Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 68


Tôi tỉnh lại vào đúng thời điểm trời đổ gió lạnh, từng cơn gió khẽ thổi qua mơn trớn lá cây phượng già.

Tôi ngồi trên giường thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, tóc mai còn vương lại một ít mồ hôi do ban nãy tập các bài vận động để phục hồi chức năng.- Vừa tập mệt xong, chị ngồi trước gió như vậy nhỡ đâu nhiễm lạnh thì sao?Vi Ái Ái từ đâu xuất hiện, bưng đĩa hoa quả đã cắt nỏ đặt lên bàn, tiện tay kéo rèm cửa lại.

Từ bao giờ mà con bé biết càu nhàu như bà cụ non vậy nhỉ.

Tôi cười rồi ngả đầu xuống gối:- 4 năm ròng rã chìm trong cơn mê, nay mới được đón tí gió đầu mùa, thế mà vớ phải cô em khó tính ghê!- Đâu phải em khó tính, bác mới tỉnh dậy, sức khỏe còn yếu, chẳng may làm sao thì người buồn nhất là ngoại thôi!Vi Ái Ái đưa dĩa trái cây đến chỗ tôi, sau đó bóp chân cho tôi để các cơ được vận động.

Được lưng chừng, con bé hỏi:- Thế Bác còn nhớ chuyện gì không, hay đã quên?- Chuyện gì?Tôi hỏi, sau đó ngầm đoán được ý mà con bé muốn nói tới, haizz, kết quả đã có, hỏi làm gì, biết làm gì, nhắc lại quá khứ không hay ho gì.- Thôi chị biết rồi, không muốn nghe lắm, chuyện cũ nhắc lại làm gì, em muốn chị tổn thương thêm nữa à?- Đâu, em định....Nhận thấy bản thân có phần hơi to tiếng, tôi bèn hắng giọng xuống:- Nãy chị tập mệt quá, bây giờ muốn nghỉ ngơi.

Em về sớm đi còn tiểu Kỳ ở nhà nữa!Vi Ái Ái không nói gì thêm, gật đầu rồi xách đồ rời đi.

Ra đến cửa thì bắt gặp chồng đang xách giỏ hoa quả đi tới.

Thấy cô, hắn chợt nhoẻn miệng cười, đầy sự trìu mến:- Về rồi hả vợ?

Bà cô kia đã ổn định chưa!- Suỵt, em nghĩ sự lừa dối của Ngân Mặc khiến chị ấy đau lòng lắm nên không muốn nghe!- Thì em cũng phải nói cho con mẹ đó chấp nhận đối mặt chứ?- Anh lắm chuyện quá!

Thôi về lo cho con học đi....Vi Ái Ái nườm Kình Niên một cái cháy mặt, sau đó đẩy hắn phắn ra xa phòng bệnh của chị gái.

Kình Niên bất lực xách theo giỏ hoa quả rời đi.

Hắn có ý tốt sao vợ hắn cứ phủi đi thế nhỉ?Trời trở gió ngày một lớn kèm theo hơi lạnh đến tê tái chân tay, tôi vội ngồi dậy vươn tay muốn đóng cửa sổ, ấy thế mà cây phong đỏ rực lại tỏa ra một sức hút kì diệu khiến tôi không sao rời mắt nổi, một vẻ đẹp đê mê đến đau lòng.

Gió vẫn rì rào thổi, tôi bị ánh đỏ đó mê hoặc đến ngây người quên mắt trên tay vẫn còn cầm nguyên vỉ thuốc y tá đưa cho ban nãy.

Chỉ đến khi nhận thấy tay trống không, tôi mới giật mình nhoài người ra nhìn xuống dưới.

Vỉ thuốc nằm gọn gàng trên khóm hoa mười giờ.

Đang không biết phải làm như nào thì y tá đẩy xe cơm vào.

- Có thể nhặt giúp tôi vỉ thuốc được không?

Tôi trót làm rơi xuống đó mất rồi!- Ở đâu em?- Đây chị....Chị y tá vui vẻ đi tới bên cạnh, ngó xuống nhìn theo hướng tay tôi đang chỉ, nhưng có vẻ vẫn chưa định hình được vị trí của vỉ thuốc, tôi ngó xuống nói kĩ hơn:- Ở bên cạnh người đàn ông mặc vest nâu kìa chị!Khó khăn lắm tôi mới nhìn rõ hơn toàn cảnh bên dưới, chợt có giọt nước từ đâu chảy xuống mu bàn tay của tôi.

Lạnh lạnh, mát mát.

Lạnh như vậy mưa cũng rơi ư?

Một hạt rơi xuống, hai hạt rơi rồi ba bốn hạt rơi đều......- A chị thấy rồi, chờ chị xuống nhặt cho!Tôi đánh mặt nhìn xuống, nhắc lại một lần nữa:- Ở chỗ người đàn ông kia chị nhé....Bất giác như có điều gì đó, người đàn ông đứng bên dưới có vẻ thấy nước mưa cũng nhìn xung quanh rồ ngẩng mặt lên, khoảnh khắc này khiến tôi chợt điếng người lại, một nỗi bất ngờ ập tới khiến tôi nghẹn ứ lại không nói lên câu...- Anh....sao lại như vậy?Không đời nào, vì anh mất rồi mà....tôi cố chấn tĩnh bản thân mình, nhưng không thể nào bình tĩnh nổi, kể cả chỉ là ảo giác vẫn khiến tôi đau quặn ruột gan.Chị y tá thấy tôi có biểu hiện lạ, bèn hỏi:- Em sao thế, khó chịu đâu à?Tôi vội kéo lấy cánh tay chị, chỉ xuống dưới hỏi lại một lần nữa:- Chị có thấy người đó không....người đàn ông đứng bên dưới...- Người đàn ông đang nhìn trời đấy ư?

Anh ta đẹp trai thật..Một lần nữa tôi ngồi không vững, thiếu chút ngã khỏi cửa sổ.

