Ngôn Tình Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
302,816
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPwI4h517zOqGTzhjqHkHLE403N3axvJdgXkCBA0hxpcgIvQTP2M-ydP4W9XOXXMRjDeo-UmQHBQesozb1W6aQuyvNKZLwdJYMhNwxS83Xyv7A6FXXPKoYBHaKkVF4LFRGEm2zrlGIx3fpAScis37ry=w215-h322-s-no-gm

Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Tác giả: Ngũ Đóa Ma Cô
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Điền Văn, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Trong giấc mơ, Trần Bảo Âm đã sống mười lăm năm như thiên kim Hầu phủ, nhưng một ngày nọ, nàng bỗng phát hiện mình bị ôm nhầm. Thiên kim tiểu thư thật sắp trở về, và nàng quyết định sẽ gây khó dễ cho cô ấy, tạo nên những tình huống rắc rối. Tuy nhiên, kết cục của mọi chuyện lại thật thê thảm.

Quyết định rời bỏ cuộc sống phức tạp, Trần Bảo Âm thu xếp đồ đạc, trở về quê hương. Cuộc sống giản dị với cơm canh đạm bạc, nhưng gia đình ấm áp và không khí hàng xóm náo nhiệt mang lại cho nàng cảm giác bình yên, tự do.

Không lâu sau, một thư sinh xuất hiện trong thôn. Hắn có tướng mạo thanh tú, khéo tay trong may vá, nấu ăn ngon và cách nói chuyện nhẹ nhàng, lễ độ. Các cô nương trong thôn đều say mê nhìn hắn, nhưng Trần Bảo Âm lại không quá để tâm.

Thế nhưng, thư sinh này không chỉ dừng lại ở đó. Hắn thi đậu cử nhân, sau đó thi đậu trạng nguyên, và mang nàng trở lại kinh thành, tự hào khoe mẽ thành công của mình.

Trần Bảo Âm nghĩ: "Nếu như hắn cường tráng hơn một chút thì thật tốt."

Sau ngày cưới, thư sinh vào phòng, tay cầm khăn xanh lam lau ngón tay mảnh khảnh, dịu dàng nói: “Nương tử, gà đã hầm lên rồi”.​
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 1


Sáng sớm cuối thu.

Liên tiếp hai ngày mưa phùn, đêm qua vừa mới tạnh. Hơi nước của sương, của mưa phùn bao phủ quanh vùng trời thôn Trần gia, hít vào một hơi có chút lành lạnh.

"Người, trả vê cho các người đấy." Giọng nói kiêu ngạo, xoi mói, khinh miệt, tràn đầy cái vẻ cao cao tại thượng của phụ nhân tuyền ra từ trong ngôi nhà phôi đất.

Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng.

Nhà phôi đất: nhà được xây bằng đất ngày xưa.

Bên ngoài nhà phôi đất là một cái sân nhỏ được quét dọn gọn gàng sạch sẽ, hàng rào tre bên ngoài sân cũng được cắm chỉnh tê ngay ngắn. Mọi người đứng kín bên ngoài. Nam có nữ có, già có trẻ có, vây chặt một cái xe ngựa được bọc bằng tơ lụa màu vàng sậm, người nào người nấy mắt sáng rực, tai vểnh lên.

Ôi chao! Ai mà ngờ được, con gái nhà Trần lão nhị hoá ra lại thiên kim của Hầu phủ.

Nói như vậy cũng không đúng lắm. Nên nói là, cô con gái bọn họ nâng trong tay, yêu chiều nuôi nấng mười lăm năm, hoá ra là thiên kim tiểu thư lưu lạc bên ngoài của Hầu phủ! Con của hai nhà, không biết như thế nào mà lại bế nhầm.

Không lâu trước đây, một chiếc xe ngựa xa hoa chạy vào thôn, mấy lão gia, thái thái phú quý bước xuống, mang tới cái tin tức khiến người ta kinh ngạc này.

Người trong thôn đều rất kinh ngạc, này cũng quá trùng hợp rồi đi! Giống như lời hát trong hí văn vậy.

Hí văn: là một loại hình hí kịch phát triển sớm nhất Trung Quốc

"Ta đã nói rồi, Lâm Lang không giống hai vợ chồng họ."

"Cả nhà họ đều là thể chất cường tráng, Lâm Lang lại nhỏ nhắn, nào cso giống người một nhà."

"Chi hai nhà họ Trân phạm phải chuyện lớn như vậy, không biết có liên luy đến chúng ta không?" Có người lo lắng nói.

Nếu Hầu phủ không nói lý, e rằng cả thôn Trần gia đều bị dính líu. Từ khi Lâm Lang được đón đi, các thôn dân liên bắt đầu lo lắng, mãi đến hôm nay mới có người tới.

Vô số ánh mắt căng thẳng, sợ hãi đan xen với to mò, hăng hái hướng vào bên trong ngôi nhà phôi đất.

Mà bên trong ngôi nhà giờ phút này lại tính lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Gian nhà chính không rộng, các con trai, Trần Hữu Phúc và con trai con dâu đứng chen nhau.

Đỗ Kim Hoa, vợ ông ấy đang ngồi cạnh cái bàn vuông đã dùng rất nhiều năm, bị mài mòn bóng loáng, tiếp khách quý đến từ kinh thành.

Chính là một vị quản sự ma ma họ Vương đến từ Hầu phủ Hoài Âm.

"Lâm hỗn loạn huyết mạch Hầu phủ là phạm phải tội lớn, các ngươi có biết không?" Vị quản sự ma ma này vẻ mặt nghiêm khắc, uy nghiêm quát lên.

Bà ta ăn mặc giàu sang, trên đầu cài trâm vàng, cổ tay cũng đeo vòng vàng, ngón tay còn đeo nhẫn ngọc chói mắt. Tuy không đập bàn nhưng rất có khí thế, doạ người nhà họ Trần run lên, người nào người nấy đầu gối nhữn ra, lúc này liền muốn quỳ xuống.

Trần Hữu Đức đã quỳ đến một nửa, thấy vợ mình còn ngồi cạnh bàn, không kìm nổi lộ ra vẻ mặt lo lắng và sợ hãi, chìa tay kéo bà ấy. Kéo một cái nhưng chẳng an thua.

Đỗ Kim Hoa căng chặt môi, ngồi vững. Không nhìn Vương ma ma, cũng chẳng nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm vách tường.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 2


Môi trắng bệch, ánh mắt rã rời, bàn tay thô ráp đặt trên đầu gối siết chặt.

Con gái nhỏ bà ấy xem như đầu quả tim mà cưng chiều, nâng niu hoá ra lại là con người khác, nửa tháng trước đã bị người ta đón đi rồi, bà ấy cảm thấy trái tim như bị khoét mất một miếng, lập tức ốm một trận, nhưng phải gắng gượng dậy tiếp khách.

Dáng vẻ giận dữ của Vương ma ma không dọa được bà ấy, ngược lại còn k*ch th*ch sự oán giận của bà ấy.

Cướp con gái bà ấy đi lại còn trị tội bà ấy, còn có công lý hay không? Con bị đổi là bà ấy làm ư?

Đỗ Kim Hoa vốn không biết. Bà ấy sinh con xong vẫn luôn ôm trong lòng, là ai đã hoán đổi? Dù sao bà ấy cũng không làm! Không chừng là người Hầu phủ bọn họ làm, người có tiền lòng dạ xấu xa, đừng cho rằng bà ấy không biết.

Bà ấy là người khổ, dựa vào đâu mà trị tội bà ấy?

Nhìn vợ ngồi trên ghế, Trân Hữu Phúc như có cái đỉnh cắm dưới mông, vô cùng lo lắng. Ông ấy nhìn Vương ma ma càng lúc càng lộ ra vẻ giận dữ, thì lo lắng kéo mạnh vợ mình.

Đỗ Kim Hoa vẫn không động đậy, còn Vương ma ma lạnh lùng nhìn, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn những kẻ thấp hèn.

"Khụ"

Một âm thanh nhẹ nhàng, trong trẻo vang lên.

Âm thanh rất nhẹ, nhưng giờ phút này bầu không khí quá căng thẳng, ngược lại lại thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn vê một nhân vật khác ngồi cạnh bàn vuông.

Nàng là thiên kim giả, một nhân vật chính khác trong câu chuyện này, cũng là con gái ruột của Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa, là vị thiên kim giả bị đuổi về đó.

Cô gái từ đầu đến cuối đều không nói một câu, lẳng lặng ngồi cạnh bàn, giống như một đồ vật xinh đẹp.

Nàng mặc một bộ y phục màu hồng đào, bên trên thêu những khóm hoa lớn, phối màu tươi đẹp, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ kỹ càng, người ngoài nghề nhìn ra cũng phải thốt lên một tiếng kỹ thuật thêu không hề tâm thường.

Mái tóc dài đến eo, đen nhanh, trâm hoa cài tóc màu hồng yêu kiều mềm mại, sợi tua nạm ngọc chai rủ xuống. Hai má trắng nõn, phớt hồng xinh đẹp. Chỉ cần ngồi yên ở đó cũng toát ra khí chất giàu sang, được nuôi trong gấm vóc lụa là.

Người nhà họ Trần đều ngây ra. Rõ ràng là con gái ruột, muội muội ruột ngồi đây, sao lại có thể quên mất con bé chứ? Bị mấy đôi mắt trong nhà nhìn, Trần Bảo Am cũng không ngước mắt lên, giống như người vừa mới cất tiếng không phải nàng.

Mọi người đợt một lát, phát hiện nàng căn bản không định lên tiếng, bau không khí dần dần trở lại như lúc nãy. Trần Hữu Phúc kéo vợ, muốn bà ấy quỳ xuống trước mặt vị quý nhân của Hầu phủ này.

Nhưng Vương ma ma lại không dám, bất mãn hu một tiếng nói: "Thôi đi!"

Chuyện đánh tráo, trách nhiệm là ở Hầu phủ, Vương ma ma hiểu rất rõ, Hầu phủ không thể, cũng sẽ không gây phiên phức cho nhà họ.

Vị chủ nhân này không lên tiếng thì thôi vậy. Nàng vừa lên tiếng, nghĩ lại những chuyện trước đây nàng làm ở Hầu phủ, Vương ma ma còn sợ.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 3


Hôm nay mất mặt ở thôn Trần gia ngược lại cũng không sao. Nhưng đưa người ve không chỉ có một mình bà ta, truyên ve phủ mới thực sự là mất hết mặt mũi.

Sự oán giận vừa lóe lên, bà ta nghĩ đến cái gì đó, bà ta tiếp tục mở miệng: "Phu nhân chúng tôi dặn dò rồi. Lệnh thiên kim ở Hầu phủ chúng tôi, từ trước đến nay tính tình phóng khoáng. Dù là ở bên ngoài, thiên kim tiểu thư khắp kinh thành không ai là không biết nàng. Phu nhân nói, đứa con này trời sinh đã như vậy, bảo hai người không cần gò bó nàng."

Lời nguyên gốc của Hầu phu nhân không phải như vậy, nhưng... ai biết nào? Trong mắt Vương ma má loé lên sự đắc ý. Người nhà họ Trần sẽ không biết lời nói nguyên gốc của Hầu phu nhân là gì, Hầu phu nhân cũng không biết bà ta giải thích lời của mình như thế nào.

Đặt những kẻ hạ tiện này cùng nhau, Vương ma ma có hơi thích thú. Bà ta động cổ tay muốn bưng trà lên uống một ngụm thì lại nhìn thấy cái bát sứ to trên bàn, ghét bỏ, rời mắt.

