời gian để ý tới góc của Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ.

Hai người chờ khoảng 10 phút thì cánh cửa bên cạnh ghế dài bị mở ra. Cố An Kỳ nhìn xung quanh, tầm mắt lại bị đám người lục tục đi về phía trước che mất. Tuy nhiên kiểu này chắc chủ nhân bữa tiệc đã đến.

Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ thấy mọi người đều đứng lên nên cũng đứng theo, tuy nhiên không đi lên phía trước. Tạ Vũ Phỉ đứng ở trong góc, vốn định bảo cô đi lên chào hỏi Tô Dật Phàm nhưng thấy toàn bộ người ở ghế dài đều tập trung ở một chỗ, lại cảm thấy bản thân quá mức gầy yếu không chen vào được với những người này nên đành cảm thán nói: “An Kỳ, chị xem kìa, nhân duyên của Tô thiên vương đúng là tốt. Anh ấy vừa tới mọi người đã xúm lại hết kìa.”

Cố An Kỳ nghe Tạ Vũ Phỉ nói chỉ cười nhạt, không nói gì. Trong giới giải trí này làm gì có ai nhân duyên tốt hơn ai? Nếu có thì cũng chỉ do chênh lệch địa vị mà thôi. Bây giờ mọi người đều nịnh hót anh, ngưỡng mộ anh cũng chẳng qua vì anh đang ở vị trí rất cao cũng nhiều người hâm mộ, nếu có ngày anh gặp chuyện, có lẽ tất cả đều tránh xa, chối bỏ quan hệ còn không kịp.

“Anh Dật Phàm, anh muốn hát bài gì?” Một giọng nữ thanh thúy mà không kéo dài vang lên. Giọng cô ấy hơi cao, lập tức áp đảo âm thanh hỗn loạn xung quanh. Giọng này khá dễ nhận biết, Cố An Kỳ vừa nghe đã biết đây là ca sĩ nổi tiếng của công ty “Hoa Dương giải trí”—— Nhâm Tĩnh Thu. Nhâm Tĩnh Thu là người rất thẳng thắn, dám yêu dám hận, Cố An Kỳ rất thích điểm này của cô ấy, lúc trước cô ấy từng công khai thổ lộ với Tô Dật Phàm, chẳng qua bị từ chối. Nay hai người dù không thành người yêu nhưng cũng là bạn bè thân thiết của nhau.

“Mọi người hát trước đi, tôi tính sau.” Tô Dật Phàm cười nhẹ, lát sau lại bị ai đó kéo ngồi ở ghế chủ vị. Bên cạnh Tô Dật Phàm là các đóa hoa đủ màu sắc, mọi người đều vây quanh anh nói chuyện. Có thể vì cách khá xa nên Cố An Kỳ không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ nghe thấy âm thanh nói chuyện ríu rít cùng tiếng hát vút cao. Cô chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói người đó bên bàn rượu nho, giữa một đám người hỏi tới lui vẫn không nhanh không chậm trả lời, giọng nói trầm thấp mà chín chắn.

Không thể không nói, cô mặc dù không thích Tô Dật Phàm nhưng lại khá thích giọng nói của anh, giọng nam hơi trầm mang lại cảm giác an tâm.

Trong lúc mọi người đang vây quanh Tô Dật Phàm thì Trịnh Văn Quân dường như cuối cùng cũng nhớ đến người anh mang đến rồi sau đó lại “Vứt bỏ”, Cố An Kỳ.

“An Kỳ, sao cô lại ngồi trong góc này. Đi, lên đằng trước ngồi đi, tôi giới thiệu vài người bạn cho cô làm quen.”

Cố An Kỳ bị anh đẩy về phía trước, Tạ Vũ Phỉ vốn ngồi bên cạnh Cố An Kỳ cũng bị kéo đi theo. Trịnh Văn Quân dẫn Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ tới trước mặt Tô Dật Phàm, định để hai cô chào hỏi Tô Dật Phàm trước.

“Chào anh Dật Phàm!” Tạ Vũ Phỉ chào hỏi. Trong《 Hoa mai 》 cô sẽ diễn cùng Tô Dật Phàm nên lần này Tô Dật Phàm cũng mời cô đến đây hát K (Karaoke), đã đến được một lúc mà bây giờ mới qua chào anh khiến Tạ Vũ Phỉ cảm thấy mình dường như hơi thất lễ, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.

“Anh Dật Phàm, xin chào.” Cố An Kỳ mỉm cười chào rất máy móc, chân đã lui về một chút, định chào Tô Dật Phàm xong lập tức trở lại góc của cô.

“Cố An Kỳ? Tôi không nhớ lầm tên của cô đúng không?” Tô Dật Phàm ôn hòa hỏi, “Cứ vui chơi thỏa thích với Vũ Phỉ và Văn Quân đi.”

Cố An Kỳ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tô Dật Phàm. Cô không nghĩ tới Tô Dật Phàm còn nhớ tên của đàn em vô danh như cô. Lại không thể nhíu mày ở đây, cô xoay người định cùng Trịnh Văn Quân thần kinh thô ra ngoài.

“Đừng đi vội, Trịnh Văn Quân, cơ hội khó có được, hát vài bài với Cố An Kỳ đi.”

“Đúng vậy đúng vậy!” Không biết ai đó đề nghị, chọc mọi người ồn ào muốn hai người họ song ca.

“…” Xem ra hiệu ứng nhiều chuyện đúng là mạnh mẽ, không chỉ có người thường mà nghệ sĩ cũng thế. Mọi người xung quanh đều ra vẻ góp vui với xem kịch, thật sự làm người ta cảm thấy khó chịu.

“Đừng đùa nữa, tôi và An Kỳ chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Nghe thấy Trịnh Văn Quân giải thích Cố An Kỳ liền vỗ trán. Anh không nói còn đỡ, anh nói ra chẳng phải họ có tật giật mình hay sao. Quả nhiên, tiếng hét còn ồn ào hơn lúc nãy, càng ngày càng to.

“Văn Quân, cậu hát một bài thôi, hát với Cố An Kỳ bài trong MV mà hai người đóng chung ý.”

Đang lúc mọi người ra sức hò hét, có một người đột nhiên hét: “Im lặng im lặng, tất cả im miệng cho tôi. Người hát tiếp theo là anh Dật Phàm, anh Dật Phàm chuẩn bị!”

“Hai người cứ thương lượng xem lát nữa hát bài gì đi, anh Dật Phàm hát xong sẽ đến lượt hai người.” Mọi người quyết định buông tha cho họ trước, dù sao hóng trò hay cũng không bằng nghe Tô Dật Phàm hát.

Chờ mọi người yên tĩnh, không biết ai đã chọn xong bài hát, là bài tủ của Tô Dật Phàm. Nghe giai điệu quen thuộc, lại thấy hình ảnh quen thuộc trên MV, Cố An Kỳ nhất thời ngẩn ra. Cô khó tin quay đầu lại, nhìn Tô Dật Phàm đang chỉnh mic chuẩn bị biểu diễn, đột nhiên nói không ra lời.
 
Back
Top Bottom