Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 380: Lao động mới.



Ngô Lan đang bật loa ngoài điện thoại, giọng điệu trong đó khiến mọi người xung quanh đều nhìn nhau, vẻ khó hiểu.

Không phải là mợ cả không muốn đến giúp. Thực ra, tính cách của bà rất thẳng thắn, làm việc siêng năng, nên mới duy trì được mối quan hệ tốt với ông bà ngoại của Tống Đàm suốt bao năm qua.

Nhưng cái giọng nói vừa rồi, sao nghe như đang cầu xin điều gì đó nhỉ?

Ngô Lan hơi ngần ngừ, rồi hỏi:

“Có chuyện gì thế, chị dâu? Nhà không bận à?”

Bận? Bận muốn c.h.ế.t luôn ấy!

Mợ cả thở dài não nề:

“Chẳng phải nghe Ngô Phương nói Yến Bình bên đó được rèn luyện tốt lắm, còn không muốn về nữa, bảo là trưởng thành hơn nhiều sao… Tôi nghĩ cũng là làm nông cả, nếu tiện thì để tôi mang Ngô Lôi qua giúp cắt lúa.”

“Nhà cô có hai mẫu lúa, cần gì phải thuê người!”

Tống Đàm: …

Trương Yến Bình: Rùng mình!

Có thù oán gì to lắm sao?!

Đây là con trai ruột mà! Cắt lúa không phải chuyện ai cũng làm được. Một ngày cắt lúa, eo gãy là chuyện bình thường. Sao lại nỡ vậy chứ?

Ngô Lan nhíu mày, nghiêm giọng:

“Chị nói gì thế? Việc cắt lúa nhà tôi đã định thuê người rồi, đâu phải chuyện mà đám thanh niên làm được?

“Với lại, bao nhiêu năm nay không trồng lúa, chị bảo Ngô Lôi cắt lúa, chị không sợ nó tự cắt trúng tay mình à? Cái liềm đâu có dễ điều khiển như vậy.”

Nghe hơi khó nghe, nhưng lại rất thật.

Ai mà chẳng từng bị liềm cứa vài nhát lúc mới học cắt lúa. Nói về tiền công, lần trước Tống Đàm đùa với cha rằng 150 tệ một ngày, nhưng thực tế nếu thuê, ít nhất cũng phải hai, ba trăm.

Đùa thì đùa, nhưng giá cả thế nào trong lòng mọi người đều rõ.

Hãy nghĩ mà xem, ở nông thôn, việc kiếm được hai, ba trăm một ngày thì dễ gì là công việc nhàn hạ?

Không phải Tống Đàm coi thường Ngô Lôi, mà thật sự anh họ cô không đủ sức làm việc này.

Lúc này, Tống Đàm cũng không lên tiếng, chỉ nghiêng qua hỏi nhỏ Ngô Lan:

“Có phải anh Ngô Lôi lại gây ra chuyện gì không?”

Không sai, mợ cả bắt đầu kể khổ:

“Con không biết đấy thôi! Mợ thà nó ngồi ì trong ruộng còn hơn. Con nói xem, lớn tướng rồi, mà yêu đương như kiểu mềm nhũn cả chân tay, chẳng có chính kiến, cũng chẳng có trách nhiệm, thế này thì giống đàn ông ở đâu?!”

“Lần trước dẫn cái cô Chu Lệ gì đó về, chẳng thèm chào hỏi ai, hai đứa lén lút kéo nhau qua nhà con. Rồi sau đó cũng không một lời, cứ thế biến mất. Mợ đã nói nó rồi, lúc ấy nó vâng dạ, mợ còn tưởng nó hiểu chuyện hơn.”

Nhắc tới chuyện này, mợ cả tức đến run người.

Ban đầu tưởng ầm ĩ đến mức ấy, chắc chắn sẽ chia tay.

Ai ngờ, sau khi về Ninh Thành, hai đứa lại dính vào nhau. Dính một hồi, bắt đầu nói chuyện cưới xin.

Mợ cả sắp chửi ầm lên:

“Con nói xem, cả đời mợ nuôi con, không dám đòi hỏi nó xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi kém cỏi. Chuyện vợ chồng nó, mợ không can thiệp. Nhưng bây giờ người ta mở miệng đòi nhà mợ trả toàn bộ tiền mua một căn nhà ở Ninh Thành!”

“Trời đất quỷ thần ơi! Nhà mợ có bao nhiêu tiền? Nhà ở Vân Thành còn chưa gom đủ, mà họ dám nghĩ đến Ninh Thành trả tiền mặt cơ đấy?”

Giá nhà ở Vân Thành chỉ tầm bảy tám ngàn, cậu mợ cả Kiều Kiều dành dụm tiền vắt kiệt sức mình, cũng chỉ vì lo sợ con cái sau này phải gánh nợ mua nhà.

Dù sao, tư duy cũ kỹ trước kia của họ vẫn luôn nghĩ rằng có tiền trong tay mới là chắc ăn, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đầu tư bất động sản sớm.

Vài năm trở lại đây, nhìn giá nhà cứ thế leo thang vùn vụt, họ lại càng chẳng dám xuống tiền. Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt, từng đồng từng cắc mà kiếm được, sao có thể nhắm mắt mua rồi để sạch túi chứ?

Bảo họ thiếu tầm nhìn cũng được, không biết đầu tư cũng được, nhưng đây chính là suy nghĩ của phần lớn người dân làng quê.

Huống hồ, giá nhà trung bình ở Ninh Thành tới cả mười, hai mươi ngàn, mà gia đình cậu cả cũng chỉ là một hộ nông dân, đâu phải phú hộ ruộng vườn cả ngàn mẫu. Tiền đào ở đâu ra?

Chuyện này khuyên bảo kiểu gì cũng không tránh được làm mợ cả Kiều Kiều thêm căng thẳng, U Lan đành cười khổ: "Chị cứ bình tĩnh. Thằng nhỏ muốn lập gia đình, chuyện này cũng là điều tốt. Chỉ là hoàn cảnh nhà mình hiện tại chưa thể xoay kịp, chị hãy giải thích từ tốn với nó..."

"Bình tĩnh? Tôi làm sao mà bình tĩnh nổi?!"

Mợ cả Kiều Kiều như phát điên lên:

"Tôi đã nói ngon nói ngọt, còn hận không thể đem cả sổ tiết kiệm trong nhà bày ra cho nó thấy! Đến cả khoản để dưỡng già tôi cũng nói trắng ra rồi! Cô biết nó nói gì không? Nó về bàn bạc với con bé Lệ Lệ, quay đầu lại đã nói không cần trả hết một lượt, vậy thì làm trả góp!"

"Chúng tôi có thể vay mượn để đủ trả góp, nhưng lương của nó được bao nhiêu? Hơn 4000 một tháng, chưa tới 5000. Dựa vào công ty bao ăn bao ở thì còn dư dả để tiêu xài."

"Trả góp xong, lương đó làm sao đủ để trả nợ ngân hàng? Còn lấy gì để nuôi gia đình chứ?"

"Mua nhà xong chẳng phải còn phải lo chuyện sửa sang sao? Sửa xong lại phải lo chuyện cưới xin. Làm sao mà thực hiện nổi!"

"Với lại mấy năm đi làm, một đồng cũng chẳng mang về, toàn tự mình tiêu xài hoang phí. Nó nghĩ tôi với cha nó kiếm tiền dễ dàng lắm sao? Tôi nhất định không đưa!"

"Ngô Lan à, cô hỏi thử Tống Đàm xem. Nếu con bé tiện đường thì tôi mang thằng con xuống ruộng gặt lúa vài ngày, để nó hiểu kiếm tiền khó thế nào."

Nghe đến đây, mọi người đều nhíu mày khó chịu.

Thao Dang

Trương Yến Bình cũng không nén nổi cau mày, ông anh họ lớn tuổi ngót nghét ba mươi này, thật sự cách hành xử khiến người ta chẳng biết nói gì.

Lần trước làm việc thì dang dở, lần này lại làm loạn khiến cả nhà xoay mòng mòng. E rằng muốn mua nhà trả hết một lượt chỉ là giả, chứ tìm cách ép cha mẹ nhả tiền mới là thật.

Tống Đàm lại bật cười, cầm điện thoại lên, nói:

"Mợ cả, mợ đừng vội. Anh Ngô Lôi giờ vẫn còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Nhưng mợ mà thực sự lôi anh ta xuống ruộng gặt vài hôm, e là anh ta lại nghĩ mợ cố ý dằn mặt không muốn đưa tiền..."

"Hay thế này, nếu mợ không ngại để anh ta chịu cực một chút, bảo anh ta nghỉ việc đến chỗ cháu làm. Mợ cũng đừng gửi tiền tiêu xài thêm nữa, cứ để con xem liệu có thể rèn giũa anh ta không."

"Mức lương thì không cao lắm, chỉ hai ba ngàn một tháng. Tất nhiên, nếu anh ta có bản lĩnh tìm thêm mối làm ăn hoặc mở rộng quan hệ, cũng có thể nhận thêm phần trăm doanh thu như anh Yến Bình, thu nhập kha khá đấy."

"Còn lương hiện tại của anh ta, có thể hơi đáng tiếc..."

Mợ cả Kiều Kiều không phải là người không quyết đoán, liền mạnh mẽ đáp:

"Tiếc cái gì? Cứ tiếc như thế, cái nhà này sớm muộn cũng tan tành mất thôi."

Nuôi một đứa con mấy chục năm trời, lẽ nào đến khi mua nhà lại thành kẻ thù của nhau?

Bà dứt khoát:

"Được! Mợ quay về nói thẳng với nó. Nếu nó ngoan ngoãn làm đủ một năm bên con, mợ sẽ không đến làm phiền gì nữa."

"Làm đủ một năm, nếu nó vẫn muốn mua nhà thì mợ liền bỏ tiền trả góp cho nó! Nhưng tiền trả nợ sau này, để nó tự nghĩ cách."

Còn công việc cũ...

Trước đây, mợ cả còn tâng bốc con trai, nói cái gì mà làm việc lấy kinh nghiệm rồi sẽ tốt hơn.

Giờ thì chẳng chút kiêng dè: "Việc của nó ai mà chẳng làm được? Làm thêm mười năm nữa cũng chỉ như vậy, bỏ thì bỏ, chẳng có gì phải hối tiếc!"

Thôn Vân Kiều thậm chí còn xa hơn chỗ họ, không có dịch vụ giao hàng, không có món ăn sẵn. Tối đa chỉ chơi game, ăn ở miễn phí. Thậm chí, qua một năm còn có thể tiết kiệm được hai vạn tệ. Ai mà biết được?
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 381: Dự tính của Ngô Lôi.



Mợ cả nói đến đây cũng không biết phải nói gì thêm.

Bà thở dài:

"Con nói xem, dù mợ có không thích cô gái tên Lệ Lệ đó đi nữa, nhưng người ta ít nhất cũng hiểu rằng cưới xin không phải chỉ cần nói mồm là xong. Mong muốn có một căn nhà trước khi cưới cũng chẳng sai. Vợ chồng mợ vốn cũng định gom tiền mua cho thằng Lôi Lôi một căn nhà rồi."

Điều làm bà tức giận là tư tưởng quá ư non nớt của Ngô Lôi.

Một là không có năng lực mà cứ thích làm "đầu to tỏi lớn", không tự biết điều kiện nhà mình thế nào hay sao? Lẽ ra phải sớm hiểu là không thể mua nổi nhà ở Ninh Thành!

Nếu thật lòng muốn sống tốt với Lệ Lệ, thì hoàn toàn có thể chọn quay về quê sống mà. Theo bà được biết, quê Lệ Lệ cũng không phải ở Ninh Thành.

Hai là làm người chẳng có trách nhiệm gì cả!

Ban đầu đòi mua đứt, không mua đứt được lại đòi trả góp. Trả góp xong thì ngày tháng của bản thân và cha mẹ phải sống sao, chẳng hề nghĩ đến.

Nói lui một bước, dù cho con trai thật lòng yêu Lệ Lệ đi nữa, thì tính xem đám cưới làm thế nào? Tốn bao nhiêu tiền? Đưa bao nhiêu sính lễ… trong lòng có kế hoạch gì không?

Chẳng có gì cả, chỉ biết ép từng bước lên ông bà già trong nhà... Nếu bây giờ không để nó tỉnh ngộ, thật sự là nuôi con uổng phí rồi.

Nhưng nỗi lòng của mợ cả, Ngô Lôi lại chẳng thể cảm nhận được.

Anh ta chỉ nghĩ mình không muốn vì "năm đấu gạo" mà phải khom lưng.

Dù sao trong mắt anh ta, mua nhà thì cứ mua nhà, sao phải kèm thêm yêu cầu vô lý thế này?

Bây giờ tìm việc cho sinh viên tốt nghiệp đại học khó khăn biết bao! Anh ta vất vả lắm mới có công việc ổn định, vậy mà giờ lại bắt anh ta nghỉ việc về quê làm nông một năm, mỗi tháng kiếm được hai, ba ngàn tệ... Trời đất, giờ làm phục vụ thôi cũng kiếm được ba ngàn tệ rồi!

Anh ta cũng chẳng nghĩ xem làm nông có hợp với mình không, chỉ lo rằng Lệ Lệ hiện giờ sự nghiệp đang tụt dốc, nếu không ở đây bên cạnh cô ta, thì một cô gái yếu đuối như thế biết vượt qua thế nào?

Huống chi là còn làm cho Tống Đàm…

Không phải anh ta nói, nhưng cô em họ Tống Đàm này đúng là giỏi quá mức. Lần trước sự nghiệp Lệ Lệ lao đao, chẳng phải cũng là vì bị làm phiền ở nhà Tống Đàm hay sao?

Chính vì những lý do đó, anh ta không muốn mềm lòng với mợ cả.

"Mẹ, yêu cầu này của mẹ thật không có lý. Mẹ nhìn người khác xem, kể cả trong làng mình, ai mà không kiếm tiền để con cái dựng vợ gả chồng?"

"Mua nhà là chuyện tốt, mẹ không thể vì vậy mà bắt con nghỉ việc."

Điều anh ta không nói ra là: Nhà người ta còn sẵn sàng vay tiền để mua nhà cho con, mẹ mình thì hay rồi, vay tiền không nhắc đến, tiền nhà có sẵn cũng không chịu bỏ ra...

Thật đúng là.

Anh ta biết số tiền mình đòi hơi nhiều, nhưng giá nhà ở Ninh Thành không giảm, anh ta có cách nào chứ?

Thao Dang

Hơn nữa, em gái Ngô Linh bây giờ vẫn còn học đại học, sắp ra trường đi làm rồi, chẳng tốn mấy đồng, cần gì phải bó buộc như vậy?

Nhưng…

Bất kể lý do anh ta nói có hoa mỹ thế nào, mợ cả chỉ cắn c.h.ặ.t một câu:

"Muốn nhà à? Được, sang nhà cô út Ngô Lan làm một năm, nghe lời Tống Đàm. Bao giờ con chịu đi, năm sau mẹ sẽ trả tiền đặt cọc mua nhà cho."

"Nếu không đi, thì con cứ từ từ mà phấn đấu, nhà người khác có người sẵn sàng bán hết gia tài vì con trai, cũng có người không cho một xu nào, mẹ con đây cả hai cách đều làm được. Tự con quyết định đi."

Ngô Lôi thật sự hết cách.

Anh ta không muốn về cái làng nhỏ đó, nhưng cũng thật lòng muốn cùng Lệ Lệ cố gắng.

Thế nhưng khi đem chuyện này kể với Chu Lệ, cô ta lại lau nước mắt, dịu dàng nói:

"Lôi Lôi, hay là anh cứ nghe lời đi."

"Thật ra bác gái đã không ưa em rồi, cố ý muốn chia rẽ hai đứa mình. Nếu anh cứ cãi nhau với bác gái... Anh xem, em đâu phải vì muốn cái nhà của anh, nhà anh mua cũng không ghi tên em mà... chỉ là ở thành phố lớn, điều kiện y tế, giáo dục cũng tốt hơn, là suy nghĩ cho sau này thôi... Bác gái không thích em, đây là hiểu lầm rồi..."

"Nếu anh không chịu về, sau này hai đứa mình... sau này... Lôi Lôi, cưới xin là chuyện của hai gia đình mà..."

Cô ta bật khóc.

Nhờ có lời khuyên chân thành của Chu Lệ, cuối cùng Ngô Lôi cũng nặng nề gật đầu, rồi với tâm trạng đầy bi tráng, anh bước lên con đường trở về quê nhà.

...

Lúc này, Tống Đàm cũng đang lái chiếc bán tải của mình, thùng xe chất đầy rơm và dưa hấu, háo hức chuẩn bị đến tham dự buổi họp lớp.

Nhà hàng nông thôn được chọn có tên là Lý Trại Phạn Trang, một khu trang viên ngoại ô Vân Thành được cải tạo lại, đầu tư không ít tiền. Nghe nói nơi đây có núi, có nước, có cả đồng ruộng, mọi người đều tranh thủ đến sớm.

Nhưng với Tống Đàm, những thứ này quê cô đầy rẫy, chẳng có gì đáng để cô phải trầm trồ, nên mãi đến hơn 4 giờ cô mới lái xe đến.

Đến nơi vừa nhìn thấy, ôi trời!

Lớp trưởng nói có hơn 20 bạn học, dẫn theo chưa đến 10 người thân, cô còn hy vọng nhóm 30 người này sẽ là khách hàng tiềm năng.

Không ngờ 10 người thân đi kèm hầu hết là trẻ nhỏ. Đứa lớn nhất 5 tuổi, nhỏ nhất mới 1 tuổi rưỡi...

Tống Đàm: ...

Nhẩm tính lại tuổi mình, năm nay cô mới 23, dù bạn học không cùng tuổi, thì cũng chỉ lớn hơn cô một hai tuổi, thế mà đã vội kết hôn nhanh vậy!

Vừa thấy cô đến, các bạn học đều ngạc nhiên reo lên:

“Tống Đàm?! Trời ơi, Tống Đàm, bây giờ trông cậu đẹp quá vậy?”

“Trời đất ơi! Tôi cứ nghĩ hồi đi học cậu đã xinh rồi, không ngờ bây giờ còn xinh hơn thế này…”

“Tống Đàm, da cậu đẹp thật, thường ngày dùng mỹ phẩm gì thế?”

“Ngô Thiến Thiến nói bây giờ cậu ở nhà bán rau gì đó, da cậu có phải do ăn rau nhà trồng, loại không có hại, hoàn toàn hữu cơ ấy không?”

“Tống Đàm, cậu có người yêu chưa? Tôi có ông anh họ điều kiện khá tốt…”

Mọi người xúm lại, người nói người cười, rộn ràng hết sức.

Thật ra sau nhiều năm, Tống Đàm không còn nhớ hết tên bạn học cấp ba, may mà trong nhóm lớp có ghi chú và một số hình đại diện, cô dựa vào trí nhớ mà nhận diện từng người.

Những ai thực sự không nhận ra, cô cũng không ngần ngại cười, lấy điện thoại hỏi thăm, mọi người cũng không ngại gì.

Các bạn nữ đã vậy, các bạn nam còn sôi nổi hơn.

Một bạn nam thở dài: “Cậu xinh thế này, tôi muốn mặt dày đề nghị hai đứa mình tìm hiểu nhau mà cũng ngại quá…”

Tống Đàm cười lớn: “Tìm hiểu thì không vấn đề gì, tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi đơn giản lắm, chỉ cần làm việc nhanh nhẹn là được.”

“Nếu cậu thật sự có ý, về nhà giúp tôi gặt lúa xem sao?”

Bạn nam trầm ngâm nhìn cô: “Gặt xong lúa chắc còn phải nhổ lạc, bẻ ngô?”

Trên mạng hay có mấy câu chuyện kiểu này, không ngờ Tống Đàm cũng hài hước thế.

Thật ra Tống Đàm nói thật đó haha.

Nhưng nhờ thế mà mọi người trở nên thoải mái hơn.

Nhìn mấy đứa trẻ trắng trẻo, ăn mặc đáng yêu trong tay các bạn học, nở nụ cười ngọt ngào với cô và gọi “A ba a ba”, Tống Đàm cũng không nhịn được cười đáp lại, khiến mấy đứa nhỏ càng hớn hở, cười khanh khách.

Các bạn nữ thì vô cùng ghen tị: “Xinh đẹp đúng là có lợi thế. Cậu xem bọn trẻ thích cậu thế nào!”

Tống Đàm thì hiểu rõ, bọn trẻ thích, đâu phải là vì khuôn mặt của cô.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 382: Gặt lúa được không?



Sau những lời chào hỏi rôm rả, Tống Đàm liền nghển cổ tìm kiếm khắp nơi.

“Thiến Thiến đâu? Thiến Thiến u vẫn chưa tới à?” Cô chủ Thiến Thiến của cô đâu rồi! Tống Đàm đang háo hức muốn cô ta kiểm tra dưa hấu đây!

Tuy nhiên, sự nhiệt tình này lại khiến các bạn nữ xung quanh cảm thấy thương hại.

“Ngô Thiến Thiến chưa đến. Vừa nãy còn nhắn trong nhóm bảo một lát nữa mới qua. Tống Đàm à, cậu với Ngô Thiến Thiến thân lắm hả?”

Nhìn cô ấy gọi " Thiến Thiến, Thiến Thiến" thân thiết như thế chứ!

Haizz, tội nghiệp Tống Đàm, suốt ngày ở làng, đúng là ngây thơ quá. Cô ấy đâu có biết Ngô Thiến Thiến từng nói xấu cô ấy như thế nào.

Có người không kìm lòng được hỏi:

“Tống Đàm, cậu thân với cô ta lắm à?”

Tống Đàm nghĩ ngợi một lát, rồi đáp một cách công bằng: “Thiến Thiến rất quan tâm tới việc kinh doanh của tôi.”

Sắc mặt đối phương càng thêm phức tạp.

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng người đó nói: “Cậu cũng nên cẩn thận chút. Trước khi kéo cậu vào nhóm, Thiến Thiến còn bảo muốn quyên tiền cho cậu đấy!”

Thật là nhục nhã.

Gì cơ? Quyên tiền?!

Thế nhưng, mắt Tống Đàm lại sáng rực lên: “Cô ta tốt với tôi thật! Nhưng nhà tôi giờ đâu có thiếu tiền, chỉ biết cảm ơn tấm lòng này thôi.”

“Đúng rồi, Thiến Thiến định quyên bao nhiêu thế? Nếu cô ta muốn thể hiện lòng tốt, hoàn toàn có thể mua rau nhà tôi mà.”

Các cô gái nhìn nhau, vẻ mặt càng thêm khó xử, làm sao mà nói ra được đây?

Đành hắng giọng, rồi chuyển chủ đề khác:

“À, trước đây tôi nghe Ngô Thiến Thiến nói, giữa cậu, cô ta và bạn trai cô ta hình như có chút hiểu lầm…”

“Cậu nói thầy Tần à!”

Tống Đàm vừa nói, vừa hào hứng: “Bạn trai trước của Thiến Thiến là Tần Quân, các cậu biết không? Anh chàng đó đẹp trai lắm! Làm gia sư cực kỳ giỏi, tôi mất bao công sức mới mời được anh ấy về dạy cho em trai mình, tình hình của em tôi các cậu cũng biết rồi đấy. Giờ thì ngoan ngoãn hẳn!”

“Nếu các cậu có ai còn độc thân, sao không cân nhắc thử?”

Trời đất, đúng là ngây thơ vô tư!

Nói rõ mục đích của mình là trong sáng, lại kể tình hình của em trai mình, Tống Đàm đúng là chẳng hề có chút ý tứ thừa thãi nào.

Đúng là, cô ấy xinh đẹp thế này, mà bạn trai của Ngô Thiến Thiến nghe cũng chẳng có gì đặc biệt, cô ấy ham gì chứ?

Hóa ra là Ngô Thiến Thiến tự mình nghĩ nhiều, tưởng ai cũng muốn tranh giành đồ của mình.

Mọi người nhìn nhau, rồi bật cười ha hả.

Có người còn đùa: “Thầy Tần tốt như thế, sao cậu không cân nhắc thử đi?”

Tống Đàm thở dài: “Nhà tôi cần người khỏe mạnh để làm việc đồng áng, thầy Tần dù gì cũng là giáo viên, cứ nói tới chuyện gặt lúa mùa hè là mặt anh ta tái mét.”

“Ha ha ha ha ha…” Mọi người cười càng to hơn.

Mãi tới khi đó, mới có người hỏi: “Nhà cậu sắp gặt lúa rồi à? Có mệt không? Vất vả lắm phải không?”

“Cũng tàm tạm.” Tống Đàm thành thật đáp: “Mệt thì cũng mệt, nhưng nhà tôi chỉ có hai mẫu ruộng, mà lại trồng để nhà ăn thôi, nên chậm một chút cũng không sao.”

