Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 46: Thăm cha mẹ


Thành An rộng khoảng 6 mẫu đất, đất dư còn rất nhiều nên dân sống rất thoải mái.

- Cha mẹ ta ở đâu?

- Cô vén màn cửa nhỏ lên nhìn ra ngoài - Ở phía trước, đi thêm 1 khắc nữa - Lục hoa nói với cô rồi thò đầu ra ngoài dặn dò hai thị vệ. .

Căn nhà của cha mẹ cô tương đối lớn gồm một sân rộng và 4 gian phòng.

Ngoài ra còn có một cái hồ và vườn hoa nữa.

Lục hoa xuống xe đi đến nói với hai gia nhân canh cửa.

Chỉ một lát sau 2 ông bà cùng tất cả gia nhân đều đi ra cửa.

Cha mẹ cô mặt vui vẻ vô cùng, các gia nhân thì quỳ dưới đất.

Cô nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa nhìn xung quanh mỉm cười.

- Con gái, về rồi sao - Mẹ của cô bước đến muốn ôm cô vào lòng nhưng lại rụt rè - Con về rồi - Cô biết bà đang sợ cái gì nên đi đến gần ôm chặt bà ấy.

- Đã về rồi thì mau vào nhà ngồi đi - Một giọng nói chua chát vang lên làm lỗ tai của Yên Anh Thy ngứa muốn chết - Ai vậy?

- Cô buông mẹ mình ra nhìn người phụ nữ đứng cạnh cha mình.

Thật lạ nha!

Ban nãy cô đâu có thấy người này - Là nhị phu nhân.

Cha con vừa lấy bà ấy về 5 tháng trước.

Nào, chúng ta vào nhà thôi - Mẹ cô vỗ vỗ vai cô ý giục cô vào nhà.

Cô quay lại ra lệnh cho hai thị vệ mang quà vào trong.

Khi cô vừa đi qua cửa lớn thì liền nhìn thấy một bé trai khoảng 7-8 tuổi ngồi bên cạnh hồ cá một mình làm cái gì đó.

- Là Tương nhi, dạo này nó bị bệnh quá nên gầy yếu như vậy.

Không nói chuyện tiếp xúc với ai, lúc nào cũng ngồi thẩn thơ - Huyền Nhung Á (Mẹ của cô) thở dài nói nhỏ.

Cô đi vào trong gian chính thấy có một cô gái nhìn rất giống nhị phu nhân đang bưng trà ra.

Khuôn mặt trắng toát, chắc chát nhiều phấn lắm đây, tóc búi cầu kì một cục trên đầu, đeo một tá trâm cài, vòng vàng đeo đầy người.

- Yên nhi, đây là em gái con.

Yên Vân, năm nay 14 tuổi - Mẹ tiếp tục giới thiệu cho cô.

Vừa nghe được người trước mặt là em gái mình cô không nhịn được cau mày

- Nào, ngồi xuống đi - Cha cô kéo cô ngồi xuống ghế.

Cô định ngồi cạnh cha mình thì Yên Vân xen vào giữa vờ đặt trà lên bàn rồi ngồi chiếm mất chỗ của cô luôn.

Cô không quan tâm ngồi vào vị trí đối diện
Cha hỏi cô về sức khỏe, tuyệt nhiên không hỏi gì về cuộc sống trong hậu cung thế nào.

Cô cũng chẳng buồn nói.

Tưởng đâu về nhà sẽ được bình yên chút, ai ngờ...

- Để mẹ rót trà cho con - Nhị phu nhân vươn tay rót trà cho cô, miệng lại xưng mẹ với cô

- Mẹ à, chẳng phải mẹ dạy con, con cái phải kính cha mẹ sao?

Mẹ sao lại làm trái ngược như vậy?

- Yên Vân kéo tay mẹ mình lại ý bảo bà không cần rót, cô mới là người phải hiếu thảo rót cho bà.

- Con gái, chị con cao quý như vậy, việc vặt thế này chắc... chưa từng làm qua.

Có làm rồi hẳn đã quên.

Để mẹ - Nhị phu nhân khách sáo vài lời
Cô nhếch môi cười khẩy.

Hai mẹ con này là đang chê cô đây mà.

Ý nói việc vặt này truóc đó có làn rồi nhưng chỉ vào cung không lâu lại tay chân cần bảo quản, việc vặt không bao giờ đụng tới.

Hẳn là chế giễu cô đi.

- Nhị phu nhân nói quá như vậy?

Yên nhi mấy chuyện này sao dám quên?

Hẳn là trước khi về đây đã tập qua - Cô vừa nói vừa cầm bình trà lên rót làm hai ly.

Một cô đưa cho cha, một cô đưa cho mẹ.

Hai người kia là không thèm đếm xỉa
Yên Vân tức giận nhìn cô, rót trà thì rót cho đủ.

Tại sao ở đây đến 5 người mà chỉ rót 2 ly?

- Tỷ tỷ, sao lại rót có hai ly như vậy?

- Chẳng phải con cái kính cha mẹ sao?

Ta kính cha mẹ của ta rồi mà.

Muội không nhìn rõ?

- Cô nói giọng giễu cợt hai mẹ con kia.


 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 47


Cô nhìn hai người trước mặt đánh giá.

Mẹ thì quý phái, kiêu ngạo.

Con thì chảnh chọe, lại còn lạm dụng mấy thứ phụ tùng.

Cô nhìn Yên Vân mà lóe con mắt vì vòng vàng nhiều quá mà.

- Thôi được rồi.

Bây giờ cũng tới bữa, chúng ta đi vào ăn thôi.

Đi - Huyền Nhung Á biết Nhị phu nhân và Yên Vân muốn gây khó dễ cho cô nên liền can ngăn kêu gọi vào dùng bữa.

Cô đứng lên đi ra phía sau nhà rửa tay rồi ngồi vào bàn.

Bữa cơm đạm bạc chỉ có vài ba món.

Cô nhìn qua thật sự cũng không muốn ăn nhưng dẫu sao cũng là bữa cơm gia đình, ăn một chút vậy.

- Đây, của con - Mẹ cô đưa đến cho cô bát cơm đầy.

Bà gắp cho cô thịt, nhìn cô ý muốn cô thử ăn xem.

- Tương nhi không ăn sao?

- Cô trước khi đụng đũa thì hỏi về em trai mình.

- Tương nhi không muốn ăn cùng chúng ta.

Sau bữa mẹ sẽ mang thức ăn ra cho nó
Cô gật gù, cầm đũa gỗ lên ăn một miếng thịt mẹ mình làm.

Đúng hơn thì là... mẹ của chủ nhân thân thể này.

