Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ

Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 300: Tới Dương Vược Cốc



Cẩm Y Vệ là thân quân của thiên tử, ai cũng có thể phản, duy chỉ Cẩm Y Vệ

không thể.

Huống hồ... người ở trong cung kia cũng không hy vọng chính mình quay lại.

Nụ cười trên mặt Lâm Mang dần lạnh lẽo xuống, lạnh lùng nói: "Bảo bọn quý

tộc và con em thế gia tử kia viết thư về nhà, nếu còn tin đồn như vậy, bọn họ có

thể đi theo đám người đó chết cùng đi."

"Còn nữa, bảo bọn ở kinh thành rằng, trong số quý tộc có người câu kết với

Bạch Liên Giáo, tốt nhất bọn chúng cứ nghĩ kỹ, xem có mấy cái đầu có thể

chém."

Lâm Mang suy tư một lát, nghĩ ngợi: "Hơn nữa nhờ Viên đại nhân ở kinh thành

giúp tìm xem, kẻ loan tin thực sự là ai."

Lâm Mang lạnh lùng cười lạnh.

Muốn ép ta về kinh, cũng phải xem, phía sau bọn quý tộc, con em thế gia tử đó

có đồng ý không.

Có bọn chúng ở đó, bọn kia ở trong kinh chắc chắn phải đứng về phía mình.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục lên đường.

......

Dược Vương Cốc,

Trong Nghị Sự Đường, các cao tầng Dược Vương Cốc tụ tập trong điện.

Vị trí trên đầu là một nam tử ngoài năm mươi tuổi, mặc áo choàng xám dài, có

phần vẻ tao nhã trầm ổn.

Người này chính là Cốc chủ Dược Vương Cốc, Hướng Vạn Đường.

Dưới điện ngồi những trưởng lão của Dược Vương Cốc.

Hướng Vạn Đường nhìn ra đám đông, trầm giọng nói:

"Tin tức trên giang hồ các ngươi chắc chắn đều đã nghe phải không?"

"Những người mà ta gần đây phái đi đến nay vẫn chưa có tin tức trở về, họ rõ

ràng không muốn can thiệp vào."

Phía dưới, một lão giả giận dữ nói:

"Đám kia thấy gió đâu quay đó, có lợi thì nhiệt tình hơn ai hết, gặp chuyện thì

chuồn nhanh hơn ai cả."

"Lâm Mang chỉ là một tiểu tử miệng mép hôi hám, mà chúng lại sợ hắn đến thế,

đám hèn nhát chuột rút!"

Mọi người đều im lặng, chìm trong sự tĩnh lặng.

Gần đây Lâm Mang liên tiếp diệt trừ vài thế lực lớn trên giang hồ, ai dám khinh

suất chọc vào hắn.

Mỗi người đều là kẻ có thủ đoạn tự bảo vệ mình, đao không rơi trên đầu họ, thì

ai lại muốn ra tay.

Hướng Vạn Đường nhìn xuống Bạch Vân ở hàng đầu, hỏi:

"Con Tỳ Hưu kia đã tìm được chưa?"

Bạch Vân lắc đầu:

"Nó chạy vào trong núi, người của chúng ta vẫn đang tìm."

Hướng Vạn Đường im lặng một lúc, đứng dậy ngó ra ngoài đại sảnh, trầm giọng

nói:

"Với tính cách của tiểu tử đó, mục tiêu kế tiếp chắc chắn là Dược Vương Cốc

của chúng ta."

Nghe vậy, mọi người im lặng.

Việc cướp lấy Tỳ Hưu hành động rất bí mật, theo lý không có ai biết.

Nhưng chuyện lại bại lộ.

Việc Thiên Kiếm Môn bị diệt có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng Cố Gia, Phi Kiếm

Sơn Trang liên tiếp bị diệt, nếu còn không thừa nhận, thì thật sự có chút tự lừa

dối bản thân mình.

Hướng Vạn Đường quét mắt qua đám người, bỗng nhiên trên mặt hiện lên một

nụ cười đầy ý vị, lạnh lùng nói:

"Nhưng tiểu tử kia quá tự phụ."

"Nó cho rằng với đám quý tộc và con nhà gia thế ủng hộ, người khác không thể

ra tay, thì đã sai lầm lớn rồi!"

Nghe vậy, đám người trong đại sảnh giật mình, liếc nhìn Hướng Vạn Đường.

Một lão giả hối thúc hỏi:

"Cốc chủ, phải chăng kinh thành có tin tức gì?"

Hướng Vạn Đường mỉm cười một cách sâu xa:

"Đến lúc đó sẽ biết."

"Lần này, ta muốn cho tiểu tử họ Lâm biết, hắn đến Dược Vương Cốc là quyết

định sai lầm nhất."

...

Trên bầu trời, mây đen tụ tập.

Tia chớp lóe lên trong tầng mây, theo sau là tiếng sấm rền vang dội.

Bên ngoài Dược Vương Cốc,

Trong thung lũng yên bình bỗng vang lên tiếng ngựa hí inh ỏi.

"Rầm rầm!"

Móng ngựa liên hồi.

Tiếng móng ngựa trầm đục cùng tiếng sấm cuồn cuộn vọng lại.

Đất rung chuyển!

Trong làn bụi khói cuồn cuộn, một dòng người đen kịt ập tới như chớp.

Hàng ngàn kỵ binh xông tới, giống như muôn ngựa phi nước đại, oai hùng kinh

người.

Bên ngoài thung lũng, thấy cảnh này mặt của các đệ tử Dược Vương Cốc tái

mét, vội vàng đánh chuông báo động.

Tiếng chuông vang khắp thung lũng.

Trong cốc, các đệ tử mặc trang phục Dược Vương Cốc ào ra.

Dược Vương Cốc giỏi luyện đan, mặc dù võ công các đệ tử không mạnh, nhưng

nhờ đan dược mà thu nạp được rất nhiều người trong giang hồ.

Vì vậy toàn bộ Dược Vương Cốc có hàng ngàn đệ tử, quy mô thật lớn.

Nhưng nhìn dòng người đang ào tới phía trước, ai nấy đều cảm thấy sợ hãi.

Không khí xung quanh dường như đông cứng lại, khiến người khó thở.

"Cẩm Y Vệ!" Có người hét lên kinh hoàng, mặt tái mét.

Tin Cẩm Y Vệ diệt môn gần đây lan truyền sôi nổi trên giang hồ.

Nhiều người tò mò Cẩm Y Vệ sẽ đến đâu tiếp theo, nhưng không ngờ lại là đến

đây.

Nhìn đại quân dài ngoằn ngoèo ở ngoài, ai nấy đều sợ hãi.

Danh tiếng xấu xa của Cẩm Y Vệ gần đây khiến người ta khiếp sợ.

Trong đám đông, Hướng Vạn Đường xông ra, phía sau là các trưởng lão Dược

Vương Cốc.

"Lâm đại nhân!" Hướng Vạn Đường chắp tay nói nói:

"Cốc chủ Dược Vương Cốc Hướng Vạn Đường bái kiến Lâm đại nhân."
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 301: Bao vây



Trong lòng hắn cũng giật mình!

Tiểu tử này tới nhanh thật!

Lâm Mang đứng trên lưng ngựa, lạnh lùng nói:

"Tỳ Hưu của bản quan không phải ai cũng có thể động vào!"

Lời vừa dứt, quân kỵ binh phía sau bắt đầu căng cung giương tên, một loạt đại

bác được pháo binh đẩy ra.

Sắc mặt Hướng Vạn Đường thay đổi.

"Lâm đại nhân, khoan đã..."

Hướng Vạn Đường chưa dứt lời, Lâm Mang lạnh lùng vẫy tay.

Tức thì, vạn mũi tên ào xuống.

Chớp mắt, bầu trời bị mây mũi tên bao phủ.

Sắc mặt Hướng Vạn Đường hoàn toàn biến sắc, gầm lên:

"Nhanh tránh ra!"

"Á!"

"Á!"

Một số đệ tử bị bất ngờ, trực tiếp bị mưa tên bắn thành tổ ong.

Một số người ban đầu còn chống cự, nhưng trước hàng ngàn mũi tên, nhanh

chóng bị bắn trúng.

Sau mưa tên, là loạt đạn pháo bay tới từ trời.

"Rầm!"

"Rầm Rầm!"

Đạn pháo nổ tung, sóng xung kích dữ dội lan ra bốn phía, xé nát các đệ tử Dược

Vương Cốc.

Chỉ trong chốc lát, các tòa nhà xung quanh Dược Vương Cốc đã chìm trong

biển lửa.

Không khí ngập mùi khét cháy nồng nặc.

Ngọn lửa màu da cam như thiêu đốt nền trời đen kịt.

Tiếng nổ long trời của pháo binh át cả sấm sét trên trời.

Hướng Vạn Đường mắt trợn trừng, gầm lên đầy căm phẫn: "Các ngươi còn chờ

gì nữa?"

"Hay là các ngươi thực sự muốn nhìn Dược Vương Cốc diệt vong à?"

Gần như ngay lập tức, một luồng ánh sáng từ xa lao tới, đó là một người đàn

ông trung niên, sau lưng đeo một thanh trường đao trên lưng mộc mạc bình

thường.

