- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 480,624
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Cửu Thiên Tuế (九千岁) - Tú Sinh (绣生) - Chương 60 Trở Đi
Chương 139
Chương 139
Dưới chân trời hoang vu của thảo nguyên Mạc Bắc, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng giữa sương lạnh.
Hai đội quân trước sau rượt đuổi, khoảng cách giữa chúng dần kéo giãn.Hãn vương Đát Đát dẫn theo tàn quân, dựa vào địa hình quen thuộc, trên đường bỏ lại toàn bộ lương thảo, liều mình chạy về hướng sông Ô Nan.
Hiện vẫn là đầu đông, lớp băng trên sông chưa hoàn toàn đóng cứng.
Sau khi chọn đoạn băng dày để vượt qua, hắn ra lệnh đập vỡ mặt sông, rồi tiếp tục tháo chạy về phía trước.Hạ Sơn đuổi tới nơi, trông thấy mặt sông bị phá hỏng, không dám liều lĩnh vượt sông.
Nhưng nếu vòng đường khác thì chắc chắn sẽ bỏ lỡ cơ hội.Hắn dừng chân suy nghĩ một hồi, tỏ vẻ do dự.Đến khi trông thấy quân đội của Hãn vương Đát Đát không hề ngoái đầu mà xông thẳng vào vùng sâu Mạc Bắc, lúc ấy hắn mới ra lệnh lui binh, quay lại đánh chặn A Hạp Lỗ và các đội quân còn chưa kịp rút lui.Hãn vương Đát Đát dẫn binh chạy suốt hơn hai mươi dặm, không thấy động tĩnh phía sau, mới yên tâm ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.Chẳng mấy chốc, thám báo phía sau đuổi kịp tới báo tin: "Quân Đại Yến không tiếp tục truy kích."
Hãn vương thở phào nhẹ nhõm.
Đại Yến lần này chuẩn bị kỹ càng, binh lực hùng hậu, nếu đối đầu chính diện tất sẽ chịu thiệt.
Không bằng chia quân né tránh, đợi đến khi đại hàn, lúc ấy người ngựa Đại Yến chịu không nổi giá rét, mới là thời điểm thích hợp để phản công.Sau khi cân nhắc, Hãn vương ra lệnh toàn quân nghỉ ngơi nửa canh giờ, rồi vòng lại hướng sông Ô Nan, tìm cơ hội hội hợp với A Hạp Lỗ.Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi xong, mặt đất đã rung chuyển mạnh mẽ, tiếng vó ngựa vọng về như sấm dậy.Thám báo áp tai xuống đất lắng nghe, biến sắc nói: "Từ phương Bắc đến, ít nhất một vạn người."
Theo lý mà nói, nếu quân Đại Yến vòng sông mà đi thì không thể tới nhanh như vậy.
Nhưng giờ không còn thời gian suy nghĩ nữa, Hãn vương chỉ có thể lập tức hạ lệnh toàn quân lên ngựa rút lui.Song do trước đó quá yên tâm khi thoát được truy binh, lúc này muốn tháo chạy đã muộn.
Chưa kịp chạy được một dặm về phía Đông, đã đụng ngay vào đại quân Oa Lạt đang đánh úp tới.Để phối hợp với kế hợp vây của Đại Yến, Mộc Đạc lần này mang theo gần hai vạn quân xuất chiến.Kỵ binh mặc trọng giáp từ xa ào ạt tiến đến, đông nghịt như mây đen.
Dũng sĩ Đát Đát trên lưng ngựa vung đao gào thét, khí thế ngút trời.Do đã chia quân, lúc này Hãn vương chỉ còn lại chưa đến một vạn người.
Nhận thấy binh lực yếu thế, hắn định chuyển hướng thoát thân, thì bên cánh lại là đại quân Đại Yến do Tiết Thứ dẫn đầu đang hợp vây.Địch cả ba mặt, chỉ còn một đường thoát về sau – sông Ô Nan.Trước sau đều là hiểm họa, tiến thoái đều nan.Hãn vương Đát Đát tung hoành nửa đời trên lưng ngựa, là bá chủ thảo nguyên, chưa từng lâm vào cảnh chạy trối chết như chó nhà có tang.
Đôi mắt sắc lạnh đảo quanh một lượt, rồi hắn hét lớn: "Xông ra!"
Trên thảo nguyên phủ đầy tuyết trắng, ba đạo quân giao chiến thành một mớ hỗn độn.Hãn vương gan góc thiện chiến, dù bị vây khốn vẫn không hề giảm khí thế.
Nhìn thấy Ô Châu trong hàng ngũ quân Oa Lạt, hắn lập tức dồn quân mã, mở đường máu thẳng hướng nàng.Ô Châu đối với người cha này chẳng có tình cảm gì, nhưng nàng biết rõ ông ta lợi hại thế nào.
Không muốn hao binh tổn tướng, nàng nhanh chóng tìm cách đẩy áp lực về phía quân Đại Yến.Hãn vương thấy nàng tránh né thì càng quyết tâm, xông lên trước, cao giọng quát bằng tiếng Đát Đát: "Ô Châu!
Nếu ta chết ở đây, ngươi nghĩ người Yến sẽ tha cho các ngươi sao?
Đát Đát mất thì Oa Lạt cũng không còn chỗ dung thân!"
Đại Yến vẫn luôn kìm chế hai thế lực Đát Đát và Oa Lạt để duy trì thế cân bằng, không để họ liên thủ chống Yến.
Nhưng ngược lại, từ góc nhìn của Đát Đát và Oa Lạt, nếu hai bên giao tranh tổn thất nặng nề, thì chỉ mở đường cho Đại Yến thừa cơ xâm chiếm.Hiện tại Oa Lạt yếu thế, phải cầu viện Đại Yến.
Nhưng nếu thực sự giúp Đại Yến tiêu diệt Đát Đát, thì chẳng khác nào đẩy chính mình vào miệng hổ.Lời Hãn vương như mũi dao cắm vào nỗi lo trong lòng họ.Ô Châu và Mộc Đạc trao đổi ánh mắt, nhanh chóng hạ lệnh thay đổi đội hình, để lộ sơ hở.Hãn vương lập tức dẫn quân liều mạng đột phá.Quân Đại Yến ở hai cánh phát hiện biến động ở trung tâm, lập tức muốn tiến lên tiếp viện, nhưng không ngờ quân Oa Lạt trước đó cùng sát cánh lại cố tình cản trở.
Khi Hãn vương sắp thoát được, bỗng một con hắc mã vọt lên như tia chớp, xông thẳng tới hướng Mộc Đạc.Đại quân Đại Yến nhận ra người cưỡi ngựa là ai, liền né tránh, quân Oa Lạt thì do dự không dám cản, để Tiết Thứ lao thẳng đến trước mặt Mộc Đạc.Lúc này Hãn vương đã dẫn theo mấy chục kỵ binh thoát ra, phi nhanh về vùng sâu Mạc Bắc.Mộc Đạc đang định nói đôi câu che đậy, thì chỉ thấy hắc mã vụt qua, cánh tay đau nhói, lúc hoàn hồn lại thì thanh loan đao Kim Ô đã bị cướp mất.Tiết Thứ cầm đao, thúc ngựa truy đuổi, khoảng cách giữa y và Hãn vương Đát Đát không ngừng thu hẹp.Hộ vệ bên cạnh Hãn vương lao tới cản đường, nhưng chỉ thấy Tiết Thứ đột ngột quăng mạnh loan đao trong tay –Lưỡi đao xoay tít giữa không trung, phát ra tiếng rít sắc lạnh.Hãn vương đang cưỡi ngựa bỏ chạy, nghe phía sau có tiếng hét, hắn ghì dây cương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lưỡi loan đao lao đến như sấm sét giáng xuống –Quá nhanh, khoảng cách lại quá gần, chưa kịp né tránh thì lưỡi đao đã cắm thẳng vào lưng.Tiếng gió gào thét tắt lịm, tiếng vó ngựa nặng nề và tiếng hét kinh hoàng tan ra.
