Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Dã Man Thành Nghiện

Dã Man Thành Nghiện
Chương 40: 40: Dân Ghiền Rau


Trước khi đến giờ nghỉ trưa ở công ty, Tiểu Triệu mở laptop tạo một cuộc học trực tuyến.
Trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh Ninh Tâm và hai giám đốc điều hành cấp cao khác, còn phía Ninh Du chỉ có ba người dùng chung một máy ảnh — không có lý do gì khác, điều kiện ở đây đơn giản là quá thô sơ.
Ninh Du và Lý Mộ chiếm giữa màn hình video, trong khi Tiểu Triệu thì ngồi bên cạnh Ninh Du với một cuốn sổ trên tay để ghi lại cuộc họp.
Phía sau ba là bức tường trắng ố vàng, trông khá cũ kỹ.

Viện lâm nghiệp này là một công trình kiến trúc bằng gạch – bê tông hiếm có ở làng Tuva, nhưng cuối cùng thì nó không thể so sánh với tòa nhà Văn phòng Khoa học và Công nghệ của Ninh Thị.
“Con có chắc là muốn tự mình theo dõi dự án này không?” Ninh Tâm hỏi, “Đừng có mới ở lại vài ngày, đã cảm thấy điều kiện khó khăn rồi chạy về với mẹ.”
“Không.” Ninh Du vừa nói vừa nhìn người bên cạnh nói: “Có Lý Mộ ở đây với con rồi.”
Chỉ cần Lý Mộ ở bên cạnh, Ninh Du có thể ở bất cứ nơi nào.
Lý Mộ gật đầu với Ninh Tâm trong màn hình và nói, “Xin chào cô.”
“Tôi nhắc nhở trước, hai đứa ở đó là đi công tác.” Ninh Tâm nói thêm, “Đừng lấy công việc làm ngụy trang để yêu đương.”
“Nếu đã là đến công tác.” Ninh Du việc công xử lý công mà nói, “Vậy nhanh chóng đẩy tiến trình vào vấn đề chính đi.”
Chủ đề của cuộc họp này là thảo luận về lợi ích của những nhân viên đến Tân Cương để đi công tác.

Các điều kiện ở Kanas rất gian khổ, thời tiết khắc nghiệt và mùa đông lạnh giá, nếu chỉ có trợ cấp, e rằng sẽ chỉ có một số kỹ thuật viên muốn đến.
“Vì vậy, các điều kiện sống cơ bản phải được đảm bảo.” Ninh Du nói, “Sau khi dự án bắt đầu thành hình, chúng ta có thể tuyển dụng người từ địa phương, cũng có thể tiết kiệm chi phí.”
“Tình hình hiện tại thế nào?” Ninh Tâm hỏi.

Ninh Du giới thiệu ngắn gọn về làng Tuva, sau đó nói thêm: “Bây giờ chúng ta cần giải quyết vấn đề chỗ ở của nhân viên trước.”
“Tôi có thể chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề này.” Lý Mộ vốn đang im lặng đột nhiên nói, “Nếu cần thiết phải ở đây lâu dài, tôi có thể cấp kinh phí xây dựng ký túc xá nhân viên.”
Thời tiết hiện tại không thích hợp để xây dựng một viện nghiên cứu chính thức, nhưng để xây nhà gỗ nhỏ thì không tốn sức lắm, năm ba bữa là có thể hoàn thành.
“Là tiền của cậu, hay tiền của nhà cậu?” Ninh Tâm hỏi.
“Là của gia đình tôi.” Lý Mộ đáp, “Tôi sẽ thuyết phục các cổ đông tham gia vào dự án này.”
“Nếu đúng như vậy,” Ninh Tâm dừng lại, “Không đơn giản như việc xây ký túc xá nhân viên nữa.”
Sau cuộc họp, Ninh Du thoải mái dựa vào lưng ghế văn phòng nói: “Cuối cùng em cũng biết tại sao mẹ lại thích Lý Triều.”
“Bởi vì lối suy nghĩ của họ giống nhau.” Lý Mộ cũng dựa vào lưng ghế, “Là cùng một kiểu người.”
Thường được gọi là người xã hội, hai người này cũng là tinh hoa của con người xã hội, dù làm việc gì cũng đặt lợi ích của bản thân lên trên hết.

Ngay sau khi Lý Mộ nói rằng anh ấy muốn tham gia vào dự án này, Ninh Tâm bắt đầu nói về nhiều điều kiện khác nhau, thậm chí Ninh Du cho rằng đó là sự bóc lột trắng trợn.
Nhưng may mắn thay, Lý Mộ đã đối phó với Lý Triều quanh năm, chưa phân thắng bại, anh chỉ đồng ý cử các kỹ thuật viên y tế từ chính công ty của mình đến hỗ trợ nghiên cứu.
Ninh Du nhìn Tiểu Triệu bên cạnh hỏi: “Có hài lòng với phúc lợi không?”
Tuy rằng Tiểu Triệu không còn cách nào khác, nhưng cô cũng là một trong những người đến Tân Cương công tác.

Cô gật đầu và nói: “Lương gấp đôi cộng với nhiều khoản trợ cấp khác nhau, nên sẽ có nhiều người sẵn lòng đến đây thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Du nói, “Nhưng tôi cần thảo luận với cô một chuyện khác.”
Thông thường, khi sếp nói kiểu này thì nhân viên sẽ đứng nhìn vì sợ có chuyện không hay xảy ra.

Tuy nhiên, Tiểu Triệu không trả lời, cô đóng quyển sổ một cách bình tĩnh và hỏi: “Anh muốn điều tôi đi đâu à?”
“Tôi có thể sẽ không ở Cẩm Thị trong một thời gian dài,” Ninh Du nói.

Tiểu Triệu mặc dù chưa kết hôn và không cần chăm sóc gia đình, nhưng chẳng ai thích chạy vạy quanh năm.
Ninh Du không rõ mình sẽ ở Tân Cương bao lâu, nhưng điều chắc chắn là cậu nhất định sẽ ở lại với Lý Mộ.

Theo lời nói trước đó của Lý Triều, hoạt động của Lý Mộ không cố định ở một nơi nên rất có thể sau khi dự án Tân Cương hoàn thành, hai người sẽ đi nơi khác.
Tương lai thật khó nói trước mọi chuyện, Tiểu Triệu chỉ là một công nhân, Ninh Du không thể tùy ý thay đổi tính chất công việc của người khác.
“Tôi thật sự không muốn đi công tác dài ngày” Tiểu Triệu ở bên cạnh Ninh Du đã lâu, cô biết tính tình của Ninh Du, nên mới dám nói thẳng, “Nếu có thể, tôi vẫn còn hy vọng được làm việc ở Cẩm Thị.