Một hướng khác, một người phụ nữ trung niên cầm kiếm tiến tới, mỗi bước

hàng chục trượng.

Trong thung lũng, bỗng vang lên tiếng cười khúc khích, hai bóng người đeo mặt

nạ kỳ lạ chậm rãi bước ra từ trong thung lũng.

Ánh mắt Lâm Mang lướt nhìn qua mấy người, lạnh lùng nói: "Thật sự là có kẻ

không sợ chết."

"Lâm đại nhân, xin hãy dừng tay!"

Đột nhiên, một giọng nói khá là vểnh vỏng vang lên từ phương xa.

Trên đường cái chính, một con liệt mã phóng tới, trên lưng có một người đàn

ông mặc triều phục thái giám, trông chừng khoảng ba mươi tuổi.

Thân hình hơi gầy, thấp hơn người bình thường một chút, nét mặt có vẻ u ám.

"Đông Hán, Lý Lâm Đức bái kiến Lâm đại nhân!" Người tới chắp tay nói, nói:

"Lâm đại nhân, Dược Vương Cốc đã thuộc về Đông Hán của ta, kính xin Lâm

đại nhân vì mặt mũi của Đông Hán, tha cho Dược Vương Cốc lần này."

"Có lẽ đây là hiểu lầm gì đó, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện?"

Lâm Mang liếc nhìn thái giám từ xa tới, lạnh lùng nói: "Không ngờ Đông Hán

cũng nhúng tay vào chuyện này!"

Hắn nghĩ tới nhiều người, duy chỉ không ngờ phe bảo vệ Dược Vương Cốc lại

là Đông Hán.

Hôm nay quân đội đã kéo tới, nếu bỏ đi ngay bây giờ, uy danh hắn tạo dựng

trên con đường này cũng sẽ bị phá hủy.

Những kẻ không biết chuyện sẽ nghĩ Cẩm Y Vệ sợ Đông Hán.

"Mặt mũi?" Lâm Mang cười lạnh một tiếng, không chút lịch sự mỉa mai: "Nếu

là Tào Đốc Chủ tới, có lẽ ta sẽ cho mặt mũi đó, nhưng ngươi chỉ là cái thá gì!"

"Ta là Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Sử, một tên yêm cẩu như ngươi, cũng dám sủa trước

mặt ta!"

Lý Lâm Đức mặt lạnh đi, ánh mắt u ám.

Làm một thái giám, điều khiến họ ghét nhất là bị gọi là yêm cẩu.

Lý Lâm Đức cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Vậy thì xin Lâm đại nhân

nhường đường, để tiểu nhân đưa các huân quý và con em thế gia đi về."

Sắc mặt Lâm Mang trở nên lạnh lẽo.

"Có vẻ Đông Hán đã nhúng tay vào chuyện này!"

"Trước đây ta còn tự hỏi, bọn vô dụng kia làm sao dám làm chuyện lớn thế. Hóa

ra các ngươi đứng sau à?"

"Các ngươi bắt Tỳ Hưu là để luyện đan âm Dương Nghịch Chuyển đúng

không?"

"Quả thực là một âm mưu lớn!"

Lý Lâm Đức nhìn hắn đầy thâm ý, nhưng không trả lời, bình tĩnh nói: "Lâm đại

nhân đừng hiểu lầm, chuyện của đại nhân và Dược Vương Cốc chúng ta sẽ

không can thiệp, chúng ta chỉ là theo lệnh tới bảo vệ các vị công tử."

Nói xong, chung quanh đột nhiên xuất hiện nhiều lính Đông Hán.

"Khanh!"

Lâm Mang đột ngột rút đao, quát: "Mọi người nghe lệnh!"

"San bằng Dược Vương Cốc, không để sót một ai!"

Ánh mắt hắn nhìn về phía những huân quý, con em thế gia đang ở trên xe ngựa,

lạnh lùng nói: "Muốn sống thì cầm đao chém hoạn quan kia đi!"

"Không chém, chốc nữa ta sẽ chém cả các ngươi!"

Lâm Mang lạnh lùng ném lại một câu, từ lưng ngựa nhảy lên, giết tới Hướng

Vạn Đường.

Ngay lúc đó, người đàn ông cầm đao ở xa bỗng tiến lên một bước.

"Nghe nói đao pháp của Lâm đại nhân vô song, Hồ Nhất Đao, Đại Mạc đao

khách, đến đây xin lĩnh giáo."

Lâm Mang lướt nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: "Tìm chết!"

Chớp mắt, đao trong tay hắn chém ra, đao khí như sóng biển dữ dội chém tới.

Một luồng đao khí bá đạo không gì sánh bằng bao trùm bốn phía.

Đao khí cuồn cuộn kéo theo thiên địa nguyên khí bốn phía hội tụ, tạo thành một

nhát chém kinh thiên.

Xa xa, Hồ Nhất Đao cầm trường đao con mắt co lại, khiếp sợ nói: "Đao Ý

này..."

Đao trong tay hắn dưới một đao này dường như sinh lòng phục tùng.

Toàn thân như chìm vào vũng bùn.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 302: Dễ dàng



Khoảnh khắc sau đó, trong đồng tử hắn có một lưỡi đao nhanh chóng phóng to,

sắc bén đến nỗi gần như lao thẳng tới.

“Phốc phốc!”

Trong hư vô, vang lên tiếng thịt máu bị xé rách.

Bóng dáng Lâm Mang đã tới sau lưng Hồ Nhất Đao.

Gần như ngay lập tức, toàn bộ cơ thể Hồ Nhất Đao từ điểm giữa chân mày bắt

đầu, nhanh chóng chia làm đôi.

Yên lặng...

Khoảnh khắc này, xung quanh chìm vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!

Một Tông Sư oai hùng, chỉ sau một lần giao phong đã chết?

"Mọi người, cùng tiến lên!"

Hướng Vạn Đường kinh hãi và giận dữ, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi kì

lạ.

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ, nhưng lúc này hắn ta vẫn cảm thấy bất an.

Nghe vậy, mọi người xung quanh liền áp sát, kéo theo thiên địa nguyên khí tản

ra sát khí kinh người.

Đồng thời,

Phía dưới, Cẩm Y Vệ và năm ngàn kỵ binh bắt đầu thúc ngựa phi nhanh, giết

tới các đệ tử của Dược Vương Cốc.

Khí thế ngàn quân xung phong khiến người ta khiếp đảm.

Những người trên xe ngựa lộ vẻ do dự.

Lúc này, không ai quản họ, đây là thời cơ tuyệt vời để chạy trốn.

Nhưng...

Nhìn bóng dáng xa xa kia, lòng họ lại có một nỗi sợ hãi kì lạ.

Lý Lâm Đức cười nói: "Các vị công tử, cùng chúng ta rời đi."

Mọi người liếc nhau, một người đột nhiên rút kiếm chém thẳng vào một tên

Đông Hán.

Lý Lâm Đức mắt mở to, kinh ngạc nói: "Các ngươi điên rồi sao?"

Những người còn lại cũng lộ vẻ hung tàn, trực tiếp rút kiếm giết hướng Đông

Hán chung quanh.

Lý Lâm Đức tâm có sát ý, nhưng chưa dám xuống tay, chỉ có thể ra lệnh thuộc

hạ xung quanh hết sức bắt sống.

......

Lâm Mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn vài người giết tới, bỗng một bước tiến ra.

Một luồng khí thế kinh khủng như núi lở vũ bão ập tới, Lâm Mang kéo đao hóa

thành một luồng lưu quang xông tới.

Phong Thần Thối!

Mỗi bước, toàn thân tạo nên một cơn lốc kinh khủng.

Thối phong như lôi, thế như núi lở!

Đệ tử Dược Vương Cốc xung quanh bị cuốn vào, tức thì bị xé nát tứ chi chia

năm xẻ bảy.

Máu mưa văng đầy trời!

Thịt nát, chi thể rơi rớt khắp nơi.

" “Tí tách!”

Bầu trời đen kịt bỗng rơi một giọt mưa.

Tiếp theo, ngày càng nhiều mưa từ trời rơi xuống.

Tức thì, đã thành một cơn mưa rào rất lớn.

Trong màn mưa, Lâm Mang chém qua với thành Tú Xuân Đao trong tay, từng

giọt mưa bị đao khí xẻ ra.

“Bành!”

Đao kiếm va chạm vào nhau, phát ra một tiếng kim loại va chạm dữ dội.

Người phụ nữ cầm kiếm sắc mặt thay đổi.

Một luồng sức mạnh mãnh liệt dữ dội truyền tới tay cô.

“Phốc!”

Cô phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra xa.

"Cẩn thận đi!"

"Gã này có lực lượng rất mạnh!" Vũ Tam Nương hô.

Trong Dược Vương Cốc, thêm hai nhân sĩ giang hồ giết tới, phát ra khí thế

Tông Sư.

Xa xa, hai bóng người đeo mặt nạ kì lạ rút ống tiêu, bắt đầu thổi chậm rãi.

Hai người là người Miêu Cương, thạo điều khiển độc trùng, giang hồ gọi là

Miêu Cương.

Tiếng tiêu kì lạ vang lên từ hư vô.

