Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Chu Tiên Lại

Đại Chu Tiên Lại
Chương 440: Thất sủng (1)



Lý Mộ không có cách nào trở thành người thân của nàng, chỉ có thể cố gắng

trở thành bạn của nàng.

Hơn nữa, có Tiểu Bạch hệ chữa trị, hẳn là có thể khiến nàng cảm nhận được

một ít cảm thụ hoàng cung không thể hội được.

Sau khi ăn cơm xong, nữ hoàng chỉ điểm Tiểu Bạch tu hành một lát, trước khi

đi, bỗng nhiên nhìn Tiểu Bạch hỏi: “Có muốn theo ta đi trong cung chơi hay

không?”

Tiểu Bạch có chút động lòng, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Mộ trước.

Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Nếu ngươi muốn đi, thì đi cùng Chu tỷ tỷ đi.”

Làm một tên chó độc thân, hơn nửa đêm không ngủ được, cùng Lý Mộ nấu

cháo ốc biển, chỉ vì nghe lịch sử tình yêu của hắn cùng Liễu Hàm Yên, đủ để

nhìn ra nữ hoàng là tịch mịch cỡ nào.

Tiểu Bạch trời sinh ngốc nghếch dễ thương, nàng bầu bạn ở bên người nữ

hoàng, có thể giải quyết một ít cô độc cho nàng.

Khác với Thượng Quan Ly cùng Mai đại nhân, ở trong lòng Tiểu Bạch,

không có nữ hoàng Đại Chu gì cả, có chỉ là Chu tỷ tỷ đối với nàng rất tốt, tặng

cho nàng tinh huyết huyền hồ, nữ hoàng không thiếu người kính sợ tôn kính

nàng, bên người nàng thiếu, là người không úy kỵ thân phận nữ hoàng của

nàng, ngang hàng ở chung với nàng.

Chỗ cao xưa nay không khỏi bị lạnh, mặc kệ là đỉnh phong trên thực lực, hay

là đỉnh phong trên địa vị, một khi trèo lên tới đỉnh, đều rất dễ dàng biến thành

người cô đơn.

Tiểu Bạch tâm tâm niệm niệm đã lâu đối với cảnh đẹp ngự hoa viên hoàng

cung, sau khi thấy Lý Mộ đồng ý, vui vẻ kéo tay nữ hoàng, nói: “Được nha

được nha...”

Bóng người hai người lần nữa biến mất ở trước mặt Lý Mộ, Lý Mộ đi đến

trong sân, bắt đầu luyện tập thần thông mới.

Một lát sau, trong ngự hoa viên, Chu Vũ nhìn Tiểu Bạch, hỏi: “Tiểu Bạch,

ngươi là gặp được Lý Mộ như thế nào?”

Nói tới chuyện này, trên mặt Tiểu Bạch liền lộ ra nụ cười rạng rỡ, nói: “Đó là

lúc ta còn chưa hóa hình, không cẩn thận trúng cạm bẫy thợ săn, là ân công đã

cứu ta, còn băng bó vết thương cho ta, từ lúc đó trở đi, ta liền thề nhất định phải

báo đáp ân công...”

Chu Vũ tò mò hỏi: “Báo đáp như thế nào?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch hơi đỏ lên, nói: “Ta muốn gả cho ân

công, cả đời ở lại bên người ân công...”

Chu Vũ hơi kinh ngạc, hỏi: “Hắn không phải đã có vợ chưa cưới rồi sao?”

Tiểu Bạch nói: “Ân công có Liễu tỷ tỷ cùng Vãn Vãn tỷ tỷ, cũng có thể có ta,

ba người chúng ta đều sẽ cả đời bầu bạn ân công...”

Chu Vũ vốn đã quên chuyện nào đó, câu này của Tiểu Bạch, khiến nàng

không khỏi lại nhớ tới buổi tối ngày đó, ở trong mơ của Lý Mộ nhìn thấy trường

hợp hoang đường, điều này làm nàng chưa bao giờ từng có loại từng trải này

trong lòng bối rối không hiểu, thậm chí sinh ra một loại cảm giác tim đập

nhanh.

Sau đó nàng đột nhiên cả kinh, ở trên con đường tu hành, nàng cũng không

phải lần đầu tiên có loại cảm thụ này.

Đây là... Tâm ma!

Theo tu vi tăng lên, tâm ma cũng sẽ càng ngày càng mạnh. Cảnh giới Siêu

Thoát, một khi sinh ra tâm ma, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi, nàng phải áp

chế loại tim đập nhanh này, nhưng càng là không đi nghĩ, cảnh kia trong đầu lại

càng thêm rõ ràng.

Thật không dễ gì lấy vô thượng định lực, mang cảm giác tim đập nhanh này

áp chế xuống, trong lòng của nàng đã hối hận đến cực điểm.

Nàng hóa thân nữ tử trong mơ, đùa bỡn mọi cách đối với hắn, để Lý Mộ nghĩ

lầm sinh ra tâm ma.

Bây giờ nàng rốt cuộc lọt vào báo ứng.

Hơn nữa, việc này nàng căn bản không thể trách tội Lý Mộ.

Bởi vì là nàng chưa trải qua Lý Mộ đồng ý, xâm nhập mộng cảnh của hắn,

muốn trách chỉ có thể trách chính nàng.

Tiểu Bạch ở ngự hoa viên chơi đùa, Chu Vũ trở lại tẩm cung, khoanh chân

ngồi ở trên giường.

Việc tâm ma, không thể khinh thường, nếu là bỏ mặc, nhẹ thì tu vi trì trệ

không tiến, nặng thì tu vi tụt lùi, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.

Tâm ma của nàng bởi Lý Mộ dựng lên, phương pháp đơn giản nhất nhanh

gọn nhất, tự nhiên là giết Lý Mộ, tâm ma tự nhiên sẽ tiêu trừ.

Nhưng nàng không có khả năng, cũng sẽ không làm như vậy.

Nàng sao nỡ g**t ch*t hiểu nàng nhất, ủng hộ nàng nhất, vì nàng, không tiếc

đắc tội triều thần cả điện, đảng mới đảng cũ, ba đại thư viện, thần tử đắc lực

nhất, cũng là tri kỷ nhất của nàng?

Chu Vũ hít thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu suy tư khả năng khác tiêu

trừ tâm ma...

Đêm khuya.

Lý Mộ nằm ở trên giường, bày sẵn một tư thế thoải mái, chờ đợi nữ hoàng

giáng xuống.

Có lẽ là lần trước đánh vỡ mộng xuân của Lý Mộ, mấy ngày nay, nữ hoàng

chưa từng một tiếng chào hỏi cũng chưa có đã tiến vào trong mơ của hắn, mà là

sẽ chủ động thôi miên Lý Mộ, sau đó lại hiện thân.

Nhưng, buổi tối hôm nay, Lý Mộ đợi rất lâu, cũng chưa đợi được nữ hoàng.

Hắn mở mắt, lấy ra ốc biển, sau khi đưa vào pháp lực, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ,

buổi tối hôm nay có tới không?”

Trong ốc biển không có thanh âm truyền đến, Lý Mộ đợi một hồi lâu, mới cất

nó đi.

Tuy không biết bên kia nữ hoàng đang bận cái gì, nhưng rất hiển nhiên, nàng

đêm nay hẳn là sẽ không tới.

Lý phủ, Lý Mộ không chờ nữa, rất nhanh đã tiến vào trong mơ.

Cung Trường Nhạc, Chu Vũ nằm ở trên giường gấm, trằn trọc, chỉ cần vừa

nhắm mắt lại, hình ảnh đó sẽ hiện lên trước mắt nàng.

Một lát sau, nàng từ trên giường bò dậy, khoanh chân ngồi, lấy đại thần

thông, khiến mình tiến vào một loại trạng thái kỳ ảo.

...

Trăng sáng sao thưa, Lý Mộ đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn một vầng

trăng tròn trên trời, mắt lộ ra vẻ suy nghĩ.

Liên tục mấy ngày, nữ hoàng đều chưa xuất hiện trong mơ của hắn.

Tuy trước kia nàng tần suất xuất hiện cũng không cao, nhưng khi đó, thân

phận của nàng còn chưa bại lộ, mấy ngày trước, nàng là hàng ngày đi vào giấc

mộng dạy Lý Mộ pháp thuật thần thông.

Không chỉ có thế, hôm nay lúc vào triều sớm, trên đại điện, vị trí vốn nên là

hắn đứng, đã bị Mai đại nhân thay thế, nàng nói đây là nữ hoàng an bài.

Điều này làm Lý Mộ không khỏi hoài nghi, có phải hắn chỗ nào đắc tội nữ

hoàng, hoặc là chọc nàng tức giận hay không...

Cẩn thận suy nghĩ, Lý Mộ bài trừ khả năng này.

Sau khi từ Bắc quận trở về, hắn tốt với nữ hoàng càng hơn ngày xưa, lo lắng

nàng cô độc tịch mịch, buổi tối chủ động tìm nàng nói chuyện phiếm, nói về

cuộc đời tán gẫu lý tưởng, lo lắng nàng sơn trân hải vị ăn ngấy rồi, tự mình

xuống bếp làm đồ ăn nàng thích ăn, còn mang Tiểu Bạch của hắn đưa đến trong

cung bầu bạn nàng, nữ hoàng không có lý do tức hắn.

Buổi tối hôm nay, Lý Mộ nghĩ một đêm, cũng không nghĩ rõ nguyên nhân.

Sáng sớm hôm sau, hắn chuẩn bị vào cung, thăm dò giọng điệu nữ hoàng.

Cửa cung Trường Nhạc.

Mai đại nhân từ trong cung đi ra, nói: “Bệ hạ không ở trong cung, có chuyện

gì, ngươi nói với ta cũng tương tự.”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 441: Thất sủng (2)



Theo Lý Mộ biết, nữ hoàng rất ít rời cung, Chu gia nàng đã không trở về

được, nàng mỗi lần rời cung, hầu như đều là đi Lý phủ, Mai đại nhân hiển nhiên

là đang nói dối, mà chính nàng không có lý do nói dối với Lý Mộ, đây nhất định

là ý tứ của nữ hoàng.

Cái này liền nói lên, chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, cũng không phải Lý Mộ

nghĩ nhiều, mà là nữ hoàng cố ý.

Trên mặt Lý Mộ chưa biểu hiện ra vẻ mặt gì khác thường, hỏi: “Cũng không

có việc gì lớn, ta chỉ là muốn hỏi một chút, Thôi Minh bắt được chưa?”

Mai đại nhân lắc lắc đầu, nói: “Tạm thời còn chưa, nhưng A Ly đã tự mình đi

đuổi bắt hắn, bên người nàng rất nhiều cao thủ, lại có thể một đường tập trung

tung tích của Thôi Minh, hắn chạy không thoát đâu.”

“Vậy thì tốt.” Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Vậy đi về trước, tạm biệt Mai tỷ tỷ.”

Mai đại nhân nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, nghĩ nghĩ, nói: “Đợi chút.”

Lý Mộ quay đầu lại, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Mai đại nhân hỏi: “Ngươi có phải lại chọc bệ hạ tức giận hay không?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, hắn gần đây không chỉ không nói xấu sau lưng nàng, đối

với nàng ngược lại càng tốt hơn, hắn như thế nào cũng không thể nghĩ ra, nữ

hoàng vì sao bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt đối với hắn.

Mai đại nhân bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi đi về trước đi, việc Thôi Minh, có

tin tức, ta sẽ thông báo ngươi.”

Lý Mộ gật gật đầu, một lần nữa xoay người rời khỏi.

Mai đại nhân đi vào cung Trường Nhạc, nhìn nữ hoàng đang xử lý tấu

chương, môi giật giật, tựa như có lời gì muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn chưa

nói ra cái gì.

Chu Vũ khép lại một phong tấu chương, ánh mắt nhìn về phía ngoài cung, ở

sâu trong ánh mắt, hiện ra một tia bất đắc dĩ.

