Siêu Nhiên Dạ Nguyệt Huyễn Ký

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
401859775-256-k416370.jpg

Dạ Nguyệt Huyễn Ký
Tác giả: WhitFx
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Hàng trăm trăm năm trước, thế giới bỗng rung chuyển khi con người bắt đầu thức tỉnh những năng lực kỳ dị.

Có kẻ thổi bùng lửa từ hư không, kẻ vẽ nên dòng nước giữa trời khô cạn, thậm chí hóa thân thành những sinh linh vốn chỉ tồn tại trong huyền thoại.

Họ được gọi bằng một cái tên mới: Huyễn nhân.Thế nhưng, khi sức mạnh ấy cộng hưởng quá sâu với chủ thể, lý trí con người dần tan rã.

Họ trở thành kẻ không còn bị trói buộc bởi lương tri, sống theo bản chất thật sự của mình: điên loạn, khát máu, tham lam vô độ.

Những kẻ ấy được gọi là: cừu đen."

Huyễn nhân tiêu diệt các cừu đen bảo vệ người dân, cừu đen không có bản chất xấu trốn chạy để giữ mạng.​
 
Dạ Nguyệt Huyễn Ký
Cừu Đen


"Hàng trăm trăm năm trước, thế giới bỗng rung chuyển khi con người bắt đầu thức tỉnh những năng lực kỳ dị.

Có kẻ thổi bùng lửa từ hư không, kẻ vẽ nên dòng nước giữa trời khô cạn, thậm chí hóa thân thành những sinh linh vốn chỉ tồn tại trong huyền thoại.

Họ được gọi bằng một cái tên mới: Huyễn nhân.Thế nhưng, khi sức mạnh ấy cộng hưởng quá sâu với chủ thể, lý trí con người dần tan rã.

Họ trở thành kẻ không còn bị trói buộc bởi lương tri, sống theo bản chất thật sự của mình: điên loạn, khát máu, tham lam vô độ.

Những kẻ ấy được gọi là: cừu đen."

Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tí tách, tiếng những chú dế kêu và giọng đọc nhẹ nhàng, êm dịu trong không khí.

Ánh sáng từ chiếc đèn dầu để bàn hắt kéo hắt lên tường bóng của Sơ và những đứa trẻ xung quanh.Cuốn sách khép lại trong tay sơ.

Ánh mắt cô khẽ liếc về những đứa trẻ quanh mình, tất cả đã chìm vào giấc ngủ say.

Một nụ cười thoáng qua, cô đặt quyển sách xuống bàn rồi nhẹ nhàng rời đi, bất chợt một giọng trẻ con non nớt cất lên."

Sơ ơi... vậy tất cả con người đều có bản chất xấu xa sao ạ?"

Bước chân cô khựng lại.

Sơ nhíu mày, ánh nhìn hơi sẫm xuống.

Câu hỏi ấy khiến cô khó chịu, như chạm phải vết thương chẳng bao giờ liền sẹo."

Sao con lại hỏi như vậy?" – cô đáp, giọng đều đều, gương mặt không hề biến sắc.Cậu bé nghiêng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh tựa chú cún con tò mò với thế giới."

Vì lúc nãy sơ nói rằng cừu đen là bản chất thật sự của con người.

Nếu bản chất đó chỉ toàn là điên loạn, khát máu và tham lam... thì chẳng phải con người chúng ta chỉ là những kẻ xấu xa khoác mặt nạ tốt đẹp sao?"

Khuôn mặt thơ ngây nhưng lời nói ấy lại nặng nề như dao cắt.

Sơ lặng im trong thoáng chốc.

Trong đáy mắt cô, sự chán ghét thoáng lóe lên khi nhớ đến bọn cừu đen."

Con nên nhớ, bố mẹ con đã mất vì chúng." – giọng cô khẽ run nhưng vẫn lạnh lùng. – "Đừng để tâm đến những điều đó nữa.

Đến giờ ngủ rồi, con mau nhắm mắt lại."

Bàn tay Sơ khẽ xoay núm đồng thau, tim đèn từ từ rút xuống.

Ngọn lửa nhỏ dần, co lại thành một chấm đỏ yếu ớt rồi phụt tắt, để lại mùi khét nhẹ của bấc cháy dở.

Bóng tối lập tức lan ra, nuốt trọn cả căn phòng, chỉ còn ánh trăng bạc rọi qua cửa sổ hắt lên sàn.Cánh cửa khép lại sau lưng cô, để lại trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở đều đặn của lũ trẻ.

