Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái
Chương 60: Ngoại truyện 2 - Phó Bạch + Kỳ Thịnh + Mãn Mãn



1. Phó Tuân * Bạch Hạc Vu

Lúc ấy, Phó Tuân vừa mới tốt nghiệp, là sinh viên ngành kỹ thuật, không ngờ lại được Vu Chúc chú ý và vào giới giải trí, lúc này còn chưa tính là idol.

Sau một năm tích lũy kinh nghiệm và cơ hội, Phó Tuân dần dần có danh tiếng, và studio cũng được thành lập.

Và chính vào ngày hôm đó, anh gặp Bạch Hạc Vu.

Khi ấy Bạch Hạc Vu vừa xuống núi, trước đó anh sống ở một lâu đài trên núi, ăn no ngủ đủ, cuộc sống quá nhàm chán nên anh quyết định xuống núi lấy chứng nhận cư trú tạm thời từ Cục Quản lý Yêu Quái, dự định ở dưới núi chơi một thời gian rồi sẽ quay lại.

Nhưng hôm đó, vì tò mò anh đã uống rượu, khuôn mặt mặt trắng bệch dần đỏ lên thu hút ánh nhìn của người qua đường.

Khi anh đang mơ màng trở về căn hộ cho thuê, anh không nhận ra phía sau có hai người theo dõi với ý đồ xấu.

“Nhìn rõ chưa? Xác nhận là gấu trúc?”

“Xác nhận rồi, tôi có thể không nhận ra yêu quái sao?”

“Vậy thì hành động đi, chắc chắn bán được rất nhiều tiền, dù sao cũng là gấu trúc mà.”

Thì ra là hai tên buôn bán gấu trúc.

Khi chúng đang chuẩn bị hành động trong một con hẻm tối, bất ngờ có người lao ra, tung một cú đá văng chúng ngã xuống đất.

Hai người đó sợ bị phát hiện liền vội vàng bỏ chạy.

Phó Tuân chỉnh lại tay áo, cũng không đuổi theo mà tiến vào xem tình hình người say rượu.

Anh nhờ vào ánh sáng yếu ớt mà nhìn thấy người đó, nhưng lập tức cứng đờ người lại, sao người này lại muốn c** đ* ở chỗ đông người như vậy, hơn nữa đã mở được vài cúc áo rồi.

Phó Tuân vội vàng lấy áo khoác của mình mặc cho anh: “Mặc vào, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về.”

Bây giờ Bạch Hạc Vu chỉ muốn c.ởi quần áo đi ngủ, nhưng có một giọng nói liên tục vang lên bên tai, làm anh khó chịu vô cùng.

“Đừng nói nữa, cẩn thận tôi cắn anh.”

Phó Tuân vừa buồn cười vừa đau đầu, sao lại còn muốn cắn người nữa?

“Anh còn đứng dậy được không?” Phó Tuân nhẹ nhàng đỡ Bạch Hạc Vu.

Bạch Hạc Vu trợn mắt, giận dữ cắn một cái vào mặt Phó Tuân.

Phó Tuân lập tức ngây người, không phải vì đau, mà là vì người này không những cắn anh ta, còn bắt đầu li.ếm linh tinh trên mặt anh ta!

“Hì hì~” Bạch Hạc Vu kiêu ngạo huýt sáo, "Tôi mạnh mẽ lắm, nói cắn là cắn."

Phó Tuân vội vàng ngừng lại, nhưng càng ngừng thì Bạch Hạc Vu càng vùng vẫy mạnh mẽ hơn, người anh cảm thấy khó chịu.

Sau đó, "phụp" một tiếng, người đẹp biến mất, trong tay Phó Tuân có thêm một con gấu trúc nhỏ đang chui vào lòng anh.

Toàn thân Phó Tuân cứng đờ, anh ta đã nhìn thấy gì vậy?

