Tâm Linh Cường Giả Khu Ma

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
211181528-256-k689162.jpg

Cường Giả Khu Ma
Tác giả: tieuhoalong88
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cường Giả Khu Ma
Tên khác: Khu Ma Đạo Sĩ

Tác giả: Đường Hải Long (Tiểu Hỏa Long)

Thể loại: linh dị, dị giới, huyền huyễn, phiêu lưu, truyện sáng tác.
tóm tắt:
Tại thế giới của Ca Nam Đại Lục, nơi mà chỉ có những đạo giả chân chính và ma quỷ luôn đối lập đấu chiến lẫn nhau. muốn người khác tôn trọng thì phải dùng thực lực để chứng minh.

Đạo gia đâu nề hà gian khó, dẫu cho thế giới này tràn ngập ma đạo cũng quyết dốc thân mình mà diệt hết những thứ ô uế khỏi mảnh đất thiêng liêng của Ca Nam Giới.
#cuonggiakhuma #khumadaosi
#duonghailong #thiennhan Tags: cuonggiakhumaduonghailongdịgiớihuyềnhuyễnkhumadaosilinhdịphiêulưutruyệnsángtác​
#cuonggiakhuma#khumadaosi#duonghailong#thiennhan
 
Cường Giả Khu Ma
Chương 1: Duyên Thầy Trò


Thời thế loạn lạc, Đại Ca Nam của mấy trăm năm trước đã sớm có được một thời kỳ hưng thịnh, tâm linh cũng vậy, chuyện về ma quỷ từ cổ chí kim luôn luôn là một lĩnh vực nằm ngoài sự hiểu biết của con người, nhưng đâu đó vẫn có nhiều giai thoại huyền bí được truyền tai nhau qua biết bao nhiêu đời, mà qua đó lại vô tình tạo ra những nét đặc trưng riêng của mỗi vùng lục địa.

Nhân giới, u minh giới hay là giới tu đạo đi chăng nữa, tất cả cũng đều xoay chuyển dựa vào vòng bánh xe nhân quả luân hồi.Cơn mưa lớn cứ đổ xuống không ngớt giữa trời đêm, đâu đó trong Nguyệt Lâu thôn có tiếng khóc của một người phụ nữ vang lên giữa cơn mưa dài da diết, cái lạnh thấu xương dù có lớn mạnh đến chừng nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm cho người đàn bà đó chùn bước, bà ta chạy mãi cho đến khi tìm thấy được một ngôi nhà nhỏ có một cái am trước cổng.Khẽ đặt vào đó một túi vải to, tiếng sét lúc đó cũng bất ngờ chập choạng làm cho đứa bé trong cái túi khóc ré lên, ngay sau đó ngôi nhà nhỏ ấy cũng bắt đầu sáng đèn, người phụ nữ ôm mặt khóc nức nở, dù có luyến tiếc một chút cũng đành cố mà quay mặt đi, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Tiếng mưa rơi giữa trời khuya, vẫn ì đùng như pháo nổ đêm giao thừa, một người đàn ông trung niên, từ trong nhà ngó ra cái miếu thờ ngài Quan Thánh ngoài cổng thấy có tiếng trẻ khóc cũng lấy làm lạ."

Đêm hôm khuya khoắt, còn có tiếng ai ở ngoài kia vậy không biết?"

Ông ta quơ đại một cái áo choàng rồi đội mưa chạy ra miếu ngài Quan Thánh xem thử, lúc vừa trông thấy túi vải ở trong miếu, mới hay là tiếng khóc của đứa bé phát ra từ trong đó.

Người đàn ông lom khom ẵm đứa trẻ bụ bẫm trên tay, ông vừa dỗ đứa trẻ vừa thầm nghĩ mông lung, rồi lại lật tay ra bấm độn một hồi lâu:"Hừm!

Là ý trời đưa con đến gặp ta sao? nếu đã như vậy rồi… thì ta cũng sẽ dốc lòng mà dạy dỗ con nên người…"

Người đàn ông cứ lục tìm trong túi vải xem coi người bế đứa bé còn có mang theo gì không, nhưng rốt cuộc thì cũng chẳng có gì ngoài một miếng ngọc bội bằng cẩm thạch, trên đó còn có khắc một chữ Tiêu, ông ta thầm ngẫm nghĩ rằng:“Chắc có lẽ đây là giọt máu của một danh gia lớn nào đó! trên đại lục này có biết bao nhiêu nhánh tông tộc có họ Tiêu, vậy thì là ai được đây?”

Người đàn ông quay đầu nhoẻn miệng cười nhẹ, rồi lại hướng ánh mắt trìu mến nhìn đứa bé:- Trong họa ắt sẽ gặp phúc, từ nay con sẽ có pháp danh là Minh Phúc, thầy không có gì cho con ngoài cái bùa này cả.Nói đến đây, người đàn ông trung niên lúi húi lấy trong túi ra một lá bùa được xếp lại thành hình tam giác, bùa cầu an hạ phẩm dù yếu, nhưng nó vẫn lấp lánh ánh sắc của một đạo bùa từ đạo gia có căn cơ thâm hậu.

Đứa trẻ sau khi đeo bùa cũng trở nên hồng hào hơn hẳn, không còn quấy khóc nữa.Mười lăm năm sau…Cơn gió thổi nhè nhẹ qua những tán cây ở Nguyệt Lâu thôn, vì nằm cách trung tâm thành Hồng Lĩnh gần 200 dặm, nên chắc có lẽ vì vậy mà nơi đây cũng được xem là một trong những vùng đất nghèo và thưa thớt nhất đại lục, thế giới mà cậu bé Minh Phúc sống có tên là Ca Nam Đại Lục, nó được phân chia thành ba lãnh thổ bao gồm Hồng Lĩnh Thành, Nhất Trùng Đế Quốc và còn lại là Bắc Thiên Thành.