Nét mặt đám người Trần Hữu Phúc rất khó coi.

Bọn họ là những người bân tiện, th* t*c, không có nghĩa là họ không nghe ra được tốt xấu trong lời nói. Ý trong lời nói vừa rồi của Vương ma ma chính là gốc rễ nhà họ Trần bọn họ chẳng ra làm sao, cho nên Hầu phủ nhà người ta quyền quý như vậy, cũng không dạy nổi đứa trẻ này. Bởi vì gốc rễ của nàng xấu xí, ban cùng.

Dựa vào cái gì mà mắng người khác? Mặt Trần Hữu Phúc căng cứng, đỏ lên, ông ấy th* d*c đứng dậy. Nhà bọn họ một không trộm, hai không cướp, dựa vào cái gì mà mắng bọn họ?

Ông ấy nhìn cô gái đang yên lặng ngồi cạnh bàn, không kìm được nói lớn: "Đứa trẻ có chỗ nào không tốt? Rất ngoan." Ngồi ở đó, mặt mày cúi xuống, yến lặng ngoan ngoãn. Trần Hữu Phúc nhìn một lần rồi lại không kìm được nhìn thêm lần nữa.

Tuy rằng mới là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bởi vì là con của mình nên Trân Hữu Phúc không nhìn được mà yêu thích, ánh mắt của ông ấy nhìn về hướng Vương ma ma rất bất mãn.

Trần đại lang và Trần nhị lang, cũng nhìn muội muội mới. Cô gái yên lặng ngoan ngoãn, rất khó khiến người ta sinh ra ác cảm. Bọn họ nghĩ đến cảnh ngộ của nàng, trong lòng ngoài tò mò ra thì còn có chút thương xót.

Đổi lại là bọn họ, một khi biết mình không phải con cái trong nhà, sắp bị đuổi đi, không nói trời long đất lở thì cũng không biết đi đâu. Nàng còn nhỏ như vậy, mười lăm năm trước lại là thiên kim được nuôi nấng, nâng niu như ngọc, thoáng chốc từ trên trời rơi xuống vũng bùn, nên khó chịu đến mức nào?

"Ngoan?" Biểu cảm của Vương ma ma có chút kỳ lạ, sau đó liền cười "khanh khách", giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng nực cười: "Hôm nay các ngươi nó như vậy, sau này cũng không nên hối hận."

Nét mặt Trần Hữu Phúc thay đổi, nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của cô gái.

Đỗ Kim Hoa ngược lại không có biểu cảm gì.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 4


Bà ấy ngồi cạnh con gái, đây là con gái bà ấy mang nặng mười tháng sinh ra, cho dù chưa từng nuôi nấng ngày nào thì cũng là con ruột của bà ấy.

"ý của Hầu phủ chúng tôi hiểu rồi." Bà ấy thu lại ánh mắt, gương mặt có hơi xanh xao, đè nén tức giận: "Trong nhà nhiều việc, nếu không còn dặn dò khác, thứ cho không tiễn xa."

Đuổi khách? Bà ta bị đuổi? Vương ma ma rất không vui, xị mặt, đứng phát dậy. Cái ghế này, cộm người khiến bà ta đau, bà ta thích ngồi chắc.

"Đúng rồi." Đi đến cổng Vương ma ma dừng bước, quay lại, xông đến trước mặt Trần Bảo Âm vân đang ngồi cạnh bàn, nhướng mày: "Gọi người một tiếng tứ tiểu thư cuối cùng, rời khỏi Hầu phủ rồi, cũng đừng quá buông thả, quy củ lễ nghi vẫn phải giữ. Nếu không người ta nhìn thấy lại bản Hầu phủ chúng tôi không có quy củ, phép tắc."

Người này thật đáng ghét. Trần nhị lang dùng cùi chỏ chọc chọc vào vợ, thấp giọng nói: "Chả hiểu ra làm sao? Không phải vừa rồi đối phương nói em gái không tốt, không biết phép tắc à? Sao giờ lại phải giữ phép tắc rồi?"

Vợ Trần nhị lang trợn mắt, ý bảo hẳn ta chớ nói bậy.

"Chúng ta không hiểu hay là không thể nói? Rõ ràng vừa rồi còn bảo không ép buộc em ấy, bảo chúng ta bao dung em ấy." Trần nhị lang khẽ phàn nàn một tiếng.

Nhà thì nhỏ, lúc này lại không có ai lên tiếng, ai mà không nghe thấy lời hắn ta nói? Nét mặt Vương ma ma lập tức thay đổi.

Vợ Trần nhị lang nhìn thấy, chợt nhấc chân, giãm mạnh lên chân người đàn ông, hung hăng nghiền một cái.

Người cũng sắp đi rồi, cần gì phải tạo thêm nhiều rắc rối? Muội muội này có tốt hay không, lâu ngày ắt sẽ nhìn ra. Bây giờ đắc tội ma ma này thì có ích gì. Chớ chọc vào tai họ mới là khôn! Nam nhân c.h.ế.t tiệt, không hiểu chuyện!

"Úi!" Mặt mũi Trần nhị lang vặn vẹo, chờ vợ nhấc chân ra lập túc ôm chân, một chân nhảy cẵng lên, a a kêu loạn.

Nhìn cái nhà không ra thể thống này, nét mặt Vương ma ma biến đổi, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, lại nhìn thiếu nữ đang ngồi im cạnh bàn, trên mặt dần lộ ra vẻ đắc ý.

Ngày trước là con vợ cả còn có người nhường nhịn nàng ta, bây giờ bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, hoà lẫn với đám dân đen, không cần người khác nói gì, chính nàng liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

Không chừng ban đêm còn lén khóc đấy! Vương ma ma nghĩ thâm. Cho dù hôm nay không khóc, sau này nàng ta lấy lại tinh thần rồi, phát hiện cuộc sống ở quê với cuộc sống ở Hầu phủ khác biết như trời với đất, chắc chắn là khó chịu muốn chất. "Tứ tiểu thư, tự thu xếp ổn thoả." Vương ma ma ngẩng đầu ưỡn ngục, chậm rãi đi ra ngoài, nhịp bước đẹp đế, bước ra ngoài cổng.

Trần Bảo Âm ngước mắt lên, ánh mắt rơi trên bóng lưng Vương ma ma, rồi lại từ từ rơi xuống chân mình.

Mưa rất lâu, mặt đất trong sân khó đi cực kỳ, trơn trượt, bùn lầy, còn có phân gà lung tung, giãm một cái liền in lại dấu chân sâu, dường như còn có thể nghe thấy tiếng "ọp ọp".

Nàng không nhịn được run rẩy, không thoải mái động đậy chân.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 5


Cỗ xe di chuyển nhanh chóng, đi theo con đường ngoän ngoèo rất nhanh rời khỏi làng.

"Đi rồi?"

"Không truy cứu nhà Trần Nhị?"

Thôn dân thở phào nhẹ nhõm, vẻ căng thẳng lo lắng trên gương mặt biến mất, chỉ còn lại sự háo hức chờ xem náo nhiệt. Cho dù chỉ là tiểu thư nhà viên ngoại trên trấn bị ôm nhầm, lưu lạc về nông thôn, đã là chuyện lạ cho thiên hạ bàn tán. Huống chỉ là Hầu phủ thiên kim?

Có người đi vào trong viện, định hỏi thăm Đỗ Kim Hoa một chút, vừa rồi quý nhân nói cái gì, lại nhìn thấy con chim sẻ rơi ra từ tổ phượng hoàng kia.

"Trong nhà có nhiều việc, không tiện tiếp mọi người." Đỗ Kim Hoa trực tiếp cự tuyệt, đứng trong sân đuổi người.

Có người da mặt dày nhất định góp lời: "Nhị tẩu, thân thể tẩu có khỏe hơn không? Nghe nói tẩu bệnh, trong nhà lại không được yên, chúng ta còn chưa qua thăm được."

Vừa nói, mắt lại không ngừng hiếu kỳ nhìn vào trong phòng.

Đỗ Kim Hoa sắc mặt trầm xuống: "Không cần phiền mọi người quan tâm!"

"Ây da, cùng là đồng hương, cần gì khách khí?" Một nữ phụ tron mắt đảo loạn, rướn người nhìn vào trong nhà.

"Được rồi, được rồi!" Lúc này, đại thẩm từ ngoài bế hài tử đi vào trong viện, đem hài tử đặt ở trên mặt đất, giơ tay đuổi khách;'Huynh đệ của ta bận không chào hỏi được, mọi người về đi, về đi, ngày khác thuận tiện rồi nói chuyện."

Nàng ta nói năng hào sảng, đuổi khách cũng không sợ mất lòng, dân dần mọi người cũng giải tán.

Đỗ Kim Hoa th* d*c một hơi, đứng ở trong sân, nhìn chằm chằm trước mắt. Bà đau đớn thắt ruột thắt gan, đã cực kỳ khổ sở, những người này còn muốn xem náo nhiệt, thật đáng hận!

Khi đoàn xem náo nhiệt rời đi sạch sẽ, đại thẩm cúi xuống bế hài tử lên, nhìn thoáng qua trong phòng, nói: "Hài tử trong nhà đã trả về chưa?"

"Ân." Đỗ Kim Hoa nghĩ đến nữ nhi mình ngồi ở trong phòng, không khỏi nhớ đến dưỡng nữ nửa tháng trước bị mang đi, trong lòng cảm thấy đau nhói.

Đại thẩm ôm hài tử lên, rút ngón tay nhỏ ngậm trong miệng nó ra, nói: "Ngươi cũng đừng quá khó chịu, đây chính là số mệnh."

Một bên là mang thai mười tháng sinh ra, một bên là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay mười lăm năm, lòng bàn tay cùng mu bàn tay đều là thịt, nàng ta cũng hiểu được.

"Tốt xấu gì hài tử nhà mình cũng được trả về." Đại thẩm lại nói. Mất đi một đứa nữ nhi lại đưa ve một nữ nhi, cũng không tính là quá thua thiệt.

Không nói thì không sao, vừa nói ra, Đỗ Kim Hoa trong lòng càng cảm thấy khó chịu!

Dưỡng nữ được Hầu phủ đón về, mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng biết nàng là tới nơi giàu sang, sau này sẽ là Hầu phủ thiên kim, sẽ được ăn ngon mặc đẹp có kẻ hầu người hạ, nên dù bà khó chịu đến đâu vẫn muốn nàng được sống tốt. Nhưng nữ nhi ruột thì sao? Nói đuổi là đuổi!

"Ta hiểu." Đỗ Kim Hoa gật đầu.

Đại thẩm liếc nhìn bà một cái, vỗ vỗ hài tử trên người, nói: "Vậy ta không nói nhiều, đi về."

Đại thẩm còn nghĩ nếu bà là Hầu Phủ phu nhân, căn bản sẽ không trả lại hài tử. Ôm nhầm thì sao? Hài tử bên cạnh mười lăm năm, mắt nhìn thấy sắp xuất giá, cũng không phải không có nổi của hồi môn. Cả hai hài tử, bà đều nuôi hết! Hầu phủ vẫn là hẹp hòi, mười lăm năm tình cảm, nói đuổi là đuổi. Nhưng Đại tẩu cũng không thể nói với Đỗ Kim Hoa như vậy, sẽ đ.â.m vào lòng người làm phụ mẫu.

"Đại tẩu đi thong thả" Đỗ Kim Hoa đi tới cửa hàng rào, khi mọi người đi xa, bà mới quay người trở về.

