Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Chu Tiên Lại

Đại Chu Tiên Lại
Chương 520: Bái sư (1)



Chuông đạo cũng không để ý Phù Đạo Tử, mà là trực tiếp phóng to, ở không

trung thay đổi phương hướng, mang Lý Mộ che kín.

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi cao nhất, mấy đạo khí tức phóng lên cao, mấy

bóng người mang Phù Đạo Tử bao vây lại.

Phù Đạo Tử sắc mặt âm trầm, hỏi: “Huyền Cơ Tử, hôm nay ngươi lại muốn

đối nghịch với bản tôn sao?”

Huyền Cơ Tử nhìn chăm chú vào Phù Đạo Tử, lắc đầu nói: “Thân phận của

hắn đặc thù, hôm nay không thể để sư thúc mang hắn đi.”

Phù Đạo Tử lạnh lùng nói: “Cái gì thân phận đặc thù, các ngươi không phải

là nhìn trúng Thất Khiếu Linh Lung Tâm của hắn, muốn giữ hắn ở lại Phù Lục

phái sao?”

Huyền Cơ Tử nói: “Sư thúc không phải cũng nhìn trúng một điểm này?”

Phù Đạo Tử chưa nói gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào Huyền Cơ Tử

cùng mấy vị thủ tọa, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.

Một lát sau, lão nhìn mọi người, lắc lắc đầu, nói: “Hai mươi năm không gặp,

mấy người các ngươi, cũng đều thành chưởng giáo một phái, thủ tọa một đỉnh

núi...”

Lão có chút tự giễu nói một câu, trên người lộ ra khí chất xế chiều nồng đậm.

Đám người Huyền Chân Tử ánh mắt phức tạp, tiền bối môn phái bọn họ từng

kính ngưỡng vạn phần, như mặt trời giữa trời, hôm nay, cũng tránh không được

đi lên một cái kết cục này.

Phù Đạo Tử một lần nữa nhìn về phía Huyền Cơ Tử, nói: “Tuổi thọ của lão

phu, chỉ có không đến nửa năm, kẻ này để lão phu mang đi, y bát cả đời lão

phu, không thể không có truyền nhân.”

Huyền Cơ Tử không nói gì, một tấm phù lục từ trong tay áo hắn bay ra, bay

về phía Phù Đạo Tử.

Nhìn tấm phù lục này, trên mặt Lý Mộ lộ ra nét u oán, trong ba ngày qua, vì

tấm phù lục này, hắn thiếu chút nữa bị mệt chết...

Phù Đạo Tử nhìn lá bùa này, sắc mặt biến đổi hẳn, giọng kinh hãi nói: “Thiên

Cơ Phù!”

Phù này tên là Thiên Cơ Phù, tác dụng lại là che chắn thiên cơ, tấm thánh giai

Thiên Cơ Phù này, có thể giúp lão che chắn thiên cơ, ít nhất có thể cho tuổi thọ

của lão tự dưng nhiều thêm mười năm!

Huyền Cơ Tử nhìn Phù Đạo Tử, mỉm cười nói: “Vị tiểu hữu này là người của

nữ hoàng bệ hạ Đại Chu, sư thúc nếu muốn thu đồ đệ, cũng phải trưng cầu ý

kiến của hắn, nếu là hắn đồng ý, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn trở, nếu là hắn

không đồng ý, sư thúc mang hắn đi, cũng sẽ mang đến tai hoạ cho ngài.”

Nói xong, gã mới nhìn Lý Mộ, hỏi: “Tiểu hữu nguyện bái Phù Đạo Tử sư

thúc làm sư phụ không?”

Lý Mộ xua tay, nói: “Cái này lát nữa nói sau, trước mang phù bài nợ ta trả

ta.”

Huyền Cơ Tử lật tay, trong lòng bàn tay có thêm một cái ngọc bài, chậm rãi

hướng Lý Mộ bay tới.

Lý Mộ tiếp nhận ngọc bài, ngọc bài vào tay, ấm mềm dị thường, trong ngọc

bài có một đạo phù văn màu vàng lưu động, hắn tuy không nhận biết phù bài

của Phù Lục phái, nhưng nghĩ đến đường đường thủ tọa một phái cũng sẽ không

lừa hắn.

Sau khi nhận lấy phù bài, sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, nói: “Chuyện các

ngươi lợi dụng ta, chỉ sợ quý phái phải cho bản quan, cho nữ hoàng bệ hạ một

câu trả lời chứ?”

Lý Mộ vốn là muốn tấm thánh giai phù lục kia, nhưng vật đó đối với Phù

Đạo Tử có tác dụng lớn, dù sao hắn còn trẻ tuổi, cái gì cũng không có, chỉ là

mệnh dài, coi như lão nhân gia đáng thương, nhưng đám người Huyền Cơ Tử,

Lý Mộ không tính thoải mái bỏ qua.

Huyền Cơ Tử biết Lý Mộ nói là chuyện gì, hỏi: “Lý đại nhân muốn câu trả

lời thế nào?”

Lý Mộ tự xưng bản quan, gã xưng hô đối với Lý Mộ cũng đổi thành Lý đại

nhân, giờ phút này hai người đối thoại, là Phù Lục phái cùng triều đình Đại Chu

đối thoại.

Lý Mộ chờ chính là một câu này của lão, nói: “Năm tấm thiên giai phù lục.”

Huyền Cơ Tử gật gật đầu, nói: “Được.”

Lý Mộ ngẩn ra một phen, sau khi phục hồi tinh thần lại, liền có chút hối hận,

hắn cảm giác mình hình như thiệt rồi.

Hắn ra giá năm tấm thiên giai phù lục, Huyền Cơ Tử thế mà không hề nghĩ

ngợi đáp ứng, sớm biết hắn đã ra giá mười tấm...

Hắn vẫn là chưa tiếp xúc trường hợp lớn, ánh mắt hạn hẹp nha...

Nhưng một lời đã ra, bốn ngựa khó đuổi, Lý Mộ cũng không tiện sửa nữa.

Nếu không mất không chỉ có là mặt mũi của hắn, còn có mặt mũi của nữ

hoàng.

Hắn có thể không cần thể diện, nhưng tôn nghiêm nữ hoàng bất cứ thời điểm

nào cũng phải bảo vệ.

Phù Đạo Tử cầm tấm thánh giai phù lục kia, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Huyền Cơ Tử nhìn hắn, nói: “Cung nghênh sư thúc về núi.”

Đám người Huyền Chân Tử cũng ôm quyền khom người, nói: “Cung nghênh

sư thúc về núi...”

...

Lý Mộ không muốn xen vào chuyện Phù Lục phái bọn họ, mang theo chuông

đạo, bay đến Bạch Vân phong, nhìn thấy Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch vẻ mặt lo

lắng, bên cạnh các nàng, là một bóng người Lý Mộ nhớ nhung đã lâu.

“Công tử!”

“Ân công!”

Lý Mộ bay đến trong sân, xoa đầu hai tiểu nha đầu, nói: “Yên tâm, ta không

sao.”

Sau đó, hắn ôm Liễu Hàm Yên vào trong lòng, nói: “Nàng còn không xuất

quan, ta phải về Thần Đô.”

Liễu Hàm Yên đỏ mặt nói: “Ta tính ngày, nghĩ chàng hẳn là đến rồi, sư phụ

nói ta hai ngày nay tâm không tĩnh, bế quan cũng không có tác dụng gì, liền thả

ta ra...”

Nàng nói xong nhớ tới một chuyện, nắm tay Lý Mộ, hỏi: “Ta nghe Vãn Vãn

cùng Tiểu Bạch nói, chàng tham gia phù đạo thí luyện, chàng trước kia không

phải nói, ngươi không muốn trở thành đệ tử Phù Lục phái sao?”

Lý Mộ ngẩn ra một chớp mắt, sau đó liền ôm chặt nàng lần nữa, nói: “Bởi vì

ta muốn trở thành đồng môn với nàng...”

Tham gia phù đạo thí luyện, vốn chính là chuyện một hòn đá ném ba con

chim.

Đã có thể lấy được phù bài, về sau để Lý Thanh có cơ hội trở về Phù Lục

phái, cũng có thể cùng Liễu Hàm Yên trở thành đồng môn, có được một tầng

quan hệ thân mật hơn, còn có thể nhân cơ hội vào Phù Lục phái, trở thành nằm

vùng của nữ hoàng ở Phù Lục phái, ba người các nàng, vô luận đối với ai cũng

có cái để ăn nói.

Tam toàn kỳ mỹ, một mũi tên hạ ba con chim.

Liễu Hàm Yên cảm động rúc vào trong lòng Lý Mộ, hai người ôn tồn chốc

lát, thừa dịp Liễu Hàm Yên tắm rửa, Lý Mộ tới đỉnh núi cao nhất của Bạch Vân

sơn.

Món nợ của hắn cùng chưởng giáo Phù Lục phái còn chưa tính xong.

Phù Lục phái hắn không vào là không được, nếu không sẽ lộ tẩy ở trước mặt

nữ hoàng cùng Liễu Hàm Yên, hai nữ nhân này, một người có thể khiến hắn

không lên được triều, một người có thể khiến hắn không lên được giường, hắn

ai cũng không thể trêu vào.

Nhưng tấm phù bài đó, hắn ngày sau còn có việc lớn dùng tới, cũng không

thể dùng ở trên người mình.

Cũng may chưởng giáo Phù Lục phái từng nói, hắn vào phái có thể không

cần lệnh bài, hẳn là không phải lời khách sáo.

Nhưng, ở trước khi vào phái, Lý Mộ phải đòi nợ trước.

Đợi hắn trở thành đệ tử Phù Lục phái, cùng bọn họ chính là người một nhà,

món nợ này, liền có chút không quá dễ đòi.
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 521: Bái sư (2)



Bạch Vân sơn, đạo cung đỉnh núi cao nhất.

Chưởng giáo Phù Lục phái Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ, hỏi: “Tiểu hữu tâm

thần bị thương, sao không ở Bạch Vân phong tĩnh dưỡng thêm một chút?”

Trong lòng Lý Mộ thầm mắng một câu thật không biết xấu hổ, tâm thần hắn

vì sao sẽ bị thương, trong lòng bọn họ những người này sẽ biết sao? Nếu không

phải bọn họ lợi dụng hắn, hắn sao có thể tâm thần bị thương?

Lý Mộ nhìn lão, bình tĩnh nói: “Ta tới lấy năm tấm thiên giai phù lục của ta.”

Huyền Cơ Tử nói: “Thiên giai phù lục, tổ đình hàng năm cũng không xuất

hiện được mấy tấm, hơn nữa đều đã ban cho đệ tử hạch tâm, bây giờ trong tay

bổn tọa cũng không có.”

Sắc mặt Lý Mộ trầm xuống, hỏi: “Ngươi gạt ta?”

Huyền Cơ Tử mỉm cười nói: “Đợi tiểu hữu tâm thần khỏi hẳn, bổn tọa có thể

lệnh thủ tọa các đỉnh núi giúp ngươi vẽ ra năm tấm, tài liệu vẽ bùa dùng, do tổ

đình cung cấp.”

Lý Mộ kinh ngạc nhìn Huyền Cơ Tử, không tưởng tượng được, lão bộ dạng

tiên phong đạo cốt, vậy mà cũng có thể cười nói ra lời không biết xấu hổ như

vậy.

Lợi dụng hắn thì thôi, phù lục bồi thường hắn, cũng muốn tự hắn vẽ, đây là

chuyện chưởng giáo một phái có thể làm ra sao?

Lý Mộ hít thật sâu, tạm thời mang cơn giận này nhịn xuống.

Dù sao nương tử hắn còn ở Phù Lục phái, tương lai cũng có việc cầu tới bọn

họ, chỉ cần có tài liệu, tự hắn vẽ cũng không có gì, hôm nay cơn tức này, hắn

sớm hay muộn phải đòi lại ở nơi khác.

Hôm nay lão chơi hắn năm tấm phù lục, ngày mai Lý Mộ liền mang chuông

nhà bọn họ dụ dỗ chạy mất.

Lúc này, Huyền Cơ Tử lại nói: “Dựa theo lệ thường trước kia, phù đạo thí

luyện tuyển nhận đệ tử, chỉ có thể trở thành đệ tử đời thứ tư, tiểu hữu nếu là bái

vào Phù Lục phái, bổn tọa có thể ngoại lệ, cho ngươi bái ở môn hạ một vị thủ

tọa...”

Gã vừa dứt lời, một bóng người đi vào đạo cung, Lý Mộ quay đầu nhìn

thoáng qua, phát hiện người đến là Phù Đạo Tử được đám Huyền Cơ Tử coi là

sư thúc.

Phù Đạo Tử đi đến trước mặt Lý Mộ, đưa một cái ngọc giản cho hắn, nói:

“Ngươi tuy không muốn bái lão phu làm sư phụ, lại để cho lão phu hơn mười

năm tuổi thọ, lão phu mang cảm ngộ phù đạo cuộc đời này tặng cho ngươi, hy

vọng ngươi có thể mang phù đạo của lão phu phát dương quang đại.”

Huyền Cơ Tử nhìn lão giả này, nói: “Trong tổ đình, cũng có không ít đệ tử

thiên tư thông minh, sư thúc nếu là muốn, có thể chọn một người, kế thừa y bát

của ngài.”

Trên mặt Phù Đạo Tử lộ ra nét ngạo nghễ, nói: “Kế thừa y bát lão phu, bọn

hắn còn không xứng!”

Huyền Cơ Tử lắc lắc đầu, nhưng chưa nói cái gì nữa.

Vị sư thúc này tuy trình độ phù đạo siêu phàm nhập thánh, nhưng tính tình

cũng rất cổ quái, nếu không hai mươi năm trước, cũng không có khả năng rời

khỏi Phù Lục phái, chuyện này, gã cũng chỉ có thể cho lão đề nghị, không thể

làm quyết định thay lão.

Lý Mộ đứng ở trong đạo cung, tâm niệm nhanh chóng vận chuyển.

Hắn khẳng định là phải gia nhập Phù Lục phái, nếu không, chỗ nữ hoàng

cùng Liễu Hàm Yên, căn bản không thể ăn nói.

Huyền Cơ Tử vừa rồi nói, hắn có thể chọn một thủ tọa bái sư, như vậy, hắn

liền thành đệ tử đời thứ ba giống với Liễu Hàm Yên.

Mà chưởng giáo cùng thủ tọa các đỉnh núi, đều là đệ tử đời thứ hai.

Lý Mộ đã sớm nhìn bọn họ khó chịu, không muốn sau khi vào phái, còn thấp

hơn so với bọn họ một nửa.

Nếu bái vào môn hạ Phù Đạo Tử, thân phận của hắn, chính là đệ tử đời thứ

hai, cùng một bối phận với chưởng giáo, thủ tọa các đỉnh núi, cũng để kế hoạch

chấp chưởng Phù Lục phái của hắn có thể trực tiếp tiến vào nửa giai đoạn sau.

Địa vị có, thiếu chỉ là tu vi.

Chờ hắn tu vi lên rồi, thánh giai phù lục tùy tiện vẽ, mang Phù Lục phái phát

dương quang đại, đến lúc đó, Huyền Cơ Tử còn có mặt mũi nào chiếm lấy vị trí

chưởng giáo?

Nghĩ đến đây, Lý Mộ bỗng nhiên nhìn về phía Phù Đạo Tử, nói: “Vãn bối

nguyện ý bái tiền bối làm sư phụ.”

Huyền Cơ Tử vẻ mặt kinh ngạc, Phù Đạo Tử sau khi ngẩn ra một phen, liền

ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Lý Mộ hướng lão ôm quyền khom người, lặp lại nói: “Vãn bối nguyện ý bái

tiền bối làm sư phụ.”

Phù Đạo Tử cầm lấy tay hắn, kích động nói: “Tốt, tốt, tốt, không thể ngờ

được lão phu trước khi đại nạn, còn có thể thu một vị đệ tử Thất Khiếu Linh

Lung Tâm. Ngươi yên tâm, ở trước khi lão phu chết, nhất định mang cảm ngộ

phù đạo của lão phu cả đời này, tất cả đều truyền thụ cho ngươi...”

Lý Mộ không biết cái gì là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nhưng Phù Đạo Tử

đã nhận định trước, giải thích thay hắn, hắn ngay cả lý do cũng không cần bịa

nữa...

Hắn vốn đối với bái một người xa lạ làm sư phụ còn có chút kháng cự, nhưng

giờ phút này nhìn một vị lão nhân gần đất xa trời, kích động tới mức mắt chứa

lệ nóng, râu bạc trắng run run, không biết vì sao, một tia kháng cự kia, rất nhanh

tiêu tan vào vô hình.

Lý Mộ cười nói: “Chờ con tâm thần khôi phục, sẽ giúp sư phụ vẽ thêm mấy

tấm Thiên Cơ Phù.”

Phù Đạo Tử mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Thiên Cơ Phù chỉ có thể che chắn

thiên cơ một lần, mười năm sau, nếu không thể thăng cấp Siêu Thoát, đó là

ngày đại nạn của lão phu, nhưng, có thể thu đồ đệ như thế, lão phu chết cũng

không tiếc. Mấy lão già kia tu vi cao hơn lão phu lại như thế nào, đồ nhi của

bọn họ, có lợi hại bằng đồ nhi của lão phu sao?”

Một lát sau, trong một tòa đạo cung sau đỉnh núi cao nhất.

Lý Mộ quỳ ở trên mặt đất, cung kính hướng Phù Đạo Tử hành lễ thầy trò ba

lần, nói: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”

Thái thượng trưởng lão thu đồ đệ, vốn là cần cử hành điển lễ long trọng,

thông báo trước ba tháng, các đệ tử, tông chủ phân tông tổ đình Phù Lục phái

vân vân, cũng phải từ các nơi đến chúc mừng.

Huyền Cơ Tử vừa mới đề nghị, đã bị Lý Mộ cùng Phù Đạo Tử đồng thời từ

chối.

Lý Mộ không muốn phô trương, Phù Đạo Tử hiển nhiên cũng có nguyên

nhân khác.

Phù Đạo Tử tự mình nâng Lý Mộ dậy, nói: “Hai mươi năm trước, vi sư bất

mãn chưởng giáo sư huynh mang vị trí chưởng giáo truyền cho Huyền Cơ Tử,

dưới cơn giận dữ, rời khỏi Bạch Vân sơn, lần này về núi, chỉ muốn tìm một đệ

tử y bát, ở trước khi đại nạn đến, mang phù đạo của ta truyền xuống, việc vặt

khác, có thể miễn thì miễn đi...”

Lý Mộ có thể cảm nhận được hơi thở xế chiều trên người lão, cùng với không

cam lòng trong giọng nói, chỉ có thể nói: “Còn có mười năm thời gian, có lẽ ở

trong mười năm này, sư phụ có thể tìm được phương pháp Siêu Thoát...”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 522: Tìm hiểu đạo hiệt (hiệt: trang sách) (1)



Phù Đạo Tử lắc lắc đầu, nói: “Nếu có thể tìm được, đã sớm tìm được rồi,

ngươi cũng không cần tiếc nuối vì vi sư, vi sư cả đời này, chuyện gì cũng từng

trải qua, có thể ở trước khi đại nạn đến, tìm được một đệ tử có thể truyền thừa

phù đạo, liền đã chết cũng không tiếc. Đến lúc đó, ngươi ở Bạch Vân sơn, tùy

tiện tìm một đỉnh núi, chôn ta, hàng năm đến đốt một nén nhang, liền không

uổng công duyên thầy trò của chúng ta...”

Lão mất mát một lát, tinh thần lại phấn chấn hẳn lên, ánh mắt sáng quắc nhìn

Lý Mộ, nói: “Còn có mười năm, mười năm có thể làm rất nhiều chuyện, ngươi

có thất khiếu linh lung tâm, nhất định có thể truyền thừa phù đạo của lão phu,

chỉ tiếc, trong mười năm, ngươi rất khó đột phá đến Siêu Thoát, nếu không, lão

phu có thể tận mắt thấy ngươi trở thành chưởng giáo Phù Lục phái...”

Lý Mộ ngẩn ra một phen, không tin tưởng nói: “Chưởng, chưởng giáo?”

Phù Đạo Tử cười lạnh nói: “Chờ ngươi thăng cấp Siêu Thoát, chỉ cần có tài

liệu, thánh giai phù lục muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, khi đó, Phù Lục phái dựa

vào ngươi phát triển, Huyền Cơ Tử còn có mặt mũi nào chiếm lấy vị trí chưởng

giáo không nhường. Hắn đoạt vị trí của lão phu, lão phu liền để đồ nhi đoạt vị

trí của hắn...”

Lý Mộ sau khi lấy lại tinh thần, nhìn Phù Đạo Tử, kiên định nói: “Sư phụ yên

tâm, con nhất định cố gắng đề cao tu vi, thay sư phụ báo thù năm đó!”

“Đồ nhi tốt!” Phù Đạo Tử cười to hai tiếng, nói: “Đi, theo ta một lần nữa làm

quen đám sư huynh sư tỷ kia của ngươi, đáng tiếc hai lão già kia không có mặt,

trong tay bọn họ, càng nhiều thứ tốt hơn...”

Lý Mộ rất nhanh đã lĩnh hội được “một lần nữa làm quen” là có ý tứ gì. Hắn

sờ sờ nhẫn hồ thiên trên ngón tay, trong lòng tính toán, sớm hay muộn phải đổi

một cái không gian lớn một chút...

Ngọc Hoàng phong, Chính Dương Tử vô cùng đau lòng lấy ra một lá bùa,

đưa cho Lý Mộ, nói: “Đây là lễ gặp mặt của sư huynh, sư đệ cần phải nhận

lấy...”

Thanh Huyền phong, Huyền Chân Tử vẻ mặt xấu hổ, nhìn Phù Đạo Tử, nói:

“Sư thúc, trong tay sư điệt bây giờ không có thứ gì tốt, có thể nợ trước hay

không...”

Phù Đạo Tử nhíu mày nói: “Thanh Huyền kiếm của ngươi đâu?”

Huyền Chân Tử thở dài nói: “Lần trước đã tặng cho đạo lữ của Lý sư đệ...”

Thương Linh phong, Thương Tùng Tử mang một xấp bùa giao cho Lý Mộ,

nói: “Thiên giai phù lục, trên tay sư huynh không có, những phù lục này đều là

địa giai thượng phẩm, sư đệ thu...”

Bạch Vân phong.

Phù Đạo Tử nghe xong một trưởng lão báo cáo, nói: “Cái gì, Ngọc Chân Tử

bế quan, nó bế quan ở nơi nào, ta đi đánh thức nó...”

Lý Mộ vội vàng ngăn lão: “Sư phụ, thôi, thôi, chờ tỷ ấy xuất quan cũng

kịp...”

...

Một canh giờ sau, Lý Mộ một lần nữa hạ xuống Bạch Vân phong.

Hắn một lần nữa sờ sờ nhẫn trên tay, trừ Ngọc Chân Tử bế quan còn chưa đi

ra, bao gồm chưởng giáo ở trong, toàn bộ thủ tọa đều bị hung hăng gõ một trận.

Nếu không phải Lý Mộ ngăn, Phù Đạo Tử có lẽ sẽ cưỡng ép gọi Ngọc Chân

Tử xuất quan.

Liễu Hàm Yên đã tắm xong, đi đến bên người Lý Mộ, hỏi: “Chàng bái vào

tông môn rồi sao?”

Lý Mộ gật gật đầu.