Cậu bé vẫn mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Những câu hỏi chưa lời giải đáp cứ lẩn quẩn trong đầu, dai dẳng như hạt mầm nhỏ vừa gieo xuống.Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chỉ vừa ló dạng, tiếng xôn xao của đám trẻ đã kéo cả cô nhi viện thức giấc.

Sơ cùng vài người khác vội vã chạy đến thì thấy bọn trẻ tụ tập thành vòng tròn, chỉ trỏ vào giữa."

Có chuyện gì mà mấy đứa tụm lại một chỗ vậy?" cô hỏi, giọng vẫn còn ngái ngủ.Trên giường, cậu nhóc tối qua vẫn đang ngủ say.

Nhưng xung quanh cậu, một luồng khí màu xanh đen bay lơ lửng bao bọc lấy cậu, chúng như một bức màn dù ở phía xa vẫn cảm nhận được hơi lạnh khiến người khác phải co người lạiChúng như một màn chắn không cho ai tiếp cận gần đến cậu, lơ lửng trên không trung đôi lúc lại lan ra xung quanh rồi co cụm lại thành một cục sương đen nhưng luôn không bao giờ lan quá quá 4 thước."

Là... huyễn thuật."

Giọng nói trầm và rõ vang lên, khiến lũ trẻ lập tức im bặt.

Chính Sơ là người vừa thốt ra lời ấy, đôi mắt cô nhìn chằm chằm cậu bé không rời.

Những đứa trẻ khác vẫn nhìn cậu với ánh mắt hơi sợ hãi.Cậu nhóc bừng tỉnh bởi tiếng nói đó.

Vừa mở mắt, cậu hoảng hốt khi thấy làn khí xung quanh mình, rồi chỉ trong thoáng chốc, tất cả bị hút vào cơ thể cậu khiến cậu mặt cắt không còn giọt máu.Trong lúc cậu đang hoang mang chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Sơ đã lao đến, ôm chặt lấy cậu bé, giọng run run nhưng lại dồn nén đầy khát khao."

Nếu con là Huyễn nhân... thì rồi sẽ có ngày con được vào Vệ Dực Quân.

Khi ấy, con có thể tự tay tiêu diệt bọn cừu đen để trả thù cho gia đình chúng ta."

Vòng tay bất ngờ khiến cậu bé thoáng sợ hãi.

Nhưng chỉ lát sau, sự hoảng loạn ấy lắng xuống cậu ngập ngừng đưa tay ôm nhẹ lại.

Sơ từ từ buôn cậu ra, giọng nhẹ nhàng khẽ nói."

Con đi vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng đi, trưa ta sẽ dẫn con vào khu phố Berlian một chuyến."

Khi Sơ rời đi, lũ trẻ lập tức bu quanh cậu nhóc.

Những đôi mắt long lanh ánh lên sự ngưỡng mộ, như đang nhìn một điều kỳ diệu sống ngay trước mặt."

Này, số 13, làm sao để có huyễn lực giống cậu vậy?"

Rồi hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau, dồn dập không ngừng.

Cậu bé lúng túng, không hiểu vì sao mình lại có năng lực ấy, càng không hiểu tại sao bọn trẻ lại khát khao nó đến vậy."

Tại sao... các cậu lại muốn có thứ gọi là huyễn lực này chứ?" – giọng cậu vang lên, xen chút ngơ ngác.Bọn trẻ đồng loạt nhìn lại, như thể câu hỏi đó quá thừa thãi.

Một đứa đáp chắc nịch:"Thì được vào Vệ Dực Quân để tiêu diệt kẻ xấu chứ sao!

Với lại còn được ra ngoài phố, được đặt tên đàng hoàng nữa."

Cậu bé khẽ cúi đầu, lẩm bẩm nhỏ đến mức chỉ mình nghe thấy:"Ai lại mong muốn đi giết người hợp pháp cơ chứ..."

"Cậu nói gì vậy, số 13?" – một đứa nhóc chồm lên hỏi.Cậu hơi giật mình, nhưng rồi lập tức nở nụ cười để che giấu sự bối rối:"Không có gì đâu...

Tớ chỉ nghĩ lát nữa nên mua gì về tặng các cậu thôi."

Nhắc đến quà, lũ trẻ liền reo rộn rã, háo hức như đàn cún con đang vẫy đuôi."

Bánh mì ngọt nhé, phải nhanh không thì hết mất!"

"Tớ muốn kẹo trái cây nữa!"

"Tớ thì thích đồ chơi gỗ!"

Chúng tranh nhau liệt kê, ghi vào một tờ giấy rồi đưa cho cậu, sau khi ghi chép xong cậu nhóc vào nhà tắm thay một chiếc áo sơ mi và quần tây đen sẫm.

Đi đến bồn rửa mặt, cậu nhìn bản thân trong gương một lúc lâu, khuôn mặt hiện lên nhiều nét cảm xúc khó đoán, miệng nở loé lên một nụ cười rồi vụt tắt.Đến bàn ăn, lát bánh mì và thịt xông khói chiên cong lại, toả ra mùi khói mằn mặn, được để lên chiếc đĩa men, cậu ăn nhanh, tiếng nhai khẽ vang trong khu bếp, rồi nhanh chóng đi ra cửa nơi Sơ đang đứng đợi sẵn, họ men theo lối mòn nhỏ phía Bắc khoảng mười phút để vào thành phố.Trước mắt họ, khu phố Berlian dần hiện ra với tiếng ồn ào, mùi bánh nướng lan tỏa, cờ hiệu Vệ Dực Đoàn phấp phới trên cao, và bóng dáng những đội tuần tra xen lẫn giữa đám đông.Con phố lát đá cuội trải dài, mặt đường gồ ghề, lấp loáng ánh nước mưa còn đọng lại từ đêm trước.

Hai bên đường là những dãy nhà gạch đỏ và gỗ san sát nhau, cao hai đến ba tầng, cửa sổ chớp gỗ sơn màu đã phai, vài tấm rèm vải trắng mỏng phấp phới trong gió.

Trên mái, ống khói gạch cao vút nhả ra những làn khói mỏng, hòa tan vào bầu trời xám nhạt."

Đầu tiên chúng ta sẽ mua vài món thiết yếu và ít thức ăn.

Nhóc có muốn mua gì cho bản thân không?"

Cậu bé lục túi áo, rút ra tờ giấy dày đặc chữ viết ngoằn ngoèo.

Sơ thoáng sững người, rồi khi nhận ra đó là chữ của nhiều đứa trẻ khác nhau, cô bật cười."

Con không muốn gì cho mình à?"

Cậu suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu chắc nịch:"Không cần đâu ạ.

Đồ dùng của con đủ rồi."

Sơ nhìn cậu, khóe môi cong lên một nụ cười hài lòng."

Ngốc.

Hôm nay là ta gọi con đi cùng, thích gì thì cứ nói.

Không ai cấm con cả."

Họ đi dọc chợ, mua rau, thịt, đồ khô... rồi đến sạp nhỏ bán đồ chơi và vải vóc.

Suốt quãng đường, cậu nhóc vẫn không chọn gì cho bản thân.Khi ngang qua một quầy kẹo, Sơ khẽ dừng lại:"Kẹo Aran đấy, hàng ngoại quốc được đưa về đấy.

Không biết bao giờ mới có lại đâu, nhóc có muốn thử không?"

"Dạ, không cầ—""Lấy cho tôi một cây loại lớn." – Sơ cắt ngang, nói với chủ quán.Cậu bé nhìn cây kẹo đặt vào tay mình, hơi bối rối.

Lần đầu tiên, có ai đó ép cậu phải nhận một món quà chỉ dành cho riêng mình.Hai người tiếp tục mua thêm vài món đồ chơi nhỏ, mấy bộ quần áo mới cho bọn trẻ ở viện, và cả vài cuốn sách dịch từ phương xa.

Phố Berlian rộn ràng với tiếng người mặc cả, mùi bánh nướng, tiếng rao hàng chen lẫn tiếng giày lính tuần tra gõ trên nền đá.

Cảnh sát tuần tra xuất hiện khắp nơi."

Khu chợ này... bán đủ thứ thật." – Cậu nhóc khẽ cảm thán, mắt sáng lên khi ngắm nhìn.Sơ liếc sang, rồi hỏi:"Con biết vì sao hôm nay ta dẫn con vào thành không?"

Cậu ngập ngừng:"Có sự kiện lớn ạ?"

"Đúng vậy, có một bên Ngoại quốc gửi yêu cầu giao thương, và đức vua đã chấp thuận.

Khu chợ ở phố Berlian này là một trong những nơi họ được cấp phép buôn bán."

Cậu bé trầm ngâm trong giây lát, rồi ngẩng đầu nhìn cô:"Nhưng... tại sao lại dẫn con đi mà không phải ai khác?"

Nụ cười thoáng hiện trên môi Sơ, vừa dịu dàng, vừa như mang ẩn ý sâu xa:"Vì trong những ngày này, các nhà thờ sẽ đón mục sư từ Vệ Dực Quân.

Con sẽ được ban cho một cái tên... và nhận chúc phúc từ họ."

Cậu nhóc ngập ngừng giây lát rồi đáp lời."

Tên sao ạ, con thấy nó cũng đâu cần thiết lắm đâu."

"Có nhiều hạn chế nếu không có tên lắm, với lại không lẽ con định không có tên hay dùng số hiệu đến suốt đời sao?"

Tòa nhà sừng sững hiện ra từ xa, mái vòm vươn cao chạm mây, những ô kính màu hắt xuống ánh sáng rực rỡ.

Lại gần, sự tinh xảo càng hiện rõ: từng bức phù điêu chạm khắc thiên thần, thánh kỵ sĩ và quái thú, tất cả hòa vào khí chất uy nghi khiến bất cứ ai nhìn lên cũng vô thức hạ giọng.

Tiếng chuông ngân nga từ tháp vọng xuống, trầm hùng như gọi mời nhưng cũng như cảnh báo.Trước cổng, một hàng dài người dân kiên nhẫn xếp hàng.

Già trẻ, giàu nghèo, ai nấy đều chỉnh tề quần áo, ánh mắt ánh lên sự háo hức.

Theo luật, mọi người sẽ vào bằng cửa trước, ra ở cửa sau, không được phép đi ngược dòng.Trong khi chờ đợi, cậu nhóc không giấu nổi sự chú ý đến những "bộ giáp" đang tuần tra.

Từng bước chân sắt nện xuống nền đá, vang lên "cộp, cộp" đều đặn, khớp kim loại phát ra ánh sáng lam nhạt.

Chúng di chuyển nhịp nhàng như những con rối khổng lồ không hồn, vừa trang nghiêm vừa lạnh lẽo"Sơ ơi, những bộ giáp đó không có người ở trong mà vẫn di chuyển được ạ?"

Cậu thì thầm hỏi nhỏ với Sơ."

Đây là huyễn lực của thánh kỵ sĩ Raphael, anh ta là một trong mười hai thánh kỵ sĩ được chúc phúc bởi thần linh đấy."

"Một người như vậy mà lại đến tận đây sao?"

Sơ mỉm cười xoa đầu cậu như một người mẹ đang giải đáp những câu hỏi của con trẻ."

Ngài ấy không ở đây, nhưng có thể điều khiển những binh lính này từ xa đến đây để bảo đảm an toàn cho chúng ta."

Hai người trò chuyện đến hơn nửa giờ sau thì cũng đã đễn lượt họ vào trong nhà thờ.Bên trong nhà thờ tỏa ra một sự tĩnh lặng uy nghi.

Không một hạt bụi nào bám trên nền đá trắng sáng loáng; trên cao, những vòng hoa được thay mới, hương thơm dịu nhẹ hòa cùng ánh sáng từ các khung kính màu rọi xuống, nhuộm cả không gian thành sắc tím lam huyền ảo.Trên bục thờ, hai người đã đứng sẵn chờ.

Sơ khẽ cúi đầu, dáng cung kính, khiến cậu nhóc lúng túng vội làm theo."

Thưa cha sứ, thưa linh mục, hôm nay con đưa cậu bé này đến xin một cái tên... và mong rằng thần linh sẽ ban cho nó sự chúc phúc."

Ông lão tóc bạc trắng khẽ cười hiền, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt.

"Mariane, đã lâu không gặp.

Con không cần quá câu nệ lễ nghi đâu."

Ánh mắt ông lão chuyển sang cậu nhóc, người vẫn còn mải nhìn quanh, bị choáng ngợp bởi sự rộng lớn của thánh đường.

"Con chưa có tên đúng không?

Lại đây, để thần linh ban cho con danh xưng."

Cậu bé ngập ngừng vài giây, rồi bước lên nơi cha sứ chỉ định.

Ông lật mở cuốn kinh thánh dày cộm, quay về phía tượng nữ thần cao vút.

Từng dòng chữ cổ vang lên, âm vực trầm bổng như thể không phải một người, mà cả dàn đồng ca vô hình đang cùng cất tiếng.Cậu nhóc bước lên vị trí mà cha sứ chỉ định, ông lật cuốn kinh thánh trong tay mặt quay về bức tượng nữ thần phía trên, miệng đọc những dòng chữ cổ đã thất truyền chỉ còn được lưu lại trong các kinh thánh từ xa xưa."

Là tiếng Celicia."

Cậu nhóc nhận ra cách phát âm đó giống với ngôn ngữ mà cậu được sơ dạy lúc trước."

Xin thần linh...ban phát...tên gọi."

Trong lúc cậu nhóc đang cố gắng dịch những từ mà cậu nhớ được trong câu nói một cách chấp vá thì có một luồng ánh sáng phát ra từ bức tượng trong giây lát khiến cậu nhắm nghiền mắt.

Hơi ấm bao phủ lấy cơ thể như có một bàn tay khổng lồ vô hình đặt lên vai.Khi mở mắt ra, cha sứ đã mỉm cười hiền hậu nhìn cậu.

"Lain.

Đó là cái tên mà thần linh ban cho con.

Hãy khắc ghi, và dùng nó để viết nên những trang sử của riêng mình."

Cậu bé khẽ thì thầm nhắc lại, "Lain..." – cái tên vừa xa lạ, vừa nặng nề, như một sợi xích gắn chặt vào tim.Nghi thức kết thúc, cha sứ quay sang nhìn Mariane, ánh mắt pha chút thấu hiểu.

"Ta biết con không đến vào dịp bận rộn thế này chỉ để xin tên cho thằng bé, đúng không?"

Sơ bật cười, nụ cười thân quen, nhẹ nhàng như đang trò chuyện với một người cha.

"Ngài vẫn hiểu con như trước.

Quả thật, con muốn nhờ mục sư dạy nó về huyễn lực, về Vệ Dực Quân... và để cầu thêm một lời chúc phúc."

Sơ khẽ lùi lại, để mặc linh mục tiến đến.

Từ đầu đến giờ ông vẫn chăm chú nơi cuốn kinh thánh, nhưng khi ngẩng lên, ánh mắt ông sáng lấp lánh như xuyên thấu vào cậu bé.

Ông im lặng một thoáng, rồi nở một nụ cười hiền từ."

Cậu nhóc này...có tiềm năng đấy, đi theo ta."

Ông dẫn Lain qua hành lang đá lạnh lẽo, vào một căn phòng nhỏ phía sau thánh đường.

Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, để lộ một kho tàng sách khổng lồ: kệ nối tiếp kệ, từng cuốn da cũ kỹ nhưng được gìn giữ cẩn thận, mùi giấy cũ và sáp nến lan tỏa khắp nơi.Lain đứng sững, đôi mắt tròn xoe.

Chỉ giây lát sau, vẻ sững sờ biến thành thích thú hệt như đứa trẻ lạc vào xứ sở kẹo ngọt."

Năm nay con 10 tuổi nhỉ?"

Vừa nói linh mục vừa đưa tay lên tầng cao nhất, rút xuống một cuốn sách dày, bìa đen bóng nặng đến mức khi đặt vào tay, khiến cậu bé khẽ chùng xuống."

Lịch sử Huyễn thuật và Thất Phù Thuỷ." – dòng chữ vàng dập nổi trên bìa da đập vào mắt Lain."

Cuốn này ta tặng con.

Con biết chữ Celicia, đúng không?"

Lain giật mình, ngẩng phắt lên.

"Sao... sao ngài biết được ạ?"

Ông cười khẽ, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu hơn.

"Khi cha sứ đọc kinh, gương mặt con khác những đứa trẻ khác.

Không mờ mịt, mà như đang ghép lại ý nghĩa trong đầu.

Ta chỉ đoán thôi... và xem ra ta đoán đúng."

Cậu bé càng lộ rõ vẻ bối rối, miệng mở ra nhưng không nói được gì.

Ông bật cười, xua tay:

"Đừng bận tâm, chúng ta vào chuyện chính."

Ông đặt tay lên đầu cậu nhóc, mắt nhắm nghiền lại miệng mấp máy niệm chú, luồng sương đen lúc sáng lại bao phủ lấy cậu nhóc khiến cậu hơi hoảng loạn.

Ông mở mắt ra mỉm cười với cậu nhóc."

Đúng như những gì ta cảm nhận lúc nãy, Huyễn Lực trong cơ thể cháu rất mạnh."

Ông cảm thán khi thấy luồng sương đen dày đặc xung quanh cậu rồi thu tay lại, luồng sương đen bị hút lại vào người cậu nhóc.Cậu ngước mặt lên, như nhớ lại điều mà mình muốn hỏi từ đầu, dùng ánh mắt tò mò hỏi ông."

Ông ơi, Vệ Dực Đoàn rốt cuộc là gì vậy ạ?"

Vị linh mục già hơi bất ngờ trước câu hỏi rồi ngồi xuống đặt một tay lên bìa sách, giọng trầm ấm, chậm rãi như đang kể một câu chuyện cổ xưa:Giọng ông nhẹ nhàng, chầm chậm khiến người nghe cảm thấy dễ chịu."

Vệ Dực Đoàn lúc mới thành lập là nhóm những quân lính tinh nhuệ của vua Milix XI, ông tập hợp những người có huyễn lực lại để tạo nên một quân đội với sức mạnh áp đảo.

Sau nhiều năm, đội quân này đã phát triển lên rất nhiều, không chỉ là lực lượng cho chiến sự mà họ cũng góp phần bảo vệ dân chúng."

Ông ngừng lại giây lát, giọng trầm xuống."

Đặc biệt là sau khi xuất hiện hiện tượng Overload và các cừu đen."

Trong thoáng chốc, ánh mắt ông dường như chìm vào quá khứ, ánh mắt sâu thẳm nhưng rồi ông khẽ lắc đầu, tiếp tục lời kể."

Những cừu đen sau cuộc đàn áp 60 năm trước đã đến cảng Albert xây dựng một khu tự trị riêng của chúng và thành lập nên Diệt Dực Đoàn để đối địch lại với Vệ Dực Đoàn."

Bọn họ có gì khác với người bình thường không?"

Lain thắc mắc hỏi ông ấy.Ông trở lại vẻ bình tĩnh lúc đầu, giọng đọc đều đều không chút gợn sóng."

Chắc con cũng được nghe kể về việc họ sẽ thể hiện bản chất thật sự bên trong mà không che giấu, những điều sâu thẳm nhất trong trái tim họ."

Ông bỗng hơi ngập ngừng như đang nhớ lại việc gì đó."

Ngoài những biểu hiện về mặt tâm lý đó thì họ còn có những thay đổi về ngoại hình.

Màu mắt và tóc thay đổi, trên người xuất hiện các vết như hình xăm."

Biểu cảm của Lain không thay đổi, ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía ông không chút dao động rồi bỗng hỏi một câu."

Trong sách miêu tả họ là những con quái vật điên loạn có đúng không ạ?"

Linh mục lập tức đáp lại với giọng chắc chắn."

Họ vẫn là con ngườ—."

Ông sững lại, nhận ra bản thân hơi quá lời, cố gắng ổn định lại lời nói rồi giải thích lại.Khuôn mặt của ông lúc này lộ ra nét hoảng loạn nhưng vãn cố giấu đi những cảm xúc lúc nãy."

Bản chất con người là một thứ rất khó hiểu được, ta không thể đánh đồng một nhóm chỉ vì vài thành phần trong đó."

"Nhưng mọi người xung quanh đều nói với con như vậy mà."

Câu nói khiến mục sư rơi vào trầm ngâm, như muốn phản biện nhưng không thể.

Ông im lặng một lúc lâu rồi cất lời."

Quay lại việc chính thôi, nếu con muốn vào Vệ Dực Đoàn thì cố tập luyện để tham gia vào kỳ sát hạch năm 18 tuổi.

Ở phố Berlian cũng có một nơi dạy về võ và cách làm chủ huyễn lực, con có thể đến đó hoc thử."

Ông đưa cho Lain một tờ giấy về hội quán Wallet, ghi rõ về địa điểm, chi phí và những thứ khác.

Lain gấp tờ giấy để vào chiếc túi quần nhỏ, Mục sư lấy ra một sợi dây chuyền bạc mảnh với mặt dây chuyền một viên đá nhỏ màu đỏ thẩm đưa cho Lain.Ông dùng tiếng Celicia đọc một đoạn thần chú dài, tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền hình thánh giá trên cổ.

Viên đá trên sợi dây chuyền của Lain phát ra một ánh sáng đỏ rồi tắt liệm."

Nghi thức chúc phúc đã hoàn thành, chúc con sẽ gặp may mắn trên con đường sắp tới."

Lain đưa sợi dây chuyền đeo lên trên cổ.

Mục sư nở nụ cười xoa đầu cậu, cậu cúi đầu nhẹ rồi hai người cùng đi ra ngoài khu sảnh chính của nhà thờ.Hành lang yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân.

Trong đầu Lain vẫn chất đầy những câu hỏi muốn hỏi linh mục già, nhưng mỗi bước đi, những câu hỏi ấy lại lùi dần.Ra tới sảnh, vẫn còn một câu hỏi cuối cùng đeo bám trong đầu cậu.

Bên ngoài, Sơ Mariane và cha sứ vẫn đang trò chuyện chờ hai người xong nghi thức.

Sơ khẽ chạy tới, cúi xuống xoa đầu Lain rồi quay sang chào mục sư và cha sứ; cô nắm tay cậu dẫn đi về phía cổng sau.

Đúng lúc chuẩn bị mở cửa, Lain vụt quay lại, hỏi to."

Tên của ông là gì vậy ạ?"

Cậu nhìn thẳng về phía mục sư chờ đợi câu trả lời, ông bật cười khi nghe câu hỏi của Lain rồi nhìn về phía cậu với ánh mắt nghiêm túc pha lẫn chút kỳ vọng."

Eric Cristan, sau này nếu muốn gặp ta thì hãy trở thành chiến sĩ của Vệ Dực Quân rồi đến nhà thờ Astria ở thành Solian, ta sẽ đợi con ở đó."

Bên ngoài nhà thờ một âm thanh thì thầm không ai nghe thấy cất lên, cộc cằn và lạnh lùng, vang lên không rõ từ đâu."

Bây giờ ta...xử chúng luôn được không."

"Salan, bình tĩnh lại đi...sắp đến lúc rồi." một giọng khác đáp lời, giọng có vẻ điềm tĩnh hơn.Gần cây cổ thụ lớn ở sân sau, không khí lập tức đặc lại; một luồng rợn người lan tỏa, khiến ai nấy cảm thấy bất an mà không biết lý do.Lain và Sơ sau khi tạm biệt hai người thì đi ra ngoài ở cửa sau, xung quanh mọi người đang đứng chờ tiếng chuông của nhà thờ ngân vang để cầu mong may mắn đến với bản thân, hai người cũng nhìn về phía chiếc chuông lớn trên nhà thờ."

Boong... boong... boong."

Tiếng chuông nhà thờ vang vọng trong không gian từng hồi, mọi người đều nhắm mắt gửi gắm những điều ước của mình đi xa."

Rắc...rắc...Ầmmm."

Âm thanh lớn khiến mọi người ở đó hoảng loạn, những người lớn nhanh chóng ôm trẻ con vào lòng, Sơ cũng ngay lập ôm lấy Lain nằm xuống.

Mặt đất rung chuyển dữ dội rồi ngừng lại.Khi ổn định lại thì tất cả nhận ra khu vực xung quanh đã bị bao quanh bởi một bức tường lớn bằng đất đá cao cỡ 5 mét mọc lên dưới lòng đất.

Khi mọi người vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bỗng có một giọng nói phát ra gần vị trí cây đại thụ, nơi không có ai ở đó."

Các ngươi, muốn chết như thế nào đây?"

Giọng nói trầm thấp, hơi khàn lộ rõ sát ý xen lẫn sự phấn khích bệnh hoạn khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh đến rùng mình.Lain Chưa kịp hiểu việc gì đang xảy ra thì đất đá xung quanh bay lên trên không rồi tụ lại thành một khối đất đá lớn, khối đá lớn bay lên trên không đên ngay vị trí trung tâm của khu vực nhốt mọi người lại, những người xung quanh ngay lập tức chạy ra xa khỏi khối đất đá đến mép của bức tường."

BÙMMMM" Tiếng nổ lớn vang vọng cả một khu vực, khối đá nổ tung ra thành những viên đá nhỏ bay khắp nơi, như một đàn ong bay vỡ tổ với tốc độ của những viên đạn súng ngắn.Chúng bay vút đi va đập vào bức tường, đục vô số lỗ trên đất, đập thẳng vào thân người.

Tiếng hét hỗn loạn vang vọng trong không khí, máu hòa lẫn bụi đá, mùi máu tanh kèm bụi đất tạo ra một cảm giác sợ hãi đến kinh hoàng.Xung quanh người bị thương ngã xuống như rạ, tiếng trẻ con khóc vang lên khắp nơi, bỗng một tiếng cười lớn phát ra khiến xung quanh như đông cứng lại.

Từ vị trí trung tâm của "lồng đá" hai kẻ lạ mặt dần hiện ra giữa khoảng không.Kẻ bên trái mặc một bộ trang phục rách rưới, mái tóc dài rủ xuống che đi một phần khuôn mặt, miệng nở một nụ cười quái dị đến tận mang tai.

Kẻ bên phải mặc một bộ áo ghi-lê và một chiếc quần dài tối màu, tóc vuốt lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ máu lạnh."

Ha ha ha...Há há há há há."