Mỗi lãnh thổ lại phân bố dân cư khác nhau, người phàm, ma quỷ và tu đạo giả tuy vậy mà vẫn sống xen lẫn với nhau trải dài trên khắp cả Ca Nam Đại Lục.Nơi đây tồn tại giữa người thường, yêu ma quỷ chướng và còn có một loại nữa tồn tại giữa cả hai thế giới của người và ma, đó chính là tu đạo giả, người tu đạo giả cũng có thể được gọi bằng nhiều tên gọi: đạo sĩ, thiên sư, âm dương sư hay cũng có thể gọi là phong thủy sư.

Bởi người tu đạo họ có nhiều đường tu luyện, mà dựa trên thiên phú của từng người để đi theo từng hướng đi đúng nhất.Giữa tiết trời trong lành, Minh Phúc ngồi tọa thiền dưới một gốc cây to rợp lá trước sân nhà. những luồng linh khí cứ luân phiên xoay chuyển quanh người cậu một cách kỳ diệu, rồi đột ngột lóe sáng lên trong vài giây rồi tắt lịm, cậu thấy mình trở nên minh mẫn hơn, thần trí và các giác quan bỗng nhiên nhạy cảm lên hẳn.“Hay quá! cuối cùng thì mình cũng đột phá lên được Sơ Đẳng thất phẩm rồi, lần này lão sư mà biết thì chắc chắn sẽ bất ngờ lắm cho mà xem, he he he”Cậu tự nói chuyện một mình:- Lão sư từng nói rằng tu đạo không khó, mà cũng không hề dễ dàng gì, trong thế giới của đạo sĩ được chia thành nhiều phẩm cấp khác nhau từ: Sơ - Trung - Cao - Đại - Địa - Huyền - Thiên - Tông và cuối cùng là Đỉnh.

Lần này mình bước vào Sơ Đẳng, lại còn bồi luyện được đến thất phẩm thì đúng là một thành tích vượt bậc, chỉ tiếc là vẫn chưa khai mở được âm dương thuần nhãn, làm sao mà trừ ma vệ đạo được.

Đang vui tít mắt thì bất ngờ có một giọng nói quen thuộc gọi vọng ra sân, đó không ai khác chính là Trần Lâm, một tu đạo giả hiếm hoi duy nhất ở thôn Nguyệt Lâu này, lão ta vẫn cứ một cái giọng điệu trầm ấm mà cất lời:- Tiểu Phúc! con đâu rồi?

đừng ham chơi nữa, theo ta vào trong đây.Minh Phúc giật mình, nghe thấy tiếng của lão sư Trần Lâm gọi mình, liền đứng phắt dậy vừa chạy tọt vào trong nhà vừa nói:- Dạ!

Con đây, lão sư yên tâm, con không có đi đâu xa đâu.
 
Cường Giả Khu Ma
Chương 2: Ẩn Thế Tông môn "Trần Ca Phái"


- Thầy tìm con có chuyện gì sao ạ?

Trần Lâm nhìn Minh Phúc một hồi lâu, rồi cất lời hỏi:- Con... năm nay đã được bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?- Thầy hay quên vậy! con năm nay đã tròn 16 tuổi rồi, thưa thầy.Trần Lâm lại mỉm cười nhìn tiểu Minh Phúc:- Không ngờ là thời gian lại trôi nhanh như vậy! thầy muốn hỏi con một chuyện.- Thầy cứ nói đi, con xin nghe!Trần Lâm gật đầu:- Được! vẫn là câu hỏi như mọi khi, con đã xác định được sau này con sẽ trở thành gì và làm gì hay chưa, ta không ép buộc con phải trở thành một đạo giả như ta, con cũng có thể trở thành bất cứ gì mà con muốn.

Thiếu niên Minh Phúc đôi mắt sáng rỡ:- Xin thầy bớt lo! con đã nguyện trở thành một đạo giả chân chính, quyết dùng thân này diệt trừ hết đám ma quỷ hại người, nhân gian không sạch bóng ma quyết không từ bỏ, đó là nguyên tắc của con.- Hừm! xem ra Minh Phúc giờ đã lớn rồi, ta không còn gì để dạy dỗ con nữa, ta có thứ này muốn đưa lại cho con.Nói rồi Trần Lâm đưa cho Minh Phúc một miếng ngọc bội có khắc một chữ Tiêu trên đó, miếng ngọc sáng lấp lánh tựa như có chứa linh lực trời ban:- Miếng ngọc này là thầy có được lúc tìm thấy con, chữ khắc trên đó có lẽ chính là họ của con, ngoài ra ta đã có khắc thêm trận pháp trong đó cho con rồi, nó chắc chắn sẽ là một bùa hộ thân đáng tin cậy.

Nghe đến đây, Minh Phúc cũng bắt đầu thấy đau lòng:"Trước giờ thầy luôn mắng mình, luôn phạt mình mỗi khi sai phạm, nhưng... hóa ra thầy luôn lo lắng cho mình hơn bao giờ hết! thầy Trần...

ơn này cả đời con làm sao báo đáp đây?"

- Thầy! lẽ nào mình cũng có tông môn chính phái hay sao?Trần Lâm ôn tồn đáp:- Có chứ!