Liễu Hàm Yên ngẩng đầu nhìn hắn, có chút đắc ý hỏi: “Vậy chàng về sau có

phải cần gọi ta sư thúc hay không?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, hắn bây giờ là đệ tử đời thứ hai của Phù Lục phái, ngang

hàng chưởng giáo Phù Lục phái, cùng với sư phụ Ngọc Chân Tử của nàng, thủ

tọa các đỉnh núi.

Liễu Hàm Yên hơi sửng sốt, sau đó nói: “Chẳng lẽ chàng cũng đã bái thủ tọa

đỉnh núi nào đó làm sư phụ?”

Lý Mộ tiếp tục lắc đầu.

Liễu Hàm Yên nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ sư phụ của chàng là chưởng

giáo... , cho dù như vậy, chàng cũng phải gọi ta một tiếng sư tỷ.”

Lý Mộ ở trên đầu nàng nhẹ nhàng gõ một cái, cười nhìn nàng, nói: “Liễu sư

điệt, không thể vô lễ đối với sư thúc...”

“Sư điệt, sư điệt, ta cho chàng sư điệt!” Liễu Hàm Yên véo thịt mềm bên

hông Lý Mộ, cắn răng nói: “Hôm nay buổi tối không được lên giường của ta!”

Trở thành đệ tử thế hệ thứ hai của Phù Lục phái, cùng thế hệ với chưởng giáo

thủ tọa, là một chuyện đáng giá đắc ý.

Nhưng Lý Mộ hiển nhiên đắc ý nhầm người rồi.

Đêm đã khuya, hắn một mình nằm ở trên giường sương phòng, nhìn nóc nhà

ngây người.

Cuộc đời luôn có rất nhiều chuyện không thể đoán trước, trước khi đến Bạch

Vân sơn, Lý Mộ căn bản không ngờ, hắn sẽ tham gia phù đạo thí luyện, trở

thành đệ tử của thái thượng trưởng lão, gánh vác trọng trách trở thành chưởng

giáo đời tiếp theo.

Vô luận là vì nữ hoàng, hay vì nguyện vọng của Phù Đạo Tử, hắn ù ù cạc cạc

có thêm một mục tiêu vĩ đại.

Đêm khuya không ngủ, Lý Mộ mang ngọc giản kia Phù Đạo Tử đưa cho hắn

lấy ra, dán ở trên trán.

Trong ngọc giản này, có cảm ngộ của Phù Đạo Tử cả đời hơn trăm năm đối

với phù lục.

So sánh với các cường giả chìm đắm phù lục mấy chục năm, thậm chí là trăm

năm này, ở phù lục, Lý Mộ ngay cả hơi hiểu cũng không tính, hắn chỉ là biết vẽ

phù, nhưng không hiểu phù.

Ngọc giản này, không thể nghi ngờ là mở ra cánh cửa thế giới mới cho Lý

Mộ.

Nó khiến Lý Mộ biết, thì ra phù lục còn có thể dùng như vậy...

Phù Đạo Tử là thiên tài phù đạo mấy trăm năm mới gặp một lần, nhưng thiên

phú của lão ở trên tu hành cũng không phải đặc biệt xuất chúng, đến nay cũng

chưa bước ra một bước mấu chốt kia.

Cho dù lấy trình độ phù đạo của lão, có thể lấy tu vi Động Huyền đọ sức Siêu

Thoát, nhưng lão trước sau không phải Siêu Thoát.

Dưới Siêu Thoát, tuổi thọ của tu hành giả, cũng không dài hơn nhân loại bao

nhiêu.

Bởi vì tu hành quan hệ với dưỡng sinh, tuổi thọ của tu hành giả Động Huyền,

có thể sống qua hai giáp (1 giáp = 60 năm), tương đương với người thọ nhất

trong phàm nhân.

Thần Thông cảnh, Tạo Hóa cảnh, nếu không có gì ngoài ý muốn, cũng đều có

thể sống lâu trăm tuổi.

Sở dĩ tu hành giả thoạt nhìn càng thêm trường thọ, là bởi vì bọn họ vô bệnh

vô tai, lại hiểu được tu đạo dưỡng sinh, có thể dễ dàng sống mấy chục năm hơn

trăm năm.

Phàm nhân cả đời mấy chục năm, nếu là chú trọng dưỡng sinh, chưa chắc thọ

ngắn hơn so với tu hành giả.

Phù Đạo Tử đã sống hai giáp, đại nạn sinh tử sắp tới, Thiên Cơ Phù tuy có

thể kéo dài cho lão mười năm, nhưng trong mười năm này, nếu là không thể tấn

thăng, lão vẫn sẽ thân tử đạo tiêu.

Trong ngọc giản này bao hàm toàn bộ cảm ngộ của lão đối với phù đạo, Lý

Mộ cảm thụ được Phù Đạo Tử kỳ vọng đối với hắn.

Lão là thật sự mang Lý Mộ coi là thân truyền đệ tử.

Lý Mộ cùng nữ hoàng, thật ra là cùng một loại người.

Bởi vì cô độc, ai đối tốt với bọn họ một phần, bọn họ sẽ hận không thể trả

người đó mười phần.

Lý Mộ muốn giúp Phù Đạo Tử, đáng tiếc lại bất lực
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 523: Tìm hiểu đạo hiệt (hiệt: trang sách) (2)



Hắn từ từ thở dài, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta từ bên ngoài mở ra.

Liễu Hàm Yên đi đến bên giường, cả giận nói: “Chàng vì sao không đến?”

Lý Mộ thu hồi tâm tư, ủy khuất nói: “Không phải nàng không cho ta qua

sao?”

Liễu Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ta không cho chàng qua

ngươi liền không qua, chàng từ bao giờ nghe lời ta như vậy?”

Lý Mộ đã biết, tự chủ của nàng so với hắn còn kém hơn, nhất định so với hắn

không nhịn được trước.

Lúc này, hắn đương nhiên không thể mạnh miệng nữa, kéo nàng đến trong

lòng, nói: “Được rồi được rồi, ban ngày đều là lỗi của ta, về sau chúng ta luận

riêng, dù sao chúng ta cũng sẽ không ở Bạch Vân sơn quá lâu. Đúng rồi, tu vi

của nàng đã là Thần Thông, lần này muốn theo ta về Thần Đô hay không?”

Liễu Hàm Yên thở dài, nói: “Ta cũng muốn, nhưng tu hành của ta bây giờ là

thời khắc mấu chốt, cùng sư phụ bế quan mấy tháng nữa, liền có thể xông lên

cảnh giới thứ năm...”

Lý Mộ chấn động, hỏi: “Nhanh như vậy?”

Liễu Hàm Yên có chút đắc ý nói: “Ta bây giờ tu hành là công pháp thuần âm,

tu hành mỗi một bước, đều có sư phụ chỉ đạo, Bạch Vân sơn linh khí đầy đủ, lại

có linh ngọc dùng không hết, bế quan mấy tháng nữa, sau đó, sau đó...”

Lý Mộ hỏi: “Sau đó cái gì?”

Liễu Hàm Yên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sau đó chỉ cần chúng ta thật sự song

tu, có thể mượn dùng thuần dương lực của chàng, âm dương giao hội, đột phá

bình cảnh...”

Lý Mộ cùng Liễu Hàm Yên, tuy ôm ấp hôn hít, việc đại đa số tình lữ đều làm,

nhưng còn có một sự kiện quan trọng nhất chưa làm.

Thứ nhất là thời đại này quan niệm khác biệt, một bước đó, cần ở đêm kết

hôn bước ra, mới sẽ có cảm giác nghi thức.

Thứ hai, lúc thuần âm cùng thuần dương chi thể, âm dương giao hội, là thời

cơ phá cảnh tốt nhất, nếu bây giờ đánh mất, tu vi quả thật sẽ tăng trưởng một

chút, nhưng đến lúc đó, vẫn sẽ gặp phải bình cảnh.

Bình cảnh giữa mỗi một cảnh giới, khó đột phá nhất, kẹt ở bình cảnh một

cảnh giới mười năm mấy chục năm, ở giới tu hành không tính là chuyện mới

mẻ.

Trước sau chỉ có mấy tháng, lần này trở lại Thần Đô, Lý Mộ liền phải bắt tay

vào làm chuẩn bị hôn sự.

Hấp dẫn giữa thuần âm cùng thuần dương, là khó có thể kháng cự, hai người

xa cách ngắn ngày gặp lại, thẳng đến sau bữa trưa ngày hôm sau, mới từ trong

phòng đi ra.

Kế hoạch ban đầu của Lý Mộ, là bầu bạn với nàng ba tháng, nhưng tu hành

của nàng đang ở thời khắc mấu chốt, ba ngày sau, nàng liền bế quan lần nữa.

Ba ngày sau, Lý Mộ một lần nữa tới đỉnh núi cao nhất của Bạch Vân sơn, hắn

còn có một việc quan trọng phải làm.

Lúc Liễu Hàm Yên nhập môn, Huyền Chân Tử cho nàng một lần cơ hội tìm

hiểu trang sách đạo, tuy nàng tìm hiểu là bản in, nhưng cũng thu hoạch không

nhỏ.

Lý Mộ làm đệ tử đời thứ hai, có thể trực tiếp tìm hiểu trang sách đạo gốc.

Trong đạo cung, Huyền Cơ Tử vươn tay, trong lòng bàn tay hiện ra một trang

giấy ố vàng.

Trên trang giấy này không có văn tự, nhìn giản dị tự nhiên, lẳng lặng lơ lửng

ở trong lòng bàn tay Huyền Chân Tử.

Phù Đạo Tử đứng ở bên người Lý Mộ, nghiêm túc nói: “Trang sách đạo là

trang sách《 Đạo Kinh 》 nội thiên, trên đó chứa đựng vô thượng đại đạo, tổ sư

sáng phái của Phù Lục phái, chính là được một trang sách đạo này, sau khi cảm

ngộ, mới lưu lại đạo thống Phù Lục phái. Đây là một lần cơ hội khó được, con

tìm hiểu cho tốt, cái này đối với con ngày sau tu hành, có ích vô cùng...”

Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ, nói: “Một tờ Đạo Kinh này ẩn chứa phù lục đại

đạo, người khác nhau, thứ tìm hiểu được khác nhau, có thể tham ngộ bao nhiêu,

phải xem tạo hóa của sư đệ...”

Lý Mộ đối với 《 Đạo Kinh 》, sớm có hiểu biết.

Tương truyền, giới tu hành hôm nay, tuyệt đại đa số thần thông đạo thuật, phù

lục, đan dược, trận pháp, đều bắt nguồn từ Đạo Kinh, trang sách Đạo Kinh nội

thiên, đạt được bất cứ một tờ nào, cũng có thể khai tông lập phái, đạo môn lục

phái, chính là như vậy mà có...

Một trang sách đạo kia, từ lòng bàn tay Huyền Cơ Tử chậm rãi bay đến, Lý

Mộ vươn tay, đặt trên nó.

Ngay sau đó, hắn liền tiến vào một thế giới trắng xoá.

Khác với thế giới khi hắn tham dự thí luyện, thế giới này, đập vào mắt nhìn

thấy, đều là một mảng trắng xoá, mặc dù là Lý Mộ đưa tay đến trước mắt, cũng

chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu trắng.

Hắn bị bao vây ở trong một mảng sương mù màu trắng mắt không thể thấy.

Trong sương mù, thỉnh thoảng có ánh sáng vàng hiện lên, tốc độ cực nhanh,

làm người ta thấy không rõ.

Lý Mộ thử đuổi theo ánh sáng vàng kia, nhưng ánh sáng vàng chợt lóe rồi

biến mất, hắn càng muốn thấy rõ, tốc độ ánh sáng vàng hiện lên trong sương

trắng càng nhanh, cuối cùng hắn chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh mơ hồ.

Loại cảm giác này, trái lại như là Lý Mộ lúc ban đầu vẽ bùa, hắn càng muốn

liền mạch lưu loát vẽ xong, trong lòng lại càng không yên tĩnh, khả năng vẽ bùa

thất bại cũng càng lớn.

Vì thế Lý Mộ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu mặc niệm Thanh Tâm Quyết.

