Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Cuối Cùng, Cũng Là Em

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
396171937-256-k9759.jpg

Cuối Cùng, Cũng Là Em
Tác giả: BoTrnNguynHong187
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tuổi trẻ là hành trình ai cũng phải đi qua - nơi có những mối tình đầu vụng dại, những tình bạn trong sáng, những nỗi đau thầm lặng và cả khát khao được khẳng định chính mình.

Câu chuyện của Linh Nhi bắt đầu từ một bí mật nhỏ thời tiểu học, tưởng chừng đã bị quên lãng.

Nhưng rồi, khi bước vào cấp ba, định mệnh lại đưa cô gặp lại Khánh Duy - người từng là một phần trong ký ức ấy.

Giữa những nụ cười, giọt nước mắt và những thử thách tuổi mười sáu, Linh Nhi sẽ phải học cách đối diện với chính trái tim mình và tìm ra con đường để trưởng thành.

 
Cuối Cùng, Cũng Là Em
Chương 1: Vùng ký ức cũ


Chiều hạ tháng sáu rơi xuống như một dải lụa, phủ lên ô cửa sổ tầng hai căn phòng nhỏ.

Linh Nhi lúc ấy vẫn còn mang vẻ đôi mắt thiếu ngủ và trái tim nặng trĩu mà áp lực ôn thi kì thi tuyển sinh để lại.

Và rồi, khi điện thoại đang trong trạng thái yên tĩnh thì thông báo messenger hiện lên.Là của nhỏ bạn thân, Thảo Vy.

-Lò vi sóng: Ê check điểm thi tuyển sinh chưa Su?-Lò vi sóng: T đỗ NV1 rồi, chắc chắn m cũng đỗ.-Su tăng động: Uầy, chúc mừng m nhá.-Su tăng động: Để t check thử xem.-Lò vi sóng: OK.Cô vào xem kết quả thi của mình.

Mồ hôi rịn trên trán còn chưa lau, tay thì run run bấm vào link.3 giây loading.

2 giây xoay vòng.

1 giây nhắm mắt.

Và rồi..."

Chúc mừng, bạn đã trúng tuyển nguyện vọng 1."

Cô thở phào.

Nhưng không chỉ thở phào.

Linh Nhi nhào xuống giường, đập gối, la hét như thể vừa được tổng thống gọi tên.

Trong lòng Linh Nhi có pháo hoa nổ, cồng chiêng vang, dàn nhạc giao hưởng thi nhau hú hét, còn não thì kêu toáng lên:
"Trời ơi con đỗ NV1 rồi!!!"

Cô vui mừng, leo vội xuống lầu báo điểm thi với mẹ.

Nghe tin Linh Nhi đỗ NV1, mẹ cô cũng vui lây, gọi điện cho bố của cô.

Sau đó lên kế hoạch tối nay ăn một bữa tối hoành tráng để ăn mừng con gái đỗ cấp 3.Mặc dù chỉ là đỗ cấp 3.

Nhưng cảm xúc lúc đó...

đúng nghĩa là "như thể lên đỉnh Fansipan mà không cần leo núi".Cô nhảy tưng tưng trên sàn.

Xong cười như con ngốc.Sau một hồi cảm xúc dâng trào, cô đành về phòng nằm thẳng cẳng lại như cũ nhưng miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.Mắt nhìn lên trần.

Tay kéo playlist.

Và rồi, như một định mệnh, bài hát vang lên là: "Lời anh viết." | Chang x NHKhanhs."

Em cười ngày hôm ấy còn in trong tâm trí
Nắng vắt ngang vai, anh nhìn không nói gì
Mắt chạm mắt nhau cũng đủ thấy thiết tha
Giữa phố đông người là tình ca tình taEm cười ngày hôm ấy còn khắc sâu trong hình
Nắng vắt ngang vai, anh nhìn không nói gì
Mắt chạm mắt nhau cũng đủ thấy thiết tha
Giữa phố đông người là tình ca tình ta."...Nghe được một lúc, Linh Nhi thoáng khựng lại.

Mắt cô khẽ dừng nơi trần nhà trắng toát, như một tấm màn chiếu đang chờ quá khứ hiện về.

Trái tim khẽ rung.

Không phải vì bài hát, mà vì một bóng hình hiện lên trong tâm trí cô.

Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao lại có một cái tên chợt ùa về như sóng đập vào thành tim.Trần Hoàng Khánh Duy.Tưởng chừng như quên hết rồi chứ.

Nhưng ai ngờ...

đỗ cấp 3 xong lại nhớ một người đã biến mất khỏi cuộc đời cô từ năm 10 tuổi.

Cái tên ấy, bỗng trở lại trong tâm trí như một thước phim cũ bất ngờ tua lại.

Cậu là người khiến cô bé Nguyễn Tố Linh Nhi năm ấy từng ngồi sau bàn học, tay cầm bút, mắt luôn lén nhìn về phía bàn đầu.Không biết bây giờ cậu ấy sao rồi nhỉ?------Sau một hồi nằm dài trên sàn, để mặc cho niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong người, Linh Nhi mới chống tay ngồi dậy.

Cô mở tủ quần áo, ánh mắt lướt qua từng chiếc váy, từng bộ đồ treo ngay ngắn nhưng chẳng còn thấy hứng thú để bày biện cả đống như trước kia.

Mai cũng chỉ là một buổi nộp hồ sơ, không phải dịp gì cần phô trương.

Tay cô vén nhanh vài móc treo, rút ra chiếc sơ mi trắng đã ủi sẵn, kèm quần suông.

Gọn, chẳng cần nghĩ thêm.

Linh Nhi xắn tay áo, thử cài vài cúc rồi lại tháo ra, để hờ hững một chút cho thoải mái.

Đứng trước gương, cô thắt gọn tóc thành búi cao củ tỏi, gương mặt sáng sủa, không cần trang điểm cầu kỳ vẫn toát lên sự tươi tắn.

Hình ảnh trong gương không màu mè, nhưng đủ khiến cô cảm thấy tự tin và thoải mái.

Nụ cười khẽ nở trên môi, chiếc răng khểnh hé lộ một cách tự nhiên, như một dấu chấm hoàn hảo cho sự lựa chọn giản dị ấy.Thế nhưng, cô bạn thân của Linh Nhi khác.

Hệt như hai thế giới rõ ràng đối lập.-"Mai tao chắc mặc váy babydoll trắng cho tươi," Thảo Vy gửi kèm icon trái tim.-"Nên makeup một chút cho tươi tắn khum Linh Nhi?"

-"..."

Cứ thế, mẩu trò chuyện kéo dài đến tận gần một giờ sáng.

Linh Nhi cuối cùng cũng chịu buông điện thoại, kéo chăn lên đắp ngang ngực.

Giây phút đó, mọi ồn ào tan biến, chỉ còn lại sự háo hức thầm lặng như thể cô sắp bước sang một chặng đường hoàn toàn mới.-----Sáng sớm.Cô ngồi dậy, vươn vai một cái rồi bước xuống giường.

Nhà vệ sinh sáng đèn, tiếng nước chảy vang lên đều đặn.

Trong gương, gương mặt cô còn vương chút ngái ngủ, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự háo hức.

Lau khô mặt, cô buộc tóc gọn gàng, mỉm cười khe khẽ.

Ngày đầu tiên của hành trình mới - chẳng có chỗ cho sự lười biếng.Đến lúc mặc đồ xong, vuốt tóc hai bên gọn gàng, Linh Nhi lại thấy lòng rộn lên như cái ngày chuẩn bị đi thi, mà lần này là "đi thi" vào cuộc đời mới.

Cô đứng trước gương, nhìn bản thân thật lâu.

Một Linh Nhi của tuổi mười lăm, đã khác những ngày còn ôm gấu bông ngồi đọc truyện tranh.

Bây giờ, vẫn còn trẻ con, nhưng là cái trẻ con biết ủi áo, biết chỉnh dây balo cho vừa vai, và biết trong đầu mình có điều gì đang chờ phía trước.Mùi bánh mì nướng và trứng ốp la thoang thoảng bay lên từ dưới bếp.

Linh Nhi bước xuống cầu thang, từng bậc gỗ kêu khẽ dưới chân.

Cả gia đình đã ngồi quanh bàn: mẹ đang dọn bữa, bố mở tờ báo, còn em trai thì cắm cúi vào điện thoại."

Xuống rồi à con?

Ăn đi cho kịp giờ nộp hồ sơ," mẹ lên tiếng trước, giọng quen thuộc mà ngọt .