Ngay lúc đó, có người mắt sáng lên, chỉ vào cậu bé đang chơi xích đu đằng trước:

Thao Dang

“Tống Đàm, nhà cậu gặt lúa có mở cho người ta tham gia không? Nếu mở thành hoạt động gia đình thì tôi muốn dẫn con trai tôi đi!”

“Để nó với cha nó vào ruộng gặt lúa!”

Còn bản thân cô ấy thì, chỉ cần thoa chút kem chống nắng rồi quay video cho họ là được chứ gì!

Chuyện này thì không cần đâu… Vì liên quan đến việc ăn uống của nhiều người, dù sao cô cũng cần giữ uy tín, hơn nữa còn vấn đề an toàn cho bọn trẻ nữa… phiền phức lắm.

Thế nhưng, vừa nghĩ xong, đã nghe mấy anh con trai xung quanh cũng hào hứng:

“Gì cơ? Gặt lúa? Nhà cậu còn trồng lúa à, cho tôi đăng ký giúp một tay đi, dẫn theo cháu trai tôi luôn!”

“Thêm tôi nữa, tôi dẫn con gái tôi! Ôi trời các cậu không biết, trước đây bà nội nó chiều quá, làm hư luôn, tôi sớm đã muốn cho nó trải nghiệm làm việc đồng áng rồi.”

“Không chỉ gặt lúa, việc khác chúng tôi cũng làm được mà…”

Nhiều người như vậy, nếu thực sự đi gặt lúa, dù cắt từng bông bằng d.a.o nhỏ, nửa ngày cũng có thể xong kha khá rồi.

Tống Đàm: …

Tống Đàm thật khó mà không động lòng.

Không nói đâu xa, tiền trả đợt cuối của căn nhà vừa đóng xong, trong làng còn có một hợp đồng đang chờ ký, bây giờ lại nghèo đến độ không còn một xu dính túi. Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi!

Cô hơi ngượng ngùng nói: “Nhà tôi điều kiện đơn sơ, đồ ăn cũng đơn giản, với lại trẻ con nghịch lúa cũng khá nguy hiểm… Tôi sợ không tiếp đón chu đáo.”

“Với cả, gặt lúa thật sự rất cực khổ…”

Chưa nói hết câu, lớp trưởng đã bước tới cắt lời: “Có gì đâu! Giờ bọn mình ra ngoài tụ tập hay đi chơi đều ký thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm trước mà, ai cũng ký cả.”

Có giá trị pháp lý hay không thì tạm chưa bàn, ít nhất cũng khiến người ta yên tâm phần nào.

Lớp trưởng cầm điện thoại lên tính toán: “Chẳng phải kỳ nghỉ Đoan Ngọ mới bắt đầu sao? Vừa hay mọi người đều rảnh! Nếu cậu đồng ý, bên này tôi sẽ tổ chức, đảm bảo gom được hơn 10 người tham gia! Chúng tôi sẽ chia tiền ăn uống.”

“Cậu thấy được không?”

“Nếu không thì chúng tôi có thể đóng tiền đăng ký tham gia theo nhóm!”

Đều là bạn học cả, Tống Đàm muốn phát triển lâu dài, cũng không đến nỗi làm quá đáng.

Nhưng mọi người hồ hởi thế này…

Thì đừng trách cô nhé.

Thế là cô cười, nụ cười thật hiền lành: “Nói gì vậy! Bạn học với nhau cả, lấy tiền đăng ký làm gì? Đến lúc đó tôi thuê hai người làm ruộng, chừa riêng một mảnh để các cậu dẫn con trải nghiệm là được.”

“Chỉ có điều làng quê chúng tôi tạm thời không mua được dụng cụ tốt, mấy cái liềm nhỏ gặt lúa… nhờ các cậu tự chuẩn bị nhé.”

“Chuyện nhỏ thôi!”

Nhiều người qua ăn uống thế này, không ít thì cũng phải hơn một ngàn tệ chứ chẳng đùa.

Tống Đàm giờ còn chẳng nhắc đến chuyện tiền nong, không lẽ còn bắt cô ấy bù thêm tiền mua dụng cụ?

Nghĩ kỹ lại, đi mấy vườn blueberry hay thanh long, mỗi người còn phải đóng một khoản phí. Tống Đàm tốt bụng thế này, khiến mọi người cũng thấy ngại.

“Hay là tiền ăn chia đều đi, nhỡ đông người…”

Tống Đàm vội xua tay, vẻ mặt áy náy: “Không cần đâu, mọi người đến chơi thôi mà, ruộng lúa của tôi, cũng không ảnh hưởng gì, nhắc đến tiền làm gì?”

“Hay thế này đi, bữa trưa tôi mời, buổi chiều không gặt lúa nữa, mọi người dẫn bọn trẻ trải nghiệm tuốt lúa và tách vỏ. Bữa tối muốn ăn gì thì mọi người lập danh sách món, chúng tôi dựa theo đó mà báo giá, được không?”

Trời đất!

Bạn học cũ lại chất phác và tốt bụng như thế, sao mọi người không thích thú cho được?

Không nói mấy người có con đồng ý ngay tại chỗ, ngay cả những người độc thân hay chưa có con cũng hào hứng:

“Tôi cũng đi!”

Ăn một bữa cơm nhà nông đúng điệu cũng không rẻ đâu, quá hời rồi!

“Dẫn bạn bè đến chơi đi!”

Khuôn mặt trắng mịn của Tống Đàm nở nụ cười dịu dàng:

“Được thôi, mọi người là bạn học cả, không cần câu nệ. Dù sao đồ ăn nhà tôi đặc biệt ngon, đến lúc đó chắc mỗi người phải ăn vài bát đấy, nhớ mang nhiều tiền theo nhé!”

Tổ tiên chứng giám, đây thật lòng là lời khuyên, nhưng mọi người nghe xong lại càng cười vui vẻ.

Tống Đàm, bạn học cũ của tôi, đúng là người tốt.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 383: Thiến Thiến xuất hiện.



Lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng, làm việc quyết đoán, hiệu suất cực cao.

Chỉ trong vài câu nói, vừa huy động trong nhóm vừa gọi trực tiếp, đã tổng hợp được một danh sách lên đến 20 người.

Tống Đàm: ...

Cô có chút khó tin:

“Cả lớp đều đi à?”

Sao ai cũng muốn lao vào thế này? Làm cô cũng có chút không đành lòng.

Lớp trưởng lắc đầu:

“Sao mà tất cả đi được, có người không đủ ngày phép, có người không hứng thú... Nhưng cậu quên rồi à, đây là hoạt động mở cho cả gia đình. Nếu có hai đứa con, không chừng ông bà cũng phải đi theo...”

Gặt lúa và ăn cơm nhà quê, một trải nghiệm đầy hồi ức thế này, chắc chắn cả người già lẫn trẻ nhỏ đều sẽ hứng thú.

“Đây, bây giờ danh sách có rồi, cả người lớn lẫn trẻ con đều được 20 người. Cậu cứ ước lượng trước. Kỳ nghỉ chỉ có vài ngày, ngày mai chúng ta đi. Tối nay chốt danh sách, tôi sẽ báo lại số lượng chính xác!”

Tống Đàm: ...

Cô biết nói gì bây giờ?

Chỉ có thể bái phục mà chắp tay trước lớp trưởng:

“Đỉnh thật đấy! Bây giờ anh đang làm việc ở đâu vậy?”

Nhắc đến việc này, lớp trưởng liền mang vẻ mặt đầy ưu tư:

“Chỉ là kẻ bất tài thôi, hiện giờ tôi làm ở... tận cùng của vũ trụ.”

Bên cạnh đã có bạn học cũ xen vào:

Thao Dang

“Chính quyền thành phố TL?”

“Không phải.”

Lớp trưởng vẫy tay:

“Là một chức viên trong phòng hành chính kế bên chính phủ thành phố, phụ trách thu tiền nước.”

“Ha ha ha ha...” Mọi người không nhịn được cười phá lên.

“Nhìn cậu kìa, làm ở công ty nước thì cứ nói làm ở công ty nước, còn thêm cái tiền tố dài dòng làm gì.”

“Tôi đâu có sai!” Lớp trưởng lý lẽ rõ ràng:

“Tận cùng của vũ trụ chính là thi công chức. Tôi tuy không đậu công chức, nhưng được biên chế sự nghiệp thế này cũng coi như đạt một nửa rồi.”

“Vậy là cậu thu tiền nước à?”

“Ồ không, tôi làm ở phòng tài vụ.”

Mọi người lại cười ầm lên.

Nhìn lớp trưởng, người đã khiến buổi họp lớp này trở nên sôi động như vậy, Tống Đàm thầm nhủ nếu lớp trưởng cũng tham gia chuyến đi, nhất định phải mời anh ta một ly trà!

Đang nói chuyện, cô lại ngó xung quanh:

“Ngô Thiến Thiến vẫn chưa đến à?”

Hai bạn nữ bên cạnh không chịu nổi:

“Cậu nóng lòng gặp Thiến Thiến làm gì? Cô ta có tốt lành gì đâu.”

Tống Đàm xua tay:

“Không phải, Ngô Thiến Thiến đã ủng hộ công việc kinh doanh nhà tôi, mua 20 quả dưa hấu. Cô ta không tới, tôi không kiểm hàng được!”

Chiếc xe bán tải ngoài kia không có khóa, bây giờ đang đỗ ở bên ngoài. Tuy đã tạm che bằng rơm, nhưng nhỡ ai tiện tay lấy mất cũng phiền.

“Cậu ngốc quá!”

Một bạn học bên cạnh hét lên:

“Có dưa hấu mà sao không nói sớm, ít nhất cũng phải bổ vài quả cho vui chứ!”

Rồi lập tức cất giọng gọi lớn:

“Nam sinh đâu! Ra ngoài khiêng dưa hấu Tống Đàm mang tới vào đây nào.”

Ngay tức khắc có người hưởng ứng:

“Gì cơ? Tống Đàm, mỹ nhân của chúng ta còn mang cả dưa hấu đến à? Thế này thì nhất định phải ăn một quả rồi!”

“Đây không phải tôi mang đến.”

Tống Đàm, với phong thái của một người kinh doanh chuyên nghiệp, lập tức nhấn mạnh:

“Đây là Ngô Thiến Thiến bỏ tiền ra mua của nhà tôi. Cô ta ủng hộ việc làm ăn của tôi, tiện thể mang chút tấm lòng đến cho buổi họp lớp này.”

“Được rồi, được rồi, hiểu rồi.”

Mọi người thật sự không để tâm lắm, chỉ là ào ào một nhóm người dưới trời nắng gay gắt, kéo nhau ra chiếc xe bán tải nhỏ của Tống Đàm.

Có người chân dài trèo lên xe nhìn:

“Chà chà! Tống Đàm, dưa hấu nhà cậu trông đẹp thật đấy!”

Từng quả một, tròn vo, kích thước đều nhau, căng mọng như những quả dưa thượng hạng.

“Đúng vậy!”

"Đúng thật đấy chứ!"

Tống Đàm hớn hở khoe: "Đây là tôi chọn lựa kỹ lưỡng lắm đấy nhé."

Nghe bảo năm cân mỗi quả, hai mươi quả tổng cộng đúng một trăm cân bảy lạng, làm sao không kỹ lưỡng được chứ!

"Phải rồi, dưa hấu chín hết cả rồi. Lúc các cậu khuân thì nhẹ tay chút."

Chưa dứt lời, chỉ thấy chàng trai đứng trên xe tải ôm lấy một quả dưa, "bốp" một cái, quả dưa liền "rắc" một tiếng, nứt toác ra luôn.

"Ôi trời ơi!"

Anh ta luống cuống giữ lấy quả dưa, một tay đưa về phía trước, nhưng không may, cái áo thun trắng đã dính đầy nước đỏ lòm.

Người đó nhìn áo mà than vãn, lắc lắc vài cái, nhưng sau lại phấn khởi: "À, quả này chắc chắn ngọt! Thơm thế này mà! Ôi chao, Ngô Thiến Thiến sao còn chưa đến? Thôi cắt một quả ra trước đi!"

Câu vừa thốt ra, cả một đám thanh niên như hổ đói lao tới, mỗi người hai quả rồi ôm thẳng vào phòng tiệc.

...

Đi trên đường một hồi, đống dưa bị nắng chiếu nên nóng rẫy cả lên.

May sao đám bạn chẳng ai để bụng, bèn gọi phục vụ bê ra cái chậu lớn, đặt gần cửa gió điều hòa, đổ nước lạnh vào rồi bỏ mấy quả dưa vào ngâm một lúc.

Cô phục vụ đứng bên cũng cười khanh khách: "Không cần phiền thế đâu, đưa vào bếp để tôi bổ cho."

