Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 315



Khi coi Trử Bắc Hạc là người yêu của Tú Tú, Khương Vũ Thành cảm thấy chỗ nào cũng không vừa ý.

Tuổi tác... lớn hơn Tú Tú những tám tuổi?

Quá già.

Tính cách... quá lạnh lùng, bệnh ám ảnh cưỡng chế cũng nặng.

Trông không giống người biết chiều chuộng.

Ngoại hình... ngoại hình thì ổn.

Đứng cạnh Tú Tú nhà anh cũng khá hợp.

Gia thế... hai nhà hoàn toàn môn đăng hộ đối.

Chỉ là cha mẹ đều mất, những trưởng bối nhà họ Trử những năm gần đây tuy bị Trử Bắc Hạc áp chế, nhưng đều không phải dễ đối phó.

Nhà cửa không yên ổn.

Nói đến quan niệm sống...

Trước đây chưa nghe nói Trử Bắc Hạc tin vào phong thủy thuật số, sợ là không có chủ đề chung.

Khương Vũ Thành âm thầm liệt kê, mỗi điểm trừ hiện lên, sắc mặt anh lại nghiêm túc hơn.

"Hai người quen nhau từ khi nào?"

Đã là người yêu đến nhà, Khương Vũ Thành không cần giữ khách khí như trước.

Anh không nghi ngờ Trử Bắc Hạc cố tình lừa mình.

Ngay cả Lộ Tuyết Hy cũng không nghĩ hôm nay chỉ là kịch để giúp Khương Tú Tú thoát thân.

Dù sao, ai có thể mời được Trử Bắc Hạc diễn loại kịch này??

Dù Khương Hoài có thân với anh ta đến đâu, Trử Bắc Hạc cũng không đời nào đồng ý.

Khương Vũ Thành không nghi ngờ, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ.

Trử Bắc Hạc liếc nhìn Khương Tú Tú, cô im lặng để anh tự xử,

"Hôm kia." Trử Bắc Hạc đáp.

"Hôm kia?" Cả nhà họ Khương kinh ngạc.

"Hôm kia?" Hà Nguyên Anh cũng ngạc nhiên.

Hôm kia, không phải lúc Trử Bắc Hạc đến đoàn phim đón người, lần đầu cô ta quấn lấy anh sao?

"Ừ." Trử Bắc Hạc nói, "Hôm kia cô ấy mới lần đầu thừa nhận quan hệ của chúng tôi."

Với đại quỷ thừa nhận anh là đạo lữ của cô, cũng coi như thừa nhận quan hệ.

Khương Hoài lần đầu nghe chi tiết này, nhìn Khương Tú Tú với ánh mắt đầy vui mừng.

Vốn tưởng em gái mình bị lão ma vương lừa phỉnh.

Hóa ra chủ động quyền lại nằm trong tay Tú Tú.

Ừm, như vậy được lắm.

Con gái yêu đương, không thể để đối phương dắt mũi.

"Vậy trước đó hai người?" Khương Vũ Thành muốn biết con gái mình bị dụ dỗ từ lúc nào.

Rõ ràng trước đây không có dấu hiệu gì.

Cũng không đúng, dường như không phải không có.

Hình như có lần Tú Tú ở lại nhà họ Trử đến tối mới về, Lộ Tuyết Hy còn đặc biệt đến tìm.

"Trước đây tôi gặp chút rắc rối phi tự nhiên, nhờ cô ấy giúp."

Anh nói về lần bị Giao Đồ quấn lấy trên núi.

Khương Hán nghe đến đây liền xen vào: "Chuyện này em biết."

Lúc đó anh cũng đi theo, còn thắc mắc sao hai người gặp nhau.

Khương Vũ Thành liếc Khương Hán, tiếp tục:

"Trước đó cô ấy cũng nhờ tôi giúp chút việc."

Khương Tốc lập tức giơ tay: "Chuyện này em biết!"

Khương Vũ Thành: ...

Hóa ra không phải không có dấu hiệu, chỉ là ông bố này không biết...

Cứ giúp qua giúp lại, tiếp xúc nhiều tự nhiên thành đôi.

Khương Vũ Thành bực bội, bắt đầu tự phản tỉnh.

Là do anh không quan tâm con gái đủ.

Khương Vũ Thành còn muốn hỏi tiếp, may nhờ Khương lão gia kịp thời ngắt lời.

Trước đó thuận theo vợ chất vấn Tú Tú, vì ông thật sự muốn biết đối phương là ai.

Cháu gái này tuy bản lĩnh phi phàm, hành sự có vẻ chín chắn độc lập, nhưng không thể quên cô mới mười tám tuổi.

Mười tám tuổi, làm gì có chín chắn thật sự.

Chỉ là do trải nghiệm quá khứ, buộc phải tỏ ra trưởng thành.

Con đường cô chọn, ông nội không giúp được nhiều, ít nhất cũng phải giúp kiểm tra chuyện này.

Nếu trước đó còn lo lắng, thì sau khi thấy Trử Bắc Hạc, Khương lão gia hoàn toàn yên tâm.

Ông nhìn bà lão:

"Giờ đã gặp người rồi, bà còn không yên tâm chỗ nào?"

Lão thái thái mấp máy môi, làm sao nói được lời nào không hay.

Chỉ cần ba chữ Trử Bắc Hạc, đã không ai dám chê trách.

Khương lão gia thấy vậy, nụ cười hơi tắt, sau đó tuyên bố:

"Việc phản đối Tú Tú vào học viện đạo giáo và chương trình từ nay không được nhắc lại, Tú Tú là trưởng tôn nữ nhà họ Khương, làm bà nội chỉ cần yêu thương cháu là đủ."

Câu cuối rõ ràng có ý ám chỉ.

Lão thái thái bực bội, cảm thấy ông lão quá nuông chiều đứa cháu nhặt về này.

Muốn phản đối, nhưng nhìn Trử Bắc Hạc trước mặt, cuối cùng chỉ ậm một tiếng.

Trử Bắc Hạc cũng không ở lại lâu, thuận tiện đề nghị đưa Khương Tú Tú về học viện.

Khương Hoài: ???

Công khai cướp việc của ta??

