Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái
Chương 50



"Wa~ Ba dễ thương quá~" Bạch Mãn nằm bò trên chân anh trai, cố vươn móng vuốt muốn chạm vào bụng ba.

Bạch Hạc Vu bế cậu lên để cậu nằm sấp trên người mình: "Bé con dễ thương quá, ba tắm cho con nhé~"

Đã lâu rồi Bạch Hạc Vu chưa được x** n*n bé con, giờ thấy đứa nhỏ biến thân mà vẫn tròn trịa như vậy, anh rất là vui.

Thế là Bạch Mãn ngoan ngoãn nằm im để ba tắm và kỳ cọ cho mình.

Trong khi đó, Kỳ Diệc Trần được Phó Tuân bế ra ngoài sấy tóc. Hôm nay y vừa từ bệnh viện trở về, chỉ có thể tắm qua loa không thể ngâm nước lâu.

Phó Tuân còn xuống phòng khách lấy thuốc cho y uống.

"Diệc Trần, uống thuốc trước đi, đừng lo cho ba mẹ con nữa." Phó Tuân đưa cốc nước cho đứa nhỏ.

"Cảm ơn chú." Kỳ Diệc Trần uống thuốc xong, dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng cậu vẫn muốn biết kết cục của gia đình chú mình.

"Đúng rồi, chú Phó, chú có thể nói cho cháu biết nhà chú cháu giờ thế nào rồi không?" Nếu hôm nay không có câu trả lời, chắc cậu không ngủ nổi mất.

Phó Tuân nghĩ y lo lắng cho gia đình chú mình, trầm mặc một lát rồi mới nói: "Chú của con đáng tội, con cũng đừng trách ba con. Hắn đã bị kết án rồi, trong thời gian ngắn chắc chắn không ra được."

Nghe vậy, Kỳ Diệc Trần mới yên tâm, tốt nhất là cả đời cũng đừng ra.

"Vậy thì tốt." Nói xong, cậu liền ngủ một giấc ngon lành, thậm chí không gặp ác mộng.

Phó Tuân ngẩn người, sau đó bật cười. Ban đầu anh còn tưởng đứa nhỏ này không hiểu chuyện, không ngờ lại rất rõ ràng phải trái đúng sai.

Sắp xếp chăn cho y xong, Phó Tuân đi sang phòng bên cạnh xem hai cha con kia.

Bạch Mãn đã được bế ra ngoài sấy lông, Bạch Hạc Vu cũng đã biến thân và mặc áo choàng tắm. Điều này làm cho Phó Tuân hơi tiếc nuối, anh còn chưa được chạm vào bộ lông mềm mại của vợ mình.

"Ba ba!" Bạch Hạc Vu tóc còn ướt cầm máy sấy tóc thổi "vù vù vù" cho cậu. Bạch Mãn bị sấy đến mức mắt cũng không mở nổi, nhưng vẫn cảm nhận được ba Phó đã tới.

"Để anh làm cho, em sấy tóc mình trước đi, còn nhỏ nước kìa." Phó Tuân nhận lấy máy sấy từ tay Bạch Hạc Vu.

Bạch Hạc Vu cũng không từ chối, cầm một cái máy sấy khác tự mình sấy tóc.

Thấy vậy, Bạch Mãn cuống lên vội bám vào cánh tay ba Phó: "Ba cố lên! Mãn Mãn phải khô nhanh hơn ba Bạch!"

Bạch Mãn tràn đầy mong đợi nhìn ba Phó, rồi cổ vũ cho ba!

Phó Tuân nhấc cánh tay nhỏ xíu của bé con lên: "Được! Ba sẽ bật hết công suất sấy cho con, nhất định nhanh hơn ba Bạch!"

Nhưng cuối cùng vẫn thất bại, dù sao tóc Bạch Hạc Vu cũng không nhiều bằng bộ lông xù của bé con.

Bạch Mãn thất vọng úp mặt xuống giường, mông nhỏ chổng lên, không vui chút nào!

Bạch Hạc Vu bật cười, vỗ nhẹ lên mông bé con, rồi xách cậu lên véo véo tai: "Làm gì mà giận dỗi rồi?"

"Uwa uwa~” Con giận rồi ~ Đứa nhỏ la hét làm nũng.

Bạch Hạc Vu mặc áo choàng tắm, ngả người xuống giường nhìn bé con tức giận đến phát điên mà suýt bật cười. Bé con đáng yêu quá đi mất.

Anh ôm Bạch Mãn lên kiểm tra cơ thể. Móng vuốt không có vấn đề, rất sắc bén. Răng cũng khỏe mạnh, không có dấu hiệu rụng lông, rất tốt! Xem ra dạo này bé con sống rất tốt, thân hình tròn thêm một vòng, trông như một viên bánh trôi nở phồng.

Nhưng Bạch Mãn lại cựa quậy trên bụng ba, móng vuốt nhỏ bám vào tay ba: "Con sắp không nhìn thấy gì nữa rồi, lông cứ chọc vào mắt."

Gấu trúc nhỏ còn cố chớp mắt mấy lần cho ba xem.

Không biết có phải do cách sấy lông hay không, nhưng sau khi sấy xong, Bạch Mãn cảm thấy mắt rất khó chịu.

Lông quanh mắt cứ chọc vào bên trong.

Bạch Hạc Vu nâng mặt bé con lên: "Đừng động, để ba xem nào... Đúng là có chút dài rồi, để ba đi lấy kéo cắt một chút nhé."

Bạch Mãn nhắm chặt mắt, lắc đầu hai cái rồi gật gật liên tục.

Phó Tuân tắm xong đi ra, liền thấy bé con nhắm mắt nằm trên gối.

Ngủ rồi sao?

Anh không ngờ hôm nay bé con lại ngủ nhanh như vậy. Nhưng khi lại gần nhìn kỹ, anh phát hiện chân bé con còn run run, liền bật cười: "Bé con đang làm gì thế? Buồn ngủ rồi à? Có cần ba dỗ ngủ không?"

Bạch Mãn ngẩng đầu lên nhưng vẫn không mở mắt, ậm ừ hai tiếng giải thích: "Mãn Mãn không mở mắt được, lông chọc vào mắt."

Lúc này Phó Tuân mới nhận ra, lông của bé con sau khi sấy xong đã xù lên hết, có lẽ lông quanh mắt cũng vậy.

Anh ngồi xuống cạnh đứa nhỏ, áy náy ôm bé lên: "Xin lỗi nhé, ba không để ý."

Bạch Mãn vỗ vỗ cánh tay ba, an ủi: "Không sao đâu, lát nữa ba Bạch đến cắt lông cho Mãn Mãn là được."

"Ba Bạch con có biết cắt không?" Đây là lần đầu tiên Phó Tuân gặp phải chuyện này, anh còn căng thẳng hơn cả bé con.

"Ba biết mà! Trước đây lông của Mãn Mãn đều do ba cắt. Giờ Mãn Mãn phải sửa lông, cả móng vuốt nữa, để đi lại dễ dàng hơn." Bạch Mãn nghiêng đầu, dụi vào người ba giải thích.

Không lâu sau, Bạch Hạc Vu mang kéo đến. Anh phải lục tìm rất lâu mới thấy kéo cắt tóc.

"Được rồi, Phó Tuân, anh ôm bé con đi, đừng để nó cử động, em bắt đầu đây!" Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Hạc Vu làm việc này, cho nên không căng thẳng chút nào. Trái lại, Phó Tuân có hơi lo lắng, sợ nếu cắt xấu, bé con sẽ khóc mất.

"Em... em cẩn thận một chút." Phó Tuân căng thẳng ôm bé con.

Bạch Mãn ngửa mặt lên, trông rất thoải mái, cậu hơi buồn ngủ rồi.

"Ba nhanh lên đi~ Mãn Mãn còn phải đi ngủ với anh nữa, ban đêm anh sẽ sợ lắm~" Bạch Mãn thúc giục.

Phó Tuân cười: "Là anh sợ hay con sợ?"

"Tất nhiên là anh sợ rồi!" Bạch Mãn nhất quyết không chịu thừa nhận mình đi vệ sinh ban đêm còn phải gọi anh đi cùng.

Bạch Hạc Vu nhanh chóng cắt xong: "Bé con đừng mở mắt vội, ba thổi hết lông vụn đã~"

"Được ạ~" Bạch Mãn nhăn mày, sợ lông bay khắp nơi.

"Phù phù~ Xong rồi, mở mắt xem nào." Bạch Hạc Vu nói.

Bạch Mãn mở mắt, vừa hay thấy ba đang cầm kéo, liền dang tay ôm ba: "Đẹp lắm ạ~ Cảm ơn ba!"

Bạch Hạc Vu kiểm tra lại thấy quả thật không quá dài nữa.

Bạch Mãn dựa vào lòng ba Phó ngáp một cái: “Ba ơi, bế con đi tìm anh đi~”

Bạch Hạc Vu tức giận vỗ nhẹ vào mông cậu: “Mãn Mãn không muốn ngủ với ba sao?”

Bạch Mãn buồn ngủ đến chảy cả nước mắt, nhưng vẫn mềm mại nói: “Vì ba sẽ ngủ với ba Phó mà~”

Bạch Hạc Vu đỏ mặt, đứa trẻ này...

Phó Tuân cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy vợ đỏ mặt, trong lòng có chút xao xuyến~

Bạch Mãn bị ba đặt nằm bên cạnh anh trai, Phó Tuân hôn lên đầu cậu rồi nói: “Ngủ ngon nhé con yêu~”

“Ngủ ngon~”

Phó Tuân ra ngoài đóng cửa phòng lại cho bọn trẻ.

Sáng hôm sau, Kỳ Diệc Trần tỉnh dậy, cảm thấy ngực mình nặng nề như có gì đè lên.

Y mơ màng sờ thử, chạm phải hai cái tai mới tỉnh táo lại, hóa ra là Mãn Mãn.

Kỳ Diệc Trần kéo hai cái chân nhỏ của gấu trúc con lên một chút, để cậu nằm ngay cổ mình, vừa vặn cằm y có thể tựa vào cái trán lông xù của cậu.

Ôm cậu trong lòng, Kỳ Diệc Trần cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Vẫn là ở cùng Mãn Mãn thấy thoải mái hơn, không có những chuyện phiền lòng kia.

Bên ngoài trời còn sớm, hôm qua y ngủ nhiều nên giờ hơi khó ngủ lại, y nhàm chán bóp bóp cái tay nhỏ của em trai, phải nói là rất xả stress.

Vì tò mò, Kỳ Diệc Trần không chỉ bóp tay em trai, mà cả đôi bàn chân nhỏ cũng không bỏ qua, thậm chí y còn rất tò mò về giới tính của Bạch Mãn, vì nhìn gương mặt lông xù nhỏ nhắn này, y có cảm giác đây là một bé gấu cái.

Ừm, Kỳ Diệc Trần còn chưa học được cách phân biệt gấu đực hay cái, dù sao thì Bạch Mãn cũng rất dễ thương là được rồi.

Không cẩn thận, y còn chạm vào đuôi em trai, ngay khoảnh khắc bị nắm đuôi, Bạch Mãn kêu "Oa" lên một tiếng rồi khóc tỉnh.

Kỳ Diệc Trần giật mình, y chỉ tò mò thôi mà, không ngờ làm em trai khóc.

“Mãn Mãn đừng khóc, anh trai sai rồi~” Kỳ Diệc Trần vội ngồi dậy ôm lấy gấu nhỏ dỗ dành.

Bạch Mãn nấc nhẹ hai tiếng rồi ngừng khóc, nghẹn ngào nói: “Có người nắm đuôi Mãn Mãn không cho Mãn Mãn đi.”

Cậu trông rất ấm ức.

Kỳ Diệc Trần thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là mơ.

Chẳng mấy chốc, gấu nhỏ lại ngủ tiếp, Kỳ Diệc Trần cũng thấy buồn ngủ, ôm gấu nhỏ ngủ thêm một giấc nữa.

Đến khi Bạch Hạc Vu vào gọi, hai cậu nhóc vẫn đang ngủ ngon lành.