Y tá thấy vậy vội đỡ lấy tôi:-Em làm sao thế?- Chị...có phải người này không?Tôi vội lấy tấm ảnh cũ kĩ cất trong túi ra hỏi người kia, chị ta đó lấy tấm ảnh, nhìn lên, rồi nhìn xuống, lại nhìn lên:- Ơ cùng một người mà em, phải điều anh này không khác xưa là mấy nhỉ!Lần này sự cứng rắn trong tôi đã hoàn toàn bị lời khẳng định kia đánh đổ, cho đến khi tôi kịp định thần lại nhoài người ra ngoài muốn gọi thật lớn tên người đó thì bóng anh đã khất sau rặng phong đỏ, tôi khóc lớn gọi to:- Tiểu Dực...Tiểu Dực.......anh đừng đi mà....!Bất chấp đôi chân đi không vững, tôi bước khỏi giường đi thật nhanh về phía trước, nước mắt tôi ướt nhoèn cả khuôn mặt, tôi cứ đi, cứ đi...chỉ hận không thể chặn, chưa bao giờ tôi thấy đôi chân này lại vô dụng đến thế.

Cuối cùng, dưới sức ép của tôi, đôi chân không thể chịu được mà co lại khiến tôi nhã nhào xuống đất.

Tôi điên cuồng gào thét gọi tên anh, mặc cho y tá ngăn lại, đến cuối cùng không thể chịu nổi nữa mà toàn thân co giật đùng đùng rồi ngất đi.

- Mau...đưa cô ấy vào phòng cấp cứu!Vi Ái Ái đứng bên ngoài phòng cấp cứu, sốt ruột không thôi, thỉnh thoảng còn đi đi lại lại rồi nhìn vào trong.

Kình Niên chướng mắt bèn đứng dậy giữ cô lại an ủi:- Em lo lắng có giải quyết được vấn đề đâu.

Làm ơn đứng yên giúp anh đi!- Tên khốn này!

Chị tôi đang cấp cứu đó, anh vô tâm thế.- Anh không vô tâm nhưng em cứ cuống lên cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!Đang lúc cả 2 rối chí dằng co qua lại, cô y tá hồi chiều tay mang chiếc áo hồng nhạt đi tới cắt ngang cuộc trò chuyện:- Áo bệnh nhân làm rơi ở hành lang, anh chị đem cất đi nhé, nãy cô ấy lên cơn co giật, áo có bẩn một chút đó!Vi Ái Ái im lặng đón chiếc áo từ tay cô y tá, hít một hơi sâu ngồi xuống, tính là sẽ cuộn gọn cất vào túi đêm về, thế nào mà sờ mò ra tờ giấy trong đó, bèn móc ra.

Là tấm ảnh đã quá đỗi nhàu nát nhưng gương mặt trên đó không cần thẩm định vẫn biết là ai.

Kẻ đã bẻ cánh tay của nàng ta, khiến cho nó bị phế.- Ây yo, tôi nhớ ra rồi, là sau khi thấy cậu trai trẻ này, cô Tư Đồ mới xúc động như vậy.

Chẹp...cứ như là trông thấy ma vậy!Vi Ái Ái mắt tròn mắt dẹt nhìn chồng mình, sau đó như muốn tìm câu trả lời từ chỗ Kình Niên.

Hắn đương nhiên đâu biết gì, chỉ thốt lên:- Ngân Mặc về nước rồi ư?Trong khi cả hai đang đắm chìm trong hàng ngàn câu hỏi tại sao, thì cửa phòng cấp cứu chuyển đèn, bác sĩ bước ra trên mặt thoáng chút mệt mỏi, nhưng không dấu nổi sự vui mừng:- Người nhà bệnh nhân có thể vào rồi, tuy nhiên lưu ý, đừng để bệnh nhân xúc động mạnh quá, sẽ tổn thương đến thần kinh và não bộ!Nói một lúc thì bác sĩ rời đi, Kình Niên ghé tai vợ thì thầm:- Có khi nào sợ đắc tội với ngoại nên mới vậy không?Vi Ái Ái sa sầm nét mặt, hắng giọng nhắc chồng không được ăn nói linh tinh, vì nếu nhỡ đúng, ông bác sĩ kia sẽ mất mặt lắm.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 69


Tiết trời vào cuối thu càng lúc càng thêm lạnh, gió heo hút cuốn đám lá khô bay thành vòng tròn, âm thanh của những sạp bán hạt dẻ nóng lúc vọng chỗ này, lúc vang chỗ kia.

Vi Ái Ái đem cập lồng cháo vào trong phòng bệnh, nhìn người phụ nữ tiều tụy hốc hác kia mà không khỏi chạnh lòng:
- Chị ăn chút gì cho đỡ đói.

Từ lúc tỉnh lại nhịn đói mấy phát rồi!- Để đó đi, chị ăn sau!- Chị cứ như vậy bao giờ mới hồi phục được?Tôi bỏ mặc ngoài tai lời càu nhàu của Vi Ái Ái, chăm chú nhìn xuống dưới sân, như đang tìm kiếm hình bóng nào đó.

Vi Ái Ái tiến sát lại gần tôi, đổ cháo ra tô lớn, đặt lên bàn, nó dường như hiểu tôi đang suy nghĩ gì, nó nói:- Em biết chị còn sốc chuyện của người đó, nhưng chị cứ hành hạ bản thân như vậy bao giờ mới tốt lên!Sau đó nó lấy ra một mẩu giấy đưa cho tôi, tôi liếc xuống phát hiện ra đó là tấm ảnh của Tiểu Dực đã bị xén một góc, thở dài u buồn:- Bỏ đi, giữ lại làm gì, người cũng đã mất rồi!Vi Ái Ái nghe đến đây thoáng ngạc nhiên:- Mất?

Chị nói Ngân Mặc mất rồi sao?- Chứ không phải sau vụ tai nạn đó, chỉ còn mình chị sống sót à?Thuyết phục được chị gái ăn cháo, Vi Ái Ái đem gương mặt chưa hết kinh ngạc đi gặp chồng, ngồi lên xe, cô vội vã quay sang hỏi Kình Niên:- Thế này là thế nào?

Chị Nhan cho rằng Ngân Mặc đã chết, nên mới có biểu hiện chán sống như thế chồng ạ.

Hóa ra bấy lâu nay chị ấy u buồn vì tưởng tên kia chết, chứ không hề biết chuyện gã đã mất trí nhớ!- Ý em là sao?

Con mụ dở hơi đó khùng như vậy là cứ nghĩ người mình yêu chết rồi á?

Ha Ha, anh cười chết mất!Kình Niên cười nửa chừng thì im bặt bởi ánh mắt sắc hơn dao bầu của vợ.

Vi Ái Ái thở dài, không biết có nên đem chuyện này nói cho chị mình biết không.

Không phải vì thương cho chị mình.

Mà bởi nỗi hận năm xưa, vì chị ấy mà Ngân Mặc dám bẻ gãy tay khiến cô tàn phế cả đời.

Chia rẽ họ, liệu có phải sự trả thù khoan nhượng nhất?- Anh nghĩ chúng ta không nên nói, so với việc Ngân Mặc đã chết sẽ tốt hơn là Ngân Mặc mất trí nhớ.

Thà đau lòng còn hơn nhìn người mình yêu quên đi mình và lấy người khác!Đến khúc này, Vi Ái Ái tròn xoe mắt nhìn gã như không hiểu gì.

Lúc này, Kình Niên lấy trong hộp xe ra tấm hiệp mạ vàng, gã nói:- Cuối tuần này, hắn sẽ đính hôn với con gái tập đoàn Thịnh Phát!Ái chà, sốc quá nhỉ.

Vi Ái Ái thở dài liếc nhìn ra khung cảnh bên ngoài, không nói thực ra, cũng tốt, cũng tốt.Tôi ngồi im trên giường bên, đến xế tà, vì không chịu được nỗi cô đơn khi ngồi trong phòng bệnh, tôi bèn nhờ hộ lý lấy giúp chiếc xe lăn.

Xuống đến sân, tôi tự đẩy cũng được.

Xe lăn chậm quanh khuôn viên bệnh viện , đem những gì tinh túy nhất của cơn se lạnh cuối thu phả vào mặt.

Tôi đưa tay vuốt tóc cho khỏi rối, đồng thời hướng tới khoảng sân trống dưới căn phòng bệnh mà tôi hay nằm.

Không hiểu sao mọi thứ cứ thôi thúc tôi phải làm vậy, trong khi tôi đã không còn chút hi vọng nào về sự xuất hiện của người đó.- Này cô gì ơi, cô làm rơi đồ này!Đi được nửa quãng đường, tôi chợt khựng lại khi phía sau có tiếng gọi tới.

Nhìn xuống mới phát hiện, chiếc khăn mỏng để lau tay rơi từ lúc nào không hay, tính là chỉ quay lại nhận đồ rồi cảm ơn, nào ngờ con người trước mắt khiến tôi chết sững.- Tiểu...tiểu Dực.....- Khăn của cô hả, tôi thấy nó rơi ở đầu kia, nên nhặt đem lại trả cô.-....- Này cô gái, cô ổn không thế?Tôi nhìn người trước mắt không nói lên lời, chỉ biết mấp máy môi hỏi rằng:- Anh...không nhận ra em...

ư?- Hây, chúng ta quen biết gì nhau à?Gã kinh ngạc đẩy gọng kính đen lên, sau đó ngạc nhiên hỏi:- Hay trước đó tôi với cô từng gặp nhau, nhưng tôi lại không nhớ?Tôi bèn dơ tay lên làm dấu ngoắc kéo, nhưng người đàn ông trước mặt không có phản ứng gì, lúc này tôi mới thất vọng buông tay xuống.

Hóa ra là sự giống nhau giữa người với người.

Thuở còn nhỏ, chỉ cần tôi đưa tay ra dấu, anh sẽ lập tức ngoắc tay cùng tôi, thể hiện việc làm hòa.

Ngay cả khi cận kề cái chết, anh cũng dùng dấu này, để mong tôi tha thứ cho anh.- Thôi trước lạ sau quen!Người đàn ông đó tháo kính ra rồi đưa tay ra trước mặt tôi:- Tôi tên Bạch Thanh, rất vui khi được làm quen với cô!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 70


Suốt những ngày sau đó, Bạch Thanh này liên tục tìm tôi rồi trò chuyện với tôi như kiểu chúng ta thân lắm.

Trong khi đó, chỉ vì hắn giống anh nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý kết thân với hắn.Bạch Thanh này liên tục có những hành động vô tư khiến tôi có thể chắc chắn rằng, Tiểu Dực sẽ không như vậy.

Tiểu Dực trầm tĩnh hơn rất nhiều, cũng không thể ngốc nghếch đến mức, tính sai lượng nước truyền cho tôi mỗi ngày.Mỗi ngày, hắn sẽ đem một bó huệ trắng vào phòng và cắm cho tôi, tuy hắn ngờ ngệch và kém thông minh, nhưng phải cái rất khéo tay, cắm lọ nào là mấy chị hộ lý khen lấy khen lể lọ đó.

Ừm thì đúng là đẹp thật.Như mọi khi, đúng 9 giờ sẽ thấy bóng hình của Bạch Thanh đứng ngoài cửa, nhưng hôm nay thì không, không còn thấy hắn nữa.

Tôi bất giác buồn thiu.

Cảm thấy trống trải vô cùng.

Nằm trở mình một lúc, tôi nhớ tới thái độ kì cục của hắn vào ngày hôm qua."

Này, nếu một ngày tôi không ở đây cắm hoa nữa, cô có buồn không?"

Bạch Thanh ngắt từng chiếc lá úa trên thân huệ trắng, rồi từ tối cắm vào lọ, giọng nói có chút buồn đi.

Tôi ngồi trên giường mải mê ăn ngắm đàn bồ câu trắng mà tiện miệng trả lời:"Cũng bình thường!

Có lẽ sẽ buồn."

Đoạn có bàn tay khẽ chạm vào tóc tôi.

Bạch Thanh cầm chiếc lượng hồng, nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc rối, rồi lấy trong túi ra chiếc nơ hồng cột lên tóc tôi.

Hắn nói:"Tóc buông xuống nhìn rất xinh, nhưng buộc lên sẽ khiến cô hoạt bát, đáng yêu hơn!"

Có thể lúc đó, tôi chỉ chăm chăm nghĩ đến hình bóng của Tiểu Dực mà quên đi ánh mắt chứa đầy suy tư của Bách Thanh.

Tôi rệu rã ngồi dậy, thấy mớ tóc xù trong ô kính cùng mặt mày xanh xao hốc hác, chợt đưa tay tháo chiếc dây trên đầu xuống, lúc này, tôi mới thấy chiếc dây này mà hồng phấn, rất xinh.

