Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Ngoài lề


Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện trong thời gian qua.

Sở dĩ, truyện đã hoàn thiện rồi.

Nhưng mình chưa đăng lên là bởi còn edit và chỉnh sửa rất nhiều, làm sao để bớt phi logic tí :vSau bộ truyện này, sẽ là một bộ khác, không kinh điển lắm.

Nhưng cũng kinh hồn.Lời cuối: Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 58


Tôi tỉnh dậy trong vô thức, thấy mình đang ngồi bệt dưới nền nhà vệ sinh của quán Bar.

Những gì mà tôi vừa trải qua, tuy là một giấc mộng, nhưng hệt như thật vậy.

Đau đớn day dứt và khốn khổ.- Lau nước mắt đi.

Những gì mà cô vừa thấy, hoàn toàn đều là sự thật.

Không phải là một giấc mơ!- Tiểu Dực...

Tiếu Dực của cô...con thấy không...anh ấy còn sống không?

Con cho cô biết đi!

Cô cầu xin con đấy......Tôi nắm chặt lấy vai cô bé áo tím kia, khóc lớn.

Tiếng khóc của sự bất lực và vô vọng cùng cực.

Cô bé đó gàn tôi ra, đôi mắt xanh u mê kia đã không còn.

Đó chỉ là một đôi mắt đen tuyền long lanh.- Chính vì cô sống mãi trong quá khứ và không chịu thoát ra nên bản thân cô vẫn luôn đau khổ và dằn vặt như vậy đấy!- Cháu nói quá khứ là sao?- Những gì cô thấy tât cả là đều là sự việc xảy ra ở 10 năm về trước.

Bản thân cô vẫn luôn chìm trong nó mà chẳng chịu hướng đến tương lai.

Cô nhìn xem, bố cháu đã cất công tới cầu xin sự giúp đỡ của cô, rồi cháu cũng đã nhắn tin cầu xin cô, cô vẫn vô cảm đến mức đó sao?Những gì mà tôi vừa thấy thì ra là những chuyện xảy ra trong quá khá.

Lúc này tôi chợt ngộ ra, không chỉ mình tôi chịu sự tổn thương nặng nề ấy, mà Tiểu Thất còn chịu đau đớn nhiều hơn ở thể xác.

Nghĩ tới đôi chân tàn phế của anh, lòng tôi chợt nhói lên.

Những gì trong giấc mơ thể hiện, tôi không tin rằng đó là thật.

- Tiểu Dực à không, Ngân Mặc, anh ta ổn chứ?

Chân chắc hẳn không bị tàn phế đâu, phải không?- Bác Mặc phế hai chân mà!

Cô không biết điều này sao?Nghe con bé nói vậy, tôi bàng hoàng ngồi thụp xuống đất.

Hóa ra giấc mơ là thật.

Mặc cho tôi có đang tâm lý rối loạn thế nào, cô bé áo tím vẫn dửng dung mặc kệ như không.

Nó nhìn vào đồng hồ đeo trên tay của tôi và nói:- Cô còn 3 tiếng nữa để thay đổi quyết định.

Người yêu cô sống hay chết phụ thuộc vào cô đó!Lúc tôi ngẩng đầu lên, muốn chất vấn thì con bé đã biến mất một cách nhanh chóng.

Gió lạnh thổi vào khiến tôi bất giác run lên cầm cập.

Cửa thông gió nhà vệ sinh mở, ánh tẳng ở phía ngoài rọi vào sáng vằng vằng vặc.

Đêm nay là một đêm rất dài, cực dài với tôi.

Tôi như kẻ mất hồn rời khỏi nhà vệ sinh đi lại ra quầy bar.

Lúc này Dương Tư kia đã xơi hết đĩa hoa quả và chai rượu Cogac của tôi.

Gã nhìn tôi nửa tỉnh nửa mơ:- Cô giải quyết xong rồi à?

Sao lâu quá vậy...tôi còn định xông vào trong đó nữa đấy.

Nhưng sợ mang tiếng là biến thái nên đành thôi..ha..ha- Thật ngại quá!Tôi nhấc túi xách lên đeo vào người, gương mặt đầy ái ngại nhìn gã:- Chúng ta về thôi.

Hôm nay tôi phải về sớm vì có việc!- Oh!!

Thế vẫn tính cô đang bùng kèo nhé.- Được thôi.

Vì tôi cũng thấy mình có lỗi
Dứt lời, tôi lấy trong tiền trong túi xách ra, đặt lên bàn, cười trừ:- Kèo này tôi trả!Sau đó bắt taxi nhanh chóng về nhà.

Vừa mở cổng, tôi đã thấy ngoại đang ngồi ở bàn trà ngoài sân, cây gậy chống theo ông cả một đời chưa có dấu hiệu bị mục nát:- Nha đầu về rồi à?- Ngoại chưa ngủ sao?Tôi kéo sát ghế, ngồi xuống đối diện với ông.

Trên bàn là trà ô long, loại trà đối với dân trà đạo vô cùng tầm thường, nhưng đối với ngoại tôi, nó lại vô cùng đặc biệt.

Đặc biệt ở chỗ, đó là thứ thức uống mà vợ ông lúc còn sống vô cùng yêu thích.- Ngủ ngáy gì!

Thời thế loạn lạc, người trong giới suốt ngày tranh nhau địa vị làm bá chủ, chém giết lung tung cả lên, mày lại đi đêm suốt ngày ông lo nên không yên tâm ngủ trước!Gặm xong miếng bánh điểm tâm, tôi cười hì hì:- Ông cứ lo quá.

Cháu tự biết chừng mực mà!- Chừng mực rồi như vợ chồng con Ái đấy!- Chuyện nhà nó, ông cứ bận tâm làm gì cho mệt mỏi!Ngoại tôi nhìn lên căn phòng gần gác mái, vẫn còn sang nhưng có âm thanh cãi cọ phát ra từ đó:- Đấy, mày thấy chưa!

Lấy nhau khi chưa đủ tuổi nó thế ấy.

Vợ chồng lúc nào cũng như mấy đứa trẻ con.

Thua cả Hồng Hồng!Tôi im lặng đánh mắt đi chỗ khác vì không còn lười nào biện minh cho em gái và em rể.

Đúng là, nhiều lúc muốn bênh vực cho chúng nó lắm, mà chẳng có lí do nào thỏa đáng.Nhìn lên vầng trăng sang, tôi chợt nhớ ra mục đích mình về nhà.

Nhìn xuống đồng hồ, tôi biết, mình chỉ còn có 2 tiếng đồng hồ để thay đổi quyết định.

- Ngoại ơi, con dấu của Louis vẫn để trong phòng đọc sách ạ?- Ừ!

Mà sao cháu hỏi vậy?

Cần gấp à?- Dạ không.

Lâu rồi không thấy ngoại nhắc tới nó.Ngoại tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó chép miệng nhâm nhi tách trà:- Ây!

Đó là tài sản vô giá của nhà Louis, nên hạn chế nhắc tới.

Càng ít người biết càng tốt.

Quên đi sự tồn tại của nó thì càng tốt.Nói xong, ngoại tôi nắm chặt lấy cây gậy, vịn vào nó mà đứng lên.

Thân hình lom khom của tuổi già khiến ông không còn dáng vẻ đạo mạo, một chân đạp đất, một tay đỡ trời như ngày xưa nữa.

Qua lời ông kể, ngày xưa ông bá đạo lắm, để làm gì?