Bạch Hạc Vu nhẹ nhàng biến Bạch Mãn trong lòng Kỳ Diệc Trần thành hình người rồi mới kéo chăn gọi y dậy: “Trần Trần dậy nào, lát nữa phải đưa em đi bệnh viện nữa.”

Hôm trước Kỳ Diệc Trần ói ra một ngụm máu rồi nên không bị sao nữa, chỉ cần bồi bổ thêm là được, hôm nay còn có nhiệm vụ quan trọng là đưa Bạch Mãn đi tiêm phòng.

Trước kia Bạch Hạc Vu đã được Phó Tuân dẫn đi tiêm khá nhiều loại vaccine rồi, nhưng về lại trên núi thì quên mất, may mà Bạch Mãn còn nhỏ, giờ vẫn có thể bổ sung vaccine.

“Để chú mặc đồ cho em, lát con rửa mặt xong xuống ăn sáng nhé~” Bạch Hạc Vu ôm gấu nhỏ ra ngoài dặn dò Kỳ Diệc Trần.

Kỳ Diệc Trần đầu tóc rối bù ngái ngủ đồng ý, sau khi chú Bạch đi ra thì y cũng bắt đầu thay đồ.

Khi xuống nhà, y thấy Bạch Mãn đã đầy năng lượng rồi, cậu đang ôm bình sữa uống rất hăng say, không biết tại sao Bạch Mãn cảm thấy rất đói, chắc chắn là tối qua ăn chưa đủ.

“Ba, con muốn nữa!” Đây là lần đầu tiên Bạch Mãn đòi uống hai bình sữa, Phó Tuân thấy vui lắm, trẻ con ăn được mới là phúc.

Anh vội lấy bình sữa khác pha cho cậu: “Uống từ từ không cần vội, không uống hết cũng không sao.” Phó Tuân sợ cậu bị no quá.

“Ừm ừm!” Bạch Mãn ôm bình sữa không còn sức nói chuyện.

Sau bữa sáng, cả gia đình bốn người bắt đầu ra ngoài, lần này có máy quay đi theo vì họ cần thêm tư liệu, đạo diễn nghĩ rằng ghi lại cảnh tiêm phòng cho bé sẽ rất thú vị.

Bạch Mãn hoàn toàn không biết gì về chuyện này: ????

Cậu không biết sắp xảy ra chuyện gì, vẫn đang nằm trên vai ba vẫy tay với chú cầm máy quay phía sau: “Chào chú đen thui thùi lùi~”

Vì máy quay màu đen nên Bạch Mãn đặt tên là "đen thui thùi lùi".

Chú quay phim cũng bị cậu làm tan chảy, hắn lắc máy quay hai cái.

Bạch Mãn tưởng mình được đáp lại, càng vui hơn, cậu đứng trên chân ba muốn nhảy lên, lại bị Bạch Hạc Vu kéo lại vỗ nhẹ vào mông: “Nhìn con xem, giẫm lên chân ba bẩn hết rồi kìa.”

Bạch Mãn ôm mông nhìn ba Phó với ánh mắt vô tội, ba Phó đành đầu hàng: “Không sao đâu, Mãn Mãn không cố ý mà.”

Bạch Mãn nhanh chóng nép vào lòng ba gật đầu vô tội, cậu không cố ý đâu~

Bạch Hạc Vu đảo mắt: “Cha hiền con hư!”

Phó Tuân cười tươi nhìn anh, Bạch Mãn cũng cười tươi nhìn ba.

Bạch Hạc Vu nhìn hai người cười giống nhau y đúc, càng thêm buồn bã, thôi, anh cũng mặc kệ rồi.

Phó Tuấn đã liên hệ trước với bác sĩ, dù sao cũng phải lên hình nên cần báo trước.

Bác sĩ rất sẵn lòng giúp đỡ, đây cũng là cơ hội để quảng bá khoa của họ qua chương trình.

"Đến rồi, chính là đây." Bạch Hạc Dư nắm tay Kỳ Diệc Trần bước vào trước. Bên trong có một bác sĩ trẻ đeo kính, trông rất thư sinh. Có vẻ như đã chuẩn bị từ trước.

"Chào mọi người." Vị bác sĩ trẻ họ Kim đứng dậy chào hỏi.

"Chào bác sĩ Kim, chúng tôi đã đặt lịch hẹn từ hôm qua." Phó Tuân nói.

"À đúng rồi, hai đứa nhỏ này đều cần khám sao?" Bác sĩ Kim hơi ngạc nhiên vì có hai đứa bé cùng đến.

Bạch Hạc Dư nhanh chóng trả lời: "Vâng, cả hai đều cần."

Mặc dù nói vậy, nhưng người cậu nhắc đến thật ra là Bạch Mãn – đứa bé đang vui vẻ nghịch với máy quay ở phía sau.

Bạch Mãn vẫn nghĩ rằng họ đến để khám bệnh cho anh trai, hoặc đến thăm ông bà ngoại, chứ không hề nghĩ rằng mình cũng sẽ bị liên lụy.

Lúc này cậu bé đang chơi rất vui với máy quay phim.

"Khúc khích, không thấy đâu nữa rồi, hehe, lại xuất hiện rồi~" Bạch Mãn đang chơi trò trốn tìm với camera.

Phó Tuân không có ý muốn dùng đặc quyền, nên cùng với những phụ huynh khác bốc số, xếp hàng, ngồi trên ghế dài chờ gọi tên.

Có khá nhiều phụ huynh trẻ đã nhận ra họ, mọi người vừa che miệng kinh ngạc vừa thì thầm với nhau.

"Chồng ơi, đó có phải là Phó Tuân không?"

"Đúng không nhỉ? Chắc là đúng rồi! Em còn thấy Mãn Mãn và Trần Trần kìa~"

"Cả vợ anh ấy cũng ở đây! Ngoài đời còn đẹp hơn trên livestream cả trăm lần!!"

"Chúng ta thật may mắn! Họ cũng đến tiêm vắc-xin sao?"

"Chắc vậy, Mãn Mãn đang ở độ tuổi cần tiêm phòng mà."

"Hu hu hu, em vẫn không thể tin được!"

Nhân viên đoàn phim nhanh chóng xác nhận rằng họ đang quay chương trình và hỏi mọi người có muốn lên hình không. Nếu không muốn, họ có thể làm mờ khuôn mặt trong hậu kỳ để bảo vệ quyền riêng tư.

Các phụ huynh trẻ không ngờ đoàn làm phim lại chu đáo như vậy.

Nhưng phần lớn vẫn quyết định lên hình, vì cơ hội được xuất hiện chung khung hình với ảnh đế Phó Tuân đâu dễ mà có. Hơn nữa, gia đình ảnh đế lại ở gần ngay trước mắt họ!

Bạch Hạc Dư còn chủ động bắt chuyện: "Chào anh chị, đây là con của hai người sao? Cũng đến tiêm vắc-xin à?"

Hai vợ chồng trẻ không ngờ lại được trò chuyện với "bà xã ảnh đế", cho nên hơi khựng lại rồi mới trả lời: "Dạ, đúng vậy, bé nhà em năm nay ba tuổi rồi."

Bạch Hạc Dư nghe thấy thế liền để tâm ngay: "Ôi, vậy là cùng tuổi với Mãn Mãn rồi. Anh chị có thể chia sẻ bé đã tiêm những loại vắc-xin nào được không? Trước đó Mãn Mãn tiêm chưa đầy đủ, không biết có thể tiêm bù không?"

"Phần lớn là có thể tiêm bù được, nhưng tốt nhất anh chị nên hỏi bác sĩ."

"Đây là sổ tiêm phòng của bé nhà em, chắc là đầy đủ hết rồi, chưa bỏ sót mũi nào đâu."

Bạch Hạc Dư nhanh chóng ghi chú lại như chép bài.

Lúc này, Bạch Mãn chợt nhận ra điều gì đó không ổn.

Cậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc!

Tiếng khóc "Oa oa" truyền ra từ phòng phía trước.

Cậu vội ôm chặt lấy cổ ba, đồng thời còn nắm chặt tay anh trai, lo lắng hỏi: "Lát nữa anh cũng sẽ khóc như vậy sao? Hình như đau lắm đó!"

Nói xong, cậu còn lo lắng áp tay nhỏ vào tay anh trai để an ủi.

Kỳ Diệc Trần nhìn em trai như nhìn một đứa ngốc, lặng lẽ dành cho cậu một giây đồng cảm.

Bạch Mãn đầu đầy dấu hỏi, không hiểu sao anh trai lại nhìn mình như vậy.

Bạch Mãn: ???

Kỳ Diệc Trần im lặng xoa đầu em trai: "Không sao đâu." Tự cầu phúc đi!

Rất nhanh sau đó, đến lượt cặp vợ chồng trẻ được gọi vào. Họ dắt con vào phòng, nhưng đứa bé vừa ngoan ngoãn khi nãy lập tức khóc lóc không chịu đi, ôm chặt chân ba đòi về nhà.

"Ba ơi, con muốn về nhà! Con đã tiêm nhiều lắm rồi, sao vẫn phải tiêm nữa vậy~"

Tâm lý vừa mới chuẩn bị xong của đứa trẻ hoàn toàn sụp đổ, nó vẫn không thể chấp nhận chuyện này.

Bà mẹ trẻ đã quá quen với cảnh này, cô liếc mắt ra hiệu cho chồng. Người chồng lập tức hiểu ý, bế con lên theo chiều ngang.

Kết quả là đứa trẻ càng khóc to hơn, nhưng vẫn bị ba mẹ tóm gọn.

Bà mẹ trẻ còn nháy mắt với Bạch Hạc Dư, ra hiệu "Lát nữa cứ làm như vậy nhé!"

Bạch Hạc Dư giơ tay ra dấu "OK".

Ban nãy, anh còn định hỏi nếu con không chịu tiêm thì phải làm sao. Còn chưa kịp nghe câu trả lời thì đã thấy hai vợ chồng kia trực tiếp thực hành cho mình xem.

Bạch Hạc Dư quay đầu nhướn mày với hai cha con đang nhìn mình: Chính là như vậy, hiểu không?

Phó Tuân đầu đầy vạch đen, lo lắng nhìn cậu con trai nhỏ trong lòng.

Bạch Mãn hình như đã nhận ra gì đó.

Cậu nhớ bà ngoại từng nói về chuyện tiêm phòng, còn rất đau!

Lúc đó bà nói sẽ dẫn cậu đi tiêm, nhưng vì đã qua lâu nên cậu quên mất chuyện này. Không ngờ ba lại lừa cậu đến đây!

Bạch Mãn lo lắng mím môi, bình tĩnh vỗ vai ba: "Ba ơi, Mãn Mãn muốn đi vệ sinh."

Bạch Hạc Dư lập tức cảnh giác, nhưng cậu lại nhìn anh với đôi mắt ngây thơ vô tội.

Bạch Hạc Dư đành gật đầu với Phó Tuân: "Trần Trần, con dẫn em đi đi. Chú sẽ đứng đây nhìn trông cửa nhà vệ sinh."

Bạch Mãn vèo một cái trượt khỏi đùi ba, không chờ anh trai mà lập tức chạy ngược lại về phía căn phòng ban nãy, cậu muốn tìm đường ra.

"Ba là đồ lừa đảo!"

Ba người còn lại sững sờ. Chết thật, chạy mất rồi!

Nhưng họ vẫn rất bình tĩnh, vì căn phòng cậu bé chạy vào chính là cửa sau của phòng bác sĩ Kim.

Vừa mở cửa ra, Bạch Mãn liền thấy bác sĩ Kim cười tủm tỉm, cầm ống tiêm nói:

"Mãn Mãn đến rồi~ Giỏi quá, tự đi vào luôn! Chú sắp xong rồi nè~"

Bạch Mãn: "..."

Cậu Oa một tiếng bật khóc:

"Khônggg, Mãn Mãn muốn về nhà mà, sao lại vào đây nữa rồi huhu!"

Cậu òa khóc: "Mãn Mãn không muốn đâu, Mãn Mãn muốn về nhà, sao lại đến đây nữa chứ?"

Rõ ràng là cậu định chạy ra ngoài, sao lại không có đường vậy!

Cậu khóc lóc rồi ngồi phịch xuống đất, cuối cùng cũng hiểu ra mình bị lừa rồi!