Trong phòng, thiếu nữ áo gấm vẫn ngồi bên bàn, y phục phong thái, thần sắc dáng vẻ không hòa hợp với khung cảnh xung quanh.

"Ngươi, ngươi tên gì?" Cuối cùng, Đại tẩu lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí trì trệ.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 6


"Bảo Âm." Thiếu nữ ngẩng đầu lên tiếng, lộ ra một đôi mắt sáng ngời, đẹp như bảo thạch ngâm trong nước suối. Hai tẩu tử vốn định nói chuyện với nàng, thân thiết một chút nhưng bỗng nhiên trở nên vụng về.

"Bảo Âm/' Đại tẩu cố nặn một nụ cuoi"Cai tên rất hay."

"Cũng không hay lắm." Lúc này, nhị tẩu nói: "Nếu không bị ôm nhầm, phụ mẫu đặt cho ngươi cái tên Lâm Lang, so với Bảo Âm nghe còn hay hơn."

Lâm Lang, nghĩa là mỹ ngọc, vốn là Đỗ Kim Hoa thấy nữ nhi út vẻ ngoài xinh đẹp đáng yêu động lòng người, trong lòng yêu thương cố ý nhờ người đặt tên, so với cái gì tiểu Thúy, xuân hoa, tiểu Cúc thì êm tai hơn nhiều.

Biểu cảm Đại tẩu nhất thời cứng đờ, trong lòng thâm trách em dâu không biết ngậm miệng, im lặng một chút lại hỏi: "Khát nước không? Có đói bụng không? Sáng dậy lúc nào? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Trần Bảo Âm đưa mắt nhìn Đại tẩu. Nàng nhớ rằng đại tẩu mình họ họ Tiền, khuê danh là Bích Hà. Phụ thân là lão Đồng sinh đáng tiếc qua đời sớm, huynh trưởng và đại tẩu bên đó gánh vác gia đình, thời gian dài khổ sở nên dưỡng thành tính tình chu đáo, cẩn thận từng ly.

Nàng lại nhìn về phía Nhị tẩu. Nhị tẩu gọi Tôn ngũ nương, con thứ năm trong nhà, trên trấn mở một hàng thịt heo, bên trên có bốn người huynh trưởng đều rất yêu thương muội muội, cho nên tính tình thẳng thắn bộc trực, có gì nói nấy, xưa nay không bận tâm cảm xúc người khác.

Rũ mắt xuống.

Nàng biết những điều này từ đâu? Bởi vì nửa tháng trước, nàng có một giấc mơ.

Nàng mơ thấy mình không phải là Hầu phủ thiên kim mà bị người ta ôm nhầm. Trong mộng, nàng không nguyện ý tiếp nhận sự thật, chỉ muốn bám chặt nhất định phải ở lại Hầu phủ, tiếp tục làm Hầu phủ thiên kim.

Thiên kim thật trở về, nàng cũng tranh thủ tìm cảm của cô ta, cố ý tiết lộ trước mặt Thiên kim thật rằng mặc dù nàng không phải là con ruột, nhưng Hầu gia và phu nhân rất yêu thương nàng. Không chỉ như vậy, nàng còn ghen ghét nhân duyên của Thiên kim thật, phá hỏng hôn sự của Thiên kim. Trong mơ, nàng ở trước mặt một người đàn ông bày trò khiêu khích, cực kỳ khoe khoang, hoang đường không hợp lẽ thưởng.

Sau khi tỉnh dậy, Trần Bảo Âm căn bản không coi trọng chuyện này. Mình bị ôm sai? Không thể nào. Hơn nữa, nàng không thể điên như vậy được. Nghĩ đến phô mai hấp đường, bánh hoa quế bột củ sen, cua béo ngậy hấp mới được đưa tới, nghĩ tới đã ứa nước miếng liền gọi người vào.

Nàng hứng thú bừng bừng rời giường, ngồi trước gương trang điểm, đang từ hộp đồ trang sức chọn chọn lựa lựa, thì nghe thấy tiếng động ngoài viện ngoài vang lên. Sau khi nghe ngóng, nói là Tôn ma ma không biết làm sai chuyện gì, bị phu nhân gọi đi, còn không được chừa lại thể diện, bị phạt gậy trước mặt mọi người.

Ngay lập tức, nàng toàn thân ớn lạnh, như thể rơi vào trong ke nứt băng tuyết, khống chế không nổi co giật.

Nha hoàn bên cạnh nhận thấy sự khác thường của nàng liền la hoảng lên, nhưng nàng giống như một tượng đá, không có một phản ứng nào.

Đến khi tỉnh lại, nàng lập tức đẩy nha hoàn ra, co chân chạy ra ngoài. Sau đó, lại thấy cảnh tượng trong mơ - Tôn ma ma nằm trên băng ghế khảo hình, đầu tóc rối bù, quần áo nhuốm máu, cười to điên cuồng.

Những lời kỳ lạ, từ trong miệng Tôn ma ma nói ra, khiến cho cuộc đời nàng biến hoá long trời lở đất.

Lại giống như trong giấc mơ, nàng không phải là Hẩu phủ Thiên kim mà là nhi nữ của nông thôn nông hộ. Làm sao có thể? Khuôn mặt của phu nhân vừa sợ hãi vừa tức giận, nàng nhìn thầy mà toàn thân lạnh toát, từ trong ra ngoài đều phát run.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 7


Chuyện về sau, những lời Tôn ma ma nói nhanh chóng được xác minh, và nàng thực sự là giả, trong phủ trên dưới đều suy đoán xem nàng sẽ bị xử trí như thế nào. nàng cầu kiến phu nhân, nhưng phu nhân căn bản không muốn gặp nàng, nàng rốt cuộc hiểu được vì sao bản thân trong mộng lại vô lý, vô liêm sỉ như vậy, nhất định phải ở lại.

Không phải nàng ham vinh hoa phú quý như người ngoài chê cười. Mà đây là nơi nàng lớn lên, nàng đã sống ở biệt thự này mười lăm năm, đây là nhà của nàng.

Nhưng có ai tin điều đó?

Nàng an tĩnh lạ thường, trốn ở trong viện, không tiếp tục cầu kiến phu nhân nữa. Nàng sợ, sợ mình thật sự biến thành kẻ điên trong mo, bỉ ổi vô liêm sĩ, nàng cũng sợ người nàng gọi phụ thân, mẫu thân suốt mười lăm năm nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng và chán ghét.

Cho nên, bọn họ muốn đuổi thì nàng đi.

"Bảo Âm?" Đỗ Kim Hoa trở lại trong nhà, từ miệng hai nhi tức biết được tên của nữ nhi mình, ngồi ở trên ghế gỗ đại nhi tức mới nhường, do dự, cẩn thận,"Ta là nương con."

Trong bụng có thiên ngôn vạn nhữ, nhưng chỉ thốt ra được bốn chữ, ta là nương con. Đỗ Kim Hoa chỉ muốn cắn lưỡi vỗ đùi một cái, sao lại không nói ra được chứ? Nhung ba da nghe thay gi?

"Nương." Thiếu nữ ngẩng đầu gọi khẽ.

Đỗ Kim Hoa sửng sốt, thiếu nữ trước mặt xinh đẹp như vậy, nếu nhìn kỹ, có thể thấy mặt mảy ba phần là giống bà. Nhưng nàng mặc quần áo lộng lẫy, cao quý như vậy, nét giống nhau kia bà cũng không dám nhận.

"Phụ thân." Thiếu nữ quay đầu lại nhìn Trân Hữu Phúc.

Sau đó đến phu thê Trần Đại Lang, Trần Nhị Lang: "Đại ca, đại tẩu. Nhị ca, Nhị tẩu."

Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, không có sự khó xứ của một thiên kim tiểu thư lưu lạc nông thôn quê mùa, nhìn ai cũng ác cảm, khó hòa hợp.

"Ai, ai."Trân Hữu Phúc lúng ta lúng túng.

Phu thê Trần Đại Lang, Trần Nhị Lang cũng đáp lại, gọi nàng "Muội muội." Bất luận như thế nào, đây cũng là thân muội muội của họ.

"Sau này, quấy rầy rồi." Trần Bảo Âm cúi đầu, đặt ngón tay lên đầu gối, vặn thật mạnh, cố gắng hết sức chịu đựng cảm giác khó chịu khi giày dính đầy bùn.

Không chỉ Vương ma ma bị dính bùn nàng cũng vậy. Mặt đất bị mưa dầm thấm ướt sũng, sau khi xuống xe ngựa, nàng đi vào sân, ngắn ngủi mấy chục bước, giày cùng mép váy đều dính đầy bùn đất, khiến nàng cảm thấy khó chịu toàn thân nổi da gà. Đỗ Kim Hoa không biết nữ nhi khó chịu đến mức muốn nhảy dựng lên cởi giày cởi tất, nhìn dáng vẻ trầm mặc của nữ nhi, trong lòng nhất thời đau nhói.

Đây là hài tử của bà, hài tử thân sinh lại không có duyên phận, xa cách mười lăm năm, vốn nên được bà nuôi nấng, sẽ không bao giờ bị đuổi ra khỏi nhà.

"Nói gì vậy?" Người đầu tiên mở miệng là Trần Nhị Lang, hắn cười rất nhiệt tình, khoác vai thê tử đứng thẳng người nhướng mày Trần Bảo Âm,'Đều là người một nhà, cái gì mà quấy ray chứ?"

Bình thường luôn chê nhi tử này cả ngày nói bậy, nhưng lần này Đỗ Kim Hoa sau khi nghe xong liền gật đầu nói: "Đúng đó, chúng ta là người một nhà, không cần nói những lời xa lạ đó."

Trần Hữu Phúc cũng lên tiếng: "Chúng ta đều là người nhà quê nghèo khổ, không thể cho con được ăn ngon mặc đẹp, con đừng trách chúng ta là được." Bọn họ không chê nàng quấy ray họ, chỉ cần nàng đừng trách bọn họ không cho được nàng những ngày tháng tốt lành.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 8


"Bảo Âm mới nhìn đã biết là một cô nương hiểu đạo lý, sẽ không trách chúng ta." Đại tẩu cười giảng hòa. Lão công không biết nói chuyện, muội muội hiểu lầm lời ông thì sao? Lại tưởng gia đình ghét bỏ nàng.

Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Đại tẩu. Lời này nàng không thích nghe, giống như bị chụp mũ vậy. Nếu là lúc trước, nàng sẽ phản bác lại ngay, nhưng lúc này, nàng nắm chặt ngón tay không lên tiếng.

Trong mộng, nàng ở Hầu phủ náo loạn một trận, cuối cùng bị ghét bỏ, đuổi về nông thôn. Lúc đơ, nàng trạng thái tinh thân không tốt, điên điên khùng khùng, nhưng phụ mẫu huynh tẩu vẫn chấp nhận nàng, che mưa che gió cho nàng cho nàng một đôi bát đũa, hết sức chiểu cố nàng.

Bọn họ đều là người tốt, là ruột thịt của nàng, nàng nên trân trọng họ. Trong mộng, nàng lại không trân trọng...

"Không hiểu đạo lý thì sao?" Đỗ Kim Hoa lập tức phát hiện sự kỳ lạ của nữ nhi mình, bà nhớ tới Vương ma ma từng nói, cái gì tuỳ hứng, cái gì dạy dỗ không được, bà "Phi" một tiếng'Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi! Nữ nhi của ta, không cần hiểu đạo lý!"