Tâm ma cảnh giới Siêu Thoát không phải chuyện nhỏ, nàng thật không dễ gì

mới mang nó áp chế, nếu là nhìn thấy Lý Mộ, chỉ sợ sẽ kiếm củi ba năm thiêu

một giờ, thất bại trong gang tấc.

Ngoài cung Trường Nhạc, một cung nữ đang trực nhìn thoáng qua cung

Trường Nhạc, sải bước, vội vàng rời khỏi.

Một lát sau, tây cung, Phúc Thọ cung.

Hoàng thái phi nhìn một cung nữ quỳ gối trong cung, hỏi: “Ngươi nói là thật

không, Lý Mộ kia vào cung gặp bệ hạ, bệ hạ không gặp hắn?”

Cung nữ đó gật đầu nói: “Vô cùng chính xác, Mai thống lĩnh nói cho Lý Mộ

kia, bệ hạ không ở trong cung, nhưng nô tỳ tận mắt thấy, bệ ngay một khắc

trước mới vào cung Trường Nhạc, sau đó thì chưa đi ra, khẳng định là cố ý

không gặp hắn.”

Hoàng thái phi hồ nghi nói: “Lý Mộ là sủng thần của nàng, nàng vì sao không

thấy?”

Cung nữ đó nói: “Bệ hạ không chỉ có lần này không gặp hắn, lúc chầu sớm,

vốn là hắn tiếp nhận vị trí của Thượng Quan thống lĩnh, hôm nay lại bị Mai

thống lĩnh thay thế, nữ tỳ đoán, Lý Mộ kia, đã thất sủng rồi...”

“Thất sủng?”

Trên mặt hoàng thái phi dần dần lộ ra nụ cười lạnh, châm chọc nói: “Hắn

cũng có hôm nay, bởi vì hắn, ai gia mất đi một miễn tử kim bài duy nhất tiên đế

ban thưởng, món nợ này, ai gia còn chưa tính với hắn... , một con chó mất đi

chủ nhân, sẽ có kết cục thế nào?”

Một ma ma bên cạnh nàng nói: “Thái phi nương nương, ngay cả thư viện

cũng đấu không lại Lý Mộ kia, ngài phải cẩn thận...”

Hoàng thái phi giật giật khóe miệng, nói: “Hắn ở Thần Đô đắc tội nhiều

người như vậy, nhiều thế lực như vậy, người muốn hắn chết, đếm cũng không

đếm xuể, ai gia không cần tự mình động thủ, chỉ cần mang tin tức hắn thất sủng

truyền ra, tự nhiên có người thay ai gia ra tay...”

...

Lý Mộ sau khi rời cung, cũng chưa về nhà, mà là đi vào một khách sạn.

Hắn xách một vò rượu, gõ vang cửa phòng một chỗ lầu hai của khách sạn.

Trong tay Lý Tứ đang cầm một quyển sách, đang đong đưa đầu, mở cửa nhìn

thấy Lý Mộ, nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Mấy ngày nay, Lý Tứ phải chuẩn bị khoa cử, luôn ở khách sạn bế quan khổ

học, Lý Mộ và hắn chưa gặp được mấy lần.

Lý Mộ đặt vò rượu kia lên bàn, nói: “Có vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi.”

Lý Tứ xua tay, ánh mắt nhìn chằm chằm quyển sách kia, nói: “Ngươi đợi

trước một chút, chờ ta học thuộc một đoạn này rồi nói.”

Lý Mộ đoạt lấy quyển sách trên tay hắn, nói: “Ngươi không cần học thuộc

nữa, đoạn này không thi.”

Lý Tứ liếc hắn, nói: “Ngươi làm sao biết không thi, đề mục khoa cử là ngươi

ra à?”

Đề mục khoa cử tuy không phải Lý Mộ ra, nhưng quan viên ra đề mục, lại

phải căn cứ bản đề cương Lý Mộ định ra để ra đề mục, Lý Mộ trả sách lại cho

Lý Tứ, nói: “Tùy ngươi tin hay không.”

Lý Tứ nhìn nhìn Lý Mộ, quyết đoán ném quyển sách kia xuống, nói: “Nhớ

trước mấy ngày nói cho ta biết đề thi là cái gì.”

Lý Mộ nói: “Đề thi không có, ta có thể giúp ngươi vạch ra trọng điểm, cuối

cùng vẫn phải dựa vào chính ngươi.”

“Đủ rồi đủ rồi.” Lý Tứ ngồi xuống, mở vò rượu, đều tự rót một chén rượu

cho hắn cùng Lý Mộ, nói: “Nói đi, vấn đề gì.”

Lý Mộ chậm rãi nói: “Ta có người bạn, hắn gần đây gặp một ít quấy nhiễu.”

Lý Tứ nhìn hắn, hỏi: “Người bạn này của ngươi, ta quen không?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Người bạn ta quen ở Thần Đô, ngươi không biết.”

Hắn tiếp tục nói: “Người bạn này của ta, hắn có một người bạn khác phái,

đoạn thời trước, người bạn khác phái này đối với hắn đặc biệt tốt, thường

thường sẽ tặng hắn quà quý trọng, còn có thể mời hắn ăn cơm, hai người cùng

nhau tâm tình lý tưởng cuộc đời, nhưng vài ngày gần đây, người bạn khác phái

kia, đối với bạn của ta bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, thậm chí ngay cả gặp cũng

không muốn gặp hắn, đây là vì sao?”

Lý Tứ hỏi: “Ngươi đắc tội nàng?”

“Không phải ta, là người bạn kia của ta.”

“Người bạn kia của ngươi đắc tội nàng?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không có, không chỉ chưa đắc tội, còn đối với nàng

rất tốt, không biết nữ tử kia vì sao sẽ bỗng nhiên biến thành như vậy.”

Lý Tứ nhấp ngụm rượu, sau đó sờ sờ cằm, nói: “Ba khả năng, thứ nhất, ngươi

là mục tiêu của nàng, nhưng chỉ là một trong các mục tiêu, nàng lạnh nhạt đối

với ngươi, là vì nàng có đối tượng nhiệt tình khác...”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nữ hoàng không phải loại người bắt cá hai tay này.

Lý Tứ nhìn hắn, tiếp tục nói: “Loại khả năng thứ hai, là nàng đã phiền chán

ngươi, thuần túy không muốn mang sự nhiệt tình lãng phí ở trên người ngươi

nữa.”

Lý Mộ sửa đúng: “Là người bạn kia của ta.”

Lý Tứ nói: “Xin lỗi, là người bạn kia của ngươi.”

Lý Mộ cùng nữ hoàng là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải quan hệ yêu

đương, khẳng định chưa nói tới phiền chán. Hắn nhìn Lý Tứ, hỏi: “Khả năng

thứ ba thì sao?”

Lý Tứ chưa trực tiếp trả lời, mà là hỏi: “Ngươi bây giờ đánh thắng được Liễu

cô nương không?”

“Cái đó và vấn đề này có quan hệ sao?”

“Ta chỉ hỏi một chút.”

Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Đánh không lại.”

Cái này không phải vấn đề đánh thắng được không, mà là vấn đề có thể đánh

trả hay không, cho dù Lý Mộ bây giờ đã Siêu Thoát, cũng không có khả năng là

đối thủ của Liễu Hàm Yên.
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 442: Nữ hoàng bất lực (1)



Lý Tứ dùng ánh mắt không tên nhìn hắn, nói: “Loại khả năng thứ ba, chúc

mừng ngươi, không đúng, chúc mừng người bạn kia của ngươi, nữ tử kia thích

hắn, nàng lúc nóng lúc lạnh, như gần như xa, đều là lộ số giữa nam nữ, chỉ có

như vậy, trong lòng người bạn kia của ngươi mới có cảm giác khẩn trương. Nếu

ta đoán không sai, sau lạnh nhạt ngắn ngủi, nàng sẽ một lần nữa nhiệt tình hẳn

lên đối với người bạn kia của ngươi...”

Một lần này, Lý Mộ cũng không tán thành phân tích của Lý Tứ.

Giữa hắn cùng nữ hoàng, tuy không giống quân thần, nhưng cũng không phải

người yêu.

Cũng chính bởi vì vậy, đối với nữ hoàng bỗng nhiên lạnh nhạt, hắn mới nghĩ

mãi mà không hiểu.

Lòng của nữ nhân như kim đáy biển, cũng chỉ có Tiểu Bạch cô nương đáng

yêu đơn thuần, tâm tư tất cả đều viết ở trên mặt như vậy, mới không cần để hắn

đoán đi đoán lại.

Mấy ngày kế tiếp, lời đồn thứ nhất, bắt đầu lưu truyền ở trong triều thần.

Ngự sử trong điện Lý Mộ, thất sủng rồi.

Hắn đầu tiên là mất đi thân phận cận thần truyền đạt ý chỉ của nữ hoàng, mà

sau đó cầu kiến bệ hạ, lại bị từ chối, trong vài ngày sau đó, Lý Mộ thậm chí

ngay cả chầu sớm cũng không lên, mà bệ hạ đối với điều này, cũng chưa có bất

cứ điều tỏ vẻ gì cả, tất cả tất cả đều nói rõ, Lý Mộ thất sủng rồi.

Hắn không có thân phận, không có bối cảnh, chỗ dựa duy nhất, chẳng qua là

ân sủng của bệ hạ, mất đi ân sủng của bệ hạ, tùy tùy tiện tiện một vị quan viên

trên triều đình, có thể khiến hắn chết hơn trăm lần ngàn lần.

Lý phủ.

Trương Xuân sau khi tan triều, liền vội vàng chạy tới, Lý Mộ đang ở phòng

bếp nấu cơm, hỏi: “Lão Trương, ngươi tới vừa lúc, đi gọi Lý Tứ, chúng ta cùng

nhau uống vài chén...”

“Còn uống cái rắm à!” Trương Xuân bước nhanh đi lên, hỏi: “Ngươi cùng bệ

hạ làm sao vậy?”

Lý Mộ nói: “Không như thế nào cả...”

Trương Xuân cuống quýt nói: “Còn nói không có gì, trong triều đều đang

truyền, ngươi đã thất sủng, ngươi không vội một chút nào sao?”

Lý Mộ không sao cả nói: “Ta thất sủng hay không, là do bệ hạ quyết định, ta

sốt ruột có ích gì?”

Trương Xuân vội nói: “Ngươi không sốt ruột ta sốt ruột, làm người từng trải,

ta khuyên ngươi một câu, giữa nam nữ, đầu giường cãi nhau cuối giường giảng

hòa... Phi, giữa nam nữ, nếu là có gì hiểu lầm, nói ra là được, tuyệt đối đừng

nghẹn không nói, nghẹn càng lâu, vấn đề càng lớn...”

Điều kiện tiên quyết làm sáng tỏ hiểu lầm là, Lý Mộ biết hiểu lầm là cái gì.

Hắn rõ ràng cái gì cũng chưa làm, lại bị đối đãi như thế, mặc cho ai trong

lòng đều sẽ nghẹn một cơn tức.

Trương Xuân tận tình khuyên bảo: “Chuyện này hậu quả rất nghiêm trọng,

ngươi nghĩ xem, ngươi ở Thần Đô đắc tội nhiều người như vậy, một khi mất đi

bệ hạ che chở, có bao nhiêu người sẽ nhịn không được động thủ đối với

ngươi...”

Hắn vừa dứt lời, ngoài cửa Lý phủ bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Lý Mộ đi tới cửa, nhìn thấy hai bộ khoái Hình bộ đứng ở bên ngoài.

Một bộ khoái nhìn Lý Mộ, có chút thấp thỏm nói: “Lý đại nhân, có vụ án liên

lụy đến ngài, xin ngài phối hợp chúng ta phá án, theo chúng ta đến Hình bộ một

chuyến.”

Trương Xuân mặt lộ vẻ kinh hãi, hỏi: “Nhanh như vậy đã có người động thủ

sao?”

