Lãng Mạn Dài Lâu - Tĩnh Thuỷ Biên

Dài Lâu - Tĩnh Thuỷ Biên
Chương 59


Ngải Lai đã từng đoạt tam mỹ, Thẩm Quân Nghi thì ngồi trên ngai vàng bộ môn ba lê hơn mười năm chưa ai vượt qua, sau khi lão Lương già đi rất hiếm ai có thể thay thế vinh quang của ông, Thẩm Quân Nghi đã một lần nữa lặp lại kỳ tích, thổi bùng nguồn hứng khởi cho bộ môn ba lê, làm tấm gương cho hàng ngàn vũ công trẻ sau này, vì thế y rất được mọi người ngưỡng vọng, công nhận là "Đệ nhất vũ công".Cùng với Thẩm Quân Nghi là Chu Lạc Tường và Ngải Lai, ba người tuy học cùng một thầy thế nhưng Thẩm Quân Nghi lại như bức tường cao sừng sững không vượt qua nổi, y vừa tài năng vừa bừng bừng nhiệt huyết, khó ai sánh bằng.Chu Lạc Tường cũng là môt vũ công được giới chuyên gia đánh giá cực cao, y tuy không có kỹ xảo điêu luyện của Thẩm Quân Nghi, cũng không có thiên phú hoà quyện cùng cảm xúc khuynh đảo như Ngải Lai, mặt nào cũng thường thường, không ai ngờ y lại là người thứ hai sau Thẩm Quân Nghi sở hữu đủ loại giải thưởng A B cấp quốc tế.Thẩm Quân Nghi là giám khảo giải đấu ở Vienna, trận đấu này y đã giành một phiếu cho Chu Lạc Tường.Danh hiệu "Đệ nhất vũ công" gìn giữ lâu năm nay rốt cuộc cũng nên có chủ mới rồi.Phần biểu diễn đạt huy chương bạc của Lưu Tinh Chi hiển nhiên cũng rất xuất sắc, hắn đứng cạnh Chu Lạc Tường cùng trả lời phỏng vấn, hai người nhìn cực kỳ hoà hợp đẹp mắt, Chu Lạc Tường mang vẻ ngoài dịu dàng ôn nhu tựa một đoá hoa thanh khiết ôm lấy bả vai Lưu Tinh Chi, bày ra bộ dáng trưởng bối đối xử với hậu bối."

Đất nước chúng ta quy tụ rất nhiều nhân tài, mấy đứa nhỏ đã nỗ lực như vậy, phận làm trưởng bối cũng không thể để lạc hậu được."

Chu Lạc Tường cười cười nói nói, y nhìn về phía Lưu Tinh Chi, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai đối phương, "Cố lên Tinh Chi, thầy chờ em."

Lưu Tinh Chi vốn tính tình kiêu ngạo lại bị một kích của Chu Lạc Tường khiến cho cười cũng cười chẳng nổi, đành cắn răng khiêm tốn nói: "Em còn phải học tập tiền bối nhiều."

Chu Lạc Tường nhìn cực kỳ chân thành: "Mọi người đều là đồng nghiệp cả mà, không cần khách khí."

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Thẩm Quân Nghi đi đến hậu trường nhưng tìm không thấy Lưu Tinh Chi, ngược lại đụng phải Chu Lạc Tường trên hành lang, tuy y không thích người này nhưng nếu vừa đụng mặt đã bỏ đi sẽ trở thành chuyện không hay cho người khác bàn tán, huống chi Chu Lạc Tường từ trước tới nay luôn kính cẩn lễ phép với y, không tìm được một điểm nào để khó chịu."

Anh Thẩm!"

Chu Lạc Tường rất xa đã nhìn thấy Thẩm Quân Nghi, như cũ chủ động chào hỏi, vội vã chạy tới, "Đàn anh tìm Tinh Chi sao?"

Thẩm Quân Nghi cứng đờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn "Ừ" một tiếng: "Em ấy chắc đi gặp fan rồi."

Chu Lạc Tường nhìn y, cười rộ lên: "Rốt cuộc đàn anh cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với em rồi."

Thẩm Quân Nghi cau mày, y liếc Chu Lạc Tường một cái, nhàn nhạt nói: "Ngải Lai không trách cậu, tôi cũng không có tư cách trách cậu."

Chu Lạc Tường cười híp mắt: "Đàn anh không trách em là được rồi."

Trên hành lang có phóng viên nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ nên bước đến muốn chụp hình, Chu Lạc Tường định từ chối, ai ngờ Thẩm Quân Nghi lại bày ra tư thế sẵn sàng nhìn vào ống kính."

Ngài Chu xích lại một chút, được rồi."

Phóng viên cười nói, "Hai "đệ nhất vũ công" chụp chung một bức, tấm hình này sẽ lưu truyền thế kỷ đó."

Lưu Tinh Chi chỉ gặp mặt fans một chút, hắn thi đấu thua nên cũng không còn tâm trạng, chỉ hời hợt ứng phó cho qua, Bồ tiên sinh đến rồi mà nét mặt hắn vẫn không tốt lên chút nào.An ủi người đang thất vọng là một chuyện không hề dễ dàng, thế nhưng cũng không thể im lặng chẳng nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra mấy câu tầm thường "Thắng thua là chuyện thường tình ấy mà".Lưu Tinh Chi vung tay lên, cũng không biết là giận dỗi hay nói thật lòng: "Thua thì chính là thua, kỹ xảo của tôi rõ ràng không bằng ông ta, Chu Lạc Tường múa quá tốt."

Địa vị của Thẩm Quân Nghi trong giới vũ đạo quá lớn, Ngải Lai lại bị mắc chấn thương nặng, các chuyên gia lão làng ai cũng có một lo lắng —— nếu Thẩm Quân Nghi đến tuổi rời khỏi nghề, thế hệ sau tiếp nối liệu có khi nào không thể đạt được thành tựu xuất sắc như thế, khiến nền khiêu vũ nước nhà trượt dốc hay không, dù sao thiên tài như thế hệ trước cũng hiếm như lá mùa thu.Lưu Tinh Chi từ sớm đã giác ngộ được chuyện này, hắn được kỳ vọng là thiên tài tiếp theo nối bước Thẩm Quân Nghi, sẽ chấn hưng lại nền khiêu vũ hiện đại của nước nhà, làm nên mốc son vàng chói lọi.Mà bây giờ Chu Lạc Tường đã đánh cho hắn một đòn cảnh cáo thật đau đớn.Người này gầy gò ốm yếu, không có điểm gì đặc biệt, giới phê bình luôn chia làm hai phe người khen kẻ chê nhận xét về y, từ trước đến nay cũng chẳng được lòng cánh báo chí, họ nói y chỉ vì lợi ích trước mắt.Năm đó vì gút mắc quá lớn của tam mỹ, Chu Lạc Tường bị nói là thứ vong ân bội nghĩa, tất cả đều đứng về phía Ngải Lai, rất nhiều người trong giới không ngừng lên án hành động của Chu Lạc Tường.Chu Lạc Tường không biện hộ không giải thích, đi Bắc Kinh tự tiếp tục sự nghiệp của mình, sau đó nhiều năm đối đầu trực tiếp với Thẩm Quân Nghi, tuy kết quả thua nhiều thắng ít nhưng nhất định không bỏ cuộc, chuyện này cũng được người trong giới khiêu vũ bàn tán rất nhiều.Lần này trận thi đấu ở Vienna kết thúc, truyền thông hài hước đặt một cái biệt danh cho Chu Lạc Tường là "Chu nương nương đang nổi giận", y sẽ giữ vững ngôi vị "chính cung", không ai kéo y xuống được.Lúc sau Chu Lạc Tường có một lần nhắc đến chuyện này, y cười nghiêm túc: "Không phải tôi muốn ăn vạ vị trí này không trả mà là cảm thấy mình vẫn còn khiêu vũ được, thế nhưng cũng không thể kéo dài mãi, chắc chắn rồi một lúc nào đó thế hệ kế tiếp nỗ lực luyện tập sẽ vượt qua được tôi."

Y nhìn phóng viên, nở nụ cười tươi như hoa: "Tôi sẽ đứng đây chờ các em ấy đến."

Lưu Tinh Chi biết trước được cánh báo chí sẽ viết cái gì, lần này hắn trình diễn rất xuất sắc, thua cũng không quá mất mặt nhưng chẳng thể nào cam lòng, vì thế khi Giang Thâm gọi cho hắn điện thoại kêu rất lâu mới bắt máy."

Anh đang ở đâu vậy?"

Giang Thâm hỏi.Lưu Tinh Chi ngồi kế bên vali, giọng điệu ác liệt: "Mày đoán xem."

Giang Thâm oán giận nói: "Anh đừng giỡn nữa, thầy Thẩm với thầy Chu đã về rồi, anh sao chưa về nữa, anh không định khiêu vũ nữa sao?"

Lưu Tinh Chi hình như hơi nghẹn, đột nhiên nói: "Không múa nữa."

Giang Thâm: "?!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng xe lửa rít xa xa, hoà trong đó là những tiếng ồn ào hỗn loạn."

Anh về lại thảo nguyên."

Âm thanh rõ ràng của Lưu Tinh Chi vang bên tai Giang Thâm, "Đi cưỡi ngựa chăn nuôi cắt cỏ."

