Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 56: Khu rừng kì lạ


Vừa nhắm mắt đi vào giấc ngủ thì bên ngoài nghe một tiếng...

Rầm.... thật lớn.

Quân lính loạn lên chạy tứ tung như những con vịt.

Cô và hắn bật dậy không nói tiếng nào cùng xông ra ngoài.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Cô kéo một người lính lại hỏi - Đại Ngụy tấn công chúng ta bằng đá - Người lính nói một cách vội vã và hoảng loạn.

Anh ta vùng ra rồi chạy đến giúp những người khác chuẩn bị phản công lại.

- Chúng lại tấn công ta sao?

- Mặt hắn đen sì như than lạnh lẽo nói - Hoàng thượng, để thiếp đi xem - Cô định chạy đi thì hắn kéo cô lại vào lòng - Không được.

Bây giờ rất nguy hiểm - Hắn lắc đầu không cho cô đi - Chàng lo gì chứ.

Bọn họ chỉ là muốn đánh lén để quân ta giảm sút thôi.

Ta sẽ cẩn thận mà - Cô nhìn hắn nũng nịu.

- Hừm...

- Hắn cau chặt mày ý bảo không được.

Cô rướn người hôn chụt lên má hắn một cái, mỉm cười chạy đi.

Lăng Vô Thần nhìn theo bóng cô lo lắng. ...

Cô đi vào khu rừng nọ, cô cũng chẳng biết nơi đây là đâu nhưng cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cô có cảm giác người đó đang ở đây.

Vù... vù.... gió lạnh thổi qua làm cô rợn cả tóc gáy.

Cô bước qua một hàng cây liễu rủ.

Trước mặt cô là một khu rừng huyền bí mà cô nghĩ chỉ có trong cổ tích mà thôi.

Nó được bao bọc bởi một dòng nước trong vắt.

Xung quanh cả dưới đất lẫn trên những cành cây đều có một ngọn nến màu xanh mờ ảo.

Chính giữa có một tế đàn hỏa thiêu bằng khối băng hay bằng bạc gì đó.

Trên mặt tế đàn đó có một hình san hô lớn.

Một nửa màu đen, một nửa màu đỏ.

Cô cau chặt mày nâng tà váy bước đến chỗ tế đàn.

Khi vừa nhảy qua dòng nước thì bên vai chợt đau nhói, một ánh sáng lóe lên qua lớp vải trắng, một nửa đỏ của san hô trên mặt tế đàn cũng phát sáng.

Cô ôm vai, nhẹ tay xoa xoa.

Rắc... một tiếng cành cây khô bj gãy vang lên.

Cô quay người lại, trước mặt là Hạ Chiêu Linh với bộ váy hơi ôm màu đen.

Không, đó không phải Hạ Chiêu Linh.

Người này vô cùng giống người hôm cô gặp ở thành An.

Người có bóng lưng giống Hạ Chiêu Linh nhưng khuôn mặt lại vô cùng giống cô.

Là ai?

Người mà mẹ nói với cô sao?

Chị gái cô đây hả?...

Yên Chiêu Linh - Ngươi...

- Cả hai không nói không rằng cùng đưa tay lên chỉ vào đối phương, miệng tuột ra một chữ cubgf lúc giống nhau.

- Tại sao... ngươi lại vào được đây?

- Ả hỏi cô.

Tay ả đặt lên vai như muốn che thứ gì
Cô không nói, đưa tay lên cao rồi vung mạnh xuống.

Từ ống tay áo rơi ra sợi vải dài.

Cô vung tay khiến sợi dây vòng qua eo ả, cô kéo mạnh.

Ả theo đà bị kéo đến, đầu gối đập xuống một rễ cây đau đớn.

Ả hạ tay xuống cô mới nhìn thấy bên vai ả cũng có một tia sáng lóe lên giống cô.

Cô nhẹ bước đến, khuôn mặt tò mò nhìn đến bờ vai nhỏ của ả.

Ả định vung nắm đấm đến thì như có một thứ sức mạnh gì kéo tay ả lại không để ả đụng đến cô - Á...

- Ả cố gắng vươn tay tới nhưng dường như càng cố thì cái loại sức mạnh đó càng lớn như muốn ép vỡ xương tay của ả, đành phải hạ xuống Cô nhếch môi, bây giờ thì đến lượt cô, và... cô cũng xảy ra tình trạng tương tự.

Lúc đó hai người mới biết.

Mình không thể chạm vào đối phương được.

- Au...
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 57: Tình cảm của hai người chúng ta chỉ là tình cảm chị em thôi sao?


- Au...

- Đầu cô chợt ong lên một cái như là cái chuông bị người ta gõ mạnh vào.

Mắt cô có chút hoa lên

- Ngươi vẫn là không chịu nói hay sao?

- Cô lắc mạnh đầu để xóa đi cái hoa mắt ấy.

- Ngươi... không phải người ở đây.

Quan tâm đến chuyện này làm gì chứ?

- Chất giọng của ả thay đổi, nó trầm hơn, giống như ả đang đau đơn mà vẫn phải gằn từng chữ.

Cô hết hồn nhìn ả.

Ả vừa nói gì vậy?

Cô không phải người ở đây?

Vâyh là sao?

Ý của ả là cái gì?

- Ngươi... nói gì?

- Hừ... cần ta nói sao?

Ngươi tưởng ngoài Lăng Vô Thần ra thì không còn ai biết ngươi là người từ nơi khác đến?

- Ngươi biết?

- Cô kinh ngạc không thôi.