Ngay cả ba Phó cũng lừa cậu, bảo sao vừa rồi lại dễ dàng thả cậu xuống như vậy.

Hóa ra là đang chờ cậu ở đây!

Ba người đi theo sau nhìn thấy cậu khóc thảm thiết đến vậy, thật sự không nhịn được nữa.

"Hahaha, trời ơi, đây có phải con tôi không vậy, sao lại ngốc thế này, buồn cười chết mất!" Bạch Hạc Vu là người cười lớn nhất.

Phó Tuân cũng không nhịn nổi mà bật cười: "Hahaha, con trai, đứng dậy nào, sàn nhà lạnh lắm~"

Kỳ Diệc Trần cố nhịn cười, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cậu: "Đừng khóc nữa, khóc là xấu lắm rồi."

"Hu hu hu, cứ khóc đấy, mấy người lừa con!"

Cậu trông thật đáng thương, nhưng càng đáng thương thì những người xung quanh lại càng muốn cười.

Bọn họ đã bảo rồi, làm gì có đứa trẻ nào tự nguyện đi tiêm chứ!

Cũng đáng yêu quá rồi đó.

Anh quay phim cũng cố nhịn cười, nhưng sợ máy quay rung nên nhịn đến mức bụng cũng đau luôn.
 
Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái
Chương 51



Bạch Mãn khóc lóc ôm chặt chân anh trai, tại sao lại như vậy chứ, cậu vừa rồi khóc thảm lắm mà.

Cặp vợ chồng trẻ nhìn thấy cảnh này bèn dắt con mình đi ra ngoài, không thể để con trai họ ảnh hưởng đến Mãn Mãn được, nếu không sợ rằng hai đứa sẽ chạy mất.

Bạch Hạc Vu cau mày lau nước mắt cho cậu: “Được rồi, sao còn khóc nữa, nhìn xem hôm qua anh trai đã can đảm thế nào, còn tiêm thuốc vào mông cơ mà, Mãn Mãn không muốn học anh trai một chút sao?”

Hôm qua khi đi bệnh viện, bác sĩ đã tiêm cho Kỳ Diệc Trần, lúc đó Bạch Mãn cũng có mặt.

Bạch Mãn vẫn nấc nghẹn: “Nhưng… nhưng Mãn Mãn không muốn tiêm... huhuhu.”

Kỳ Diệc Trần an ủi em: “Không sao đâu, Mãn Mãn chắc chắn là đứa trẻ can đảm nhất, tiêm xong rồi chúng ta sẽ đi tìm ông bà ngoại. Nếu ông bà ngoại biết Mãn Mãn là đứa trẻ can đảm, chắc chắn sẽ khen Mãn Mãn, rồi ông bà cũng sẽ có tâm trạng tốt, mà tâm trạng tốt rồi thì bệnh cũng sẽ khỏi thôi!”

Bạch Mãn dùng mu bàn tay lau nước mắt, mặc cho ba Phó bế cậu lên và ngồi trên ghế, để vai lộ ra ngoài.

Bạch Mãn quay mặt đi, trong lòng tự an ủi mình, Mãn Mãn là đứa trẻ can đảm.

“Ba che tai Mãn Mãn, để Mãn Mãn không nghe thấy nhé!” Bạch Mãn nghe thấy tiếng bác sĩ Kim chuẩn bị thuốc thì cảm thấy sợ hãi.

Kỳ Diệc Trần nhanh chóng che tai cho em, hôn lên trán em và an ủi: “Mãn Mãn không sợ, anh trai và ba đều ở đây mà.”

Bạch Mãn nhắm mắt lại, cố gắng tự coi mình như người điếc.

Nhưng dù không thấy, không nghe, nhưng cảm giác vẫn còn. Khi bác sĩ Kim dùng bông khử trùng để lau cánh tay cậu, cả cánh tay của Bạch Mãn đều cứng đờ.

“Huhuhuhu, Mãn Mãn sợ…” Bạch Mãn muốn rút tay lại, nhưng bị ba Phó giữ chặt không cho động đậy.

“Nhanh lên, trước khi nó phản kháng thì giải quyết nhanh đi.” Bạch Hạc Vu thúc giục.

Bác sĩ Kim không phải người chưa gặp qua chuyện này, những đứa trẻ khó đối phó hơn Bạch Mãn hắn cũng đã gặp nhiều rồi. Cậu bé như Bạch Mãn không tính là gì.

Khi kim tiêm sắp đưa vào, Bạch Mãn hét thật to, lăn lộn trong vòng tay ba.

“Aa a, đau quá, ba là kẻ lừa đảo! Huhuhu Mãn Mãn đau quá!”

Phó Tuân đau xót giữ chặt đầu cậu, không để cậu cử động, nếu bị chảy máu thì sẽ rất tồi tệ.

“Được rồi, được rồi, Mãn Mãn đừng khóc nữa.” Sau khi tiêm xong, Phó Tuân giữ miếng bông để cầm máu và nhẹ nhàng dỗ dành Bạch Mãn.

Bạch Mãn chỉ biết nhắm mắt khóc thảm thiết, cậu chưa bao giờ chịu khổ như vậy.

Bạch Hạc Vu nhìn cậu cũng thấy thương xót, anh ôm lấy Bạch Mãn, rồi hôn lên trán cậu, đồng thời lau nước mắt cho cậu: “Ngoan lắm, Mãn Mãn là giỏi nhất!”

“Mãn Mãn muốn ăn đồ ngon, muốn uống coca!” Bạch Mãn nhân cơ hội yêu cầu.

Bạch Hạc Vu không biết phải làm sao, sao nhóc con này vẫn nghịch ngợm tới vậy: “Được rồi, sẽ có hết cho con.”

Lúc này Bạch Mãn mới ngừng nấc, gục đầu vào vai ba, mi mắt ướt sũng, trông thật đáng thương.

Kỳ Diệc Trần thương xót xoa xoa tay Bạch Mãn.

Bạch Mãn ngược lại an ủi anh trai: “Anh trai thật can đảm, hôm qua không khóc, Mãn Mãn không được, Mãn Mãn là đứa hay khóc. Haiz...”

Cậu còn khá tự biết mình, biết mình là đứa hay khóc.

Kỳ Diệc Trần nhìn em, ngao ngán lắc đầu, hôm qua anh vẫn còn đang bận choáng váng, dĩ nhiên không khóc rồi.

Không lâu sau khi tiêm xong đã không còn đau nữa, nhưng Bạch Mãn vẫn không chịu xuống khỏi người ba: “Không, không, phải ôm! Ba Bạch không muốn ôm Mãn Mãn thì để ba Phó ôm đi, ba Phó thích Mãn Mãn nhất, vì Mãn Mãn là đứa trẻ dễ thương nhất.”

Bạch Mãn không chịu xuống, cứ nằm lì trong vòng tay ba, hôm nay cậu chịu khổ rồi, không thể đi bộ được nữa.

Bạch Hạc Vu bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nhóc con đang lười biếng lên lầu.

Khi chương trình phát sóng đến đoạn này, khán giả đều cười chết với Bạch Mãn.

[Trời ơi, Bạch Mãn chắc không biết gì về những gì sắp xảy ra rồi? Các bác sĩ nhi khoa giỏi nhất trong việc lừa trẻ con mà.]

[Đúng vậy đúng vậy, làm bác sĩ khoa nhi thật sự không dễ, lần trước tôi đưa em trai đi tiêm, bác sĩ suýt nữa biểu diễn múa để dỗ trẻ con luôn đó.]

[Bác sĩ Kim cũng khá đẹp trai, trông thật nhẹ nhàng.]

[Hahaha, không thể không nói, nhà Phó Tuân toàn là mỹ nam, Diệc Thần, Bạch Mãn là thiếu niên đẹp trai, Hạc Hạc là bà xã xinh đẹp, ba Phó là đại soái ca, mẹ Thịnh Mỹ Yến là đại mỹ nữ, ngay cả ông bà ngoại cũng là mỹ nam mỹ nữ.]

[Đúng đúng, tôi cố tình kéo thanh tiến độ đến đây để xem Phó Tuân, còn mấy đoạn trước chưa xem, mấy đứa trẻ quậy quá làm tôi đau cả đầu, trước kia tôi cứ xem phát sóng của Phó Tuân, thấy Bạch Mãn ngoan ngoãn, ai ngờ các gia đình khác thì hoàn toàn khác biệt, từ ngày đầu tiên đã náo loạn hết.]

[Không thể chịu nổi nữa, xem ở đây thấy còn có sự khác biệt trong phong cách của các bình luận, trước đây cứ tưởng mình đang xem chương trình dạy con cái, toàn là mẹo dỗ trẻ không khóc, ăn ngoan.]

Khi họ nhìn thấy Bạch Mãn cứng đờ giả vờ muốn đi vệ sinh rồi đột nhiên lao vào khu tiêm phòng còn được bác sĩ Kim khen, khán giả đã cười vỡ cả bụng.

[Hahaha, vừa mới khen Bạch Mãn là tài năng, phút sau tôi phun nước ra, cười chết mất, sao lại ngốc thế này?]

[Điều buồn cười nhất là lúc đầu tôi còn thắc mắc sao bà xã và Phó Tuân không lo lắng, Diệc Trần cũng rất bình tĩnh, một giây sau cười vỡ bụng, tôi thật sự rất đồng cảm với Bạch Mãn, thật là tội nghiệp.]

[Tôi cười không dứt luôn, nước mắt tôi cũng chảy ra rồi, cái chính là bác sĩ Kim còn nghĩ rằng Bạch Mãn mong chờ tiêm và thật lòng khen cậu bé, lúc đó Bạch Mãn thật sự rất hoang mang.]

[Tôi đã chụp màn hình làm meme, Bạch Mãn: tôi là ai, đây là đâu, sao lại ở đây, không phải là muốn ra ngoài sao?]

[Quá đỉnh, Bạch Mãn đúng là tài năng nhỏ, lâu rồi tôi không cười đau bụng như vậy, cười đau cả bụng luôn.]

Cuối cùng, khán giả đều xem đoạn này và cười đến sảng khoái, đặc biệt là đoạn Bạch Mãn khóc thảm thiết, họ càng xem càng thấy buồn cười, thực sự muốn cười đến phát điên.

Vì vậy Bạch Mãn lại lên hot search, hashtag #Bạch Mãn chạy trốn Thất Bại Vào Phòng Tiêm Còn được Bác Sĩ Khen# và khi mọi người vào xem, tất cả đều là tiếng cười hahaha, thật sự làm người ta phải thán phục các netizen thế hệ này quá tuyệt vời, nhất là khi thấy các meme, lại càng buồn cười hơn.

Không biết Bạch Mãn có biết cậu đã bị cả đất nước thấy cảnh mình vẫn lười biếng nằm trên vai ba chơi cùng anh trai không.

"Anh trai, nắm tay Mãn Mãn, Mãn Mãn sẽ kéo anh." Bạch Mãn đưa tay ra nắm lấy tay anh trai.

Khi đó, Kỳ Diệc Trần nhanh chóng bước thêm hai bước, nắm lấy tay nhỏ của cậu, Bạch Mãn ngay lập tức cười khúc khích.

"Hí hí, Mãn Mãn nhớ ba mẹ và ông bà ngoại rồi~" Bạch Mãn nhíu mày nói với anh trai.

Kỳ Diệc Trần nhìn ra bây giờ cậu đã chẳng có vấn đề gì nữa.

"Không sao đâu, ông bà ngoại sẽ khỏe lại thôi." Lúc này Kỳ Diệc Trần rất vui, mặc dù ông bà ngoại phải phẫu thuật, nhưng căn bệnh này hiện tại hoàn toàn có thể chữa khỏi.

Ở kiếp trước, y luôn muốn biết ông bà ngoại bị làm sao mà mãi không đến tìm mình, bây giờ trong lòng y đã có chút phỏng đoán, có lẽ lúc đó ông bà ngoại đã nhập viện rồi, tình hình không rõ ràng.

May mắn là giờ mọi chuyện vẫn còn kịp.

"Cảm ơn Mãn Mãn nhé~" Kỳ Diệc Trần nắm lấy tay của cậu và cảm ơn.