Trong đạo cung đỉnh núi cao nhất, Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ ngồi khoanh

chân, thản nhiên nói: “Xem ra hắn đã tìm được bí quyết, không biết cuối cùng

có thể lĩnh ngộ mấy đạo phù lục.”

Phù Đạo Tử hỏi: “Ngươi lúc trước lĩnh ngộ mấy đạo?”

Huyền Cơ Tử nói: “Sư điệt hổ thẹn, chỉ lĩnh ngộ mười đạo, so ra kém sư

thúc.”

Phù Đạo Tử nhìn hắn, nói: “Nhưng ngươi vận khí không tệ, những thứ đó

ngươi lĩnh ngộ, đều là phù lục mới người khác chưa từng lĩnh ngộ, trong mười

lăm đạo bản tôn lĩnh ngộ, có tám đạo, đều là tiền nhân từng lĩnh ngộ.”

Huyền Cơ Tử nhìn về phía Lý Mộ, nói: “Cũng không biết, sư đệ vận khí như

thế nào...”

Trong không gian sương trắng, theo nội tâm Lý Mộ tiếp cận yên tĩnh, hắn

phát hiện sương trắng trước mắt, tựa như phai nhạt đi một chút.

Cùng lúc đó, ánh sáng vàng từ trong sương mù lóe lên, tốc độ cũng chậm lại,

mơ hồ có thể nhìn thấy, đó là từng phù lục do phù văn tạo thành, nhưng tốc độ

phù lục này vẫn rất nhanh, vẫn thấy không rõ chi tiết.

Lý Mộ cũng không vội, tiếp tục mặc niệm Thanh Tâm Quyết.

Sương trắng trước mắt càng nhạt, tốc độ phù lục kia xẹt qua cũng càng chậm,

dần dần, Lý Mộ có thể thấy rõ chi tiết phù lục.

Đây là một phù lục Lý Mộ chưa bao giờ gặp, nhìn từ trên trình độ phức tạp

của phù văn, hẳn là ở thiên giai trung phẩm trở lên.

Lý Mộ mang phù lục này nhớ ở trong lòng, ánh mắt nhìn về phía trước hơn

nữa.

Bởi vì sương mù dần dần phai nhạt, phù lục nơi xa hơn một chút hiện lên, Lý

Mộ dần dần cũng có thể thấy rõ.

Hiển nhiên, chỉ cần hắn tâm càng tĩnh, hắn liền có thể nhìn xa hơn, rõ ràng

hơn, cũng có thể nhìn thấy càng nhiều phù lục hơn.

Lý Mộ dứt khoát không nóng vội nữa, nhắm mắt, bắt đầu tụng niệm Thanh

Tâm Quyết một lần lại một lần.
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 524: Công cụ vẽ bùa (1)



Sau khi tụng niệm như thế không biết bao nhiêu lần, Lý Mộ mới chậm rãi mở

mắt.

Cảnh tượng trước mắt, khiến hắn không khỏi ngẩn ra.

Sương trắng chung quanh đã không còn, hắn ngồi xếp bằng ở trên một chỗ

mặt đất, trước mắt là một mảng lục địa cực kỳ rộng lớn.

Trên lục địa, có rất nhiều quái vật Lý Mộ cho tới bây giờ cũng chưa từng

thấy.

Những quái vật này cao trăm trượng thậm chí mấy trăm trượng, trên người

tản mát ra khí tức kh*ng b* đến cực điểm, bọn họ ở trên lục địa tàn sát bừa bãi,

nơi tới, ngọn núi tan vỡ, sông ngòi chảy ngược.

Những quái vật bộ dạng xấu xí, lại vô cùng cường đại này, đang hướng Lý

Mộ chậm rãi đi tới.

Phía sau Lý Mộ, có vô số bóng người lơ lửng ở không trung.

Những người này vươn tay, ở trên không vẽ ra từng quỹ tích, chỗ đầu ngón

tay lướt qua, có ánh sáng vàng ngưng tụ, hình thành từng cái phù văn, cuối cùng

hội tụ thành phù lục, hướng về những quái vật này bay đi.

Ánh sáng vàng Lý Mộ vừa mới nhìn thấy, chính là cảnh tượng những phù lục

này từ trước mắt hắn bay qua.

Chỉ là khi đó trước mắt hắn bị sương trắng tràn ngập, nhìn không thấy chỗ

đến cùng nơi đi của những phù lục này.

Những phù lục này bay đến đỉnh đầu đám quái vật kia, có cái đưa tới rồng sét

tráng kiện vô cùng, mang quái vật bổ thành tro tàn, có cái hóa thành một ngọn

lửa, mang quái vật cắn nuốt thiêu đốt, còn có cái sau khi mang quái vật đông

lạnh, liền vỡ toang ra...

Ở nơi này, Lý Mộ kiến thức không biết bao nhiêu phù lục hắn thấy cũng chưa

từng thấy, nghe cũng chưa từng nghe, trong đầu cũng hiện ra rất nhiều nghi

hoặc.

Những quái vật hình thể cực lớn, khí tức kh*ng b* này là cái gì, hắn đọc

nhiều sách vở, đọc thuộc 《 Thập Châu Yêu Vật Chí 》, cũng chưa từng nhìn

thấy bất cứ miêu tả nào về chúng nó.

Nếu mấy thứ này thật sự tồn tại, cho dù không ở Tổ Châu, cũng nhất định sẽ

có bộ sách ghi lại.

Mà những kẻ mặc quần áo kỳ quái phía sau hắn, lại là người nào, phương

thức chiến đấu của bọn họ là kỳ lạ như thế, có thể không cần tài liệu vẽ bùa, vẽ

bùa hư không, cường giả Siêu Thoát hôm nay, tuy cũng có thể hư không vẽ bùa,

nhưng uy lực phù lục, còn xa mới có thể so sánh với trong hình ảnh này...

Rất nhiều bí ẩn trong lòng Lý Mộ chưa giải, đang định nhìn thêm một chút

nữa, cảnh tượng trước kia bỗng nhiên biến đổi, hắn lại về tới đạo cung đỉnh núi

cao nhất, trước mắt là Huyền Cơ Tử cùng Phù Đạo Tử.

Phù Đạo Tử nhìn về phía Lý Mộ, chờ mong hỏi: “Con thấy được mấy đạo

phù lục?”

“Mấy đạo...” Lý Mộ nhớ lại một phen, nhớ tới phù lục đầy trời bay múa, rậm

rạp chiếm cứ cả mảng bầu trời đó, nói: “Hẳn là có xấp xỉ một nghìn đạo...”

“Xấp, xấp xỉ một nghìn?”

Phù Đạo Tử dại ra nhìn Lý Mộ, ngay cả vẻ mặt Huyền Cơ Tử cũng tràn ngập

chấn động.

Trang sách đạo vô cùng huyền ảo, từ xưa đến nay, có thể từ trong đó lĩnh ngộ

ra mấy đạo, đã là thiên tài, mười đạo trở lên, là thiên tài trong thiên tài, những

đệ tử kia, về sau đều trở thành cường giả có tên tuổi của Phù Lục phái.

Xấp xỉ một nghìn đạo, cái này làm bọn họ tìm không thấy một từ ngữ nào để

hình dung.

Lý Mộ có chút đoán không ra vẻ mặt của bọn họ, hỏi: “Như thế nào, có vấn

đề sao?”

Sau khi Phù Đạo Tử lấy lại tinh thần, lại hỏi: “Con nhớ được mấy đạo phù

lục?”

Lý Mộ xấu hổ nói: “Một đạo.”

Hắn thật ra cũng chỉ cẩn thận nhớ kỹ phù lục kia lúc vừa mới bắt đầu, về sau,

Lý Mộ bị cảnh tượng sau khi sương trắng tiêu tán trấn trụ, quái vật khổng lồ,

nhân loại đạo pháp kỳ lạ, vượt qua giới hạn cùng nhận biết kiến thức của hắn,

hắn nào có tâm tư đi nhớ phù lục?

“Không có khả năng...” Trên mặt Phù Đạo Tử lộ ra nét khó có thể tin, lại hỏi

Lý Mộ nói: “Con ở trong trang sách đạo nhìn thấy cái gì?”

Lý Mộ nói: “Một mảng đại lục, trên đại lục có quái vật cường đại tàn phá,

còn có một số nhân loại, có thể hư không ngưng phù, vẽ ra phù lục uy lực

cường đại, bọn họ dùng phù lục công kích cùng phong ấn những quái vật đó...”

Sắc mặt Phù Đạo Tử ngạc nhiên, nhìn về phía Huyền Cơ Tử, hỏi: “Ngươi lúc

trước nhìn thấy là cái gì?”

Huyền Cơ Tử chậm rãi nói: “Sương trắng, ngẫu nhiên từ trong sương trắng

hiện lên phù lục màu vàng.”

Phù Đạo Tử một lần nữa nhìn về phía Lý Mộ, nghi hoặc nói: “Kỳ quái, toàn

bộ người lĩnh ngộ trang sách đạo, nhìn thấy đều là sương mù, vì sao con sẽ nhìn

thấy những thứ này...”

Lý Mộ giải thích: “Ngay từ đầu thật sự chỉ có sương trắng, nhưng chỉ cần tâm

càng tĩnh, sương trắng sẽ càng nhạt, khi tâm triệt để tĩnh lại, sương trắng sẽ

hoàn toàn tiêu tán, mọi người nhìn thấy từ sương trắng hiện lên phù lục màu

vàng, chính là những người này ngưng tụ ra, bọn họ lấy ngón tay ở trên không

vẽ bùa, mục đích là vì công kích một ít quái vật trong sương mù.”

“Ta biết rồi, ta biết rồi!” Phù Đạo Tử nghe xong Lý Mộ miêu tả, trên mặt hiện

ra nét kích động, nói: “Thời kì thượng cổ, thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm,

vẽ bùa có thể không cần mượn dùng linh dịch, về sau thiên địa linh khí loãng đi

trên diện rộng, các tiền bối đạo môn mới mượn dùng các loại thiên địa linh vật,

lấy linh khí nó hóa dịch, dùng làm tài liệu vẽ bùa, lão phu đoán là thật, là thật...”

Lý Mộ tiếc nuối nói: “Đáng tiếc con vừa rồi không chú ý những phù lục đó,

nếu để con cảm ngộ trang sách đạo một lần nữa, hẳn là có thể nhớ kỹ.”

Huyền Cơ Tử lắc đầu nói: “Trang sách đạo chỉ có thể cảm ngộ một lần, mỗi

người cũng đều chỉ có một lần cơ hội, cho dù ngươi chạm đến nó lần nữa, cũng

không có khả năng tiến vào thế giới vừa rồi, nhưng, thứ ngươi ở trong trang

sách đạo nhìn thấy, sẽ khắc thật sâu ở trong trí nhớ của ngươi, ngươi chỉ cần

tĩnh tâm nghĩ, liền có thể một lần nữa nhớ tới.”

Nghe xong Huyền Cơ Tử nói, Lý Mộ nhắm mắt, trong lòng nghĩ hình ảnh

vừa rồi, thứ vừa rồi cảm ngộ trang sách đạo nhìn thấy, quả nhiên một lần nữa

hiện lên, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.

Phù Đạo Tử chờ mong hỏi: “Nhớ ra chưa?”

Lý Mộ gật gật đầu: “Nhớ ra rồi.”

Phù Đạo Tử tiếp tục hỏi: “Có phù lục nào?”

Lý Mộ nhắm mắt, vươn ngón tay, theo hình ảnh trong đầu, ở trên không vẽ

vài đạo phù văn, nói: “Phù lục này, có thể mang một mảng phạm vi hóa thành

biển lửa, lửa đó là màu lam, tựa như không phải phàm hỏa, chỉ cần dính một

chút, thì không thể thoát khỏi nữa...”

Sau đó, hắn lại thay đổi một đạo phù văn, tiếp tục mở miệng.

“Phù lục này, có thể triệu hồi ra một con lôi long...”

“Phù lục này, có thể đóng băng nghìn trượng...”

“Phù lục này, có thể khiến mặt đất hóa thành nham thạch nóng chảy...”

“Phù lục này, có thể đưa tới vẫn thạch thật lớn...”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 525: Công cụ vẽ bùa (2)



Sau khi vẽ mấy chục phù lục, Lý Mộ mở mắt, nói: “Phù lục quá nhiều rồi, chỉ

sợ không chỉ một ngàn đạo, trong thời gian ngắn nói không hết...”

Phù Đạo Tử chấn động nhìn Lý Mộ, một lát sau, lão mới rốt cuộc lấy lại tinh

thần, nhìn về phía Huyền Cơ Tử, nói: “Ngươi thoái vị chứ...”

Lão đặt một bàn tay lên trên vai Huyền Cơ Tử, dụ dỗ nói: “Phù Lục phái nhất

định hưng thịnh ở trong tay đồ nhi lão phu, ngươi còn chiếm vị trí chưởng giáo

không buông, chính là trở ngại bổn phái hưng thịnh, là phải hướng các đời tổ sư

tạ tội...”

Lý Mộ vội vàng nói: “Sư phụ, quên đi quên đi, chuyện này còn chưa vội...”

Phù Đạo Tử cũng không kiên trì đến cùng, mà là vui sướng nói: “Nhìn mấy

phù lục đó, lão phu lại có cảm ngộ, cần bế quan mấy ngày, tìm hiểu cẩn thận...”

Phù Đạo Tử vội vàng rời khỏi, Lý Mộ đứng ở trong đạo cung, hỏi Huyền Cơ

Tử: “Những quái vật đó rốt cuộc là cái gì?”

Huyền Cơ Tử lắc lắc đầu, nói: “Thời kì thượng cổ, thiên địa linh khí nồng

đậm, vạn pháp hưng thịnh, nhưng thứ thời đại đó thật sự truyền thừa xuống, lại

không có bao nhiêu, toàn bộ sự tình thời kì đó, vẫn luôn là bí ẩn của giới tu

hành...”

Lý Mộ nghi hoặc nói: “《 Đạo Kinh 》 sinh ra, tựa như không xa xôi như

vậy nhỉ?”

Huyền Cơ Tử giải thích: “Mọi người đều cho rằng, 《 Đạo Kinh 》 là hơn

ngàn năm trước, vô số tiền bối đạo môn hợp lực biên soạn ra, nhưng trên thực

tế, thời gian《 Đạo Kinh 》 tồn tại, càng thêm xa xôi, có lẽ có thể ngược dòng

đến thời đại thượng cổ, tiền bối đạo môn lúc đó, cũng chỉ là thông qua cảm ngộ

trang sách đạo, mang đạo thống các phái đạo môn truyền xuống...”

Thời đại thượng cổ, đối với mọi người thế giới này mà nói, là chuyện rất xa

xôi.

Tin tức có liên quan thời đại thượng cổ, thời đại này hiếm có ghi lại, không

biết bởi vì nguyên nhân gì, giữa hai thời đại chặt đứt truyền thừa.

Duy nhất có thể xác định là, thời đại thượng cổ, trong thiên địa linh khí nồng

đậm, không biết gấp hôm nay bao nhiêu lần.

Tu hành giả tu hành, có liên quan với linh khí, cường giả thời đại này đều

dừng lại Siêu Thoát, mà thời đại đó, hẳn là sẽ có tu hành giả cảnh giới thứ tám,

thậm chí cảnh giới thứ chín tồn tại.

Lý Mộ nghĩ tới những quái vật kia, sự cường đại của chúng nó, có lẽ cũng có

liên quan với trình độ nồng đậm của linh khí.

Hôm nay trong thiên địa linh khí loãng, rất khó sinh ra quái vật lớn như vậy,

chúng nó rất có khả năng đã diệt sạch ở trong dòng sông thời gian.

Một màn đó xảy ra trong trang sách đạo, không ai có thể giải thích cho Lý

Mộ. Lý Mộ không đi nghĩ nữa, hỏi Huyền Cơ Tử: “Có biện pháp gì, có thể

mang hình ảnh ta ở trong trang sách đạo nhìn thấy biểu hiện ra hay không?”

Huyền Cơ Tử lắc đầu nói: “Hiện ra ký ức tầm thường, tu vi cảnh giới thứ

năm là có thể, nhưng cảm ngộ trong trang sách đạo, chỉ có thể ý hội, không thể

hiện ra.”

Lý Mộ vừa rồi đã phát hiện, hắn không có cách nào mang hình ảnh trong đầu

dùng pháp thuật chiếu ra, xem ra không phải vấn đề của hắn, vấn đề ra ở trang

sách đạo.

Hắn xua tay, nói: “Ta đi về trước, đừng quên các ngươi còn nợ ta năm tấm

thiên giai phù lục...”

Huyền Cơ Tử đứng ở trong đạo cung, nhìn hắn rời khỏi, giống như thấy được

buổi đầu tình thế hỗn loạn của giới tu hành.

Bạch Vân phong.

Lý Mộ sau khi trở về, đã bế quan suốt bảy ngày.

Bảy ngày sau, hắn đẩy ra cửa phòng, đứng ở trong sân, ở dưới ánh mặt trời

lâu rồi không thấy, duỗi cái lưng mỏi thật dài.

Trong bảy ngày này, hắn mang hình ảnh từ trong trang sách đạo nhìn thấy lặp

đi lặp lại quan sát vô số lần, mang toàn bộ phù lục hắn có thể quan sát được đều

ghi lại, sửa sang lại ở trong một ngọc giản.

Ngọc giản là thứ tu hành giả dùng để tồn trữ tin tức, tương tự USB, nếu là

dùng giấy ghi lại, ít nhất cũng cần hơn một ngàn ba trăm trang, nếu là ghi lại ở

trong ngọc giản, một cái ngọc giản như vậy đủ rồi.

Lý Mộ phi thân lên, lần nữa tới đỉnh núi cao nhất, đáp xuống trong một chỗ

đạo cung.

Phù Đạo Tử từ trong đó đi ra, Lý Mộ đưa ngọc giản cho lão, nói: “Sư phụ, cái

này ngài cầm.”

Phù Đạo Tử thuận tay tiếp nhận ngọc giản, hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Mộ cười cười, nói: “Ngài xem chút sẽ biết.”

Phù Đạo Tử mang ngọc giản dán ở trán, vẻ mặt trên mặt dần dần trở nên dại

ra, thậm chí ngay cả thân thể cũng đang run nhè nhẹ.

Lý Mộ nhìn lão, nói: “Đây là toàn bộ phù lục trong trang sách đạo kia, hy

vọng sư phụ có thể từ trong đó tìm hiểu ra phù lục đại đạo.”

Phù Đạo Tử nhìn Lý Mộ, chòm râu run run, mấy lần muốn mở miệng, cũng

chưa thể nói ra lời gì.

Lý Mộ khom người nói: “Không quấy rầy sư phụ tìm hiểu, đệ tử đi về trước.”

Hắn bay ra khỏi đạo cung, trở lại Bạch Vân phong, thở dài một hơi.

Đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm cho Phù Đạo Tử, Lý Mộ lấy phù lục

trong trang sách đạo, để báo ân lão tặng cho cảm ngộ phù đạo, về phần lão có

thể từ trong đó tìm hiểu ra con đường Siêu Thoát hay không, còn phải trông vào

chính lão.

Không bao lâu, một khí tức Lý Mộ quen thuộc đáp ở ngoài căn nhà trúc.

Lý Mộ mở ra cửa sân, Từ trưởng lão vẻ mặt cung kính nói: “Lý sư thúc,

chưởng giáo cho mời.”

Thời gian cách không đến nửa tháng, lão xưng hô đối với Lý Mộ, đã từ “Lý

đại nhân”, biến thành “Lý sư thúc” .

Tuy Huyền Cơ Tử nghe lời Phù Đạo Tử, không ở môn phái tuyên dương

khắp nơi việc này, nhưng đối với trưởng lão thế hệ thứ ba trong môn phái vẫn

đã thông báo.

Lý Mộ tới đạo cung đỉnh núi cao nhất, phát hiện trừ Huyền Cơ Tử, các vị thủ

tọa cũng có mặt.

Lý Mộ chắp tay nói: “Ra mắt chưởng giáo, các vị sư huynh, sư tỷ...”

Có một vị sư phụ thái thượng trưởng lão, hoạt động ở Bạch Vân sơn liền tiện

hơn rất nhiều, mặc dù là nhìn thấy thủ tọa cùng chưởng giáo, cũng chỉ cần hành

lễ ngang hàng.

Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ, nói: “Tài liệu vẽ bùa sử dụng đã chuẩn bị xong

rồi, sư đệ có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”

Trải qua khoảng thời gian này tĩnh dưỡng, thương thế Lý Mộ lần trước chịu

đã khỏi hẳn, tâm thần cũng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, vẽ thánh giai

phù lục có lẽ còn có chút cố sức, nếu thiên giai phù lục, một hơi vẽ năm tấm hẳn

là không có vấn đề.

Vẽ bùa đối với hắn không phải việc khó, khó là gom đủ tài liệu vẽ bùa, tu

hành giả thời kì thượng cổ có thể hư không vẽ bùa, đó là bởi vì khi đó linh khí

trong thiên địa nồng đậm, ở dưới tình huống linh khí loãng, thì phải tìm kiếm

thiên tài địa bảo chứa đựng linh khí thay thế.

Lý Mộ mượn pháp lực Huyền Cơ Tử, một hơi vẽ năm tấm thiên giai phù lục,

khẽ thở ra một hơi.

Lúc này, Huyền Cơ Tử nói: “Phù dịch còn lại một ít, sư đệ nếu không lại vẽ

thêm mấy tấm?”

Lý Mộ lau mồ hôi trên trán, tức giận nói: “Còn vẽ, các ngươi coi ta là công

cụ vẽ bùa à?”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 526: Quyết định của Huyền Cơ Tử (1)



Huyền Cơ Tử than nhẹ một tiếng, nói: “Giải đấu các đỉnh núi lập tức sẽ bắt

đầu, mỗi lần thi đấu, đều phải ban cho đệ tử đạt được ba hạng đầu một tấm thiên

giai phù lục. Trong tổ đình, trừ sư đệ, không ai có mười phần nắm chắc. Phù

dịch này cực kỳ quý giá, sư đệ làm một phần tử của Phù Lục phái, cũng không

đành lòng chúng nó bị lãng phí chứ?”

Lý Mộ nhìn Huyền Cơ Tử vẻ mặt nghiêm túc, có chút hiểu, muốn làm

chưởng giáo Phù Lục phái, hắn còn có rất nhiều chuyện cần học tập...

Lý Mộ vốn tưởng, hắn bái Phù Đạo Tử làm sư phụ, trở thành đệ tử thế hệ thứ

hai Phù Lục phái, lôi kéo miễn phí cho nữ hoàng một cái Phù Lục phái, đợt này

kiếm lớn rồi.

Bây giờ hắn phát hiện, những lão hồ li này tính kế tựa như càng sâu hơn.

Phù Lục phái mặc dù có rất nhiều người có thể vẽ ra thiên giai phù lục,

nhưng bọn họ đều không có xác xuất thành công trăm phần trăm, có khả năng

tạo thành phù dịch quý giá bị lãng phí.

Vì không lãng phí tài liệu, bọn họ tựa như tính mang Lý Mộ coi là người

công cụ* để dùng.

(*: 1 thuật ngữ mạng TQ, nói về những người luôn sẵn sàng đi giúp đỡ người

khác mà không tính toán)

Xưa nay đều là hắn mang người ta coi là công cụ, thì ra bị người ta coi là

người công cụ để dùng, là loại cảm thụ này.

Nhưng Lý Mộ lại không thể từ chối.

Huyền Cơ Tử đưa ra lý do rất đầy đủ, Lý Mộ là đệ tử Phù Lục phái, đương

nhiên là có trách nhiệm tiết kiệm tài nguyên cho môn phái, Lý Mộ nếu là từ

chối, chính là bất trung đối với môn phái.

Một người bất trung đối với Phù Lục phái, sao có thể trở thành chưởng giáo

Phù Lục phái?

Vì thế Lý Mộ chỉ có thể lại vẽ ba tấm thiên giai phù lục, mấy lá bùa này tác

dụng là chữa trị thân thể, cho dù là bị người ta chém đứt tay chân, cũng có thể ở

trong thời gian cực ngắn nối lại chi cụt.

Ở hang động trong lòng đất kia, Ngô Ba bị Tần sư huynh đánh lén, bóp nát

trái tim, chính là dùng bùa này một lần nữa sinh ra một trái tim.

Mặc cho ai một canh giờ tám lần, đều sẽ chịu không nổi, Lý Mộ vẽ xong một

nét bút cuối cùng, tựa vào cột đá trong đạo cung, đi đến cạnh vị trí tận cùng phía

trước, thoải mái ngồi phịch ở trên ghế.

Hắn tình nguyện trở lại Thần Đô, bị nữ hoàng vắt cạn, cũng không muốn ở

nơi này bị một đám lão nhân áp bức.

Vẽ thiên giai thậm chí thánh giai phù lục, Lý Mộ thiếu chỉ là pháp lực, nếu có

pháp lực của nữ hoàng, cùng với đủ tài liệu, thứ này muốn bao nhiêu có bấy

nhiêu.

Ở trên người nữ hoàng, hắn vẫn luôn là đòi lấy, chưa từng có trả giá mang

tính thực chất.

Sau khi về tới Thần Đô, cũng phải vẽ cho nữ hoàng một ít thiên giai phù lục.

Nữ hoàng tuy giàu có, nhưng thứ tốt trên người lại cũng không phải rất nhiều,

ví dụ như thiên giai phù lục, ở Phù Lục phái cũng là vật hiếm lạ, mười châu ba

đảo, trừ Phù Lục phái, hầu như không ai có thể vẽ ra loại phù lục cấp bậc này,

nữ hoàng duy nhất ban cho Lý Mộ một tấm, bị Lý Mộ đưa cho Tiểu Bạch hộ

thân, ngoài ra, phù lục nàng cho Lý Mộ, cao nhất chỉ là địa giai.

Cái này hiển nhiên không phù hợp thân phận nữ hoàng Đại Chu, trên người

thường có một xấp thiên giai phù lục, về sau ban cho thần tử có công, cũng lấy

ra tay được.

Vị trí Lý Mộ nằm, là vị trí chưởng giáo, Phù Lục phái tôn ti có trật tự, hành

động này của hắn cũng không hợp quy củ.

Nhưng, mấy vị thủ tọa chỉ liếc nhau, cũng chưa mở miệng.

Bọn họ sớm đã từ trong miệng chưởng giáo biết được, hắn đã tìm hiểu toàn

bộ trang sách đạo, sáng phái tổ sư của Phù Lục phái chỉ tìm hiểu bộ phận trang

sách đạo, đã có thể sáng lập Phù Lục phái, nếu có thể tìm hiểu toàn bộ, lại sẽ

như thế nào?

Đến lúc đó, chỉ sợ danh hiệu đạo môn đệ nhất tông, sẽ phải đổi chủ.

Huyền Cơ Tử nhìn Lý Mộ ngồi phịch ở trên ghế, hỏi: “Sư đệ đã hoàn toàn

tìm hiểu một trang sách đạo kia hay chưa?”

Lý Mộ vươn bàn tay, lòng bàn tay có thêm một ngọc giản, hắn ném ngọc giản

cho Huyền Cơ Tử, nói: “Phù lục xuất hiện trong trang sách đạo, đều ở trong

này.”

Không nỡ bỏ đứa nhỏ thì không bắt được sói (thả con săn sắt bắt con cá rô),

chưởng giáo tương lai phải có khí độ của chưởng giáo tương lai, đạo phù lục,

Lý Mộ không lo lắng dạy người khác thì mình chết đói, Phù Lục phái càng

cường đại, đối với hắn, đối với nữ hoàng, lại càng hữu ích.

Huyền Cơ Tử dán ngọc giản ở trên trán, một lát sau, mang nó đưa cho Huyền

Chân Tử bên cạnh.

Huyền Chân Tử sau khi xem, lại mang nó đưa cho Chính Dương Tử ở bên.

Trừ Ngọc Chân Tử bế quan, thủ tọa sáu đỉnh núi còn lại, sau khi xem qua

ngọc giản này, ở sâu trong ánh mắt, cũng đã xuất hiện khát vọng cùng kích

động.

Bọn họ đều rõ, ngọc giản này ý nghĩa cái gì.

Sáng phái tổ sư khai sáng Phù Lục phái, Lý Mộ sẽ dẫn dắt Phù Lục phái đi

lên một đỉnh phong trước nay chưa từng có.

Tạm không nói chuyện hắn hoàn toàn lĩnh ngộ trang sách đạo, hơn nữa mang

nội dung trang sách đạo cống hiến ra đầy đủ, chỉ bằng Thất Khiếu Linh Lung

Tâm của hắn, nếu là mang hắn cột vào Phù Lục phái, ngày đêm vẽ bùa, ngày

sau đệ tử Phù Lục phái, mỗi người một tấm phù lục công kích thánh giai, ra tay

chính là công kích của cảnh giới thứ bảy, có thể mang ma đạo thập tông liên

hợp lại treo lên đánh.

Đáng tiếc không buộc được.

Không nói đến tài liệu vẽ bùa thánh giai phù lục cần khó tìm, không có khả

năng chế tạo vô hạn, sư thúc Phù Đạo Tử cũng sẽ không để bọn họ làm như vậy.

Huống chi, phía sau hắn, còn có nữ hoàng Đại Chu.

Hắn ở Phù Lục phái là bảo bối, ở trong lòng nữ hoàng, tất nhiên cũng là bảo

bối.

Phù Lục phái nếu cậy mạnh giam hắn, chỉ sợ triều đình Đại Chu vô cùng có

khả năng đại binh tiếp cận, Phù Lục phái cường đại là không thể nghi ngờ,

nhưng ở cảnh nội Đại Chu, thực lực bất cứ tông môn nào, cũng không bằng

triều đình Đại Chu.

Huyền Cơ Tử thu hồi ngọc giản, hướng Lý Mộ ôm quyền khom người, nói:

“Đa tạ sư đệ.”

Làm chưởng giáo Phù Lục phái, một vái này của gã, đại biểu lễ nghi cao nhất

Phù Lục phái.

Gã bái là cống hiến Lý Mộ làm đối với Phù Lục phái, bái là hắn mang Phù

Lục phái đưa vào một độ cao mới.

Lý Mộ phất phất tay, nói: “Người một nhà, không cần cảm tạ.”

Huyền Cơ Tử mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, sư huynh liền không

khách khí nữa, thật ra còn có một việc lớn liên quan tương lai môn phái, cần sư

đệ hỗ trợ...”

Nhìn thấy vẻ mặt Huyền Cơ Tử, Lý Mộ liền bắt đầu hối hận câu nói vừa rồi

nói.

Làm chưởng giáo, da mặt Huyền Cơ Tử, thâm hậu như tu vi của hắn.

Lý Mộ trở thành đệ tử đời hai của Phù Lục phái, còn chưa đạt được lợi ích gì,

đã làm người công cụ một lần cho bọn họ, bây giờ gã thế mà lại có chuyện

muốn nhờ, gã không biết xấu hổ sao?
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 527: Một bước lên trời (1)



Lý Mộ chưa mở miệng, Huyền Cơ Tử chủ động nói: “Tổ đình tuy mỗi bốn

năm đều sẽ cử hành một lần phù đạo thí luyện, nhưng đệ tử thông qua thí luyện

thu, tuy có tư chất phù đạo, lại đều là thiếu thiên phú tu hành. Sư đệ là rường cột

Đại Chu, sủng thần của nữ hoàng, có thể hay không mượn dùng điều kiện triều

đình, hàng năm giúp tông môn, từ dân gian tuyển nhận một ít thiên tài tu hành

thể chất đặc thù, bồi dưỡng từ nhỏ...”

Vị chưởng giáo sư huynh này, quả thật là đang từ các phương diện áp bức giá

trị của Lý Mộ, trên mặt Lý Mộ lộ ra nét khó xử, nói: “Sư huynh cũng biết, triều

đình có quy củ của triều đình, trên nguyên tắc, quan phủ các nơi, là cấm tiết lộ

ngày sinh tháng đẻ của dân chúng...”

Hắn nói tới đây, lại chuyển giọng, nói: “Đương nhiên, ta tuy là quan viên Đại

Chu, nhưng cũng là đệ tử Phù Lục phái, nhất định sẽ suy nghĩ cho tông môn.

Chuyện này, ta sau khi về Thần Đô, sẽ nhắc tới với bệ hạ, nhưng bệ hạ có thể

đáp ứng hay không, cũng không biết...”

Huyền Cơ Tử ôm quyền nói: “Sư huynh cảm tạ sư đệ trước.”

Lý Mộ tiếp tục nói: “Thái độ của triều đình đối với các phái, đều là giống

nhau, không quá dễ phá lệ. Ta cảm thấy, nếu là chúng ta có thể đưa ra một chút

thành ý, khả năng bệ hạ đáp ứng, có lẽ sẽ lớn hơn một chút.”

Huyền Cơ Tử hỏi: “Thành ý gì?”

Lý Mộ nhìn hắn, từ từ nói: “Bệ hạ vừa mới đăng cơ không lâu, dưới trướng

thiếu nhân thủ, nếu là tổ đình có thể hợp tác với triều đình, phái một ít trưởng

lão, lấy thân phận cung phụng, đóng quân triều đình, sau đó lại đưa ra yêu cầu,

bệ hạ chẳng phải là cũng không tiện từ chối?”

Lý Mộ cần thiết sửa đúng quan niệm sai lầm đám cao tầng Phù Lục phái, gặp

chuyện luôn thích chơi miễn phí.

Chơi miễn phí không lâu dài, hợp tác mới có thể cả hai đều thắng lợi.

Có trả giá, mới có hồi báo, không phải người nào cũng giống Lý Mộ, nguyện

ý nuông chiều tật xấu của bọn họ.

Huyền Cơ Tử sau khi nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cái này không khó...”

Hai người ở vấn đề này đã đạt thành nhất trí, chuyện kế tiếp liền đơn giản

hơn nhiều.

Lý Mộ đã là đệ tử đời thứ hai Phù Lục phái, lại là quan viên Đại Chu, do hắn

làm người trung gian, là thích hợp nhất.

Dưới trướng nữ hoàng vốn đã thiếu người, nội vệ lại đã trải qua một đợt

thanh tẩy, nếu là có cường giả Phù Lục phái gia nhập, nàng liền sẽ không trải

qua sự xấu hổ không người để dùng nữa.

Hắn đã sốt ruột không chờ nổi muốn nói cho nữ hoàng tin tức tốt này.

Nhìn theo Lý Mộ đi ra khỏi đạo cung, Huyền Cơ Tử nghĩ nghĩ, nói: “Ta quyết

định, mang vị trí chưởng giáo, truyền cho Lý sư đệ.”

Đây vốn là một việc lớn của Phù Lục phái, cần mọi người bàn bạc quyết

định, nhưng, sau khi Huyền Cơ Tử mở miệng, mấy vị thủ tọa không một ai phản

đối.

Huyền Chân Tử chần chờ một lát, nói: “Hắn bây giờ, còn chưa thích hợp vị

trí này, hắn dù sao chỉ có cảnh giới thứ tư, sớm như vậy đã mang hắn đẩy lên

trước đài, không phải chuyện tốt.”

Huyền Cơ Tử lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải bây giờ, ít nhất cũng cần

chờ hắn bước vào cảnh giới thứ bảy.”

Ánh mắt Huyền Chân Tử lộ ra chờ mong, nói: “Không biết hắn sẽ mang Phù

Lục phái đưa tới độ cao thế nào...”

Bạch Vân phong, Lý Mộ vừa mới về phòng, hấp thụ lần trước giáo huấn, hắn

trước thi triển một cái cách âm thuật, mới lấy ra ốc biển, sau khi dùng pháp lực

thúc giục, sốt ruột không dằn nổi nói: “Bệ hạ, nói cho ngươi một tin tức tốt...”

Lý Mộ hoài nghi mình có phải trời sinh số lao lực hay không, thừa dịp trong

khoảng thời gian này nghỉ ngơi, còn thúc đẩy Phù Lục phái hợp tác với triều

đình.

Trước kia triều đình tuy cùng các phái đều có hợp tác, nhưng đều là mức độ

nông, ví dụ như các đại môn phái để đệ tử cấp thấp đóng ở quan phủ địa

phương, giúp quan địa phương thống trị khu trực thuộc, triều đình liền mang địa

vực chỗ tông môn bọn họ cắt cho bọn họ, hơn nữa cho phép bọn họ ở quanh thế

lực tương ứng sơn môn tuyển nhận đệ tử vân vân...

Như loại hợp tác tầng sâu hơn nữa, trước kia hiếm xảy ra.

Nguyên nhân xét đến cùng, tự nhiên là hai bên không tín nhiệm, các tông

môn này thế lực cùng thực lực đều quá mức cường đại, cường đại đến mức đủ

để uy h**p triều đình thống trị, mà triều đình đối với ba mươi sáu quận, trên

danh nghĩa lại có sự khống chế tuyệt đối, tứ tông lục phái hoạt động ở thế tục,

sẽ chịu rất nhiều hạn chế...

Xuất phát từ loại ngờ vực vô căn cứ cùng không tín nhiệm này, triều đình Đại

Chu chưa từng có quan viên tứ tông lục phái, cho dù là một tiểu lại, cũng yêu

cầu không có bối cảnh môn phái, mà cao tầng các tông phái này, cũng đều sẽ

không do quan viên trong triều đảm nhiệm.

Lý Mộ đại khái là người đầu tiên đã ở trong triều có địa vị cao, lại là cao tầng

tông phái, do hắn ở bên trong giật dây bắc cầu, là thích hợp nhất.

Việc khác ở Phù Lục phái, Lý Mộ chưa nói cho nữ hoàng, chỉ là nói, hắn cố ý

thúc đẩy Phù Lục phái hợp tác cùng triều đình, triều đình vì Phù Lục phái lưu ý

đệ tử thiên tài, Phù Lục phái cũng sẽ phái trưởng lão thực lực cường đại, làm

khách khanh của triều đình...

Dưới trướng nữ hoàng đang cần nhân thủ, đây vốn là một chuyện đáng giá

cao hứng.

Nhưng Lý Mộ lại chưa nghe ra nữ hoàng cao hứng bao nhiêu.

Nàng vị hoàng đế này làm tựa như cá muối, không có một chút ý tiến thủ,

làm việc cũng không tích cực, nàng tích cực nhất chính là chạy đến trong nhà

Lý Mộ ăn chực, còn có chính là gọi linh loa kiểm tra Lý Mộ.

Ba ngày hơn một trăm lần, đừng nói là thủ trưởng, ngay cả bạn gái cũng hiếm

có như vậy.

May mắn Liễu Hàm Yên không giống với nàng, bằng không Lý Mộ chỉ sợ sẽ

điên mất.

Trong linh loa, giọng điệu nữ hoàng không có gợn sóng nói: “Chuyện này,

ngươi quyết định là được.”

Cái này coi như là một quốc sách, nói từ trên trình độ nào đó, là việc thuộc

bổn phận làm Trung Thư xá nhân của Lý Mộ, nhưng hắn vẫn xin chỉ thị nữ

hoàng, để tránh rơi vào một cái ác danh sủng thần loạn chính.

Lý Mộ thở dài, nữ hoàng ngay cả hợp tác với Phù Lục phái cũng không hề để

ý, cũng không biết nàng rốt cuộc để ý cái gì...

Đối diện, nữ hoàng không nhắc chuyện này nữa, mà là hỏi: “Ngươi chừng

nào trở về?”

Lý Mộ nói: “Thần cố gắng mau chóng đi.”

Thanh âm trong ốc biển rõ ràng có chút bất mãn: “Hơn một tháng trước,

ngươi đã nói cố gắng mau chóng, mau chóng rốt cuộc là bao nhiêu?”

Lý Mộ bất đắc dĩ giải thích: “Lần này là thật sự mau chóng, ít thì ba ngày,

nhiều là năm ngày...”

Sau khi ngắn ngủn gặp nhau mấy ngày với Liễu Hàm Yên, nàng liền lại theo

Ngọc Chân Tử bế quan. Lý Mộ vốn bây giờ đã có thể về Thần Đô, nhưng giải

đấu đệ tử bảy đỉnh núi sắp bắt đầu, hắn làm đệ tử đời thứ hai, cần tham dự.

Nữ hoàng cũng thật là, việc lớn quốc gia không quan tâm, thúc giục hắn trở

về đi làm trái lại thúc giục gấp như vậy.
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 528: Một bước lên trời (2)



Cái này cũng đả kích tính tích cực làm việc của Lý Mộ, Đại Chu là Đại Chu

của nàng, Lý Mộ là đang làm công cho nàng, nàng không thể luôn ngồi ở bên

trên, để Lý Mộ một mình ở bên dưới động, nàng tốt xấu cũng động một chút

cho một chút đáp lại, như vậy Lý Mộ làm việc mới có thể có động lực hơn.

Lý Mộ buông linh loa, nghe được ngoài sân truyền đến tiếng ong ong.

Đây là chuông đạo ở bên ngoài thúc giục.

Lý Mộ thu hồi linh loa, đi ra ngoài cửa, nói: “Đừng giục nữa, đến đây đến

đây...”

...

Bạch Vân sơn.

Hôm nay là ngày bảy đỉnh núi thi đấu của tổ đình Phù Lục phái, giải đấu các

đỉnh núi, giống với phù đạo thí luyện là bốn năm một lần, trên thời gian, cũng

chỉ chênh lệch một tháng.

Trước đây sau phù đạo thí luyện một tháng, kết quả thí luyện, đều sẽ là đề tài

đệ tử môn phái thảo luận sôi nổi, nhưng mà năm nay, sau khi thí luyện chấm

dứt, lại cũng chưa dẫn lên bao nhiêu oanh động.

Bởi vì lần thí luyện này, bí ẩn để lại cho các đệ tử thật sự quá nhiều.

Đầu tiên, hạng nhất thí luyện các kỳ trước, đều sẽ lập tức trở thành đệ tử hạch

tâm, đạt được tông môn ra sức bồi dưỡng, có thể hưởng thụ được tài nguyên tu

hành đệ tử bình thường không hưởng thụ được, trong một đoạn thời gian rất dài

sau khi thí luyện kết thúc, hạng nhất thí luyện đều là đối tượng đám đông đệ tử

hâm mộ.

Nhưng hạng nhất thí luyện năm nay, thân phận đến bây giờ cũng là câu hỏi.

Không chỉ có là hạng nhất, hạng nhất hạng hai thí luyện lần này, ở sau khi thí

luyện chấm dứt, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất.

Ngoài ra, ngày đó thí luyện, Bạch Vân sơn trời giáng xuống hiện tượng lạ,

cũng không có ai biết là chuyện gì.

Chỉ là có đệ tử căn cứ điển tịch đoán, ở lúc thánh giai phù lục giáng thế, sẽ có

thiên kiếp xuất hiện, hiện tượng lạ ở Bạch Vân sơn ngày đó, rất giống thiên

kiếp.

Lời vừa nói ra, mọi thuyết xôn xao.

Có người nói là chưởng giáo chân nhân vẽ ra thánh giai phù lục, còn có

người nói hiện tượng lạ này là có thủ tọa thăng cấp Siêu Thoát đưa tới, còn có

người nói vẽ ra thánh giai phù lục, là hạng nhất thí luyện kia, nhưng, đối với

điều này tông môn trước sau chưa giải thích, việc này cũng vẫn chưa định luận.

Trước giải đấu, đệ tử các đỉnh núi, đã hội tụ ở chung quanh quảng trường

đỉnh núi cao nhất.

Giải đấu này, liên quan đến vinh dự của các đệ tử tham gia tỷ thí, cũng liên

quan đến tài nguyên bốn năm sau, các đỉnh núi có thể từ tông môn thu hoạch.

Đệ tử đạt được ba hạng đầu của giải đấu, có thể phân biệt đạt được một tấm

thiên giai phù lục, hạng nhất giải đấu, càng có cơ hội trở thành thân truyền đệ tử

của thủ tọa, tấn thăng thành trưởng lão đời thứ ba.

Tiến vào mười hạng đầu của giải đấu, cũng có thể đạt được địa giai phù lục,

cùng với cơ hội thủ tọa chỉ điểm tu hành.

Bởi vậy, mỗi một lần giải đấu, đệ tử các đỉnh núi đều dốc đủ sức, muốn tranh

thủ đạt được xếp hạng cao nhất. Cái này không chỉ có vì chính bọn họ, còn vì

vinh dự của các đỉnh núi.

Lý Mộ vốn muốn sớm ngày trở lại Thần Đô, miễn cho nữ hoàng cả ngày lải

nhải.

Nhưng Huyền Cơ Tử nói, giải đấu lần này, hắn phải tham gia, đại điển thu đồ

đệ có thể miễn, nhưng làm đồ đệ của thái thượng trưởng lão, đệ tử đời thứ hai

của Phù Lục phái, hắn phải ở trước các đệ tử tổ đình, cùng với nhân vật quan

trọng các nhánh của Phù Lục phái lộ mặt một lần.

Vì thế, hắn còn đặt một đạo hiệu cho Lý Mộ, tên là Linh Cơ Tử.

Trong Phù Lục phái, cũng không phải toàn bộ mọi người đều có được đạo

hiệu, đệ tử đời thứ ba cùng đời thứ tư, tu vi không cao, đều là lấy tên tục gia

xưng hô, bình thường chỉ có sau khi tấn thăng Động Huyền, mới có thể cân

nhắc đặt cho mình một cái đạo hiệu.

Dù sao, chưởng giáo Huyền Cơ Tử, thủ tọa Ngọc Chân Tử, nghe qua so với

chưởng giáo Vương Nhị Cẩu, thủ tọa Trần Nhị Nữu có phong phạm cao nhân

hơn.

Đối với đạo hiệu mới của mình, Lý Mộ tuy còn không quá quen, nhưng cũng

không kháng cự.

Lý Mộ vừa mới đáp xuống quảng trường đỉnh núi cao nhất, Hàn Triết liền từ

phương hướng nào đó đi tới, kinh ngạc nói: “Ngươi còn chưa về Thần Đô?”

Lý Mộ nói: “Tham gia xong giải đấu là đi.”

“Tham gia giải đấu?” Hàn Triết ngẩn ra một phen, sau đó trên mặt liền lộ ra

niềm vui bất ngờ, hỏi: “Ngươi cũng gia nhập Phù Lục phái chúng ta, ngươi sẽ

không cũng bái vị thủ tọa nào làm sư phụ chứ?”

Lý Mộ lắc lắc đầu, nói: “Không phải.”

Hàn Triết nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Sư phụ của ngươi là vị trưởng lão nào?”

Lý Mộ nói: “Phù Đạo Tử.”

Hàn Triết sờ sờ đầu, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe nói, là đỉnh núi nào?”

Lý Mộ nói: “Đỉnh núi cao nhất.”

Hàn Triết hâm mộ nói: “Đỉnh núi cao nhất tốt, đỉnh núi cao nhất đều là đệ tử

hạch tâm, muốn cái gì có cái đó, ngay cả tranh cũng không cần tranh, ta đã nói,

bằng quan hệ của Liễu... Liễu sư thúc, ngươi bái vào tông môn, nhất định sẽ

không quá kém.”

