Siêu Nhiên Cuộc sống nhàn nhã của hoàng tử phản diện

Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 91: Lo ngại


Tôi bước vào đường hầm, bỏ lại phía sau tiếng ồn ào từ khán đài, tận hưởng chút yên tĩnh giữa những tiếng reo hò không ngừng nghỉ.

Nhưng chưa kịp trở lại phòng để chuẩn bị cho vòng đấu của mình, tôi chợt khựng lại.

Ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đuốc gắn trên tường chiếu sáng một bóng người đứng lặng phía trước.

Đó là hoàng tử Sion.

Cậu ta đang tựa lưng vào tường, không còn đội mũ bảo hộ, trên áo giáp vẫn còn vệt xước cũng như vết cháy xém sau trận chiến vừa rồi, gương mặt nhuốm vẻ mệt mỏi.Cảm thấy cần nói gì đó với tư cách một người anh, tôi tiến lại gần.

"Sion."

Tôi khẽ gọi, làm cậu ta ngẩng đầu lên.

"Vương huynh?"

"Cậu thi đấu tốt lắm, cậu đã làm mọi người thán phục đấy."

Sion chỉ cười cay đắng, "Không đâu, thưa vương huynh, em vẫn còn yếu kém lắm."

"Đó là do phe kia chơi láu cá quá thôi."

"Không phải đâu."

Sion khẽ lắc đầu, " Tên Ulrich đó mạnh thật, dù em đã tung hết sức thì cũng không thắng nổi hắn.

Em sẽ còn phải tập luyện nhiều hơn nữa để xứng đáng trở thành người kế vị vương quốc."

Tôi hơi bất ngờ trước sự điềm tĩnh của cậu ta.

Thay vì bị nhấn chìm bởi thất bại, Sion lại đối mặt với nó bằng thái độ thẳng thắn và trưởng thành.

Nghĩ lại thì không như thời điểm diễn ra trong bộ manga gốc, cậu ta hiện tại chỉ mới 16 tuổi, dù có tài năng thiên phú đến thế nào thì cũng cần đạt đến độ chín nhất định mới có thể tỏa sáng được.

Nên đây là giai đoạn quan trọng để học hỏi và phát triển bản thân."

Tốt lắm.

Nhưng đừng quên nghỉ ngơi.

Cậu đã làm hết sức hôm nay rồi."

Tôi vỗ vai trấn an Sion, dù cũng chẳng biết nói lời gì hoa mĩ gì hơn.Sion gật đầu cám ơn, nhưng sau đó đưa ra lời cảnh báo, "Vương huynh, anh cũng nên cẩn thận nếu gặp Ulrich ở vòng trong.

Ở gã đó có điều gì kỳ lạ lắm."

"Kỳ lạ ư?"

"Đúng."

Gương mặt Sion tỏ vẻ lo ngại.

"Trong khoảng khắc cuối cùng đối đầu với Ulrich, bỗng nhiên em cảm thấy có một luồng năng lượng kỳ quái từ hắn phát ra, tà ác và bạo liệt, hoàn toàn khác lúc mới đầu."

"Vậy sao?"

Tôi ngạc nhiên, rồi bất thần nghĩ lại, ngay cả Rosalie cũng nói với tôi về điều đó.

Vậy thì không phải là ngẫu nhiên rồi.

Bộ tên Ulrich này là "trùm ẩn" thường xuất hiện trong các câu chuyện hay gì vậy?

"Tuy nói điều này thì hơi xấu hổ, sau khi bản thân đã thất bại."

Sion nói tiếp, "Nhưng xin anh hãy cố gắng vì danh dự của nhà Adonis nhé."

"À... tất nhiên rồi."

Tôi bèn đáp lại, cố gắng tự tin nhất có thể."

Vậy, em sẽ đi trước nhé.

Chúc anh may mắn.

"Sau đó, Sion chỉnh lại thanh gươm bên hông rồi quay người rời khỏi, một cách vững vàng không chùn bước.Nhìn theo bóng lưng đứa em trai, tôi không khỏi mỉm cười.

Thằng nhóc này, với tinh thần mạnh mẽ đó, chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn rất nhiều."

Điện hạ."

Giọng của Arina bất ngờ vang lên phía sau lưng khiến tôi giật mình.

Quay phắt lại, không rõ tại sao, nhưng tôi thấy cô ấy đang mang vẻ mặt lo âu."

Có chuyện gì sao, Arina?"

Tôi bối rối."

Em đã theo dõi trận thi đấu vừa rồi..."

Cô ấy đảo mắt, ấp úng nói, "Mấy kẻ đó... có vẻ mạnh, và cuộc thi dường như nguy hiểm hơn em nghĩ.

Liệu...

điện hạ có ổn không?"

"Em lo lắng sao?"

"Tất nhiên!"

Cô nàng phồng má, kéo cánh tay tôi, "Em không cần biết cuộc thi quan trọng thế nào, nhưng nếu lỡ điện hạ bị thương thì phải làm sao?"

Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Arina, tôi cảm thấy ấm áp từ sự quan tâm chân thành.

Arina, người vốn không có thiện cảm với giới quý tộc, nhưng không biết từ khi nào, mà tôi đã trở thành người quan trọng đối với "nữ chính" như vậy.

Mỉm cười, tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng, "Đừng lo, rồi sẽ ổn thôi, ta sẽ không dại mà đối đầu trực diện với nguy hiểm đâu."

"Nhưng mà..."

Arina nhìn tôi một lúc lâu, vẻ mặt cô ấy lưỡng lự, như thể muốn nói gì đó nhưng lại không dám.

Cuối cùng, cô ấy thở dài, buông tay tôi ra."

Vậy thì em tin điện hạ sẽ làm được.

Em không muốn ngài bị gì đâu."

"Ta hứa mà."

"Nhưng..."

Rồi Arina chợt lẩm bẩm rất nhỏ một mình, "Có lẽ em sẽ phải làm gì đó..."

"Hả?

Em vừa nói gì cơ?"

"Không, không có gì!"

Một tia lém lỉnh đầy đáng nghi lóe lên trong ánh mắt ấy, khiến tôi cảm thấy bất an.

Tôi sực nhớ cô gái này hay có những hành động bốc đồng không ngờ được.

Chẳng hạn như lúc cô nàng bất ngờ xuất hiện tại suối nước nóng lúc tôi tiếp đãi Lilith, mang lại rắc rối không ít."

Này!

Đừng có làm điều gì rắc rối nhé, Arina."

"Em biết rồi mà!"

Dù tôi cẩn thận cảnh báo trước, nhưng dường như nó không lọt vào tai Arina chút nào.

Thở dài, tôi chỉ hy vọng rồi mọi chuyện sẽ không đi quá xa.
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 92: Con rối


(Góc nhìn của Lilith)Sau khi Andora đi vào đường hầm, tôi cũng nhanh chóng phớt lờ con nhỏ Rosalie đang tranh cãi ồn ào bên cạnh, mà quay lại phòng chờ của đấu sĩ.

Hai thuộc hạ của tôi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng bước theo, và dừng lại trước cửa phòng, mở cửa cho tôi vào.Khi đã ở trong phòng một mình, tôi chưa kịp thu hồi năng lực của mình, thì "hắn" đã liên lạc với tôi thông qua Nyx:"Công nương Lilith, chiến thuật mà người chỉ thị cho chúng tôi thực hiện rất hoàn hảo.

Nhưng đáng lẽ người nên để tôi trực tiếp chiến đấu với hoàng tử Sion, đâu cần thiết phải chiếm quyền điều khiển cơ thể tôi như vậy."

Giọng nói của Ulrich, người vừa chiến thắng bảng đấu vừa rồi, vang lên trong tâm trí tôi, chất đầy sự bực bội.

Ulrich Heitzmann, hắn là chiến binh được đánh giá cao nhất của nhà Bremen.

Tuy nhiên, chẳng ai ngờ rằng Ulrich thực ra không phải là một lính đánh thuê đơn thuần, mà là một thuộc hạ trung thành của tôi.

Lợi dụng chính sách phải sử dụng lính đánh thuê của nhà Bremen, tôi đã bí mật cài hắn vào làm gián điệp tại đó.

Không chỉ phục vụ cho nhà Hadburg mà còn vì lợi ích của riêng tôi.Và trong trận đấu vừa rồi, để chỉ huy từ trong bóng tối, tôi đã bí mật sử dụng Nyx theo cách không ai có thể thấy được.

Nyx, Furai của tôi, có một khả năng đặc biệt, là hoạt động như một thế thân.

Mọi giác quan được chia sẻ trực tiếp, giống như tôi đang điều khiển một bản sao vậy.

Điều đặc biệt hơn nữa là, nếu được vật chủ chấp nhận, tôi có thể thông qua Nyx mà chiếm quyền điều khiển tâm trí người đó.

Thế nên, tôi đã âm thầm giấu "cô ta" ở trong áo giáp của Ulrich.

Và trong giây phút cuối cùng đối đầu với Sion, tôi đã sử dụng thân thể của Ulrich để loại hắn ta khỏi vòng đấu.

Ulrich là một chiến binh kiên cường, nên tôi biết cảm giác mất đi quyền điều khiển cơ thể mình là điều không hề dễ chịu với hắn.Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại Ulrich, "Không phải là ta không tin tưởng ngươi, Ulrich.

Chỉ là, ta muốn thử sức với kẻ được coi là "thiên tài nhà Adonis" thế nào."

Hoàng tử Sion, em trai của Andora, là một địch thủ đáng để so tài.

Khi tôi trò chuyện với Sion, đã cố gắng bóc tách bản chất con người hắn.

Và nhận ra, Sion là một thành viên đầy trách nhiệm của nhà Adonis, luôn tuân thủ nghĩa vụ vì quốc gia và người dân, chứ không vì bản thân.

Quả nhiên hắn ta là một đối thủ khó chịu, tuy vẫn thiếu đi sự tàn nhẫn cần thiết của một chiến binh.Phía bên kia, Ulrich không đáp lại ngay lập tức.

Tôi có thể cảm nhận được sự không hài lòng của hắn qua mạch suy nghĩ lẩn quẩn trong đầu.

Tuy nhiên, lòng trung thành và sự hiểu biết về tôi khiến hắn không thể phản đối.

Hắn là con rối của tôi, là công cụ của tôi trong thế giới này.

Ngay từ khi tôi chọn lựa hắn.Cuối cùng, tôi nghe tiếng hắn thở dài qua tâm trí, "Tôi hiểu rồi, nhưng xin công nương hãy nhớ, tôi là thanh gươm và lá chắn của người, những việc nhỏ nhoi như dọn dẹp những kẻ cản đường.

Người không cần phải đích thân ra tay đâu."

"Ta biết rồi, nếu không còn gì khác thì ta sẽ thu hồi năng lực.

Hãy chờ chỉ thị tiếp theo."

"Đã rõ."

Tôi lập tức thu hồi năng lực, kết nối bị ngắt.

Và Nyx biến mất bên phía Ulrich, nguồn anima (linh lực) trở lại với tôi.

Tôi thở ra, ngồi xuống ghế, mắt nhìn mơ hồ vào khoảng tối trên trần.Mới đầu khi sử dụng thì sẽ gây áp lực lên tinh thần rất lớn, nhưng sau khi tập luyện để có thể duy trì ở thời gian dài, tôi đã quen với nó.

Chỉ những kẻ thân tín mới biết, thậm chí cả ông nội tôi và chú Alexander cũng không biết tôi có năng lực này.Rosalie von Hessen, cô ta đang trông đợi tôi chiến đấu một cách đường hoàng ư?

Tôi không có thời gian cho trò vớ vẩn đó, tham dự cuộc thi này, mục tiêu duy nhất của tôi là khuếch trương thanh thế cho liên minh của tôi,... tôi và Andora.Andora...Tôi che miệng, tủm tỉm cười một mình khi nhớ đến chuyện lúc nãy.Andora không hề hay biết, động tác thể hiện tình cảm của tôi khi đang kiểm soát cơ thể Ulrich.

Nó là nhắm đến anh ấy.

