Trời không phụ lòng gà, Tony ngày ngày nỗ lực giữ trứng, cuối cùng vào một ngày nọ hai quả trứng dưới mông nó đã bắt đầu nứt ra để lộ gà con nhỏ xíu.Gà con trong 24 giờ đầu cần ăn đồ ăn uống nước ấm, Đàm Linh Linh đã chuẩn bị sẵn phấn bắp và nước sạch, đút cho ăn uống no đủ, hai bé gà con đã khỏe lên một chút, lông xõa tung mềm mại màu vàng nhạt cực kì đáng yêu."
Con mang theo nhớ cẩn thận."
Đàm Linh Linh đem hai chú gà con để vào giỏ tre đưa cho Giang Thâm mang đi cung văn hóa, "Đừng đút nó ăn nhiều quá, dễ bị tiêu chảy chết."
Giang Thâm gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Đàm Linh Linh nhịn không được hỏi: "Con định tặng cho ai vậy?"
Giang Thâm: "Tống Hân với Bạch Cẩn Nhất ạ, mỗi người một con."
Đàm Linh Linh: "Bạn học nhà giàu kia của con sẽ chịu nuôi gà sao?"
"Chắc là sẽ nuôi được mà."
Giang Thâm nghĩ nghĩ, "Nhà cậu ấy chắc có sân rộng lắm."
Bởi vì đi xe mang theo gà con nên Giang Thâm đi cực kì cẩn thận, tốc độ đi đường so với bình thường chậm gấp đôi, còn chưa tới phòng vũ đạo, Tống Hân đã đứng trước cửa chờ, thấy cậu đến thì hai mắt sáng lên."
Đừng vội đừng vội."
Giang Thâm bị nhiều người vây quanh đến nỗi đứng không vững, cậu đem giỏ đặt xuống sàn nhà, các cô bé đều bò thành một vòng tròn xung quanh cậu.Tống Hân hưng phấn đến mặt cũng đỏ bừng: "Chị nghe tiếng gà kêu nha."
Giang Thâm cười: "Nó kêu cả đường đi."
Cậu cẩn thận xốc vải che giỏ lên, Tống Hân duỗi cổ, thấy hai bé gà con vàng nhạt thì mặt hồng lên, miệng ngâm dài chữ "A" thật lâu.Các nữ sinh xung quanh tất nhiên không kiềm lòng được, hết lần này đến lần khác cảm thán, các cô bé như muốn chui cả người vào cái giỏ."
Các cậu cẩn thận nha."
Giang Thâm đứng đắn nói, "Nó còn nhỏ lắm, chơi nhẹ tay không thôi sẽ chết đó."
Tống Hân vội vàng nói: "Chị không chạm vào không chạm vào."
Giang Thâm cầm cái giỏ đưa cho cô, nâng một bé gà trong tay: "Có phấn bắp ở trong, cho ăn hết rồi thì lần sau em mang thêm cho chị, bình thường chị cho nó ăn rau xanh băm nhuyễn ra, nhưng đừng cho ăn nhiều quá nha."
Tống Hân ôm cái giỏ như bảo bối, gương mặt tập trung cao độ giống như lời Giang Thâm nói là thánh chỉ vậy, cố gắng ghi nhớ hết từng chữ.Giang Thâm thấy Tống Hân không có vấn đề gì nữa, mới vác giỏ đi đến lớp quyền anh bên cạnh, Lại Tùng đã đứng sẵn ở cửa, thấy cậu thì không nhịn được ồn ào bên cạnh, hỏi liền: "Tiểu tiên nữ lớp em làm gì mà ríu rít lâu vậy?"
Giang Thâm không để ý đến anh, nhìn vào bên trong: "Bạch Cẩn Nhất đâu rồi ạ?"
Lại Tùng hạ mi mắt, quay đầu kêu người: "Bạch nhị đại!"
Bạch Cẩn Nhất vừa thay xong quần áo với quyền bộ, trên mặt lộ ra nét không kiên nhẫn, chậm rì đi tới, cố ý hỏi lại một lần nữa: "Tìm tôi à?"
Giang Thâm tốt tính gật đầu: "Ừ, tìm cậu."
Lại Tùng nhìn chằm chằm cái giỏ cậu đang cầm: "Bên trong là gì vậy?"
Giang Thâm: "Gà con."
Lại Tùng chớp chớp mắt: "Em đưa gà con cho nó làm gì?
Để nó nuôi lớn rồi ăn hả?"
Giang Thâm: "..."
Cậu không định nói chuyện với Lại Tùng về chuyện này, người này trong lòng toàn ăn với ăn!
Gà con không ăn được thì lại nghĩ đợi lớn rồi ăn nữa chứ!Bạch Cẩn Nhất liếc mắt nhìn Lại Tùng có ý cảnh cáo, hắn vươn tay xốc cái khăn che lên.Gà con lông xù xù màu vàng nhạt khẽ ló đầu ra nhìn một vòng, nhìn qua nhìn lại rồi lại run rẩy thu đầu về, tiếng kêu cũng trở nên yếu ớt cực kì.Lại Tùng: "..."
Bạch Cẩn Nhất: "..."
Hai người bọn họ trừng mắt, nhìn chẳng khác mãnh thú là bao, nhìn chằm chằm vào giỏ, một chút cũng không nhúc nhích.Giang Thâm hãnh diện khen: "Có phải siêu đáng yêu không?"
Lại Tùng nâng tay che mắt lại, trong lòng đau đớn kịch liệt nói: "
Sau này anh không bao giờ ăn gà nữa."
Bạch Cẩn Nhất mặc kệ anh, nhìn về phía Giang Thâm: "Cho tôi à?"
"Ừ!"
Giang Thâm đưa cái giỏ vào ngực Bạch Cẩn Nhất, nghiêm túc dặn dò, "Cậu phải nuôi nó cho tốt nha, không được nuôi chết nó."
Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng mặt mày gấp gáp ngồi xếp bằng nhìn giỏ gà phía trước, Lại Tùng trộm nhìn Bạch Cẩn Nhất một cái: "Mày muốn nuôi thiệt hả?"
Bạch Cẩn Nhất liếc anh: "Em không nuôi thì đưa anh nuôi hay gì?"
Lại Tùng vội vàng xua xua tay: "Thôi thôi, anh nuôi không nổi đâu."
"Gà thôi mà có gì mà nuôi không nổi."
Bạch Cẩn Nhất lẩm bẩm, "Còn nhỏ thì đáng yêu, lớn lên cũng vậy thôi."
Nói xong hắn lại xốc vải che lên nhìn thoáng qua, Lại Tùng cũng ló đầu vào, hai người nhìn gà con đã ngủ say trong giỏ.Cũng không biết gia cầm có thể nằm mơ không, gà con lông xù xù run rẩy hai cánh nhỏ, kêu chíp chíp hai tiếng giống như ngủ mơ.Bạch Cẩn Nhất: "..."
Lại Tùng: "..."
Đúng là đáng yêu chịu không nổi mà!!Lại Tùng thấm thía nói: "Nuôi đi nuôi đi, tiểu thiên nga cho mày mà, nuôi lớn cũng không được ăn, sau này dưỡng lão chung với nó."
Bạch Cẩn Nhất: "..."
Giang Thâm đưa đồ xong rồi cả người cảm thấy vui vẻ vô cùng, cậu tập giạng chân hạ eo với Tống Hân, hai người lặng lẽ nói chuyện."
Em mới mua giày hả?"
Tống Hân mắt tinh, nhìn một cái thì phát hiện ra, "Đôi giày trước không có lót chân có khó chịu không?"
Giang Thâm quơ quơ chân: "Cũng không sao...
Đôi kia em quen hơn."
Tống Hân cười, nghiêm túc nói: "Em phải giữ lòng bàn chân cho kỹ, nam nữ gì cũng vậy, em cũng phải luyện nhón chân mà."
Giang Thâm cười đắc ý: "Không có lót chân em cũng tập được."
"Em bây giờ còn nhỏ."
Tống Hân ra vẻ người lớn nói, "Lớn lên rồi thì vũ công nam cũng không cần lót chân đâu."
Dường như đang nghĩ đến cái gì, Tống Hân lại hỏi: "Em xem bản "Hồ Thiên Nga" phiên bản nam chưa?"
Giang Thâm thở dài: "Nhà em không có máy tính...
Không xem được."
Tống Hân: "Đi tới phòng vũ đạo xem nha."
Giang Thâm lắc đầu: "Không thể chiếu cho có mình em xem được, máy đó dành để chiếu chuyên môn mà."
Tống Hân nghĩ lại thấy cũng có lý, một lát sau cô bỗng nghĩ ra cách, phấn chấn nói: "Mượn của Bạch Cẩn Nhất đi!
Cậu ta nhất định có máy tính, em dùng của cậu ta được đó!"
Giang Thâm nói với Tống Hân đợi một lát rồi tính sau.Cô Lâm đã tới, học sinh làm nóng thân thể xong thì xếp thành hai hàng bắt đầu luyện các động tác cơ bản của bộ môn này, nhảy xong Battement rồi đến Releve, Giang Thâm nhìn động tác mình làm trong gương, khẽ thở dài một hơi.(Battement và Releve là những động tác cơ bản trong bộ môn ballet.)Lần trước ăn KFC thôi đã khiến cậu vắt hết óc tìm thứ gì để trả lại, lần này nếu hỏi mượn máy tính của Bạch Cẩn Nhất...
Giang Thâm cũng không biết trả cho hắn cái gì.Ba giờ tập múa trôi qua, cô Lâm dặn dò xong thì rời đi, Tống Hân vội vã trở về chăm gà con, Giang Thâm dọn dẹp vệ sinh xong thì ngượng ngùng đi qua lớp quyền anh kế bên tìm Bạch Cẩn Nhất.Cửa sau đột nhiên mở, một người tiến vào."
Thanh Linh Tử?"
Giang Thâm kinh ngạc nói, "Sao cậu tới đây?"
Cung văn hóa rất lớn, lớp mỹ thuật cách đây không gần, bình thường Thanh Linh Tử cũng không tới tìm cậu, hôm nay không biết sao lại chạy xa vậy đến đây.Thanh Linh Tử: "Cậu tan học rồi à?"
Giang Thâm gật đầu: "Đúng vậy, đang chuẩn bị về, cậu học chung giờ với tớ à?"
Thanh Linh Tử do dự trong chốc lát, lại hỏi: "Tớ hỏi cậu một chút, Cẩu Mao đi đâu vậy?"
Giang Thâm sửng sốt, hôm nay là thứ bảy, nếu Cẩu Mao không ở ngoài ruộng thì hẳn là giống như lần trước hắn nói, đi theo mấy chị "có tiền" lớp trên đi karaoke chạy bàn làm việc vặt.Nhưng mà đây là bí mật, cậu không thể nói cho Thanh Linh Tử.Giang Thâm giả ngu: "Anh Mao Tú không ở nhà sao?"
Thanh Linh Tử hồ nghi nhìn cậu: "Cậu thật sự không biết?"
Giang Thâm không quen nói dối, nhưng cậu đã hứa với Trần Mao Tú là giấu kín chuyện này nên chỉ đành căng da đầu mà "Ừ" một tiếng.Trần Thanh Linh không được vui vẻ cho lắm: "Tớ đi tìm anh ấy."
Giang Thâm hoảng sợ: "Cậu đi đâu tìm?"
Trần Thanh Linh híp mắt: "Tớ không như cậu, tớ biết anh ấy đi đâu đi với ai, không phải là đi karaoke sao, tớ tới đó tìm."
Giang Thâm: "..."
Dù sao thì cũng không thể để một bé gái một thân một mình đi đến quán karaoke tìm người, Giang Thâm cản lại không được, đành phải đi theo chung với cô.Hai người mang không bao nhiêu tiền, chỉ có thể ngồi xe buýt, may mà quán karaoke đều tập trung ở trung tâm thành phố, muốn tìm cũng không quá khó khăn.Nhưng đến khi tìm được rồi thì hai người họ lại không có tiền để thuê phòng, Trần Thanh Linh chưa từ bỏ ý định, đứng trước quầy hỏi nhân viên: "Đi vào phải đặt phòng trước sao ạ?"
Nhân viên bật cười: "Nơi này không phải khách sạn, khách đến đều là người đàng hoàng, ca hát thôi mà, cần gì đặt trước hả cô bé."
Giang Thâm nghe được "khách đến đều là người đàng hoàng" thì mới thở ra, an ủi Thanh Linh Tử: "Cậu thấy chưa, anh Cẩu Mao đâu có học cái gì xấu đâu, chỉ là đến đây giải trí chút thôi, cậu không cần lo lắng."
Trần Thanh Linh mạnh miệng nói: "Ai lo cho ổng chứ!"
Giang Thâm nhếch môi cười cười, cậu kéo Thanh Linh Tử lại ngồi kế bên cây xanh ở đại sảnh, đang suy nghĩ nên khuyên cô bé như thế nào thì đột nhiên nghe có người gọi mình."
Tiểu thiên nga!"
Lại Tùng không biết từ phòng nào đi ra, hồ hởi gọi cậu, "Tiểu thiên nga, sao em đến chỗ này vậy?"
Trần Thanh Linh khó hiểu quay lại nhìn cậu: "Tiểu thiên nga là ai?"
Giang Thâm: "..."
Lại Tùng hoàn toàn không sợ người lạ, mau chóng chạy lại, ánh nhìn đối với Trần Thanh Linh cũng có ý trêu chọc: "Cô bé này là ai đây, bạn gái của em hả?"
Giang Thâm vội vàng phủ nhận: "Không không, đây là em gái em."
Trần Thanh Linh hơi đề phòng đối phương, "Anh là ai?"
Lại Tùng chỉ chỉ chính mình: "Anh là bạn của anh trai bé đó."
Anh nhìn sang Giang Thâm, "Em cũng đến hát hả?"
"Không, em không có đến hát."
