Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 405



Câu hỏi bất ngờ của anh chàng giao hàng khiến Hà Nguyên Anh giật b.ắ.n người, lập tức quay sang nhìn Khương Tú Tú.
Cô ấy biết rõ, Tú Tú luôn muốn đưa tiểu oan hồn đi, chỉ là trước đây âm khí chưa đủ nên không thể gửi đi được.
Sau đó giao lại cho cô cũng là hy vọng cô có thể giúp tiểu oan hồn nhanh chóng hồi phục âm khí.
Mấy ngày qua, tiểu gia hỏa đã được âm khí của cô bồi bổ trở nên bụ bẫm, trắng trẻo.
Cân nặng âm khí sớm đã đủ tiêu chuẩn.
Nhưng nếu phải đưa nó đi...
Hà Nguyên Anh thực sự không nỡ.
Mở miệng định nói vài lời để khuyên Khương Tú Tú giữ lại tiểu oan hồn, thì đã nghe cô lên tiếng trước:
"Vẫn chưa đủ."
Khương Tú Tú thản nhiên trả lời, biểu cảm bình tĩnh đến mức nếu không biết nội tình, Hà Nguyên Anh có lẽ đã bị lừa.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, gật đầu lia lịa:
"Đúng vậy! Còn thiếu xa lắm! Âm khí của oan hồn trẻ con khó bồi bổ lắm!"
Anh giao hàng chỉ liếc nhìn sâu vào một người một ma trước mặt, không hề tỏ ra nghi ngờ.
Nghe nói cân nặng âm khí chưa đủ, anh ta chỉ có thể tiếc nuối gật đầu, mang theo hồn của Phương Trình rời đi.
Khi anh giao hàng vừa đi, Hà Nguyên Anh lập tức lẽo đẽo theo Khương Tú Tú vào phòng ngủ, hỏi với vẻ thiết tha:
"Tú Tú, vậy là không đưa tiểu oan hồn đi nữa phải không?"
Khương Tú Tú nhìn biểu cảm của Hà Nguyên Anh, không trực tiếp trả lời, chỉ nói:
Phiêu Vũ Miên Miên

"Âm phủ chật chội, nó xuống đó cũng chỉ xếp hàng."
Hà Nguyên Anh nghe vậy lập tức phụ họa:
"Đúng đúng! Chính là thế! Em nói xem, nó chỉ là một oan hồn nhỏ, xuống đó không có ai dẫn dắt, xếp hàng cũng không xong, biết đâu còn bị bắt nạt, hay là để ta vất vả một chút dẫn dắt nó trước đi."
Khương Tú Tú không nhịn được lại nhìn Hà Nguyên Anh một cái, trong lòng nghĩ: Cô đúng là hiểu lầm tiểu oan hồn rồi.
Đừng thấy nó nhỏ, nó không phải loại dễ bị bắt nạt đâu.
Nhưng nếu hai bên hợp nhau, Khương Tú Tú cũng sẽ không can thiệp thêm.
"Ừ, cô dẫn dắt nó trước đi."
Một đêm không mộng mị.
Khương Tú Tú ngủ đến tận 8 giờ sáng hôm sau.
Mở điện thoại liền nhận được tin nhắn của Đồ Tinh Trúc mời cô qua ăn sáng.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Khương Tú Tú thẳng tiến sang phòng bên cạnh.
Biết họ hôm qua làm nhiệm vụ của học viện không thể về, Khương Hoài đã đặc biệt đặt cho cô và Bạch Truật họ một khách sạn hạng sang gần đó.
Cũng nhờ vậy, đêm qua dù có thức khuya một chút nhưng Khương Tú Tú không cảm thấy mệt mỏi.
Nhấn chuông cửa phòng suite bên cạnh, Đồ Tinh Trúc nhanh chóng mở cửa, hào hứng mời cô vào:
"Vào đây ăn sáng đi!"
Khương Tú Tú bước vào, chỉ thấy bàn ăn chất đầy đủ loại đồ ăn sáng của khách sạn. Nhìn số lượng, cô nghi ngờ anh ta đã yêu cầu nhân viên khách sạn mang lên toàn bộ thực đơn buffet.
Bạch Truật đã ngồi ở một góc bàn, ngượng ngùng liếc nhìn Khương Tú Tú rồi lại cúi đầu ăn bánh ngọt.
Khương Tú Tú ngồi xuống chọn một tô cháo, vừa ăn vừa kể lại chuyện đưa Phương Trình đi đêm qua, nhiệm vụ đầu tiên của tân sinh viên coi như hoàn thành.
Đồ Tinh Trúc nghe xong lại thở dài:
"Sáng nay ta và sư huynh xem qua Linh Sự, nhiệm vụ sơ cấp đều bị nhận hết rồi, chúng ta chắc phải sang thành phố bên cạnh."
Do tân sinh viên cùng nhau xuống núi làm nhiệm vụ, các sư huynh sư tỷ có kinh nghiệm đều nhận ba nhiệm vụ một lúc.
Nhiệm vụ ở Hải Thành chỉ qua một đêm đã bị nhận hết.
Bạch Truật hôm qua chỉ nhận một nhiệm vụ, hôm nay muốn nhận thêm thì phát hiện không còn nhiệm vụ nào trong thành phố.
"Xin... xin lỗi, ta không ngờ tới."
Bạch Truật xấu hổ đặt chiếc bánh ngọt xuống, đầu gần như chúi vào bánh.
Khương Tú Tú chỉ có thể an ủi:
"Không sao, dù sao đi lại bây giờ cũng tiện."
Đồ Tinh Trúc cũng phụ họa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đúng vậy, chúng ta sang thành phố bên làm nhiệm vụ còn được ở khách sạn tiếp."
Nói rồi dừng lại, nhìn Khương Tú Tú với ánh mắt thiết tha:
"Tú Tú, chúng ta có thể tiếp tục ở khách sạn kiểu này chứ?"
Khương Tú Tú: ...