Tin tức Lý Mộ thất sủng vừa mới truyền ra không lâu, Hình bộ đã có động

tác, xem ra có một số người hận đối với hắn, quả nhiên là đến mức thêm một

khắc cũng không muốn nhịn.

Vì tránh cho Tiểu Bạch lo lắng, Lý Mộ nói cho nàng, bảo nàng ngoan ngoãn

ở nhà chờ hắn, xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng ra ngoài, sau đó mang con ốc

biển kia giao cho Tiểu Bạch, nếu là trong nhà có biến, nàng cũng có thể nháy

mắt liên hệ được nữ hoàng.

Làm xong tất cả cái này, hắn lại đi tới cửa, nói với hai gã bộ khoái Hình bộ:

“Đi thôi.”

Trên đường đi Hình bộ, Lý Mộ hỏi tên bộ khoái kia: “Bản quan liên lụy đến

vụ án gì?”

Bộ khoái đó lắc đầu nói: “Cái này tiểu lại không tiện lộ ra, đại nhân đến Hình

bộ thì biết.”

Khi hắn nói chuyện với Lý Mộ, vẫn duy trì cẩn thận. Thánh tâm khó dò, ai

biết Lý Mộ có phải thật sự thất sủng hay không, nhỡ đâu hai ngày nữa hắn lại

được sủng ái, người đắc tội hắn, chẳng phải là sẽ xui to?

“Lý bộ đầu, đây là đi đâu thế?”

“Ồ, đây là đi phía Hình bộ, Lý bộ đầu lại đi Hình bộ gây chuyện sao?”

“Mau mau mau, đi theo Lý bộ đầu, cách lâu như vậy, rốt cuộc lại có náo nhiệt

để xem rồi...”

...

Lý Mộ mỗi lần tới Hình bộ, đều có dân chúng đi theo đông nghịt, chẳng qua

một lần này, không phải hắn mang theo phạm nhân đi Hình bộ, mà là chính hắn

gặp quan tòa.

Hình bộ.

Hình bộ lang trung sốt ruột đi qua đi lại ở trong sân, án này hắn căn bản

không muốn nhận, hắn không dễ dàng gì mới làm tốt quan hệ với Lý Mộ, không

muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nhưng nữ tử kia gõ vang trống kêu oan của Hình bộ, dân chúng đều ở bên

ngoài nhìn, hắn cũng không thể không tiếp.

Một lát sau, hắn đi đến thị lang nha, khom người nhìn Chu Trọng ngồi ở sau

bàn, nói: “Thị lang đại nhân, án này liên lụy đến Lý đại nhân, hạ quan lo lắng

phán sai, nếu không, án này vẫn là do thị lang đại nhân chủ thẩm?”

Chu Trọng đứng lên, nói: “Cũng được.”

Lý Mộ tới Hình bộ, đi vào công đường, nhìn thấy Chu Trọng ngồi ở phía

trên, trên công đường, còn một nữ tử quỳ.

Nữ tử khoảng ngoài hai mươi tuổi, tóc rối bời, sắc mặt kinh sợ, khi nhìn thấy

Lý Mộ, thân thể càng né tránh về phía sau, ánh mắt trở nên cực kỳ kinh hãi.

Nữ tử này, Lý Mộ là lần đầu tiên gặp, nhưng nàng đối với mình, lại như cực

kỳ sợ hãi.

Chu Trọng ở cao hướng xuống nhìn Lý Mộ, hỏi: “Có vụ án, liên lụy đến Lý

ngự sử, bản quan bây giờ hỏi ngươi mấy vấn đề, hy vọng ngươi có thể trả lời

theo sự thật.”

Lý Mộ bình tĩnh nói: “Chu thị lang hỏi đi.”

Chu Trọng nói: “Đêm qua giờ Tý, ngươi ở nơi nào?”

Lý Mộ nói: “Ở nhà nghỉ ngơi.”

Đêm qua, hắn luôn chờ nữ hoàng đi vào giấc mộng, rất khuya mới ngủ.

Chu Trọng hỏi: “Có nhân chứng không?”

Giờ tý Tiểu Bạch đã ở phòng nàng ngủ rồi, Lý Mộ lắc đầu nói: “Không có.”

Chu Trọng nói: “Người quỳ dưới công đường, là một vị nữ tử của Vĩnh Hòa

phường, nàng hôm nay đến Hình bộ báo án, nói là đêm qua giờ Tý, ở trong nhà

bị người ta cưỡng h**p, theo nàng nó, người c**ng b** nàng, chính là Lý ngự

sử ngươi, đối với điều này, ngươi có gì để nói?”

Lý Mộ nhìn nữ tử kia một cái, nói: “Bản quan đêm qua luôn ở trong nhà, vẫn

chưa ra ngoài, càng không có khả năng đi Vĩnh Hòa phường xâm phạm nàng, vị

cô nương này vì sao phải vu cáo bản quan?”

Chu Trọng nhìn Lý Mộ, nói: “Lý đại nhân nếu là không thẹn với lương tâm,

có thể để bản quan nhiếp hồn điều tra chút hay không?”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 443: Nữ hoàng bất lực (2)



Sưu hồn khác với nhiếp hồn, dưới sưu hồn, ký ức người ta sẽ bị tùy ý lật

xem, không có bất cứ bí mật nào, nhiếp hồn chỉ là nhằm vào chuyện đặc biệt

hỏi, quan phủ khi tra án dùng là nhiều nhất.

Nhiếp hồn đối với Lý Mộ là vô dụng, Thanh Tâm Quyết có thể luôn bảo trì

bản tâm yên tĩnh, đừng nói là Chu Trọng, cho dù là nữ hoàng, cũng không có

khả năng thông qua nhiếp hồn, để thám thính bí mật trong lòng Lý Mộ.

Hắn trực tiếp nói với Chu Trọng: “Chu thị lang nhiếp hồn, vô dụng đối với

bản quan, không cần hao phí pháp lực nữa. Hơn nữa, ở dưới tình huống không

có chứng cớ, tiến hành sưu hồn đối với bị cáo, cũng không hợp luật pháp, người

cáo trạng, phải lấy ra chứng cớ, mà không phải để bị cáo chứng minh mình vô

tội.”

Chu Trọng suy tư một lát, gật gật đầu, lại nhìn về phía nữ tử kia, hỏi: “Hứa

thị, ngươi nói Lý ngự sử đêm qua xâm phạm ngươi, có chứng cớ hay không?”

Hứa thị ngẩng đầu, nói: “Tiểu nữ tử tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, chính

là chứng cớ.”

Chu Trọng nhìn nàng, nói: “Lý đại nhân là mệnh quan triều đình, ngươi đã

muốn cáo trạng hắn, có nguyện tiếp nhận bản quan sưu hồn hay không, nếu là

ngươi có nửa câu nói dối, bản quan sẽ nghiêm trị không tha...”

Hứa thị không có bất cứ sự do dự nào, nói: “Dân nữ nguyện ý.”

Chu Trọng đi xuống, đặt bàn tay ở đỉnh đầu của nàng, ánh mắt nữ tử kia dần

dần trở nên hoảng hốt.

Một lát sau, Chu Trọng vung tay, trên công đường, trước mắt mọi người xuất

hiện một vài hình ảnh.

Những hình ảnh này tuy là trạng thái tĩnh, nhưng mang mỗi một bức xâu

chuỗi lại, lại không khó nhìn ra, đêm qua giờ Tý, đã xảy ra cái gì.

Hình ảnh đó cực kỳ rõ ràng, hiển nhiên là một nam tử đồ đen che mặt, xâm

nhập trong nhà nữ tử này, thực thi xâm phạm đối với nàng, nữ tử này ở thời

khắc mấu chốt, xé miếng vải đen trên mặt người áo đen, dưới miếng vải đen

kia, thế mà chính là mặt Lý Mộ!

Chu Trọng nhìn Lý Mộ, hỏi: “Lý ngự sử, ngươi còn có cái gì để nói?”

Lý Mộ cũng không giải thích cái gì, chỉ là nói: “Bản quan tin tưởng, Hình bộ

sẽ trả bản quan một sự trong sạch.”

Chu Trọng nói: “Án này, tuy còn chưa thể định luận, nhưng Lý đại nhân

ngươi có hiềm nghi trọng đại, chỉ sợ không thể để ngươi dễ dàng rời khỏi Hình

bộ. Người đâu, tạm thời bắt giữ Lý Mộ, đợi sau khi bản quan điều tra rõ án này,

lại thẩm tra xử lí...”

Hai bộ khoái đi lên phía trước, nói: “Lý đại nhân, mời.”

Trên công đường, trên mặt Hình bộ lang trung lộ ra vẻ mặt khó có thể tin,

nói: “Điều đó không có khả năng, ta từng thấy cô nương kia bên người Lý bộ

đầu, bộ dạng so với nữ tử này xinh đẹp hơn ngàn lần vạn lần, Lý bộ đầu sao có

khả năng bỏ gần cầu xa...”

Một bộ khoái nói: “Cái này cũng không nhất định, hoa nhà nào có thơm bằng

hoa dại, có một số người, nói không chừng là sở thích như vậy...”

Hình bộ lang trung nhìn bóng lưng Lý Mộ lạnh nhạt rời đi, trên mặt lộ ra nét

suy nghĩ, mặc dù là trọng thần trong triều, gặp phải loại vụ án này, cũng rất ít

bình tĩnh như vậy, gã hầu như có thể xác định, Lý Mộ lạnh nhạt như thế, nhất

định là có mục đích gì.

Chu Trọng đi ra khỏi công đường, đang muốn trở lại nha phòng, phía sau

bỗng nhiên truyền đến một tiếng rống.

“Đứng lại!”

Trương Xuân tức giận chỉ vào Chu Trọng, nói: “Ngươi cứ như vậy qua loa

bắt một vị mệnh quan triều đình, ký ức một nữ tử phàm nhân, có thể nói lên cái

gì?”

Chu Trọng thản nhiên hỏi: “Người xâm phạm nữ tử kia, bộ dạng giống Lý

ngự sử như đúc, cái này còn không thể nói lên cái gì sao?”

“Cái này có thể nói lên cái gì?” Trương Xuân hừ lạnh nói: “Nếu là bản quan

biến thành ngươi bộ dáng Chu thị lang, đi làm gian làm ác, chẳng lẽ tội danh

cũng phải trách ở trên đầu của ngươi?”

Chu Trọng hỏi: “Ý tứ của Trương đại nhân chẳng lẽ là, có một cường giả

cảnh giới thứ sáu, hóa thành bộ dáng Lý ngự sử, đi xâm phạm nữ tử, giá họa

cho hắn? Trương đại nhân nếu là có tu vi cảnh giới thứ sáu, hơn nữa có tâm giá

họa, Tông Chính tự coi đây là lý do bắt bản quan hạ ngục, ở trước khi chân

tướng rõ ràng, bản quan cũng không thể nói gì hơn.”

Trương Xuân nói: “Phép biến hóa, chưa chắc cần thần thông của cảnh giới

thứ sáu, Biến Hóa Phù, Giả Hình Đan, cũng có thể khiến thân thể biến hóa, dịch

dung đổi mặt.”

Chu Trọng hỏi: “Sẽ có người dùng phù lục thiên giai cùng đan dược thiên

giai, để giá họa Lý ngự sử sao?”

Trương Xuân lạnh lùng nói: “Lý đại nhân một lòng vì dân, mang quyền quý

quan viên Thần Đô đắc tội sạch sẽ, người Thần Đô muốn hại hắn vô số kể, khả

năng này rất lớn...”

Chu Trọng gật gật đầu, nói: “Không bài trừ có khả năng này, nhưng chân

tướng rốt cuộc như thế nào, còn cần sau khi Hình bộ điều tra mới biết được...”

Trương Xuân phất tay áo rời khỏi, lúc này, ở ngoài Hình bộ, dân chúng vây

xem còn đang nghị luận.