Thế mà anh ấy cứ tưởng Ulrich đang tìm cách tán tỉnh tôi nên tìm cách bảo vệ ư?

Thật đáng yêu làm sao.Má tôi cảm thấy nóng bừng khi nghĩ đến Andora, từ lúc ở trong đường hầm, mối quan hệ giữa chúng tôi đã trở nên gần gũi hơn.

Nhưng anh ta vẫn không hề biết con người thật sự của tôi, vẫn đinh ninh tôi là cô gái vô tư lự ư?Tôi không thể chờ được cho đến khi Andora hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay mình.

Cả tâm hồn và thể xác, tất cả mọi thứ.Anh ấy sẽ là quân cờ quan trọng nhất của tôi, trong ván cờ của cả đời người này.
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 93: 'Valkyrie'


Đấu trường rền vang như tiếng sóng dậy, thậm chí còn ồn ào hơn vòng đấu đầu tiên nữa.

Tôi đang đứng từ một trong các ô cửa từ hành lang trên cao, nhìn xuống dưới sân đấu, không khỏi kinh ngạc với những gì mình chứng kiến.Vòng thứ hai, "đấu trường của gió" đang diễn ra, nhưng diễn biến của nó chẳng hề giống một trận chiến chút nào.

Đó đơn giản chỉ là một màn càn quét của nhà Hessen.

Những cây cột đá trồi lên trên sân tạo thành trận địa, và các cơn lốc xoáy ma thuật trong sân thổi ào ạt, tưởng như không ai có thể đứng vững.

Nhưng một ánh chớp rực rỡ như mặt trời bất chấp tất cả.Rosalie von Hessen, cô tiểu thư trong bộ áo giáp vàng sáng chói, bay lượn giữa những cơn cuồng phong, mỗi ánh chớp nháng lên là một địch thủ bị hạ gục.

Hoàn toàn bất lực, giống như những gì tôi đã chứng kiến gã tóc cam, Harold, bị cô nàng xử gọn lúc nãy vậy.Mắt tôi rất khó khăn để theo dõi chuyển động của Rosalie.

Bằng tốc độ của một con chim cắt, một mình cô ấy săn lùng tất cả những đối thủ của mình từ trên không.

Biết là Rosalie rất mạnh, nhưng không ngờ lại tới mức này.

Và cái bộ giáp đó?

Chẳng phải là Furai sao?

Nhưng cách sử dụng đặc biệt này thì lần đầu tôi mới thấy.Ngay khi triệu hồi Furai của mình, Rosalie đã lập tức hiện thực hóa nó và bao bọc lấy toàn thân cô ấy như một bộ giáp vàng.

Với đôi cánh như ánh sáng rực rỡ chĩa ra sau lưng, trông cô như một thiên sứ của sự hủy diệt trên chiến trường.Chết tiệt!

Nó ngầu quá!Tôi xiết chặt nắm tay, không khỏi cảm thán trong lòng.

Có tên con trai nào mà không muốn một bộ giáp như vậy chứ!

Thật ghen tỵ với Rosalie mà!"

Cô tiểu thư tóc mũi khoan đó, dữ dội thật!"

Bên cạnh tôi, Arina cắn móng tay đầy lo lắng.

"Lúc ở nhà đấu giá, em thấy cô ta chỉ toàn làm trò hề, ai ngờ lại mạnh như vậy."

"Ừ."

Tôi buộc phải gật đầu đồng tình, "Sẽ là sai lầm nếu đánh giá người ta qua bề ngoài, dù sao thì Rosalie xuất thân từ gia tộc nổi danh về kiếm thuật mà."

"Cô ta giống như một "Valkyrie", phải không thưa điện hạ?"

"Valkyrie?"

"Là một truyền thuyết ở khu vực phía bắc, là các nữ chiến thần chuyên săn lùng kẻ mạnh."

"Ừm... cũng có vẻ hợp lý, cô ấy cũng nổi bật như một nữ thần..."

Nhưng là nữ thần của ánh sáng, chói lòa và kiêu ngạo, hoàn toàn trái ngược với vẻ quyền uy nguy hiểm ngầm như một nữ thần bóng tối của Lilith."

Ngài đừng có bị cô ta thu hút đấy nhé, đối thủ đã nhiều lắm rồi!"

Arina bĩu môi, giật nhẹ khuỷu tay tôi.Tôi nghiêng đầu, "Đối thủ gì?

Liên quan đến cuộc thi đấu à?"

"Không có gì!"

Cô nàng hất mặt đi, má phồng lên.

Này, biểu cảm như thế là sao?

Con bé này bắt chước Lilith à?

Tha cho tôi đi.Trong khi chúng tôi mới kịp tán nhảm vài câu thì dưới sân đấu, kết quả đã ngã ngũ.

Hàng trăm đấu thủ khác đều bị hạ gục nằm la liệt trên sân, chỉ trừ Rosalie và hai đồng đội.

Cô nàng đứng trên đỉnh một cây cột, giương cao thanh kiếm chiến thắng với nụ cười đắc ý.

Gió dịu dần và trọng tài chẳng còn việc gì khác ngoài công bố đội thắng cuộc:"Vào vòng hai: gia tộc Hessen!"

Tiếng huýt sáo, reo hò từ khán giả, đặc biệt là các quý ông vang lên khắp bốn mặt khán đài.

Xinh đẹp, cao quý và tài năng như vậy, chắc hẳn không ít những tên đực rựa mơ mộng.

Rosalie muốn được nổi bật, thì dường như cô ấy đã được như ý rồi.

Đâu cứ nhất thiết phải cố chấp tranh đua với Lilith làm gì nhỉ?Bỏ qua chuyện đó, tiếp theo là vòng thi đấu của chúng tôi rồi.

Cứ tưởng có thêm chút thời gian chuẩn bị, nhưng ai ngờ bảng đấu của Rosalie lại diễn ra chóng vánh như vậy.

Và đối thủ của đội tôi toàn khó nhằn như nhà Welfen hay nhà Roschen, và còn cả các Hiệp sĩ thánh của Uri nữa.

Với tình hình này thì vượt qua vòng bảng còn khó khăn chứ chưa nói gì đến việc động đến nhà Hessen.Tôi thở dài, cảm thấy không mấy tự tin, ra hiệu cho hai đồng đội đi theo mình tiến đến lối ra đấu trường.

Họ im lặng bước theo, dường như cũng khá sốc sau khi chứng kiến màn thị uy vừa rồi của Rosalie.

Phía sau, Eira, Arina và Tiare cũng lật đật bước theo, mang những vật dụng tiếp tế như nước uống và thuốc men."

Nhân tiện, đó là thứ gì vậy, điện hạ?"

Arina chợt bước lên trước, chỉ vào thanh gỗ màu đen nhánh đeo bên hông tôi, tò mò hỏi."

À, thứ này hả?"

Tôi rút nó khỏi dây lưng, nhấc lên cho cô ấy xem rõ, "Một thanh mộc kiếm (bokken)."

Nó làm bằng một loại gỗ siêu cứng, và đẽo gọt thành hình dạng một thanh katana.

Tôi đã nhờ Rufus, trợ lý của mình, gấp rút tìm người chế tạo nó từ hôm qua."

Kiếm gỗ?

Nhưng tại sao lại vậy, điện hạ?"

Arina nghiêng đầu đầy tò mò.

Có lẽ cô ấy cho rằng kiếm gỗ sẽ dễ hỏng và không hiệu quả, nhưng thực tế không như vậy.

Không giống như kiếm tre, thứ này vừa nhẹ vừa cứng, và khi bị đánh trúng có thể gây thương tích nghiêm trọng, dù hiếm khi nguy hiểm đến tính mạng.

Sử dụng thanh mộc kiếm này, tôi có thể thoải mái sử dụng "kiếm đạo" của mình mà không lo lắng.Khi tôi giải thích như vậy, đồng thời vung thử thanh kiếm cho cô ấy xem một cách nhẹ nhàng, đôi mắt cô nàng ánh lên sự thích thú."

Tuyệt quá, điện hạ học nó từ các bậc thầy của hoàng gia phải không?"

"Không, không phải... là ta học từ vài nơi khác nhau thôi."

"Vậy điện hạ có thể dạy cho em được không?"

"Em cũng muốn học sao?"

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp đáp lại Arina, thì bỗng khựng lại, vì hai bóng người xuất hiện từ phía trước.

Không, phải nói là hai thiên sứ thì đúng hơn, Violette von Welfen và Thánh nữ Scarlette, vẻ đẹp của hai trong bốn "Tứ công nương" này vượt qua giới hạn người phàm rồi."

Công tước Andora!"

Violette, người mặc bộ đầm xanh nhạt rất hợp với mái tóc tím của cô ấy, vui mừng chạy đến gần tôi.

Gương mặt cô ngây thơ rạng rỡ như hoa nở vậy, khiến tim tôi hơi loạn nhịp một chút.

Nếu không cẩn thận thì chắc tôi sẽ trở thành "kẻ ngoại tình" chứ nhỉ?"

Quý cô Viollete, và cả Thánh nữ nữa.

Hai người làm gì ở đây?"

"Ngoại tình."

Violette nháy mắt tinh nghịch."..."

"Đùa thôi mà."

Cô ấy che miệng cười khúc khích, "Tôi đâu phải Rosalie."

"Thật là..."

Tôi thở hắt ra, khẽ buông lời phàn nàn.

May mà xung quanh không có người lạ chứ nếu không sẽ gây hiểu lầm to.

Đặc biệt là nếu để đến tai "vị hôn thê" của tôi."

Ngài Công tước."

Lần này, đến lượt Scarlette khép nép bước tới, người nghiêm túc như cô ấy thì chắc không đùa đâu nhỉ?

Tôi nghĩ ngợi linh tinh như vậy trong đầu."

Có chuyện gì?

Quý cô Scarlette?"

Tôi nhìn cô ấy đầy cảnh giác, sau cùng thì lời tiên tri cùng năng lực bí ẩn của cô gái này khiến tôi có cảm giác chẳng lành."

Tôi có việc muốn trao đổi."
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 94: Lời chúc phúc


Ba người chúng tôi, tôi, Scarlette và Violette dừng lại một góc hành lang, cách xa những người còn lại một khoảng cách vừa đủ để giữ bí mật.

Tuy không thuận tiện lắm, nhưng tôi sắp thi đấu và không có nhiều thời gian.

Nên tôi lập tức vào vấn đề ngay."

Vậy, cô có chuyện gì muốn trao đổi, quý cô Scarlette?"

"Về việc đó," Thánh nữ trầm ngâm trong giây lát, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ biểu lộ một vẻ lo âu hiếm thấy, sau đó cô ngẩng lên với vẻ dứt khoát."

Vòng thi đấu sắp tới... tôi vừa cảm nhận được sẽ có một điều gì đó nguy hiểm sẽ xảy ra với ngài."

"Nguy hiểm?

Với tôi."

Tôi cau mày, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Scarlette, người được mệnh danh Thánh nữ xứ Uri, đã nói thế chắc hẳn phải có nguyên do.

Nhưng cụ thể là gì?"

Đó là gì, cô có thể nói rõ hơn không?"

Scarlette chậm rãi lắc đầu, "Tôi không thể mô tả chính xác.

Nhưng có một luồng năng lượng hắc ám bao trùm đấu trường, thứ mà tôi chưa từng cảm nhận rõ rệt như vậy trong các vòng đấu trước."

"Năng lượng hắc ám?"

Tôi lặp lại, trong đầu thoáng hiện hình ảnh của Ulrich, tên kỵ sĩ nhà Bremen đã giành chiến thắng vòng đầu tiên.

"Có phải giống như thứ mà Ulrich tỏa ra trong trận đấu trước không?"

Scarlette nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt sâu thẳm khiến tôi hơi gai người, "Không hẳn.

Điều mà ngài cảm nhận từ hắn chỉ là bề nổi, thứ đáng sợ không phải từ sức mạnh mà là tâm địa đen tối của con người."

Tôi im lặng vài giây, cố gắng tiêu hóa những lời ấy.

Nói thật, tôi chẳng thấy dễ chịu chút nào.

Những lời của Thánh nữ luôn khó hiểu và mang điều gì đó khiến tôi cảm thấy rờn rợn.

Kể cả việc tôi không quen biết cô ấy, nhưng dường như Thánh nữ lại biết về con người tôi vậy.Lẽ nào, Thánh nữ có thể nhìn ra được việc tôi mang kí ức từ Trái đất?

Không, không thể nào!

Tôi lắc đầu, cố gắng xua tan ý nghĩ ấy.Bên cạnh tôi, Violette cũng mang biểu cảm lo lắng.

"Ngài Công tước, tôi nghĩ Thánh nữ Scarlette không bao giờ nói suông.

Nếu cô ấy đã cảm nhận được nguy hiểm, chúng ta không nên xem nhẹ điều đó."

Nói rồi, cô ấy chắp tay trước ngực, ánh mắt tha thiết nhìn tôi, "Tôi biết nói điều này thật quá thất lễ, nhưng... liệu ngài có thể bỏ cuộc thi không?"

"Quý cô Violette..."

"Đây chỉ là một cuộc đấu giao hữu, đâu nhất thiết phải mạo hiểm, đúng không?"

Cô ấy khuyên tôi bỏ cuộc ư?

Tôi không nghĩ Violette có ý xấu, nhìn ánh mắt đó, rõ ràng là cô chỉ đang lo lắng cho tôi, người mà cô ấy mới biết cách đây không lâu.Suy nghĩ một lúc, tôi thở dài, lắc đầu, lần lượt đảo ánh nhìn qua cả hai người.

Câu trả lời chỉ có một thôi."

Quý cô Violette, Thánh nữ, xin lỗi, tôi hiểu hai người lo lắng cho tôi, và tôi rất cảm kích.

Tuy nhiên, bỏ chạy ngay khi chưa bắt đầu chiến đấu?

Đó không phải phong cách của tôi."

Tôi cố gắng mỉm cười, nhưng đầu gối lại hơi run.

Nói thì dễ, nhưng đối mặt với những lời cảnh báo như vậy, ai mà không chột dạ chứ?"

Với cả," Tôi tiếp tục, cố gắng lên dây cót tinh thần cho bản thân, "Nhà Welfen và các Hiệp sĩ Thánh xứ Uri cũng tham gia vòng đấu này mà, phải không?

Nếu có gì xảy ra, tôi chắc chắn họ sẽ xử lý được.

Chẳng phải họ là những người ưu tú nhất sao?"

Violette không nói gì, chỉ nhìn tôi với vẻ thất vọng.

Scarlette thì khác, cô ấy không hề nao núng, như thể đã dự đoán trước phản ứng của tôi."

Ngài có tinh thần như vậy, thật đáng khâm phục," Cô mỉm cười nhẹ, "Mọi sự đều do Đấng tối cao sắp đặt để thử thách nhân loại.

Không ai có thể tránh né số phận khi nó đã đến."

"Tuy nhiên..."

Cô nói thêm, "Có sự chuẩn bị tốt nhất sẽ giúp chúng ta tránh được những rủi ro không đáng có."

Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên ngực tôi, khiến tôi sững sờ.

Nhưng áp lực từ thánh nữ khiến tôi gần như không thể nhúc nhích."

Lời chúc phúc từ thiên sứ."

Đôi môi cô khẽ cất lên chú ngữ, và cảm giác như một luồng năng lượng kỳ lạ truyền qua tôi tại nơi bàn tay cô ấy chạm vào.

Nó ấm áp và dễ chịu.

Cơ thể tôi nóng bừng trong giây lát trước khi trở về trạng thái bình thường."

Thánh nữ, đó là..."

Tôi bối rối, cử động lại khi cô ấy rời tay khỏi mình."

Chỉ là một phép thuật bảo hộ nhỏ thôi, chúc ngài may mắn."

Cô ấy cúi đầu chào và chậm rãi rời khỏi."

Công tước, ngài ổn chứ?"

Violette, sau cơn lúng túng, mau mắn kiểm tra tôi, "Thánh nữ vừa làm gì vậy?"

"T-tôi, tôi không rõ, có lẽ là một loại phép thuật bảo vệ..."

"Thật sao?"

Đôi mắt cô ấy giãn ra đầy ngờ vực."

Đúng vậy, đừng lo.

Giờ tôi cảm thấy tự tin để tham gia cuộc thi hơn bao giờ hết."

Tôi nhoẻn miệng cười trấn an Violette, cô cũng có vẻ bớt lo lắng hơn.

Không còn thời gian nên tôi cũng đành tạm biệt Violette để ra đấu trường, cô nàng tiễn tôi với một cử chỉ vẫy tay đáng yêu."

Ngài đã hứa cùng tôi tham dự vũ hội rồi, đừng để mình bị làm sao đấy nhé?"

"Ha ha..."

Tôi chỉ đáp lại bằng ngón tay cái giơ lên một cách tự tin.

Có lẽ, đa phần đàn ông sẽ yêu Violette vì vẻ ngoài tốt bụng ấy, và có thể là cả tôi nữa... nếu tôi gặp cô ấy đầu tiên.
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 95: Đấu trường của nước


Tôi dẫn Reiss và Abel, hai thuộc hạ của mình, bước ra đấu trường.

Và đập vào tai là âm thanh ầm ầm như thác lũ của nước, vang dội trong tiếng ồ thích thú của khán giả.Những bức tường và cây cột đá sừng sững của vòng thi ban nãy, giờ đang được nhấn chìm từ từ trong dòng nước xanh ngắt.

Tạo thành một hồ nước nhân tạo, phục vụ vòng đấu sắp tới: Đấu trường của nước.

Nước này thì chắc chắn lấy từ hồ nước ngầm ngay dưới đấu trường, dường như có một cơ chế tự nhiên nào đó mà họ đã lợi dụng để làm ngập sàn đấu.Tuy nhiên không chỉ có vậy, những bức tường đá đã quây kín dòng nước, tạo thành ba tầng riêng biệt, mỗi tầng cách nhau khoảng ba, bốn thước, trông như một đài phun nước khổng lồ.

Trên đỉnh của đài phun là một cây cột lớn, cắm cờ hiệu chiến thắng màu đỏ rực, mục tiêu chính của vòng thi đấu này.Đứng trên cầu thang dẫn xuống mặt nước, tôi nhìn thấy hàng loạt chiến thuyền nhỏ được neo sẵn tại đó, dâng lên cao theo dòng nước.

Và mỗi cửa ra cũng đã xuất hiện những đối thủ của chúng tôi đứng lố nhố tại đó, gằm ghè nhau một cách hùng hổ."

Công tước, thế này là...?"

Reiss, anh chàng hiệp sĩ nhỏ con, có vẻ bối rối khi thấy trận thế được bày ra."

Là thế chứ sao."

Tôi thở dài, "Chiến đấu trên thuyền, đây là cách tác chiến rất phổ biến ở lưu vực sông Rines."

"Đây không phải sở trường của chúng ta!"

Anh ta càng hoang mang hơn nữa, "Nếu bảo tôi thi cưỡi ngựa thì có thể chứ như thế này...

Úi!"

Lời anh ta bị cắt ngang bởi Abel, hiệp sĩ lão luyện hơn, người vừa giáng đốc kiếm vào mũ giáp của Reiss coong một cái."

Thôi càm ràm đi, Reiss!

Một hiệp sĩ phải học cách thích nghi với mọi loại chiến trường!

Hay cậu nghĩ có thể cầu xin kẻ địch nương tay khi gặp hoàn cảnh như vậy."

Abel lạnh lùng tuôn luôn một tràng giáo huấn cho "hậu bối"."

Không... tôi không có ý đó."

Reiss xuýt xoa xoa đầu, tuy là cảnh cáo nhưng xem ra cũng là một cú ra trò đấy."

Hãy nhớ!

Chiến đấu hết mình, vì chúa tể của chúng ta!"

"Ô!!!"

Reiss đập mạnh sống kiếm vào giáp tay, như một động tác lấy tinh thần trước khi ra trận."

Được rồi."

Tôi vội ngăn màn hô hào quá lố ấy lại, "Vào vị trí thôi, hai người."

"Đợi một chút."

Tôi vừa quay lưng đi thì một giọng nói quen thuộc cất lên từ phía sau.

Nhìn lại, tôi thấy từ cửa ra, Lilith đẩy Arina đang có vẻ mặt khó chịu qua một bên và tiến thẳng đến đây."

Lilith, có chuyện gì vậy?"

Tôi có cảm giác không ổn với gương mặt tươi cười của cô ấy.

Lilith lạnh lùng khi tôi mới gặp lần đầu đâu mất rồi?Cô nàng lẳng lặng tiến sát bên tôi, rút ra một vật thể dài hai màu đen trắng, hình như là một sợi ruy băng."

Thứ này, cho anh."

Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy hơi cúi xuống rồi buộc chặt sợi ruy băng vào cán kiếm của tôi.À, tôi biết tục lệ này.

Khi đàn ông ra trận hoặc thi đấu, người phụ nữ của anh ta sẽ cột một sợi ruy băng vào vũ khí để thể hiện tình cảm và sự ủng hộ...Mặt tôi nóng bừng khi nhớ đến ý nghĩa của nó.

Cô ấy thật sự có ý đó, hay đây là một vai diễn trước mặt công chúng vậy."

Anh đang nghĩ gì kỳ lạ phải không?"

Gương mặt lém lỉnh của Lilith đang đối diện trực tiếp với tôi ở khoảng cách gần.

Hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của cô nàng làm tôi choáng váng trong phút chốc."

À, không..."

Tôi hắng giọng, hơi lùi một chút, "Cám ơn em."

"Anh cũng hiểu ý nghĩa của thứ này, đúng không?"

Lilith không chịu buông tha, nghiêng mình về phía trước, ngực hơi ưỡn ra một chút.

Tư thế vừa khiêu khích vừa quyến rũ, như một con bé "kouhai tiểu quỷ" vậy."

À, ừ... tất nhiên."

Nụ cười nham hiểm vẫn thường trực trên môi Lilith làm tôi cảm thấy chẳng lành."

Vậy anh biết nó được làm từ gì không?"

"Từ gì?"

Tôi nhíu mày.

Suy nghĩ trong giây lát.Ruy băng ủng hộ được tự tay các quý cô may, hoặc cắt ra từ một phần trang phục thì phải?

Nhưng quan trọng hơn là tại sao Lilith lại hỏi tôi câu đó?"

Em gơi ý nhé."

Lilith tủm tỉm, rướn thẳng người lên một chút, rồi thì thầm vào tai tôi.

"Nó lại lớn hơn nữa rồi, nên em phải thay một cái mới."

"Nó?

Lớn hơn?"

Tôi bối rối trong giây lát, ánh mắt vô tình lướt qua bộ ngực bự đang ưỡn ra của Lilith.

Rồi tá hỏa khi chợt nhận ra ẩn ý của cô nàng!Cái gì chứ!

Nó lại lớn hơn nữa rồi ư!

Ừ thì cô ấy đang tuổi lớn mà, không có gì lạ cả.

Nhưng không phải là đủ rồi sao!?

Mà tại sao lại nói cho tôi biết!Tôi không quan tâm!

À, không!

Không phải là tôi không thích.

Nhưng nó không liên quan đến tôi!

Thật đấy!"

Sao thế?

Mặt anh đỏ quá."

"K-không, không có gì."

Dưới ánh mắt tinh quái của Lilith, tôi chỉ có thể lúng túng quay mặt đi chỗ khác.

Một tiếng bật cười khúc khích đầy thích thú của cô nàng vang lên.

Chết tiệt, cô ấy thích thú khi đem tôi ra làm trò cười sao?"

Thôi, hẹn gặp lại sau, anh ra thi đấu đây."

"Chúc may mắn!"

Vội vàng đánh bài chuồn, tôi bước lẹ xuống thuyền sau khi chào Lilith mà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đắc thắng của cô ấy."

Hà..."

Thở ra sau khi bước xuống con thuyền chòng chành.

Tôi lén liếc lại nhìn, Lilith đang vẫy tay một cách tình tứ như thể biết trước tôi sẽ quay lại."

Con nhỏ này, thật là..."

Nhân lúc không ai chú ý, tôi chạm nhẹ vào sợi ruy băng.

Như cảm nhận sự hiện diện của Lilith trong ấy.Mình đang làm gì thế này?

Tôi giật mình rụt tay lại, lắc mạnh đầu.Nghe thật là biến thái, nhưng là một đứa con trai khỏe mạnh, tôi không thể không nghĩ đến những điều xấu xa khi cô ấy khơi mào như vậy.

Tất cả là tại Lilith!Nhưng đây không phải lúc phân tâm.

Hít một hơi thật sâu, tôi rút thanh kiếm gỗ ra, vung mạnh một đường.Fudo Myo-o (Bất Động Minh Vương)!

Hãy xua tan những tạp niệm đang tràn ngập tâm trí!"

Hử?"

Thình lình, một cảm giác bùng nổ phát ra từ tận sâu trong cơ thể.

Tâm can tôi nóng bừng như lửa đốt, sau đó lan rộng khắp cơ thể.

Con thuyền chao đảo dữ dội, khiến Abel và Reiss bối rối cố gắng giữ thăng bằng.Sinh lực và sức mạnh tuôn tràn mạnh mẽ, tôi có thể cảm nhận được nguồn năng lượng xoáy tròn quanh mình.

Như thể đây không còn là cơ thể của tôi, Andora vô dụng vậy.Là nó!

Trạng thái Siêu Saiyan!

Tôi đã đạt được rồi!Tôi muốn gào thét và reo lên như vậy!À, không.

Tôi bình tĩnh và nghĩ lại.

Ở vũ trụ manga "Love and Hate" này thì đây chắc chắn là "Anima", nguồn năng lượng linh hồn mà chỉ những chiến binh được chọn mới có rồi.Tại sao tôi, một kẻ được định là viên gạch lót đường, lại thức tỉnh nó?

Không nghi ngờ gì, là do "lời chúc phúc" ban nãy của Thánh nữ Scarlette!Tôi nhìn lên khán đài, tại vị trí danh dự, "Thánh nữ" đang nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy bí ẩn.
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 96: Anima


"Sao vậy, thưa điện hạ?"

Reiss đang đứng ở đuôi thuyền, quay sang hỏi khi thấy tôi thần ra nhìn lên khán đài."

À, không có gì..."

Tôi chép miệng.Reiss quay theo hướng tôi đang nhìn, đúng lúc Violette ngồi bên cạnh Thánh Nữ cũng quay về phía này và vẫy tay với nụ cười tươi tắn.

Tôi cũng vô thức đưa tay lên đáp lại.Reiss nghệt mặt nhìn tôi, rồi cười toe toét với giọng nửa đùa, nửa thật.

"Điện hạ!

Có phải ngài rơi vào lưới tình với cả quý cô xinh đẹp ấy rồi không?"

"Đừng đùa nữa, ta đã có hôn thê rồi mà, là công nương Lilith đó.

Cô ấy mà nghe thấy thì không hay đâu."

"À..."

Sực nhận ra, cậu ta bụm miệng lấm lét nhìn lại.

May mắn là Lilith đã trở lại khu vực theo dõi dành cho đấu sĩ."

Thôi tập trung vào.

Đối thủ của chúng ta toàn loại khó xơi đấy."

"Vâng, điện hạ!"

Liếc về phía xa, tôi nhận diện được những đối thủ chính mà mình cần chú ý.Đầu tiên là nhà Welfen của Violette, những chiến binh sông Rines tinh nhuệ.

Một gia tôc Tuyển đế hầu và lại đúng chiến địa sở trường, hiển nhiên phải là địch thủ khó nhằn nhất.Thứ hai là những kẻ mặc áo trắng kia, hiệp sĩ Thánh xứ Uri.

Một thế lực bí ẩn dưới trướng Thánh nữ, chắc chắn không phải bình thường.Cuối cùng, tuy không ưa tên tóc cam nhà Roschen lắm, nhưng cũng nên cẩn thận vì họ là một nhà danh tiếng.

Thật ra thì chính tôi mới là người muốn đập hắn ra bã vì dám theo đuổi Lilith hơn là ngược lại.

Nhưng không đời nào tôi thừa nhận điều ấy."

Phù..."

Hít một hơi sâu, tôi bước lên trước mũi thuyền, cảm giác chòng chành khiến tôi phải điều chỉnh thăng bằng, trong khi vẫn phải nắm thanh kiếm gỗ trong tay.

Bóng nước loang loáng trên bề mặt phản xạ lại khiến tôi chói mắt phải nheo lại.

Chiến đấu trong tình trạng này thật không phải dễ dàng."

Thưa điện hạ, người hãy thử bôi thứ này quanh mắt xem."

Hiệp sĩ Abel bỗng đưa cho tôi một thỏi nhỏ màu đen trông như mực.

Nhìn kĩ thì thấy anh ta đã vẽ những đường đen xì xì quanh mắt, trông như những chiến binh thổ dân vậy."

Đây là gì vậy?"

"Bôi chất phản quang quanh mắt có thể giảm bớt độ chói từ mặt nước.

Tương tự như khi chúng ta di chuyển trong băng tuyết."

"Ồ vậy sao?"

Tôi thầm cảm ơn kinh nghiệm du hành của anh ta, đã giúp ích rất nhiều trong chuyện này.

Dù gặp bất lợi về địa hình không quen thuộc, tôi cũng có thêm niềm tin mình có thể làm điều gì đó.Cầm thỏi màu đen Abel đưa, tôi vẽ những sọc hình tam giác kéo dài từ mí mắt xuống dưới má theo phong cách manga.

Tự cảm thấy bản thân ngầu hơn một chút.

Tinh thần tôi lên cao, cảm tưởng như có thể đánh bại bất cứ đối thủ nào."

Ổn rồi!

Chuẩn bị chiến thôi!"

"Chiến!"

Ba người trong đội tụ gươm vào nhau va chạm cái cách.

Trước khi hiệu lệnh của trọng tài, tiếng kẻng vang lên ầm ĩ, báo hiệu cuộc chiến đã bắt đầu.===================================================================="Á, điện hạ.

Sao mấy tên này chỉ nhắm vào chúng ta vậy!"

Reiss hét lên khi hàng chục chiến thuyền địch vây quanh chúng tôi.

Mũi thuyền tông rầm rầm vào nhau khiến con thuyền của tôi chao đảo dữ dội muốn lật đến nơi.

Trên thuyền địch, tên nào tên nấy hùng hổ như tôi là kẻ thù truyền kiếp của chúng vậy!Nguyên nhân thì rõ rồi!

Chúng ghen tỵ khi tôi thu hút sự chú ý của "Tứ công nương": Lilith, Rosalie, Violette và Scarlette, mục tiêu của không ít kẻ hám gái lao vào trận chiến hôm nay.Chưa kể bọn này đa số là các hiệp sĩ vùng sông nước của Rines, quen thuộc với thủy chiến, bất kể có làm cách nào, thuyền của tôi cũng không thể bắt kịp và làm tổn hại cho chúng.

Tôi thở dài, xiết chặt thanh mộc kiếm trong tay.

"Chúng ta không quen thuộc điều khiển thuyền như họ, chỉ còn cách cận chiến trực tiếp thôi."

"Tôi luôn sẵn sàng, thưa điện hạ."

Quay sang Abel, người đang rút thanh rapier cực dài của anh ta ra, rõ ràng là phù hợp với trận địa này, tôi hỏi: "Một mình anh có thể chọi hết nhóm bên trái không?

Xem nào?

Có khoảng 12 tên?"

"Không vấn đề!"

Anh ta tự tin đáp lại."

Vậy, Reiss, cậu ở lại phòng thủ con thuyền, ta và Abel sẽ chia làm hai hướng và dọn dẹp chúng."

"V-vâng!"

Theo kế hoạch đã định, ngay khi một chiếc thuyền từ bên phải tiếp cận, tôi lập tức nhảy vọt qua bên thuyền của chúng, đáp ngay đầu mũi thuyền.Ba tên hiệp sĩ mặc giáp xanh trên đó trợn mắt nhìn tôi, như thể không ngờ một nước đi liều lĩnh đến vậy."

Công tước Andora, tên ngốc!

Muốn tự nạp mạng à!"

Một tên có tóc hung, có vẻ là cầm đầu, cười phá lên chế giễu.

"Ta là Heinrich, con trai bá tước Bayer, một chư hầu trung thành của nhà Hessen.

Ta nổi tiếng với kỹ năng "zigzag", không kẻ nào có thể đọc được đường kiếm của ta...

Đặc biệt với thanh gươm xoắn lưỡi độc đáo, ta có thể lách qua mọi khe hở của giáp và đoạt mạng kẻ địch..."

"Ờ..."

Tên này nói nhiều vãi chưởng!

Không mất thời gian nghe hắn lải nhải, tôi tận dụng độ nhún ở mũi thuyền, bật nhảy vọt lên cao vượt quá đầu hắn."

Cái gì..!"

Khi hắn còn há hốc mồm vì ngạc nhiên, tôi đã vung cả hai tay đập thanh kiếm gỗ xuống bằng tất cả sức mạnh cộng trọng lượng của toàn thân.

Gã đó hốt hoảng vung kiếm lên đỡ theo phản xạ, nhưng đã quá trễ.Cốp!!!Thanh kiếm của hắn gãy đôi như một nhành củi khô.

Âm thanh giòn dã của thanh kiếm gỗ va đập mạnh vào giáp vai kim loại của hắn.

Theo sau là tiếng thét kinh hồn."

Á Á Á Á Á Á!!!

Vai ta!"

Mảnh giáp móp méo và nứt toác.

Trong khi hắn ôm vai lăn lộn trong đau đớn.

Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên về khả năng của mình.Đây là...

Anima?

Luồng khí ấm áp xuất phát từ trái tim, truyền qua cánh tay và thanh kiếm của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được nó.Anima là sức mạnh xuất phát từ linh hồn.

Là nguồn năng lượng tiêu hao để sử dụng sức mạnh Furai, giống như cách mà Arina sử dụng.

Tuy nhiên, đó không phải là cách sử dụng duy nhất.

Bằng cách phát ra Anima và bao quanh cơ thể, sức mạnh của tôi đã tăng lên khủng khiếp!

Đáng lý tôi, một kẻ lót đường, không bao giờ thức tỉnh được nó.

Nhưng hiện tại... tôi không còn như Andora cũ nữa.

Tất cả là nhờ năng lực kỳ lạ của Thánh nữ Scarlette."

Ngươi!

Đồ khốn!"

Hai tên còn lại mất bình tĩnh, vung kiếm xông vào tôi.

Nhưng động tác qúa chậm chạp.

Không, dường như ngay cả giác quan của tôi cũng trở nên nhạy bén hơn.

So với tốc độ của Lilith thì giống như tôi đang xem một bộ phim quay chậm.Tôi thở ra nhẹ nhàng, vung hai đường kiếm liên tiếp, nhắm vào cổ tay bọn chúng...Và không quá khó khăn, tôi đã dọn dẹp xong chiến thuyền đầu tiên.
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương phụ: Side Story - Nina


Họ tên đầy đủ: Nina HartmannTuổi: 18

Chiều cao: 1m63Cân nặng: CensoredSố đo: 93 - 61 - 94Ngoại hình: Tóc vàng óng mượt dài ngang lưng, mắt xanh lơ, vòng một đầy đặn, chiều cao hơn trung bình một chút, tạo cảm giác trưởng thành đáng tin cậy.Chuyên môn: Hầu gái riêng (Personal Maid) Là con gái của một hiệp sĩ, địa vị cô ấy chỉ cao hơn thường dân một chút.

Chỉ biết đọc và viết cơ bản.Tính cách: Điềm đạm, thân thiện với mọi người và có đôi chút hài hước.