Tiên Bích Hà lập tức ngượng ngùng. Muốn giảng hoà cũng khó vậy sao? Cúi đầu không nói. Tôn Ngũ Nương v**t v* tay Trần Nhị Lang đang khoác vai mình, nhìn bà bà và tẩu tử trên mặt giống như xem kịch vui, cười nói: "Có lẽ Đại tẩu nhớ tới Lâm Lang, Lâm Lang rất hiểu đạo lý."

Tiên Bích Hà sắc mặt thay đổi, trắng bệch một màu, bờ môi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Tôn Ngũ Nương, tức giận mà không dám nói gì.

Ai chẳng biết hai chữ "Lâm Lang" là tâm bệnh của bà bà, không thể động vào? Nàng không có ý này, Tôn Vô Nương cũng quá đáng!

Sắc mặt Đỗ Kim Hoa không tốt lắm, bà trừng mắt nhìn nhi tức, nghiêm nghị nói: "Con không nói cũng không ai nói con câm!"

Tôn Vô Nương bĩu môi, khit mũi, quay đầu đi. Nàng ta sinh hai người con trai, là người có công lớn với Trần gia, ai làm gì được nàng ta?

Đỗ Kim Hoa lập tức đau đầu, nữ nhi ruột ngày đầu về nhà đã náo loạn như vậy, thực sự không tưởng tượng nổi, thật muốn dùng đế giày dạy cho hai cái đầu gỗ này một trận.

Trong lòng lại oán hận người Hầu phủ đột nhiên xuất hiện. Mang Lâm Lang đi thì không nói làm gì, không nghĩ tời Hầu phủ đến một nữ nhi cũng không nuôi nổi, đem Bảo Âm trả lại.

Trả lại thì cũng trả rồi, cũng không nói trước một tiếng khiến cho người ta không dịp chuẩn bị! Nếu không, bà đã sớm giáo dục hai nhi tức, sao để xảy ra ra chuyện này?

"Lão đại, đi bắt con gal" Bà trực tiếp ra lệnh, chỉ tay ra ngoài,'Đón tiếp muội muội ngươi!"

Tiền Bích Hà không dám có ý kiến, thấp giọng nói: "Vâng."

"Nhà lão nhị, cắt hai cân thịt mang về, nạc mỡ đều phải có, thịt không ngon ta không nhận!" Đỗ Kim Hoa lại ra lệnh.

Tôn ngũ nương trong nhà mở hàng thịt, chỉ cần nàng ta mở miệng, Tôn gia sẽ cắt thịt tốt nhất cho nàng: "Được rồi, nương đưa tiền cho con."

Nàng ta đứng dậy, đưa tay ra xin tiền Đỗ Kim Hoa.

Trong nhà không có chia hộ, ăn uống đồ dùng đều là Đỗ Kim Hoa quản lý, bà trừng mắt nhìn Tôn Ngũ Nương, đứng lên nói: "Đợi ở đây."

Cầm một nắm đồng tiền trở lại, đập vào tay Tôn Ngũ Nương: "Đi nhanh về nhanh."

"Được." Tôn Vô Nương cầm lấy tiền, cười cười đi ra ngoài.

Trân Nhị Lang chạy theo: "Ta đi cùng nàng."

Nàng ta trong tay có tiền, bọn hắn có thể đến quán trà nghe kể chuyện, ăn một bát mỳ hoành thánh, mua hai bát canh ngọt.

Về phần thịt heo? Nàng ta về nhà lấy thịt, xưa nay không cần đưa tiền.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 9


Chạy nhanh như gió, veo một cái, đã đi thật xa: "Muội muội, chờ ca vê mang kẹo cho muội!"

Khóe miệng Đỗ Kim Hoa giật giật, lười gọi hắn lại, giễu cợt nói: "Mang cho muội muội? Nhi tử ngươi chắc gì ngươi đã để giành cho!"

Trân Nhị Lang từ nhỏ đã dẻo miệng, nhưng khi bắt tay vào làm thì... Đỗ Kim Hoa lắc đầu, cũng lười nói hắn, quay người nhìn vào phòng, nơi vẫn còn lại nhà lão đại. .

"Ngươi không phải đi bắt gà sao?" Đỗ Kim Hoa trừng mắt đại nhi tức tiếng quát.

Tiền Bích Hà nói: "Để con đi." Cúi đầu xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng.

Trân Đại Lang thành thật im lặng, thân hình cao lớn giật mình: "Con đi gánh nước."

Nhìn Trần Bảo Âm một chút, miệng giật: 'Muội trở về, chính là người trong nhà, không nên suy nghĩ nhiều, mọi người dù nghèo hèn nhưng không ai khi dễ muội."

"Muội nhớ rồi, đại ca." Trân Bảo Âm gật gật đầu.

Thấy nàng thần sắc nghiêm túc, Trần Đại Lang sắc mặt dịu lại, gật đầu với nàng rồi bước ra khỏi phòng, nhặt cái xô cây sào dưới tường đi ra ngoài.

Trần Hữu Phúc chuyển ghế ra ngồi ở cửa nhà, lau chùi đánh bóng các nông cụ dưới bầu trời lờ mờ tối. Âm thanh sàn sạt nối tiếp nhau. "Đi, đi, tránh ra xa một chút." Đỗ Kim Hoa nghe muốn bực bội, xua tay đuổi ông đi.

Âm thanh do đá mài và đồ sắt tạo ra nghe chói tai, cách nửa cái thôn cũng có thể nghe được. Vợ nói ông đi xa chút nhưng ông có thể đi đâu? Nhà bọn hắn là nằm ở giữa thôn mà.

Nghĩ đến nữ nhi ruột vừa trở về nhà, Trần Hữu Phúc trâm mặc nhấc m.ô.n.g lên, một tay cầm nông cụ, một tay bưng chậu nước, dùng chân đá vào băng ghế gõ, đi ra xa một chút.

Đỗ Kim Hoa thôi nhìn ông, đi đến bên cạnh bàn. Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe được"Sàn sạt. Sàn sạt", tiếng va chạm lại vang lên, lửa giận trong nháy mắt dâng trào!

Có phiên không chứ? Có phiền không chứ? Bà muốn nói chuyện cùng nữ nhi, ngày nào mài đao không được, sao cứ phải là lúc này?

Mới nghĩ đến đó, liền thấy nữ nhi ngẩng đầu lên, nhìn bà một cái rồi cúi xuống. Giống như một chậu nước mát tưới xuống, lửa giận trong lòng Đỗ Kim Hoa liên bị dập tắt. Hài tử vừa trở về, ở trước mặt nàng cãi cọ, chẳng phải khiến hài tử suy nghĩ nhiều hay sao?

"Bảo Âm." Đỗ Kim Hoa nhìn nữ nhi, cốt nhục chia lia mười lăm năm, vừa xa lạ vừa gần gũi, trong lòng có nhiêu chuyện muốn nói, lại không biết nói như thế nào mới tốt.

"Nương." Trần Bảo Âm khg gọi.

Nghe nói đứa nhỏ nguyện ý gọi bà một tiếng nương, Đỗ Kim Hoa biết đứa nhỏ là hài tử ngoan, trong lòng rất trong trẻo.

"Con là nữ nhi của nương." Nhìn gương mặt có vài phần giống mình này, Đỗ Kim Hoa trong lòng tăng thêm phân thân thiết,'Con là đứa con nương mang thai mười tháng sinh ra, mười lăm năm trước, là mẹ con ta không có duyên phận."

"Con trở về là tốt rồi." Ai ve chỗ nấy, nàng là nữ nhi của bà, cuối cùng cũng trở về ngôi nhà này. 'Chung ta người một nhà rốt cục cũng đoàn tụ. Những cái kia trời xui đất khiến, quá khứ thì để nó qua đi. Từ đây vê sau, chúng cũng nhau sống vui vẻ."

Lâm Lang bị mang đi, Bảo Âm bị đuổi trở về, nội tâm bà trước bị d.a.o đ.â.m sau bị đao chém.

Nếu có thể truy cứu, Đỗ Kim Hoa nhất định sẽ không bỏ qua. Thế nhưng, bà chỉ là một nông phụ, đối phương lại là Hâu phủ, bà có thể làm gì? Chỉ có thể xem như là quá khứ. Không nghĩ, không niệm, không nhắc, chỉ biết nuốt vào bụng.

"Vâng." Trần Bảo Âm gật đầu.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 10


Nàng bị đuổi ra ngoài, trời đất bao la đều là những nơi xa lạ, người trong thiên hạ đều là những người lạ lãm. Cho dù là chung huyết thống, cũng chưa từng ở chung một ngày, cũng không quen biết, cũng không thân mật.

Nhưng Trần Bảo Âm biết, bọn họ đều là người tốt. Nội tâm nàng cảm thấy rất may mắn, trời không tuyệt đường người, người nhà nàng nguyện ý chấp nhận nàng, cũng sẽ bảo vệ nàng.

"Hải tử ngoan." Thấy nữ nhi không có cự tuyệt, Đỗ Kim Hoa trong lòng nhẹ nhõm/Vậy nói cho nương, con thích ăn cái gì?"

" Màn thầu? Bánh bột mì? Bánh bao? Con thích mặn hay ngọt? Ăn canh hay húp cháo? Con thích món ăn vặt nào không? Nương con biết chiên đậu, thường làm cho mấy điệt nhi của con, vừa hay có đậu, sau bữa trưa, nương sẽ chiên một đĩa, con nếm thử nhỉ."

Trần Bảo Âm đau tim cổ họng nghẹn ngào, nàng chắp tay trả lời: "Con thích ăn bánh bột mỳ, bánh mặn, canh và cháo đều được. Con cũng không ăn vặt."

Kỳ thật nàng rất thích ăn. Ở Hầu phủ, sau bữa ăn nàng thích ăn chút điểm tâm, như bánh ngọt, kẹo trái cây, mứt hoa quả, uống mật hoa, ăn tổ yến hâm, cả ngày luôn mồm không nghỉ.

Nhưng đây không phải Hầu phủ, nàng cũng không còn là Hầu phủ Thiên kim. Đỗ Kim Hoa không đề cập, Trần Bảo Âm cũng không lộ ra, sau khi trả lời, nàng nhìn ra ngoài hiếu kỳ hỏi: "Con có điệt nhi, điệt nữ? Sao vừa rồi con không thấy chúng?"

"Đuổi ra ngoài chơi rồi." Đỗ Kim Hoa nói: "Một điệt nữ là người nhà đại ca con, tên là Lan Lan, năm nay bảy tuổi, hai điệt nhi là người nhà nhị ca con, Kim Lai và Ngân Lai, một đứa năm tuổi tuổi, một đứa ba tuổi."

Kim Lai? Ngân Lai? Nghe thấy hai cái tên này, khóe miệng Trần Bảo Âm khế giật một cái.

"Người nhà quê, lấy cái tên quý giá như vậy làm gì?" Vẻ mặt Đỗ Kim Hoa rất thẳng thắn, không hề che giấu sự ghét bỏ,'Nương chỉ gọi nó là Mao Đản, Cẩu Đản thôi."

"Phì!" Trần Bảo Âm không kìm được, bật cười thành tiếng, nhanh chóng lấy tay che miệng.

Cái tên mẫu thân nàng gọi không có vàng đến, bạc đến đâu.

"Ha ha, con không biết sao, chúng ta là lão bách tính gọi tiện danh mới dễ nuôi." Đỗ Kim Hoa giải thích nói.

Trần Bảo Âm gật đầu: "Con biết rồi nương."

Nàng có chút hiếu kì, lại hỏi: "Còn con thì sao? Nương cũng đặt cho con cái tiện danh đi?"

