- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,284
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #411
Cyberpunk : Bắt Đầu Trở Thành Truyền Kỳ Từ Dogtown (Tái Bác Bằng Khắc: Tòng Cẩu Trấn Khai Thủy Thành Vi Truyện Kỳ) - 赛博朋克:从狗镇开始成为传奇
Chương 410 : Tương lai không thể dự đoán
Chương 410 : Tương lai không thể dự đoán
Chương 387: Tương lai không thể dự đoán
Misty nhận được tin nhắn của Vik trong cửa hàng của nàng.
Chẳng mấy chốc, tấm rèm cửa ở lối vào liền vang lên một loạt tiếng động nhỏ.
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Mái tóc đen của Lin dính một vài giọt mưa, cả người hắn trông vô cùng mệt mỏi…
“Nghe Vik nói… ngươi bây giờ là nhân vật lớn ở Night City ?”
Nhân vật lớn sao…
Lâm Dược nhận lấy khăn mặt Misty đưa tới, chậm rãi lau đi giọt mưa trên người, chợt nhớ lại lần đầu tiên đến Little Chinatown ở quận Watson…
Khi đó hắn chỉ có thể lái xe tải nhỏ cũ nát, lăn lộn trong vũng lầy của Dogtown để kiếm vài chục ngàn eddie…
Hắn nhớ đến rất nhiều người, những người ở Dogtown, và cả người phụ nữ chết thảm trên đường vì tiền… Người mẹ yêu thương con cái kia.
Hands tùy tiện ra tay, mình liền không thể cử động, chỉ đành mượn thế lực của Arasaka.
Ngồi ở đây nghe Misty nói ra ba chữ “nhân vật lớn”, Lâm Dược mới phát hiện sức mạnh của thời gian.
Chỉ vỏn vẹn hai năm…
Sớm đã nghiêng trời lệch đất.
Bàn tay đang nắm khăn mặt lau đi giọt mưa hơi dừng lại, cuối cùng chậm rãi lau tiếp, trên mặt lộ ra một nụ cười không biết là may mắn hay bi thương.
Misty cúi mắt xuống, người như Lin tựa hồ vĩnh viễn mang theo áp lực không phù hợp với tuổi tác, hiện giờ hắn đã trở thành nhân vật quan trọng của cả thành phố.
Nhưng mà hắn lại là Corpo thứ hai mà Misty không ghét, ngoại trừ V… Không đúng, nói cách khác, bên cạnh hắn đều là người tầng dưới chót đang cố gắng leo lên.
Không khí rất trầm lặng…
Còn Lâm Dược thì đang nhìn chằm chằm vào những đường dây trang trí nhô ra trên tường bên cạnh quầy hàng cổ kính của Misty… Không nghi ngờ gì là Misty biết rất nhiều chuyện, nhưng rõ ràng cô nương dịu dàng và thần bí này cũng có bí mật của riêng mình.
“Cảm ơn ngươi, Lin.”
Lin hơi ngơ ngác khi nghe thấy Misty đột nhiên cảm ơn… Lập tức hiểu ra nàng cảm ơn mình là vì Jackie a ?
Lâm Dược lắc đầu.
“Theo kế hoạch ban đầu, Jackie không nên dính líu vào chuyện này, hắn có lẽ ở Heywood cùng Mama Welles, tiện thể cưỡi chiếc mô tô yêu quý của mình —— hoặc là đánh giải đấu boxing gì đó ?”
“Tóm lại rất xin lỗi… Rebecca và Pilar tìm đến không phải do ta sắp xếp, nhưng ta không định thoái thác trách nhiệm ——”
Misty đột nhiên cắt lời: “Lin, ngươi có quá nhiều tâm sự.”
Nàng chậm rãi đi đến rồi ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh ghế dựa của Lâm Dược.
Tiện thể cũng mang đến một loại hương trầm đang cháy có mùi thơm nhè nhẹ cho Lâm Dược …
“Nhìn ta Lin.”
Lâm Dược khom lưng chống khuỷu tay lên đùi, khi quay đầu lại, sự bình tĩnh chết chóc trong mắt hắn khiến Misty cũng phải giật mình.
“Là… xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao ?”
Lâm Dược nghĩ đến nhân sinh đáng lẽ nên thay đổi của Rebecca trên giao diện và tình hình hiện tại, trong lúc nhất thời không biết phải nói sao, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Misty khẽ thở dài.
“Ta xem bói cho Jackie một lần trước khi hắn tìm ngươi…”
“Ngươi chính là người mà hắn nghĩ đến khi rút ra lá bài Tarot.”
Lâm Dược hơi nhíu mày.
Thật ra nói chuyện với Misty luôn để hắn có cảm giác như rơi vào trong sương mù…
“Kỳ thực ta vẫn luôn biết chuyện này, đó chính là Jackie muốn làm một vụ lớn, rồi trở thành nhân vật lớn mà mọi người đều bàn tán ở Night City…”
“Hơn nữa hắn sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt vì nó, dù điều này khiến ta rất khổ sở, nhưng ta không thể thay đổi kết cục của ai cả.”
Lâm Dược trầm mặc một lát ——
“Con người cũng nên sống tiếp vì một vài điều, sức tưởng tượng của hắn về thế giới rất tốt đẹp, luôn cho rằng có thể chứng minh năng lực mà không cần danh tiếng do các công ty bịa đặt và đóng gói ra.”
Misty che miệng cười khẽ.
“Hoàng tử chính là như vậy, cưỡi ngựa vung kiếm, nhưng chưa bao giờ biết vương miện của quốc vương nặng bao nhiêu…”
Lâm Dược cũng bị miêu tả này chọc cười, nhưng khóe miệng ngay sau đó cũng thu lại.
Nếu hắn không nhớ nhầm, bia mộ của Jackie trong số phận ban đầu chính là ——
“Good night, sweet prince ( Ngủ ngon nhé, hoàng tử của ta ).”
“Đây là lời trên bia mộ mà ta chuẩn bị cho hắn…”
“Hắn vẫn luôn là người như thế, phẩm cách cao quý như hoàng tử.”
Tiếng cười nói của Misty cắt ngang suy nghĩ của Lâm Dược.
Lâm Dược khẽ nói: “Ngươi hình như tính sai rồi đúng không?”
Misty lắc đầu, “Ta quên mất một chuyện…”
Ánh mắt Lâm Dược dõi theo lá bài Misty đưa tới, khi nó được lật lên và đặt vào lòng bàn tay Lâm Dược, hắn mới thấy toàn bộ hình dáng của lá “Emperor”.
“Cầm lấy đi, đây là lá bài Jackie rút cho ngươi, ta vẫn luôn cho rằng dùng vật phẩm chứa đựng lời chúc tốt đẹp của người thân yêu sẽ giúp cuộc sống thuận lợi hơn.”
“Nói ra liền không linh nữa.”
Lâm Dược nhìn đi nhìn lại lá bài này vài lần, “Cảm ơn.”
Misty mỉm cười dịu dàng, mặc dù cách ăn mặc có chút kỳ quái nhưng tính cách trong xương cốt của nàng lại cực kỳ dịu dàng và tĩnh lặng.
“Khống chế tuyệt đối.”
Misty nhìn Lâm Dược, “Ngươi đã có thể nắm giữ những chuyện xảy ra xung quanh mình… Emperor chính là như vậy, tin ta đi, cô nương đó sẽ có cách giải quyết.”
“Tiếp theo ——”
“Chính là lúc ngươi phải đối mặt với nội tâm của chính mình.”
Misty chỉ vào ngực Lâm Dược, Lâm Dược cũng rất rõ Misty đang nói về ai…
Mình rốt cuộc mang theo tâm ý gì đối với Rebecca, ngay cả hắn cũng không rõ, thương hại, đồng tình, hay là có mong muốn bảo vệ ?
Chỉ là lần này Lâm Dược tựa hồ hiểu ra một vấn đề, đó là cơ thể và tiềm thức đã nói cho hắn biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Jackie sao rồi… ngươi cũng biết mấy ngày nay ta đều mơ mơ màng màng.”
Misty đáp: “Đừng lo cho Jackie, hắn cũng bị biến cố này dọa sợ, ta đoán Mama Welles biết chút gì đó —— lúc này đang ngoan ngoãn ở lại Heywood đâu.”
“Sức khỏe cũng tốt, Vik đã kiểm tra qua.”
Lâm Dược xem như thở phào nhẹ nhõm, không biết từ lúc nào hắn cũng coi người có thể đưa ra những gợi ý tích cực và an ủi hắn trong bói toán như Misty là bạn bè.
“Ngươi không sợ ta lại đưa Jackie xông pha đầm rồng hang hổ nữa sao ?”
Đây coi như là một lời nói đùa, Lâm Dược cũng rất muốn biết mối quan hệ giữa cặp tình nhân này như thế nào.
Không ngờ câu trả lời của Misty lại khiến Lâm Dược có cảm giác bị nhìn thấu, “Ngươi không phải vẫn luôn cố gắng để Jackie từ bỏ cuộc sống như thế sao ?”
“Thành phố này luôn lấy giấc mơ làm mồi nhử để mọi người cầm tính mạng đi đổi lấy, Jackie đổi một con đường khác cũng rất tốt —— nếu các ngươi cần hỗ trợ lẫn nhau, đối mặt với nguy hiểm… Ta tin ta sẽ không oán trách.”
“Đây là Night City, thân yêu.”
Lâm Dược hiểu ra.
Thần kinh căng thẳng thư giãn rất nhiều bởi vì có Misty an ủi, nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ là nhắm mắt lại để ngủ đủ giấc, trạng thái của Rebecca rất tốt, có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Chỉ là khi Misty định rời đi để không làm phiền Lâm Dược, hắn lại chủ động hỏi: “Ách… ta có thể rút một lá bài Tarot không ?”
Misty tựa hồ không nghĩ tới Lâm Dược lại chủ động đưa ra yêu cầu này.
“Là cần ta xem bói cho ngươi——”
Lâm Dược lắc đầu, “Ách, không… Misty, ta chỉ muốn rút một lá bài thôi, coi như xem tương lai đi, không chỉ bao quát chính ta.”
“Cho nên… điều này có hợp quy tắc không ?”
Misty bắt đầu xáo trộn bài Tarot trong tay, không có ý định lấy lại lá Emperor đã đưa cho Lâm Dược.
“Đương nhiên có thể ——”
“Thỉnh thoảng và ngẫu nhiên mới càng phù hợp với mục đích ban đầu của Tarot… Nhưng tương lai không nên được gói gọn trong một lá bài, ngươi hiểu đạo lý này a.”
Trong lúc nói chuyện, Misty liền lật bài trong tay ra, mỗi lá đều để lộ góc bài một cách đều đặn, cách rút bài đơn giản này trong lúc nhất thời khiến Lâm Dược có chút khó lựa chọn.
Bàn tay màu đen của hắn di chuyển trên những lá bài, Misty chỉ im lặng nhìn xem.
“Hừ hừ… cứ thế này sao ?”
Lâm Dược thử cầm một lá bài lên, mắt nhìn về phía đôi mày đậm nét trang điểm khói của Misty, dường như muốn nhìn ra lá bài này có thuộc loại tốt hay không từ ánh mắt Misty.
Misty nhún vai, “Không sao đâu, chọn theo ý ngươi đi.”
Lâm Dược không muốn lãng phí thời gian ở quá trình lựa chọn, nên nhanh chóng rút lá bài đó ra…
Lá bài mang phong cách tranh sơn dầu cổ điển, tương tự như phong cách hoa hướng dương của Van Gogh đã hiện ra trước mặt: 【 The Sun 】.
Ánh nắng chiếu rọi, đất đai phì nhiêu.
Tương lai tựa hồ tràn đầy hy vọng, tuy nhiên phong cách vẽ mặt trời cũng có vẻ đẹp đầy sức mạnh…
Lâm Dược nhìn chằm chằm vào lá bài này, kiên nhẫn chờ Misty giải thích cho mình; nói thật đây cũng là phần quan trọng nhất của bài Tarot.
Tuy nhiên ——
“Ngươi có thể nghỉ ngơi, Lin.”
Lâm Dược hơi kinh ngạc.
Misty đứng dậy cũng không có ý định lấy lại lá bài từ Lâm Dược, “Ta biết ngươi đang chờ ta giải thích, nếu ta không nhớ nhầm thì dự tính ban đầu khi ngươi rút nó là để bói cho tương lai của chính mình đúng không?”
Lâm Dược gật đầu.
Misty cười nói: “Vậy thì đúng rồi, tương lai của ngươi do chính ngươi làm chủ, ngươi cũng đang vì mục tiêu này mà không ngừng tiến lên —— ngươi khó mà phỏng đoán, vốn dĩ đã vượt ra ngoài lẽ thường.”
“Có người tuân theo cuộc sống, có người sáng tạo cuộc sống, rõ ràng ngươi là cái sau.”
Lâm Dược thừa nhận trong lòng mình không khỏi lại xuất hiện cảm giác bị nhìn thấu khi nghe Misty nói những lời này…
Hắn bây giờ thật sự có chút tò mò Misty thu thập thông tin thông qua cách nào, từ đó nói ra những lời gần như giải mã bí mật sâu trong lòng người, dù chúng nó nghe có vẻ mơ hồ, nhưng luôn khiến người ta hiểu lầm rằng Misty tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người.
Thứ lần trước mang đến cảm giác tương tự cho mình vẫn là hệ thống Doll kỳ quái ở Clouds.
Trong lúc nói chuyện, Misty liền rời khỏi đây rồi đi đến quầy hàng làm việc của mình, chỉ để lại Lâm Dược với vẻ mặt khó tin nhẹ nhàng ngả lại vào ghế bập bênh —— hắn nhìn chằm chằm vào lá bài Tarot trên tay thật lâu.
Misty trả lời xong email trên máy tính, quay đầu lại đã thấy Lin ngủ thiếp đi trên ghế bập bênh.
Nàng nhìn những đường dây bên cạnh quầy hàng của mình rồi thở dài, không biết là đang cảm thán mình lần đầu tiên tính không đúng về một người hay là cảm thán thủ đoạn trêu đùa con người của số phận.
Cho đến khi Misty rời khỏi phòng bói toán, Lâm Dược cũng yên tĩnh ngủ trên ghế bập bênh gần 4-5 tiếng.
Đối với người mỗi ngày chỉ dựa vào Bio-monitor và bộ điều chỉnh Cyberware cao cấp mà nói thì đây thực sự là một chuyện tốt, bộ não được Cyberware hỗ trợ giảm áp lực trên thực chất chỉ là cách làm vắt kiệt sức khỏe tương lai.
Về lý thuyết, nếu Cyberware hóa đến một mức độ nhất định thậm chí có thể không cần ngủ.
Nhưng những kẻ như vậy thường đi kèm với các vấn đề và bệnh tâm lý nghiêm trọng…
Cho đến khi…
Lâm Dược khắc cảnh giác vào sâu trong xương cốt, khi có người đứng bên cạnh và nhìn chằm chằm nửa ngày, hắn đột ngột mở mắt, giơ tay lên theo bản năng ——
“Là ta, lão bản.”
Lâm Dược cảm thấy đầu óc choáng váng, đứng dậy quá nhanh khiến hắn nhất thời không quen với áp lực đột ngột tăng cao từ Cyberware.
Suzuki cũng không thúc giục, mà chờ Lâm Dược ngồi xuống ghế hồi phục một lát mới nói: “Lão bản… tiểu thư Rebecca tỉnh rồi.”
……
-----------------
Khi Vik nói rằng cảnh tượng xuất hiện trong ký ức của Rebecca không phải là mơ, Lâm Dược thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Rebecca.
Hắn không biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào.
Lâm Dược hiện tại thậm chí còn liên tục giơ ngón giữa lên trời, thứ vô hình không thể chạm tới như số phận thật sự biết cách trêu đùa con người.
Rebecca rõ ràng trở nên căng thẳng.
“Chờ chút, Vik ——”
“Cái gì gọi là trong cơ thể ta xuất hiện một… biến số ?!”
Vik nhất thời cũng không biết giải thích thế nào, chỉ đành cúi đầu thở dài.
“Nói rõ ra đi… Mẹ nó !”
Lâm Dược vội vàng đưa tay đè lại động tác muốn đứng dậy đột ngột của Rebecca, dù sao trên người nàng bây giờ còn nối với rất nhiều thiết bị, cần Vik xem rõ các chỉ số có bình thường không thì mới có thể rút ra.
Rebecca nghiến răng nghiến lợi, nàng luôn nóng nảy và dễ cáu giận như vậy.
“Uy đầu gỗ chết tiệt, ta còn mừng thầm mình sắp không phải gặp ngươi nữa… sau đó ta lại còn sống, đều là vì liều mạng thay ngươi, ta là mẹ ngươi à ——”
Lâm Dược há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn để Rebecca trút giận.
Ai biết trong đầu mình có thêm một nhân cách đều sẽ cảm thấy sợ hãi và bất an, Lâm Dược hiện tại đều muốn chui vào Cyberspace không chút do dự để tìm Alt, xem liệu có thể tìm ra biện pháp tương tự Song Bird để Johnny · Silverhand tạm thời offline không.
“Vậy rốt cuộc đầu ta xảy ra vấn đề gì?”
“Đều không định nói gì đúng không… Pilar ! Mẹ nó ngươi chết ở đâu rồi?!”
Vik cũng bị cô gái đanh đá ép phải nói ra, bèn thở dài uể oải nói: “Ngươi tám phần là bị Cyberpsychosis quấy nhiễu nên quên mất chuyện đã tìm hiểu chi tiết về thông số của Relic.”
“Trên chip có thứ gì… ngươi nhớ ra chưa?”
Rebecca đăm chiêu suy nghĩ kỹ, “thể ý thức…nhân cách ?”
Vik gật đầu mạnh, “Đúng, cho nên ta mới nói tất cả trải nghiệm của ngươi thực ra là quá khứ của thể ý thức nhân cách đó.”
Đến nước này, Vik định nói hết ra.
Hắn là bác sĩ, thực ra rất hiểu kết quả cuối cùng của cái gọi là lời nói dối thiện ý sẽ chỉ gây tổn thương cho bệnh nhân, y thuật của Vik ở Little Chinatown này là rất cao minh, nhưng đồng thời hắn nói chuyện cũng khá thẳng thắn, chưa bao giờ nói ra lời nói dối không có ích gì cho bệnh tình.
“Người ở trong đầu ngươi tên là Johnny · Silverhand, là một tên khủng bố, coi như là kẻ rất nổi tiếng ở Night City mấy chục năm trước.”
Rebecca ngay lập tức ngây người.
Nghĩ đủ kiểu cũng không ngờ tới, Johnny Silverhand, người mà trước đây nàng và Maine cùng tiểu đội đùa giỡn khi ăn bít tết ở quán bar Red Dirt, giờ lại đang ở trong đầu mình !
“Fuck !”
Rebecca nhìn về phía Lâm Dược ——
Lâm Dược bây giờ cũng trầm giọng nói: “Con chip Relic này là Johnny · Silverhand bị Arasaka xử quyết bằng Soul Killer tại mấy chục năm trước.”
“Rebecca, ta đã thông báo cho V và bên Arasaka, bọn họ đã tổ chức tất cả chuyên gia kỹ thuật trong Arasaka để thảo luận về khả năng tháo gỡ Relic, bên Yajima cũng đang nếm thử… Xin lỗi, là ta không đúng, không sớm nhận ra trạng thái của ngươi.”
Rebecca sững sờ nhìn về phía Vik.
“Vậy ý là, bây giờ Vik và Arasaka đều không có cách nào sao ?”
Vik lắc đầu.
Lâm Dược lúc này sợ Rebecca nảy sinh suy nghĩ không tốt, vội vàng nói: “Bây giờ V làm rất tốt ở Arasaka trong Night City…Yorinobu và ta có ước định, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách với con chip.”
Chỉ là lời nói này của Lâm Dược cũng không khiến Rebecca yên tâm.
“Nếu công ty có cách gì với nó thì ngươi cũng sẽ không có biểu cảm này a, đầu gỗ ?”
Rebecca cố làm ra giọng điệu thoải mái, chỉ là ai cũng có thể nghe thấy giọng nàng run nhẹ khi nói.
“Rebecca, mặc dù ta không muốn nói quá chắc chắn, nhưng ta nghĩ ngươi có quyền biết chuyện này là thế nào.”
Vik tiếp tục tổ chức ngôn ngữ theo thông số kỹ thuật của Relic, nói: “Ngô… phải nói thế nào đây ? Con chip này bây giờ ở trong đầu ngươi, chúng ta hoàn toàn không có quyền đọc đến, chỉ có thể ghi vào ——”
“Nhưng vấn đề nằm ở đây…”
Vik vừa định nói câu tiếp theo, Rebecca liền đưa một cánh tay lên ấn vào đầu, biểu cảm cũng có chút đau đớn, Lâm Dược chỉ đành đưa cánh tay ra làm gối tựa cho Rebecca, trên mặt đầy vẻ đau lòng.
“Ngươi có cảm thấy đầu mình cứ đau âm ỉ không ? Đó là vì chip đang kết nối lại đường dẫn thần kinh trong BCI, từ đó xây dựng cấu trúc thần kinh mới… Nói thẳng ra là để bao trùm lên nhân cách cũ của ngươi.”
“Đối với ngươi mà nói thì con chip sẽ lan ra toàn thân, giống như khối u ác tính khó cắt bỏ.”
Những lời Rebecca muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, bây giờ việc nàng quan tâm nhất là có thể lấy tên khủng bố Silverhand đó ra khỏi đầu mình không, thứ hai cũng muốn biết rốt cuộc mình có thể sống sót không.
Nhưng nhìn biểu cảm của Lâm Dược và Vik, Rebecca biết câu trả lời này nhất định sẽ khiến mình không thể chấp nhận được.
“Cho nên…”
“Ta sẽ thế nào?”
Dường như không muốn để một mình Vik chịu áp lực tuyên án tin tức khủng khiếp, hắn khẽ nói: “Johnny Silverhand sẽ bao trùm lên ý thức của ngươi, một ngày nào đó ngươi có thể sẽ không nhớ ra mình là ai, hoặc phát hiện mình không giống khi xưa nữa… điều này đều có thể xảy ra.”
Rebecca cắn chặt răng.
Khi nàng còn chưa kịp vui mừng vì vừa tỉnh lại đã nhìn thấy người mình yêu, người thân, thành phố này, nàng liền bị tuyên án tử hình dưới tình trạng không bị Cyberpsychosis, điều này khiến Rebecca lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là sợ hãi.
“Đây không khoa học…”
“Ta rõ ràng đã chết mới đúng?”
Lâm Dược thở dài.
“Tuy Vik giấu ta, nhưng ta có thể đọc hiểu các loại biểu đồ khi hắn chẩn đoán và điều trị…”
“Trên người ngươi có quá nhiều vết thương nguy hiểm, đầu, nội tạng trong bụng bị vỡ, đây đều là những nguyên nhân chí mạng.”
Vik rất ngạc nhiên, Lâm Dược nhìn hiểu nhưng vẫn giấu trong lòng, dường như mình trong lúc vô tình đã phá hủy tia hy vọng và ảo tưởng của Lâm Dược.
Phản ứng đầu tiên của Rebecca là ——
“Fuck, ta thật lợi hại.”
Lâm Dược biết cô nương trước mắt có tính cách lạc quan, chỉ là hắn không muốn cười chút nào khi nói ra câu này.
Hắn cố gắng giữ tay ở góc độ phù hợp nhất, để Rebecca nằm thoải mái hơn một chút.
“Sau khi ngươi tự làm hỏng khe cắm, ý thức rơi vào tử vong của ngươi lại được con chip phục sinh, nó dỗ dành ngươi quay về chính là để xâm chiếm.”
Sau khi Vik nói câu cuối cùng, hắn biết mình không thể tiếp tục nói nữa.
Ánh mắt cầu cứu của Rebecca khiến Vik như ngồi trên đống lửa.
Yajima là nhà khoa học Cyberware, nhưng không phải là Ripperdoc đủ tiêu chuẩn như Vik, cho nên điều quan trọng là muốn biết ý của Vik.
Vik nhìn Lâm Dược ——
“Công ty có cách tạo ra thứ này, chắc hẳn có cách xử lý.”
“Cô nương tên Sasha không phải cũng suýt mất mạng vì vấn đề ở Cyberware loại Black Wall sao ?”
Lâm Dược gật đầu.
“Dùng Nanobot của công ty Arasaka, chỉ là…”
“Bên Arasaka vẫn giữ thái độ nghi ngờ về phương án Nanobot, biến số trong đó quá lớn, vạn nhất động đến căn bản, chúng ta không thể gánh chịu hậu quả.”
Rebecca xem như nghe hiểu.
Hai người này bây giờ không có biện pháp chính xác để đưa tên khốn nạn trong đầu mình ra ngoài…
Nàng bây giờ rất sợ, luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, trong lòng cũng có cảm giác run rẩy.
“Để ta làm đi, Vik.”
Vik nhìn Lâm Dược tắt thiết bị giúp, hắn vốn cho rằng Rebecca sẽ làm ầm lên đòi mình hoặc Lâm Dược đưa ra cách giải quyết, nhưng trên thực tế nàng chỉ đột nhiên trở nên rất im lặng, sắc mặt âm tình bất định…
“Vik, nói thật với ta đi, ta còn sống được bao lâu.”
Vik lắc đầu.
“Nói thật, ta không biết hài tử.”
“Ta không có bất kỳ ca bệnh tham khảo nào, chỉ có thể coi nó như khối u ác tính… nhìn theo cách này thì có thể là vài tuần, cũng có thể là vài tháng…”
Nhưng kẻ vốn dĩ không muốn an ủi vô ích cho người khác như Vik, lần này lại phá lệ ngồi bên cạnh Rebecca.
“Bất quá Lin ở bên cạnh thì ngươi còn lo lắng gì nữa ? Hỗ trợ từ công ty sẽ đảm bảo tối đa cho chu kỳ sống sót của ngươi…”
“Ta nghĩ công ty nhất định sẽ tìm ra một biện pháp tốt.”
Hình ảnh đeo bám dai dẳng mà Vik tưởng tượng không xuất hiện, hắn thở phào nhẹ nhõm đồng thời rất thông cảm với Rebecca.
Misty thường chuẩn bị thuốc sau khi bệnh nhân tỉnh lại lần này không xuất hiện, Vik chỉ có thể gọi to tên Misty vài tiếng, sau đó rời khỏi phòng khám như chạy trốn.
Phòng khám vừa rồi còn có người nói chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng tạp âm đều đặn của thiết bị và…
Hơi thở của lẫn nhau.
Rebecca rất suy yếu, bởi vì não bộ bị cấu trúc thần kinh mới bao trùm lại còn phải trải qua cuộc phẫu thuật Cyberware, nàng hiện tại không thể đi lại.
Lâm Dược muốn tìm thứ như xe lăn, mới phát hiện khi mình có ý định rụt cánh tay lại để đặt Rebecca lên ghế giải phẫu, nàng sẽ nhẹ nhàng ấn cơ thể xuống, từ đó đè chặt cánh tay hắn ——
Nàng không muốn Lâm Dược rời đi.
Lâm Dược có chút đau đầu, nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Rebecca đã đỏ lên một màu hồng nhạt bất thường vì cố gắng nín thở, liền đầu hàng mà để nàng nằm yên.
“Ngô… ngươi nói xem vì sao tên Johnny Silverhand kia lại không có âm thanh nào ?”
Rebecca lẩm bẩm hỏi một câu.
Lâm Dược kiên nhẫn giải thích: “Ngươi vừa mới tỉnh dậy, Relic cũng cần một chút thời gian tự khởi động, bất quá ngươi tốt nhất nên cầu nguyện hắn đừng tỉnh lại cùng lúc với ngươi…”
“Bởi vì đó là một kẻ khốn nạn.”
Rebecca nhíu mày.
“Nói như thể ngươi từng gặp người này rồi ấy…”
Lâm Dược căng thẳng trong lòng.
May mắn là Rebecca không quá bận tâm về chủ đề này, chuyển sang hỏi tiếp: “Lại nói nếu sau này hắn nâng cấp rồi xuất hiện trong đầu ta, vậy liền đồng nghĩa với hắn sẽ biết tất cả mọi thứ ta làm đúng không ?”
Lâm Dược ừ một tiếng.
“Bất luận xảy ra tình huống gì, cũng đừng để hắn kiểm soát cơ thể, ta sẽ tìm Misty xin một ít thuốc, bên công ty cũng sẽ cung cấp hỗ trợ y tế.”
Rõ ràng là thời điểm quan trọng giữa lằn ranh sinh tử.
Rebecca lại phát ra tiếng rên rỉ chỉ có khi cảm thấy thoải mái.
“Cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi, Pilar, và Sasha bọn họ nữa…Ta cũng có chút không nỡ tên ngốc to con Suzuki.”
Lâm Dược cười cười, tùy ý Rebecca nói những chuyện linh tinh.
Nhưng mà sau một lúc im lặng, Rebecca đột nhiên yêu cầu: “Ngươi lại gần một chút.”
Lâm Dược đến gần một chút, tưởng rằng Rebecca buồn ngủ vì bị Relic ảnh hưởng, muốn nói chuyện nhưng sợ mình nghe không rõ… kết quả Rebecca lại nói, “Ngươi ngửi thử xem?”
Ngoại trừ mùi thuốc sát trùng y tế, trên người Rebecca còn có mùi thơm nhè nhẹ của bánh kẹo.
Rebecca tức giận.
Cũng không biết Lâm Dược nghĩ gì, ngồi cách xa như vậy.
May mắn là Rebecca không phải là cô nương với da mặt mỏng.
“Ta nằm trên giường bệnh lâu như thế, miệng không có mùi gì a ?”
Lâm Dược sững sờ, tư duy của Rebecca nhảy vọt quá lớn, luôn hỏi những câu kỳ quái… hắn chỉ đành nói một cách bất đắc dĩ và chiều chuộng: “Sao có thể, ngươi chảy máu quá nhiều… Việc Vik làm nhiều nhất mỗi ngày chính là dùng thuốc để rửa đi những mô bị rách do ngươi cắn quá mạnh.”
“Không có mùi gì cả.”
Rebecca nhìn quanh.
“Chẳng trách miệng không có mùi…”
Lâm Dược hiểu ý, lấy kẹo cao su từ áo khoác nhỏ theo hướng mắt của Rebecca, nàng nhai một cách thỏa mãn, một luồng hương dâu tây nhanh chóng lan tỏa ra…
“Lin bây giờ thật làm người khác thích.”
Rebecca thầm nghĩ, nô lệ miễn phí… quan trọng nhất là không có dáng vẻ rắm thúi như bình thường, còn luôn thích xoa đầu mình.
Nghĩ đi nghĩ lại…
Rebecca lại lên tiếng.
“Lại đây ngửi thử lần nữa ?”
Trên thực tế Rebecca không chắc phản ứng của Lâm Dược có phải đang né tránh mình không, cần cách gần hơn một chút…
Dù sao mình cũng sắp chết rồi.
Nàng không quan tâm nhiều như vậy nữa.
Lâm Dược ngoan ngoãn lại gần trước mặt Rebecca, ý nghĩ ban đầu là bệnh nhân yêu cầu gì thì hắn làm nấy, vừa định nói một câu đều là mùi dâu tây thì đột nhiên bị Gorilla Arm của Rebecca vòng lấy cổ !
Tuy một phần chức năng của Gorilla Arm bị hạn chế, nhưng vẫn còn chút sức lực.
Lại thêm Lâm Dược dùng một cánh tay khác làm giá đỡ cho Rebecca, không nghĩ tới đôi môi hơi khô và mềm mại của thiếu nữ lại siết chặt lấy.
Mắt Lâm Dược gần như trợn tròn.
Mùi hương tổng hợp trong miệng Rebecca nồng nặc như một nụ hôn bùng nổ, nàng không có kinh nghiệm gì cả, thậm chí còn khiến răng Lâm Dược chạm vào kẹo cao su mềm mại.
Lâm Dược chỉ cảm thấy Rebecca quá tủi thân.
Nụ hôn giống như adrenaline sinh ra cảm xúc tê dại sau khi thoát chết, hơi thở của thiếu nữ có chút ẩm ướt, Gorilla Arm màu đen bám chặt vào khoảng trống trên Cyberware ở lưng Lâm Dược.
Đầu Lâm Dược chỉ cảm thấy trắng xóa, không cảm nhận được gì khác.
“Ngô ân !”
Rebecca bị nhịp tim hoảng loạn và dũng khí chặn đứng mọi thứ ngăn trở hô hấp, khiến nàng buộc phải đẩy Lin ra, sau đó lau miệng một cách phóng khoáng, như thể vừa thắng một trò chơi.
Người không có kinh nghiệm nhất lại làm bộ mình có kinh nghiệm phong phú.
Rebecca chính là người như vậy…
“Sao rồi Lâm Dược rắm thúi, kỹ năng hôn của ta —— Có giống Braindance sảng khoái nhất mà ngươi từng xem không?!”
Môi Lâm Dược bị lực hút làm tê tê chỉ ngây ngốc nhìn Rebecca.
Rebecca vội vàng quay đầu đi.
“Phiền chết đi được, bây giờ ta chỉ muốn về ổ chó ở công ty để chơi game ba ngày ba đêm.”
“Uy…”
“Ngươi làm gì đấy ? Đừng nhìn ta như thế !”
Rebecca nhìn ánh mắt thẳng tắp của đối phương, theo bản năng nhìn xuống cơ thể mình.
Mặc dù vậy…
Điều này không tốt cho Vik lắm a ? Hơn nữa mình hình như không có nhiều sức lực, cũng không có cảm giác lắm…
Nhưng tiếp đó chỉ có cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ đang sững sờ vào lòng.
Cằm Rebecca tựa vào cánh tay dày dặn của chàng trai, chớp chớp đôi mắt vàng hồng to tròn…
Ể ?
Tên này chẳng lẽ không phải là…
“Xin lỗi.”
Giọng Lâm Dược rất nhỏ.
Rebecca nhẹ nhàng vùi cằm vào vai hắn, xem như đáp lại.
“Ta đáng lẽ nên chú ý đến ngươi nhiều hơn…”
Tuy nhiên, Rebecca nghe được câu này thì giọng cũng nhỏ lại, hoàn toàn khác với thường ngày.
“Ngươi chạy nhanh quá, Lâm Dược.”
“Rõ ràng…”
“Không lâu trước đây chúng ta còn uống rượu nói chuyện chúc mừng vì hoàn thành nhiệm vụ ở Dogtown —— Chớp mắt một cái, sao ngươi lại chạy nhanh thế, ta vẫn còn cho rằng ngươi là lính đánh thuê nhỏ cần tiểu đội của chúng ta chăm sóc cơ.”
Rebecca thở dài.
“Ta biết ngươi đã là nhân vật lớn.”
“Nhưng quan hệ gì, ngươi lúc nào cũng cần ta giúp đỡ không phải sao ?”
Lâm Dược nhẹ nhàng gật đầu.
Chỉ có điều căm hận trong mắt hắn đã đạt đến đỉnh điểm.
Rebecca không cần nhìn cũng biết Lâm Dược đang tự trách vì con Chip trong đầu mình, hơi thở hắn trở lên nặng nề vì tức giận, cơ thể cũng run nhẹ… Tất cả đều chỉ hướng những kẻ tạo ra hết thảy là Arasaka Saburo và Arasaka Hanako, đương nhiên diễn xuất của Arasaka Michiko cũng suýt chút nữa gây ra biến số.
Lâm Dược bây giờ chỉ muốn biết cần làm thế nào để mượn tàu con thoi của Orbital Air rồi bay lên vũ trụ, để Arasaka Hanako phải trả giá đắt cho những chuyện này ——
Mắt Rebecca càng cúi thấp hơn một chút.
Khi nàng vừa mở miệng, liền đột nhiên quay đầu đẩy Lâm Dược ra, Lâm Dược nhất thời có chút sững sờ, còn chưa kịp hỏi…
Lâm Dược nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.
“Này Lin, Rebecca.”
Misty mặc áo len màu xanh punk nhẹ nhàng đẩy xe lăn từ ngoài đi vào, nhìn thấy khóe mắt hơi lấp lánh của Rebecca, Misty ngầm hiểu không nhắc đến việc tại sao hai người lại ngồi đối diện nhau.
“Có thấy khá hơn chút nào không, thân yêu?”
Misty nắm lấy một cánh tay của Rebecca, “Hy vọng chuyện ở đây không làm ngươi thấy khốn nhiễu.”
Rebecca lắc đầu.
“Bác sĩ Viktor nói với ta về tình trạng của ngươi.” Misty cười nhẹ nhàng ngồi xổm bên giường giải phẫu, “Cảm ơn ngươi và Lin không làm khó bác sĩ Viktor, hắn già rồi… Ta tin rằng hắn cũng rất lo lắng, sẽ âm thầm nghĩ rất nhiều cách để cố gắng giúp đỡ ngươi.”
Nhưng mà Rebecca lại nặn ra một nụ cười rạng rỡ và khỏe mạnh.
“Không sao. Ta tin tưởng Vik… đương nhiên còn có tên rắm thúi bên cạnh ta.”
Misty nhìn Lin đang im lặng nhưng khóe miệng có một chút dấu hiệu dịu dàng, “Lin quả thật có thể giúp đỡ ngươi rất nhiều, bản thân hắn là một người rất đáng tin cậy, không phải sao ?”
Rebecca hét lên một cách “bất mãn”: “Hừ, ta thấy cũng không chu đáo lắm !”
Misty đương nhiên biết nàng đang diễn trò.
Có rất nhiều người từng đến phòng khám của bác sĩ Viktor để điều trị, và cũng có rất nhiều người nhận được tin xấu —— nhưng không có mấy ai có tâm lý tốt như Rebecca, Misty thích sự thẳng thắn này.
“Thôi nào thân yêu, Lin làm rất nhiều, ít nhất mấy ngày nay cũng không chợp mắt mấy.”
“Lại đây, thử xe lăn mà ta chuẩn bị cho ngươi xem, mấy ngày nay ngươi có thể thử thích ứng dần dần với khung xương Titan ở chân, Cyberware thỉnh thoảng xuất hiện một vài vấn đề kết nối là chuyện bình thường, hơn nữa gần đây ngươi quá suy nhược rồi… tuyệt đối đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Suy nhược…?
Lâm Dược có chút bất đắc dĩ.
Vừa rồi hắn cảm giác hàm răng mình tí thì bị đẩy vào…
Khi Rebecca ngồi lên xe lăn dưới giúp đỡ của Misty và Lâm Dược, Misty liền lấy ra một lọ thuốc từ hai túi áo rộng lớn.
“Ban đầu ta chuẩn bị hai lọ thuốc, nhưng sau khi gặp ngươi thì ta quyết định chỉ cho một lọ.”
Nhìn lọ thuốc màu cam trong tay Misty, Lâm Dược biết đó là gì.
Omega Blocker…
Chính là dùng để trì hoãn bệnh tình của Rebecca, ngay cả nhà khoa học của Arasaka cũng sẽ kê đơn nó cho Rebecca sử dụng.
“Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, hoặc người hàng xóm đó tới làm phiền …vậy thì hãy thử uống nó a, tin rằng sẽ giúp ngươi yên bình hơn một chút.”
Rebecca lại tràn đầy tò mò.
“Ta muốn biết… loại thuốc còn lại là gì ?”
Misty cười nói: “Kỳ thực ngươi tra thử là biết, 【 Pseudoendotrizine 】… Sẽ giải phóng ác quỷ, khi cảm thấy đau khổ, để nỗi đau kết thúc nhanh chóng cũng có thể xem như một lựa chọn tốt.”
Lâm Dược lập tức lên tiếng.
“Misty…”
“Cảm ơn ngươi.”
Ngoài việc không muốn Rebecca tiếp tục tìm hiểu về Pseudoendotrizine, càng nhiều là thật lòng muốn cảm ơn sự tận tâm của Vik và Misty mấy ngày nay.
Misty đứng dậy.
“So với trọng lượng của hai chữ bạn bè, còn có sự giúp đỡ của ngươi đối với Jackie —— ta nghĩ lời cảm ơn này quá nặng nề rồi… Không có gì, Lin.”
Ngay lúc này, Rebecca đột nhiên lên tiếng: “Misty… ta có thể xem thuốc của ma quỷ trông như thế nào không ? Ta hơi tò mò ——”
Misty vô ý thức nhìn Lâm Dược một cái.
Lâm Dược chỉ đành tùy theo Rebecca…
Rebecca cầm lấy lọ thuốc màu xanh đậm đó, “Trông cũng không có gì đặc biệt a !”
Sau khi trả lại thuốc cho Misty, ba người nói chuyện phiếm một lát.
Chẳng mấy chốc ——
Rebecca dùng một tay đẩy xe lăn để nó chậm rãi đi ra ngoài, đồng thời còn hô: “Đi thôi!”
Lâm Dược cũng chào Misty một tiếng, rời khỏi phòng khám của Vik dưới ánh mắt tiễn biệt của Misty.
Misty đứng tại chỗ rất lâu, quay đầu muốn dọn dẹp mớ hỗn độn bên cạnh giường giải phẫu giúp Vik, nhưng lại thấy lọ Pseudoendotrizine mà mình vừa tiện tay đặt bên giường đã không cánh mà bay…
Misty sờ sờ túi, sau đó đứng tại chỗ như thể thất thần.
Nàng nhìn cánh cửa phòng khám của Vik, lập tức hiểu ra.
“Hãy tin hắn, thân yêu.”
Misty lẩm bẩm một câu, sau đó cúi đầu dọn dẹp phòng khám cho Vik.
……
-----------------
Có lẽ vì Rebecca vừa khỏi bệnh nặng, tinh thần chỉ có thể phấn chấn một lúc, trên đường về Pacifica, Suzuki là người lái xe.
Từ lúc Rebecca tỉnh lại, Suzuki luôn ở ngoài, không có ý định vào trong.
Theo lời hắn nói: Ta đã thất trách, không triệt để khống chế lại Rebecca, mới dẫn đến cục diện này xảy ra…
Vì vậy ngoài việc chào hỏi Rebecca khi gặp mặt, dọc đường đi hắn đều vô cùng tự trách và im lặng.
“Lin… tiên sinh?”
Mắt Lâm Dược vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không phản ứng kịp khi nghe thấy giọng Suzuki.
“Trong đầu tiểu thư Rebecca thật sự xuất hiện một tên khốn nạn sao ? Ta biết kẻ đó, tuy không muốn nói… nhưng không tính là phần tử khủng bố, chỉ là ác đồ không biết thế nào là chính xác mà thôi.”
Lâm Dược nhướng mày, đứng trên lập trường của Yorinobu, có lẽ còn coi Silverhand là bạn bè.
Đương nhiên…
Trong mắt Lâm Dược, Silverhand chính là kẻ như Suzuki miêu tả.
Một người không biết đang chiến đấu vì điều gì.
Nhưng vì ảnh hưởng đến Rebecca, cảm xúc của hắn đối với Silverhand chỉ có bất lực và phẫn nộ.
Trong lúc nói chuyện, Lâm Dược còn quay đầu nhìn hàng ghế sau, xác nhận Rebecca đã ngủ mới mở miệng nói: “Ý của bên Arasaka là sao ?”
Suzuki nhíu mày.
“Tha thứ cho ta nói thẳng, nội bộ Arasaka bây giờ ngoài việc thanh tẩy, Arasaka Yorinobu còn phải đối mặt với rất nhiều kẻ địch khác…”
Lâm Dược đoán được tình hình này.
“Đương nhiên, phái chủ chiến đều là một đám hiếu chiến… Lại thêm đầu óc của đám người này chỉ toàn là quyền lực, Arasaka bây giờ xem như bước vào thời kỳ khó khăn, khó đảm bảo bọn hắn sẽ không bức Yorinobu thoái vị.”
Ánh mắt Suzuki có vẻ kinh ngạc…
Sau đó là vẻ mặt hiểu ra.
Dù sao hắn cũng là Lin đại nhân a.
“Đúng như ngài dự đoán, tiểu thư V cũng bận tối mày tối mặt —— tuy nhiên Arasaka Yorinobu coi như giữ lời hứa, mặc dù tuyên bố ra bên ngoài chúng ta là kẻ địch gây rối loạn, nhưng tiếng nói muốn ra tay với chúng ta trong nội bộ đều bị hắn đè xuống với lý do thế cục hiện tại không tốt.”
“Chuyện của tiểu thư Rebecca… Bởi vì Michiko mang đi một lượng lớn kỹ sư và kỹ thuật, người dưới tay Yorinobu cũng không có cách nào đối với Relic có thể phục sinh.”
“Ngài… có muốn cân nhắc phương án Nanobot không?”
Lâm Dược xua tay ——
“Không vội, nếu còn phương án với rủi ro thấp hơn, vậy thì hoàn toàn không cần mạo hiểm… chỉ là không nghĩ tới NUSA lại nắm giữ kỹ thuật chia tách robot siêu nhỏ.”
Suzuki cũng rất bất đắc dĩ.
“Trong tương lai khi chúng ta thực sự không còn cách nào… e rằng chỉ có thể lấy NUSA làm điểm đột phá.”
Nói đến đây.
Suzuki Takera nói tin tức cuối cùng cho Lâm Dược.
Đó là sự cố thiết bị xuất hiện ở ESA dẫn đến tất cả các đại diện tại chỗ đều chết, hơn nữa Yorinobu chủ động tung ra kế hoạch Sea of Clouds, một tới hai đi, chậu phân liền vững chắc mà úp lên đầu Arasaka Hanako…
“Bên Europe vẫn đang điều tra người mua thông tin của tiểu thư Rebecca, bất quá khả năng cao là Arasaka Michiko và những người khác chưa kịp rút lui…”
Lâm Dược hơi nhắm mắt lại.
Rõ ràng đây là trạng thái mà mình mơ ước đạt tới, nhưng lại cảm thấy sợ hãi không hiểu về tương lai…
Bàn tay hắn xoa xoa hai lá bài Misty đưa cho mình.
Mình quả thật có thể trở thành người nằm giữ lực khống chế tuyệt đối trước mọi chuyện như Misty nói sao ?
Chiếc xe lắc lư lái qua chướng ngại vật chất đống ở biên giới Pacifica.
Rebecca trong trạng thái mơ màng khẽ mở mắt, muốn biết mình còn cách nhà thật sự ở Night City bao xa…
Ngay khi nàng nhìn ra màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, một thứ gì đó giống như hình ảnh 3D đột ngột hiện ra từ hư không, xung quanh còn kéo ra những dư ảnh mờ ảo, đang nhìn chằm chằm nàng.
Trong lỗ tai chỉ có tiếng ù ù như thể chế độ giảm tiếng ồn được bật.…
Một luồng hơi lạnh rợn người xuất hiện từ ngón chân đến đỉnh đầu Rebecca !
Điều đáng sợ nhất là Rebecca không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ đang ngồi bên cạnh mình nhìn màn đêm ngoài cửa sổ ——
Hắn quay đầu lại, từ từ trượt chiếc kính râm xe máy cổ điển xuống mũi.
“Kẻ ngu…”
“Ngươi là ai ?!”
……
……