Thân thể Hãn vương đông cứng trong khoảnh khắc ngoái đầu ấy, rồi rơi từ lưng ngựa xuống.Tiết Thứ ghìm cương ngựa, quay lại ra lệnh cho binh sĩ Đại Yến tiêu diệt tàn quân Đát Đát.Hãn vương đã chết, quân lính không còn ý chí kháng cự.Ngoài số tử trận, Đại Yến bắt được 3.851 tù binh Đát Đát, thu được hơn 7.000 chiến mã.
Thi thể Hãn vương được đặt lên lưng ngựa, đem về cùng, trên lưng vẫn cắm nguyên thanh đao Kim Ô của Mộc Đạc, mũi đao xuyên ra phía trước ngực – cho thấy sức mạnh khủng khiếp của người ném đao.Sau khi ra lệnh dọn dẹp chiến trường, Tiết Thứ cưỡi ngựa tiến đến trước mặt Mộc Đạc và Ô Châu – sắc mặt cả hai đều vô cùng khó coi – y cất giọng the thé đặc trưng của thái giám, cười như không cười: "Tình thế khẩn cấp, mượn tạm loan đao của Oa Lạt Vương một chuyến.
Oa Lạt Vương hẳn sẽ không để bụng chứ?"
Mộc Đạc tự xưng anh dũng, nhưng đối diện Tiết Thứ lúc này, vẫn không khỏi rùng mình như đối diện mãnh thú.Cánh tay vừa bị thương khi Tiết Thứ giật đao lúc nãy vẫn còn âm ỉ đau.Hãn vương đã chết, giờ có nói gì cũng vô ích, Mộc Đạc chỉ đành cố nặn ra nụ cười: "Tất nhiên là không."
Tiết Thứ gật đầu, giục ngựa đi vài bước, thong thả nói: "Người ngựa Đại Yến còn chưa đến đủ, còn làm phiền Oa Lạt Vương chờ thêm một chút."
Mộc Đạc và Ô Châu chẳng biết y còn muốn làm gì, nhưng lúc này lòng có quỷ, chẳng ai dám hỏi.Không lâu sau, khi chiến trường đã được dọn dẹp gần hết, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.Đợi đội ngũ đến gần, mọi người mới nhận ra – phía trước là quân Đát Đát đang tháo chạy, phía sau là quân Đại Yến đang truy kích.
Trận hình Đại Yến chỉnh tề, từ hậu phương và hai bên sườn áp sát, tựa như mục đồng lùa đàn cừu, dồn đám tàn binh Đát Đát về phía họ."
Là đội của ca ca."
Ô Châu nhận ra người dẫn đầu phía Đát Đát.Trưởng tử của Hãn vương bị Hạ Sơn đuổi đến tận đây, trông thấy phía trước binh mã dàn trận nghiêm ngặt, trong lòng đã lạnh quá nửa.
Khi trông thấy tù binh Đát Đát bị quân Yến canh giữ, hắn càng thấy bất an.Tiết Thứ lập tức phái một đội binh mã phối hợp với quân Hạ Sơn, rất nhanh đã bắt được toàn bộ toán quân tháo chạy này.Xích Lực – trưởng tử của Hãn vương Đát Đát – bị áp giải đến.
Ánh mắt hắn lướt qua những gương mặt tù binh, nhanh chóng nhận ra đây chính là những thuộc hạ từng theo cha mình xuất chiến.Tim hắn đập thình thịch, ánh mắt gắt gao tìm kiếm bóng dáng Hãn vương.