Làm bá chủ?Không, để bảo vệ người ông yêu trước sóng gió cuộc đời và nguy hiểm của việc bắt tay với xã hội đen.

Ông giỏi là vậy, nhưng vẫn không bảo vệ vợ mình trước sự giận dữ của quỷ.Đêm hôm ấy, tôi uống cạn ly vang đỏ, rồi lấy hết cam đảm đi tới phòng ông.

Thấy qua khe cửa, đèn đã tắt mới yên tâm mò mẫm lên phòng đọc sách.

Hiện tại tôi còn 1 tiếng để hành động.

Đẩy cửa bước vào phòng đọc sách, tôi biết vị trí con dấu nằm ở trong két sắt cạnh bàn làm việc.

Mật khẩu, mật khẩu là gì nhỉ?Tôi bấm thử ngày tháng năm sinh của ông, nhưng không được.

Lại thử sang của bà ngoại, nhưng càng sai.

Nhìn xuống đồng hồ chỉ còn có nửa tiếng.
.

Loay hoay mãi không biết làm sao, trong bóng đen mờ mịt, tôi tức mình đứng dậy vung tay muốn đập cái két này một cái cho bõ tức thì bỗng dung quơ phải cái chén trên bàn khiến nó suýt rơi, may mà tôi đỡ kịp.

Đây chẳng phải cái chén bà làm tặng ông thuở còn trẻ hay sao?Nhấc chén lên, chẳng cần đoán cũng biết, trong đó là bã của trà ô long.Trà ô long...phải rồi, tôi nhớ lại, ngày còn bé, ông bà hay nhắc tới buổi trà đạo được tổ chức thường niên tại Nhật Bản, dường như buổi trà đạo này là nơi kết duyên của ông bà.

Vội lấy điện thoại ra mần trên mạng, cuối cùng tôi cũng dò được ngày tháng đó.

Nhưng còn năm?

Lúc này, tôi lại bị dồn vào thế bí.

Đang lúc rối bời, thì bên ngoài có tiếng chân, tôi hốt hoảng chạy vội vào tấm rèm cửa cao sát đất, nấp tạm.

Cửa có người đẩy vào, nghe bước chân rón rén, lại thêm cái bóng thấp thấp, tôi đoán không lộn thì đó là Hồng Hồng.

Nhưng nửa đêm canh ba.

Thằng bé chạy vào đây làm gì?

Tôi nghe nó thì thầm lẩm bẩm cái gì đó.- Cái chén...cái chén....à, nó đây rồi!Qua khe rèm, tôi thấy thằng bé nhấc chiếc chén trà của ngoại lên, trong bóng tối, ánh mắt nó sang rực như đèn pha.

Nó lẩm bẩm gì đó, tôi nghe câu được câu chăng.- Mình không tin năm ấy bà cố chưa đủ vị thành niên.

Cụ nói vậy chỉ để thể hiện bản thân tán gái của mình thôi!Tôi á khẩu luôn.

Trời, hai cụ cháu nói gì với nhau, để thằng bé có tư duy như vậy?

Nhưng nhờ có Hồng Hồng mà tôi sực nhớ ra, cái năm mà ông gặp bà là năm nào rồi.Chờ cho thằng bé láu cá kia đi, tôi mới thò mặt ra, nóng ruột nhập mật khẩu.

Ngày đã nhập, tháng đã nhập, giờ cuối cùng là năm.

Đây là cuối được phép nhập mật khẩu.

Nếu còn sai, cơ hội cứu Tiểu Dực bằng số 0.

Tôi nhắm chặt mắt, ấn enter...Ting!Âm thanh khiên tôi sốt ruột nhất.

Cuối cùng chiếc két được mở.

Qủa nhiên, trong đó, ngoài chiếc hộp bọc nhung vàng, thì không còn cái nào nữa.

Bà tôi là một nghệ nhân điêu khắc, chính vì vậy, con dấu nhà Louis mà bà làm vô cùng khác biệt, từ đường nét đến hình dáng.

Không một nơi nào có thể đạo nhái hay bắt trước được.- Bác Nhan đang làm gì ở đó vậy?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 59


- Bác Nhan đang làm gì ở đó vậy?Vừa đóng két sắt lại thì đèn bật mở, tôi giật nảy mình quay đầu lại, thấy ngoại tôi, Hồng Hồng và cả Kình Niên đang đứng đó nhìn tôi.

Những sự đa nghi đều dồn về phía tôi.- Cháu lấy con dấu đó làm gì?

- Cháu...Tôi nắm chặt con dấu trong tay, ấp úng đến không còn biết phải giải thích như nào.- Cháu hỏi con dấu, để đêm hôm khuya khoắt muốn đem nó đi đâu?- Òa..Bác Nhan cứ như đạo chích Kid trong Conan ấy nhỉ!- Trật tự!Khi Hồng Hồng reo lên đầy thích thú, thì lập tức nhận được tiếng quát của ba nó, nó bèn xịu mặt xuống.

Đứng trước hai con người đứng đầu gia đình này, tôi không biết nên biện minh hay giải thích như nào cho xuôi.- Ông, cháu cần con dấu này gấp!- Để làm gì?Tôi thấy giọng ông lạnh dần đi, cũng cảm thấy sự đa nghi bắt đầu lớ dần.

Tôi chỉ biết nói:- Cháu cần cứu một người!- Là người gì đó tên Mặc phải không bác Nhan?

- Ừ...Tôi cúi gằm mặt xuống, sự im lặng này thực sự rất đáng sợ.

Ông tôi vốn không thích anh, vốn coi anh là nghịch tử, có lẽ đến lúc nhắm mắt xuôi tay, không đời nào ông chịu cho mượn con dấu này.

Tôi thở dài đặt con dấu lên mặt bàn.

Phen này, có lẽ tôi đành liều cái mạng chó này đi cứu Tiểu Thất.- Nếu mọi người thấy rồi, con không có gì biện minh!

Con trả dấu lại cho ông.

Chuyện này con sẽ giải quyết một mình.Dứt lời, tôi sải bước khỏi phòng, đi đến hành lang, tôi dừng chân lại nói câu cuối cùng với ngoại, tôi không muốn hoài nghi:- Không bao giờ con có ý định chiếm đoạt tài sản nhà mình vì bản thân con chưa đủ tự tin để nắm giữ khối tài sản lớn như vậy!- Đứng lại!Ngoại tôi nghiêm giọng quát, tôi giật mình dừng bước, nhìn lên.

Thấy ông chống gậy, lom khom đi tới chỗ tôi:- Mày nghĩ ngoại hẹp hòi như vậy à?- Cháu...- Đấy!

Cháu mới chẳng chắt...Niên à, con nghĩ xem, đứa như nó có đáng bị ăn gậy không chứ.- Đáng lắm!Kình Niên sau một hồi im lặng cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

Hồng Hồng đứng sau cũng tớn tít lên hóng chuyện:- Trẻ hư đáng bị đánh đòn!Ngoại ho nhẹ một tiếng vỗ vai Hồng Hồng:- Cháu yêu, chạy vào lấy cho ta con dấu!- Dạ!Mọi thứ xảy ra khiến tôi không kịp đỡ, cũng không kịp phản ứng.

Chỉ thấy con dấu từ bao giờ đã được đặt vào tay tôi.

Ngoại vỗ vai tôi:- Đi đi!Tôi vẫn bang hoàng khi chưa kịp hiểu mọi chuyện.

Tôi ngẩng mặt nhìn ngoại, nước mắt lưng tròng:- Ngoại...con...Đó chính là sự xúc động khó nói lên lời, khó diễn tả, cũng khó cất lên thành tiếng.- Còn không mau đi!

Đừng để ta đổi ý.Tôi gật đầu, cắm đầu chạy xuống dưới nhà, đoạn, tôi dừng chân nhìn lên ngoại, rồi nhìn xuống con dấu...tôi biết ngoại đang rất tiếc nuối, nhưng vì đứa cháu bất hiếu này mà chấp nhận đánh đổi tất cả.

Bỗng dung tôi lại ích kỉ, ích kỉ đến mức, vừa muốn cứu được Tiểu Dực, lại vừa muốn giữ lại con dấu.- Bằng mọi giá, cháu sẽ đem con dấu về cho ngoại...Nhìn theo bóng xe của đứa cháu gái hỗn hào khuất sau cổng, già Louis chống gậy quay vào nhìn Kình Niên:- Súng đạn sẵn sang rồi chứ?- Xong rồi ông!

À...anh Kình Thương cũng muốn tham gia vào phi vụ này!- Lí do?- Ngoài anh ấy ra, không ai được phép giết Ngân Mặc!

- Hừm...đúng là lí do chính đáng của thằng máu lạnh, không lẫn vào đâu được!Gìa Louis ho khù khụ, khẽ cười.

Kình Niên đưa tay đỡ lấy ông Ngoại, cử chỉ hết sức nhẹ nhàng và cẩn thận.

Đủ biết, thường ngày hắn coi trọng và hăm sóc ông đến mức nào.

Có thể nói, ông chẳng khác nào máu mủ ruột thịt của hắn.

Gìa Louis, vợ, con và Kình Thương là tất cả những gì của hắn.

Có thể tính cả Tư Đồ Tân Nhan nữa.

Không phải vì hắn từng thích, mà cô ta là chị vợ của hắn.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 60


Đặt con dấu sang bên cạnh, tôi một tay cầm chặt vô lăng, tay còn lại bấm điện thoại gọi cho anh bạn nghệ nhân chuyên chế tác điêu khắc.- Alo!!Chuông reo một hồi, mới có người nhấc máy, anh ta ngái ngủ hỏi:- Có việc gì vậy Tân Nhan ?

- Tôi muốn nhờ anh một việc!- Mai được không?

Bây giờ khuya rồi!- Tôi cần gấp, làm ơn!- Được rồi, được rồi!- Tôi qua nhà anh bây giờ.

Thứ này không được phép sơ xuất khi làm, hiểu không?Gã ở bên kia đầu dây, vừa ngáp vừa đi vào nhà vệ sinh lau mặt cho sạch sẽ.

Hôm nay, lại mất ngủ thêm một lần nữa.Tôi phi xe thật nhanh về hướng tây thành phố, nơi đó là rừng và nhà của anh bạn nghệ nhân kia nằm trong đó.

Đi qua cánh rừng âm u lạnh lẽo, dù đang là mùa hè nhưng tôi vẫn không sao chịu được cái cảm giác lạnh rợn gáy kia.

Xe dừng ở cánh cổng lớn bằng sắt đã hoen dỉ.

Ngôi nhà của anh bạn này tuy không thuộc hàng cao cấp như nhà của tôi, nhưng được cái, hòa mình vào thiên nhiên rất tốt.

Dây leo mọc quá trời, lan rộng trên bức tường sơn trắng, sớm đã phủ kín rêu xanh.Duy chỉ có khóm hoa hồng đỏ là đêm lại một chút sự sống cho căn nhà này.

Tôi bấm còi xe, chưa đầy 10 phút, cánh cổng tự động mở để tôi phi nhanh vào trong.

Trình Đông Đông ngáp dài bước xuống cầu thang, trên vai còn vắt nguyên cái khăn ướt:- Cô muốn tôi làm gì?- Nhái cho tôi một con dấu giống y hệt con này!Tôi vất con dấu cho Trình Đông Đông, tiện thể nhắc kĩ hắn:- Nhớ nhé, con dấu này góp phần rất quan trọng, tôi muốn cậu làm thật cẩn thận!Trình Đông Đông nhìn con dấu sau đó cau mày:- Cô có quan hệ gì với Jesica Victory?- Đấy là bà ngoại tôi, mà sao cậu biết tên?- Bà cô là nghệ nhân nổi tiếng trong giới, đến tại hạ đây còn chưa được một lần yết kiến!- Không còn cơ hội đâu.

Bà tôi mất hơn 15 năm rồi!- Oh!

Tôi biết.

Được chiêm ngưỡng tác phẩm của bà Victory, quả là vinh hạnh.

Này cô gái, nếu tôi nhái giúp cô, thì tôi được cái gì?Nhìn vẻ mặt của Trình Đông Đông, đủ viết hắn đang muốn vòi vĩnh ở tôi thứ gì đó.

Tôi tháo chiếc vòng cổ đang đeo đưa cho hắn:- Đây là tác phẩm của bà tôi lúc còn sống, đã làm riêng cho tôi.

Như vậy đã được chưa?- Được, quá được luôn!Sau khi thành giao cho tên ham đồ mi nghệ kia, tôi ngồi xuống ghế và nhắc nhở gã.

Cho anh 3 tiếng nữa, mau chóng hoàn thành giúp tôi!Trình Đông Đông gật đầu, sau đó nháy mắt với tôi:- Đơn giản nhé!

Tin ở tôi.Một đêm trôi qua đối với tôi, sao mà dài thế.

Nhìn đi nhìn lại, tôi chỉ còn 1 tiếng đồng hồ để đến điểm giao dịch.

Tôi dở bản đồ ra, thấy nhà của Trình Đông Đông cách chỗ kia không xa, tôi mới yên tâm.Đồng Hồ quả lắc treo ở góc nhà vẫn chậm rãi tích tắc, tích tắc từng giờ, từng phút một.

Không gian chìm vào tĩnh lạng.

Tôi vì mệt mỏi quá nhiều chuyện, kèm theo con men say khi uống Cognac vẫn chưa dịu đi, tôi đưa tay gác cằm thiu thiu chìm vào giấc ngủ.Trình Đông Đông cơ bản hoàn thành khuôn của con dấu.

Nhìn đi nhìn lại, hoa văn trên đó không nhiều, khá đơn giản.

Vậy, lí do gì khiến nó trở lên quý giá như vậy?

Dưới ánh đèn của bút laze, hắn thấy có viên đá xanh nhỏ gọn gắn trên đó.

Lúc này Trình Đông Đông gỡ viên đá ra, mới phát hiện, đây là một tuyệt tác.

Quan trọng hơn, đây là thứ đá quý đã thất lạc của công tước nước Áo.Con dấu này đạo nhái cực dễ, nếu muốn dùng nó để chiếm đoạt tài sản, quá dễ...chỉ cần nhìn và làm nhái một chiếc y như vậy.

Mấu chốt là, kẻ cần con dấu này, chủ yếu muốn viên đá.

Liệu sử dụng đá Opal có dễ nhận ra không nhỉ?- Dậy đi, đồ cô cần đã xong.

Đang thiu thiu vào giấc, Trình Đông Đông cổ hủ kia quát lên khiến tôi choàng tỉnh giấc.Miếng chăn long cừu đang đắp trên người tôi rơi xuống, lúc này, con dấu đang bay về phía tôi, phát giác tôi đưa tay chộp lấy:- Ơ, sao anh đưa tôi con dấu cũ?- Cô nhìn lại xem, nó là con dấu thật hay là con dấu bị đạo nhái?- Ô, thế đâu mới là thật?

Trong lúc tôi còn ngỡ ngàng, Trình Đông Đông chỉ cách giúp tôi phân biệt:- Dấu giả tôi có khắc thừa một chiếc lá.

Tổng cộng có 4 chiếc lá trên đó, dấu thật chỉ có 3 chiếc!- Wow!

Thiên tài...anh làm đạo chích được rồi đó!

Đoạn nghe tôi nói vậy, Trình Đông Đông ho nhẹ một tiếng rồi đuổi khéo tôi:- Đi đi, lão đây buồn ngủ rồi!- Gớm, khỏi cần nói tôi tự đi!Cánh cổng đồng cũ kĩ bám đầy dây leo dại từ từ kẽo kẹt mở ra như một lời tiễn tôi khỏi nơi quái dị này.

Tôi đưa tay khởi động xe, gạt cần điều khiển, thoáng nhìn về tòa biệt thự cũ kĩ kia, sau đó rồ ga phóng thẳng về phía trước.

Phen này đi, một là sống, 2 là chết.Trình Đông Đông nhìn theo bóng xe, sau đó đưa tay buông rèm xuống, gã hơi thất vọng vì đã không đánh tráo viên đá kia.

Nếu để nó lọt vào tay đám phù thủy đen, e là có loạn mất.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 61


Tích tắc...tích tắc....Tiếng đồng hồ quả lâc trên bức tường cũ kĩ vẫn liên tục trôi theo chiếc kim sắp gãy.

Có những khi, sự im lặng sẽ giết chết một tâm hồn, sự im lặng sẽ là hơi thở của chết chóc.

Ngân Mặc bị tiếng động làm cho tỉnh lại.

Anh cựa quậy nhưng chân tay bị tê liệt đến không thể cựa quậy.

Trong vô thức, anh chợt nhận ra mình bị trói ở đây đã hơn 1 ngày rồi.

Trên tay là ống truyền nước.

Người ta tiêm dinh dưỡng vào cơ thể mình thông qua con đường này.Người ta hay nói.

Khi một giác quan bị mất, giác quan khác sẽ được cộng hưởng mạnh hơn.Lúc này đây, chính là thính giác của anh.

Bởi đôi mắt đã bị bịp kín lại.Một tên nói:"Này, hôm qua nghe đâu cổ phiếu của hãng xe D&J giảm không phanh đấy.

Thật may vì tao không nghe thằng Gà chọi đầu tư!"

Một tên khác vừa rít điếu thuốc lá vừa thở phào nhẹ nhõm."

Tao có chơi, nhưng chơi ít.

Ghớm, mấy cái đầu tư chứng khoán hay cổ phần này cũng chỉ là cờ bạc trá hình mà thôi.

Nhưng khác cái được pháp luật cho phép!"

Trong lúc bọn chúng còn đang thao thao bất tuyệt, ở đây Ngân Mặc đã gần như tháo xong sợi dây thừng đang trói chặt tay.

Nhưng tai anh lại không để lọt một câu nào từ cuộc trò chuyện của tụi kia.

Nếu đùng như những gì chúng nói.

Thì gay thật sự.

Mấy lão cổ dông già đang có ý muốn đem cổ phần bán ra bên ngoài, chẳng qua giá cổ phiếu trên sàn đang lên mạnh nên còn e ngại, lần này thất thoát nặng nêv như vậy, chỉ e tan đàn xẻ nghé.Trên con đường cao tốc nằm ven biển, một chiếc ô tô đen phóng với tốc độ cao lao vun vút, ngay cả khúc cua cũng không chịu giảm tốc độ.

Xem ra là muốn đi chầu tổ tông sớm đây.

Tôi hạ kính xe xuống cho gió biển tràn vào, một mình đieeuf hoà không giúp tôi hạ nhiệt và vơi đi nỗi lo lắng. gió thổi vù vù bên tai, tôi nghe có tiếng nói hoà lẫn vào đó:" Dừng xe lại!"

Tôi đưa tay vỗ vỗ vào tai, cho rằng mình nghe nhầm.

"Dừng lại!!!!!!"

Lần này, tiếng hét đó làm tôi giật thót mình phanh gấp.

Lúc tôi hoàn hồn lại thì của xe mở, xe rung một cái như có người vừa vào.

Qua gương chiếu hậu, tôi nhận ra đó là con bé quái gở nhà Tiêu Ngân đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nó nói:" Cô muốn chết trước bác Ngân hay sao mà phóng bạt mạt thế!"

Một tay giữu vô lăng, một tay bóp đầu che đi sự xấu hổ, tôi nói:" Lá số nói tôi còn sống đến lúc có chắt, cháu không cần lo!"

"Cô lấy được con dấu chưa?"

"Nhóc con mới tí tuổi, hỏi cái đó làm gì?"

Dĩ nhiên con bé đó sẽ không trả lời, chỉ im lặng đưa tôi điện thoại.

Tôi liếc qua nhìn tin nhắn, thấy Tiêu Ngâm nói, địa điểm giao dịch là giả.

Định vị trên người Ngân Mặc sớm đã bị chúng phát hiện và đem vứt chỗ khác.

Mấy tên khốn này thừa biết gã sẽ đi tìm thằng bạn chí cốt kia.Đang lúc rối bời không biết phải làm gì, điện thoại tôi đổ chuông báo tin nhắn.

Cứ ngỡ là tin rác, ai ngờ nội dung khiến tôi xa xầm nét mắt.

Tôi dừng xe ngay giữa đường, kêu con bé kia xuống xe.

Nó tròn xoe mắt nhìn tôi:"Sao bác phải làm như vậy?

Sao bác lại đuổi cháu xuống xe?"

Tôi không buồn giải thích.

Xuống xe lôi con bé ra ngoài.

Tôi dúi dùi chích điện phòng thân của mình vào tay nó, cố chấn tĩnh con bé:"Bố cháu đang ở gần đây, cháu đi thẳng về phía trước 300m là sẽ gặp được bố.

Ngoan, bố cháu vẫn an toàn.

Cầm lấy cái này, nếu có nguy hiểm thì lấy ra phòng thân!"

Sao đó lên vội xe.

Đang lúc nhấn chân ga để đi, con bé lại chạy ra chặn mũi xe.

Tôi kéo cửa kính xuống, dĩ nhiên chỉ một nửa và chốt hết cửa xe lại phòng nó lì lợm đòi đi theo."

Cho cô cái này!"

Nó lấy trong người ra một lọ thuỷ tinh, bên trong là các hương liệu và đá vụn, kèm theo lời giải thích:
"Bùa hộ thân này sẽ giúp cô tránh được những kẻ xấu xa muốn làm hại, tuyệt đối phải mang theo bên người!"

Tôi gật đầu, vội đem lọ thuỷ tinh cất túi rồi phóng xe rời đi.

Đi chưa xa, tôi liếc qua gương ô tô, đã thấy con bé đi vào màn đêm tối mịt rồi biến mất.

Chuyến này còn kinh hơn là xuống địa ngục.

Bọn bắt cóc lừa Tiêu Ngâm đi chỗ khác, có lẽ chúng chỉ muốn gặp riêng tôi.

Xe dừng trước đồi thông trơ trọi, tôi thấy có căn nhà gỗ lấp đó sau bụi cỏ rậm rạp.

