Cô chăm chỉ thiền định tôi luyện bản thân không biết qua bao lâu hệ thống lại vang lên[Quách Hải Ân!
Cô đã vượt qua kim đan thượng kỳ đỉnh cao vào ba ngày nữa sẽ tiến tới độ kiếp sang cảnh giới Nguyên Anh]Cô giật mình suy nghĩ.
Theo lời hứa giữa Cô với các vị thần thì cô đến đây chỉ để tu luyện.
Cô không được phép làm tổn hại bất kỳ nhành cây ngọn cỏ nào ở nơi đây.
Cô thậm chí còn không được phép ăn hay uống bất kỳ thứ gì thuộc sở hữu ở vùng đất của thần này.
Cô định rời đi về trần gian để chịu độ kiếp.
Thì Thần Hermes đã đến.
Thần Hermes đã xuất hiện trước mặt cô "Quách Hải Ân, không được phép rời đi như vậy!
Các vị thần đã quyết định."
Cô ngạc nhiên:"Quyết định gì, thần Hermes?
Tôi phải rời đi để chịu độ kiếp, không được phép ở lại vùng đất của thần này."
Thần Hermes nghiêm túc:"Đúng, nhưng các vị thần đã quyết định cho phép ngươi chịu độ kiếp tại đây, với một điều kiện."
Cô tò mò:"Điều kiện gì?
Tôi sẵn sàng chấp nhận nếu được phép ở lại."
Thần Hermes nói:"Ngươi phải chịu độ kiếp trong **Hồ Nước Vĩnh Hằng**.
Hồ nước này có khả năng tăng cường độ kiếp lên gấp nhiều lần, giúp ngươi đạt được cảnh giới Nguyên Anh nhanh hơn."
Cô cảm thấy bất an:"Hồ Nước Vĩnh Hằng?
Tôi đã nghe nói về hồ nước này, nó có khả năng thử thách tâm hồn và thể chất một cách cực độ."
Thần Hermes nghiêm túc:"Đúng vậy, Quách Hải Ân.
Nhưng nếu ngươi muốn đạt được cảnh giới Nguyên Anh, đây là cách duy nhất.
Các vị thần đã đồng ý cho phép ngươi thử thách này."
Cô nhìn Thần Hermes, rồi nhìn Hồ Nước Vĩnh Hằng ở xa, cảm thấy tâm hồn mình đang rung chuyển:"Tôi chấp nhận.
Tôi sẽ chịu độ kiếp
Không một ai hay biết, trong đêm trước ngày trọng đại ấy, Quách Hải Ân lặng lẽ rời khỏi vùng đất của các vị thần.
Áo choàng tàng hình phủ lên người cô, khiến từng bước chân nhẹ như gió thoảng, chẳng lưu lại dấu vết nào giữa không gian linh thiêng.Cô về lại trần gian, nơi mọi thứ vẫn quay theo guồng quay hỗn loạn, vô tình.
Về quê của Xuân Thu.Trời hôm ấy có mưa lất phất, sân trường phủ một lớp ẩm ướt, lá rụng lác đác, vài nhóm học sinh vội vã chạy về lớp khi tiếng trống vang lên.Hải Ân đứng lặng dưới mái hiên đối diện dãy phòng học, ánh mắt xuyên qua lớp cửa kính mờ, dõi theo một bóng dáng nhỏ nhắn nơi cuối lớp học.Xuân Thu.Cô bé đã lớn hơn, tóc dài cột thấp, dáng vẻ yên tĩnh và hơi thu mình.
Đôi mắt vẫn đẹp, nhưng ánh nhìn đã bớt trong veo như xưa.Một đám học sinh nữ ở bàn trên thì thầm gì đó rồi phá lên cười.
Một trong số đó ném cục giấy vào người Xuân Thu.
Cô bé không phản ứng.
Lặng lẽ cúi đầu gom sách vở.Đúng như ký ức kiếp trước.
Đây là giai đoạn em ấy bị bắt nạt.Hải Ân siết tay.
Mắt khẽ đỏ lên.Cô biết mình không thể can thiệp quá sâu — không thể dùng sức mạnh của tu sĩ để thay đổi tất cả.