Ả biết sao???

Ả chỉ nhếch môi.

Cô hạ mí mắt, con ngươi chuyển sắc lạnh trong chớp mắt.

Xung quanh chợt lạnh toát

- Ngươi đã biết, vậy thì còn dấu diếm làm gì chứ?

Nói ra đi?

- Cô bước một bước đến cạnh ả.

- Tại sao ta phải nói cho ngươi?

- Không nói?

Ta sẽ bắt ngươi phải nói

Cô đặt tay lên vai ả, cỗ sức mạnh kia đè lên tay cô.

Cô vung mạnh tay với tốc độ kinh hoàng đấm vào vai ả.

Ả sao có thể chịu được văng ra phía sau đụng phải thân cây lớn.

Cô cảm giác như hay tay mình muốn rời ra rồi, đau quá!

- Chính vì ta không phải em gái ngươi, không phải Yên Anh Thy ta mới bắt ngươi phải nói.

Ngươi sợ cái gì?

Sợ ta giết ngươi?

Ngươi sợ ta ăn thịt ngươi hay cười nhạo ngươi hay sao?

- Cô quát vào mặt Chiêu Linh đến nỗi khan cả cổ.

Ả im lặng, khuôn mặt hiện rõ vẻ buồn bã

- Sao hả?

Ta không muốn giết ngươi.

Rõ ràng ngươi là chị của 'chủ' thân thể này.

Ngươi là Yên Chiêu Linh.

Tại sao lại phải đi làm những việc đáng khinh này hả.

Chỉ cần nói một chút là có thể xoay chuyển được tất cả ngươi cũng không muốn nói sao?

- Cô khó chịu.

Cô không bực tức.

Cảm giác này giống như cô đang khuyên nhủ người chị em của mình thoát ra khỏi điều xấu.

Người đó phải thân thiết với cô lắm, giống như khi nhìn thấy người đó phạm sai lầm cô không thể đứng nhìn mà phải khuyên nhủ.

Khuyên bằng cách quát tháo.

Cô có cảm giác bất đắc dĩ.

Tim cô chợt đau.

- Ta nói... thì xoay chuyển được tất cả sao?

Ta nói.. thì sẽ thay đổi được quá khứ sao?

Ta không tin - Chiêu Linh cũng chẳng vừa, ả như là người chị em bị cô quát tháo cũng gân cổ lên quát cho việc làm của mình.

- Quá khứ ta không có khả năng thay đổi.

Nhưng hiện tại thì có thể thay đổi được tương lai - Cô nhẹ giọng, vì quát lên mà giọng cô hơi khàn đi

- Vậy sao?

Thay đổi được sao?

Vậy ngươi có thể làm cho tất cả mọi người được một lần thật lòng quan tâm ta sao?

Ngươi làm được sao?

- Ả nhìn cô như thách thức

- Vậy mọi chuyện cô làm chỉ là để được như vậy thôi sao?

- Đúng

Cô như chết lặng nhìn Chiêu Linh.

Cô hiểu, cô hiểu cái cảm giác mà bị tất cả mọi người quay lưng lại như ả.

Cô đã từng bị như vậy, cô hiểu.

Vậy ra bao lâu nay ả chỉ là làm để mọi người một lần quan tam ả.

Vậy sao?

- Chỉ vì như vậy thôi sao?

- Ta rất ghét nguoie.

Ta hận ngươi đến tận xương tủy, vì ngươi mà mọi người quay lưng với ta.

- Ả gằn lên, đôi mắt đau đớn như trong đầu nghĩ một đằng, miệng bất đắc dĩ nói một nẻo.

Cô đứng lên, quay lưng lại với ả.

Thẫn thờ đi về phía trước.

Cô làm sao vậy?

Đối với ả thì linh hồn này mấy phần quen biết?

Tại sao tim lúc này lại đau như vậy?

- Á...

- Cô vấp phải cành cây khô, tay trượt xuống bám lấy thân cây gần đó.

Chiêu Linh đứng dậy muốn tiến đến đỡ cô nhưng cố kiềm chế.

Cô đứng lên xoay người nhìn chằm chằm ả.

Tay cô có một vết xước dài chảy cả máu.

Chiêu Linh nhìn chăm chú vết xước đó

Cô rút cây trâm xuống đặt lên hõm cổ trắng ngần kiêu gợi.

- Ngươi là rất thương em gái.

Nhưng vì mọi người xoay lưng lại với ngươi hướng về phía em gái mà ngươi hận.

Trong lòng ngươi lúc này.... xót em gái lắm đúng không?

- Cô hỏi ả một cách tự giễu cợt.

Roạt.... một đoạn da thịt nhỏ hiện lên vết máu đỏ tươi làm ả giật cả mình.

- Ngươi... dừng tay - Giọng ả run run

- Tại sao?

Ngươi chỉ cần cho ta biết thật lòng ngươi nghĩ cái gì ta sẽ dừng tay

- Ta đúng là rất thương Yên Anh Thy.

Vì mệnh lệnh mà ta buộc phải làm những việc kinh tởm đó.

Là ta vẫn còn rất yêu em gái, là ta nghĩ một đường nói một nẻo.

Dừng lại được chưa?

Tong.... một giọt nước nóng hổi rơi xuống làm cho cành cây bên dưới trở nên khô queo.

Là nước mắt.

Của ai?

Cô kinh hãi tròn mắt nhìn Chiêu Linh.

Trên mặt ả vương lại một đường ươn ướt.

Cô có thể thấy được nó rát mặn và chát.