Tiếng cười điên loạn, chết chóc ấy chiếm trọn cả không gian, những tiếng khóc trẻ con lúc nãy bỗng im bặt, sự sợ hãi đã lấn át bản năng của lũ trẻ.Sơ Mariane sau khi che chắn cho Lain cũng đã bị thương nặng, dù không trúng vào những vị trí nguy hiểm nhưng cũng đã ngất liệm đi.

Bỗng một giọng nói cất lên, có vẻ là giọng của tên bên trái."

Chúng ta làm hơi quá tay rồi đó, Salan."

Giọng hắn trầm thấp pha thêm chút mệt mỏi."

Ngươi thì biết cái gì chứ, Louis.

Lâu rồi ta mới được chơi như thế này thì phải làm hết mình chứ."

Đang nói bỗng hắn nhìn về phía Lain đang ngơ ngác, nụ cười trên miệng mở rộng, ánh mắt nhìn Lain như muốn xé xác cậu nhóc.

Louis nhìn theo rồi bỗng bật cười."

Ha ha, cứ tưởng đống người này bị ngươi xử hết rồi, không ngờ vẫn còn một thằng nhóc lành lặn.

Nó là con tin để ta thoát thân — ngươi đừng hòng chạm tới nó."

Salan hơi lùi lại, hằn lên nét tiếc nuối thoáng qua trong mắt; hắn nhìn Louis như người tiếc nuối một món đồ đã bị người khác chiếm đoạt.

Louis bước nhẹ, không nóng vội, mỗi bước đều như được cân bằng bằng ý chí.

Khi hắn đến gần Lain, gương mặt cậu lộ rõ vẻ tái nhợt; đôi môi mấp máy như muốn bật khóc nhưng không thành tiếng.— "Cô gái nằm kế bên đây là người thân của nhóc nhỉ?" — Louis hỏi, giọng nhỏ nhưng cắt vào tâm can như dao.Lain chỉ biết nhìn.

Trong đầu cậu là tiếng bước chân của Sơ khi vừa chạy tới, là mùi dầu đèn, là tiếng đọc truyện cũ — những mảnh ký ức vừa ấm áp vừa đau đớn hiện lên như một cuộn phim rách.

Cậu đáp không thành tiếng, như một tiếng thở yếu.Louis híp mắt, nụ cười biến đổi thành một lời đề nghị mang tính toán:— "Nếu nhóc chịu làm con tin để ta thoát thân thì ta sẽ không làm gì cô ấy.

Nếu không — ta sẽ giết cả hai.

Nhóc muốn thế nào?"

Cậu đứng dậy, chân run đến mức phải bấu vào mép bàn để lấy thăng bằng.

Mắt cậu chạm vào gương mặt Sơ đang dính đầy máu.

Lain bước tới, như người đi trên dây.

Louis cười to, cúi xuống và khom lưng như một tên lính bảnh chọe, một tay nhấc bỗng cậu lên miệng còn nói thêm."

Biết thời thế đấy nhóc con."

Hắn quay người rời đi cùng Lain trên tay, không quên nhắc nhở Salan."

Việc còn lại ngươi muốn làm gì thì làm, nhiệm vụ của ta đã hết rồi."

Ngay khi bức tường đá tan vỡ, cả trăm binh lính xuất hiện, bao vây, vũ khí chĩa thẳng về phía Louis.

Nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ nằm trong tay hắn, cả đoàn đồng loạt hạ vũ khí; không ai dám manh động.

Họ mở một con đường ngay ngắn, tách nhau ra để Louis bước qua như người không ai chạm tới.Khi Louis vừa qua khỏi người lính cuối cùng, một khoảnh khắc như điều gì đó bật công tắc — họ quay lại, vung thương về phía hắn.

Chợt dừng: cảnh trước mắt họ khiến mọi người há hốc.

Louis điềm tĩnh, tay phải áp sát một con dao lạnh vào cổ Lain; máu lạnh lóe lên trong ánh mắt hắn.

Hắn đi thêm vài bước nữa, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.Một giọng nói vang lên lớn, kéo sự chú ý của binh lính trở lại.

Mọi người quay lại — và kinh hoàng hơn nữa.

Ở giữa đám người bị thương, trên một đống xác sống đang rên rỉ, Salan ngồi đó như vị chúa tàn bạo, bộ quần áo rách tả tơi phủ đầy bụi và máu.

Hắn vẫy tay, giọng đầy giễu cợt:"Đừng bận tâm hắn nữa, đến đây chơi với ta đi.

Không thì... ta sẽ giết bớt vài người ở đây đó."

Khối đá lớn lơ lửng bay trên đầu hắn, sẵn sàng lấy mạng bất cứ kẻ nào.
 
Back
Top Bottom