Khi nhìn thấy thi thể buộc trên lưng ngựa, ánh mắt hắn đột ngột sững lại, con ngươi trợn lớn, hiện lên vẻ kinh hoảng không thể tin nổi.Tiết Thứ cố tình khiến hắn nhìn cho rõ, bước tới nhổ thanh loan đao vẫn còn cắm trên lưng Hãn vương, rồi đưa trả lại cho Mộc Đạc: "Đao của Vua Oa Lạt chớ để thất lạc.
Bọn nô tài nghe nói thanh Kim Ô loan đao này là thần binh truyền đời của hoàng thất Oa Lạt, từng giúp các đời Vua Oa Lạt thu phục kẻ địch, là niềm vinh quang của toàn bộ bộ tộc."
Lời vừa dứt, Xích Lực lập tức quay phắt ánh mắt thù hận về phía Mộc Đạc, nghiến răng gào lên: "Là ngươi giết cha ta!"
Sau đó ánh mắt hắn lại rơi xuống Ô Châu đang đứng cạnh, oán độc như muốn xuyên thủng hai người: "Con đĩ phản bội ăn cháo đá bát!"
Bị đổ oan vô cớ, Mộc Đạc tất nhiên không cam tâm.
Nhưng vừa định lên tiếng thì thấy Tiết Thứ đứng một bên nhoẻn miệng cười nhàn nhạt, ngón tay đã đặt lên chuôi đao bên hông.Hắn siết chặt hàm răng, nhìn thẳng vào Tiết Thứ.Ô Châu biết rõ con người Tiết Thứ âm hiểm xảo quyệt lại giỏi võ, Mộc Đạc vốn không phải đối thủ của y, nên vội kéo áo hắn, lắc đầu ra hiệu.
Trong tình cảnh này mà va chạm với Tiết Thứ thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.Cho dù Hãn vương có phải do họ giết hay không, thì việc cấu kết với Đại Yến là thật.Ô Châu cười lạnh nhìn Xích Lực, quất roi nặng nề lên mặt hắn: "Ca ca tốt của ta, giờ ngươi như thế này, còn chẳng bằng một con đĩ như ta đâu."
Roi vung lên, tiếng rít xé gió, để lại một vết đỏ rực ngang qua má và cổ Xích Lực.Bị trói không thể phản kháng, Xích Lực chỉ có thể dùng những lời lẽ bẩn thỉu độc ác để chửi rủa Ô Châu.Nhưng nàng hoàn toàn làm ngơ.Tiết Thứ đứng ngoài xem một màn kịch hay, rồi thong thả nói: "Chiến trường đã dọn dẹp xong, vậy thì đi hợp binh với đại quân thôi.
Bệ hạ đã tới Mạc Bắc rồi."
Mộc Đạc và Ô Châu tất nhiên không dám phản đối, lập tức hạ lệnh lên ngựa khởi hành.Chỉ là khi lên đường, họ phát hiện toán quân dẫn đường của Đại Yến không quay lại hướng sông Lô Khư, mà lại đi về phía Tây Bắc.Ô Châu và Mộc Đạc trao nhau ánh mắt, trong lòng sinh ra một dự cảm chẳng lành – bởi đó chính là hướng về địa phận Oa Lạt.Hai ngày sau, đại quân đã đi được hơn nửa chặng, khi thấy ngày càng gần địa giới Oa Lạt, Ô Châu không nhịn được nữa, tiến lên hỏi: "Tiết Đốc chủ, chẳng phải Đại Yến Bệ hạ đang đóng quân ở bờ bên kia sông Lô Khư sao?
Giờ đến Oa Lạt là có ý gì?"
Tiết Thứ quay lại nhìn nàng, lần hiếm hoi nở nụ cười thật tâm, nhưng rơi vào mắt Ô Châu lại chỉ thấy rợn người: "Bệ hạ đã đổi đường, chuyển hướng sang Oa Lạt rồi."
Tim Ô Châu khẽ run, như có điều gì đó đang dần hiện rõ.Khi rốt cuộc đến nơi, trông thấy quân Đại Yến trấn giữ trong thành Oa Lạt, dự cảm bất an của hai người lập tức thành hiện thực – sắc mặt cả hai đều xanh mét.Họ toan tính thao túng Đại Yến để đạt lợi ích lớn hơn, nào ngờ Đại Yến cũng sớm có toan tính, ra tay trước một bước, đánh thẳng vào gốc rễ của họ."
Đại Yến có ý gì đây?" – Mộc Đạc nghiến răng hỏi.Tiết Thứ nhìn hắn một cái, cười mà không có ý cười: "Vua Oa Lạt đã bội tín trước, Đại Yến chỉ là 'lễ thượng vãng lai*' thôi mà."*"Lễ thượng" có thể hiểu là lễ cúng, lễ bái.
"Vãng lai" có nghĩa là việc đi lại, di chuyển, thăm viếng.
Cụm từ này thường được dùng trong các nghi lễ thờ cúng tổ tiên hoặc thần linh, biểu thị việc tiếp đón.
Ở đây chắc ý Tiết Thứ là bên Oa Lạt đã bội ước trước, những gì Đại Yến làm cũng chỉ là nghênh đón, đáp trả mà thôi.Họ sớm đoán được Oa Lạt không thật lòng, nên ngay từ đầu cũng chẳng kỳ vọng họ dốc toàn lực.
Việc để Mộc Đạc mang theo tinh binh chẳng qua là kế "điệu hổ ly sơn".
Sau khi đại quân Đại Yến tới sông Lô Khư, chỉ để lại ít binh giữ thành, còn phần lớn quân lực đều được điều đi đánh úp Oa Lạt.Vốn dĩ Oa Lạt đã tổn thất nặng nề, lại bị rút bớt chủ lực, lòng người trong thành chia rẽ, nên việc chiếm thành chỉ là dễ như trở bàn tay.Trong lúc nói chuyện, họ đã tới đại doanh.
Tiết Thứ xuống ngựa, hỏi lính canh: "Bệ hạ có trong trướng không?"
Khi nhắc đến hai chữ "Bệ hạ", giọng y bỗng trầm xuống, mang theo nét dịu dàng hiếm thấy.Đã ba tháng y chưa gặp Bệ hạ."
Bệ hạ cùng Đô đốc Dư ra ngoài tuần tra rồi."
Lính canh vừa dứt lời, liền chỉ tay: "Hình như sắp về rồi kìa."
Tiết Thứ ngoảnh đầu lại, thấy hai con tuấn mã đỏ thẫm đang phi nước đại từ xa đến.
Con dẫn đầu cưỡi bởi một người vận giáp bạc sáng rực dưới ánh nắng.Ngựa vừa dừng lại, Ẩn Thừa Ngọc liền xuống ngựa, nhìn Tiết Thứ thật sâu rồi mới chuyển ánh mắt sang Mộc Đạc và Ô Châu."
Trẫm vừa tuần tra về, để hai vị đợi lâu rồi."
Hắn trao roi ngựa cho binh lính bên cạnh, tự nhiên bước vào trướng như một chủ nhân đích thực.Tiết Thứ lẽo đẽo theo sau.Ngược lại, Mộc Đạc và Ô Châu – vốn là chủ nhân nơi này – giờ lại như khách nhân tạm bợ.Thế thời ép người, họ không thể không xuống ngựa mà theo vào.Ẩn Thừa Ngọc ngồi trên ghế chủ vị, Tiết Thứ đứng sau lưng, binh lính mang trà nóng lên.Mộc Đạc cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, lạnh giọng chất vấn: "Đây là cách Đại Yến đối đãi với đồng minh sao?"
Ẩn Thừa Ngọc không đáp ngay, chỉ nhấp trà thong thả, rồi mới lên tiếng: "Trẫm dẫn binh tới Oa Lạt, dọc đường vừa hay chặn được một đội quân Oa Lạt.
Tướng lĩnh dẫn đầu tự xưng phụng lệnh Vua Oa Lạt, định mai phục ở sông Lô Khư."
"Nếu trẫm không đổi hướng đến đây, lúc này chắc đã đúng lúc lọt vào mai phục rồi."
Hắn vẫn mỉm cười: "Nhưng vị tướng kia không có thư lệnh chứng minh, trẫm nghĩ có kẻ muốn phá vỡ bang giao hai nước, nên đã xử lý toàn bộ đội đó rồi."
"Không biết Vua Oa Lạt nghĩ sao?"
Sắc mặt Mộc Đạc thoáng ngượng ngập, khí thế cũng yếu đi.Ẩn Thừa Ngọc lại nói tiếp: "Trước đây Ô Châu có gửi thư, nói Vua Oa Lạt muốn dâng quốc thư quy thuận Đại Yến.
Dù hai ba tháng rồi vẫn chưa thấy kết quả gì, nhưng trẫm sớm đã xem dân chúng Oa Lạt như con dân Đại Yến.
Vua Oa Lạt chắc cũng nghĩ vậy?"
Ánh mắt hắn vẫn ôn hòa như cũ, nhưng khi Mộc Đạc nhìn vào, chỉ thấy đầy rẫy áp lực đáng sợ.Lần đầu tiên, hắn cảm thấy bất an khi đối diện một hoàng đế thoạt trông nho nhã yếu đuối.Bầu không khí ngày càng trầm xuống.Ẩn Thừa Ngọc thì vẫn ung dung nhấp trà.Mộc Đạc âm thầm cân nhắc mọi lá bài trong tay, trong lòng hiện lên vẻ cam chịu, rồi quay sang nhìn Ô Châu.
Nàng cũng khẽ lắc đầu.Bọn họ không còn lựa chọn nào khác – ngoài quy thuận.Mộc Đạc cuối cùng vẫn lựa chọn quy thuận Đại Yến.Lễ tiếp nhận quốc thư quy thuận của Oa Lạt và nghi thức đầu hàng của Đát Đát được tổ chức cùng ngày, ấn định vào ngày 25 tháng Mười.Hãn vương Đát Đát tử trận, thứ tử tử vong trong chiến đấu, trưởng tử cùng A Hạp Lỗ bị bắt.
Ngoài ra, vợ con phi tần và các thân thích mà Hãn vương bỏ lại lúc chạy trốn – tổng cộng ba mươi hai người – cũng lần lượt bị quân Đại Yến bắt giữ sau đó.Một vài tàn binh vẫn ngoan cố kháng cự cũng đã bị quân Đại Yến dẹp yên.Trận chiến này, Đại Yến bắt được tổng cộng 67.913 quân lính Đát Đát (nam nữ), thu được 113 thẻ phù và tấu thư có ấn triện, 1 ấn vàng, 3 ấn bạc, 36.000 con ngựa, 3.920 con lạc đà, 104.369 con bò dê, 3.100 cỗ xe... có thể nói là thu hoạch vô cùng phong phú.Ân Thừa Ngọc đã xử trảm A Hạp Lỗ, nhưng giữ lại trưởng tử của Hãn vương là Xích Lực.Ngày 25 tháng Mười, trên thảo nguyên dựng nên lễ đài cao lớn.Quân dân Oa Lạt và Đát Đát đều tụ họp dưới đài, tận mắt chứng kiến vương giả của mình quỳ phục dưới chân Hoàng đế Đại Yến, biểu thị thần phục.Ân Thừa Ngọc hạ chỉ phong Mộc Đạc làm Hiền Nghĩa Vương, phong Xích Lực làm Thuận Đức Vương.
Sau này, hắn còn sẽ lập ra "Mạc Bắc Đô ty" trên thảo nguyên phía Bắc, cho quân trú đóng trọng binh, đồng thời từng bước mở cửa giao thông giữa nội quan và ngoại quan, thúc đẩy thương mại qua lại giữa hai bên, tăng cường kiểm soát khu vực Mạc Bắc.Bất kể hôm nay Mộc Đạc và Xích Lực thần phục là tự nguyện hay không, Ân Thừa Ngọc cũng sẽ không cho họ cơ hội Đông sơn tái khởi ("núi Đông lại dựng lên", ám chỉ sự phục hồi hoặc tái khởi từ một hoàn cảnh khó khăn)Thánh chỉ sách phong và quốc thư đã được chuẩn bị sẵn từ trước, Tiết Thứ bưng khay đưa tới trước mặt hai người.
Mộc Đạc và Xích Lực lần lượt nhận lấy, lĩnh chỉ tạ ân.Quan viên xướng lễ thấy vậy, cao giọng hô: "Bái––"Dưới lễ đài, hơn mười vạn quân dân quỳ lạy đồng loạt.Trên lễ đài, toàn bộ quan viên cũng quỳ lạy hành đại lễ.Tiết Thứ đứng bên cạnh Ân Thừa Ngọc, cũng chuẩn bị quỳ theo.
Nhưng chưa kịp gập đầu gối, Ân Thừa Ngọc đã đỡ lấy cánh tay y, giữ y đứng lại, cùng hắn sóng vai mà đứng.Trên thảo nguyên tuyết trắng mênh mông, hơn mười vạn người quỳ bái.
Duy chỉ có hai người bọn họ, hiên ngang đứng thẳng, nhìn xuống muôn dặm non sông.Ân Thừa Ngọc chắp tay sau lưng, phóng mắt nhìn về phương xa, hỏi y: "Lúc ngươi Bắc chinh, có từng cảm thấy giống như hôm nay không?"
Tiết Thứ trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Không có Bệ hạ, đất trời vô vị, thần chỉ thấy nhân thế cô quạnh."
Kiếp trước, y từng dẫn quân bình định phương Bắc, nhìn khắp thảo nguyên bát ngát, chẳng có lấy chút hưng phấn, chỉ có nhớ nhung khôn nguôi.Y thay hắn thực hiện di nguyện, nhưng hắn mãi mãi không thể biết được, cũng không còn cùng y ngắm nhìn giang sơn này nữa.Chỉ còn y độc hành, giữ lấy lời hứa ngày càng phai nhạt, một mình giãy giụa chịu đựng.Muôn dặm non sông chưa từng là lý tưởng của y.
Điều y khao khát, chỉ có một người mà thôi.Chỉ là người ấy đứng quá cao, nên y phải vượt ngàn núi, không ngừng trèo lên, mới có thể đứng cùng người ấy, vai kề vai."
Vậy còn bây giờ?"
Ân Thừa Ngọc nghiêng mặt nhìn y, tay áo rộng thùng thình khẽ lay động, bàn tay bên dưới nắm lấy tay y, hơi ấm trong lòng bàn tay cũng truyền sang.Tiết Thứ siết tay lại, ánh mắt sâu lắng nhìn hắn, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có duy nhất một bóng hình: "Giờ chỉ hận yêu một đời, mà một đời lại quá ngắn."
Chỉ hận không thể vạn kiếp triền miên, cùng người dây dưa mãi mãi.Năm Long Phong thứ mười bốn, ngôi thành Ngư Đài gặp phải đại dịch.Khi ấy, y bị vây trong vũng bùn tuyệt vọng, lại thấy một vị thần linh từ trên trời hạ xuống.
Vị thần ấy mang vẻ mặt từ bi, như ánh trăng dịu dàng, cứu rỗi khổ nạn nhân gian.Từ đó về sau, mỗi lần y nhìn trăng, chỉ còn thấy một mình người ấy.°˖✧Hoàn chính văn✧˖°