Âm thanh vào tai, Cẩm Y Vệ và Trọng Kỵ binh tấn công chung quanh đột nhiên

cảm thấy nội tạng như có trùng độc lởn vởn, não còn như có thứ gì đó điên

cuồng gặm nhấm.

Từ rừng núi xung quanh bò ra vô số độc trùng, rắn độc, lao về Cẩm Y Vệ và

Trọng Kỵ.

Âm thanh sắc bén dẫn dắt nguyên khí thiên địa, giống như biến thành đám binh

hùng hài cốt cầm đại đao giết về phía Lâm Mang.

“Bò....ò... ——”

Đột nhiên, một tiếng hống thiên long vang trời.

Chân khí dâng trào trong ngực bụng, tạo thành một đạo âm ba sóng xung kích.

Âm ba của hai người tức thì vỡ tan.

“Phốc!”

Âm Dương Song Sát đồng thời phun một ngụm máu tươi, lộ vẻ kinh ngạc.

Gặp quỷ!

Gã này còn phải người không?

Một người luyện nhiều võ công thế, thậm chí cả công phu âm ba cũng có tu

luyện.

Ngay lúc đó, bóng dáng Lâm Mang đã như quỷ mị lại gần.

Đao trong tay chém ngang qua.

Hai người kinh hãi, điên cuồng lùi lại, liên tục tăng khoảng cách với Lâm Mang.

Thấy vậy, mấy người xung quanh nhanh chóng giết tới.

Lâm Mang dường như cũng không tránh không né, đao trong tay hung hãn

chém xuống.

Đồng tử Hướng Vạn Đường lóe lên tia lạnh lùng, không chút do dự, một kiếm

đâm tới.

"Lâm Mang, chết đi!"

Vũ Tam Nương cũng một kiếm đâm xuống.

Hai trưởng lão Dược Vương Cốc đi cùng Hướng Vạn Đường đồng thời một

chưởng đánh ra.

Lúc này, mọi người đồng thời quyết định từ bỏ âm Dương Song Sát.

"Đang!"

Nhưng đòn tấn công của họ ở cách ba tấc quanh Lâm Mang đều bị Tiên Thiên

Cương Khí ngăn chặn lại hết.

Dù thế nào, đòn tấn công của hai người cũng khó có thể tiến thêm một bước.

Tiên Thiên Cương Khí là thần công phòng ngự hàng đầu thiên hạ, ngay cả Tông

Sư tam cảnh cũng khó phá vỡ dễ dàng.

Đồng tử Hướng Vạn Đường co lại mạnh.

Ngay lúc đó,

Một đao khí kinh hoàng vút lên trời.

Lâm Mang kéo đao, lưỡi đao lạnh lẽo chém qua đầu một âm Dương Song Sát.

Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó phân biệt, không khí vang lên tiếng hú

dữ dội.

Gần như cùng lúc, tay trái Lâm Mang siết cổ một người, tay bùng lên thuần

dương chân Chân Khí.

“Bành!”
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 303: Quá nhanh



Cổ âm Sát bị bóp nát bấy.

【 Điểm năng lượng +210000 】

【 Điểm năng lượng +200000 】

Lúc này, xung quanh Lâm Mang hình thành một khoảng trống.

Một luồng sát ý tập kích tới!

Hướng Vạn Đường mắt nhìn chằm chằm, thanh kiếm trong tay dẫn dắt mưa rơi

tạo thành vô số mũi kim băng.

Trong nháy mắt, vòng trăm mét xung quanh bị bao phủ bởi vô số tinh thể băng.

"Rơi!"

Hướng Vạn Đường một kiếm đâm xuống.

Vô số mũi kim băng theo kiếm quang ào ào bay tới.

Những năm này Dược Vương Cốc có bán đan dược, không ít lần đổi lấy bí tịch

võ công cấp cao từ cao thủ giang hồ.

Và Hướng Vạn Đường tu luyện chính là môn công pháp cực kỳ nổi tiếng, Băng

Phách Thần Kiếm, xếp hạng tam phẩm thượng.

Một kiếm chém ra, có thể đóng băng tất cả trong phạm vi trăm mét.

Trong thời tiết mưa lớn như thế này, uy lực còn tăng thêm vài phần.

Trong chớp mắt, hàng ngàn mũi kim băng giống như mưa rơi xuống, nuốt

chửng Lâm Mang.

Mặt đất xung quanh đóng một lớp băng dày.

Trong phạm vi trăm mét, biến thành một thế giới màu xanh thẳm.

Hướng Vạn Đường mặt nở nụ cười, hắn ta dường như đã thấy được kết cục của

Lâm Mang.

Đúng lúc đó, đột nhiên một tiếng nổ long trời.

"Rầm!"

Mũi kim băng vỡ vụn, Kiếm Ý cũng bị phân tán.

Một bóng người lao tới nhanh như chớp.

Nụ cười trên mặt Hướng Vạn Đường đơ ra, ánh mắt dừng lại trong chốc lát.

Lâm Mang đột ngột chém một đao xuống.

Luồng đao khí trong không trung vẽ nên một đường sóng trắng, sương mù tỏa

ra nhẹ nhàng.

Lưỡi đao bùng cháy lên một ngọn lửa!

Hướng Vạn Đường liên tiếp đâm ra vài kiếm, khí kiếm ngang dọc.

Nhưng lần này Lâm Mang không hề tránh né, lao thẳng vào mưa kiếm.

Một quyền đấm ra, đấm một Tông Sư của Dược Vương Cốc phun máu ngã bay

ra xa.

Lưỡi đao lướt qua một người, máu phun như cột.

Đao khí dường như chặt đứt màn mưa dày đặc.

Một người một đao, xông lên.

Sắc mặt Hướng Vạn Đường thay đổi.

Hắn ta đã ở cảnh giới Tông Sư tam cảnh, Chân Nguyên Cảnh, thân thể chuyển

hóa chân khí.

Cho dù hắn ta đột phá nhờ dùng đan dược, nhưng sức mạnh cũng không thể so

với Tông Sư nhị cảnh bình thường.

Trong khoảnh khắc hắn ta choáng váng, bóng dáng Lâm Mang không biết từ lúc

nào đã ở trước mặt, trực tiếp một đao chém xuống giận dữ.

Hướng Vạn Đường giơ kiếm ra đỡ!

"Keng!" một tiếng, tia lửa bắn tung tóe.

Hướng Vạn Đường lùi lại nhanh chóng, lúc này ánh mắt hắn ta chợt chú ý, Vũ

Tam Nương đang nhanh chóng tránh đi.

Nhìn Vũ Tam Nương chạy trốn, Hướng Vạn Đường bỗng nhiên mở to con mắt.

Trong chớp mắt, một đao vượt qua màn mưa, chém ngang mà tới.

Thiên địa nguyên khí tụ hợp dưới đao này.

Đao Ý dẫn dắt thanh Tụ Xuân đao bùng nổ tốc độ kinh hoàng.

Lâm Mang cầm đao, lưỡi đao sượt qua chém vào người Hướng Vạn Đường.

Mặc dù Hướng Vạn Đường tránh né rất nhanh, nhưng vẫn bị chém đứt một

cánh tay.

Lâm Mang lạnh lùng cười, lập tức áp sát.

Thiên Địa Nhất Đao!

Đao Ý hùng hậu, mênh mông hội tụ.

Mưa rơi trên trời dường như đông cứng.

Muôn vàn Đao Ý hòa vào màn mưa, dẫn dắt mưa đông tụ.

Khoảnh khắc đó

Giữa thiên địa, chỉ còn mỗi nhát đao chói lọi.

Đao khí mênh mông trong cơn mưa gần như mất dấu.

Trên cổ Hướng Vạn Đường thoáng hiện một vết máu.

Hắn ta mở to mắt kinh ngạc.

Thân thể trên không rơi xuống nhanh chóng, chạm đất, đầu lìa khỏi cổ cuộn

tròn, mắt trợn trừng giận dữ, máu dần nhuộm đỏ cả mặt đất...

Khoảnh khắc Hướng Vạn Đường chết, Lâm Mang dẫm một cước xuống đất.

Mặt đất "Rầm" một tiếng, đất nứt ra như tơ nhện.

Toàn thân hắn như mũi tên rờ cung, biến thành một vệt sáng chói tối đa tốc độ,

bóng dáng như chớp lao tới Vũ Tam Nương phía trước.

Lưỡi đao lạnh lẽo chỉ vào huyệt sau tim cô.

Cảm nhận được uy thế kinh khủng phía sau, Vũ Tam Nương lông tóc dựng

đứng, khiếp sợ nói:

"Lâm đại nhân, tha mạng!"

"Từ nay về sau, ta cam tâm tình nguyện phục vụ mệnh lệnh của ngài!"

“Phốc phốc!”

Lưỡi đao lạnh buốt xuyên tim, tay cầm đao Lâm Mang chậm rãi xoắn lại, từ từ

nghiền nát trái tim cô, vẻ mặt vô cảm.

Đột ngột rút đao, một nhát chém đứt đầu cô!

Lâm Mang cầm đao quay lại, một bước đáp xuống, đã ở cách đó hai mươi

trượng.