“Tôi hiểu.” Ninh Du nói,“ Vậy cô có thích chỗ nào không?
Tiểu Triệu là một tài năng toàn diện, cô ấy có thể làm mọi thứ, nhưng cũng không quá giỏi mọi thứ.

Tuy nhiên, Ninh Du tin rằng cô sẽ có thể thích nghi nhanh chóng nếu được bố trí vào bất kỳ bộ phận nào.
“Chuyện này…” Tiểu Triệu ngượng ngùng nói, “Tôi còn chưa nghĩ tới.”

“Vậy thì thời gian này cứ ở bên cạnh tôi.” Ninh Du nói, “Khi nào nghĩ đến hãy cho tôi biết.
“Được rồi.” Tiểu Triệu gật đầu, “Cảm ơn Ninh tổng.”
Có một nhà hàng nhỏ do dân làng Tuva điều hành, kể từ khi thắng cảnh đóng cửa, việc kinh doanh trở nên ảm đạm.
Lý Mộ đưa Ninh Du và hai người đến đây để giúp đỡ việc kinh doanh, ẩm thực Tân Cương đã làm ngón trỏ của Ninh Du cử động.

Khoai tây trong gà bản to vô cùng ngon miệng, mềm dẻo, cắn một miếng là tan, thịt cừu xiên không hề có mùi tanh, ba chỉ mỏng một mỡ, hương vị tuyệt hảo.
Ưu điểm của việc đi công tác là không phải tuân theo nội quy của công ty, cả ba người ăn xong thì cũng đã quá giờ làm việc buổi chiều bình thường.
Khi bước ra khỏi nhà hàng nhỏ, mọi thứ có thể nhìn thấy chỉ là tuyết trắng, khi bước lên, tuyết có thể bao phủ toàn bộ mắt cá chân.

Ninh Du bất ngờ nhặt một nắm tuyết trên mặt đất lên, tạt vào mặt Lý Mộ như đánh nước.
Hãy ủng hộ chính chủ ở fanpage Zenn đu boy love
Lý Mộ nghiêng đầu né tránh, hỏi Ninh Du, “Em chắc chắn muốn cùng tôi chơi đùa trong tuyết không?”
Ninh Du không trả lời, lại cúi người xuống, muốn làm chuyện xấu lần nữa, nhưng lúc này, Lý Mộ đột nhiên từ bên hông túm lấy eo của cậu, từ trên mặt đất nắm lấy một khối tuyết trắng, nhét vào trong quần áo và trên gáy cậu.
Động tác của Lý Mộ nhanh chóng lưu loát, thoạt nhìn có vẻ như làm chuyện xấu quen rồi.

Mà Ninh Du thì chưa bao giờ gặp qua chiêu trò “dơ bẩn” như vậy, tấm lưng vốn ấm áp vốn bỗng chốc bị băng tuyết tấn công khiến cậu giật bắn mình tại chỗ vì lạnh.
“Lý Mộ! Lạnh quá! Anh cút đi cho em!”
Lúc đó Lý Mộ nhớ ra con thiên nga trắng của mình đã chơi dơ như thế nào, nhưng anh vẫn không nhịn được khi nhìn cậu lăn lộn, vì vậy liền nhanh chóng giúp Ninh Du kéo gấu quần áo lên, phủi tuyết trên lưng cậu.
“Tôi hận anh đến chết!” Lòng bàn tay Ninh Du rơi xuống một ít tuyết, cậu thuận tay ném hết lên Lý Mộ.
“Không phải em muốn chơi sao…” Lý Mộ cũng là bất đắc dĩ, giúp Ninh Du phủi sạch sẽ cổ áo còn vương tuyết trắng, “Còn lạnh không?”

“Không thể dịu dàng hơn sao?” Ninh Du nói: “Lần trước ở bên hồ cũng vậy, dùng trực tiếp nước rửa chân hất lên mặt em.
Tiểu Triệu ở bên kia tâm tình phức tạp nhìn hai người, đột nhiên phát hiện ra nói người kia là hồ ly đực cũng không hoàn toàn đúng, Lý tổng này rõ ràng là một tên trai thẳng bẻ cong.
Một lúc sau, Ninh Du như được dỗ dành, cậu như nhớ ra có người thứ ba, nhìn Tiểu Triệu nói: “Tiểu Triệu, cô cũng tới đây chơi à?
“À, tôi…” Trước khi Tiểu Triệu nói xong, Ninh Du đã nắm một quả cầu tuyết, ném nó lên quần của cô.
“Đừng gò bó như vậy, vì cô đang đi công tác, nên hãy cứ vui vẻ đi.” Ninh Du nói.
“Được.” Tiểu Triệu cũng buông lỏng tay chân, vo một viên tuyết lớn trên mặt đất, ném về phía Ninh Du.
Cô thề rằng trong đời cô chưa bao giờ ném bóng chính xác đến vậy, chỉ có thể nhìn thấy một quả cầu tuyết lớn bay tới, đập vào mặt Ninh Du, và bung tỏa thành một bông tuyết lớn.
Ninh Du lập tức sửng sốt, không tin nhìn Tiểu Triệu, từ đó Tiểu Triệu giải mã được những tin nhắn như “Em còn muốn đi làm à?” Cô đột nhiên cảm thấy không thể trách Lý tổng, bởi vì ông chủ của cô chính là một tên nghiện rau*đến mức không có khả năng chơi.
(*Gốc 人菜瘾大 – dân ghiền rau: đại loại là kỹ năng chưa tốt nhưng vẫn thích chơi.)
Cô nhìn Lý Mộ đang ở bên cạnh, phát hiện Lý Mộ nhìn mình với ánh mắt giết người không dao, đôi vợ chồng này đúng là không thể động vào ai.
Trong lúc bối rối, điện thoại di động của Tiểu Triệu đột nhiên vang lên, cô cầm ra xem như được ân xá, một lúc sau mới nói với Ninh Du, “Ninh tổng, có phương tiện truyền thông muốn phỏng vấn dự án của chúng ta, anh muốn thu xếp nó ở đây không? ”
Ninh Du vỗ vỗ tuyết trên mặt hỏi: “Phương tiện truyền thông nào? ”
Tiểu Triệu báo tên một tờ báo nổi tiếng.
Ninh Du trầm ngâm gật đầu, nhìn Lý Mộ nói: “Là mẹ của em.”
Buổi sáng vừa nói hai nhà sẽ hợp tác, buổi chiều Ninh Tâm đã hẹn báo đài rồi, thực sự không chậm trễ chút nào.
“Hẹn ở Tân Cương à?” Lý Mộ nhìn quanh, “Nhưng chúng ta vẫn chưa có gì ở đây cả.”
“Ý của phương tiện truyền thông chủ yếu là đưa tin về hôn lễ, nhân tiện nhắc tới dự án này.” Tiểu Triệu nói tiếp: “Dù gì thì chúng tôi vẫn chưa chính thức thông báo rằng đã thay đổi việc lựa chọn vị hôn phu.”
“Được rồi.” Lý Mộ gật đầu.
“Sau đó chính là …” Tiểu Triệu dừng một chút, “Giới truyền thông muốn biết, khi nào anh kết hôn?”.
 
Dã Man Thành Nghiện
Chương 41: 41: Cảm Giác Ở Rể


Tiểu Triệu trở lại văn phòng của Lâm Trường, để thu xếp các vấn đề liên quan đến truyền thông, trong khi Ninh Du và Lý Mộ lại đang nắm tay nhau đi lang thang quanh làng một cách nhàn nhã.
Không phải hai người họ không thích công việc, chỉ là thói quen hàng ngày của sếp là họp bàn và đưa ra quyết định, sau khi ra quyết định thì đương nhiên sẽ có cấp dưới triển khai, thực ra cũng không có nhiều việc mà họ cần phải tự làm.
Đang bước đi, Ninh Du cảm thấy tay mình bị gió thổi hơi lạnh, vì vậy cùng quấn lấy tay Lý Mộ đút vào trong túi áo của anh.
Khi hai người đi đến một ngã ba đường, Ninh Du không chút nghĩ ngợi mà rẽ trái, còn Lý Mộ vẫn đứng yên hỏi Ninh Du: “Em đi đâu vậy?”
Ninh Du dừng lại, trả lời: “Đến trường tiểu học.”
“Bên phải.” Lý Mộ hất cằm chỉ chỉ.
“Thật sao?” Ninh Du nghi ngờ nói, nhưng lại xoay người đi theo Lý Mộ ở bên phải, “Nơi đây tuyết rơi, chỗ nào cũng giống nhau.”
“Là bởi vì tuyết,” Lý Mộ đi chậm lại, phối hợp với bước chân Ninh Du, ”Hay là em vốn dĩ mù đường vậy? ”
“Em không có mù đường.” Ninh Du lẩm bẩm, “Chỉ là cảm hướng có chút không tốt.”
“Đó là chính là mù đường.” Lý Mộ nói.
Ninh Du còn muốn biện hộ vài câu, nhưng lại nghe Lý Mộ nói: “Cũng may em mù đường, nếu không chúng ta sẽ không thể gặp mặt.”
Nghe vậy, Ninh Du đột nhiên bình tĩnh trở lại, cảm thấy là một tên mù đường cũng tốt.

Dù sao, cho dù cậu có đi đâu, Lý Mộ cũng sẽ đều là la bàn của cậu.

Ninh Du dựa vào người Lý Mộ, nâng cằm lên nhìn anh, hỏi: “Lý Mộ, khi nào thì chúng ta kết hôn?”
Vừa rồi Tiểu Triệu hỏi câu này, Ninh Du và Lý Mộ đều không rõ, cho nên không có câu trả lời dứt khoát, nhưng trên thực tế, Ninh Du vẫn hy vọng nhận được câu trả lời xác đáng.
“Bây giờ.” Lý Mộ thuận miệng nói.

“Bây giờ làm sao kết hôn?” Ninh Du nói, “Đây không phải là nơi đăng ký hộ khẩu của chúng ta.”
“Phong tục ở một số nơi là kết hôn trước khi lấy chứng nhận.

Ở một số nơi khác là phong tục tổ chức tiệc cưới.

Chúng ta có thể sử dụng hình thức khác.” Lý Mộ nhìn Ninh Du và nói.
“Hình thức gì?” Ninh Du hỏi.
“Tôi tuyên bố ngay bây giờ,” Lý Mộ rút tay khỏi túi áo quàng qua cổ Ninh Du, “Tại đây, ngay lúc này chúng ta chính thức trở thành vợ chồng.”
Giọng điệu của Lý Mộ có phần không nghiêm túc, khiến Ninh Du lập tức tức giận, trước khi đi, cậu đẩy Lý Mộ ra và nói: “Anh còn dám tuyến bố, anh nghĩ mình là ai?”
“Chồng của em.” Lý Mộ móc lại cổ nhéo nhéo má cậu, “Mau gọi chồng yêu đi bé của anh.”
“Không gọi.” Ninh Du duỗi tay chống trả, nhéo lại má Lý Mộ nói: “Rõ ràng ảnh là người ở rể, anh nên gọi em là chồng mới đúng!”
“Em chắc chứ?” Lý Mộ nắm lấy cổ tay Ninh Du, “Sáng nay là ai đang nằm trên bàn ăn mà khóc gọi tôi là chồng?”
“Em không có.” Ninh Du chột dạ mà rút tay về, “Là anh tự ảo giác.”
“Được rồi.” Lý Mộ không phản bác, nhưng Ninh Du biết, đêm nay cậu chỉ sợ là chạy trời sao khỏi nắng.
Khi hai người đang đùa giỡn bước vào trường, các học sinh ngồi bên cửa sổ trong phòng học là những người đầu tiên nhìn thấy Lý Mộ, nháy mắt sau đó, tất cả học sinh đều chen chúc tới cửa sổ, nhiệt tình chào hỏi Lý Mộ.
“Anh thật là nổi tiếng.” Ninh Du chua ngoa nói, nhưng cậu đã sớm nhìn thấy hai học sinh đã từng chụp ảnh với mình trong một đám nhốn nháo, hai học sinh đó người liền chào hỏi Ninh Du.
“Em cũng không kém.” Ngay lập tức tâm trạng của Ninh Du đã tốt lên, cậu vẫy tay với hai người họ.
“Do em tới sau.” Lý Mộ nói, lại nắm tay Ninh Du, “Sau một thời gian, bọn họ cũng sẽ đều yêu quý em.”
Trong vòng xoay của cuộc đời Ninh Du, cậu chưa từng hy vọng được ai đó yêu thích, dù là hàng xóm hay đồng nghiệp thì tốt nhất mọi người nên giữ khoảng cách nhất định, không ai được xen vào cuộc sống riêng tư của ai.

Nhưng ở đây thì khác, Ninh Du cũng muốn được mọi người yêu mến như Lý Mộ.
Sau khi ghé thăm trường học, Ninh Du lại cùng Lý Mộ đến thăm Lâm Trường và Lâm Lan một lần nữa.