Tận tụy với công việc.

Gia đình:Cha: Dietrich Hartmann (56), Hiệp sĩ kỵ cựu của Công quốc Gorgon.

Ông đưa con gái vào lâu đài Công tước với kỳ vọng cô sẽ giúp gia đình thăng tiến.Anh trai: Abel Hartmann (30), tước Hiệp sĩ, một trong những cận vệ đắc lực của Công tước Andora.

Anh là một chiến binh dày dạn kinh nghiệm, có tính cách nghiêm túc và đề cao lòng trung thành.=========================================================================

Nina cẩn thận lau chùi căn phòng rộng lớn, dù chủ nhân của nó, Công tước Andora đã đi vắng được một thời gian, nhưng cô không thể để bụi phủ đầy nơi đây được.

Không có chủ nhân, những người hầu khác cũng dần ít đến gần khu vực này, để lại cô trong sự yên tĩnh nhàm chán.Sau khi xong việc, Nina uể oải ngồi xuống bộ ghế dài, hai tay vô thức đặt lên lòng mình.

Cô đã quen với nhịp sống mà mỗi sáng thức dậy đều chuẩn bị trang phục cho Công tước Andora, phục vụ khi vào phòng tắm, nhìn vào bóng lưng ngài ấy thức khuya làm việc trong thư phòng.

Nhưng giờ đây, không còn chủ nhân.

Những bộ quần áo tươm tất cất trong tủ được mang ra kiểm tra rồi lại trả về chỗ cũ.Nina khẽ cắn môi, cố ngăn dòng cảm xúc đang dâng trào.

Trước đây, dù bận rộn với công việc hằng ngày, cô vẫn luôn cảm thấy ấm áp bởi sự hiện diện của Công tước.

Nhưng hiện tại, sự trống trải đến đáng sợ đang bủa vây trong lòng cô.Dù ngài ấy, Công tước Andora luôn có những hành động kỳ quặc và hay nói ra những ý tưởng lạ lùng mà cô hiếm khi có thể hiểu hết.

Nhưng ngài ấy rất tốt và chu đáo, luôn cẩn thận quan sát và nhắc nhở cô nghỉ ngơi, mặc dù chính ngài ấy mới là người hay làm việc quá sức.

Không mất nhiều thời gian để cô nhận ra, mình không chỉ yêu Andora như một người hầu với chủ nhân, mà với tư cách một người phụ nữ với một người đàn ông.

Thậm chí trước khi ngài ấy lên đường tới vương đô, cô đã ngầm bày tỏ tình cảm và thể hiện mong muốn được "hiến dâng".

Nhưng ngài ấy rất tôn trọng cô và không bao giờ đi quá giới hạn chủ tớ.Cô thở dài não nề, xung quanh Công tước có rất nhiều cô gái đáng yêu, nếu cô không nhanh chân chiếm một chỗ trong trái tim ngài ấy, có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Thậm chí dù chỉ là vợ lẽ, cô không nghĩ tình cảm của Công tước là vô hạn đến mức chấp nhận tất cả mọi người.=======================================================================Ngày nghỉ phép, Nina trở về nhà mình, một trang viên nhỏ ở gần thị trấn Medusa, nơi mà gia đình cô đã cư ngụ lâu đời: Nhà hiệp sĩ Hartmann.Đồng cỏ, với những chồi non đang nhú lên xanh rì kéo dài đến chân đồi, ở khu vực phía Bắc này thì mùa đông kết thúc khá muộn, nhưng hiện tại cũng đã đủ cỏ để chăn thả gia súc, duy trì một cuộc sống không mấy khá khẩm đối với một gia đình hiệp sĩ.Nina cẩn thận bước qua cánh cổng gỗ cũ kỹ, ánh mắt lướt qua khung cảnh quen thuộc.

Đã bao lâu rồi cô chưa trở về nơi này?

Dù chỉ mới xa nhà nửa năm, nhưng cô cảm thấy như mình đã thay đổi rất nhiều.Trên chiếc ghế gỗ đặt dưới gốc cây tần bì trước hiên nhà, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm và gương mặt góc cạnh đang ngồi lim dim.

Dietrich Hartmann, cha cô, vẫn giữ dáng vẻ uy nghiêm của một hiệp sĩ kì cựu, dù tuổi tác đã bắt đầu hằn lên những vết nhăn trên trán."

Cha."

Nina nhẹ giọng gọi."

Hở?"

Dietrich mở mắt, chớp vài cái, nhìn con gái một lúc trước khi khẽ gật đầu.

"Con đã về rồi à?"

"Vâng, hôm nay là ngày nghỉ phép mà."

Nina bước lại gần, đứng ngay bên cạnh ông.

Cô thấy bộ giáp của cha được đặt gọn gàng bên thềm nhà, được đánh bóng cẩn thận như thể ông vẫn còn trên chiến trường.

Dù tuổi đã lớn, cha cô vẫn luôn giữ dáng vẻ một chiến binh, chưa bao giờ từ bỏ niềm kiêu hãnh của một hiệp sĩ."

Ngồi xuống đi."

Dietrich vỗ nhẹ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh.

"Ở nhà ta thì không cần giữ phép tắc như trong lâu đài đâu."

Nina ngoan ngoãn làm theo, ngồi xuống và thư giãn, cảm giác không khí trong lành ở nhà mang lại một sự thanh thản khó tả."

Con sống ở lâu đài Công tước thế nào?"

Hắng giọng vài tiếng khàn khàn, Dietrich bắt đầu hỏi han."

Vẫn tốt, thưa cha."

Nina chỉ đáp ngắn gọn."

Thật sao?"

Dietrich liếc nhìn cô bằng đôi mắt dò xét.

"Ta đã nghe Abel kể, Công tước Andora rất ưa thích con.

Thậm chí còn cho con trở thành người phục vụ riêng phải không?"

Nina siết chặt bàn tay, "Cha..., con chỉ may mắn được ngài Công tước tin tưởng, chỉ có vậy thôi..."

"Nghe này, Nina."

Giọng cha cô trở nên nghiêm túc.

"Gia tộc Hartmann chúng ta đã cống hiến nhiều thế hệ cho vương quốc, nhưng nếu không có một chỗ đứng vững chắc, chúng ta sẽ mãi dậm chân ở vị trí một gia đình hiệp sĩ quèn.

Abel đã làm tròn nghĩa vụ của nó với tư cách cận vệ của Công tước.

Nhưng con, con gái à, con có cơ hội còn tốt hơn thế!"

Đôi mi Nina khẽ giật, cô biết ông đang nói đến điều gì."

Đây là cơ hội trăm năm có một, lâu lắm rồi Gorgon mới có một tân lãnh chúa, và đoán xem?

Đó lại là hoàng tử Andora, người mang dòng dõi hoàng gia cao quý.

Ngài ấy lại còn rất trẻ,... con hiểu ý ta muốn nói gì chứ?"

"Cha, nghe con nói đã..."

Nina ngăn lại, nhưng cha cô vẫn tiếp tục."

Với địa vị của ngài ấy, việc nâng cấp danh hiệu cho gia đình ta lên bậc Nam tước, thậm chí cao hơn, là điều rất dễ dàng.

Cuối cùng thì gia tộc Hartmann ta có thể ngẩng cao mặt với đời rồi!"

Nina thở dài, cha cô đang say sưa huyên thuyên với viễn cảnh thăng tiến của gia tộc.

Không phải cô không hiểu ông ấy, gánh nặng của cả trăm năm lịch sử gia tộc đang đè lên vai ông, hiển nhiên ông không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này.

Tuy nhiên..."

CHA!"

Cô vỗ mạnh hai bàn tay lên mặt bàn đến mức khiến chúng ê ẩm.

Điều này khiến Dietrich giật bắn người, khi lần đầu tiên thấy cô con gái điềm tĩnh của mình hành xử như vậy."

Gì, gì vậy Nina?"

Ông hoang mang nhìn vào ánh mắt rực lửa của cô, thứ đang mang rõ rệt ý chí của dòng máu nhà Hartmann.Nina nhận ra mình hơi mất cảm xúc thái quá, nhưng cô nhanh chóng điềm tĩnh trở lại, hít một hơi sâu."

Cha, con muốn làm rõ một điều..."

"Sao cơ?"

"Thăng tiến là việc của cha và anh Abel, còn con, con không muốn Công tước nhìn nhận mình là một đứa con gái cơ hội như vậy."

"Hả..."

Cha cô há hốc miệng trong kinh ngạc, "Con nói vậy là sao?

Con không muốn làm vợ lẽ của ngài Công tước sao?"

"Con không nói vậy..."

Má cô ửng đỏ."

Vậy thì tại sao?"

"Đó là..."

Nina khựng lại, không biết lí giải cảm xúc đó thế nào.Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên bên hiên nhà."

Anh yêu, anh là đồ ngốc, chẳng phải điều đó có nghĩa là con gái của chúng ta đã yêu ngài Công tước rồi sao?"

Một người phụ nữ mảnh mai với mái tóc vàng giống như Nina đang đứng đó, trên tay là một khay trà thảo mộc còn bốc khói.

Gương mặt bà dịu dàng, nhưng ánh mắt thì đầy tinh tế, như thể đã hiểu rõ mọi chuyện."

Mẹ!"

Nina giật mình quay sang mẹ mình, mặt cô đang nóng bừng vì xấu hổ."

Emma, em vừa nói gì?"

Dietrich tròn xoe mắt."

Dietrich, anh thật là chậm hiểu."

Bà Emma cười khúc khích, đặt khay trà xuống bàn.

"Con bé không muốn lợi dụng sự sủng ái nhất thời từ Công tước để thăng tiến gia tộc, mà chỉ đơn giản là muốn có được tình cảm thật sự từ ngài ấy.

Không phải con gái chúng ta rất đáng tự hào sao?"

Dietrich nhíu mày, ngạc nhiên một lúc nhưng rồi khẽ thở dài.

"Hừm...ta hiểu rồi, nhưng mà..."

Ông gõ gõ tay lên bàn một lúc như thể đang cân nhắc từ ngữ.

"Nhưng với quyền lực như Công tước, có thể ngài ấy chỉ muốn chơi đùa với con trong ngắn hạn thôi thì sao?

Chẳng phải nhận lấy chút ân sủng từ Công tước sẽ đảm bảo tương lai cho chúng ta hơn sao?"

"Ngài Công tước không phải con người như vậy!"

Nina đứng phắt dậy, hét lớn, phản đối quyết liệt."

A!"

Dietrich giật mình đến mức đánh đổ cả li trà, "T-ta, ta hiểu rồi!

Phải có lí do khiến con quyết tâm như vậy chứ, ha ha!"

Bà Emma mỉm cười ấm áp, rót trà ra tách rồi đưa cho con gái, "Vậy thì, Nina, hãy chiến đấu vì điều con muốn, theo cách của con.

Nhưng nhớ rằng, trong tình yêu, chậm chân là thua cuộc đấy."

"Mẹ..."

Nina cầm lấy tách trà, trong lòng ngổn ngang.

Lời mẹ nói cũng chính là điều cô đang nghĩ tới."

Đến khi ngài Công tước trở về..."

Cô xiết chặt nắm tay quanh tách trà nóng một cách quyết tâm, tự lẩm bẩm mà không để ai nghe thấy, "Nhất định mình sẽ khiến ngài ấy không chỉ xem mình như một người hầu nữa..."
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 97: Kiếm thuật của Andora


Tiếng reo hò ồ lên từ trên khán đài, tôi ngước lên, thấy rất đông khán giả đang vỗ tay tán thưởng màn trình diễn của mình.

Không thua kém gì khi họ cổ động cho Sion.À, dù tôi có mang tiếng là kẻ vô dụng, thì cũng là hoàng tử, và là thể diện của nước chủ nhà, họ cổ vũ cho tôi cũng là chuyện thường.

Quan trọng hơn cả là các cô hầu gái, những người chiếm vị trí quan trọng trong lòng tôi, họ đang theo dõi từ một góc đấu trường, vừa vui mừng vừa nhảy cẫng lên như trúng số vậy.

Thật vô tư và đáng yêu phải không?Không có thời gian để tận hưởng chiến thắng, tôi nhanh chóng quét mắt nhìn quanh.

Nhiều chiến thuyền khác vẫn đang giằng co trên mặt nước, và thuyền của chúng tôi vẫn là mục tiêu chính bị vây hãm.Ở phía xa, Abel đang đấu tay đôi với một hiệp sĩ mặc giáp trắng, thanh rapier dài của anh ta di chuyển linh hoạt như một con rắn, từng nhát đâm nhanh đến mức mắt thường khó mà theo kịp.

Đối thủ của Abel có vẻ là một tay kiếm lão luyện, nhưng dường như không thể theo kịp tốc độ của anh ta.

Reiss thì không may mắn như vậy.

Bị ba tên hiệp sĩ khác tấn công cùng lúc, cậu ta chỉ còn cách co ro sau khiên, chật vật chống đỡ.

Không phải là do cậu ta kém, mà ba tên kia cũng rất mạnh, không ngoài mong đợi từ các hiệp sĩ sông Rines đầy tinh nhuệ.Một tên đạp mạnh vào khiên khiến Reiss ngã sóng soài vào một góc thuyền.

Tôi lập tức phóng người trở lại thuyền của mình.

Nhưng ngay khi chạm vào sàn, một cú đâm tới từ một trong ba tên hiệp sĩ.

Gã này không phải hạng tay mơ, chớp thời cơ rất nhanh.Không kịp suy nghĩ, tôi xoay người né tránh trong tích tắc, rồi dùng tay trái chộp lấy cánh tay hắn, vặn ngược lại một góc đau điếng."

A!!!"

Hắn kêu lên, buông kiếm theo phản xạ.

Tôi lập tức giơ chân đạp thẳng vào ngực hắn, hất văng khỏi thuyền. (*)( *) Kiếm thuật thời trung đại không chỉ bao gồm chiến đấu bằng kiếm, mà còn cả các kĩ thuật quật ngã, bẻ tay, bẻ cổ,...(Tiếng Đức: Ringen)Hai tên hiệp sĩ còn lại giật mình lùi lại, nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, chia làm hai hướng tấn công, một tên vung kiếm chém ngang, tên kia đâm thẳng vào tôi.Dùng mộc kiếm đỡ đòn chém trước, tôi xoay người né cú đâm và đồng thời tận dụng đà xoay gạt mạnh lưỡi kiếm đối thủ lên cao.

Hắn bị mất thăng bằng trong tích tắc, đủ để tôi thúc mạnh cán kiếm vào bụng hắn."

Oái!"

Gã hiệp sĩ ôm bụng, loạng choạng lùi về sau.

Tôi không bỏ lỡ cơ hội, xoay kiếm giáng thẳng vào lưng hắn.

Một âm thanh giòn giã vang lên, và hắn ngã gục xuống sàn thuyền.Tên hiệp sĩ cuối cùng thấy vậy trông rất bực tức, nhưng cũng trấn tĩnh lại và lao vào tấn công.

Lần này, hai bên trao đổi chiêu kiếm dữ dội.

Tên này khác hẳn hai tên còn lại, có lẽ là đội trưởng.

Hắn phòng thủ kín kẽ và không mạo hiểm dấn quá sâu để lộ sơ hở.Thay vì trực tiếp đỡ thanh mộc kiếm của tôi, hắn chủ động giữ khoảng cách và chỉ tung chiêu trong chớp nhoáng trước khi lùi lại.

Một phong cách điển hình của song đấu kiếm rapier.Chà, nhưng tôi thì không như vậy, tôi theo trường phái pha trộn và thực dụng hơn.

Lùi lại một bước, tôi bất thần dùng bàn chân hất mạnh vào một ít nước nằm dưới đáy thuyền, làm nước bắn thẳng vào mặt hắn."

Chết tiệt!"

Hắn gầm lên, chớp mắt và lắc đầu liên tục để gạt bỏ nước, và đó là tất cả cơ hội tôi cần.

Tôi xông tới, vung thanh kiếm gỗ đánh bật kiếm hắn khỏi tay, rồi vung một cú mạnh vào hông khiến hắn lăn nhào xuống nước.

"Xong!"

Reiss lồm cồm bò dậy, há hốc mồm nhìn tôi, "Điện hạ, ngài mạnh quá!"

"He he, tất nhiên rồi!"

"Quả nhiên là người mang dòng máu hoàng tộc!

Ngay cả những hiệp sĩ giàu kinh nghiệm cũng không phải đối thủ của điện hạ."

Tôi cảm thấy hơi phổng mũi lên, dù thực ra tôi chỉ lên level thế này nhờ Scarlette, nhưng cảm giác làm một "kẻ mạnh giấu nghề" chứ không phải lót đường cũng không tệ."

À quên, phải trợ giúp Abel nữa!"

Tôi sực nhớ ra và quay lại mạn bên trái."

Có vẻ như không cần thiết lắm nhỉ..."

Sau một trận chiến đầy quyết liệt, Abel đã hạ gục được hai trong số bốn con thuyền, hai chiếc còn lại dường như nhụt chí và lẩn ra xa, không còn dám tiếp cận chúng tôi nữa.Abel nhảy trở lại thuyền chính, gương mặt góc cạnh bình thản như băng, dù dấu vết của trận chiến vẫn còn hằn lên chiến phục, với nhiều vết cắt và lỗ chỗ."

Giỏi lắm, Abel!"

Tôi bật ngón tay cái lên."

Điện hạ quá khen, tôi rất vinh dự," Anh ta cúi đầu cung kính, "Chỉ tiếc là để sổng mất hai chiếc còn lại."

"Thế là tốt rồi, mục tiêu của chúng ta là chạm đích trước, cũng không cần phải hạ hết mọi đối thủ."

Vừa dứt lời, một âm thanh vang vội cất lên từ phía đằng xa.

Tôi giật mình ngoảnh về hướng đó.
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 98: Liên minh


Một chiến trường hỗn loạn đang diễn ra ở phía trước.

Với hơn chục chiếc thuyền quây quần vào nhau loạn đả.

Nhưng điểm nhấn lại chỉ ở một kẻ duy nhất.Một hiệp sĩ trẻ tóc vàng rực, đang lướt trên mặt nước ở tốc độ chóng mặt.

Khiến tôi chẳng thể tin vào mắt mình.

Bộ hắn ta là nhện nước hay sao vậy?

Hay là một trường phái ninja nào đó!?Cầm một thanh cự kiếm lớn một cách nhẹ nhàng như không, hắn liên tục hạ hết thuyền này đến thuyền khác một cách chóng vánh.

Nếu phải nói thì hắn ta trông như một phiên bản kém hào nhoáng hơn của Rosalie.

Nhưng độ nguy hiểm thì không hề thua kém."

Hiệp sĩ Kampfer."

Abel, người đứng cạnh tôi lẩm bẩm khi thấy kẻ đang ra uy ở chiến trường phía trước.

"Chiến binh giỏi nhất của nhà Welfen."

Nhà Welfen, hắn là hiệp sĩ hộ tống của tiểu thư Violette.

Quả nhiên là một gia tộc Tuyển đế hầu thật khác bọt.

Không như bọn hiệp sĩ của các gia tộc nhỏ mà chúng tôi vừa hạ.

Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng, hỏi thử chàng hiệp sĩ đang trầm ngâm, "Abel, anh nghĩ hắn thế nào?

Liệu anh có thể cầm cự được với hắn không?"

"Không... tôi không nghĩ mình có cơ hội, thưa điện hạ."

Anh ta lắc đầu không chút do dự.Ngay cả Abel, người tự tin như thế còn phải thừa nhận Kampfer mạnh vượt trội.

Và tôi, kẻ vừa thức tỉnh được sức mạnh Anima, chắc cũng khó có cửa sánh bằng hắn ta được.Trong lúc đó, Kampfer dường như đã dọn dẹp xong đám lâu nhâu phía trước, hắn trở lại tàu của mình để tạm nghỉ.

Và ngay phía ấy, nơi có một cửa nước, giống như máng trượt khổng lồ để lên phía tầng trên, lại bị đội của hắn án ngữ.Nơi đó có dòng nước chảy ngược cực kỳ mạnh mẽ, và không dễ dàng để điều khiển tàu vượt qua.

Nhưng có vẻ Kampfer chẳng vội tiến lên tầng hai.

Hắn đang tận dụng vị trí hiểm yếu này, nơi các đội khác buộc phải chậm lại, để chặn đánh và tiêu diệt từng nhóm một."

Chậc," Tôi tặc lưỡi, quay lại nhìn hai thuộc hạ, "Muốn lên tầng trên, chúng ta phải vượt qua hắn, không còn cách nào khác."

"Rõ rồi, thưa điện hạ, ba chọi ba."

"Được rồi, cho thuyền tiến lên."

Tôi nắm chắc tay gươm, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đối đầu với Kampfer."

Đợi đã, thưa điện hạ, có thuyền địch đang tiếp cận chúng ta từ phía sau!"

Reiss chợt la lên, khiến tôi giật thót, ngoái đầu nhìn lại.

"Hử?"

Tôi nhăn mặt khi nhận ra nhóm đó là ai.

Dẫn đầu là tên Harold tóc cam, và phía sau là hai tên hiệp sĩ đội mũ lông, đây là đội nhà Roschen rồi.

Sao lại đúng lúc này, cả phía trước và phía sau đều có địch.Đang phân vân thì gã Harold nhảy phốc lên mũi thuyền của hắn, nhìn về phía tôi mà nở một nụ cười kỳ lạ.

"Đừng gấp gáp, Công tước, ta đến đây để trợ giúp."

Hắn nói vọng sang như vậy.Gì vậy?

Trợ giúp?

Tôi có nghe nhầm không?

Mới nãy tên nhãi này còn tìm cách gây sự với tôi mà?"

Ngươi đang có ý đồ gì?"

Tôi cảnh giác chĩa kiếm về phía hắn.

"Ấy ấy, đừng nóng."

Hắn cười hì hì, thái độ rất bình thản, vô cùng lạ so với vẻ hằn học lúc trước, "Ta chợt nhận ra, thay vì loại bỏ nhau quá sớm, tại sao không cùng nhau hợp tác nhỉ?"

"Ngươi muốn cùng chúng ta đánh bại đội nhà Welfen ư?"

"Chính xác!

Mục tiêu của ta là trợ giúp công nương Lilith loại bỏ những đối thủ nguy hiểm tiềm tàng.

Tuy chúng ta là tình địch, nhưng ta sẽ hạ mình chấp nhận hợp tác cùng ngươi lúc này, thấy thế nào?"

"N-ngươi..."

Tôi xiết chặt cán kiếm.

Muốn phóng nó vào cái mặt câng câng của tên nhóc này lắm rồi đấy!Tình địch cái con khỉ mốc!

Cô ấy đang là hôn thê của ta đấy!Tôi muốn hét lên như vậy.

Nhưng, chợt nhìn thấy, dải ruy băng ấy vẫn treo lủng lẳng ở đốc kiếm của mình.

Sợi dây mà chính tay Lilith đã trao cho tôi."

Phù..."

Hít một hơi sâu, tôi lấy bình tĩnh lại, nghĩ lại thì Lilith chả thấy tỏ vẻ gì là quan tâm gì đến hắn cả.

Chính cô ấy đã chủ động chọn tôi mà, hãy tin vào biểu hiện của cô ấy hơn là những lời huyên thuyên vô căn cứ của tên tóc cam này.Hạ kiếm xuống, tôi dịu giọng.

"Tốt thôi, nhưng trước khi đánh bại được gã đó, đừng có nghĩ đến việc đâm sau lưng chúng ta đấy."

"Tất nhiên!"

Harold nhăn răng cười, và cũng rút thanh kiếm của hắn ra.

"Ngươi nghĩ nhà Roschen chúng ta là ai?

Là những hiệp sĩ kiêu hãnh nhất ở Hagaria đấy!

Đã nói là giữ lời."

"Vậy, chúng ta sẽ phối hợp thế nào?"

"Kế hoạch là như vầy," Harold huơ huơ tay, "Trong khi chúng ta dụ Kampfer ra khỏi con thuyền, và cầm chân hắn.

Ngươi và đội của mình sẽ xử lý hai tên hiệp sĩ còn lại càng nhanh càng tốt.

Sau đó cả bọn sẽ quay lại hợp sức đánh bại Kamfper.

Thấy thế nào?"

Tôi nhíu mày, điều kiện quá ngon lành, nhưng tên nhãi này không sợ tôi phản bội giữa chừng à?

Chúng tôi chỉ có thể đơn giản cứ thế tiến lên tầng nước thứ hai, mặc kệ hắn và Kampfer đánh lẫn nhau mà."

Đừng hiểu nhầm," Như đọc được suy nghĩ của tôi, Harold lắc lắc ngón tay, vẻ mặt đầy giễu cợt "Ta chỉ đơn giản chọn phương án có tỷ lệ thành công cao nhất.

Vì lẽ dĩ nhiên, ta mạnh hơn ngươi nên mới có thể cầm cự được với gã Kampfer đó."

"Mạnh hơn ta?

Đừng có nói dóc không biết ngượng.

Vừa nãy đứa nào bị Rosalie cho nằm sân chỉ trong một đòn hả?"

Harold thoáng nhăn mặt, tưởng đâu sẽ nổi giận, nhưng rồi vẫn cười xuề xòa như để chữa ngượng."

Ha ha ha.

Đối thủ là phụ nữ thì ta đâu thể thẳng tay được, phải không?

Lần này cứ chờ xem rồi sẽ biết."

"Rồi, rồi."

Tôi thở dài, không mấy tin tưởng, hất tay về phía thuyền của nhà Welfen, "Vậy nhường ngươi lên trước đó."

Harold không đáp, chỉ gật đầu một cách tự tin, ra hiệu cho hai đồng đội của hắn điều khiển thuyền tiến lên, hướng thẳng đến chỗ cửa nước lên tầng hai."

Để xem tên Harold đó làm ăn ra sao."

Tôi bèn lệnh cho hai người kia lái thuyền chậm lại, rẽ theo một hướng khác.

Chờ đợi cơ hội nếu kế hoạch của Harold thành công..."

Lũ chuột nước sông Rines!

May cho chúng bay là trúng được địa hình ngon lành, chứ không làm gì có cửa chọi lại chúng ta!"

Tôi giật nảy người khi chợt nghe tiếng Harold hét lên om sòm, vang vọng đến tận đây."

Còn tên Kampfer gì đó?

Một gã con hoang chỉ bắt nạt được lũ yếu ớt, có ngon thì ra đây!"

Kèm theo đó là một tràng cười sằng sặc chế giễu, được phụ họa bởi hai tên đồng đội của hắn.Tên ngốc này!

Biết là để khiêu khích, nhưng dù gì họ cũng là những hiệp sĩ quan trọng của đế chế.

Ăn nói như vậy còn đâu là danh tiếng của bản thân!Tôi còn đang bực bội vì thái độ thái quá của Harold.

Thì dường như những lời chửi bới của hắn đã phát huy tác dụng.

Kampfer, kẻ bị chọc tức đã xuất kích!

Như một con chuồn chuồn chạm nước, hắn lao nhanh về phía thuyền của Harold một cách hùng hổ như thể muốn xẻ chiếc thuyền ra làm hai.

Mũi thanh cự kiếm cứ thế rẽ một đường dài trên mặt nước.
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 99: Hiệp sĩ nhà Welfen


Kampfer lao vun vút trên mặt nước như gắn động cơ ca-nô vào chân, mái tóc vàng bay trong gió.

Và đến khoảng cách thích hợp, hắn bật nhảy lộn vòng, đáp trên mũi thuyền của Harold một cách hoàn hảo như một vận động viên thể dục dụng cụ.Tôi rùng mình, chợt nghĩ hắn phải có siêu năng lực gì đó chứ người bình thường ai mà làm trò đấy nổi.

Nhất là trong khi mặc giáp và cầm theo một thanh cự kiếm to gần bằng thân người như vậy.

Tất nhiên nếu không tính đến cô nàng Rosalie "hack game" kia.Tôi chợt nhớ lại lời Lilith cảnh báo trước lễ bốc thăm, rằng Kampfer là một trong số các hiệp sĩ giỏi nhất đế chế, dường như không phải nói quá.Trong khi đó, tên nhóc tóc cam Harold đã rút sẵn kiếm, hợp với hai đồng đội lao vào.

Bóng kiếm loang loáng bủa vây nhưng Kampfer đang nhẹ nhàng dùng kiếm gạt các đòn tấn công.

Âm thanh kim khí va chạm nhau chí chóe đến mức ở đây tôi còn nghe thấy.Lần này không phải là trận chiến một chiều như vừa nãy.

Nói gì thì nói, đám Harold cũng là một gia tộc danh tiếng dưới trướng nhà Hadburg.

Có lẽ gã Kampfer kia sẽ không dễ dàng như khi gặp các đối thủ khác.

Hứa hẹn sẽ là một trận đánh quyết liệt.Tuy vậy, chúng tôi không có thời gian để trố mắt ra ngó bọn họ, phải gấp rút xử lí hai tên đồng đội của Kampfer như kế hoạch.

Tôi bèn hạ lệnh lao nhanh thuyền vào khu vực tiến lên tầng hai."

Tiến lên, hai người!

Xử lí nhanh lũ còn lại!"

Reiss và Abel đồng thanh đáp vang.

Con thuyền tôi rẽ ngược sóng, lao vút về phía thuyền hai tên hiệp sĩ còn đang trấn giữ tại khu vực cửa nước.Không bên nào nhượng bộ, kết cục tất nhiên là một cú va chạm không tránh khỏi.

Tôi vịn vào mạn thuyền, cố giữ thăng bằng khi nó chao đảo dữ dội như muốn lật đến nơi.Hai chiếc thuyền ghim chặt vào nhau, và như lúc nãy, giao cho Reiss giữ thuyền, tôi và Abel phóng qua thuyền địch.

Hai hiệp sĩ nhà Welfen đang đứng trên sàn thuyền, vững như tượng đá giữa sóng nước dập dềnh.

Hai chọi hai, cũng không quá tệ.Tôi nhìn kĩ lại, là một nam một nữ, cả hai đều có tóc xanh đậm, thật hiếm thấy.

Họ mặc giáp lam nhạt, được khắc họa bằng những hoa văn hình sóng, biểu tượng của chiến binh sông Rines.Thay vì lao vào chiến ngay, cô gái hiệp sĩ, người có búi tóc đuôi ngựa lên tiếng, "Đã đến tận đây rồi à, Công tước Andora?

Nhưng mọi thứ chấm dứt ở đây thôi."

"Chấm dứt ư?"

Tôi bình tĩnh đáp, hạ thấp mũi kiếm gỗ của mình, sẵn sàng xuất chiêu.

"Hai người có đủ bản lĩnh ngăn bọn này không?"

Gã hiệp sĩ còn lại chợt bật cười khinh khỉnh, "Đùa ư?

Nhà Welfen là một trong số các Tuyển đế hầu, và chúng ta là những hiệp sĩ tinh nhuệ nhất đế chế.

Đừng nghĩ chúng ta như đám lâu nhâu kia."

"Ồ, vậy sao?

Có nói quá không đó?"

"Và bọn ta biết tỏng kế hoạch của các người rồi.

Các người quá coi thường Kampfer, tưởng rằng mấy tên nhãi nhép nhà Roschen là đủ sức cầm chân anh ta sao?"

Tôi tặc lưỡi, được thôi, nếu cả hai bên đã quyết định ngửa bài.

Thì còn ngần ngại gì mà không chiến nhau tới bến."

Không cần nói dông dài, vậy hãy để thanh kiếm của chúng ta quyết định đúng sai."

"Được thôi.

Vừa hay, chúng ta sẽ trả thù cho tiểu thư Violette luôn!"

Nữ hiệp sĩ chợt chĩa mũi kiếm về phía tôi."

Trả thù gì?"

Tôi nghệt mặt ra, "Ta là bạn của cô ấy mà, tại sao phải trả thù?"

"Đừng giả ngốc," Mặt cô gái tối sầm, rít lên qua kẽ răng, "Hôm trước ngươi đã làm tiểu thư mất mặt, khi chọn Lilith làm hôn thê thay vì cô ấy!"

"Ặc..."

Tôi cứng lưỡi, nhớ ra việc hôm ấy, "Đó chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta đã thỏa thuận xong việc đó rồi mà..."

"Im ngay!

Ngươi còn chống chế?"

Cô ta gầm lên, "Sau chuyện đó, ai chẳng thấy ngươi và Lilith Hadburg đang đi loanh quanh và ve vãn nhau mấy ngày nay!

Đó chẳng khác nào một cái tát vào mặt tiểu thư của chúng ta!"

"..."

Tôi ngoảnh mặt xung quanh, ngầm hỏi mình có làm thế thật à.

Chỉ thấy mấy người kia gật đầu đồng tình như nói "đúng rồi đấy".

Thế thì chắc là như vậy rồi.Chậc, là do Lilith diễn trò quá mức cả, tôi đã bảo cô nàng tém tém lại thôi mà.

Nhưng dù sao cũng là lỗi của tôi vì đã không giữ khoảng cách cần thiết nữa.Dứt lời, hai địch thủ đồng loạt thủ thế, thanh rapier của họ sáng loáng và mỏng nhẹ, phù hợp cho lối đánh tốc độ trên thuyền.

Abel liếc tôi, rồi gật nhẹ, tín hiệu rằng tôi xử cô gái bên phải, anh ta xử tên bên trái.

Khôn thật!

Đẩy con gái cho tôi, dù cô ta có là hiệp sĩ thì sao tôi dám chơi thẳng tay được."

Chúng ta là những hiệp sĩ cao quý, nên sẽ xưng danh trước khi chiến đấu: ta là Archbert von Meyer, hiệp sĩ trực thuộc nhà Welfen."

Tên hiệp sĩ chĩa kiếm lên thủ thế và xưng tên, sau đó đảo ánh mắt về bên kia, "Và đây là, em gái ta, Laure von Meyer, cũng là hiệp sĩ."

"Tốt," Tôi cũng đáp lại theo truyền thống, "Andora Adonis, và đây là Abel Hartmann, thuộc hạ trung thành của ta."

"Vinh hạnh!"

Abel gật đầu.Laure hơi cau mày, nhưng cũng khẽ nghiêng đầu như thủ tục, và lẩm bẩm "Vinh hạnh tiếp chiến!"

Hai phe gườm nhau, nhích từng bước chân trên sàn tàu chật hẹp, sẵn sàng lao vào nhau như những con sói tranh lãnh thổ.Và rồi..."

En garde!"

Laure, nữ hiệp sĩ, là người khơi màn trận chiến trước, với một cú ra kiếm chớp nhoáng về phía tôi.

Không nhanh như Lilith, nhưng vẫn là một đòn chí mạng.Tôi gạt vội thanh kiếm, tránh khỏi trong tích tắc, nhưng chưa kịp phản đòn, Laure đã tung một cú đá vào ngay đầu gối khiến tôi đau nhói."

Y-YAAAA!?"

Tôi vung mạnh thanh kiếm để trả đòn, nhưng cô ta đã bật lại như một con lật đật, khiến chiêu kiếm của tôi rơi vào khoảng không."

Kết hợp kiếm và cước?"

Tôi ngay lập tức đứng tấn lại, đề phòng Laure thừa cơ hội ra đòn tiếp.

Đầu gối hơi run rẩy bởi đòn vừa rồi, nhưng may mắn là không quá nghiêm trọng.(Kĩ thuật đá trong khi song đấu bằng kiếm rapier, một thể loại "trick" dùng trong thực chiến, hiếm khi được sử dụng vì được coi là không đẹp mặt.)"Phải, ngài công tước đây cũng có chút hiểu biết đấy chứ?"