Không xa, Lý Lâm Đức sắc mặt hơi thay đổi.

Trận chiến diễn ra quá nhanh khiến hắn ta hơi bất ngờ.

"Rút lui!"

Ý định của hắn ta là dẫn những thiếu niên quý tộc này rời đi, nhưng hôm nay rõ

ràng không thể.

Nhưng hắn ta vừa nhảy lên ngựa, một luồng lực lượng hùng hậu tấn công từ

ngực, đá hắn ta rớt xuống ngựa.

Lý Lâm Đức ngã xuống đất, vật vã đứng dậy.

Lâm Mang cầm đao, từng bước đi tới, máu tươi chảy dọc theo lưỡi đao, nhỏ

giọt xuống đất.

Lý Lâm Đức trầm giọng nói: "Lâm đại nhân, ta là người Đông Hán!"

Lâm Mang liếc nhìn hắn ta, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Nói đi, người đứng sau lưng

ngươi là ai?"

Lý Lâm Đức lùi lại vài bước, giả bộ bình tĩnh nói: "Lâm đại nhân, lúc rời kinh

ta đã báo cáo rồi, nếu hôm nay chết ở đây, đại nhân sẽ khó thoát tội."

"Phốc!"

Một đường đao khí vung qua!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 304: Thiên Đao Bát Thức



Lâm Mang xoay người, cầm đao giết vào Dược Vương Cốc.

Xác chết sau lưng hắn "bành" một tiếng, nổ tung ra.

Các con em thế gia chung quanh liếc nhìn nhau, đột nhiên có cảm giác thoát

nạn.

Một người nhìn lên trời, lẩm bẩm: "Nếu có cơ hội sống sót quay về, ta nhất định

ở nhà, từ giờ trở đi sẽ không đi đâu nữa."

...

Đây là một bữa tiệc chết chóc.

Lâm Mang lao vào đám đông, thanh Tú Xuân Đao trong tay như lưỡi hái tử

thần, liên tục thu hoạch sinh mệnh, đầu người liên tục bay lên.

Kèm theo tiếng đao vang lên, chốc lát, trong tầm mắt mọi người, dường như

xuất hiện một thanh đao, mang một vẻ đẹp kỳ lạ, u uẩn giữa gió lạnh mưa buồn.

Tiếng khóc than và sợ hãi bao trùm cả Dược Vương Cốc.

Các đệ tử Dược Vương Cốc hoàn toàn khiếp sợ.

Có người muốn quỳ xuống van xin tha mạng, nhưng chỉ có lạnh lùng của lưỡi

đao đón chờ họ.

Hàng ngàn kỵ binh xung phong, liên tục đâm vào các đệ tử Dược Vương Cốc.

Dưới vó ngựa, óc bắn tung tóe!

Vụ thảm sát này kéo dài đến ba canh giờ, nhiều người đao trong tay họ đã bị

chém gãy lưỡi.

Máu chảy thành sông!

Thây người ngổn ngang!

Trong thung lũng chết chóc, chỉ có gió hú vụt qua.

Đôi ủng dẫm lên vũng máu, phát ra tiếng lách tách nhẹ.

Lâm Mang đi tới chậm rãi, cương khí vờn quanh thân thể.

Áo choàng kêu lên phần phật.

Khí thế trên người hắn dần tăng lên, tinh thần dường như đạt tới đỉnh cao.

Trong tầm mắt hắn, thoáng hiện lên một vệt đao quang.

Vô đao như hữu đao!

Trong vỏ đao, đột nhiên xuất hiện một luồng Đao Ý bùng lên.

“Bành!”

Xa xa trong Dược Vương Cốc, một tòa đại điện bị Đao Ý chém qua, lập tức vỡ

vụn.

Khi nhát đao ấy chém qua, đao kiếm trên người mọi người đột nhiên rung động

dữ dội.

Lâm Mang mặt mang nụ cười, tự nhủ: "Nhất Đao Sát Thần dường như vừa mới

cảm thấy viên mãn."

Làm Tông Sư, nhất định phải tạo ra con đường riêng của chính minhf.

Những võ công kia cho dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là của người khác.

Ngay lúc đó, từ rừng xa bỗng vang lên một tiếng gầm nhẹ.

Sắc mặt Lâm Mang thay đổi, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Trong rừng, một bóng đen nhanh chóng nhảy ra, biến thành một vệt sáng lao

tới.

Nhanh chóng, vệt sáng lao đến bên cạnh Lâm Mang, phát ra một tiếng r*n r*

buồn bã.

Bóng đen chính là Tỳ Hưu.

Nhưng trông nó gầy yếu đi nhiều, toát lên cảm giác tinh thần cực kỳ kém.

Tỳ Hưu dùng đầu cọ nhẹ vào Lâm Mang, vẻ mặt buồn rầu, oan ức.

Lâm Mang vỗ về nó, lấy ra vài viên đan cho ăn.

"Đại nhân!" Đường Kỳ đi tới, nhìn Tỳ Hưu, tảng đá nặng trịch trong lòng hắn

mới buông xuống.

Tỳ Hưu bị cướp khỏi tay hắn, mặc dù đại nhân chưa nói gì, nhưng hắn luôn cảm

thấy day dứt.

"Đại nhân, tình hình Dược Vương Cốc đã thống kê xong, chúng ta có nên quay

về kinh không?"

"Quay về kinh?" Lâm Mang v**t v* Tỳ Hưu, mắt híp lại, đạm đạm nói: "Quay

về như thế, thật đáng tiếc quá."

"Chúng muốn ép ta rời khỏi kinh thành mà?"

"Vậy ta sẽ làm cho chúng phải cung kính mời ta trở về!"

"Thật tốt, nhân cơ hội này, cũng đặt ra luật lệ cho giang hồ này luôn!"

Lâm Mang giơ tay đón những giọt mưa rơi xuống, cười nhẹ, thầm nói: "Gửi

thông báo tới tất cả các thế lực giang hồ Bắc Trực Lệ!"

"Nói rằng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi họ tại Dược Vương Cốc!"

"Không đến - ta sẽ đích thân đi tới đón!"

Dược Vương Cốc,

Không khí còn vương mùi máu tanh gần như tan hết, thay vào đó là hương thảo

dược thoang thoảng.

Tuy nhiên, mặt đất trong toàn thung lũng vẫn còn nhiều vết máu đã khô.

Ngoài cốc, trên khoảng đất trống xếp thành một cái kinh quan khổng lồ bằng

đầu người.

Hàng ngàn cái đầu tạo thành kinh quan cao hàng chục mét, toát ra oán khí kinh

thiên.

Chung quanh vách núi cao bố trí rất nhiều binh sĩ, liên tục có binh sĩ tuần tra đi

lại.

Trong đại điện, Lâm Mang ngồi trên ghế thái sư, thần sắc nhàn nhã thưởng trà.

Hương trà nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng.

Trà này là cống phẩm hạng nhất, có giá trăm lượng vàng một lạng, có tác dụng

bồi bổ tâm thần.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy cũng chỉ bình thường thôi, tầm thường.

Đường Kỳ đứng bên cạnh, nở nụ cười, cung kính nói: "Đại nhân, đồ cất giữ ở

đây thực sự phong phú."

"Toàn bộ cốc, có tới mười hai bộ công pháp võ kỹ xếp hạng tam phẩm trở lên,

tứ phẩm trở xuống còn nhiều hơn, rất nhiều bí khố của Cẩm Y Vệ cũng chưa

từng thu thập."

Nói rồi, Đường Kỳ đưa lên một hộp gấm, nhẹ giọng: "Đại nhân, đây là một thứ

đao pháp tìm thấy, xếp hạng nhị phẩm."

"Đao pháp?" Lâm Mang hơi kinh ngạc, mở hộp gấm ra, lộ vẻ bất ngờ.

"Thiên Đao Bát Thức?"

Đao pháp của tên l**m chó Tống Khuyết sao?

Thấy công pháp này, Lâm Mang lộ vẻ vui mừng.

Mặc dù hắn đang đi con đường riêng, nhưng sức mạnh vô song của đao pháp

này không thể nghi ngờ, còn có thể gợi ý cho hắn.

Thiên Địa Nhất Đao của hắn chính là thay đổi trên nền tảng Ma Đao, rồi mới

lĩnh ngộ ra.

Lâm Mang đón lấy bộ sách ngọc, chạm vào là đao khí lạnh lẽo, băng hàn phả

vào mặt.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 305: Tò mò



Lâm Mang lập tức kinh ngạc trong lòng.

Ánh mắt từ nội dung võ kỹ trên bộ sách ngọc chậm rãi quét qua, mơ hồ, giống

như có bóng dáng một người cầm đao đứng trên đỉnh núi, thi triển đao pháp

tuyệt diệu.

Khi thì như Long Phi Cửu Thiên (rồng bay tới chín tầng mây), khi thì như Giao

Long Tiềm Uyên (tượng long ẩn sâu vực thẳm).

Mỗi chiêu thức đều chứa khí phách bá đạo, vô song.

Đao pháp này xuất thủ, ngoài đao không còn vật khác, đao xuất hiện thì gặp

sinh tử.