Cuối cùng, Phó Tuân vẫn đưa con gấu trúc về nhà, từ đó, Phó Tuân đi đâu, con gấu trúc cũng đi theo, anh cảm giác mình như một người chăm sóc gấu trúc.

Nhưng may mắn này không phải ai cũng có được, hì hì.

2. Kỳ Thiên Thành * Thịnh Mỹ Nghenh

Kỳ Thiên Thành hồi đại học rất khổ, còn Thịnh Mỹ Nghênh thì là con của một gia đình nhà giàu, hai người vốn chẳng có liên quan gì đến nhau, nhưng nhờ một cơn mưa lớn mà họ đã có giao thoa.

Kỳ Thiên Thành nhìn tin nhắn trên điện thoại, thở dài bất lực, mẹ lại gửi tin nhắn xin tiền rồi, nhưng anh chỉ là một sinh viên đại học chưa có việc làm thì lấy đâu ra tiền, Kỳ Thiên Thành quyết định sẽ chặn tin nhắn.

Đến trưa khi Kỳ Thiên Thành từ thư viện đi ra, bên ngoài trời đã đổ mưa, anh nhíu mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, hình như trong ba lô anh có một chiếc ô, mở ra quả thật có.

Khi ra ngoài, anh thấy một cô gái cao ráo, đứng ở cửa nhìn trời mưa mà lo lắng, là bạn cùng lớp của anh, Thịnh Mỹ Nghênh.

Kỳ Thiên Thành liếc mắt nhìn, mím môi rồi quyết định làm một việc.

Anh cởi áo khoác của mình, che lên đầu Thịnh Mỹ Nghênh, rồi đưa ô cho cô, còn mình thì bước vào mưa và quay lại mỉm cười với cô, rồi nhanh chóng chạy đi.

Thịnh Mỹ Nghênh có chút ngẩn ngơ, chuyện gì thế, học sinh giỏi suốt ngày chỉ biết học này sao lại biết quan tâm đến con gái rồi?

Thịnh Mỹ Nghênh cầm ô, mặt hơi đỏ lên, sao vậy, bình thường anh thấy cô cô là đều muốn tránh, giờ lại cho cô ô.

Thịnh Mỹ Nghênh có một bí mật, cô thích Kỳ Thiên Thành, mà Kỳ Thiên Thành cũng có một bí mật, anh thầm yêu Thịnh Mỹ Nghênh.

Nhưng vì Kỳ Thiên Thành cảm thấy mình không xứng với Thịnh Mỹ Nghênh, nên anh luôn tránh mặt cô, nếu không sẽ lo lắng trái tim mình sẽ nhảy ra ngoài mất.

Tuy nhiên, sau đó Thịnh Mỹ Nghênh bắt đầu ngày ngày theo đuổi anh, cuối cùng Kỳ Thiên Thành bắt đầu theo đuổi cô, họ cứ như vậy đuổi bắt nhau, đến khi tốt nghiệp đại học thì kết hôn.

Mỗi khi nghĩ lại ngày đó, Kỳ Thiên Thành luôn cảm ơn bản thân đã dũng cảm như vậy, đưa ô cho cô gái mình thích cũng là một quyết định cần rất nhiều can đảm.

3. Cảnh tuyết

Tuyết rơi, trong sân đều là tuyết, hôm nay không cần đi học, vì trường mẫu giáo thông báo nghỉ học, hiếm khi Bạch Mãn dậy sớm, hơn nữa còn không phải đi học thật sung sướng, nhìn xem, cậu đã có thể tự mình rời giường rồi.

Khi Bạch Mãn đang nắm tay lan can đi xuống cầu thang, trong nhà còn chưa có ai thức giấc. Mặc dù mới chỉ hơn 6 giờ, nhưng bên ngoài lại toàn là một mảng trắng xóa.