Lưu Tinh Chi cuối cùng cười nói: "Hẹn gặp lại, Giang Thâm."

Thẩm Quân Nghi ngồi trong văn phòng sắp xếp lịch thi đấu cho năm sau, nhìn thấy Giang Thâm hớt hải chạy vào cũng không để ý, ngước lên thờ ơ hỏi: "Sao vậy?"

Giang Thâm vì quá gấp nên ăn nói không còn mạch lạc: "Đàn, đàn anh có, có nói với thầy anh ấy không khiêu vũ nữa không?!"

Thẩm Quân Nghi lạnh mặt: "Nó nói vậy với em à?"

Giang Thâm gật đầu lia lịa.Thẩm Quân Nghi lại cúi đầu nhìn xấp giấy tờ: "Thầy cho em ấy nghỉ một năm điều chỉnh lại cảm xúc."

Giang Thâm trợn tròn đôi mắt: "Một, một năm ạ?!"

Thẩm Quân Nghi: "Em có hâm mộ cũng vô dụng thôi, trong năm nay em phải thay nó đi thi đấu."

Giang Thâm: "......"

Kinh Lạc Vân gọi mấy lần đều không thấy Lưu Tinh Chi bắt máy, Giang Thâm đứng bên cạnh chờ đến đổ mồ hôi, nhịn không được hỏi: "Anh ấy không bắt máy hả chị?"

Kinh Lạc Vân thở dài: "Lần trước em ấy bị thương ở mắt cá chân phải về nhà nghỉ nửa năm, lúc đó cũng chẳng liên lạc được."

Giang Thâm nghe thế thì gần như sup sụp."

Lưu Tinh Chi không thể nào bỏ khiêu vũ đâu."

Kinh Lạc Vân an ủi hắn, "Nó chọc em thôi, đừng để ý làm gì."

Giang Thâm hậm hực nhìn Kinh Lạc Vân, ấm ức nói: "Anh Tinh Chi thật đáng ghét."

Kinh Lạc Vân buồn cười, duỗi tay xoa xoa đầu cậu.Thẩm Quân Nghi nói muốn Giang Thâm xuất ngoại thi đấu thay Lưu Tinh Chi cũng không phải nói đùa, hết năm nay là cậu tròn 18 tuổi, ngoại trừ đến Helsinki, Giang Thâm còn phải tham gia rất nhiều giải đấu loại A B quốc tế dành cho thiếu niên, lịch trình gần như kín cả năm.Bạch Cẩn Nhất thì vẫn đang ở lại Mỹ, bọn họ một người liên tục bay khắp thế giới, một người tập trung vào đánh quyền anh, mỗi tháng cả hai chỉ có thể trích ra vài ngày ít ỏi gặp nhau.May mắn sang tháng sáu năm sau có một giải đấu ba lê được tổ chức ở Jackson nước Mỹ, rốt cuộc Giang Thâm cũng được cơ hội ở với Bạch Cẩn Nhất tận hai mươi mấy ngày.Lúc đánh quyền trở về Bạch Cẩn Nhất thấy Giang Thâm đứng dựa trên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, nhưng hình như cả buổi cũng chẳng có ai bắt máy, cậu đành nhụt chí tắt điện thoại, vừa lướt mắt thấy Bạch Cẩn Nhất cậu đã nở nui cười tươi tắn: "Anh về rồi hả?"

Bạch Cẩn Nhất: "Lưu Tinh Chi vẫn không bắt điện thoại à?Giang Thâm thở dài: "Ừm."

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, hắn lẳng lặng đến sau lưng Giang Thâm, vươn tay ôm lấy cả người cậu bế đặt lên đùi."

Bây giờ em nên để tâm trí cho việc thi đấu."

Bạch Cẩn Nhất bình tĩnh nói, "Không nên phân tâm vì người khác."

Giang Thâm cúi đầu nhìn hắn, nhịn không được bật cười: "Em có phân tâm vì ai đâu, toàn là phân tâm với anh."

Bạch Cẩn Nhất nhướn mi: "Anh làm em phân tâm à?"

Giang Thâm vươn cánh tay ôm cổ Bạch Cẩn Nhất rồi rướn người hôn môi hắn, lẩm bẩm nói: "Không, anh làm em toàn tâm toàn ý."
 
Dài Lâu - Tĩnh Thuỷ Biên
Chương 60 - HOÀN


Lưu Tinh Chi ở ẩn được một năm, Giang Thâm đã trở thành ngôi sao sáng mới trong giới khiêu vũ và báo chí, Kinh Lạc Vân bây giờ cũng giống như Chu Lạc Tường, là lực lượng vững mạnh của nền ba lê nước nhà, còn người gánh vác danh xưng "Thiên tài" mới nổi không ai khác chính là tiểu thiên nga Giang Thâm.Sau hai năm từ ngày thi đấu ở Lausanne, đề tài cũng như sự nổi tiếng của Giang Thâm đã tăng bằng cấp số nhân, lại thêm vở Sơ vũ《 Mang thảo 》 quá xuất sắc lần đó thu hút không ít sự chú ý của mọi người lên hai cái tên Giang Thâm và Lưu Tinh Chi, số lượng fangirl tham gia vào "Căn cứ bảo vệ tiểu thiên nga" ngày càng tăng, mỗi lần có giải đấu mới là trên mạng xuất hiện ngập tràn lời khen dành cho cậu."

Trận Jackson kỳ này có ai tham dự thế?

Tôi nghe nói ngoài đám tuyển thủ Tây cực lợi hại thì cũng có không ít thí sinh đáng gờm từ Nhật Bản với Hàn Quốc đó!" —— Một chị gái fan cứng bình luận.# Căn cứ bảo vệ tiểu thiên nga【 chủ đề nóng sốt 】## Bé ngỗng xinh đẹp mau xông lên! # "Sợ gì chứ!

Tiểu thiên nga của chúng ta tài giỏi nhất!

Chỉ cần múa là được chứ gì!

Không thành vấn đề!" —— Fan gà mẹ cuồng nhiệt lên tiếng."

Nghe lời ông bác đi, ông bác là fan cuồng của tiểu thiên nga đó, phần lớn ảnh đều do ông chụp."

"......

Lầu trên cho tôi hỏi chút, lời đồn về "chồng của tiểu thiên nga" và "ông bác của tiểu thiên nga" là thật hay giả?

Hai người này có thật không?"

Bạch Cẩn Nhất rất hiếm khi xuất hiện trên topic về Giang Thâm, năm nay sau khi giải đấu ở Jackson kết thúc hắn chụp cùng với Giang Thâm một bức ảnh rồi đăng lên mạng, tấm hình này rõ ràng là nhiếp ảnh gia nghiệp dư chụp, góc độ của ảnh theo hướng hai người đứng thân mật còn có chút mờ ám, vừa tung lên thì ngay lập tức hiệp hội fans của Giang Thâm đã đổ bộ soi xét.Chủ đề "chồng của tiểu thiên nga là ai" ngay sau đó trở thành topic hot nhất hiện giờ của # Căn cứ bảo vệ tiểu thiên nga #.Giang Thâm đi nước ngoài chụp hình chung với không ít vũ công, các phóng viên nước ngoài cũng bu quanh muốn phỏng vấn cậu, khác với hai năm trước còn ngơ ngác không biết gì, bây giờ Giang Thâm đã có thể trả lời được trước báo chí.Nói một hồi tất nhiên không tránh khỏi việc hỏi về Lưu Tinh Chi, phóng viên chớp lấy cơ hội hỏi cậu Lưu Tinh Chi hiện đang ở đâu, làm gì, cậu có suy nghĩ gì về thành tích của mình so sánh với Lưu Tinh Chi lúc trước hay không."

Thật ra tôi cũng không biết hiện giờ anh Tinh Chi đang ở đâu."

Giang Thâm tự hỏi bản thân một lúc mới nói tiếp, "Nhưng tôi sẽ tìm thấy anh ấy sớm thôi."

Không ai nghĩ là cậu nói câu này thật lòng, vì có ai không muốn bớt đi một đối thủ cạnh tranh chứ?

Nói không chừng tương lai của Lưu Tinh Chi cũng trượt dài trên cùng một con dốc với Ngải Lai, cuối cùng không tạo nên được thành tựu gì trong giới ba lê nữa.Bạch Cẩn Nhất cầm điện thoại xem mấy tin tức gần đây, hắn cẩn thận xoá đi hết mấy bài báo hay bình luận ác ý, không để Giang Thâm thấy, sau đó về phòng sửa sang lại vali, lúc bước vào đã thấy cậu đang đứng nghe điện thoại."

Vâng, em biết rồi, em sẽ chú ý an toàn."

Giang Thâm cầm giấy bút trong tay ghi chép cái gì đó, cậu thấy Bạch Cẩn Nhất tới thì quay sang cười nhẹ với hắn, nói điện thoại thêm một lúc nữa mới gác máy.Bạch Cẩn Nhất đi lại gần cậu: "Em hỏi được chưa?"

Giang Thâm đắc ý quơ quơ giấy note trong tay: "Em hỏi rồi, tụi mình đặt vé máy bay luôn hả anh?"

Bạch Cẩn Nhất: "Ừm, nhưng nếu đến đó mà không tìm thấy người thì sao?"