Theo yêu cầu của bọn chúng, tôi lấy đá bên đường đè vào chân phanh, một viên đè vào bàn đạp. sau đó gạt cần số hướng mũi xe về phía biển.

Phải mất rất lâu, tôi mới kiếm được nhánh cây khô, nhoài người vào trong xe, tôi dùng cành cây khô gẩy viên đá ra.

Ô tô thiếu đi chân phanh để hãm, nó cứ từ từ lăn bánh, chầm chậm hiến mình cho biển lớn nuốt trọn.

Tùm!!Xong xuôi mọi thứ, tôi liếc mắt nhìn về căn nhà gỗ bỏ hoang ấy.

Tôi biết, bọn chúng đang theo dõi từng nhất cử nhất động của tôi.

Chuyến này đi, không biết có lành ít giữ nhiều như trên phim không.
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 62


Cộc...cộc...cộc!!!!Tôi chậm rãi bước từng bước một lên bậc thang đá cũ kĩ.

Trong bóng tối có thể thấy được rêu mọc kín, nếu đi không cẩn thận sẽ bị trượt ngã bất kì lúc nào không hay.

Trong không gian tinhc mịch chỉ có tiếng kêu của cú và tạp âm của mọt vài con vật nhỏ khác, chỉ cần chúng ngừng kêu một chứt, lập tức nỗi sợ trong tôi sẽ dâng lên.

Khi nãy bước đến trước căn nhà gỗ kia, tôi bị ánh nến vàng trong đó thu hút.

Tim ngừng một nhịp.

Có khi nào lát nữa, mình sẽ được gặp Tiểu Dực ở trong đó.

Xa nhau 1 giây là nhung nhớ, huống hồ...gần chục năm trôi qua rồi.

- Đến rồi à!

Một giọng nam khàn khàn cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.

Tôi giật mình quay lại nhìn, có một người đàn ông trùm mũ lưỡi trai màu đen, che kín mặt bằng khẩu trang, tay xách một va li đen, đi từ dưới đi lên.

Tôi hết hồn.

Không lẽ nãy giờ gã đi phía sau tôi ư, tại sao tôi không nghe tiếng chân?- Đi theo tôi!Gã lướt qua người tôi, một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua mũi.

Hương vị này tôi đã từng ngửi thấy ở đâu đó.

Nhưng tâm trạng tôi đang rất rối bời, tâm trí đâu mà để ý tới mấy thứ đó nữa.

Tôi nín thở đi theo người đàn ông.

Thật kì lạ, gã không dẫn tôi vào căn nhà gỗ có anh nến.

Gã đưa tôi vào một căn nhà sâu tít trong bụi cỏ.

Kẽo...kẹtCánh cửa gỗ cũ kĩ mở ra, tôi thấy có rất nhiều bụi bay xuống, Tơ nhện răng xung quanh, đem lại cho tôi cảm giác lạnh lẽo, rợn người.

Bên trong có rất nhiều đồ vật, dụng cụ ngổn ngang.

Thứ thì mốc xanh mốc vàng, thứ thì mạng nhện bám đầy và hầu hết, tất cả đều khoác lên đó một lớp bụi trắng dày đặc.

Căn nhà này nhìn bên ngoài tuy nhỉ nhưng trong thì sâu vô biên.

Đi mãi tôi mới thấy, phía cuối còn có một căn phòng khác.

Lúc này đây, người đàn ông kia mới dừng lại, lấy trong túi ra chiếc chìa khoá đã hoen gỉ, mở cửa bước vào.

Sau khi xác định không còn ai theo tôi, gã mới lên tiếng:- Con dấu đâu?

Trong lúc tôi còn ngây ngốc, gã đã ngồi xuống ghế từ lúc nào không hay. gã đặt vali lên bàn, từ tối lấy trong túi áo ra một ổ bấm, gã nói:- Thấy nó không?

Chỉ cần con dấu không được giao ra đây, hoặc là cô có ý định dối trá...lập tức...bùn!!!Gã cười lớn:- Tôi cho người cô thương nổ tung!Lúc này tôi mới ý thức được tình nghiêm trọng của vấn đề.

Tôi cau mày nhìn gã, sau đó lấy trong túi ra chiếc hộp đựng con dấu, đặt lên bàn, dĩ nhiên không có ý dao con dấu ấy, tôi phải ra điều kiện:- Chúng ta trao đổi, tôi đưa anh con dấu, anh đưa tôi chiệc nút đó.

Đây là cả gia tài của Louis, không đơn giản muốn lấy là lấy.

Ngân Mặc có thể chết, tôi cũng sắn sàng liều chết để lấy lại, chỉ cần anh gian dối!Gã ta cười lớn, vất chiếc nút bấm về phía tôi.

Theo phải xạ, tôi đưa tay ra chộp lấy. gã làm vậy, không sợ tôi ôm của chạy lấy người sao?- Tôi cho cô!

Mạng sống của hắn với tôi không quan trọng!Vừa nói, gã vừa bước tới cạnh tôi, đoạt con dấu từ tay tôi, nói:- Thành giao!Giây phút này, tôi chỉ sợ gã phát hiện ra đó là đồ giả, không biết tôi sẽ chết trước, hay Ngân Mặc chết trước.

- Người cô cần chắc cô cũng biết đang ở đâu!

Đi đi, thứ tôi cần tôii đã có!Giao dịch với gã xong, tôi mau chóng rời khỏi căn nhà gỗ đó, cố gắng không làm kích động đến cái nút trong tay.

Giám bắt Tiểu Dực đi, gã tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Đi mãi cuối cùng cũn thoát khỏi bụi cây và nơi có kẻ nguy hiểm kia đang đứng, tôi từng bước tiến lại gần căn nhà có ánh nên kia.Tiểu Dực, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?Lần này, tôi đã gặp được rồi, hơi thở của tôi dần trở lên gấp gáp, vội vàng.

Tôi nóng ruột đẩy cửa xông vào, thấy ở giữa nhà có một chiếc ghế, trói người đàn ông.

Là anh, đúng là anh rồi!

Mái tóc cắt gọn, chiếc áo sơ mi màu trắng tinh tế, đặc biệt là cách bặm môi chỉ anh mới có.

Tôi lớn tiếng gọi:- Tiểu Dực!Phát giác được có người gọi, mà thanh âm đó cực quem thuộc, người đàn ông đó thôi bặm môi, đôi tai đỏ lên, dường như có sự xúc động mãnh liệt dồn lên:- Là...là em ư?
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 62


- Anh......Tôi nhào tới bên cạnh ghế, mọi cảm xúc ùa về.

Bóng hình ấy như lạ như quen, như mơ như mộng.

Cho dù anh bị nhốt nhiều ngày mồ hôi và máu trộn lẫn nhau, nhưng tôi vẫn ngửi thầy mùi bạc hà nhẹ dịu, thứ cảm xúc ùa về.

Tôi xúc động dằng xé đống băng dính đang trói anh, cào mạnh đến nỗi, móng tay bật ra túa máu.- Nhẹ nhàng thôi.

Em nhìn tay em kìa!- Anh, em xin lỗi!Tôi ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh, mọi đau khổ tủi nhục, cả sự ân hận muộn màng hiện lên rõ trong đồng tử đầy mệt mỏi của anh.

Miếng băng dính cuối cùng được tháo ra.

Tiểu Dực tê liệt hai chân, đến nỗi suýt ngã.

Tôi quàng tay anh qua cổ rồi đỡ anh ra khỏi nơi quái quỷ này.

Chạy được một đoạn, tôi thấy phía sau có tiếng lùng xục.

Thiết nghĩ, đối phương đã phát giác ra mình bị lừa, tôi kinh hãi đẩy nhanh tốc độ.

Chạy xuống đến chân đồi, tôi thấy có xe đậu sẵn ở đó.

Tiêu Ngâm vừa lúc xuống xe.

Có lẽ gã mới tới.

Thấy 2 người chúng tôi, gã mau chóng chạy tới.

Được nửa bước thì khựng lại.

Mặt biến sắc.Tôi khó hiểu hét lớn:- Còn đứng đó làm gì, không mau ra đỡ!- Dám tiến một bước, ông tiễn chúng mày về trời!Bước chân tôi chững lại, phía sau truyền đến âm thanh khàn đặc, u uất, nghe mà đến rợn tai.

Tiếp theo đó, ống súng sắt lạnh lẽo chạm đầu tôi.Tôi run rẩy không dám nhìn lại.

Đến thở cũng không dám.

Trong lúc mọi thứ còn hỗn độn, Dương Tư tóm nhanh lấy tôi, tay trái ghì cổ, tay phải cầm súng dí vào thái dương của tôi, dùng chân đẩy Tiểu Dực ngã dúi xuống chân Tiêu Ngâm.

Thân thủ nhanh gọn đến kinh người.- Một là giao con dấu thật ra đây, 2 là cô ta chết!- Không được làm hại Tân Nhan!Tiểu Dực nén đau đứng dậy, chập choạng suýt ngã vẫn không quên hétb lên cảnh cáo:- Mày dám đụng đến một cọng tóc của cô ấy, tao cho mày sống không bằng chết!Dương Tư bật cừơi khanh khách, nụ cười không dấu diếm được sự tàn bạo của gã:- Thách tao?Dứt lời, gã động tay một cái, cán súng dáng mạnh vào trán tôi, tôi thấy choáng váng, từ vết ghè, tôi thấy có dòng nước ấm nóng nhầy nhụa chảy qua.

Dưới ánh trăng dát vàng, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc khuôn mặt xanh xao.Tiểu Dực trông vậy bèn điên cuồng lao tới:- Thằng khốn, tao diết mày!Đoàng!!!!!Tiếng súng nổ vang trong đêm đen, đám quạ đen trên ngọn đồi bay tán loạn,sóng biển vốn đã ngừng đánh vào bờ, lại một lần nữa cuồn cuộn đánh dữ dội hơn, tung bọt trắng xoá.- Không!!!!!Tôi hét lớn, nhìn Tiểu Dực đang từ từ gục ngã dưới mũi súng của Dương Tư.

Máu ở bụng anh chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng vốn đã lấm lem của anh.

Tiểu Dực cố gắng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt yếu ớt sắp không trụ nổi, anh muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng sóng biển ồn ào đã át đi hơi thở thoi thóp và tiếng nói thều thào của anh.

Mặc cho tôi gào khóc trong trong vô vọng, thứ âm thanh chết tiệt kia vẫn không chịu ngừng.

Tiểu Dực cứ thế gục xuống nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay lấm lem đất cát chạm tới ngón chân tôi.- Dương Tư, tên khốn khiếp.

Ngân Mặc và Tư Đồ Tân Nhan có liên quan gì tới chuyện này.

Mày dám tàn sát vô tội!- Lũ người chúng mày bất nhân, vậy lí gì đòi tao có nghĩa.

Chính mày là người hại chết Linh San!

Không vì thế thân cho mày, cô ấy cũng không đến nỗi bị sói xé xác.

Mày không ân hận, mày vẫn sống nhởn nhơ!- Tất cả im hết đi!Tôi hét lớn, run rẩy nhìn Tiểu Dực nằm im bất động.

Vậy là, hạnh phúc cũng chẳng tày gang. nhìn người mình thương lại một lần nữa rời xa mình.

Một nỗi tuyệt vọng dâng lên tận đáy lòng.

Tôi còn thiết tồn tại làm gì nữa, Hi vọng làm gì để rồi lại thất vọng.

Tâm trạng tôi rơi xuống đáy vực thẳm.

Cuộc đôi co giữa 2 người kia, tôi không lọt vào tai dù chỉ 1 chữ.

Tiểu DựcNgân MặcTư Đồ DựcĐầu óc tôi quay cuồng, tôi...tôi hình như tôi còn con dao găm trong người, tôi...hình như tôi không ổn...mắt tôi không còn nhìn ra đâu là người, đâu là mặt đất.

Tôi hét lớn trở mình thoát khỏi sự kiểm soát của Dương Tư.- Chết đi.....Đoàng!!!!Tiêu Ngâm chết sững nhìn cảnh tượng trước mắt.

Còn Dương Tư, tay cầm súng của gã run lên, họng súng bốc khói.

Gã nở nụ cười man rợ...nhưng chưa tày gang, gã chợt trừng mắt lên, mặt biến sắc nhìn xuống.

Tôi thở không ra hơi nhưng vẫn thấy mãn nguyện với những gì mình đã làm.

Bụng đau nhói đến giữ dội.

Tôi không còn đứng vững nữa,tay buông khỏi con dao đang găm chặt ở lồng ngực gã, Từ từ ngã xuống trước họng súng vô tình.

Mọi thứ trở lên mơ hồ, tôi mỉm cười khẽ nói với chàng trai bất động bên cạnh:"Em tới đây...anh trai!"
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 64


Một ngày nắng đẹp tại bang Texas, dòng người ồ ạt qua lại tấp nập.

Nghe nói hôm nay có hội chợ mở tại khu trường tiểu học nội trú.

Một hội trợ khá lớn và quy mô, nơi đây mở cửa chào đón khách thập phương tới.

Nghe nói diễn ra các sự kiện trong một tuần.

Tôi nhìn tờ áp phích dán trên chiếc xe tải nhỏ, vuốt cằm suy nghĩ xem có nên đi không.

Đáng lẽ tôi đang hưởng lạc ở xứ xở Kim chi, thế nhưng Hồng Hồng mắc bệnh tim bẩm sinh nên cả nhà phải đưa thằng bé sang Mỹ làm cuộc đại phẫu thuật.

Tuy ca mổ thành công, thế nhưng bác sĩ nói, cần theo dõi thêm và cần thời gian hồi phục.

Vậy nên cả nhà giao cho tôi nhiệm vụ trông chừng thằng bé.

Với lí do rất chi là củ chuối: " Chị giỏi Tiếng Anh Mỹ, chị phải ở lại để cho tiện giao tiếp!"

Mặc dù cả nhà trừ Vi Ái Ái ra thì ai cũng biết ngoại ngữ.

Dẫu sao thì nó cũng là cháu tôi, tôi phải làm tròn chức trách của một người bác.Hôm nay được dịp hộ lý chăm Hồng Hồng thay, nên tôi mới rảnh rỗi bắt một chuyến xe ra trường tiểu học Nội trú để hưởng lạc.

Chiếc taxi rất nhanh, đã trở tôi đến khu hội chợ sầm uất.

Bóng bay xanh đỏ kết thành cổng chào, nơi đây người giả thú nhiều hơn người bình thường.Tôi sải dạo bước vào bên trong, có quá nhiều trò chơi và các gian hàng bán đồ handmade được trưng ra, người bán hàng hầu hết đều là trẻ con.

Wow!

Qủa nhiên những nhà kinh doan thiên tài trong tương lai.Rất nhanh mấy trò chơi kia vốn không thu hút tôi bằng những sạp đồ ăn.

Tôi mau chóng sa chân vào quầy kẹo hoa quả.

Những trái táo đỏ mọng xiên bằng 1 chiếc que tre rồi áo một lớp nước đường đun sôi, chỉ cần giơ lên trời ít phút, gió thổi là lớp áo đó sẽ khô.

Tôi nuốt nước miếng nhận lại tiền thối, rồi đưa que kẹo đỏ mọng lên miệng, cắn một miếng giòn rụm.

Wow, đầu tiên là vị ngọt lim của đường, kế tiếp là vị chua chua thanh thanh của trái táo.

Đúng là tuyệt cú mèo ạ.Tôi tính cắn thêm miếng thứ 2 cho đã thì đám trẻ nô nhau từ xa chạy tới, xô vào tôi.

Cứ thế, mỡ đến miệng mèo còn rớt.

Tôi nhìn miếng kẹo tạo lăn long lóc dưới chân.

Thật tiếc, nếu không bám thêm một lớp bụi đen xì, tôi sẽ ứng dụng định luật 3 giây hồi còn học cấp 3."

Oh, Cháu xin lỗi!"

Cô bé tóc vàng hốt hoảng nhìn tôi xin lỗi rối rít.

Tôi á khẩu không biết nên nói gì cho phải, chỉ ậm ừ cười trừ.

Nhưng con é nhìn được sự tiếc nuối của tôi, bèn nhét vào tay tôi một tấm vé.

Con bé nói tiếng địa phương:"Đây là vé xem bài Tarot miễn phí, ở đó có cả kẹo đường cho khách ngồi xem.

Cô có thể qua đó!"

"Không sao, không sao!"

Tôi cười trừ rồi quay bước rời đi, nhét tấm vé vào túi quần rồi tiếc nuối tìm một nơi khác an toàn để ăn.

Tôi lang thang đến cuối hội chợ, chợt có cô gái tóc nâu nhảu ra khỏi chiếc lều trắng dựng tạm bợ.

Hình như váy cô ta đang bén lửa.

Cô ta nhảy cẫng lên hét to cầu cứu:"Cứu tôi...cứ tôi....dập lửa với...á...."

Tôi luống cuống không biết làm gì, thấy có chiếc chổi cỏ dựng gần đó bèn chụp lấy, đập lia lịa vào người cô ta.5 phút sau..."

Cảm ơn cô!"

Cô gái ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi, chiếc váy đen chạm đất cháy xem một nửa, để lộ ra cặp chân trắng bóc."

Cô làm gì mà để váy bốc cháy thế?"

Cô gái ngước lên trời thở dài:"Trách tôi hậu đậu quá, đốt có bó xô thơm mà cũng để bén vào váy!"

Xô thơm?Tôi cũng thắc mắc, xô thì làm sao mà đốt dc nhỉ.

Dường như hiểu đc ý tôi, cô gái gtocs nâu cười phá lên giải thích:"Xô thơm là loại lá thanh khiết, có thể trừ ta hoặc thanh tẩy không khí hoặc ví như người xem bói, chúng có thể dùng để làm sạch năng lượng!"

Xem bói?Tôi móc trong túi ra tấm vé đứa nhóc ban nãy đưa cho, nhìn tên đề trên tấm vé rồi nhìn lên tấm biển viết chằng chịt chữ"Zun Tarot?Thật trùng hợp à nha.

Cô gái nhìn thấy tấm vé trên tay tôi bèn hỏi:"Ủa sao cô có nó?"

"Tôi được cho!"

"À..."

Cô gái gật gù sau đó đứng bật dậy, hướng tay về phía cửa lều, hân hoan chào hàng:"Mời quý cô vào trải nghiệm với tiệm Tarot của tôi!"

Dù tôi không tín nhưng thôi, trước lời mời tử tế và nhiệt tình thì tôi không thể từ chối.

Bước chân vào bên trong, một cảm giác kì quái bao trùm.

Như thể tôi đã từng vào đây 1 lần.

Tôi ngồi xuống ghế gỗ ọp ẹp, trên bàn trưng bày rất nhiều vật dụng cổ quái kèm vài bộ bài to chà bá.

Tôi đưa tay chọc chọc vào quả cầu tròn xoe trên bàn.

Hạy thật, như quả cầu tiên trì mà mấy bà phù thủy trên phim hay dùng ý."

Tiểu thư, cô muốn xem về chuyện gì nào?"

Cô gái tóc nâu kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, tùy ý cầm lấy một bộ bài.

Tôi lúng túng cười trừ:" Tôi không biết phải xem thứ gì!"

Cô gái xua xua tay tỏ ý không sao, đưa tôi bộ bài đang cầm nói:"Cô xào bài cho tôi, sau đó chọn ra một lá là được"Tôi cầm bài vụng về xáo lên.

Gì chứ bài bạc tôi rất giỏi, thế nhưng xào kiểu này thì tôi chịu.

Bài quá to.Được rồi, đưa tôi xem lá cô rút ra nào.

Cô gái đón lá bài từ tay tôi, sau đó tùy ý lật lên.

Gật gù nói:"The love-Tình yêu là chủ đề cần nói đến!"
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Phần 65


- Này cô gái, cô có nghe qua về duyên phận không?Tôi ngồi ngẩn tò te, duyên phận??

Duyên phận là gì, được miêu tả như nào?

Hiểu được sự khúc mắc của tôi, cô gái ấy cười"hiii" một tiếng rồi chỉ tay vào lá bài giải thích:- Duyên phận là thứ mà ông trời ban cho mỗi người chúng ta, là thứ mà tưởng chừng như có chết thì cũng không thể tách rời hay chối bỏ.

Tôi thấy cho dù cô có cố quên đi người đó thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng, cô với người ta mãi mãi không thể rời xa.

Ít nhất ở trong kiếp này!Nghe đến đây, tôi chợt ngây ngốc nhìn lá bài.

Ừ thì làm sao mà rời xa được.

Dù âm dương cách biệt, thế nhưng đi đâu, làm gì, tôi đều thấy hình bóng của anh quanh quẩn trước mắt.

Tôi cười nói:
- Đáng tiếc, người đó sang cõi khác rồi!Cô gái trước mặt tắt ngấm nụ cười, nhưng vẫn nhướn mày vẻ khó hiểu:- Xin lỗi, tôi không biết...nhưng tôi nghĩ anh ta còn sống!Nói xong cô ta lấy trong hộc bàn ra một chiếc túi nhung đỏ đưa tôi:- Tôi nghĩ hình bóng anh ta vẫn quanh quẩn trong lòng cô nên có thể, bài tôi mới lên như thể anh ta còn sống.

Cô cầm chiếc túi này đi, coi nó là vật may mắn, nó sẽ giúp cô thoải mái hơn!Tôi định lắc đầu từ chối, thế nào mà nhìn đống vật phẩm ế ẩm trên bàn của cô gái đó mà động lòng đón lấy chiếc túi:- Cảm ơn cô!

Của tôi hết...- Free nhé nàng!Lời chưa kịp nói xong thì cô gái đó đã cắt ngang, tôi sững người lại.

Cô gái đó khong nói gì nữa mà nhìn trời mỉm cười rồi trả lời:- Ông trời không cướp đi của ai thứ gì quá lâu đâu!
 
Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em (H+)
Chap 67


- Nhường đường cho chúng tôi!Trước cổng nhà A có một đoàn xe phanh gấp.

Đi đầu là xe cảnh sát, theo sau là 3 chiếc xe cứu thương cùng vài chiếc ô tô đen đuổi theo sau.

Từ trong sảnh y tá bác sĩ đẩy xe chạy vội ra đón bệnh nhân.

Người xung quanh đó cũng phải dừng hành động để ngoái lại nhìn.

Có bệnh nhân nào đó nhận ra trong số những y bác sĩ đó, có người được mệnh danh là "thần y", đã lâu lắm rồi không xuất hiện.

Một khi xuất hiện thì ca bệnh này thì chứng tỏ không hề đơn giản.

- Tiểu...D..ực...!Một tia sáng lọt vào khe mắt tôi, tôi lờ mờ nhận ra mình vẫn còn ý thức.

Tôi thấy người ta đang ra sức cấp cứu cho người dàn ông bên cạnh.

Tôi nhận ra đó là Tiểu Dực, bởi bàn tay đầy máu kia, khi nãy đã đưa ra để bịp vết thương cho tôi.- Mau...mau cứ cháu gái tao, không tao cho cái bệnh viện này sụp luôn đấy!Cái giọng này, ngoài ông tôi ra thì còn ai.

Ông tôi vẫn không thể bỏ cái tính lộng quyền như vậy nhỉ.- Ông già chết tiệt, không thấy Ngân Mặc còn nguy kịch hơn sao.

Cũng chỉ vì cứu cháu gái ông mà ăn đạn đấy!Tên tài xế Tiêu Ngâm này vẫn ích kỷ quá ha, cái mùi ích kỷ nó ăn vào máu rồi, nên thở nhẹ thôi cũng có thể ngửi được.

Thiết nghĩ, tôi vẫn là người duy nhất còn ý thức trong số những người được đưa vào đây.

- Bác sĩ, cô gái này mất nhiều máu quá, tỉ lệ sống sót rất thấp.

Hay chúng ta...Tôi lim dim mắt thều thào thở.

Thiết nghĩ, có lẽ lần này ông trời cho mình tỉnh lại, là để lần lượt nhìn những người thân yêu của mình lần cuối chăng?- Bằng mọi giá phải cứu được!Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

Tôi thầm nghĩ: "Vô ích thôi!"

Hơi thở của tôi dần trở lên yếu ớt, bên tai, giọng nói của bác sĩ và y tá dần nhỏ đi.

Những thứ tạp âm của kim loại va chạm với nhau cũng dần mất đi bên tai tôi là tiếng ù của khoảng không vô tận."

Một kiếp nhân sinh...cứ thế mà trôi mất!"

Tít Tít Tít..................T.......í........t!!!!!!!!!!- Trưởng khoa Tần, tim bệnh nhân ngừng đập rồi!Đèn ở trước phòng cấp cứu từ đỏ chuyển sang xanh.

Cửa phòng mở, tất cả những người có mặt ở đó đều đứng dậy, vẻ mặt ai đấy khoác lên sự lo lắng cùng hồi hộp tột cùng.

Tất cả đều nín thở chờ xem ai là người may mắn thoát nạn.- Anh hai, xích đu này đẹp quá.

Là ba thuê thợ đóng nó đấy!- Vậy hả, nhưng treo xích đu lên cành cây như này có an toàn không?- Ơ an toàn chứ.

Hay là anh sợ?- Hâm, anh sợ gì mấy thứ này!Trước làn gió hè man mác thổi qua, chiều tối quả thực là thời điểm thích hợp cho mọi hoạt động.

Đã 6 giờ rồi nhưng bầu trời chưa chịu thay màu áo, cứ xanh xanh lại đỏ đỏ do ráng chiều nhuộm lên.

Sát đó có giàn lan hoàng dương, gió thổi nhẹ thôi, là đem cả hương thơm lẫn cánh hoa uốn lượn trong gió.Dưới bóng cây si, một bàn tay đưa lên, khẽ xoa nhẹ mái tóc tơ mỏng mỏng của tôi:- Anh lo lỡ không chắc, em ngã thôi!- Không sao đâu anh hai!- Vậy ngồi lên anh đẩy xích đu cho!Cứ như thế tôi vụng về leo lên chiếc xích đu mới đóng.

Cảm giác hơi run nhưng rất hào hứng.

Với sức nặng của tôi kèm sự tác động của đôi bàn tay anh, chiếc xích đu dần dần chuyển động, lên xuống nhẹ ngàng.

Tôi hô lên:- Anh, đu mạnh hơn nữa đi...thích quá!Dưới sự thúc dục của tôi, xích đu càng ngày bật lên càng cao, tôi cười ha ha hi hi đầy khoái chí...Hai đứa trẻ cứ thế vui đùa, đẩy lên rồi đẩy xuống, tiếng gió hòa lẫn tiếng cười, át đi tạp âm của tiếng dây thừng đang đứt.

Trong một khoảnh khắc, tôi phát hiện hình như Tiểu Dực đu hơi cao, kèm theo đó hình như bản thân không còn ngồi trên ván gỗ nữa, tôi nghe thấy tiếng gọi đầy thất thanh của Tiểu Dực.

Tôi thấy mình rơi khỏi vách đá, phía dưới là những con sóng dữ dội đánh vào bờ tung bọt trắng xóa, cứ thế biển cả nuốt trọn tôi vào lòng.

Tôi không biết bơi.

Người vừa chạm nước, tôi vùng lên hét lớn...."không!!!!"

Tôi thở gấp, ánh sáng chói lóa khiến các dây thần kinh của tôi nhất thời tê cứng và bại liệt.- Chị tỉnh lại rồiTiếng gọi thé thé khàn khàn của Vi Ái Ái kéo tôi thoát khỏi cơn mê man ban nãy, mọi thứ trước mắt tôi dần trở lên rõ ràng.

Mùi thuốc cồn xộc thẳng lên mũi khiến tôi khó chịu vào nôn nao.- Ông, chị Nhan tỉnh lại rồi!Hóa ra mình chưa chết, hóa ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ xa xôi thuở còn bé.

Tôi xúc động, chưa bao giờ chân trọng mạng sống như lúc này, nước mắt trào khóe mi, làm dịu đi sự khô khốc nứt nẻ của đôi má.

Tôi nằm im trên giường khóc không thành tiếng.Do hậu quả của hôn mê sâu mà các tứ chi của tôi bị tê liệt rồi teo lại.

Như lời Vi Ái Ái nói, tôi cứ hôn mê như vậy khoảng chừng là 4 năm ròng rã rồi.

4 năm đủ để thay đổi mọi thứ xung quanh, nhưng mà không thay đổi được ký ức của người nằm ngủ.

4 năm mọi thứ chỉ dừng khung cảnh hoang tàn, tang tóc của buổi tối hôm ấy.

Ba người xô xát nhau với nhau, một người sống.

Tôi còn cảm nhận rõ hơi thở của anh đã tắt dần ngay khi nắm chặt tay tôi, nên khi tỉnh, tôi không muốn hỏi mọi người rằng anh còn sống không, vì biết cũng chỉ khiến tôi khóc trong đau khổ, rơi nước mắt trong sự ấm ức và tuyệt vọng."

Cuối cùng, tôi cứ thế chứng kiến những người tôi yêu nhất lần lượt ra đi trước mắt tôi!"
 
Back
Top Bottom