"Đây là lần đầu ta được ở khách sạn sang trọng thế này, nghe nói khách sạn còn có phòng gym và bể bơi miễn phí, đêm qua ta còn lén đi bơi một vòng!"
Khương Tú Tú: ...
"Ôi, nếu được ở thêm một lần nữa thì tốt quá. Hồi nhỏ nhà nghèo, không có cơ hội trải nghiệm khách sạn tốt thế này, cái giường đêm qua mềm thật đấy."
Khương Tú Tú im lặng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"... Nếu thích thế, sao lần trước anh từ chối ở lại một đêm?"
Ý cô là lần trước anh tới giúp cứu Khương Oánh.
Lúc đó nhận tiền xong anh vội vã về học viện.
Khương Hoài giữ cũng không được.
Đồ Tinh Trúc đang ra sức ám chỉ, nghe câu này mắt chợt mở to, giọng run run:
"Ý em là, lần trước nhà em đã chuẩn bị cho ta phòng suite khách sạn hạng sang? Loại không cần ta trả tiền?"
Khương Tú Tú gật đầu.
Dù cô không hỏi, nhưng Đồ Tinh Trúc giúp cứu Khương Oánh, nhà cô không thể để anh tự trả tiền phòng. Với tính cách của Khương Hoài, chắc chắn sẽ để trợ lý sắp xếp chu đáo.
Khương Tú Tú cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Nhưng Đồ Tinh Trúc như chịu một cú sốc lớn, nhìn Khương Tú Tú, hai tay ôm lấy mặt.
Hình như... anh đã lỡ mất một cơ hội ngàn vàng!
Giây sau, anh lập tức bình tĩnh lại:
"Vậy là nhà em còn nợ ta một lần ở khách sạn hạng sang! Chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy là tối nay nhé!"
Khương Tú Tú: ...
Thôi, kệ vậy.
Dù sao, anh trai cô cũng nói rồi, mấy ngày làm nhiệm vụ bên ngoài, chỗ ở anh đều lo hết.
Chủ yếu là lo Khương Tú Tú ra ngoài không nỡ tiền ở khách sạn tốt.
Bạch Truật và Đồ Tinh Trúc chỉ là đi kèm.
Đồ Tinh Trúc nghe xong lại im lặng, một lúc sau hỏi Khương Tú Tú:
"Khương Tú Tú, anh trai em còn thiếu em trai không? Xem anh thế nào?"
Khương Tú Tú liếc nhìn anh, đáp:
"Anh ấy không thiếu em trai, chỉ thiếu em gái."
Đồ Tinh Trúc nghe vậy mặt lộ vẻ trầm tư, một lúc sau mới nghiêm túc đáp lời:
"Em gái... anh cũng không phải không được."
Khương Tú Tú: ...
Bây giờ đổi nhóm còn kịp không?
Cả buổi sáng ồn ào, sau khi ăn sáng dọn dẹp xong, Khương Tú Tú báo với nhà một tiếng rồi cùng Bạch Truật và Đồ Tinh Trúc đi tàu cao tốc sang thành phố bên.
Khương Tú Tú không biết rằng, vừa khi cô rời Hải Thành, Cục An Toàn chi nhánh Hải Thành đã xảy ra chuyện.
Lão Cát từng xúi giục nhà họ Quan đổi mệnh của Khương Tú Tú, hại c.h.ế.t Quan Nhụy Nhụy, đã chết.
Dù trước đó Khương Tú Tú đã dùng linh phù khiến hắn chịu phản phệ cuối cùng trước khi bị bắt đi.
Ngay cả nhân viên Cục An Toàn cũng chuẩn bị tinh thần hắn sẽ c.h.ế.t trên đường đi.
Nhưng hắn lại sống dai dẳng.
Dù hình dạng ghê rợn, nhưng thực sự vẫn sống.
Biến cố xảy ra sáng nay.
Hắn lợi dụng lúc nhân viên canh gác sơ ý, dùng m.á.u mình vẽ trận pháp, đưa đi một người cùng bị giam trong tù, còn bản thân thì bạo tử.
Người bị hắn dùng mạng sống đưa đi...
Chính là Lộ Tuyết Hy, người không lâu trước đây bị Cố Thiên Minh tự tay bắt giữ.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 406



Hải Đại.
Sau khi Khương Tú Tú rời đi ngày hôm qua, Khương Hán cũng đã trở lại trường học.
Vì mới nhập học không lâu, cố vấn học tập đã hỏi nhiều lần khi nào anh sẽ quay lại trường. Trước đó, do vụ trộm cắp trong ký túc xá, Khương Hán đã chuyển ra ngoài và sống trong một căn hộ gần trường do gia đình mua sẵn.
Hôm nay, khi vừa đậu xe và bước ra, anh bất ngờ bị một người chặn lại. Khương Hán nhìn kỹ, nhận ra đó là một người học trước từng thân thiết với Lộ Tuyết Hy, tên là Lâm Hướng Đông.
Lâm Hướng Đông nhìn Khương Hán với ánh mắt đầy quan tâm:
"Chào Khương Hán, tôi là Lâm Hướng Đông. Tôi muốn hỏi Lộ Tuyết Hy dạo này đi đâu? Sáng nay tôi nghe nói trường đã hủy bỏ suất bảo lưu của cô ấy, hồ sơ cũng bị niêm phong. Cô ấy có chuyện gì sao? Cậu là anh trai cô ấy, chắc biết rõ nội tình phải không? Gia đình tôi có chút quan hệ trong giới chính trị, có lẽ có thể giúp đỡ..."
Mỗi lời Lâm Hướng Đông nói ra đều khiến sắc mặt Khương Hán càng thêm khó coi. Nghe đến câu "anh trai cô ấy", cơ mặt anh gần như giật giật, gương mặt đen lại, ngắt lời:
"Ai là anh trai cô ta? Nhà họ Khương chúng tôi đã không còn quan hệ gì với cô ấy nữa! Mọi chuyện liên quan đến cô ta đừng hỏi tôi!"