Chương trình ti vi phát sự kiện chính của ngày hôm nay, có nói về đám cưới của một hào môn, tôi đưa mắt nhìn nhân vật chính trong đó.

Ừm...cô dâu rất xinh đẹp, còn chú rể thì rất ưa nhìn...nhưng mà khoan!

Tôi buông khiển xuống, nhìn người đàn ông trên ti vi, rồi nhìn chiếc nơ cột tóc.

Bó hoa hồng trắng mà anh ta cầm trên tay nhìn rất giống với màu của chiếc cột tóc hình chấm bi này.

Anh ta là Bạch Thanh mà?Bạch Thanh đó nói với tôi, hắn là một kẻ thất bại, bị đuổi việc, vậy sao chớp mắt, đã trở thành chàng rể nhà hào môn?Tôi thẫn thờ nhìn chiếc nơ trong tay rồi nhìn lên ti vi, chợt, một ý niệm xuất hiện trong đầu.

Ngày ấy cả gia đưa nhau đi biển, mẹ cho phép tôi chọn 1 chiếc áo bơi cùng sợi tthun buộc tóc.

Trong lúc tôi loay hoay lựa xem chiếc nào xinh xắn thì Tiểu Dực đã đưa cho tột chiếc thun nơ màu vàng.

Lúc ấy tôi dẫy lên:- Không!

Em không thích màu vàng, em thích màu hồng cơ...- Nhưng ở đây không có màu hồng, chỉ còn màu vàng.

Ngoan dùng tạm đi, giờ cả nhà đang vội, anh hứa sau khi về sẽ mua cho em chiếc khác.

Được không?Khóe mắt tôi ướt nhèm, giờ thì tôi đã hiểu, Bạch Thanh đó không phải người lạ, là Tiểu Dực, đó là Tiểu Dực.

Bằng một cách nào đó, Tiểu Dực muốn tôi giữ chân anh lại, nhưng tôi đã bỏ lỡ cơ hội.

Tôi khóc không thành tiếng, nhìn lên màn hình ti vi, chỉ ít phút nữa, toàn cảnh hôn lễ sẽ được bắt đầu, có cô dâu, có chú rể...và có người chứng hôn nữa...không, không được, tôi không cho phép ai cướp người đàn ông của tôi đi!Tôi vơ lấy điện thoại vội vàng gọi cho ngoại.- Ơi!

Cháu đã khỏe chưa Tiểu Nhan!- Ông, ông có thể đáp ứng yêu cầu này của cháu được không?Lão già Louis thở dài gọi cho ông bạn vào sinh gia tử lâu ngày không ngồi chơi cờ với nhau.

Ông Henry bắc máy, tay vắt trên chiếc sofa trắng, cả căn phòng ông ta toát lên mùi quyền lực.- Alo ông bạn già, lại gọi điện rủ tôi đánh cờ hả?

- Này lão già, tôi mượn lão chiếc xe nguyên thủ được không?- Oh!

Được chứ, nhưng đi đâu?

Với lại tôi có một điều kiện!- Biết rồi biết rồi!

Ông muốn đánh cờ cùng tôi ở đảo đúng không...được được, tôi đồng ý!- Cái tên chết tiệt này!

Ông hiểu tôi hơn cả đám con cháu suốt ngày nhòm ngó cái ghế tôi đang ngồi rồi đó!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 71


Trên đường phố tấp nập, mọi người ai cũng ngạc nhiên nhìn chiếc xe có cắm cờ nguyên thủ đang hú inh ỏi đòi họ phải nhường đường.

Hộ tống trước sau còn có thêm 5 đến 6 chiếc xe cảnh sát đi đầu mở đường.Tôi ngồi trong xe mà lòng thấp thỏm, không phải vì sợ mất người đàn ông của mình, mà sợ, nếu chuyện "Nguyên thủ quốc gia cho cháu gái của bạn thân mượn xe đi cướp chồng người khác" bị bại lộ, lão già Henry kia sẽ đem ngoại tôi nhốt ngoài đảo mất.Chỉ 5 phút sau, chúng tôi đã có mặt tại đám cưới linh đình.

Tiếng còi xe dẹp đường hú vang trời khiến khách mời tưởng đâu cảnh sát đến bắt tội phạm buôn mai tóe.

Đám cưới này tỏ ra rất nghiêm ngặt, đòi hỏi khách mời phải có cái thiệp cưới gắn chíp mới được qua cửa an ninh.

Khi cảnh vệ đẩy xe lăn giúp tôi đi vào, đến cửa an ninh thì bị chặn lại.

Họ nhất nhất không cho qua.

Tôi cũng gã cảnh vệ đánh mắt ra dấu cho nhau, gã cảnh vệ đưa tôi lên xe, trực tiếp lái ô tô đi thẳng qua cổng an ninh.

Bảo vệ mắt tròn mắt dẹp, không làm gì được đành im bặt.

Vì họ được dặn, cứ ai đi xe có gắn cờ, mặc định là khách VIP.Tôi trót lọt vô được đám cưới thế kỉ này, chỉ biết đảo mắt xung quang rồi lăn xe đi tìm phòng chờ của chú rể.

Là ai đi chăng nữa, là Ngân Mặc hay Bạch Thanh, tôi đều phải cướp về.

Vì đó là người đàn ông trong tiềm thức của tôi.

- Đây rồi!Đi hết 7749 phòng, cuối cùng tôi cũng tìm ra phòng chú rể, tôi đẩy cửa xông vào, nhưng trong phòng trống trơn.

Lúc đó có người phục vụ vào dọn dẹp nước non, tôi bèn kéo lại hỏi:- Này bạn, chú rể đâu rồi?Người đó ngây ra một lúc rồi đáp:- Chủ rể rời đi cùng quan khách rồi.

Nếu cô muốn cướp rể, tôi e là không kịp đâu!Dứt lời, anh ta định rời đi thì bị tôi kéo lại, tôi lấy trong túi ra một sấp đô la, đen mặt dọa hắn:- Đẩy xe giúp tôi tới lễ đường, bằng không cậu chết với tôi!Gã phục vụ vốn định từ chối, nào ngờ nhận ra, đây là vị tiểu thư bước xuống từ xe nguyên thủ quốc gia, hắn hốt hoảng buông hết đồ đạc đang bê trên tay, đẩy xe giúp tôi đến lễ đường với tốc độ thần sầu.Đến nơi, nghe thấy bên trong, tiếng nhạc lễ đường đã bắt đầu vang lên, có tiếng vỗ tay hoan hỉ của mọi người.

