Tâm Linh Cửu Âm Chân Kinh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
358321729-256-k786079.jpg

Cửu Âm Chân Kinh
Tác giả: VyNg1711
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Dương Ngọc Tuệ Nhi là một cô gái học cấp 3 ở Việt Nam.

Vô tình gặp được Trương Nhật Minh vào một lần anh gặp sự cố đến trường.

Cả 2 dần thân thiết với nhau qua những sự kiện trong cuộc sống.

Nhưng bổng một ngày cô gặp một tai nạn giao thông chấn thương khá nặng,gây hôn mê khoảng thời gian rất lâu.

Trong thời gian hôn mê thì cô chính thức bị xuyên không vào một tựa game cổ trang Trung Quốc.Đối mặt với nhiều thử thách không có hiện tượng khoa học nào có thể giải thích, gặp những điều tâm linh kì dị của nhà họ Trương, đối mặt với nhiều bùa ngải cổ truyền.

Thì liệu cô có toàn mạng quay trở lại thực tại hay là phải ở trong thế giới trò chơi đó mãi mãi.

Thì xin mời các bạn hãy cùng đồng hành cùng mình trong tác phẩm đầu tay này nha.

Mãi yêu:33 Tags: ngontinh​
 
Cửu Âm Chân Kinh
Chương 1: Cuộc gặp gỡ


" Bíp bíp bíp...."

Tuệ Nhi hốt hoảng tột độ khi cô nhìn vào màng hình điện thoại đang hiển thị con số "6 giờ 30 phút".

Cô bật bắn dậy khỏi chiếc giường đang vươn vãi chăn gối khắp nơi, hơi ấm vẫn còn đọng lại trên tấm ga nệm nhăn nheo.

Gương mặt cau có khó nhìn, miệng thì không ngừng trách móc mẹ của mình.

Bên trên tầng 2 của căn nhà, Tuệ Nhi bực dọc nói lớn:

_ " Sao mẹ không đánh thức con dậy sớm hơn ?"

Bên dưới căn nhà, một người phụ nữ đầu tóc rối bời với mớ tệp tài liệu chất chồng đang để bừa bãi trên bàn.

Đang chăm chú vào màn hình của chiếc Laptop, sau khi nghe Tuệ Nhi nói vậy thì nói lớn để bên trên có thể nghe thấy:

_ " Chẳng phải mẹ đã gọi con từ 6 giờ rồi sao?

Đấy là lỗi của con cả thôi!"

_ " Mẹ vẫn có thể gọi con nhiều lần hơn mà".

Vừa nói tay cô vơ vội lấy chiếc bánh mì sandwich trên bàn.

" Thưa mẹ con đi học " Giọng nói mang đầy vẻ ấm ức như vừa bị ấy ai đấy vu oan giá hoạ hết tội lỗi lên bản thân mình vậy.

Nói xong cô rời khỏi nhà, leo lên chiếc xe máy Honda Wave để đến trường.

_ "..."

Những cái nắng oi bức bỏng rát da, nứt nẻ cả đất trời của cả ba tháng hè, thì giờ đây nó đang dần được thay thế bởi những làn gió nhẹ mang theo thoang thoảng mùa hương của loài hoa thạch thảo thường được nở rộ vào đầu Tháng 9.

Hoa thạch thảo có tên gọi khác là cúc cánh mối.

Đây được biết là loài thực vật thuộc nhóm cúc sao và thuộc họ Asteraceae.Thạch thảo là loài cây thuộc loại cây thân bụi sống lâu năm và có chiều cao trung bình từ 15cm đến 50cm.

Hoa thạch thảo có nhiều cánh mỏng bung xòe tuyệt đẹp, còn phần lá thì thuôn dài hình lưỡi mác.

Chúng có khá nhiều màu sắc sặc sỡ, được mọc dọc theo hai đường tạo ra một cảnh sắc vô cùng huyền ảo, rực rỡ giống như một dãy cầu vồng đang hạ trần xuống thế gian.

Vì thế người ta thường gọi nơi đây là con đường "Cầu Vồng".

Trên con đường này, ánh mắt của Tuệ Nhi đã vô tình đụng phải một người thanh niên, có dáng người khá cao và gầy đang mặc một chiếc quần tây, áo sơ mi đóng thùng, chân mang đôi giày Nike màu trắng đen trông vô cùng thanh lịch đang cực nhọc dắt chiếc xe máy bị thủng lốp vì một lý do gì đấy mà Tuệ Nhi chưa rõ.

Tuệ Nhi là một cô gái thông minh, lanh lợi và đặc biệt rất hay giúp đỡ người khác thì khi thấy nạn sao có thể làm ngơ.Sau một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng giữ việc giúp người và việc phải chấp nhận trễ học thì cô quyết định giúp đỡ người đấy.

Tiến lại gần chàng thanh niên Tuệ Nhi cất giọng nhẹ nhàng,mang theo sự quan tâm từ tốn hỏi:

_ " Chào bạn, xe của bạn bị thủng lốp hả ?"

Từ đầu đến giờ Tuệ Nhi vẫn chưa thể thấy được mặt của chàng trai.

Khi nghe có người hỏi, người thanh niên đã quay lại.

Khi đã nhìn thấy gương mặt thêm vào đó là một giọng nói trầm ấm gây xao xuyến lòng của người thanh niên, Tuệ Nhi đã chết đứng khoảng 2 giây tại chỗ vì những đường nét sắt bén, không một gốc chết, với chiếc mũi cao thắng tấp, đôi môi trái tim hồng hào và nhân trung rõ ràng.

Trên khuôn mặt nam nhân đẹp của anh ta, có một sự tĩnh lặng và điềm tĩnh nhưng cũng toát lên sự sâu lắng và biết suy ngẫm.

Nụ cười an yên trên môi khẽ khàng đem lại sự an ủi và niềm hy vọng cho những người xung quanh.

_ "À xin chào!

Xe của mình cán phải đinh nên đã bị thủng lốp rồi.

Giờ thì không biết phải làm sao."

Anh nhẹ nhàng cất giọng nhưng cũng mang theo chút mệt mỏi, hơi thở khá dốc vì đã phải dắt chiếc xe máy nặng hàng trăm kilogram cả một quãng đường

_ "HM..."

Tuệ Nhi đưa tay lên cằm khẽ mân mê, suy nghĩ một cái gì đó rồi vội lên tiếng," Bạn hãy dắt xe khoảng tầm 100m nữa là có thể gặp một tiệm sửa xe tại đấy."

Sau khi nghe Tuệ Nhi nói xong, anh ta gật đầu rồi vội vàng đẩy xe đến tiệm sửa.

Sau khi nói chuyện với bác thợ sửa xe xong, anh ta đi đến chỗ Tuệ Nhi đang đứng đợi bên ngoài cửa tiệm.

Gương mặt anh thoáng sự khó sử nói với Tuệ Nhi: "Bác chủ bảo là phải đợi tầm 2 giờ nữa mới đến lượt xe của mình được sửa.

Nhưng mà bây giờ mà đợi đến lúc ấy thì chắc sẽ trễ học mất."

Từ đầu đến giờ Tuệ Nhi mới để ý đến chiếc áo sơ mi mà cậu ta đang mặc đó là đồng phục của trường THPT Phan Ngọc Hiển.

Đây là ngôi trường mà cô đang theo học, tính đến năm nay đã được 2 năm.

_ " Nào có gì rắc rối đâu.

Mau lên xe đi mình chở đến trường này.

Không còn thời gian đâu sắp muộn rồi đấy."

Cô bình thản cất giọng.Vừa nói cô vừa hất đầu về phía sau, nở một nụ cười rạng rỡ như tia nắng sớm, chủ ý muốn mời người bạn vừa quen này lên xe để cùng đi học.

Anh ta nở một nụ cười tươi vui mừng nắm lấy tay Tuệ Nhi khẽ lắc lắc, giọng nói ríu rít cảm ơn cô:

_ " Đa tạ ân nhân đã giúp đỡ.

"

Nói dứt lời anh leo lên xe cô.

Ngồi từ sau anh có thể cao hơn cô cả cái đầu, người khác nhìn vào sẽ có thể tưởng lầm là cha già đang chở con gái nhỏ đi học mất.

Ngồi phía trước vừa chạy xe, cô vừa cất giọng hỏi lớn:

_ " Bạn tên gì?"

_ " Mình tên Trương Gia Minh.

Mình mới từ TP HCM chuyển về đây.

Mới ở đây được 1 tuần chưa rõ đường xá mong bạn giúp đỡ."

_ " Oh wow."

Tuệ Nhi đầy sự ngạc nhiên nói tiếp, " Thế bạn học lớp mấy?

Có khi lại cùng lớp với mình nữa, thì đó chắc là duyên quá."

_" Haha" anh bật cười với suy nghĩ của Tuệ Nhi, " Mình học lớp 11A1, chắc là không trùng được đâu ha?"

_ Tuệ Nhi phì cười, nói lại: " Mình nghĩ chắc là trùng đó.

Có khi lại là duyên phận" trong giọng nói mang đầy sự ẩn ý, " Quên mất mình chưa giới thiệu tên.

Mình là Dương Ngọc Tuệ Nhi, học lớp 11A1.

Cũng có thể coi là bạn cùng lớp đấy"

Sau những câu nói bông đùa của cả 2 thì cũng đã đến được trường.Đứng trước cổng trường không lấy một bóng người, tất cả đã vào lớp sau khi tiếng trống trường vang lên khắp ngõ ngách.

Vì cả Tuệ Nhi và Nhật Minh đều đến trễ tận 5 phút.

Cả 2 chạy thục mạng đến cửa lớp.

Núp sau cánh cửa lớp, lén nhìn vào lớp, thấy cô giáo đang điểm danh những bạn đang có mặt.

Hít một hơi thật sâu, lấy lại sự bình tĩnh vốn có.Tuệ Nhi nói nhỏ với Nhật Minh:

_ "Này Nhật Minh, sau khi mình bước vào lớp thì hay theo sát phía sau nha.

Theo những gì mình nghĩ cô Hằng sẽ không làm khó 2 đứa đâu chỉ cần bình tĩnh là được rồi."

Nói rồi Tuệ Nhi đứng thẳng người dậy chỉnh trang lại trang phục trước khi bước vào.

Cô sải bước về phía trước chứa đựng đầy sự tự tin.
 
Back
Top Bottom