Mặc dù Ninh Du mới gặp hai người họ vào ngày hôm trước, nhưng Lý Mộ chỉ mới đến đây vào tối qua, trở về Kanas vẫn chưa chào hỏi họ.
Cuối cùng, con bò lớn vẫn ở lại chỗ của Lâm Lan, còn Cáp Nhật thì được Lý Mộ cưỡi lên núi.

Ninh Du lái một con chim săn mồi to lớn và đi theo Lý Mộ với tốc độ ốc sên, cậu chiêm ngưỡng cảnh tuyết xung quanh và màn cưỡi ngựa anh dũng của Lý Mộ.
Tâm lý con người thật là kỳ lạ, ở thành phố, Ninh Du thậm chí không muốn tốn thời gian để lắp ráp đồ đạc, nhưng ở Kanas, cậu lại không nghĩ việc mình lái một chiếc xe chậm như vậy là lãng phí thời gian.
Nhìn nam nhân ngoài cửa sổ cưỡi ngựa đen cường tráng, cảnh tượng tuyết rơi bên kia anh ta tựa như một bức tranh phong cảnh.
“Nhìn đường.” Lý Mộ liếc mắt nhìn Ninh Du nhắc nhở.
Ninh Du vội vàng nhìn về phía trước q*** t** lái, sau đó nhìn Lý Mộ lơ đễnh hỏi: “Cáp Nhật sẽ không bị lạnh chứ?”
“Không đâu.” Lý Mộ đáp, “Nó mang dòng máu của một con ngựa chiến, thể lực rất tốt.


Cáp Nhật dường như biết hai người đang nói chuyện, ánh mắt chuyển động, liếc nhìn Ninh Du.
“Vậy nó sẽ không cô đơn chứ?” Ninh Du lại hỏi.
Trai xinh gái đẹp hãy ủng hộ chính chủ ở fanpage Zenn đu boy love và
Lý Mộ đang định trả lời “Không”, nhưng anh đột nhiên nhìn thấy ánh mắt có chút chờ mong của Ninh Du, lập tức hiểu ra ý định thực sự trong câu hỏi của cậu.

Anh hỏi lại: “Tại sao, em cũng muốn có một con ngựa à?”
“Ừ.” Ninh Du thoải mái thừa nhận, “Em muốn có một con bạch mã.”
“Vậy thì tôi sẽ tặng cho em.” Lý Mộ nói.
Với tài sản mà Ninh Du sở hữu, đương nhiên cậu sẽ không cần Lý Mộ trả tiền cho mình, nhưng không có nghĩa là cậu không thích nhận quà.

Cậu nói với tâm trạng vui vẻ: “Em muốn một con bạch mã đẹp sánh ngang với Cáp Nhật đẹp trai.

Em không thể để Cáp Nhật coi thường nó”.
“Đừng lo lắng, tinh tế và tao nhã, sẽ dựa trên hình tượng của em mà tìm kiếm.” Lý Mộ nói.
“Em như thế ở trong mắt anh sao?” Tâm trạng Ninh Du đi lên một tầng mới, cậu thích nghe Lý Mộ khen ngợi.
“Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở em,” Lý Mộ tiếp tục, “Bạch mã đẹp đến cỡ nào cũng sẽ thả —”
Còn chưa nói xong, Lý Mộ đột nhiên cảm giác được hai cái nhìn phát sáng phóng ra hướng cửa sổ xe.

Anh nhanh chóng sửa lời, nói, “—Baba.”
“Em biết.” Ninh Du tức giận trừng mắt nhìn Lý Mộ, cũng Lý Mộ thay đổi từ ngữ kịp thời, lần này khó lắm cậu mới không so đo với anh.
Sau khi trở lại căn nhà gỗ, hai ông chủ nhàn rỗi lại phi ngựa.

Nhún nhảy dữ dội đến nỗi nóc nhà cũng sắp bị lật bởi tiếng kêu của thiên nga trắng.
Chất lượng cuộc sống thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng, dù mặt bằng vật chất không được như ở thành phố nhưng chỉ cần có tâm lý thích nghỉ dưỡng thì cuộc sống sẽ thú vị hơn ở thành phố.
Ít nhất trong thành phố, Ninh Du sẽ không bao giờ dám liều lĩnh hét lên như vậy.
Sau khi kết thúc, hai người ôm nhau nằm trên cũi, Ninh Du uể oải nép vào trong tay Lý Mộ nói: “Em vừa đọc tin tức, Tiểu Triệu nói hẹn sáng mai sẽ phỏng vấn trực tuyến.”

“Được rồi.” Lý Mộ dùng đầu ngón tay v**t v* lưng của Ninh Du.
“Bọn họ nhất định sẽ hỏi anh một câu.” Ninh Du ngẩng đầu, nhìn cằm Lý Mộ, nói: “Anh ngàn vạn lần không cần để ý.”
“Hỏi tôi cảm giác ở rể như thế nào à?” Lý Mộ cũng đã đoán được, thờ ơ mỉm cười, “Tôi sẽ không để ý.”
Nhưng Ninh Du vẫn lo lắng, cậu nói: “Dù sao, mặc kệ người khác nói gì, anh cũng là chồng của em.”
Lý Mộ hất cằm ra, nhìn nhìn Ninh Du, khóe miệng nở nụ cười, ý tứ càng ngày càng rõ ràng.
“Anh đang nhìn cái ánh mắt gì đấy?” Ninh Du bất mãn nói, “Em đang nói chuyện chính sự.”
“Tôi vừa mới phát hiện,” Lý Mộ dừng lại, “Sau khi bị **, em sẽ trở nên rất ngoan.”
“Lý Mộ!” Ninh Du vỗ mạnh vào ngực Lý Mộ, người này sao luôn l* m*ng như vậy?
“Khụ khụ.” Lý Mộ ho khan hai tiếng, bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị, “Tôi thật sự không quan tâm, em còn không hiểu anh sao?”
Nếu Lý Mộ thật sự quan tâm đến chuyện này, vậy thì anh sẽ không tới tận đây rồi.
Ninh Du hít một hơi dài nói: “Em chỉ không muốn anh nghe bình luận của người khác mà cảm thấy khó chịu.”
“Sao có thể như vậy được?” Lý Mộ nói, “Người ta nói rằng du lịch và trang sức là những thứ dễ gây ra sự khác biệt nhất giữa các cặp đôi, nhưng khi chúng ta gặp nhau lần đầu, là em đến đây du lịch, chúng ta cũng đã cùng nhau sửa chữa phòng tắm, phiền phức nhất đã qua rồi, mọi chuyện khác đều không thành vấn đề.


Ninh Du phát hiện Lý Mộ thật đúng là phóng khoáng, nhưng như Lý Mộ đã nói, hai người họ hoàn toàn không cần phải quan tâm đến ý kiến của người khác.
“Em muốn thông báo một chuyện.” Ninh Du đột nhiên nói.
“Chuyện gì?” Lý mụ mụ hỏi.
“Em sẽ thông báo ngay bây giờ,” Ninh Du nghiêm nghị nói, “Từ nay anh sẽ chính thức trở thành chồng của em.”
Lý Mộ không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tôi tuyên bố không tính, em phải tự tuyên bố mới tính, đúng không? “
“Đương nhiên.” Ninh Du nhẹ nhàng ậm ừ, “Anh có ý kiến gì không? “
“Không.” Lý Mộ hôn lên môi Ninh Du, “Tất cả đều do em quyết định.”.
 
Dã Man Thành Nghiện
Chương 42: 42: Kết Thúc Thượng


Về đêm tuyết rơi nhiều hơn, khiến buổi sáng cửa sổ bị sương trắng bao phủ.
Ninh Du và Lý Mộ mặc áo thun đơn giản ngồi vào bàn ăn với máy tính xách tay bên cạnh, người phỏng vấn hẹn trước đã xuất hiện trong cửa sổ video.
“Nghe nói hai người tình cờ gặp nhau trong rừng, anh có thể cho biết ấn tượng đầu tiên về nhau lúc đó được không?” Sau màn chào hỏi, phóng viên đặt câu hỏi theo dàn ý.
Ninh Du nhìn Lý Mộ bên cạnh, biết hôm nay có buổi phỏng vấn, ông chú vẫn không chịu cạo râu, trên cằm còn có mấy sợi râu thưa thớt.
Mặt khác, Ninh Du chuẩn bị tỉ mỉ trong cả kiểu tóc, hoàn toàn trái ngược với Lý Mộ.
“Kẻ thô bạo dã man.” Ninh Du thu lại ánh mắt và nói với phóng viên, “Không dịu dàng với người ta chút nào.”
“Tốt thôi.” Lý Mộ nhìn Ninh Du nói: “Cẩn thận mù quáng.”
Trước khi phỏng vấn, họ đã thống nhất những câu trả lời ngầm của cả hai bên.
“Sau đó, tại sao anh bắt đầu thay đổi ý định của mình về đối phương?”
Ninh Du nói: “Bởi vì tôi thấy anh ấy có lý tưởng của riêng mình, anh ấy luôn kiên quyết làm những gì anh ấy muốn làm, và tôi nghĩ anh ấy rất tuyệt.”
Lý Mộ nói: “Bởi vì em ấy là một người rất thú vị và có sự bền bỉ của bản thân, khiến mọi người muốn tranh luận đến cùng với em ấy.

Câu trả lời của Ninh Du hoàn toàn là sự thật, trong khi câu trả lời của Lý Mộ có thể nói là cao hứng, bởi vì cái gọi là thách thức đến tận cùng của anh chính là trêu Ninh Du, trêu đến khi cảm thấy thú vị thì thôi.
“Còn về việc thay đổi lựa chọn vị hôn phu, vị hôn phu ban đầu Lý Triều không có biểu hiện bất mãn gì sao?” Phóng viên lại hỏi.
Lý Mộ nói: “Không sai, anh ấy biết chuyện của chúng tôi, chủ động đẩy thuyền.”
Ninh Du không có tư cách nói về chuyện của Lý Triều, vì vậy cậu không trả lời.
Phóng viên hỏi thêm về hôn ước của hai người, sau đó nói về việc kinh doanh bảo vệ môi trường của bọn họ.
“Bây giờ gia đình Ninh Lý đều tham gia vào việc bảo vệ môi trường.

Một số người cho rằng đó chỉ là diễn.

Anh nghĩ gì về điều này?”
“Tôi nghĩ kinh nghiệm của Lý Mộ rất đáng kể.” Ninh Du trả lời, “Mấy năm nay anh ấy đều giành sự nghiệp cho việc bảo vệ môi trường.

Những người quen biết anh ấy đều biết rằng đây không phải là một vở kịch.

Sau khi gặp Lý Mộ, tôi đã bị ảnh hưởng bởi anh và bắt đầu cống hiến hết mình cho việc bảo vệ môi trường.

Đây là điều tôi muốn làm từ tận đáy lòng mình.”
“Khi nào hạng mục mới mới được chính thức mở rộng ạ?”
“Các vấn đề kỹ thuật chủ yếu tập trung vào nghiên cứu và phát triển chip.

Sau khi thu thập dữ liệu và chuẩn bị sơ bộ, chúng tôi sẽ tiến hành đàm phán cụ thể với các nhà sản xuất.

Miễn là những vấn đề này được giải quyết, dự án sẽ rất thành công và sớm được chính thức quảng bá.” Ninh Du nói.
“Vậy thì tôi chúc dự án mới thành công rực rỡ.” Người phóng viên nói.
Cuộc phỏng vấn kéo dài hai tiếng đồng hồ nhanh chóng kết thúc, Lý Mộ mặc tạp dề vào nấu mì cùng dầu và thịt, Ninh Du vừa mở cửa sổ trò chuyện của nhóm làm việc vừa nhìn bóng lưng bận rộn của Lý Mộ, hỏi: “Lý Mộ, anh còn nghĩ em là tên ngốc không?”

“Còn.” Lý Mộ đáp không do dự.
Không nghe thấy câu trả lời mà mình muốn, Ninh Du khẽ khịt mũi: “Vậy thì anh cũng là một kẻ thô bạo.”
“Tôi chưa bao giờ nói không phải.” Lý Mộ hào phóng thừa nhận.
Đánh một quyền vào bông, Ninh Du bất mãn lẩm bẩm nói: “Kêu anh cạo râu anh cũng không cạo.”
“Còn nói em không ngốc?” Lý Mộ vớt mì trong nồi ra, cho thêm rau củ trên đó rồi đặt trước mặt Ninh Du, “Ban ngày muốn tôi cạo râu, buổi tối lại muốn tôi dùng râu ma sát ngực.