Dần dần, Lâm Mang dường như chìm vào một cảnh giới vô ngã, vong trần.

"Khanh!"

Đột nhiên một tiếng đao minh.

Thanh Tú Xuân Đao đặt trên bàn tự động ra khỏi vỏ, treo lơ lửng trên không.

Đao Ý cuồn cuộn, bá đạo bao trùm giữa sân!

Đường Kỳ kinh hãi, mắt mở to.

Nhanh chóng, thanh Tú Xuân Đao lại bay vào vỏ, Lâm Mang chậm rãi mở mắt,

thầm nói: "Tu luyện!"

【 Thiên Đao Bát Thức nhập môn! 】

【 Điểm năng lượng -5000 】

Lâm Mang đặt xuống sách ngọc, cười nói: "Công pháp này không tồi, nếu muốn

tu luyện có thể thử, đồng thời sao chép một bản, gửi vào bí khố Trấn Phủ Ti."

Hắn chưa thấy võ kỹ này trong bí khố Trấn Phủ Ti.

Dù sao võ kỹ có thể xếp hạng nhị phẩm cực kì hiếm, ngay cả triều đình, của cải

sưu tập cũng không nhiều lắm.

Dược Vương Cốc này quả thực có nền tảng sâu dày, không biết lấy từ đâu ra

Đao Thuật Thiên Đao Bát Thức.

Chỉ tiếc, sở hữu đao pháp tuyệt thế như vậy mà không biết tu luyện.

Có võ công tuyệt thế nhưng bỏ trong gác xó.

Ngu xuẩn!

Đường Kỳ hứng khởi quỳ gối xuống, trịnh trọng nói: "Cảm tạ đại nhân!"

Lâm Mang liếc nhìn hắn ta, đạm nhiên nói: "Đứng lên đi, chỉ là một bộ võ kỹ

thôi, không cần phải như vậy."

Đường Kỳ đứng dậy, cất sách ngọc cẩn thận, cung kính nói: "Đại nhân, trong

cốc tìm ra một trăm vạn lượng bạc, còn mười rương bảo vật khác."

Lâm Mang đặt xuống chén trà, nhẹ cười: "Tích lũy của Dược Vương Cốc thật

sâu dày."

Dược Vương Cốc có lẽ không phải lực lượng mạnh nhất Bắc Trực Lệ, nhưng

chắc chắn là giàu có nhất.

Đường Kỳ nhìn Lâm Mang, tiếp tục nói: "Đại nhân, chúng ta còn thu thập được

một số đan dược chất lượng tốt, ngoài ra còn có ba viên đan dược, có vẻ như

được luyện từ máu Tỳ Hưu."

"Theo ghi chép của Dược Vương Cốc, đan dược này có thể kéo dài năm năm

tuổi thọ."

Lâm Mang đồng tử lóe lên vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên nói: "Đan dược này thực sự

có hiệu quả như vậy?"

Mặc dù từ trước đã có truyền thuyết, máu Tỳ Hưu phi phàm, nhưng hắn vẫn

lười thử.

Đường Kỳ gật đầu: "Trong Dược Vương Cốc còn ghi chép, họ cho người thử

thuốc, có vẻ như không có vấn đề gì. "

"Theo ghi chép, đan dược này có tác dụng như Tông Sư thuế phàm, có thể giúp

người khác tẩy tủy."

Lâm Mang nhẹ gõ bàn, đồng tử hơi nheo lại, hỏi: "Có tìm thấy âm Dương

Nghịch Chuyển Đan không?"

Loại đan dược này vốn là cấm kỵ.

Một thái giám biến thành đàn ông, dù có thành công hay không, nhất định sẽ

khiến Thánh thượng không hài lòng.

Vì vậy việc này nhất định không thể làm ở kinh thành, Dược Vương Cốc là lựa

chọn tốt nhất.

Hắn vốn nghĩ phía sau Dược Vương Cốc là quan lại triều đình, không ngờ lại là

Đông Hán.

Giờ hắn diệt Dược Vương Cốc, lại không còn Tỳ Hưu, chắc chắn người phía

sau đang hoang mang.

Lâm Mang lạnh lùng cười.

Chỉ sợ ngươi không lộ diện thôi.

Đường Kỳ lắc đầu: "Hiện tại chưa tìm thấy, nhưng..."

Đường Kỳ ngưng một chút, do dự nói: "Chúng ta tìm thấy nhiều thi thể trẻ em

trong cốc, những thi thể đều bị thiến."

Động tác trên tay Lâm Mang hơi dừng lại, lạnh lùng cười:

"Có vẻ họ vẫn chưa luyện thành công."

"Thiệp mời đã gửi đi hết chưa?"

Đường Kỳ cung kính đáp:

"Tính theo thời gian, chắc các thế lực giang hồ trong toàn Bắc Trực Lệ đều nhận

được rồi."

Lâm Mang cười đứng dậy, tay để sau lưng đứng bên cửa sổ, nhẹ giọng:

"Hy vọng họ sẽ không làm ta thất vọng."

...

Hôm đó, toàn bộ thế lực giang hồ Bắc Trực Lệ đều chấn động.

Hai tin tức như được mang thêm cánh bay nhanh khắp Bắc Trực Lệ.

Dược Vương Cốc bị tiêu diệt thảm khốc!

Âm Dương Song Sát, Đại Mạc đao khách, Phù Phong Kiếm Vũ Tam Nương,

cốc chủ Dược Vương Cốc, vài vị Tông Sư nổi tiếng giang hồ đều chôn vùi ở tại

Dược Vương Cốc.

Tin nóng hơn nữa, là vị Cẩm Y Vệ Trấn Phủ Sử mới - Lâm Mang, sẽ chiêu đãi

toàn bộ thủ lĩnh thế lực giang hồ Bắc Trực Lệ tại Dược Vương Cốc, gọi là Anh

Hùng Yến.

Tin do Cẩm Y Vệ các nơi Bắc Trực Lệ trực tiếp gửi tới, tất nhiên không thể giả.

Biết tin này, người thì mừng, kẻ thì lo.

Mừng là tên Sát Thần cuối cùng cũng dừng chân.

Nhưng khiến mọi người lo ngại, là bữa tiệc gọi là "Anh Hùng Yến" này.

Ai cũng biết, chắc chắn không phải là tiệc tốt.

Một thời gian, giang hồ Bắc Trực Lệ trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Nhiều thủ lĩnh giang hồ giao lưu rất thường xuyên thời gian này.

Nhiều người giang hồ cũng tới Dược Vương Cốc vì tò mò.

Mặc dù họ không nhận được thiệp, nhưng không ngăn họ tới xem náo nhiệt.

Đồng thời, một số người truyền miệng gọi Lâm Mang là thủ lĩnh thế hệ mới của

giang hồ.

Tuy nhiên, hầu hết mọi người không đồng ý lắm với cách gọi này.

Nhưng không nghi ngờ gì, Lâm Mang hiện giờ đã nổi danh khắp giang hồ -

Thiên hạ này ai mà không biết ngươi!
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 306: Anh hùng yến



Kinh thành,

Lúc tin tức truyền tới, kinh thành một lần nữa náo động mạnh.

Dĩ nhiên, một nhóm Ngự Sử phải thượng tấu chửi rủa.

Nhưng những lời này với bọn Ngôn Quan (các quan chức có quyền bình luận về

các vấn đề và luận tội các quan chức) Thanh Lưu có lẽ có tác dụng, còn với

Cẩm Y Vệ thì hoàn toàn vô dụng.

Mặc dù Lâm Mang thống lĩnh binh lính ở ngoài, nhưng thân phận lại là Cẩm Y

Vệ, bệ hạ không lên tiếng, quan viên còn lại cũng bó tay.

Cẩm Y Vệ vốn không thuộc quản lý của Binh Bộ cũng như Ngũ Quân Đô Đốc

Phủ, ngoài bệ hạ, ai cũng không thể ra lệnh cho họ.

Một số người đành tìm đến Viên Trường Thanh, và cách của Viên Trường

Thanh rất đơn giản, chỉ một chữ "kéo" dài.

Bất đắc dĩ, một số quan viện tôn quý chỉ có thể lánh mặt ra khỏi kinh.

Họ quyết định trực tiếp đi đón những hậu bối trong nhà về.

Để những người đó trong tay Lâm Mang là một cái nhược điểm.

...

Trong tửu lâu, Kinh Đường Mộc đột nhiên rớt xuống, một người nói chuyện

vén áo, mặt hớn hở nói to:

"Chuyện kể rằng hôm đó, ngày sấm sét ầm ầm, vị Trấn Phủ Sử Cẩm Y Vệ, một

đao chém mấy vị Tông Sư, đánh là thiên địa tối sầm, phong vân biến sắc..."

Dưới nhà, mọi người say sưa nghe, có người vỗ tay reo hò ầm ĩ.

...

Đông Thành, biệt viện,

Trong đại sảnh, Vương Văn Diễn nhìn bản báo cáo mật, ánh mắt hơi u ám.

"Sao ngươi không chịu chết đi!"

Vương Văn Diễn đập mạnh xuống báo cáo mật, mặt u ám.

Một viên đan dược chỉ có thể duy trì năm năm, Dược Vương Cốc đã diệt, vậy

sau này ai còn có thể cung cấp đan dược cho hắn?