"Không đâu."

Giang Thâm rất có niềm tin vào quyết định của mình, "Anh ấy có nhà ở thành phố, mùa hè mới đi thảo nguyên, tụi mình đến thẳng thảo nguyên tìm anh ấy, chỗ đồng cỏ nhà anh ấy em đã hỏi kỹ rồi, đến đó chắc chắn sẽ tìm được."

Bạch Cẩn Nhất nhướng mày, hắn không nói gì, cúi đầu lẳng lặng đặt vé máy bay.Chuyến bay từ Bắc Kinh đến thành phố Hohhot kéo dài khoảng nửa tiếng, phía xa xa là đồng cỏ mênh mông, thảo nguyên Xilamuren cách Hohhot 90km, Bạch Cẩn Nhất đáp máy bay xong còn phải thuê xe đi hai giờ mới tới.

Chờ đến khi xe chạy đến thảo nguyên Giang Thâm mới thực sự cảm thấy hai tiếng đồng hồ ngồi xe vô cùng xứng đáng.(Hohhot, đôi khi còn viết thành Huhehot hay Huhhot, là một thành phố tại Khu tự trị Nội Mông Cổ, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.)Mùa hạ cả thảo nguyên được bao trùm bởi màu xanh mướt của cỏ lá, hồ nước gần đó trong vắt như ngọc, Giang Thâm vươn người ra hứng gió ngoài cửa sổ, cậu hướng mắt về phía đường chân trời xa xa, ánh nắng hoà với mùi hương man mát của gió vuốt ve gò má cậu, Bạch Cẩn Nhất chống tay lên cửa sổ, cũng vươn đầu ra nhìn, tay khoác lên vai Giang Thâm.Giang Thâm quay đầu nhìn hắn, ở giữa trời cao mây trắng hai người thân mật trao cho nhau một nụ hôn mang nồng hơi gió.Thảo nguyên Xilamuren hiện giờ đã trở thành khu nghỉ mát nổi tiếng, địa chỉ Giang Thâm hỏi cách nơi này không xa, nghe nói gia đình Lưu Tinh Chi kinh doanh du lịch ở chỗ này, thu nhập hằng năm rất thịnh vượng.Mùa hè là mùa trọng điểm du lịch ở thảo nguyên, dọc đường đi ngoài xe bọn họ còn có rất nhiều đoàn người đi dã ngoại, lúc đến nơi cần tìm Giang Thâm thử gọi điện cho vị đàn anh mất tăm mất tích bấy lâu nay."

Ở đây sóng yếu lắm."

Lơ xe cười nhắc nhở, "Chờ tới nơi nghỉ ngơi có cột sóng rồi cậu nhóc đẹp trai hãy gọi."

Giang Thâm hiếu kỳ nói: "Chúng cháu sẽ ở lều ạ?"

Lơ xe: "Ở thảo nguyên chỉ có thể nghỉ ngơi trong lều, chờ vào trong rồi các cháu còn được cưỡi ngựa với sờ dê con nữa cơ."

Nghe thấy được cưỡi ngựa, Bạch Cẩn Nhất liền cúi đầu hỏi Giang Thâm: "Em muốn cưỡi ngựa không?"

Giang Thâm hỏi lại hắn: "Anh muốn không?"

Bạch Cẩn Nhất: "Tất nhiên là anh muốn."

Giang Thâm nở nụ cười: "Vậy anh dạy em đi."

Xe càng ngày càng tiến sâu vào trong, lúc cách thảo nguyên khoảng bốn năm km đã có thể nhìn thấy không ít lều bạt, gần đó còn có ba con ngựa oai phong không ai canh giữ đang nhàn nhã rong ruổi quanh đồng cỏ.Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất xuống xe, vì điện thoại không bắt được sóng nên cả hai phải hỏi đường những người dân du mục gần đó.Lúc nghe tên Lưu Tinh Chi thì người dân ở đây có phản ứng, rõ ràng họ có biết đến."

Cậu tìm Áo Đôn Mộc Kỳ Nhĩ à?"

Một người dân du mục cười hỏi.Giang Thâm chưa phản ứng lại kịp thì đối phương đã chỉ về phía đông nam: "Cậu ta rất thích cưỡi ngựa rong ruổi ở hướng đó, chỗ đó còn có một cái hồ lớn, phong cảnh rất đẹp."

Những mục dân còn nhiệt tình dắt ngựa tới cho hai người: "Các cậu có thể cưỡi ngựa đi tìm cậu ấy."

Giang Thâm không biết cưỡi ngựa, vừa định lắc đầu từ chối thì Bạch Cẩn Nhất đã nắm lấy dây cương, hắn xoay người ngồi lên yên, khống chế ổn con ngựa rồi thúc cho nó chạy chầm chậm vài vòng, sau đó dừng lại trước mặt Giang Thâm."

Em lên đây."

Bạch Cẩn duỗi tay ra đỡ cậu, "Ngồi chỗ phía trước anh."

Nhờ sự giúp đỡ của những người dân du mục, cuối cùng Giang Thâm cũng ngồi gọn được trong lòng Bạch Cẩn Nhất."

Oa."

Cậu nhỏ giọng kêu lên, "Cao quá."

Bạch Cẩn Nhất ôm lấy eo cậu, nhẹ nhàng thúc ngựa chạy chầm chậm trên thảo nguyên.Một con ngựa trưởng thành to khoẻ chở hai thanh niên cũng không có vấn đề gì, Bạch Cẩn Nhất điều khiển ngựa chạy theo hướng mục dân chỉ, quả nhiên thấy được một hồ nước nhỏ ở xa xa, có mấy người trẻ tuổi đang tụ họp ở gần đó, nổi bật nhất vẫn là Lưu Tinh Chi với bím tóc hất trên vai đặc trưng.Giang Thâm bắt tay thành loa, lớn tiếng hô: "Anh Tinh Chi!!"

Lưu Tinh Chi không quay đầu lại, nhưng người đứng bên cạnh khều hắn chỉ chỉ về phía này.Giang Thâm lại kêu một tiếng: "Anh Tinh Chi!"

Lưu Tinh Chi rốt cuộc quay đầu lại.Ngựa của Bạch Cẩn Nhất đã chạy tới bên hồ, Lưu Tinh Chi vô cùng ngạc nhiên đứng lên, hắn dường như không thể tin được nhìn chằm chằm Giang Thâm, cho đến khi cậu nhảy xuống ngựa chạy đến trước mặt hắn."

Anh Tinh Chi!"

Mặt Giang Thâm bị gió thổi đến phiếm hồng, "Em tới tìm anh nè!"

Lưu Tinh Chi nhìn cậu rồi lại nhìn Bạch Cẩn Nhất phía sau, khoé miệng giật giật vài lần mới có thể hỏi hoàn chỉnh một câu: "Làm sao hai người tìm được tới đây?"

Muốn tìm Lưu Tinh Chi thật sự không dễ dàng chút nào, Giang Thâm đi hỏi địa chỉ và số điện thoại của hắn ở chỗ Thẩm Quân Nghi sau đó còn phải liên lạc trực tiếp với người nhà của hắn, may mắn là cuộc sống của dân du mục bây giờ đã phát triển hơn nhiều, dù ở thảo nguyên nhưng vẫn có phương tiện di chuyển đầy đủ.Lưu Tinh Chi có cảm giác mình đã bị phát hiện chỗ ẩn núp bí mật, hắn dẫn Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất về lều của mình, đúng lúc đó anh trai của hắn cũng vừa bước ra."

Ồ."

Áo Đôn Ôn Đô Tô nhìn thấy khách đến cũng không quá bất ngờ, "Anh còn định đi đón tụi em đây."

Lưu Tinh Chi dùng ánh mắt oán trách nhìn anh trai mình: "Sao anh lại đem hết chuyện nói cho người khác biết chứ?"

Áo Đôn Ôn Đô Tô: "Mày ở nhà cả một năm rồi, con ngựa cũng thấy mày phiền."

Lưu Tinh Chi: "......"

Đây là lần đầu tiên Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất ở lều bạt, Lưu Tinh Chi đem dép lê và đồ dùng cá nhân vào cho cả hai, giải thích: "Ở đây tắm rửa không tiện lắm đâu, hai đứa định ở đến bao giờ?"

Bạch Cẩn Nhất chỉ chỉ Giang Thâm: "Nếu anh không về thì em ấy cũng không đi đâu."

Lưu Tinh Chi thở dài, đau đầu nói: "Cũng có phải anh mày không về nữa đâu."

Giang Thâm: "Vậy anh về với tụi em nha."

Lưu Tinh Chi do dự một chút, cuối cùng nói: "Anh có xem tin tức, chúc mừng mày đạt giải ở Jackson, là giải thưởng loại A đầu tiên đó, chắc ăn mừng lớn lắm đúng không."

Giang Thâm bĩu bĩu môi: "Anh về với em là lời chúc mừng lớn nhất."

Lưu Tinh Chi cứ bị cậu lải nhải chữ "về với em" đến nhức cả đầu, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Được rồi được rồi, tới cũng tới rồi, ở đây chơi mấy ngày nữa đi."