Bạch Mãn mặc áo ngủ và quần ngủ, dường như cũng không quá lạnh. Cậu mở cửa ra ngoài, vừa mở cửa thì đã bị gió lạnh tạt vào mặt, mắt của Bạch Mãn không thể mở ra được.

Nhưng rất nhanh cậu đã vui vẻ trở lại, tuyết rơi rồi!

Bạch Mãn cảm thấy hơi lạnh, trẻ em loài người chỉ có điểm này là không tốt, vì không có lông nên dễ lạnh.

Nhưng cậu rất nhanh đã biến thành một cục bông gấu trúc, vui vẻ chạy nhảy trong sân, toàn thân bị tuyết bao phủ.

Vui quá, nếu lúc này có tre thì tốt quá, cắn tre rồi nằm trong tuyết thật tuyệt vời.

Vui quá vui quá!

Không lâu sau, trong sân xuất hiện những cục bông gấu trúc nhỏ, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, lông đen trên người đều bị tuyết phủ kín.

Khi Hứa Ngọc Như thức dậy và nhìn thấy cảnh tượng cục bông gấu trúc toàn thân trắng xóa không thể nhận ra hình dạng ban đầu nữa, bà gần như không thể thở nổi.

Bạch Mãn đang làm gì vậy? Ngoài trời lạnh như vậy, sao lại ra ngoài mà không mặc gì?

Dù con trẻ ở bất kỳ hình dạng nào thì trong mắt người lớn, hình ảnh gấu trúc nhỏ không mặc quần áo vẫn giống như hình ảnh đứa trẻ không mặc gì.

Bà vội vàng chạy xuống, kéo con gấu trúc phủ đầy tuyết về, đứng ở cửa lau tuyết trên người cậu một hồi lâu.

"Cháu ngoan, sao hôm nay con lại dậy sớm vậy? Rõ ràng lúc trước chưa tới giờ đi học là sẽ không rời giường mà?" Hứa Ngọc Như thắc mắc, sao hôm nay bé con trông có vẻ vui vẻ vậy.

"Vì không cần đi học mà~" Cục gấu trúc làm mặt đáng yêu ôm lấy cánh tay bà ngoại.

Hứa Ngọc Như vừa tức giận vừa cười: "Thảo nào mỗi ngày đều cố tình dậy muộn."

"Hehe~"
 
Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái
Chương 61: Phiên ngoại 3



1. Mãn Mãn học tiểu học, ngày đầu tiên khai giảng, liền dẫn các bạn nhỏ đang kích động tới cửa hàng mua đồ ăn vặt, Tròn Tròn và Cá nhỏ là vui vẻ nhất, bọn họ chưa từng ăn loại này, Bạch Mãn bởi vì vẫn luôn tới chờ anh trai tan học, cho nên đã ăn không ít lần.

Mua đồ ăn xong, các bạn nhỏ lại hẹn nhau cùng về nhà, Bạch Mãn lại cảm giác mình đã quên mất một chuyện quan trọng, nhưng bởi vì ăn vụng quá vui vẻ nên cậu đã xem nhẹ loại cảm giác đó.

Kỳ Diệc Trần đứng cửa phòng học không có một bóng người đến đen cả mặt, nhóc con thế mà không chờ mình đã đi rồi!!

Rõ ràng lúc trước mỗi khi người lớn trong nhà bận rộn đều do y tới đón nhóc con từ năm 1 tới năm 3.

Không nghĩ tới đây mới là ngày đầu tiên học tiểu học, nhóc con tan học liền không đợi y.

Kỳ Diệc Trần học năm 4, nên phải học nhiều hơn các bạn nhỏ năm 1,2,3 nửa giờ tự học.

Rõ ràng buổi sáng trước khi đi học y còn đặc biệt nhắc nhở nhóc con hôm nay y phải học buổi tối nửa giờ, nhóc con còn ngoan ngoãn gật đầu.

Trong nửa giờ này Kỳ Diệc Trần vẫn luôn nhìn bên ngoài sợ nhóc con không tìm thấy y, kết quả không nghĩ tới nhóc ta tự mình đi về trước rồi.