Tên nàng là Bảo Âm, là tên do dưỡng mẫu đặt cho, nàng cũng không nỡ bỏ. Nhưng mà cũng muốn một cái tên mới, một danh tự liên quan đến gia đình này.

Đỗ Kim Hoa do dự một chút. Rốt cuộc, bà không đặt cho nữ nhi mình một tiện danh. Không phải không nghĩ đến, mà là không muốn.

Lâm Lang cũng vậy, Bảo Âm cũng vậy, đều là những hài tử ngoan, Bảo Âm còn là một hài tử xinh đẹp nhu thuân, bà không gọi được.

"Vậy gọi là Bảo Nha đi." Do dự một chút, Đỗ Kim Hoa nói. Hài tử lên tiếng, nếu bà không cho chỉ sợ làm tổn thương tâm can hài tử. Nhưng bà cũng không thể lấy cái tiện danh khó nghe.

Trần Bảo Âm mỉm cười đáp lại: "Được, vậy con là Bảo Nha, cám ơn nương."

"Này, khách khí cái gì?" Đỗ Kim Hoa không quen điệu bộ này, lại giới thiệu người trong nhà cho nàng,'Phụ thân con là một lão hồ lô, trong lòng ông ấy có chuyện gì cũng không thích nói ra. Làm việc thì tìm ông ta, cần chỉ tiền thì tìm nương, tiền trong nhà đều là nương quản lý."

"Hai ca ca con, đại ca và phụ thân con thì giống nhau như đúc, đều không thích nói chuyện, lão nhị thì ăn nói trơn tru, cũng không biết giống ai. Nhưng cả hai đều là người lương thiện, không làm gì bắt nạt muội muội đâu."
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 11


"Còn hai tẩu tử con, không có gì để nói, đều là người có trách nhiệm, nếu không nương cũng không để hai ca ca con cưới về. Hơn nữa, con là muội phu (em chồng), không cần lo lắng lấy lòng họ." Đỗ Kim Hoa nói rất rõ ràng,'Nếu có tranh chấp, nhất định là lỗi của họ."

Đứng từ góc độ đại tẩu nhị tẩu, đây quả thực là một bà bà không nói lý. Nhưng từ góc độ của Trần Bảo Âm, nàng chỉ cảm thấy mình được thiên vị, khóe miệng không khỏi cong lên: "Thật sao?" Nàng thích kiểu thiên vị này.

"Cái đó cần phải nói sao?" Đỗ Kim Hoa nói: "Con là nương sinh ra, bọn họ thì không phải!"

Bây giờ đôi mắt của Trần Bảo Âm cong lên: "Ừm"

Nói chuyện một hồi, tảng đá lớn trong lòng Đỗ Kim Hoa rốt cục cũng được tháo xuống.

Điều bà lo lắng trước đó đã không xảy ra, đứa nhỏ không khóc lóc hay oán giận khiến bà thở phào một hơi. Đồng thời lại cảm thấy chua xót trong lòng, đứa nhỏ quá hiểu chuyện. Kiểu hài tử nào mời hiểu chuyện nhu thuận? Là hải tử không có người thương xót mới phải cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt người khác.

"Nhà chúng ta có ba gian phòng, trước đây... cùng ở với chúng ta." Đỗ Kim Hoa nói,'Ngồi một lát đi, nương đi chuẩn bị giường chiếu." Trân Bảo Nhân tựa như không biết bà do dự, gật gật đầu: "Được."

Trần gia hết thảy có ba gian thổ phôi phòng, vợ chồng trưởng lão ở phòng chính, nhà lão đại ở phòng phía đông, nhà lão nhị ở phòng phía tây.

Sau khi Lâm Lang được đón di để trống ra một cái giường, bị hai cháu trai trong nhà chiếm. Bây giờ Trần Bảo Âm trở về, sẽ phải thay đổi lại một chút.

Đỗ Kim Hoa nói huyên thuyên lải nhãi: "Hai đứa nhỏ, làm cho nương và phụ thân con rất lo lắng, mỗi đêm đều đạp chăn, cả đêm chỉ chờ đắp lại chăn cho bọn nó, nửa đêm còn phải dẫn đi tiểu, nếu không sẽ đái dâm, hôi c.h.ế.t người luôn!"

Hai đứa bé ngủ nệm rơm, Đỗ Kim Hoa không nỡ để nữ nhi ngủ, nên bà từ hòm xiểng lấy ra một chiếc đệm bông đã hơi cũ.

Cái này là Lâm Lang dùng. Nàng được Hầu phủ đón về, ngày sau đeo vàng bạc châu báu, cần gì đệm bông cũ, y phục cũ? Thế là đều giữ lại. Nhưng những thứ để lại cũng là đồ tốt, Đỗ Kim Hoa rất thương nữ nhi, y phục mua cho nàng đều là vải bông tốt, đệm chăn cũng mềm mại, trước đó vợ lão nhị đòi bà cũng không nỡ cho.

"Lần này để chúng về ngủ lại với phụ mẫu chúng đi!" Đỗ Kim Hoa động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng cuộn nệm rơm và chăn bông lại, đặt chúng dưới chiếc ổ kêu cọt kẹt rồi sải bước ra ngoài. Trong sân, có tiếng đại tẩu Tiền Bích Hà g.i.ế.c gà, còn có tiếng mài sắt của Trần Hữu Phúc. Đỗ Kim Hoa tông tông di ra ngoài, lại tông tông quay vào ve tay nói: "Neu Kim Lai và Ngân Lai không te ra nệm rơm, nương đã trải cho con, nệm dày vậy thật tiếc."

Bên dưới trải một lớp nệm rơm, bên trên trải một lớp nệm giường vừa mềm vừa dễ chịu.

"Không sao, để phụ thân con cắt rơm đan một chiếc khác cho con." Đỗ Kim Hoa không đợi nữ nhỉ trả lời đã lên tiếng. Vừa nói vừa trải nệm ra.

Lúc sắp xếp, bà nhớ tới một chuyện, đây đều là đô Lâm Lang dùng qua, Bảo Nha sẽ không ghét bỏ chứ?

Bản thân họ cảm thấy đó là đồ tốt, nhưng Bảo Nha lớn lên ở Hầu phủ, nàng ...

"Con, con không mang theo hành lý sao?" Đỗ Kim Hoa đột nhiên ý thức được một chuyện, lúc Bao Nha xuống xe ngựa lúc, dường như là tay không.

Trần Bảo Âm giơ tay lắc một chiếc túi da nhỏ màu vàng: "Con có mang theo."

Đỗ Kim Hoa sửng sốt: "Đây là. . . Đây là toàn bộ hành lý của con?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 12


Một chiếc túi cỡ lòng bàn tay có thể chứa cái gì? Thậm chí không thể chứa nổi một đôi giày. Đỗ Kim Hoa còn nghĩ đến lúc Lâm Lang rời đi, y phục nệm chăn đều không mang, nhưng lại mang theo hai đôi giày, là đôi giày đế xuồng bà cho.

"Ừ"" Trần Bảo Âm mím môi cười nhẹ,Cái khác con không cầm"

Vừa nói nàng vừa mở chiếc túi ra, để lộ ra thứ bên trong là mấy chiếc đai nguyệt sự. nàng đang trong kỳ nguyệt sự, nếu không mang theo thứ này sẽ không thể đi trên đường. Dứt khoáy là mang nhiều một chút, có thể chống đỡ nổi kỳ nguyệt sự này.

Đỗ Kim Hoa nhìn khuôn mặt nhu thuận của nữ nhi, dần dần toàn thân run ray trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đớn khiến sắc mặt bà biến sắc.

Hài tử nuôi nấng mười lăm năm, giờ không cần nữa, lại nỡ đuổi ra ngoài không chút hành lý? Mười lãm năm, một chút tình cảm cũng không có sao? Nàng chỉ là một hài tử, có làm sai điều gì?

Đỗ Kim Hoa nhớ lúc Lâm Lang được đón đi, đã kín đáo đưa cho nàng hai lượng bạc, bảo nàng cầm theo phòng thân. Nơi hài tử sắp đến là Hầu phủ lạ lãm, phải gặp một nhóm người xa lạ còn sống chung với họ. Nhiều người như vậy, nàng đều không quen, họ có thể chăm sóc nàng tốt không? Nàng có phải chịu uỷ khuất không? Dù trong nhà nghèo khổ nhưng Đỗ Kim Hoa vẫn cắn răng lấy ra hai lạng bạc cho hài tử phòng thân.

Bà cũng từng nuôi dạy con cái, bà biết trái tim mẫu thân là như thế nào. Thế nhưng, cái vị kia thì sao? Cũng là mẫu thân bị đổi con như bà, sao lại lạnh lẽo vậy!

Phi! Đỗ Kim Hoa hung hăng nhổ nước bọt, Hầu phủ không đem nữ nhi bà để trong lòng, bà còn nói Hầu phủ không xứng nuôi nữ nhi bà đâu!

"Không lấy thì không lấy!" Đỗ Kim Hoa dùng sức lắc mạnh ga trải giường, phát ra tiếng răng rắc trong không khí"Không lấy cũng tốt! Chúng ta tuy nghèo nhưng có cốt khí! Không thèm đồ của người khác!"

Bà liền nghiêm mặt, từ hòm xiểng lấy ra một tấm màn để ngăn cách hai cái giường. Năm xưa Lâm Lang ngủ, cô nương lớn, dù so cũng phải ngăn cách với giường phụ mẫu. Sau khi Lâm Lang rời đi, Kim Lai và Ngân Lai đến ngủ, hai vợ chồng già cất màn đi để tiện chăm sóc cháu trai.

Bà còn trẻ, mới ngoài bốn mươi, làm việc nhanh nhẹn, Trân bảo Âm không cần giúp đỡ — nàng cũng không biết làm những việc này, giúp càng thêm rối.

"Con mập map hơn Lâm Lang một chút." Dọn giường và kéo rèm xong, Đỗ Kim Hoa quay đầu nhìn nữ nhỉ: "Y phục của Lâm Lang, nương sợ con không chịu mặc. Ngày mai nương lên trấn mua vải, may cho con hai bộ mới." Trân gia không giàu có, không phải ai cũng có thể mặc quần áo mới, chỉ có Lâm Lang, là bảo bối trong lòng Đỗ Kim Hoa, cứ cuối năm đều sẽ may quần áo mới cho nàng. Còn có nhị tẩu Tôn Ngũ Nương, nhà mẫu thân mở hàng thịt, nàng lại ưa chưng diện, trong nhà yêu thương nữ nhi mình sẽ bù đắp một chút, hai người họ là những người duy nhất trong nhà có thể mặc quần áo mới.

Lúc Lâm Lang rời đi, Đỗ Kim Hoa đưa hai lượng bạc cho nàng phòng thân, trong nhà còn lại bảy lượng hơn bốn trăm văn tiền. May một bộ y phục cúng tốn đến một trăm văn. Đỗ Kim Hoa không nỡ bạc đãi Bảo Nha, nghĩ thâm phải mua lấy một ít vải mềm mại đẹp mắt. Cô sơ bộ xem chừng may một bộ y phục phải tốn một trăm năm mươi đến hai trăm văn, nhiều hơn nữa bà cũng sẽ đau lòng.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 13


"Con... mập mạp?" Trân Bảo Âm mở to hai mắt, chậm rãi cúi đầu, nhìn dáng người mình, trên mặt hiện lên vẻ khó tin. Sao, sao lại mập mạp? Nàng lớn như vậy, không ai nói nàng mập mapl

Vẻ mặt của Trần Bảo Âm sắp nứt ra, hai chữ "mập mạp " khiến nàng chấn động ngang với tin nàng không phải Hầu phủ Thiên kiml

Nàng hoang mang rối loạn nhìn vào tay mình, xương thịt đều nhau, trắng nn mềm mại, không gầy cũng không nhiều thịt. Sau đó ánh mắt dời xuống rơi vào thân eo, nàng mặc một bộ váy áo may đo, có thể nhìn ra vòng eo thon thả. Map mạp chỗ nào?