"Không được." Hai cậu bạn nước dãi chảy ròng ròng, canh bên cái chậu như nông dân trông ruộng lúa, dõng dạc: "Đây là dưa của bạn cùng lớp mua, cô ấy chưa đến, bọn tôi phải giữ gìn."

Nghe sao mà ngộ nghĩnh.

Đám bạn trêu chọc nháy mắt nhau, ai nấy đều nhớ tới mấy chuyện của Ngô Thiến Thiến trước đó, chỉ một trăm cân dưa hấu, giờ đang vào mùa, giá cũng hạ, chỉ khoảng một tệ một cân, việc gì mà cứ nhấn đi nhấn lại như kiểu ban ơn ấy!

Mà còn làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Đám bạn mua bia rượu đồ uống mỗi người đều tốn không ít, mà chẳng ai nói gì.

Nhưng thôi thì, suy cho cùng họ vẫn đang tận hưởng, nói một câu cũng chẳng hay lắm…

Đúng lúc này, Tống Đàm lên tiếng muốn nói đỡ cho Ngô Thiến Thiến một câu:

"Các cậu đừng chê dưa nhà tôi nhỏ nhé, dưa nhà tôi bán giá cao, đây đã là to nhất lứa sớm rồi! Hai mươi tệ một cân đấy!"

"Để mua chỗ này, Ngô Thiến Thiến tốn hết hai ngàn tệ, cũng không ít đâu!"

Cái gì cơ?

Dưa hai mươi tệ một cân á?

Cả nhóm lặng đi một lúc, sau đó đưa mắt nhìn nhau.

Nói sao nhỉ, lúc trước Ngô Thiến Thiến bảo đồ nhà Tống Đàm đắt thì mọi người chẳng thấy sao. Nhưng nhìn đống dưa này, nghĩ đến giá hai mươi tệ một cân, một quả cũng phải cỡ trăm tệ!

Nhà nào lại ăn dưa đắt thế chứ!

Không khí bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.

Đúng lúc ấy, Ngô Thiến Thiến mặc một bộ váy liền xanh nhạt bước vào phòng.

"Sao mà im ắng thế này?"

Cô ta thắc mắc.

Rồi liếc thấy Tống Đàm, bao hận thù cũ mới dồn lên, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười:

"Tống Đàm này, trời ạ, cô ở nông thôn suốt mà trông vẫn chẳng khác gì tiểu thư con nhà quyền quý, đẹp ghê cơ! À đúng rồi, dưa của tôi gửi đến chưa?"

"Đến rồi!"

Tống Đàm chỉ vào góc phòng chỗ cái đống nhỏ, lại chỉ sang chậu nước chỗ bốn quả đang ngâm, rồi đến cái quả dưa đang nứt trên bàn: "Cô đếm đi, tổng cộng hai mươi quả. Cái quả kia vừa nứt, đắt đỏ thế nên mọi người chẳng ai dám cắt, đang chờ cô tới đó!"

Chao ôi!

Ngô Thiến Thiến hơi lúng túng, nghe cách Tống Đàm nói thì chắc cả đám đã biết giá rồi, nãy chắc hẳn ngạc nhiên lắm? Sao cô ta không đến sớm hơn chút chứ?

Chỉ là…

"Sao lại có quả bị nứt?" Ngô Thiến Thiến không vui: "Tôi trả giá cao thế, cô không thể đưa cho tôi dưa hỏng được đâu đấy."
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 384: Đại hội ăn dưa hoành tráng.



“Không, không phải vậy!” Các bạn học bên cạnh vội vàng giải thích, “Là vì dưa ngon quá, không cẩn thận làm vỡ thôi.”

“Cậu ngửi thử mà xem, đúng là thơm thật!”

“Đúng thế, Thiến Thiến, không ngờ cậu lại chịu chi như vậy…”

Nói xong, mọi người bỗng quay lại nhìn Ngô Thiến Thiến, ánh mắt phức tạp.

Cậu nói chuyện trong nhóm lúc nào cũng đá xoáy, làm mọi người hiểu lầm. Ai dè thật sự bỏ ra cả đống tiền để ủng hộ việc kinh doanh của bạn cũ…

Hai ngàn tệ đấy! Không ít đâu!

Mọi người bỗng nhớ lại những hiểu lầm trước đây, ai nấy đều thấy hơi ngại ngùng.

Nhưng Ngô Thiến Thiến lại chẳng để ý, chỉ nghe mọi người nói vậy, rồi ngượng ngùng cười:

“Các cậu biết tớ bỏ hai ngàn tệ mua dưa à? Haiz, bạn cũ lâu ngày không gặp, chuyện này cũng không có gì to tát.”

“Chủ yếu là Tống Đàm cứ ngày nào cũng khoe dưa nhà cô ấy ngon thế nào, nói không có trên trời, chẳng có dưới đất... Tớ cũng muốn mọi người thử xem thôi.”

Rồi cô ta cười nhếch mép nhìn Tống Đàm: “Tống Đàm, nếu dưa của cậu không ngon, sau này chúng tớ làm sao ủng hộ việc kinh doanh của cậu nữa đây?”

Tống Đàm nhìn hai cậu bạn đang lau dưa bằng khăn giấy, chuẩn bị cắt, nở một nụ cười khiêm tốn:

“Không sao, ăn thử là biết ngay mà.”

Hai cậu bạn chuẩn bị cắt dưa cũng không quên nhắc nhở: “Gọi bọn trẻ con vào đi, dưa này không lạnh, vừa cho chúng ăn được.”

Quả dưa năm cân chẳng to gì mấy, cậu bạn kia thoăn thoắt mấy đường d.a.o đã cắt nó thành những miếng tam giác mỏng, động tác vô cùng điêu luyện.

Mọi người ngạc nhiên trầm trồ: “Cậu cắt d.a.o khéo thật đấy!”

Cậu bạn đặt con d.a.o xuống, khiêm tốn đáp: “Không có gì đâu, nhà tôi mở quán ăn gia đình mà. Mọi người có cần gì thì cứ liên hệ tôi nhé, đảm bảo có giảm giá!”

Tống Đàm cũng mở mang tầm mắt.

Nói sao nhỉ, người trẻ thời nay đúng là sôi nổi, rộng rãi, cứ như mình ấy!

Cô mỉm cười, nhìn mọi người mỗi người cầm một miếng, không khỏi mong chờ.

Quả nhiên, vừa cắn miếng đầu tiên, cô bé buộc hai b.í.m tóc đứng hàng đầu liền reo lên: “Mẹ ơi, dưa này ngon quá!”

Bà mẹ bên cạnh “chụt” một miếng dưa còn lại vào miệng, má căng đầy nước, nước dưa thấm ra ngoài, vội vàng lấy khăn giấy lau loạn xạ…

Phải một lúc mới trả lời được con gái: “Ngon thật.”

Đến lúc này, mọi người mới kịp phản ứng, ai nấy đều thèm thuồng nhìn đống dưa còn lại.

“Chẳng trách Tống Đàm bán dưa hai mươi tệ một cân, đúng là hương vị dưa quý!”

Tống Đàm khiêm tốn đáp: “Cũng bình thường thôi, chi phí trồng trọt cao mà. Hai mươi tệ một cân cũng chỉ vừa đủ vốn... Vì là năm đầu tiên kinh doanh, phải mở rộng thị trường trước đã.”

Thao Dang

Nghe câu này giả quá!

Ngô Thiến Thiến chẳng tin tẹo nào.

Nhưng cô ta cũng chép miệng, hồi tưởng vị ngọt lúc nãy, lại không tìm được lời nào để phản bác.

Bực mình thật!

Cô ta phồng má, lườm Tống Đàm một cái. Nhưng đám bạn học đã chẳng ai chú ý đến cô ta nữa, mà đang hào hứng nhìn đống dưa còn lại.

“Ngâm cũng được vài phút rồi, quá lạnh thì không tốt cho sức khỏe…”

“Hay cứ ăn luôn nhỉ…”

“Đúng thế, dưa vốn dĩ đã mát rồi…”

Mấy đứa trẻ thì phụng phịu: “Mẹ ơi, cha ơi, con muốn ăn nữa…”

“Được thôi!” cả nhóm đồng ý ngay tắp lự. Một cậu bạn nam khéo tay lập tức đi lấy thêm hai quả dưa nữa.

Lần này thì chẳng ai khách sáo, xếp hàng như ở nhà trẻ, mỗi người một miếng, cứ thế cho vào miệng!

“Ngon quá trời ơi!”

“Nhưng mà không đủ đã thèm!”

Hai mươi người bạn học, hai quả dưa hấu này cùng lắm cũng chỉ đủ... dính răng. Mọi người lại đồng loạt quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía góc tường nơi còn một đống dưa nhỏ.

Đợi đến khi đống dưa nhỏ đó cũng được bưng hết lên bàn, lớp trưởng đau khổ nghẹn ngào: “Tống Đàm ơi Tống Đàm, cậu bảo tôi phải làm sao đây? Ăn xong dưa của cậu rồi, còn ai muốn đụng đến mấy loại dưa kém chất lượng nữa chứ!”

Tống Đàm trả lời thành thật: “Không được đâu, vẫn phải nghĩ chứ. Dưa kém chất lượng... rẻ mà.”

Quá thật thà luôn!

Cả nhóm nghe mà muốn khóc.

“Tôi không quan tâm!” Lớp trưởng tức giận nhét miếng dưa cuối cùng vào miệng, gằn giọng: “Ngày mai đến nhà cậu gặt lúa, loại dưa này tôi phải mua 10 quả mang về!”

“Đúng! Tôi cũng muốn mua!”

“Đáng ghét, các cậu mua hết rồi tôi biết làm sao? Tống Đàm, dưa này nhà cậu có bán ngoài chợ không?”

“Có chứ.” Tống Đàm cười ngượng.

“Nhà tôi còn có cả cửa hàng online với nhóm mua chung trong khu vực nữa. Hay... tôi gửi link cho các cậu?”

Nhìn cô ấy ngượng ngùng như một nông dân chất phác, khó khăn lắm mới mở miệng kinh doanh: “Không thì đến lúc hết hàng, tôi còn phải nhắn từng người một...”

Thế ai mà không xiêu lòng?

Trong phòng tiệc toàn là tiếng quét mã QR và xin link.

Ngô Thiến Thiến đứng đó, cảm giác miếng dưa trong miệng không còn ngọt như trước, đây là gì chứ?

Đây gọi là móc túi hai ngàn để làm áo cưới cho người ta!

“Khụ!”

Cô ta cố ho vài tiếng, không ai để ý.

Một lát sau, cô ta ho mạnh hơn nữa, vẫn chẳng ai quan tâm.

Bực mình, cô ta hít sâu, hét lên: “Này Tống Đàm, chúng ta là bạn học cũ cả, cậu không định giảm giá chút nào à? Thế thì vô tình quá!”

Tống Đàm mặt đầy áy náy: “Nói phải lắm, vẫn là Ngô Thiến Thiến nghĩ chu đáo. Chỉ là dưa này trồng tốn kém lắm, bán giờ còn lỗ vốn nữa...”

Cô tỏ vẻ khó xử: “Hay là thế này đi, mai các cậu đến nhà tôi, mỗi người tôi tặng một cốc trà. Các cậu mở link cửa hàng của tôi ra xem, thử gói 30 tệ một phần ý.”

“Hơn nữa...” Cô ấy ngượng ngùng: “Dưa nhà tôi toàn là người quen mua, cũng sợ không làm được lâu dài, nên ngay từ đầu tôi không giảm giá chút nào... thật có lỗi, không phải tôi ki bo đâu.”

“Hay là thế này, ngày mai mọi người đến giúp, dưa ăn thoải mái, mỗi người ăn 10 quả cũng không sao.”

Dưa ngon thật, mà cơm nhà cô cũng không kém. Uống thêm vài ly trà... không tin có ai ăn nổi 10 quả!

Tính toán trong lòng kêu lách cách, nhưng cả nhóm lại cảm động rần rần.

Thời buổi này, làm ăn mà nặng tình nặng nghĩa thế này hiếm lắm.

Huống chi Tống Đàm đâu phải không để ý bạn bè. Trước đã hứa mời ăn cơm, còn dành riêng một thửa ruộng cho cả nhóm chơi đùa kiểu du lịch gia đình, giờ lại nói tặng trà, dưa ăn thoải mái...

Nghĩ đi nghĩ lại, dưa 20 đồng một cân, chất lượng này mà chỉ mua một quả thì cô ấy lỗ chết!

Cả nhóm bắt đầu thấy ngại ngùng.

Chỉ có Ngô Thiến Thiến thì thốt lên đúng trọng tâm: “Cái gì? Ngày mai còn phải đến nhà Tống Đàm sao? Cái làng vừa xa vừa bất tiện, có gì hay đâu mà đi? Chúng ta ăn ở quán này chẳng giống nhau à?”

Ngô Thiến Thiến: có chắc là gặt lúa nổi không đây...
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 385: Bạn trai cũ tồi tệ.



“Không giống nhau.” Lớp trưởng nhìn ngó người chuẩn bị cắt hai quả dưa cuối cùng, lúc này mới quay qua trả lời để trông không quá tham ăn.

“Ngày mai nhà Tống Đàm gặt lúa, mọi người định mang theo bọn trẻ đến xem. Nơi khác cũng đâu có ruộng để cho con cái mình phá như thế này đâu!”

Anh ta tự biết rõ tình hình, thời buổi này đưa trẻ ra ngoài chơi, vừa tốn thời gian vừa tốn công, gia đình có ý thức thì không sao, còn không thì không tránh khỏi phá phách một số thứ.

Vậy nên Tống Đàm đồng ý dễ dàng thế, mọi người thật sự cảm kích.

“Các cậu ngốc à!”

Ngô Thiến Thiến tức muốn nhảy dựng lên: “Nhà cô ta gặt lúa, các cậu đến giúp mà còn cảm ơn cảm tạ? Trời nóng thế này ở nhà bật điều hòa chơi điện thoại không sướng hơn sao?”

Cả hội không hiểu nổi Ngô Thiến Thiến nữa.

Cô nói xem, nếu đã không ưa Tống Đàm, thì cứ từ đầu tới cuối mà công kích cô ấy đi!

Sao lại vừa mồm nói không ưa, vừa tiền tiêu như nước?

Chẳng lẽ dưa hấu ngon thế chỉ có cô mới xứng đáng mua à?

Nói gì thì nói, cô Ngô Thiến Thiến chưa kết hôn, làm sao biết được khó khăn trong việc dạy dỗ con cái?

Mọi người chẳng lẽ không biết ở nhà bật điều hòa chơi điện thoại sướng thế nào sao? Nhưng còn phải xem bọn trẻ trong nhà có chịu đồng ý không, giáo viên yêu cầu làm báo cáo hay bài tập gì cũng phải xem có đồng ý không…

Cả hội ngầm trao đổi ánh mắt, đều thấy Ngô Thiến Thiến khá là kỳ quặc, như thể nói xấu Tống Đàm nhiều một chút để mọi người ghét cô ấy, thì cô ta mới thể hiện được sự chăm sóc bạn cũ của mình bằng cách chi tiền.

Chẳng hiểu nổi.



Trời chiều dần buông, ráng chiều trên bầu trời xanh trong chiếu rọi sắc cam tím rực rỡ.

Người phục vụ đẩy cửa bước vào, vô thức hít một hơi sâu, chưa nói gì khác, mùi dưa hấu trong phòng này sao mà thơm thế!

Rồi mới tỉnh lại hỏi: “Tôi thấy người đông thế này, giờ có muốn gọi món không? Bảy giờ lên món được không?”

Lớp trưởng lúc này mới phản ứng: “Đúng! Gọi món. Trước đó chúng ta đã gọi một phần, phần còn lại mọi người chưa gọi thì thảo luận thêm mà gọi.”

Tuy nhiên mọi người ngồi trên ghế khoát tay: “Không gọi nữa… Bây giờ bụng đầy nước, lắc một cái cũng nghe thấy tiếng nước dưa hấu, ăn không nổi nữa.”

Chứ còn gì nữa.

20 quả dưa hấu, 20 người lớn, bọn trẻ con không ăn nhiều, trung bình mỗi người một quả, không ít đâu.

Lớp trưởng cũng no căng bụng, nhưng…

“Gọi đi.” Anh ta đưa thực đơn ra: “Đồ ăn nhà quê này cũng có tiếng, hơn nữa dưa hấu không làm no bụng, để muộn chút gọi món cũng được.”

“Đúng rồi, mọi người không vội đi chứ? Nhìn xem, bạn cũ còn tài trợ rượu, tối không uống vài ly sao được?”

Vừa nói, trong đám đông đã có vài người giơ tay: “Lớp trưởng, bọn mình không phải không hợp tác, chẳng qua là còn lái xe mà.”

“Gọi tài xế hộ đi, rượu miễn phí không uống thì tiếc lắm!”

Mọi người cười đùa vui vẻ, sau đó mới bàn bạc gọi món.

Ngược lại, quản lý đi đi lại lại ở hành lang nhìn nhân viên phục vụ lại bước ra, không khỏi hỏi: “Sao thế? Bên đó còn chưa gọi món à?”

“Không phải,” nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho bà xem, quản lý cau mày: “Hai ba chục người mà chỉ gọi từng này?”

Chị phục vụ lại vui vẻ, món ít dễ dọn dẹp mà.

“Trước đó ăn liền 20 quả dưa hấu, trời ơi! Không biết dưa hấu đó ngon thế nào, mỗi người một quả, ăn căng bụng, tôi vào vẫn còn ngửi thấy mùi, ngọt lắm… Khụ, ăn no rồi, không ai muốn gọi món thêm.”

Quản lý không nói gì, một lúc sau lại hỏi: “Ai mang dưa hấu tới? Hỏi thăm thử, nếu thật sự tốt thì nhà hàng mình cũng nhập hàng về làm trái cây đĩa.”

Nhân viên phục vụ vẫn còn nhớ, liền nói:

“Là một cô gái trẻ, lái một chiếc xe bán tải đến. Hay để tôi vào hỏi thử xem?”

“Hỏi thử đi.” Quản lý lấy từ túi ra một tấm danh thiếp, nói:

“Nhắn với cô ấy rằng, tối nay thêm một món tráng miệng miễn phí.”

Nhận được danh thiếp, Tống Đàm cũng ngạc nhiên.

Cô đến đây chủ yếu là vì những người bạn học cũ này, nhưng không ngờ trước khi họ thực sự đặt hàng, nhà hàng phong cách nông gia này đã chú ý đến dưa hấu của cô trước.

Dùng trái cây nhà mình để làm trái cây đĩa, e rằng họ sẽ hơi tiếc nuối. Nhưng đối phương đã nhiệt tình như vậy...

Cô bước ra khỏi phòng, liền thấy một nữ quản lý trung niên tóc tai chải chuốt gọn gàng đang mỉm cười rất thân thiện nhìn cô.

“Chào cô, nghe nói dưa hấu của nhà cô rất ngon. Không biết bình thường cô bán ở đâu? Số lượng có lớn không? Khách sạn chúng tôi cũng muốn mua thử, xem có thể làm khách hàng hài lòng hơn không.”

Tống Đàm cười cười:

“Dưa hấu thì có, nhưng giá bán nhà tôi hơi cao, dùng làm trái cây đĩa có khi các anh chị không thấy đáng đâu.”

Quản lý không hề nhướng mày:

“Không sao, trái cây và món ăn ở đây đều được chọn lọc kỹ càng, không tính toán chi phí.”

“Cô cứ nói giá đi.”

Tống Đàm: ...

Không tính chi phí?

Cô gật đầu:

“20 tệ một cân.”

“Cái gì?” Đối phương không kịp phản ứng.

“Tôi nói, dưa hấu, 20 tệ một cân.”

Câu này khiến nữ quản lý đầy tự tin vừa nãy run rẩy trong lòng, cô bán dưa hấu hay bán nhân sâm đây?! 20 tệ một cân? Làm ăn kiểu gì thế này?!

Haizz, khách mới nào cũng phải đi qua bước này, Tống Đàm giờ đã quen thuộc với quy trình:

Thao Dang

“Chị đừng vội nói đắt, cứ nhìn các bạn tôi vừa nãy ăn vui vẻ thế nào là biết rồi. Một đồng tiền, một đồng chất lượng, câu này không sai đâu. Hay là thế này...”

Cô lấy điện thoại ra, đưa mã QR:

“Chúng ta kết bạn đi, tôi gửi chị liên kết cửa hàng online và nhóm mua chung trong vùng của nhà tôi.”

“Ngày mai nhà tôi còn tổ chức hoạt động gặt lúa, bao luôn một bữa trưa, chị nếu có thời gian thì qua chơi, thử món ăn nông gia nhà tôi.”

Quản lý: ...

Bà quét mã trong trạng thái đơ cứng, sau đó nhìn Tống Đàm điềm nhiên như không, đẩy cửa bước vào phòng, trong lòng bỗng mơ màng, bây giờ người cung cấp hàng... đều ngầu như thế này sao?

---

Bên này, Ngô Thiến Thiến tốn nhiều tiền nhất, ăn ít dưa hấu nhất, lại phải nhìn Tống Đàm nói chuyện vui vẻ trước mặt mọi người, trong lòng càng thêm bực bội.

Không nhịn được hỏi:

“Tống Đàm, cậu, cậu thật sự không có gì với bạn trai cũ của tôi sao?”

“Rõ ràng hai người không quen biết, sao anh ta vừa chia tay tôi đã đến nhà cậu rồi?”

Câu này nói ra quá dễ gây hiểu lầm. Mọi người nhìn mặt Tống Đàm, lại nghĩ đến điều kiện bạn trai cũ của Ngô Thiến Thiến mà cô ta miêu tả...

Chậc chậc chậc.

“Cái này làm sao tôi biết được.” Tống Đàm tỏ vẻ oan ức.

“Tôi chỉ là muốn tìm một gia sư cho em trai, liền hỏi trong nhóm khách hàng của tôi, đúng lúc anh ta mua rau dại nhà tôi, nói rằng mình có thể làm được. Tôi liền mời thôi.”

“Cô cũng biết đấy, gia sư thì dễ tìm, nhưng chịu đến thôn núi hẻo lánh, theo em trai tôi dạy học thì lại chẳng dễ gì.”

“Hơn nữa anh ta học đúng chuyên ngành, tôi không nghĩ cách để giữ người thì không được.”

“Cô yên tâm đi, Ngô Thiến Thiến, tôi không phải loại người như vậy. Với cả, thật lòng mà nói, tôi muốn tìm người biết gặt lúa, bạn trai cũ của cô... không hợp đâu.”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 386: Không thể trông cậy.



Câu này vừa thốt ra, ai nấy đều mang vẻ mặt kỳ lạ.

Ngay sau đó, là tiếng cười khúc khích vang lên rải rác.

Một người bạn học cũ, cũng xuất thân từ nông thôn, liền nói:

"Tống Đàm, cậu đúng là muốn độc thân cả đời luôn đó! Thời nay bọn trẻ, dù ở phòng gym khỏe đến mấy, bảo họ đi gặt lúa, chưa chắc đã làm nổi đâu."

"Không còn cách nào khác." Tống Đàm nghiêm túc nói, "Nhà tôi phải khai hoang đồi trà, còn phải hái hạt dẻ, qua một thời gian nữa lại phải dọn vườn đào… Không khỏe thì tôi giữ lại làm gì?"

Vài câu qua lại, chủ đề lập tức chuyển sang chuyện vườn đào, hạt dẻ, và đồi trà. Mọi người không nhịn được, đều lộ vẻ ghen tị.

"Địa chủ à… Thật hạnh phúc!"

Ngày trước là hộ khẩu thành phố đáng giá, giờ đây, ai có đất ở quê, cứ như có chỗ dựa, bất kỳ lúc nào cũng có thể tận hưởng cuộc sống điền viên.

Cứ nghĩ đến khung cảnh lãng mạn, làm việc từ lúc mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, ai cũng không khỏi ao ước.

Ngô Thiến Thiến lại lần nữa bị ngó lơ, không nhịn được mà nghẹn một hơi.

Cô ta bực tức nghĩ: Không thừa nhận thì thôi! Đợi ngày mai, mình cũng đến nhà Tống Đàm!

Cô ta muốn tận mắt xem giữa hai người này có điều gì mờ ám không!



Mọi người mới đi làm được hai năm, số người đã lập gia đình không nhiều. Hôm nay ngồi ăn cùng nhau, không phải than thở về đồng nghiệp, sếp thì cũng là phàn nàn công việc khó khăn. Khung cảnh trò chuyện vẫn khá hòa hợp.

Mãi đến hơn 9 giờ tối, buổi tụ họp mới dần tan.

Nhưng chẳng ai tỏ vẻ luyến tiếc, vì không khí trong bữa ăn quá vui, lúc sau đã có không ít người đăng ký với lớp trưởng, hôm sau cũng muốn đến nhà Tống Đàm tham gia hoạt động… gặt lúa!

Tống Đàm bật cười.

"Các cậu đi đông vậy, hai mẫu ruộng nhà tôi liệu có đủ không còn chưa biết. Hay là thôi, đừng mua liềm nhỏ cho trẻ con nữa, lấy kéo cắt đại đi!"

"Không được đâu." Một phụ huynh nghiêm túc nói, "Gặt lúa thì phải gặt lúa."

"Các cậu không biết chứ, trường học bây giờ tổ chức đủ loại hoạt động. Nhà tôi không chỉ có liềm nhỏ, cuốc nhỏ, xẻng nhỏ, mà còn có cả nồi nhỏ, bếp cồn nhỏ, d.a.o nhỏ… đều đủ cả!"

Đúng thế.

Dù nhà ai thiếu thứ gì, mọi người cùng góp lại, cũng không thiếu gì cả.

Chỉ có lớp trưởng hơi lo lắng:

"Đông người thế này, ngày mai nhà cậu làm cơm có kịp không? Đừng để cả nhà mệt quá nhé."

Không ít người, cộng lại cũng phải ba, bốn mươi người. Ông chú Bảy ngày mai chắc phải cực nhọc rồi, còn phải nhờ thêm hai người phụ bếp nữa.

Nhưng không sao.

Tống Đàm cười thoải mái, "Nhà tôi ăn khỏe lắm, đầu bếp nhà nuôi chúng tôi như lợn con, quen rồi."

Lớp trưởng bật cười:

"Ôi trời, cậu thật hài hước!"

Tống Đàm thầm nghĩ: Cậu đừng tưởng tôi đùa.

Sau đó nhắc thêm một câu:

"À, khi gặt lúa, có thể em trai tôi sẽ livestream. Nó thích trò chuyện với các bạn nhỏ trên mạng. Nếu các cậu không muốn lên hình, tôi sẽ phân khu vực riêng."

"Được thôi." Lớp trưởng tính toán số người, rồi ngại ngùng nói:

"Cậu cũng đừng đánh giá cao sức lao động của bọn tôi. Chỉ cần để lại nửa mảnh ruộng cho chúng tôi là được rồi."

"Được."

Tống Đàm vốn chẳng trông mong gì nhiều. Với lại, khi mọi người đã mệt đến không nhấc nổi tay chân, làm sao tiện để chuyển khoản cho cô?

Điều này, cô rõ hơn ai hết.

Nhưng…

Tống Đàm vẫn phải xác nhận một chuyện:

"Ngô Thiến Thiến, gặt lúa nắng lắm, lại vất vả. Cô thực sự muốn đi sao?"

“Sao thế?” Ngô Thiến Thiến hất cằm, đáp tỉnh bơ: “Chẳng phải tôi không chịu được khổ cực đâu. Chỉ cần bôi thêm tí kem chống nắng là được mà!”

Tống Đàm thở dài một hơi: “Tôi chỉ lo lắng, bạn trai cũ của cô giờ làm ở nhà tôi, sợ cô gặp lại rồi nhớ chuyện cũ thôi.”

Nghe vậy, Ngô Thiến Thiến càng tin chắc giữa hai người này có chuyện mờ ám!

Nếu không, tại sao Tống Đàm lại không muốn cô ta đi?

Cô ta càng hứng khởi: “Nói rồi, đây là hoạt động tập thể. Tôi chỉ đi chơi thôi, không phải đi làm phiền người ta đâu! Tôi thích gặt lúa, thế thôi!”

Tống Đàm nghe vậy mới thấy yên tâm phần nào.

---

Tối về đến nhà đã 11 giờ đêm, cả nhà ngủ cả rồi. Ngay cả “cú đêm” như Trương Yến Bình cũng đã cai hẳn thói quen thức khuya.

Tống Đàm không vội vàng, ngủ ngon lành đến 5 giờ sáng hôm sau mới dậy.

Sau đó, cô bàn với mẹ: “Mẹ à, con thấy mấy hôm nay nhà mình bận bịu, ở nhà ông nội chật chội cũng bất tiện. Hay mình dọn về nhà mới ở trước đi, tiệc tân gia để qua mùa gặt hẵng tổ chức?”

Thao Dang

“Được thôi!” Ngô Lan đáp. “Mỗi ngày mẹ với Tống Tam Thành cũng qua lại mấy bận rồi, đồ đạc trong nhà sắp xếp gần xong cả. Giờ chỉ cần mang thêm ít đồ cá nhân nữa là được.”

Kể cũng đúng. Lúc đầu, cái đứa phá gia chi tử này đã xử lý hết đồ cũ rồi, giờ có muốn tìm lại cũng không thấy gì.

Bây giờ ngay cả chăn chiếu cũng toàn đồ mới!

Ông nội tụi nhỏ còn kỳ công làm vài chiếc chiếu cỏ bằng tay, đều đã trải sẵn.

Giờ chỉ còn thiếu mỗi tiệc tân gia, thật ra bất cứ lúc nào cũng có thể dọn vào ở được.

Tống Đàm gật đầu, rồi lại hỏi ông chú Bảy: “Ông chú Bảy, đồ đạc trong bếp ông đã chuyển qua hết chưa?”

“Rồi chứ sao không!”

Nhà bếp mới là một căn phòng vuông vức, khu vực lưu trữ, bếp gas tiện lợi, và bếp củi… chia khu rõ ràng, sạch sẽ, sáng sủa, thông thoáng!

Thậm chí còn có cả điều hòa và quạt máy!

Nói chứ, ai làm bếp mà lại không thích?

Tuy nhiên, lúc lắp điều hòa, ông chú Bảy bảo: “Nấu ăn dầu mỡ nhiều, với lại dùng bếp củi, nóng sẵn rồi, lắp điều hòa làm gì cho tốn kém?”

Nhưng Tống Đàm nghĩ khác.

Giờ điều hòa rẻ bèo! Hai ngàn tệ là mua được cái xịn rồi. Trong ngày hè nóng nực mà được thoải mái một chút, thế là đáng tiền! Cô không mong mỏi nó bền như đồ ngày xưa, dùng mấy chục năm trời.

Chính vì vậy, cái điều hòa giá 2000 tệ này làm ông chú Bảy cảm động không để đâu cho hết. Bà thím Bảy ngày nào cũng qua giúp đỡ càng thêm nhiệt tình.

Giờ cả nhà đều trông mong ngày dọn vào nhà mới!

Ngoài những đồ dùng đang dùng, ông chú Bảy còn chuẩn bị mang hết mấy món bảo bối ông cất giữ bấy lâu qua bên đó.

Tất cả sẵn sàng, chỉ thiếu người.

Thấy mọi chuyện đâu vào đấy, Tống Đàm phất tay, mở danh sách lớp trưởng gửi tối qua.

“Mẹ ơi, hôm nay con có 32 bạn học cùng gia đình và con cái đến ruộng trải nghiệm gặt lúa. Trưa mình phải đãi họ bữa cơm. Mẹ xem ai rảnh rỗi thì gọi qua phụ giúp ông chú Bảy nhé?”

Ngô Lan giật mình: “Cái con này! Chuyện lớn thế mà giờ sáng mới nói? Liệu có kịp không?”

“Sao mà không kịp?” Tống Đàm nhìn đồng hồ. “Giờ mới 5:30, mình rửa mặt, ăn sáng, chuyển đồ dọn dẹp… cùng lắm đến 7-8 giờ là xong.”

Dù sao nhà cửa sạch sẽ mới cho mang đồ đạc vào, cả khoảng thời gian này đâu chỉ hai vợ chồng họ lo liệu, cả nhà đều sốt sắng cả!

Chuyển nhà, nửa tiếng là xong!

Còn bạn học? Đến được lúc 8 giờ thì gọi là siêng rồi!

Chuyển nhà xong thì gặt lúa!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 387: Chuyển nhà rồi!



Người hiện đại đúng là thú vị, ngay cả làm nông cũng biến thành "du lịch trải nghiệm".

Tống Đàm hiểu rất rõ về sở thích kỳ lạ của những người trẻ hiện nay.

"Người ta phải lái xe từ trung tâm thành phố tới đây, còn mang cả con nhỏ, sao mà đi sớm được."

Ngô Lan nghệt mặt ra.

Bà bực bội hỏi, "Bảy, tám giờ mới tới nơi? Họ trải nghiệm cái gì, gặt lúa hả? Hôm qua bảo mời người giúp, sáng nay mới 5 giờ, bên kia đã nhắn tin đi ra đồng rồi."

Mùa hè trời nóng, người nhà nông thường ra đồng từ lúc năm giờ sáng, làm đến tầm chín, mười giờ lại về. Buổi chiều thường ba, bốn giờ mới bắt đầu ra đồng lại. Gặp lúc hè oi ả nhất, thậm chí sáu giờ sáng bắt đầu cũng là trễ rồi.

Chính vì thế, Ngô Lan không thể hiểu nổi: Mang con đi gặt lúa mà không chê cực sao?

Bà vừa trách, vừa cằn nhằn:

"Biết sớm là có ba chục người, thì gọi ai đến nữa làm gì cho tốn!"

Tống Đàm cười đáp,

"Mẹ ơi, mẹ nghĩ gì thế? Ba chục người này mà cày hết một buổi sáng, chắc cắt được một sào đất đã là may. Đừng hy vọng nhiều!"

"Con mời người ta đến, chủ yếu là để họ ăn uống, vui chơi, rồi tiện thể mua chút đồ thôi mà."

Ngô Lan nghẹn lời.

"Được rồi, giỏi buôn bán là tốt, nhưng đừng tính toán keo kiệt quá. Bạn bè mà biết lại cười đấy!"

"Con hiểu mà."

Ngay lúc ấy, Ngô Lan nhớ ra chuyện khác, liền nhắc,

"Đúng rồi, tối qua mợ cả con gọi. Mợ ấy nói hôm nay anh họ con qua phụ gặt lúa. Nhưng thật ra cái sức của nó thì chẳng trông mong gì đâu, chủ yếu là để rèn giũa tính tình thôi."

Nói đến đây, Ngô Lan thở dài.

Thao Dang

"Đàm Đàm, hồi trước mẹ con họ đối xử với nhà mình tốt lắm. Khi ấy Kiều Kiều còn nhỏ, nhà mình thì chẳng dư dả, ông bà ngoại con có giúp đỡ đôi chút, nhưng mợ cả con chưa hề phàn nàn tiếng nào…"

Giờ có không ít người tranh cãi chuyện cha mẹ phải chia tài sản đều cho con cái. Nhưng ở quê, nhất là với thế hệ như Ngô Lan, quan điểm vẫn là: “Con gái gả đi như bát nước đã hắt”.

Lấy chồng rồi, làm con gái không phải lo chuyện tài sản cha mẹ. Tương ứng, cha mẹ đôi khi trợ giúp ngầm cũng là thiệt thòi cho con trai, con dâu.

Chỉ vì ơn nghĩa ngày trước, lại thêm chuyện vợ chồng mợ cả không những luôn giúp đỡ lúc khó khăn, còn thường xuyên cho vay khi túng thiếu, cả nhà trên dưới hòa thuận. Ngô Lan nghĩ, dù cháu trai đến chỉ để làm màu, thậm chí chẳng làm gì ra hồn, bà cũng sẵn lòng.

"Bởi vì chuyện này, Đàm Đàm, nếu anh Lôi làm việc không hiệu quả, con cũng cố nhịn một năm, coi như giúp rèn luyện tính cách nó."

Bà cố ý nhắc nhở trước, tránh để Tống Đàm không chuẩn bị tâm lý.

Tống Đàm nghe, phì cười:

"Mẹ nói cái gì thế? Anh Lôi qua đây giúp con làm việc là phúc của con đấy. Dù gì anh ấy cũng là thanh niên khỏe mạnh, giờ muốn thuê lao động cỡ hai, ba nghìn tệ, đâu phải dễ."

Lúc này Trương Yến Bình đang xếp đồ, nghe vậy thì nhảy dựng lên, giọng đầy bất mãn:

"Sao anh Lôi vừa tới đã có tiền lương hai, ba nghìn, mà anh nhằn nhì mãi mới được có 2.500 tệ?"

Lúc mới bắt đầu, đừng nói 2.500, cô em họ ki bo này chỉ trả 1.500 thôi nhé!

Tống Đàm cười ha hả:

"Anh Lôi xuống đồng gặt lúa là lao động cải tạo… Còn anh có muốn đi thử không?"

Nghe xong, Trương Yến Bình lập tức cụp đuôi:

"Vì 500 đồng mà phải xuống ruộng? Anh đâu có điên."

Sáng sớm, Tống Tam Thành đi lên núi chạy chiếc xe ba bánh xuống. Nhìn thì chẳng bao nhiêu đồ đạc, nhưng thực tế cũng phải chạy tới ba chuyến mới chở hết nào là cốc chén, ấm trà, xô nước nóng... đủ thứ lỉnh kỉnh đến chỗ mới.

Mọi người thì nhẹ nhàng hơn, mỗi người ôm một cái laptop, máy tính bảng, tay xách đủ loại sạc pin, thế là coi như hoàn tất màn "dọn nhà"!

Vì bận rộn, cả nhà ăn sáng qua loa, ai nấy cầm theo đồ cá nhân, vừa đi vừa hóng gió sớm, nhàn nhã tiến về ngôi nhà mới.

Đi qua con đường lớn, rẽ vào lối nhỏ, vòng qua rừng tre... Trước mắt họ hiện ra một bãi đất rộng được lát xi măng phẳng lì.

Dưới nền vẫn là rác thải xây dựng, chẳng trồng trọt được gì, nên tận dụng làm sân luôn.

Hai bên bãi đất là sườn đồi, cây cối um tùm, hoa dại chen chúc đủ màu sắc, lá cây xào xạc trong gió. Không những không thấy trống trải, mà còn cảm giác tràn đầy sức sống.

Trương Yến Bình tỏ ra hài lòng trước:

“Đoạn này đậu xe tiện ghê!”

“Chưa hết đâu!” Tống Tam Thành cười sảng khoái: “Bên cạnh còn cái bể nước và vòi, rửa sạch rồi phơi lúa, phơi rau khô ngay đây… Quá tiện! Không phải chen vào sân nhà nữa.”

Tống Đàm cũng vừa ý: "Khi nào đào chín, có thể phân loại, đóng gói ngay trước cửa nhà luôn!"

Cả nhà chứng kiến ngôi nhà mới hoàn thiện từng chút một, giờ nhìn đâu cũng thấy ưng ý. Thậm chí đứng ngắm cả bãi đất trống này một hồi, rồi lại bàn luận về mấy bụi hoa dại hai bên. Cuối cùng, ánh mắt hướng về bức tường thấp bao quanh sân.

Tường không cao, trong làng ai cũng xây tường cao cả mét rưỡi đến hai mét, nhưng nhà mới này chỉ có tường cao hơn mét một chút, thêm cánh cổng trang trí cũng chỉ ngang đó. Rõ ràng là thiên về thẩm mỹ hơn.

Điều này ban đầu Tống Tam Thành không đồng tình.

Ông nghĩ tường nên xây cao, gắn thêm mảnh kính vỡ hay đinh sắt trên đầu tường mới an toàn.

Nhưng Triệu Phương Viên, người có kinh nghiệm xây mấy căn biệt thự, lại có ý kiến khác và kiên nhẫn giải thích:

“Chú à, cái tường này ngăn được người tốt, không ngăn được kẻ xấu đâu. Dù chú xây cao ba mét, ai muốn vào vẫn vác thang qua được. Xây cao lại làm không gian sân nhà thêm ngột ngạt, mất tầm nhìn. Thà xây thấp thế này, vừa đẹp vừa tiện.”

Lý do chính là để dễ quan sát đồ phơi ngoài sân.

“Nếu cần bảo vệ, mình trồng cây kim anh ở mép tường, vừa đẹp vừa nhiều gai. Có thể trồng thêm cây kỷ tử, xen lẫn vài khóm dâu gai… vừa đẹp, vừa chắn người, lại có trái ăn. Quá lời còn gì!”

“Hơn nữa, hai bên nhà còn có hai dãy nhà phụ, chú cần tường cao làm gì?”

“Chỗ cần xây tường cũng đâu nhiều.”

Nghe vậy, Tống Tam Thành bị thuyết phục ngay.

Cả nhà mở khóa cổng, bước vào sân. Sân cũng phẳng lì, nhưng bồn hoa thì trống không, vì sáu bảy tháng nay trời nóng quá, chẳng ai kịp trồng gì.

Nhà mới thì hoàn toàn mới toanh.

Tường sơn trắng, mái ngói xám đậm, cửa kính lớn giữ ánh sáng tràn vào nhưng không chiếm hết mặt tường…

Trương Yến Bình không giấu được sự ghen tị:

“Căn nhà như này… trời ơi, sống ở đây thì sướng khỏi nói.”

“Ai mà chẳng muốn cơ chứ!”

Ánh mắt Tần Quân tràn ngập khao khát, gần như chảy thành dòng: "Nhất định về quê mình cũng phải xây một căn như thế này!"

Chỉ có Kiều Kiều là không nghĩ gì nhiều, cậu bé hí hửng chạy lên bậc thềm, đẩy cửa ra:

“Oa! Nhà rộng quá! Sáng trưng luôn!”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 388: Bố trí ngôi nhà.



Không phải là rất to sao?

Diện tích lên đến hơn 300 mét vuông, huống hồ còn có ba tầng! Nếu không phải vậy, Tống Đàm dù ngày nào cũng kiếm tiền đầy túi, vẫn nghèo đến mức phải kéo cả bạn học cũ đến giúp đỡ.

Tầng một cũng giống như bố trí của các biệt thự khác, có phòng khách cực kỳ rộng rãi, cửa sổ kính sát đất, phòng giặt đồ, và một căn bếp lắp sẵn bếp ga cùng máy hút mùi, chủ yếu là để thỉnh thoảng nấu nướng gì đó, khỏi phải ra ngoài bếp lớn bày biện lỉnh kỉnh.

Mở cửa sau ra, phía sau trống trải hơn nhiều, chỉ có một căn nhà gạch nhỏ xây thêm đơn giản.

Kiều Kiều nhìn ổ khóa trên cửa nhà gạch, tò mò hỏi:

"Chị ơi, bên trong đó có gì thế?"

Tống Đàm cười:

"Nhà mình lớn như thế này, mùa đông nếu đốt lò như hồi trước thì khó mà làm ấm được hết các phòng, vì vậy ở đây lắp một lò hơi đốt nhiên liệu chung."

Cái lò này giống như loại lò treo tường để sưởi ấm ở thành phố, nối với đường ống nước nóng và hệ thống sưởi dưới sàn, trải đều cả ba tầng nhà.

Điểm khác biệt là, thành phố dùng khí gas, còn nông thôn thì…

"Mùa đông chỉ cần định kỳ cho củi hoặc than vào, giữ nhiệt độ ổn định là được. Đến lúc đó cả căn nhà sẽ ấm áp."

Hệ thống sưởi dưới sàn còn có van điều chỉnh riêng biệt để bật tắt, nhiệt độ cũng có thể cài đặt. Ban đêm chỉ cần tắt quạt, nhiệt độ cũng giữ được đến trưa hôm sau.

Tống Đàm không nói gì thêm, chỉ biết cảm ơn sự tiện lợi của công nghệ.

Theo lời giới thiệu của Triệu Phương Viên, loại lò này được mọi người sử dụng nhiều năm nay, chất lượng rất đảm bảo. Nếu dùng than hoặc nhiên liệu sinh học, hoặc điện, thì mỗi ngày chi phí sẽ khoảng một, hai trăm tệ.

Còn nếu dùng củi… thì khó nói hơn.

"Ồ." Kiều Kiều chẳng mấy hứng thú với cái lò đốt củi, xoay người trở vào nhà từ cửa sau.

Tống Đàm cũng theo sau, cẩn thận khóa cửa lại, sau đó nhìn về phía phòng khách.

Buổi sớm, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng, chỉ có những tia nắng sớm rực rỡ phủ lên khung cửa kính sát đất, nhuộm cam cả một góc phòng khách.

Ánh sáng ngập tràn khắp ngôi nhà, ánh nắng chan hòa chưa từng có, đến mức Ngô Lan cũng không nhịn được mà kéo tấm rèm voan bên trong lên.

Bà mỉm cười, khóe miệng cong cao, mơ cũng không ngờ ngôi nhà này lại là của gia đình mình. Rõ ràng đã xem bản vẽ 3D không biết bao nhiêu lần, nơi này cũng đã đến mấy ngày nay rồi, màng bọc đồ nội thất còn là do bà gỡ ra cơ!

Vậy mà bây giờ, bà vẫn giả vờ kén chọn:

"Cái ghế sofa này trắng tinh như sữa, dễ bẩn lắm. Các con toàn chỉ lo đẹp mắt…"

Vừa nói, lại không nhịn được cười vui vẻ hơn:

"Nhưng phòng khách này thật rộng, ngồi bao nhiêu người cũng được, thật tuyệt! À, mà sofa này sao lại có mấy bộ khác màu thế nhỉ?"

"Không sao đâu," Tống Đàm bước đến bên ghế sofa, kéo phần bọc ghế từ đáy ra, phát ra tiếng "xoẹt" một cái.

"Mẹ xem này, cái này có thể tháo ra giặt, không ảnh hưởng gì. Mẹ đừng đi đặt mấy cái bọc ghế nữa nhé."

Những kiểu hoa đỏ xanh sặc sỡ như thế, thật không cần thiết.

"Biết rồi, biết rồi."

Ngô Lan không kiên nhẫn nói:

"Sofa này mẹ nhìn mấy lần rồi, chẳng lẽ không biết sao?"

Vả lại, sofa đẹp như này, nếu muốn đặt bọc ghế, chẳng phải phải chọn vải tốt sao? Không mất cả nghìn tệ thì không xong. Thôi, không đặt nữa.

Sau đó bà lại nhìn về phía mấy cánh cửa phòng còn đóng, rồi lẩm bẩm:

"Nhà này rộng quá, phòng ngủ nhiều như này, đúng là lãng phí… Có bấy nhiêu người đâu chứ?"

Ở góc phòng có một phòng chứa đồ, dùng để cất đồ đạc hoặc dụng cụ gì đó.

Kế bên là nhà vệ sinh chung, khi có khách tới nhà mà không muốn ra ngoài, thì rất tiện lợi.

Ngoài ra còn có 4 phòng ngủ. Phòng ngủ chính của Ngô Lan còn có hẳn một phòng thay đồ riêng cực lớn!

Ngoài ra, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng. Bên cạnh đó, còn có hai phòng trống mà Tống Đàm chưa muốn bố trí.

Nghe Ngô Lan nói, cô cũng cười theo: “Chẳng phải đây là chuyện chuẩn bị trước sao? Sau này mời ông bà ngoại đến ở, chật chội quá làm sao họ thoải mái được?”

“Còn ông bà nội của con nữa chứ, mùa thu đông xây nhà chậm, ít nhất cũng mất hai ba tháng phải không? Đến lúc đó nếu ông bà ngoại cũng đến, không chừa thêm phòng thì làm sao?”

Ngô Lan thực ra đã có kế hoạch từ lâu, giờ nghe Tống Đàm nói ra, bà chỉ biết cười tủm tỉm không ngừng.

Quay đầu lại, bà thấy Tống Tam Thành đã chạy vào phòng khách, đang loay hoay với chiếc TV siêu lớn 120 inch.

Ông phấn khích không chịu nổi: “Không khác gì rạp chiếu phim cả! Tối nay tôi sẽ ngủ trên sofa! Tôi ngồi đây xem phim, xem bộ ‘Xạ Thủ’!”

“Thì cứ vậy đi,” Tống Đàm nhìn cha mình giống như đứa trẻ con, cũng cảm thấy thỏa mãn theo.

“Dù sao thì cha mẹ cũng ở tầng một, cả tầng này tùy hai người sắp xếp.”

Họ lớn tuổi rồi, dậy sớm, lại chăm chỉ, lo việc giặt giũ, dọn dẹp, sống ở tầng một có đủ mọi thứ, tiện lợi hơn nhiều, không phải lo làm phiền người khác.

Đi theo góc phòng khách, mở khóa điện tử ở cửa cầu thang, có thể trực tiếp lên tầng hai.

Tầng hai có cách bố trí tương tự, có phòng ngủ, phòng làm việc, phòng chứa đồ, thậm chí cả bếp. Khác biệt duy nhất là phòng khách và hai phòng ngủ nhỏ hơn một chút, còn lại chừa ra một khoảng làm ban công ngoài trời.

Không quá lớn, dài 7,2 mét, rộng 2,4 mét.

Ý của Triệu Phương Viên là, có chuyện gì cứ ra ban công gọi một tiếng, khỏi phải mở cửa sổ.

Thao Dang

Hơn nữa, phía trên ban công ngoài trời là tầng ba, phía trước còn nhô ra một mái hiên kiểu Trung Hoa đẹp mắt, che gió che mưa, ánh nắng vẫn rọi vào, không hề ảnh hưởng gì.

Góc ban công đặt một máy giặt, có thể phơi quần áo lót của các cô gái.

Tống Đàm vui vẻ tuyên bố: “Tầng hai là địa bàn của tôi!”

Còn tầng ba là phòng của Kiều Kiều.

Khác biệt duy nhất là cầu thang từ tầng hai lên tầng ba có khóa hai bên, Tống Đàm chỉ cần khóa trái cửa ở tầng hai, nếu muốn lên tầng ba chỉ có thể đi theo cầu thang ngoài tường.

Tuy nhiên, vì trên đó toàn là các thanh niên trai tráng, nên không ai ý kiến gì.

Trương Yến Bình còn cẩn thận hơn với khóa cửa điện tử phòng khách, thậm chí không tự mình nhập dấu vân tay.

Tần Quân thì thậm chí không hề nhắc đến nó.



Về tính thực tế, tầng ba không học theo mấy biệt thự trong thành phố làm bể bơi hay bàn bi-a gì cả, mà cũng bố trí y như tầng dưới.

Chỉ là thêm diện tích của hai phòng làm thành một ban công lớn ngoài trời.

Lúc cần thì giặt giũ, phơi phóng, thanh niên tổ chức tiệc nướng gì đó, rất tiện lợi.

Phòng khách hơi nhỏ, nhưng phòng làm việc thì rộng rãi, hai bên là phòng ngủ của Tần Quân và Trương Yến Bình.

Vì họ không cần dành riêng phòng làm tủ đồ, nên Ngô Lan cũng nghĩ đến việc, khi Ngô Lôi qua, cũng có thể ở tầng trên, vừa vặn mấy cậu trai ở với nhau.

Suy đi tính lại, căn biệt thự này xây thật là quá vừa ý.

Tống Tam Thành sau khi phấn khích, nhìn vào mấy cửa sổ kính lớn ở mỗi tầng lại hơi lo lắng: “Mùa đông này không giữ ấm tốt đâu! Kính chắn gió nhưng không chắn được lạnh…”

“Không sao đâu cha, nhà rộng thế này, dùng kính tối quá lại lạnh lẽo. Hơn nữa, mùa đông ở đây cùng lắm là âm bảy tám độ, dùng lò sưởi là được rồi.”

“Hơn nữa, cha nhìn xem, con gái của cha dù không ở lại thành phố lớn, nhưng nhà cửa xây không khác gì biệt thự ở thành phố cả. Sau này dân làng đến nhìn, ai mà không ghen tỵ với cha?”

Câu này chạm đúng vào tâm lý của Tống Tam Thành!

Ông cố nhịn, nhưng cuối cùng cũng cười không ngừng.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 389: Sắp xếp nhà bếp.



Cha mẹ đều rất hài lòng, Tống Đàm nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, tiếp tục nỗ lực thuyết phục họ mở lòng, quên đi chi phí.

"Cha, thực ra bây giờ nhiều làng khác cũng xây biệt thự rồi, chẳng có gì lạ. Nhưng thử hỏi có ai xây được như nhà mình không? Không cần nói đâu xa, ai mà chịu chi tiền thuê kiến trúc sư? Ai lại sẵn lòng lắp lò sưởi làm sàn ấm? Con dám chắc, nhà mình là duy nhất trong vòng mười dặm tám thôn này!"

"Rồi còn cái điều hòa trung tâm nữa chứ. Bây giờ chưa nóng, chứ đến trưa mà bật lên, cả nhà mình đều mát mẻ, dễ chịu!"

"Đúng thế!"

Tống Tam Thành vừa nghĩ vừa cười rạng rỡ. Dù sau này dùng điện hay dùng than thì những thứ này cũng chẳng tính là đắt đỏ nữa.

Mọi người đi tham quan từ tầng một lên tầng hai, rồi theo Kiều Kiều lên sân thượng ở tầng ba. Ngô Lan đứng hóng gió, nhìn mặt trời mọc ở rìa rừng núi xa xa, bất giác trầm ngâm.

"Chỗ này thật tuyệt, sau này đem lạp xưởng, t.hịt khô ra đây phơi, khỏi lo mèo hoang hay c.h.ó hoang đến ăn trộm."

Trời ơi!

Tống Đàm không nhịn được bật cười.

"Mẹ ơi, hai bên nhà đều có cầu thang riêng từ tầng ba xuống dưới mà, mèo không leo cầu thang sao?"

Bên trái là cầu thang từ tầng hai xuống sân, bên phải là cầu thang từ tầng ba xuống. Không cần đi qua nhà, thiết kế này để tiện cho những lúc có người lạ ghé thăm.

Dưới chân cầu thang còn có hai nhà vệ sinh, giấu ở góc khuất rất hợp lý.

"Với lại, mèo mà ăn trộm t.hịt đã là gì? Chim cũng ăn trộm nữa đấy. Thịt phơi trong sân, mọi người qua lại còn trông chừng được, chứ để trên tầng ba thì ai coi?"

Ngô Lan tưởng tượng ra cảnh đó, cũng không nhịn được cười. "Con vội gì chứ? Mẹ chỉ thấy chỗ này rộng rãi quá, chưa nghĩ ra phải dùng sao thôi..."

"Ở rồi sẽ biết thôi ạ."

Tống Đàm vừa đẩy vai bà xuống tầng vừa nói: "Mẹ xuống xem phòng thay đồ của mình đi, xem còn thiếu gì thì mua, để lấp đầy nó."

Nhắc đến chuyện này, Ngô Lan lại bực bội.

"Mẹ còn chưa nói con đâu! Làm cái phòng lớn thế để đựng quần áo, giày dép, con có thấy lãng phí không? Với lại, quần áo cũ của mẹ mà con đừng vứt đi, để ở đây cũng được, toàn đồ còn tốt cả!"

Tống Đàm: ... đúng là chọn sai chủ đề rồi.

Cô nhanh chóng đổi giọng: "Ông chú Bảy, bếp thế nào rồi ạ?"

Nhà bếp tất nhiên là xịn nhất rồi!

Bên trái là một phòng ăn lớn, với bàn tròn rộng, đủ chỗ cho cả nhà ngồi ăn vui vẻ.

Tường có mở cửa thông với bếp.

Nhà bếp được thiết kế tường trắng mái ngói xám, bếp lò bóng loáng, có cả bếp gas tiện lợi và bếp củi truyền thống. Tủ chứa đồ được thiết kế rất tiện nghi, vòi nước thì có mấy cái.

Cạnh bếp, củi được xếp gọn gàng ngăn nắp, đặt phía sau nhưng vẫn cách xa bếp lò một khoảng. Cách bố trí này vừa rộng rãi vừa an toàn, không còn kiểu chật chội như lúc trước khi để ngoài sân.

Hơn nữa…

Ông chú Bảy nhìn điều hòa treo trên trần, không nhịn được cảm thán: "Điều hòa treo ở đây, qua vài năm chắc bị dầu mỡ bám đầy thôi."

"Không sao đâu."

Tống Đàm đến bật điều hòa lên. "Ngày nóng thế này, làm bếp chẳng phải khổ sở lắm sao? Đã lắp rồi thì dùng cho đáng, chứ không dùng nó cũng hỏng, chi bằng xài cho đủ vốn."

"Đúng lúc, lát nữa có lẽ sẽ có cả đám người đến ăn sáng. Ông chú Bảy, ông có thể tranh thủ làm quen, nấu một nồi cháo, thêm vài cái bánh cuộn hành hoặc bánh tráng cuốn tương ớt."

"À, hầm luôn một nồi canh tuyết nhĩ nữa ạ. Đợi lát nữa họ mệt mỏi về thì có nước uống giải nhiệt."

"À đúng rồi, cha, lát nữa hái vài quả dưa hấu đem ngâm nước lạnh nha..."

"Với lại, cha lấy mấy lá trà mà cha chọn ấy, con mời bạn bè uống thử ạ..."

Mọi người: …

Trương Yến Bình vừa hài lòng từ tầng ba bước xuống sân thì nghe Tống Đàm đang rộn ràng sắp xếp việc nhà, bất giác lắc đầu bật cười:

“Xem ra em ấy nghèo đến phát liều rồi nhỉ!”

Lời này vừa dứt, thím Liên Hoa - người sáng sớm đã qua đây giúp một tay - không nhịn được cười phá lên.

“Nhưng mà này, Đàm Đàm...” Thím có chút bối rối, lấy tạp dề lau tay, rồi hỏi: “Căn nhà lớn thế này, một mình tôi dọn thì mấy việc khác chắc không làm nổi đâu.”

Nhà ba tầng chứ ít gì, lau chùi, quét dọn, rồi lau sàn, dù Tống Đàm đã sắm đủ thứ máy móc hiện đại như máy hút bụi, máy lau nhà tự động, vẫn là một công việc bự chảng.

Thím Liên Hoa chưa từng dọn dẹp căn nhà nào tốt thế này, giờ thì lo lắng ra mặt.

Tống Đàm đã có tính toán từ trước:

“Thím ơi, con đang định bàn với thím đây. Phòng riêng thì để mọi người tự dọn. Thím cứ làm những việc như bây giờ, thỉnh thoảng dọn phòng khách và ban công là được.”

“Lương vẫn như thỏa thuận nhé, 4.000 tệ một tháng, nghỉ 4 ngày, có việc thì cứ báo nghỉ bình thường. Thím thấy được không?”

Trước đây, thím chỉ cần phụ rửa bát, dọn rau, nấu ăn cho bà cụ, lương cũng không cao lắm. Nhưng từ khi làm việc tại đây, thím siêng năng đến mức mọi việc trong nhà, từ sáng đến tối, đều tự tay lo liệu, chẳng bao giờ ngơi tay.

Thế nên, lương của thím phải tăng liên tục, giờ chỉ thua có ông chú Bảy và Tần Quân mà thôi.

“Còn bà thím Bảy nữa,” Tống Đàm suy nghĩ một chút: “Nói không cần giúp, mà ngày nào bà cũng nhóm lửa, nhặt rau… Hay mỗi tháng con trả bà 1.500 tệ nhé? Bà thím Bảy, đừng chê ít nha!”

Thực ra, việc bà làm cũng nhẹ nhàng, giống hồi đầu thím Liên Hoa mới đến.

“Bà không chê đâu.”

Thao Dang

Bà thím Bảy cười thoải mái: “Bà chỉ thích chỗ này vui vẻ thôi.”

Bao năm không ở trong làng, bà cũng chẳng biết nói chuyện với ai. Ở đây vừa được trò chuyện, vừa nhặt rau, nhóm lửa, thư thái biết bao!

“Nhưng mà Đàm Đàm à, nhận lương của con rồi, con cũng đừng xem thường bà già này nhé.”

“Con nhìn ông chú Bảy của con mà xem, hai vợ chồng già chúng ta chắc là kiểu người suốt đời phải cày cuốc. Về làng rồi, tinh thần cũng ngày một phấn chấn!”

“Có gì cần làm thì cứ bảo bà, chứ không bà thấy áy náy khi nhận lương lắm. Ở cái tuổi này, trong làng bà vẫn còn làm được việc chán!”

Nhờ vậy, một phần công việc của thím Liên Hoa cũng được san sẻ.

Tống Đàm thở phào nhẹ nhõm.

Ngẫm lại, cộng thêm chú Trương Vượng, mỗi tháng nhà cô phải trả gần 20.000 tệ tiền lương cho mọi người!

Ngô Lan và Tống Tam Thành bắt đầu cảm thấy áp lực, quyết tâm hơn trong việc bán hàng.

Còn Trương Yến Bình và Tần Quân thì chẳng có ý kiến gì. Dù sao, Trương Yến Bình cũng có phần trăm hoa hồng, công việc lại nhàn hạ.

Tần Quân thì càng nhàn hơn, thậm chí mỗi lần giúp Tống Đàm viết kế hoạch, tuy không được tăng lương, nhưng luôn được trả riêng cho từng bản, còn hời hơn cả lương chính.

Nhờ vậy, anh ta mới chịu nổi những lời thúc giục của mẹ mình!

Nhìn cả nhà đang phấn chấn bàn chuyện tương lai, Tống Đàm mới nhìn đồng hồ: 7:30 sáng.

Cô hắng giọng:

“À mà… thầy Tần này, tôi chưa nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tần Quân không chút đề phòng.

“Là Ngô Thiến Thiến… hôm nay cô ta cũng đến.”

Tần Quân: …

Trong phút chốc, anh ta nhớ lại hiểu lầm với Ngô Thiến Thiến và cây kem “Đầu To” anh ta chưa kịp ăn…

Thế là anh ta lập tức bước lên cầu thang:

“Hôm nay tôi lo viết kế hoạch hàng hóa và chuẩn bị bài giảng. Có việc thì gọi điện nhé!”
 
Back
Top Bottom