Nhưng cô không thể làm ngơ.Giờ ra chơi, khi Xuân Thu lặng lẽ đi đến phía sau trường, nơi cô thường bị lũ kia chặn lại, Hải Ân đã đứng đó trước rồi.Vẫn khoác áo tàng hình, cô nhẹ nhàng bước đến sát bên Xuân Thu, khẽ đặt tay lên vai cô bé — truyền một luồng khí tức dịu nhẹ, an ủi, bảo vệ.Xuân Thu khựng lại, mắt mở lớn.
Rồi bất chợt, nước mắt trào ra không kiểm soát.
Dù chẳng thấy ai, cô bé vẫn mỉm cười."
Chị Hải Ân...
Là chị phải không?"
Hải Ân không đáp.
Cô không thể.
Nhưng gió thoảng qua mang theo mùi hương quen thuộc, và trái tim Xuân Thu thắt lại như thể được chạm tới bằng cả một cõi nhớ nhung.Từ xa, mấy kẻ bắt nạt vừa định bước ra thì một luồng khí lạnh xẹt qua, khiến chúng đứng khựng lại, hoảng hốt quay đầu bỏ đi.Xuân Thu ngẩng đầu, lau nước mắt, đứng thẳng dậy.Cô bé không còn một mình.Hải Ân nhìn theo, lòng như nhẹ đi một phần.
Cô không thể ở lại lâu — độ kiếp đã cận kề.
Nhưng ít nhất...
ít nhất cô vẫn có thể lặng lẽ bảo vệ em ấy, theo cách của riêng mình.Trời vừa hửng nắng sau cơn mưa, sân trường lấp lánh những giọt nước đọng trên lá.
Trong căn phòng họp nhỏ của ban giám hiệu, một vị "mạnh thường quân giấu tên" vừa quyên góp một khoản tiền lớn với điều kiện duy nhất: hãy quan tâm đặc biệt đến một học sinh tên là Lê Xuân Thu.Hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm không hiểu rõ lý do, nhưng trước số tiền ấy, họ không thể thờ ơ.
Cái tên Xuân Thu được ghi chú lại, và từ hôm ấy, sự dửng dưng lạnh lùng của nhà trường với cô bé bỗng thay đổi.Trong sân trường, giờ ra chơi, Xuân Thu ngồi một mình ở góc quen thuộc, tay ôm ly trà sữa mua bằng số tiền tiết kiệm ít ỏi.Một làn gió nhẹ thoảng qua.Không ai thấy, nhưng một người đã đến ngồi cạnh em.Chị.Quách Hải Ân nhìn em bằng ánh mắt ấm áp.
Không một lời, không một tiếng động, cô nhẹ nhàng thả quả nho tím óng ánh — món quà cuối cùng của thần Hestia — vào ly trà sữa của Xuân Thu.Quả nho nhỏ bé nhưng chứa đựng tinh hoa ấm áp, dịu dàng, có khả năng nuôi dưỡng tâm hồn, chữa lành nỗi đau — thứ duy nhất Hải Ân có thể để lại cho em trong cõi đời phàm tục này.Rồi cô đứng dậy, quay bước rời đi.Không nhìn lại.Không hay biết rằng, ngay khi vị ngọt kỳ lạ tan dần trong miệng, Xuân Thu đã khựng lại, ánh mắt dõi quanh như linh cảm được điều gì.Cô bé không thấy ai, nhưng trái tim như chạm vào một luồng hơi ấm quen thuộc, như thể linh hồn được ai đó ôm chặt trong một vòng tay vô hình.Nước mắt lặng lẽ rơi."
Em biết là chị mà...
Dù chị không nói gì...
Em biết."
Dưới bóng cây phượng vĩ già, ánh nắng len qua tán lá tạo thành những vệt sáng mỏng manh trên nền gạch sân trường.
Lê Xuân Thu ngồi yên lặng, tay ôm ly trà sữa mà bạn cùng lớp vừa trêu là "đồ sang chảnh bất thường".
Cô bé khẽ nhấp một ngụm, mùi hương lạ lan tỏa — không giống với loại trà sữa thường ngày.Đôi mắt cô bé bỗng tối lại.
Một cảm giác ấm áp dâng lên như có ai vừa lặng lẽ vuốt nhẹ qua tóc em.Cô cúi xuống.