Món ăn này rất con, đúng khẩu vị của cô.

Cô vui vẻ mỉm cười ăn hết chén cơm đầy đó.

Bữa cơm gia đình thân mật nếu không có sự hiện diện của hai mẹ con kia thì đối với cô là tuyệt hảo.

Ăn xong cô mặc kệ hai mẹ con kia đang dọn dẹp mà theo mẹ ra vườn
.

- Tương nhi, ăn cơm nào - Thằng bé nghe thấy ăn cơm lập tức co người muốn tránh né.

- Sao vậy mẹ?

- Cô bước đến gần Huyền Nhung Á
- Nó lại không chịu ăn cơm - Bà đặt bát cơm lên thành hồ thở dài.

Cô đi đến gần cậu bé, cúi ngưòi nhìn sát mặt cậu
- Tương nhi, đệ có nhớ tỷ không?

- Cô dùng giọng nói thật thân thiện nói chuyện với cậu bé.

Cậu liền ngẩng mặt quan sát cô rồi lâc đầu.

- Ta là tỷ tỷ của đệ a - Cô ngiêng đầu nở nụ cười tươi rói, quay lại phía mẹ mình ý bảo mẹ mau rời đi.

Bà ấy gật đầu rồi đi

- Tỷ tỷ...

- Yên Tương nhìn cô bằng đôi mắt ngây thơ lặp lại

- Phải, tỷ tỷ của đệ - Cô ngồi xuônhs bên cạnh cậu, vuốt tóc cậu

- Tỷ tỷ của Tương nhi?

- Cậu bé hỏi lại lần nữa

- Phải, Tương nhi ngoan.

Đệ có muốn chơi với tỷ tỷ hay không?

- Cô cúi người nhặt trái bóng dưới đất lên vẫy vẫy hỏi cậu

- Tỷ chơi với ta sao?

- Mắt cậu lập tức sáng bừng lên
- Phải.

Chúng ta đi - Cô kéo tay cậu đi đến một bóng cây lớn trong vườn.

Cô chơi cùng Yên Tương cả một lúc lâu.

Cô nhận thấy có vẻ như đứa trẻ này bị trầm cảm nhẹ, vì không có ai chơi với nó nên nhưng vậy.

Bằng chứng là khi chơi với cô Yên Tương vô cùng vui vẻ và cười rất nhiều hơn nữa còn rất năng động.

Cô thoải mái chơi với cậu bé mà không để ý đến 2 đôi mắt căm tức nhìn cô

.

- Tương nhi đã mệt hay chưa?

- Tương nhi đói - Cậu xoa xoa bụng của mình.

- Vậy chúng ta đi ăn
Cô phất tay gọi Liên hoa tới, lệnh cho liên hoa lấy nước đến cho cô và Yên Tương rửa mặt.

Lục hoa thì làm chút thức ăn nóng.

Cô dắt Yên Tương vào trong bếp lấy thức ăn cho cậu ăn.

-----------Tuyến phân cách Hoàng cung------
Lăng Vô Thần rất buồn bực vì cô rời đi về thăm cha mẹ.

Lúc cô đi thì hắn lại bớt việc, định âu yếm cô thì lại chẳng thấy cô đâu.

Không biết làm gì đành lăn lộn với hai con ở điện Trường thọ, không thì rảnh rỗi đi tìm việc làm giết thời gian.
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 48


Tối đến
Tương nhi còn nhỏ nên có thói quen ngủ với một người lớn nhưng cậu lại không thích gần cha mẹ nên họ thường cho một gia nhân ngủ cùng phòng với cậu.

Tuy nhiên hôm nay sẽ là ngoại lệ, cô sẽ ngủ chung với Yên Tương

- Liên hoa, thay tẩm y cho Tương nhi đi - Cô dắt cậu bé vào phòng phân phó cho Liên hoa làm việc.

Trong lúc đó cô cũng đi thay ra chiếc váy khác để ngủ.

Chiếc giường trong phòng cô khá nhỏ nên là cô để cho Yên Tương nằm trên đó còn mình thì nằm trên một chiếc phản dài khác.

Cô cũng để cho Lục hoa và Liên hoa trải đệm nằm dưới sàn luôn.

Có lẽ do lạ chỗ nên cô đến nửa đêm vẫn không chợp mắt được...

Xoạt... tiếng động nhỏ phát ra từ bên ngoài.

Cô nhăn mày đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa.

Cô lấy kiếm rồi mới bước ra ngoài.

Giờ này không còn ai thức, gia nhân cũng ngủ hết rồi.

Cô bước ra vườn nhìn xung quanh.

Xoạt... xoạt... từ trên cây một bóng người nhảy xuống, khi cô quay lại liền thấy mũi dao sắc bén sắp chạm vào mặt mình.

Cô nhanh nhẹn ngửa người né.

Cô nhìn kĩ người phía trước, trông rất quen cô biết ngay là Hạ Chiêu Linh luôn.

- Lại là ngươi?

- Cô thở dài mệt mỏi.

Ả này chưa thấy chán cô sao, bám nhau hoài vậy?

Hạ Chiêu Linh không nói gì lập tức lao đến

Cô dùng tốc độ thần thánh của mình đáp trả lại cho Hạ Chiêu Linh một cách mãnh liệt.

Cô nghĩ ả này hình như đã mạnh lên nhiều, tuy chỉ là đôi mắt đó nhìn cô thật lạ.

Keng... dao bạc của Hạ Chiêu Linh văng ra cùng kiếm của cô rơi xuống nền đá.

Cô nhào đến bóp cổ Hạ Chiêu Linh khiến ả không kịp trở tay

- Ngươi...

- Hạ Chiêu Linh, ngưoi là không muốn sống nữa hay sao mà tìm đến đây?

- Cô nheo mắt nhìn chằm chằm ả.

Lúc đó cô nhìn thấy trăng trên trời tròn vo và rất lớn, ánh trăng dần sáng và...

đang bị ăn mòn.

Trời ạ!

Là nguyệt thực sao?

Cô không nhìn nhầm chứ?

Một bên vai cô nhói lên, ánh sáng lấp lóa qua lớp vải.

Cô nhìn thấy vai mình có tia sáng, vai Hạ Chiêu Linh cũng có tia sáng.

Hạ Chiêu Linh hất tay cô ra, ả lùi lại phía sau rút ra cây trâm trên đầu lao nhanh đến cô.

Ả đè cô xuống đất, kề sát đầu nhọn của cây trâm vào cổ của cô.

Trước khi tay bị chi phối cô nâng lên nhanh chóng dật miếng vải đen trên mặt ả ra.

Trời à!

Chuyện gì nữa đây?

Khuôn mặt này, không phải là Hạ Chiêu Linh.

Là ai đây?

Tại sao dáng người vô cùng giống mà khuôn mặt thì không.

Khoan đã, khuôn mặt này sao lại quen như thế???

Nó rất giống với khuôn mặt của...


 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 49: Hạ Chiêu Linh, chúng ta lại là người một nhà sao?


Khuôn mặt này rất giống Huyền Nhung Á và cha cô nữa.

Nói thật chính xác là khuôn mặt này vô cùng giống cô.

Giống kinh khủng khiếp, nhìn vào có lẽ ai cũng nghĩ cô và ả là hai chị em mất.

Cô nhìn xuống vai ả, vết hình xăm hoa lá gì đó bây giờ không còn là màu đỏ nữa thay vào đó là một màu đen sì nổi bật trên làn da trắng của ả.

- Ngươi... rốt cuộc là thứ gì hả?

- Cô tối sầm mặt, trong người đột nhiên có ngọn lửa tức giận nhấp nhô.

Cô hất văng Hạ Chiêu Linh ra, trên cổ cô vương lại một vết xước dài rướm máu.

Nguyệt thực đã kết thúc, tia sáng trên vai cô và Hạ Chiêu Linh dập tắt.

Cô thấy ả lồm cồm bò dậy dùng khinh công nhảy lên mái nhà chạy mất.

Cô định đuổi theo thì trên vai nhói đau, cô nhăn mày ôm lấy một bên vai mình.

Cứ định đứng lên đuổi theo bóng của Hạ Chiêu Linh thì bên vai lại nhói đau như muốn níu kéo cô lại không để cô đuổi theo ả.

Cuối cùng cô đành thôi, nhặt dao và kiếm lên quay về phòng đi ngủ.

Nói là đi ngủ chứ cô nào có ngủ được?

Trong đầu cứ lởn vởn khuôn mặt của Hạ Chiêu Linh.

Lại còn có hàng loạt câu hỏi bay bay trên đầu cô.

Khuôn mặt đó sao lại giống cô đến như vậy?

Chẳng lẽ cô nhìn nhầm hay sao?

Nhưng đôi mắt của cô tinh tường, chắc chắn không nhìn nhầm.

Vậy người đó không phải Hạ Chiêu Linh sao???....

Cô mệt mỏi vì suy nghĩ quá nhiều, mãi đến gần sáng mới thiếp đi..

- Tỷ tỷ, trời sáng rồi.

Dậy thôi - Giọng nói của bé trai non nớt luẩn quẩn bên tai cô
- Thiên nhi - Cô bất giác phun ra một cái tên.

- Không phải, tỷ tỷ.

Đệ là Tương nhi, tỷ tỷ mau dậy đi - Yên Tương lay lay người cô
Cô nheo mắt tỉnh dậy, thân thể có chút nhức mỏi, bên cổ hơi rát.

Cô quay người nhìn Yên Tương
- Là Tương nhi sao?

Đệ dậy sớm quá vậy?

- cÔ mỉm cười nhìn Yên Tương
- Tỷ tỷ, đã vào giờ Thìn rồi mà - Vậy sao?

Cô xoa xoa đầu nhỏ của Yên Tương, trong đầu một loạt sự việc đêm qua như một thước phim ngắn chạy qua đầu cô.

Lại một lần nữa khuôn mặt và hàng loạt câu hỏi hiện lên.

- Nương nương dậy rồi sao?

Liên muội muội, mang nước đến đây đi - Giọng nói của Lục hoa như cứu cô ra khỏi dòng suy nghĩ nhức đầu - Sao hai ngươi không gọi ta dậy?

- Cô mệt mỏi vươn vai, giọng ỉu xìu như chưa được tiếp năng lượng - Nô tỳ thấy người ngủ rất ngon nên...

Cô cũng không nói gì nữa đứng dậy rửa mặt, tắm qua một chút rồi thay y phục.

Cô mặc chiếc váy màu tím nhạt cũng khá đơn giản, dễ hoạt động tay chân.

- Cái gì thế này?

- Trong lúc mặc áo Liên hoa chợt thét lên một tiếng - Làm sao?

- Cô nheo mày - Nương nương, cổ của người...

Thì ra là vết thương hôm qua, cô quên mất không xử lí nó.

- Không có gì, là do ta sơ ý thôi - Cô nhàn nhã nói, chỉnh lại đầu tóc rồi đi ra khỏi phòng.

Cô dắt Yên Tương đến gian phòng chính, có vẻ mọi người đang chờ cô thì phải.

- Ai da, mẹ à.

Con mỏi hông quá à - Yên Vân vừa thấy cô đi vào lập tức nhõng nhẽo với Nhị phu nhân - Chỉ là ngồi lâu nên mới như thế, không sao đâu - Bà ta cũng chẳng kém, vờ xoa xoa hông cho Yên Vân vừa liếc mắt về phía cô.

- Cha, mẹ.

Hai người đợi con sao?

- Cô dắt Yên Tương vào ngồi cạnh Huyền Nhung Á - Phải, con dậy rồi.

Ai da, Tương nhi ở cùng con sao?

- Cha cô thấy Yên Tương ngoan ngoãn cùng cô bước vào thì vui vẻ hỏi - Đệ ấy ngủ ở phòng con - Cô xoa vai Yên Tương vài cái mỉm cười nói - Được rồi.

Con chắc cũng đói rồi, chúng ta đi ăn thôi - Huyền Nhung Á lại giục cô và mọi người vào ăn điểm tâm..

Ăn xong thì Yên Tương ngoan ngoãn theo lời cha cô đi đọc sách còn cô thì cùng mẹ đi vào phòng tâm sự.

- Mẹ, gia đình chúng ta ngoại trừ hai mẹ con nhị phu nhân thì chỉ có 4 người thôi sao?

- Cô hỏi khéo Thấy cô nhắc đến ngưòi trong nhà thì Huyền Nhung Á hơi xìu mặt - Mẹ... sao vậy?

Con nói không đúng sao?

- Sao con hỏi như vậy?

- Tại con thấy nhà mình hơi ít người.

Mẹ à, nhà mình không đơn gỉan chỉ có 4 người đúng không Huyền Nhung Á im lặng một hồi lâu.

Bà từ lâu không hề muốn nhắc lại chuyện này chút nào cả.

- Mẹ nói con nghe đi - Được rồi Yên nhi, mẹ sẽ kể cho con nghe nhưng con tuyệt đối không được nói cho ai khác biết - Hảo ( Ý là được á :) )

- Trước khi sinh con và Yên Tương, mẹ có mang thai một đứa trẻ nữa.