Tôi nghe thấy tiếng mục sư nói:- Maria, con có đồng ý lấy người trước mặt làm chồng không?Khúc này, tôi không thể nhịn được nữa kêu gã phục vụ đẩy cửa xông vào.

Tiếng cửa kẽo kẹt khiến mục sư cùng quan khách hướng mắt ra ngoài cửa nhìn.

Ánh sáng tự động rọi vào một cô gái ngồi xe lăn, phía sau có gã người tây cao to đẩy hộ.

Cô ta lao vào hét lớn:- Tôi phản đối!

Tôi phản đối cuộc hôn nhân này.Trong tiếng hét đó, có người xì xào bàn tán, có người lại nhận ra, đây là cô gái từ trên xe nguyên thủ quốc gia bước xuống.

Tôi mặc kệ tiếng xì xào bàn tán, đẩy gã phục vụ kia ra, tự mình lăn xe đến trước mặt chú rể cô dâu, lần này thật thần kì, bằng động lực nào đó, tôi đứng được bằng 2 chân của mình, nói với người đàn ông đang quay lưng lại với mình:- Anh là thằng đàn ông tồi.

Trong khi tôi nằm liệt giường cả năm trời, anh giả mất trí nhớ thăm tôi đôi lần, rồi bỏ tôi tật nguyền đi lấy người khác.

Nếu tôi không xem được thời sự, không biết anh định lừa tôi đến khi nào......Vi Ái Ái đang ngồi kế chồng ăn súp bào ngư vi cá, thì suýt chết sặc bởi giọng nói quen thuộc đó.

Cô nàng chùi miệng nhổm dậy nhìn về phía cô dâu chú rể, tí nữa thì đứng hình bởi người làm ầm trên đó chính là bà chị ruột của mình.

Cô huých tay chồng kêu lên:- Anh còn ngây ra đó làm gì, lên cản chị ấy đi!Đoạn, Vi Ái Ái định xách túi chạy lên đưa Tư Đồ Tân Nhan về thì bị Kình Niên giữ lấy cánh tay kéo lại, gã ghé sát tai vợ mình cười nhẹ:- Không phải em vì mối tơ thù năm xưa mà muốn ngăn cản không cho hai người họ gặp nhau à?

Cô nàng thoáng ngây người nhưng trong phút mốt, đã gạt bỏ đi ý niệm xấu xa, cô đáp:- Chồng à, anh có thể bớt đê tiện hơn được không.

Đừng lúc nào cũng nghĩ xấu về vợ mình như thế chứ!Đoạn, cô nàng định chạy lên cản thì đã quá muộn.

Chú rể quay đâu lại, nói một câu khiến cả khán đài sửng sốt:- Cô là ai?Riêng bản thân tôi không những bị giọng nói ấy làm cho sửng sốt, mà cũng bị gương mặt ấy dọa cho thất kinh!- Tôi...- Tư Đồ Tân Nhan, em đang làm gì trong lễ cưới của em trai anh thế?Từ phía cửa chính vọng lại tiếng quát vang trời của người chủ trì tiệc cưới này.

Ai nấy đều im bặt bởi uy lực của anh ta, bao gồm gả tôi.

Xém chút nữa tôi đứng không vững, thất kinh nhìn chú rể rồi nhìn về phía người đàn ông đứng cửa:- Ngân....ngân Mặc!

Có hai Ngân Mặc ư....?Nếu có thể té xỉu, tôi sẽ té ngay lập tức cho đỡ mất mặt, nhưng không.

Tôi bủn rủn chân tay như thấy ma, không còn đứng vững nữa, ngồi bệt xuống sàn.

Bất ngờ thì ít mà mất mặt thì nhiều.

Tôi không còn nhớ gì nữa, chỉ nhớ, mình được bế lên xe cứu thương rồi vào bệnh viện điều trị hồi phục chức năng tiếp.

Người nào đó còn yêu cầu bác sĩ bổ sung phần phục hồi chức năng của não vào nữa.Sau cú ầm ĩ đó, quả thực tí nữa thì Ngoại tôi bị lão Henry cho ra đảo đánh cờ một mình.

Tuy sự việc không to đến mức lên báo, nhưng tôi cũng khá nổi tiếng trong giới làm ăn với biệt tài:"Cô tiểu thư kênh kiệu cướp rể!"
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 72


Không biết từ bao giờ, chúng tôi gặp gỡ và làm lành với nhau, chỉ biết mỗi sáng anh đều tới bệnh viện lúc 8 giờ và ra về lúc 6 giờ sáng hôm sau, đều đặn như vậy đến nỗi, hộ lý không còn việc gì mà làm.

Có một hôm, hồng hồng sang viện thăm tôi, thấy Ngân Mặc đang đỡ tôi đi bộ, nó cũng chạy theo đòi được đỡ như thế.

- Chú chú, cháu cũng muốn được chú bế!Ngân Mặc nhìn nó, xong nhìn tôi rồi hỏi:- Anh quen nó à?- Phải, con của Kình Niên và Vi Ái Ái, cháu ruột của em!Anh gật gù nhìn thằng bé, mặt lạnh tanh:- Để anh bẻ chân nó như bẻ tay mẹ nó nhé!Tôi lập tức nhéo anh một cái cảnh cáo:- Cháu em nó còn bé bỏng, anh đừng dở thói bạo lực ra nhé!Dìu tôi đến ghế đá, anh vội lấy chiếc khăn vắt sẵn trên vai, gấp lại kê xuống dưới.

Anh nói như vậy, để lúc ngồi, mông tôi không bị tê cứng.- Nhìn thằng bé lanh lợi nhỉ?- Con chúng ta sau này cũng lanh lợi như thế!- Ủa em đã đồng ý lấy anh đâu mà bày đặt con anh, con em, con chúng ta?- Có thật là không đồng ý?

Em muốn phải như nào?

Bắt cóc em nhốt trong phòng, hay chuốc thuốc mê đưa em ra đảo xa?Tôi thoáng chốc xanh mặt, quay đi chỗ khác.

Thiết nghĩ sau vụ việc vừa rồi, con quỷ máu lạnh trong anh có lẽ đã trỗi dậy.

Bèn nở nụ cười thỏa hiệp:- Thôi được rồi, lấy anh, lấy anh, anh là nhất, được chưa!Ngày tôi ra viện, trời đổ con mưa cực lớn, thoáng cái đã 1 năm nằm viện, nhưng không thể so được với sự lo lắng tiều tụy của Ngân Mặc.

Một năm bên tôi, anh lo lắng cho tôi đến độ, đang từ 68kg lên 75 kg.- Em có thể bỏ thói sờ bụng anh được không?Ngồi trên xe, Ngân Mặc không khỏi trừng mắt nườm tôi.

Cái tay của tôi cứ sờ lần quanh chiếc bụng mỡ hiếm hoi của anh, thích thú phì cười:- Không nghĩ là đang vỗ béo em thành ra vỗ béo anh!- Là kẻ nào đòi ăn cho bằng được, ăn được quả chuối, còn nguyên nải vất cho anh ăn!Tôi nghe vậy thì e ngại nhìn anh.

Sau đó hướng mắt ra cửa ngắm cơn mưa đang rơi rả rích.

Có tiếng ai đó thở đều bên tai.

Quay lại đã thấy Ngân Mặc ngủ gục trên vai mình.

Vi Ái Ái từng rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao tôi không anh bằng cái tên Tiểu Dực nữa?

Có lẽ, chỉ tôi và anh mới hiểu, nỗi đau quá khứ, dày vò nhau, đau đớn đến xé gan xe lòng, chỉ bởi câu:"Tiểu Dực em nhớ anh!"

Ngân Mặc ngủ rất say, dường như sau bao năm, tôi thấy ở anh hình bóng của Tiểu Dực năm nào.

Ngoan ngoãn, yên bình, và thông thái.Về đến thị trấn cũng là xế chiều, Ngân Mặc chạy vội xuống đón tôi ở cửa xe bên kia.

Anh cẩn thận đỡ tôi xuống xe, gương mặt đăm chiêu, chỉ hận không thể khiến tôi đi lại ngay được.

Điều này bất giác khiến tôi cảm thấy ngọt ngào đến lạ.

Thị trấn nhỏ này nằm cách thành phố đến cả trăm cây số, suốt dọc đường đi không có nổi quán xá khiến tôi bụng đói kêu sùng sục.

- Đói chưa, anh với em vào trong đó ăn thôi.

Căn nhà nằm ven thị trấn này là nhà của Tiêu Ngâm và con gái hắn, nghe nói vợ hắn đã quay trở ại.

Cô ta chưa chết, vẫn còn sống trong vụ mất tích bí ẩn năm đó.

Tôi cũng tò mò, là ai chịu được cái tính chó cùn của hắn vậy?

Chứ hiền như tôi còn nóng tiết nữa là.Nhà của Tiểu Ngâm nằm sâu vùng ven rừng, Ngân Mặc đẩy xe lăn giúp tôi đi sâu vào con hẻm một đoạn mới đến được nhà họ Tiêu. chiều tà khoác lên bộ nắng hoàng hôn đỏ rược, bao phủ lên rừng lá phong đã xơ xác, chỉ còn trơ trọi mỗi thân cây khô khốc.

Nhà họ Tiêu không quá to, nhưng rất rộng đối với gia đình ba người.Ngân Mặc bấm chuông một lúc thì có đứa bé gái tay cầm cây chổi chạy ra mở cổng.

Trong khi tôi còn mơ hồ bở khung cảnh của căn nhà thì có tiếng lanh lảnh bên tai mang ý cười cợt:- Chào cô!

Chúng ta lại gặp nhau.Tôi nhìn lên, thấy trước mặt là khuôn mặt tươi cười. tinh quái cùng cặp mắt long lanh đang nhìn tôi.

Nếu toi không tàn phế, có lẽ tôi sẽ xách ghế cao chạy xa bay bởi con bé đó rồi.

Ngân Mặc nhìn tôi tỏ vẻ kinh ngạc:- Em biết nó à?Biết, bết chứ.

Không những biết, còn kinh sợ nữa cơ.

Là con bé trong quan bar hôm đó đã dùng ảo thuật để thôi miên tôi.

Chính là nó chứ không là ai khác.

Nhưng câu chuyện này liên quan đến bí mật của Ngân Mặc, nên tôi đành dấu ẻm đi chuyện đó.

Bởi để anh biết được tôi vô tâm thế nào, có lẽ anh sẽ bỏ mặc để tôi tự đẩy xe về mất.

Ôi là trời, sao lại toàn người thế này?Nghe anh nói loáng thoáng, thì nhỏ này tên Đậu Đậu.

Tôi cười hờ, đúng là không phải cái tên nào cũng nói lên con người.

Nhà của Tiêu Ngâm bày trí theo kiểu tân cổ, từ sofa đến tường nhà đều là hoa văn nổi với các kiểu màu sắc mang tính hoàng gia nhưng không thoát khỏi hơi hướng yên bình của đồng quê nước Ý.

Ngân Mặc đỡ tôi ngồi lên ghế, hỏi tôi có khát không, rồi đi vào bếp pha sữa.

Con bé Đậu Đậu kia, bưng dĩa hoa quả lên để ở trên bàn, sau đó ngồi xuống chống cằm nhìn chăm chăm vào tôi:- Cô nhận ra cháu chứ?Đây là lần thứ n nó hỏi tôi câu này kể từ khi tôi bước chân vào nhà nó.

Cuối cùng, dưới sự truy hỏi giai dẳng của nó, tôi dương cờ trắng đầu hàng:- Nhận ra, nhận ra.

Vậy nên cháu buông tha cho cô đi!- Nhận ra là tốt rồi!Con bé đó đầu óc gật gù, nom như cụ non, đứng dậy chạy vào trong bếp.Dưới sự thúc dục của Ngân Mặc, Tiêu Ngâm cuối cùng cũng bưng lên bát bánh canh đậm hương vị quê nhà, dưới con mắt trầm trồ ngưỡng mộ của con gái hắn.Ngân Mặc đẩy xe lăn từ từ vào bếp, bánh xe vừa dừng cạnh bàn, tôi được một phen hú hồn khi thấy vợ Tiêu Ngâm:- Cô.....- Hello, chúng ta lại gặp nhau!Vợ Tiêu Ngâm nhoẻn miệng cười chào tôi.

Xém chút nữa khiến tôi tăng huyết áp mà đột tử.

Tôi kéo Ngân Mặc, khóc dở nhìn anh:- Chúng ta có thể về ngay và luôn không anh?Vì tôi nhận ra, cô vợ kia chính là người phụ nữ kì quái đã xem bài cho tôi ở hội trợ.

Khi đã gom đủ bất ngờ, chúng ta nên chọn cách rời đi thay vì cứ ngồi yên như vậy để gia đình họ tạo thêm cú sốc nữa.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap cuối: Bên em


Từ lúc hội ngộ nhau với Ngân Mặc đến giờ, ngót cũng 2 năm trôi qua rồi, mỗi sớm mở mắt thức dậy, thấy gã đàn ông không danh không phận kia nằm cạnh, tôi bất giác có ác cảm với gương mặt đó.

- Này, bao giờ anh chịu lấy em đậy.

Bộ anh muốn để em mất giá hay gì?Ngân Mặc mơ màng sau giấc ngủ sâu.

Hôm qua anh ta chót vận động quá sức nên đến giờ không thể tỉnh nổi, chỉ ậm ừ cho qua.

Tôi tức đến xù tóc đầu, chỉ hận đôi chân kia còn quá yếu để một cước đạp anh ta xuống giường.- Ngoan, chừng nào ngoại em sang tên sổ đỏ mảnh đất phía nam, anh sẽ lấy em!Bốp!Lần này thì không có anh yêu hay honey gì nữa, đúng là tên mặt dày vô sỉ.

Ngân Mặc biết tôi đang giận đỏ mặt bèn cười khà khà vươn tay ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi và nói:- Anh xếp lịch hôm nay cho chúng ta rồi, cuối tuần này làm đám cưới nhé!Khoan, cái gì cơ.

Cuối tuần cưới?Cưới để chạy KPI hay gì?

Tên này còn không thèm bàn qua với mình mà đã vội tự ý quyết định.

Đáng chết thật.Tiết trời vào một buổi chiều hè tương đối mát mẻ và mang đậm hương vị ngòn ngọt của hương hoa và trái cây.

Thủy Linh vội vàng đặt bó hoa cô dâu vào trong xe một cách cẩn thận và lên ga lao vụt ra phía biển.

Tiệm hoa thiên đường của cô hôm nay có một đơn vô cùng đặc biệt, nó đặc biệt ở chỗ, đây là đơn đầu tiên sau gần một tháng mở tiệm, nên cô hết sức cẩn thận làm từng chút một, chỉ cần có đơn là có tia hi vọng sống.

Rất nhanh, Thủy Linh đã tới bữa tiệc bên bờ biển.

Cô được chỉ vào một tòa biệt thự gần đó để đưa hoa.

Bữa tiệc này tuy to nhưng ít người hơn cô tưởng tượng.

Hay là chưa đến giờ thành thân nhỉ?

Trong lúc còn mơ màng, Thủy Linh không để ý có người đang đi tới, vô tình đụng trúng họ khiến hoa cưới trong tay cô thiếu chút nữa đi cả bó.

Ngay khi cô ngước lên muốn xin lỗi, thì vô tình đụng trúng ánh mắt chết người kia, thật khiến người ta muốn ớn lạnh mà.

Cô mau chóng xin lỗi sau đó chạy biến không thấy tăm hơi đâu.- Đậu Đậu, con thấy ba con ngầu không?Đậu Đậu im lặng không nói gì, con bé ngoảnh mặt ra chỗ khác, thầm nghĩ:"Ba dọa người ta té đái ra, còn hỏi ngầu không à?"

Hoa cưới vừa trao tay cô dâu xinh đẹp, Thủy Linh vội xuýt xoa trong lòng:- Đúng là hơn cả đại minh tinh!Cô dâu khá thân thiện, còn mời Thủy Linh ở lại dự đám cưới, nhưng cô đã nhanh chóng từ chối, vì khi nãy, nghĩ tới mặt gã kia thôi đã sợ mất mật.Thủy Linh nhìn sợi dây chuyền cô dâu đeo, chợt cảm thán, tại sao nó lại đẹp như vậy, lát sau cô thấy mác bên cạnh giá tới hàng triệu đô thì biết rằng, đám cưới này không hề đơn giản chút nào .Tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ, trước tiếng vỗ tay của của khách mời, có hai bé con một trai một gái tay xách giỏ đựng cánh hoa tiến vào lễ đường.

Đắt giá nhất của tiệc cưới này chính là 9999 đóa hồng trắng kết thành hành lang trắng dọc từ cổng vào đến sát bờ biển.

Ngày hôm nay vô cùng đặc biệt, đặc biệt ở chỗ, triều cường không dâng cao như mọi khi, sóng chỉ đánh tới mép bục cưới, nơi mục sư đang đứng là dừng, tung bọt trắng xóa khiến cảnh tượng chợt như trong mơ.Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, cô dâu từ từ tiến vào lễ đường, bộ váy cưới màu trắng xòe rộng cùng những hạt kim tuyến ánh màu hoàng hôn đỏ rực, khiến cô dâu càng trở nên xa hoa lộng lẫy.Tôi nhìn mọi thứ trước mắt, nom như một giấc mộng đẹp, khoảnh khắc nhìn thấy người mình yêu thương đứng trên bục, hướng ánh mắt dịu dàng về phía mình, một nỗi xúc động không nói thành lời."

Nhan nhi, hôm nay con được làm công chúa rồi nhé!"

Tôi bất giác nhìn sang bên cạnh, ba tôi đứng cùng tôi từ bao giờ, hướng ánh mắt yêu chiều nhìn tôi, thiếu chút nữa tôi mở miệng gọi ông thành tiếng.

Tôi biết, dù cho ba mẹ tôi mất, nhưng họ vẫn luôn dõi mắt theo đứa con gái nhỏ."

Ba, Nhan nhi hôm nay lấy chồng rồi, con không những được làm công chúa, người ta coi con như nữ hoàng đó ba!"

"Tốt, tốt lắm!

Nhan nhi sống hạnh phúc là ba mẹ mừng rồi!"