Nếu tôi cạo, lấy gì khiến em sướng đây, g** th*t à?”
“Anh câm miệng!” Ninh Du trừng mắt liếc Lý Mộ một cái, không nhai mì, mà chỉ ngậm trong miệng.
Lý Mộ đưa tay bóp lấy gò má phồng tròn của Ninh Du, buồn cười nói: “Ăn nữa đi, buổi chiều tôi dẫn em đi chơi ném tuyết.”
Cái gọi là chơi ném tuyết của Lý Mộ thật ra là xúc tuyết.
Cư dân trong thôn tự nguyện xúc tuyết trên đường, vì đã có người phụ trách từng cửa, nên Lý Mộ và Ninh Du chỉ có thể đi đến dọn dẹp quảng trường bệnh viện nơi có nhiều tuyết nhất.
Ngoài hai người ra, trong quảng trường còn có rất nhiều anh em cảnh sát và phòng cháy chữa cháy, tuổi không cao lắm, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu chiến đấu, Ninh Du nhìn đến ngứa mắt, liền kéo Lý Mộ gia nhập cùng.

Có Lý Mộ làm lá chắn, Ninh Du nâng cao tinh thần ngẩng đầu, thú vui nổi lên, ngay cả người ta không động vào mình, cậu cũng ném tuyết vào họ.

Nhưng không giống với Tiểu Triệu, các người anh em này đều là đàn ông cơ thể vạm vỡ, mỗi trái tuyết ném qua đây đều chẳng khác nào ném đá, Ninh Du mỗi lần đều phải ôm chặt lấy ngực Lý Mộ:
“Lý Mộ, bọn họ bắt nạt em.” Ninh Du ngẩng đầu, hít hít cái mũi đỏ bừng, ủy khuất nhìn Lý Mộ.

“Ai dám bắt nạt em như vậy?” Lý Mộ nắm lấy một quả cầu tuyết trên mặt đất, nhìn xung quanh rồi ném nó về phía chàng trai đang quay lưng về phía hai người họ.

Trước khi người đó quay lại, Lý Mộ đã nhanh chóng nắm lấy vai Ninh Du và đi về hướng ngược lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Đánh lén?” Ninh Du hiểu rõ ý của Lý Mộ nhưng không kìm được, tò mò nhìn lại, kết quả là cậu ta đã bắt được hình hài tội lỗi của hai người.
“Đánh lén? Đứng lại cho tôi!” Chàng trai kia kéo thêm hai đồng đội, sau đó tung ra một cuộc tấn công như vũ bão vào Lý Mộ và Ninh Du.

Lý Mộ mang theo một cô vợ trước mặt, thật sự không phải đối thủ của họ, cuối cùng chỉ có thể lôi kéo Ninh Du đi đến bên ngoài quảng trường, cách xa chiến trận.
Ninh Du bị trúng vài lần, nhưng không hiểu sao cậu vẫn có tâm trạng thoải mái, từ khi trưởng thành, Ninh Du chưa bao giờ được chơi vui vẻ như vậy.

Cậu vỗ hết tuyết trên người mình, hào sảng nói với Lý Mộ: “Lý Mộ, em là đồng đội heo ngốc sao?”
“Em cũng biết à?” Lý Mộ lặng lẽ phủi lớp tuyết còn sót lại trên tóc của Ninh Du.

“Lần sau tôi sẽ cử em làm đồng đội bọn họ.”
“Không.” Ninh Du tiến lên một bước, ôm chặt eo Lý Mộ, “Em sẽ ở đây ăn vạ anh.”
Lý Mộ thở phào một hơi, vò vò tóc Ninh Du nói: “Được.”
Quảng trường của bệnh viện được dọn ra để tổ chức lửa trại tiệc tùng vào ban đêm.
Ninh Du và Lý Mộ đến văn phòng của Lâm Trường, ở lại cho đến khi trời tối để giải quyết mọi công việc, sau khi dùng bữa tối trong nhà hàng nhỏ, hai người cùng Tiểu Triệu trở về quảng trường bệnh viện.
“Dân làng ở đây thường tổ chức tiệc lửa.” Ninh Du tự động làm thông dịch viên giới thiệu cho Tiểu Triệu, “Có thể là do mấy ngày nay thời tiết rất tốt, nên họ nghĩ đó là điều đáng để ăn mừng.”
Ninh Du rất ghen tị với những người dân làng, vì họ có một tâm hồn vui tươi, họ không theo đuổi vật chất quá nhiều, họ hài lòng với những điều nhỏ nhặt, và luôn nở nụ cười chân thành trên môi.

Hầu hết những người mà Ninh Du nhìn thấy trên đường phố đều vô cảm, như thể họ đang gánh rất nhiều áp lực trên vai.

“Bọn họ sẽ mời cô khiêu vũ, nên tôi sẽ dạy cô trước.”
Ninh Du làm mẫu cho Tiểu Triệu, nhưng không hiểu sao lại như vậy, do đã lâu không nhảy nên chẳng có chỗ nào đúng hết.
Lý Mộ ở bên cạnh không đành lòng nhìn chân tay vụng về của con thiên nga trắng, liền nói với Tiểu Triệu: “Cứ đi theo bọn họ là được”, sau đó kéo Ninh Du vào trong đám người đang khiêu vũ.
Trí nhớ của Ninh Du nhanh chóng được phục hồi, cậu đi theo dân làng quanh đống lửa trại, lập tức lấy lại cảm giác múa tay, múa chân.
“Hôm nay hình như có rất nhiều dân làng.” Nhạc nền rất lớn, Ninh Du chỉ có thể tăng âm lượng nói với Lý Mộ bên cạnh.
“Bởi vì hôm nay có chuyện vui.” Lý Mộ cúi đầu ghé vào tai Ninh Du nói.
“Có chuyện gì vui thế?” Ninh Du hỏi đến đây, vừa lúc đến đoạn xoay người.

Cậu đi theo mọi người xung quanh một vòng, nhưng khi nhìn đến Lý Mộ, cậu mới chợt nhận ra bên cạnh còn có một người khác.
“Lý triều?!” Ninh Du tức khắc cho rằng mình bị ảo giác, “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi tới xem náo nhiệt.” Lý Triều nói rồi lùi lại, đồng thời, những người dân làng nhảy múa cũng đồng loạt lùi lại để lại một không gian rộng mở.
Ninh Du lập tức choáng váng, bởi vì cậu không chỉ nhìn thấy Lý Triều trong đám đông, mà còn có rất nhiều người quen, bao gồm cả cha mẹ cậu.
“Ninh Du.” Giọng nói của Lý Mộ vang lên sau lưng, Ninh Du bối rối quay đầu lại, chỉ thấy Lý Mộ đang quỳ một gối, lấy từ trong áo khoác ra một chiếc hộp đựng nhẫn.
“Anh đã cứu trợ rất nhiều động vật nhỏ, và em là người đặc biệt nhất trong số những động vật nhỏ mà anh đã giải cứu.
“Lý Mộ…” Ninh Du dần dần nhận thức được Lý Mộ định làm gì, nhưng mà lúc này lại không suy nghĩ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Mộ.
“Em nói rằng anh chỉ thích em, lúc đó anh không phân biệt được ranh giới giữa thích và yêu, nhưng bây giờ anh có thể nói rõ ràng với em rằng, không giống như em từng nói, anh đã thực sự yêu con thiên nga trắng mà mình nhặt được và mang về nhà.”
Ninh Du lo lắng nuốt nước bọt, tim đập lúc nhanh lúc chậm, làm rối loạn hô hấp.
Lý Mộ lấy từ trong hộp ra một chiếc nhẫn bạc, đưa tới trước mặt Ninh Du, nói: “Ninh Du, anh yêu em, em đồng ý lấy anh chứ?”
Bốn phía vang lên âm thanh ồn ào, Ninh Du vô thực nhìn đám người đang chúc phúc mình với Lý Mộ, ngay sau đó niềm vui sướng tràn ngập khắp trong lòng cậu.
“Em đồng ý.”
 
Dã Man Thành Nghiện
Chương 43: 43: Kết Thúc Hạ


Bữa tiệc lửa kéo dài đến tận khuya, Lý Mộ mặc dù uống rất tốt, vài chai đại Wusu cũng chẳng sao, nhưng cũng không thể trụ được khi bị hết người này đến người kia chuốc rượu.
Ninh Du không thể làm gì, chỉ có thể giao cho Lý Triều nhiệm vụ đỡ rượu, còn cậu thì cùng Ninh Tâm đi tới ghế đôi bên ngoài quảng trường, từ xa nhìn đám người sôi nổi.
“Sao mẹ lại có thời gian rảnh tới đây vậy?” Ngoài giờ làm việc, Ninh Du nói chuyện với Ninh Tâm rất thoải mái, đến bây giờ cậu vẫn không thể tin được có rất nhiều người quen đến Tân Cương hợp tác với kế hoạch của Lý Mộ để cầu hôn mình.
“Đến xem chỗ này có gì tốt.” Ninh Tâm mặc một chiếc áo khoác dày, trên mặt không đeo cặp kính gọng vàng thường thấy, ngây người nhìn vẻ đẹp bao la dưới ánh trăng.
“Mẹ thấy thế nào?” Ninh Du hỏi, “Ở đây không tệ.” “Phong cảnh rất đẹp.” Ninh Tâm nói.
Những ai đã từng đến Kanas chắc chắn sẽ bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của nó.

Đó là vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên, không hề có sự điêu khắc cố tình.

Khi ở trong đó, bạn không thể không kêu lên làm thế nào sức mạnh của thiên nhiên lại hùng vĩ như thế.
“Tại sao ngay từ đầu con và Lý Triều lại nghĩ đến việc tới Tân Cương?” Ninh Tâm đột nhiên hỏi.
“Anh ta cho con xem một vài bức ảnh và yêu cầu con chọn.

Vừa nhìn một cái con đã chọn hồ Kanas.” Ninh Du trả lời.
Bây giờ nhìn lại, có vẻ như là số mệnh Ninh Du bị nơi này hấp dẫn một cách kỳ lạ, không thể giải thích được, giống như là chuẩn bị để gặp gỡ Lý Mộ.
“Vậy thì con và Lý Mộ quả là có nhiều duyên phận.” Ninh Tâm nhìn Lý Mộ trong đám người, nhẹ nói: “Ở đây, cậu ta rất khác với ở thành phố.”
Ninh Tâm đã nhìn thấy rất nhiều nhà hoạt động xã hội trẻ tuổi và có triển vọng, nhưng một người làm từ thôn quê đi lên thì Lý Mộ là người đầu tiên.
“Anh ấy đẹp trai lắm.” Ninh Du uống một hơi cạn sạch, khi nói về người yêu của mình, vẻ mặt tràn đầy yêu thương không thể che giấu “Mẹ chưa thấy anh ấy cưỡi ngựa đấy thôi, đẹp trai một cách phi lý.”

“Không phải mẹ dội nước lạnh, Ninh Du.” Ninh Tâm không biểu cảm gì nói tiếp, “Con lớn lên trong một trường như vậy, rất dễ bị thu hút bởi những người như cậu ta.

Nhưng về lâu về dài, con rất có thể sẽ không thích cậu ta như bây giờ.”
Đây rõ ràng là dội một gáo nước lạnh.
Trong tiềm thức Ninh Du muốn bác bỏ, nhưng mỗi khi định nói về kinh nghiệm, cậu lại không thể tìm ra lý lẽ xác đáng vì Ninh Tâm lớn tuổi và từng trải hơn cậu.
“Vì vậy,” Ninh Tâm đột ngột thay đổi cuộc trò chuyện, “Cảm xúc cần được quản lý.

Nếu con muốn tiếp tục lâu dài, lời khuyên của mẹ là hãy giữ cho nó tươi mới.”
Bề ngoài như dội gáo nước lạnh nhưng đằng sau đó là một lời chúc phúc.

Ninh Du cười nhẹ, nhìn Ninh Tâm nói: “Cảm ơn mẹ.”
Nửa năm sau.
Hồ Kanas vào mùa xuân mang trong mình nét lãng mạn hữu tình.

Thảm thực vật xanh như ngọc bao phủ ven hồ, nơi đây mang đến hơi thở trong lành.

Nhìn từ xa, băng tuyết trên đỉnh núi tuyết còn chưa tan, cây cỏ xanh tươi nâng đỡ đỉnh tuyết chính là khung cảnh độc nhất chỉ có ở nơi này.
Trạm bảo vệ môi trường nằm ở lối vào của Làng Tuva, những du khách đi ngang qua sẽ dừng lại một lúc ở bảng thông báo phúc lợi công cộng.
Kể từ khi Khu thắng cảnh Kanas mở cửa trở lại, lượng khách du lịch luôn tăng lên.