Lý Mộ nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Hôm nay sao chưa nhìn thấy Tần sư muội?”

Nói đến Tần sư muội, trên mặt Hàn Triết liền lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: “Đừng

nói nữa, ta bảo nàng đóng cửa suy nghĩ rồi.”

Lý Mộ hỏi: “Nàng lại làm sao vậy?”

“Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi?” Hàn Triết trừng mắt nhìn Lý Mộ một

cái, nói: “Lần trước nếu không phải ngươi đi trước, ta cũng sẽ không để Tần sư

muội uống rượu với ta, chỉ tửu lượng của nàng, mới uống mấy chén đã say, hơn

nữa nàng uống rượu liền thích c** q**n áo, không chỉ có c** q**n áo chính

nàng, còn c** q**n áo của ta, may mắn ta thời điểm mấu chốt đã tỉnh, bằng

không, ta thật sự không biết đối mặt Tần sư huynh trên trời có linh thiêng như

thế nào, nguyên dương thân bảo trì hơn hai mươi năm, có thể cũng sẽ đánh

mất...”

Lý Mộ đồng tình nhìn hắn, nói: “Đúng vậy, quá nguy hiểm, cô nam quả nữ,

chuyện gì cũng có thể xảy ra, vẫn là phải bảo vệ tốt bản thân, chẳng may

nguyên dương không còn, thì thiệt thòi lớn...”

Hàn Triết rất tán đồng, nói: “Không ngờ Tần sư muội tửu lượng kém như vậy,

về sau không bao giờ uống cùng nàng nữa!”

Khi hai người nói chuyện phiếm, trên quảng trường đỉnh núi cao nhất, người

tụ tập càng lúc càng nhiều, tiếng nghị luận chung quanh truyền đến cũng không

dứt bên tai.

“Không biết một lần này, sư huynh đỉnh núi nào có thể đạt được hạng nhất thi

đấu...”

“Hạng nhất giải đấu thưởng rất hậu, không chỉ có thể trở thành đệ tử đời thứ

ba, còn có thể đạt được một tấm thiên giai phù lục.”

“Tương đương với vô duyên vô cớ có thêm một cái mạng, không biết có bao

nhiêu người nhìn chằm chằm ba vị trí đó...”

“Ồ... , vị trí phía trước, sao có thêm một cái?”

“Cái gì, ta đếm chút, một, hai, ba, ...tám, chín thật sự có thêm một cái!”
 
Đại Chu Tiên Lại
Chương 529: Một bước lên trời (3)



Ánh mắt các đệ tử nhìn phía phía trước quảng trường, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Lúc giải đấu, chưởng giáo cùng bảy vị thủ tọa sẽ ở phía trước xem lễ, bởi

vậy, trước quảng trường, sẽ để lại tám vị trí.

Tám chỗ ngồi thật lớn này, toàn thân do linh ngọc tạo ra, trên đó điêu khắc

phù văn, lơ lửng ở phía trước quảng trường, trong uy nghiêm mang theo cao

quý, thể hiện thân phận cùng địa vị của chủ nhân.

Chưởng giáo chân nhân cộng thêm thủ tọa bảy đỉnh núi, vốn nên có tám chỗ

ngồi, đây là lệ thường ngày xưa.

Nhưng năm nay, chỗ ngồi trước quảng trường, lại biến thành chín cái.

“Chẳng lẽ là có trưởng lão tấn thăng cảnh giới thứ sáu?”

“Không biết, nếu là có trưởng lão tấn thăng, các đỉnh núi sao có khả năng

không có tin tức?”

“Có thể là vị thái thượng trưởng lão nào đã trở lại không?”

“Cũng không có khả năng lớn lắm, thái thượng trưởng lão vân du bên ngoài,

hơn mười năm cũng chưa có tin tức, cho dù về núi, cũng chưa bao giờ quản giải

đấu các đỉnh núi...”

...

Hàn Triết nhìn chín chỗ ngồi phía trước, trên mặt cũng lộ ra nét nghi hoặc,

lẩm bẩm: “Giải đấu năm nay, so với năm trước tựa như không quá giống

nhau...”

Khi hắn quay đầu nhìn về phía Lý Mộ, như là phát hiện cái gì, đánh giá cao

thấp Lý Mộ vài lần, lại cúi đầu nhìn nhìn mình, nghi hoặc nói: “Đạo phục của

ngươi vì sao không giống với ta?”

Đạo phục Hàn Triết mặc, là lấy màu lam làm màu nền, mà đạo phục trên

người Lý Mộ, lại là lấy trắng thuần làm chủ.

Ở Phù Lục phái, đệ tử cấp bậc khác nhau, mặc đạo phục, màu sắc khác nhau.

Giống Hàn Triết đệ tử đời thứ tư như vậy, đạo phục mặc, màu chính là xanh

lam da trời. Đệ tử đời thứ ba, cũng chính là trưởng lão các đỉnh núi, đạo phục là

màu vàng nhạt, chưởng giáo cùng với thủ tọa các đỉnh núi, mới có thể mặc đạo

phục màu trắng thuần.

Lý Mộ chưa kịp nói chuyện, Hàn Triết bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì, dùng

ánh mắt kinh nghi nhìn hắn, chấn động nói: “Phù, Phù Đạo Tử, Phù Đạo Tử

không phải đạo hiệu của thái thượng trưởng lão đã biến mất rất lâu của môn

phái sao, ngươi ngươi ngươi, ngươi đã bái thái thượng trưởng lão làm sư phụ?”

Lý Mộ chưa phủ nhận, tương đương thừa nhận lời Hàn Triết nói.

Hàn Triết ngạc nhiên nói: “Thật, thật?”

Lý Mộ nói: “Thật.”

Hàn Triết lấy tay túm tóc mình, lẩm bẩm: “Để ta thông trước một chút, ngươi

là đời thứ hai, ta là đời thứ tư, vậy ta chẳng phải là cần gọi ngươi sư thúc tổ?”

Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Trên lý luận là như thế.”

Hàn Triết chịu đả kích, gã tuy không muốn so bì với Lý Mộ cái gì, nhưng bạn

cũ, hôm nay biến thành sư thúc tổ của gã, ở môn phái nhìn thấy hắn cũng phải

khom mình hành lễ, điều này làm gã trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.

Nhưng rất nhanh, hắn liền ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mộ,

hỏi: “Ngươi là sư thúc tổ của ta, chẳng phải là sư thúc của Hàm Yên cô nương,

là sư thúc tổ của Lý sư muội, đợi một chút, quan hệ các ngươi quá rối loạn, để

ta cân nhắc một chút nữa...”

Sau khi đếm đầu ngón tay tính toán, hắn rốt cuộc tính rõ, nói: “Lý sư muội đã

không phải đệ tử Phù Lục phái, nhưng Hàm Yên cô nương là đệ tử của Ngọc

Chân Tử sư bá, ngươi là sư đệ của Ngọc Chân Tử sư bá, cho nên ngươi là sư

thúc của nàng, ngươi là sư thúc thê tử tương lai của ngươi, vậy con các ngươi là

bối phận gì, nó là cùng thế hệ với ta, hay là hơn ta một thế hệ, chờ một chút, ta

lại rối loạn rồi...”

Hàn Triết còn chưa nghĩ xong, phía trên liền có tiếng chuông vang lên, biểu

thị giải đấu sắp bắt đầu.

Hàn Triết nhìn Lý Mộ một cái, sau đó chạy nhanh như chớp, Lý Mộ cảm

thấy, về sau còn muốn tìm hắn uống rượu, hẳn là sẽ có chút khó khăn.

Theo tiếng chuông vang lên, đệ tử các đỉnh núi, đã đứng ở vị trí ngoài quảng

trường thuộc về các đỉnh núi, trong đạo cung đỉnh núi cao nhất, cũng có mấy

bóng người bay ra, Huyền Cơ Tử cùng thủ tọa các đỉnh núi, phân biệt ngồi trên

một vị trí.

Ngay cả Ngọc Chân Tử lúc trước ở trạng thái bế quan cũng đã xuất quan,

ngồi ở bên phải Huyền Cơ Tử.

Chín cái ghế, chỉ có cái kia bên trái Huyền Cơ Tử là để trống.

Chỗ đệ tử các đỉnh núi tụ tập, lại bắt đầu thấp giọng nghị luận.

“Vị trí kia, vốn là của Ngọc Chân Tử sư bá, lần này Ngọc Chân Tử sư bá sao

ngồi ở bên phải chưởng giáo?”

“Còn có người nào có thể ngồi ở bên trái chưởng giáo, cho dù là thực có

trưởng lão mới lên, cũng không có tư cách ngồi ở nơi đó, chẳng lẽ thật là thái

thượng trưởng lão?”

“Hẳn là vậy, có lẽ là vị trưởng lão nào, bỗng nhiên nổi hứng thú, muốn xem

giải đấu các đỉnh núi...”

...

Lúc thi đấu, vị trí trước quảng trường, là có chú ý.

Chưởng giáo chân nhân địa vị tôn sùng nhất, chỗ hắn ngồi, ở chính giữa phía

trước quảng trường, thủ tọa các đỉnh núi, thì phân biệt ngồi ở hai bên hắn, trong

đó, lại lấy bên trái là đứng đầu.

Ngồi ở bên trái chưởng giáo, địa vị ở nơi đây chỉ thua chưởng giáo, trước kia

vị trí này, là Ngọc Chân Tử thủ tọa Bạch Vân phong.

Nhưng hôm nay, Ngọc Chân Tử lại ngồi ở bên phải chưởng giáo, trừ thái

thượng trưởng lão, các đệ tử không nghĩ ra, rốt cuộc là người nào, địa vị so với

Ngọc Chân Tử sư bá còn tôn quý hơn.

Bọn họ dùng ánh mắt tò mò đánh giá vị trí kia, đại bộ phận đệ tử, thậm chí là

trưởng lão nơi này, bắt đầu từ lúc nhập môn, đã chưa từng thấy chân dung thái

thượng trưởng lão.

Ở ngoài quảng trường, đệ tử các đỉnh núi đã trở về vị trí cũ, Lý Mộ một mình

cô đơn đứng ở một chỗ.

Hắn vốn tưởng hắn chỉ cần lộ mặt một chút, không ngờ Huyền Cơ Tử làm

nghiêm túc như vậy, Ngọc Chân Tử là sư phụ của Liễu Hàm Yên, nửa mẹ vợ

của hắn, thay thế vị trí của nàng, Lý Mộ vẫn có chút áp lực tâm lý.

Chín vị trí phía trước, chỉ có hắn còn chưa ngồi xuống. Lý Mộ chậm rãi bay

lên, xuyên qua trên không quảng trường, ngồi ở trên vị trí bên trái Huyền Cơ

Tử.

Đệ tử, trưởng lão các đỉnh núi của Phù Lục phái, cùng với nhân vật quan

trọng của các phân tông được mời mà đến, gần như đều đang chú ý vị trí kia.

Sau khi Lý Mộ ngồi xuống, chung quanh quảng trường im lặng một chớp

mắt, giây tiếp theo, liền xôn xao hẳn lên.

Vô số người nhìn vị trí đó, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Người này là ai?”

“Hắn sao có thể ngồi ở vị trí đó?”

“Chẳng lẽ hắn là một trong các thái thượng trưởng lão?”

“Hắn không phải là người kia dọa chuông đạo chạy mất sao, hắn sao lại ngồi

ở vị trí thái thượng trưởng lão?”

Lúc phù đạo thí luyện, trong hình ảnh thông qua Huyền Quang Thuật hiện ra,

bên người Lý Mộ luôn có sương mù bao phủ, đại đa số đệ tử Phù Lục phái cũng

không nhận ra hắn, chỉ có người cùng nhau tham gia phù đạo thí luyện với hắn,

mới có thể nhìn thấy chân dung của hắn.
 
Back
Top Bottom