“Lý bộ đầu đi vào lâu như vậy, sao còn chưa đi ra?”

“Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...”

“Ài, có người đi ra rồi...”

...

Một bộ khoái Hình bộ từ bên trong đi ra, hướng mọi người phất phất tay, nói:

“Đều vây ở nơi này làm gì, giải tán, giải tán...”

Có dân chúng tiến lên hỏi: “Bên trong đã xảy ra chuyện gì, Lý bộ đầu sao còn

chưa đi ra?”

“Lý bộ đầu?” Bộ khoái đó khinh thường cười, nói: “Nói thật cho các ngươi

biết, Lý bộ đầu lần này, sợ là không ra được nữa...”

“Cái gì?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Lý bộ đầu vì sao không ra được?”

“Ngươi nói cho rõ ràng, bằng không chúng ta hôm nay sẽ không đi!”

Mắt thấy tình cảm quần chúng càng lúc càng phẫn nộ, lo lắng sự tình ầm ĩ

lên, đại nhân sẽ trách hắn, bộ khoái đó vội vàng nói: “Lý bộ đầu của các ngươi,

liên lụy đến một vụ án cưỡng h**p nữ tử, đã bị áp giải vào đại lao Hình bộ, đừng

vây ở đây nữa, giải tán giải tán...”

Hắn vừa mới dứt lời, dân chúng vây xem ngẩn ra một chút, liền bộc phát ra

một trận rối loạn lớn hơn nữa.

“Đánh rắm chó con mẹ ngươi!”

“Thế mà vũ nhục Lý bộ đầu!”

“Lý bộ đầu không phải là người như thế, nhất định là Hình bộ các ngươi

muốn vu hãm Lý bộ đầu!”

“Cẩu quan, Lý bộ đầu người tốt như vậy, các ngươi cũng phải vu oan vu

hãm!”

“Mọi người theo ta cùng nhau hô, thả người, thả người!”

“Thả người!”

“Thả Lý bộ đầu!”

...

Trong Hình bộ, nghe được tiếng la đinh tai nhức óc bên ngoài, Hình bộ lang

trung ôm đầu thở dài: “Nếu là một ngày nào, dân chúng Thần Đô cũng có thể

đối với bản quan như vậy, bản quan làm quan nhiều năm như vậy, coi như đáng

giá...”

Một lão lại của Hình bộ thở dài: “Người sau lưng kia, tính kế được lắm, vốn

việc này còn không ai biết, xôn xao như vậy, rất nhanh cả Thần Đô đều biết, đến

lúc đó, nhất định sẽ có một bộ phận số người tin tưởng, mua danh ba vạn bán

danh ba đồng, đây là muốn giết người, tru tâm trước...”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 444: Nữ hoàng bất lực (3)



Bắc Uyển, trong căn nhà kín cổng cao tường nơi nào đó, có căn phòng truyền

đến tiếng đối thoại liên tục, thanh âm ở lúc truyền tới ngoài cửa, tựa như bị cái

gì ngăn cản hấp thu, hoàn toàn trừ khử.

“Nữ tử kia không có gì vấn đề sao?”

“Cô ta không có vấn đề, ta bảo người ta lấy Giả Hình Đan, hóa thành bộ dáng

Lý Mộ, ở trong mắt nữ tử kia, cưỡng h**p cô ta chính là Lý Mộ, cho dù là Hình

bộ sưu hồn đối với cô ta, nhìn thấy, cũng là Lý Mộ.”

“Nếu là Hình bộ sưu hồn đối với Lý Mộ thì sao?”

“Hắn là tu hành giả, có thể gian lận đối với ký ức, Hình bộ cho dù sưu hồn

hắn, đạt được kết quả, cũng không đủ để làm căn cứ, mà nữ tử kia là phàm

nhân, ký ức của nàng, càng thêm đáng tin...”

“Nhưng vẫn sẽ có sơ hở...”

“Cái này không quan trọng, có sơ hở hay không, quyết định bởi Lý Mộ còn

đắc sủng không, nếu là bệ hạ không che chở hắn nữa, tùy tiện một cái lý do,

cũng có thể dồn hắn vào chỗ chết...”

Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, trong phòng truyền đến một tiếng nghiến răng

nghiến lợi: “Hắn nhất định phải chết!”

...

Ở ngoài Hình bộ.

Dân chúng hò hét một lát, thấy Hình bộ từ đầu tới cuối không đáp lại, dần

dần, cũng đều im lặng.

Khi Lý bộ đầu làm việc vì dân chúng, có thể nói là không sợ hãi gì, vô luận

đối phương là quan viên hay quyền quý, thậm chí là thư viện cao cao tại

thượng, hắn đều có thể trả dân chúng một cái công đạo.

Nhưng khi hắn hãm thân Hình bộ, dân chúng muốn lấy lại công đạo cho hắn,

mới phát hiện, trừ đứng ở cửa Hình bộ, vô lực hò hét vài tiếng, bọn họ cái gì

đều không làm được.

“Lý bộ đầu không có khả năng là người như vậy!”

“Nhất định là có người đang vu oan hãm hại hắn, hắn vì dân chúng, đắc tội

quá nhiều người, những người này sao có khả năng chứa chấp được hắn?”

“Ta nghe nói, Lý bộ đầu ở chỗ bệ hạ thất sủng, có lẽ những người đó chính là

vì vậy, mới động thủ với Lý bộ đầu.”

“Nhưng Lý bộ đầu vì sao sẽ thất sủng, hắn luôn làm việc cho dân chúng, làm

việc cho bệ hạ...”

...

Vẻ mặt trên mặt dân chúng, từ bất đắc dĩ biến thành lo lắng, lúc này, trong

đám người, bỗng nhiên có một người nói: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, có lẽ,

Lý Mộ kia trước kia đều là giả vờ, đây mới là bản tính của hắn, bằng không

Hình bộ sao có khả năng bắt hắn?”

Người nọ vừa dứt lời, đã bị người ta túm áo, cứng rắn từ trong đám người

túm ra.

Một hán tử cường tráng xách hắn lên, tức giận nhìn hắn, lớn tiếng nói:

“Ngươi là ai, dám nói Lý bộ đầu như vậy?”

“Thời điểm Lý bộ đầu đánh lũ ác ôn đàng đ**m kia, huỷ bỏ luật lấy bạc chuộc

tội vì dân chúng, ngươi ở nơi nào?”

“Thời điểm Lý bộ đầu sét đánh trẻ hư Chu Xử, làm chủ cho cả nhà người

đáng thương kia, ngươi ở nơi nào?”

“Thời điểm Lý bộ đầu đấu ba đại thư viện, kêu oan cho vô số nữ tử bị hại của

Thần Đô, ngươi lại ở nơi nào?”

“Bây giờ Lý bộ đầu bị người ta hãm hại, ngươi lại nhảy ra ngoài, ngươi nói,

ngươi có phải người hãm hại Lý bộ đầu mời đến lừa gạt hay không, ngươi phỉ

báng Lý bộ đầu, có dụng ý gì...”

...

Người nọ không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, oán giận tức giận trong

lòng dân chúng chung quanh, rốt cuộc đã tìm được cửa phát tiết.

Ba tháng qua, Lý Mộ đã dùng hành động thực tế chứng minh, hắn là một

người như thế nào.

Toàn bộ Thần Đô, không có bất luận kẻ nào có tư cách dị nghị hắn.

Tuy thân ở Đại Chu Thần Đô, nhưng bọn họ vẫn luôn bị bóng tối bao phủ.

Thẳng đến khi Lý Mộ xuất hiện, mới mang đến một tia sáng cho dân chúng.

Lý Mộ ở trong lòng dân chúng Thần Đô, hào quang vạn trượng, so với hắn

càng chói mắt hơn, chỉ có mặt trời trên trời.

Giờ phút này hắn bị người ta vu hãm, còn có người bỏ đá xuống giếng, nhân

cơ hội châm ngòi, hoàn toàn chọc giận mọi người vốn đã phẫn nộ, trong nháy

mắt, mọi người ngươi một quyền, ta một cước, người vừa rồi phỉ báng Lý Mộ,

lập tức bị chôn vùi trong quyền cước khắp nơi.

Nếu không phải bộ khoái Hình bộ thấy tình thế không đúng, đi ra ngăn trở,

chỉ sợ chuyện Lý Mộ còn chưa chấm dứt, trước cửa Hình bộ, đã phải có thêm

một thảm án.

Bởi vì mọi người vừa rồi ở trước cửa Hình bộ đại náo, vụ án này vốn chỉ giới

hạn trong Hình bộ, rất nhanh đã truyền ra ngoài.

Mấy tháng qua, chuyện có liên quan với Lý Mộ, mỗi một lần đều ở nơi đầu

sóng ngọn gió của Thần Đô, vụ án có liên quan hắn, tốc độ truyền bá, tự nhiên

cực nhanh.

Dân chúng Thần Đô nghe nói, trong lòng tất nhiên là lo lắng, nhưng bọn họ

lại không làm được gì, chỉ có thể yên lặng ở cửa Hình bộ du hành, mượn việc

này để biểu đạt mình kháng nghị.

Mà Nam Uyển Bắc Uyển, trong một số nhà cao cửa rộng nào đó, lại là có rất

nhiều thanh âm hoàn toàn khác với dân chúng.

“Ha ha, họ Lý, ngươi cũng có hôm nay?”

“Lúc ức h**p cháu nội lão phu, ngươi hẳn là sẽ không ngờ được, mình cũng

sẽ có hôm nay nhỉ?”

“Trước kia là có bệ hạ che chở ngươi, lần này không còn bệ hạ, bản quan

ngược lại muốn xem, ngươi sẽ chết như thế nào?”

“Bản quan còn chưa kịp ra tay, đã bị người khác đoạt trước, không biết là

người nào hận hắn như vậy, chẳng lẽ là Chu gia?”

...

Quan viên quyền quý Thần Đô, mặc kệ là đảng mới đảng cũ, ở ba tháng qua,

kết thù kết oán với Lý Mộ không ở số ít, nghe nói tin tức Lý Mộ vào tù, mọi

người đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Bọn họ thậm chí đã không thể thỏa mãn, chỉ từ trong miệng người khác nghe

được việc thê thảm của Lý Mộ, có không ít người tự mình tới Hình bộ, muốn

tận mắt thấy, cái này không thể nghi ngờ sẽ làm bọn họ càng thêm cao hứng.

Đối mặt quan viên cùng với quyền quý muốn thăm hỏi Lý Mộ, Hình bộ lang

trung lại bị làm khó.

Thăm tù tất nhiên là có thể, nhưng Hình bộ có quy định, thăm tù không phải

người nào cũng có thể thăm, đối với thân phận người thăm tù, cùng với thời

gian thăm tù, đều có quy định.

Không phải người thân, bạn bè nghi phạm, trên nguyên tắc là không thể thăm

tù, nhưng những người này giờ phút này đến Hình bộ, mỗi một vị, không phải

quan viên, chính là quyền quý, hắn cũng không thể tất cả đều đắc tội.

Hắn đi đến thị lang nha, xin chỉ thị từ Chu Trọng: “Thị lang đại nhân, những

người bên ngoài đều muốn thăm tù, cần từ chối bọn họ hay không?”

“Không cần.” Chu Trọng xua tay, nói: “Bọn họ muốn thăm, thì để bọn họ

thăm đi, nhưng mỗi lần thăm tù, nhiều nhất hai người, thời gian không thể vượt

qua nửa khắc đồng hồ.”

Thị lang đại nhân đã mở miệng, Hình bộ lang trung cũng không nói gì nữa,

gật gật đầu, nói: “Hạ quan lập tức đi an bài.”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 445: Nữ hoàng bất lực (4)



Đại lao Hình bộ.

Trong một phòng giam sạch sẽ.

Lý Mộ đứng ở giữa phòng giam. Hắn là lần đầu tiên đến đại lao Hình bộ, so

với huyện nha cùng quận nha, thiên lao Hình bộ càng thêm sạch sẽ, gọn gàng,

trong phòng giam cũng không có mùi lạ, Chu Trọng hiếm thấy an bài cho hắn

một phòng giam vị trí tốt, trong đó sạch sẽ không dính một hạt bụi, Lý Mộ vốn

muốn tự mình dùng pháp thuật quét tước một phen, về sau phát hiện không cần.

Hắn không mang gông xiềng, không bị hạn chế pháp lực, nếu thực muốn rời

khỏi, phòng giam Hình bộ không thể vây khốn hắn.

Nhưng hắn cũng không vội rời khỏi, hắn muốn biết, sốt ruột là ai sốt ruột

không dằn nổi như vậy, nỡ dùng phù lục cùng đan dược thiên giai, chỉ vì hãm

hại hắn.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có hai người xuất hiện ở ngoài phòng

giam.

Một người trong đó, là Lý Mộ từng gặp, Hộ bộ viên ngoại lang Ngụy Đằng,

một người khác Lý Mộ không biết. Người nọ đứng ở ngoài cửa phòng giam,

chủ động tự giới thiệu: “Lý đại nhân có lẽ không biết bản quan, bản quan tự giới

thiệu một phen, bản quan Lễ bộ lang trung Chu Kỳ, Chu Thông là con bản

quan.”

Lý Mộ đã phát hiện, người này bộ dạng có chút tương tự với Chu Thông, liếc

hai người một cái, hỏi: “Các ngươi tới làm gì?”

Chu Kỳ nói: “Nghe thấy Lý đại nhân vào tù, bản quan muốn tới thăm chút.”

Ngụy Đằng cũng theo sát sau mở miệng, nói: “Lý đại nhân là rường cột quốc

gia, sủng thần của bệ hạ, sao có thể làm ra loại chuyện vô sỉ này, nếu là có cái gì

cần hỗ trợ, cứ mở miệng, bản quan nhất định sẽ không giúp ngươi, ha ha ha...”

Ngụy Đằng nhìn Lý Mộ trong phòng giam, cười rất vui vẻ.

Oán hận của hắn đối với Lý Mộ, còn ở trên Chu Kỳ.

Bởi vì Lý Mộ, hắn mất đi cháu trai, đệ đệ duy nhất của hắn mất đi con trai, từ

đó về sau không gượng dậy nổi, đoạn tuyệt lui tới với hắn, mà con hắn Ngụy

Bằng, cũng bởi vì chuyện đó, gặp đả kích trước nay chưa từng có.

Từ sau khi Ngụy Bân bị xử quyết, Ngụy Bằng liền không còn bước ra khỏi

cửa Ngụy phủ, cả ngày ôm một quyển《 Đại Chu luật 》thật dày, đi đường đọc,

ăn cơm đọc, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng đọc, mặc dù là ngủ, cũng sẽ gối đầu lên

nó.

Con trai khác thường, Ngụy Đằng nhìn thấy hết, đau trong lòng, mang tất cả

cái này đều quy tội ở trên người Lý Mộ.

Ngụy Đằng cùng Chu Kỳ cười rất vui vẻ, Lý Mộ thản nhiên nhìn bọn họ một

cái, nói: “Cút.”

Sắc mặt Ngụy Đằng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cũng không nhìn xem đây

là nơi nào, không xem xem tình cảnh bản thân ngươi, ngươi bây giờ, có tư cách

gì kiêu ngạo đối với chúng ta?”

Chu Kỳ cười lạnh nói: “Bản quan ngược lại muốn xem, ngươi còn có thể kiêu

ngạo tới khi nào!”

Lúc này, một ngục tốt đi vào, nói với hai người: “Hai vị đại nhân, giờ thăm tù

đã hết.”

Hai người lần nữa dùng ánh mắt trào phúng nhìn Lý Mộ một cái, xoay người

rời khỏi.

Lý Mộ nhìn theo hai người rời khỏi, lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Không

phải...”

Người ở sau lưng hãm hại hắn, không phải bọn họ.

Rất nhanh, liền lại có một người từ bên ngoài đi vào.

Đây là một lão giả, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt đan xen, vừa mới đi vào

phòng giam, liền nhìn Lý Mộ, nói: “Lý đại nhân, ngươi nhận ra lão phu

không?”

Lý Mộ liếc nhìn lão, hỏi: “Ngươi vị nào?”

Lão giả hừ lạnh một tiếng, nói: “Lão phu Thái Thường tự thừa, hai tháng

trước, ngươi đánh đứa cháu nội lão phu ba lần, đánh gãy năm cái xương sườn

của nó, ngươi thế mà không biết lão phu là ai?”

Lý Mộ nói: “Thái Thường tự thừa già hồ đồ sao, ta đánh cháu ngươi, cũng

không phải ngươi, ta vì sao phải nhận ra ngươi?”

Thái Thường tự thừa đưa tay chỉ vào hắn, run giọng nói: “Ngươi ngươi

ngươi, ngươi quá cuồng vọng rồi...”

Lý Mộ lạnh lùng nói: “Bản quan cuồng vọng như vậy, cũng không phải một

ngày hai ngày, ngươi là ngày đầu tiên biết sao?”

Thái Thường tự thừa vốn là đến trào phúng Lý Mộ, không ngờ, Lý Mộ chưa

trào phúng được, ngược lại chọc tức chính lão. Lão chỉ vào Lý Mộ, chòm râu

run run, cả giận nói: “Ngươi ngươi ngươi, lão phu chờ xem, ngươi vài ngày nữa

còn có thể cuồng như vậy hay không!”

Nói xong câu này, lão liền tức giận phẩy tay áo bỏ đi.

Lý Mộ nhìn bóng lưng Thái Thường tự thừa rời khỏi, lắc đầu nói: “Cũng

không phải...”

Lễ bộ lang trung, Hộ bộ viên ngoại lang, Thái Thường tự thừa, tuy là đến

châm chọc khiêu khích đối với hắn sớm nhất, nhưng rất hiển nhiên, bọn họ đều

không phải độc thủ phía sau màn thúc đẩy việc này.

Đứng ở trong phòng giam, Lý Mộ từ từ thở dài.

Bình thường hắn sẽ không để ý, chỉ có loại thời điểm này, hắn mới có thể

khắc sâu nhất cảm nhận được, kẻ thù của hắn ở Thần Đô, thế mà lại nhiều như

vậy, nhiều đến mức ngay cả ai là độc thủ phía sau màn, hắn cũng không hoài

nghi được...

Ở cửa lại có thanh âm truyền đến, ánh mắt Lý Mộ cũng theo đó nhìn qua.

Những kẻ thù này của hắn ở Thần Đô, trái lại cũng thực tế, tựa như là sợ tới

muộn, Lý Mộ ra tù mất, thế mà một người tiếp một người, đến Hình bộ tổ chức

thành đoàn thể ngắm cảnh.

Một lần này hai người đến, đều là nữ tử, hơn nữa tuổi không nhỏ, một người

dáng người thoạt nhìn rất có phong vận, là thiếu phụ khoảng ba mươi tuổi, một

người khác, tuổi lớn hơn nữa, ngay cả phong vận cũng không còn.

Hai người vẫn chưa tới gần, chỉ là xa xa nhìn Lý Mộ một cái, liền không nói

một lời xoay người rời khỏi.

Phụ nhân bên cạnh thiếu phụ kia, trong ánh mắt nhìn về phía Lý Mộ mang

theo thù hận thấu xương, Lý Mộ từ trên thân thể của nàng, cảm nhận được oán

khí nồng đậm, cùng với cảm xúc chán ghét.

Nàng chán ghét đối với Lý Mộ, so với ba vị vừa rồi cộng lại còn nhiều hơn.

Ánh mắt Lý Mộ lóe lên, có điều phát hiện, nhìn về phía tên ngục tốt kia, nói:

“Ngươi, lại đây!”

Ngục tốt ở cửa nhanh chóng chạy tới, thấp thỏm hỏi: “Ngươi, ngươi muốn

làm gì?”

Lý Mộ nhìn hắn một cái, hỏi: “Hai nữ nhân vừa rồi vào là ai?”

Ngục tốt đó lắc lắc đầu, nói: “Ta không biết.”

“Đi hỏi.”

“Ngươi cho rằng ngươi...”

Ngục tốt đó có chút khó chịu, sau khi nhìn nhau với Lý Mộ một lần, nhịn

không được run lên một cái, nhanh chóng chạy ra ngoài, một lát sau lại chạy

vào, nói: “Hỏi rồi, là Chu gia tứ phu nhân, cùng thê tử Lễ bộ thị lang, thê tử Lễ

bộ thị lang, là con gái của Chu gia tứ phu nhân...”

“Chu Xử...”

Lý Mộ nhẹ nhàng phun ra một cái tên, phán đoán trong lòng được chứng thật.

Người Thần Đô hận hắn có rất nhiều, nhưng muốn nói hận hắn thấu xương,

Chu Đình cùng thê tử của hắn, tuyệt đối tính hai suất, con trai duy nhất của bọn

họ chết vào tay Lý Mộ, Lý Mộ vẫn luôn đề phòng Chu Đình, nhưng Chu Đình

sau khi từ nhậm, liền luôn ở Chu gia, đóng cửa không ra, Lý Mộ cho rằng hắn

đang bày ra âm mưu lớn hơn nữa, không ngờ, nhịn không được động thủ trước,

là thê tử của hắn.

Đã tìm được người phía sau màn, hắn cũng không cần thiết ở lại Hình bộ

nữa.

Hế
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 446: Nữ hoàng bất lực (5)



Hắn lại nhìn về phía ngục tốt kia, nói: “Đi gọi Chu Trọng lại đây.”

Ngục tốt lần này không dám tranh luận, lon ton chạy ra, không bao lâu, Chu

Trọng liền chậm rãi đi vào đại lao.

Hắn nhìn Lý Mộ, hỏi: “Lý ngự sử còn có cái gì muốn nói sao?”

Lý Mộ thản nhiên nói: “Chuyện nữ tử kia, không quan hệ với bản quan, là có

người vu hãm.”

Chu Trọng lắc lắc đầu, nói: “Lý đại nhân lời nói của một phía, không thể làm

chứng cớ.”

Lý Mộ hỏi: “Người cưỡng h**p nữ tử kia, có từng thành công hay không?”

Chu Trọng nói: “Nữ tử Hứa thị đó, đã ở đêm qua, bị người ta đoạt mất trinh

tiết.”

Lý Mộ nhìn hắn, nói: “Một khi đã như vậy, án này liền không có khả năng là

bản quan làm.”

Chu Trọng hỏi: “Vì sao?”

Trên mặt Lý Mộ hiện ra một tia mất tự nhiên, nói: “Bởi vì bản quan

¥≈...”

Chu Trọng tiến lên một bước, ghé tai, nói: “Bản quan chưa nghe rõ, còn xin

Lý đại nhân lặp lại lần nữa.”

Trên trán Lý Mộ hiện ra một tia màu đen, nghiến răng nói: “Bởi vì bản quan

vẫn còn nguyên dương!”

Vẻ mặt Chu Trọng rõ ràng ngẩn ra một phen, không chỉ có hắn, ngay cả ngục

tốt kia cũng ngây ngẩn cả người.

Hai người đều hoàn toàn không ngờ, Lý Mộ thế mà có thể sử dụng lý do như

vậy để rửa sạch hiềm nghi, nhưng cẩn thận ngẫm lại, tựa như bất cứ lời chứng

nào, cũng không thuyết phục bằng một câu này.

Đây vốn là một vụ án đặc thù, nữ tử kia bị người ta cưỡng h**p, trinh tiết bị

đoạt, vậy phạm nhân tự nhiên cùng nàng đã tiến hành một phen chuyện không

thể miêu tả, cũng chính là nói, phạm nhân vụ án này, nhất định là một người

từng trải, không có khả năng là một tên gà non.

Nguyên dương của nam tử, sẽ ở lần đầu tiên cùng nữ tử hợp hai làm một mất

đi, nếu là Lý Mộ vẫn còn nguyên dương, tự nhiên không có khả năng là phạm

nhân cưỡng h**p nữ tử kia.

Sau khi Chu Trọng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Làm phiền Lý

đại nhân vươn tay phải.”

Lý Mộ không kiên nhẫn vươn tay, Chu Trọng hiển nhiên không có thần thông

giống Tiểu Bạch, một ánh mắt đã nhìn thấu hắn còn là thân thể trong sạch hay

không.

Chu Trọng đưa tay đặt lên trên cổ tay Lý Mộ, một lát sau liền thu hồi, lập tức

dặn dò ngục tốt phía sau: “Mở cửa!”

Ngục tốt đó vội vàng lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng giam. Lý Mộ từ trong

phòng giam đi ra, nhìn Chu Trọng một cái, nói: “Hình bộ, bản quan nhớ rồi

đấy...”

Chu Trọng lắc đầu nói: “Cái này không thể trách Hình bộ, nếu là lúc ấy ở trên

công đường, Lý đại nhân có thể sớm một chút lấy ra chứng cớ này, lại nào sẽ bị

tạm giam...”

Chu Trọng nói là nói lời thừa, trên công đường nhiều người như vậy, trước

mặt những người đó, dùng phương thức này tự chứng minh trong sạch, gã

không cần thể diện, Lý Mộ vẫn cần.

Đây là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác, là Lý Mộ muốn dụ rắn khỏi

hang, dẫn ra độc thủ phía sau màn thật sự của vụ án này.

Chu Trọng đi đến cửa đại lao, hướng hắn vươn tay, nói: “Lý đại nhân, mời...”

Cùng lúc Lý Mộ và Chu Trọng ra khỏi đại lao, Lý phủ.

Tiểu Bạch ở trong sân cuống quýt xoay vòng vòng, nàng tuy chưa ra khỏi

nhà, nhưng cũng nghe được chuyện người bên ngoài nghị luận, ân công có nguy

hiểm, nhưng nàng lại không thể giúp được bất cứ điều gì...

Nàng cuối cùng nghiến chặt răng, từ trong lòng lấy ra một con ốc biển, sau

khi dùng pháp lực thúc giục, trong thanh âm mang theo tiếng nức nở nói: “Chu

tỷ tỷ, van cầu ngươi cứu ân công đi...”

Cung Trường Nhạc.

Chu Vũ khoanh chân ngồi ở trên giường gấm, khiến mình lâm vào trạng thái

kỳ ảo, mượn nó tránh né tâm ma, bỗng nhiên mở mắt.

Nàng nhẹ nhàng phất tay, trước mặt liền xuất hiện một hình ảnh.

Chính là hình ảnh Lý Mộ bị nhốt ở đại lao Hình bộ.

Nàng khẽ biến sắc, thân hình chợt lóe, xuất hiện ở ngoài cung Trường Nhạc,

hỏi: “Lý Mộ đã xảy ra chuyện gì?”

Mai đại nhân cũng là vừa mới nhận được tin tức, đang do dự nên báo cho nữ

hoàng biết hay không, nghe vậy lập tức nói: “Bệ hạ, Lý Mộ bị người ta mưu hại,

bị nhốt vào đại lao Hình bộ.”

Nàng cuối cùng nhịn không được nghi hoặc trong lòng mấy ngày qua, hỏi:

“Bệ hạ, Lý Mộ có từng làm chuyện gì, khiến bệ hạ mất hứng hay không?”

Chu Vũ nghi hoặc nói: “Vì sao hỏi như vậy?”

Mai đại nhân bất đắc dĩ nói: “Xin thứ cho Mai vệ lắm miệng, bệ hạ mấy ngày

nay, đối với hắn quá mức lạnh nhạt, dẫn tới trong triều đều đang đồn, bệ hạ bất

mãn với hắn, Lý Mộ đã thất sủng, mà hắn ở Thần Đô sở dĩ có thể tường an vô

sự, là vì có bệ hạ ở phía sau hắn, hắn không thể không có bệ hạ, một khi bệ hạ

từ bỏ hắn, các thế lực của Thần Đô, liền đều sẽ động thủ đối với hắn, hắn sẽ rất

khó sống yên ở Thần Đô...”

Chu Vũ không thể nói cho Mai vệ, nàng trốn tránh Lý Mộ, là vì cần khắc chế

tâm ma.

Mà nàng cũng quả thực không ngờ, hành động này của nàng, sẽ tạo thành hậu

quả nghiêm trọng như vậy.

Mai đại nhân tiếp tục nói: “Lý Mộ không thể không có bệ hạ, bệ hạ làm như

vậy, sẽ làm hắn thất vọng đau khổ, lấy tính tình hắn, bệ hạ có thể sẽ vĩnh viễn

mất đi hắn...”

Không chỉ có Lý Mộ không thể không có nàng, nàng cũng không thể không

có Lý Mộ, ở triều đình lạnh như băng này, chỉ có Lý Mộ, có thể mang đến cho

nàng một chút nhiệt độ.

Chu Vũ đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, nói: “Ngươi lập tức đi

Hình bộ dẫn hắn đi ra... Thôi, trẫm tự mình đi đi!”

Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt biến thành bộ dáng Mai đại nhân, sau đó biến

mất vào hư không tại chỗ.

Hình bộ.

Lý Mộ đi ra khỏi đại lao, phát hiện bên ngoài vây quanh một đám người.

Đám người Lễ bộ lang trung, Hộ bộ viên ngoại lang, Thái Thường tự thừa

còn chưa đi, nhìn thấy Chu Trọng cùng Lý Mộ đi ra, không khỏi kinh hãi.

“Hắn sao lại đi ra rồi!”

“Hình bộ vì sao sẽ thả hắn ra?”

“Nơi này còn có vương pháp hay không?”

...

Chu Trọng đi đến trước mặt mấy người, nói: “Vụ án này không quan hệ với

Lý đại nhân, là Hình bộ bắt lầm hắn.”

Thái Thường tự thừa phẫn nộ nói: “Nữ tử kia đã chỉ ra và xác nhận hắn,

ngươi cũng sưu hồn đối với nữ tử kia rồi, án này rõ ràng chính là Lý Mộ làm,

ngươi thế mà bao che hắn như thế...”

Chu Trọng thản nhiên nói: “Hình bộ phá án, chỉ nói chứng cớ, Lý đại nhân có

chứng cớ chứng minh, án này không quan hệ với hắn.”

Lễ bộ lang trung không tin nói: “Chứng cớ gì?”

Chu Trọng nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Lý đại nhân vẫn là thân thể nguyên

dương.”

Câu này vừa ra, ở đây tràn ngập yên tĩnh.

Không có lý do nào so với cái này càng thêm sung túc, có thể khiến hắn rửa

sạch hiềm nghi vụ án này.

Bởi vì phạm nhân vụ án cưỡng h**p, không có khả năng ở sau khi cưỡng h**p

xong, vẫn là gà con.

Chỉ sợ cho dù là độc thủ phía sau màn, ngàn tính vạn tính, cũng chưa tính

đến, Lý Mộ lại là gà non.
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 447: Nữ hoàng bất lực (6)



Bọn họ cũng không nghĩ ra, Lý Mộ bộ dạng tuấn tú như vậy, muốn nữ nhân

nào mà không có, hắn sao lại là gà con chứ?

Huống chi, nữ tử bên người hắn xinh đẹp như vậy, hắn cũng có thể nhịn

được, hắn rốt cuộc có phải nam nhân hay không!

Nhìn thấy ánh mắt cùng sắc mặt của mọi người, Lý Mộ hận không thể mang

miệng Chu Trọng khâu lại.

Nhưng hắn lại không phải đối thủ của Chu Trọng.

Ánh mắt hắn lần lượt đảo qua ở trên mặt Lễ bộ lang trung, Hộ bộ viên ngoại

lang, Thái Thường tự thừa, nói: “Các ngươi, được lắm...”

Ba người chỉ cảm thấy từ xương cụt toát ra một cảm giác mát lạnh, xộc thẳng

lên đầu.

Mọi người đều không ngờ, Lý Mộ sẽ nhanh như vậy thoát vây.

Lấy tâm tính hắn ngày xưa, chỉ sợ ba người về sau, không có ngày lành nữa.

Nhìn bóng lưng Lý Mộ rời khỏi, Lễ bộ lang trung sắc mặt tái nhợt nói: “Làm

sao bây giờ?”

Hộ bộ viên ngoại lang hừ lạnh một tiếng, nói: “Sợ cái gì, Lý Mộ bây giờ, đã

không phải Lý Mộ trước kia, không còn bệ hạ, hắn tính là cái thá gì?”

Thái Thường tự thừa cũng yên tâm, phụ họa: “Đúng, thoát được một lần, hắn

có thể thoát được lần thứ hai, lần thứ ba sao. Thần Đô người muốn hắn chết vô

số kể, hắn không nhảy nhót được bao lâu nữa...”

Ba người tự mình an ủi như thế, trái tim treo lên mới rốt cuộc thả xuống.

Chu Trọng nhìn bọn họ một cái, hỏi: “Ba vị khẳng định như vậy, Lý Mộ thật

sự thất sủng?”

Trái tim ba người vừa buông xuống, lập tức lại treo lên, Lễ bộ lang trung hỏi:

“Chu đại nhân, ngài câu này có ý tứ gì?”

Chu Trọng lắc lắc đầu, nói: “Lòng vua khó dò, chuyện lúc được sủng ái, lúc

thất thế, rồi lại được sủng ái, trong lịch sử xảy ra còn ít sao, các ngươi, vẫn là

quá vội vàng rồi...”

Khi Lý Mộ đi ra khỏi Hình bộ, bất ngờ nhìn thấy Mai đại nhân đi vào.

Mai đại nhân nhìn thấy Lý Mộ, tỏ ra có chút bất ngờ, hỏi: “Ngươi sao đi ra

rồi?”

Lý Mộ nói: “Vốn không phải ta làm, giải thích rõ là được.”

Mai đại nhân hỏi: “Ngươi giải thích như thế nào?”

Lý Mộ phất phất tay, nói: “Cái này không quan trọng.”

Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, nói: “Thời gian bữa trưa sắp đến rồi, Mai

tỷ tỷ muốn theo ta cùng nhau về nhà, ăn một bữa cơm rồi lại về cung hay

không?”

Mai đại nhân nghĩ nghĩ, nói: “Bệ hạ cũng còn chưa dùng bữa đâu, ta về cung

hỏi bệ hạ trước đi...”

Lý Mộ thản nhiên nói: “Vẫn là đừng gọi bệ hạ, đồ ăn trong nhà không đủ, chỉ

đủ ba người ăn.”

Mai đại nhân nói: “Vậy ta và ngươi đi chợ rau mua một ít đi...”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Thôi, bỗng nhiên không muốn làm cơm nữa, trở về

cùng Tiểu Bạch tùy tiện ăn chút bánh bao dưa muối cho xong bữa, tạm biệt Mai

tỷ tỷ...”

“Mai đại nhân” nhìn bóng người Lý Mộ biến mất ở trong tầm mắt, đứng ngẩn

ra ở tại chỗ, vẻ mặt trên mặt có chút mờ mịt, cũng có chút bất lực.

Một lát sau, nàng thu hồi tầm mắt, chậm rãi hướng cửa cung đi đến.

Cung Trường Nhạc.

Chu Vũ nhìn Mai đại nhân, hỏi: “Trẫm thật sự sai rồi sao?”

Mai đại nhân môi giật giật, lại không biết nên nói cái gì, bệ hạ lúc nhỏ tuổi,

một lòng tu hành, rất ít tiếp xúc với người khác, bị Chu gia coi là quân cờ, sau

khi đăng cơ, cao cao tại thượng, bên người liền càng không có ai có thể nói

chuyện.

