[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- 25/9/25
- 169,564
- 0
- 36
Cuộc Sống Của Người Khuyết Tật Bỗng Nhiên Chở Thành Sáng Thế Chủ
Chương 19: Du Hành Vũ Trụ
Chương 19: Du Hành Vũ Trụ
Sau bao tháng ngày chờ đợi, cuối cùng thời khắc trọng đại cũng đến.
Bích Nguyệt hạ sinh một bé trai kháu khỉnh, đôi mắt sáng long lanh như chứa cả bầu trời sao.
Đứa bé vừa cất tiếng khóc chào đời, cả không gian như rung động, từng tia sáng dịu nhẹ tràn ngập khắp căn phòng.
Hùng lặng lẽ đứng cạnh, trong lòng dâng trào một cảm xúc khó tả.
Với anh, đứa trẻ này không chỉ là kết tinh tình yêu, mà còn là niềm hy vọng cho một kỷ nguyên mới.Những ngày sau đó, Hùng thường cùng vợ chăm con.
Bích Nguyệt hiền hòa, chu đáo, còn Liễu Thần thì lặng lẽ ở bên, đôi khi bế đứa bé trên tay, ánh mắt xa xăm nhưng cũng chan chứa sự dịu dàng khó ai có thể thấy ở vị nữ thần này.
Với Hùng, đây là gia đình thật sự – ấm áp và thiêng liêng.Một buổi tối, khi bầu trời đêm phủ đầy sao, Hùng ôm con trai trong vòng tay, quay sang hai người vợ rồi khẽ nói:— Vũ trụ rộng lớn vô biên, chúng ta không thể chỉ bó buộc mình ở một góc nhỏ.
Nếu đã mang trong mình sức mạnh sáng thế, chẳng phải ta nên đi gieo ánh sáng cho những nền văn minh yếu ớt khác sao?Bích Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng:— Em cũng từng nghĩ đến điều đó.
Chúng ta đã có đủ hạnh phúc ở nơi này, nhưng ngoài kia… còn biết bao con người đang khổ đau.Liễu Thần nhìn Hùng, ánh mắt như hồ nước tĩnh lặng, giọng bà khẽ vang:— Đi thôi.
Ta muốn chứng kiến tận mắt sự rộng lớn của vũ trụ này, và nếu có thể, ta cũng muốn thử một lần dùng sức mạnh để cứu rỗi.Quyết định đã được đưa ra.
Hùng tạo ra một phiến hư không trong suốt, tựa như con thuyền ánh sáng.
Ba người cùng đứa bé bước vào, thân ảnh biến mất trong nháy mắt, để lại Trái Đất phía sau.
Nơi đầu tiên họ dừng lại là một hành tinh cằn cỗi.
Bề mặt khắp nơi chỉ toàn cát vàng, gió cát cuồn cuộn, dân cư sống lay lắt bên những khe nứt khô khốc.
Hùng nhíu mày, cảm nhận từng nhịp đập yếu ớt của sinh linh nơi đây.
Trẻ con gầy guộc, mắt trũng sâu, tiếng khóc không còn sức lực.Bích Nguyệt ôm con trai vào lòng, đôi mắt đỏ hoe.
Cô bước đến, đưa tay vẽ một đường trong không khí.
Lập tức, từng mầm xanh nhỏ bé trồi lên từ lòng cát, chậm rãi lan rộng.
Hương thơm của sự sống bắt đầu lan tỏa.Liễu Thần khẽ nhắm mắt, bàn tay đặt xuống đất.
Một cội thần mộc vĩ đại mọc lên, tán lá che phủ cả bầu trời.
Dưới tán cây ấy, khí hậu dần thay đổi, gió cát lắng xuống, bầu không khí trở nên ẩm ướt và trong lành.Hùng chỉ nhẹ nhàng phất tay, lập tức một dòng sông khổng lồ xuất hiện, nước chảy cuồn cuộn, tỏa sáng như dải ngân hà.
Những hồ nước, những biển cả dần hình thành, nuôi dưỡng sự sống mới.Người dân nơi đây quỳ lạy, nước mắt rơi lã chã.
Họ gọi ba người là Thần Tổ, cầu xin được bảo hộ mãi mãi.
Nhưng Hùng chỉ mỉm cười, khẽ nói:— Hãy đứng lên.
Ta không cần sự tôn thờ.
Thứ các ngươi cần là tự đứng vững, để bảo vệ chính hành tinh này.
Nơi tiếp theo họ đến là một hành tinh ngập trong khói lửa.
Hai nền văn minh phát triển ngang nhau, nhưng vì lòng tham mà rơi vào chiến tranh liên miên.
Bom đạn xé nát bầu trời, đại dương đỏ máu, xác người chất thành núi.
Cả hành tinh run rẩy trước cơn điên loạn tự diệt của chính cư dân nó.Hùng bước xuống giữa chiến trường, ánh mắt trầm tĩnh.
Anh không tung ra một đòn nào, chỉ mở ý niệm sáng thế.
Lập tức, những kẻ lãnh đạo của cả hai bên bị kéo vào một cảnh giới ảo ảnh.
Họ nhìn thấy viễn cảnh: chiến tranh tiếp tục → hành tinh nổ tung, con cháu tuyệt diệt, nền văn minh biến mất vĩnh viễn.Tiếng gào khóc của người thân vang lên, tiếng trẻ con gọi cha mẹ trong tuyệt vọng khiến họ run rẩy.
Khi thoát ra khỏi ảo ảnh, toàn thân họ ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch.Liễu Thần đứng cạnh Hùng, khẽ thốt:— Đôi khi, cứu một nền văn minh không phải là ban cho sức mạnh, mà là khiến họ tự nhìn thấy bi kịch của chính mình.Quả đúng như vậy.
Hai bên buông vũ khí, ký kết hòa bình trong sự chứng kiến của muôn dân.
Bầu trời đỏ rực dần sáng trong, hành tinh này thoát khỏi hủy diệt.
Sau đó, họ đến một hành tinh xinh đẹp như thiên đường.
Nơi đây có núi non xanh ngát, sông suối trong vắt, biển cả lấp lánh ánh bạc.
Thế nhưng, dân cư lại như những cái bóng, sống mà không có ý chí.
Ánh mắt họ trống rỗng, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh vô hình.Bích Nguyệt ôm con, trái tim thắt lại.
Cô cảm nhận rõ ràng có một sức mạnh tà ác bao phủ, trói buộc linh hồn từng con người nơi đây.Liễu Thần bước lên, mái tóc tung bay.
Từ thân thể bà phát ra luồng khí tức cổ xưa, chạm thẳng vào tầng sâu của không gian.
Tà linh hiện hình, một bóng đen khổng lồ với hàng ngàn mắt đỏ rực, tiếng cười ghê rợn vang vọng khắp hành tinh.— Các ngươi không thể cứu họ! — Tà linh gầm thét — Ý chí của ta đã hòa vào linh hồn từng người, họ mãi mãi là con rối!Hùng đứng lên, ánh mắt kiên định.
Anh không nổi giận, chỉ thản nhiên đáp:— Không có ràng buộc nào là vĩnh hằng.
Ý niệm sáng thế của ta chính là tự do.Một ánh sáng trắng bùng nổ từ cơ thể Hùng, chiếu rọi khắp hành tinh.
Từng sợi xích vô hình gãy nát, dân chúng ngã quỵ, rồi dần tỉnh lại.
Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng gọi nhau trong vui sướng vang vọng.
Tà linh gào thét lần cuối trước khi bị Liễu Thần phong ấn vào hư vô.Người dân hành tinh ấy quỳ xuống, hô vang danh hiệu Tam Chủ.
Nhưng Hùng chỉ khẽ mỉm cười:— Chúng ta chỉ đi ngang qua.
Thứ các ngươi cần là tự bảo vệ lấy mình, đừng bao giờ để rơi vào xiềng xích nữa.Lời hứaKhi hành trình dài khép lại, ba người cùng con trai ngồi bên một ngôi sao nhỏ, nhìn vũ trụ bao la trước mặt.
Ánh sáng từ ngôi sao phản chiếu lên gương mặt họ, vừa ấm áp vừa thần thánh.Hùng nắm tay Bích Nguyệt và Liễu Thần, ánh mắt kiên định:— Vũ trụ vô tận, bóng tối vẫn còn nhiều.
Nhưng miễn là chúng ta còn ở đây, thì dù là ai, dù là nơi nào, cũng sẽ có một bầu trời để tin tưởng, một nơi để trở về.Bích Nguyệt tựa vào vai chồng, khẽ hát ru cho con ngủ.
Liễu Thần, vốn luôn lạnh nhạt, cũng nở một nụ cười hiếm hoi, ánh mắt dịu lại.Giữa khoảng không mênh mông, gia đình nhỏ ấy tiếp tục hành trình – gieo mầm sống, phá tan bóng tối, và để lại trong muôn vàn tinh cầu những truyền thuyết bất tử về Sáng Thế Chủ và những người vợ.
A