Chờ Bạch Mãn về đến nhà mới nhớ tới, anh trai còn chưa có về, hình như cậu bỏ quên anh trai rồi.

Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang đang ngồi ở sân vườn, lúc nhìn bé con một mình trở về hơn nữa còn rất buồn bực liền hỏi.

“Sao Mãn Mãn về có một mình vậy? Anh trai đâu?”

Trước kia rõ ràng đều là hai đứa nhỏ năm tay cùng nhau trở về, bây giờ thấy đứa nhỏ một thân một mình về nhà lại thấy hơi lạ.

“Ồ —— Anh trai còn đang học.” Nhóc con chột dạ thủ sẵn tay, là cậu quên mất anh trai.

Bạch Hạc Vu đang bưng cái ly vạch trần cậu: “Có phải con đi ăn vụng đem anh trai quên mất.”

Bạch Mãn kinh hãi, làm sao ba ba biết được!

Đứa nhỏ phản xạ có điều kiện nhanh chóng lắc đầu: “Không có, Mãn Mãn không có.”

Mấy người lớn nén cười, Mãn Mãn không biết trên mặt nhóc dính cặn đồ ăn vặt sao?

Lúc Kỳ Diệc Trần về đến nhà Bạch Mãn còn đang úp mặt vào tường, bởi vì cậu nói dối còn có ăn vụng đồ ăn.

Ở phương diện này Bạch Hạc Vu quản rất nghiêm, những người lớn khác trong nhà cũng đồng ý cách làm này, bây giờ đồ ăn nhanh đều không lành mạnh, không thể ăn nhiều.

Bạch Mãn vừa thấy anh trai tiến vào liền nước mắt lưng tròng hô: “Anh ơi ~”

Kỳ Diệc Trần lại lắc đầu, không phản ứng cậu, hại y lo cho trứng thối này, căn bản là không để ý tới y mà.

Trái tim Bạch Mãn cảm thấy tan nát, sao anh trai cũng không để ý tới cậu.

Buổi tối, khi đến giờ đi ngủ Bạch Mãn chuồn êm đến phòng anh trai, chọc chọc anh trai đang không phản ứng tới mình, chột dạ nói: “Anh ơi, anh ơi, anh ơi, anh ơi ~”

Kỳ Diệc Trần cảm thấy phiền, xoay người lại trừng mắt nhóc con.

Bạch Mãn thấy phản ứng của anh trai liền cười ha ha, rồi xốc chăn lên bò lên giường.

Kỳ Diệc Trần ngoài mặt thì ghét bỏ, nhưng nội tâm đã tha thứ cho nhóc con, cho nên hơi dịch vào trong nhường chỗ cho nhóc con trèo lên.

“Anh ơi, Mãn Mãn sai rồi ~”

“Ừ!”

“Đáng lẽ Mãn Mãn phải đợi anh trai ~”

“Ừ!”

“Ừ, là có ý gì ạ?”

“Biết rồi, về sau Mãn Mãn lại không đợi anh trai thì anh trai liền không để ý tới em.”

“Biết rồi!”

Cho dù ăn vặt rất ngon nhưng xem ra anh trai càng ngày càng nghiêm, xem ra sau khi vào tiểu học lại càng khó khăn rồi.

Lúc trước còn có thể lén ăn mấy ngụm.

Vì thế, mỗi ngày ở cửa phòng học Kỳ Diệc Trần đều sẽ có mấy củ cải nhỏ châu đầu ngồi xổm, bọn họ đều là bạn của Mãn Mãn, muốn đi cùng Mãn Mãn nhưng vì Mãn Mãn phải đợi anh trai cho nên cả bọn chỉ đàng ngồi xổm theo, đây đã thành phong cảnh ở ngoài cửa phòng học của Kỳ Diệc Trần.

2. Mãn Mãn lên cấp 3 rất thống khổ, vốn dĩ cậu còn cho rằng lên cấp 3 thông qua kiểm tra của cục quản lý yêu quái sẽ nhẹ nhàng hơn, ai biết lên cấp 3 càng khó, đặc biệt là toán học, chuyên môn tới khắc cậu.

Năm nay Bạch Mãn sắp 18 tuổi rồi, cần phải thi đại học.

Buổi sáng Bạch Mãn còn buồn ngủ đi xuống lầu, đi đến hai bậc cuối cùng còn bị vướng một cái, thiếu chút nữa té ngã, may mắn được một người đỡ lấy, Bạch Mãn không cần trợn mắt liền biết là ai, cậu liền thuận theo bò lên người, nhắm hai mắt còn muốn ngủ.

“Tỉnh tỉnh, lần sau rửa cái mặt rồi hãy xuống lầu, vừa rồi suýt chút nữa là ngã rồi.”

Tuy rằng nói như thế, nhưng người thanh niên vẫn ôm cậu nhóc lên sô pha, lúc này mới đặt cậu nhóc xuống.

Bạch Mãn ngáp một cái ôm cổ người thanh niên không buông: “Anh ơi, sao hôm nay anh về nhà vậy.”

Kỳ Diệc Trần nói: “Mãn Mãn sắp thi đại học, anh trai khẳng định phải về nha.”

Kỳ Diệc Trần đã là sinh viên năm 3, học cùng Bạch Mãn một trường cấp 3, cho nên dẫn tới Bạch Mãn còn chưa vào trường cấp 3 đã nổi danh, tất cả thầy cô giáo đều quen biết cậu, dù sao cũng là em trai của thủ khoa mà.

Kỳ Diệc Trần chọn trường đại học ở thành phố, hơn nữa còn là trường đại học đứng đầu.

“Mãn Mãn đi học ở trường anh trai được không ~”

Kỳ Diệc Trần đặt cằm lên vai cậu nhóc, dỗ dành cậu.

Bạch Mãn nghe vậy lông mày đều thắt lại: “Nhưng là, trường của anh trai rất khó.”

Kỳ Diệc Trần không nghĩ tới nhóc con này đã nghĩ tới rồi, nghe vậy liền cười: “Vậy Mãn Mãn chọn trường bên cạnh anh trai được không ~ anh trai sẽ dạy bổ túc cho em!”

Mắt Bạch Mãn xoay như nhang muỗi: “Nhưng toán rất khó học.”

Cậu nhóc sắp khóc luôn rồi, tuy rằng dưới sự giúp đỡ của Kỳ Diệc Trần, thành tích cả năm của Bạch Mãn cũng phải trước 50, nhưng cậu học toán không thi nổi 100 điểm, muốn vào trường top 10 hoàn toàn không có hy vọng.

“Không có việc gì, anh trai dạy em!”

Bạch Mãn thở dài một hơi: “Được rồi ~”

Từ nhỏ đến lớn Bạch Mãn vẫn luôn sinh hoạt ở thành phố, nên khẳng định muốn ở lại nơi này, bằng không người lớn trong nhà cũng không yên tâm.

Kỳ Diệc Trần không nghĩ tới một tháng cuối cùng nhóc con thật sự nghiêm túc vùi đầu khổ học, nghiêm túc đến kinh ngạc.

Cả nhà đều cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng lại rất vui mừng, bé con biết nỗ lực là chuyện tốt.

2. Thi đại học xong, kết quả thi của Bạch Mãn ngoài dự đoán của mọi người, điểm toán thế nhưng vượt qua 100 điểm, chuyện này làm cậu cao hứng đến hỏng rồi, không nghĩ tới sẽ có ngày cậu thi được môn toán ra điểm số có 3 đơn vị.

Như vậy thì có thể đậu vào trường anh trai học rồi.

Chờ đến thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, Bạch Mãn cao hứng đến choáng váng, rốt cuộc không cần học tập!

Nhóm phụ huynh cũng thật cao hứng, liền lấy điện thoại ra khoe với bạn bè thân thích, hai đứa nhỏ trong nhà đều thực ưu tú, khẳng định phải khoe ra, lúc trước không có khoe ra là sợ Mãn Mãn có áp lực.

Buổi tối đi tham gia tiệc tốt nghiệp, lúc trở về Bạch Mãn đã vựng vựng hồ hồ, cậu có uống một chút rượu.

Đi tới cửa thấy anh trai đang đứng chờ còn cười ngây ngô vài tiếng, ôm Kỳ Diệc Trần xong còn muốn bò lên người y, trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh trai còn muốn uống ~”

Kỳ Diệc Trần bị động tác của nhóc con làm cho thiếu chút nữa ngã xuống, lúc nhìn nhóc con đang say còn đen mặt, đây là trưởng thành liền trộm uống rượu.

“Uống rượu, uống rượu!”

Nhóc con bị ôm cũng không thành thật.

Đúng lúc này bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện.

“Tớ muốn mua cái này!”

“Cái này quá quý không mua!”

“Chồng ~ ơi ~, người ta muốn ~”

“Được được được, mua mua mua.”

Kỳ Diệc Trần vội vàng nhét nhóc con vào xe nên không chú ý tới khi nhóc con nghe được cuộc đối thoại hai mắt đều sáng lên.

Cậu túm quần áo Kỳ Diệc Trần, mềm mụp làm nũng nói: “Chồng ~ ơi ~, người ta còn muốn uống rượu ~”

Kỳ Diệc Trần đang ôm nhóc con thiếu chút nữa buông tay, nhìn bộ dạng đỏ mắt của nhóc con mà khó nhịn nuốt một ngụm nước miếng.

Y thật vất vả đem nhóc con nhét vào xong, lại cùng tay cùng chân đi mở cửa xe.

Mà nhóc con ở trên ghế sau còn đang không ngừng kêu chồng ơi.

Kỳ Diệc Trần cúi đầu nhẹ mắng một tiếng.

Mẹ nó, Kỳ Diệc Trần mày là đồ c.ầm th.ú.

Thế mà có ý với Mãn Mãn.

Ngày hôm sau, lúc Bạch Mãn tỉnh lại đầu đau muốn nổ tung, cậu trợn mắt mới phát hiện chính mình ở một nơi thực xa lạ, chỗ này là chỗ nào.

Cậu quay người lại đụng phải anh trai đang ngủ ở bên cạnh.

Sau đó đầu óc oanh một tiếng nhớ lại chuyện tối qua.

Cậu gọi anh trai là “Chồng ơi” cả đêm!!!

Từ lên xe hô đến khi đi ngủ, vẫn là anh trai khống chế được cậu mới chịu đi ngủ.

Mặt nhóc con đều đỏ lên, @#¥%¥……#……

Kỳ Diệc Trần nhìn bộ dạng đỏ mặt của nhóc con liền sờ sờ đầu cậu: “Hiện tại biết mặt đỏ, tối hôm qua không phải kêu rất vui sao?”

“Chồng, Chồng ơi ~” Bạch Mãn đang mơ hồ lại keu một tiếng.

Lúc này Kỳ Diệc Trần nhịn không được nữa, y trực tiếp xoay người cách chăn đè Bạch Mãn ở dưới thân, đôi mắt thâm thúy nhìn người ở dưới thân mình.

Đầu óc của Bạch Mãn đã thu nhỏ lại.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu ngửa đầu quay lại nhìn anh trai, nhưng lại vô tình hôn anh trai một cái.

Lúc này toàn thân Bạch Mãn đều đỏ.

Kỳ Diệc Trần lại cười nhẹ một tiếng, đầu đặt ở chỗ cổ Mãn Mãn.

Bạch Mãn cảm giác chính mình giống một con gấu trúc luộn rồi.

Hu hu hu vừa rồi cậu bị làm sao vậy!

Rốt cuộc Kỳ Diệc Trần cười đủ rồi, y ngẩng đầu hôn ngoài miệng Mãn Mãn một cái: “Đóng dấu, Mãn Mãn là của anh.”

Bạch Mãn ngơ ngác nói: “Vốn dĩ chính là của anh mà ~”

“Đúng đúng đúng, vốn dĩ chính là của anh, thật ngoan ~”

3. Hai đứa nhỏ cứ vậy xác nhận quan hệ, ở trước mặt nhóm phụ huynh vụng trộm yêu đương.

Đến một ngày kia bị phát hiện, hai đứa nhỏ đều rất bình tĩnh, nhưng là người đầu tiên phát hiện là Kỳ Thiên Thành lại muốn nổ tung.

Gấu trúc nhà hắn thế mà trong lúc mình không biết bị ủi đi! ( Con trai ruột Kỳ Diệc Trần:???

Lúc ấy, hai đứa nhỏ đang lén lút ở trong phòng chơi thơm thơm, Kỳ Thiên Thành tan tầm trở về biết Bạch Mãn từ trường học trở lại liền vui vẻ đi lên tìm cậu.

Kết quả vừa vào cửa chính là bạo kích bùng nổ!

“Con, Kỳ Diệc Trần, ba muốn đánh chết con!” Kỳ Thiên Thành sắp tức chết rồi!

Ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng!

Kỳ Thiên Thành thuận tay lấy một cái chổi muốn đanh con trai ruột.

Thằng nhóc trộm cướp này thế mà dám trộm mất gấu trúc quý giá nhất trong nhà!

Bạch Mãn cũng bị hoảng sợ, nhưng cậu không rõ tại sao ba Kỳ lại tức giận như vậy, không phải hai người bọn họ ở bên nhau là tốt nhất sao?

Nhưng vừa thấy ba Kỳ muốn đánh trúng anh trai, cậu chạy nhanh đi lên che chở: “Ba ơi, ba bình tĩnh một chút!”

Ba Kỳ đã mất đi lý trí.

“A hừ……” Bạch Mãn thay anh trai nhận một gậy.

“Mãn Mãn!” Kỳ Diệc Trần nhanh chóng ném cây chổi xuống xem nhóc con có chuyện gì không: “Sao con không có ánh mắt vậy?! Thế nhưng coi trọng hắn!”

Lúc trước ba Kỳ luôn đề phòng con trẻ yêu đương, đề phòng người bên ngoài, lại quên mất người trong nhà.

“Con nhìn xem con xuống tay nặng không này.” Hứa Ngọc Như giúp Bạch Mãn xoa vết đỏ trên lưng, bất mãn nhìn Kỳ Thiên Thành.

Kỳ Thiên Thành giống cái chim cút súc ở trong một góc, bây giờ anh không có mặt mũi để đối mặt với Phó Tuân và Bạch Hạc Vu.

Kết quả Bạch Hạc Vu lại rất cao hứng: “Cuối cùng Mãn Mãn cũng có đối tượng, vậy tôi cùng ba nó có thể ra ngoài đi chơi rồi!”

Nói đi là đi, trong ngày Bạch Hạc Vu liền mang theo Phó Tuân đi du lịch, tâm rất lớn.

Kỳ Thiên Thành cảm giác chính mình mới là ba ruột của Mãn Mãn, nhìn củ cải trắng trong nhà bị lợn rừng ủi đi mất liền không vui.

Mà Kỳ Diệc Trần và Bạch Mãn sau khi bị phát hiện yêu đương liền càng thêm quang minh chính đại, mỗi khi Kỳ Thiên Thành nhìn thấy đều cảm thấy tim đau.

-----
HOÀN THÀNH
 
Back
Top Bottom