Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Dạ Nguyệt Yêu Nhân

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
367117101-256-k135396.jpg

Dạ Nguyệt Yêu Nhân
Tác giả: TuVo21
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

đây là bộ truyện tiếp tục về song huyền, mình sẽ cho Thanh Huyền thân phận đặc biệt hơn hơn mấy bộ trước, mình thích bộ phim tử dạ quy.

Mình ko phải fan của điền hi vi, nhưng thích cốt truyện của phim từ dạ quy, nên mình lấy ý tưởng xây đựng thêm fanfic Tags: huyền​
 
Dạ Nguyệt Yêu Nhân
Chương 1 : Yêu giới sơ lộ


Từ xưa đến nay Yêu giới vẫn luôn bế quan, không có vị thần dám tự tiện bén mảng, Danh tiếng của nó, là một điều bất kỳ vị thần nào nghe danh cũng phải dè chừng.Tại thượng thiên đình,Linh Văn xoa đầu chóng mắt, xem sổ sách yêu quái lại ra gây họa ở nhân gian, yêu giới rốt cuộc còn tồn tại hay đã biến mất?Tin tức về nó rất rời rạc, chắp vá cả đầy lỗ hổng, với quỷ giới, chí ít cũng từng có vài vị thần tìm tới nhưng với yêu giới,
tuyệt nhiên không ai biết nó ở đâu.Trong chợ quỷ gần đây xuất hiện một cô nương xinh đẹp, Nàng ta trọng thương rất nặng lại từng giao đấu nhiều người,
kể cả Hoa Thành Chủ, thế nhưng thực lực nàng ta quá yếu ớt, cuối cùng thảm bại.Hoa Thành ngồi ung dung quan sát nữ nhân xa lạ, nàng ta quỳ xuống, giọng khẩn cầu hắn"cầu xin ngài, xin hãy trao cho ta Tử Nguyệt Cung!"

"Dù Mạc Cầm có tử mạng, ta cũng phải rời đi... cùng với nó!"

Nàng ta đã không còn gì để cược nữa, đúng lúc này thân ảnh áo trắng, vỗ nhẹ vai Thành Chủ khuyên bảo."

Đệ cứ đưa cho nàng đi, Ta cũng không muốn nhìn nàng ta quỳ ở chỗ chúng ta mãi, ắt hẳn nang ta trong lòng có khổ sở, Đệ biết hiểu ý ta rồi mà."

Lúc này cô ta mặt mài tái nhờn,được vài quỷ nữ đỡ lên.Hoa Thành nhìn mặt lạnh lùng hỏi "người từ đâu đến đây"!Nàng ta cúi đầu không giám nói, chỉ biết câm nít, nhìn nàng ta rất yếu,Hoa Thành chỉ đưa mặt nhìn ca ca."

Đệ cảm nhận được yêu lực trên người nàng ta, nàng ta là người của yêu giới, xem thân thể bị thương không nhẹ".Tạ Liên khẽ gật, y nhớ lại những lời từng nghe qua về yêu giới, nơi đây vô cùng bí ẩn, Tiểu yêu còn có thể bị Thượng Thiên Đình trấn áp, nhưng với đại yêu thì là lại một chuyện khác.Thế lực yêu giới thế nào, chưa từng có ai biết rõ, theo sách cổ kể rằng,tại vùng Đại Hoang, mỗi khi một đại yêu giáng thế thì
bầu trời Đại Hoang liền tục đổ tuyết phủ trắng trong tận mấy ngàyLúc này Mạc Cầm được Trị thương, cô ta lại lần nữa quỳ xuống cầu xin, thân thể còn chưa khôi phục, Tạ Liên muốn cúi người dìu nàng đứng lên, nhưng bị Hoa thành ngăn lại mỉa mai."

Xem ra chủ tử của ngươi cũng vô dụng, đến nổi lại để nô tài phải liều mạng tới đây cầu xin ta, lấy lại pháp khí."