Lưu Tinh Chi nói ở lại chơi thì cả hai ở lại chơi mấy ngày thật, nông trường nhà bọn họ chiếm đến 100 mẫu đất, chủ yếu dùng để nuôi ngựa, mảnh đất này đã nuôi Lưu Tinh Chi từ những ngày tháng nghèo khổ đến khi hắn đứng trên đỉnh cao khiêu vũ, thật ra mới đầu nhà hắn rất nghèo, sau vì phát triển du lịch nên mới khấm khá lên được một chút."

Lần đầu anh đi khiêu vũ còn chẳng có tiền mua đôi giày múa."

Lưu Tinh Chi ôm dê con cách vách ra cho Giang Thâm vuốt ve, "Ba mẹ nhặt được anh trên thảo nguyên rồi đem về nuôi, anh trai đối xử với anh như ruột thịt, phần ân tình này anh không biết làm thế nào báo đáp hết."

Lông dê con cực kỳ mềm mại, Giang Thâm thích thú sờ trong chốc lát mới nói: "Lúc mới bắt đầu khiêu vũ hoàn cảnh gia đình em cũng không khá giả gì, nhưng ba mẹ vẫn cố lo cho em, kiên trì được đến thời điểm này đúng là tốt quá."

Lưu Tinh Chi nhìn cậu, đột nhiên cười cười nói: "Tên Mông Cổ của anh là Áo Đôn Mộc Kỳ Nhĩ, mày có biết ý nghĩa là gì không?"

Giang Thâm ôm dê con vào lồng ngực, ngây thơ lắc lắc đầu."

Hướng về những vì sao."

Lưu Tinh Chi ngồi xếp bằng ngồi ở trên cỏ, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la rồi đột nhiên vươn tay chỉ về phía chân trời, "Chỉ có trưởng thành mới có thể kiêu ngạo vươn đến bầu trời mà chạm vào những vì tinh tú trên đó, vì vậy anh luôn không ngừng cố gắng."

Ánh mắt Giang Thâm dõi theo đầu ngón tay đang chỉ về phía xa xa của Lưu Tinh Chi, mặt trời lặn chỉ còn một nửa, cả nền trời bị ánh dương buổi hoàng hôn nhuộm thành một mảng đỏ rực.Bạch Cẩn Nhất giục ngựa băng qua sắc cam vàng bao phủ vạn vật, hắn kéo dây cương, tuấn mã đứng trên hai chân hí một tiếng vang dội, ẩn trong ráng chiều tà bóng dáng một người một ngựa phiêu diêu tự tại giữa mênh mông đồng cỏ.Mãi đến khi ngựa đến gần mình, Giang Thâm mới giật mình tỉnh lại.Cả người Bạch Cẩn Nhất ngập tràn ánh dương và mùi thơm mát của cỏ lá, hắn cúi người xuống ôm cả Giang Thâm và dê con vào lòng.Lưu Tinh Chi ngồi ở bên cạnh, mặt mày khinh bỉ méo xệch: "Đủ rồi đó, đây là địa bàn của anh mày nhé."

Bạch Cẩn Nhất khẽ cười: "Lúc về anh nhớ đi tìm Bồ Liên, anh ta lúc nào cũng mong anh nhưng lại không dám tìm, sợ chọc anh giận."

Lưu Tinh Chi chậc lưỡi, vỗ vỗ quần đứng dậy: "Đi ăn cơm thôi, ăn xong còn nhiều hoạt động lắm, hai đứa chắc sẽ thích đó."

Nếu Lưu Tinh Chi đã nói là "thích" thì chắc chắn đó sẽ là điều thú vị khiến người ta mong chờ, moii người mới ăn cơm một nửa Áo Đôn Ôn Đô Tô đã ra khỏi lều đốt lửa trại, ngoại trừ Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất nhà họ Lưu còn đón tiếp một đoàn khách du lịch trẻ tuổi, tất cả mọi người đều ngồi dưới đất vây quanh lửa trại.Áo Đôn Ôn Đô Tô lấy đàn Morin Khuur ra, hô một tiếng: "Tinh Chi, ra khiêu vũ đi!"

Lưu Tinh Chi chầm chậm đi ra, vừa đi vừa cởi áo trên, chỉ ăn mặc một chiếc áo choàng tay rộng, lộ ra màu da và cơ bắp màu lúa mạch đầy sức sống, hắn cười hỏi: "Múa bài gì?"

Áo Đôn Ôn Đô Tô không trả lời, chỉ cầm đàn lên bắt đầu hát.Trăng không biết khi nào đã lên cao sáng vằng vặc, trên nền trời lấp lánh những vì tinh tú bé nhỏ, cả ngân hà dường như hiện ra toàn vẹn dưới bầu trời thảo nguyên, dưới ánh lửa trại Lưu Tinh Chi múa một khúc An Đại, hắn để chân trần, xoay người nhảy lên cao kết hợp với đá chân lăng không, tay áo to rộng theo động tác của hắn mà phất phơ trong gió.Lưu Tinh Chi dậm chân, nhảy tới trước mặt Giang Thâm kéo cậu đứng lên, Bạch Cẩn Nhất cũng theo phía sau, cả ba cùng lạc vào điệu nhảy xung quanh đống lửa trại cháy bập bùng.Bạch Cẩn Nhất không có năng khiếu nhảy, hắn chỉ có thể làm vài động tác đơn giản, Giang Thâm lại là dân múa chuyên nghiệp, lúc này cậu kết hợp vài điệu múa ba lê vào bài nhảy, chọc cho Lưu Tinh Chi cũng ngứa ngáy, quyết định nhảy chung tranh đua với cậu.Áo Đôn Ôn Đô Tô ra sức kéo đàn đệm nhạc cho hai người khiêu chiến, mấy người xung quanh không nhịn được móc di dộng ra quay video, tiếng hò hét cổ vũ tứ phía kêu lên vang dội.Mãi đến khi lửa trại sắp tàn Lưu Tinh Chi và Giang Thâm mới kiệt sức nằm nhoài ra cỏ, không ai buồn nhúc nhích, chỉ nằm đó thở hồng hộc.Các du khách xem xong màn trình diễn đặc sắc mặt ai nấy đều thoả mãn giải tán, Áo Đôn Ôn Đô Tô cũng cất đàn, kéo Lưu Tinh Chi từ trên cỏ đứng dậy, nói: "Mày về chuẩn bị hành lý đi, ngày mai xuất phát."

Lưu Tinh Chi nhìn anh trai một cái, ngồi dậy không nói gì.Áo Đôn Ôn Đô Tô kéo bím tóc của em trai mình: "Em là chú sói con tự do giữa thảo nguyên rộng lớn mà, nhớ không?"

Anh nhìn về phía Giang Thâm gật đầu một cái, hàm hậu cười nói, "Cảm ơn cậu, tiểu thiên nga, đã đến đây đón em trai tôi."

Lưu Tinh Chi rời đi cùng với anh mình, Bạch Cẩn Nhất ngồi cạnh bên Giang Thâm, sau đó cũng nằm xuống cỏ với cậu.Giang Thâm nhìn bầu trời đêm, đột nhiên nói: "Em mời đàn anh múa phụ cho em đó."

Bạch Cẩn Nhất hỏi: "Múa phụ dịp gì?"

Giang Thâm: "Sơ vũ của em."

Bạch Cẩn Nhất xoay đầu lại, vì vướng phải lịch thi đấu nên "Sơ vũ" của Giang Thâm phải dời đến năm sau, bài múa này cực kỳ quan trọng đối với cậu, tượng trưng cho những năm tháng thanh xuân hiến dâng cho vũ đạo, đồng thời cũng là bài thi đánh dấu sự trưởng thành của cậu.Giang Thâm cũng không có nói thêm về Sơ vũ, cậu đột nhiên giơ lên tay, chỉ vào không trung: "Anh nhìn kìa, nhiều sao quá."

Bạch Cẩn Nhất ngửa đầu nhìn lên, không hiểu sao giây phút ánh mắt hắn chạm vào các vì sao thì chúng đều biến thành gương mặt của cậu."

Ngôi sao của anh ở đâu vậy?"

Giang Thâm chống đầu, nhìn chăm chú vào mắt Bạch Cẩn Nhất.Bạch Cẩn Nhất không trả lời, hắn ấn đầu Giang Thâm xuống, hai người nằm ở trên cỏ, ở dưới trăng, tựa như hoà làm một không thể nào tách rời.Bạch Cẩn Nhất dán trán lên trán cậu, hơi thở của hắn phập phồng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy ngôi sao của em đâu?"

Giang Thâm cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bên trái ngực Bạch Cẩn Nhất."

Ngôi sao của em, ở nơi này."—— HOÀN ——Cuối cùng cũng có thể đặt dấu chấm hết ở đây.