Cô ta cười khẩy một cách vô cùng tự tin, dứ mũi kiếm về phía trước để nhử đòn.Nhưng, tôi không hấp tấp tấn công, cố gắng suy nghĩ phương án để hóa giải kĩ thuật dị của Laure.

Phía cuối thuyền thì ngược lại, Abel và Archbert đang "va chạm" nhau nảy lửa, như thể hàng chục lưỡi kiếm giăng ra giữa không trung, âm thanh va chạm chát chúa và tiếng gió vun vút đủ để biết cuộc chiến diễn ra rất khốc liệt."

Sao vậy, không dám tấn công một người phụ nữ sao, ngài Công tước cao quý?"

Thấy tôi dè chừng, Laure càng khiêu khích hơn, thậm chí dang hai tay để lộ sơ hở.

Tôi cắn môi cố gắng kiềm chế, không thể rơi vào bẫy của cô ta được.Được rồi, nếu đã vậy tôi sẽ tương kế tựu kế...Nảy ra một ý tưởng, tôi lao lên, vung gươm một cách vững chắc vào giữa sườn Laure.Cùng lúc, cô ta nghiêng người, và bàn chân biến mất khỏi sàn tàu.Ha, đúng rồi!Đó chỉ là đòn gió thôi, thay vì tấn công vào sườn, tôi lập tức chuyển hướng, phang mạnh thanh kiếm gỗ vào cẳng chân Laure.

Đây sẽ là đòn quyết định!Coong!"

Thật đáng tiếc!"

Nụ cười đắc ý của Laure thoáng hiện trước mặt tôi."

C-cái gì!?"

Kiếm của tôi bị chặn bởi lưỡi kiếm của Laure đang xỉa chéo xuống sàn.

Tôi chưa kịp phản ứng, thì từ phía bên trái, một cái bóng đen chớp nhoáng vụt qua trong khóe mắt.Đầu tôi như ù đặc, đất trời đảo lộn khi va chạm mạnh vào sàn tàu.

Tôi lăn mấy vòng cho đến khi chạm vào mạn thuyền, gắng gượng hết sức, tôi lồm cồm bò dậy trong khi bên cổ vẫn đau nhói.Vội vàng định vị Laure, cô ta vừa giơ chân phải lên và hạ xuống,, mái tóc đuôi ngựa còn khẽ đong đưa.

Tôi nhận ra ngay mình vừa lãnh một cú đá tầm cao vào ngay cổ đến mức bị văng đi!Chết tiệt!

Kĩ thuật kì dị này!?

Đây không còn là đấu kiếm đơn thuần nữa, đó là một cú đá không khác gì Taekwondo!
 
Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Hoàng Tử Phản Diện
Chương 100: Dốc sức


Tôi cố gắng đứng dậy, cổ vẫn đau buốt sau cú đá vừa rồi.

Không ngờ một nữ hiệp sĩ lại có thể sử dụng lối đánh kết hợp kiếm thuật và cước pháp mạnh mẽ đến mức này.Laure von Meyer trở lại thế đứng uyền chuyển trên sàn thuyền dù nó không ngừng dập dềnh theo sóng, mái tóc khẽ đung đưa như đuôi một con mãnh hổ.

"Ngạc nhiên thật đấy!"

Cô ta đột nhiên lên tiếng."

Sao nào?"

"Cú đá của ta có thể đập nát cả gỗ, nhưng không ngờ Công tước đây vẫn còn gượng dậy được."

"Chắc là do thần thánh phù hộ."

Tôi xoa cổ, và lắc nhẹ vài phát để thể hiện nó vẫn ổn.

Dù trong lòng đang đau chảy nước mắt vì mỗi cử động."

Không đâu," Cô ta cười khẩy, chỉ một ngón tay về phía tôi, "Là Anima phải không?

Linh lực ngưng tụ giúp tăng cường thể chất."

"Cô cũng biết à?"

Tôi tặc lưỡi.

Cô ta nói đúng, nếu là tôi trước kia thì lãnh mấy cú đá như vậy đã phải cáng ra khỏi sân rồi.

Có lẽ tôi nên biết ơn Scarlette vì đã thức tỉnh năng lực này cho mình, thay vì thất bại thảm hại như một kẻ lót đường."

Đương nhiên, những chiến binh cấp cao đều rành rẽ về nó, đặc biệt là đội trưởng Kampfer của chúng ta.

Ngươi nên cảm thấy may mắn vì chỉ phải đối đầu với ta, chứ không phải anh ấy."

"Ra vậy, có nghĩa là tôi phải tận dụng cơ hội này để chiến thắng, đúng không?"

Laure nhếch mép khinh bỉ, lưỡi rapier lóe lên khi cô ta xoay kiếm.

"Tận dụng cơ hội?

Ngươi tự cao quá rồi đấy, Công tước."

"Ờ?"

"Chúng ta là những hiệp sĩ, đã nguyện bảo vệ nhà Welfen bằng cả tính mạng của mình, ngày qua ngày là động lực phấn đấu không ngừng nghỉ.

Một kẻ như ngươi, chưa từng ra chiến trường, mà lại dám nói câu đó ư?"

"...

" Tôi im lặng một lúc rồi chép miệng, "Cô nói đúng.

Tôi không có tài năng, cũng không có động lực gì lớn lao, tôi chỉ muốn sống cuộc đời yên bình mà thôi.

Tuy nhiên..."

"Hả?"

"Một khi số phận đã quyết định tôi phải thay đổi, vì những người xung quanh.

Tôi sẽ không trốn tránh nó nữa!"

"Ngươi lảm nhảm thứ gì thế?"

Laura nhíu mày, như thể tôi vừa phun ra những điều vô nghĩa.

Tốt thôi, tôi cũng không kỳ vọng cô ta hiểu được điều đó.Tôi hít sâu, tập trung tinh thần.

Anima trong cơ thể tôi vẫn âm ỉ chảy, như một dòng năng lượng ấm áp, giúp tôi giữ vững ý chí dù tình thế không mấy khả quan.Phía cuối thuyền, Abel và Archbert vẫn đang giao tranh ác liệt, tiếng kiếm va chạm chát chúa chìm trong vạn tiếng reo hò của khán giả.

Thời gian không còn nhiều.

Nếu không nhanh chóng hạ được Laure và Archbert, để gã Kampfer kia quay lại kịp lúc thì khỏi nói cũng biết chắc chắn thất bại.Tôi thở ra, điều tức hơi thở, sẵn sàng cho lần tấn công quyết định.

Tay phải cầm thanh kiếm gỗ đưa lên phía trước."

Vậy, giải quyết ở đây thôi."

Tôi lấy đà nhảy phốc lên thành lan can con tàu, chạy nhanh về phía Laure.

Lợi thế về độ cao này sẽ khiến cô ta khó lòng sử dụng đòn đá hơn, đó là ý tưởng tôi vừa nghĩ đến."

Gì vậy?

Trò mèo gì đây?"

Laure hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lao tới và dùng thanh kiếm quét ngang, mục tiêu là chém vào chân tôi.Đoán trước được điều ấy, tôi dậm chân bật nhảy kịp lúc.

Lưỡi kiếm của cô ta quét qua khoảng không.

Chớp thời cơ, tôi vung kiếm nhắm vào bả vai Laure, nhưng cùng lúc lưỡi kiếm của cô ta bật ngược lên nhắm vào cạnh sườn tôi.Cả hai cùng đánh trúng nhau một lúc!"

Chậc!"

Tôi bị đánh văng sang một bên, Laure cũng bị ăn một mũi kiếm vào vai, loạng choạng."

N-ngươi...!

Khốn kiếp!"

Laure giận dữ hét lên, tiếp tục tấn công bằng một cú đá chớp nhoáng, tôi chật vật lăn tròn trên sàn để né tránh, mũi giày của của cô ta lướt qua sát mặt, cắt một đường trên da đau rát.Tôi nén chịu đau, nhân cơ hội chống tay xuống sàn và dùng chân quét mạnh vào chân trụ của cô ta.

Laure mất thăng bằng ngã ngửa, nhưng tôi cũng không kịp chồm dậy kịp thời để tấn công tiếp.

Hai bên bật dậy gần như cùng lúc, và lại giãn ra, thở hổn hển.Thái dương tôi co giật vì cơn đau âm ỉ ở sườn từ đòn lúc nãy, trong khi Laure cũng không khá hơn, cánh tay cầm kiếm hơi run rẩy do chấn thương ở bả vai.

Không cần nói lời nào, cả hai đều đang trong trạng thái say đòn, chỉ cần một bên lùi bước sẽ chuốc lấy thất bại chắc chắn."

Đến đây!"

Tôi hô lớn, vung kiếm bằng cả hai tay, lao thẳng vào đối thủ.

Hai thanh kiếm ghim vào nhau, và trở thành một một cuộc giằng co ở cự ly gần.

Tôi cố gắng ép Laure vào góc thuyền, trong khi cố gắng tránh những cú lên gối từ cô ta.Lúc tôi nghĩ mình đang chiếm ưu thế về thể lực thì Laure chợt ngả người né tránh làm tôi mất thăng bằng, và một cú đá nháng lên như ánh chớp, nhắm vào bên mặt tôi.

Không kịp suy nghĩ, tôi đưa trán ra chủ động lãnh đòn.Đau!Đầu tôi gặp chấn động dữ dội!Tôi cố giữ tỉnh táo, nhưng đôi chân không còn nghe lời.

Tầm nhìn trước mặt như có một màn sương, và âm thanh như muỗi kêu vo ve bên tai.Không!

Tôi hét lên trong lòng.Không thể chịu thua ở đây được!Tôi đã quyết tâm không còn làm một kẻ lót đường nữa rồi mà!Mọi cơ quan của tôi đều muốn biểu tình, nhưng tôi quyết không để chúng toại nguyện.Ghim chặt bàn chân trên sàn, tôi nghiến răng, quyết không gục ngã.

Và tôi nhận ra Laure vừa tung một cú đá tầm cao, nghĩa là cô ta sẽ để lộ sơ hở, đây chính là thời điểm tốt nhất để phản công.Không còn gì để mất.

Dồn hết sức bình sinh, tôi vung kiếm một lần cuối cùng.

Ngay khoảng khắc ấy, tôi cảm nhận được dường như tất cả Anima trong cơ thể mình bùng nổ."

C-cái gì!"

Laure kêu lên bất ngờ.Một đường kiếm khí bén ngọt phóng ra từ thanh kiếm gỗ, như thể nó được rèn bởi sấm sét.

Thanh rapier của Laure gãy làm đôi, và cô ta bật mạnh vào boong thuyền, khuỵu xuống.

Cô ta ho khan, cố gắng gượng dậy nhưng không thể với cánh tay run rẩy.

"N-ngươi, vừa rồi là..."

"Đủ rồi, hiệp sĩ Laure," Tôi nhanh chóng tiếp cận, thở hổn hển, mũi kiếm chĩa sát cổ cô ta.

"Trận đấu kết thúc."

"..."

Laure trừng mắt, nhưng cô ta không còn cách nào phản kháng.

Tay buông nửa thanh kiếm cụt xuống sàn."

Ngươi đúng là khó chịu."

Cô ta rít lên trong hơi thở dốc, "Nhưng đừng tưởng đã thắng.

Kampfer sẽ không để các ngươi yên đâu."

"Chuyện đó để tính sau đi."

Tôi lùi lại, loạng choạng, mắt hoa lên.

Cảm giác khó chịu và kiệt sức như tất cả sinh lực đã bị rút cạn.

Ví như khi tôi bị ốm mấy ngày liền mà không thể ăn uống gì vậy.Vậy ra, nó là như thế này...

Tôi nhớ lại khi Arina cũng kiệt sức khi sử dụng năng lực quá mức.

Giờ tôi mới biết nó như thế nào.

Anima là con dao hai lưỡi, không thể sử dụng tùy tiện được.

Nếu không cẩn thận, tôi có thể gục ngã trước cả đối thủ của mình.
 
Back
Top Bottom