Khương Hoài đột nhiên cảm thấy hôm nay để Trử Bắc Hạc lộ diện trước gia đình quá sớm, hình như không khôn ngoan lắm...

Vườn nhà họ Khương.

Tài xế giúp Khương Tú Tú mang đồ lên xe, cô và Trử Bắc Hạc đi dạo trong vườn, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng.

"Chuyện hôm nay cảm ơn anh, sau em sẽ tìm thời gian nói với nhà em chúng ta chia tay, vậy họ sẽ không nghi ngờ gì."

Khương Tú Tú rất thực tế nói ra dự định.

Cô không định nhân cơ hội này bám lấy đại ma vương, tuổi Trử Bắc Hạc không thể vì cô mà ảnh hưởng chuyện yêu đương.

Đây không phải cách ôm chân đúng đắn.

Khương Tú Tú tính toán rất chu đáo, Trử Bắc Hạc bước đi bỗng dừng lại, sau đó lại tiếp tục, không tranh luận chuyện "chia tay" thế nào, chỉ nhẹ giọng nói:

"Là tôi tự ý tìm em, mọi chuyện sau đó đều là trách nhiệm của tôi, em không cần cảm ơn."

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng vô cớ khiến Khương Tú Tú cảm nhận anh không vui.

Nhưng nghĩ lại, bị ép nhận bạn gái, với tính cách đại ma vương đúng là nên tức giận.

Không nói ra chỉ vì giáo dưỡng.

Nghĩ vậy, Khương Tú Tú càng áy náy, lại nghiêm túc nhấn mạnh:

"Em biết anh chỉ vì trách nhiệm, yên tâm, chỉ một lần này thôi, em cũng sẽ sớm nói với nhà em chuyện chia tay."

Không kéo dài đâu.

Trử Bắc Hạc nghe cô nhấn mạnh lần nữa, đột nhiên dừng hẳn.

Anh dừng, Khương Tú Tú đương nhiên cũng dừng theo, quay đầu lại thấy đôi mắt sâu thẳm của đại ma vương dưới ánh hào quang đang nhìn mình chằm chằm.

Đôi mắt đen lạnh lùng như không chút tình cảm, nhưng lại khiến Khương Tú Tú cảm nhận áp lực vô cớ.

Cô không rõ đó là cảm giác gì, nhưng chắc chắn không nguy hiểm, nên đôi mắt hạnh nhân ngây ngốc... nhìn lại.

Hai người nhìn nhau gần hai giây, cuối cùng Trử Bắc Hạc là người đầu tiên quay đi,

"Đi thôi."

Nói rồi bước những bước dài tiếp tục.

Khương Tú Tú đi sau, nhìn bóng lưng cao lớn được ánh vàng bao phủ, thầm thở phào.

Vừa rồi tưởng đại ma vương không định đưa cô về học viện nữa.

Cảm nhận của mình vẫn quá phiến diện.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng bước theo, nhưng vừa đi vài bước, phía sau đã vang lên tiếng khóc thảm thiết, cùng làn khí âm ào tới,

"Tú Tú! Chủ nhân! Người không cần hai mẹ con chúng tôi nữa sao?!"
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 316



Khương Tú Tú quay đầu, liền thấy Hà Nguyên Anh ôm tiểu oan hồn đã lớn hơn chút xíu bay đến, biểu cảm rõ ràng là vẻ uất ức và oán hận của người bị kẻ phụ tình bỏ rơi.

Nghe cách xưng hô của cô ta, Khương Tú Tú chỉ cảm thấy thái dương giật giật.

Hai mẹ con các người từ đâu ra vậy?

Thời đại sinh ra đều khác nhau mà?

"Tú Tú, người đã kết khế ước với ta, sao có thể bỏ rơi chúng ta?"

Theo yêu cầu của Khương Tú Tú, Hà Nguyên Anh chỉ có thể gọi tên cô, tối qua về nhà họ Khương cô ta mới biết, ngoài cô ta ra Tú Tú còn nuôi một tiểu oan hồn, vậy mà cứ từ chối thu nhận cô ta.

Nuôi một con hay hai con rốt cuộc có khác gì nhau.

Dù sao, cô ta và tiểu oan hồn cũng rất hợp nhau, tối qua còn đặc biệt cho nó hút chút âm khí để lớn nhanh.

Hà Nguyên Anh kiếp trước không có cơ hội làm phụ nữ, càng không có cơ hội làm mẹ, nuôi một tiểu oan hồn cũng coi như bù đắp chút nuối tiếc.

Khương Tú Tú không biết suy nghĩ của Hà Nguyên Anh, chỉ giải thích:

"Học viện của tôi là học viện đạo giáo, không cho phép *m v*t vào trong, quỷ bộc cũng vậy."

Hơn nữa Hà Nguyên Anh nhìn cũng không phải loại an phận ở trong pháp khí, đưa lên núi nửa đêm cô ta đi dạo, bị giáo viên hay học sinh nào đó nhìn thấy, vô tình tiêu diệt thì sao.

Khương Tú Tú nhất định không thể mang cô ta đi cùng.

Nhìn Hà Nguyên Anh và tiểu oan hồn đều đang nhìn mình đầy mong đợi, Khương Tú Tú suy nghĩ một chút, nói:

"Mang cô đi cũng được, dù sao Trử Bắc Hạc cũng sống cạnh nhà họ Khương, để cô ở nhà tôi cũng không yên tâm..."

Khương Tú Tú vừa nói xong, liền thấy bóng ma trước mặt lập tức lùi xa hai mét.

Hà Nguyên Anh ôm tiểu oan hồn, đoan trang bay giữa không trung, vẫy tay mỉm cười chào tạm biệt:

"Tú Tú yên tâm đi học, ta sẽ giúp người trông nhà cẩn thận."

Khương Tú Tú: ...

Lười quan tâm hai con này nữa, Khương Tú Tú vẫy tay bảo chúng về phòng ngoan ngoãn, không được chạy lung tung để lại âm khí ảnh hưởng nhà họ Khương.

Còn việc để hai con này ở lại có thể quấy rối đại ma vương, Khương Tú Tú không lo, khi kết khế ước với Hà Nguyên Anh cô đã thuận tay thiết lập cấm chế.

Để Hà Nguyên Anh ở lại nhà họ Khương, không chỉ giúp tiểu oan hồn nhanh đạt trọng lượng, còn có thể giúp cô theo dõi Lộ Tuyết Hy.

Nếu trước đó còn nghi ngờ, thì sau khi Lộ Tuyết Hy hủy hết búp bê, nghi ngờ của cô càng sâu.

Dù sao bình thường, nếu nghi ngờ búp bê có vấn đề, cô ta nên để cô kiểm tra, chứ không phải vội vàng hủy hết.

Khương Tú Tú đoán Lộ Tuyết Hy có liên quan đến những con búp bê đoạt thân kia.

Hơn nữa, cô ta và cái gọi là hệ thống kia cũng có liên quan.

Chỉ là sự tồn tại của hệ thống căn bản không thể cảm nhận, năng lượng kỳ lạ bị cô nhốt trong ngọc bài đã gửi cho Dị Triển, kết quả chưa có nên cũng không thể khẳng định.

Hiện tại chỉ có thể theo dõi, đợi cô ta ra tay lần nữa, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Khương Tú Tú lại dặn dò Hà Nguyên Anh và tiểu oan hồn chăm sóc Hồ Phiêu Lượng.

Dù sao Hồ Phiêu Lượng cũng không được lão thái thái ưa, nếu học viện cho phép, cô cũng muốn mang nó đi...

Trong lúc nói chuyện, Trử Bắc Hạc đã ngồi vào ghế sau xe.

Khương Tú Tú định nhanh chóng đi qua, bỗng thấy Khương Hán đang thập thò ở góc vườn.

Ánh mắt hạnh nhân gặp nhau, chỉ một giây liền thu lại.

Khương Tú Tú giả vờ không thấy, bước đi.

Khương Hán nhanh chóng chạy tới, chặn cô lại:

"Ngọc điêu khắc Thạch Quy tôi đã chọn xong, cô khi nào bắt đầu làm cho tôi?"

Khương Tú Tú chỉ liếc nhìn anh, "Tôi đã nói đừng thúc giục tôi trong ba tháng chưa?"

Sợ anh không hiểu, Khương Tú Tú còn tốt bụng giải thích:

"Đừng thúc giục tôi nghĩa là trong ba tháng, đừng nói chuyện với tôi."

Khương Hán méo miệng.

Người này cứng đầu đến mức nào vậy?!

Trong lòng bất mãn, Khương Hán nhấn mạnh:

"Tôi trả tiền rồi."

Năm triệu đó!

Hỏi một câu cũng không được sao?!

Khương Tú Tú nói: "Anh cũng có thể tìm người khác."

Khương Hán: ...

Thôi! Không nói thì không nói! Anh cũng không thích nói chuyện với cô lắm!

Khương Hán quay người bỏ đi.

Khi quay lại, Khương Tú Tú đã ngồi vào xe nhà họ Trử, không lâu sau, xe rời khỏi cổng nhà họ Khương.

Khương Hán chỉ cảm thấy bực bội, mới nhớ ra vừa rồi định xin liên lạc của cô.

Nhưng... nhìn thái độ Khương Tú Tú chắc cũng không cho.

Không hiểu sao người này nhớ dai thế.

Rõ ràng đã làm hòa với Khương Tốc rồi, sao anh thì không được?

Khương Hán vừa nghĩ vừa đi về, bỗng thấy Lộ Tuyết Hy đi tới, nhìn anh đầy tò mò:

"Anh Hán, vừa rồi nói gì với Tú Tú vậy? Em thấy cô ấy hình như không vui?"

Lộ Tuyết Hy hơi lo lắng, hình như Khương Hán cũng bắt đầu thân với Khương Tú Tú rồi.

Khương Hán không biết Lộ Tuyết Hy đang thăm dò, nghe cô ta nói Khương Tú Tú không vui suýt nữa phun máu.

Rõ ràng người không vui là anh!

Cô ấy còn không vui!

Cô ấy còn không cho anh nói chuyện!

Dù bực bội, anh cũng không trút giận lên Lộ Tuyết Hy, chỉ giải thích qua loa:

"Tôi thấy khả năng điêu khắc của cô ấy không tệ, nhờ cô ấy làm giúp món đồ ngọc."

Khương Hán quyết không tiết lộ danh tính thật của Khương Tú Tú.

Lộ Tuyết Hy không ngờ Khương Hán tìm Khương Tú Tú lại là để làm đồ ngọc.

Cô biết Khương Hán vốn thích điêu khắc ngọc, nhưng sao lại tìm Khương Tú Tú?

Với thân phận thiếu gia nhà họ Khương, muốn tìm đại sư nào chẳng được?

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt vẫn tươi cười:

"Nói đến điêu khắc ngọc, hình như Tú Tú lại tặng Tốc một ngọc bài mới, bây giờ cô ấy đối với Tốc thật sự rất quan tâm."

Hàm ý rằng so với sự quan tâm của Khương Tú Tú dành cho Khương Tốc, với anh chỉ là bình thường.

Anh còn không bằng Khương Tốc.

Khương Hán nghe cô nhắc đến chuyện này, cơ mặt lại giật giật.

Anh đương nhiên biết Khương Tú Tú tặng Khương Tốc ngọc bài mới, Khương Tốc vừa mới khoe với anh, còn nhấn mạnh ngọc bài là được Khương Tú Tú 'tặng'!

Miễn phí!

Trước đây ít nhất cũng phải trả tiền như anh, giờ Khương Tốc đã được miễn phí rồi!

Anh còn tốn năm triệu!

Trong lòng chua xót, miệng vẫn cố tỏ ra bình thường:

"Một cái ngọc bài có gì ghê gớm, món đồ ngọc tôi đặt làm phải tốn nhiều tâm sức hơn! Cô ấy cũng phải ngoan ngoãn nhận lời."

Còn chuyện tốn năm triệu, anh kiên quyết không nói.

Lộ Tuyết Hy thấy phản ứng của anh không giống như tưởng tượng, không khỏi tò mò không biết anh đặt làm món đồ ngọc gì?

Lại còn phải tốn tâm sức điêu khắc...

Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ gì đó, mắt Lộ Tuyết Hy bỗng sáng lên -

Sinh nhật cô sắp đến rồi.

Khương Hán hàng năm đều chuẩn bị quà trước, món đồ ngọc đặt làm đó, chẳng lẽ là quà sinh nhật cho cô?

Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng bất mãn vì Trử Bắc Hạc và Khương Tú Tú đến với nhau của Lộ Tuyết Hy cuối cùng cũng dịu xuống.

Dù Trử Bắc Hạc không xem cô ra gì, nhưng trong số các cháu nhà họ Khương, người được yêu thích nhất vẫn là cô.

Cô vẫn giỏi hơn Khương Tú Tú.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lộ Tuyết Hy nhìn Khương Hán tràn đầy vui mừng, giọng nói càng dịu dàng:

"Món đồ ngọc anh Hán tự đặt làm chắc chắn rất đặc biệt, người nhận được món quà tâm huyết như vậy chắc chắn sẽ rất vui."

Khẳng định trước mới nhận được phản hồi cảm xúc.

Trước đó điểm tình cảm của Khương Hán giảm nhiều, nhân cơ hội này, cô có thể cố gắng kéo lên.

Thấy anh còn nhớ đến mình, những điểm tình cảm mất đi trước đây cô có thể nhanh chóng bù đắp lại.

Lộ Tuyết Hy rất tự tin.

Sau đó, cô thấy Khương Hán nhìn mình, biểu cảm kỳ lạ, đồng thời giải thích:

"Đó không phải quà tặng, là tôi tự đặt cho mình."

Món quà mấy trăm triệu, lại liên quan đến Thạch Quy, anh không đời nào tùy tiện tặng người khác.

Lộ Tuyết Hy: ...???
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 317



Bên trong xe.

Trên đường đến học viện khá yên tĩnh.

Khương Tú Tú liếc nhìn Trử Bắc Hạc bên cạnh.

Ánh hào quang bao phủ khắp người khiến khoang sau sáng rực, cô cố gắng nhìn xuyên qua lớp ánh sáng để đoán xem tâm trạng đại ma vương thế nào.

Nhìn một lúc, cuối cùng quyết định bỏ cuộc, trực tiếp hỏi:

"Anh đang tức giận sao?"

Câu hỏi thẳng thừng khiến Trử Bắc Hạc hơi giật mình, nhưng biểu cảm vẫn không chút gợn sóng, không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Sao em lại nghĩ vậy?"

"Em cảm thấy anh có vẻ đang giận." Khương Tú Tú hiếm khi tỏ ra bối rối.

Cô thấy mình chẳng nói gì sai, nhưng không hiểu sao hình như lại chọc giận người này.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quy kết rằng đại ma vương tính khí thất thường.

Đặc biệt là đại ma vương mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, biết đâu hôm nay kiểu tóc của cô không đối xứng khiến anh khó chịu?

Trử Bắc Hạc thấy cô chăm chú nghiên cứu nguyên nhân, đôi mắt đen khẽ hạ xuống, lại hỏi:

"Nếu anh đang giận, em định làm gì?"

Khương Tú Tú thầm nghĩ: Cô biết phải làm sao chứ?

Không phải đang hỏi đó sao?

Nhưng thấy đại ma vương không có ý định nói, cô nghĩ một chút, hôm nay gây cho anh không ít phiền phức, vậy thì... chiều chuộng anh chút?

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng lấy từ trong túi nhỏ ra hai tờ giấy vàng.

Tay nhanh nhẹn cắt tờ giấy thành hình tiểu nhân, theo sở thích của đại ma vương, kích thước hai con hoàn toàn giống nhau, không sai một li.

Trử Bắc Hạc chỉ nhìn động tác của cô, hai tiểu nhân giấy này không xa lạ gì với anh.

Khương Tú Tú cắt xong, đặt chúng lên đùi Trử Bắc Hạc.

"Tặng anh."

Trử Bắc Hạc nhướng mày, chỉ thấy sau lời nói của cô, hai tay nhanh chóng kết ấn, trong chớp mắt linh khí dẫn dắt, hai tiểu nhân giấy chậm rãi đứng lên trên đùi anh.

Thân hình mũm mĩm, sau khi đứng vững, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Trử Bắc Hạc, sau đó cùng nhau cúi chào.

Trử Bắc Hạc cúi nhìn hai tiểu nhân trên đùi mình, im lặng.

Khương Tú Tú thấy anh không phản ứng gì, nghĩ một chút, trong đầu nhanh chóng nhớ lại ấn quyết và khẩu quyết Lộc Nam Tinh từng dùng khi điều khiển búp bê, tay nhanh chóng biến ảo kết ấn.

Hai tiểu nhân như nhận được chỉ lệnh mới, bắt đầu nhảy múa trên đùi Trử Bắc Hạc, động tác từ vụng về ban đầu dần trở nên thuần thục.

Dù không có biểu cảm, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự cố gắng làm hài lòng.

Khương môi Trử Bắc Hạc khẽ nhếch lên, khí tức xung quanh dần dịu xuống.

Khương Tú Tú cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của anh, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, lại biến ảo kết ấn.

Hai tiểu nhân bắt đầu nắm tay nhau xoay tròn.

Trử Bắc Hạc cứ thế nhìn hai sinh linh bé nhỏ nhảy múa một lúc.

Không phải chuyện mới lạ, dù anh muốn xem, từ drone nhảy múa trên không cho đến tiểu nhân ảo số hóa đều có thể xem.

Những màn trình diễn đó thậm chí còn hấp dẫn hơn hai tiểu nhân vụng về trước mặt.

Nhưng hai con này lại khác.

Trử Bắc Hạc không thể diễn tả cảm giác đó là gì.

Như anh đến giờ vẫn không thể nói rõ cảm giác của mình với Khương Tú Tú.

Đột nhiên có một "vị hôn thê" trên danh nghĩa, dù cô chưa bao giờ nhắc đến, nhưng vì mối quan hệ này, Trử Bắc Hạc không thể thờ ơ với cô.

Quan tâm nhiều lần, bắt đầu vô thức nuông chiều.

Nuông chiều nhiều lần, bảo vệ cô trở thành lẽ đương nhiên.

Đợi đến khi nhận ra mới phát hiện, từ đầu đến cuối, anh chưa từng bài xích "vị hôn thê" xuất hiện đột ngột này.

Như thể cô vốn dĩ phải tồn tại.

Trong vô thức, Trử Bắc Hạc đưa tay về phía hai tiểu nhân.

Khương Tú Tú thấy vậy, tâm niệm vừa động, hai tiểu nhân lập tức nhảy lên lòng bàn tay anh.

Rồi trong ánh mắt kinh ngạc của cô, hai tiểu nhân dần dần nhuộm màu kim quang.

Như thể, bản thân chúng được kim quang chấp nhận.

Đôi mắt hạnh nhân hơi tròn xoe, Khương Tú Tú có chút sững sờ.

Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết đại ma vương, xuất hiện tình huống như vậy.

Nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của cô, Trử Bắc Hạc hơi nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng pha chút tùy ý:

"Sao vậy?"

Khương Tú Tú mím môi, nghiêm túc nói: "Tiểu nhân của em, trong tay anh phát sáng rồi."

Kim quang trên người Trử Bắc Hạc chỉ tồn tại trên bản thân anh, không phải do chạm vào mà khiến vật thể nhiễm cùng ánh sáng, nếu không cả biệt thự nhà họ Trử đều phải phát sáng.

Đã kim quang không thể lây nhiễm khi chạm vào, vậy chỉ có thể là... Trử Bắc Hạc chủ động chia sẻ kim quang cho tiểu nhân giấy.

Như sau khi anh ngầm cho phép cô "hái" kim quang trên người, sau này cô không cần dùng linh lực cũng có thể lấy được vài hạt.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Khương Tú Tú đột nhiên nảy ra một suy đoán kỳ lạ.

Ngón tay khẽ động, cô âm thầm thu hồi linh lực gia trì lên hai tiểu nhân.

Hai tiểu nhân kim quang không vì thế mà ngã xuống, vẫn nhảy nhót trên lòng bàn tay Trử Bắc Hạc.

Khương Tú Tú giật mình.

Như vừa khám phá ra chân lý.

Tiểu nhân giấy cô cắt đùa, thật sự thành tinh trong tay đại ma vương rồi!

Khương Tú Tú không nhịn được nhìn Trử Bắc Hạc.

Đại ma vương, anh còn có bí mật gì mà em chưa biết nữa không??

Trử Bắc Hạc không biết nội tâm chấn động của Khương Tú Tú, thấy hai tiểu nhân giấy trên tay vẫn động đậy, chỉ cho là thuật pháp của cô.

Từ nội thành đến Bất Minh Sơn mất gần hai giờ, chúng cứ thế nhảy múa suốt đường đi.

Trử Bắc Hạc cũng không nhịn được liếc nhìn Khương Tú Tú.

Nhảy lâu như vậy... không tiêu hao linh lực sao?

Cũng không cần phải chiều chuộng lâu thế.

...

Xe dừng dưới chân núi Bất Minh, tài xế xuống xe mở cửa cho Khương Tú Tú trước.

Khương Tú Tú không nhịn được liếc nhìn.

Hai tiểu nhân giấy hình như cuối cùng cũng mệt, đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi Trử Bắc Hạc.

Mà kim quang trên người chúng, không hề có dấu hiệu suy yếu.

Khương Tú Tú trong lòng hơi ngứa ngáy, rất muốn mang chúng về nghiên cứu.

Đôi mắt hạnh nhân chỉ chớp chớp vài cái, cô nhanh chóng có quyết định, quay sang Trử Bắc Hạc cảm ơn:

"Cảm ơn anh đưa em đến, phần sau em tự lên núi là được."

Vừa nói, vừa thản nhiên đưa tay ra, định thu hồi hai tiểu nhân kim quang trên đùi Trử Bắc Hạc.

Nhưng trước khi tay cô chạm vào tiểu nhân, Trử Bắc Hạc đã nhanh hơn một bước đưa tay lên, hai tiểu nhân lập tức leo lên lòng bàn tay anh.

Khương Tú Tú hụt tay, ngơ ngác nhìn Trử Bắc Hạc, người sau chỉ hơi nghiêng đầu, giọng điệu nhấn nhá: "Không phải nói tặng anh sao?"

Khương Tú Tú: ...

Cô đúng là nói vậy.

Nhưng lúc đó không phải vì chúng chỉ là hai tiểu nhân giấy bình thường sao...

"Em nghĩ lại, chúng ở bên anh có thể gây phiền phức, hay là em thu hồi lại."

Khương Tú Tú nói đầy chính nghĩa, lại đưa tay ra.

Không ngờ Trử Bắc Hạc khẽ khép lòng bàn tay, ánh mắt đầy thăm dò: "Nói thật đi."

Khương Tú Tú bị bóc mẽ, tai hơi ửng đỏ, thành thật nói:

"Chúng nhiễm kim quang của anh hình như thành tinh rồi, em muốn mang về nghiên cứu."

Trử Bắc Hạc nghe vậy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghi ngờ lời cô, nhìn hai tiểu nhân giấy trên tay, suy nghĩ một chút, nhấc một con đặt lên tay cô.

"Đã nói tặng anh, không thể đòi lại hết, chia cho em một con."

Mỗi người một con.

Khương Tú Tú ngây người nhìn xuống, thấy tiểu nhân kim quang trong lòng bàn tay mình đang nghiêng đầu nhìn cô, cảm thấy vô cùng vi diệu.

Không phải nói là bệnh ám ảnh cưỡng chế phải thành đôi thành cặp sao???
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 318



Khương Tú Tú ôm tiểu nhân giấy kim quang của mình đứng bên xe, nhìn vào trong xe hướng về Trử Bắc Hạc.

Trử Bắc Hạc vẫy tay chào tạm biệt cô.

Tiểu nhân giấy ngồi trên vai anh cũng vẫy tay chào tiểu nhân giấy trong tay cô.

Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ diệu.

Ít nhất là trong mắt quản lý dự án phố ẩm thực đang đứng nhìn.

Bên cạnh anh là tổ trưởng Từ phụ trách thi công, hai người nhận lệnh từ Khương Hoài, chuyên chờ ở đây để giúp Khương Tú Tú mang hành lý lên núi.

Dù lần này Khương Tú Tú chỉ mang theo một vali nhỏ, nhưng nghĩ đến cầu thang dài trước đây, Khương Hoài đương nhiên không để cô tự vác đồ lên núi.

"Quản... quản lý, tiểu nhân giấy trong tay đại tiểu thư, có phải đang cử động không ạ?"

Tổ trưởng Từ trố mắt kinh ngạc, nhưng không dám làm phiền đại tiểu thư, chỉ dám hạ giọng hỏi nhỏ.

Quản lý dự án dù nội tâm cũng chấn động, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra "anh thiếu hiểu biết":

"Đại tiểu thư học ở Học viện Đạo giáo, học thuật pháp huyền môn, tiểu nhân giấy biết cử động thôi mà, có gì đáng kinh ngạc?"

Miệng nói vậy, trong lòng cũng tấm tắc.

Không hổ là thiên kim nhà đại Khương tổng, bản lĩnh như lời đồn trên mạng.

Nhìn xem, tiểu nhân giấy của cô tự động được kìa!!

Hai người nói chuyện tuy không làm phiền Khương Tú Tú, nhưng Trử Bắc Hạc vẫn khẽ đưa mắt nhìn sang.

Vốn anh đã sắp xếp tài xế mang hành lý lên núi, nhưng Khương Hoài đã bố trí người, anh cũng không xen vào.

Nhìn hai người kia, rồi nhìn về phố ẩm thực phía sau.

Chưa đầy một tháng, phố ẩm thực đã có hình hài, có thể thấy đang thi công ngày đêm.

Xem ra nơi này cũng không cần anh can thiệp.

Lại nhìn Khương Tú Tú, Trử Bắc Hạc hiếm hoi mở miệng:

"Món quà của em, anh rất thích."

Khương Tú Tú cười, vừa định nói, lại nghe anh tiếp tục:

"Đợi em nghỉ lần sau, anh sẽ đến đón."

Khương Tú Tú: ???

Không phải chỉ đưa lần này thôi sao?

Giờ còn đón đưa luôn?

Nhưng nghĩ lại quan hệ hiện tại của họ đang là yêu đương, đưa đón cũng là chuyện bình thường.

"Vâng."

Đã gây phiền phức rồi, từ chối cũng vô nghĩa, chi bằng sau này chuẩn bị quà mới bù cho đại ma vương.

Nhìn phản ứng của anh với tiểu nhân giấy hôm nay, rõ ràng thích loại quà này.

Trử Bắc Hạc thấy cô đồng ý dễ dàng, ánh mắt lạnh lùng dịu đi chút, gật đầu với cô, sau đó kính cửa sổ lên, ra hiệu cho tài xế khởi hành.

Khương Tú Tú nhìn theo xe đi xa, mới quay người chuẩn bị lên núi, tổ trưởng Từ lập tức tiến lên muốn xách hành lý giúp cô.

Khương Tú Tú định nói không cần, nhưng quản lý dự án nói:

"Nếu để đại tiểu thư tự mang hành lý lên núi, Khương giám đốc sẽ nổi giận."

Khương Tú Tú không nghĩ Khương Hoài vì chuyện nhỏ này mà giận, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của họ, đành đồng ý.

"Vậy anh đi theo sát em."

Tổ trưởng Từ nghe vậy lập tức đáp ứng mau lẹ.

Cũng không gọi người khác, vali nhỏ thế này, trọng lượng có hạn, anh dễ dàng xách lên được.

Tổ trưởng Từ nghĩ vậy, giơ tay lên xách thử.

...Ực, vali có vẻ nặng hơn tưởng tượng.

"Bên trong là đá." Khương Tú Tú giải thích ngắn gọn.

Ngoài đá Khương Trừng tìm, còn có vài khối đá nguyên liệu cô sưu tầm, lần này đều mang theo.

Tổ trưởng Từ không ngờ đại tiểu thư đi học không mang mỹ phẩm quần áo đẹp, lại mang đá, sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng phản ứng:

"Đá à... vậy càng phải để tôi mang!"

Quản lý dự án rất hài lòng thái độ của tổ trưởng Từ, dặn dò đôi câu rồi để hai người lên núi.

Khương Tú Tú dẫn tổ trưởng Từ lên núi, men theo trận pháp đi lên, tổ trưởng Từ cũng nghe lời đi sát, hai người thuận lợi đi được nửa đường.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Cùng với tiếng thở hổn hển.

Khương Tú Tú quay đầu, thấy một nam sinh khoảng mười tám mười chín tuổi đang gánh hai thùng hàng lớn bằng đòn gánh, nhanh chóng leo cầu thang.

Nam sinh ngẩng đầu, chạm mắt Khương Tú Tú, liếc nhìn một lượt, lập tức đánh giá:

"Em là tân sinh viên của học viện phải không?"

Nam sinh nhìn Khương Tú Tú, giọng điệu khẳng định, nói xong lại nhìn tổ trưởng Từ bên cạnh, đôi mắt hơi nheo lại:

"Vị này hình như không phải người của học viện."

"Ừ." Khương Tú Tú nói, "Anh ấy chỉ giúp em mang hành lý lên thôi."

Nam sinh nghe nói là người giúp mang hành lý, nhìn Khương Tú Tú ăn mặc tuy đơn giản nhưng chất liệu cao cấp, rõ ràng là nhà có điều kiện.

Nhìn lại vali nhỏ trong tay tổ trưởng Từ, nam sinh mắt sáng lên, lập tức nghiêm nghị nói:

"Học viện trọng địa, người ngoài không được tùy tiện vào, cầu thang này cũng thuộc phạm vi học viện, vị tiên sinh này không nên lên núi."

Khương Tú Tú nghe vậy nhướng mày.

Hơi nghi ngờ mình lại gặp phải "Tạ Vân Lý" thứ hai.

Tổ trưởng Từ có chút căng thẳng, vừa định giải thích, đã nghe nam sinh tiếp tục:

"Để anh ấy xuống núi đi, nếu em cần người mang hành lý, anh có thể giúp."

Nói rồi giơ một ngón tay, "Một kiện hành lý... một trăm tệ."

Nam sinh nghĩ đến giá gánh hàng trên núi, cảm thấy báo giá này khá hợp lý.

Khương Tú Tú hơi sửng sốt.

Tổ trưởng Từ càng trợn mắt, phản ứng lại, chỉ vào nam sinh mắng ngay:

"Mày đang cướp tiền đấy à?!"

Một kiện hành lý một trăm tệ?!

Cái vali nhỏ này nặng bao nhiêu?!

Cầu thang dài bao nhiêu!

Tưởng là học sinh tuân thủ quy định học viện, ai ngờ lại đến tranh việc!!

Nam sinh thấy tổ trưởng Từ nổi giận, không chút sợ hãi, ngược lại đầy chính nghĩa:

"Mấy người gánh hàng trên núi danh thắng còn đắt hơn tôi, giá của tôi đã rất rẻ rồi!"

Không nói đâu xa, chỉ cần trận pháp trên cầu thang này, người không biết đường phút chốc sẽ lạc trong trận pháp không lên được đỉnh.

Việc chuyên môn giao cho chuyên gia như anh, rất hợp lý.

"Không cần!"

Tổ trưởng Từ không cần suy nghĩ phản bác, nói xong lại nhìn Khương Tú Tú:

"Đại tiểu thư đừng nghe hắn, hành lý của ngài tôi có thể mang lên, người này chỉ là kẻ cướp tiền!"

Nam sinh nghe nói mình cướp tiền lạnh lùng cười:

"Anh lên được núi, nhưng có tự xuống được không? Không có tiểu hữu này dẫn đường, anh cả đêm cũng không tự xuống núi được!"

Tổ trưởng Từ nghe vậy có chút choáng váng, chỉ có thể nhìn Khương Tú Tú.

Khương Tú Tú nhìn nam sinh trước mặt, đã đoán được thân phận của đối phương, nhưng tổ trưởng Từ là người Khương Hoài bố trí, là tấm lòng của anh trai, cô không thể tùy tiện đuổi đi.

"Cảm ơn tiểu hữu, nhưng tôi đã dẫn anh ấy lên núi, sẽ chịu trách nhiệm đưa anh ấy xuống núi an toàn."

Nói xong, không tiếp tục tranh cãi, gọi tổ trưởng Từ tiếp tục đi lên.

Nam sinh thấy một trăm tệ bay mất, trong mắt thoáng chút đau lòng, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mắt sáng lên, lại gánh hành lý nhanh chóng đuổi theo hai người.
 
Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa
Chương 319



Chàng trai đi theo suốt quãng đường nhưng không còn quấy rầy nữa.

Mãi đến khi ba người đến trước cổng chính của học viện nằm lưng chừng núi, chàng trai mới lại mon men tới gần,

"Tiểu hữu leo núi mệt rồi đúng không? Cần tôi đưa vị đại ca này xuống núi không? Một trăm tệ, tôi đảm bảo sẽ đưa người xuống núi an toàn."

Ngay cả Khương Tú Tú cũng không ngờ hắn lại "kiên trì" đến vậy.

Hôm nay hắn nhất định phải kiếm được một trăm tệ từ cô sao?

Tổ trưởng Từ cũng kinh ngạc, trợn mắt lần nữa rồi từ chối,

"Không cần! Xuống núi thôi mà! Tôi tự đi được! Đừng có quấy rầy đại tiểu thư nhà chúng tôi nữa!"

Tổ trưởng Từ cho rằng chàng trai này có ý đồ khác, nói đến cuối còn làm bộ mặt dữ tợn, cố gắng dọa cho hắn lui bước.

Cũng bởi vì suốt chặng đường lên núi đều bình thường, tổ trưởng Từ đi theo Khương Tú Tú cũng không bị trận pháp mê hoặc làm khó, nên cảm thấy mấy bậc thang dài này chẳng có gì đáng ngại.

Hắn vừa nói xong, đặt hành lý xuống, định tự mình xuống núi, không ngờ bị Khương Tú Tú gọi lại,

"Khoan đã."

Tổ trưởng Từ quay đầu, thấy Khương Tú Tú nhìn chàng trai, nghiêm túc mặc cả với hắn,

"Một trăm nhiều quá, năm mươi."

Chàng trai cố gắng lý lẽ, "Tôi đưa hắn xuống núi, rồi lại phải lên lại, một lần đi một lần về, một trăm tệ không nhiều đâu."

Khương Tú Tú lạnh lùng vô tình, "Chỉ năm mươi, anh không đưa thì em tự đưa."

Nói rồi liếc nhìn tiểu giấy vàng kim đang buồn chán trên vai mình.

Chàng trai sớm đã để ý đến tiểu nhân giấy ấy, thấy vậy không do dự nữa, "Đồng ý!"

Rồi lại bổ sung, "Coi như là ưu đãi dành cho lần đầu tiên tiểu hữu sử dụng dịch vụ của tôi vậy!"

Khương Tú Tú:...

Ý là sau này còn muốn kiếm tiền từ cô nữa.

Không nói gì, Khương Tú Tú lặng lẽ lấy điện thoại ra, mở mã thanh toán.

Hai bên nhanh chóng hoàn thành giao dịch năm mươi tệ lần đầu tiên.

Quá trình mặc cả đến thanh toán không quá một phút, nhanh đến mức tổ trưởng Từ không kịp phản ứng.

Không phải, sao lại thật sự trả tiền?

Lại còn để đại tiểu thư trả tiền cho hắn, vậy chuyến đưa hành lý lên núi này của hắn chẳng phải là lỗ sao?

Nhưng Khương Tú Tú không cho hắn cơ hội từ chối, nếu không có người này, cô cũng định dùng tiểu nhân giấy đưa xuống núi như lần trước đưa Khương Vũ Thành họ xuống.

Tuy nhiên, vấn đề có thể giải quyết bằng năm mươi tệ thì không cần động đến tiểu giấy vàng kim của cô.

Chàng trai nhận tiền xong cũng rất thẳng thắn, ánh mắt quét qua, nhanh chóng đặt hai vali hành lý trên vai xuống một chỗ nào đó trước cổng, rồi quay đầu gọi tổ trưởng Từ xuống núi.

Thấy Khương Tú Tú nhìn hành lý của hắn không động đậy, chỉ nói,

"Tiểu hữu bận việc đi, đó là vị trí may mắn của tôi, hành lý để đó tuyệt đối không bị mất, cô không cần giúp tôi trông."

Khương Tú Tú nghe hắn nói vậy, lập tức cũng không lưu luyến nữa, kéo vali nhỏ quay người quẹt thẻ, thẳng tiến vào cổng học viện.

Bước vào vẫn là thân đá Thạch Quy khổng lồ, dù không phải lần đầu thấy, thân đá Thạch Quy vẫn khiến cô cảm nhận được áp lực to lớn.

Lúc này vẫn là giờ học, trên đường hầu như không thấy sinh viên, Khương Tú Tú kéo vali đi ngang qua thân đá Thạch Quy.

Không ngờ tiểu giấy vàng kim ngoan ngoãn suốt quãng đường bỗng nhảy khỏi vai cô.

Tiểu nhân giấy nhẹ nhàng rơi xuống đất, rồi chạy tới chỗ thân đá Thạch Quy bằng đôi chân ngắn cũn.

Khương Tú Tú liếc thấy ánh vàng, phát hiện tiểu nhân giấy bỏ trốn, quay đầu lại thấy nó đã leo lên bệ đá của Thạch Quy.

Khương Tú Tú đang trong giai đoạn tìm hiểu tiểu nhân giấy vàng kim "thành tinh" này, cũng hơi tò mò xem nó có ý thức tự chủ nào không, nên đứng yên quan sát động tác của nó.

Chỉ thấy tiểu nhân giấy leo lên bệ đá, rồi lại tiếp tục leo lên một trong những chân trước của Thạch Quy.

Đúng lúc Khương Tú Tú tưởng nó định tự mình leo lên cao, thì thấy tiểu nhân giấy bỗng dán chặt lên chân trước của tượng Thạch Quy, như thể mất hồn biến thành một tiểu nhân giấy bình thường.

Khương Tú Tú mắt lóe lên, tưởng kim quang của Trử Bắc Hạc hết hiệu lực, lập tức bước nhanh tới, lấy tiểu nhân giấy xuống khỏi tượng đá.

Nhưng phát hiện, tiểu nhân giấy trong tay vẫn phát ra ánh vàng, chỉ là ánh sáng so với lúc đầu nhạt hơn một chút, lúc này còn ngồi dậy, ngẩng đầu, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Hóa ra là cô hiểu nhầm rồi.

Tiểu nhân giấy thành tinh, đâu dễ dàng trở lại bình thường như vậy.

Chỉ là không đặt tiểu nhân giấy lên tượng Thạch Quy nữa, "Học viện có quy định, không được mạo phạm tượng Thạch Quy."

Nói xong, không quan tâm tiểu nhân giấy có hiểu hay không, nhét nó vào túi, kéo vali đi về hướng ký túc xá.

Chỉ là lúc quay người, trong tai cô thoáng nghe thấy một tiếng thở dài hư ảo, như đến từ xa xăm, lại như thẳng vào tâm can.

Cô dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, nhưng không nghe thấy âm thanh tương tự nào nữa.

Khương Tú Tú nhìn về phía mấy ngọn núi bao quanh học viện, nghĩ đến lời Lộc Nam Tinh nói trước đây trong núi sâu còn có sinh viên khác của học viện, cho rằng tiếng thở dài vừa rồi là vang vọng từ núi, không để ý nữa.

Trở về ký túc xá, Khương Tú Tú nhanh chóng quên đi chuyện nhỏ này.

Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau thay bộ đạo bào cải cách do học viện phát, tạm thời gác lại chuyện gia đình họ Khương và đoàn phim, chính thức bắt đầu quá trình tu luyện và học tập tại học viện.

Vị sư trưởng trước đó đi Miến Điện cứu người đã trở về, hôm nay chính thức lên lớp.

Khương Tú Tú và Lộc Nam Tinh vừa bước vào lớp, liền nhận được ánh nhìn của nhiều tân sinh viên.

Do trước đó có chương trình truyền hình trực tiếp, cộng thêm nửa tháng huấn luyện cùng nhau, phần lớn tân sinh viên đều có thiện cảm với người bạn cùng lớp từng đánh bại Tạ Vân Lý này.

Thấy cô trở về, mọi người lần lượt chào hỏi, có người nói về sự cố tập 5, cũng có người nói về sự thay đổi trên gương mặt Lưu Hữu Du.

Nhưng chủ đề chung chỉ có một, phán đoán của họ trong nhóm chat trước đó đều chính xác, là đoàn phim bên kia xảy ra sự cố bất thường.

Khương Tú Tú biết nhiều người đã xem trực tiếp, cũng không giải thích nhiều, đáp lại vài câu rồi cùng Lộc Nam Tinh tìm chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, đã đối mặt với khuôn mặt quen thuộc của chàng trai ngồi hàng trước.

Là chàng trai hôm qua nhận năm mươi tệ của cô.

Trên người hắn cũng mặc một bộ đạo bào cải cách, chỉ là kiểu tóc hơi rối, quầng mắt hơi thâm, trông như tối qua ngủ không ngon.

Dù vậy, trên mặt hắn không lộ vẻ mệt mỏi, ngược lại còn khá tinh thần.

"Tiểu hữu, lại gặp nhau rồi."

Chàng trai nhiệt tình chào Khương Tú Tú, "Không ngờ chúng ta lại là bạn cùng lớp, thật trùng hợp, làm quen nhé, tôi là Đồ Tinh Trúc, sau này nhờ cô chiếu cố nhiều."

Về việc chiếu cố cái gì, hắn không nói, nhưng cả hai đều hiểu.

Khương Tú Tú nhìn hắn, trên mặt không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ gật đầu tự nhiên,

"Em biết anh."

Cô nói,

"Đồng học Đồ Tinh Trúc bị lừa sang Miến Điện suýt không về được."

Đồ Tinh Trúc:...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back