Tên Lâm Mang chết tiệt!

Cẩm Y Vệ chết tiệt!

Đợi đã...

Trên mặt u ám của Vương Văn Diễn đột nhiên hiện lên nụ cười, lẩm bẩm:

"Dược Vương Cốc đã diệt rồi, nhưng họ chắc chắn vẫn còn đan dược."

Ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo.

Vương Văn Diễn nhìn ra ngoài đại sảnh, gọi lớn:

"Người đâu, thay ta gửi thư!"

Nói rồi quay vào bàn, vội vàng viết một bức thư.

...

Tây Hán,

Nhìn bản báo cáo mật vừa gửi tới, Trần Củ đọc kỹ, đặt xuống, cảm khái:

"Tiểu tử vượt xa dự đoán của ta!"

Trần Củ mặt lộ vẻ nuối tiếc.

Lộn xộn thoát khỏi sát cục giết ra một con đường sống.

Lý Tiến Trung đứng bên cạnh, do dự nói:

"Nghĩa phụ, cần ta dẫn người đi không?"

"Không cần." Trần Củ đứng dậy nhìn ra cửa sổ, bình tĩnh nói:

"Vì hắn dám gửi thiệp Anh Hùng, chắc chắn là có chủ ý."

"Việc này nếu thành công, từ nay về sau thế lực Cẩm Y Vệ sẽ vô hạn."

"Nếu chúng ta đi, ngược lại sẽ ảnh hưởng kế hoạch của hắn."

"Nếu việc thành, Tây Hán ta lại trở thành cướp công."

Lý Tiến Trung hơi sững sờ.

Rất nhanh, hắn chợt hiểu ra, kinh ngạc nói:

"Hắn không chừng muốn thống nhất giang hồ Bắc Trực Lệ đi chứ!"

Trần Củ quay đầu lướt nhìn Lý Tiến Trung, lắc đầu cười nói:

"Cứ sợ tiểu tử kia tham vọng không chỉ thế."

Mặc dù Lâm Mang là Cẩm Y Vệ, nhưng trên người hắn không hề thấy vẻ tôn

kính quyền lực.

Loại người này thật đáng sợ.

Trước đây Trình Hồng Niên là người tuân thủ quy tắc, còn tên này thì không.

Hành động của hắn càng ngày càng tuỳ tiện hơn.

Bây giờ ngay cả hắn cũng không đoán trước được tên đó sẽ làm gì nữa.

...

Anh hùng yến bắt đầu!

Bên ngoài Dược Vương Cốc, liên tục có người trong giang hồ tới.

Nhưng tất cả mọi người tới trước tiên nhìn thấy, là cái kinh quan đầy đầu người

đẫm máu bên ngoài thung lũng.

Cảnh tượng đó đủ khiến người ta rùng mình.

Có người bàn tán nhỏ, cũng có người quay đầu bỏ đi.

Trên đường cái, ngựa hí vang vẳng, bụi mù mịt bay.

Trên đường cái, một lão đạo sĩ và một thiếu niên đi chậm rãi, lão đạo sĩ mặc

quần áo rách rưới, gần 90 tuổi.

Bên cạnh lão đạo sĩ là một thiếu niên, khoảng 13, 14 tuổi, ôm một cây phất trần.

"Sư phụ, mau xem bên kia kìa!" Thiếu niên chỉ tay về phía kinh quan xa xa.

Lão đạo sĩ liếc nhìn, không vui nói: "Một đống đầu người chết có gì hay ho mà

xem, làm hỏng cảm giác ăn uống. Nhanh lên, không là hết chỗ ngồi đấy."

"Cơ hội tốt để ăn chực này mà."

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng ngựa hí.

“Giá!”

“Giá!”

“Tránh ra!”

Tiếng hô vang lên, vài con ngựa hí lao tới, một chiếc xe ngựa sang trọng phi

nước đại trên đường cái.

Thấy bộ dạng khoe khoang đó, có người khó chịu nhưng nhanh chóng bị bạn

kéo đi.

"Ngươi muốn chết à, đó là xe ngựa của Nam Cung Thế Gia!"

Khách giang hồ xung quanh bàn tán rôm rả, nhìn các thế lực nổi tiếng giang hồ

lũ lượt kéo đến Dược Vương Cốc.

Xa xa, một nhóm người ăn mặc như khách không mời mà tới chậm rãi.

Cái Bang!

Một nhóm người ăn mặc như văn nhân cũng đến trên xe ngựa.

Lăng Vân Sơn Trang!

Trên đường cái, bảy bóng người đeo trường kiếm đi tới.

Có người kinh ngạc nói: "Tam Kiếm Khách Trường Bạch Sơn!"

"Ngay cả nhân vật như vậy cũng tới!"

"Nhanh xem, xa xa kia là Thất Sát Đao, Lãnh Vô Thương!"

Khách giang hồ xung quanh kinh ngạc, liên tục thốt lên.

Rất nhiều nhân vật lớn thường ngày không thấy bóng dáng, giờ đột nhiên xuất

hiện, thậm chí nhiều người không phải ở Bắc Trực Lệ.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 307: Đông đủ



Thời gian lặng lẽ trôi,

Trên trời mặt trời gay gắt!

Nhưng Dược Vương Cốc có vị trí địa lý tốt, xung quanh lại có cây cối che phủ

nên không cảm thấy nóng bức.

Trong thung lũng, quảng trường ở trung tâm, xung quanh đã phân chia thành

các khu vực.

Chỉ có trước đại điện Dược Vương Cốc, có một chiếc ghế.

Xung quanh, đứng những Cẩm Y Vệ đeo Tú Xuân Đao bên eo, vẻ mặt nghiêm

nghị.

Sau khi khách giang hồ ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện lớn nhỏ.

Ngay lúc đó, trong thung lũng đột nhiên vang lên tiếng chuông trầm đục.

"Đong!"

Tiếng chuông du dương át cả tiếng ồn ào của mọi người.

"Trấn Phủ Sử đại nhân đến!"

Một tiếng hô vang lên!

Khoảnh khắc sau, các Cẩm Y Vệ xung quanh đồng loạt quỳ gối, đồng thanh hô

lớn: "Bái kiến đại nhân!"

Tiếng thét như sóng triều vang vọng khắp thung lũng.

Ánh mắt của các khách giang hồ vô thức nhìn về phía trước đại điện.

Chỉ thấy từ trong đại điện, có một bóng người mặc Phi Ngư Phục trắng bạc,

khoác áo choàng đỏ thẫm, thắt lưng treo Tú Xuân Đao, oai phong lẫm liệt bước

ra.

Mày kiếm mắt sáng!

Trong gió thổi, áo bay phất phơ!

Bộ Phi Ngư Phục khiến hắn càng thêm oai nghiêm.

Lâm Mang vẻ mặt lãnh đạm, bước tới ghế thái sư, ngồi xuống oai vệ.

Tức thì, vô số ánh mắt đổ dồn về Lâm Mang, tò mò.

Gần đây, hắn đã gây chấn động cả giang hồ Bắc Trực Lệ.

Có người nhìn Lâm Mang, thầm nghĩ: "Vị Trấn Phủ Sử mới này trẻ quá đi."

Nhiều người giang hồ ganh tị.

Dù miệng chê bai, nhưng ở độ tuổi này đã lập được thành tích như vậy, đủ khiến

nhiều người ngưỡng mộ.

Đột nhiên, một tiếng ợ dài không đúng lúc vang lên.

Lâm Mang liếc nhìn qua.

Ở góc xa, mấy đệ tử Cái Bang vây quanh bàn rượu, ăn uống hết sức thoải mái,

một người cầm bình rượu uống cạn.

Mọi người xung quanh ánh mắt khinh thường.

Dù Cái Bang tự xưng là Đệ Nhất Đại Bang thiên hạ, nhưng ngoài một số người,

còn lại đều là bọn vô sự.

Đừng tưởng Cái Bang thực sự là môn phái danh môn vĩ đại.

Một nhóm ăn ngươi tụ tập lại, lấy danh nghĩa băng nhóm, không ít việc trái

pháp luật và đạo đức.

Thực sự bảo bọn họ đi ăn xin, nghĩ cũng không thể.

“Việt!”

Đột nhiên, một tiếng vang trời đao minh nổ vang.

Thiên địa, dường như có đao khí mênh mông hiện ra.

“Phốc phốc!”

Theo tiếng thịt máu xé toạc, hơn mười đệ tử Cái Bang đang thụ hưởng bỗng

dừng tay.

"Rớt pốp!"

"Rớt pốp!"

Đầu lăn tùm lum.

Máu phun trào!

Yên lặng...

Lúc này, toàn bộ thung lũng im phăng phắc.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía trước, vừa kinh vừa giận.

Cẩm Y Vệ xung quanh nhanh chóng tiến lên, thuần thục kéo xác chết đi.

Lâm Mang mỉm cười, nhìn mọi người, trầm giọng: "Bản quan này thích yên

tĩnh."

Lâm Mang cười nói: "Hôm nay mời các vị tới, chỉ vì một việc."

"Giang hồ này - quá lộn xộn!"