Trong phút nghẹn ngào, tôi thấy bóng hình mẹ lờ mờ đứng ở cạnh dàn hoa, hôm nay mẹ tôi vận bộ vest trắng, bà vẫn trẻ, vẫn quý phái thanh lịch, chỉ là ánh mắt bà đượm buồn, mẹ vẫy tay với tôi:"Hạnh phúc nhé, gái yêu của mẹ, mẹ mãi bên con!"

Bà nói xong đi tới dìu tôi một đoạn, vén sợi tóc bên tai, bà hát bài gia đình nhỏ cho tôi nghe, bài hát mà tôi hay đòi mẹ hát lúc chìm vào giấc ngủ.Gió biển thổi nhẹ qua, mái tóc mềm của của cô dâu khẽ bay, khoảnh khắc này khiến khách mời có chút xiêu lòng, mê mẩn."

Ba mẹ đi đây!

Hạnh phúc nhé gái yêu của ba mẹ."

Ba mẹ đã không còn đứng cạnh tôi nữa, họ nắm tay nhau tiến về nơi sóng biển đang ồ ạt vỗ vào bờ, bóng hình dần mờ nhạt đi trong không khí và biến mất cùng bọt biển tung trắng xóa.Giây phút ba mẹ biến mất, tôi không còn có thể mạnh mẽ để kìm nén cảm xúc nữa, tôi chợt òa khóc như một đứa trẻ không tìm thấy đường về nhà, nỗi nhớ người thân bấy lâu nay không thể chôn dấu trong đáy lòng được nữa.

Những giọt nước mắt rơi xuống ướt nhòe khăn màn che mặt.

Dường như cảm thấy tôi có vấn đề, Ngân Mặc bỏ ngoài tai lời ngăn cản của mục sư, vội chạy tới đỡ lấy vai tôi, nhận thấy tôi đang khóc, anh luống cuống hỏi:- Em sao thế, không khỏe chỗ nào à?Tôi ngước đôi mắt đẫm nước ngẹn ngào nói với anh:- Ba mẹ...ba mẹ...lại rời xa em lần nữa rồi!Ngân Mặc không kìm nén nữa, vươn tay ôm tôi vào lòng, đôi tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc của tôi:- Ngoan, có anh đây rồi, cho dù có tan theo bọt biển, anh vẫn sẽ bên em đến cùng!Một lời nói thay cho lời thề trước mục sư và quan khách, tiếng sóng biển không ào ạt như trước thay cho lời chúc phúc đến chúng tôi.

Một làn gió mát thổi qua khiến nước mắt của tôi khô lại.

Giây phút này, tôi biết, tôi đã chọn đúng người.

Dù gian nan và có những lúc đau khổ cùng cực, ông trời vẫn không hề bạc đãi tôi.

Trên con đường trải đầy 9999 đóa hồng trắng, Ngân Mặc thay ba tôi, thay ngoại tôi, sánh bước cùng tôi tiến tới cánh cửa mới của cuộc đời, tôi mỉm cười nhẹ nhàng ghé vào tai anh nói nhỏ:- Chúc mừng anh lên chức ba!Giây phút ấy, tôi thấy anh khựng lại, khóe mắt đỏ hoe, lại một lần nữa, anh ôm tôi.

Lần này là gục mặt trên vai tôi và không dấu nổi tiếng khóc nghẹn.

Trong suốt một đời cô đơn, cuối cùng người đàn ông này cũng tìm được bến đỗ cho mình.

Lý tưởng sống của anh, có lẽ bây giờ mới được nhen nhóm.Đôi khi, hạnh phúc của chúng ta đã được ông trời an bài, chỉ là quá trình trải qua của bạn nó như thế nào mà thôi.

Vận mệnh nằm trong tay mình, nhưng vốn dĩ nó đã được sắp đặt sẵn, mỗi người đế với thế giới này đều có mục đích và sứ mệnh riêng.

Vậy nên bạn đừng vội cho rằng bản thân sinh ra để đón nhận bất hạnh, hãy nhớ rằng, dù cho bất hạnh thế nào, cũng đừng quên còn thở là còn thay đổi được vận mệnh.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Ngoại truyện


Thực ra là sẽ có ngoại truyện, nhưng nó không nằm ở chương này ạ.

Chương này để Pr cho bộ chuyện mới.

Cũng hấp dẫn nhưng đau não hơn thôi ạ.

Mình vẫn đam mê báo thù nha.

Đó là bộ:Gả Vào Hào Môn Kinh DịNội dung: Tôi thoáng tỉnh lại sau cơn mê, lúc này mới nhận ra, mình đang nằm trong căn phòng xâm tối tăm.

Mọi thứ trước mắt vô cùng mờ mịt.

Chỉ đến khi mây đen tan đi, ánh trăng rằm rọi vào khung cửa sổ to đùng, lúc này cả căn phòng như bừng sáng.

Nhận thấy bản thân không sao, chỉ là chân tay hơi đau buốt, xoa nắn chân một lúc, tôi run rẩy bước xuống giường.

Nền đất lạnh lẽo khiến tôi rùng mình một cái.

Đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài đã không còn là khung cảnh đô thị náo nhiệt.

Trước mắt hiện ra một rừng thông rậm rạp, trùm kín nên nó là một màu đen kịt, u ám.

Trong lúc còn hoang mang thì phía bên ngoài có tiếng bước chân vô cùng nặng nề, kèm theo tiếng xe đẩy cũ kỹ tạo lên tập âm kẽo kẹt gai người.

Tôi vội chạy tới bên cánh cửa m, áp tai nghe.

Tiếng động dừng lại, không gian rơi vào trầm mặc đến khó tả.

Đứng khoảng 10 phút không thấy động tĩnh gì, tôi còn cho rằng mình hoảng tưởng quá độ, bèn đưa tay ra mở cửa, nhìn trái nhìn phải đều là một màu đen tĩnh mịch.

Tôi nín thở bước ra khỏi căn phòng đứng ở ngoài hành lang.

Lúc này gió ở đâu lùa vào, đem theo hơi lạnh buôn buốt, luồn qua kẽ tóc.

Sống lưng liền lạnh toát, chợt có tiếng thở bên tai kèm theo giọng nói trầm lặng: - Chưa chết à!Đã đăng tải.

Mong nhận được sự chào đón của mọi người ạ.
 
Back
Top Bottom