[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Cửu Ngôn Chi Phúc
CHƯƠNG 40: KHÓ KHĂN
CHƯƠNG 40: KHÓ KHĂN
Dấu vết của Meena được tìm thấy tại một trạm điện bỏ hoang bên ngoài thành phố Varanasi – nơi hệ thống camera của Tứ Lang từng bị chặn tạm thời.
Trên tường, có một ký hiệu vẽ bằng máu: một vầng trăng đen bị chia làm hai nửa.
Tứ Lang nhận ra ngay – Hắc Nguyệt phái.Bằng kỹ năng truy dấu của mình, Xuân Thu lần theo tàn dư linh khí của Meena, dẫn họ đến một ngôi đền cổ ẩn sâu trong rừng – không có tên trên bất kỳ bản đồ nào.
Trên cổng đá chạm khắc rõ nét hình thần Hanuman trong tư thế nâng ngọn núi Dronagiri, đôi mắt thần như dõi theo từng bước chân của người đến gần."
Sao Hắc Nguyệt lại chọn đền Hanuman làm nơi ẩn thân?"
"Không, không phải nơi ẩn thân...
Mà là nơi phong ấn," – Xuân Thu khẽ thì thầm.
Bên trong đền, một thế giới khác mở ra – hệt như một không gian tầng ẩn, nơi các nghi lễ huyết tế của Hắc Nguyệt đang dở dang.
Meena bị treo ngược trong một lồng ánh sáng, giữa một vòng chú cổ bằng tiếng Phạn pha lẫn tiếng Akkadian cổ đại – một thứ phép lai giữa phương Đông và Lưỡng Hà.Một nữ pháp sư mặt đeo mặt nạ đầu hươu, giọng lạnh như kim loại: "Đứa trẻ này mang giấc mơ vượt tầng lớp.
Chúng ta cần bóp chết giấc mơ ấy, để những linh hồn bất mãn vẫn mãi lạc trong chu kỳ tái sinh mà không vượt thoát."
Khi Xuân Thu và Tứ Lang định xông vào, toàn bộ đền rung chuyển.
Bức tượng Hanuman vỡ làm đôi – và một cơn lốc linh lực thổi tung tất cả bùa chú.Trong khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên trong tâm thức cả hai:"Các con có mang lửa của trí tuệ và lòng từ bi.
Đừng chiến đấu vì căm hận.
Hãy giải thoát, chứ không kết án.
Chỉ vậy thì ánh sáng mới vượt được màn đêm."
Một phần linh thức thần Hanuman nhập vào Tứ Lang, giúp anh tạm thời sử dụng thần lực cổ xưa để cắt đứt vòng chú – giải thoát Meena, và đánh bật pháp sư đeo mặt nạ.Nhưng họ chưa thắng.
Vệ Giáo Trật Tự – giờ đã lộ mặt là một chi nhánh tại Ấn Độ của Hắc Nguyệt phái – vẫn còn ẩn thân sâu trong lòng xã hội, chiếm giữ các vị trí từ linh mục, thương nhân đến quan chức chính phủ.Ngôi đền Hanuman yên ắng đến rợn người, như thể thời gian đã bỏ quên nơi này từ hàng thế kỷ trước.
Những tấm bia đá vỡ vụn, rêu xanh phủ đầy chân cột, và pho tượng Hanuman – cao đến mức hai người ôm không xuể – đứng lặng lẽ giữa chính điện, kiêu hùng mà u hoài.
Trong ánh dầu leo lét, Xuân Thu đưa tay lên cổ, tháo chiếc vòng bạc mà Meena trao lại – một báu vật gia truyền, với mặt dây là mảnh đá đen khắc những ký tự Phạn cổ đã mờ theo năm tháng.Cô bước chầm chậm đến trước tượng thần, cảm nhận từng nhịp thở cổ xưa dường như vọng lên từ linh khí ngưng tụ nơi đây.
Khi đầu ngón tay cô khẽ chạm vào trán Hanuman – nơi có một hõm nhỏ như từng cắm giữ vật thiêng – chiếc vòng trong tay bỗng nóng rực, rồi xoay tròn như bị đánh thức.
Một tiếng động trầm đục vang lên, nặng nề như tiếng thở dài của lịch sử.
Bệ tượng tách ra.Một cầu thang xoắn ốc, tối tăm và phủ bụi mờ, lặng lẽ hé lộ con đường dẫn xuống lòng đất.