Mạc Cầm uất ức, nhưng nhẫn nhịn với vị Hoa Thành Chủ," thứ lỗi chủ tử nhà ta lại không thể giáp mặt với ngài"!Tạ Liên thầm suy đoán, Đại Yêu thường mang yêu lực mạnh mẽ, dưới trướng họ cũng có tiểu yêu, ngoài viêc bảo hộ còn tránh cho họ gây náo loạn nhân gian.Nhưng nếu chủ nhân nàng ta, sông chết
chẳng rõ, không thể che chở cho thuộc hạ... thì tình thế đã khác.Đúng lúc ấy, một tiểu quỷ vội vàng chạy vào bẩm báo:"Thưa Thành Chủ, có kẻ muốn gặp ngài, mấy người trong chợ quỹ đánh không lại ả ta"!Bên ngoài chợ quỷ đã hộn loạn hẳn lên, quỹ thú trong ở bên chợ đều mang đủ hình hài thú vật, đầu gà thân người, đầu heo thân người, chen chúc rít gào.Rất khác so yêu tộc thì nó lại khác biệt vô cùng, vừa nhìn đã biết thẩm mỹ của bọn quỹ thú rất thấp kém.Vị cô nương nhìn thấy đám quỹ thú nào là đầu gà thân người, đầu lợn thân người đều le lưỡi khinh thường.Từ xa, một nữ tử thong thả bước vào chợ quỹ, Đôi mắt ả khinh khỉnh lướt qua lũ quỹ thú, môi cong lên đầy giễu cợt.

Nàng ta vừa tỉnh lại sao giấc ngủ đông, hay tin Mạc Cầm bị áp bức liền lập tức tìm đến.Vừa ra ngoài, đã thấy lũ quỹ thú tụm lại muốn ra tay với nữ tử,nàng ta dung mạo xinh đẹp, lại có chút giống rắn.Hoa Thành mặt không biểu cảm,đưa mắt nhìn luồng yêu khí dày đặc tại đây, ở chợ
vốn u ám mấy trăm năm cũng phải lạnh hơn vì yêu khí.Tiểu yêu run rẩy quỳ xuống, lấp bắp hô lớn:"Xà Quân...Người đã tỉnh dậy từ khi nào?!"

Hoa thành không ngần ngài, hờ hững ra tay dùng pháp lực nhấc bổng một chiếc bàn lớn ném thẳng về phía bạch y nữ tử.Nàng ta vẫn điềm nhiên, không hề né tránh, vung tay, hất phăng chiếc bàn ra xa làm đổ sập cả một tòa điện trong chợ quỷ, khuôn mặt vẫn lạnh nhưng băng ra
dứt khoát, từng chiêu đều mang sát ý.Đánh về phía Hòa Thành, hai bên không ai nể mặt ai,hai bên đánh nhau náo loạn chốn quỹ giới, nàng ta tóc đen dài buộc hờ,vài sợi rơi xuống gò má tái nhợt, đôi mắt rắn xinh đẹp mang vẽ ánh sắc xanh thẫm như vảy ngọc dưới đáy hồ, từng cử động đều toát ra vẽ sát khí đoạt mệnh.Ta đánh, ngươi né, ngươi phá, thì bên lại đáp trả, không ai nhường ai,Tạ Liên chỉ đứng ngoài quan sát cũng phải tỏ ngạc nhiên,hai bên ngang sức ngang tài, tuyệt nhiên không ai yếu kém, nếu đánh mãi thì chợ quỹ càng thêm hỗn loạn.Tạ Liên dùng nhược da, để chặn giữa hai người liên tiếp ra đòn, cơn hỏa khí đang bùng lên giữa hai kẻ mới nguội bới đi đôi chút, Vị cô nương nay, tuy thân nữ nhi, nhưng mỗi chiêu đánh đếu muốn lấy mạng, thế gian này có mấy ai, khí thế ngang bằng Hoa Thành đối đầu trực diện.Tạ Liên bước đến hỏi"xin hỏi cao danh của cát hạ"!Nàng ta mặt lạnh nhưbăng mỏng, đưa ánh mắt rọi thẳng vào y,đôi môi mỏng đỏ nhợt khẽ mở, cất giọng lạnh băng."

Lãnh Tâm."

Nàng ta tên cũng giống nhưng con người nàng ta ,lạnh lùng, sắc bén, không hề có chút nhiệt độ nhân gian,chỉ nghe đã hiểu là người lãnh tĩnh.Tạ Liên liền đưa mắt dò xét, đành mạo muội hỏi nàng ta"Chẳng hay... người là chủ tử của vị cô nương này sao?"

Lãnh Tâm hơi nghiêng đầu về tiểu yêu,
đôi mắt lạnh sắt như băng quét, Nàng ta không đáp, chỉ ra hiệu cho Mạc Cầm tự mình giải thích."

Ngài ấy không phải chủ tử ta, người hiện giờ đang lưu lạc nhân gian, giờ đây sống chết chưa rõ"!Hoa thành lạnh mặt không nói, ánh mắt lóe lên tia sắc bén, yêu giới trước nay bế quan, bí ấn không ai biết, ấy vậy lại có đại yêu xuất hiện ngay tại chợ quỷ.Tại hoành thành, Thanh Huyền cầm bát mẻ, chân đi khập khiểng, y giờ dây là kẻ ăn mày tàn phế, chẳng còn là phong sư thân quan vô tận xưa kia.Mấy con mèo hoang thấy y cũng tỏ ra e dè, vì thân thể bẩn thỉu, nhưng mang sự tật nguyền chỉ tiết đời y đầy bi hài, thuở nhỏ Thanh Huyền đã rất thích mèo con, cha mẹ lại nuôi y càng giống tiểu thư con nhà lành , chỉ vì e sợ đến thứ quỹ quái là "Bạch Thoại Chân Tiên".Y lấy từ trong người ra một bình sữa dê mới xin được, đổ vào cái bát mẻ, để mèo hoang uống.Còn bản thân, thì y đem ra chiếc bánh đã cứng, bỏ vô miệng để gặm
người lâu ngày không tắm rửa, nên hôi chua, lúc đói y ăn uống càng thô thiển.Dù gì y sống thế nào cũng được, có bọn chúng bên cạnh,nhờ lũ mèo y cũng được
an ủi nỗi nhớ "ca ca".

Y sống tại một miếu hoang, cũng với một đám ăn mày khác, khi ca ca mất, họ đã cũng lo lắng chăm sóc cho y, một vị thần quan phế .Y khập khiễng chống gậy, bằng cánh tay còn lại, bước đi đều nặng nề vì chân tàn phế của bản thân.lúc này một hắc miêu
Bổng kéo mảnh áo rách của y, như muốn dẫn đường cho y phải theo nó.Hắc Miêu dẫn y đi qua một ngôi miếu khác, nhảy lên cột nhà miếu hoang này, rồi phóng về phía sau.

Sau đó chạy về phía tượng thờ đã bị đập nát, nhìn không ra miếu này thờ ai, Hắc Miêu vô phía sau tượng thần, vị thần ở trong miếu, tượng đã bị đập nát, người ngoài nhìn vào,không biết nơi đây thờ vị thần nào.Y đi theo hắc miêu vào phía nó, phía sau tượng thần đẫn đến một lối đi khác, Y đi sang bên phải, đẩy khối cơ quan vào sâu, mở ra một thư phòng.Bên trong, ngoài vài quyển thư tịch, bốn bức tường dán đầy tranh họa, nơi không khác mấy tàng thư các tại Thượng Thiên Đình.

Đột nhiên người trong bức họa cử động linh hoạt, nhảy ra ngoài là một lão già đứng tuổi than phiền" số ta khổ mà, thế nào mà, thê nào mà tên họa sư, lại vẽ ta thành lão già câu cá"!Thanh Huyền còn ngơ ngác, thì đã bị lão ta kéo vào trong bức họa khác, chưa kịp phòng bị đã bị ném xuống hồ nước, lão ta cất giọng." tắm rửa cho sạch đi"!Lão ta bước ra khỏi bứa họa, phủi tay áo, thong thả đi đến thứ án, trong thư phòng còn vươn mùi còn vương mùi hương gỗ cũ,giọng lão vang lên khàn khàn thâm trầm."

Ngày xưa kia, thiên giới vốn là nơi chư thần cùng thần thú ngự trị,chỉ tiết cho là thời thế phân tranh, chư thần quay sang tàn sát lẫn nhau "!Thanh Huyền ngâm trong làn nước nghe lão già kể, y cũng nghe ca ca kể, có đều đó chuyện của chúng thần xưa kia, mãi dến sau này khi loạn thế qua đi.Mấy vị thần khác được phi thăng, tất cả đều là tu sĩ lẫn phàm nhân, bọn họ tạo
lập Thượng Thiên Đình, từ đó mới có trật tự ngày nay.Lão già thấy y cứ mãi nghe lão kể rất vui,
không kìm lòng, lại đem tích xưa ra mà kể cho vị bằng hữu mới xem."phần thần thú sau biến loạn ấy đều lần lượt quy ẩn, hiếm khi lo chuyện thế sử,
Chính bởi vậy mà dị thú ở Yêu Giới mới thịnh vượng"!"

Bởi vậy mà Yêu Giới có muôn hình vạn trạng, thuở xưa, yêu tộc đã có dị thú trời sinh, nhưng loài do huyết mạch thần thú lưu lại mà sinh, có loài là hậu nhân của thần tộc cùng yêu thú kết duyên hiếm có vô cung"!Thanh Huyển ngâm mình, cảm thấy lời kể của lão già tuy viễn vông, lại mang
múi vị huyền ảo ly kỳ, giống như thoại bản quán trà, chuyên kể về thái tử và vị Huyết Vũ Thám Hoa.Lúc này y đã tắm xong, nước bên ở trong hồ khá lạnh, cả người y còn đang run vì lạnh, một bộ y phục liền bị lão già ném thẳng vào, giọng cằn nhằn vang lên:"Thay vào đi, đừng để hình dạng nhếch nhác ấy làm ô uế cả thư phòng của ta."

Thanh Huyền hơi loạng choạng, mới có có thể một tay chống gậy, mà dùng một tay run rẩy mặc từng lớp y phục vào cơ thể động tác đều vất vả.Cuối cùng cũng thay xong, chưa kịp cho y đứng vững thì đã bị lão già lôi mạnh ra khỏi bức họa, y khẽ cười vì vốn đã biết vị này chẳng phải thần tiên gì cả, mà là một họa yêu ẩn trong tranh.Chỉ là một tiểu yêu, không ngờ ông ấy lại biết nhiêu chuyện tam giới, kể ra lão yêu cũng chẳng khác nào mấy tay hảo khách uống rượu ba hoa thoại bản, nhưng của lão cũng nhiều phần chính xác.Thấy Thanh Huyền vẫn ngơ ngác, lão ta
bèn cười lớn ha ha ha, vừa sảng khoái vừa mang chút chua chát.

Dường như đã rất lâu, lão chưa có bầu bạn tâm sự cùng lão yêu này.Ngay từ khi lão hóa thành họa yêu, chỉ ở quanh quẩn trong tranh, cũng may có lũ mèo hoang làm bằng hữu, nếu không là cô độc tới chết.Lão nhìn y, cười lớn: " chàng trai, lão đã sống nhiều năm, lão đã ở thứ phòng này cô quạnh,đã không biết đến gọi là ngày và đêm"!"

Ta kể ngươi nghe chuyện yêu giới, giống giải sầu mà thôi, Ta cũng đã từng có vài bằng hữu yêu tộc, chỉ là phải cách mấy trăm năm mới có dịp gặp một lần"!Lão vừa nói, vừa kéo y đến gần tú sách
cũ kỹ phủ bụi, từ ngăn sách đều bàm bụi dày đặc xem ra rất cũ kỹ, toàn là những cuốn thư tịch cổ xưa, giấy vàng úa, chữ viết ngoằn ngoèo như muốn phai mờ.Lão rút ra một quyển, chậm rãi mở ra trước mặt y, Thanh Huyền nhìn thấy rõ hàng chữ viết bên trong, nét chữ mờ mờ,
y chú tâm xem nó, tất cả đều là ghi chép về yêu giới, những chuyện này ngay cả thần quan không bao giờ được biết đến.Thanh Huyền cẩn thận lật trang cổ tịch, giống như sợ rách mất, Chữ viết vô cùng trong khô vàng, nét mực đã phai nhạt đã rất nhin y thầm đọc .Yêu giới đã bế quan suốt mấy vạn năm, không còn hỏi chuyện nhân gian, từ xưa nay vốn chẳng hề coi trọng thần vị, dù là thượng thiên đình,cũng không thể nào
Xen việc yêu giới.Thanh Huyền lật sang trang kế tiếp đã ố vàng, còn có cả vết rách nhỏ ở, rất may nội dung vẫn đọc được, thần thú hồng hoang tuy rất thần thông, tuy nhiên vẫn nhiều dị thú mang huyết mạch đặc biệt lai giữa các thần thú hay thần tộc, pháp lực chẳng kém cạnh thần thú tam giới.Vây nên từ xưa đến nay, mạnh yếu vốn do tu vi mà định, chẳng thể chỉ lấy huyết thống để luận điểm.Yêu giới tồn tại vốn nhiều sự huyền bí, ngoài thú tộc, dị thú, còn có thảo mộc hóa linh.

Cây cối, hoa cỏ, nếu gặp cơ duyên, đồ vật cũng có thể sản sinh dị tính, mà trở một loại yêu vật.Tuy nhiên không ít thụ yêu, hoa yêu ẩn chứa huyết mạch thần, đây gọi huyền diệu của tộc yêu.
 
Back
Top Bottom