Bạch Mãn không biết tại sao anh trai lại cảm ơn mình, nhưng vẫn vui vẻ cười nói: "Không sao đâu, Mãn Mãn xoa đầu anh trai nhé."

Kỳ Diệc Trần cúi đầu để cho cậu xoa tóc mình.

"Được rồi, anh trai phải cắt tóc rồi, Mãn Mãn thì không cần nữa, Mãn Mãn muốn để tóc dài." Gần đây, Bạch Mãn cảm thấy tóc dài rất cool, vì đạo diễn cũng để tóc dài, nhìn rất thần bí.

Cho nên Bạch Mãn bắt đầu thích tóc dài.

Phó Tuân chỉnh lại quần áo cho cậu rồi cọ nhẹ lên má, cười nói: "Mãn Mãn sao lại muốn để tóc dài, kiểu tóc như ba không đẹp sao?"

Bạch Mãn dùng tay sờ cằm, nhìn kỹ tóc của ba một chút, rồi chạm vào và quyết định từ chối: "Không, tóc của ba cứng quá, chẳng mềm gì cả, tóc của anh trai rất mềm."

Phó Tuân bị lời nói thẳng thừng của cậu làm cho bị nghẹn, tóc của anh đâu có cứng, anh đã dùng keo xịt tóc mà, bọn trẻ con chẳng hiểu gì về thời trang cả.

Bạch Hạc Vu đứng bên cạnh cười trộm, khiến Phó Tuân nhìn anh mấy lần.

Bạch Hạc Vu vội vàng ho hai tiếng, giả vờ nghiêm túc, làm Phó Tuân lại muốn cười.

Cả hai đứa trẻ đều là những viên ngọc sống, chỉ có thể nuông chiều chúng thôi.

"À đúng rồi, khi ông bà ngoại xuất viện, phim của ba cũng sẽ được ra mắt, vài ngày nữa ba có thể phải đi tuyên truyền, Mãn Mãn có muốn đi cùng ba không, còn không cần phải đi học nữa đó~"

Phó Tuân dụ dỗ bé con.

Bạch Mãn không nói gì, lập tức giơ tay lên: "Mãn Mãn đi, anh trai cũng đi, ba cũng đi!"

"Vậy con hỏi ba Bạch xem có đi không, dù sao các con cũng được nghỉ, chắc khoảng mười ngày đó." Phó Tuân ngại nói thẳng với Bạch Hạc Vu, nên chỉ có thể lợi dụng con mình.

"Ba đi, vì ba không thể xa Mãn Mãn, Mãn Mãn rất dễ thương." Bây giờ Bạch Mãn Vu thật sự càng lúc càng tự cao.

Bạch HạcVu nhìn mà đầu đầy vạch đen, nhưng vẫn đồng ý: "Đúng rồi, ba không thể rời Mãn Mãn, ba thích Mãn Mãn nhất, đúng không?"

"Đúng vậy!" Bạch Mãn rất tự tin về điều này.

"Vậy Mãn Mãn thích ai nhất?" Kỳ Diệc Trần lắng nghe một lúc, cũng bắt đầu tò mò, y chưa bao giờ tham gia tuyên truyền phim, nhưng nghe cậu nói ba thích mình nhất, trong lòng Kỳ Diệc Trần cũng rất muốn biết Mãn Mãn thích ai nhất.

Bạch Mãn dù còn nhỏ, nhưng lúc này cũng mơ hồ cảm nhận được gì đó, vì ánh mắt của ba người đều tập trung vào mình. Khiến cậu lo lắng cắn móng tay, mắt đảo quanh không nhìn ba người.

Cuối cùng, cậu ôm lấy cổ ba, ngáp một cái rồi nói: "Anh trai, vừa rồi nói gì vậy, Mãn Mãn không nghe thấy, Mãn Mãn buồn ngủ rồi."

Nói xong, cậu vùi đầu vào lòng ba không ngẩng lên.

Ba người đều cảm thấy cạn lời, Bạch Hạc Vu trực tiếp gãi gãi bụng cậu: "Con đúng là một nhóc con lanh lợi, đợi nghỉ hè xong rồi phải đi học mỗi ngày đấy." Bạch Hạc Vu đe dọa.

Nhưng lần này Bạch Mãn chẳng nói gì, vì vừa rồi cậu đã bị hỏi một câu chết người, nếu cậu mở miệng, chắc chắn sẽ rơi vào cái bẫy của ba người họ, cậu mới không ngu đâu.

Khi đến cửa phòng bệnh, Bạch Mãn lén lút thò đầu ra, gặp ngay Kỳ Thiên Thành trông rất mệt mỏi: "Ba ba!"

Kỳ Thiên Thành đã cả đêm không ngủ, nhưng nhìn thấy cậu thì vẫn cười với vẻ mệt mỏi: "Mãn Mãn đến rồi, hôm qua ba không tắm nên không thể ôm con được."

Bạch Mãn tiếc nuối "ô ô" vài tiếng.

Kỳ Diệc Trần nắm tay ba hỏi: "Mẹ đâu rồi ba?"

Kỳ Thiên Thành dẫn mọi người ngồi xuống ghế: "Mẹ con vừa ngủ, đừng vào làm phiền mẹ con, để mẹ con ngủ một lát."

Bạch Mãn nhanh chóng bịt miệng lại, vì vừa rồi tiếng của cậu quá lớn.

Cuộc phẫu thuật của ông bà ngoại bắt đầu vào buổi chiều, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn, nhưng nếu để bệnh tình nghiêm trọng hơn thì có thể đã không cứu được.

Nghĩ đến đây, Kỳ Thiên Thành cảm thấy hơi sợ, may mà phát hiện sớm.

Những năm qua, chính ông bà ngoại đã giúp đỡ anh rất nhiều, ông bà như thể là cha mẹ thật sự của anh vậy, mặc dù anh vẫn chưa biết cha mẹ ruột của mình là ai, nhưng trong lòng anh đã coi hai ông bà là cha mẹ ruột, hơn nữa anh đã học được rất nhiều điều từ họ.

Buổi trưa, Bạch Hạc Vu xuống mua cơm trưa, mọi người đều chờ ở cửa. Lúc ba giờ chiều, Hứa Ngọc Như là người đầu tiên ra ngoài vì bà phẫu thuật trước.

Tình trạng của Hứa Ngọc Như nhẹ, nên phẫu thuật nhanh chóng hoàn tất, may là, phẫu thuật của Thịnh Tùng Khang cũng thành công sau một giờ. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại Bạch Hạc Vu đang ở nhà với hai đứa trẻ, trong giờ nghỉ trưa cả hai đứa đều buồn ngủ, nên mọi người bàn bạc rồi quyết định để Bạch Hạc Vu đưa hai đứa về trước, còn Phó Tuân ở lại giúp đỡ.

Trong bệnh viện đã có không ít người nhận ra Phó Tuân, nhưng phần lớn fans của Phó Tuân tương đối lý tính, một khi xuất hiện chuyện fans tư sinh, thì chắc chắn sẽ bị toàn thể fans vùi dập, nghiêm trọng hơn còn muốn cho liên lụy tới pháp luật.

Cho nên vòng fans đều không dám trêu chọc fans của Phó Tuân, dù sao fans của anh đều rất giỏi, khẩu hiệu của bọn họ chính là không ai có thể ngăn cản sự nghiệp của anh tôi!

Nếu xuất hiện chướng ngại cản trở sự nghiệp của Phó Tuân, đều sẽ bị đánh thành anti-fan.

Lần này tuy rằng cả nhà cùng nhau tham gia gameshow, nhưng biểu hiện của Bạch Hạc Vu và bé con đều không thu hút anti-fans cho Phó Tuân, ngược lại còn giúp sự nghiệp của Phó Tuân tăng lên một bậc, đã có nhiều kịch bản tới tìm Phó Tuân hơn, dù có vợ và con trai cũng không cần lo sự nghiệp diễn bị sụp phòng.

Như vậy đã giảm được khá nhiều tổn thất.

Mặc dù không có ai tụ tập đứng xem nhưng vẫn có không ít người đăng ảnh lên nhóm fan.

【Trời ơi, tôi gặp anh trai đang ở chờ ngoài phòng phẫu thuật, người bên cạnh có vẻ là ba Kỳ, có phải ông bà ngoại bệnh rồi không?】

【Chắc không đâu, hôm trước xem livestream hai ông bà ngoại còn khỏe mạnh lắm mà, sao lại bị bệnh rồi?】

【Người già lúc nào cũng có chút không khỏe.】

【Tôi vừa nghe bác sĩ nói với mẹ Thịnh là may mà phát hiện sớm, phẫu thuật xong nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.】

【Trời ơi, thật sự lo quá, cầu nguyện cho ông bà!】

【Cầu nguyện +1!】

Bạch Mãn ở nhà cũng rất lo lắng, cậu cũng rất quan tâm tới ông bà ngoại, nhưng vừa tỉnh dậy cậu thấy mình đã ở nhà rồi.

Kỳ Diệc Trần thấy em trai lo lắng đi qua đi lại, liền hỏi chú Bạch xem tình hình thế nào.

Bạch Hạc Vu đang gọi điện với Phó Tuân nghe thấy vậy liền đưa điện thoại cho y.

Kỳ Diệc Trần còn mở video ra để xem tình hình bên đó: "Chú Phó ơi, ông bà ngoại thế nào rồi ạ?"

Vừa nghe thấy anh trai nói chuyện, Bạch Mãn từ bên cạnh ló đầu ra: "Ba ơi, ông bà ngoại ra chưa?"

Cậu nhớ là lúc ngủ ông bà ngoại vừa vào, cho nên giờ vẫn chưa biết tình hình thế nào.

"Không sao đâu, Mãn Mãn và Diệc Trần có muốn xem ông bà ngoại không?"

"Muốn!" Cậu trả lời lớn.

"Mãn Mãn, Diệc Trần, đừng lo, ông ngoại sẽ về sớm thôi, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ nhé." Thịnh Tùng Khang giờ chưa thể động, yếu ớt nói.

Kỳ Diệc Trần vừa nghe thấy ông ngoại nói chuyện, không nhịn được bật khóc.

Bạch Mãn thấy anh trai khóc thì càng lo lắng hơn: "Anh trai đừng khóc, ông ngoại sẽ ổn thôi."

Thịnh Tùng Khang lo lắng nhìn hai đứa cháu: "Không sao đâu, Mãn Mãn giúp ông ngoại dỗ anh trai nhé?"

"Vâng! Mãn Mãn không khóc, Mãn Mãn cũng sẽ làm anh trai đừng khóc." Bạch Mãn cầm điện thoại, cam đoan với ông ngoại.

Bà Hứa vẫn đang ngủ nên không ai làm phiền bà. Bạch Mãn không nỡ nói lời tạm biệt với ba, cậu tắt điện thoại rồi chạy lại bên anh trai, nhìn thấy anh trai khóc đến run rẩy, cậu liền xoa đầu.

Cậu chui xuống dưới, đối diện với anh trai: "Anh đừng khóc nhé, ông ngoại sẽ về nhanh thôi."

Lúc đó Kỳ Diệc Trần đang khóc, bỗng nhiên mở mắt ra thì thấy mặt Bạch Mãn sát gần mình làm cho giật mình một cái suýt nữa hét lên.

Y vội vàng kéo Bạch Mãn lên: "Ừ ừ, Mãn Mãn nói đúng, anh trai không khóc nữa."

Bạch Mãn đi qua đi lại, đưa khăn giấy và vứt rác cho anh trai.

"Cảm ơn Mãn Mãn nhé~"

"Không có gì đâu, hihi~"

Bạch Hạc Vu nhìn Kỳ Diệc Trần trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sau khi đến đây, anh luôn cảm thấy rất kỳ quái, ngoài con mình ra, anh chưa bao giờ tiếp xúc với những đứa trẻ khác. Nhưng dù vậy vẫn luôn có chút nghi ngờ nhưng không tìm ra lý do tại sao.

Nhưng vừa rồi, nhìn phản ứng của Kỳ Diệc Trần, cộng thêm việc sáng nay ở khoa nhi gặp một vài đứa trẻ tương tự, anh cũng đoán ra đôi chút.

Có lẽ Diệc Trần không phải chỉ là một đứa trẻ.

Bạch Hạc Vu nén sự nghi ngờ trong lòng và quyết định quan sát thêm.

Tối hôm đó, ba Kỳ và mẹ Thịnh vẫn chưa về, nhưng Phó Tuân đã về.

"Chiều mai chúng ta sẽ đón họ xuất viện, về nghỉ ngơi ở nhà chứ bệnh viện ồn ào quá, không thuận tiện cho việc hồi phục. Hai ông bà cũng thích ở nhà, dù sao cũng thoải mái hơn ở bệnh viện, anh đã thương lượng với bác sĩ rồi, cho nên dự định ngày mai xuất viện luôn." Phó Tuân cởi áo khoác, giải thích cho hai cặp mắt to đang chăm chú nhìn mình.

"Wow, thật tuyệt quá! Đây là sự thật ạ? Ngày mai là có thể gặp ông bà ngoại rồi, Mãn Mãn nhớ ông bà lắm." Bạch Mãn cực kỳ phấn khích.

Kỳ Diệc Trần cũng rất vui, chỉ cần ông bà ngoại khỏe mạnh là tốt rồi.

Khi đến giờ tắm, Bạch Mãn bị từ chối việc đi tắm rửa.

"Sao vậy ạ?" Cậu ngây thơ mở to con mắt, dù không đổ mồ hôi nhưng cậu muốn xuống nước chơi.

Bạch Hạc Vu nói: "Vì con vừa mới tiêm vắc xin xong, theo như hướng dẫn mà ba ghi chép lại, thì sau khi tiêm vắc xin xong không được tắm."

Bạch Mãn thất vọng thở dài: "A..."

Vắc xin thật đáng ghét, cậu muốn chơi nước mà!
 
Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái
Chương 52



Bạch Mãn không muốn đến nhà trẻ nên cả tuần nay đều ở nhà chơi cùng ông bà ngoại, mỗi ngày cũng đều vui vẻ không ngừng. Bạch Hạc Vu thấy cậu có lòng hiếu thảo nên cũng không để ý, nhưng do ở nhà lâu quá nên cậu bắt đầu trở nên nghịch ngợm.

Cậu còn thích kể chuyện cho ông bà ngoại nghe, nhảy múa thì lại càng hứng thú hơn khi có khán giả. Nhờ vậy mà Bạch Hạc Vu cũng được giải phóng, không cần phải nhìn cục thịt nhỏ xoay vòng nhảy múa trước mặt mình nữa.

Hứa Ngọc Như sợ cháu ngoại mệt nên thỉnh thoảng lại nhờ cậu đi lấy nước, coi như để cậu nghỉ ngơi.

"Bà ngoại ơi, nước của bà ngoại đây~" Bạch Mãn rất lễ phép bưng trà bưng nước đến cho bà. Nhưng tất nhiên là mang nước nguội bởi vì nước nóng thì trẻ con không được phép chạm vào.

"Cảm ơn Mãn Mãn. Mãn Mãn có thể giúp bà ngoại mang cái ghế ra ngoài không? Bà muốn ra ngoài ngồi một chút." Hứa Ngọc Như đã có thể chậm rãi đi lại.

Sau vài trận mưa, thời tiết cũng không còn oi bức nữa, mà đã có chút hơi thở của mùa thu. Lúc này ngồi trong sân ngắm hoa, tận hưởng làn gió mát thật sự rất dễ chịu.

Dù hôm nay hoa chưa nở được, nhưng tất cả đều được chăm sóc rất tốt. Nhìn những mầm non này, có thể tưởng tượng ra cảnh tượng rực rỡ vào năm sau.

Dạo gần đây Bạch Hạc Vu còn nghiên cứu cách làm nhà kính, cố gắng giúp những cây non này vượt qua mùa đông.

Bạch Mãn vui vẻ đáp lời, đẩy chiếc ghế ra giữa sân. Trong kho dụng cụ cạnh sân vốn có ghế sẵn, nhưng cậu không thể nhấc nổi. Cuối cùng, nghĩ nghĩ ra cách đẩy ghế ra ngoài tiết kiệm được không ít sức lực.

"Xong rồi bà ngoại ơi! Để Mãn Mãn đỡ bà qua đây." Bạch Mãn bận rộn chạy qua chạy lại, thấy bà ngoại chuẩn bị đứng dậy thì lập tức chạy tới giúp đỡ.

"Cảm ơn Mãn Mãn nhé." Hứa Ngọc Như cười hiền hậu. Trong khoảng thời gian dưỡng thương này nhờ có Bạch Mãn bên cạnh mà bà không cảm thấy nhàm chán hay buồn bực.

Bạch Hạc Vu đứng bên cạnh nhìn thấy liền đứng dậy giúp đỡ bà. Bây giờ Bạch Mãn vẫn chỉ là một nhóc con lùn tịt, có thể đỡ được ai cơ chứ.

“Hehe, ba thật giỏi!” – Cậu khen ngợi ba mình.

Bạch Hạc Vu ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ, nhưng khóe miệng hơi cong lên đã tiết lộ cảm xúc thật sự của anh.

Hứa Ngọc Như tựa vào ghế, nhìn Bạch Hạc Vu dẫn con bận rộn trong vườn mà cảm thấy thư thái hẳn.

Bạch Mãn cũng bắt chước rất ra dáng, cậu cầm một chiếc xẻng nhựa đồ chơi, đeo chiếc mũ che nắng của ông ngoại trên lưng, lon ton chạy theo sau ba mình.

Chiếc mũ quá to nên cậu đội không vừa nhưng lại không muốn bỏ, cuối cùng Thịnh Tùng Khang nghĩ ra cách là buộc nó sau lưng cho cậu.

“Ba ơi, Mãn Mãn giúp ba bắt sâu nhé~” Bạch Mãn thấy ba không để ý đến mình, liền tìm cách thu hút sự chú ý của anh.

“Bây giờ chưa cần bắt sâu, Mãn Mãn ra chơi với bà ngoại trước đi. Ba phải dọn dẹp chỗ này một chút, có thể sẽ đụng trúng con đó. Khi nào ba phủ lớp màng trong suốt lên Mãn Mãn hãy quay lại giúp ba nhé?” Bạch Hạc Vu đang tự học theo hướng dẫn để dựng nhà kính cho vườn hoa.

Sợ làm con bị thương, anh đành tìm cách đuổi thằng bé ra xa.

Bạch Mãn ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, phủi bùn đất dưới chân rồi chạy đến đứng bên bà ngoại, chăm chú nhìn ba làm việc.

Nhưng đứng một lúc, nhóc con lại không chịu yên. Cậu chống cằm, ngồi xổm bên cạnh vườn hoa, lười biếng hỏi: “Ba ơi, sao ba Phó vẫn chưa về ạ? Còn chú Vu Trúc nữa, sao chú không đến nhà mình? Con nhớ chú ấy quá.”

Nghe vậy, Bạch Hạc Vu lập tức cạn lời – có mà con nhớ đồ ăn ngon của người ta thì có.

“Ba Phó ngày mai sẽ về, còn đón con lên TV nữa đó. Mãn Mãn đã đồng ý rồi mà, có thấy sợ không?” Bạch Hạc Vu vừa cầm xẻng vừa hỏi.

“Không sợ!” Bạch Mãn hô lớn. Chỉ cần không bắt con đi học, cái gì con cũng không sợ!

Ngày mai là kỳ nghỉ Quốc khánh, cũng tiện dẫn hai đứa trẻ đi chơi. Bạch Hạc Vu cũng đi theo, nên Phó Tuấn sẽ dẫn cả nhà tham gia buổi tuyên truyền, còn có thể xem phim và vui chơi một vòng.

Từ nhỏ đến giờ Bạch Mãn chưa từng đi chơi xa, vừa nghe được đi chơi đã háo hức vô cùng. Chuyện này cũng khiến cho Phó Tuấn đau lòng không thôi, ngay cả Bạch Hạc Vu cũng có chút áy náy. Không phải anh không muốn đưa con đi chơi, mà là trước đây anh còn đang dưỡng thương, hơn nữa sức khỏe của Mãn Mãn khi đó cũng yếu, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi chơi xong có thể đi thẳng đến núi Gấu Trúc, tận hưởng vài ngày thư giãn.

—-----------

Bên phía Phó Tuân, Vu Trúc sắp vò đầu đến trọc.

Anh đi vòng quanh văn phòng hai lần, nhìn Phó Tuân đang chăm chú đọc kế hoạch, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh, ngày mai chị dâu và Mãn Mãn đều đến sao?”

Phó Tuân lười biếng ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Ừ, chị dâu và Mãn Mãn đều chưa từng đi chơi, đây là cơ hội tốt để đưa họ ra ngoài gặp gỡ mọi người.”

Vu Trúc nghĩ thầm: Thế còn em thì sao đây? Vừa nghĩ đến việc mấy ngày tới phải dẫn hai “chú gấu trúc” đi dạo phố, hắn đã muốn nghẹt thở. Đây là cơ hội khó khăn lắm mới giành được, kêu hắn từ bỏ thật sự không cam lòng.

Cuối cùng, Vu Trúc xác nhận lại: “Anh à, chị dâu và Mãn Mãn sẽ không dễ dàng ‘động miệng’ đúng không?”

Hắn sợ lấy cái cái thân hình bé nhỏ của mình sẽ không chịu nổi.

Cuối cùng Phó Tuân cũng hiểu được nỗi lo của quản lý nhà mình. Anh đặt tập tài liệu xuống, nói: “Yên tâm đi, anh đảm bảo không để em xảy ra chuyện. Đã dẫn em ra ngoài thì sẽ mang em về nguyên vẹn.”

Lúc này Vu Trúc mới an tâm: “Anh nói rồi đấy nhé, nhất định phải bảo vệ em đó.”

Hắn còn làm bộ dáng yếu đuối, nhưng Phó Tuân chán ghét trực tiếp đuổi ra ngoài.

Buồn nôn quá rồi.

Vu Trúc cười hì hì rồi mới rời đi.

—----------

Kết quả là hôm sau, khi gặp hai “chú gấu trúc” ở sân bay, Vu Trúc vẫn run lẩy bẩy.

“Chú ơi, chú sao vậy?” Kỳ Diệc Trần thấy chú Vu Trúc run cầm cập bên cạnh thì tò mò hỏi.

“Không… không sao.” Vu Trúc cố gượng cười, hắn muốn kiểm soát đôi chân đang run rẩy của mình, nhưng chúng lại không nghe theo lệnh.

Kỳ Diệc Trần càng lo hơn. Y sợ chú Vu Trúc lại đột ngột tè dầm giữa sân bay đông người mất.

“Chú ơi, hay là chú đi giải quyết trước đi? Còn một lúc nữa mới lên máy bay mà.” Kỳ Diệc Trần nghiêm túc đề nghị.

Bạch Mãn đang buồn ngủ trong lòng ba nghe vậy bỗng tỉnh táo hơn. Cậu cũng muốn đi vệ sinh.

Cậu ngái ngủ đưa tay về phía Vu Trúc: “Chú ngon lành ơi, Mãn Mãn cũng muốn đi vệ sinh.”

Nhìn bàn tay nhỏ xíu chìa ra, Vu Trúc suýt chút nữa bật khóc.

Cuối cùng vẫn là Phó Tuân cứu người đại diện đang sợ hãi ra. Anh dỗ dành cậu: “Để ba bế con đi nhé?”

Bạch Mãn tiếc nuối thu tay lại. Thực ra, cậu chỉ muốn nhân cơ hội để ngửi thử mùi trúc.

Có chú Vu Trúc ở bên, hôm nay cậu thấy thèm ăn hơn hẳn.

Bạch Hạc Vu nhìn bộ dạng sợ hãi của Vu Trúc mà không nhịn được nói: “Rốt cuộc cậu sợ cái gì? Bây giờ có Cục Quản lý Yêu Quái rồi, tôi đâu có thật sự ăn thịt cậu được đâu.”

Tại sao gặp bọn họ là sợ đến mức tè ra quần luôn vậy?

Vu Trúc xấu hổ che mặt. Anh biết điều đó, nhưng nỗi sợ là phản xạ tự nhiên mà!

May mà trên máy bay, chỗ ngồi của anh cách bọn họ khá xa, cuối cùng cũng có một khoảng không gian để thở.

Bạch Mãn thì cứ nhìn chú Vu Trúc chằm chằm, đến mức chảy cả nước miếng.

Bạch Hạc Vu lau miệng cho con: “Kiềm chế chút đi. Ngày thường không thiếu đồ ngon để ăn, sao bây giờ lại thèm thuồng vậy chứ?”

Bạch Mãn cười hì hì – bởi vì đây là lần đầu tiên con gặp một cây trúc biết đi đó!

Vừa xuống máy bay đã có người của đoàn làm phim đến đón, xe đưa họ về khách sạn gần địa điểm tổ chức sự kiện buổi tối.

Phó Tuân đặt một phòng suite để cả nhà bốn người cũng nhau ở chung, như vậy sẽ an toàn hơn.

Lần đầu tiên Bạch Mãn ở khách sạn, trên đường đi cứ trầm trồ mãi.

Bạch Hạc Vu lén nói với Phó Tuân: “Đây cũng là lần đầu tiên nó đi máy bay, sao không thấy nó hào hứng thế nhỉ?”

Phó Tuân suy nghĩ một chút: “Có lẽ do mải nghĩ đến Vu Trúc.”

Bạch Hạc Vu thấy cũng đúng.

Bạch Mãn kéo tay anh trai chạy về phía trước: “Ba ơi, nhanh lên! Ở đây mềm quá nè~”

Bạch Mãn cảm thấy bước trên sàn nhà như đang giẫm lên bông, mềm mại vô cùng, hơn nữa nơi này rất rộng, còn rộng hơn cả nhà của bé.

Kỳ Diệc Trần giữ chặt em trai không cho chạy loạn, mặc dù chính y cũng rất phấn khích.

Y chưa từng cùng ba mẹ ra ngoài nhiều lần, trước đây cũng chưa có trải nghiệm này, bây giờ nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ như Bạch Mãn vậy.

“Anh ơi, nhìn kìa, chúng ta đến rồi!” Bạch Mãn đứng trước cửa, chỉ vào số phòng trên cửa nói.

“Ừm, đúng thật, Mãn Mãn giỏi quá!” Kỳ Diệc Trần không ngờ cậu lại có thể tìm thấy phòng.

Bạch Mãn lại lon ton chạy về tìm ba: “Ba ơi, nhanh lên!”

Phó Tuân bế bé con vừa chạy đến trước mặt mình lên, Bạch Mãn giật mình hét to: “Ba xấu xa!”

Phó Tuân cố tình dùng trán chạm vào bụng bé, nói: “Sao Ba lại xấu xa? Hửm?”

“Khà khà khà, nhột quá~ Mãn Mãn sai rồi~” Bạch Mãn bị ba cù đến nhột, cười khúc khích không ngừng.

Đến khi mọi người vào phòng, Bạch Mãn cũng cười đến mệt lả, cậu ngồi bệt trên sofa thoải mái đung đưa đôi chân nhỏ, thay đổi môi trường làm tâm trạng cậu vui vẻ hơn hẳn.

“Nơi này có hai phòng, tối nay Mãn Mãn ngủ chung với anh được không?” Kỳ Diệc Trần ngồi cạnh bé hỏi.

Bạch Mãn lăn một vòng rồi trực tiếp nằm úp lên bụng anh trai, cái mông nhỏ nhích nhích: “Được ạ~”

Bạch Hạc Vu cũng hài lòng, dù sao phòng rất rộng, hơn nữa đây là tầng cao nhất, buổi tối còn có thể lên ngắm cảnh.

“Chiều nay mấy giờ anh đi trang điểm?” Bạch Hạc Vu khẽ chọc chọc Phó Tuân tò mò hỏi, thực ra anh vẫn có chút hiếu kỳ về cuộc sống của một đại minh tinh.

“Ba giờ chiều, năm giờ phải đến nơi tổ chức sự kiện, sáu giờ khai mạc lễ ra mắt.” Phó Tuân xem lịch trình mà Vu Trúc gửi đến.

“Chiều nay chúng ta có thể đi chọn quần áo trước, bốn người chúng ta có thể mặc cùng một bộ sưu tập luôn.” Phó Tuân vừa nói xong, Bạch Mãn nghe thấy sáng rực mắt lên đầy hứng thú.

“Thật sao? Ba ơi, Mãn Mãn cũng có quần áo mặc ạ?” Cậu trượt xuống khỏi sofa, chạy đến ôm lấy chân ba.

Bạch Hạc Vu nhanh tay chặn cậu lại, nhéo nhéo đôi má phúng phính: “Tất nhiên là thật rồi, Mãn Mãn muốn mặc đồ giống ba không?”

“Muốn ạ! Anh cũng phải mặc giống vậy luôn.” Bạch Mãn không quên kéo anh trai vào cùng.

Kỳ Diệc Trần hơi do dự nhưng cũng đứng dậy, y cũng có chút động lòng.

Nhìn phản ứng của cả nhà, trong lòng Phó Tuân cũng rất vui.

Anh liền gọi điện cho Vu Trúc bảo hắn gửi thêm quần áo đến.

Vu Trúc gần như muốn khóc khi nhận được cuộc gọi. Quả nhiên, cuộc gọi này đã đến. Vậy mà lại bắt hắn đi chọn quần áo cho hai yêu quái! Một yêu quái trúc như hắn mà phải chọn đồ cho yêu quái gấu trúc, có hợp lý không chứ!!

Nhưng ông chủ đã lên tiếng, hắn vẫn phải xuất phát thôi.

Thở dài một hơi, Vu Trúc đành lên đường, chỉ mong sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi tránh xa Bạch Hạc Vu và Mãn Mãn. Bạch Hạc Vu thì không sao, nhưng ánh mắt của Mãn Mãn quá đáng sợ, cứ nhìn hắn chằm chằm như sắp ch.ảy nước miếng.

Vu Trúc sầu não sờ mặt mình, sao một bé con đáng yêu thế mà lại tham ăn đến vậy chứ?!

Hôm nay Vu Trúc sắp bị Mãn Mãn dọa đến vỡ mật rồi!
 
Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái
Chương 53



Mọi người ngủ trưa một giấc rồi mới xuất phát.

Vu Trúc đặt quần áo ở cửa rồi chuồn mất, buổi chiều có trợ lý đi theo là được, hắn thật sự không ở lại nổi.

“Vu Trúc không vào à?” Bạch Hạc Vu vừa ngủ dậy, ngái ngủ hỏi.

Phó Tuân bật cười xoa xoa chỏm tóc dựng lên của anh, cười nói: “Cậu ta không dám vào.”

Cũng đúng, Bạch Hạc Vu uể oải ngáp một cái rồi chạy đi trêu nhóc con, không thể để bé ngủ quá nhiều, không thì tối lại khó ngủ.

“Ba ơi, Mãn Mãn dậy rồi!” Bạch Mãn vốn đang mong chờ bộ quần áo đẹp, nên không ngủ sâu giấc, nghe thấy tiếng ba nói chuyện liền thức dậy, nhưng cậu vẫn đặt chân lên người anh trai, chờ ba đến bế.

Bé con nhàm chán chọc chọc vào má anh trai, mềm mềm.

Bạch Hạc Vu vừa bước vào đã thấy cảnh tượng này, đầu đầy vạch đen, lập tức bế nhóc con ra ngoài, vỗ nhẹ vào mông bé: “Làm anh con thức dậy rồi, nhóc hư.”

Bạch Mãn không quan tâm, cười khanh khách, còn ngửa đầu định sờ mặt ba, mềm mềm nhưng hơi lạnh: “Ba ơi, mát mát.”

Bạch Hạc Vu đang mặc quần áo, không nghe rõ: “Mẫu hậu gì cơ?”

“Là mát mát, mặt ba lạnh lạnh~” Bạch Mãn bị l*t s*ch nằm tr.ần tr.ụi trên sofa.

Bạch Hạc Vu vội vàng mặc quần áo cho bé, vì Phó Tuân đóng vai đại tướng quân nên trang phục lần này đều là cổ trang, bé con mặc bộ y phục tiểu thư đồng, nhìn bụ bẫm đáng yêu không tả nổi.

“Đáng yêu quá! Ba hôn một cái nào~” Bạch Hạc Vu bị bé làm cho tan chảy.

Bạch Mãn chủ động ngửa mặt lên, chạm môi vào ba một cái.

“Hôn hôn~ Ba ơi, Mãn Mãn giúp ba mặc quần áo nha~” Cậu nhìn bộ hán phục dài của ba, trong lòng rất hâm mộ, đẹp quá đi!

“Thôi thôi, ba tự mặc được rồi, con chỉ tổ phá thêm thôi.” Bạch Hạc Vu nhanh chóng đẩy cậu ra, trước khi cậu kịp phản ứng đã chạy sang phòng bên cạnh mặc đồ.

Lúc này, Phó Tuân dắt Kỳ Diệc Trần đi ra, Bạch Mãn vừa nhìn lập tức sáng mắt, dang tay về phía anh trai: “Anh ơi, Mãn Mãn giúp anh mặc đồ nha, giống nhau luôn đó~”

Cậu vừa nhìn qua, phát hiện quần áo của mình và anh trai giống nhau, chỉ có bộ của ba Phó là xấu nhất, màu đen xì, cậu không thích.

Kỳ Diệc Trần vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ màng, trông dịu dàng hơn hẳn bình thường, y ngẩn ngơ gật đầu, rồi bị chú và em trai l*t s*ch.

Cảm giác lạnh buốt lan khắp cơ thể, y mới giật mình phản ứng lại: “A, phải cởi hết luôn à?”

“Đương nhiên rồi!” Bạch Mãn đưa quần áo cho ba nhờ mặc giúp anh trai.

Đến khi mặc xong, Bạch Mãn vui vẻ vô cùng, tuyệt quá, y chang nhau luôn!

“Anh là anh trai, em là em trai.” Bé con chỉ vào trang phục của hai người.

Kỳ Diệc Trần cũng rất vui, y thích việc được mặc đồ giống em trai.

Phó Tuân kiểm tra một lượt, rồi giúp hai đứa nhỏ mang giày, dặn chúng ra ngoài chờ còn mình vào phòng thay đồ.

Anh mặc một bộ đồ đen toàn thân, còn có một chiếc áo choàng, chính là trang phục của nhân vật anh đóng trong phim.

Vừa bước ra, Phó Tuân khiến Bạch Mãn sợ hãi, cậu vội trốn sau lưng anh trai, do dự một lúc rồi trực tiếp trèo lên lòng Bạch Hạc Vu, người đang ăn trái cây. Thấy ba không ôm mình, cậu liền kéo tay ba đặt lên bụng nhỏ của mình, sau đó co rúm người lại, vùi đầu vào lòng ba, khẽ nói: "Sợ quá!"

Ba cậu cầm theo một thanh kiếm, toàn thân mặc đồ đen, khuôn mặt lạnh lùng, không cười chút nào, làm cho Bạch Mãn hoảng sợ.

Bạch Hạc Vu ngẩn người: "???" Sợ cái gì chứ?

Vẫn là Kỳ Diệc Trần hiểu em trai, y nhìn Phó Tuân rồi nói: "Chú Phó, chú có thể bỏ kiếm xuống không? Mãn Mãn bị dọa rồi."

Phó Tuân vốn cố tình làm thế, cứ tưởng con trai sẽ thích thú, ai ngờ lại làm con sợ hãi. Anh vội vàng thu kiếm lại, áy náy cười với Bạch Mãn: "Mãn Mãn đừng sợ, vẫn là ba đây mà~"

Lúc này, Bạch Mãn mới hé khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi lòng ba Bạch, ấm ức nói: "Ba hung dữ quá!"

Phó Tuân dở khóc dở cười.

Sau đó, anh ôm con trai dỗ dành. Khi bọn họ đi xuống, tình cờ gặp các thành viên khác trong đoàn phim. Ai nấy đều đã thay trang phục, nhưng rõ ràng gia đình Phó Tuân mặc đẹp nhất.