Nơi có một thư viện ngầmThư khố ngầm – nơi những sự thật bị chôn vùiÁnh sáng yếu ớt từ quả cầu lân quang mà Tứ Lang triệu hồi quét qua những bức tường phủ đầy bích họa cổ.
Những hình vẽ tỉ mỉ kể lại câu chuyện về một hội kín từng tồn tại giữa thời hoàng kim của đế chế Gupta – Hắc Nguyệt, gồm các triết gia, chiêm tinh gia và y sĩ, những kẻ dám tin vào một thế giới không phân chia bởi giai tầng hay giới tính, nơi linh hồn được tự do.Nhưng tư tưởng ấy đã trở thành cái cớ cho một cuộc thanh trừng.
Họ bị xem là dị giáo.
Kẻ sống sót đào thoát, kẻ khác trà trộn vào giới tăng lữ, ngụy trang dưới lớp áo đạo hạnh để duy trì hơi thở cuối cùng của lý tưởng.
Từ đó, họ trở thành Vệ Giáo Trật Tự – những người tự cho mình quyền bảo vệ "trật tự truyền thống" bằng bất cứ giá nào.Bên ngoài là đền đài, kinh điển, luật lễ.
Bên trong là theo dõi, âm mưu, và những vụ thanh trừng lạnh lẽo như lưỡi kiếm giữa đêm đen."
Họ sợ sự đổ vỡ của giai tầng – vì nó đồng nghĩa với hỗn loạn.
Nhưng thứ họ sợ hơn cả... là phụ nữ có tri thức.
Bởi vì một khi người phụ nữ dám hiểu, dám hỏi, dám vượt khỏi vòng trói buộc, thì trật tự mà họ gìn giữ bấy lâu sẽ sụp đổ từ gốc rễ."
Sự thật về các vị thần – và những điều bị bóp méoTứ Lang dừng bước trước một phiến đá lớn phủ bụi dày – dường như là tấm bia tưởng niệm của một học giả cổ, người từng bị trục xuất vì nói lên điều cấm kỵ.
Anh đưa tay phủi nhẹ lớp rêu xanh, rồi lặng lẽ đọc thành tiếng, giọng khẽ như tiếng vọng của linh hồn xưa:"Chính Vishnu từng hóa thân thành người chăn bò, sống giữa đồng hoang để chia sẻ khốn khó cùng dân nghèo.
Shiva từng ngồi cạnh những kẻ bị ruồng bỏ, uống thuốc độc để giữ lại sự sống cho thế gian.
Nhưng rồi thời gian trôi qua... người đời mượn danh thần linh, dựng lên những bức tường.
Và chính trong bóng thần họ tạo ra... họ đày đọa chính đồng loại của mình."
Lời vừa dứt, không gian chìm trong yên lặng.Xuân Thu đứng bất động.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng cô – không phải vì gió, mà vì sự thức tỉnh.
Phải rồi.
Không phải thần linh phân chia đẳng cấp.
Chính con người đã lấy bóng dáng thần thánh làm công cụ để siết cổ lẫn nhau.Cô chậm rãi bước vào trung tâm thư khố, nơi một tượng đài đá đứng sừng sững giữa bóng tối.
Trên đó, Hanuman được chạm khắc không phải như một chiến binh, mà là một bậc hiền triết – tay cầm quyển sách mở, mắt khép hờ, như đang nhìn thẳng vào trái tim của kẻ tìm kiếm chân lý."
Chúng ta phải dạy lại lịch sử,"- Xuân Thu thì thầm, giọng run nhẹ vì xúc động.
Tứ Lang bước tới, đứng cạnh cô.
Một khoảng lặng trôi qua, rồi anh đáp:"Không.
Phải để chính những đứa trẻ từng bị chối bỏ viết lại nó.
Lịch sử không nên được kể lại từ ngai vàng."
Anh đưa tay chạm vào khẩu súng đeo bên hông, rồi nhìn lên tượng thần."
Chúng ta chỉ là... người giữ ánh sáng.
Để khi chúng sẵn sàng, ngọn đuốc ấy sẽ không tắt."
Bên trong đền Hanuman – sau khi mở thư khốGió xoáy nhẹ.
Ngọn lửa trong quả cầu lân quang của Tứ Lang chợt lay động, rồi tắt ngúm.
Một ánh sáng dịu dịu từ đâu đó tràn ngập căn phòng.
Pho tượng Hanuman như sống dậy – ánh mắt khắc khổ nhưng từ bi, miệng khẽ nhếch thành nụ cười hiền.Xuân Thu đứng yên.
Cô cảm thấy bên trong mình, một sợi dây thiêng liêng vừa bị kéo căng.Hanuman (giọng vang lên không lời):" Ngươi mang theo ngọn lửa... nhưng định dùng lửa đó để đốt cháy trật tự, hay để soi đường?"
Xuân Thu (trầm ngâm):"Con không muốn đốt cháy ai.
Nhưng nếu những bức tường được xây bằng dối trá, bằng sự sợ hãi và bất công... thì đôi khi, lửa là điều cần thiết."
Hanuman:"Có hàng ngàn ngôi trường trên thế gian.
Nhưng có bao nhiêu nơi dạy con người trở nên tự do?
Học không phải để ghi nhớ.
Học là để thấy."
Xuân Thu:"Con muốn dạy họ thấy.
Thấy mình không thấp hèn vì sinh ra trong tầng lớp dưới đáy.
Thấy rằng họ có thể đặt câu hỏi với cả kinh điển, với cả thần linh nếu điều đó giúp họ sống tốt hơn."
Hanuman (ánh mắt sáng rực):"Tốt.
Nhưng ngươi sẽ bị ghét.
Vì ai dạy con người nhìn thấy ánh sáng... cũng đồng nghĩa với việc lật mặt bóng tối.
Và bóng tối không bao giờ chịu để yên."
Xuân Thu:"Con không sợ.
Con đã bước ra khỏi hình hài nữ giới, con đã chấp nhận mất mát, để không ai có thể xiềng xích mình bằng giới tính, thân phận, hay định kiến nữa."
Hanuman:" Thế thì hãy nghe ta..."
Hanuman giơ tay.
Một quyển sách ánh vàng hiện lên giữa không trung.
Không phải là sách giấy, mà là ánh sáng hình thành từ ngôn ngữ dòng chữ bay lơ lửng, xoáy quanh Xuân Thu.
"Giáo lý xưa là những chiếc thuyền qua sông.
Khi đã qua sông, chớ vác thuyền lên vai."
"Người biết học, là người dám đập vỡ chiếc ly tri thức cũ...
để rót vào đó nước mới."
"Không có đẳng cấp trong máu.
Chỉ có sự lười biếng và sợ hãi trong tâm trí."
Hanuman nhìn thẳng vào Xuân Thu và Tứ Lang:"Các ngươi không cần xin phép thần linh để thay đổi thế giới.
Các ngươi chỉ cần một tấm lòng không đổi, và một trí tuệ không chịu khuất phục."
Hãy bắt đầu với một câu hỏi đúng.
Và dạy người khác cũng biết hỏi lại.
Ánh sáng tụ thành một ký tự thiêng, khắc trên không trung hai chữ:"Manomukti" – Giải phóng tâm trí.
Hanuman trao lại Giáo Án Manomukti trong hình dạng ánh sáng – không bị đóng khung trong giấy mực, mà sống trong ý chí và tấm lòng người thầy thực sự.LỜI MỞ ĐẦU CỦA HANUMAN (trích từ ánh sáng linh thánh):"Tri thức không sinh ra để phục vụ giai cấp.
Tri thức sinh ra để giải phóng khỏi nỗi sợ.
Nếu một người phụ nữ Dalit biết đặt câu hỏi và sáng tạo, thì cô ấy xứng đáng làm thầy của cả vị vua Bà-la-môn."
"Ngươi không dạy để họ vâng lời.
Ngươi dạy để họ biết lựa chọn.
Không dạy giáo lý cũ.
Dạy họ ngôn ngữ của thời đại, khoa học, và lòng từ bi."