"Bản quan này không để mắt tới, vì vậy, bản quan này muốn lập quy tắc cho

giang hồ này!"

Lời này ra, mọi người mắt mở to, không tin nhìn Lâm Mang.

Mặc dù đoán trước không phải yến tiệc tốt đẹp, nhưng ngươi cũng quá độc

đoán!

Lời này cũng khiến các thủ lĩnh giang hồ hiện diện nổi giận.

Giang hồ có luật lệ riêng, bao giờ tới lượt người triều đình lập luật?

Bỗng một tiếng cười nhẹ vang lên.

"Lâm đại nhân."

Tiếng dứt, một nam tử cầm quạt sắt, mặc áo trắng bước ra, phong thái lịch lãm.

Nhạc Thanh Hầu mỉm cười, ý vị sâu xa: "Lâm đại nhân, không biết những gì

ngài nói về lập quy tắc, rốt cuộc là ý của triều đình, hay là ý của đại nhân?"

Lời này ra, ánh mắt mọi người lập tức trở nên thú vị.

Nếu là ý triều đình, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.

Còn nếu là ý Lâm Mang, một tên tiểu nhân há miệng vàng, cũng dám lập luật

với họ.

Lâm Mang nhận lấy chén trà Đường Kỳ đưa tới, nhấp một ngụm, chậm rãi nói:

"Chó nào đang sủa lung tung?"

Sắc mặt Nhạc Thanh Hầu sụp xuống, giận dữ.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Mang, mắt lóe tia sát ý.

Nhạc Thanh Hầu cười lạnh một tiếng, u ám nói: "Lâm đại nhân, tại hạ chỉ muốn

hỏi một câu đơn giản, đại nhân cũng chẳng cần mắng tại hạ luôn đấy chứ?"

"Đại nhân dù là người triều đình, nhưng hành sự như vậy, nếu truyền ra chắc

cũng không tốt cho danh tiếng của đại nhân."

"Danh tiếng?" Lâm Mang liếc mắt coi thường hắn ta, chế nhạo: "Ngươi nghĩ

bản quan này cần quan tâm danh tiếng sao?"

"Trong giang hồ không phải gọi bản quan này là Đồ Tể sao?"

"Vì các ngươi tò mò, bản quan này sẽ nói, đây chính là ý của bản quan này!"

Nghe vậy, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không phải ý triều đình, họ sẽ không lo.

Lâm Mang thu hết vẻ mặt mọi người vào tầm mắt, thần sắc bình thản.

Nhạc Thanh Hầu cười nhẹ một tiếng, chắp tay nói: "Nghe nói Lâm đại nhân

hiện giờ được gọi là kỳ nhân thế hệ trẻ trong giang hồ, Nhạc mỗ mong được thử

tài."

Xa xa, một trung niên nhân sĩ bước ra, chắp tay nói: "Tống mỗ cũng muốn thỉnh

giáo."

Một lượt Tông Sư giang hồ bước ra, trong đó nhiều người đã trung niên.

Nhưng trong giang hồ, Tông Sư hai mươi tới năm mươi tuổi đều xem như cùng

thế hệ.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 308: Cuồn cuộn



Mặc dù không thể giết Lâm Mang, nhưng chỉ cần đánh bại hắn ta, không chỉ có

thể nổi danh, kế hoạch của hắn ta cũng sẽ hoàn toàn thất bại.

Muốn lập luật cho giang hồ, cũng phải xem ngươi có đủ sức mạnh hay không.

Chỉ là một tân Tông Sư tầm thường, quá kiêu ngạo.

Mặc dù Lâm Mang diệt vài đại phái, nhưng trong mắt họ, đó chỉ là công lao của

năm ngàn Trọng Kỵ.

Ai cũng biết, tin tức giang hồ thì càng truyền càng phóng đại.

Lâm Mang nhìn vài người, cúi đầu hơi gật.

"Được!"

"Nhưng đao của bản quan này xuất, nhất định phải thấy máu, các ngươi có thực

sự suy nghĩ kỹ không?"

Lời nói đạm bạc chứa một khí phách tối thượng.

Phía sau bóng dáng kia dường như có bóng đao kinh thiên.

Trong vài người chuẩn bị thách thức, có người lộ vẻ do dự.

Nhưng lúc này đã như cung tên trên dây, không thể rút lui.

Nhạc Thanh Hầu vung nhẹ quạt sắt, phi lên bệ cao, chắp tay nói cười: "Lâm đại

nhân, Nhạc mỗ muốn thử một phen."

Lâm Mang chậm rãi đứng dậy.

Khoảnh khắc đó, một khí thế bồng bềnh như muôn trượng cao sơn nhổ tung lên,

toát ra khí thế núi non.

Áp lực kinh khủng ập tới.

Mọi người dưới điện kinh hãi.

Sắc mặt Nhạc Thanh Hầu nhuốm lạnh, vận chuyển chân khí, dẫn dắt nguyên khí

thiên địa cuồn cuộn kéo tới.

Một đạo chưởng ấn dày đặc như núi lớn tức thì đè xuống.

Đoạn Nhạc Thủ, Nhạc Thanh Hầu, trong giang hồ cũng là một Tông Sư cực kì

nổi tiếng.

Nhưng hắn ta trông trẻ trung, nhưng tuổi thực tế đã ba mươi lăm.

Tức thì, đạo chưởng ấn nặng nề cao ba mươi trượng rơi xuống, bóng dáng Nhạc

Thanh Hầu cũng như bóng ma áp sát.

Quạt sắt trong tay chĩa thẳng về phía Lâm Mang.

Ánh mắt hắn thoáng lóe lên tia cười lạnh, một tay nhẹ nhàng đặt lên quạt sắt.

"Xèo!"

Từ trong quạt sắt đột nhiên bay ra vô số mũi kim bạc nhỏ li ti, mịn như tơ.

Sát khí hiển lộ!

Đây mới là sát chiêu thật sự của hắn.

Nhưng khoảnh khắc sau, vô số mũi kim dừng lại kỳ lạ cách người Lâm Mang

ba thước.

Lâm Mang rút đao!

"Keng!"

Đao xuất, diệt!

Thiên Đao Bát Thức, thức thứ nhất.

Đao quang lúc sáng lúc tối trong không trung để lại một vệt sáng mỏng.

"Xèo!"

Kèm theo tiếng xé da bốc thịt nhẹ nhàng, Lâm Mang thu đao vào vỏ, vẻ mặt

bình tĩnh.

Đúng lúc mọi người đang nghi ngờ, Nhạc Thanh Hầu đột nhiên mở to đôi mắt.

Gần như ngay lập tức, đầu hắn ta bay lên.

"Bịch!"

Thi thể Nhạc Thanh Hầu nặng nề rơi xuống đất, máu từ cổ chậm rãi chảy ra.

Mọi người kinh hoàng đứng bật dậy, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.

Chết... chết rồi?

Đoạn Nhạc Thủ, Nhạc Thanh Hầu trên giang hồ không phải yếu.

Quan trọng là chỉ một đao, đã chém chết Nhạc Thanh Hầu.

Khoảnh khắc này, những người vốn khinh thường trước đây, đột nhiên trở nên

nghiêm túc, ánh mắt đầy vẻ nặng nề.

Lâm Mang cười nhẹ, nói:

"Còn ai muốn thử khiêu chiến nữa không?"

Ngay lúc đó, dưới sân khấu đột nhiên bước lên một thiếu niên mặc áo giản dị,

đeo đao trên lưng.

Khi hắn bước lên sân khấu, ánh mắt Lâm Mang thoáng lóe sự ngạc nhiên.

Thất Sát Đao, Lãnh Vô Thương!

"Xin chỉ giáo!"

Lãnh Vô Thương chắp tay nói.

Ngươi là một đao khách chân chính, hắn theo đuổi chỉ có đao đạo, truyền thuyết

trên giang hồ, Trấn Phủ Sử Lâm Mang là cao thủ đao pháp, vì thế hắn mới đến.

Gặp một lần, đã biết lời đồn không sai.

Dưới sân khấu, mọi người bàn tán sôi nổi.

"Thất Sát Đao Lãnh Vô Thương, tên này làm gì ở Bắc Trực Lệ?"

"Nghe nói thằng này ở Giang Nam liên tiếp thách đấu sáu phái Tông Sư, đạo

đao đã đạt trình độ hóa cảnh, rất bất phàm, không thua huynh của hắn, không

biết có thể thắng không."

"Dù sao có người này ra tay, chúng ta cũng không cần ra tay nữa."

Cảnh tượng lúc nãy thật sự làm họ sợ hãi.

Không có chắc chắn hoàn toàn, họ cũng không muốn dễ dàng xuất thủ.

Trong không khí dần lan tỏa một luồng khí tức sát khí.

"Tốt!"

Lâm Mang chỉ nói một từ, đột ngột rút đao, bóng dáng như chớp lao tới chém.

Một vệt đao ánh lên như chém rách mặt trời, mang sức mạnh vô cùng oanh tạc

tới.

Trong khoảnh khắc đó, Lãnh Vô Thương cũng rút đao, đao khí mang theo sát

khí ào tới.

Toàn thân hắn ta như biến thành một thanh đao.

"Keng keng!"