Đứa trẻ đó là một bé gái.

Lúc sinh nó ra thì mới chỉ có 7 tháng rưỡi mà thôi.

Mẹ nhớ trên cổ nó có một vết bớt hình san hô màu đen.

Cha con đặt tên nó là Chiêu Linh.

Lúc Linh nhi lên một thì mẹ lại mang thai con.

Khi sinh con là vào đúng hôm có nguyệt thực.

Vết bớt trên vai chị con lóe sáng cả một vùng trời và trên vai con cũng vậy.

Một số người nói hai đứa con là khắc tinh của nhau.

Có đứa này thì không có đứa kia.

Rất nhiều người sỡ hãi và xa lánh chị con vì vết bớt đen của nó.

Ngược lại họ lại gần gũi con.

Mẹ đã mời thầy về xem cho hai con.

Ông ta nói hai con đúng là không thể sống cùng và lớn lên cùng nhau được nếu không sẽ gặp tai họa là tàn sát lẫn nhau.

Hai đứa mẹ phải lựa chọn một trong hai để giữ lại, đứa còn lại phải hỏa thiêu.

Mẹ và cha con quyết định giữ lại con và mang Linh nhi đến cho vị thầy kia hỏa thiêu.

Mẹ buồn lắm, bây giờ mẹ không biết nó còn sống hay không nữa.

Mẹ cứ có cảm giác Linh nhi còn sống.

Con biết không, Linh nhi có khuôn mặt rất giống con đó...

- Nói đến đây bà liền sụt sịt, nước mắt ngắn dài.

Cô ngẩn người, không thể nào như thế được.

Cô có một người chị gái sao?

Chiêu Linh?

Khuôn mặt giống cô?

Vết bớt trên vai?

Không thể nào...

- Tại sao con không thấy vết bớt đó?

- Thầy cúng nói nó chỉ xuất hiện trên vai con vào ngày nguyệt thực thôi
Đêm qua, đêm qua là nguyệt thực.

Đúng rồi.

Vậy chẳng lẽ người mà bao lâu nay gây sự với cô lại là.... chị gái cô sao?---- Chap này hơn 1200 từ đó nha các bạn.

Bù cho lần trước không up mấy ngày nà.

Truyện chỉ dài tầm 10 chap nữa thôi nên các bạn cho mình xin ý kiến về tập truyện kế tiếp nha.

Các bạn muốn mình viết thể loại gì commet mình biết.

Mình viết theo ý kiến số đông nhé ( chắc nhiều bạn thích thể loại vampire, phù thủy, phép thuật loạn xì ngầu lắm phải hôn nà😄😄😄) Còn nữa đó là các bạn thích kiểu nữ chính thế nào?

Hiền, dễ thương or nữ cường
Thank you very much for read.
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 50: Hhh ( Nhẹ thôi )


Cô ở lại Thành An 3 ngày là quyết định quay lại Hoàng cung.

Một phần vì cô nhớ hai đứa con nhỏ, phần còn lại là nhớ... ai kia...

Sáng sớm xe ngựa hộ tống cô đã đỗ trước cửa lớn, cô mặc váy màu lam nhạt đơn giản dễ vận động.

Mang theo những thứ đồ cần thiết bỏ hết lên xe.

- Cha mẹ, bây giờ ta phải đi rồi - Cô mỉm cười tiếc nuối nhìn hai người - Con đi cẩn thận - Huyền Nhung Á cũng chẳng biết nói cái gì hơn ngoài một câu chúc.

- Tương nhi, tỷ tỷ đi đây.

Đệ nhớ ở nhà ngoan ngoãn, chăm đọc sách và luyện võ công cho thật khỏe mạnh nha.

Có dịp gặp lại - Cô ôm lấy Yên Tương, dịu dàng xoa đầu câu bé.

- Tỷ tỷ đi sao?

- Phải Cô không nán lại lâu nữa mà nhanh chóng lên xe trở về Hoàng cung..

Hoàng cung Đại Quốc Cô mỉm cưòi nhìn xung quanh ngay lập tức thấy Lăng Vô Thần đang đi đến - Hoàng thượng - Cô hành lễ với hắn.

- Nàng về rồi sao?

- Hắn không kiêng nề ai ôm chặt lấy cô.

Cho kiệu đến đưa về cung Vị Ương Về đến cung của mình cô nhanh chóng vọt vào tìm hai đứa con đáng yêu.

Cô thật sự muốn rơi cả nước mắt vì vừa đi vào chính thất đã nghe tiếng trẻ con khóc lanh lảnh bên trong truyền ra.

Cô chẳng thèm quan tâm đến Lăng Vô Thần đang đứng cạnh giường chăm chú nhìn cô.

Cô bận âu yếm con mà.

Trong thời gian vừa qua hai đứa trẻ đều là do bà vú cho bú sữa.

Hai ngực của cô đều nhức mỏi do sữa quá nhiều.

Mỗi ngày trong lúc tắm đều phải vắt đi một lượng lớn.

Hơn nữa còn phải chèn một cái khăn vào để lỡ sữa có chảy ra cũng không bị thấm vào áo.

Cô kéo một bên áo xuống quay người lại với Lăng Vô Thần, cô nắn ngực một vài cái, dùng khăn ấm lau sạch đầu ti rồi đưa Lăng Kỳ Thiên lên cho bé uống sữa.

Lăng Vô Thần thấy một màn này lập tức đen mặt, tiếng 'chùn chụt' phát ra từ cái miệng nhỏ của đứa bé làm hắn ghen tỵ.

Hắn vô cùng tức giận, xung quanh tỏa hàn khí.

- Ái phi - Thế nào?

- Nàng đang làm cái gì?

- Là cho con bú sữa - Người đâu Hắn lớn giọng gọi, cô giật mình, em bé cũng giật mình.

Cô vội vã kéo áo lên.

- Đưa hoàng tử và công chúa ra ngoài cho bà vú đi - Hắn hất mặt ra lệnh.

Liên hoa và Lục hoa cắn môi không hiểu chuyện gì, nhanh nhẹn mang hai đưâ bé ra ngoài - Chàng đang làm cái gì vậy?

- Cô ngóng theo hai đứa bé tức giân hỏi - Trẫm phải hỏi nàng mới đúng.

Chẳng lẽ nàng không biết cung quy như thế nào?

- Lăng Vô Thần đen sì mặt, giọng hắn trầm lặng đến đáng sợ Cô cau mày, hình như ở thời đại này nữ nhân trong cung không được phép cho con uống sữa mẹ - Nhưng... ngực ta đau - Cô ỉu xìu buồn bã.