Trần Gia ta nổi tiếng xưa nay chuyên trừ ma diệt quỷ mà.Cậu bé Tiểu Minh Phúc thầm nghĩ:"Không biết người của Trần Gia có nguồn gốc ra sao?

Trước giờ thầy chưa từng kể gì về tông môn của thầy cho mình biết, dù chỉ là một chút.

Lần này may mắn được thầy ngỏ ý muốn dẫn mình đi gặp tông môn, thì đây đúng là phước ba đời mà!"

Minh Phúc từ nhỏ đến lớn đi theo lão sư Trần Lâm, trước giờ luôn luôn ngưỡng mộ ông, vì ông là một bậc đạo giả chân chính, đầu đội trời chân đạp đất.

Thường ngày Trần Lâm dẫn theo Tiểu Phúc đi đây đi đó, kể cả khi lão thầy xem phong thủy, trấn trạch cho những vị đương gia để kiếm tiền sinh sống qua ngày, chứ đừng nói đến việc dạy đạo thuật cho Minh Phúc cũng rất là ân cần chu đáo.

Tiểu Minh Phúc lúc nào cũng như trẻ con, luôn quấn quýt bên Trần Lâm mà không rời nửa bước, vốn dĩ bản thân một tên tiểu tử như Minh Phúc sớm đã biết mình và Trần Lâm không phải là ruột thịt, nhưng vì ơn dưỡng dục mà Minh Phúc vẫn ghi nhớ trong lòng, rồi xem Trần Lâm như người cha ruột thứ hai của mình.

Vốn dĩ thiên tư tài giỏi, nên Trần Lâm dạy gì Minh Phúc đều học rất nhanh, sớm đã được tư cách là một đạo giả sơ kỳ.Nói đoạn, Trần Lâm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Minh Phúc rồi nhoẻn miệng cười bảo:- Con đừng lo!

Trên đại lục này, phàm là người thường đều có thể lựa chọn cho mình con đường riêng, đạo giả, võ giả, hay chỉ đơn giản là một người bình phàm sống an nhàn đến hết đời.

Con là đệ tử của Trần Lâm ta, đương nhiên là có tư cách bái nhập tông môn rồi!- Há chẳng phải là bây giờ con có thân phận là đệ tử của Trần Gia sao?Trần Lâm lại nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, ông hướng đôi mắt ra ngoài cửa mà nhìn xa xăm:- Cái gì mà đệ tử Trần Gia? phải gọi là Trần Ca Phái... hừm, để thầy kể cho con nghe về nguồn gốc của Trần Ca Phái.Thầy Trần Lâm bước ra ngưỡng cửa phòng khách thở dài rồi kể lại:- Phái Trần Ca được một vị đạo sĩ chân chính tên là Trần Thanh Khư sáng lập cách đây hơn ngàn năm, đã qua mấy chục đời tông chủ, nay vẫn danh trấn giang hồ.

Phái Trần Ca được chia thành hai dòng đệ tử, đó là đệ tử nội tông và đệ tử ngoại tông.

Sở dĩ được chia ra như vậy là vì huyết thống họ Trần tu luyện đạo thuật chính tông sẽ có phần lợi thế hơn là người ngoài, cũng vì lẽ đó mà đệ tử ngoại tông luôn được đánh giá thấp hơn so với nội tông.

Nhưng mà chỉ mới hơn trăm năm trở lại đây, phái Trần Ca ngày càng suy bại, vì tông môn xảy ra tranh chấp nội bộ giữa các đại trưởng lão đứng đầu phái, chủ yếu cũng là vì bí kíp đạo thuật của tông phái và trên hơn hết là chức vị tông chủ.

Ta cũng chính vì vậy mà không muốn vướng thị phi, đành rút khỏi tông phái, mượn danh nghĩa là đi ngao du khắp đại lục để đi tìm "chân ngữ đạo thuật", nhưng thực chất là ở trong một cái nơi xập xệ trong Nguyệt Lâu thôn này để ẩn dật.Minh Phúc nghe đến đây liền thầm nghĩ: "Không ngờ xuất thân của lão sư lại phi phàm như vậy, chẳng trách đạo thuật cao thâm khó lường!"

Trần Lâm không nói thêm gì nữa, quay mặt bước đi thẳng vào trong phòng, đến khi khuất mặt rồi mới cất tiếng vọng ra:- Thôi, không còn gì nữa con mau nghỉ ngơi đi, ngày mai xuất phát.- Dạ!
 
Cường Giả Khu Ma
Chương 3: Thi Biến


Sáng ngày hôm sau...

- Con chuẩn bị xong chưa, Tiểu Phúc?Tiếng Trần Lâm gọi vọng vào từ ngoài phòng khách, thiếu niên Minh Phúc lúc bấy giờ cũng vừa kịp bước ra diện kiến lão sư.- Con xong rồi!

Trần Lâm nhìn dáng vẻ thanh tú của Minh Phúc mà lòng vẫn có chút đượm buồn, vội đặt tay lên vai rồi nói:- Chuyến này con đi phải ráng cẩn thận, Trần Ca Phái tổng đàn nằm ở phía bắc thành Hồng Lĩnh, chắc phải mất ba ngày đi đường, thế gian lắm thị phi, tốt nhất là đừng nên quá tin người, phàm chuyện ai nấy làm, đừng gây họa đó biết chưa?

Minh Phúc ngạc nhiên:- Thưa thầy!

Thầy không đi cùng với con sao?- Không được!

Nếu ta đi cùng với con đến Trần Ca Phái, nhất định môn hạ ở đó sẽ nghi ngờ ta, vì ở hiện tại họ vốn dĩ đã tưởng chừng như ta là người chết rồi.

Thôi không còn sớm nữa, con mau đi đi!

Không trở thành cường giả thì đừng bao giờ quay về đây gặp ta.Nói rồi Trần Lâm quay lưng bước thẳng đến bàn thờ tổ, ngước mặt lên nhìn bài vị của tổ sư gia nhà họ Trần, ánh mắt dù tỏ ra dũng mãnh đến đâu cũng không khỏi giấu được nỗi buồn dành cho Minh Phúc.

- Thưa thầy!

Con đã hiểu, kính mong sức khỏe của lão sư trường thọ, để có ngày con trở về làm thầy tự hào.

Vừa nói đến đây, Minh Phúc liền cúi quỳ xuống dập đầu bái lạy Trần Lâm ba lần.

Sau đó không nói thêm lời nào, đứng dậy quay mặt bước đi thẳng ra khỏi nơi đó.Bầu trời âm u, vẫn cứ một màu đen đúa bao trùm khắp nơi suốt đoạn đường mà thiếu niên Minh Phúc đi, lần đầu tiên chạm mặt thế gian, Minh Phúc nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm, từ cảnh vật cho đến những con thú hoang trong cánh rừng lớn mà cậu bước qua.Lúc đi được một hồi lâu, bỗng dưng ở đâu đó trong rừng có tiếng kêu cứu của một cô gái, Minh Phúc tựa theo tiếng kêu thảm thiết rẻ vào một bụi cây gần đó, lúc này mới phát hiện ra chuyện bất bình.

Đúng là tiếng của một cô gái trẻ, nhưng cô ta đang bị một gã đàn ông đè xuống mặt đất, thoạt nhìn cũng thấy điều gì đó lạ lùng từ gã nam nhân kia.

Tình thế cấp bách, thiếu niên Minh Phúc liền một đạp đánh văng gã thanh niên kia ra khỏi người cô gái trẻ, ngay sau đó cậu bước tới đỡ cô gái dậy và đưa tay ngăn cản gã thanh niên kỳ lạ kia tiếp tục hành hung cô gái.- Nè cô! cô có làm sao không?

- Không sao! cảm ơn anh đã cứu.Vừa nói đến đây, gã thanh niên vừa nãy lại tiếp tục nhảy vồ tới Minh Phúc, lúc này cậu mới thấy rõ khuôn mặt của gã thanh niên đó tái xanh nhợt nhạt, miệng thì dính đầy máu tươi, cả bản thể đều toát lên một mùi âm khí nồng đậm."

Thì ra đó là cương thi, tên này sao lại xuất hiện ở đây chứ? lẽ nào gần đây có thi biến?"

Gã thanh niên bắt đầu điên loạn, hắn tấn công Minh Phúc bằng sức lực kinh hồn, liên tục đấm thủng một lỗ lớn trên những cái cây quanh đó.

Cô gái trẻ kia vừa nhìn đã hoảng sợ vô cùng:- Hắn là thứ quái đản gì vậy? ngay cả một cái thân cây to mà cũng bị hắn đánh cho sắp gãy rồi.Minh Phúc tỏ ra vẻ mặt khinh thường, cất giọng:- Chơi đùa với ngươi bao nhiêu đó là đủ rồi!

Nếu mà đã như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi mau sớm được siêu thoát.Nói rồi Minh Phúc đẩy gã thanh niên ra xa, tiếp tục lùi lại mấy bước, rút trong túi ra một lá linh phù, tiếp tục cắn tay trích máu niệm chú ngữ:"Thiên linh linh, địa linh linh - Hỏa Xí Phong Khưu - Biến Binh Cục Diện - Giai Ngả Tiên Hành - Cấp cấp như luật lệnh"Lá bùa trong phút chốc bốc cháy trên tay của Minh Phúc, nhưng đổi lại là lá linh phù ứng nghiệm, liền phát ra một đạo lực bắn thẳng về phía gã thanh niên, hỏa diễm của đạo lực bộc phát tức thời thiêu cháy hắn thành tro bụi.Trước sự ngỡ ngàng của cô gái:- Anh... anh giết người rồi!Minh Phúc quay sang đưa mắt nhìn nữ nhân lạ mặt, nhưng trước mặt của cô ta thì hình ảnh của Minh Phúc lại là một gã thanh niên đáng sợ đang nhìn cô với một ánh mắt ti tiện.Cô ta cất lời bằng một chất giọng run run:- Anh.. anh muốn làm gì? anh không được qua đây.- Nè!

đó là cách cô trả ơn người vừa cứu mạng cô đó sao?

Cái gì mà giết người, căn bản là cái tên thanh niên vừa rồi hắn có phải là người nữa đâu mà gọi là giết người chứ.Nghe Minh Phúc nói đến đây, cô gái trẻ kia mới ngạc nhiên:- Hắn không phải người, vậy không lẽ là ma chắc?Minh Phúc lắc đầu:- Không hẳn, nhưng mà vốn dĩ là hắn đã chết rồi, chỉ còn là một cái xác thôi!- Anh nói vậy lại càng vô lý hơn, chết rồi thì làm sao mà đi được!Minh Phúc vừa thu lại đạo bùa, vừa cẩn thận dò xét thi thể thứ vừa rồi mà cậu khử được:- Cô có nghe qua "cương thi" bao giờ chưa?Cô gái trẻ lại một lần nữa thất kinh hồn vía khi nghe lời Minh Phúc nói:- Anh nói cái gì? lẽ nào người vừa rồi mà anh giết chính là cương thi sao?- Đúng vậy!
 
Cường Giả Khu Ma
Chương 4: Vùng Đất Ô Uế


- Không phải chứ! anh nói thật sao?Tiếng cô gái trẻ thốt lên bằng tông giọng kinh ngạc, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, cô gái trẻ quay mặt sang nhìn Minh Phúc rồi nói tiếp:- À, ờ… nãy giờ quên giới thiệu với anh, tôi tên là Dịch Hy, cảm ơn anh lần nữa đã ra tay cứu!Chàng thanh niên trẻ nhoẻn miệng cười đáp:- Tôi là Minh Phúc, cô không cần phải cảm ơn đâu, trừ ma diệt quỷ là trách nhiệm của tôi mà!- Thì ra anh là một đạo giả sao! chẳng trách vừa rồi anh lại biết dùng linh phù cao cường như vậy, nhưng mà trong anh còn trẻ quá.Minh Phúc lại lắc đầu:- Không đâu, đó chỉ là chút bản lĩnh nhỏ mà thôi, không đáng để nhắc tới!Cả hai đều nhìn nhau cười trừ, Minh Phúc lại hỏi tiếp:- À… mà cô làm gì ở đây?

Tại sao lại gặp hắn?Nghe đến đây, Dịch Hy lại thở dài:- Hầy…!

Thực ra tôi sống ở trong một cái thôn nhỏ gần đây thôi, định là đi vào rừng tìm chút thảo dược để trị bệnh ho cho bà, nhưng không ngờ lại bị tên cương thi lúc nãy chặn đường.

- Cô có quen hắn ta không?Dịch Hy lắc đầu:- Không!

Nhưng tôi nghĩ chắc hắn cũng là người trong thôn của tôi.Minh Phúc có hơi nghi ngờ một chuyện gì đó, liền khẩn trương:- Hay là bây giờ chúng ta trở về thôn của cô xem thử đi!Dịch Hy liền gật đầu nghe theo, một cô gái trẻ như Dịch Hy tuy có chút yếu đuối giống như bao cô gái bình thường khác, nhưng đối với những chuyện ly kỳ của thế giới tâm linh, cô ấy luôn luôn có một sự tò mò rất đặc biệt.Một lát sau…Khi đã đến được gần tới cửa thôn, Minh Phúc bất giác cảm nhận được điều gì đó chẳng lành:- Khoan đã!Dịch Hy tò mò hỏi:- Anh sao vậy?- Nơi này âm khí rất nồng đậm, e là thôn của cô đã bị ám.Dịch Hy hoảng hốt:- Không… không thể nào!

Tôi chỉ vừa mới đi có một buổi thôi mà.Minh phúc mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp:- Cô nhớ lúc đi ra khỏi làng có gặp điều gì bất thường không?Nghe Minh Phúc nói đến đây, Dịch Hy liền sực nhớ ra được chuyện gì đó:- Đúng rồi! anh nói mới nhớ, lúc bước ra khỏi nhà, bà tôi trông rất kỳ lạ, cứ luôn miệng nói với tôi rằng bà muốn ăn thịt sống.- Thật vậy sao! không được rồi, chúng ta phải mau về đó xem thử.- Tại sao? có chuyện gì lạ nữa sao anh Phúc?Minh Phúc không đáp lại lời của Dịch Hy, y chỉ chăm chú nhìn vào lòng bàn tay đang bấm độn của mình, ngấm ngầm biết được thiên cơ liền nhất trí đi một mạch thẳng về hướng đông bắc, Dịch Hy thấy vậy cũng liền chạy theo sau Minh Phúc.Khi đến được một ngôi nhà tranh nhỏ ở đâu đó trong thôn, cả hai người mới biết ngôi nhà đó đã bị xáo trộn hết mọi thứ.- Nhà tôi làm sao thế này?Khắp nơi trong ngôi nhà đều toàn là máu, nơi đó hiển nhiên lại dơ bẩn đến cùng cực, Minh Phúc thấy vậy liền đưa Dịch Hy đi tìm tung tích của bà cô.

Lần này cả hai người đi sâu vào trong thôn, càng đi họ càng thấy xác người chết nằm la liệt khắp nơi, hầu như tất cả đều có hai dấu răng trên cổ.Dịch Hy lên tiếng nhưng pha chút sợ hãi:- Đây,...

đây là A Dĩnh, còn kia là Tôn bá bá… hức hức… tất cả họ sao lại chết hết vậy chứ?- Mấy cái xác này đều bị nhiễm phải thi độc rồi, cách tốt nhất vẫn là nên hỏa táng họ.Minh Phúc một mực khiêng hết tất thảy những xác người trong thôn của Dịch Hy đem chúng tập trung lại rồi thiêu đốt hết tất cả.Khi ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt, Minh Phúc lắc đầu ngao ngán:- Thật đúng là mình đã tới trễ một bước, nhưng không ngờ là nơi này lại thành ra như vậy, coi như các người tận mạng, tôi chỉ có thể giúp các người đến đây mà thôi!- Bây giờ phải làm sao đây?- Vừa nãy, lúc ở nhà của cô, tôi đã sớm nhận ra tung tích của con cương thi đó, thực ra bà của cô đã biến thành cương thi rồi, không còn cách nào khác nữa đâu.Dịch Hy ngạc nhiên:- Không thể nào!Minh Phúc lạnh lùng nói:- Cô không tin? vậy thì thử quay đầu nhìn ra sau lưng đi.Vừa nói đến đây, Dịch Hy quay đầu lại liền nhìn thấy bà của cô ấy đã đứng yên từ lâu.- Bà…!Dịch Hy vừa khóc vừa bước tới gần bà lão kia, nhưng Minh Phúc lại đưa tay lên cản lại, nói đoạn:- Nè nè! cô định nộp mạng cho nó sao?

đó đã sớm không còn là bà của cô nữa, cô tránh qua một bên đi.Nói rồi, Minh Phúc bắt ấn bằng tay không, tựa như kiếm thế, miệng vừa lúc niệm chú ngữ:“Thiên linh linh, địa linh linh - Thái Thản Thiên Tôn - Giáo Ngã Sát Quỷ - Diệp Dữ Thanh Đương - Thanh Ca Phong Quỷ Trận - Cấp cấp như luật lệnh”Bên dưới con cương thi liền xuất hiện một pháp trận bao quanh nó, thế nhưng dù muốn nhốt con cương thi kia lại nhưng pháp trận lại tuyệt nhiên bị nó vô cớ phá vỡ một cách dễ dàng.Minh Phúc thầm nghĩ:“Không phải chứ! con cương thi này mới chỉ uống được một chút huyết nhân lại có thể cường đại như vậy sao?”

- Không đúng! chắc chắn là nó đã đạt tới cảnh giới Quỷ Thi rồi.

Vẫn còn đang hoang mang, Thi Quỷ liền rầm lên một tiếng phóng nhanh đến chỗ của Minh Phúc, nó đưa hàm răng nanh nhọn và gớm ghiếc cố bấu víu lấy vai của y để hút dương khí trong người cậu.

- Hừ! nghiệt súc, thử cái này của ta xem.Từ sau lưng, Minh Phúc lấy ra một thanh kiếm màu vàng, y nhanh chóng niệm chú ngữ để gia hộ cho thanh kiếm đó:“Thiên Địa Hữu Duyên - Đạo Pháp Vô Biên - Địa Hỏa Sát Ma - Thiên Lôi Diệt Quỷ - Khu Quỷ Chú - Mau Mau Ứng Nghiệm”Vừa đọc chú ngữ, Minh Phúc vừa vẽ ấn chú lên cán kiếm, tiến thẳng về phía Quỷ Thi chém nó đứt lìa cánh tay, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng rồi lại điên cuồng tấn công Minh Phúc thêm lần nữa.Lúc này thừa cơ hội, y tiếp tục cắn tay trích máu, quẹt lên kiếm rồi lạnh lùng thẳng tay chém bay đầu Quỷ Thi, linh phù hỏa táng ngay sau đó đã được Minh Phúc ném vào người nó.

Quỷ Thi lúc đó liền bị lửa thiêu thành tro bụi, Dịch Hy đứng nhìn ngọn đuốc người mà lòng đau nhói.
 
Cường Giả Khu Ma
Chương 5: Cổ Cẩm Bồi Luyện


Sau khi kết thúc trận đánh vừa rồi, Minh Phúc thu kiếm khí trở về, y vắt thanh kiếm của mình trên vai rồi nhẹ nhàng bước đến gần Dịch Hy, y đặt tay lên vai cô:- Nơi này đã hết nguy hiểm rồi! cô không sao chứ?Cô gái trẻ ôm chầm lấy Minh Phúc mà khóc nức nở, tự trong thâm tâm một gã đạo sĩ mới bước chân ra nhìn thế thái nhân tình như Minh Phúc cũng không khỏi xót xa cảnh tang thương tại nơi làng quê hẻo lánh này.Lúc bấy giờ, những người sống sót còn lại trong thôn cũng bắt đầu lộ diện, họ bơ phờ nhìn những thứ hỗn tạp mà ai cũng sụt sùi trong nước mắt.

Tối đêm đó...Minh Phúc đã ở lại trong nhà của Dịch Hy một đêm, phần cũng là vì trong lúc giết được Quỷ Thi, y đã nhặt được một miếng ngọc bội cổ cẩm, thoạt nhìn sơ qua y đã nhận ra ngay đó chính là tinh phách có chứa linh khí của địa hạch rất quý hiếm, nếu dùng để tu luyện tăng căn cơ và đạo hạnh thì sẽ có thể dễ dàng mà bước vào cảnh giới tiếp theo, cho nên không mấy lạ khi đêm đó y mới quyết bồi luyện cùng với miếng ngọc bội đó ngay trong đêm.Đặt miếng ngọc trước mặt, Minh Phúc ngồi ngay ngắn, tập trung ý lực mà hấp thụ linh khí trong miếng ngọc bội, phải mất hơn một canh giờ sau thì Minh Phúc mới thật sự tiến nhập vào tầng chín của Sơ Đẳng Sư, may mắn âm dương thuần nhãn lúc này cũng đã khai mở.

“Tốt quá rồi!

Âm dương nhãn cũng đã phá phong ấn mà khai nguyên, để xem nào… tu vi chắc chắn cũng sẽ tăng theo đúng không nhỉ?”

Minh Phúc ngồi thiền, tập trung dùng tâm thức nhìn vào tinh thần thể, y liền thấy được cảnh giới nay đã tấn cấp từ Sơ Đẳng Sư Thất Phẩm thành Sơ Đẳng Sư Cửu Phẩm, thậm chí nó còn là tầng Cửu Phẩm Đỉnh Phong, thiếu chút nữa là có thể lên được Trung Đẳng Sư rồi.Trong lòng y vui mừng khôn xiết:“Không ngờ là chuyến đi này lại thu được nhiều lợi ích đến như vậy, quả là người đời nói không sai mà, có đi xa mới có khôn lớn, ở nhà với sư phụ mãi thì biết khi nào mới trở thành cường giả được”Sau khi đã bế quan cả đêm, Minh Phúc lại vội vã trao lại miếng ngọc bội cho Dịch Hy, trước khi rời khỏi nơi đó, Minh Phúc còn nhắc nhỡ cô gái trẻ:- Đây là một miếng Cổ Cẩm Bội mà trong lúc tôi đánh với Quỷ Thi mà nhặt được, tôi đã có khắc trận pháp và ấn ký bên trong, tuy nó chỉ là một dạng sơ cấp bùa hộ mệnh, nhưng nó chắc chắn lắm đó nha!

Hãy giữ nó bên mình, nó sẽ giúp cô may mắn.Nói rồi, Minh Phúc quay mặt bước đi không một lời từ biệt, Dịch Hy nắm chặt miếng ngọc trên tay, đôi mắt hướng về phía Minh Phúc đang khuất dần trước mắt mà có phần luyến tiếc.

Kết thúc mọi chuyện về ngôi làng Thi Quỷ, Minh Phúc tiếp tục hướng về phương bắc để lên đường đi đến Trần Ca Môn, trải qua tận ba ngày ba đêm, Minh Phúc mới đến được nơi mà sư phụ từng sống ở đó.

Trước khi đến được, suốt dọc đường, Minh Phúc luôn nhìn thấy được những vong hồn lang thang đang chịu nỗi thống khổ trên lục địa này.

Những cô hồn dã quỷ không có người thân nhang khói, trông họ thật đáng thương, Minh Phúc vốn đã được thầy Trần Lâm kể cho nghe về những vong linh chết bờ chết bụi phải lang thang đói khổ ở dương gian mà chờ ngày thọ mạng chấm dứt, thế nhưng rốt cuộc thì sau khi có được mắt âm dương, y nhìn rõ được hai cõi một cách dễ dàng, vậy mà lòng của y vẫn không thể nào tin được rằng dương gian vốn dĩ người trần mắt thịt đã nhiều, nhưng khi nhìn thấy được cõi u minh mới biết biển người nhân gian, sợ là không nhiều bằng ma quỷ nơi âm giới.Quay trở lại thực tại, lúc này chàng trai trẻ với dáng người thanh tao, tuy có nét thư sinh nhưng thân bộ vẫn toát ra vẻ vững chắc, mái tóc màu nâu sẫm được cắt gọn gàng, y phục của cậu ta vẫn là đơn điệu nhất, nó chỉ là một bộ áo lam màu xám tro, cùng với đôi hài màu đen giống như những vị đạo giả hay đệ tử thiếu lâm ngày xưa thường hay mang.Lặng lẽ bước lên từng bậc thang một…Minh Phúc cuối cùng cũng đã tìm đến được cả cánh cửa bằng gỗ rất lớn, nó đứng khép kín và sừng sững trước mắt, nó tựa như một bức tường ngăn cách giữa hai thế giới người thường và đạo giả vậy, bên trên rõ ràng còn có một tấm bảng lớn có khắc tên là "Trần Ca Môn".Minh Phúc thầm nghĩ:"Nơi này bốn bề đều có linh khí hội tụ, vị trí phong thủy cũng tinh vi khó lường, chẳng trách mà sư phụ lại muốn mình tu học ở đây"Thực sự thì ngày hôm đó đứng trước cửa của một đạo phái lớn không chỉ có mỗi mình Minh Phúc muốn tu học ở đó, mà có đến cả chục người đứng chen nhau để đăng ký làm đệ tử của Trần Ca Môn, điều đó càng chứng tỏ rằng Phái Trần Ca hiển nhiên là một trong số ít danh môn chính phái nỗi tiếng nhất ở khắp cả Ca Nam Đai Lục.Minh Phúc ngẫm nghĩ:"Cái gì mà ẩn thế tông môn chứ!

Nhìn cái quy mô như vầy há chẳng phải là một đại giáo lớn hay sao?"
 
Cường Giả Khu Ma
Chương 6: Thức Tỉnh Phế Vật


- Tránh ra tránh ra…!

Nè tên tiểu tử, ngươi có biết là ngươi đang ngán đường bổn thiếu gia không vậy hả?Tiếng quát tháo từ sau lưng làm Minh Phúc giật mình quay đầu nhìn lại, cậu đứng nép sang một bên nhường đường và cũng không quên nhìn theo.

Trước mắt cậu đó là một tên thanh niên ăn mặc trông rất giàu có, mái tóc của hắn ta cũng có một màu đỏ khác thường, tuy vậy mà khí chất hách dịch của hắn ta đã làm Minh Phúc cảm thấy chướng mắt.Đám người xung quanh xầm xì to nhỏ, Minh Phúc đứng gần đó nên cũng nghe được chút ít, y cất giọng nói nhỏ, hỏi người đứng bên cạnh:- Nè vị đạo hữu!

Không biết cái tên ăn mặc sang trọng đó là ai mà người nào cũng kiên dè hắn dữ vậy?Cậu thanh niên nghe vậy cũng đáp lời:- Trời!

Cậu là người từ nơi khác tới đây sao?... hắn ta là con trai của Từ Thanh Vũ, tên là Từ Thanh Phong, Từ Gia trước nay là một tông tộc lớn có tiếng ở Hồng Lĩnh Thành.

Không những vậy, người trực thuộc Huyết Tộc của Từ Gia mới sinh ra đều có thiên phú khác người lắm đó.Minh Phúc trầm trồ:- Lợi hại đến vậy sao!

Nhưng mà thiên phú khác người là sao vậy?

Vị đại ca xin nói rõ hơn cho tôi biết có được không?- Hầy!

Thấy cậu ngơ ngác như vậy nên thôi tui cũng giải thích thêm, người của Từ Gia mới sinh ra, huyết dịch chảy trong người đều có thể dùng để trừ tà, chính vì vậy mà người tu đạo trong Từ Gia đa số đều là những vị đạo sĩ cao tay, có tư chất hơn người, nghe nói cha của Từ Thanh Phong, người đứng đầu Từ Gia đã ở cảnh giới Địa Thiên Sư rồi, tông tộc lớn mạnh cũng một phần nhờ vào cha của hắn.Minh Phúc thoáng nghe qua cảnh giới của Từ Gia mà tròn mắt:"Địa Thiên Sư!

Thảo nào con của lão quái vật đó lại ngông cuồng phách lối đến như vậy"Thời khắc gấp rút, phải chật vật lắm thì Minh Phúc mới đăng ký được vào bảng danh sách đệ tử.

Ban đầu phải bước qua được khảo nghiệm về thức tỉnh năng lực, bởi toàn Ca Nam Đại Lục này người được chia làm rất nhiều loại, muốn trở thành một đạo sĩ, thuật sĩ hay chỉ là luyện thể thì ít nhất sau khi được khảo nghiệm năng lực ở một tông môn nào đó, sẽ có thể biết được thành tựu trong tương lai ra sao.Bước vào bên trong Trần Ca Môn, mọi người ai nấy cũng đều đứng ngay ngắn theo hàng và từng người một bước lên để khảo nghiệm.

Trước mắt Minh Phúc là một phiến đá lớn, bên trên còn có vẽ trận pháp, phiến đá ấy người ta thường hay gọi là Giác Tỉnh Thạch, khi người khảo nghiệm đưa tay đặt vào giữa trận pháp trên đó, nó liền phát động và tạo ra một lĩnh vực bao quanh người đó, người có năng lực tự khắc bên dưới chân họ sẽ có một vòng sáng tượng trưng cho một loại nguyên tố ngũ hành, hay hiếm có hơn nữa thì là song sinh ngũ hành, tam sinh ngũ hành hay biến dị ngũ hành, vòng sáng càng phát ra ánh sáng mạnh thì tiềm năng của người đó càng cao.

Trải qua một loạt người lên khảo nghiệm, Minh Phúc đã chứng kiến rất nhiều người thức tỉnh được nguyên tố ngũ hành trong Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Tuy vậy mà tuyệt nhiên Minh Phúc không hề thấy ai thức tỉnh được song hệ ngũ hành nào, càng không thấy ai có biến dị ngũ hành, ngày hôm đó đã có khá nhiều người ra về mà vì không thức tỉnh được năng lực nào.Khi đến lượt Minh Phúc bước lên đài khảo nghiệm, đứng trước Giác Tỉnh Thạch, Minh Phúc thầm nghĩ:"Đây chính là lần giác tỉnh đầu tiên, hy vọng rằng thời gian mà sư phụ dày công bồi dưỡng mình sẽ hiệu nghiệm"Nghĩ đến đây, chàng trai trẻ từ từ đặt tay lên phiến đá, cậu cảm nhận được lĩnh vực giác tỉnh bao bọc lấy cả không gian quanh mình, thế nhưng bên dưới chân lại chẳng xuất hiện một vầng sáng nào, đều đó khiến cho những người đứng chờ đến lượt mình khảo nghiệm ai nấy cũng đều phì cười.Trong đám người xì xầm to nhỏ, Minh Phúc nghe rất rõ họ nói:- Hừ ở đây ai cũng thức tỉnh được nguyên tố ngũ hành, ít nhất thì cũng là nhất phẩm ngũ hành.

Ha ha ha, tên đần này còn phế vật hơn, lại chả thức tỉnh được gì, đúng là phí thời gian của những người ở đây.Minh Phúc lúc này trong lòng nặng trĩu:"Không lẽ mình phải dừng lại ở đây mà không thể nào làm đạo giả được nữa hay sao?

Mình đã có âm dương nhãn rồi mà!"

Minh Phúc như không tin vào sự thật rằng y là một tên phế vật, liền hét lớn:- Không!

Không đúng, vòng xoáy tinh vân trong đầu tôi đã là bậc Sơ Đẳng Sư Cửu Tầng rồi, không thể nào tôi lại không có tư chất của đạo sĩ được.Người đứng canh bên Giác Tỉnh Thạch nghe vậy mới đáp lại:- Ở thế giới này, Sơ Đẳng Sư cũng chẳng khác gì người bình thường, chỉ khi nào bước vào Trung Đẳng Sư thì lúc đó mới tạm được gọi là nhập môn của đạo giả.

Tuy ngươi đã ở rất gần với ngưỡng cửa của Trung Đẳng Sư, nhưng nếu Giác Tỉnh Thạch này của ta không có chút biến đổi nào với ngươi thì ắt hẳn năng lực của ngươi cũng chỉ tới đó là hết, không còn cách nào để tấn thăng lên được nữa.
 
Back
Top Bottom