Tuổi của nàng tuy không nhỏ, nhưng từng trải lại không nhiều, không hiểu ở

chung với người khác như thế nào.

Hầu như tất cả mọi người bên cạnh nàng, đều đối với nàng rất cung kính, chỉ

có thuận theo, không dám phản kháng, nhưng, Lý Mộ lại là ngoại lệ không

thuộc về “hầu như” kia.

Nàng không thể nói nữ hoàng sai rồi, chỉ có thể nói: “Hy vọng bệ hạ đừng

trách Lý Mộ, hắn trung thành và tận tâm đối với bệ hạ, một bầu nhiệt huyết, gặp

loại chuyện này, trong lòng khó tránh khỏi sẽ mất mát khó chịu, cái này ngược

lại nói rõ, hắn đối với bệ hạ là thật sự trung thành...”

Chu Vũ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy là trẫm sai rồi.”

Ban đêm.

Lý Mộ nằm ở trên giường, nỗi lòng khó yên.

Bị người ta mưu hại hạ ngục, hắn cũng không để ở trong lòng, bởi vì những

người đó là kẻ địch của hắn, đây là chuyện kẻ địch của hắn nên làm.

Mà hắn trung thành và tận tâm đối với nữ hoàng, vì nàng dọn sạch tất cả

chướng ngại, còn quan tâm cuộc sống của nàng, vì nàng giải ưu buồn, mời nàng

tới nhà ăn cơm, làm đều là món ăn nàng thích, nhưng một bầu nhiệt huyết của

hắn, đổi lấy cũng là lạnh lùng cùng xa cách.

Hắn cảm thấy không đáng giá cho chính mình.

Nhân gian không đáng.

Hắn thậm chí đang cân nhắc, nên mang Tiểu Bạch về Bắc quận cho xong hay

không, cùng lắm thì không cần niệm lực dân chúng Thần Đô, cũng không muốn

tiếp tục ở lại nơi đau lòng này.

Nghĩ chút, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một trận ủ rũ.

Hắn không chịu khống chế tiến vào trong mơ, ở trong mơ thấy được một

bóng người quen thuộc.

Lý Mộ bây giờ không muốn nhìn thấy nàng, mặc niệm Thanh Tâm Quyết, từ

trong mơ tỉnh lại.

Ủ rũ làn nữa ập tới, hắn cũng lại một lần nữa đi vào giấc mộng.

Hắn mặc niệm Thanh Tâm Quyết, lại một lần nữa từ trong mơ tỉnh lại.

Đi vào giấc mộng, tỉnh lại.

Đi vào giấc mộng, tỉnh lại.

...

Sau khi như thế mười mấy lần, Lý Mộ không cảm nhận được ủ rũ nữa, trước

giường hắn, lại đã có thêm một bóng người.

Chu Vũ cúi đầu nhìn hắn, nói: “Trẫm sai rồi.”

Lý Mộ lập tức ngẩn ra ở trên giường.

“Trẫm” cùng “Sai rồi” hai từ này, có thể nối liền lại, vốn đã là một chuyện

không thể tưởng tượng.

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn từ trên giường bò dậy, theo bản năng hỏi:

“Ngươi sai nơi nào?”

Lý Mộ vừa mở miệng, liền cảm thấy hỏi như vậy có chút không thích hợp.

Nàng dù sao cũng là nữ hoàng, vua của một nước, không thể coi nữ hoàng

như Liễu Hàm Yên để đối đãi.

Nhưng hắn nghĩ lại một chút, nữ hoàng làm sao vậy, nữ hoàng làm sai là điều

theo lý thường sao, mình nguyện trung thành với nàng, cũng không phải bởi vì

nàng là nữ hoàng, cũng không phải bởi vì nàng bộ dạng xinh đẹp, chỉ là bởi vì

nàng được mình tán thành, nếu một lần này nàng không biết sai ở nơi nào, lần

sau rất có khả năng còn có thể tái phạm, nàng có thể luôn lạnh đối với hắn, cũng

có thể luôn nóng đối với hắn, nhưng không thể luôn chợt nóng chợt lạnh đối với

hắn.

Lý Mộ chỉ là làm việc cho nàng, không phải yêu nhau với nàng, cái này tính

là gì?

Chu Vũ đứng ở trước giường, nghĩ nghĩ, nói: “Là trẫm chưa cân nhắc chu

đáo, cho một số người trong triều cơ hội có thể thừa dịp, mang đến phiền toái

lớn như vậy cho ngươi.”

Nàng chưa làm rõ trọng điểm sự tình, Lý Mộ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Thần

không sợ phiền toái, cũng không sợ bất cứ kẻ địch nào, chỉ cần có bệ hạ ở phía

sau thần, cho dù kẻ địch của thần là toàn bộ triều đình, toàn bộ thế giới lại sao

nào. Điều thần sợ là, thần vì bệ hạ, vì Đại Chu, cả thế gian đều là địch, mà khi

thần quay đầu, lại phát hiện phía sau không có một bóng người.”

Trong bóng đêm, ánh mắt Chu Vũ có chút hoảng hốt.
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 448: Tiêu tan hiềm khích trước đó



Nàng chưa từng nghĩ tới, sẽ có người vì nàng, là địch với toàn bộ thế giới,

nhưng nàng sau khi nghĩ liền ý thức được, mấy tháng qua, Lý Mộ thật sự là làm

như vậy.

Nhưng nàng lại đã làm cái gì?

Nàng từ bỏ hắn, để hắn một mình đối mặt vô số kẻ địch, mà hắn sở dĩ có

nhiều kẻ địch như vậy, không phải vì chính hắn, là vì Đại Chu, bởi vì nàng.

Lý Mộ nhìn Chu Vũ trầm mặc, hỏi: “Thần muốn hỏi bệ hạ, thần có phải làm

chuyện gì khiến bệ hạ mất hứng hay không, nếu là thần đắc tội bệ hạ, xin bệ hạ

chỉ rõ, cho dù là bệ hạ bảo thần chết, cũng xin cho thần chết được rõ ràng, đừng

để thần mơ hồ.”

“Không, không có.”

Chu Vũ không thể ở trước mặt Lý Mộ nói ra tình hình thực tế, chỉ có thể nói:

“Là, là trẫm gặp tâm ma, mấy ngày nay luôn trấn áp tâm ma, không rảnh để ý

thứ khác, bởi vậy, bởi vậy mới xa cách ngươi.”

Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau đó mặt lộ vẻ chấn động. Nữ hoàng bệ hạ là

cường giả Siêu Thoát cảnh giới thứ bảy, loại tu hành giả cấp bậc này, gặp tâm

ma cực kỳ đáng sợ, một khi tâm ma sinh ra, tu vi trì trệ không tiến, đã là nhất

kết quả tốt.

Nghiêm trọng một chút nữa, tu vi tụt lùi, bị tâm ma ảnh hưởng thần trí, hoặc

là thân tử đạo tiêu, đều có khả năng.

Sau đó hắn lại nhẹ nhàng thở ra, thì ra chỉ là nữ hoàng đang trấn áp tâm ma,

hắn còn tưởng hắn thất sủng rồi cơ.

Một hồi hiểu lầm, một hồi hiểu lầm.

“Chuyện lớn bao nhiêu đâu chứ.” Hắn ngẩng đầu nhìn về phía nữ hoàng, nói:

“Bệ hạ niệm theo ta, tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh, vạn biến do

định, thần di khí tĩnh, trần cấu bất triêm, tục tương bất nhiễm.”

Tâm ma sở dĩ sẽ sinh ra, xét đến cùng, là vì tâm rối loạn.

Tác dụng của Thanh Tâm Quyết, chính là tĩnh tâm, không chỉ có tâm ma,

nhiếp hồn thuật, ảo thuật, mị hoặc, thần thông đi vào giấc mộng, thần thông có

thể thông qua ảnh hưởng tâm thần con người để thi thuật, ở trước mặt Thanh

Tâm Quyết, đều là rác rưởi.

Tuy đây không phải phương pháp căn bản khắc chế tâm ma, nhưng dùng để

trốn tránh tâm ma lại rất hữu hiệu.

“Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh?”

Chu Vũ không rõ nguyên do, nhưng vẫn theo Lý Mộ, ở trong lòng mặc niệm

vài câu.

Sau đó trên mặt của nàng liền lộ ra sự bất ngờ.

Từ sau khi đến nơi đây, nàng đã luôn luôn khắc chế rung động trong lòng, áp

chế tâm ma rục rịch, lấy thực lực cảnh giới thứ bảy của nàng, muốn triệt để áp

chế tâm ma còn có chút miễn cưỡng, nhưng nàng niệm vài câu khẩu quyết, rung

động trong lòng liền bình ổn lại.

Đây hiển nhiên là một pháp quyết có thể nhanh chóng tĩnh tâm, pháp quyết

tĩnh tâm, phật đạo hai tông đều có không ít, hoàng thất cũng có rất nhiều bí

pháp, mấy ngày qua, Chu Vũ lần lượt thử, đều chưa từng tạo ra tác dụng quá

lớn.

Duy chỉ có vài câu pháp quyết này Lý Mộ dạy nàng, dựng sào thấy bóng,

lòng của nàng lập tức yên tĩnh, cũng không cảm thụ được tâm ma rung động

nữa.

Lý Mộ nhìn về phía Chu Vũ, hỏi: “Bệ hạ cảm giác tốt hơn nhiều chưa?”

Chu Vũ gật gật đầu, nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Lý Mộ giải thích: “Thanh Tâm Quyết có thể ở dưới bất cứ tình huống nào

bình phục tâm cảnh, nhưng dùng nó áp chế tâm ma, cũng vẫn là phương pháp

trị phần ngọn không trị phần gốc, bệ hạ muốn hoàn toàn giải quyết tâm ma, vẫn

phải xuất phát từ nguồn cội.”

Chu Vũ có chút mất tự nhiên nói: “Trẫm biết.”

Xuất phát từ nguồn cội, đó là cần xuất phát từ Lý Mộ, nhưng nàng nên như

thế nào?

Nàng trần mặc một lát, một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Từ giờ trở đi,

trẫm sẽ luôn đứng ở phía sau của ngươi, gặp được bất cứ chuyện gì, ngươi cứ

buông tay đi làm, tất cả có trẫm.”

Có câu này rồi, Lý Mộ liền yên tâm hơn nhiều, lại không khỏi vì hắn hiểu

lầm nữ hoàng mà hối hận tự trách.

Thiếu chút nữa đã oan uổng nàng.

Lúc này, Chu Vũ lại hỏi: “Ngươi biết là ai ở sau lưng hãm hại ngươi chưa?”

Lý Mộ nói: “Có người biến thành bộ dáng của ta, làm bẩn nữ tử kia, giá họa

cho ta, nếu không phải cường giả Động Huyền, chính là có người dùng Biến

Hóa Phù cùng Giả Hình Đan.”

Giả hình thần thông, có thể khiến thân thể biến hóa, hoặc nam hoặc nữ, hoặc

lớn hoặc nhỏ, hoặc thần cầm dị thú, là chỉ có Động Huyền, hơn nữa cường giả

Động Huyền đạo hạnh cực sâu mới có thể thi triển.

Đây không phải ảo thuật đơn giản, mà là biến hóa từ trong tới ngoài, trên bản

chất, là đại thần thông vượt quá người thường lý giải.

Động Huyền thần thông, rất khó khắc họa phù lục cùng luyện chế đan dược,

bởi vậy cũng dị thường quý hiếm, đứng hàng thiên giai.

Phù lục cùng đan dược thiên giai, bởi vì tài liệu quý giá, khắc họa cùng luyện

chế rất khó, đại bộ phận tu hành giả, đều sẽ lựa chọn công kích hoặc phòng ngự

các loại hình thực dụng, loại phù lục hoặc đan dược không có uy lực lớn, chỉ là

công dụng đặc thù này, thì càng thêm hiếm thấy.

Nữ hoàng khẽ lắc đầu, nói: “Không có khả năng là Động Huyền, Thần Đô

Động Huyền cường giả không nhiều, nếu là bọn họ ra tay, trẫm sẽ có cảm ứng,

hẳn là có người dùng phù lục hoặc đan dược giả hình, ngươi có người hoài nghi

hay không?”

Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta hoài nghi là mẫu thân Chu Xử sai sử, chuyện

Chu Xử lần trước, bà ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, ta hôm nay ở thiên lao

Hình bộ gặp bà ta.”

“Tứ thúc mẫu…”

Nữ hoàng than nhẹ một tiếng, nói: “Bà ấy là người thân của trẫm, trẫm không

thể tính ra việc này có liên quan với bà ấy hay không.”

Lão Vương từng nói, không ai có thể tính hết thiên cơ, thuật bói toán đo

lường có rất nhiều hạn chế, người quan hệ càng thân mật với mình, kết quả tính

càng không chuẩn, rất nhiều thời điểm, suy tính ra kết quả, chỉ là một dấu hiệu,

hoặc là cảm giác nào đó, căn bản không thể coi là thật.

Vợ của Chu Đình, tuy không có quan hệ huyết thống với nữ hoàng, nhưng có

thân duyên. Lý Mộ nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Ở trong thiên lao Hình bộ, đi chung

với bà ấy, còn có vợ của Lễ bộ thị lang.”

Nữ hoàng bấm ngón tay tính toán, sắc mặt dần dần lạnh xuống, trầm giọng

nói: “Quả nhiên là hắn.”

Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ

làm chủ cho ngươi.”

Buổi tối một ngày này, Lý Mộ ngủ thật sự ngon.

Hắn không ôm oán khí với nữ hoàng nữa, lời nữ hoàng về sau nói, ngược lại

khiến hắn hoàn toàn an tâm.

Hắn thậm chí ở trong mộng mơ thấy nữ hoàng.

Không phải nữ hoàng đi vào giấc mộng, mà là Lý Mộ chủ động mơ thấy, nếu

là giờ phút này nữ hoàng lấy thuật đi vào giấc mộng xâm nhập mộng cảnh của

Lý Mộ, có thể nhìn thấy trong mộng còn có một ‘nàng’ nữa.

Lý Mộ vốn đang rất hưởng thụ giấc mơ này, ở trong mơ, hắn cùng nữ hoàng

nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, nàng ở sau lưng chống lưng cho Lý Mộ,

Lý Mộ ở phía trước vượt mọi chông gai vì nàng, dọn sạch tất cả chướng ngại

trên triều đình, thu phục yêu quốc, bình định quỷ vực, trấn áp tứ hải long tộc, uy

phục tứ di, nhất thống các quốc gia ở Tổ Châu, lại mở rộng lãnh thổ cho Đại

Chu, chinh phục mười châu ba đảo, hoàn thành nhất thống thiên hạ, làm mười

châu bình an, vạn quốc đến triều.
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 449: Đối đãi khác biệt (1)



Sau đó nữ hoàng phong hắn làm hoàng hậu, lúc bách quan vào triều, hắn

thường hầu bên cạnh nữ hoàng, sau khi bãi triều, hắn vẻ mặt thẹn thùng rúc vào

trong lòng của nàng.

“Không!”

Lý Mộ đột nhiên từ trong mơ bừng tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh,

nhớ tới giấc mơ vừa rồi, vẻ mặt kinh hãi.

Giấc mơ vừa rồi quả thực đáng sợ, ở trong mơ, hắn không chỉ có muốn làm

trâu làm ngựa cho nữ hoàng, thế mà còn muốn ngủ với nàng. Nam nhân bình

thường, ai muốn cưới một hoàng đế?

Nhưng nói đi thì phải nói lại, nàng tuy địa vị cao, thực lực mạnh, nhưng làm

thê tử, cũng không phải không được.

Thời buổi này, lão bà nhà ai có thể làm được không cố tình gây sự, có thể biết

sai liền sửa, còn có thực lực bảo vệ chồng?

Có nhiều tiền, thực lực mạnh mẽ, tuy nói dịu dàng săn sóc có chút không đủ,

nhưng có thể buông tác phong xuống, buông thân phận xuống, chủ động thừa

nhận sai lầm, mà không phải được lý không tha người, vô lý cũng phải cãi ba

phần, loại nữ nhân này, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.

Lý Mộ nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cho mình một cái tát, cả giận nói: “Phi, đàn ông

tồi!”

Liễu Hàm Yên còn ở Bắc quận, hắn thế mà lại sinh ra ý niệm như vậy đối với

nữ hoàng, thật sự là không nên.

Tự mình kiểm điểm một lát, Lý Mộ ở dưới sự hầu hạ của Tiểu Bạch, rời

giường rửa mặt, hai nữ quỷ đã làm xong bữa sáng, Lý Mộ sau khi ăn xong, tới

hoàng cung, chuẩn bị vào triều.

Chỗ cửa cung, chầu sớm còn chưa bắt đầu, quần thần đã ở ngoài điện xếp

hàng chờ.

Trong đội ngũ bách quan, có không ít người đều đang nghị luận việc hôm

qua.

Lý Mộ bị bắt vào Hình bộ, tuy sau đó không biết vì sao lại được thả ra,

nhưng từ đầu tới cuối, bệ hạ đều không nhúng tay.

Điều này nói lên cái gì?

Nói lên Lý Mộ thất sủng, có khả năng rất lớn là thật.

Mấy ngày trước, lúc tin tức Lý Mộ thất sủng lan truyền rộng rãi, trong bọn

họ, có không ít người đều đang quan sát.

Dù sao, thánh tâm khó dò, ai cũng không biết, Lý Mộ thất sủng, là thật hay

giả, nếu tin tức có sai sót, bọn họ dưới cơn xúc động động thủ với Lý Mộ, chọc

giận bệ hạ, chẳng phải là tự tìm đường chết?

Mọi người đều đang đợi, chờ người đầu tiên ra tay thăm dò.

Không ngờ, thực có người thiếu kiên nhẫn như vậy, lúc này mới mấy ngày, đã

sốt ruột không dằn nổi muốn động vào Lý Mộ.

Cái này vừa lúc cho bọn họ cơ hội nghiệm chứng.

Ngày hôm qua Lý Mộ tuy từ Hình bộ đi ra, nhưng tựa như là thông qua

phương thức nào, tự chứng minh trong sạch, mà bệ hạ đối với cảnh ngộ của hắn,

cũng chưa tỏ vẻ gì.

Cái này đã hướng mọi người phóng ra một tín hiệu mãnh liệt.

Nếu là lại có ai thông qua thử chứng minh, bệ hạ đã không để ý Lý Mộ,

không tới một tháng, hắn sẽ bị xoá tên ở Thần Đô, không bao giờ có thể xuất

hiện ở trước mắt mọi người nữa.

Triều đình bình tĩnh lâu như vậy, bỗng nhiên xuất hiện một kẻ làm rối, là

chuyện ai cũng không muốn nhìn thấy.

Có lẽ Lý Mộ làm việc không có tư tâm, nhưng chính bởi vì như thế, hắn mới

tỏ ra chướng mắt.

Nếu là không còn hắn, mặc kệ là đảng mới đảng cũ, hay là quyền quý quan

viên khác, cuộc sống đều sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

“Trước lúc triều hội, không thể nghị luận!”

Khi mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, một tiếng quát từ ngoài đội

ngũ quan viên truyền đến, cắt ngang các quần thần nhỏ giọng nói chuyện với

nhau, mọi người liếc mắt nhìn lại, nhìn thấy Lý Mộ đi ở ngoài đội ngũ, ánh mắt

sắc bén, nhìn quét ở trên thân mọi người.

Lý Mộ là ngự sử hầu trong điện, chức trách chủ yếu là kiểm sát dáng vẻ bách

quan ở lúc vào triều, sửa đúng hành vi trái với lễ nghi của bọn họ, bệ hạ trước

kia là mang hắn coi là cận vệ bên người để dùng, nhưng bây giờ, Lý Mộ đã thất

sủng, thân phận của hắn, chỉ có ngự sử trong điện, trái lại cũng có tư cách ở

trước khi vào triều trách cứ quần thần.

Mọi người không nói chuyện với nhau nữa, lại ở trong lòng cười lạnh, ngày

tháng hắn có thể diễu võ dương oai giống như bây giờ không nhiều nữa.

Lý Mộ đi đến nơi nào đó, ánh mắt nhìn về phía một quan viên.

Ánh mắt của Lễ bộ lang trung Chu Kỳ cũng nhìn về phía Lý Mộ, trong lòng

không hiểu sao có chút chột dạ.

Lý Mộ lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn cái gì?”

Giờ lại không phải trước kia, luật lấy bạc chuộc tội đã bị huỷ bỏ, Chu Kỳ

không tin hắn nhìn Lý Mộ thêm một cái, Lý Mộ còn dám giống như trước,

trước mặt bách quan, giống như đánh con của hắn mà đánh hắn.

Nếu hắn thực dám làm như thế, hắn cách cái chết cũng không xa.

Chu Kỳ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Sao, nhìn ngươi không được sao?”

Lý Mộ nhún vai: “Đương nhiên được.”

Chu Kỳ nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt càng thêm càn rỡ, trong coi thường

mang theo một tia cười nhạo.

Lý Mộ đổi giọng, nói: “Có thể nhìn ta, nhưng ngươi mũ quan chưa đội ngay

ngắn, mất lễ nghi trước vua, theo luật phạt mười roi, phạt nửa tháng lương.

Người đâu, mang Lễ bộ lang trung Chu Kỳ kéo tới một bên, phong ấn tu vi,

phạt mười roi, lấy để răn đe.”

Chu Kỳ biến sắc, lớn tiếng nói: “Nơi nào có luật pháp như vậy!”

Lý Mộ duỗi tay, một quyển 《 Đại Chu luật 》 xuất hiện ở trong tay hắn, hắn

mở ra một tờ, chỉ cho Chu Kỳ xem, nói: “Tự ngươi xem, 《 Đại Chu luật 》

quyển thứ ba mươi lăm điều thứ ba, quan viên trước khi vào triều, cần sửa sang

lại mũ áo, ai mũ áo không chỉnh tề, coi là mất nghi lễ trước quân vương, phạt

nửa tháng lương, đánh mười roi, bản quan có nói sai một câu nào không?”

Chu Kỳ kinh ngạc nhìn một điều này, giấy trắng mực đen, trừ phi Lý Mộ có

gan lớn như trời, dám bóp méo Đại Chu luật, nếu không hắn nói chính là sự

thật.

Bóp méo Đại Chu luật là tội chết, hắn không có khả năng vì đánh gã mười

roi, liền bịa ra cái này.

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Đây chính là quy củ tiên đế định ra, đến bệ hạ nơi

này, các ngươi liền không tuân thủ, có thể thấy trong mắt các ngươi không có bệ

hạ, hôm nay nếu không cho ngươi nhớ lâu, chỉ sợ ngươi về sau lại càng sẽ

không mang bệ hạ để vào mắt.”

Hắn nhìn nhìn hai thị vệ trước điện, nói: “Còn thất thần làm gì, hành hình.”

Hai thị vệ liếc nhau, đều chưa hành động. Bọn họ ở trước điện trực không

lâu, cũng chưa từng nghe nói quy củ này.

Mai đại nhân từ nơi xa đi tới, thản nhiên nhìn hai người một cái, hỏi: “Chưa

nghe thấy lời của Lý đại nhân sao, mất lễ nghi trước điện, ở thời kì tiên đế là tội

nặng, phạt mười trượng đã xem như nhẹ rồi, còn chưa động thủ?”

Thấy Mai thống lĩnh lên tiếng, hai người không dám do dự nữa, đi đến trước

người Chu Kỳ, nói: “Vị đại nhân này, mời.”

Chu Kỳ vẻ mặt cứng ngắc, yết hầu giật giật, gian nan cất bước, theo hai thị vệ

rời khỏi.
 
Back
Top Bottom