Nói xong, anh quay người bỏ đi, thái độ như thể ở lại thêm một giây cũng thấy ô uế.
Khương Hán không thể quên được chuyện lần trước, khi một người bạn cùng phòng thân thiết với Lộ Tuyết Hy suýt nữa đã giúp cô ta nhét búp bê chứa tro cốt người c.h.ế.t vào gối của anh. Dù chỉ nghĩ lại, anh vẫn thấy rùng mình.
Dù Lộ Tuyết Hy giờ đã bị bắt, nhưng những người từng có liên quan đến cô ta, anh nhất quyết không muốn tiếp xúc.
Lâm Hướng Đông không thể hỏi ra tung tích của Lộ Tuyết Hy từ Khương Hán, đành chuyển hướng sang ký túc xá nữ sinh.
Gần đến giờ lên lớp, ký túc xá vắng lặng. Lâm Hướng Đông đang phân vân có nên đợi ở nơi khác không, thì bỗng thấy một cô gái vội vã bước ra từ tòa nhà.
Trên vai cô ta đeo một chiếc túi vải in logo của khoa và trường, vốn là một trong những món quà nhập học dành cho tân sinh viên của Lộ Tuyết Hy. Anh từng thấy cô ấy dùng chiếc túi này, trên đó còn có phụ kiện đặc trưng của riêng cô.
Nhìn thấy chiếc túi và dáng người của cô gái, Lâm Hướng Đông bỗng sáng mắt, nhanh chóng bước tới chặn đường:
"Tuyết Hy! Là em phải không?!"
Cô gái giật mình, ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt vàng vọt, thô ráp và già nua.
Lâm Hướng Đông sửng sốt, vội vàng sửa lại:
Phiêu Vũ Miên Miên

"Xin lỗi chị, tôi nhầm người."
Cô gái nghe vậy, gương mặt thoáng chút biến sắc, giọng nói khàn khàn, xen lẫn sự căm phẫn:
"Anh... gọi tôi là gì?"
"Chị..."
Lâm Hướng Đông lặp lại, nhưng rồi chợt nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt người phụ nữ trước mặt, phát hiện ra những đường nét quen thuộc. Anh bỗng nghĩ đến một khả năng, sắc mặt thay đổi, vội nói:
"Xin lỗi, chị trông giống một người bạn của tôi. Chị có phải là người nhà hoặc họ hàng của Lộ Tuyết Hy không?"
Lâm Hướng Đông tự tin với suy đoán của mình. Dù người phụ nữ trước mặt khác xa hình tượng nữ thần Tuyết Hy trong lòng anh, nhưng đường nét lại có nét tương đồng. Thêm vào đó, cô ta còn cầm túi của Tuyết Hy, nên anh đoán đây có lẽ là người thân nào đó trong gia đình cô, đến giúp cô ấy lấy đồ.
Anh tự tin với suy đoán của mình, nhưng không ngờ rằng người phụ nữ trước mặt nghe xong, gương mặt gần như méo mó vì tức giận. Nếu không sợ gây chú ý, cô ta đã có thể hét thẳng vào mặt Lâm Hướng Đông:
"Người nhà nào của Lộ Tuyết Hy?! Tôi chính là Lộ Tuyết Hy!"
Đúng vậy, cô ta chính là Lộ Tuyết Hy.
Sau khi mất hệ thống, làn da mịn màng, nhan sắc xinh đẹp và hào quang học tập mà cô từng đổi bằng khí vận đều biến mất chỉ sau một đêm. Thêm vào đó, hệ thống đã rút hết khí vận của cô, khiến Lộ Tuyết Hy từ khi bị đưa về Cục An Toàn đã sống trong đau khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu không phải...
Nếu không phải vị Cát đại sư kia chọn cô để tìm sư huynh của ông ta, Lộ Tuyết Hy đã không thể thoát khỏi nhà giam của Cục An Toàn.
Dù đã trốn thoát thành công nhờ linh phù của ông ta, nhưng để tìm được người sư huynh kia, chỉ một mình Lộ Tuyết Hy không thể làm được.
Cô không ngây thơ đến mức tìm đến nhà họ Khương nhờ giúp đỡ sau những chuyện đã xảy ra. Người nhà họ Khương không trói cô lại và giao nộp cho Cục An Toàn đã là may mắn lắm rồi. Họ toàn là những kẻ vô tình, cô đã quá thất vọng về họ.
Còn về nhà họ Lộ, cha mẹ ruột của cô, cô càng không dám trông chờ. Biết cô đã trở thành kẻ thù của nhà họ Khương, họ chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cô mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lộ Tuyết Hy không khỏi chua chát.
Từ nhỏ, cô đã là người không được số phận ưu ái. Cha mẹ không yêu thương, cô phải sống nhờ nhà người khác, phải nhìn sắc mặt của người khác để tồn tại. Dù nhà họ Khương đối xử với cô như những đứa trẻ khác trong nhà, đó cũng chỉ là sự ban ơn mà thôi.
Không ai thực sự yêu thương cô.
Cô từng mong ước mình chính là tiểu thư nhà họ Khương. Nếu vậy, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Nhưng trời cao thật bất công.
Sự xuất hiện của hệ thống là lần đầu tiên cô cảm thấy mình được số phận ưu ái.
Tiếc thay, cuối cùng nó cũng phản bội cô.
Lộ Tuyết Hy không tìm được ai giúp đỡ, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trước tiên, cô cần một ít tiền bạc.
Vị đại sư kia đã nói, chỉ cần đích thân giao món đồ đó cho sư huynh của ông ta, người đó không chỉ giúp cô có một thân phận mới mà còn giúp cô đối phó với Khương Tú Tú.
Lộ Tuyết Hy không thể từ chối sự cám dỗ này.
Đặc biệt là điều thứ hai.
Trong lòng cô, hận ý dành cho Khương Tú Tú đã ngập tràn. Nếu không phải vì cô ta, cô đã không đến nỗi rơi vào cảnh ngày hôm nay.