Dưới đáy ly... là một trái nho nhỏ màu tím óng ánh, đẹp đến lạ lùng.
Nó không giống bất kỳ loại trái cây nào mà cô từng thấy.Cô khẽ nghiêng đầu, thì thầm gọi:— "Hệ thống... cái này là gì vậy?"
Một tia sáng lóe lên trong ý thức, âm thanh trong trẻo vang lên:[Đó là linh quả Hestia – món quà cực kỳ hiếm, chỉ có thể nhận được khi được thần linh hoặc người mang ân huệ của thần ban cho.
Nó có khả năng bảo vệ linh hồn khỏi tổn thương, chữa lành tâm trí, và xua đuổi mọi ám khí.]
Xuân Thu mở to mắt.
Giọng cô run nhẹ:"Là... chị ấy?
Chị Hải Ân sao?"
[Phải.
Đây là món quà cuối cùng mà cô ấy để lại cho ký ức và số phận của em.]
Một khoảng lặng trôi qua.
Xuân Thu không khóc nữa.
Em cẩn thận lấy trái nho ra khỏi ly, nâng niu như bảo vật rồi nhìn quanh, như vẫn mong bắt gặp bóng dáng chị mình — nhưng chẳng còn gì ngoài gió lay cành lá.Vài ngày sau, sau khi tan học, Xuân Thu đến tiệm bạc nhỏ gần nhà, xin khắc quả nho đó thành một mặt dây chuyền bằng ngọc bích hình trái nho, đeo trước ngực.Nó không tỏa sáng lung linh, không gây chú ý, nhưng với Xuân Thu, đó là bùa hộ mệnh, là tình thân cuối cùng còn sót lại trong cuộc đời em.Từ hôm đó, không ai thấy cô bé khóc nữa.
Mỗi khi cảm thấy yếu lòng, em chỉ cần khẽ nắm lấy mặt dây chuyền ấy — như nắm lấy bàn tay vô hình của chị mình, đang âm thầm che chở sau lưng.Chị đi rồi.Nhưng món quà chị để lại — không chỉ là quả nho thần thánh, mà là cảm giác được yêu thương, được bảo vệ, đã lặng lẽ bén rễ trong trái tim Xuân Thu.Từ giây phút ấy, cô bé bắt đầu mạnh mẽ hơn.Hồ Nước Vĩnh Hằng mở ra, mặt hồ yên tĩnh tựa như gương phản chiếu cả bầu trời thần thánh.Các vị thần không xuất hiện, nhưng khí tức của họ bao trùm khắp không gian.
Một vài Nymph lặng lẽ đứng xa xa nhìn, đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ.Hải Ân bước đến bờ hồ, một bộ y phục trắng bạc do nữ thần Hestia để lại từ trước giờ hiện ra trên người cô – y phục hộ tâm, sẽ giúp cô giữ vững thần trí khi tâm ma xuất hiện.Dưới lòng Hồ Nước Vĩnh Hằng, nước trong suốt đến lạnh thấu xương, như trút xuống từ tầng trời cao nhất.
Mỗi bước chân của Quách Hải Ân như nặng ngàn cân, nhưng cô vẫn tiến về phía trước, ánh mắt kiên định, không hề do dự.Khi cả thân thể cô chìm hoàn toàn vào mặt nước, thiên không đột nhiên rúng động.Từ trên trời cao, vô số đao, kiếm, thương, kích, phủ, rìu... hiện lên như một cơn bão binh khí.
Mỗi vũ khí mang trong mình khí tức của Thiên Đạo, uy lực kinh thiên, đều nhắm thẳng vào linh hồn và thần hồn đang mở ra của cô trong trạng thái độ kiếp.Không chỉ thể xác mà tâm trí cô cũng bị kéo vào một dòng hỗn loạn dữ dội.Hệ thống lên tiếng lần cuối:"Bắt đầu độ kiếp – Tâm Ma Kiếp + Ngũ Hành Lôi Kiếp + Thần Hồn Thủy Kiếp.
Tổng hợp ba tầng kiếp nạn.
Người thường không thể chịu nổi."
Cô hít sâu một hơi.
"Tôi... không phải người thường."
ẦM!!Từng đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, bầu trời vốn yên ả bỗng nhuốm màu đen kịt.
Hồ Nước Vĩnh Hằng cuộn trào, từng đợt sóng bạc phun lên như rồng thần uốn lượn.Cô ngồi giữa hồ, khí tức tỏa ra khiến nước quanh cô sôi sục nhưng không dám nuốt chửng cô.Tầng thứ nhất: Tâm Ma Kiếp.Trong tâm thức, cô thấy bà ngoại, thấy Xuân Thu bé nhỏ kêu khóc, thấy cảnh cha mẹ bệnh tật gục ngã, thấy chính mình... bị vây quanh bởi cô độc, bị mọi người bỏ rơi.Một giọng nói vang lên:"Ngươi tu luyện để làm gì, nếu cuối cùng vẫn chỉ có một mình?"
Nhưng Hải Ân nhìn thẳng vào ảo ảnh, gằn từng chữ:"Ta tu... là để có đủ sức bảo vệ những người ta yêu, dù chỉ là trong thời gian ngắn ngủi.
Đó đã đủ rồi."
" Vậy sao..." tiếng cười âm lãnh bí hiểm kéo dài...Một luồng ý niệm xa xăm và nguy hiểm bất ngờ dâng lên từ đáy tâm hồn — giọng nói không rõ từ đâu thì thầm như rắn độc:"Nếu lúc đó ngươi không bị uy hiếp bởi Zeus, cớ gì lại bỏ qua kho báu của các vị thần?"
"Nếu ngươi không ngu ngốc giúp Hephaestus giả dạng làm phàm nhân, thì ngươi đã có sức mạnh rèn thần binh... lẽ ra giờ đây không cần độ kiếp, ngươi đã vượt qua Nguyên Anh từ lâu rồi."
Quách Hải Ân nghiến răng, ý chí dao động.
Bên trong nước, từng vết nứt bắt đầu hiện lên trên thần hồn của cô — tâm ma đã bắt đầu ngưng tụ.Giữa dòng nước, ảo ảnh của Xuân Thu hiện ra.
Em ấy trong tà áo trắng, tươi cười hạnh phúc... nhưng đang nắm tay Minh Hoàng."
Chị đúng là đồ ngốc, giúp em từng bước một...
để rồi em được ở bên người em yêu, còn chị chỉ là cái bóng."
"Chị không đáng để ai nhớ đến cả."
Tim cô như bị xé rách.
Cảm xúc chồng chất, đau đớn, tiếc nuối, tủi nhục... từng thứ một dày xéo tâm trí cô.
Thân thể cô bắt đầu run rẩy, khí tức tu vi hỗn loạn.Chợt... từ đáy hồ sâu thăm thẳm, một bóng đen mơ hồ mang mặt nạ chó — hình dạng quen thuộc của thần Anubis, hiện ra.Giọng nói trầm thấp, như từ địa ngục vang lên:"Quách Hải Ân... ngươi phải chết... thì ta mới có được nàng ấy..."
"Nàng ấy" là ai?
Một luồng cảm giác bất thường tràn lên cổ họng, nhưng chưa kịp phản ứng—Minh Hoàng lao tới từ một góc ẩn sâu trong hồ, cánh tay đầy sát khí giơ lên, định đánh vào tâm mạch của cô — rõ ràng hắn đã lên kế hoạch từ lâu, lợi dụng thời điểm tâm hồn cô yếu nhất!Dưới làn nước lạnh giá của Hồ Nước Vĩnh Hằng, linh khí vốn thuần khiết giờ đây bị nhuốm bởi hắc khí đen kịt từ bóng người mang mặt nạ.
Mọi thứ như một cơn ác mộng, nhưng lại chân thực đến từng hơi thở.Minh Hoàng, từ bóng tối lao ra, ánh mắt hắn rực cháy đầy cuồng vọng:"Minh Hoàng... sao ngươi lại ở đây?!" – cô thét lên, giọng lạc đi vì kinh ngạc lẫn đau đớn.Câu hỏi chưa kịp có lời giải đáp, thì ảo ảnh tấn công tâm trí cô càng trở nên mãnh liệt.
Bóng đen với mặt nạ đầu chó bước ra rõ hơn giữa làn nước đen."
Quách Hải Ân, ngươi phải chết thì ta mới có được nàng ấy...
Xuân Thu." – Giọng nói trầm đục vang vọng trong thần hồn cô, như tiếng chuông tan giữa vực thẳm.Tim Hải Ân đau như bị bóp nghẹt.
Cô lảo đảo, tâm trí như bị xé toạc giữa vô vàn hình ảnh: Xuân Thu mỉm cười, ánh mắt xa xăm; Minh Hoàng ghì chặt tay em ấy; nụ cười lạnh lẽo của Anubis – thần chết Ai Cập."
Không thể nào...
Xuân Thu là em gái nuôi của tôi!
Không phải là người mà các ngươi có thể lợi dụng!"
Nhưng Minh Hoàng, chớp lấy cơ hội cô phân tâm, đã xô mạnh cô về phía Anubis, đẩy cả thân xác và thần hồn cô chìm sâu vào bóng tối.Anubis đứng trước cô, ánh mắt như hố đen vũ trụ, thản nhiên tuyên bố:Ta là Anubis, thần chết của Ai Cập.
Và ngươi, Quách Hải Ân, sẽ trở thành lễ vật...
Đổi lại, ta sẽ cho hắn sức mạnh kiểm soát tình yêu."
Cạnh đó, Minh Hoàng cúi đầu, giọng nói tràn đầy mãn nguyện:"Cảm ơn, thần Anubis.
Với sức mạnh này, sớm muộn gì...
Xuân Thu cũng sẽ thuộc về tôi."
Trong khoảnh khắc đó, hơi thở của Hải Ân như bị ngưng lại, nhưng... cô không để mình chìm vào tuyệt vọng.
Giữa cơn đau đớn, linh hồn cô rực cháy, ngọn lửa phẫn nộ và ý chí bất khuất bừng lên:"Không bao giờ!
Tôi sẽ không để các ngươi biến Xuân Thu thành công cụ của các ngươi!Dưới lòng Hồ Nước Vĩnh Hằng, khi mọi thứ tưởng như đã kết thúc trong bi kịch, Quách Hải Ân — trong cơn hấp hối của thần hồn và thể xác — bỗng bộc phát một luồng khí tức kinh thiên động địa.Nguyên thần cô rung động mãnh liệt, linh khí cuồn cuộn từ hồ nước trào dâng tụ lại nơi đan điền.
Tất cả những ý niệm tiêu cực, ảo ảnh lừa dối, bóng tối hắc ám — tất cả bị thiêu đốt trong một ngọn lửa thuần khiết như được gột sạch bởi lửa thần Hestia.Vầng sáng bùng lên từ thân thể Hải Ân khiến Anubis buộc phải lùi lại.
Gương mặt giấu sau chiếc mặt nạ đầu chó thoáng vẻ khó tin:"Không thể nào...
Một con người... lại cưỡng lại được sức mạnh của ta?"
Ánh sáng bao phủ cả lòng hồ.
Vũ khí kim loại lơ lửng trên cao phát ra những tiếng ngân nhỏ rồi vỡ nát như bị tẩy rửa.Anubis thu tay lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua:"Ngươi... hôm nay ta không lấy được ngươi.
Nhưng một hồn đã thuộc về ta.
Hừm... dù không trọn vẹn, nhưng cũng đủ dùng."
Hắn quay đi, bóng đen tan dần vào nước, để lại một luồng hắc khí mơ hồ kéo theo một phần linh hồn yếu ớt từ cơ thể Hải Ân.Hải Ân, rã rời, nhìn theo.
Mắt cô dần mờ đi.Cơ thể cô dần trôi nổi, lơ lửng, và như có một lực lượng nhẹ nhàng đẩy cô lên khỏi mặt hồ....Một bàn tay già nua nâng đầu cô dậy, giọng nói khàn khàn nhưng đầy từ bi vang lên bên tai cô:"Tội nghiệp cô ấy... qua được thiên kiếp rồi... nhưng một hồn đã bị Anubis dẫn đi.
Từ đây về sau... không biết cô ấy còn có thể tu luyện thêm nữa không..."
Có tiếng Nymph thút thít, có tiếng nước nhỏ tí tách, có ánh sáng rọi xuống từ thiên không, mà thân thể Quách Hải Ân vẫn bất động, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy.