Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 370: Tình bằng hữu giữa c.h.ó và ngỗng.



Trong nhà chính.

Trương Yến Bình dựng thẳng đôi tai, còn nhạy bén hơn cả ăng-ten, lúc này không nhịn được mà đ.ấ.m tay lên bàn:

“Biết thế đã chẳng để Tôn Thủ Bình đi rồi. Ba con c.h.ó lớn của anh ấy mà được dắt ra, đảm bảo làm bà già kia sợ đến mức chạy không kịp. Đúng là quá không biết xấu hổ!”

Không phải bọn họ không biết tôn trọng người già, nhưng thực sự có những người chẳng thể nào khiến người ta kính trọng nổi.

Tần Quân chỉ lắc đầu, vẻ như đã quá quen với những khách hàng khó chiều khi làm ăn:

“Vô dụng thôi. Đại Vương không phải đang canh trên núi đấy sao? Bà ta muốn ra tay thì vẫn ra tay, nào có thấy sợ đâu.”

“Huống chi, nếu ông chủ Tôn mà dắt c.h.ó ra thật, lại khác gì c.h.ó giữ núi đâu. Bà ta mà nằm lăn ra đất, nói bị c.h.ó làm sợ… Dù cuối cùng không phải bồi thường, cũng dính đầy tai tiếng.”

“Phải nói là may mà anh ấy đi rồi. Dù gì mấy con c.h.ó ấy cũng chẳng phải của anh ta.”

Cũng phải thôi.

Trương Yến Bình quay lại nhìn Tống Hữu Đức và Tống Tam Thành đang ngồi im lìm:

“Dượng, bà già đó hồi trẻ cũng như thế à?”

Tống Tam Thành nghĩ ngợi một chút rồi đáp:

“Cũng gần như vậy. Lúc trẻ, ai cũng bảo bà ấy là một người vợ ghê gớm, trong làng chẳng bao giờ chịu thiệt, còn rất dữ dằn.”

Chỉ là, bà vốn là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà người ta. Phụ nữ trong làng thấy bà khổ cực thì thương hại, đàn ông cũng chẳng muốn chấp nhặt. Thỉnh thoảng nhà ai có bị bẻ mấy nhánh rau, hái vài trái cũng chẳng để tâm.

Nhưng ai mà ngờ được, đến giờ khi người ta ít làm ruộng, bà ta lại càng quá đáng hơn!

Bà ta chỉ là một bà già thôi, ăn được bao nhiêu? Nếu thực sự cần, hàng xóm có càu nhàu vài câu, cùng lắm họ cũng chẳng cố giữ vườn.

Nhưng bà ta thì không!

Sáng đi bẻ rau nhà người khác, tối lại khắp làng nói xấu rằng người ta lười biếng, trồng rau chẳng ra sao. Ai mà chịu nổi?

Giờ thì trong làng, người lánh, c.h.ó cũng chán chẳng thèm sủa.

Mỗi tối, cả làng tụ tập ở quảng trường nhảy múa, hễ bà ta đến là chẳng ai buồn để ý.

Tống Tam Thành vẫn thấy lạ:

“Nhà mình đâu phải lần đầu bán đồ ra ngoài, mấy lần mời người trong làng làm giúp cũng đâu có chuyện gì. Sao lần này bà ta lại mò đến?”

Ai ngờ đâu, tất cả đều nhờ uy danh của Đại Vương từng ăn t.hịt hổ kia!

Ở bên ngoài, Tống Đàm nghe thấy những lời chanh chua ấy, cứ nghĩ bà già sẽ ngượng ngùng mà thu liễm lại một chút.

Nhưng nào ngờ, bà lão Chu vẫn trơ trẽn gật đầu đáp:

“Đúng rồi. Hắn kéo áo tôi, còn đẩy tôi ngã vào chuồng lợn nữa. Các người nhìn xem, tôi giãy giụa thế này mà quần áo cũng rách cả rồi! Tôi nói cho các người biết, hôm nay không xin lỗi đàng hoàng và bồi tiền áo cho tôi, tôi sẽ rêu rao chuyện này khắp đội!”

Thao Dang

Thôi đi! Chuyện trước giờ đều được giấu nhẹm, bà không phải vẫn rêu rao khắp nơi hay sao?

Ngô Lan tức đến tái mặt.

Cái tên của bà lão Chu thì ai chẳng biết, nhưng lời bà ta nói ra, nào ai thèm tin? Nhưng Kiều Kiều là một đứa trẻ ngoan như thế, sao có thể dính phải thứ xui xẻo này?

Còn đối phương thì vừa con người lánh, c.h.ó cũng ghét!

Nhìn dáng vẻ đắc ý của bà lão Chu, Ngô Lan tức giận đến mức mắt đỏ bừng. Bà ngó quanh, chộp lấy cây cào gần đó rồi lao ra ngoài:

“Dám vu oan cho con trai tôi, tôi phải xé nát cái mặt già của bà!!”

Quả thực dọa Tống Đàm hết hồn. Một cào này mà bổ xuống, xé không chỉ là mặt, mà còn cả đầu sọ!

Cô vội lao tới ngăn lại, không nói hai lời, mỗi tay giữ một bên, bà mẹ một bên, bà nội một bên, cứng rắn đẩy họ vào trong nhà chính:

“Vào trong, đừng giận nữa! Để con xử lý!”

Bà lão Chu cũng bị dọa một trận hết hồn.

Bà ta chẳng cần biết cái gì khác, nhưng cái mạng của mình thì phải giữ! Dù sao thì muốn hưởng thụ gì cũng phải có mạng mà sống.

Thế nhưng nhìn bộ dạng đầy e ngại của Tống Đàm, bà ta lại bật cười, vẻ tự tin tràn trề.

“Lại đây! Đánh vào đây! Bà già này sợ mấy người chắc?”

“Không đánh c.h.ế.t được bà đây thì bà đây tố cáo lên tòa án!”

Tống Đàm: … hóa ra còn biết tới tòa án nữa đấy! Xem ra bà già này cũng không phải dạng vừa, mềm cứng đều không sợ là đúng.

Cô nhìn ra rồi, có vài người kiểu gì cũng muốn vơ lợi ích về mình, danh dự hay mặt mũi chẳng là gì quan trọng.

Đánh người thì bà lão này không dám đánh đâu, thời nay người già không phải dễ động vào. Còn chửi mắng, thì người ta lại như một hạt đậu đồng cứng rắn, chửi thế nào cũng không sợ.

Còn như báo cảnh sát hay nhờ lãnh đạo làng gì đó… nếu có ích thì bà lão Chu làm sao có thể ngang ngược được như thế?

Vậy nên cô chẳng nói gì thêm, chỉ nghe tiếng cửa chính kêu “rầm” rồi bị cài c.h.ặ.t lại. Biết Ngô Lan đã vào nhà, cô liền huýt một tiếng huýt sáo rồi lớn giọng gọi:

“Đại Vương! Đại Bạch!”

Khoảng cách từ đây về nhà cũ vẫn còn xa, dù giọng của Tống Đàm rất vang, nhưng Ngô Lan vẫn không khỏi khó chịu lẩm bẩm: “Gọi kiểu này thì nghe thấy mới lạ…”

Nhưng lời vừa dứt, từ xa đã nghe thấy tiếng c.h.ó sủa rõ to:

“Gâu! Gâu gâu!”

Mọi người trong nhà kinh ngạc, vội vàng xô ra cửa sổ nhìn. Kiều Kiều vì quá sốt ruột, bèn chạy thẳng vào phòng ngủ rồi mở toang cửa sổ nhìn ra sân.

Mấy người chen chúc nhau tìm góc để quan sát.

Tiếng sủa của Đại Vương thật dữ dội!

Đứng trước con c.h.ó lớn như vậy, trong lòng bà lão Chu không phải không run sợ. Nhưng nghĩ kỹ lại thì, ở trên núi, Kiều Kiều cũng không dám thả c.h.ó cắn mình, chỉ cắn vào quần áo thôi, đúng không?

Bà lão nới lỏng tay đang giữ áo mình, bĩu môi đầy thách thức:

“Đến đây! Cắn bà già này đi!”

Những chỗ da t.hịt trắng nhão lộ ra làm Tống Đàm lắc đầu ngao ngán thở dài. Nhưng cũng may, không đến mức xé toạc hết, tạm gọi là còn nhìn được.

Một nụ cười kỳ quặc chớm nở trên khóe môi cô.

Bà lão Chu khẽ chột dạ, và ngay lúc đó, một âm thanh the thé vang lên rõ ràng:

“Quác Quác!”

Đây mới đúng là tiếng kêu thực sự của Đại Bạch!

Nó phành phạch đôi cánh ngắn, lao xuống như gió. Dù chậm hơn Đại Vương vài nhịp nhưng khi đôi chân của nó “phạch phạch” đáp xuống nền xi măng nóng bỏng, vẫn nhanh nhẹn không ngờ!

Nó chạy một mạch tới, nhìn thấy Đại Vương đứng gác trước cửa sân, oai phong lẫm liệt, mắt dán c.h.ặ.t vào bà lão Chu, nó cũng chẳng chịu thua. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu chăm chăm nhìn vào đối thủ muốn xâm chiếm lãnh thổ của mình. Cổ nó rướn thẳng tắp, trông càng thêm dọa người!

Ngay lập tức, nó lao về phía trước, mổ một cái rõ mạnh vào đùi trần của bà lão Chu!

“Áaaa!”

Đừng nói là đàn ông bảy thước, bị Đại Bạch cắn nhẹ còn không chịu nổi, huống chi là bà lão Chu!

Bà ta bật nhảy lên tại chỗ, suýt khóc òa.

Đại Bạch, rõ ràng rất biết chừng mực, chỉ cần bà ta vừa nhảy lên là nó nhả mỏ ngay. Nhưng cứ hễ bà chạm chân xuống đất, nó lại tiếp tục đớp một cái nữa!

Trong phút chốc, tiếng người kêu, tiếng ngỗng kêu, tiếng c.h.ó sủa vang khắp sân. Tiếng cười to, cười thảm, cười đắc ý cũng thi nhau trỗi dậy.

Cả sân tràn ngập không khí sôi động, vui nhộn.

Bà lão Chu lảo đảo chạy trốn trong sân, bị Đại Bạch nhân cơ hội rượt theo mà đớp không trượt phát nào. Chỉ một lúc sau, hai bên đùi của bà đã chi chít dấu răng sâu cạn đủ cả.

Vừa th* d*c, vừa chạy khó nhọc, bà còn cố lấy tay nhặt bất cứ thứ gì tiện tay để ném trả lại, nhưng vô ích…

Dù bà lão cầm cái gì, Đại Bạch cũng đều né được và phản công vô cùng chuẩn xác!

Cuối cùng, không cam lòng, bà lão Chu hét to:

“Cô… cô thả ngỗng ra cắn người già! Bà đây sẽ kiện cô!”

Tống Đàm phẩy tay, làm ra vẻ nghiêm túc:

“Đó không phải chuyện của tôi đâu. Tôi chỉ gọi c.h.ó nhà tôi thôi. Việc nó chơi thân với con ngỗng thì đó là chuyện của chúng nó.”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 371: Không phải việc của tôi.



Tống Đàm đứng giữa sân, vừa cố dọn chỗ cho con ngỗng trắng lớn nhảy nhót, vừa tiện tay xoa đầu con c.h.ó Đại Vương, dáng vẻ thảnh thơi không gì sánh được.

"Phải rồi, phải trái, đến chân, chân, chân kìa, ối trời bà lão Chu, sao bà không tránh chứ! Tôi nhắc rồi mà bà cứ nhất định không né… Nhìn đi! Ối trời! Lại bị cắn thêm một phát rồi phải không?"

Cô chậm rãi nói, còn bà lão Chu thì tức đến mức suýt bốc khói:

"Cô gọi đó là nhắc nhở sao? Miệng con ngỗng còn nhanh hơn tiếng cô nữa!"

"Bảo bối ngỗng yêu này thật là…"

"Nhắc cái khỉ gió! Tôi... tôi sẽ... kiện... kiện ra tòa..." Bà bà lão Chu vừa thở hồng hộc vừa mắng toáng lên. Đáng lẽ bà ta còn định xổ ra thêm vài câu khó nghe, nhưng vì mệt quá, hơi thở không thông nên đành nuốt lại.

Thao Dang

Tống Đàm lại trưng ra vẻ mặt vô tội:

"Nhìn xem, bà một đống tuổi rồi, sao lại ăn nói thế chứ? Ngỗng nó không ưa bà, thì liên quan gì đến tôi? Mấy vết thương trên người bà ấy à, đi bệnh viện kiểm tra còn chẳng ra nổi vết thương nhẹ đâu, bà muốn kiện thì cứ kiện đi!"

Còn không phải vậy sao!

Bà lão Chu cúi đầu nhìn, đúng thật chỉ đỏ lên chút xíu! Con ngỗng này không phải thành tinh rồi thì là gì?

Bà ta giận muốn chết!

Nhưng càng bực hơn là mấy câu nói của Tống Đàm:

"Với lại, con ngỗng này không phải của tôi, mà là của ông nội tôi. Ông già như thế rồi, cảnh sát hay tòa án có đến thì cùng lắm cũng chỉ hòa giải thôi, đúng không bà?"

"Bà lão Chu à, bà nhẫn nhịn chút đi. Tôi thấy con Đại Bạch cũng quý bà lắm đấy. Yên tâm, nó có chừng mực, không cắn nặng đâu."

Quả là một chiêu tuyệt đỉnh!

Bà lão Chu bị mấy câu nói của Tống Đàm làm tức đến mức suýt phun lửa!

Bà ta quay ngoắt lại, nhìn thấy con Đại Bạch đang nhảy nhót phía sau, bèn cầm lấy cái cuốc gần đó, hùng hổ vung mạnh về phía con ngỗng!

Nhưng bà ta là một bà lão lưng còng, làm sao so được với con ngỗng Đại Bạch vừa nhanh nhẹn vừa thông minh?

Chỉ thấy Đại Bạch lách sang bên cạnh, rồi kêu một tiếng "quác" rõ to, đôi mắt lóe lên vẻ hung hãn!

Nó chồm tới, đôi cánh ngắn vỗ phành phạch, nhảy cao lên một cái, rồi mổ mạnh vào phần bên trong cánh tay của bà lão Chu!

"A!"

"Cạch!"

Cây cuốc rơi xuống đất, cán cuốc gỗ du lâu năm truyền thừa trong nhà trực tiếp đập lên mu bàn chân bà lão, xương kêu răng rắc.

Lần này, bà lão Chu thực sự đau đến mức khóc nức nở.

"Trời đất ơi!"

Trong phòng khách, Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhìn qua dáng vẻ oai phong hống hách của con Đại Bạch đang tung hoành, không nhịn được phải tặc lưỡi thán phục:

"Chúng ta nuôi con Đại Bạch này bao nhiêu năm, làm sao lại không biết nó thông minh đến vậy nhỉ? Thậm chí còn biết mổ mà không để lại thương tích!"

Mọi người trong phòng khách đều xúm lại bàn tán, tỏ vẻ kinh ngạc.

Sự thông minh của con Đại Bạch, Tống Đàm chưa bao giờ coi thường. Cứ nhìn cách nó mổ người cũng đủ hiểu, những ai nó không ưa, như Tôn Thủ Bình chẳng hạn, nó sẽ mổ trước một phát, không chịu nhả ra. Nhưng lực mổ rõ ràng rất vừa phải, chỉ để dọa người ta.

Nghe Trương Yến Bình kể lại, Tôn Thủ Bình bị nó mổ nhưng chỉ đau hai bước chân, không bị thương nặng.

Còn gặp bà lão Chu, một bà già nhỏ bé thế này, nó lại mổ liên tục, lúc thì vào tay, lúc thì vào đùi, đều ở chỗ nhạy cảm.

Nhẹ nhàng, nhưng đau ê ẩm.

Không phải sao, bà lão Chu bây giờ không phải đang khóc lóc thảm thiết đấy ư?

Phải nói rằng, giữa trưa nóng nực mà làm ầm lên thế này, đúng là hạ nhiệt cực hiệu quả!

Lúc này, bà lão Chu đã đau đến mức không chịu nổi, phải ngồi thụp xuống. Khắp người bà đều đau rát, ngay cả phần bụng mềm mại dưới lớp áo rách cũng bị nhéo đến mức đỏ lựng.

Nhưng chỗ đau nhất lại là mu bàn chân.

Chiếc cuốc nặng trịch rơi xuống, đập đúng vào xương nhô lên, làm bà ta không thể phát ra nổi một tiếng kêu đau.

Phải một lúc lâu sau, bà ta mới thực sự òa khóc.

"Chân tôi, xương tôi!"

Trong nhà chính, Ngô Lan bắt đầu lo lắng: "Không khéo thật làm gãy xương rồi, bà ta lại gây chuyện mất thôi... Tôi thà ném tiền xuống nước nghe tiếng vang còn hơn để rơi vào tay loại người như bà ta!"

Ai mà chẳng nghĩ thế chứ!

Nhưng Tống Đàm ló đầu nhìn qua, như đã nói, bà lão nhỏ bé này có lẽ vì không có giáo dưỡng nên chẳng biết đau là gì. Thành ra, thân thể bà ta khỏe mạnh, ăn uống tốt, mà xương cốt cũng cứng cáp lắm.

"Không sao," cô an ủi, "Tự bà ta cầm cuốc, tự bà ta buông tay, tự bà ta đập trúng mình, chỉ nổi lên một cục u lớn thôi, chứ xương không gãy đâu, tốt lắm."

Nghe đến đây, bà lão Chu càng tủi thân hơn.

Nhưng không biết Đại Bạch có hiểu gì không, lúc này lại nhằm thẳng vào m.ô.n.g bà ta mà cắn một phát rồi xoắn mạnh!

Trời đất ơi! Bà lão Chu nhảy dựng lên như con khỉ bị lửa đốt, sau đó ôm lấy mông, cuống quýt chạy ra ngoài!

"Đừng đi chứ!"

Tống Đàm còn hăng hái đuổi theo hai bước: "Chạy nhanh thế làm gì? Đừng để ngã. Tôi còn chờ bà kiện tôi mà…"

Đằng sau, thấy Tống Đàm cũng hào hứng, Đại Bạch càng thêm phấn khích, phát ra tiếng kêu kỳ quái "quác quác quác", rồi cúi đầu, đập chân rầm rập chạy theo trên con đường bê tông!

Bà lão Chu sợ đến run rẩy, chân cà nhắc chạy càng nhanh hơn.

Nhìn bóng dáng hoảng loạn bỏ chạy kia, Tống Đàm biết rằng bà lão này chắc chắn không dám bén mảng đến trước cửa nhà cô nữa, cả ngọn núi phía sau chắc cũng tránh xa.

Nhưng mà…

Cô suy nghĩ một chút, cổ tay khẽ xoay, một tia linh khí nhanh chóng b.ắ.n ra. Như sao băng đuổi theo bóng lưng bà lão Chu.

Ngay lập tức, bà lão Chu cảm thấy làn da mình mát lạnh, như thể cảm nhận được cả sự ma sát của lớp vải cũ kỹ.

Thế nên, cảm giác đau rát càng khiến bà ta không thể chịu nổi!

Cuối cùng, bà ta không nhịn được nữa, vừa khóc lóc vừa tăng tốc chạy nhanh hơn.

Trong sân, Tống Đàm rất hài lòng.

Về quê tuy tiến độ tích lũy linh khí chậm, nhưng vì luôn sử dụng, khả năng kiểm soát của cô lại vượt trội hơn trước.

Những tia linh khí nhỏ bé này không thể bồi bổ cơ thể, cũng chẳng thể làm mạnh khí huyết, chỉ đơn thuần là nâng cao cảm giác đau đớn của bà lão Chu…

Tuyệt thật!

Cô từ gian bên ôm ra một quả dưa hấu, đ.ấ.m mạnh một cái, dưa lập tức vỡ làm đôi gần như đều nhau.

Đợi Đại Bạch vênh vang trở về, cô liền đưa nửa quả cho nó và Đại Vương.

"Ăn đi! Miếng lớn này là của các ngươi. Hôm nay chúng ta chỉ ăn t.hịt quả, vỏ để nuôi lợn!"

"Ôi trời ơi, Đại Bạch của chúng ta giỏi quá đi mất! Thật tuyệt vời... Nhà này mà thiếu ngươi thì biết làm sao…"

Đại Bạch đứng đó, cổ cứng đờ.

Nói là, bình thường chỉ toàn bị chủ nhân túm cổ lôi qua lôi lại, hóa ra cũng có lúc được khen ngợi như thế này sao?

Tuy không hiểu lắm, nhưng cảm giác hân hoan là thật!

Nó ngẩng cao cổ, phát ra tiếng kêu ngạo nghễ của ngỗng, sau đó cúi đầu, chọc mỏ vào phần đỏ nhất của dưa hấu!

Một lúc sau, một ngỗng một c.h.ó ăn uống thật vui vẻ!

Trong nhà chính, mọi người nhìn trái nhìn phải, cuối cùng không nhịn được mà phát ra những tràng cười quái dị không kém Đại Bạch.

Thật là một màn kịch đặc sắc!

Ngay cả Ngô Lan và Vương Lệ Phân cũng không nhịn được cười lớn: "Bao nhiêu năm nay rồi, cuối cùng cũng thấy bà lão Chu bị hố, nhìn mà hả dạ ghê!"
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 372: Tin đồn lượng tử.



Vương Lệ Phân hừ một tiếng, rõ ràng vẫn còn tức chuyện cũ:

"Năm đó tôi trồng một luống dâu tây ở rìa vườn rau cho Kiều Kiều ăn. Mỗi ngày thằng bé đều ra ngó. Kết quả, quả dâu vừa đỏ được tí, đã bị bà ta ăn sạch!"

"Ăn thì thôi đi, bà ta còn chê dâu tây chua quá, nhổ cả gốc lên."

Kiều Kiều tức đến khóc cả buổi chiều, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

Có thể chọc bà nội giận đến mức đó, đủ thấy bà lão Chu là kiểu người ai cũng ghét, danh xứng với thực.

Cũng vì thế mà Tống Đàm càng cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Đại Bạch đúng là tuyệt diệu!

Điểm duy nhất không hoàn hảo là giữa trưa nắng gắt, trời nóng đến phát sợ.

Nhưng hay cái là, giữa trưa như thế, bà lão Chu cũng không dám nằm lăn ra nền xi măng trong sân nhà, nóng phỏng da t.hịt đấy!

Nghĩ lại, đúng là thiên thời địa lợi mà!

---

Ai cũng biết rằng, tốc độ lan truyền tin đồn nhanh như vận tốc ánh sáng.

Vì thế, chỉ trong một buổi trưa, cả làng đã biết chuyện bà lão Chu bị "chỉnh" ở nhà Tống Đàm.

Đến mức mặt trời vẫn còn chói chang, đã có không ít người đội nón rơm, che ô, lượn qua lượn lại trước cổng nhà Tống Đàm. Họ mở đầu bằng một mớ chuyện không liên quan, cuối cùng mới lái vào vấn đề chính:

"Bà lão Chu trưa nay đến gây chuyện, mấy người xử lý thế nào mà hay vậy?"

"Đúng đó, xử sao thế? Nghe nói bà ta khóc sướt mướt chạy về luôn!"

"Không chỉ thế đâu! Bà ấy còn bảo là bị người nhà họ Tống đánh gãy cả xương đó!"

"Ôi trời!"

Người khác cũng thì thầm:

"Đáng đời! Lâu nay ai mà chẳng muốn đánh bà ta. Nhưng mà mấy người ra tay mạnh thật đấy, nghe nói là gãy chân, mấy tháng không đi nổi, đúng không?"

"Anh nghe gì thế? Đâu có đơn giản là gãy chân! Chẳng phải là dùng chăn gối che lại, rồi lấy gậy mà quất à? Trên người chẳng có chút vết bầm nào, nhưng thực tế xương thì nứt hết! Hễ động đậy là đau thấu trời!"

"Đúng đúng, nếu không thì với tính bà lão Chu, sao chịu im mà không lăn ra đòi tiền?"

"Đúng thật!"

"Chắc chắn là đánh đến mức bà ta sợ rồi!"

Tống Đàm đứng trong nhà, nghe mà chỉ muốn phì cười. Người trong làng đúng là... giàu kinh nghiệm thêu dệt!

Mọi người cũng cảm thấy lời giải thích này hợp lý nhất. Chắc chắn là đánh dữ dội, lại khiến bà lão Chu có khổ mà không nói được, chứ không thì bà ta làm sao chịu nhịn nhanh như vậy?

Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía nhà họ Tống lại càng khác lạ.

Phải nói, trước đây, Tống Tam Thành nổi tiếng là người hiền lành trong làng, còn Ngô Lan thì thẳng thắn, chẳng giấu giếm điều gì.

Ai mà chẳng biết, nhà họ có cậu bé Kiều Kiều hơi chậm phát triển, thế nào cũng chịu khổ cả đời. Nhưng không ngờ, Tống Đàm từ thành phố về!

Vừa về là bắt đầu kế hoạch lớn. Ban đầu, ai cũng định cười nhạo. Thế mà chẳng đợi được cơ hội, Tống Đàm đã bận rộn đến mức không để họ xen vào.

Nhìn cả vườn đào, ruộng dưa hấu, với cả vườn rau trĩu quả, ai mà không thèm thuồng cơ chứ?

Nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì, thì chuyện bà lão Chu bị đánh tan tác lại diễn ra trước mắt.

Thật sự mà nói, bao năm nay cả làng đấu trí đấu lực với bà lão Chu, ai mà không từng chịu thiệt dưới tay bà ta?

Ấy thế mà nhà họ Tống lại có cách làm bà ta im re, chân què, nước mắt ngắn dài mà vẫn phải lê lết ra về.

Nhà họ Tống, đúng là có tài thật đấy!

Ngô Lan: …

Ban đầu bà định phản bác.

Tống Tam Thành cũng định nói rõ rằng nhà mình không hề làm mấy chuyện như "dùng gối đánh người xuyên qua chăn".

Nhưng mơ hồ cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh vừa quái dị vừa e dè. Hai vợ chồng liếc nhau một cái, rồi đồng loạt nở nụ cười hiền lành đầy "chân chất".

“Không có, thật sự không có… Bà lão Chu bao nhiêu tuổi rồi chứ, chúng ta phải tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ, đúng không? Làm sao mà đánh được…”

“Đúng vậy, nói thế mà nghe được à, bà lão Chu đâu phải người như vậy… Chúng tôi đã nói chuyện rất tử tế, là chính bà ấy tự vấp chân vào đâu đó thôi, chẳng liên quan gì đến chúng tôi…”

Mọi người xung quanh: ...

Nghe mà xem!

“Bà bà lão Chu đâu phải người như vậy!”

Mọi người lại càng không tin, nhìn nhau bằng ánh mắt ra hiệu, rồi từng nhóm ba, nhóm năm lần lượt rời đi.

Không ngoài dự đoán, chắc chắn họ đã kéo nhau đi lập nhóm chat riêng để bàn tán rồi.

Đợi mọi người tản đi hết, Ngô Lan mới quay lại nhìn con ngỗng trắng vẫn đang ngậm miếng vỏ dưa hấu, chậm rãi nhai. Bà không kìm được mà nở nụ cười hiền từ:

“Mọi người nói xem, ngỗng nhà mình sao mà khôn thế này chứ? Ôi con ngoan của ta, ngày mai ăn dưa chuột không? Ta hái cho ngươi nhé!”

Đại Vương: "Gâu???"

Sao tự nhiên có cảm giác mình sắp bị thất sủng thế này?

Tuy nhiên, vì cái “sự cố” vừa rồi mà Ngô Lan mãi không liên lạc được ai trong làng để nhờ hái dưa hấu.

Mãi đến khi bà không nhịn được nữa, nhắn thêm một câu: “Có làm không thì bảo, không làm thì tôi tìm người khác đấy!”

Đối phương nghĩ đến tiền, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.

---

Đến khoảng 4 giờ chiều, Tống Đàm cùng chú Trương Vượng chạy chiếc xe ba bánh nhỏ lên núi phía sau. Nhìn vào bên trong xe thấy đã lót sẵn rơm rạ, Tống Đàm thuận miệng dặn dò một câu:

"Các chú bác nhẹ tay thôi nhé!"

Thao Dang

Không ngờ hai người hái dưa - gọi là chú bác nhưng thật ra chỉ lớn hơn vài tuổi - vừa lau mồ hôi vừa gật đầu lia lịa:

"Nhất định, nhất định!"

Sau đó, họ cẩn thận đặt những quả dưa hấu lên xe, cứ như thể đang đặt trứng gà vậy.

Tống Đàm... cũng không cần phải thế đâu.

Nhưng trong lòng, cô thật sự phải cảm ơn bà lão Chu, chuyện này đến đúng lúc quá đi mất!

200 quả dưa hấu, hái rất nhanh. Kiều Kiều thậm chí có thể thay thế Tống Hữu Đức, điều khiển chiếc xe ba bánh nhỏ chạy rất trơn tru.

Dù vậy, chiếc xe điện nhỏ của ông nội đúng là có hạn chế về sức tải, chỉ mang tính góp vui là chính. Phần lớn vẫn phải dựa vào chiếc xe ba bánh lớn của chú Trương Vượng.

Sau khi chất xong hết dưa hấu lên xe bán tải, Tần Quân cũng leo lên ghế phụ.

Trương Yến Bình còn không quên dặn:

“Trời nóng, nhớ mua ít kem về nhé.”

“Được thôi.” Tống Đàm đồng ý ngay, rồi quay sang hỏi Tần Quân:

“Thầy Tần, lát nữa mua điện thoại ở đâu vậy?”

Tần Quân làm sao mà biết được! Anh ta đâu phải người địa phương.

Trước đây đến Vân Thành cũng chỉ ở lại mấy ngày. Tuy nhiên, vì từng đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn nên khu vực chợ thì khá quen thuộc.

Nghĩ một lúc, anh ta quyết định hỏi lại:

“Gần chợ có cửa hàng điện thoại lớn nào không? Thả tôi ở đó là được.”

Tống Đàm cười phá lên:

“Anh còn dám bén mảng đến gần chợ rau sao? Không sợ đụng mặt với bạn gái cũ à?”

Ngô Thiến Thiến ấy hả... vừa nhạt vừa hay làm trò, nhưng nghĩ lại thì cũng buồn cười thật.

Nói rồi, cô nhún vai như thể chuyện chẳng có gì to tát. Dù sao thì sau khi đối đầu với bà lão Chu, bây giờ Tống Đàm chẳng sợ ai nữa.

Tần Quân sững người trong giây lát, rồi bất giác tự nhủ: "Không chừng mình sinh ra đã có m.á.u làm 'tra nam' (gã tồi). Chia tay được hai tháng rồi, mà chẳng buồn nhớ nổi cô ta lấy một lần!"

Mỗi tối trời tối thì đi ngủ, sáng dậy là ăn uống, sau đó chuẩn bị bài dạy cho Kiều Kiều. Tiếp theo là ăn, ngủ trưa, rồi lại ăn…

Ngày qua ngày, vừa thoải mái vừa an nhàn, thậm chí còn rất tốt cho sức khỏe.

Mỗi lần thức dậy, anh ta đều cảm thấy tuổi thọ mình tăng thêm một năm.

Ngoài việc chơi game, xem phim, trong đầu anh ta chỉ có nội dung dạy học cho Kiều Kiều. Cuộc sống đúng là thư thái.

Nghĩ đến đây, anh ta bất giác vui vẻ: "Không ngờ mới 20 mấy tuổi mà tôi đã sống như đang về hưu rồi!"

Nếu không vì mẹ anh ta còn như thanh kiếm treo trên đầu, Tần Quân thật sự cảm thấy đời mình đã quá viên mãn.

Thế nên anh ta cũng rất tự nhiên trả lời:

“Gặp thì gặp thôi, tôi đâu có làm gì có lỗi với cô ta.”

Bây giờ yêu đương, chia tay là chuyện bình thường mà!
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 373: Thiến Thiến xuất hiện.



“Tôi hỏi này, cô có muốn có bạn trai không? Tôi có nhiều bạn học điều kiện không tệ đâu.”

Khi xe đang chạy trên đường, Tần Quân cũng nói đùa.

Trước câu hỏi này, Tống Đàm vẫn dùng bài đáp "mỡ trơn trượt" quen thuộc: "Yêu chứ, nhưng có mấy người dự bị rồi? Đợi mùa gặt lúa tới thì gọi họ đến đi, tôi xem ai phù hợp nhất với tôi."

Tần Quân: ...

Cô là xem ai phù hợp với cô, hay là ai phù hợp với ruộng lúa nhà cô?

Hai tháng nữa chắc cô còn đòi xem ai hợp với vườn đào nhà mình nữa chứ gì?

"Thôi, coi như tôi hỏi nhầm. Bạn học của tôi ấy à, nếu không có gì khác thì chẳng ai biết gặt lúa đâu."

Nói rồi, anh ta gọn gàng đổi chủ đề.

"Này, lúa sắp tới có định trồng vụ hai không? Là cày ruộng lại để cấy lúa non, hay để rơm rạ lại, rồi chờ lúa chồi lên từ gốc?"

Cái gọi là "lúa chồi", thực ra là cách gọi dân gian ở quê Tần Quân. Nghĩa là khi gặt lúa, để lại phần gốc rạ trên ruộng, rồi cứ thế tưới nước, bón phân. Lúa vụ hai sẽ mọc lên từ gốc đó.

Ưu điểm là đỡ công sức, nhược điểm là năng suất chỉ bằng một nửa so với lúa trồng lại, phù hợp với những vùng vụ hai không đủ thời gian canh tác.

Tống Đàm lắc đầu:

"Làm vậy không được."

"Làm thế thì không đủ ăn đâu. Nhà mình ăn khỏe quá mà. Vậy nên vài ngày tới phải ươm giống lại, đợi mạ lớn thì tôi gặt lúa để cấy ngay."

Ngoài đồng, lúa giờ đã chín xanh xen lẫn sắc vàng, ngày thu hoạch chẳng còn xa nữa.

Nói đến ăn uống, Tần Quân – người nổi danh "Tần ba bát cơm" – cũng chỉ biết cười trừ.

Trời xanh chứng giám, ở nhà anh ta chẳng ăn khỏe thế này đâu!

Chắc là do mỗi ngày dạy Kiều Kiều làm bài tốn não quá mà thôi, chứ không phải anh ta tham ăn đâu!

...

Chiếc xe bán tải chạy ổn định, vừa kịp lúc mọi người tan tầm thì dừng ngay chợ rau.

Tống Đàm vừa bước xuống, đã có một nhóm người vây lại ngay!

Nhưng người lao đến đầu tiên lại là anh cảnh sát trẻ ở đồn bên cạnh. Vừa giơ tay ra đã năm ngón xòe rộng:

"Lấy năm quả à?" Tống Đàm tò mò.

"Không!" Anh chàng cảnh sát vừa chạy gấp đến, còn chưa kịp thở đều, đã nói ngay: "Năm mươi!"

Hết sức hoang đường!!!

Các bà thím đứng sau lập tức phản ứng dữ dội:

"Cả xe dưa chỉ có hơn trăm quả, cậu đòi năm mươi, còn để phần người khác với chứ?!"

"Với lại dưa đắt thế, lấy lắm thế làm gì?"

Cảm nhận ánh mắt như tia laser từ các thím, anh cảnh sát trẻ bất lực giải thích:

"Ở đồn bọn cháu có bảy tám người, nhà ai chẳng có cha mẹ, bạn gái hay vợ? Tính ra mỗi người mang về năm quả cũng không đủ chia nữa!"

Tống Đàm thở dài: "Sao anh không đặt trước trên ứng dụng? Tôi đâu có chuẩn bị trước đâu."

Anh cảnh sát cũng khổ sở đáp: "Ứng dụng của cô chỉ để 150 quả, tôi chưa kịp đặt đã hết sạch."

Tống Đàm... đúng là tính sai rồi.

Ban đầu cô định để lại 50 quả cho khách lẻ, vì dù gì dưa đắt, ai cũng cân nhắc cẩn thận khi mua.

Nhưng mà lần trước cô đã tặng đồn hai quả dưa... nên giờ cả đồn nghiện mất rồi!

Cô suy nghĩ một chút:

"Thế này đi, các anh đòi nhiều quá, hôm nay thật sự không đủ đâu. Hay là cứ lấy vài quả nếm trước, ngày mai thống kê lại số lượng, tôi sẽ chở hẳn một xe nữa đến cho các anh."

"Được!"

Đối phương đồng ý rất nhanh, mà không nhanh thì hôm nay cũng chẳng mua được đâu, nhìn ánh mắt cảnh giác của mọi người phía sau là hiểu liền.

Thế là lúc này, anh ta chọn lựa trong cả xe dưa hấu, chọn tới chọn lui, cuối cùng tóm được 5 trái to nhất.

Nhìn thấy mà mấy bà thím đứng phía sau thèm thuồng đỏ mắt. Một cô nhanh tay lôi đơn đặt hàng của mình ra:

“Con gái tôi đặt trước ba trái, phải là loại to nhất!”

Vì dưa hấu phải cân ký nên từ lần bán đầu tiên, Tống Đàm đã rút kinh nghiệm. Từ đó về sau, không niêm yết giá từng trái nữa mà chỉ nhận đặt hàng trước, giao theo số lượng đã đặt.

Nhờ vậy, không cần tính tới tính lui mệt người, thừa thiếu gì cũng không cần nhọc sức kiểm toán, ngay cả khi chỉ một mình Tống Đàm bán, quy trình cũng nhanh gọn hơn hẳn.

Mọi người mỗi người một kiểu cảm xúc vừa vui vừa tiếc:

Vui: vì hôm nay lại giành được dưa hấu, về nhà ăn ngay cả vỏ cũng cảm thấy ngọt lịm!

Tiếc: vì dưa hấu này thực sự quá đắt.

Đừng nói đâu xa, bên kia đường cũng có một thanh niên trẻ đang bán dưa. Loại dưa hấu trồng ở kẽ đá của cậu ta chỉ có 2 tệ 1 cân.

Qua thêm một thời gian, mùa dưa đến rộ, dưa hấu địa phương chắc chắn còn rẻ hơn.

Một người rốt cuộc nhịn không được, hỏi:

“Chủ quán, dưa hấu bán đầy thị trường rồi, chị không định giảm giá sao?”

Cái giá ăn một miếng như gặm luôn tiền thế này, đúng là khiến lòng người run rẩy.

Tống Đàm rất thành thật, vẻ mặt đầy bất lực:

“Tôi cũng muốn giảm giá lắm, nhưng chi phí trồng vẫn nằm ở đó, mọi người thử nói xem, dưa nhà tôi với dưa người ta bán, chi phí trồng trọt giống nhau sao?”

Đám đông không ai nói gì nữa.

Loại dưa ngon thế này, chắc chắn phải có điều khác biệt. Nếu không, tại sao người ta không trồng giống cô ấy? Và tại sao họ sẵn sàng mua loại đắt hơn mà không chọn loại rẻ?

Chỉ tiếc rằng tiền trong túi không đủ nhiều mà thôi!

---

Bên này bán dưa đang nhộn nhịp, bên kia Tần Quân đã chọn xong chiếc điện thoại, tay xách hộp mới toanh, ung dung bước về phía chợ.

Người ta còn chưa kịp xôn xao tò mò xem cái anh chàng trai trẻ này là ai thì Tống Đàm đã nhanh nhảu chỉ tay:

“Vừa hay, tiệm bán sỉ kem trước mặt kia, anh vào lấy 100 cái, loại nào tùy anh chọn, bao nhiêu tiền thì lát nữa tôi chuyển cho.”

“OK.”

Tần Quân liếc đám đông dày đặc mà hơi rợn tóc gáy, lập tức lủi ngay vào tiệm kem.

Lúc này, không rõ là bị con quạ xui rủi chao lượn trên đầu hay sao, Ngô Thiến Thiến cũng dép lê lẹp xẹp bước tới.

Cô ta vốn định mua sỉ kem vì nhà mình ở khu dân cư phía trên chợ. Chiều mát mẻ, mẹ cô ta ép cô ra ngoài đi dạo rồi tiện thể mua vài cái kem về.

Từ xa, cô ta đã thấy Tống Đàm đứng cạnh chiếc xe bán tải cũ kỹ, nhanh nhẹn cân dưa hấu cho khách.

Trong lòng Ngô Thiến Thiến chợt dâng lên một cảm giác hả hê!

Sao mà không vui cho được? Cô nàng hot girl thời đi học luôn nổi bật hơn mình nay lại phải chật vật bán dưa giữa cái nắng oi bức thế này. Làm sao không khiến mình cảm thấy tự mãn hơn?

Lúc này, cô ta đã quên khuấy chuyện hồi trước cãi nhau vì giá rau dại. Nghĩ lại chuyện Tống Đàm cùng Tần Quân chọn đồ nội thất…

Hừm! Đủ cả nợ cũ lẫn mới, cô ta bèn rút điện thoại, nhanh tay quay một đoạn video rồi đăng thẳng lên nhóm bạn cùng lớp:

“Xem bạn hoa khôi lớp chúng ta bây giờ đây này. Quả thực không dễ sống, phải ra chợ bán dưa dưới cái trời 36, 37 độ thế này, còn chẳng ai giúp đỡ, nhìn mà thương quá cơ…”

Đăng lên để dọn đường một chút, lát sau sẽ thêm mấy câu trà xanh sắc sảo.

Cô ta còn đang nghĩ ngợi để gõ nội dung thì nhóm chat đã bùng nổ tin nhắn:

!!!

[Wow! Hồi đi học đã thấy Tống Đàm xinh, giờ còn đẹp thế này!]

[Ngô Thiến Thiến, cô ấy có bạn trai chưa? Nếu chưa thì giới thiệu cho tớ với!]

Thao Dang

[Xem cô ấy bận rộn thế nào kìa, sao lại gọi là khổ sở? Trông da dẻ trắng mịn, đâu có đổ một giọt mồ hôi?]

[Thật xinh quá, thôi, tôi tiêu đời mất!]
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 374: Vui buồn của hội mê nhan sắc.



Ngô Thiến Thiến vừa gõ xuống một dòng tin tức, lòng đầy hứng khởi:

[Các cậu nói xem, nhà Tống Đàm có phải xảy ra vấn đề gì không? Đầu xuân thấy cô ấy bán rau dại, giá còn hơi trên trời, tận hai mươi tệ một cân. Hồi đó mình còn nghĩ chắc cô ấy khó khăn lắm, định rủ họp lớp quyên góp ít tiền…]

Cô ta dừng lại, đọc lại tin nhắn, cảm thấy mình vừa bày tỏ đầy khéo léo:

Thứ nhất, ám chỉ Tống Đàm vì tiền mà không từ thủ đoạn, chẳng còn chút chất phác nào.

Thứ hai, ngầm thông báo cho mọi người biết cô ấy bây giờ là khách quen chợ nông sản, thật sự sa sút thảm hại.

Lúc đó, mặt trời đầu hạ vẫn chưa lặn, ánh nắng gay gắt chiếu lên má cô ta đỏ bừng. Mái tóc mái ướt dính sát trán cũng không che nổi nụ cười mãn nguyện trên mặt.

Nhưng rồi sau khi tin nhắn được gửi đi, trong nhóm yên lặng vài giây, lại có người nhắn lại:

[Haiz! Ai mà chẳng thế!]

[Đúng vậy, hai năm nay khó khăn quá. Tôi cũng nghĩ đến chuyện ra chợ bán hàng đây.]

[Tôi rất nể phục cô ấy, nhìn trong video tuy không nghe rõ nói gì, nhưng Tống Đàm trông thật tự tin, phóng khoáng.]

[Đúng vậy. Tôi làm gì cũng rụt rè, Tống Đàm thì khí chất mạnh mẽ quá!]

[Tôi định nói lâu rồi! Không chỉ là gương mặt, mà khí chất của cô ấy cũng khiến người khác dễ chịu.]

Ngô Thiến Thiến: ???

Mấy người điên hết rồi à?!

Chỉ một đoạn video ngắn, Tống Đàm đang cân dưa hấu, bỏ vào túi ni-lông, đưa mã QR thanh toán, có gì mà các người cảm nhận được tự tin, khí chất, với cả mị lực cơ chứ?!

Quá đáng thật! Nhìn mặt thì cứ nói nhìn mặt, còn bịa đủ lý do!

Ngô Thiến Thiến tức điên, gõ thêm một câu:

[Đúng là khó khăn thật. Vì vậy hồi đầu xuân thấy cô ấy bán rau dại hai mươi tệ một cân, lòng tôi chùng xuống…]

[???]

[Thiến Thiến à, cậu không thường mua rau đúng không? Đầu xuân lạnh thế, rau dại hai mươi tệ một cân là bình thường.]

[Đúng đấy, đầu xuân thứ gì chẳng đắt. Tôi nhớ rõ qua tiết Thanh Minh, giá rau trong chợ mới hạ nhiệt.]

[À, nhà Tống Đàm ở nông thôn nhỉ? Rau dại chắc nhiều, phong cảnh không biết có đẹp không? Hay mình tổ chức lái xe tự lái đến chơi đi?]

[Có chỗ nào nướng t.hịt không nhỉ?]

[Đúng. Trời nóng rồi, cắm trại cũng được. Thiến Thiến, cậu hỏi thử xem.]

[Thiến Thiến, chẳng phải cậu đang ở chợ sao? Hỏi luôn xem nhà Tống Đàm có làm cơm nông gia không? Đều là bạn học, coi như ủng hộ nhau…]

Ngô Thiến Thiến giận đến mức nghẹn lời!

Quá lố rồi!!! Lúc nãy các người còn hỏi xem cô ấy có bạn trai chưa, giờ đã chuyển sang cắm trại, cơm nông gia?!

Không thể chịu nổi, cô ta lại gõ lia lịa:

[Không phải chứ? Các người giàu đến mức hai mươi tệ một cân rau dại cũng thấy rẻ sao?]

[Cậu nói vậy là sai rồi, tất nhiên là đắt. Bình thường tôi chỉ ăn rau giảm giá, nhưng mùa nào giá nấy, đắt thì không mua là được.]

[Đúng vậy. Tôi đi chợ thấy rau mấy chục tệ, biết giá hợp lý thì thôi, không mua thì đâu có gì to tát?]

[Hồi tháng ba, cậu có biết rau sam trong siêu thị bao nhiêu tiền không? Hai mươi tám tệ một cân…]

Ngô Thiến Thiến: Đúng là không theo lẽ thường gì hết!!!

Ngô Thiến Thiến không chịu được nữa, quyết định đổi chủ đề ngay lập tức.

[Các cậu nói xem, nhà Tống Đàm khó khăn đến mức ấy, liệu chúng ta có nên tổ chức quyên góp không?]

Im lặng một lát, cuối cùng cũng có người lên tiếng trong nhóm chat:

[Quyên kiểu gì? Dùng ứng dụng Lãng Hoa Quyên á? Cái app đó bị phốt thối lắm rồi.]

[Không quyên! Tôi còn đang còng lưng trả tiền nhà đây này!]

[Tôi cũng không quyên, nghèo đến mức húp gió Tây Bắc còn thành quen rồi, đứng đầu ngõ ăn xin chắc cũng giàu hơn tôi. Ai rảnh mà làm đại gia hành tỏi chứ!]

[Mấy người nghèo là do không biết bày sạp mà thôi. Nhà họ hàng tôi bày sạp bán trái cây, giờ ba căn nhà lầu rồi đấy!]

[Thiến Thiến, cậu với Tống Đàm thân lắm sao? Sao trước giờ chưa nghe cậu nhắc đến? Với lại, nếu thân thật, sao vừa mở miệng đã bảo quyên góp? Tự cô ấy không biết tự ứng cử à?]

Ngô Thiến Thiến: !!!

Trong lòng cô ta, một con sóc đất đang gào thét dữ dội, nhưng lúc này đứng trong chợ, cô ta chỉ biết giận dữ dậm chân, suýt chút nữa hất bay chiếc dép xỏ ngón đang mang. Cô ta nghiến răng, tức tối gõ tiếp một dòng chữ:

[Không phải thế. Tôi chỉ sợ Tống Đàm ngại nói ra thôi. Dù sao cô ấy còn có một đứa em trai ngốc nữa mà, các cậu cũng biết rồi đấy, ở nông thôn người ta còn trọng nam khinh nữ lắm. Tôi chỉ lo cô ấy bất đắc dĩ mới phải chịu khổ.]

[A, nhắc mới nhớ! Trước đây em trai Tống Đàm từng đến trường thăm cô ấy. Thằng bé trắng trẻo, đáng yêu cực! Không biết lớn lên có đẹp trai không nhỉ?]

[Cần nghĩ sao? Nhìn Tống Đàm là biết, em trai cô ấy chắc chắn cũng đẹp trai như thế!]

[Thiến Thiến này, nếu cậu thật sự muốn giúp, sao không hỏi xem Tống Đàm có video hay ảnh gì của em trai cô ấy không? Hiện giờ tôi đang làm ở một studio truyền thông tự do, có thể giúp họ vận hành tài khoản, làm video đăng trên Tiktok... Nghề này giờ kiếm khá lắm!]

Ngô Thiến Thiến nắm c.h.ặ.t điện thoại, tức đến run người.

Quá đáng! Cô ta ghét bọn họ!

Bọn họ có hiểu cô ta đang nói gì không vậy?!

Ngó thấy Tần Quân, người đang đứng trong tiệm kem, cứ lượn qua lượn lại trước tủ lạnh mà vẫn chưa chọn được món gì, Thiến Thiến nghiến răng, gõ xuống một câu:

[Tôi không hỏi đâu. Thú thật, tôi với cô ấy chẳng thân thiết gì, chỉ thấy cô ấy sa cơ thất thế nên muốn cười nhạo thôi. Mà vì sao cười nhạo á? Cô ấy dám v* v*n bạn trai tôi. Tôi không cười, chẳng lẽ để yên?]

Câu nói vừa xong, nhóm chat nổ tung.

[Thật hả? Kể chi tiết xem nào!]

[Thật không? Tôi không tin!]

[Thật đấy à? v* v*n kiểu gì?]

[Bạn trai cậu vẫn là bạn trai à?]

[Đã bạn trai cũ lâu rồi!]

Ngô Thiến Thiến gõ mạnh những chữ này.

Nhóm chat lập tức sôi sục hơn:

[k*ch th*ch đấy! Này Thiến Thiến, bạn trai cậu là thiếu gia nhà giàu bạc tỷ à?]

[Không, anh ta cũng là dân quê thôi. Tôi phải năn nỉ mãi cha mẹ mới đồng ý để anh ta qua nhà chơi. Kết quả là mới gặp Tống Đàm hai lần đã cãi nhau với tôi rồi chia tay.]

[Bạn trai cậu là học bá, tương lai rộng mở lắm à?]

[Không, tôi học cao đẳng, anh ta chỉ là sinh viên bình thường.]

[Thế đã thi công chức chưa? Chắc định vào trung ương làm nhỉ?]

[Cũng không! Anh ta chỉ thi chứng chỉ giáo viên thôi, nói là mẹ muốn về quê dạy học giúp đỡ gia đình.]