Diễn viên đóng vai nam hai là một diễn viên trẻ, diễn xuất khá tốt nhưng vận may chưa tới, gần đây mới bắt đầu nổi tiếng, trong lòng thấy rất biết ơn Phó Tuân.

Thấy Phó Tuân, hắn liền chào trước: "Chào anh Phó, đây là chị dâu, Mãn Mãn và Thần Thần phải không? Dễ thương quá!"

Mọi người lần lượt chào hỏi nhau, ngay cả Bạch Mãn cũng vẫy tay nhỏ xíu chào lại. Nhưng ngay khi vào thang máy, cậu bỗng cảm thấy một luồng ác ý ập đến, nhưng không phải từ người vừa nói chuyện.

Lúc này, nữ diễn viên đóng vai nữ phụ ba vẫn đứng im lặng bên cạnh nam hai đột nhiên lên tiếng: "Chào, chào anh Phó! Chào mọi người!"

Cô ta có vẻ lấm lét, như thể rất sợ hãi, ai không biết còn tưởng gia đình bốn người họ đã làm gì cô ta.

Ngay khi người phụ nữ đó lên tiếng, Bạch Mãn cảm nhận được luồng ác ý càng nặng hơn, nhưng cậu không hiểu tại sao, rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Nghe cô ta nói, Bạch Mãn lập tức dang tay về phía ba Bạch, nóng lòng muốn chui vào lòng ba trốn.

Bạch Hạc Vu đón lấy con, đồng thời chắn Kỳ Diệc Trần ra sau lưng. Lúc này, ngay cả Phó Tuân cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Nữ phụ ba cảm thấy khó chịu, tim như bị dây leo siết chặt, dường như có ai đó đang điều khiển cơ thể cô ta.

Nam hai vốn không thân thiết với nữ phụ ba, thấy tình hình như vậy liền lập tức né sang phía Phó Tuân.

Ngay sau đó, họ thấy trên mặt nữ phụ ba nổi lên những đường gân xanh. Không, đó không phải gân, mà là dây leo!

"Ngươi dám đưa em gái ta đến Cục Quản lý Yêu quái, hôm nay đừng mong sống sót mà rời đi!" Giọng nữ phụ ba khàn khàn, âm u và đáng sợ.

Nghe vậy, Phó Tuân mới nhớ ra, anh đã gửi hồ sơ phạm tội của Lục Hà cho Cục Quản lý Yêu quái. Không ngờ bên phía cục hành động nhanh như vậy, mới đó mà đã bắt giữ ả, bảo sao mấy ngày nay không thấy Lục Hà lên hot search nữa.

Thì ra đã bị bắt.

Anh đứng chắn trước mọi người, cầm thanh kiếm đạo cụ lớn tiếng chất vấn: "Cô có quan hệ gì với Lục Hà?"

Trong lúc nói chuyện, Phó Tuân lén nhấn nút mở cửa thang máy, nhưng phát hiện tất cả nút bấm đều đã tắt.

Nam hai sợ đến co rúc vào một góc, ước gì có thể ngất xỉu ngay lập tức. Mình vừa gặp phải yêu quái sao?

Thật đáng sợ! Anh Phó thật lợi hại, dám trực tiếp đối đầu với yêu quái!

Bạch Hạc Vu ôm chặt Bạch Mãn, lòng cũng vô cùng lo lắng. Mãn Mãn sợ đến thế, chứng tỏ kẻ này không hề tầm thường.

Ở đây chỉ có anh có thể đối đầu với con yêu quái này. Nghĩ vậy, anh liền đặt Bạch Mãn vào lòng Kỳ Diệc Trần: "Thần Thần, ôm chặt em rồi cùng chú kia nép vào một góc."

Nam hai lập tức kéo hai đứa trẻ lại chắn trước mặt bọn họ. Anh Phó và chị dâu đã mạnh như vậy rồi, anh không thể trở thành kẻ vướng víu được.

Răng va vào nhau lập cập, hắn run rẩy nói: "Đừng, đừng sợ... Đừng sợ..."

Lúc này, toàn thân nữ ba đã bị dây leo thao túng, mơ hồ nghe được tiếng kêu đau đớn từ linh hồn thật của cô ta: "Giết ta đi! Giết ta đi! Ta đau quá!"

Dây leo yêu quái không trả lời Phó Tuân, mà lập tức tấn công.

Cành cây thô to lao thẳng về phía Bạch Hạc Vu. Nó không nhắm vào Phó Tuân, vì nó cảm nhận được dường như trên người anh có thứ gì đó bảo vệ. Vì vậy, nó chọn tấn công Bạch Hạc Vu, người vừa khỏi bệnh.

"Tiện nhân, chuẩn bị chờ chết đi! Chính ngươi đã khiến em gái ta không thể đến bên Phó Tuân! Còn thằng nhóc kia nữa, lát nữa ta sẽ xử lý nó!"

Giọng nói đáng sợ vang vọng khắp không gian chật hẹp. Bạch Mãn cảm thấy cả người nóng bừng, rồi ngất lịm.

Kỳ Diệc Trần lo lắng tột độ, nhưng dù lay thế nào em trai cũng không tỉnh lại.

Cửa thang máy bị yêu quái khóa chặt, Kỳ Diệc Trần cảm thấy giận dữ, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập lửa hận.

Qua vài lượt giao đấu, yêu quái hiện đang quay lưng về phía họ.

Bạch Hạc Vu cũng bị đánh trúng, phun ra một ngụm máu, lau khóe miệng, mắt đầy lửa giận.

Anh tung một đòn mạnh, đẩy yêu quái về phía cửa thang máy, khiến nó chật vật mãi không đứng dậy.

Bạch Hạc Vu lại nôn ra máu. Phó Tuân đang cố gắng tìm cách phong tỏa yêu quái, trong lòng lại gấp gáp.

Thanh kiếm bị hất văng, rơi ngay trước mặt Kỳ Diệc Trần.

Y lập tức giao em trai cho nam hai, lặng lẽ đứng dậy, nhặt kiếm lên, nhân lúc yêu quái không chú ý, đâm thẳng vào lưng nó!

Y còn chưa kịp phản ứng, đã bị hất văng ra xa. Cửa thang máy đột nhiên mở ra — Người của Cục Quản lý Yêu quái đã đến!

Đây là cảnh cuối cùng mà Kỳ Diệc Trần còn nhớ. Trước khi nhắm mắt lại, y vẫn nghĩ về em trai mình.

Em trai phải nhanh chóng đến bệnh viện, em trai nhất định phải ổn…

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Kỳ Diệc Trần.

“Em trai—!” Kỳ Diệc Trần đột nhiên ngồi bật dậy. Người bên cạnh vội vàng ấn cậu xuống, nói: “Mãn Mãn đang ngủ ở phòng bên cạnh, cẩn thận vết thương rách ra đấy.”

Người đó là Kỳ Thiên Thành. Những ngày qua, Kỳ Thiên Thành cũng chịu không ít cú sốc — con trai bị đánh đến mức phun máu và phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Gia đình Phó Tuân cũng chẳng khá hơn, khi được đưa đến bệnh viện, cả người đều là máu, thậm chí buổi công chiếu phim hôm đó cũng bị hủy bỏ.

Không còn cách nào khác, vì chỉ còn nữ chính có mặt, tất cả những người khác đều vào bệnh viện, khiến ban tổ chức hoảng sợ muốn chết.

Lúc này, Kỳ Diệc Trần mới biết rằng mình đã hôn mê suốt ba ngày. Bạch Mãn cũng vậy. Trong số họ, chỉ có Phó Tuân bị thương nhẹ nhất nên tỉnh lại sớm hơn, còn Bạch Hạc Vu vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Điều này khiến Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành sợ đến mức không còn tâm trạng để tìm hiểu xem mình có phải đã đến bệnh viện quái vật hay không. Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của bốn người, suýt nữa hai người đã ngất xỉu.

Sau khi mọi người bình tĩnh lại, họ mới nhận ra một sự thật — Bạch Hạc Vu và Bạch Mãn là yêu quái!

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu họ không phải là sợ hãi, mà là vui mừng. Có tận hai con gấu trúc xuất hiện ngay bên cạnh họ!

Đó là gấu trúc - là quốc bảo đó!

Những ngày qua, Kỳ Thiên Thành cứ bám lấy giường của Bạch Mãn, nhìn đôi chân và bàn tay nhỏ xíu của bé, trông mũm mĩm vô cùng đáng yêu.

Nếu không phải vì Bạch Mãn vẫn còn hôn mê, Kỳ Thiên Thành hận không thể ôm bé mà x** n*n một trận đã đời.

Sao lại đáng yêu đến thế chứ!

Bạch Hạc Vu cũng rất đáng yêu, nhưng bây giờ tình trạng của anh quá thảm — bộ lông trên người thì lộn xộn, thậm chí ở mông còn bị trọc một mảng.

Cảnh tượng này khiến ai nấy đều xót xa và phẫn nộ.

Tên yêu quái dây leo đó cũng đã bị bắt. Nữ phụ số ba hiện giờ cũng bị tra tấn đến mức chưa tỉnh lại, chắc chắn sau này không còn đất sống trong giới giải trí nữa. Đúng là tai họa từ trên trời rơi xuống.

Còn tên yêu quái dây leo ấy, bây giờ đang bị nhốt trong ngục, đoàn tụ với "cô em gái tốt" của mình.
 
Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái
Chương 54



Ở nhà, Hứa Ngọc Như và Thịnh Tùng Khang cũng đã biết tin. May mà hai người họ đã hồi phục gần như hoàn toàn, nếu không cũng khó có thể rời đi.

Khi hai vị trưởng bối biết Bạch Hạc Vu và Bạch Mãn là yêu quái, họ ban đầu chỉ hơi sững sờ, nhưng sau đó lại rất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng.

Thì ra là yêu quái à? Nhưng mà có sao đâu.

Điều quan trọng nhất là cả hai đều là quốc bảo!

Đó là gấu trúc đấy! Người bình thường có muốn chạm vào cũng không được, vậy mà bây giờ không chỉ được gặp mỗi ngày, còn có thể ôm ấp thoải mái!

Thấy hai vị trưởng bối không phản ứng quá mạnh, Kỳ Thiên Thành thở phào nhẹ nhõm. Họ sẽ còn ở đây một thời gian nữa. May mà công việc đã được xử lý ổn thỏa, dù làm việc từ xa cũng không thành vấn đề.

"Mãn Mãn vẫn chưa tỉnh lại sao?" Kỳ Thiên Thành hỏi Kỳ Diệc Trần đang ngồi bên giường em trai.

"Vẫn chưa, bác sĩ nói chắc hai hôm nữa sẽ tỉnh." Kỳ Diệc Trần vẫn còn rất yếu, sắc mặt cũng trắng bệch.

Phó Tuân cũng đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và mang đến một tin vui: "Hạc Hạc ngày mai có thể xuất viện rồi. Yêu quái không giống con người, một khi đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, tức là đã sắp hồi phục hoàn toàn."

"Thật tốt quá!" Kỳ Diệc Trần và Kỳ Thiên Thành đều vui mừng.

Lúc này, Thịnh Mỹ Nghênh đang dùng một chiếc lược nhỏ để chải lông cho Bạch Mãn. Nhờ có Kỳ Diệc Trần và nam phụ hai che chắn, nên bé con không bị thương nặng, trên người chỉ dính ít máu của người khác. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bạch Mãn lại trở về dáng vẻ trắng muốt đáng yêu như cũ.

Thịnh Mỹ Nghênh ở đây cũng rảnh rỗi, nhìn bộ lông xù của bé mà ngứa tay muốn sờ thử. Bác sĩ nói không sao, có thể chải lông cho bé để giúp tuần hoàn máu. Dù sao người lớn cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.

Thịnh Mỹ Nghênh nhanh tay nhận lấy công việc này, khiến ba người đàn ông khác đỏ mắt ghen tị.

Sau khi mẹ chải lông xong, Kỳ Diệc Trần nằm nhoài bên giường nhìn em trai.

—-------

Bên ngoài, trên mạng xã hội đã bùng nổ! Khi cửa thang máy mở ra, có rất nhiều người đứng bên ngoài đã quay lại cảnh tượng lúc đó và đăng lên mạng. Dù Cục quản lý Yêu Quái đã liên hệ để gỡ bỏ video, nhưng vẫn có rất nhiều người đã kịp nhìn thấy.

【Mẹ nó, tôi sống từng này năm chưa từng thấy cảnh tượng nào thảm đến thế!】

【Cả nhà anh Phó đều ở đó! Ai cũng thê thảm!】

【Giới chức trách nhất định phải cho công chúng một lời giải thích! Nữ phụ ba có phải bị thứ gì đó nhập vào không? Sắc mặt cô ta trông rất kỳ lạ, hơn nữa còn bị một thanh kiếm đâm vào!】

【Khoảnh khắc Kỳ Diệc Trần bị đánh văng đi thực sự quá đáng sợ, trời ơi, cô ta là sát thủ à?】

【Còn nam phụ hai nữa, anh ấy ôm chặt Bạch Mãn đang bất tỉnh. Nhìn mà đau lòng quá, Mãn Mãn nhất định phải khỏe lại!】

Sau đó, chính Phó Tuân đã lên tiếng báo bình an, dân mạng mới dần bình tĩnh lại.

Sau đó, cảnh sát đã công bố nguyên nhân vụ việc là do Lục Hà sai khiến nữ phụ ba làm chuyện này.

Toàn bộ giới giải trí chấn động—thì ra Lục Hà là loại người như vậy!

Nữ phụ ba cũng xứng đáng nhận lấy hậu quả, khi cô ta chọn hợp tác với Lục Hà để hãm hại các nghệ sĩ khác chắc cũng không nghĩ rằng mình sẽ rơi vào kết cục như vậy.

Những nghệ sĩ vốn có mối quan hệ tốt với Lục Hà đều chia phe, đăng tin nhắn hy vọng Phó Tuân được an toàn và khỏe mạnh, đồng thời trực tiếp tránh xa Lục Hà.

【Lục Hà muốn gì chứ? Quả thật, đúng là không bao giờ có thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, giờ nhìn thấy mặt cô ta là tôi sợ rồi.】

【Lục Hà thật độc ác, sao cô ta lại xấu xa đến thế, nghe nói cô ta nổi tiếng nhờ đóng vai ác, trước đây còn nói cô ta diễn tốt, giờ thì đã rõ, thật ra cô ta chỉ đang đóng chính mình thôi.】

【Trước đây tôi từng là fan của cô ấy, bây giờ cảm thấy như mắt mình bị dính bẩn rồi, pleased.】

Ngay lập tức, "Lục Hà" trở thành đối tượng bị cả giới giải trí chĩa mũi dùi. Những người bị hại không tìm được cô ta thì đều tìm đến công ty giải trí của cô ta. Những người trong công ty bây giờ cũng ghét cô ta. Thật sự không ai có thể ngồi yên được.

Đáng lẽ từ đầu họ không nên ký hợp đồng với cô ta mới phải!!

Sau hai ngày, chuyện của "Lục Hà" vẫn còn được mọi người bàn tán. Bạch Mãn và Bạch Hạc Vu cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đây là một tin tốt.

Bạch Mãn không bị thương gì nhiều. Lúc đó, con quái vật dây leo đã sử dụng tấn công tinh thần với cậu, vì Bạch Mãn còn quá nhỏ không thể chống lại, nên cơ thể đã tự động kích hoạt cơ chế phòng vệ, tự đồng phục hồi trong vài ngày, giờ đã khỏe lại rồi.

Ngay khi Bạch Mãn tỉnh dậy, đã bị Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành ôm chặt lấy.

Kỳ Thiên Thành nói: “Mãn Mãn, sao không sớm nói với ba rằng con là gấu trúc, lần này ba phải ôm con thật chặt mới được.”

Thịnh Mỹ Nghênh cũng ôm chặt lấy cậu không rời.

“Mẹ, ba, Mãn Mãn sợ hai người sẽ sợ, he he~” Bạch Mãn bị Thịnh Mỹ Nghênh hôn một cái thật mạnh, Kỳ Thiên Thành cũng không ngừng xoa bàn tay nhỏ của con.

“Ba sợ gì chứ, con là gấu trúc mà, ai dám sợ con?” Sau khi vợ hôn, Kỳ Thiên Thành cũng hôn lên mặt Bạch Mãn vài cái.

Bạch Mãn không ngờ mình vừa tỉnh lại đã được chào đón nồng nhiệt như vậy, nên còn chưa kịp phản ứng.

Dần dần, cậu mới hiểu ra ba mẹ không sợ cậu, mà còn rất thích cậu.

Cậu vui vẻ hôn lên mặt ba mẹ hai cái.

Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành suýt nữa ngất vì hạnh phúc.

Gấu trúc con hôn họ rồi đấy~

Bạch Mãn lúc thì ngồi trong lòng ba, lúc lại ôm chặt mẹ, nheo mắt vui vẻ cười đùa, khát thì có người cho uống, đói thì có người cho ăn.

Lúc này, Phó Tuân vui mừng thông báo Bạch Hạc Vu đã tỉnh dậy, cậu mới nhớ ra ba Bạch không có mặt, cậu vừa nhìn thấy anh trai và ba Phó đã tưởng ba Bạch đã tỉnh rồi.

Cậu lập tức lo lắng, đưa tay về phía anh trai: “Anh trai, Mãn Mãn muốn đi thăm ba.”

Kỳ Diệc Trần tiến lên, đẩy ba mẹ ra rồi ôm Bạch Mãn đi thăm ba Bạch.

Khi nhìn thấy Bạch Hạc Vu, nước mắt Bạch Mãn liền không kìm nổi. Ba ơi, sao ba sao lại hói rồi!!

“Ba, ba có đau không?” Bạch Mãn được đặt xuống giường bệnh của Bạch Hạc Vu, dè dặt bò tới gần ba đang trùm kín đầu.

Ba hình như không ổn, không thấy ba trả lời.

Bạch Mãn nhìn về phía ba Phó.

Phó Tuân ho một tiếng, tránh ánh mắt cậu, làm sao anh có thể nói với con rằng ba của nó tự kỷ vì hói đầu được?

Hiện tại Bạch Hạc Vu cảm thấy thực sự rất tồi tệ, vô cùng tồi tệ, trên người có vết thương cũng không sao, ai có thể nói cho anh biết, tại sao mông của anh có một mảng hói lớn được không?

Không hiểu sao khi vừa thức dậy lại cảm thấy chỗ đó lạnh lạnh, anh vốn còn đang vui vẻ nói chuyện với Phó Tuân, ai ngờ nhìn xuống thì gặp phải cú sốc lớn.

Anh vừa giao lưu với Phó Tuân trong tình trạng này!

Bạch Hạc Vu lập tức đứng hình, tự ti chui vào chăn, mặc kệ Phó Tuân gọi thế nào cũng không ra.

Ôi ôi ôi, hói rồi, buồn quá đi.

Con quái vật dây leo đó không chịu buông tha anh, thậm chí còn dùng một mánh khóe bẩn thỉu!

Bạch Mãn từ cuối giường lật chăn, bò tới chỗ ba.

“Ba, Mãn Mãn đến rồi~”

Lúc này Bạch Hạc Bu cảm nhận được một cái đầu lông lá chạm vào mình.

“Con không sao chứ?” Bạch Hạc Vu kiểm tra một chút, thấy Bạch Mãn không sao thì mới yên tâm.

“Sau này phải cố gắng luyện tập, ba sẽ giám sát con.” Bạch Hạc Vu xoa tai Bạch Mãn, nghiêm túc nói.

“Ưm——” Bạch Mãn vừa nghe thấy phải luyện tập liền muốn chui ra ngoài, lại bị Bạch Hạc Vu kéo cái đuôi lại.

“Con sao lại không thích học như vậy chứ?” Bạch Hạc Vu nghiêm mặt trách móc.

Phó Tuân nghe thấy từ trong chăn phát ra tiếng động, tò mò sờ mũi.

Ngày xưa, Hạc Hạc cũng là học sinh kém, giờ thì anh ta đã hiểu lý do vì sao con trai không thích học rồi.

Kỳ Diệc Trần cũng lật chăn chui vào.

Y an ủi chú: “Chú ơi, không sao đâu, lông sẽ mọc lại nhanh thôi, cháu sẽ giúp chú chải lông mỗi ngày.”

Bạch Hạc Vu cười khổ: “Cảm ơn Diệc Trần, như vậy đi, sau này việc học của Mãn Mãn cứ giao cho cháu, còn phần thưởng là tối nay cháu sẽ giúp Mãn Mãn tắm nhé.”

Bạch Hạc Vu càng nghĩ càng thấy hợp lý, Diệc Trần là học sinh giỏi, có cậu dẫn dắt chắc chắn Mãn Mãn sẽ rất thích học.

Kỳ Diệc Trần nghĩ đến việc phải kèm Bạch Mãn học bài, bỗng dưng có chút do dự.

Bạch Mãn không vui, anh trai sao vậy?

Cậu không vui vỗ anh trai một cái: "Anh trai thật đáng ghét!"

Bạch Mãn lập tức chui ra khỏi chăn, muốn ba ôm lấy mình, nhưng Phó Tuân chưa kịp động tay thì đã bị Kỳ Thiên Thành ôm mất.

Anh vỗ ngực nói: “Mãn Mãn không sợ, ba sẽ ôm con học bài, giúp con tắm nữa.”

“Ôi ôi ôi ba Phó thật tốt, ba và anh trai đều chê Mãn Mãn.” Cậu buồn bã.

Kỳ Diệc Trần cũng vội vàng chui ra giải thích: “Không phải đâu Mãn Mãn, anh trai thích giúp em học bài mà.”

Y càng nhấn mạnh điều này, trái tim Bạch Mãn càng tan nát.

Thì ra là do bài tập về nhà.

Cậu đau lòng rúc vào lòng Kỳ Thiên Thành, chỉ để lại cho anh trai một bóng lưng.

Còn thủ phạm Bạch Hạc Vu thì đang giơ chân xem chương trình giải trí. Khi anh vừa chạm vào lông mao của Bạch Mãn thì cảm thấy không ổn, nó mềm mại mượt mà, hoàn toàn khác biệt so với anh. Mặc dù anh hói rồi, nhưng chẳng ai giúp anh chải lông cả, Bạch Hạc Vu cũng cảm thấy đau lòng, trái tim anh vỡ vụn rồi.

Chính nhóc con này đã cướp đi tinh yêu của anh, hừ, nhất định phải cho nhóc con này nhiều bài tập hơn.

Không còn cách nào khác, ba ăn giấm, Mãn Mãn phải chịu đựng.

Sau khi Bạch Hạc Vu tỉnh lại, dưới sự giúp đỡ của yêu thú, bệnh tình của anh đã thuyên giảm, ngay cả Tề Dịch Thần cũng gần như khỏi bệnh.

Vẫn còn chút thời gian, họ quyết định đến thăm Núi Gấu Trúc.

Thịnh Tùng Khang và Hứa Ngọc Như đã về quê để dưỡng bệnh, nên lần này không mời họ, nhưng Thịnh Mỹ Nghênh và Kỳ Thiên Thành cùng đi với họ.

“ Núi Gấu Trúc trông thế nào? Có phải là đầy những con gấu trúc không?” Kỳ Thiên Thành nghĩ đến cảnh tượng này, không khỏi xoa tay.

Anh rất vui vì có thể ôm thêm nhiều gấu trúc nữa.

Bạch Mãn đang ngồi trong lòng mẹ, nhìn xuống đám mây phía dưới, không quay đầu mà nói: “Chỉ có con và ba là gấu trúc thôi, ừm, không biết anh Xuân Tửu có đến không, nếu đến thì sẽ có thêm một con.”

Kỳ Thiên Thành không thấy thất vọng, dù sao gấu trúc cũng không phải là dễ gặp, nhưng anh cảm thấy cái tên Xuân Tửu nghe rất quen.

“Chỗ Sở thú của chúng ta có một con gấu trúc tên là Xuân Tửu đúng không?” Thịnh Mỹ Nghênh là người đầu tiên nhận ra.

Lúc này, sắc mặt Kỳ Thiên Thành thay đổi.

Vậy chẳng phải Mãn Mãn là con gấu trúc mà lúc trước họ đã gặp sao?!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back