Đây là lần đầu tiên mình edit, hoàn toàn bỡ ngỡ xa lạ, thật may đã được động viên rất nhiều, vậy thành quả này xin gửi tặng đến tất cả các bạn đọc của mình, chúc các bạn sau khi đọc xong sẽ có thêm được sức mạnh cùng niềm tin như cách bé thiên nga Giang Thâm đã làm trong suốt 60 chương truyện vậy. ❤️Còn 3 phiên ngoại, các cậu đợi mình nhé, 2 ngày nay mình edit gần 20 chương sắp cạn hết máu rồi. 😭
 
Dài Lâu - Tĩnh Thuỷ Biên
Phiên ngoại 1


Ở tuổi 25 Giang Thâm đã đoạt được cúp vàng của vũ đoàn ba lê chuyên nghiệp tại Pháp, đây là lần đầu tiên cậu giành được giải thưởng quốc tế lớn đến thế, ngoài cậu ra chỉ còn một người gặt hái được thành tích to lớn này, không thể là ai khác ngoài Lưu Tinh Chi - người hiện nay được công nhận là "Đệ nhất vũ công" toàn giới ba lê.Ngày tin tức này chính thức được thông báo không chỉ cả nước vui mừng mà ở một vùng quê nào đó pháo bắn rền vang cả thôn xóm nhỏ, Thẩm Thụ Bảo đi công tác suốt đêm gấp gáp lội về, trên đường đụng phải Cẩo Mao bộ dáng phong trần mỏi mệt nhuốm đầy gió và bụi đường."

Mày đi triển lãm tranh với Thanh Linh Tử xong rồi à?"

Thẩm Thụ Bảo nhìn thấy Cẩu Mao thì dừng lại hỏi.Trần Mao Tú còn gấp hơn cả Thụ Bảo: "Triển lãm xong rồi, nó còn định ở Bắc Kinh chơi với bạn hai ngày, nghe tin xong là huỷ hẹn liền, mai về tới đây."

Thẩm Thụ Bảo nghe thế thì bật cười: "Tin này là tin tốt, nhưng không biết nhân vật chính bận rộn có sắp xếp về được không mới là vấn đề."

Trần Mao Tú: "Em ấy vẫn còn ở với Bạch Cẩn Nhất à?"

Thẩm Thụ Bảo: "Thâm Tử đi xem người ta thi đấu nữa mà."

Trần Mao Tú thổn thức nói: "Bạch nhị đại cũng lợi hại quá đi chứ, cái gì mà là quyền vương người Trung Quốc vô địch hạng cân trung đầu tiên tại Mỹ, nghe nói tháng trước thi đấu cậu ấy KO đối thủ ngay hiệp 8 phải không?"

Thẩm Thụ Bảo gật đầu: "Bây giờ là quyền vương hạng cân trung WBC rồi, Bạch Cẩn Nhất rốt cuộc cũng lấy được cái đai vàng đầu tiên, trong nước đưa tin sang năm cậu ta còn muốn khiêu chiến giải WBO."

Trần Mao Tú thở dài, không biết sao đột nhiên cười nói một câu bâng quơ: "Hai đứa nó ở với nhau thì tốt quá rồi."

Thẩm Thụ Bảo không nói gì, chỉ vươn tay vỗ vỗ bả vai Trần Mao Tú, hỏi: "Nông trại nhà mày làm ăn dạo này sao rồi?"

Trần Mao Tú: "Bây giờ đang mùa ế hàng, nhưng ngày mai hình như có một đoàn khách tới...

Thôi đừng nói chuyện tao, mày thì sao?

Học được gì ở hội nghị sản phẩm rồi?"

Thẩm Thụ Bảo thở dài: "Có thể học được cái gì?

Thì vẫn nghiên cứu tốc độ linh kiện xe này nọ thôi, muốn học mấy cái linh kiện nước ngoài tinh vi không phải một sớm một chiều là học được, tao đang tranh thủ nghiên cứu rồi cho ra thành phẩm nữa, sắp hói cả đầu rồi."

Trần Mao Tú nhìn thoáng đầu hắn, đồng tình nói: "Trọc cũng không sao đâu, đường đường là Thẩm Thụ Bảo đẹp trai nhất thôn ta mà lị."

Ngày hôm sau đoàn người tới nông trại là một viện nghiên cứu XX, Trần Mao Tú ra tiếp đón chào hỏi một hồi mới biết toàn là cao nhân, thấp nhất thì là nghiên cứu sinh, còn lại toàn Tiến sĩ với Giáo sư.Đứng trước một đám người tài giỏi Trần Mao Tú tự nhiên cảm thấy áp lực đè nặng, trong đó có một nữ sĩ họ Dương, vừa nhìn đã biết giỏi giang."

Phiền anh cho tôi hỏi."

Dương Thiệu Hủy dùng từ rất khách khí, dáng vẻ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, "Tôi đến đây để nghiên cứu về thuỷ chất, bên này đến hồ nước có xa không, có chỗ nào để đỗ xe không?"

Trần Mao Tú: "Xe thì không thành vấn đề, tôi có xe riêng đưa cô đi được, khi nào cô xuất phát?"

Vì không nghĩ tới đích thân ông chủ sẽ phục vụ như vậy, Dương Thiệu Hủy nhìn Cẩu Mao thêm vài lần, cuối cùng đáp: "Theo kế hoạch thì 6 giờ tôi đi."

Trần Mao Tú gật đầu một cái, cười nói: "Không thành vấn đề, sáng mai đúng không?

Đúng giờ tôi tới đón cô."

Dương Thiệu Hủy nói cảm ơn xong cũng không nói thêm gì nữa mà quay về nhà trọ, một vài người đi chung với cô còn chưa ngủ, vị lớn tuổi nhất tên Mạc Giáo Thụ vui vẻ vẫy tay với cô."

Thiệu Huỷ cô lại đây xem này."

Mạc Giáo Thụ vui tươi hớn hở giống như vừa phát hiện bảo bối, "Ở đây có tranh của hoạ sĩ Trần Thanh Linh này."

Dương Thiệu Huỷ có nghe qua tên Trần Thanh Linh vài lần, cô tuy không biết nhiều về nghệ thuật lắm nhưng Mạc Giáo Thụ lại cực kỳ am hiểu lĩnh vực này.

Gần đây trong nước xuất hiện một ngòi vẽ mới thật độc đáo tên Trần Thanh Linh, phong cách mỹ thuật của cô gái này mang một luồng gió mới tươi mát, tác phẩm chủ yếu coi trọng sự giản dị, thuần phác, tự do, nghiêng về nét thanh bình khó tả."

Tôi sưu tầm nhiều tranh của hoạ sĩ này lắm."

Mạc Giáo Thụ kề sát mặt vào bức tranh, tinh tế đánh giá, "Bức vẽ này tôi có thấy ở triển lãm, hỏi thế nào cũng không bán, thế mà may mắn lại được thấy ở đây."

Dương Thiệu Hủy nhìn thoáng qua, cô tuy không hiểu nhưng vẫn cảm nhận được tranh thật đẹp, có một sinh viên trẻ tuổi đi ngang qua ghé lại, hoài nghi hỏi: "Thật sao?

Tranh này bộ quý lắm à?"

Dương Thiệu Hủy nhíu nhíu mày, cảm thấy lời nói này không có chừng mực lắm, cô vừa định mở lời thì đã có một giọng nói khác cất lên trước."

Tranh này không bán."

Trần Mao Tú cầm một rổ đủ loại trái cây bước tới, nét mặt nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc, "Hoạ sĩ Trần đặc biệt tặng tôi."

Mạc Giáo Thụ "ai da" một tiếng, nhiệt tình tiến lên bắt tay Trần Mao Tú: "Tôi cũng là người thích tranh của hoạ sĩ Trần, thì ra ông chủ trẻ cũng thích thưởng thức tranh à."

Trần Mao Tú cười bâng quơ một tiếng, miệng nói "Nào có nào có" sau đó đón tiếp khách lại ăn trái cây, Dương Thiệu Hủy không biết sao lại cảm thấy trong nụ cười người này ẩn chứa điều gì đó, kì quái nhìn hắn thêm vài lần.Trần Mao Tú cũng chẳng để ý, cười xoà nhìn cô: "Tiến sĩ Dương cũng ăn chút trái cây đi."

Nông trại của Trần gia tên là "Bác Nghệ Đường", bao gồm kinh doanh nhà trọ, quán ăn, dạo chơi xung quanh bằng dịch vụ xe có sẵn, trong đó nhà trọ có hai căn lớn gồm 8 gian phòng đều do Trần Mao Tú cùng Trần Thanh Linh tự trang hoàng thiết kế, trên các trang web du lịch "Bác Nghệ Đường" khá nổi tiếng là nơi nhất định phải ghé qua, mỗi khi đến ngày nghỉ hay vào mùa du lịch khách muốn đến thì phải đặt lịch trước tận nửa năm, kỳ này Dương Thiệu Huỷ cùng đoàn đến được đây chẳng qua là do trúng ngay thời điểm ế khách thôi.Cả đoàn bọn họ thuê nguyên căn trọ, mới đầu Dương Thiệu Hủy cảm thấy chỗ này cũng bình thường, chắc là do được PR quá lố mà thôi."

Nhìn ông chủ ở đây cao to thô kệch thế mà gu thẩm mỹ tốt phết."

Tiểu Tống là bạn cùng phòng của Dương Thiệu Huỷ cảm thán, "Có thể thiết kế cả khu nhà này đẹp thế thì không phải dạng vừa đâu, bảo sao chỗ này nổi tiếng thế."

Dương Thiệu Hủy bất đắc dĩ cười: "Không phải chỉ có vài bức tranh Trần Thanh Linh vẽ thôi sao, nhìn các cô mê chưa kìa."

Tiểu Tống: "Hình như không chỉ có mỹ thuật đâu, em nghi là ông chủ ở đây còn có tìm hiểu về ba lê nữa đó.

Hồi nãy chị thấy cách trang trí không, giống kiểu sân khấu ba lê vậy, nhìn rất feel."

Dương Thiệu Hủy: "Chị làm thí nghiệm suốt ngày, đâu có được giàu có như tụi em nhàn nhã thưởng thức nghệ thuật."

Tiểu Tống bĩu môi: "Ai da, ai bảo chị cứ nghiêm túc thế làm gì, con người phải có khát khao đam mê chứ, đôi khi cũng nên thả lỏng thư giãn chút, cứ ngày nào cũng làm thí nghiệm trông chán chết được."

Dương Thiệu Hủy không biết sao lại chẳng nói được tiếng nào, cô cảm giác có gì ẩn ẩn đau nghẹn trong lồng ngực, nhưng cũng chẳng biết mình đau vì cái gì.Cô đột nhiên nghĩ ra ý hút điếu thuốc cho thoải mái trở lại, không ngờ lúc trốn trong sân vẫn đụng phải một người.Trần Mao Tú chỉ khoác hờ cái áo để lộ ngực, hắn đang ngồi dưới đất trồng cái gì đó."......"

Dương Thiệu Hủy trong tay cầm điếu thuốc, muốn hút cũng chẳng được mà dập đi cũng không xong.Trần Mao Tú nhưng thật ra cười trước, hắn móc một cái gạt tàn hình lá sen trong túi ra như một nhà ảo thuật: "Cần lửa không?"

Dương Thiệu Hủy thấy đối phương tự nhiên thoải mái như vậy nên sự xấu hổ cũng tan đi phần nào, cô cúi đầu tìm trong túi rồi cười: "Tôi có mang theo."

Trần Mao Tú thấy thế thì không nói gì nữa, hắn lặng lẽ đặt cái gạt tàn xuống hồ nước bên cạnh rồi tiếp tục công việc đào đất của mình."

Anh trồng gì thế?"

Dương Thiệu Hủy vừa hút thuốc vừa hỏi.Ánh trăng bao phủ lên người Trần Mao Tú hình như cũng dịu dàng hoá đi những nét thô kệch ban ngày của hắn, làm cho hắn có phần hiền lành đi: "Trồng dâu tây."

Hắn vẫy vẫy cái cuốc, "Tiến sĩ Dương muốn xem không?"

Dương Thiệu Hủy vẫy vẫy tay: "Đừng gọi tôi là tiến sĩ nữa, nghe kỳ cục lắm, cũng không hay ho gì."

Trần Mao Tú kinh ngạc nhìn cô: "Tiến sĩ có gì mà không hay ho?"

Dương Thiệu Hủy cười khổ: "Nữ tiến sĩ, 30 tuổi còn chưa lập gia đình, anh thấy hay chỗ nào?"

Trần Mao Tú vui vẻ: "Có gì không tốt đâu, tiến sĩ nghe rất văn hoá học thức, tôi đây ít học nên chỉ biết hâm mộ cô thôi."

Dương Thiệu Hủy cũng không biết đối phương nói lời này là thật tình hay châm chọc, sắc bén trả lời: "Có cái gì mà anh hâm mộ?

Chẳng phải chỉ là kiểu người vùi đầu vào sách vở suốt ngày sao?"

"Đọc sách mà cô bảo không đáng hâm mộ à?"

Trần Mao Tú đứng lên, vẻ mặt trong bóng đêm rất nghiêm túc, "Bạn tốt của tôi từ nhỏ đã ham đọc sách rồi, cậu ta thi đậu đại học trường điểm cả thôn đều phóng pháo ăn mừng, chuyện tốt như thế ai lại không hâm mộ."

Dương Thiệu Hủy hai ngón tay kẹp điếu thuốc nói không nên lời, cô cứng đờ cả một lúc, cuối cùng chỉ cười trừ một tiếng."

Công việc nghiên cứu của tôi đang bế tắc."

Dương Thiệu Huỷ đột nhiên lên tiếng, không biết là nói cho Trần Mao Tú nghe hay nói cho chính mình, "Tôi chẳng còn thấy thú vị gì nữa...

Cũng không biết hiện tại việc mình làm có ý nghĩa gì."

Trần Mao Tú chớp chớp mắt, hắn không nói gì, chỉ khom lưng ngồi xuống nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc cháy dở của Dương Thiệu Huỷ, đốm lửa nho nhỏ bị hắn dụi tắt ngúm đi trong gạt tàn lá sen."

Tiến sĩ Dương đi ngủ sớm đi."

Trần Mao Tú ngẩng đầu, ánh mắt hắn hiện lên vầng trăng toả ánh sáng dịu nhẹ, "Để sáng mai tôi còn đón cô đi làm thí nghiệm nữa."—————————

Ai rồi cũng lớn, ngay cả anh Cẩu Mao ngày nào còn vô tư bây giờ cũng trưởng thành rồi.
 
Dài Lâu - Tĩnh Thuỷ Biên
Phiên ngoại 2


Sáng hôm sau Dương Thiệu Huỷ vẫn còn ngơ ngẩn nghĩ về chiếc tàn thuốc hình lá sen hôm qua, cô chưa từng thấy qua chiếc tàn thuốc nào hình dáng độc đáo như thế, lúc này đang chìm đắm trong suy nghĩ có thể đi đâu mua được một chiếc như thế bây giờ...Lúc cô xuống lầu đã thấy Trần Mao Tú đứng ở dưới, trên bàn bày sẵn cháo thơm phức, còn có bánh quẩy, sữa đậu nành cùng với đồ ăn.Dương Thiệu Hủy: "......"

Trần Mao Tú cười bước đến đón cô: "Tiến sĩ Dương đến ăn sáng đi."

Dương Thiệu Hủy lúng túng nói: "Anh đừng gọi tiến sĩ nữa..."

Cô ngồi xuống bàn uống cháo, sau đó vẻ mặt rất ngạc nhiên vì mùi vị cực kỳ thơm ngon.Trần Mao Tú nhìn thì biết, cười nói: "Tôi nấu hết đó, cô ăn nhiều vào."

Dương Thiệu Hủy cuối cùng uống đến hai chén cháo, lại không bỏ được bánh quẩy cùng bánh trứng nên Trần Mao Tú phải để vào hộp cho cô mang đi.Bởi vì muốn tới Thái Hồ nên Trần Mao Tú cố ý sửa sang lại chiếc xe trong nhà, lúc bước đến Dương Thiệu Huỷ mới phát hiện ở ghế phụ còn có một người.Thẩm Thụ Bảo đang mặc bộ đồ đi làm bước xuống xe gật đầu với cô một cái: "Chào cô, tôi là bạn của Cẩu Mao."

Dương Thiệu Hủy khó hiểu: "Cẩu Mao là ai?"

Trần Mao Tú hơi xấu hổ đáp: "Là tôi đó......

Đây là bạn nối khố của tôi, chính là người tối hôm qua tôi nói thi đậu đại học cả thôn đốt pháo ăn mừng đó."

Dương Thiệu Hủy ấn tượng rất sâu đậm với người này, cô khẽ liếc mắt nhìn hắn một lần nữa nhưng hoàn toàn nhìn không ra thuộc tính "cực giỏi và ham đọc sách" của đối phương ở đâu, cô ngồi xuống ghế sau, hỏi: "Anh ấy cũng đi cùng chúng ta sao?"

Trần Mao Tú cười giải thích: "Thụ Bảo đi lắp ráp động cơ ở bên hồ."

Dương Thiệu Hủy: "......"

Đây là cái gì?

Dân quê hiện tại đều thời thượng như vậy sao?!Có thời thượng hay không thì Dương Thiệu Huỷ tất nhiên không dám hỏi bởi vì Thẩm Thụ Bảo và Trần Mao Tú hai người nhìn thật sự rất nghiêm túc, dọc đường đi Thẩm Thụ Bảo lại tái phát bệnh nghề nghiệp, cứ luyên thuyên đánh giá phổ cập khoa học động cơ và tốc độ máy móc trong ngoài nước, một lúc sau mới sực tỉnh rằng mình nói quá nhiều nên quay đầu xin lỗi Dương Thiệu Hủy, còn hỏi một câu: "Tiến sĩ Dương nghiên cứu cái gì vậy?"

Về lĩnh vực xe cộ máy móc tuy Dương Thiệu Huỷ cái biết cái không, nhưng đối phương đã khách khí như vậy làm cô cũng nghiêm túc hẳn lên: "Tôi nghiên cứu về sinh thái."

Trần Mao Tú tiếp lời nói: "Vừa nghe đã thấy lợi hại."

Dương Thiệu Hủy vẫy vẫy tay, khiêm tốn nói: "Không có đâu...

Thực nghiệm cũng chưa có làm tốt, xin quỹ cho hạng mục rất khó khăn, tiền lương lại thiếu thốn, mỗi ngày làm việc mệt đến thời gian ngủ còn chẳng có."

Nói xong Dương Thiệu Huỷ khẽ gãi ót tự giễu: "Các anh nhìn xem, tôi lại bắt đầu than vãn rồi."

Trần Mao Tú vừa lái xe vừa quay đầu lại nhìn cô, cười nói: "Coi như lần này đến đây chơi vậy, thả lỏng đi."

Thời tiết ở hồ nước sáng sớm không ấm áp lắm, gió thổi vù vù trên mặt nước lạnh căm căm, gần đó còn có mấy người trẻ tuổi đang chạy xe, Thẩm Thụ Bảo và Trần Mao Tú dừng lại chuẩn bị đồ dùng thiết bị để lắp ráp động cơ, còn Dương Thiệu Huỷ lại cầm mấy cái bình lọ mà Trần Mao Tú nhìn không hiểu là gì đi đến bên hồ nước."

Lấy nước trở về làm thí nghiệm sao?"

Trần Mao Tú đứng kế bên Dương Thiệu Huỷ, giúp cô chắn gió đang thổi tới.Dương Thiệu Hủy ngẫm nghĩ rằng giải thích có lẽ đối phương cũng không hiểu, liền lời ít mà ý nhiều mà "Ừ" một tiếng, cô cũng không định xa cách như thế nên sau đó lập tức cười nói: "Có ai từng nói là ông chủ anh rất tốt chưa?"

Trần Mao Tú: "Tôi làm ngành dịch vụ mà, khách hàng là thượng đế."

Dương Thiệu Hủy lại nhịn không được cười một cái, cho dù Trần Mao Tú cũng không có nói thêm cái gì buồn cười.Thẩm Thụ Bảo cuối cùng cũng tìm được người thử động cơ cho mình, nhưng làm cả một hồi lâu mà kết quả không khả thi mấy, khi hắn trở về Dương Thiệu Huỷ cũng chưa dọn xong đống chai lọ, Trần Mao Tú thì ngồi bên cạnh đung đưa chân ném đá nhỏ xuống hồ."

Mày làm đá nảy được mấy lần?"

Thẩm Thụ Bảo hỏi.Trần Mao Tú: "Nhiều nhất 8 lần."

Thẩm Thụ Bảo ném động cơ thất bại của mình qua một bên, bừng bừng hưng trí xắn tay áo lên bước đến: "Nhìn anh mày làm nảy 15 lần cho xem này."

Trần Mao Tú: "......"

Dương Thiệu Hủy ngồi một bên chống cằm nhìn hai thanh niên lớn đầu chơi với nhau, mới đầu cảm thấy khá ấu trĩ, thế nhưng xem một hồi không hiểu sao lòng lại sinh ra cảm giác hâm mộ."

Tiến sĩ Dương muốn thử không?"

Trần Mao Tú cầm cục đá đưa cho cô, khoa tay múa chân nói, "Ném như vậy nè."

Dương Thiệu Hủy vốn định cự tuyệt nhưng đối phương lại đem cục đá nhét vào tay cô, vì thế chỉ có thể đứng lên, học động tác của hai người bên cạnh mà ném một cái.Kết quả cũng không biết có phải gặp may mắn hay không mà đá vừa chạm nước đã nảy lên rất nhiều lầnTrần Mao Tú "Oa" một tiếng, vỗ tay nói: "Không hổ là tiến sĩ, đúng là thiên tài, quá thông minh."

Dương Thiệu Hủy bị khen đến xấu hổ song lại phát hiện ném đá thật ra cũng khá vui, lại tự mình đi tìm thêm mấy cục nữa.

Kết quả đều là nảy 6 cái trở lên, có lần nảy nhiều nhất đến 13 cái, Thẩm Thụ Bảo cũng bị thu hút đến mức bước qua nhìn cô ném."

Chơi cái này dựa vào chỉ số thông minh bẩm sinh đó."

Thẩm Thụ Bảo cuối cùng tóm gọn lại một câu, hắn khinh bỉ nhìn Trần Mao Tú, "Mày đúng là đần mà."

Trần Mao Tú đá hắn một cái: "Đỡ hơn đồ đầu trọc như mày."

Thẩm Thụ Bảo cúi đầu: "Bây giờ tóc tao đẹp lại rồi nhé, vừa dày vừa đen."

Dương Thiệu Hủy khẽ bật cười, nói: "Ngày nghỉ mà anh Thẩm còn đi nghiên cứu, anh tính tăng ca hay sao?"

"Tính cái rắm."

Thẩm Thụ Bảo mắng một câu thô tục, "Tôi làm công cho bọn tư bản, bị bóc lột chết đi sống lại đây."

Trần Mao Tú: "Thế cũng coi như may rồi, mày làm ở xí nghiệp lớn top 500 mà, nghe đã thấy lợi hại."

Thẩm Thụ Bảo nở nụ cười dưới ánh mặt trời dìu dịu: "Cũng chả phải vì khát khao đam mê gì, chỉ đơn giản để kiếm bát cơm thôi, có gì mà lợi hại chứ."

Dương Thiệu Hủy trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi nói: "Ai mà không như vậy chứ?"

Trần Mao Tú không nói gì, chỉ thuận tay ném mấy cục đá, lần này chỉ nảy hai lần đã biến mất tăm giữa mặt hồ phẳng lặng, Thẩm Thụ Bảo nhìn vào mắt Dương Thiệu Hủy, đột nhiên nói: "Tuy rằng đi làm rất mệt, làm nghiên cứu cũng rất vất vả, nhưng cuộc sống vốn là như vậy."

Dương Thiệu Hủy ngẩng đầu nhìn hắn.Thẩm Thụ Bảo đỡ đỡ mắt kính, bình tĩnh nói: "Có hi vọng, có mục tiêu, muốn làm ra thành quả, dù mình có không thích việc này đi chăng nữa nhưng chỉ cần làm được cái gì đó đã là điều ý nghĩa rồi, dù kết quả như thế nào thì đây cũng chính là cuộc đời của mình cơ mà."

Dương Thiệu Hủy nghe hắn nói xong, không biết sao lại cảm thấy sống mũi đau xót, cô hơi chật vật quay mặt qua chỗ khác, cắn môi chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ cúi xuống dọn dẹp chai lọ của mình.Cẩu Mao ngồi xổm xuống: "Tôi giúp cô."

Dương Thiệu Hủy cúi đầu nhận ra rằng Trần Mao Tú thật sự rất khéo léo trong việc thu dọn đồ đạc, những lọ thuỷ tinh dễ vỡ đều được hắn cẩn thận đặt một bên, tất cả gọn gàng không chê chỗ nào được."

Tiến sĩ Dương."

Trần Mao Tú vừa dọn vừa suy nghĩ, cuối cùng nói, "Tôi thì là dạng người ít học, không được thông minh như Thụ Bảo, cô đừng nghe Thụ Bảo nói, nó khiêm tốn thế thôi chứ tiền lương không hề ít, cuối năm còn được thưởng rất nhiều, trọc đầu mà giàu thế thì tôi cũng muốn trọc giống nó."

Dương Thiệu Hủy không nhịn được mà bật cười.Trần Mao Tú thấy cô cười cũng cười theo, tiếp tục nói: "Có thể cô không cảm thấy, nhưng đối với tôi thì những người như cô đọc sách nhiều, lại có bản lĩnh làm nghiên cứu, vậy thì chính là trí thức tài giỏi hơn người rồi."

Hắn nhìn Dương Thiệu Hủy, ánh mắt sáng ngời: "Trong quá trình làm việc khó tránh khỏi vài lúc gặp khó khăn, thế nhưng cũng không thể phủ nhận bao công sức của cô đã đổ vào, không phải sao?"

Thẳng đến chạng vạng ba người mới trở về Bác Nghệ Đường, Dương Thiệu Hủy không nói gì nhiều nhưng thần thái đã khác hẳn lúc trước, cô thả tóc, lười biếng chống tay trên cửa sổ xe ngắm hoàng hôn phía trước, ánh dương buổi chiều tà phủ lên gương mặt cô một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt, Dương Thiệu Hủy mỉm cười nheo nheo mắt hưởng thụ.Trần Mao Tú từ kính chiếu hậu nhìn cô một cái, cũng lộ ra một nụ cười.Thẩm Thụ Bảo đã lâu không ở lại Bác Nghệ Đường, lúc bước xuống xe rất tự nhiên bước vào nhà dùng cơm chung, Dương Thiệu Hủy cầm rượu và thuốc lá đến trước bàn bọn họ, hào phóng hỏi: "Các anh hút không?"

Trần Mao Tú không hút thuốc lá, Thẩm Thụ Bảo thì thoải mái nhận lấy, Dương Thiệu Hủy cùng hắn chạm ly, rất có cảm giác thưởng thức của những người cùng làm nghề nghiên cứu.Dương Thiệu Hủy kẹp điếu thuốc trên tay, mắt liếc nhìn cái gạt tàn hình lá sen: "Cái này anh có bán sao?"

Trần Mao Tú: "Chúng tôi có làm vài cái, nếu cô muốn thì tôi tặng cô một cái."

Dương Thiệu Hủy phun ra vòng khói, ách thanh cười cười: "Cảm ơn."

Rượu quá ba tuần, thuốc hút được hai ba điếu, Dương Thiệu Hủy nhìn Trần Mao Tú, đột nhiên hỏi hắn: "Ông chủ nhỏ cảm thấy cuộc sống dạo này của mình thế nào?"

Thẩm Thụ Bảo cười rộ lên: "Đầu óc nó không nghĩ nhiều chuyện vậy đâu, sống thoải mái cứ như thần tiên ấy."

"Ai nói tao không nghĩ."

Trần Mao Tú sửa sang lại bàn ghế bát đũa theo thói quen nghề nghiệp, còn bưng lên vài món mới, "Tao lo lắng rất nhiều thứ, lo triển lãm tranh của Thanh Linh Tử có thành công không, lo giải đấu của Giang Thâm thế nào, lo xem buổi thi đấu phát sóng trực tiếp của Bạch nhị đại, còn phải vắt óc suy nghĩ xem phải nấu cái gì cho mày ăn mỗi khi mày về."

Hắn vừa nói chuyện như pha trò vừa lắc lắc đầu, "Mệnh tao đúng là mệnh lao lực mà."

Dương Thiệu Hủy vui vẻ: "Anh không lo gì cho bản thân sao?"

Dừng một chút, cô lại dường như phát hiện ra điều gì, "Thanh Linh Tử là ai?"

Trần Mao Tú bày ra bộ dáng "rốt cuộc cô cũng hỏi đúng trọng điểm rồi", hắn chỉ chỉ bức tranh Mạc Giáo Thụ khen nức nở lần trước, rất khoe khoang nói: "Trần Thanh Linh, em gái ruột của tôi."

Dương Thiệu Hủy: "......"

Trần Mao Tú rót rượu cho Dương Thiệu Huỷ và Thẩm Thụ Bảo, bắt chéo chân vui tươi hớn hở nói: "Mộng tưởng của tôi cũng bình thường thôi, ai đang buồn bã tới chỗ tôi giải sầu, vui vẻ cũng tới chỗ tôi chúc mừng, còn mấy chuyện khác tôi không để ý lắm."

"Tiến sĩ Dương."

Trần Mao Tú giơ chén rượu lên, hắn làm tư thế kính rượu, chớp chớp mắt nói, "Chừng nào thí nghiệm thành công rồi thì đừng quên đến chỗ tôi nhé."

Hắn cười nói: "Tôi sẽ hái dâu tây cho cô ăn."
 
Dài Lâu - Tĩnh Thuỷ Biên
Phiên ngoại 3


Mãi đến khi Giang Thâm 20 tuổi thì vở "Sơ Vũ" của cậu mới bắt đầu, từ năm 17 đạt được giải quán quân khiêu vũ ở Lausanne thì ngôi sao mới nổi này vẫn luôn được mọi người dành sự chú ý đặc biệt, lần này "Sơ Vũ" vì lý do thi đấu mà bị dời lại phải nói là tổn thất rất lớn đối với giới báo chí truyền thông.May mắn thay là Lưu Tinh Chi đã trở lại, lấp đầy chỗ trống một năm nay trong giới ba lê.Mọi người xì xào rằng Lưu Tinh Chi ở ẩn một năm có lẽ đã được "Thần thảo nguyên" ban phước, chẳng những kỹ xảo không hề mai một gì mà thậm chí còn đột phá hơn, hai năm sau đó hắn càn quét sạch tất cả các giải thưởng ở Nga và Pháp, theo tin tức mới nhất hắn còn tham dự "Sơ Vũ" của Giang Thâm nữa..."

Đúng là giới báo chí, muốn nói xằng nói bậy gì cũng nói được."

Tống Hân ngồi xếp bằng trong phòng dạy ba lê của mình, trong tay cầm iPad lướt lướt mấy tin tức mới nhất về khiêu vũ, "Tấm tắc cái gì mà tình anh em cảm động trời xanh, còn không phải do em cho anh ta một đống tiền mới chịu tham dự sao!"

Giang Thâm đã luyện xong mấy động tác cơ bản, cả người toàn là mồ hôi, cậu thuận tay cởi áo, vừa tu nước ừng ực vừa ngồi xuống bên cạnh Tống Hân."

Đàn anh chịu tham dự đã là nể mặt em rồi đó."

Giang Thâm cười cười, tháng trước cậu vừa đón sinh nhật tuổi 20, nét mặt đã bớt đi vài phần thiếu niên non nớt, thay vào đó là nét tuấn tú nhu hoà của thanh niên trẻ tuổi, "Các rạp hát với vũ đoàn khác mỗi lần mời anh ấy đến múa phải trả không biết bao nhiêu là tiền, đàn anh đối với em như vậy là tốt rồi."

Tống Hân chịu không nổi nói: "Rồi rồi rồi, đội trưởng Lưu là tốt nhất được chưa."

Nét cười trên mặt Giang Thâm rạng rỡ hơn, cậu không nói gì, chỉ cúi đầu cởi giày múa, Tống Hân thấy mắt cá chân cậu giật giật thì khuyên: "Em trở về đừng luyện múa ngay, phải mát xa thả lỏng, mấy ngày nay tập cường độ cao như vậy không tốt đâu."

"Em biết rồi."

Giang Thâm gật đầu, "Bạch Cẩn Nhất sẽ giúp em mát xa ạ."

Tống Hân "Ồ" một tiếng, nhịn không được nhiều chuyện hỏi: "Hai đứa ngủ chung với nhau hả, buổi tối có làm gì không?"

Thật ra cô chỉ có ý trêu ghẹo thế thôi, Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm ở với nhau lâu như thế đã sớm thành cặp vợ chồng già, trong hay ngoài giới đều rất quý mến cặp tiên lữ thể thao này, từ trước đến nay truyền thông cũng rất chừng mực khi đưa tin về hai người, đương nhiên không tránh khỏi vài tên paparazzi không biết điều song cũng may là hai người thuộc dạng vừa tài giỏi lại giàu có, người bình thường chú ý đến mấy tin tung hô cả hai còn không kịp, tất nhiên chẳng có thời gian để ý đến mấy tin tức xuyên tạc.Bởi vậy Tống Hân không thể ngờ rằng mình chỉ hỏi một câu bình thường thế thôi mà Giang Thâm lại đỏ bừng mặt.Cậu ấp úng nói: "Cũng, cũng không có làm gì......"

Tống Hân chớp chớp mắt, cô không thể tưởng tượng nói: "Cái gì mà không làm?

Hai đứa không phải nên đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn 3 năm trời ngày ngày ôm ấp nhau đến bạch đầu giai lão sao?!"

Giang Thâm: "......"

Vì tiện cho Giang Thâm luyện vũ đạo mà Bạch Cẩn Nhất đã mua một căn nhà trong thành phố —— dùng chính tiền đánh quyền của hắn, thật ra Giang Thâm khiêu vũ hai năm nay cũng kiếm không ít tiền bao gồm cả tiền đoạt giải thưởng, nhưng Bạch Cẩn Nhất lại bảo cứ giữ tiền đó làm phí sinh hoạt trong nhà là được, cho nên đến cuối cùng nhà là Bạch Cẩn Nhất mua, còn tiền chăm sóc cho hắn lại là Giang Thâm chi.Người ở bên ngoài cho rằng bọn họ là một cặp thần tiên quấn quít nhau, thực ra quấn quít yêu đương thì có thật nhưng thần tiên thì cũng chưa hẳn đến mức đó.Lịch thi đấu của Bạch Cẩn Nhất cực kỳ dày đặc, vì để giữ trạng thái thi đấu tốt nhất nên mỗi ngày hắn đều vùi đầu ở quyền quán 12 tiếng đồng hồ, một khi có trận đấu quan trọng lại phải bay đến Mỹ nghe Mại Uy Sắt chỉ dạy, Giang Thâm cũng không khoẻ hơn hắn là bao, cậu phải luyện múa, chuẩn bị bài khiêu vũ, diễn xuất, thi đấu, cứ như vậy một tháng cả hai dường như chỉ được ở bên nhau một tuần.Hiện tại "Sơ Vũ" của Giang Thâm sắp tới, Bạch Cẩn Nhất quyết định buông bỏ hết công việc, dành trọn vẹn hai tháng nghỉ dài hạn ở bên cạnh cậu."

Em về rồi à?"

Mặc dù không còn tập luyện ở cường độ cao như trước nhưng Bạch Cẩn Nhất mỗi ngày vẫn phải bảo trì trạng thái tốt nhất, nhân lúc Giang Thâm đi phòng vũ đạo hắn đến thăm phòng quyền anh của Lại Tùng một lát, Bạch Cẩn Nhất mặc một chiếc áo hoodie, tóc vừa mới cắt ngắn ngủn nhưng vẫn đẹp trai y như cũ.Giang Thâm vừa đáp lại "Em về rồi" đã bị Bạch Cẩn Nhất ôm vào ngực, tựa hồ còn ngại không đủ, đối phương dùng sức nhấc cả người cậu lên trên mặt đất, nhẹ nhàng lung lay vài cái."

Em giảm cân à?"

Bạch Cẩn Nhất nhíu mày hỏi, "Sao nhẹ thế này."

Giang Thâm lắc đầu: "Không có, gần đây em còn tăng cơ mà."

Cậu giơ lên cánh tay để lộ ra cơ bắp, "Nè anh nhìn đi."

Bạch Cẩn Nhất xuy một tiếng: "Như vậy mà tăng cái gì."

Giang Thâm nhéo nhéo cánh tay Bạch Cẩn Nhất, phát hiện ra cơ bắp của hắn cực kỳ rắn chắc doạ người, to hơn của cậu gấp mấy lần.—————Phiên ngoại này hơi cụt vì hình như phía sau có H, nhưng bị cắt đi rồi 🙁
 
Back
Top Bottom