Nước mắt của sự tủi nhục đau đón của Chiêu Linh bắt đầu tuôn ra.

Bây giờ cô đã hiểu.

Vậy ra người đứng trước mặt cô đây không phải kẻ thù.

Người mà cô đã có lỗi.

Cô thật xấu xa đã khiến chị gái của mình chịu sự tủi nhục chỉ vì cô có gương mặt giống chị.

Mọi người vì cô quay lưng lại với chị.

Thì ra việc người này làm không sai.

Vì cô mà người này bất đắc dĩ phải làm như vậy.

Đúng.

Do cô.

Tất cả mà do cô mà ra.

Cô mang đến cho người này quá nhiều sự tủi nhục.

Cô không hề biết mà cứ vậy trách mắng người này.

- Ta không phải em gái ngươi.

Cần gì ngươi phải lo lắng chứ?

- Mắt cô nhòa đi, làn nước trong vắt đọng đầy mắt.

.

Chợt... tay chân ả bị một đoạn dây leo quấn chặt.

Cô ngạc nhiên.

Vụt... nó kéo mạnh Chiêu linh về phía tế đàn.

Cô lao đến, mặc kệ cái sức mạnh vô hình nào đó đè cả lên thân mình mà kéo tay ả lại.

- Ngươi làm gì vậy?

Buông ra - Chiêu Linh run run nấc lên

- Không... chúng ta còn chưa xong chuyện đâu

Nuóc mắt rơi xuống.

Cô khóc rồi.

Xung quanh như bị chỉnh chế độ tua chậm.

Cô ra sức kéo ả, ả ra sức dãy dụa.

Cô muốn giải thoát ả, ả muốn cô buông tay.

Cô hì hục kéo, thân thể ngày một nặng.

Xương muỗn vỡ ra rồi

- Không

Cô bị hất văng ra, ả bị kéo mạnh vào tế đàn rồi biến mất.

Một khoảnh khắc nào đó 2 con tim chợt nhói mạnh lên.

Cô ngất đi, nước mắt tiếp tục thi nhau rơi xuống.

----

Chẹp... chap này nhảm nhảm kiểu gì á ha😂😂😂
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 58: Đại Ngụy thất thế


Sáng hôm sau

Cô mệt mỏi tỉnh dậy.

Đôi mắt lim dim nhìn xung quanh.

'Đây là đâu?' Câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu cô.

Rồi tự nhiên chuyện ngày hôm qua như một thước phim trôi ngược lại trong đầu cô.

Cô bật dậy nhìn xung quanh như đamg tìm gì đó

- Chiêu Linh - Cô khẽ gọi, chỉ mong sẽ có câu trả lời.

Nhưng... không.

Không có ai trả lời cô hết.

Xung quah chỉ còn nghe được tiếng nước chảy róc rách và tiếng bước chân.

Cô đứng dậy, toàn thân rất đau và ê ẩm.

Cô kéo phần dây liễu rủ xuống đi ra ngoài.

Trước khi đi cô rút sợi dây trắng trên đầu xuống cột vào thân cây liễu rủ sau đó lần mò đường đi ra ngoài.

Cô nhìn thấy trước mắt là quân Đại Quốc đang hùng hồn lao đến chỗ tàn quân ít ỏi của Đại Ngụy.

'Ủa, chuyện gì vậy?

Sao Đại Ngụy lại thất thế rồi?

' cô tự hỏi

Cô quay về lều trại, xung quanh không còn mấy người.

Cô thay ra bộ váy khác rồi đi tìm Lăng Vô Thần.

Cô thấy hắn đứng trên vách đá thì cũng tìm đường leo lên.

- Hoàng thượng - Cô đứng bên cạnh hắn, khẽ gọi nhỏ

- Nàng đây rồi.

Trẫm đag rất lo cho nàng - Hắn thấy cô liền vòng tay ôm chặt cô vào lòng.

Hắn đã cho người tìm cô mà cả một đêm không thấy đâu.

Hắn rất lo lắng nhưng kẹt nỗi đám quân Đại Ngụy lại cứ khiêu chiến nên hắn không thể tự đi tìm cô được.

- Có chuyênb gì vây?

- Cô cũng ôm lại hắn

- Hừm..

Tự nhiên sáng nay quân Đại Ngụy lại giảm đi mất gần một nửa.

Không thấy tướng chỉ huy của địch đâu.

Không biết mà đag có chuyện gì nữa - Hắn nắm chặt tay cô lạnh lùng nhìn xuống nơi đag xảy ra trận chiến.

Việc này ắt hản có liên quan đến Chiêu Linh rồi.

Ả ta biến mất thì địch cũng biến mất.

Nhắc đến ả tim cô chợt nhói lên nữa.

- Hồi bẩm Hoàng thượng, quân ta sắp sửa tấn công vào doanh trại địch

Chẹp chẹp.... trận chiến này rốt cục là thế nào?

Khi không quân địch đang chiếm ưu thế đột nhiên lại biến mất mấy vạn quân thay đổi 180° tình hình.

Bây giờ lại sắp bị quân ta đánh vào tới doanh trại.

Có phải cái bẫy không đây?

- Ra lệnh toàn quân rút lui - Cô nói với Lãnh Phong đag đứng chỉ huy quân lính

- Tại sao?

- Anh ta cau mày thắc mắc.

Một số tướng quân khác cũng nhăn nhó mặt mày không đồng ý.

- Cứ làm đi - Cô chưa kịp nói thì Lăng Vô Thần đã cướp lời của cô.

Lãnh Phong đành cho quân lui về doanh trại xem xét tình hình


 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 59: Đầu hàng


Sau khi lui quân về thì tất cả các tướng sĩ đều tập trung để thắc mắc lý do cô lại cho dừng cuộc chiến.

Bản thân Yên Anh Thy chẳng thích nói nhiều với những người không có khả năng hiểu biết, nhìn xa trông rộng nên ngoại trừ triệu Lãnh Phong thì cô mặc kệ tất cả những tướng sĩ khác bên ngoài.

Lãnh Phong cũng là người giỏi tính toán, mưu lược thế nên anh ta chẳng cần cô và Lăng Vô Thần nói nhiều cũng tự suy xét ra tình hình hiện tại là thế nào.

Cô cho 1 người thị vệ giỏi lần mò vào doanh trại địch tìm hiểu tình hình.

Cuộc chiến đình trệ đến ngày thứ 3 thì: - Nương nương, có thư rồi - Một người lính mang vào lều của co một con chim bồ câu.

- Đưa ta xem - Cô không gấp gáp xòe tay muốn lấy bức thư.

Cô liếc qua bức thư một lượt rồi cau mày.

Cái gì mà nghe quân địch bàn tán tướng quân Hạ đã mất tích.

Người cầm đầu chỉ huy toàn quân cũng biến mất.

Quân không có trụ để bám vào đang tán loạn không phương hướng.

' Tướng quân Hạ?

Ý chúng là Hạ Chiêu Linh sao?

Phải rồi, ả đã biến mất đêm hôm đó.

Nhưng ả đi đâu?

Còn chỉ huy quân địch tại sao lại biến mất?....

' Một đống câu hỏi vang lên trong đầu cô.

- Ái phi - Chợt giọng của Lăng Vô Thần vang lên làm cô hết hồn.

- Hoàng thượng, có chuyện gì sao?

- Cô cười lả giả nhìn hắn

- Nàng đang suy nghĩ cái gì?

- Hắn vuốt mái tóc dài của cô
- Ta đang nghĩ không biết là nên kết thúc trận chiến này thế nào.

Hay là chàng làm thế này xem sao....

---- Ngay trong ngày hôm đó hàng vạn quân lính Đại Quốc xông thẳng vào doanh trại mang theo dầu, lửa, binh khí sắc bén một chớp mắt đem doanh trại phá hỏng.

Bọn họ theo lệnh cô lao đến kinh thành Đại Ngụy.

Cờ trắng sao?

Tại sao lại trưng cờ trắng?

Là chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Đầu hàng sao?

- Lăng Vô Thần ngồi trên ngựa lẩm bẩm Bọn chúng tại sao lại đầu hàng?

Chuyện này rốt cục là chuyện gì đây chứ?

- Lui về đi - Cô lại lần nữa cho lui quân.

Hiện tại không rõ thực hư thế nào tốt nhất lui về thì hơn


 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 60: Do thám


Sau khi cho quân lui ra khỏi kinh thành Đại Ngụy thì cô bắt đầu thúc ngựa chạy ra khỏi hàng ngũ quay trở vào trong kinh thành.

Cô tháo y phục trên người xuống thay ra bộ váy khác của người dân.

Cô đi quanh con đường xem xét tình hình.

- Xin lỗi, cho hỏi có chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Cô ghé vào một gian hàng vắng khách gạ hỏi người bán

- Cô nương không biết gì sao?

Hiện tại đang là Đại lễ dỗ của Tiên đế đó.

Mọi người bị hạn chế ra ngoài và thời gian.

Cô không được phép ra khỏi nhà trước giờ Thìn và sau giờ Tuất*.

Chúng tôi cũng không được bán hàng quá những giờ này - Vừa nói ông chủ vừa gói cho cô hai chiếc bánh bao nóng hổi.

Ông ta đưa cho cô sau đó quay đi quay lại cất bớt bánh vào để mai tiếp tục bán.

* Từ 19 giờ đến 21 giờ

- Cảm ơn - Cô đặt lên sạp 6 đồng rồi quay đi.

Thì ra là lễ dỗ của Tiên Đế nên mới treo cờ trắng.

Nhưng lý do vì sao lại cấm nhân dân hoạt động trái thời gian cho phép?

Bọn họ đang làm chuyện mờ ám gì?

- Khẩn cầu vị cô nương đây bố thí cho tôi vài đồng ạ

Một giọng nói khàn khàn đáng thương vang lên, chân cô bị ai đó khều khều.

Cô nhìn xuống, thì ra là một người ăn xin.

Cô nhìn sang bên cạnh thì thấy một cậu bé nhỏ nhỏ tầm 6, 7 tuổi.

Hai người chắc là hai mẹ con.

Trên người họ là bộ đồ rách không còn chỗ để rách nữa.

Đầu đội mũ cói cũng rách nhiều chỗ, chân xỏ đại vào một đôi giày đan cói cũng đã mòn đi trông thấy.

Tay chân lấm láp bẩn thỉu, tay cầm một cái ca nhỏ, cô có thể thấy bên trong có vài ba đồng tiền lẻ.

Có chăng những đồng lẻ ấy cũng chẳng mua được nổi cái bánh.

Nhắc đến cái bánh cô mới nhớ ra, nhìn xuống tay mình đang cầm hai cái bánh bao mới mua.

Cô không thiếu tiền để mua lại cái khác.

Thôi thì cho họ vậy

- Xin lỗi.

Tôi không có tiền lẻ, tôi chỉ có cái này.

Hai mẹ con cầm lấy ăn đi - Cô ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn hai người trước mặt.

Đứa bé trai trông khá kháu khỉnh luôn đưa mắt nhìn chằm chằm cô, người mẹ thì vô cùng cảm kích xấu hổ run run cầm lấy bánh, ríu rít cúi đầu cảm ơn.

Cô đứng lên rời đi.

Ngựa thì cô mang đi gửi tại một trại nuôi ngựa gần đây.

Việc cô rời ra khỏi hàng ngũ chắc Lăng Vô Thần cũng biết.

Liệu hắn có lo lắng không nhỉ?

Cô mua một chú chim bồ câu nhỏ, cột vào người nó một sợi dây sau tóc, cô ném nó lên về phía doanh trại của Lăng Vô Thần, chỉ thầm mong ai đó nhìn thấy và bắt con chim này lại, giao thông điệp của cô cho hắn.

.

Cô lang thang khắp bao nhiêu hàng quán.

Mua và thả đến gần 5 chú chim bồ câu rồi.

Cô thở dài thườn thượt tìm một chỗ dừng chân trong tửu quán.

Sau khi an vị ở căn phòng trong tửu quán, cô tắm rửa sạch sẽ sau đó ngồi lên thành cửa sổ nhìn thẳng ra phía cổng thành.

Bây giờ hiện tại đã qua giờ Tuất rồi, không còn bất kì một bóng người ở dưói con đường nhỏ nữa.

Tửu quán cũng đã đóng cửa từ sớm.

Rầm... rầm.... rầm

Tiếng bước chân vang ầm một góc kinh thành.

Cô ngước mắt nhìn về phía tiếng động đó phát ra.

Cô cau chặt mày.

Từ phía Hoàng cung có 4 hàng quân lính xếp dài dài bước đi ra.

Trên người là y phục tham chiến gọn gàng tươm tất, đao kiếm sắc bén phản chiếu ánh trăng sáng chói mắt người nhìn

Lại chuyện gì nữa vậy trời?

-----

Vào học rồi các bạn ơi😐😐😐

Tg bận học quá k có thời gian viết truyện luôn.

Hôm nay rảnh rảnh ngồi đau cả lưng mới nghĩ ra đc cái Chap này😂😂😂
Tg nghĩ từ giờ đến lúc hết truyênb còn kéo dài nữa ( theo trí tưởng tượng tuyệt vời của Tg ), vậy nên lịch đăng truyện thay đổi luôn.

1 tuần mà Tg rảnh thì 5 chap, Tg không rảnh thì 3 chap hoy.😅😅😅

Thank you very much for watch.

Goodnight 😙😙😙


 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 61


Cô nheo mắt để nhìn cho kĩ đám người đang đi tới.

Keng....

Bịch...

Một con dao nhỏ từ xa phóng tới ghim chặt vào bệ cửa sổ, cô giật mình lăn xuống đất.

Cố gập mình lại để bên ngoài không nhìn thấy là cô đang ngồi quan sát họ.

- Chuyện gì vậy?

- Một giọng nam vang lên, cô có thể biết đc giọng nói này đang phát ra từ một chỗ không xa chỗ cô tạm trú.

- Cánh cửa sổ kia đang mở.

Tôi sợ có người nhìn lén - Một giọng nam khác lại vang lên.

Cô có thể cảm nhận được từ cái chỗ không xa ấy có mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào phòng cô.

Một cơn gió thổi qua....Phụt...

ánh nến trong phòng dập tắt.

Mọi thứ xung quanh trở nên tối đen chỉ còn nhìn thấy thấp thoáng ánh trăng nhẹ và ánh đèn ngoài đường rọi vào qua ô cửa sổ.

- Chắc không có ai đâu.

Di chuyển nhanh đi - Lại một giọng nam uy quyền khác vang lên, tiếng bước chân Rầm Rầm lại vang lên.

Cho tới khi không còn nghe rõ tiếng bước chân đó nữa cô mới nhổm dậy, thò một nửa khuôn mặt ra khỏi bệ cửa quan sát xung quanh.

Cô không thấy ai trên đường nữa, nhưng ngược lại cô lại thấy ánh nến thấp thoáng phía trên dãy núi Đá Thấp.

Nếu cô nhớ không nhầm thì men theo con đường nhỏ nhỏ trên dãy núi đó thì sẽ xuống đc đến biên giới.... nơi Đại Quốc đang đóng quân.

' Khoan đã!

Con đường trên núi có thể dẫn đến biên giới.

Vậy chẳng lẽ bọn chúng muốn... tập kích Đại Quốc hay sao?

'....

' Không... số quân đó còn rất ít.

Hơn nữa bọn chúng không ngu ngốc gì lại mang đội quân ít ỏi đó tấn công vào doanh trại.

Có chăng... trên đó đã có rất nhiều người?

' Suy nghĩ của Yên Anh Thy

Cô chống tay đứng dậy, định trèo ra khỏi phòng nhưng rồi lại rút chân lại.

' Bọn chúng sẽ không tấn công đêm nay.

Mình phải bình tĩnh, từ từ tìm hiểu nguyên nhân '

Cô đóng cửa sổ lại, lần mò thắp nến lên.

Cô viết một bức thư để tìm cách gửi cho Lăng Vô Thần.

Hiện tại cửa thành đã bị phá hủy và đang xây dựng lại.

Có lẽ không đi đường đó được.

Cô phải tìm đường khác.