- Hửm - Hắn nhướn mày nhìn cô.

Mắt hắn hơi lia xuống dưới ngực cô, trên phần ngực đã có vết ướt nhỏ hình tròn.

Mùi sữa thơm lan tỏa khắp phòng làm dậy lên thú tính nam nhân của Lăng Vô Thần Hắn bước đến đè cô xuống, miệng ra lệnh cho những ngưòi bên ngoài không được vào.

Hắn kéo áo cô xuống, ai cái đại màn thầu (bánh bao lớn) nhảy ra khiêu khích hắn.

Hai cái đậu nhỏ giờ đã to hơn, trên còn có một vài giọt sữa rỉ ra.

Hắn mặc kệ sự dãy dụa của cô mà cúi người ngậm lấy ngực cô.

Hắn mút thật nhẹ, một lượng sữa chảy vào miệng hắn.

Vị sữa thật béo, ấm, ngọt và rất thơm.

Có lẽ vì hắn đang uống sữa của cô nên mùi thơm trên ngưòi cô đang mời gọi cậu bé của hắn đứng dậy.

- Hoàng thượng, không được đâu.

Bây giờ là ban ngày mà - Mặt cô đỏ lựng, trước ngực có cảm giác nhồn nhột.

Cưa khi hắn mút nhẹ một cái cả người cô như có dòng điện chạy qua.

Cô cảm nhận được bên dưới đã ướt rồi Chớp mắt cái cả hai người đều trần trụi.

Hắn chuyển qua bên ngực bên kia, tay cũng không rảnh rỗi lần mò xuống vùng nhạy cảm của cô - Ái phi ướt rồi sao?

- Hắn nhếch môi nhướn người hôn lên môi cô.

Cô mặt đỏ nay còn đỏ hơn.

Cô nắm lấy vai hắn, chân không quá khép cũng không quá mở - Đừng, Hoàng thượng - Gọi trẫm, Thần - Hắn thì thầm vào tai cô - Không Hắn nhẹ đưa một ngón tay xuống ma sát hột nhỏ của cô.

Cô ưỡn người sung sướng - Nhanh nào, bảo bối của trẫm - Hắn tiếp tục mò xuống, chọc nhẹ tay vào cửa mình cô Từ khi mang thai xong cô mẫn cảm vô cùng, sao có thể chịu sự khiêu khích này đây?

- Thần Mất một tiếng gọi cũng chẳng sao, đổi lại được thỏa mãn ngại gì cô không gọi?

Tiếp ngay sau đó là hàng loạt những cảnh nóng mắt và tiếng rên rỉ nhột lỗ tai đại loại như: - Đừng ở đó...

A - Không, sâu quá rồi....

Ưm - Thật thích nha...

A...

Ưm - A...Thần, mạnh chút nữa... .....------ 😂😂😂😂 Ai thích kiểu này nào?
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 51: Đại Ngụy bắt đầu phản kháng


3 ngày sau đó, Yên Anh Thy cảm thấy dường như Lăng Vô Thần bận còn hơn khoảng thời gian trước khi cô đi thăm cha mẹ nữa.

Lúc nào cũng là đang bàn chuyện với các quan đại thần.

Cô cũng chẳng làm phiền hắn, suốt ngày ở trong cung không chơi với con thì cũng là đi đọc sách giết thời gian thôi.

Sáng hôm nay lại hơi khác biệt chút, ngay sau khi hắn thiết triều về cô lập tức rời cung Vị Ương đến Dưỡng Tâm điện.

- Hoàng thượng - Thấy hắn đang đi đến cô liền hành lễ

- Sao nàng lại đến đây?

- Hắn hơi cau mày ôm eo cô.

Nói thật mấy hôm nay hắn thật sự rất buồn bực, muốn dành chút thời gian gặp mỹ nhan đều bị đám quan trong triều phá hỏng.

Hôm nay thấy cô quả là vui vẻ hơn rồi

- Ta đến thăm chàng.

Mấy hôm nay chàng mệt rồi phải không?

- Cô kéo tay hắn đi vào trong.

Theo sau hai người là Lục hoa đang cầm trên tay hộp đựng thức ăn.

- Đặt ở đó đi - Cô chỉ vào cái bàn rồi phất tay ý bảo Lục hoa làm xong thì đi ra ngoài.

- Cái gì vậy?

-Hắn nheo nheo mắt

- Canh nóng uống cho bổ thân thể - Cô mang đến chén canh do chính tay mình làm còn đang bốc khói đến cạnh Lăng Vô Thần

- Nàng tự làm sao?

- Hắn thấy cô đã vui vẻ bây giờ còn vui vẻ hơn.

Cô còn đag lo lắng cho hắn sao?

- Đang có chuyện gì xảy ra mà chàng bận như vậy?

- Cô mấy ngày nay suy nghĩ không biết có phải trận chiến giữa Đại Quốc và Đại Ngụy xảy ra vấn đề hay không nữa.

Cạnh.... chén canh nặng nề được đặt mạng xuống bàn.

Lăng Vô Thần thở dài dựa vào thành ghế
- Trẫm vừa mới nghe tin Đại Ngụy phản công lại rồi

- Cái gì?

Sao có thể...

- Vài ngày trước binh lính Đại Ngụy nhận một tướng quân mới.

Từ lúc đó không hiểu sao bọn chúng lại lắm mưu mô và mạnh mẽ như vậy

- Tình hình bây giờ thêa nào?

- Quân ta đang chống cự ngoài biên cương.

Trẫm đã cho thêm binh lính trợ giúp rồi

Cô thẫn thờ suy nghĩ.

Cô đã từng đọc trong những cuốn sách mưu kế trên chiến trường của nhiều thời đại nên cô biết.

Rất có thể Đại Ngụy sẽ dùng một cách này.

- Hoàng thượng... có khi nào....

--------
Vài hôm sau
Cô sau hôm đấy vẫn luôn dậy sớm có mặt ở Dưỡng Tâm điện.

Hôm nay lại có chuyênb hệ trọng rồi đây.

- Hoàng thượng, bây giờ chúng ta làm thế nào?

Binh lính đưa ra trợ giúp đã bị chặn đánh ở núi An Sinh rồi

- Hoàng thượng, cứ thế này thì quân ta ngoài biên cương sẽ không chịu được mất

- Hoàng thượng, nếu giặc tràn qua khỏi biên cương thì dân ta nguy mất

-...

Ông quan nào cũng thi nhau nói, Lăng Vô Thần im lặng, mày chau lại.

Hắn đang suy nghĩ cái gì đó

- Các vị đại quan, Hoàng thượng hiện sức khỏe không tốt.

Ngay bây giờ không giải quyết chuyện này.

Mời các ngài quay về, khi nào cần sẽ cho truyền - Cô bước ra từ trong tẩm điện uy nghi phán.

- Nhưng... thưa...

Chưa để mấy người họ nói xong cô phất tay cho người tiễn đám quan lại đó ra ngoài.

Bọn họ đi rồi không khí thoáng mát hẳn, xung quanh im lặng hơn nhiều

- Hoàng thượng - Cô quay lại rót trà cho hắn uống.

Cô đã đoán chính xác rồi.

Đại Ngụy đang có lợi thế nhất định là đã lên mưu đồ sẵn.

Chặn đánh người ở núi An Sinh khiến quân ta tổn thất nay càng tổn thất hơn.

Không có quân cứu viện tàn quân ngoài biên cương sớm muộn cũng chết hết.

Chỉ cần như vậy thì Đại Quốc không còn gì để cứu vãn nữa rồi.

Nghĩ được cái kế giả vờ thất thế ăn mòn quân ta để đến thời cơ cho một đám quân luyện tập giỏi giang áp chế lại.

Đúng là cao tay.

Nhưng...

- Hoàng thuọng tính thế nào?

- Có lẽ trẫm phải ra mặt thôi
- Vậy... thiếp có ý này.

Cô nghé sát tai hắn thì thầm.

Mặt Lăng Vô Thần hơi đen lại

- Không được - Hắn
- Hoàng thượng, bây giờ đâu còn cách nào khác đâu chứ?

Thiếp hứa mà... hứa là sẽ không để mình bị gì hết.

Hoàng thượng. ...

Cô nũng nịu chỉ mong hắn đồng ý cho cô

- Nhưng..

- Hắn
- Không nhưng nhị gì hết...

Vậy là chàng đồng ý với ta rồi đó.

- cô

- Vậy nàng cho trẫm cái gì?

- Hắn
- Hở.... ta giúp chàng.

Tại sao lại phải cho chàng?

- Cô

- Không cần nàng giúp trẫm cũng tự có cách - Hắn nhếch môi cười tà

Cô cắn cắn môi.

Lăng Vô Thần đưa 3 ngón tay lên, nhướn mày nhìn cô

- Thế nào?

- Hắn

- Chàng...

được....

được thôi - Cô đỏ mặt tía tai đánh mạnh vào ngực hắn rồi giận dỗi quay đi, chỉ nhận lại nụ cười đểu giả của hắn.

Con người này sao lại không đứng đắn thế chứ?




 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 52: Hoàng Thượng cùng Ái phi ra trận


Ba ngày sau

Cô dậy cực sớm, chuẩn bị cho bản thân mấy bộ đồ nữ tướng mặc ra trận.

Cô chuẩn bị kĩ càng về mặt thể chất và cả những việc cô cần phải làm.

Lần trước cô đã năn nỉ Lăng Vô Thần cho cô cùng ra trận với hắn.

Mặc dù hắn không đồng ý nhưng vì chính kiến hay ho của cô và sự nũng nịu ngọt ngào mà hắn phải gật đầu đồng ý.

Tuy vậy đổi lại hắn cũng còn được.... cái đó nữa.

Cô cùng Liên hoa bồng hai đứa bé đến cho Thái Hậu chăm sóc.

Bà ban đầu nghe tin cô muốn đi đánh nhau cũng phản đối nhiều.

May mà cô thuyết phục được bà nên mọi chuyện cũng suôn sẻ hơn.

.

- Hoàng thượng - Cô nhanh chóng đi đến bên Lăng Vô Thần.

Cô nhìn xuống bên dưới, số binh lính còn lại chỉ vỏn vẹn 10 ngàn người.

Hắn quyết định chỉ mang theo 8 ngàn, còn lại thì trấn giữ hoàng cung.

- Nàng có suy nghĩ lại không?

- Hắn quay sang hỏi cô

- Không.

Ta không suy nghĩ lại.

Nhất định ta sẽ giúp chàng trấn giữ giang sơn này.

Yên tâm đi - Cô tự tin ngẩng mặt nhìn toàn bộ binh lính bên dưới mà mỉm cười.

Dường như cô muốn ghi nhớ hết toàn bộ 8 ngàn gương mặt ở đây.

Cô biêta ra trận ít nhiều cũng phải có người hy sinh.

Cô thật không muốn điều đó sảy ra nữa.

- Được.

Giao cho nàng thứ này.

Nhớ cẩn thận - Hắn đeo vào ngón cái của cô một chiếc nhẫn có viên ngọc màu đỏ rất lớn.

- Cái này...

- Nó sẽ giúp nàng điều khiển toàn quân
- Được.

Hắn huy động quân lính chia làm hai phía.

Một bên 4500 người đi theo hắn ra thẳng biên giới.

Còn lại theo cô đến núi An Sinh giải vây cho quân cứu viện.

Cô cuõi trên mình con bạch mã khỏe khoắn.

Thứ này là cô đã lấy được từ chỗ ông chủ Quách.

Ông ta biết cô định ra trận nên tặng cô con ngựa này.

.

Ở núi An Sinh hiện tại vô cùng hỗn loạn.

Quân địch không nhiều nhưng lại có ông tướng giỏi chỉ huy tốt.

Quân ta Mạnh tướng quân thì bị giết, quân tình hỗn loạn.

- Các ngươi theo ta, bao vây hết chỗ này.

Đi - Cô hét lớn cho toàn bộ quân lính nghe.

Quân địch không hề biết là đã bị bao vây.

Có vẻ chúng quá chủ quan rồi.

Vậy thì cô sẽ xử lý nhanh thôi.

- Xông lên

Quân ta trên đầu đeo cờ đỏ tượng trưng sự chiến thắng toàn bộ xông lên.

Nghe tiếng bước chân dồn dập quân địch liền hỗn loạn tháo chạy.

Nhưng tình hình bây giờ chạy không được, lùi không xong.

Chỉ có thể dương vũ khí chống lại mà thôi.

Để số binh lính cứu viện kia biết có tướng mới, cô đứng trên cao cầm cờ của Đại Quốc.

- Có tướng mới rồi mọi người ơi
- Chúng ta được cứu rồi.

Xông lên đi
-...

Bao nhiêu lời nói vui vẻ vang lên, binh lính Đại Quốc như được tiếp thêm dũng khí mạnh mẽ lao lên.

Bây giờ dường như số phận quân địch đã được định luôn rồi.

Bị quân ta bủa vây không còn đường chạy.

- Yên cô nương, hiện tại đã chế trụ được tình hình rồi - Một người lính bước đến báo cáo

- Nhanh chóng bắt chúng lại giải về cung.

Chúng ta còn phải cứu viện ở biên giới

Cô nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Máu tanh, đao kiếm, tiếng la hét.

Cô quen quá cảnh này rồi.

Cái quá trình luyện tập tàn khốc để trở thành sát thủ đã giúp cô làm quen với cảnh chết chóc này.

Bùm....
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 53: Cứu viện


Bùm.... từ phía biên giới có một chùm khói đỏ rực.

Đó là tín hiệu cầu cứu gấp của Đại Quốc.

Bên đó xảy ra chuyện gì rồi sao?

- Chuyện gì vậy?

- Cô nheo mắt nhìn về phía chùm khói sáng

- Họ cần quân cứu viện gấp - Người trợ thủ của Mạnh tướng quân đứng cạnh cô trả lời.

- Nhanh.

Ngươi ra lệnh cho toàn quân mau chóng bắt giải địch về Hoàng cung.

Một số khác đi theo ta, ngươi điều quân đến sau - Cô giao lại cờ của Đại Quốc cho người trợ thủ đó phóng lên ngựa lao đi.

Cô cầm một cái cờ khác đánh ngựa chạy về phía biên giới theo sau là quân cứu viện.

...

Keng... keng... tiếng binh đao va chạm nhau vang lên rất rõ.

Từ xa cô vẫn có thể nghe được.

Đến gần hơn cô mới nhìn rõ, tàn quân Đại Quốc đag trong tình trạng yếu thế.

Mặc dù Lăng Vô Thần có đem viện binh tới nhưng vẫn chưa xoay chuyển được tình hình.

Cô quan sát thì thấy có 3 bóng người nổi bật nhất.

Một là Lăng Vô Thần, hai là nữ nhân quân phục tướng lĩnh màu vàng đậm đứng phía xa cầm cờ Đại Ngụy và cuối cùng là bóng nam nhân quân bào bạc nổi bật đứng trên mỏm đá cao.

Cô thúc ngựa chạy nhanh hơn, mục tiêu của cô chính là người cầm cờ Đại Ngụy.

Không sai, người đó là Hạ Chiêu Linh.

Khi chưa biết rõ ả có phải Yên Chiêu Linh, chị gái cô hay không thì ả vẫn là kẻ thù của cô.

Rút kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm mới toanh mà cô lại chôm được ở chỗ ông chủ Quách phản chiếu ánh sáng mặt trời gây chói mắt và vô cùng nổi bật.

Cô hét lớn, vung kiếm lên thúc ngựa lao thẳng vào quân địch.

Vừa để thể hiện sự nhiệt huyết của cô vừa để tăng thêm dũng khí cho viện binh.

Lăng Vô Thần trố mắt nhìn cô vung kiếm điêu luyện một lần giết biết bao nhiêu quân địch.

Hắn nắm chặt chuôi kiếm của quan sát nữ nhân của hắn đang trong vòng vây kẻ địch.

Cô và cả chú ngựa vô cùng ăn ý, chỉ chớp mắt đã kha khá thân người ngã xuống dưói lưõi kiếm của cô.

Lúc đó hắn mới quan sát thứ vũ khí cô đang cầm.

Là bảo kiếm Phượng Hoàng đã thất lạc gần 20 năm trời.

Sao cô lại cầm nó?

Vút.... một âm thanh xé gió vang lên.

Một trận gió mạnh như dao cắt ập đến.

Hắn chỉ nhìn thấy cô đang lững thững trên không, lưỡi kiếm cách bàn tay cô hơn 4 mét được nối với tay cô bằng sợi dây cước chắc chắn.

Cô vung tay quay lưỡi kiếm một vòng.

Một trận xé gió tiếp tục ập tới và theo đó là hơn chục quân địch ngã xuống.

Cứ thế cho đến khi một đám kha khá quân lính địch xung quanh cô ngã rạp xuống hết thì thân hình một màu trắng toát của cô mới nhẹ nhàng đáp xuống trên mình chú ngựa.

Điều ngạc nhiên là cả cô và thân của chú ngựa không hề dính máu.

Quân ta thì trầm trồ khen ngợi, quân địch thì sợ hãi chần chừ không dám lên.

Quân địch trở nên khá hỗn loạn vì quân cứu viện của Đại Quốc cùng vị tướng mới đến chưa được 2 khắc đã giết hơn một trăm binh lính của địch.

Cô ngồi trên ngựa nhếch môi nhìn mấy con thỏ nhát cáy không dám xông lên.

May mắn cho bọn chúng thân thể này chưa đủ khả năng dùng hết các chiêu thức đặc biệt của Tước Hà ( coi chap 1 sẽ rõ ) ở Hiện đại.

Nếu không nãy giờ cô phải xử lý được gấp đôi bây giờ.

Vút.....

-----

Hôm nay ta chap muộn.

Hihi😁😁😁
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 54: Đấu tay đôi


Vụt.... một thân ảnh nhỏ nhắn vọt đến.

Cô ngả người ra sau, chỉ nhìn thấy thân ảnh kia bay vọt qua người cô đạp lên vai của một người lính lao ngược lại.

Keng... tưởng đâu lưỡi kiếm sắc bén kia đâm thẳng vào lưng cô, ai ngờ kia thân ảnh ấy vừa vụt qua cô lập tức đứng thẳng dậy.

Cô quay người lại đưa kiếm lên đỡ.

Thân ảnh này màu vàng đậm.

Nhìn sơ qua thì biết ngay không phải nam nhân.

Người này cột tóc cao, mặt không một hạt phấn.

Tay cầm kiếm từ kim loại dẻo và rất mỏng.

Mũi kiếm của ả chạm vào giữa lưỡi kiếm của cô rồi dần cong lại do lực đẩy của ả.

- Hạ Chiêu Linh... ngươi cuối cùng cũng dám xông lên.

Ta còn tưởng ngươi là loại cáo ra oai, gặp sói thì lại rụt cổ - Cô nhìn chằm chằm ả nhếch môi khinh miệt

- Vậy sao?

Bịch...

ả rút kiếm lại dặm lên thân chú ngựa trắng nhảy xuống đất rồi chạy về phía ngọn núi gần con sông Ngụy Quốc.

Cô nhìn theo bóng của ả, quay người nháy mắt với Lăng Vô Thần ý bảo cô sẽ đuổi theo ả.

Hắn hãy lo việc ở đây.

Hắn gật nhẹ rồi nhìn cô thúc ngựa chạy đi.

Cô dừng lại dưới chân núi, nhảy xuống ngựa đứng nhìn Hạ Chiêu Linh.

Vẫn cái bóng lưng và khuôn mặt quen thuộc ấy.

Nó khác với khuôn mặt mà cái đêm hôm cô ở thành An đã nhìn thấy.

Rốt cuộc ả là ai?

Hạ Chiêu Linh hay Yên Chiêu Linh?

Kẻ thù của cô hay là chị gái của cô?

Người dưng hay người thân?

Đứng tại đây, nghe văng vẳng bên tai tiếng binh đao, ngửi mùi tanh của máu, mùi cát, mùi thiên nhiên.

Trước mặt là một nữ nhân chưa rõ kẻ thù hay người thân.

Cô không muốn đánh nhau.

Lòng cô rối một nùi không thể gỡ bỏ ra được.

- Cô sợ rồi sao?

- Ả hất mặt nhìn cô

- Ngươi... rốt cuộc là ai?

- Cô nheo mắt quan sát ả.

Ả im lặng không nói

- Ngươi cần gì phải biết?

Chuyện của ta không liên quan đến ngươi đâu

- Không liên quan?

Hạ Chiêu Linh, đêm ở thành An là ngươi đã tấn công ta đúng không?

- Không phải ta

- Không phải ngươi?

Nói dối

- Ta phải nói dối ngươi sao?

- Không cần đóng kịch nữa.

Ta biết hết chuyện của ngươi rồi - Cô chọc chọc mũi kiếm xuống đất

- Ngươi biết cái gì - Ả lập tức có chút hốt hoảng và nghi ngờ

- Cái gì cần biết thì biết - Cô nhếch môi thờ ơ trả lời

- Ngươi....

Ả ngay lập tức vung kiếm lao đến, cô ngước mắt đưa kiếm lên.

Khi khoảng cách cả hai chỉ còn là mũi kiếm của cô chạm chuôi kiếm của ả và ngược lại thì cô nâng nhẹ mũi kiếm lên để mũi kiếm đặt lên cổ tay ả.

Cô dùng lực nhấn mạnh xuống.

Xoay mũi kiếm nửa vòng để tay ả xoay ngược lại.

Vì đau bất ngờ mà ả buông kiếm ra.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Cô hất ả ra, nhẹ nhàng cúi xuống nhặt kiếm của ả lên.

Cô liếc ả bằng đôi mặt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống ả.

Cô vứt kiếm của ả ra xa, nhét kiếm của mình trở lại vỏ.

Cô lao đến chỗ ả.

Tay của cô duỗi thẳng cả bàn, cô dùng công lực vào bàn tay để đánh vào những chỗ hiểm trên cơ thể đối phương.

Khi cô sắp đụng đến bụng ả thì ả đưa tay xuống đỡ.

Mặt hai người chỉ cách 8 - 10cm.

Mắt đối mắt.

Cô rút tay lại vung chưởng liên tiếp, ả đều đỡ được hết.

Cô xoay người nảy mình lên cao, tay trái vung lên.

Khi xoay vào chiều thân trước cô hướng xuống đất thì cũng là lúc tay trái cô đập thẳng vào vai ả.

- Á - Ả đau đớn lùi về sau, mặt nhăn nhó, tay ôm vai.

May cho ả thân thể này không đủ công lực nếu không cái chưởng đó đủ làm ả gãy xương vai và chấn động đến tim rồi.

Cô lạnh lùng nhìn ả.

Cô là không muốn kết liễu ả, cô muốn biết ả có phải Chị gái mình hay không.

Cô sẽ buộc ả phải nói ra.

----

Không biết cách Tg tả hoạt động của nhân vật có khó hiểu không nhỉ?🤔🤔🤔
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 55


Cô quan sát gương mặt Hạ Chiêu Linh.

Khuôn mặt cô không có cảm xúc bước đến gần ả.

- Đứng lại

Cô dừng bước.

Hạ Chiêu Linh ngước mắt nhìn cô, ả không ôm vai nữa.

Hoàn toàn là khôi phục lại như ban đầu.

Cô hừ lạnh


- Thế nào?

- Cô khoanh tay nhìn Hạ Chiêu Linh

- Ngươi có phải đang nghĩ muốn ta nói ra điều gì đó đúng không?

- Phải.

Là ta đang muốn cô làm như vậy

Vụt... cô đứng ngay sau lưng ả, bàn tay nhỏ nhắn vung đến một cái chưởng vào giữa lưng ả.

Hạ Chiêu Linh mở to mắt theo đà gục về phía trước.

Vụt.... cô lại đứng ngay trước mặt ả, một quyền mạnh mẽ dứt khoát vào bụng làm ả phun ra một ngụm máu.

Ả ngã ra phía sau nằm hẳn xuống đất.

Người ả đau muốn ngất.

Xương sống muốn gãy làm đôi, lục phủ ngũ tạng ban nãy muốn theo ngụm máu trào ra khỏi miệng.

Ả đau đớn nhăn mày nhăn mặt

Cô bóp lấy cổ của Hạ Chiêu Linh, nâng nhẹ ả dậy

- Nói ta biết, ngươi có liên quan gì đến Yên gia?

- Cô gằn từng chữ bên tai ả

- Ta... không... biết - Ả thều thào khó khăn

- Không biết?

- Cô siết chặt hơn.

Tay đặt trên bụng ả

Hạ Chiêu Linh nhắm mắt muốn ngất đi.

Cô bấm móng tay vào đùi ả khiến ả tỉnh táo trở lại.

- Khôn...g - Ả nhăn mày thành một nắm.

Từ trên vách núi chợt có một bóng áo bạc lao xuống hất cô ra.

Chỉ trong 1s người đó lập tức vác Hạ Chiêu Linh lên vai chạy mất.

Cô tức giận nhìn theo bóng của người vừa rồi.

Tối

Cả 2 bên đều đã lui về nghỉ dưỡng.

Quân địch chủ động lui trước vì lý do Đại soái của họ biến mất.

- Hôm nay, nàng làm tốt lắm - Hắn hôn chụt lên má cô một cái

- Hử, thật không?

- Trẫm có bao giờ nói dối nàng đâu?

- Lúc nãy chàng thấy Hạ Chiêu Linh chứ?

- Ừ.

Nàng làm gì cô ta rồi

Cô kể cho hắn nghe những gì đã xảy ra theo trí nhớ của mình.

Hắn từ đầu tới cuối chỉ im lặng ngắm khuôn mặt dịu dàng của cô lúc này.

- Sao chàng nhìn ta như vậy?

- Cô ngại ngùng ngây thơ dương mắt nhìn hắn.

- Không có gì.

Ta ngủ thôi
 
Back
Top Bottom