"Dạ, con chuẩn bị xong hết rồi," Linh Nhi kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười.Bố đặt tờ báo xuống, liếc nhìn cô: "Lên cấp ba rồi, coi bộ trưởng thành hẳn ra nhỉ."

Em trai nhăn nhở chen vào: "Ô chị Su hôm nay chỉ mặc giản dị vậy thôi à, nhớ đâu ngày nào chị còn chân váy đủ kiểu mà."

Cả bàn bật cười.

Linh Nhi liếc mắt qua cậu em trai, nhíu mày một cái."

Lo mà ăn sáng đàng hoàng đi Bo."

"Này, em lớn rồi đừng kêu em bằng Bo nữa!"

Không khí bữa sáng rộn ràng trong những câu chuyện lặt vặt.

Ngoài kia, nắng sớm len qua khung cửa sổ, rọi xuống bàn ăn như điểm thêm chút hân hoan cho buổi sáng đặc biệt này.Trên đường đến trường, cô và bạn thân đi sánh vai nhau, ánh nắng buổi sớm tháng sáu hắt xuống hàng cây, bóng nắng nhảy nhót qua mái tóc.

Đôi khi gió thổi lật tà áo trắng, cô lại phải giữ lấy vạt áo như sợ bị thời gian cuốn đi mất.

Không hiểu sao, lòng cô bỗng nhẹ tênh.

Mọi mệt mỏi sau kỳ thi như được rũ sạch bằng một ly trà đào ngọt lịm.

Linh Nhi hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn trường cấp ba đang dần hiện ra phía trước như cánh cổng mới mở vào những năm tháng khác.
 
Cuối Cùng, Cũng Là Em
Chương 2: Gặp lại


Ngay khi bước xuống cổng, Linh Nhi bất ngờ dừng lại vài giây, xoay người ngắm cô bạn thân đi bên cạnh – một ánh mắt nửa trêu chọc, nửa trìu mến.Sáng sớm đầu hè, trời trong veo như thể cả bầu không khí đã được đem đi giặt sạch, phơi trên giàn phượng vĩ.

Sân trường cấp ba mới mẻ hiện ra sau dãy cổng sắt lớn - nơi từng lớp gió nhẹ lướt qua làm rối nhẹ mái tóc bay bay của những cô cậu học trò đang chuẩn bị bước vào một ngưỡng cửa mới."

Mày bữa nay xinh ghê, đúng kiểu 'tân hoa khôi THPT chuyên Hà Tĩnh' luôn á nha."

Linh Nhi tách tay Thảo Vy ra, đứng lùi lại một bước, nghiêng đầu cười."

Xàm quá bà nội.

Tự nhiên đứng ngắm tui hoài vậy?"

Thảo Vy đỏ mặt."

Chứ không lẽ nhìn bảo vệ trường?"

Linh Nhi đáp, giọng tỉnh bơ rồi cười khúc khích."

Mày đừng có hòng khen tao để né vụ tóc búi củ tỏi của mày nha.

Hôm nay là mày định cosplay cô chủ tiệm sách vintage hả?"

Thảo Vy vừa nói vừa chỉnh lại tay áo sơ mi trắng của Linh Nhi.Hai đứa cười rúc rích suốt đoạn đường vào trường, bước đi đầy tự tin giữa biển học sinh mới.

Trong khi Thảo Vy điệu đà với váy xếp ly thì Linh Nhi chọn jeans suông, mái bay nhẹ và thần thái "không cần cố gắng cũng toả sáng".Trong lúc ngồi chờ đến lượt ghi danh, ánh mắt Thảo Vy chợt sáng lên như thấy vàng."

Trời ơi!

Là Đức Huy!

Tao tưởng nó nộp trường khác chớ!"

Cô nàng kêu lên khe khẽ rồi lập tức đứng bật dậy, chạy tới chỗ cậu con trai cao ráo mặc áo sơ mi xanh nhạt đang chuẩn bị bước vào phòng bên cạnh."

Ê Huy!

Qua đây nộp chung với tao đi, bên này vui hơn."

Thảo Vy kéo tay Đức Huy không cần thương lượng."

Ủa, mày đâu phải cán bộ tuyển sinh đâu mà có quyền lôi người ta đi vậy?"

Đức Huy cười, nhưng vẫn đi theo.Chỉ có điều, cậu ấy vừa tới cùng Khánh Duy.

Mà giờ thì bị Thảo Vy lôi đi mất.Và thế là...Khánh Duy, vẫn giữ vẻ bình thản, đành ngồi xuống dãy ghế trống cạnh Linh Nhi.

Hai người, một cậu trai vai rộng, ánh mắt trầm tĩnh; một cô gái búi tóc cao, gương mặt nghiêng nghiêng vừa cứng cỏi vừa dịu dàng – ngồi cách nhau đúng một ghế.Linh Nhi khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn người bên cạnh.

Không phải xa lạ.

Là Khánh Duy.Cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không đến mức giật mình.

Mọi kỷ niệm cũ như được gói lại trong một tấm khăn lụa, dịu dàng và vừa vặn.

Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ như gió lướt qua tán bàng, để lộ ra chiếc răng khểnh một bên.Khánh Duy cũng nhìn sang, môi hơi nhếch lên.

"Chào, lâu rồi không gặp."

"Lâu quá không gặp.

Cậu còn nhớ tớ?"

Linh Nhi nghiêng đầu, ánh mắt đùa vui."

Còn nhớ."

Khánh Duy đáp, giọng trầm nhưng ấm.Cả hai đều bật cười khẽ.

Không phải tiếng cười của người xa lạ, mà là tiếng cười của những người từng biết rõ nhau, từng có một quãng tuổi thơ đong đầy ánh nắng, và đặc biệt là từng âm thầm thích nhau trong suốt bốn năm cấp một.Lúc đó, không ai nhắc lại chuyện cũ.

Nhưng một khoảnh khắc nhẹ tênh cũng đủ để thấu hiểu rằng, có những điều đã từng đẹp đẽ, dù ngủ yên trong quá khứ, vẫn âm ỉ cháy như một tia nắng nhỏ giữa lòng tay.Khi nắng đã lên cao, hành lang bắt đầu vắng dần.

Linh Nhi và Thảo Vy, sau khi hoàn thành hết các thủ tục, tung tăng rời khỏi trường với đôi chân hớn hở."

Nộp xong rồi.

Tao thấy nhẹ cả người."

Thảo Vy thở phào, ôm cặp hồ sơ trước ngực như ôm cúp vô địch."

Mày nhẹ là phải rồi, hồi nãy kéo người ta đi như kéo bị gạo vậy mà không đổ mồ hôi."

Linh Nhi vừa nói vừa gập nón lưỡi trai lại đập đập lên vai bạn."

Hôm nay trời đẹp, tâm trạng đẹp, tao muốn ăn gì lạnh lạnh.

Đi ăn kem không?"

"Quất luôn.

Học sinh THPT Thành Phố tương lai phải được đãi kem mừng ngày đầu."

Linh Nhi nháy mắt.Hai đứa kéo nhau tới quán kem quen gần trường, gọi hai ly thật to, thêm topping cho đã.

Ngồi trong không gian mát lạnh, ánh nắng ngoài cửa rọi vào vừa đủ, hai cô gái cười nói ríu rít như chim sẻ giữa trưa hè."

Mày thấy cái cậu ngồi cạnh lúc nộp hồ sơ chưa?"

Thảo Vy hỏi nhỏ, khuấy ly kem vani."

Cậu nào?"

Linh Nhi giả ngơ, mắt không rời cái muỗng."

Thì cái cậu tóc đen, mặc sơ mi trắng, mặt lạnh như tủ đá đó.

Bạn thân của Huy đó."

"À là Khánh Duy."

Linh Nhi gật nhẹ.

"Mặt đâu lạnh bằng cái kem tao đang ăn đâu."

Hai đứa lại phá lên cười.

Ngoài quán, nắng vẫn đang rải vàng lên từng tán cây.

Ngày đầu của cấp ba khép lại bằng tiếng cười giòn tan và ly kem ngọt mát, đơn giản nhưng đẹp đẽ như chính thanh xuân tuổi mười sáu.Trong lòng Linh Nhi lúc này chỉ có một điều:"Chỉ cần bước vào lớp 10A1, thì mọi thứ mới thực sự bắt đầu."

Đang thì múc đến thìa thứ mười, một cái bóng đổ dài bất ngờ xuất hiện cạnh bàn."

Cho tụi này ngồi chung nha?"

Là giọng của Đức Huy.Không chờ ai trả lời, cậu kéo ghế ngồi xuống.

Khánh Duy cũng theo sau, ngồi cạnh Linh Nhi, khuỷu tay đặt lên bàn, mắt nhìn thẳng vào ly kem như đang tính toán đường đi của muỗng."

Ủa, hai ông đi đâu ra đây?"

Thảo Vy ngạc nhiên."

Ra đây ăn kem thôi.

Nhưng tiện gặp hai bà thì ngồi luôn."

Đức Huy cười hì hì.Cuộc nói chuyện giữa hai nam hai không quá nhiều.Khi nhân viên mang hoá đơn ra, Linh Nhi định lấy ví thì Khánh Duy đã kịp rút ví trước.

Cậu không nói một lời, chỉ rút tờ tiền đặt lên bàn nhân viên."

Hôm nay tớ trả tiền cho."

Giọng cậu bình thản, dứt khoát."

Ồ, cảm ơn nhé."

Linh Nhi có chút sững sờ, nhưng sau rồi vẫn cong mắt lên cười."

Ừm, không có gì."

Khánh Duy đáp, mắt vẫn nhìn vào ly kem tan chậm trước mặt.Linh Nhi có chút bất ngờ bao nhiêu thì nhỏ Vy cợt nhả bấy nhiêu."

Uầy, richkid chính hiệu ở ngay đây luôn.

Sĩ quá."

Khánh Duy không trả lời, chỉ nhếch môi lên cười nhẹ.

Trong lòng cậu, chỉ có một dòng suy nghĩ vụt qua: Linh Nhi bây giờ thật sự thay đổi nhiều quá, rất khác.Năm ấy, từng có một Nguyễn Tố Linh Nhi của những năm trước, từng lặng lẽ giấu mình sau chiếc khẩu trang trắng.

Cô bé ấy đi học như một cái bóng, không nói nhiều, không cười lớn, chẳng dám bước quá gần ánh nhìn ai khác.

Cô sợ bị chú ý, sợ những tiếng xì xào, sợ một lời trêu đùa vô tâm cũng đủ khiến lòng nhói lên.

Bây giờ, cô nàng không còn trốn tránh ánh nhìn, không còn e dè với nỗi sợ ngày xưa.

Cô cười khi muốn cười, nói điều mình nghĩ, tự tin bước giữa nắng hạ.

Mỗi bước chân của cô giờ đây mang theo âm vang của sự trưởng thành, và cả sự kiêu hãnh dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra.Và có lẽ, chính vì sự thay đổi của cô nàng ngồi đối diện đã khiến cho Khánh Duy lặng im thật lâu.
 
Cuối Cùng, Cũng Là Em
Chương 3: Đã phai mờ


Nghỉ hè mà, chớp mắt cái đã gần hết 3 tháng hè.

Từ cái buổi sáng đi nộp hồ sơ hôm ấy đến nay, nắng đã bắt đầu gay gắt hơn, lẫn vào đó là những cơn mưa nhẹ miên man đầu tháng Bảy.

Trên các hội nhóm trường, học sinh bắt đầu nhàn nhã đếm ngược từng ngày đến năm học mới.Linh Nhi cũng chẳng ngờ thời gian lại trôi nhanh đến vậy.Hết lịch học thêm, rồi đi chơi với tụi bạn, rồi dọn dẹp lại góc học tập mới,...

Mọi thứ trôi qua cứ như một cuộn phim bị tua nhanh, chưa kịp lưu lại rõ nét đoạn nào.Buổi tối hôm nay, cô và nhỏ Vy đang ngồi uống nước ở một quán gần nhà.

Quạt quay vù vù, vài bài nhạc cũ vang nhẹ qua loa.Linh Nhi hút một ngụm nước."

Trời ơi, mát ghê."

"Sảng khoái nha."

Thảo Vy bật cười, mái tóc hơi ướt mồ hôi dính vào má.Hai đứa ngồi một lúc, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại.Một lúc sau, Vy đặt ly nước xuống bàn, xoay xoay ống hút."

Ê, tao hỏi thiệt nè."

"Hả?

Nói đi."

"Mày còn có tình cảm với Khánh Duy không?"

"..."

Linh Nhi sững sờ, suýt nghẹn nước.Cô nhìn bạn mình, ánh mắt nửa muốn cười, nửa muốn né tránh."

Đã nhiều năm rồi.

Đoạn thước phim tình cảm của tao với cậu ấy cũng đã dừng lại ở đó và phai mờ theo từng ngày rồi."

Linh Nhi cười nhạt, ánh nhìn chậm rại.Thảo Vy không nói gì thêm.

Cô cũng không muốn lôi lại chuyện cũ, sợ gợi lại những điều bạn mình đã cố gắng đặt xuống.

Vy gật đầu rồi thôi.

Tiếng nhạc dịu nhẹ, êm tai như đang cố ý làm mềm lại bầu không khí.Linh Nhi ngồi lặng, bất chợt nghiêng đầu tựa vào vai Vy."

Mày còn giữ không?

Mấy bức hình hồi lớp 5, 6 tao gửi mày xem đó."

"Còn chứ.

Hôm qua tao còn coi lại.

Công nhận khi để tóc dài buộc hai bên, mày nhìn đáng yêu lắm."

Vy cười."

Hồi đó tao ngố nghỉnh ghê.

Cứ đi qua đi lại rồi giả vờ vô tình, chứng kiến người ta mà hẹn những lời không dám nói."

"Mà tao nghi nha.

Lúc nhỏ mày nhắc về Duy nhiều lắm.

Nhắc khéo, nhắc thật, rồi đổ thừa như không quan tâm."

Vy chống cằm.Linh Nhi chỉ nhún vai.

Những điều đó giờ nghĩ lại vẫn ngọt, nhưng đã không còn cần phải có một đích đến nào để đặt tên.

Những điều đó, bây giờ nó vẫn in sâu đậm trong tâm trí của cô, nhưng tất cả đã qua, đã là quá khứ.Tuổi thơ vẫn là thứ gìn giữ nhiều nhất, ngay cả khi nó đã qua rồi.-------Tối đó, Linh Nhi nằm dài trên giường, ôm chiếc gối bông mềm như ôm cả khoảng trời bình yên của riêng mình.

Cửa sổ phòng hé mở, gió đêm lùa vào mát dịu, mang nhẹ hương hoa dạ lan vờn nhẹ nơi gối đầu.

Ánh trăng len qua tán lá, in những vệt sáng mờ nhòe trên tường.Lâu lắm rồi, Linh Nhi mới ngủ sâu như thế.

Và cũng lâu lắm rồi, Khánh Duy mới bước vào giấc mơ cô một cách tự nhiên đến vậy.Trong giấc mơ, Linh Nhi lại trở về năm 7 tuổi.

Hôm ấy, trời rất đẹp, trong veo, có gió nhẹ và nắng dịu đổ xuống làn tóc tết đuôi sam của cô bé nhỏ nhắn đứng trước cổng trước tiểu học năm nào.

Đám học sinh nhốn nhào ra về, mà cô vẫn đứng đợi một ai đó.Rồi cậu ấy đến, vẫn là khuôn mặt điển trai, sáng sủa hơn những bạn học cùng lứa."

Cho cậu nè.

Vị chanh cậu thích."

Khánh Duy đưa cho cô viên kẹo mà cô yêu thích.Linh Nhi bé con lấy viên kẹo, cười khúc khích như lấy được báu vật.

Trong mơ, cô thấy rõ đôi mắt cậu bé ấy, trong veo mà ấm áp đến lạ.

Trong mơ, Linh Nhi cứ thế đứng ngẩn ngơ, viên kẹo nhỏ trên tay lại hóa thành cả một bầu trời tuổi thơ.

Cô bé ngồi xuống bậc thềm, vừa bóc kẹo vừa ngẩng đầu nhìn lên những tán cây xanh mướt, nơi ánh nắng rọi xuyên qua tạo thành những mảng sáng lung linh.

Bên cạnh, Khánh Duy cũng ngồi xuống, đôi giày học sinh dính chút bụi đất gõ nhịp nhè nhẹ."

Mai cậu có đi học không?"

- cậu bé hỏi, giọng bình thản nhưng ánh mắt thì lấp lánh sự chờ mong.

"Có chứ.

Hôm nào mình chẳng đi."

- Linh Nhi bé con đáp nhanh, rồi lại che miệng cười.Cả hai chẳng nói thêm nhiều.

Chỉ ngồi đó, cùng nhau ăn kẹo, cùng nghe tiếng ve ngân dày đặc trong sân trường.

Giấc mơ khép lại ở khoảnh khắc thật yên bình ấy – nơi mà mọi điều giản dị lại trở thành ký ức khó quên nhất.Khi tỉnh dậy, ánh sáng buổi sớm đã len vào qua khung cửa sổ.

Linh Nhi khẽ chớp mắt, vẫn còn cảm giác ngọt lịm của viên kẹo chanh thoảng đâu đây.

Cô ngồi dậy, khẽ mỉm cười - thầm nghĩ thì ra có những ký ức, đu tưởng đã cất đi thật sâu, vẫn biết cách trở lại đúng lúc, dịu dàng mà rõ ràng đến vậy.Linh Nhi vươn vai, bước xuống giường.

Căn phòng nhỏ quen thuộc sáng bừng trong nắng sớm, mọi vật như cũng trở nên mới mẻ sau một giấc ngủ sâu.

Trên bàn học, tập vở và mấy cây bút mới mua từ hôm đi siêu thị sách vẫn còn xếp gọn gàng trong túi giấy.Cô khẽ chạm vào, bất giác thấy lòng mình nôn nao.

Mùa hè sắp khép lại, chỉ còn ít ngày nữa thôi là cô sẽ chính thức bước vào một chặng đường mới - cấp ba.Trong gương, bóng dáng cô gái với mái tóc đen dài và nụ cười răng khểnh thấp thoáng phản chiếu.

Không còn là cô bé tiểu học ngượng ngùng cầm viên kẹo năm nào nữa, cũng chẳng còn là cô học trò cấp hai hay lúng túng khi nhắc đến tên ai đó.

Linh Nhi bây giờ đã khác: tự tin, bình thản hơn.Cô kéo nhẹ rèm cửa, để mặc nắng ùa vào.

Một buổi sáng mới, và cũng là một khởi đầu mới.Trong lòng, giấc mơ về Khánh Duy vẫn còn lặng lẽ vang vọng.

Nhưng thay vì khiến cô bối rối, nó lại giống như một mảnh ghép dịu dàng của quá khứ - nhắc nhở rằng tuổi thơ của mình từng rực rỡ như thế.

Và rồi cô mỉm cười, hít một hơi thật sâu."

Chào ngày mới."

Sau khi ăn sáng xong, Linh Nhi và Thảo Vy đã hẹn nhau đi Vincom Hà Tĩnh chơi cả ngày.

Hai đứa mang balo nhỏ, bỏ một vài món đồ quan trọng vào đó.Trời buổi sáng nắng trong, những tia nắng chiếu xuống mặt đường loang loáng.

Hai chiếc xe trên con phố quen, gió như hôn nhẹ lên mặt.

Thảo Vy mở lời:
"Mai mốt vô năm học thì chỉ có cắm mặt học, bây giờ phải chơi cho hết nấc."

Linh Nhi cười.Đến Vincom, việc đầu tiên cả hai làm là ghé rạp chiếu phim.

Hôm ấy có suất chiếu buổi sáng một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng.

Hai đứa mua bắp rang bơ, ngồi co ro trong rạp điều hòa mát lạnh, cười khúc khích khi gặp mấy cảnh hài hước.Trưa, ra khỏi rạp, cả hai kéo nhau vào khu ẩm thực.

Nào là gà rán, nước ngọt - tất cả đều bày lên bàn, khiến bữa trưa chẳng khác gì tiệc nhỏ.

Vy vừa ăn vừa quay story, còn Linh Nhi ngồi chống cằm cười, thỉnh thoảng chen vào vài câu bình luận.Buổi chiều, hai đứa dạo một vòng nhà sách Fahasa trong Vincom.

Linh Nhi chọn vài quyển sổ bìa pastel, một cây bút mực xanh mới.

Vy thì tha về một vài cuốn truyện tranh.

Cả hai đứng khá lâu ở quầy văn phòng phẩm, ngắm nghía mà chẳng thấy chán."

Ê, bước vào đây là muốn ôm hết về nhà."

- Linh Nhi thì thầm.

Vy gật đầu lia lịa: "Biết ngay mà, tao cũng thế."

Sau đó, hai đứa kéo nhau lên khu trò chơi.

Tiếng nhạc xập xình, tiếng trẻ con reo hò làm không khí sôi động hẳn lên.

Cả hai thử đủ trò: bắn bóng, ném vòng, xe điện đụng, ...

Có lúc Linh Nhi mồ hôi lấm tấm, vừa lau trán vừa thở hổn hển:
"Chắc tao giảm được cả ký mất."

Vy trêu: "Ừ, mai khỏi tập thể dục."
 
Back
Top Bottom