Cả đêm đó cô ngồi bên bàn nhỏ, tay đỡ đầu, tay đặt trên bàn, mắt nhắm chặt, khuôn mặt trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Cô hình như không ngủ...

...

Sáng

Cô đứng dậy vuốt mắt cho tỉnh táo.

Cô bưng chậu nước mà tửu quán để sẵn trước cửa mỗi sáng cho khách.

Cô rửa mặt mũi chân tay, thay ra bộ y phục tươm tất khác.

Chờ đến giờ Thìn rồi trả phòng rời đi.

Cô đứng trước cánh cổng bằng đồng cao vút đang được sửa chữa.

Xung quanh nào là dân phu nào là binh lính, bu lại cánh cổng không chừa một khẽ hở.

Hễ ai có ý định đi ra đều chặn lại, quơ binh khí muốn đánh người.

Cô ngồi đại vào một quán nhỏ cách cổng thành không xa, quan sát để tìm lối ra.

- Cô nương dùng gì ạ?

- Một giọng nói đầy sức sống vang lên bên tai cô.

Cô nhìn qua, là một bà lão tầm 60 tuổi.

Tay bà ta cầm cái khay bưng thức ăn đã cũ, trên người mặc bộ đồ trông khá đàng hoàng.

Bà ta vui vẻ hỏi cô.

Cô nhìn xung quanh quán, có đâu 4-5 nhóm khách cũng ngồi trong quán đang mải ăn điểm tâm và nói chuyện cùng nhau.

- Ở đây có những món gì?

- Cô quay sang nhìn bà lão

- Chúng tôi có bánh bột chiên (bịa đại, Tg cũng chả biết món này), bánh bao nhân đậu, gà hấp, há cảo.

Cô nương muốn ăn món gì?

- Vậy phiền bà cho tôi một dĩa bánh bột chiên, hai cái bánh bao gói kĩ và bình trà - Cô mỉm cưòi nhìn bà lão mà nói.

Bà ta gật đầu đi vào trong.

Cô thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn bức tường thành cao ngút.

Bây giờ ngoài tìm cổng khác cô cũng chưa có ý kiến gì để chuồn đi được.

Bỗng nhiên... từ xa xa có một cái xe ngựa đi tới.

Trên xe chở rất nhiều rơm rạ.

Chiếc xe đó không tiến tới cổng thành mà men theo tường thành, dừng lại ở sau phần cột tường cao lớn.

Người ngồi trên xe leo xuống dỡ rơm rạ xuống đút qua đâu đó.

Chỉ vỏn vẹn nửa khắc đã không thấy những bó rơm rạ đó đâu.

Cũng không thấy chúng chất ở sao cái cột cao.

Hình như nó được chuyển ra ngoài rồi.

Cô nhếch môi, ' ông trời là đang thương mình đây '.

Cô đang suy nghĩ thì bà lão bưng thức ăn ra cho cô.

Cô cảm ơn rồi trả cho bà ta tiền.

Cô từ từ nhâm nhi dĩa bánh bột chiên, phải mất 1 khắc mới ăn xong.

Cô cất bánh bao vào tay nải, đeo chắc sau lưng rồi ung dung đi đến chỗ góc khuất ấy.






 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 62


Cô đi đến góc khuất đó, đi qua đi lại mấy lần để nhìn xem chỗ ra nằm ở đâu.

Ai nha.... cô thấy rồi.

Ngay dưới cái cột tường thành cao to ngất ngưỡng có một tấm ván trùng màu với màu tường thành để ngay đó.

May là hiện giờ còn khá sớm, xung quanh không có nhiều người.

Cô lân la đi đến hất tấm ván ra.

Đúng là có một cái lỗ nhỏ xinh ở đó.

Chẹp... chẹp... cái lỗ này không biết cô có chui vừa không nữa.

Đang định cúi xuống thì

- Này, vị cô nương đang làm gì thế?

- Một giọng nói nam nhân hiền hậu vang lên.

Cô giật cả mình quay phắt lại, mắt trừng lớn.

Sau lưng cô là người đàn ông đánh xe rơm rạ ban nãy.

- Không... tôi đang nhặt khăn tay - Cô vẫy vẫy cái khăn tay của mình, nở nụ cười giả lả.

Ông ta không nói chỉ cười, không thèm quan tâm cô đang chăm chú nhinc mình mà liên tục bưng rơm rạ xuống nhét qua cái lỗ đó

- Ông ơi, chỗ rơm rạ này được đưa đến đâu vậy?

- Cô e dè hỏi

- Hửm, cô vẫn chưa đi sao?

- Vâng

- Chỗ rơm rạ này hả?

Tôi chuyển nó ra khỏi thành để mang cho các doanh trại nuôi ngựa

Òa, ra là đưa đến các trại nuôi ngựa sao?

- Có người đưa đi giúp ông sao?

- Phải - Ông ta ngồi lên xe ngựa, quay mặt nhìn cô cười vẫy tay rồi gấp rút rời đi.

Cô không đứng đó lâu nữa mà quay đi tìm một chỗ tạm trú.

Cô nghĩ rằng bây giờ hẳn ngay chỗ đó nhưng bên ngoài lớp tường ấy có người chờ ở đó.

Có thể là binh lính cũng có thể chỉ là nông dân bình thường.

Nhưng thôi thì để an toàn nhất cứ để tới tối rồi hành động vậy.

....

Tối đến

Hôm nay cô chờ đến nửa đêm vẫn không thấy có đám binh lính nào nữa.

Cô nheo mắt nghi ngờ, thò đầu ra ngoài cửa sổ quay đi quay lại vẫn không thấy ai thì mới cầm tay nải lên nhảy ra ngoài.

Đúng là không có ai thật.

Cô nghi ngờ lắm à nha.

Sau khi thành công chui qua cái lỗ chó chết tiệt kia thì cô đi tìm cái trại giữ ngựa hôm trước, không hỏi han ngưòi chủ trại một tay dắt ngựa rời đi.

Cô chạy đến doanh trại của Lăng Vô Thần.

Keng... keng... keng

Tiếng gì vậy?
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 63


Cô thúc ngựa nhanh chạy đến nơi phát ra tiếng binh khí.

Trong lòng cô rối như tơ vò, hàng loạt câu hỏi thi nhau hiện lên trong đầu cô.

Chuyện gì đang xảy ra?

Đại Quốc bị quân địch tập kích sao?

Lăng Vô Thần không có vấn đề gì chứ?....

Khi đến gần, trước mắt cô là một biển lửa và người hòa vào nhau.

Xung quanh nhũng con người đang cầm binh đao chém giết nhau là những tàn vải vóc tre trúc của những căn lều bị thiêu cháy.

Dưới đất la liệt xác người, máu me chảy tràn ra khắp mặt đất.

Mùi máu tanh nồng, mùi lửa cháy mãnh liệt, mùi sát khí nồng nặc, cả ba mùi hòa vào nhau tạo nên bầu không khí nóng hừng hực, tàn khốc, đau thương đến dọa người.

Con ngươi cô đỏ lên, tay nắm chặt, cô cảm nhận được từng cái móng tay cắm sâu vào da thịt của mình, tim cô chợt thắt lại, một luồng tức giận dâng lên.

Cô rút kiếm ra, lao vào trân chiến như một vị thiên sứ, một vị nữ anh hùng hào kiệt oai phong lẫm liệt trên mặt trận.

Từng đường kiếm điêu luyện vung lẻn, theo đó là mấy mạng người ngã xuống.

Cô quan sát xung quanh hòng tìm được bóng hình của Lăng Vô Thần.

Ngay lúc này.... cô nhớ hắn.

Cô lo lắng, cô có cảm giác hắn gặp chuyện không tốt.

Hắn đang ở đâu?

Nhận thấy tình hình hai bên không mấy tốt đẹp.

Địch dần ít đi, quân ta mặc dù nhiều hơn nhưng lại yếu đi nhiều.

Cứ tiếp tục thế này thật không ổn.

Cô phóng ngựa tiến sâu vào khu lều chính mà Lăng Vô Thần trú ngụ.

Trước mắt cô cũng là tình cảnh máu me xác thịt rùng rợn ấy.

Chỉ là cô vẫn không thấy hắn đâu.

- Hoàng quý phi - Một giọng nói thều thào vang lên.

Cô ngó xuống

Là Lãnh Phong...

- Ngươi làm sao vậy?

- Cô nhảy xuống ngựa đỡ Lãnh Phong lên.

Anh ta trông thật thảm.

Trước ngực là một mũi tên cắm sâu vào, sau lưng là mấy vết đao thật dài.

- Hoàng... thượng.....

ở chân núi...

- Anh ta vươn cánh tay đầy máu chỉ về phía ngọn núi Đá Thấp.

- Hoàng thượng làm gì ở đó?

- Nhanh lên... không... có nhiều... thời gian..

đâu - Lãnh phong cố gằn từng chữ cho cô nghe rõ.

Cô dìu anh ta vào trong lùm cây, móc trong ngực ra một cái lọ nhỏ.

Trong cái lọ nhỏ đó lấy ra viên thuốc màu nâu nhét vào miệng Lãnh Phong.

- Uống cái này.

Cố cầm cự đi.

Bản cung không để ngươi chết đâu - Cô giúp anh ta nuốt viên thuốc xuống.

Khi Lãnh Phong đã ổn hơn, cô lui ra ngoài nhảy lên ngựa phóng đến chân núi Đá Thấp.

Cô vẫn không thấy hắn đâu cả.

Trước mắt chỉ là cái động thật lớn.

Cô bước vào trong, không khí lạnh ngắt bao bọc xung quanh cô.

Dưới chân là những bộ xương khô trông thật kinh dị.

KENG....
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 64


KENG... tiếng binh khí va vào vách đá vang khắp hang động.

Cô cảm nhận được tiếng động này phát ra vô cùng gần.

Cô chạy vụt vào sâu bên trong, càng vào sâu không khí càng lạnh.

Cô đứng giữa một khoảng đất rộng, phía trước là hai ngã rẽ.

Cô phải đi đường nào?

Hự.... tiếng của Lăng Vô Thần vang lên.

Hắn bị cái gì vậy?

Cô chạy theo hướng tiếng phát ra, trước mắt cô là hình ảnh 1 người nam nhân đeo mặt nạ bạc, mặc trang phục bạc và một người nữa ngồi dưới vách đá đag ôm ngực.

- Thần - Cô chạy đến bên ngưòi ngồi dưới vách đá.

Hắn đang bị thương... rất nặng.

Tuy vậy hắn vẫn chưa ngất mà còn mở mắt và tỉnh táo.

Hắn nhìn cô với đôi mắt ngạc nhiên và lo lắng.

Hắn như đag muốn bảo cô: ' Nàng mau chạy đi'.

- Chuyện gì vậy?

Chàng có sao không?

- Cô đỡ hắn dậy, tay nhỏ gầy guộc chạm vào vết thương trên người hắn.

- Sao nàng lại ở đây?

Mau chạy đi - Lăng Vô Thần chống người đứng lên

- Chuyện gì?

Hắn ta là ai vậy?

- Cô giúp hắn dựa vào vách đá, lôi trong ngực ra lọ thuốc bé xinh, lấy 1 viên cho hắn uống

- Hửm...

Lăng Vô Thần, đây là Hoàng Hậu của ngươi sao?

- Giọng nói ồ ồ phát ra từ sau chiếc mặt nạ bạc.

Cô ngẩng mặt lên nhìn người đổi diện bằng đôi mắt nghi hoặc

'Giọng nói này... sao nghe quen quá.

Mình đã nghe ở đâu đó rồi'

- Quách Văn, ngươi cẩn thận lời nói của mình - Lăng Vô Thần gằn lên

' Quách Văn?

Người này họ Tả sao?

Có liên quan gì tới Quách Tả Thượng không nhỉ?

' Câu hỏi hiện lên trong đầu cô

- Hửm... cô gái này trông thật quen mắt nhỉ.

Ta đã gặp cô...

ở đâu rồi phải không?

- Nam nhân mặt nạ dường như không thèm để mắt tới Lăng Vô Thần mà vẫn tiếp tục gạ gẫm cô

- Ta không quen ngươi - Cô lạnh lùng đáp lại.

Cách ăn nói của ngưòi này giống một người ở hiện đại mà cô vô cùng ghét, đó là ông trùm súng đạn Tả Văn.

Mặc dù giống nhau cách ăn nói nhưng có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Tả Văn làm sao có mặt ở đây được chứ?

- Yên nhi, không cần nhiều lời với kẻ này.

Nàng mau đi đi

- Tại sao ta phải đi?

Chàng sợ cái gì?

- Cô cau mày nhìn Quách Văn, giọng hạ nhỏ nói với hắn

- kẻ này không đơn giản muốn đánh là đánh được.

Nàng đi trước, ta sẽ theo sau

- Chàng đang bị thương, làm sao chạy được.

Thiếp bảo vệ cho chàng.

Sống cùng sống, chết cùng chết

Đúng.

Cô thề... sống thì phải cùng sống, chết... phải cùng chết cô mới can tâm
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 65


Bốp...bốp...bốp... tiếng vỗ tay và tiếng cười trào phúng từ nam nhân đeo mặt nạ truyền tới.

Cô ngước mặt lạnh lùng nhìn gã.

- Hay lắm...

Thật cảm động cho tình phu thê hai ngươi - Gã nói bằng giọng ghen tị giả dối

- Nếu các ngưoi chung lòng như vậy...

Ta thành toàn cho hai ngươi

Vụt... một bóng nam nhân mặt nạ xuất hiện trước mặt cô, lưỡi kiếm bóng loáng vung lên nhanh nhẹn hạ xuống.

Keng... cô dùng kiếm của mình đỡ lấy lưỡi kiếm của gã, mạnh mẽ hất gã ra.

Cô để Lăng Vô Thần đứng dựa vào vách đá, chậm rãi tiến 2 bước đến phía trước.

Vụt... lại là lưỡi kiếm bóng loáng ấy vung lên, cô ngửa ngưòi ra sau để né lưỡi kiếm đi qua.

Từng đường kiếm điêu luyện vung lên hướng tới cô mà hạ xuống, cô cũng không vừa đánh trả lại không nương tay.

Thấy tình thế cứ kéo dài thế này cô sẽ không đủ sức đánh tiếp nên cô lùi ra sau, rút trong tay áo ra lưõi dao nhỏ xíu nối với sợi dây cước dài.

Cô phi lưỡi dao đến phía gã mặt nạ, tay cầm sợi dây cước điều khiển lưõi dao quay tròn.

Cốp... lưỡi dao mạnh mẽ va vào lớp áo giáp trên vai của gã.

Cô thu sợi cước và lưỡi dao lại.

- Hừ... cũng được đó.

Nhưng chỉ có như vậy thì sớm muộn cả hai ngươi đều phải chết cả thôi - Gã nhếch môi khinh miệt qua lớp mặt nạ khiêu khích cô


- Yên nhi, nàng không sao chứ?

- Hắn quan sát mà lòng cứ nơm nớp lo sợ, sợ cô bị thương

- Ta không sao, chàng yên tâm đi - Cô lùi về phía sau nhẹ nhàng nói với hắn

Trong hang động chợt trở nên lạnh hơn, một vài cạnh đá tỏa ra làn khói nhẹ.

Gã mặt nạ không còn thấy đâu nữa, chợt nháy mắt một cái từ trên cao nhảy xuống.

Cô lộn người ra sau né gã, chân cô vừa chạm đất liền quay ra vung chân đập vào cổ làm gã mất thăng bằng văng vào vách đá sắc nhọn.

Chớp mât cái nữa cô xuất hiện trước mặt gã, tay xếp thành quyền vung đến ngực gã làm gã văng ra ngã lê trên đất.

Gã dường như mất đi thế thượng phong, từ miệng gã phun ra ngụm máu đen ngòm.

Chưa kịp định thần thì đã thấy cô đứng trước mặt vung mấy đấm vào mặt.

Chiếc mặt nạ vỡ tan ra từng mảng rơi xuống lộ ra khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Cô ngạc nhiên.

Đạp vào bụng gã một cái mạnh lấy đà lộn về sau.

Khuôn mặt đó?

Cô không nhìn lầm chứ?
 
Back
Top Bottom