Ngô Thiến Thiến vừa trả lời vừa thắc mắc:

“Đây là mấy câu hỏi kỳ quặc gì thế không biết?”

Cả nhóm chat lại im lặng.

Một lúc sau, mới có người hỏi:

[Vậy... bạn trai cậu, ngoại hình chắc phải đẹp trai hơn cả minh tinh rồi?]

Ngô Thiến Thiến: ...

Thao Dang

Cô ta không cam lòng, nhưng cũng phải nói thật lòng:

[Không hẳn, chỉ là hơi đẹp một chút... đẹp kiểu bình thường ấy.]
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 375: Tìm kiếm điều gì?



Trong nhóm chat đột nhiên im bặt.

Ngô Thiến Thiến cầm chiếc điện thoại nóng bỏng tay, lúc này mới tỉnh ra, vội vã quay người trốn vào bóng râm dưới gốc cây!

Má cô ta hơi đau nhức, nhưng nghĩ đến việc để mọi người biết được bộ mặt thật của Tống Đàm, những lời lẽ tâm huyết này cũng không phải là vô ích.

Thế nhưng ngay sau đó, điện thoại liên tục hiện lên mấy tin nhắn.

[Thiến Thiến, theo như cậu nói, bạn trai cậu không chỉ là kẻ tồi tệ, mà còn không có tiền, không có gia thế, ngoại hình cũng không đủ đẹp trai, lại chẳng phải học bá… Vậy thì cậu… Thôi, có lẽ anh ta có tấm lòng chân thành nhỉ…]

[Trời ạ, người mà cậu còn không thèm để ý, Tống Đàm tiếp cận anh ta để làm gì chứ?]

[Chẳng lẽ đã ra chợ bán dưa hấu mà có thời gian rảnh rỗi vậy sao?]

Câu nói này khiến Ngô Thiến Thiến tức điên lên.

Cô ta nhớ đến cuộc tranh cãi với Tần Quân về chủ đề quyên góp này, không khỏi giận dữ.

Thao Dang

[Có vài chuyện tôi, một cô gái, không tiện nói ra, ví như có người, rõ ràng nhà giàu có, nhưng lại thích trộm cắp, cũng là một dạng đấy.]

[Chúng ta hiểu rồi.]

[Ý cậu là tìm cảm giác k*ch th*ch đúng không? Nhưng đó chẳng phải là trò chơi của người giàu có rảnh rỗi sao?]

[Xin lỗi, cậu nhìn cô ấy bán dưa hấu dưới cái nắng như thế này, có thời gian rảnh, uống nước lạnh còn thú vị hơn tìm bạn trai của cậu đấy.]

[Thiến Thiến, tôi nghĩ có lẽ cậu hiểu lầm rồi. Tống Đàm thật sự có tiếp xúc với bạn trai cậu không? Nếu có, liệu có thể là cô ấy muốn bán hàng không?]

[Đúng vậy, Ngô Thiến Thiến, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi. Tôi thường đi phòng gym, huấn luyện viên nhỏ ở đó gọi tôi là ‘chị gái’ dễ thương lắm! Chồng tôi còn ghen đấy!]

[Trời ạ! Đúng là hết chỗ nói!]

Ngô Thiến Thiến tức giận đến mức m.á.u dồn lên đầu, chỉ muốn xông vào điện thoại, cãi nhau với đám bạn học cũ không hiểu gì này!

Ngay lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cô ta dịu bớt phần nào.

Ngô Thiến Thiến nhận ra mình không thể tiếp tục chủ đề này nữa. Không phải vì cô ta không thông minh, mà vì đầu óc của đám người này hơi có vấn đề.

Vì thế cô ta chuyển sang hỏi: [Tôi đã nói về buổi họp lớp, mọi người có muốn tụ họp không?]

[Gọi cả Tống Đàm đến nữa, có chuyện hay không, cô ấy có cần giúp đỡ không, mọi người có thể hỏi trực tiếp.]

Hừ, hai người họ cùng đi xem đồ nội thất rồi, sự thật rõ ràng như thế, không thể chối cãi!

Nghe cô ta nói vậy, mọi người tỏ ra hứng thú.

[Được đấy, tốt nghiệp cấp ba là tản ra luôn, giờ đã năm, sáu năm rồi, lớp trưởng có rảnh không? Tổ chức đi chứ.]

[Lớp trưởng đến đây rồi! Tôi vừa tìm lại sổ lưu niệm của Tống Đàm viết, chờ chút.]

[Sổ lưu niệm gì chứ! Ngô Thiến Thiến, cậu không phải đang ở gần cô ấy sao? Hỏi trực tiếp đi.]

Ngô Thiến Thiến: …

Qua cửa kính, cô ta nhìn thấy Tần Quân đang thanh toán trong tiệm kem, môi nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Bạn trai cũ là gì chứ?

Người trong làng, chẳng phải cũng phải quay về làng sao! Tống Đàm bán dưa hấu, hợp với anh ta làm nông nghiệp, chẳng trách tiến triển nhanh, không lâu đã mua xong đồ nội thất…

Hừ! Chẳng lẽ có khi ra ngoài còn bàn chuyện sính lễ luôn rồi?

Trong lòng cô ta đầy oán hận, nhưng nghĩ lại sự chăm sóc và quan tâm của Tần Quân khi yêu, không khỏi thấy chua chát, trong đầu lại vang lên câu nói:

“Họp lớp, họp lớp, chia tay một cặp là một cặp.”

Cô ta nhếch môi, nhìn Tần Quân đẩy cửa kính ra, cũng bước nhanh về phía Tống Đàm.

Bên này, bận rộn cả một buổi chiều, đống dưa hấu trên xe đã bán sạch không còn một mẩu.

Tống Đàm kiếm được một mớ kha khá, giờ đang tựa vào xe chờ Tần Quân mua kem về.

Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô đã thấy Ngô Thiến Thiến xuất hiện bên cạnh.

Hầy!

k*ch th*ch ghê ta!

Tống Đàm ngay lập tức hối hận, sao không để lại một quả dưa hấu?

Giờ mà vừa ngồi ăn dưa vừa xem trò hay thì đúng bài luôn chứ còn gì nữa!

“Tống Đàm,” Ngô Thiến Thiến nhìn cô, nửa cười nửa không, “lâu rồi không gặp, sao vẫn còn ở cái chợ này bán rau vậy?”

“Chậc, cô nói xem, trẻ trung xinh đẹp, có bản lĩnh thế này, làm gì mà chẳng hơn ngồi đây bán rau?”

Tống Đàm nghĩ thầm, Ngô Thiến Thiến quả nhiên vẫn giống như trong trí nhớ của cô: vừa vô duyên vừa thích gây sự.

Câu nói này, đúng là ba câu đã đủ khiến người ta phát bực!

Quả nhiên, cô thấy bà thím bán bánh nướng gần đó cũng liếc mắt nhìn Ngô Thiến Thiến vài lần.

Cô bèn cười khiêm tốn:

“Ai bảo tôi không có bản lĩnh chứ?”

“Ôi, thật ngưỡng mộ cô, Ngô Thiến Thiến à.”

“Mặc dù hồi đi học cô học kém tôi, bằng cấp cũng không bằng tôi, nhưng giờ tôi bán rau ở chợ, còn cô lại rảnh rỗi dạo chơi trong chợ. Chúng ta đúng là một trời một vực, hoàn toàn khác biệt!”

Ngô Thiến Thiến: ...

Cái gì đây? Sao câu này nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ? Nghe đến nửa câu sau là đã muốn nổi giận rồi!

Nhưng cô ta cố nén, chỉ ngẩng cao đầu, làm bộ thân thiện nói:

“Tôi kéo cô vào nhóm bạn học nhé! Lớp trưởng đang định tổ chức họp lớp.”

Cô ta giả vờ quan tâm:

“Chắc chắn là góp tiền AA thôi, nhưng nếu cô không muốn trả tiền, tôi có thể...”

Chưa nói hết câu, Tống Đàm đã gật đầu ngay:

“Không muốn. Cô trả giúp tôi được không? Nhân tiện trả luôn tiền bù cho ngày nghỉ bán rau nữa nhé?”

Yêu cầu gì mà vô lý thế này!

Ngô Thiến Thiến suýt chút nữa thì ngả ngữa ra sau vì sốc.

Đúng lúc đó, Tần Quân vui vẻ xách túi kem về, còn chưa hiểu tình hình gì đã bị Ngô Thiến Thiến nhìn bằng ánh mắt đầy khinh miệt, giọng lạnh lùng:

“Tần Quân, anh chia tay tôi chỉ để đến với cô ta à? Giờ hai người hợp tác bán rau ở chợ, chắc thấy rất xứng đôi vừa lứa nhỉ?”

Cái gì với cái gì đây?

Tần Quân, đang chuẩn bị xé một cây kem ra ăn, đứng đờ ra luôn. Nhưng việc quan trọng trước mắt vẫn là đưa kem cho Tống Đàm:

“Mau mau! Ông chủ cho mấy túi đá để giữ lạnh, phải mang về sớm kẻo kem chảy mất.”

“À đúng rồi, tổng cộng 100 cây, 275 tệ. Nhớ chuyển khoản cho tôi đấy!”

Quay lại, anh ta nhìn Ngô Thiến Thiến, vô cùng tự nhiên hỏi:

“Ngô Thiến Thiến, cô muốn mua dưa hấu không?”

Ngô Thiến Thiến: …

Đồ cặn bã!

Cô ta nghiến răng nuốt lời định nói xuống, rồi trừng mắt nhìn Tống Đàm:

“Cô đi họp lớp đi, tôi sẽ mua 20 quả dưa hấu cho mọi người ăn!”

Tống Đàm: …

Cô bật cười, sau đó nhìn Ngô Thiến Thiến đầy chân thành:

“Được rồi, tôi tham gia. Ngô Thiến Thiến, cô tốt với tôi quá.”

Ngô Thiến Thiến: …!!!

Cô ta muốn nổ tung! Tại sao trên đời lại có người mặt dày như thế này? Không biết xấu hổ là gì à?

Còn cái tên cặn bã kia! Vừa chia tay đã ngay lập tức hợp tác mua bán với cô ta, đáng ghét c.h.ế.t đi được!

Đúng lúc này, Tống Đàm đưa mã QR ra:

“Vì cô trả tiền, nên tôi sẽ cân mỗi quả đúng 5 ký. Yên tâm, tôi sẽ chọn quả to nhất, 20 tệ một ký, 20 quả, tổng cộng là 2.000 tệ.”

Cô vẫn mỉm cười:

“Ngô Thiến Thiến, cô tốt bụng thế, chắc không quỵt tiền đâu nhỉ?”
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 376: Nếu tôi có bạn trai.



“Cô ăn cướp à?!”

Ngô Thiến Thiến hét lên, chân giậm thình thịch, giận dữ như muốn bốc hỏa.

Nhưng sau khi hét xong, cô ta chợt nhớ ra, mấy tháng trước hình như mình cũng nói y chang câu này?

Tống Đàm không hề bận tâm, nét mặt đầy vẻ không đồng tình:

“Cô nói bậy gì thế? Ăn cướp đâu có nhanh thế! Giờ ai còn mang tiền mặt chứ...”

Trời đất quỷ thần ơi! Ngô Thiến Thiến càng tức hơn!

Thời thế thay đổi nhanh như vậy, sao giá rau củ của cô vẫn "ổn định" đến kỳ lạ?

“Dưa hấu kiểu gì mà cô dám bán 20 tệ một cân? Quá đáng rồi đấy! Cô không sợ tôi tố cáo à?”

“Cứ báo đi.” Tống Đàm bình thản đáp. “Mọi thủ tục đều hợp pháp. Nói thêm nhé, cherry có loại mấy trăm tệ một cân, cũng có loại hai mươi tệ một cân, sao không thấy cô đi tố cáo nhỉ?”

“Thiến Thiến này,” Tống Đàm nói với giọng điệu giống như một bà mẹ già lo lắng. “Bao lâu không gặp, sao cô vẫn keo kiệt thế?”

Ngô Thiến Thiến tức đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng chiến lực của cô ta, thậm chí còn chẳng bằng con ngỗng nhà nuôi, huống chi đối đầu với Tống Đàm.

Cô ta run rẩy môi, khó tin mà lặp lại:

“Tôi keo kiệt?!”

“Đúng vậy.”

Tống Đàm nghiêm túc gật đầu:

“Hồi trước bán rau, cô nói mắc. Giờ bán dưa, cô vẫn nói mắc. Nói mắc thì không sai, nhưng vấn đề là cô chẳng bao giờ hỏi giá trước, cứ mở miệng đã đặt hàng. Lấy xong lại quay sang trách tôi ăn cướp. Cô thế này là không được đâu!”

Ngô Thiến Thiến tức đến mức toàn thân run rẩy, như muốn nổ tung!

Hai ngàn tệ, nói thật cô ta không phải không trả nổi, nhưng nghĩ đến việc hai ngàn tệ chỉ để mua dưa hấu thì trong lòng vỡ vụn như cắn phải hạt dưa.