Giang Thâm ra sức giải thích, cậu ngó đầu nhìn một vòng quanh Lại Tùng, tò mò hỏi, "Bạch Cẩn Nhất không đi với anh hả?"
Lại Tùng trợn tròn đôi mắt: "Nó á hả?
Làm sao tới được, em cho nó con gà nên nó vội vã chạy về nhà chăm rồi."
"..."
Giang Thâm xíu nữa thì quên mất điều này, nhưng mà Bạch Cẩn Nhất không tới đây cũng tốt, cậu không biết sao lại thở nhẹ ra cảm thấy nhẹ nhàng, rồi lại không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy nữa...Trong đầu loạn lên một hồi, Thanh Linh Tử bỗng dưng kêu lên một tiếng, kéo Giang Thâm ngồi xổm xuống, vóc dáng hai người không lớn lắm, cây xanh có thể che kín mít, đáng thương cho Lại Tùng thấy vậy cũng trốn theo, thân người anh cao to, chen lấn sau cây hơi chật vật một chút."
Tụi em làm gì vậy?
Trốn chui trốn nhủi."
Lại Tùng nhăn trán nói.Giang Thâm sợ anh phá hỏng chuyện, đành phải nói rõ ràng: "Thanh Linh Tử tới tìm anh hai, là người kia kìa."
Cậu vươn tay chỉ cho Lại Tùng xem ở phía xa xa.Lại Tùng mắt bị cận 2.5 độ thị lực hơi kém, anh cau mày dường như đang nhớ lại cái gì, sau đó vỗ đùi cái bẹp nói: "À hèn chi anh nhìn quen lắm, thì ra anh hai của bé làm phục vụ chạy bàn phòng bên cạnh."
Thanh Linh Tử quay đầu lại: "Chạy bàn?"
"Thì tụi em nhìn đi."
Lại Tùng chu chu miệng, "Phòng bên cạnh đông khách lắm, lần nào cũng đi mười mấy người, đồ uống cũng mắc cực kì, nhóc kia chạy bàn đem đồ uống tới cho họ, một lần như vậy được tới bốn năm đồng tiền đó."
Thanh Linh Tử không nói lời nào, cô bé ôm chân, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trần Mao Tú đang làm việc.Giang Thâm hoảng hốt đưa mắt ra hiệu Lại Tùng đừng nói nữa, đáng tiếc Lại Tùng không hiểu."
Tụi anh còn hỏi nhóc ấy còn nhỏ vậy đi làm kiếm tiền tiêu vặt hay sao, nhìn bộ dạng cũng không phải nhà nghèo thiếu tiền học phí."
Lại Tùng sờ sờ cằm, bật cười, "Cuối cùng nhóc ấy nói là muốn mua một bộ gì đó... màu vẽ?
Uầy, dù sao cũng là bút vẽ tranh sơn dầu, là hàng hiệu đó."
Giang Thâm: "..."
Thanh Linh Tử bỗng nhiên nói: "Escoda."
Lại Tùng: "Đúng rồi!
Là cái đó đó!"
Dừng một chút, anh rốt cuộc hơi hiểu ra, "Phải mua cho bé không?"
Thanh Linh Tử không trả lời, cô đứng lên, Trần Mao Tú đã đi đâu không còn thấy nữa, cô bé đưa lưng về phía Giang Thâm không nhúc nhích một lúc lâu, bỗng chạy ra bên ngoài.Giang Thâm hoảng sợ, vội vàng chào Lại Tùng rồi đuổi theo."
Thanh Linh Tử!"
Giang Thâm gọi, "Cậu đi đâu vậy?!"
Trần Thanh Linh kỳ thật cũng không biết mình muốn đi đâu, cô ôm dụng cụ vẽ, lạc trong đám người.Giang Thâm đuổi theo kịp, nghiêng đầu nhìn mặt Thanh Linh Tử, cô bé lại quay đầu tránh đi, không nói một lời.Giang Thâm: "..."
"Bộ bút vẽ đó đắt lắm."
Trần Thanh Linh đột nhiên nói, "Ba mẹ cũng biết tớ rất thích, nhưng đắt quá, mua không nổi."
Giang Thâm hơi xấu hổ: "Tớ biết..."
Trần Thanh Linh: "Hai năm nữa có lẽ tớ cũng không còn đi học vẽ nữa."
Giang Thâm hoảng sợ, vội vàng nói: "Sao như vậy được, Cẩu Mao luôn nói cậu phải trở thành họa sĩ nổi tiếng mà."
Trần Thanh Linh lắc lắc đầu, cô bé giơ tay lên lau mạnh mắt."
Tớ ghét anh tớ lắm."
Trần Thanh Linh thấp giọng nói.Giang Thâm: "..."
Trần Thanh Linh ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, nhếch môi cười cười: "Tớ ghét anh ấy nhất."