Dù không thể tự mình đối phó với Khương Tú Tú, nhưng Lộ Tuyết Hy tin rằng, nhất định có người làm được điều đó.
Hiện tại, cô không có tiền, nhưng cô nhớ trong ký túc xá vẫn còn một ít. Dù không nhiều, nhưng trong phòng cô còn vài chiếc túi hàng hiệu và trang sức, đem bán lại cũng có thể kiếm được một khoản.
Trong hoàn cảnh khó khăn, Lộ Tuyết Hy đành phải tạm chấp nhận.
Cô chọn thời điểm lên lớp để quay lại, nhưng không ngờ lại gặp Lâm Hướng Đông ở ngoài ký túc xá.
Không chỉ gọi cô là "chị", mà còn coi cô là người nhà!
Dù hiện tại cô có hơi sa sút, nhưng đâu đến mức già nua như vậy.
Thật đáng hận, trước đây cô từng coi Lâm Hướng Đông là một trong những mục tiêu quan trọng, ai ngờ hắn cũng chỉ là một kẻ mù quáng.
Trong lòng đầy hận ý, nhưng trên mặt cô vẫn kiềm chế được.
Nghĩ lại, cô nảy ra một ý khác, giả vờ ngây thơ nói:
"Tôi... tôi là chị họ của Tuyết Hy. Cô ấy... gặp chút chuyện, tôi đến đây để thu dọn đồ giúp cô ấy."
Lâm Hướng Đông nghe được tin tức về Lộ Tuyết Hy, lập tức tỏ ra lo lắng và quan tâm:
"Tuyết Hy gặp chuyện gì vậy?"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 407



"Tuyết Hy cô ấy..."
Lộ Tuyết Hy giọng khàn đặc, nói mà như không nói,
"Cô ấy bị người nhà họ Khương đuổi ra ngoài rồi, chỉ vì tiểu thư vừa trở về nhà họ Khương gần đây, cô ta không ưa Tuyết Hy, luôn tìm cách chèn ép, còn dùng tà thuật làm bùa yểm vào con búp bê để vu oan cho Tuyết Hy. Người nhà họ Khương tin lời, liền đuổi Tuyết Hy ra khỏi nhà, thậm chí còn phát ngôn trong giới không ai được giúp đỡ cô ấy..."
Lâm Hướng Đông nghe xong, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
"Bị đuổi ra ngoài? Chuyện này... làm sao có thể? Tiểu thư vừa trở về nhà họ Khương không phải là Khương..."
"Chính là Khương Tú Tú!"
Lộ Tuyết Hy nói, "Anh hẳn cũng biết năng lực của cô ta trong chương trình rồi, nếu không phải cô ta, ai có thể nghĩ đến việc dùng tà thuật hại người? Chúng tôi đều là người bình thường mà, hơn nữa cô ta hại người lại dùng chính con búp bê mà Tuyết Hy yêu thích nhất, Tuyết Hy căn bản không đấu lại cô ta."
Lâm Hướng Đông ngay lập tức bị thuyết phục bởi lời này, lại nghĩ đến việc Khương Tú Tú dùng thủ đoạn trên con búp bê yêu thích của Tuyết Hy để hại người, trong lòng bỗng dâng lên hai phần chán ghét.
Mấy ngày trước, bố anh còn nói trước mặt anh về Khương Tú Tú, bảo anh nếu có cơ hội hãy tiếp xúc nhiều với người nhà họ Khương, đặc biệt là Khương Tú Tú. Lúc đó anh cảm thấy chuyện này không có gì, thậm chí cũng sẵn lòng, nhưng bây giờ, anh thấy thật khó chịu.
"Tuyết Hi hiện giờ ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy! Em dẫn tôi đến gặp cô ấy được không? Em yên tâm, nhà tôi tuy không so được với nhà họ Khương, nhưng ở Hải Thành cũng có chút danh phận."
Lộ Tuyết Hy trong lòng thoáng chút rung động, nhưng vẫn lắc đầu.
"Tuyết Hi hiện giờ không muốn gặp bất kỳ ai, nếu anh và cô ấy là bạn bè, hẳn anh hiểu tính cách cô ấy, cô ấy tự trọng và kiêu hãnh, sẽ không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của mình."
Nói xong, cô lại cố ý thở dài,
"Chỉ là nơi tôi ở hơi chật chội, Tuyết Hi không có nơi nào để đi, đành phải tạm thời cùng tôi chen chúc trong căn phòng nhỏ ba mươi mét vuông, trên người thậm chí không có quần áo để thay, nếu không cô ấy đã không nhờ tôi đến ký túc xá lấy đồ giúp."
Lâm Hướng Đông nghe xong liền nói ngay,
"Sao có thể như vậy được? Nếu em không ngại, tôi có một biệt thự ở ngoại ô thành phố, em có thể tạm thời đưa Tuyết Hi đến đó ở. Địa chỉ và mật khẩu nhà tôi sẽ viết cho em, bảo cô ấy yên tâm, cô ấy không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ khốn khổ của mình, tôi sẽ không tùy tiện đến đâu."
Lộ Tuyết Hy chính là muốn nghe câu này, lập tức cảm kích không thôi cảm ơn Lâm Hướng Đông.
Lâm Hướng Đông nghe nói cô mất điện thoại, liền dẫn cô đến cửa hàng điện thoại gần trường mua một chiếc mới, lại chuyển cho cô một vạn nhờ cô chăm sóc tốt cho Tuyết Hi.
Lộ Tuyết Hy không ngờ những điểm cảm tình tích lũy từ trước khi cô cố gắng tiếp cận Lâm Hướng Đông lại có thể mang đến hiệu quả tốt như vậy.
Dù rằng đối phương từ đầu đến cuối không nhận ra mình khiến cô rất tức giận.
Nhưng thôi, xem hắn là một thằng ngốc, cô quyết định tha thứ cho hắn.
...
Chuyện Lộ Tuyết Hi trốn khỏi trại giam của Cục An Toàn, Cố Thiên Minh đương nhiên là người đầu tiên báo tin cho nhà họ Khương.
Lúc đó Khương Tú Tú đang trên đường tàu cao tốc đến thành phố lân cận, nhìn thấy tin nhắn lập tức nhíu mày.
Nếu chỉ đơn thuần là Lộ Tuyết Hi trốn thoát, có lẽ cô sẽ không để tâm.
Dù sao mất đi hệ thống, Lộ Tuyết Hi cũng chỉ là một người bình thường bị phản phệ bởi khí vận.
Nhưng người giúp cô trốn thoát lại là tà sư Cát Liên Sơn từng thiết kế muốn đoạt mệnh cách của cô, điều này khiến cô không thể không suy nghĩ nhiều.
Cát Liên Sơn sẽ không vô cớ giúp đỡ Lộ Tuyết Hi, giống như người nhà họ Quan từng tưởng mình nhận được sự giúp đỡ của hắn, nhưng kết quả là Quan Nhụy Nhụy mất mạng, những người khác trong nhà họ Quan cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Hắn chọn Lộ Tuyết Hi, giống như có mưu đồ gì đó.
Nhưng trên người Lộ Tuyết Hi, có gì đáng để hắn mưu đồ?
Là cô?
Khương Tú Tú nghĩ, nếu nói hai người này có điểm chung nào, thì có lẽ chỉ có cô.
Họ đều ghét cô.
Bởi vì cô khiến âm mưu của họ đều tan thành mây khói.
Giả sử Cát Liên Sơn không tiếc mạng sống cũng phải đưa Lộ Tuyết Hi ra ngoài, là muốn lợi dụng Lộ Tuyết Hi để đối phó với cô.
Nhưng Lộ Tuyết Hi chỉ là một người bình thường, Cát Liên Sơn sẽ không kỳ vọng một người bình thường có thể đối phó với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khả năng lớn hơn là để Lộ Tuyết Hi đi tìm trợ thủ.
Một người có thể đối phó với cô.
Khương Tuyết Tú trong đầu lần lượt sắp xếp những mấu chốt này, còn đang suy nghĩ sâu hơn, bỗng nghe thấy tiếng "tách" chụp ảnh từ phía trước vang lên.
Khương Tú Tú tỉnh táo, theo phản xác ngẩng đầu, liền nhìn thấy chiếc máy ảnh đối diện chưa kịp thu lại.
Đối diện ánh mắt của cô, cô gái nhỏ đối diện có chút ngượng ngùng cười một tiếng.
Người bạn ngồi bên cạnh hình như đẩy cô một cái, hai người do dự rời khỏi chỗ ngồi, đi đến bàn của họ, trong mắt tràn đầy phấn khích và nhiệt tình,
"Chào, chào chị, xin hỏi chị có phải là Khương Tú Tú không?"
Từ khi "Linh Cảm" nổi tiếng, Khương Tú Tú đã trở thành nhân vật nổi tiếng trên mạng, đặc biệt là khuôn mặt của cô có độ nhận diện khá cao.
Khương Tú Tú đã bắt đầu quen với việc bị nhận ra khi đi trên đường, nghe vậy chỉ gật đầu với đối phương.
Cô gái nhỏ kia lập tức vui mừng kéo bạn bên cạnh, lại hướng về Khương Tú Tú hét nhỏ,
"A a, con gái yêu, mẹ là người hâm mộ của con... à không, em là fan của chị."
Vừa nói, cô vừa kéo bạn bên cạnh, "Hai chúng em đều là!"
Ánh mắt Khương Tú Tú từ khuôn mặt cô gái nhỏ chuyển sang người bạn đeo khẩu trang bên cạnh.
Có lẽ vừa giải quyết xong chuyện của Phương Trình, lúc này cô vẫn còn khá nhạy cảm với thân phận fan.
Đặc biệt là, đối phương còn đeo khẩu trang.
Có lẽ thấy Khương Tú Tú nhìn chằm chằm vào khẩu trang của mình, cô gái kia có chút ngại ngùng lùi lại hai bước.
Cô gái nhỏ bên cạnh vội vàng giải thích giúp, "Đây là bạn em, dạo này cô ấy bị cảm, đeo khẩu trang để tránh lây nhiễm."
Nghe thấy từ "cảm", Bạch Truật vốn đang co ro trong ghế gần cửa sổ giả vờ như mình không tồn tại, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đeo khẩu trang.
Hai người dường như lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Bạch Truật, nhưng điều này không ngăn họ ngay lập tức nhận ra đối phương, không nhịn được lại hét nhỏ,
"A a! Bạch Truật!!"
Bạch Truật bị phản ứng đột ngột này của cô giật mình, thân hình mũm mĩm lập tức căng cứng, đáng tiếc lúc này hắn đang ngồi ở vị trí trong cùng, căn bản không thể tránh.
May mà Đồ Tinh Trúc kịp thời đứng ra che cho Bạch Truật, hướng về hai cô gái nhỏ nói,
"Hai cô, tôi hiểu tâm trạng phấn khích khi gặp thần tượng, nhưng chúng ta hãy bình tĩnh một chút, sư huynh tôi nhát gan, hai cô nhiệt tình như vậy sẽ làm hắn sợ."
Phiêu Vũ Miên Miên

Đồ Tinh Trúc khi không nói đến tiền thì trông khá đáng tin, hai cô gái nhỏ lập tức cũng có chút ngại ngùng,
"Xin lỗi, xin lỗi."
Nói xong, lại nhìn Đồ Tinh Trúc, tò mò,
"Cậu gọi hắn là sư huynh, chẳng lẽ cậu cũng là học viên Học viện Đạo giáo?"
Đồ Tinh Trúc mỉm cười, rất có phong thái,
"Đúng vậy, tôi chuyên về tướng thuật, giỏi phong thủy xem tướng, nếu hai cô quan tâm, tôi có thể giúp hai cô đoán một chút."
Hai cô gái nhỏ mắt sáng lên, chưa kịp mở miệng, đã nghe Đồ Tinh Trúc thong thả bổ sung,
"Chỉ cần ba trăm tệ, xem tiền kiếp kim sinh, không lừa trẻ con... a."
Tiếng cuối cùng, là bị Khương Tú Tú đá cho một cái.
Khương Tú Tú ánh mắt mang theo cảnh cáo, Đồ Tinh Trúc có chút bất mãn, nhưng cô gái đeo khẩu trang bên kia đã mở miệng, nói nhỏ,
"Em muốn đoán, được không?"
Vừa nói, cô vừa kéo khẩu trang xuống một nửa.
Đồ Tinh Trúc và Khương Tú Tú theo phản xác nhìn về phía cô, trong khoảnh khắc nhìn rõ tướng mặt của cô, cả hai đều trợn mắt.
"Tốt nhất cô nên xuống ga tiếp theo và chuyển tàu về nhà ngay."
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 408



Cô gái nghe vậy sững người, cô bạn bên cạnh càng tỏ ra lo lắng, vội nhìn về phía Khương Tú Tú.
"Con gái à, bạn tôi có vấn đề gì sao?"
Cô gái kia cũng sốt ruột hỏi: "Có phải nhà tôi xảy ra chuyện gì không?"
Khương Tú Tú nhìn cô gái, lắc đầu: "Nhà cô sẽ không có chuyện, người gặp nạn là cô."
Lời vừa dứt, hai cô gái đồng loạt hít một hơi lạnh, mặt cô gái đeo khẩu trang càng tái mét.
Đồ Tinh Trúc bên cạnh giải thích:
"Xem tướng mặt cô, trước 24 tuổi cô sống khá thuận lợi. Nhưng sau 24 tuổi, cung sự nghiệp, cung phu thê và nhiều cung vị khác đều trở nên u ám, điều này cho thấy năm 24 tuổi cô sẽ gặp phải trở ngại lớn, thậm chí liên quan đến sức khỏe và tính mạng."
Mặt cô gái càng trắng bệch, tay siết chặt chiếc điện thoại bọc ốp đỏ.
Năm nay cô tròn 24 tuổi.
Hôm nay cô xin nghỉ cùng bạn thân cũng là để ăn mừng sinh nhật tuổi 24.
Đồ Tinh Trúc tiếp tục:
"Thân thể đại diện cho sức khỏe, cung mệnh của cô tuy không đến mức tối tăm, nhưng các đường nét liên quan đến thân thể lại có dấu hiệu đứt gãy..."
Đồ Tinh Trúc ngừng lại, giọng trầm xuống: "Cô có thể sẽ bị liệt."
Thông thường tình huống này chia làm hai loại.
Một là do bệnh tật, nhưng đối phương không có bệnh nặng tiềm ẩn, vậy chỉ có thể là tai nạn bất ngờ.
Xem tướng mặt, tai nạn của cô gái rất gần.
Kết hợp với phương vị cá nhân, hướng tàu đang chạy rõ ràng là hướng xấu của cô gái.
Thêm nữa, từ cô bạn đi cùng không thấy dấu hiệu tai nạn tương tự, nghĩa là ít nhất sẽ không xảy ra trên chuyến tàu này.
Vì vậy lúc nãy anh mới khuyên cô xuống tàu sớm về nhà.
Nghe tin mình có thể bị liệt, cô gái choáng váng, chân tay mềm nhũn suýt ngã, may có cô bạn kịp thời đỡ lấy.
Cô bạn lo lắng hỏi:
"Chúng tôi định đi thành phố bên tham gia triển lãm truyện tranh ngày mai, có phải triển lãm sẽ xảy ra chuyện? Vậy bây giờ về nhà, bạn tôi có an toàn không?"
Đồ Tinh Trúc liếc nhìn Khương Tú Tú, tuy giỏi bói toán xem tướng nhưng hóa giải tai ương không phải sở trường của anh. Thường anh chỉ khuyên tránh né tai họa, muốn an toàn hơn có thể mua thêm bùa hộ mệnh.
Nhưng lúc này anh không mang theo bùa.
Những bùa trước đây vay mượn từ Khương Tú Tú đã dùng gần hết, chưa kịp bổ sung.
"Để an toàn, cô có thể xin thêm một tấm bùa hộ mệnh mang theo."
Đồ Tinh Trúc nói rồi hào phóng nhìn Khương Tú Tú: "Học Tú, họ là fan của em, vậy bùa do em cung cấp nhé."
Khương Tú Tú nghe vậy liền biết anh chắc chắn hết bùa.
Không từ chối, cô lấy từ ba lô một tấm bùa gấp hình tam giác đưa cho cô gái.
Nếu Đồ Tinh Trúc không mở lời, có lẽ cô sẽ chỉ giao bùa qua anh.
Bởi vì đây là khách hàng của anh, theo quy tắc giới huyền môn, cô không tiện can thiệp. Nhưng bây giờ thì vừa khéo.
Cô gái nhận bùa, cẩn thận cất đi, lập tức chuyển khoản cho hai người, vừa cảm ơn vừa chuẩn bị cùng bạn xuống tàu ở ga tiếp theo.
Nếu gặp người bình thường nói vậy, có lẽ họ đã không tin.
Nhưng đây là bạn học của Tú Tú.
Lại thêm thái độ của Tú Tú, chắc chắn không sai.
Họ đều là fan trung thành của "Linh Cảm".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phiêu Vũ Miên Miên

Chỉ là...
"Cậu đại sư kia gọi Bạch Truật là sư huynh, vậy chắc cùng khóa với con gái tôi? Kỳ trải nghiệm học viện có quay tất cả tân sinh viên, sao tôi không nhớ thấy cậu ấy?"
"Đông người quá, có thể bị lẫn?"
"Chỉ 28 tân sinh viên, tôi không mù mặt, nhớ người rất giỏi, chắc chắn không lẫn."
Cô bạn suy nghĩ rồi chợt nhớ ra:
"À, hình như nói tuyển 29 người nhưng chỉ đến 28, vậy chắc là người chưa đến?"
"Chắc vậy rồi."
Cô gái vừa được bói đoán nói: "Tôi thấy cậu ấy rất giỏi, không nhập học đúng hạn, chắc là đi xử lý việc quan trọng nào đó."
"Ừ, chắc chắn vậy."
...
Hai cô gái vừa bàn luận vừa xuống tàu. Trên tàu, Đồ Tinh Trúc đang mừng rỡ với ba trăm tệ vừa chuyển đến thì bất ngờ hắt xì liên tục.
Bạch Truật bên cạnh lo lắng hỏi nhỏ:
"Cậu bị bệnh à?"
Đồ Tinh Trúc phủi mũi: "Không, tôi thấy bình thường. Chắc do điều hòa lạnh quá."
Nói rồi tiếp tục ngắm nghía số tiền, xong xuôi quen tay chuyển một nửa vào tài khoản từ thiện.
Khương Tú Tú đối diện cũng đang quyên góp một nửa thu nhập.
Hai người chăm chú vào điện thoại, không để ý một cô gái đeo khẩu trang đi ngang qua, ngồi vào chỗ hai cô gái vừa xuống.
Dưới vành mũ xám, đôi mắt âm trầm liếc nhìn Khương Tú Tú cách một dãy ghế, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
...
Về phía cô gái năm tuổi, sau khi xuống tàu liền về thẳng nhà.
Người nhà thấy cô đều ngạc nhiên: "Con không đi triển lãm sinh nhật 24 tuổi sao? Sao lại về?"
Cô gái kể lại chuyện gặp Khương Tú Tú trên tàu, người nhà nghe tin cô không chỉ tốn ba trăm xem bói mà còn ba nghìn mua bùa, liền mắng cô hoang phí, dễ bị lừa.
Cô gái cãi lại, kiên quyết tin tưởng thần tượng không lừa mình.
Nhưng trong lòng vẫn hơi buồn.
Đến sáng hôm sau, khi cô xuống đổ rác, bỗng cảm thấy chân như bị bỏng.
Cô dừng lại xem xét.
Ngay lúc cúi xuống, một chậu hoa từ trên cao rơi xuống, vỡ tan ngay trước mũi chân.
Cô gái sợ đến mất hồn.
Nếu không dừng lại, chậu hoa đã rơi trúng đầu cô.
Run rẩy lấy tấm bùa trong túi, nhưng chỉ thấy tro đen.
Giờ thì cô tin rồi.
Chỉ một giây, cô suýt nữa gặp tử thần.
Thần tượng đã cứu cô!
Mặt tái mét, cô chạy vội lên lầu định khoe với bạn, nhưng mở điện thoại lại thấy tin tức:
"Một cô gái nhảy lầu tại triển lãm, suýt rơi trúng người đi đường..."
Địa điểm chính là nơi cô định đến. Cô gái toát mồ hôi lạnh.
Có linh cảm nếu hôm qua không nghe lời về nhà, người bị rơi trúng có lẽ đã là cô.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 409



Tin tức trên mạng lan truyền chóng mặt, cô gái may mắn thoát nạn còn kể lại trong nhóm fan về việc mình được "con gái" cứu mạng.
Thế nhưng, họ không biết rằng, tại hiện trường vụ tự sát hôm nay, Khương Tú Tú, Bạch Truật và hai người khác đang ở gần đó.
Lúc ấy, họ vừa hoàn thành nhiệm vụ thứ hai dành cho tân sinh viên. Trên đường đi, Khương Tú Tú nhìn thấy vài cosplayer, trong lòng chợt nhớ đến sự kiện triển lãm mà cô gái kia đã nhắc tới hôm qua.
Vừa định hỏi đường để tới đó, bỗng nghe thấy tiếng hét từ phía sau:
"Ai đó nhảy lầu! Mau xem, Tiểu Ngư đang livestream kìa!"
Khương Tú Tú bỗng dưng cảm thấy bất an, lập tức tiến lại gần người đó hỏi:
"Nhảy lầu ở đâu?!"
Người kia thoáng ngạc nhiên, nhìn cô chằm chằm rồi chợt nhận ra: "Cô không phải là..."
Khương Tú Tú ngắt lời, gấp gáp hỏi tiếp: "Ở đâu vậy?"
"Tòa nhà cạnh triển lãm! Nhưng cách đây cũng khá xa, cô định tới sao?"
Khương Tú Tú gật đầu, vừa định mở điện thoại tra bản đồ thì người kia lại nói:
"Khoan đã, hình như người ta khuyên can được rồi. Không sao rồi, cô ấy đã nghe theo!"
Mấy người xung quanh cũng đang xem livestream, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tú Tú cũng nhìn vào màn hình điện thoại của họ, thấy hình ảnh cô gái đứng bên ngoài lan can dường như đã bị thuyết phục bởi lính cứu hỏa, đang chìa tay ra để nắm lấy anh ta.
Đúng lúc này, từ phía người đang livestream vang lên một giọng nữ khàn khàn, lẫn trong tiếng ồn nhưng Khương Tú Tú nghe rất rõ:
"Cô ta sẽ chết."
Giọng nói đầy chắc chắn, không phải lời bàn tán của người qua đường, mà giống như... một lời tuyên án.
Màn hình livestream rung lên, có lẽ người quay cũng nghe thấy tiếng nói này.
Trong khoảnh khắc rung lắc ấy, cô gái trên lầu vừa mới mềm lòng bỗng trở nên tuyệt vọng, như thể nghe thấy điều gì đó từ phía một người phụ nữ đứng sau lính cứu hỏa.
Cô rút tay lại, quay người nhảy xuống mà không chút do dự.
Livestream kết thúc trong tiếng hét thất thanh.
Trước khi video dừng lại, Khương Tú Tú kịp nhìn thấy trong đám đông một bóng người mặc đồ đen, đội mũ và khẩu trang, lặng lẽ rời đi.
Khương Tú Tú trầm mặt.
Cô cảm thấy giọng nói vừa rồi rất đặc biệt.
Dù chưa từng nghe qua, nhưng khi nghe thấy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác bài xích kỳ lạ.
Suy nghĩ một lát, cô quay sang Bạch Truật và Đồ Tinh Trúc:
"Tôi muốn tới triển lãm xem thử."
Bạch Truật nhìn dòng người đông đúc, gương mặt bầu bĩnh hiện lên vẻ do dự, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy... vậy chúng ta cùng đi."
Đồ Tinh Trúc cũng không phản đối: "Đi thôi."
Khi ba người tới nơi, đám đông vẫn còn tụ tập rất đông.
Thi thể cô gái đã được đưa đi, nhưng đội cứu hộ và nhân viên tòa nhà vẫn đang xử lý hậu sự.
Từ xa, Khương Tú Tú nghe thấy một lính cứu hỏa nghẹn ngào:
"Tôi rõ ràng đã thuyết phục được cô ấy rồi..."
Những người khác cũng trầm lặng không kém.
Sau đó là tiếng quát của đội trưởng:
"Không phải đã nói phải dọn sạch hiện trường sao? Tại sao lại để người ngoài lên đó?!"
Khi xử lý những tình huống này, việc giữ bình tĩnh cho người có ý định tự tử là vô cùng quan trọng.
Đám đông chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Như cô gái lúc nãy...
Cô ấy đã suýt nữa bị thuyết phục.
Nhưng chỉ vì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mấy người đó là bảo vệ và quản lý tòa nhà, họ có mặt từ đầu rồi..."
Những người lính cứu hỏa đều cảm thấy đau lòng.
Cô gái ấy, tuổi đời còn quá trẻ, có lẽ chưa tới mười tám.
Đồng đội của họ đã cố gắng trò chuyện, hứa mời cô ấy uống trà sữa, cô gái dần bình tĩnh lại và sẵn sàng quay về.
Nhưng...
Nhưng chỉ vì một câu nói của người quản lý.
Một câu duy nhất.
Bà ta nói:
"Đúng rồi, cô bé, làm người đừng nghĩ quẩn như vậy. Làm gì cũng phải nghĩ tới gia đình, nghĩ tới bố mẹ chứ..."
Phiêu Vũ Miên Miên

Chỉ vì câu nói đó.
Cô gái vừa mới được khuyên can đã không chút do dự nhảy xuống.
Khương Tú Tú đứng bên ngoài đám đông, nghe được những lời này, lòng nặng trĩu.
Cô từng nghe nói, khi đối mặt với người có ý định tự tử mà chưa rõ nguyên nhân, điều tối kỵ nhất chính là dùng gia đình để khuyên họ từ bỏ ý định ấy.
Bởi một đứa trẻ chọn cách tự tử, phần lớn là do tổn thương từ gia đình hoặc những người xung quanh.
Không phải gia đình nào cũng là bến đỗ bình yên.
Cơn bão khiến cô ấy quyết định kết thúc cuộc đời, có lẽ lại đến từ chính nơi đó.
Khương Tú Tú không muốn phán xét đúng sai, cũng không có tư cách để làm điều đó.
Cô chỉ biết, vừa rồi, địa phủ đã đón thêm một hồn ma mới.
Đứng yên một phút để tưởng niệm, Khương Tú Tú lấy điện thoại đặt một đơn tiếp dẫn, phần việc còn lại sẽ giao cho nhân viên địa phủ bên ứng dụng Linh Sự.
Đồ Tinh Trúc cũng nghe được sự thật từ lời đồn của đám đông, thở dài tiếc nuối:
"Tôi tưởng lại có kẻ dùng lời khiêu khích hay xúi giục người ta tự tử, không ngờ..."
Anh nhớ tới vụ án tự tử mấy năm trước, khi đó lính cứu hỏa cũng suýt thuyết phục được nạn nhân, nhưng chỉ vì tiếng hò reo của đám đông bên dưới, người đó bị kích động mà nhảy xuống.
Đến nay, hình ảnh người lính cứu hỏa khóc lóc ấy vẫn khiến người ta vừa xót xa vừa phẫn nộ.
Một lời nói bất cẩn của kẻ ngoài cuộc, cái giá phải trả lại là một mạng người.
Không biết đến bao giờ, con người mới thôi vì một phút bốc đồng mà làm tổn thương những người chẳng liên quan đến mình.
...
Khương Tú Tú và hai người bạn rời khỏi hiện trường. Trong tòa nhà xảy ra sự việc, người quản lý nhiều chuyện đang bị cấp trên mắng mỏ:
"Việc cứu người đã có lính cứu hỏa lo, họ là chuyên gia! Bà xen vào làm cái gì vậy?!
Bà có biết không, chưa đầy hai tiếng nữa, lời bà nói sẽ bị cư dân mạng moi ra! Tại sao bà lại nhắc tới gia đình cô bé? Bà không biết những đứa trẻ muốn tự tử rất nhạy cảm sao? Bà nhất định phải thừa lời thế à?!"
Người quản lý mặt tái mét.
Bà ta thực sự không ngờ cô bé lại quyết tâm đến vậy.
Bà chỉ muốn khuyên vài câu tốt mà thôi.
Bảo cô bé nghĩ tới gia đình có sai không?
Bố mẹ nuôi nấng cô ấy khôn lớn không dễ dàng gì, chỉ vì chút mâu thuẫn mà tìm đến cái chết, nếu là con gái bà, bà đã tát cho mấy cái rồi.
Nhưng bà không dám nói ra.
Làm đến chức quản lý, bà không phải người thiếu suy nghĩ.
Lúc đó dù nghĩ vậy, nhưng bà không định nói ra.
Chỉ là không hiểu sao, đột nhiên có một thôi thúc mãnh liệt, khiến bà buộc phải thốt ra những lời trong lòng.
Như thể... có một bàn tay vô hình mở khóa miệng bà, để những lời ấy tuôn ra.
Bà cảm thấy, lúc đó mình thực sự bị điên mất rồi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back