Cô ta tức đến mức mắt ngân ngấn nước, quay sang nhìn Tần Quân đang xếp kem vào xe, hỏi như muốn bùng nổ:

“Tần Quân, anh có phải vì thấy Tống Đàm nhiều tiền nên mới ở bên cô ta không?”

Hả?

Tần Quân há hốc miệng, cây kem đang cắn dở rơi “bộp” xuống đất.

“Tôi với cô ta?!”

Anh ta chỉ vào Tống Đàm, trong đầu hiện lên cảnh cô bắt bạn trai tương lai đi gặt lúa để thử thách, mặt tái nhợt như gặp ma: Yêu đương giống như đi làm ruộng, có thể không bước vào thì đừng bước vào!

Anh ta lớn tiếng phủ nhận:

“Cô nói bậy gì thế! Tôi với cô không có duyên phận, liên quan gì đến cô ấy!”

Tống Đàm lại như đang suy ngẫm:

“Cũng không hẳn là không thể...”

“Thiến Thiến, cô vẫn còn tình cảm với Tần Quân đúng không? Thế này đi, cô giới thiệu vài người phù hợp cho tôi, để tôi chọn lọc. Biết đâu tôi chọn được người, Tần Quân cũng hết hy vọng.”

Ngô Thiến Thiến: …

Nói sao nhỉ? Đề nghị này nghe có vẻ vô lý nhưng lại mang một chút lý lẽ kỳ lạ. Cô ta không nhịn được mà tưởng tượng viễn cảnh đó.

Dù cô ta không định "ăn cỏ cũ", nhưng nếu giới thiệu vài người cho Tống Đàm, cuối cùng cô ấy lại mơ hồ chọn trúng, chắc chắn Tần Quân sẽ đau khổ hơn.

Dĩ nhiên, tất cả chỉ là mạnh miệng.

Tần Quân, dù sao từng quen Ngô Thiến Thiến, nên vừa nhìn biểu cảm của cô ta, anh ta đã đoán được cô ta đang nghĩ gì. Anh ta trợn mắt, suýt lật ngửa:

“Ngô Thiến Thiến, cô nghe tin đồn vớ vẩn từ đâu thế? Tôi chỉ làm gia sư cho em trai Tống Đàm thôi.

Thao Dang

Còn nữa, người ta muốn tìm bạn trai, cần cô giới thiệu chắc? Nói mau! Hai mươi quả dưa có mua không? Không mua chúng tôi đi đây.”

Nói ra thì, trong lời này dù có chút bực bội, nhưng thực sự là vì nghĩ cho Ngô Thiến Thiến. Nếu không, để Tống Đàm kéo người ta ra ruộng lúa thử thách, cuối cùng không chọn được ai, chẳng phải cô ấy lại trách ngược cô ta sao?

Nhưng Ngô Thiến Thiến thì không nghĩ thế.

Cô ta chỉ cảm thấy…

“Tần Quân, anh còn bảo hai người không có quan hệ gì!” Bây giờ nói chuyện còn bênh vực ra mặt!

Huống hồ làm giáo viên thì có bao nhiêu người, tại sao lại chỉ mời mỗi anh ta?

Nghe nói muốn giới thiệu bạn trai cho Tống Đàm, thế mà lại tỏ ra sốt sắng như vậy… Đáng ghét! Còn muốn diễn trò trước mặt cô ta!

Cô ta nghiến răng: “Chẳng phải là 2.000 tệ sao? Ai chẳng có tiền!”

Sau đó, cô ta lập tức chuyển khoản: “20 quả dưa hấu, tôi đã đặt mua cho buổi họp lớp, cô giúp tôi chuyển đến khách sạn. Tôi sẽ trả tiền cho phần ăn họp lớp của cô!"

Hừ! Dù mình mất 2.000 tệ, nhưng thứ nhất, họp lớp tạo được mối quan hệ. Thứ hai, thể hiện sự rộng rãi. Thứ ba…

Cô ta nhất định phải l*t tr*n bản chất của Tống Đàm! Để cho gã bạn trai cũ mắt mù của mình nhìn xem cô ta thực sự là loại người gì!

Nghĩ vậy, Ngô Thiến Thiến lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn, xỏ đôi dép lê, hậm hực rời đi.

Tống Đàm nhìn Tần Quân, do dự nói:

“Thầy Tần, tuy rằng đơn này là nhờ anh tự mình kiếm được, nhưng nhà tôi không có chuyện thưởng doanh số đâu! Cùng lắm thì…”

Cô cắn răng: “Tôi sẽ gửi thêm cho anh mười hũ đào xanh muối nữa vậy.”

Tần Quân: …

Loại "hoa hồng" này, thật sự không cần, bởi mỗi đồng tiền kiếm được từ Ngô Thiến Thiến dường như đều mang theo từng tế bào não của cô ta.

Anh mơ hồ nghĩ lại, ngày trước sao mình lại cảm thấy Ngô Thiến Thiến cũng không tệ? Nghĩ mãi không ra.

Tội lỗi thật sự!

Phải công nhận, hành động của Ngô Thiến Thiến còn nhanh hơn não bộ của cô ta.

Tống Đàm vừa chưa về tới nhà, đã nghe điện thoại liên tục báo tin nhắn, cô đã bị kéo vào nhóm họp lớp.

Một loạt tin nhắn tag tên cô vừa gửi tới đều là lời chào hỏi nhiệt tình từ các bạn học.

Cô xuống xe, vừa thong thả ăn cơm nhà để phần, vừa thoải mái trả lời:

[Cảm ơn mọi người đã quan tâm, hiện tại không có khó khăn gì đáng kể.]

[Đúng vậy, giờ tôi đang bán dưa hấu, hàng nhà trồng.]

[Cắm trại à? Chỗ tôi có nhiều đồi núi, mùa hè cắm trại dễ có nguy cơ cháy rừng, không rộng rãi lắm, tôi không khuyên nhé.]

[Muốn ăn cơm nhà nông à? Nhà tôi không làm món này, nhưng trong thôn có vài bác lớn tuổi nấu ăn rất ngon, tôi có thể hỏi giúp. Chỉ là làng hơi bình thường, không có gì đáng tham quan đâu.]

[Em trai tôi giờ trông đẹp trai lắm, nhờ thuê gia sư về dạy kèm tại nhà, học hành tiến bộ rõ rệt.]

Đúng lúc này, tin nhắn từ Ngô Thiến Thiến cũng chậm rãi xuất hiện.

[Tống Đàm, tôi muốn dưa hấu 20 tệ một ký, nhớ đảm bảo quả nào cũng phải là hàng cao cấp. Đến lúc đó đừng quên giao đủ, đây là tấm lòng của tôi dành cho các bạn học.]

[Ngoài ra, dù cô đã cướp bạn trai cũ của tôi, tôi cũng không để bụng. Dù sao thì trời đất rộng lớn, nơi nào chẳng có cỏ thơm…]

Tống Đàm liền nghiêm túc đáp lại:

[Cảm ơn bà chủ Thiến Thiến đã ủng hộ! 20 quả dưa hấu, đảm bảo không thiếu một lạng!]

[Cuối cùng, bạn trai cũ của cô không phải bạn trai tôi. Tôi chỉ trả cho anh ta 5.000 tệ tiền lương một tháng để anh ta làm gia sư dạy em trai tôi mà thôi.]

[Dù sao tôi cũng không dịu dàng, chu đáo và rộng lượng như cô. Nếu tôi có bạn trai, tôi nhất định sẽ không để anh ấy ra ngoài làm việc, tránh bị đen da, thô ráp. Hàng ngày ở nhà tập trung luyện cơ, cải thiện độ dẻo dai, thỉnh thoảng lại chỉnh trang diện mạo, cốt lõi khiến tôi vui vẻ là đủ…]



Ở tận thủ đô xa xôi.

Lục Xuyên đang cắt tỉa dây leo, hắt hơi hai cái liền. Tay run lên, lỡ cắt mất một đóa hoa tím to như miệng bát.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 377: Sở thích đa dạng.



Tống Đàm phát biểu xong liền đưa những lời đính chính cho Tần Quân xem, dẫu sao người ta cũng tới để làm gia sư đàng hoàng, không thể vô duyên vô cớ hủy đi thanh danh của họ.

Tần Quân: "..."

Chỉnh hay không chỉnh không quan trọng, dù gì thì cũng chẳng mấy khả năng anh ta sẽ vì bạn gái cũ mà bỏ cái "bát cơm" này. Mà là bát cơm thật luôn đấy!

Nhưng vấn đề là…

"Tống Đàm, chẳng phải vừa nãy cô còn bảo định mời người đến gặt lúa để chọn bạn trai sao? Sao bây giờ lại thành xây lầu vàng giấu mỹ nhân rồi?"

Lại còn toàn lời hổ báo gì thế này!

Tập thể dục thì cứ tập thể dục, nhắc cái gì mà "độ dẻo dai" với " cốt lõi"... nghe cả câu liền đỏ mặt luôn!

Tống Đàm suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đáp: "Ồ, vậy có lẽ do sở thích của tôi thay đổi, nhưng con người có nhiều sở thích cũng là chuyện bình thường mà?"

"Sở thích gì cơ?" Trương Yến Bình đi ngang qua, thuận miệng chen vào: "Có nhiều sở thích đa dạng thì là điều hiển nhiên thôi!"

Tần Quân tức giận trừng mắt nhìn anh ta: "Chúng tôi đang nói về gu bạn trai của cô ấy! Anh không nghe sao? Cô ấy nói thích đủ loại kiểu đàn ông!"

"Thì cũng bình thường thôi mà!" Trương Yến Bình, người tự xưng là "cao thủ mạng xã hội", chẳng hiểu cơn bực tức của Tần Quân: "Giờ đây các cô gái thích nào là trai ngoan trẻ trung, nào là ông chú trưởng thành, nào là tổng tài bá đạo... Người ta không muốn lựa chọn, mà muốn tất cả!"

Tống Đàm ngay lập tức vỗ tay tán thành: "Đúng rồi! Tôi chính là kiểu người đó!"

Tần Quân: "..."

---

Buổi họp lớp cần sắp xếp sao cho hợp với lịch trình của mọi người, vì thế hiện tại còn chưa quyết định được. Dưa hấu mà Ngô Thiến Thiến đặt trước cũng chưa gửi kịp.

Nhưng đơn hàng 50 quả dưa hấu từ đồn cảnh sát, vì họ đã lấy đi vài quả, tạm thời còn có thể cố thêm một hai ngày, cũng chưa vội lắm.

Tống Đàm ngồi trước máy tính nhìn danh sách đặt hàng online, suy tính xem ngày mai nên bán thêm bao nhiêu quả nữa. Đang mải suy nghĩ thì quay đầu lại thấy ông lão Lý đội nón lá, chậm rãi đi về phía mình.

"Đàm Đàm à, con xem hộ ông cái, mấy ngày tới thời tiết ra sao? Nếu ổn, hôm nay ông sẽ bắt đầu tháo nước ở ruộng, chuẩn bị thu hoạch lúa rồi!"

"Ối trời!" Tống Đàm kích động không thôi, cơm của cô.

Vậy là đã đến mùa thu hoạch rồi sao?

Người địa phương ở đây không quen trồng lúa hai vụ, cô lần này cũng nhờ chút kinh nghiệm mà mạo hiểm thử nghiệm. Gần đây quan sát, thấy lúa phát triển rất tốt, nào ngờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến ngày gặt hái.

Tống Hữu Đức nghe thấy tin tức liền từ trong phòng bước ra, thấy ông lão Lý thì cười tít mắt.

"Vẫn là anh biết chăm lúa. Tôi hôm trước đi ngang qua thấy bông lúa nặng trĩu, hạt nào hạt nấy mẩy mập, không nỡ ngắt luôn."

Ông lão Lý nghe thế liền xua tay, có chút ngại ngùng:

"Nói gì vậy chứ? Chúng ta làm nông cả đời, lúc nào trồng được loại lúa nào mà vừa chống sâu bệnh, lại vừa chắc hạt thế này? Nhìn một bông lúa khỏe mạnh, đầy đặn như vậy, phải nói là mấy chục năm nay chưa từng thấy. Cũng nhờ giống lúa nhà anh chọn tốt, lại còn nghe Đàm Đàm bảo thêm gì đó kiểu dung dịch dinh dưỡng vào, tôi chịu không hiểu nổi!"

Chẳng trách giờ đây lúa ruộng bình thường cũng có thể đạt năng suất trên 1000 cân một mẫu, đúng là khác biệt khi áp dụng khoa học.

Hai người nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ đối phương rất có tay nghề.

Tống Tam Thành cũng cười toe toét, vui mừng không xiết:

"Nhiều năm qua, con cứ thèm mãi bát cơm quê nhà! Sau này mua gạo ở đâu cũng thấy không còn vị thơm ngon ấy nữa."

Tống Hữu Đức lườm ông: "Đó là anh bị lú rồi! Ngày trước chúng ta trồng loại gạo gì? Sao mà so được với gạo cao cấp như giống Ngũ Thường mà Đàm Đàm mua về bây giờ?"

Gạo trước đây nhà họ trồng là loại lúa indica thông thường, giờ ngoài chợ bán chỉ 2 tệ một cân, không trong trẻo óng ánh mà xám xịt, còn hơi ngả vàng, ăn vào thấy lạo xạo.

Dù năng suất cao, lại ít sâu bệnh, chống gió đổ tốt, chi phí thấp, nhưng xét về chất lượng thì đúng là một trời một vực!

Nếu nói về độ ngon miệng, quả thật vẫn còn kém xa lắm.

Tống Tam Thành không phục, nói:

“Giống lúa nhà mình không ngon bằng của người ta, nhưng gạo nhà tự trồng, ăn vào lúc nào cũng có hương vị thơm mộc mạc. Mấy loại gạo mua ngoài kia, tuy trong veo lấp lánh, nhưng con cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó...”

Trương Yến Bình gật gù, dù sao anh ta từng làm việc với các thương lái ngũ cốc, hiểu biết chút ít:

“Đúng là vậy. Bây giờ muốn bán được lúa gạo thì phải có bao bì đẹp, hình thức bắt mắt, mà còn phải bảo quản được lâu nữa.”

“Ngày xưa, chúng ta chỉ cần dùng máy đập lúa, bỏ vỏ là xong, lúc nấu cơm thì phải lọc sạch sạn với mấy cái mảnh vỏ…”

Hồi nhỏ, anh ta ghét nhất là làm cái việc này.

“Nhưng giờ thì gạo phải được mài bóng, cho nên nó mới trong veo như vậy.”

Tuy nhiên, lớp mầm giàu dinh dưỡng đã bị mài mất hết, thành ra ăn vào chỉ còn toàn tinh bột.

Đây cũng là lý do gần đây người giảm cân thường tránh dùng cơm làm món chính.

Không phải vì gạo không tốt hay thiếu dinh dưỡng, mà là cách chế biến hiện đại đã làm mất đi phần giá trị ấy.

Trừ khi mua loại gạo mầm đắt tiền, thời hạn sử dụng ngắn, mới giữ được mấy lớp dinh dưỡng đó.

Tống Hữu Đức thì chẳng hiểu “mầm” hay “không mầm” là gì, nhưng nghe qua cũng hiểu đại khái. Lúc này ông chỉ thở dài:

“Dù sao bây giờ có cơm ăn no bụng là tốt rồi, no rồi thì mới nói đến chuyện dinh dưỡng, mùi vị… Năm nay gạo nhà mình có dinh dưỡng, đến lúc đó ăn nhiều một chút là được.”

Thao Dang

Ông nghĩ thoáng vậy, nhưng vẫn không khỏi lo lắng:

“Nhưng bây giờ cái sân chật kín rồi, hai mẫu lúa này phơi ở đâu đây?”

Ông già nhỏ bé, ký ức về việc thu hoạch lúa vẫn dừng ở thời dùng liềm cắt lúa.

Hồi đó, cắt xong lúa phải gánh về, kéo ra sân phơi khô. Sau đó, dùng cối đá nặng nề mà đạp cho lúa rời khỏi bông.

Cuối cùng là phơi, sàng sảy, rồi mới được hạt gạo trắng tinh…

Nói chung, mùa vụ bận rộn, một là gieo hạt, hai là thu hoạch, khổ cực đến mức nước mắt cũng cạn kiệt.

Trương Yến Bình ngẩn người:

“Phơi thế nào?”

Chẳng phải là dùng máy gặt, đi một vòng mười mấy hai mươi phút, lúa được thu hết, rơm rạ bị băm nhỏ, còn thóc thì cứ chất đại ra sân phơi hay sao?

Tống Tam Thành bật cười:

“Mấy cậu trẻ, đúng là không coi tiền ra gì cả, chúng ta chỉ có hai mẫu đất, lại ở vùng núi, mời máy gặt đến, tiền một mẫu phải bao nhiêu mới đủ vốn?”

Nếu cả làng cùng gặt, hoặc ở vùng đồng bằng rộng lớn, một mẫu thu hoạch chỉ mất từ 80 đến 150 tệ, giá này ai cũng chịu được.

Vì người ta dựa vào số lượng mà kiếm lời.

Còn nhà mình chỉ có hai mẫu, dù giá là 150 tệ một mẫu, tính thêm tiền công, dầu máy, hao mòn máy móc… có đủ vốn không?

Lại thêm trời nóng thế này, ai mà chịu làm cái việc này?

Nếu giá mỗi mẫu tăng lên, ví dụ đến 300 tệ, ôi trời ơi! Tống Tam Thành nghĩ mà không dám tưởng tượng.

Giá lúa nhà nước đã điều chỉnh, không thể tăng. Nếu tính như vậy, hai mẫu đất này làm quần quật cả năm chẳng kiếm được đồng nào, còn lỗ vốn!

Tất nhiên, nhà họ đâu có định bán, nhưng cứ tính bài toán kinh tế này, ai cũng thấy tiếc tiền.

Trương Yến Bình ngơ ngác:

“Vậy chẳng lẽ trời nóng thế này, phải tự tay cắt lúa? Cần bao lâu mới xong?”

Cái gọi là “nhìn núi tưởng gần, ngựa chạy mỏi chân”. Hai mẫu đất, nói thì nghe nhẹ tênh, nhưng thật sự bắt tay vào làm nông, cúi lưng xuống thì chẳng thấy điểm dừng…

Tự cắt lúa?

Trương Yến Bình rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 378: Ngôi nhà đã xây xong.



"Giờ chẳng phải có máy gặt nhỏ sao? Loại đeo chéo trên lưng, lưỡi cưa phía trước đối diện với lúa, dùng cũng nhanh mà?" Trương Yến Bình không kìm được mà hỏi.

"Không được đâu," Tống Tam Thành khoát tay, "Dượng từng thử ở cửa hàng trên trấn rồi, nặng lắm. Người trẻ như mấy cô cậu mà không có chút sức, vung hai lần là cánh tay rụng mất thôi."

Bọn họ thì có thể dùng… nhưng cần gì phải làm thế chứ!

"Thêm nữa, cái thứ đó tốn xăng, mà lưỡi cưa phía trước lại mau hỏng. Máy thì không đắt, chỉ khoảng trăm tệ, nhưng dùng thử mà kẹt giữa chừng thì đúng là phí công phí của…"

Vừa nói, Tống Tam Thành vừa không nhịn được mà hồi tưởng quá khứ.

"Hồi xưa tôi gặt lúa giỏi lắm, một giờ gặt được hơn một mẫu ruộng đấy!"

Tống Hữu Đức cũng gật đầu đồng tình:

"Đúng thật, khoản này anh làm giỏi hơn cha. Cha chỉ gặt được một mẫu là hết sức."

Hai cha con cộng lại, hai mẫu ruộng một ngày là xong. Đây mới là lý do chính họ không muốn tốn tiền thuê người.

Hai người vừa hồi tưởng vừa bàn bạc.

Ông lão Lý không chịu thua kém:

"Đừng nhìn tôi già, tôi vẫn gặt được vài nhát đấy! Một ngày chắc chắn xong hết!"

Ba người hăng hái nói đến nỗi khiến Tống Đàm vừa bước vào cổng đã choáng váng.

Cô kiếm tiền cực nhọc như thế, chẳng phải là để cải thiện cuộc sống gia đình, để mọi người bớt cực nhọc hơn sao?

Quay đầu lại, cha với ông nội lại muốn tự mình đi gặt lúa, giữa cái trời nắng như đổ lửa này, lỡ say nắng ngã ra ruộng, cô cố gắng vì cái gì?

Thế nên, cô phẩy tay một cái:

"Ai cũng không được động vào."

"Con thuê người! 150 tệ một ngày, vậy được chưa?"

Trong làng, đàn ông đàn bà ai cũng làm được việc này, tùy tiện thuê hai người, một ngày là xong, cần gì phải khiến bản thân khổ cực đến thế?

Cùng lắm thì người ta không kịp xong trong một ngày, nhà mình ra phụ thêm một tay, coi như trải nghiệm lại cảm giác gặt lúa, dù sao cũng đã mấy chục năm không trồng lúa nước rồi.

Tống Hữu Đức và Tống Tam Thành không phải thật sự muốn đi gặt lúa, nghe mức giá này thì lập tức chấp nhận.

Dù gì thì thuê người làm nông vụ vào mùa bận rộn là chuyện bình thường.

Có thời gian rảnh, họ còn có thể đi chọn giống, cày đất, chuẩn bị gieo mạ nữa!

Lúc này, hai cha con gật đầu dứt khoát:

"Được thôi."

Sau đó, họ nhờ ông lão Lý:

"Đến lúc đó rút bớt nước trong ruộng, đừng để lún chân. Chờ gặt xong lúa, để tạm trên ruộng cho khô. Tôi sẽ dọn chỗ trong sân để phơi tiếp..."

Ông lão Lý lại thấy khó:

"Rút nước thì rút được, nhưng kiểu gì mấy ngày nữa cũng còn độ ẩm. Lúa để trên ruộng sẽ khô chậm. Mà nếu trời đổ mưa lớn thì càng nguy to, chẳng kịp trở tay. "

Mặt trời mùa hạ, như khuôn mặt trẻ con, sáng nắng chiều mưa, bão đến là đến, không thể không đề phòng.

Trước khi lo phơi lúa, họ còn phải chọn giống, gieo mạ lần nữa, tranh thủ khi lúa gặt xong là đốt rơm, cày đất, gieo vụ mới ngay.

Còn chỗ phơi lúa thì...

"Không cần dọn chỗ đâu." Tống Đàm nhắc nhở:

"Mọi người quên rồi à? Đội xây dựng mấy hôm trước nói nhà sắp hoàn thành rồi."

Tất nhiên, đồ nội thất, rèm cửa và cửa sổ còn chưa lắp, nhưng tất cả phần chính đã xong xuôi. Hệ thống điện nước cũng được lắp đặt chắc chắn, sơn tường và gạch lát nền cũng đều đã hoàn thiện.

Hồi đầu, đơn xin cải tạo nhà cũ là do bí thư Chúc Quân ký và đóng dấu, nội dung xin phép cải tạo nhà ở của trang trại gia đình.

Chỗ mình sửa chữa lại, còn bỏ tiền gom thêm vài lô đất nền của mấy hộ gần đó, nhờ nhân viên bên phòng địa chính đến chụp hình lưu hồ sơ.

Không nói đến cái sân to bên ngoài, diện tích toàn bộ ngôi nhà đã lên đến 370 mét vuông.

Chưa kể ngôi nhà chính ba tầng, nhà bên là hai tầng...

Rộng rãi khỏi phải nói!

Phòng địa chính cũng đã chụp ảnh lưu hồ sơ xác nhận... có nghĩa là ngôi nhà không có vấn đề gì cả!

Nếu gấp quá, bây giờ cũng có thể dọn vào ở được rồi.

Tường trắng ngói xám, mái cong hành lang dài. Đá lát nền, bồn hoa trống trải... cây xanh còn chưa vào sân, mà đã có vẻ đẹp cổ điển kiểu Trung Hoa rồi.

Điều quan trọng nhất là rộng rãi.

Không chỉ sân vườn rộng rãi, ngăn nắp, mà khoảng đất trống trước cửa cũng vuông vắn, rất thích hợp để phơi lúa.

Dạo này trời nóng quá, mà đội thi công lại làm việc tỉ mỉ, mọi người không để ý. Giờ nghe vậy, ai cũng vui mừng.

“Mau thế sao?!”

Tống Tam Thành mừng rỡ, sau đó không nhịn được tự lẩm bẩm: “Đúng là nhanh thật! Hồi xưa đầm nền phải dùng sức đập mạnh xuống. Giờ người ta có máy đầm, ba phát là xong công việc của cả ngày... Đúng là công nghệ cao khác biệt thật.”

Rồi ông lại dán mắt vào Tống Đàm, hỏi câu quan trọng nhất: “Cả ngôi nhà này tốn bao nhiêu tiền?”

Thao Dang

Tốn bao nhiêu tiền? Tất nhiên là không ít. Tính ra nửa năm nay thu nhập đều đổ vào hết.

Không nói đâu xa, riêng phần móng nhà chính đã sâu 2,7 mét, rộng một mét! Cộng thêm nhà bên và những phần khác...

Toàn bộ chi phí bao gồm cả vật liệu và công thợ, đội thi công báo giá 89.000 tệ.

Dầm móng sâu 80 cm dùng 8 thanh thép, cộng thêm lớp lát mặt, ba tầng nhà cộng hai bên nhà phụ, toàn bộ chi phí hơn 400.000 tệ...

Những năm gần đây giá vật liệu tăng liên tục, giá xi măng ngày càng tăng vọt, ngay cả gạch đỏ cũng 5 hào một viên, tính cả số tiền đó, lòng Tống Đàm đau nhói.

Giờ càng không thể nói thẳng ra.

Thế là cô lảng tránh: “Hệ thống điện nước, sơn tường trong nhà đều đã làm xong, nếu không phải mất thời gian chờ sơn chống thấm khô thì nửa tháng trước đã xong rồi. Con đến xem qua rồi, không có chút mùi nào.”

Dù sao thì nhà ở quê, chiều cao trần so với nhà thương mại cao hơn nhiều. Chưa lắp cửa sổ thì thông gió rất tốt. Trời nóng bốc hơi, gió lớn thổi qua, chút formaldehyde còn lại cũng bay sạch.

Nhưng để chắc ăn, đội thi công tối nay bàn giao xong sẽ đưa vào mười mấy chiếc quạt công nghiệp lớn để thổi.

“Mọi người lúc rảnh rỗi có thể vào xem, tiện thể nghĩ xem phòng mình nên dọn dẹp thế nào.”

Lô nội thất Triệu Phương Viên đặt mua đã về rồi, đây là phần đã được tính trong thiết kế ban đầu, nhưng một số chi tiết có thể tự chỉnh sửa thêm.

Không chỉ Tống Tam Thành, ngay cả Tần Quân và Trương Yến Bình cũng đầy mong chờ!

Không nói gì khác, nhà mới có đủ nhà vệ sinh rồi!

Mọi người thậm chí không thèm để ý đến lúa nữa, trực tiếp vui vẻ tính toán: “Nếu vậy thì tháng sau có thể dọn vào ở rồi?”

“Ôi trời! Phải làm bữa cơm tân gia thật to!” Đây là Tống Tam Thành.

Ông chú Bảy cũng phấn chấn: “Tôi phải đi xem cái bếp! Tôi còn cả bộ thớt nữa, phải xem đặt chỗ nào cho hợp!”

Kiều Kiều nhìn đông nhìn tây: “Con có chỗ học riêng không?”

Ngô Lan thì âm thầm nghĩ đến thiết kế lúc đó dành cho nhà phụ, chỗ đó để cả chục người ở cũng không thành vấn đề!

Nếu vậy, có phải nên nhân dịp trời nóng này đón ông bà ngoại của bọn trẻ về không nhỉ?

Không mong ông bà làm việc, chỉ muốn họ được nghỉ ngơi, cũng là cơ hội để mình chăm sóc ông bà. Nhân tiện để mợ cả của lũ trẻ, người chăm sóc ông bà bao năm, cũng được thư giãn chút.
 
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Chương 379: Lên lịch họp lớp.



Vào khoảng cuối tháng Sáu, sau khi Triệu Phương Viên dẫn đội kiểm tra đến xem xét từng góc trong căn nhà cũ hai lượt, Tống Đàm cũng thanh toán nốt khoản cuối cùng cho đội thi công.

Đội trưởng thi công cười tươi đến không khép nổi miệng. Thật sự là thời buổi này việc đòi tiền khó như lên trời, mỗi khi nhận được tiền công, họ cảm giác như vừa vượt qua một hẻm núi lớn. Trong lòng, ông ta đã liệt Tống Đàm vào danh sách “khách hàng chất lượng cao”.

Phi vụ này họ cũng kiếm được bộn mà! Đặc biệt chủ nhà lại rất biết điều, chỉ cần làm theo bản thiết kế, thỉnh thoảng góp ý chân thành, tuyệt nhiên không chỉ tay năm ngón, không sửa đổi lung tung hoặc dây dưa tiền bạc giữa chừng...

Điều duy nhất khiến họ tiếc nuối là chủ nhà ăn uống quá ít.

Nhưng không sao! Còn cơ hội mà.

Đội trưởng thi công tính toán trong đầu, bây giờ trời nóng, hơn nữa vẫn còn công việc khác phải làm. Căn nhà cũ của ông nội Tống Đàm phải đến mùa thu hoặc đông mới sửa sang được.

Đến lúc đó chia một nhóm nhỏ làm trong 10 ngày nửa tháng, chính ông ta sẽ đến giám sát, chắc chắn kiếm thêm vài bữa cơm!

Sau khi nhóm công nhân rời đi, hơn chục chiếc quạt lớn vẫn được giữ lại, ngày ngày rì rào thổi khắp nơi.

Triệu Phương Viên chăm lo từng việc như đặt đồ nội thất, lắp đặt đồ điện, không để ai khác nhúng tay vào, dịch vụ hậu mãi còn tận tâm đến mức đáng kinh ngạc.

Dĩ nhiên, trong thời gian làm việc, mỗi ngày cô ấy đều ngoạm một quả dưa hấu to. Tống Đàm không khỏi nghi ngờ mục đích thật sự của cô nàng là gì.

Nhưng phải công nhận, cô làm việc rất chu đáo. Cả nhà ngày nào cũng đi dạo vài vòng trong căn nhà mới, không ai để tâm cái nóng hầm hập hay tiếng quạt gào rú, chỉ cảm thấy mọi thứ đều quá vừa ý.

Tống Đàm thì ngoài việc rút tiền ra chẳng phải bận tâm gì thêm, đúng là hiếm có! Bảo sao Triệu Phương Viên bận rộn kín lịch nhận việc.

---

Vào một ngày cuối tháng, Tống Đàm nhận được thông báo trong nhóm chat.

Buổi họp lớp sẽ tổ chức vào tối mai, dự kiến ở một quán ăn đồng quê tại vùng ngoại ô Vân Thành.

Rượu bia có hai bạn đại gia tài trợ, trà thì dùng miễn phí loại trà lá lớn bản địa của quán, còn tiền ăn và nước ngọt chia đều, mỗi người khoảng hơn trăm tệ. Số người hưởng ứng đông không tưởng.

Ngô Thiến Thiến như được chích thuốc k*ch th*ch, liên tục nhảy nhót trong nhóm chat:

[Được rồi lớp trưởng ơi, nhất định mình sẽ đến!]

[À đúng rồi, lớp trưởng, tiền AA của Tống Đàm để mình trả giùm nhé. Ngoài ra, mình còn mua 20 quả dưa từ Tống Đàm để mời mọi người ăn. Nếu không ngọt thì cả lớp cứ việc trách cô ấy!]

Màn này... đúng là khiến mọi người khó hiểu.

Ngô Thiến Thiến trước đó còn nói Tống Đàm cướp bạn trai của cô ta, lời lẽ đầy ẩn ý khiêu khích. Vậy mà giờ lại bỏ tiền thay và ủng hộ làm ăn cho cô?

Giờ tình bạn dễ đổi thay thế này sao?

Tống Đàm cũng không ngại trả lời:

[Cảm ơn bà chủ Ngô Thiến Thiến rộng rãi chi tiền, ủng hộ bạn cũ! Yên tâm, dưa không ngọt thì không lấy tiền!]

Hai mươi quả dưa đấy, xem ra Ngô Thiến Thiến rất có thành ý!

Cô thật sự thích những người vừa “gà” vừa ồn ào... À nhầm, có tiền!

Đến lúc đó, dưa hấu bổ ra, trong buổi họp lớp mọi người cùng ăn, ha ha ha...

Tống Đàm nghĩ mà hào hứng không thôi.

Ngô Thiến Thiến cũng vậy. Nhưng nhóm chat thì náo nhiệt quá mức.

Với lại, hai mươi quả dưa nghe thế nào cũng không bằng rượu bia, t.h.u.ố.c lá của người ta.

Thế là, tin nhắn của Ngô Thiến Thiến nhanh chóng bị chìm nghỉm giữa tiếng hoan hô của mọi người, thậm chí cô ta còn chưa kịp khoe giá cao của dưa nhà Tống Đàm và sự hào phóng của mình…

Lúc này chỉ đành nghẹn ngào tự tức, quyết tâm đến hôm họp lớp sẽ nói rõ giá cả, làm mọi người trầm trồ một phen!

Lần họp lớp này, lớp trưởng tổ chức gần 20 bạn cũ, thêm cả người nhà thì khoảng 30 người, đúng là một sự kiện hiếm có sau nhiều năm.

Chẳng trách họ quyết định tổ chức ở nông trại, chứ đông người thế này mà đến chỗ khác thì chắc chắn chật ních.

Trùng vào dịp nghỉ lễ Đoan Ngọ, thời gian khá dư dả, thường là chiều tập trung rồi tối ăn uống xong thì giải tán.

Trương Yến Bình nghe lịch trình, lập tức dặn dò kỹ lưỡng:

"Nhớ lúc đó đưa link bán dưa của chúng ta ra nhé!"

Dưa nhỏ gần hết rồi, giờ chỉ còn dưa lớn. Một người mua lẻ thì tiếc tiền, nhưng cứ tìm được vài khách đại gia là được mà!

Tần Quân nhíu mày: "Không phải nói cô bạn học nhìn không vừa mắt, còn mua hẳn 20 quả dưa muốn làm khó cô sao… Cô lái chiếc xe này đi có hơi không hợp không?"

Tống Đàm phẩy tay, thở dài: "Giá mà ai cũng chịu chi tiền làm khó tôi như thế thì tốt quá rồi..."

"Hơn nữa, xe này là vừa chuẩn. Tôi kéo 20 quả dưa đi, có người dỡ hàng sẵn, tiện lắm! Cái gì mà hợp hay không hợp, giờ là thời đại sống thoải mái, làm địa chủ sung sướng biết bao!"

Thôi được.

Tần Quân nghĩ đến những lời "chọn đàn ông" của Tống Đàm, biết tính Tống Đàm không hay câu nệ, đành im lặng.

Chỉ có Kiều Kiều thở dài buồn bã: "Lớn rồi thật thích… Bao giờ con mới được đi họp lớp đây?"

Câu này đúng là không biết trả lời sao cho phải.

Nhưng Tống Đàm nhanh chóng nói:

"Vậy em phải học thật giỏi vào! Học giỏi rồi dạy lại cho mấy bạn nhỏ trong phòng livestream. Đợi khi mọi người học lâu rồi, Kiều Kiều lớn thêm chút nữa, chúng ta cũng có thể mời bạn học đến nhà làm họp lớp cho em."

"Thật ạ?"

Kiều Kiều đầy ngạc nhiên rồi lập tức tràn đầy ý chí phấn đấu, không xem tivi nữa, lôi sách bài tập ra, bắt đầu luyện viết văn miêu tả.

Trẻ con, đúng là dễ dụ!

Tống Đàm nghĩ bụng, đợi mọi thứ ổn thỏa, livestream mời người đến chắc cũng ổn thôi.

...

Tuy nhiên, trước khi đi họp lớp, Tống Đàm còn phải thuê hẳn một chiếc xe lớn để chở dưa. Xe nhỏ chỉ chở được hai, ba trăm quả một lần, mà vào dịp lễ thế này thì không đủ hàng cung ứng.

Dịp Đoan Ngọ, nhà còn đang đón một đợt cao điểm tiêu thụ nữa.

Ngô Lan cầm cuốn lịch, lẩm bẩm:

"Ngày nào tốt để chuyển nhà nhỉ? Hay phải mời người xem ngày? Chắc phải chọn ngày chẵn… Rồi làm tiệc mời khách cho vui vẻ..."

Thao Dang

Bà tính toán như đánh đàn:

"Bao nhiêu năm qua họ chuyển nhà, mời tiệc, mình cũng tốn không ít quà. Lần này phải tìm cách thu lại, không thì lỗ nặng."

Tống Đàm: …

Sao phải khổ thế? Giá mà chẳng ai phải tặng quà thì tốt biết mấy.

Có điều, giờ nhà khá giả, ngày trước không có tiền, Ngô Lan tháng nào cũng lo lắng xem tháng này lại phải đi đám cưới hay tiệc tân gia nào, đúng là hết cách.

"À đúng rồi, Đàm Đàm, tối nay mẹ mang dưa đến nhà bà ngoại con nhé. Mẹ phải nói với mợ cả con, bảo bà ấy thu dọn đồ đạc của ông bà ngoại. Đợi chúng ta dọn vào nhà mới rồi đón họ qua."

Nghe vậy, bà nội Vương Lệ Phân lên tiếng:

"Phải đón chứ. Bao năm nay con bận việc nhà, bên ấy toàn nhờ chị dâu lớn lo liệu. Nay cuộc sống khá hơn, phải để ông bà qua, xem con cái hưởng phúc thế nào."

Còn chuyện con trai không mời bố mẹ vào biệt thự… Ấy dà! Tống Hữu Đức với Vương Lệ Phân không phải loại không biết điều. Con cái đã nói sẽ xây nhà mới cho, so đo chút thời gian làm gì?

Chờ nhà mới xây xong, ai còn thèm ở nhà người khác?

Dẫu là ổ chó, nhưng là của mình thì vẫn hơn!

Ngay lúc đó, điện thoại của mợ cả đã gọi tới trước:

"Đàm Đàm à, lúa nhà con chắc sắp chín rồi nhỉ? Hôm nào gặt lúa thế? Hay để cậu mợ qua giúp nhé?"
 
Back
Top Bottom