Hai thanh đao va chạm dữ dội, tia lửa bừng tắt ngay.

Hai người vừa chạm nhau đã tách ra, chớp mắt giao chiến trở lại, đao khí hoành

hành khắp nơi, va chạm tạo ra luồng khí sóng đẩy ra bốn phía.

Trong chớp mắt va chạm, Lâm Mang cảm nhận được một luồng sát khí.

Đao Ý của người này chính là sát ý thuần túy.

Đao thế càng kỳ quái hiểm độc, đao nào cũng chí mạng.

Chớp mắt, hai người giao thủ hơn mười chiêu, đao khí kinh khủng lan tràn.

Đột nhiên, sắc mặt Lãnh Vô Thương trở nên lạnh lẽo, thanh đao trong tay phát

ra sát ý giết người.

Một luồng đao khí dọc theo lưỡi đao nhanh chóng chém tới.

Khoảnh khắc này, hai người dường như có đồng tâm truyền cảm, cùng lúc sử

dụng đòn chí mạng.

"Ù ù!"

Chớp mắt, vạn tiếng đao vang lên.

Đao Ý kinh khủng dẫn dắt thiên địa nguyên khí cuồn cuộn ào tới.

Luồng đao quang như mặt trời mọc trong bóng tối.
 
Đại Minh: Bắt Đầu Thành Vì Cẩm Y Vệ
Chương 309: Tự cao?



Trong tầm mắt mọi người, chỉ còn lại nhát đao đó.

Đao quang rực rỡ chiếu sáng bầu trời.

Thí Thần!

Lâm Mang chớp mắt xuất hiện phía sau Lãnh Vô Thương, tay cầm đao vẫn giữ

nguyên động tác chém ngang.

"Rắc!"

Kèm theo tiếng nhẹ, thanh đao trong tay Lãnh Vô Thương gãy làm đôi.

Dần dần, cổ hắn ta hiện lên một vết máu.

Nhanh chóng, cổ hắn như nước sông đổ vỡ, máu tươi ào ra, chớp mắt đã nhuốm

đỏ cả áo.

Lâm Mang cầm đao, nhìn xuống đám người, bình tĩnh nói:

"Bây giờ quy tắc của bản quan có thể lập được chưa?"

Mọi người thầm nhìn nhau.

Không khí trên sân thật căng thẳng.

So với Nhạc Thanh Hầu, Thất Sát Đao Lãnh Vô Thương rõ ràng mạnh hơn

nhiều, thậm chí nhiều cao thủ giang hồ cũng không dám nói có thể thắng hắn ta.

Mọi người rơi vào thế khó xử.

Nếu ra tay, họ cũng không chắc thắng, nhưng nếu không ra tay, há chẳng phải là

thừa nhận tất cả sao?

Ngay lúc đó, một tiếng ho nhẹ vang lên.

Một lão đạo sĩ mặc nhã phục cầm gậy gụ đi tới, nhìn Lâm Mang, đạm đạm nói:

"Lâm đại nhân, giang hồ có quy củ của giang hồ, đại nhân cần gì phải cưỡng ép

thay đổi chứ."

Gậy trong tay Hứa Ngôn Thanh nhẹ chạm đất, phát ra một tiếng đì đùng như

sấm.

Khí thế vô hình lan tỏa.

Thấy người này, mọi người xung quanh đều chắp tay nói: "Bái kiến Hứa lão

trang chủ."

Đây là bậc lão Tông Sư trên giang hồ.

Lâm Mang mắt híp lại, cười nhẹ: "Nhưng bản quan đây lại muốn thay đổi!"

Sắc mặt Hứa Ngôn Thanh dần lạnh đi, thầm thì: "Vậy thì Lăng Vân Sơn Trang

chúng ta lui ra."

"Lâm đại nhân, chúng ta không có thù oán gì với đại nhân, nghe nói Tỳ Hưu

của đại nhân đã tìm được rồi, sự lộn xộn trên giang hồ cũng nên kết thúc."

Ý nói rất đơn giản, trước đây đại nhân tiêu diệt mấy phái vì họ bắt cóc Tỳ Hưu,

chứ chúng ta không liên quan.

Hứa Ngôn Thanh cười lạnh, ý vị sâu xa nói: "Lâm đại nhân, nếu giang hồ thực

sự lộn xộn, triều đình trách tội xuống, e rằng đại nhân cũng gánh không nổi."

"Lâm đại nhân còn trẻ, thỉnh thoảng hành sự vẫn cần nên cẩn trọng."

"Hôm nay chúng ta tới là vì mặt mũi triều đình!"

"Giang hồ không đơn giản như đại nhân nghĩ đâu!"

"Đi!"

Hứa Ngôn Thanh cười lạnh, rồi đứng dậy dẫn đệ tử rời đi.

Thấy vậy, nhiều người của các môn phái cũng lũ lượt đứng dậy.

Họ tới đây, chủ yếu vì thiệp mời đã gửi, nếu không tới sẽ không được Cẩm Y

Vệ coi trọng, tránh dính lời ra tiếng vào.

"Rời đi?" Lâm Mang bỗng cười nhẹ, thầm thì: "Từng nghe nói về Hồng Môn

Yến chưa?"

"Hôm nay, không ai có thể rời khỏi đây cả!"

Lời vừa dứt, trên cao thung lũng đột nhiên xuất hiện vô số binh sĩ cầm kình nỏ.

Một hàng công cụ bắn đá được đẩy ra.

Nhiều khẩu pháo còn nhắm thẳng xuống thung lũng.

Cửa thung lũng, hàng ngũ kỵ binh trọng giáp đầy sát khí, sẵn sàng xông lên.

Thấy cảnh tượng này, mọi người đều hoảng hốt.

Hứa Ngôn Thanh quát: "Lâm đại nhân, ngươi định làm gì?"

Lâm Mang từng bước đi xuống, lạnh lùng nói: "Bản quan đã nói rồi!"

"Giang hồ này ta không vừa mắt, nên muốn lập luật lệ!"

"Từ giờ trở đi, giang hồ phải nghe lời Cẩm Y Vệ của ta!"

"Các ngươi không chịu nghe lời, vậy ta sẽ cày xới lại giang hồ này, đổi sang

một giang hồ khiến ta thoải mái!"

Giọng nói cuồn cuộn như sấm dậy, vang vọng khắp thung lũng, đe dọa lòng

người.

Lâm Mang nhìn xuống mọi người, giọng lạnh lẽo vang lên:

"Quy phục, được sống!"

"Chống đối, chết!"

"Hôm nay ai dám rời khỏi nơi này, sẽ trở thành kẻ thù của ta!"

"Lâm Mang, Cuồng Vọng!"

Một tiếng quát vang lên, Hứa Ngôn Thanh lạnh lùng nói: "Giang hồ rộng lớn,

đâu dễ mà ngươi lay chuyển!"

"Với nhiều giang hồ đồng môn như thế này, ngươi thật sự muốn giết sạch chúng

ta sao?"

Hứa Ngôn Thanh lạnh nhạt, xoay người dẫn đệ tử đi.

Lâm Mang vẻ mặt lãnh đạm, vẫy tay.

Khoảnh khắc sau đó, các binh sĩ trên cao bắt đầu bắn tên.

Chớp mắt, vô số mũi tên bắn thẳng xuống nơi Hứa Ngôn Thanh.

Mọi người chung quanh kinh ngạc và tức giận, không thể tin vào cảnh tượng

trước mắt.

Điên rồ!

Tên này điên rồi!

Khoảnh khắc đó, tất cả đều nghĩ như vậy.

Đệ tử phía sau Hứa Ngôn Thanh nhanh chóng k** r*n dưới cơn mưa tên.

Hứa Ngôn Thanh gằn giọng: "Các vị, đã thấy chưa, hắn hành động ngang

ngược, sau này chắc chắn sẽ không để yên cho chúng ta."

"Các ngươi còn định đứng nhìn nữa sao?"

Khuôn mặt già nua đỏ bừng, trong mắt tràn ngập sát ý.

Hắn biết phải lôi kéo mọi người cùng nhau, nếu đơn độc một mình, rủi ro quá

lớn.

Nói xong, toàn thân hắn cầm gậy đầu hổ, hung hăng đập về phía Lâm Mang.

Dù có vẻ già cả, nhưng thân thể dường như ẩn chứa sức mạnh núi sông.

"Tiểu tử, hôm nay lão già này sẽ dạy cho ngươi bài học về quy củ!"

Lâm Mang cầm đao, từng bước đi tới, khinh miệt: "Ngươi cũng xứng sao?"

Toàn thân hắn tỏa ra đao khí kinh khủng.

Nhân Đao Hợp Nhất!

Duy ta, duy đao!

Lâm Mang bước tới, khí thế kinh hoàng cuồn cuộn như sóng thần, đá xung

quanh bay lên.

Chớp mắt, trong thung lũng có vô số trường đao bay ra.

Vô số chuôi trường đao bao quanh hắn.

Thiên đao hoành không!

Uy áp tứ phương!

Hứa Ngôn Thanh cười lạnh, lạnh lùng nói: "Lâm Mang, ngươi mới vào cảnh

giới Tông Sư, quá tự cao rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back