Nàng lại nghĩ tới khi còn ở Hầu phủ, nàng đích thực không phải là cô nương có vòng eo thon nhất. Ví như, Tam tỉ do Lục di nương sinh ra có vòng eo thon gọn hơn nàng rất nhiều, luôn bị các cô nương trong nhà ghen tị.

"Phì!" Bộ dạng bối rối của nàng khiến Đỗ Kim Hoa bật cười thành tiếng, đã từng là cô nương, bà đương nhiên biết đứa nhỏ đang hoảng hốt cái gì,Không mập, dung mạo con vừa đẹp, Lâm Lang là quá gầy."

Lâm Lang từ nhỏ đã yếu ớt, ăn cũng ít, Đỗ Kim Hoa lo lắng nuôi không sống nên càng yêu thương nàng hơn. Lúc này nghĩ đến nữ nhi nuôi đã rời xa nửa tháng, bà không khỏi chạnh lòng. Không nghĩ, không niệm, không nhắc, bà vội chuyển chủ đề: "Sao phụ thân con còn mài cuốc? Nương đã nói ông ta ra xa một chút, âm ï cả lên!"

Trần Bảo Âm mỉm cười, ngẩng đầu lên nói: "Không ồn ào, con còn cảm thấy mới mẻ." Lúc trước trong Hầu phủ, đâu có nghe qua âm thanh chói tai? Lúc đó mà nghe thấy, nhất định sẽ gọi người xua đuổi. Nhưng bây giờ người gây ồn ào lại chính là phụ thân, vậy nên thanh âm này cũng thật mới mẻ thú vị.

"Này, có cái gì mới mẻ đâu? Nông thôn đủ thứ loạn xị bát nháo, về sau con sẽ thấy." Bà vỗ nhẹ thân thể, xoay người đi ra ngoài "Nương đi đun nước, con ở trong phòng chờ một chút."

Trần Bảo Âm trả lời,'Vâng."

Khi Đỗ Kim Hoa ra ngoài, liền đi đến bên giường, dùng ngón tay khẽ phủi ga trải giường cũ thật sạch sẽ, do dự từ đáy lòng từng chút một tiêu tan, cả người cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Dù qua giấc mơ đó biết rằng phụ mầu sẽ đối xử tốt với nàng nhưng lòng rất hồi hộp. Hiện tại được tận mắt nhìn dáng vẻ phụ mẫu còn cũng họ sống chung, những cảm giác bất an đó đã biến mất.

Nàng không ngồi trên giường mà di tới bàn Bát Tiên Tử bên cạnh, v**t v* mép váy, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh.

Cả người bắt đầu ngẩn ngơ.

Từ tâm mắt của nàng, đối diện cửa phòng, có thể nhìn thấy tiểu viện trống trải và một bức tường hàng rào. Bên ngoài bức tường, có một con đường nhỏ uốn lượn, cỏ bị mùa thu nhuộm vàng, gió thổi lá cây xào xạc.

Một bụi cây rậm che khuất tâm nhìn của cô, nhưng nàng biết bên kia khu rừng là một dòng sông, còn bên kia dòng sông là những cánh đồng rộng lớn. Trong giấc mơ, lúc nàng phát điên đã từng chạy qua.

Hơi nước sương mù chẳng biết lúc nào tan biến, sắc trời dân dần sáng lên, có thể nhìn thấy màu xanh biếc trên bầu trời.

Nàng ngơ ngác nhìn, trong lòng không nghĩ ngợi gì, tựa như đã định thần lại, mệt mỏi thâm tram từ sâu trong tâm trí chậm rãi dâng lên, cơn buồn ngủ ập đến.

"Bảo Nha à" Đỗ Kim Hoa bưng chậu nước đi vào, nhìn thấy nữ nhi ngồi ở trước bàn, một tay chống cằm, đầu cúi thấp từng chút từng chút

Trái tim như bị ai đó bóp mạnh, lòng đau nhói, đau nhói. Bước chân dừng lại một chút, bà bước vào ngưỡng cửa, nhẹ giọng gọi: "Bao Nha à? Bảo Nha à?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 14


Đứa nhỏ này, khổ sở như vậy, bao lâu rồi không ngủ? Hay tối qua ngủ không ngon? Chỉ sợ từ khi phát sinh sự việc đã không ngủ ngon rồi phải không? Đỗ Kim Hoa lo âu nghĩ.

"Hả?" Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên, trong mắt tựa hồ có sương mù bao phủ, chớp mắt mấy cái liền tỉnh lại"Hả? Con ngủ thiếp đi?"

Đỗ Kim Hoa cúi người đặt chậu nước dưới chân cô, không trách móc gì, chỉ nói: "Ngâm chân cho ấm, nương đi lấy tất cho con."

Lúc này bà mới để ý thấy đôi giày thêu trên chân nữ nhi bà dính đầy bùn. Nhìn đế mỏng sợ đều đã ướt hết. Hài tử ý tứ nói khiến Đỗ Kim Hoa vừa giận vừa đau lòng. .

"Tạ ơn nương." Trần Bảo Âm nói khẽ, không cự tuyệt lòng tốt của Đỗ Kim Hoa, bưng chậu nước lên, đổi phương hướng, quay lưng về phía cửa, cúi người cởi giày tất, ngâm bàn chân lạnh cóng vào trong chậu gỗ.

Đỗ Kim Hoa từ hòm xiểng lấy ra một đôi tất sạch, lai còn lấy ra một đôi giày bông mình đi đầu xuân, bà chỉ có một đôi giày duy nhất đang đi ở chân.

Đôi tất đã được vá lại, Đỗ Kim Hoa cầm chúng trên tay cảm thấy rất khó chịu. Nàng cố cứng rắn đè nén tâm tình khó chịu này, trách ai đây? Số mệnh Bảo Nhan không tốt, đầu thai đến trong bụng của bà chứ không phải trong bụng Hầu phu nhân. Bây giờ chim sẻ về tổ là số mệnh của nàng.

"Sạch sẽ." Bà mím môi đưa qua.

Trần Bảo Âm mỉm cười nhận lấy: " Tạ ơn nương." Khi nàng trở về, đã sẵn sàng để rơi từ đống gấm xuống đất bùn lăn lộn. Nếu không, nàng đã không trở về, mà sẽ giống như trong giấc mơ bám chặt ở lại Hầu phủ.

Nước Đỗ Kim Hoa đưa cho nàng rất nóng, Trần Bảo Ân ôm giày tất, nhúng khẽ đôi bàn chân trắng nõn non nớt vào nước rồi lại lấy ra, ngũ quan xinh xắn nhăn nhó, bỏng rát đến tê dại.

Vừa đáng thương lại buồn cười, Đỗ Kim Hoa không nhịn được cười: "Nương đi lấy nước lạnh cho con."

"Không cần. Không cần" Trần Bảo Âm quay đầu lại nói: "Con từ từ ngâm."

Đỗ Kim Hoa đi tới, đầu tiên chú ý tới nữ nhi quay lưng ngâm chân, vốn tưởng rằng Bảo Nha tâm hồn thanh tú, sau đó nhìn thấy bàn chân của nữ nhi nhỏ nhắn xinh xắn, trắng nõn mềm mại như ngọc điêu khắc, liền tặc lưỡi ngạc nhiên: "Bảo Nha, nhìn hai chân con, nương biết rằng con bên kia không chịu khổ."

Bọn họ là nông dân, cả ngày làm việc, việc đồng áng nhiều, việc nhà việc lặt vặt cũng không ít, bọn họ mỗi ngày mở mắt ra đã bận rộn, chân lấm tay bùn đầy vết chai. Không nói cái khác, bà yêu thương Lâm Lang như vậy, nhưng tay chân Lâm Lang cũng không trắng mềm như vậy.

"Vâng." Trần Bảo âm mím môi cười, như thể bị bà nói trúng,'Con không khổ, chỉ toàn hưởng phúc thôi."

Nhưng nàng nói kiểu này lại làm cho Đỗ Kim Hoa nghĩ tới Vương ma ma không coi trọng người khác, bà dời một cái đòn gỗ tới bên nhìn nữ nhi ngâm chân hỏi: "Ma ma kia ở trong phủ Hầu gia thì như thế nào?"

"Cũng giống nhau." Trần Bảo Âm cười lạnh một tiếng, hoàn toàn nhúng hai chân vào trong nước, vẫn còn hơi nóng, nàng nhe răng trợn mắt: "Ở đó đều là những người thông minh, luôn biết bợ đỡ. Người không thông minh, căn bản sống không nổi."

Không nói những thứ khác, trong viện của nàng có sáu nha hoàn phục vụ, hai nha hoàn nhất đẳng hàng tháng được cấp một lượng bạc, bốn nha hoàn nhị đẳng với mức trợ cấp hàng tháng là sáu trăm văn tiền. Không chỉ vậy, nha hoàn nhất đẳng có nhiều cơ hội lộ mặt, cũng nhiều cơ hội nhận thưởng. Những người ở dưới đây sao lại không ghen tị? Mưu đồ đều thể hiện muốn thượng vi.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 15


Nhưng những lời này, nàng không nói với Đỗ Kim Hoa. Không cần thiết, đã cách xa nơi đó rồi, đều đã không liên quan gì đến nàng.

"Thấy con thất thế, liền coi thường con như vậy, hừ!" Đỗ Kim Hoa hung hăng nhổ nước miếng.

Trần Bảo Âm cười nói," Cũng là không chỉ vì chuyện này."

"Làm sao?" Đỗ Kim Hoa hỏi.

Trần Bảo Âm vội nói: "Con cho nhi tử bà ta nếm mùi đau khổ, bà ta ghi hận."

"Cái gì?" Đỗ Kim Hoa lập tức trở nên hăng hái, thẳng eo, nhướng mày, trước tiên trách mắng: "Bà ta không phải người tốt, nhi tử bà ta cũng không tốt đẹp gì, có phải làm ra chuyện thương thiên hai lý không, mới bị con bắt được?!"

Cúi đầu, bàn chân trong nước k*ch th*ch, Trần Bảo Âm thản nhiên cười nói: "Cũng gần giống vậy. Nhi tử bà ta khi dễ một tiểu nha hoàn trong phủ, con bắt gặp được."

Nàng là ai? Đứa con chui ra từ bụng phu nhân, tiểu thư của đích phu nhân. Trừng trị nhi tử một nô bọc còn không phải là dễ dàng sao?

Điêu nàng không nói là nha hoàn đó về sau bị một cô nương con thứ trong nhà gọi đến đối phó.

"Hừ, đáng đời!" Đỗ Kim Hoa nghe vậy rất hả giận, nghĩ đến trước khi rời đi Vương ma ma kiêu ngạo kinh người, lại không nhịn được mắng một tiếng,'Nhìn bộ dạng điên cuồng của bà ta, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối mà thôi!"

Trần Bảo Âm phối hợp gật đầu: "Đúng, bà ta chắc chắn sẽ phạm sai lầm."