Giáo Án "Manomukti" – Giải Phóng Tâm Trí(Được Hanuman trao lại trong hình dạng ánh sáng, truyền thừa bởi Xuân Thu – người gieo mầm tri thức.)---CẤU TRÚC GIÁO ÁN "MANOMUKTI"Tầng 1 – Trí tuệ cơ bảnNgôn ngữ hiện đại: Song ngữ Hindi và tiếng Anh (hoặc Tamil/Bengali tùy vùng).Đặt câu hỏi và tư duy phản biện: Học sinh được khuyến khích phản biện cả giáo viên, thần thoại và tập tục.Giải mã biểu tượng văn hóa: Dùng thần thoại Ấn giáo như Ramayana, Mahabharata để học đạo đức – nhưng qua lăng kính đa chiều.Tầng 2 – Khoa học và đời sốngSinh học, vật lý, hóa học căn bản: Không chỉ học lý thuyết mà gắn với nông nghiệp, y tế, năng lượng sạch.Internet và công nghệ: Hướng dẫn dùng công nghệ để học hỏi, tra cứu và tự phát triển.Kỹ năng sống: Giao tiếp, phản ứng khi bị lạm dụng, kỹ năng tài chính cơ bản, chăm sóc sức khỏe phụ nữ.Tầng 3 – Lịch sử và xã hội học không thiên kiếnLịch sử các giai cấp Ấn Độ không bị tẩy trắng: Trình bày cả phần vinh quang lẫn phần bất công.Vai trò của phụ nữ trong các thời kỳ: Từ những nữ thi sĩ Bhakti đến chiến binh như Rani Lakshmibai.Tư tưởng giải phóng toàn cầu: Học về Mandela, Malala, Ambedkar, Tagore, Gandhi và cả những người vô danh đã làm nên thay đổi.Tầng 4 – Hành động cộng đồngHọc sinh được dẫn dắt để tổ chức các hoạt động nhỏ như: mở lớp dạy chữ cho người lớn, trồng rau sạch, chăm sóc người già.Mỗi học kỳ có một "Dự án chuyển hóa" – không thi viết mà thi bằng hành động cải thiện làng xóm.Học để quay về phụng sự: Người tốt nghiệp có thể trở lại trường làm giáo viên hoặc dẫn dắt khu vực của mình.---Biểu tượng trường học:Một cây Bồ đề mọc từ một tảng đá nứt – biểu tượng của tri thức mọc ra từ nghịch cảnh.Tên trường (Hanuman chọn):Trường "Vimukti Vidyalaya" – Trường học của sự Giải Thoát.Sau cùng Thần Hanuman để lại một lời nhắn cho hai người.
"Hỡi những người mang ánh sáng...Các ngươi không đến đây để làm thần.
Các ngươi đến để gieo hạt."
"Tri thức, một khi được trao đi, sẽ không chọn người cầm.
Nó có thể nuôi lớn người hiền... nhưng cũng có thể bén lưỡi dao trong tay kẻ ác.
Đừng oán tri thức.
Chỉ oán những bàn tay đã buông rơi lòng nhân từ."
"Những đứa trẻ các ngươi cứu lấy hôm nay... không phải tất cả sẽ nhớ tên các ngươi.
Có đứa sẽ lớn lên và quay lưng.
Nhưng hạt giống được gieo đúng lúc, bằng bàn tay không run rẩy – sẽ âm thầm nảy nở, và một ngày kia, khi các ngươi không còn đứng được nữa, sẽ có người bước lên, tiếp lời các ngươi nói dở."
"Ta không đi cùng các ngươi.
Nhưng mỗi khi các ngươi mỏi mệt, hãy ngồi xuống và lắng nghe...tiếng gió thổi qua những cành khô cũng có thể là lời ta. vì ta vẫn ở đó, nơi trái tim con khỉ đầu tiên biết yêu cái Đúng và không khuất phục cái Sai."
Không có phép màu giáng xuống.Không có linh ảnh chói lòa.Chỉ là một làn hương mỏng như gió – mùi hoa lạ trên đỉnh Himalaya mà thế gian đã quên tên,thoảng qua như lời tiễn đưa không cần nói thành lời.Khi họ bước ra khỏi tầng sâu nhất của đền Hanuman, ánh hoàng hôn rực đỏ như máu trên nền trời mênh mông.Xuân Thu siết chặt tay Tứ Lang.Không ai nói điều gì.Nhưng trong ánh mắt họ – là một lời thề không cần ngôn từ.Bọn trẻ cần họ.Thế giới cần những kẻ còn dám nhìn thẳng vào bóng tối, mà không quên mang theo ánh sáng.Hắc Nguyệt phái đã dám xúc phạm sự sống – thứ linh thiêng hơn cả thần linh.Thì giờ đây, tri thức sẽ là kiếm.Tình thương sẽ là giáp.Và hành động – chính là lễ tế thiêng liêng nhất mà con người có thể dâng lên cho tương lai.Giờ là lúc đi cứu người.Giờ là lúc... bắt đầu cuộc cách mạng của ánh sáng.