Ninh Du và Lý Mộ ít dành thời gian xuống núi hơn, phần lớn thời gian họ ở trong nhà gỗ nhỏ hoặc tuần tra núi trong rừng.
Với việc phát triển cấy ghép thành công chip giám sát, tỷ lệ săn trộm ở công viên địa chất Kanas đã giảm đáng kể và hiện tại công nghệ này đang dần được đẩy mạnh ra các khu vực rừng khác dưới sự lãnh đạo của chính phủ.
Ninh Du không còn sợ hãi những con thú xuất hiện bất ngờ ở trong rừng nữa, bởi vì APP quản trị viên trên điện thoại di động của cậu có thể nhìn thấy rõ ràng sự di chuyển của động vật hoang dã.
“Đã bảo đừng tới này rồi!” Điện thoại báo động, Ninh Du lấy di động từ trong túi ra nhìn, “Có sói tới!”
Lý Mộ liếc nhìn điện thoại của Ninh Du rồi tăng tốc chạy nước rút: “Sẽ ổn thôi.”
Ninh Du dựa lưng vào gốc cây, g*** h** ch*n ôm lấy eo Lý Mộ.

Hai người bọn họ để lại dấu vết ở nhiều nơi trong rừng cây, nhưng không có chỗ nào náo nhiệt như hôm nay.
Khi bầy sói còn cách xa trăm mét, hai người cuối cùng cũng mặc xong quần áo, Lý Mộ cưỡi trên lưng Cáp Nhật, còn Ninh Du thì cưỡi trên Tra Can, hai con ngựa một đen một trắng chạy ngược chiều bầy sói, mấy ngày nay kỹ năng cưỡi ngựa của Ninh Du đã tiến bộ vượt bậc, dáng người bảnh bao không kém Lý Mộ, khi hai người phi ngựa xuyên rừng, có lúc con ngựa đen ở phía trước, cũng có lúc con ngựa trắng lại dẫn đầu, vó ngựa vang lên đồng thời làm bay không ít bụi đất.
Chỉ một lúc sau, điện thoại di động của Ninh Du đã giải trừ cảnh báo, cả hai dần dần giảm tốc độ và đi lang thang trong rừng.
“Tương lai đừng làm chuyện này nữa.” Ninh Du nói với Lý Mộ, “Đây là lần cuối cùng, sau này chúng ta sẽ không làm loại chuyện hoang đường này nữa.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi? Lý Mộ hờ hững liếc nhìn Ninh Du, “Lần sau anh sẽ làm em vui vẻ cởi truồng ở trong rừng.”
“Lần này khác.” Ninh Du nói với lương tâm cắn rứt, “Em nói nghiêm túc đấy.”
Ninh Du đã từng không thể chấp nhận việc xả trong rừng, nhưng sau khi ở bên Lý Mộ, cậu đã ở trong rừng làm biết bao nhiêu chuyện đáng xấu hổ.
Nhưng lần này thực sự khác, bởi vì hôm nay hai người sẽ rời khỏi đây.
Khi trở lại nhà gỗ nhỏ, Lý Triều đã đợi sẵn bên ngoài hàng rào, hành lý của họ cũng đã được đưa lên xe.

Ninh tổng, anh có mang theo thứ gì khác không?” Tiểu Triệu hỏi.
Ninh Du đi vào nhà gỗ xem một chút.

Thực ra hai người cũng không mang theo nhiều, chỉ có một số thiết bị điện tử và một ít quần áo.

Những vật dụng khác đều được giữ nguyên như lúc hai người đã sống ở đây.
“Không có gì đâu, đi thôi.” Ninh Du nói.
Đây cũng là lần cuối cùng Tiểu Triệu làm việc cho Ninh Du.

Khi đến sân bay, cô sẽ chia tay Ninh Du và trở về Cẩm Thị làm giám sát phòng hành chính khoa học kỹ thuật Ninh thị.
Tiểu Triệu lái xe đi trước, nhanh chóng biến mất ngay sau đó.

Mặt khác, Ninh Du và Lý Mộ cưỡi trên lưng ngựa xuống núi, cuối cùng họ có thể thưởng thức phong cảnh của Kanas.
“Anh sẽ không luyến tiếc chứ?” Ninh Du cầm dây cương của Tra Can hỏi Lý Mộ đang ở bên cạnh.

“Không.” Lý Mộ quay đầu nhìn Ninh Du, “Không phải chia tay em là được.”
Hai con ngựa bước ra khỏi rừng bạch hoa, đến đồng cỏ trống trải, hai bên đường có nhiều bò đang phơi nắng, nằm uể oải trên thảm cỏ xanh như để tiễn đưa.
“Thật ra em có chút luyến tiếc.” Ninh Du nhìn chung quanh, trong lòng đột nhiên có chút sầu muộn.

Phong cảnh ở đây đẹp đến nao lòng khiến cậu không muốn rời đi.
“Chúng ta có thể quay lại bất cứ lúc nào.” Lý Mộ nói, “Nơi chúng ta sắp đến cũng không tệ hơn ở đây đâu.” Con chip giám sát sẽ được quảng bá ở Vân Nam, và hai người sẽ sớm đến vùng núi nơi đó.

“Luyến tiếc thật sự là luyến tiếc,” Ninh Du thu hồi ánh mắt từ xa nhìn về phía Lý Mộ, “Nhưng em cũng rất mong đợi nơi tiếp theo.”
Mỗi ngày ở cùng Lý Mộ, Ninh Du đều cảm thấy tươi mới, cậu tin tưởng sau khi đi Vân Nam, sẽ có thể trải nghiệm một sự tươi mới khác.
“Anh đã đến Vân Nam bao giờ chưa?” Ninh Du hỏi.
“Đã từng đi qua đó.” Lý Mộ đáp, “Anh có một ngôi nhà gỗ ở đấy.”
“Không biết Cáp Nhật và Tra Can có phù hợp với khí hậu ở đó không.”
“Đừng lo lắng, chúng dễ thích nghi hơn em nghĩ nhiều.”
“Nghe nói người ở đó ăn bọ, em không muốn ăn bọ.”
“Anh sẽ phụ trách thức ăn cho em, sẽ không ai ép em đâu.”
“Sau đó em muốn ăn Mì Quách Kiều, Gà Hấp, Cá Hầm…”
“Anh sẽ làm cho em.

Em muốn ăn gì anh cũng sẽ nấu cho em.


Hai con ngựa chậm rãi đi xuống núi, bỏ lại một bóng đen một trắng.

Ninh Du và Lý Mộ đang trò chuyện về nội dung dinh dưỡng, thời gian trôi qua dường như dài hơn.
Rời khỏi cái lồng của thành phố, cuộc sống dường như đã trở thành một kỳ nghỉ dài, dù đi làm ở đâu, cũng có thể cảm nhận được tâm trạng như một chuyến nghỉ dưỡng.
Tuy rằng Ninh Du cùng Lý Mộ đã rời Tân Cương nhưng vẫn có vô số địa điểm đẹp trên thế giới đang chờ đợi họ.
– Hoàn toàn văn –
 
Back
Top Bottom