Sau khi ngâm một lúc, nhiệt độ nước không nóng lắm. Đỗ Kim Hoa muốn bảo nàng đừng ngâm nữa, ngâm lâu chân sẽ nhăn. Lúc đó mới nhớ ra chưa mang khăn lau chân cho nữ nhi.

Bà nghĩ tơi khăn lau chân mà bà và chồng đã dùng, chần chừ.

"Làm gì vậy?!" mắt nhìn thấy nữ nhi lấy ra một chiếc khăn tay trắng chói mắt, đang định lau chân, Đỗ Kim Hoa cả kinh"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Đừng dùng cái này!"

Hài tử xui xẻo này, vật quý giá như vậy sao có thể dùng lau chân? Bà quạu mặt ngăn nữ nhỉ lại, ánh mắt rơi vào đôi chân trắng nõn non nớt như điêu khắc ngọc, thở dài một hơi, vén vạt áo lên.

"Nương?" Trần Bảo Âm sững sờ, nhất thời không dám động, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm động tác của Đỗ Kim Hoa.

Làm sao cũng không nghĩ tới, Đỗ Kim Hoa dùng y phục của mình lau chân cho nàng.

Đỗ Kim Hoa dường như không để ý, như là chuyện bình thường, ra lệnh: "Giữ lại khăn tay lau mặt."

Trần Bảo Âm không mang theo bất kỳ hành lý nào, chiếc khăn tay này là vật tuỳ thân mang đi.

"Vậy cũng không thể, không thể..." Nàng co quắp ngón chân, xấu hổ. Khi nàng ở Hầu phủ, cũng có người lau chân cho nàng, nhưng đều là nha hoàn, cho nên không giống nhaul

"Lát nữa nương tìm cho con một mảnh vải." Đỗ Kim Hoa trong lòng đã sớm tính toán, lục đống y phục cũ cắt ra, để lại một mảnh cho Bao Nha lau chân, còn lại làm đế giày cho nàng.

Đỗ Kim Hoa tay thô ráp, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm đau nàng, Trần Bảo Âm chỉ cảm thấy trái tim bị gì đó đánh trúng, khiến vành mắt nàng đột nhiên đỏ lên.

"Nương. ' Giọng nói run run, nàng ngước đôi mắt sương mù nhìn Đỗ Kim Hoa, trên hàng mi dài hiện lên vệt nước,'Nương đối với con thật tốt, con không ngờ nương với con tốt như vậy."

Đã lớn như vậy, Hầu phu nhân không ôm nàng được mấy lần, nhiều nhất là để nàng tựa đầu gối một hồi. Nhưng nàng là một hài tử dính người, từ nhỏ đã muốn phụ mẫu gần mình, hôn nàng, ôm nàng một chút, cười nói chuyện với nàng nhiều hơn, mang theo nàng không rời.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 16


Sự thực là nàng ba tuổi đã có tiểu viện của mình, mỗi ngày chỉ được gặp Hầu phu nhân một lúc, Hầu phu nhân bề bộn nhiều việc, luôn luôn gọi ma ma ôm nàng đi chơi xa một chút.

Trong mơ, nàng luôn bắt lỗi Lâm Lang, trong đó một nguyên nhân chính là do Lâm Lang trên người có thể thấy được yêu thương bảo bọc mà trưởng thành, đó mới là điêu nàng muốn.

Thấy nữ nhi được mình lau chân mà cảm động, Đỗ Kim Hoa trong lòng cảm giác khó chịu, đặt chân nàng xuống, đứng dậy ôm nàng vào lòng, kiên quyết nói: "Con là nương sinh ra, nương đương nhiên đối xử tốt với conl"

Gần giữa trưa, phu thê Trần Nhị Lang từ trên trấn mang theo một miếng thịt về đến nhà. Mặt trời đang treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng chiếu vào rực rỡ khiến bóng hồng đào ở góc sân lộng lây đến chói mắt.

"Muội muội!" Trần Nhị Lang bước nhanh hai bước, tiến vào trong sân, lớn tiếng nói: "Ca mang kẹo về cho muội!"

Trần Bảo Âm ngồi xổm bên cạnh Trần Hữu Phúc, nhìn ông sửa chữa nông cụ. Cán cuốc bằng gỗ hơi lỏng lẻo, không dễ sử dụng, Trân Hữu Phúc cắt một cái đệm chuẩn bị chèn vào khe hở.

Đỗ Kim Hoa ra cửa gọi bọn nhỏ chạy chơi bên ngoài, vì đường bên ngoài lầy lội, Đỗ Kim Hoa lo nữ nhi bị ngã nên không cho nàng di theo. Trân Bảo Âm ngồi xổm trước mặt Trần Hữu Phúc, hai phụ tử một người im lặng buồn bực sửa chữa nông cụ một người lặng le quan sát.

Nghe thấy tiếng la của Nhị Lang, Trần Bảo Âm ngẩng đầu lên cười nhẹ: "Nhị ca."

Trân Nhị Lang cười hì hì, nhìn muội muội mới của mình, đưa hai tay ra hỏi cô ấy: "Đoán xem, kẹo ở bên trái hay bên phải?"

Tôn Ngũ Nương theo sát phía sau đi vào trong viện, bĩu môi nói: "Người ta xuất thân như thế nào, ngươi xuất thân như thế nào, một viên kẹo nhỏ, chỉ biết là đưa cho người ta, cũng không quan tâm xem người ta có coi trọng không."

Trần Bảo Âm lớn lên ở Hoài Âm Hầu phủ, không phải chỉ là một gia đình giàu có bình thường, đó là một nhà quý tộc thượng đẳng, mà nàng ở đó, là một công chúa quận chúa. Món ngon nào chưa ăn?

Nghĩ đến việc Trần Nhị Lang lấy ra ba văn tiên mua kẹo mạch nha cẩn thận cất trong tay áo, trên đường đi bản thân không ăn cũng không cho nàng ăn, nhất quyết muốn cho muội muội, Tôn Ngũ Nương cảm thấy không thoải mái. Kim Lai, Ngân Lai cũng không được ăn!

Ánh mắt tẩu tử không thân thiện, nhưng Trần Bảo Âm dường như không để ý, vịn gối đứng dậy, chỉ vào tay áo bên trái của Nhị Lang nói: "Bên trái!"

Trần Nhị Lang mỉm cười nói: "Đoán đúng rồi!" Hắn thò tay vào tay áo bên trái lấy ra kẹo đồ chơi nhỏ bằng đường một cách khoa trương,'Đây đây đây!"

Trần Bảo Âm cười híp mắt, đưa tay ra: "Tạ ơn nhị ca."

"Đẹp không? Nó không chỉ đẹp mắt còn ngon nữa. Cái này là của Cao lão đầu, người làm kẹo đồ chơi đường tốt nhất trên trấn làm." Trần Nhị Lang mặt mày hớn hở nói.

Tôn Ngũ Nương bĩu môi nói thêm: "So với nhà khác còn đắt hơn một văn tiền!"

Trân Nhị Lang không phản bác lại cười hì hì với Trần Bảo Âm: "Ca có tốt với muội không?"

Trần Bảo Âm một miếng cắn kẹo đồ chơi đường, mạch nha chưa đủ tinh khiết có vị ngọt, nhưng so với những gì nàng từng ăn thì mùi vị kém xa. Nàng lúc trước là ăn cái gì chứ? Trần Bảo Âm nhớ tới kẹo hoa hồng, kẹo hạt sen, kẹo giòn, kẹo vừng...

Nàng ngẩng đầu lên mỉm cười Trân Nhị Lanh: " Nhị ca, muội về sau cũng sẽ đối xử tốt với huynh." Là một nông nữ, nàng về sau không dễ dàng ăn kẹo.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 17


Đừng nói tới những viên kẹo thơm ngon tỉnh xảo đầu bếp Hầu phủ làm, ngay đến những viên kẹo giá ba văn tiền một viên ngoài chợ cũng không dễ nhìn thấy.

"Ôi, muội muội ngốc!" Trần Nhị Lang đối với câu trả lời thẳng thắn của nàng cười ngã ngửa, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, dùng bàn tay to xoa xoa đỉnh đầu nàng.

Chuyện thật giả muội muội không chỉ gây tổn thương nặng nề cho Đỗ Kim Hoa, mà đối với người nhà họ, cũng ảnh hưởng sâu sắc. Còn về Lâm Lang thì sao, Trần Nhị Lang không muốn nói đến, nhưng muội muội hắn đã trở về, Trần Nhị Lang hy vọng nàng là một cô nương tốt, có thể chung sống hòa thuận với gia đình, ít ra cũng không làm tổn thương trái tim của mẫu thân hắn.

Bây giờ nhìn thấy, nàng thực sự là một cô nương tốt, giống như người khác trong Trần gia bọn họ! Trần Nhị Lang cao hứng, xa xa trông thấy bọn trẻ được Đỗ Kim Hoa gọi về ăn cơm, liền cười đi tới bên cạnh, bế Kim Lai lên, nhấc lên xoay ba vòng rồi đặt xuống đất, lại ôm Ngân Lai lên, để Ngân Lai cưỡi trên cổ, phát ra tiếng ngựa, hí hí hi hi nhịp nhàng chạy đi, Ngân Lai bật ra một tràng cười khanh khách.

Đỗ Kim Hoa dẫn cháu gái lớn vào trong viện, sắc mặt âm trầm nói: "Vừa mới trở về, hài tử còn chưa gặp cô cô!"

Lan Lan, một cô nương bảy tuổi, gầy gò, lông mày thưa thớt, mái tóc mỏng màu vàng, là một nha đầu tóc vàng điển hình. Đôi mắt nàng rất tĩnh lặng, tò mò nhìn Trần Bảo Âm.

Cậu bé Kim Lai năm tuổi thì khác, mày rậm mắt to, khỏe như nghé con, cậu liếc nhìn cô cô mới, ngay sau đó sự chú ý của cậu đã bị mùi thơm trong sân thu hút, cậu lắc lắc tay Đỗ Kim Hoa, kêu lớn tiếng: "Nãi nãi, nãi nãi làm gì mà ngon thế?"

Đỗ Kim Hoa vỗ vào gáy hắn một cái nói: "Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn!" Sau đó nói: "Gà hâm!"

Đang định để hai hài tử gọi cô cô, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét doa tới toàn thân run rất.

" Kêu la cái gì? Gặp ma à?! Cô tức giận nói.

"Nương" Tôn Ngũ Nương từ trong phòng phía tây chạy ra, lớn tiếng nói: "Sao mà đệm chăn giường Kim Lai, Ngân Lai lại ở phòng bọn con rồi?!"

Thì ra là chuyện này? Đỗ Kim Hoa bình tĩnh liếc nàng một cái: "Bao Nha trở về, để Kim Lai, Ngân Lai trở lại ngủ trong phòng các con."

"Ngủ không được!" Tôn Ngũ Nương giậm chân.

Đỗ Kim Hoa bĩu môi, không quen nói: "Không cho Kim Lai, Ngân Lai qua đó, muội muội ngủ chỗ nào? Ngủ trên đất à?"

Tôn Ngũ Nương đảo mắt, chỉ vào phòng phía đông nói: "Kêu Kim Lai, Ngân Lai ngủ cùng đại ca đại tẩu, vừa vặn để nhà bọn ho thêm chút hi khí. biết đâu đại tẩu có thể mang thai một đứa nữa, sinh ra con trai?"

Rầm! Có âm thanh phát ra từ phòng bếp, giống như có thứ gì đó rơi xuống.

Lan Lan vội vàng chạy vào phòng bếp: "Nương?"

Trong nhà luôn luôn là tiền bích hà nấu cơm, tiền bích hà không ở trong sân, chắc chắn đang nấu cơm.

Đỗ Kim Hoa không quan tâm đến động tĩnh trong phòng bếp, thấy tôn nữ lớn của mình chạy đi, bà cũng mặc kệ nàng, chỉ vào mũi của Tôn Ngũ Nương mắng: " Nói hươu nói vượn cái gì? Để Kim Lai, Ngân Lai ngủ ở phòng phía đông, còn Lan Lan ngủ ở chỗ nào? Chỉ toàn nghĩ ra ý xấu!"

Tôn Ngũ Nương dứt khoát giơ tay chỉ: "Bảo Lan Lan ngủ với muội muội là được mài"

Thấy nàng an bài rõ ràng, Đỗ Kim Hoa đùng đùng nổi giận, trên mặt đất gỗ còn sót lại lúc Trần Hữu Phúc sửa chữa nông cụ nằm rải rác, bà nhặt một cành cây hướng Tôn Ngũ Nương: "Ngươi đúng là dài cái miệng! Ngươi thật có năng lực, cái này muốn giao cho ngươi luôn sao?"
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 18


Tôn Ngũ Nương không ngại. Nhưng nàng cũng biết mình chịu không nổi, vừa tránh vừa la: "Nương, nếu không muốn thì thôi, nổi giận như vậy làm gì?"

Còn nổi giận như vậy làm gì? Tên hỗn trướng kia không chọc giận bà, sao bà có thể nổi giận? Đỗ Kim Hoa đuổi đánh mấy vòng, cũng không đuổi được người, thân thể mới lành bệnh có chút không chịu đựng nổi nên chậm rãi dừng lại, thở hồng hộc.

Ném cành cây đi, bà hai tay chống nạnh, ngửa cổ hét lên trời: " Trần Nhị Lang! Cút lại đây cho ta!"

Bà không thể thu thập được bát phụ này, cũng không thu thập được con trai mình saol

"Nương." Trần Bảo Âm đứng ngoài nhìn màn vừa rồi, hiện tại chiến trường đã yên tĩnh lại, nàng cẩn thận bước đến trên mặt đất còn ẩm ướt, nhẹ nhàng kéo cánh tay Đỗ Kim Hoa,"Đừng tức giận."

Tức giận cái gì chứ? Có gì phải tức giận? Trần Bảo Âm cảm thấy nhị tẩu nói cũng có lý, không muốn thì thôi, không đáng đánh nàng, tức giận cũng không đáng.

Nhưng nàng cũng biết tức giận là bản tính thường tình của con người.

"Nương không tức giận." Đỗ Kim Hoa lạnh lùng nhìn Tôn Ngũ Nương,'Có loại người, tức giận cũng vô ích!"

Tôn Ngũ Nương còn ở đó gật đầu: " Đúng vậy, đúng vậy. ' Dáng vẻ da mặt dày suýt chút nữa lại đốt cháy lửa giận trong lòng Đỗ Kim Hoa, nàng không để ý chút nào, chợt nhìn thấy đôi giày vải bông to trên chân Trần Bảo Âm, lập tức cười nói: " Bảo Âm, muội đang mang cái gì kia, hahahal"

Thật buồn cười, thật chọc cười, áo gấm phối với giày bông rách rưới, thật cười c.h.ế.t người! Nàng cười đến ngửa tới ngửa lui, khiến gà trong chuồng đều cục ta cục tác.

"Ngươi cái đồ hỗn trướng!" Đỗ Kim Hoa nhất thời bực bội, ném cành cây trong tay, Muội muội ngươi không có giày, ngươi còn cười! Ngươi cười cái gì? Hỗn trướng không tim không phổi!"

Tôn Ngũ Nương vặn eo một cái, né tránh hét lên: "Không phải đồ vật của LÂm Lang không mang đi sao? Không phải nương lấy ra cho Muội muội là được rồi à?" Vóc dáng của Lâm Lang cũng ngang với nàng, Tôn Ngũ Nương đã để mắt tời từ lâu nhưng bà bà không cho nàng.

"Ngươi, ngươi muốn chọc ta tức chết!" Đỗ Kim Hoa vùng ra khỏi tay nữ nhi xông tới đánh vào miệng Tôn Ngũ Nương.

Lúc này, Trần Nhị Lanh trở vể, tay ôm Ngân LAI, vừa bước vào cửa đã nói: "Thật là náo nhiệt!"

Náo nhiệt cái rắm! Đỗ Kim Hoa đuổi không kịp nhi tức trẻ trung nhanh nhẹn nên quay đầu nhìn Trân Nhị Lang, vuốt mái tóc rối bời bên mặt, nói: "Bảo Nha ngủ ở phòng chính.

Trần Nhị Lang sửng sốt một lúc, liền hiểu ra, hắn đặt Ngân Lai đang ôm xuống đất, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào đầu tiểu nhi tử: "Vậy thì Kim Lai, Ngân Lai về lại chỗ ngủ trước đây."

Lời này nghe còn giống tiếng người, Đỗ Kim Hoa hừ một tiếng, liếc Tôn Ngũ Nương một cái, cũng không thèm để ý tới nàng. Nhi tức này là một phụ nữ ma lanh, không nói đạo lý còn không có mắt nhìn, tức giận nàng làm gì!

"Nương, y phục giày dép Lâm Lang để lại..." Tôn Ngũ Nương thoát được một kiếp, nhẹ nhõm tựa vào khung cửa cắn hạt dưa, còn băn khoăn.

Nàng còn chưa nói xong, Đỗ Kim Hoa đột nhiên cao giọng quát: 'Đừng nhắc tới Lâm Lang!"

Một tiếng quát lớn, tất cả mọi người đều cả kinh.

Tôn Ngũ Nương cắn hạt dưa bị lệch đ.â.m vào thịt khiến nàng nhăn mặt đau đớn, ai ôi nha, phi phi phi

Trần Nhị Lang choáng váng, hắn nhìn nương, rồi nhìn thê tử, há hốc mồm.

"Vê sau ai cũng đừng nhắc lại nữa!" Đỗ Kim Hoa gan từng chữ, vẻ mặt ủ rũ, ánh mắt đảo qua trong nhà, bao quát hướng phòng bếp, cuối cùng dừng lại trên mặt Tôn Ngũ Nương/'Để ta nghe thấy một lần nữa, đừng trách đế giày ta không nhận người!"

Tôn Ngu Nương đau đớn thật.
 
Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 19


Lợi bị vỏ hạt dưa đ.â.m thủng, trong miệng có vị tanh nồng, nàng nhỏ giọng nói: "Không nhắc thì không nhắc, tại sao..."

"Khục!" Trân Nhị Lang lườm cô một cái,'Đã gần trưa rồi, còn không giúp đại tẩu nấu cơm đi?"

Tôn Ngũ Nương nhìn lại, sau đó khit mũi, vỗ vỗ tay, lắc m.ô.n.g đi về phía nhà bếp.

Trong sân rốt cục yên tĩnh lại.

Trần Nhị Lang liếc nhìn đôi giày bông lớn trên chân muội muội, khóe mắt giật giật, hắn ngước mắt nói: "Con tìm y phục cũ của Kim Lai, Ngân Lai, đưa tới cho nương làm đế giày cho Bảo Nha."

"Trông con còn có dáng ca ca!" Đỗ Kim Hoa nói, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

Trần Nhị Lang da mặt dày, không biết nể mặt mẫu thân, cười hắc hắc, tuấn tú nhiệt tình như thường lệ nói: "Đúng vậy, ca thế nhưng là thân ca ca." Vừa nói, ánh mắt hắn quét qua vũng bùn trong sân rồi nhìn vào đôi giày bông lớn trên chân của Bảo Nha.

Khói bếp từng nhà bốc lên, tiếng gọi hài tử về nhà ăn cơm nối tiếp nhau vang lên, cuối cùng là mấy hài tử ham chơi bị xách tai lôi về, Trần gia thôn có hơn 200 hộ sinh sống, dần im lặng lại.

Đâu thôn phía đông, giọng nói lớn của phụ nữ truyền ra từ tiểu viện bên trong hàng rào: "Ăn cơm nào!"

"Oal Ăn cơm ăn cơm!"

"Thịt kho tàu!"

"Đùi gà! Đùi gà to!"

Tiếng kêu sung sướng của tiểu hài tử kết thành một chuỗi.

Kim Lai kêu lên chạy về phía bàn ăn với đôi mắt sáng ngời, Ngân Lai loạng choạng chạy theo phía Sau.

Bất luận là là Trưởng bối Trần Hữu Phúc, Đỗ Kim Hoa, hay là phu thê Trần Đại Lang, Trân Nhị đều vui vẻ nhao nhao ngồi vào bàn.

Có hai món thịt

Nguyên một con gà với những sợi miến dai dai hầm trong nồi lớn, dùng bát to đựng, những miếng gà chặt nhỏ thấm đẫm nước dùng, da gà cuộn lại để lộ những thớ thịt thơm nức xông vào mũi.

Bên cạnh là một bát lớn thịt kho tàu, hai cân thịt ba chỉ đầy đặn, cắt thành khối vuông, hầm đến mềm, chất đầy trong bát, toát ra màu sắc hấp dẫn cùng mùi thịt phảng phất toả ra.

Ăn tết cũng chỉ đến như vậy!

Cả nhà vui mừng hớn hở, nuốt nước bọt cầm đũa. Kim Lai và Ngân Lai còn nhỏ, được Trần Hữu Phúc, Đỗ Kim Hoa ôm cho ăn. Lam Lam lớn hơn, bưng bát đứng bên cạnh Tiền Bích Hà, trên mặt tràn đầy nụ cười. "Ăn cơm thôi." Trân Hữu Phúc cầm đũa, gắp một ít miến.

Theo ông bắt đầu, sục sịch sục sịch, đũa của mọi người đồng loạt di chuyển, với tốc độ nhanh đến kinh người!

Quanh năm suốt tháng cũng khó được ăn thịt, nhất là thịt với lượng lớn như vậy, ai mà nhịn được?

Đỗ Kim Hoa giật mình, ở một bên nói: "Bảo Nha, ăn đi!" Nàng là khuê nữ lớn lên trong Hầu phủ, nghe nói nhà giàu khi ăn cơm luôn có người hầu hạ, đỗ kim hoa lo lắng nàng ngượng.

Người một nhà ăn cơm, nếu đũa chậm hơn, sẽ không ăn được! Như vậy sao được? Bà là muốn Bảo Nha ăn ngon mới làm một bữa ăn thịnh soạn như vậy!

Tay nhanh hơn não, vừa nói bà đã duỗi thẳng cánh tay, đũa vươn thẳng đến bát gà hầm. Đảo phía dưới miến, lập tức gắp một cái một chiếc đùi gà cho vào bát của Trần Bảo Âm.

"Tạ ơn nương." Trần Bảo Âm bất giác trợn tròn mắt, trong lòng trào dâng một tia hạnh phúc. Nàng cũng có người thiên vị nữa nha!

Đỗ Kim Hoa nhìn nữ nhi xinh đẹp trắng trẻo dịu dàng như tiên nữ, trong lòng cảm thấy tự hào lẫn yêu thương. Đây là nữ nhi của bà, bà sinh được hài tử thật xinh đẹp!

"Nương, còn một cái đùi gà đâu?" Tôn Ngũ Nương động tác nhanh nhẹn, đảo trong bát, cau mày hỏi. Đỗ Kim Hoa không thèm nhìn cô một cái: "Cất đi rồi."
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom