Tâm Linh Cuộc Gọi Ma Quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
272914814-256-k187756.jpg

Cuộc Gọi Ma Quỷ
Tác giả: hnv0510
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu:
Quý Đông là một gã thất nghiệp cà lơ phất phơ.

Tình cờ tìm được công việc gọi điện lắng nghe tâm sự của những người có vấn đề về tâm lý.

Để thuận lợi cho việc gọi điện thoại hàng giờ liền, hắn mua một chiếc điện thoại bấm số cho đỡ hao pin.

Nhưng từ khi cầm chiếc điện thoại này trong tay, những khách hàng gọi điện cho hắn hầu hết đều có vấn đề về chuyện tâm linh.

Nếu khách hàng của hắn nhìn thấy ma thì cũng thôi đi, đằng này ngay chính bản thân hắn cũng nhìn thấy chúng.

Hơn nữa hắn còn bị kéo vào một trò chơi chết chóc.

Sau đó, hắn mới biết trò chơi này chính là một cuộc "Giao Dịch với Ác Quỷ".

Nếu thắng, sẽ nhận được phần thưởng đáng giá.

Nếu thua, đón chờ hắn là sự trừng phạt.

Trong lúc đối đầu với những thứ kỳ lạ này, một cậu trai trẻ đã từ từ tiến vào cuộc sống tẻ nhạt của hắn.

Có điều...

Thằng nhóc này tại sao lại sợ ma như vậy?

Có nhầm lẫn gì không?​
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Giới Thiệu Nhân Vật


(Hình ảnh: Vẫn còn đang vẽ)

TÙY Ý:

Top

Hai mươi tuổi, tính cách ngoài lạnh trong nóng, thiếu thốn tình thương từ nhỏ, thích đánh nhau nhưng lại sợ ma.

(Hình ảnh vẫn còn đang vẽ)

QUÝ ĐÔNG:

Bot

Hai lăm tuổi, trẻ mồ côi, thất nghiệp, đã qua thời kỳ trẻ trâu nhưng đôi khi vẫn thích nói chuyện bằng nắm đấm.

Không sợ trời không sợ ma.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 1: Cuộc Gọi Đầu Tiên (1)


Tiếng chuông điện thoại reo liên tục khiến Quý Đông giật mình tỉnh giấc lúc hai giờ sáng.

Người gọi vào giờ này thường là khách hàng của hắn, những người có triệu chứng tâm thần hoặc trầm cảm.

Kiếm tiền bằng cái nghề này quả thực không dễ dàng gì.

Hắn bất đắc dĩ dụi mắt cho đỡ cay, trên màn hình lúc này hiển thị một dãy số lạ.

- Alo, Quý Đông xin nghe...

- Hắn nói rành mạch, cố gắng đè nén giọng nói khàn khàn trong cổ họng khi mới ngủ dậy.

Bên kia giọng một cô gái run rẩy vang lên:

- Cậu là người bác sĩ Khả giới thiệu cho tôi đúng không?

- Chị là...

- Tôi là Mỹ Hương, tuần trước bác sĩ Khả cho tôi số của cậu.

Nghe tới cái tên này, Quý Đông nhíu mày ngồi thẳng lưng, tình trạng của cô gái ấy không đơn giản chỉ là gọi một cuộc điện thoại lắng nghe tâm tình, quá khứ của cô có thứ mà người bình thường không chịu nổi.

- Ừm, chị gặp vấn đề gì sao?

Giọng cô gái tên Mỹ Hương kia cách một cái màn hình điện thoại vẫn cho người ta cảm giác cô đang bất an hoảng hốt.

- Tôi...

Tôi lại nhìn thấy "nó" nữa rồi.

Quý Đông không biết "nó" trong lời của cô là ai, hắn châm một điếu thuốc hút cho tỉnh táo, đột ngột tỉnh giấc lúc đêm khuya khiến đầu hơi choáng váng.

- Chị đừng vội, bình tĩnh kể rõ đầu đuôi đi.

Mỹ Hương năm nay 28 tuổi, là nhân viên trực ca đêm quán karaoke nên thường tan làm rất khuya, có khi 1, 2 giờ sáng, cũng có lúc 5, 6 giờ sáng mới về.

Mọi chuyện không có gì nếu hôm nay cô không nhìn thấy trước cửa nhà mình có một chiếc giày hoa màu đỏ.

Đầu mũi giày gắn một bông hoa không rõ là hoa hồng hay hoa thược dược, đường may cẩu thả cho thấy nó là đồ rẻ tiền.

Mỹ Hương biết chủ nhân của chiếc giày này, cô từng thấy bé Sam lầu dưới mang nó.

Bình thường cô có mối quan hệ khá tốt với gia đình con bé nên quyết định đem chiếc giày xuống tầng dưới để trước cửa nhà họ, sáng mai người nhà không cần mất công đi tìm.

Căn hộ cô thuê là căn hộ trong chung cư kiểu cũ, chỉ có sáu tầng, không có thang máy.

Để tiết kiệm điện, quản lý chung cư lắp đèn cảm ứng ở dọc cầu thang.

Không hiểu sao lúc này bóng đèn không nhận được di chuyển của cô nên không bật sáng.

Mỹ Hương đành phải bật đèn pin điện thoại lên soi đường.

Bỗng dưng thấy có một bóng người ngồi dưới góc cầu thang, cô giật mình ôm ngực kêu lên:

- Ai đó?

Đêm hôm chơi trò gì kỳ vậy?

Bóng người kia ngồi im không nói gì.

Mỹ Hương cảm thấy hơi quái lạ, lúc nãy đi lên cô có nhìn thấy ai đâu, người này ở đâu chui ra vậy?

Say rượu sao?

Hay thất tình?

Lúc đang do dự không biết nên tiếp tục đi xuống hay quay về phòng thì người ngồi ở góc cầu thang kia từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Ánh đèn pin soi tới người đó khiến Mỹ Hương giật mình ngã ngồi lên bậc thang.

Rõ ràng gương mặt này chính là của gã.

Mỹ Hương không biết trong cơn hoảng loạn mình đã bò hay chạy về phòng, khi tỉnh táo lại áo cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Chuyện Mỹ Hương hay gặp kẻ kia cô kể cho nhiều người nghe rồi nhưng không ai tin, bởi vì cô có tiền sử bệnh tâm thần, từng sống điên điên dại dại suốt ba năm.

Sau khi xuất viện trở về tinh thần cô vẫn không tốt cho lắm, phải gặp bác sĩ tâm lý trị liệu.

Lâu ngày không có tiền theo nổi bác sĩ, vị bác sĩ kia mới giới thiệu Quý Đông cho cô.

Thực ra Quý Đông không phải chuyên gia tâm lý hay người có chuyên môn tư vấn tình cảm gì cả.

Hắn chỉ là một gã cà lơ phất phơ thất nghiệp, có điều, hắn có giọng nói rất hay, bất kể người nào nghe hắn nói chuyện cũng không dứt ra được.

Vài người bạn hay đùa hắn không đi làm nhân viên trực tổng đài là một tổn thất lớn của nghề chăm sóc khách hàng.

Duyên số khiến Quý Đông đến với cái nghề này là do tính cách vui vẻ lạc quan, hầu hết những người nói chuyện với hắn xong đều thấy thoải mái.

Vì thế, ban đầu người ta gọi điện chỉ là để tán gẫu, về sau, thấy việc này dường như có thể kinh doanh hắn bèn để lại số điện thoại và tài khoản trên mạng.

Nếu ai có nhu cầu cần tâm sự thì cứ chuyển khoản rồi gọi điện.

Công việc tưởng chơi chơi mà hoá ra lại rất khá.

Đủ cho hắn không lo ăn lo mặc.

Trước khi Mỹ Hương gọi điện, hắn đã được bác sĩ Khả kể sơ về tình huống của cô.

Mỹ Hương sinh ra trong một gia đình khá giả ở quê.

Cô cũng như nhiều cô gái khác, quá trình trưởng thành bình thường, thể chất phát triển bình thường, cho đến khi lên đại học.

Một cô gái ở quê lần đầu bước chân lên thành phố thật sự có quá nhiều cạm bẫy.

Mỹ Hương là người nhút nhát, tính cách hơi hướng nội cho nên bạn bè không có nhiều.

Cô cũng không yêu đương hẹn hò với ai mà chỉ cố gắng chăm chỉ học cho tốt, ước mơ xin được một công việc lương cao, mau chóng mua được nhà thành phố.

Một lần nọ, cô được bạn cùng lớp mời đi dự sinh nhật, đêm đó cô không uống rượu, chỉ uống nước trái cây, không hiểu tại sao đầu óc lại mê man mất đi ý thức.

Đến khi tỉnh lại thấy mình nằm trong một căn phòng tối đen như mực, cô nghi ngờ muốn đứng dậy tìm công tắc đèn thì bất ngờ nghe được tiếng loảng xoảng của dây xích.

Một tay cô bị xích vào cây cột bê tông kế bên giường, không có cách rút ra được.

Cô dứt khoát nhảy xuống giường lần mò tìm công tắc đèn.

Sợi dây xích rất dài, đủ cho cô đi từ giường ngủ tới phòng vệ sinh.

Có điều cô không mò được tới cửa chính, hình như người giam giữ cố ý không cho cô chạm tới nó.

Mỹ Hương vốc nước lên tạt lên mặt cho tỉnh táo, cô vỗ vỗ lên mặt mình xem mình đang tỉnh hay đang mơ.

Đột nhiên có tiếng mở cửa, đèn được bật sáng lên.

Cô vội bước ra khỏi nhà vệ sinh xem người tới là ai.

Nhìn thấy người kia, cô hoàn toàn bất ngờ.

Đối diện với cô là Hoài Tân, một người bạn chung lớp, tối qua Hoài Tân cũng tham gia buổi tiệc sinh nhật, nhưng quan hệ hai người trước nay chỉ dừng lại ở mức xã giao.

Ánh mắt Hoài Tân nhìn cô vừa hung ác vừa biến thái, Mỹ Hương trong lòng run rẩy, cô giơ cái tay bị xích lên hỏi:

- Cậu bắt cóc tôi?

Hoài Tân không nói gì, gã tiến tới túm tóc ném Mỹ Hương lên giường.

Cô hoảng loạn hét lên:

- Cậu như vậy là phạm pháp.

Cậu sẽ bị ngồi tù đấy.

Nhưng Hoài Tân không quan tâm đến lời cô, gã đưa tay xé chiếc váy trên người cô ra.

Mỹ Hương thấy nói cứng không được, cô đành mềm mỏng:

- Hoài Tân...

Thả tôi ra đi.

Tôi hứa không nói với ai chuyện này.

Nếu cậu thích tôi, tôi sẽ đồng ý làm bạn gái cậu.

Hai chúng ta hẹn hò bình thường như những cặp đôi khác, được không?

Nhưng cho dù Mỹ Hương có van nài cỡ nào thì sắc mặt Hoài Tân cũng không thay đổi.

Đến khi gã xong việc rời đi, Mỹ Hương nằm trong mớ quần áo và chăn nệm lộn xộn, bất lực bật khóc nức nở.

Khóc xong, cô bình tĩnh suy nghĩ.

Cô nhất định phải thoát khỏi đây.

Căn phòng này có kích thước khoảng 15 mét vuông, không có cửa sổ, trong phòng chỉ có một buồng vệ sinh, một cái giường, một cái máy lạnh, ngoài ra không có bất kỳ vật dụng nào khác.

Có vẻ như Hoài Tân đã chuẩn bị sẵn chỗ này từ trước để nhốt cô rồi.

Không biết ngoài cô ra có ai từng ở đây không.

Cô dỏng tai lên nghe ngóng nhưng không nghe thấy có bất kỳ tiếng động nào.

Không có tiếng xe chạy ngoài đường, cũng không có tiếng người nói chuyện.

Cô đoán nơi mình đang bị nhốt có thể là một căn hầm, cũng có thể là một ngôi nhà trong núi, hoặc căn phòng này cách âm tốt.

Mỹ Hương xoa xoa cái tay bị xích của mình.

Lúc nãy vùng vẫy quá mạnh khiến tay cô bị rách, hằn lên một đường đỏ ửng bê bết máu.

Quyết định chạy trốn là vậy nhưng Mỹ Hương không tài nào trốn khỏi.

Hoài Tân vẫn đem đồ ăn tới cho cô đều đều, có lúc gã đơn giản chỉ ngồi nhìn cô ăn, có khi gã hành hạ cô đủ trò rồi mới rời đi.

Mỗi ngày đều đối diện với căn phòng kín bưng, oxi ít ỏi, quá trình tẩu thoát không tài nào thực hiện được, Mỹ Hương như muốn phát điên.

Có lúc cô muốn đập đầu chết quách cho rồi, nhưng chút lí trí còn sót lại khiến cô nghĩ đến gia đình, nghĩ đến cha mẹ mà nhẫn nhục chịu đựng.

Một ngày nọ, cô ngâm mình trong nước lạnh hàng tiếng đồng hồ để bản thân bị bệnh.

Nếu cô bệnh, có lẽ Hoài Tân sẽ đem cô đến bệnh viện?

Gã sẽ động lòng trắc ẩn đúng không?

Mỹ Hương cuối cùng phát sốt thật.

Nhưng trái với mong muốn của cô, Hoài Tân không những không đem cô tới bệnh viện, thậm chí còn không cho cô uống thuốc.

Tới ngày thứ ba khi tỉnh lại, câu đầu tiên Hoài Tân nói với cô là:

- Tôi đã đào sẵn huyệt rồi, vậy mà cô không chết, lần sau có bệnh thì bệnh nặng một chút.

Gã vốn dĩ không định cứu cô, cô chết đi, gã sẽ thay thế bằng một người khác, mưu kế của cô quá ngây thơ.

Lúc này Mỹ Hương càng thêm sợ hãi.

Những ngày giam cầm cứ tiếp diễn như vậy.

Hoài Tân là một kẻ rất quỷ quyệt, gã không để bất kỳ đồ vật nào có tính sát thương trong phòng, tránh cho bản thân bị tấn công.

Ngay cả nắp bồn cầu gã cũng tháo bỏ.

Cuối cùng Mỹ Hương nảyra một ý nghĩ điên rồ.

Cô lấy bàn chải đánh răng mài thành một đồ vật sắc nhọngiấu dưới gối.

Bàn chải nhựa dù có mài sắc cỡ nào cũng không thể một nhát đâmchết người, việc này đối với cô như một canh bạc nguy hiểm.

Nếu thắng khôngsao, nếu thua, nhất định Hoài Tân sẽ khiến cô sống không bằng chết.

Thời khắc đó rốt cuộc cũng tới, lúc Hoài Tân đang thực hiện hành vi đồi bại thìMỹ Hương rút cái bàn chải đã được mài nhọn ra đâm xuống lưng gã.

Hoài Tân đau đớnvùng dậy cho cô một cái tát, cô lập tức điên cuồng nhào tới tiếp tục đâm vào bụnggã.

Đang trong cơn "cao trào", lại bị đau đột ngột khiến Hoài Tân mất đi phần sứclực đáng kể.

Mỹ Hương như con dã thú tấn công liên tiếp không ngừng tay.

Cô còntúm lấy tóc gã nện mạnh vào tường.

Có lẽ sức lực cả đời của cô đều dồn vào việcnày.

Đến khi Hoài Tân một thân máu me đầm đìa không còn sức phản kháng.

Mỹ Hươngnhanh tay lấy quần áo của gã trói gã lại.

Cô còn sáng suốt để biết mình khôngthể giết người lúc này.

Bởi vì thi thể sẽ bốc mùi, người bị chịu ảnh hưởng đầutiên chính là cô.

Nếu ở đây có một con dao, Mỹ Hương sẵn sàng chặt đứt tay mình để thoát khỏi xiềngxích.

Cô lục tìm điện thoại trong túi Hoài Tân, kết quả không tìm thấy, gã không mangđiện thoại theo.

Khi Hoài Tân tỉnh lại thì thấy mình bị trói chặt, toàn thân đau nhức.

Mỹ Hươngđang dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn gã chằm chằm.

Gã hoảng sợ vùng vẫy, máu từ vếtthương cứ tứa ra.

Đối diện với ánh mắt như muốn giết người kia, gã có cảm giác mình không sống nổiqua ngày mai, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều thấy áp lực.

Hai ngày tiếp theo không được ăn gì khiến Mỹ Hương bị cơn đói dày vò cồn cào.Cô biết rõ Hoài Tân ở đây thì sẽ không có ai đưa cơm cho cô.

Đến khi không chịu được nữa...

Mỹ Hương mới nghĩ...

Hay là mình thử nếm thịt gã tathử xem?

Có lẽ cầm cự được vài ngày.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 2: Cuộc Gọi Đầu Tiên (2)


Nghĩ là làm, Mỹ Hương đi tới bên cạnh Hoài Tân, cúi người xuống cắn lên cánh tay gã.

Hoài Tân đau đến chảy nước mắt nhưng miệng bị nhét giẻ khiến gã không thể nào hét lên được.

Mỹ Hương cảm thấy mùi vị này không tệ, mùi máu cũng thơm, càng ăn càng ghiền.

Đến khi cánh cửa lần nữa được mở ra.

Mỹ Hương chỉ nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng.

Sau đó không bao lâu, cô thấy có một đám người mặc cảnh phục cầm súng tiến vào.

Trong số đó có một người cầm theo máy quay phim quay lại cảnh tượng cô cắn xé một thi thể đang trong giai đoạn phân huỷ.

Có vài người nôn mửa ngay tại chỗ.

Những tư liệu này được niêm phong trong sở cảnh sát, không có bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy.

Lúc Mỹ Hương bị đem đến đồn cảnh sát lấy lời khai, cô đã trong trạng thái không ổn định.

Có thể là do bị nhốt trong căn hầm quá lâu, có thể do cô không chịu nổi cú sốc tự tay giết người, cũng có thể do mùi xác chết khiến các dây thần kinh của cô phản ứng mạnh mẽ dẫn tới điên khùng.

Kể từ ngày cô mất tích đến khi được tìm thấy tròn hai năm.

Căn nhà Hoài Tân nhốt cô là một biệt thự kiểu cũ, có tầng hầm trốn thiên tai, chiến tranh bên dưới.

Căn hầm này rất kiên cố, được cải tạo cách âm tốt nên Mỹ Hương không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào trong khoảng thời gian ở đó.

Cha mẹ Hoài Tân ly hôn, ai cũng có hạnh phúc riêng nên mấy năm nay gã ở một mình.

Vài ngày liền Hoài Tân không đi học, bạn bè nhắn tin cũng không thấy gã trả lời nên có người báo cho mẹ gã, bà lo lắng đến nhà xem thử gã có ốm đau gì không.

Lúc tới nơi, căn nhà khoá trái bấm chuông hoài không ai ra mở cửa nên bà càng nghi ngờ gã ngã bệnh thật.

Bà gọi người đến phá cửa rồi đi vào xem.

Tìm từ trên xuống dưới không thấy có ai trong nhà, bà hơi yên tâm một chút.

Chợt nhớ ra nhà này có tầng hầm, bà chỉ định đi xuống xem sơ qua thôi.

Không ngờ cảnh bà thấy được là hình ảnh con trai mình ngồi gục bên góc tường, trên cơ thể bị gặm nham nhở lòi cả xương trắng.

Mỹ Hương ở trong trại tâm thần ba năm mới miễn cưỡng xem như khỏi bệnh.

Có điều tâm lý cô bị ảnh hưởng rất nặng nề, gia đình cô quyết định cho cô đi bác sĩ tâm lý trị liệu.

Bác sĩ Khả là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, có tới hai bằng tiến sĩ.

Tương ứng với địa vị của bà thì phí trị liệu cũng rất cao.

Mỹ Hương theo bà được một năm thì không đủ kinh tế để theo nữa.

Vì vậy, bà đề nghị cô nếu cần tâm sự có thể gọi cho Quý Đông, đồng thời mỗi tháng một lần, bà sẽ dành cho cô hai tiếng đồng hồ nói chuyện miễn phí.

Đó là lý do Mỹ Hương trở thành khách hàng của Quý Đông.

Qua cuộc trò chuyện tối nay, Quý Đông mới biết vì sao Mỹ Hương lâu khỏi bệnh.

Bởi vì cô thường xuyên nhìn thấy Hoài Tân.

Có lẽ bị ám ảnh quá khứ cho nên cô mới nhìn thấy gã.

Quý Đông biết cô bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Căn bệnh này rất phức tạp.

Hắn được bác sĩ Khả giao nhiệm vụ tâm sự với cô chứ không phải chữa bệnh.

Cho nên khi cô gọi điện thoại kể lể, hắn nghiêm túc lắng nghe, sau đó an ủi động viên để cô bình tĩnh lại.

Thỉnh thoảng hắn sẽ nói đùa vài câu để cô bớt sợ hãi.

Nói đúng hơn là hắn sẽ làm bạn với khách hàng của mình, nhiệm vụ là trấn an, giảm thiểu lo âu cho họ.

Mang đến năng lượng tích cực cho họ.

Sau khi nghe xong chuyện Mỹ Hương nói xong, Quý Đông hỏi:

- Bây giờ chị đang ở đâu?

- Tôi đang ở trong phòng ngủ.

- Trong nhà có tỏi không?

Lấy một củ tỏi để vào người, sau đó nhét con dao xuống dưới giường là sẽ không gặp gã nữa đâu.

Mỹ Hương ngoan ngoãn làm theo lời hắn.

- Tối nay chị có thể yên tâm ngủ rồi, tôi đảm bảo. – Hắn dỗ cô như dỗ con nít.

Mỹ Hương thút thít:

- Ngoài cậu ra, không có ai tin tôi hết.

Ai cũng nói do tôi tưởng tượng ra.

Họ còn muốn thôi miên xoá đi ký ức của tôi.

Nhưng mà một khi thực hiện phương pháp đó, tôi buộc phải nhớ lại tất cả những đau khổ dằn vặt của hai năm đó một cách chân thực nhất, tôi không muốn trải qua điều đó thêm một lần nữa.

Quý Đông là người theo chủ nghĩa duy tâm, hắn tin rằng thế giới này có tồn tại cái gọi là bóng ma hay linh hồn.

Nhưng trong trường hợp này hắn không tin Mỹ Hương gặp ma.

Hắn cũng như những người khác cho rằng Mỹ Hương bị ám ảnh.

Có điều đối với những người xung quanh không ai tin tưởng, nếu hắn cũng nói rằng mình không tin thì cô sẽ sụp đổ mất, hắn là cọng cỏ cuối cùng để cô tóm lại, cho nên không thể nào nói thẳng với cô hắn không tin cô.

- Cuối tuần này chị với tôi đi tới nghĩa trang thắp nhang cho gã, từ lúc gã chết, chị chưa đến thăm mộ gã lần nào đúng không?

Chị nên đến xin gã đừng đi theo mình nữa.

Sau đó lên chùa xin cho gã sớm siêu thoát.

Quý Đông dùng tâm lý đánh vào tâm lý Mỹ Hương, phía bên kia, cô gật đầu liên tục:

- Được.

Tôi nghe lời cậu.

Sau khi thấy trạng thái Mỹ Hương đã tốt hơn, Quý Đông bắt đầu dùng chất giọng du dương của mình kể chuyện cho cô nghe.

Khi không còn nghe thấy tiếng cô trả lời nữa, biết cô đã ngủ hắn mới tắt máy.

Tắt điện thoại, hắn ngáp dài một hơi chuẩn bị ném nó lên bàn thì một dòng tin nhắn kỳ lạ lại được gửi tới.

"Chào mừng bạn đến với trò chơi 'CUỘC GỌI MA QUỶ'.

Bạn là một trong những người may mắn khi có thể tham gia trò chơi Ma Quỷ Kinh Dị của chúng tôi.

Nhiệm vụ của bạn trong mỗi trò chơi là phải chiến thắng.

Kết quả chung cuộc nếu thắng, chúng tôi sẽ thực hiện giúp bạn bất kỳ yêu cầu nào.

Nếu thua, bạn sẽ bị trừng phạt theo cách riêng của chúng tôi.

Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm ra chân tướng sự thật bị che giấu.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 5 ngày."

Quý Đông đọc xong không hiểu gì cả, hắn liếc mắt nhìn lên xem ai gửi cái tin quỷ quái này thì không thấy số, chỉ có cái tên người gửi hiện lên là "Trò chơi Ma Quỷ".

Thử bấm gọi cho số này nhưng nó giống như nhiều số khác của tổng đài, chỉ có thể nhận tin nhắn chứ không gọi đi được.

Hắn không thèm quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn này, sim dùng cho cái điện thoại này hắn mới dùng được gần 1 năm, thỉnh thoảng vẫn có người gọi nhầm, có thể là người quen của chủ sở hữu trước đây gửi tới để trêu chọc.

Khẽ liếc nhìn đồng hồ, thấy gần bốn giờ sáng rồi, Quý Đông lật đật trùm chăn lại nhắm mắt ngủ.

Sáng mai hắn có cuộc hẹn lúc bảy giờ sáng, không thể tới trễ được.

------

Lúc Quý Đông tới nhà bác sĩ Khả, mùi cà phê đã bay thơm nồng trong không khí.

Hôm nay cuối tuần, bác sĩ Khả không mở cửa phòng khám nên gọi hắn đến nhà trao đổi một ít tình hình.Trước cửa nhà bà có một bộ bàn ghế đặt dưới gốc cây bằng lăng, bà bưng cà phê ra, hỏi:

- Ăn sáng chưa?

Nhìn hai hốc mắt thâm đen, bác sĩ Khả đoán đêm qua hắn ngủ trễ, có lẽ sáng dậy sớm chưa kịp ăn sáng, đúng như bà đoán, hắn đáp:

- Chưa, cô có cái gì mau đem ra cho em, em sắp đói chết rồi đây.

Bác sĩ Khả đi vào bưng ra một tô cháo.

Quý Đông cúi đầu húp xì xụp vài cái đã thấy đáy.

Hắn quệt miệng cười tươi:

- Tay nghề của cô càng ngày càng khá.

Biết mình bị nịnh nhưng bác sĩ Khả cũng rất vui vẻ.

Lúc hai người đang nói về chuyện của Mỹ Hương thì có tiếng mở cổng.

Một cái đầu xanh lè chui vào.

Bác sĩ Khả nhìn qua, lên tiếng:

- Tới rồi à.

Cái đầu xanh lè kia gật đầu thay lời chào, định đi thẳng vào trong nhà thì bị bác sĩ Khả gọi lại:

- Tới đây ngồi một chút.

Khuôn mặt trắng trẻo non nớt kia hơi nhíu mày lại, sau đó không có biểu cảm bước tới ngồi xuống ghế đối diện Quý Đông.

Lúc này Quý Đông mới nhìn kỹ cậu.

Thiếu niên này tầm 19, 20 tuổi.

Mũi cao mày rậm, thái độ không ngoan ngoãn chút nào.

Ánh mắt cậu hờ hững cao ngạo, khoé môi hơi nhếch lên mang đầy tính phản nghịch của tuổi mới lớn.

Cậu thậm chí không thèm chào Quý Đông.

Bác sĩ Khả nói:

- Đây là anh Đông, học trò của dì.

Còn đây là Tùy Ý, cháu của cô.

Quý Đông không so đo với thằng nhóc đang nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ kia, hắn cười tươi:

- Chào nhóc, màu tóc đẹp đó.

Thiếu niên kia không biết Quý Đông khen thật hay khen giả, lông mày của cậu lại càng nhíu chặt hơn.

Cái đầu màu xanh chói mắt này cậu nhuộm chủ yếu để chọc tức người nhà, chỉ có người muốn nhạo báng cậu mới mở miệng khen, người này khen là có ý tứ gì?

Một bên tai của cậu đeo một chiếc bông tai cũng xanh như màu tóc.

Quả thực càng nhìn càng thấy ngỗ nghịch.

Dường như không muốn nói chuyện cho nên cậu lôi điện thoại ra lướt liên tục.

Bác sĩ Khả ân cần hỏi:

- Ăn sáng chưa?

- Không đói.

- Cậu trả lời cộc lốc.

Sau một hồi nỗ lực nói chuyện vẫn không thành công, bác sĩ Khả thở dài:

- Ở trong phòng đọc sách mới lắp một bể cá mới, có mấy con cá đẹp lắm, lên xem thử đi.

Tùy Ý giống như được đại xá, cậu nhún vai đứng lên đi thẳng vào nhà.

Thấy Quý Đông bĩu môi nhìn theo cậu nhóc, bác sĩ Khả nói:

- Có biết hôm nay tôi gọi cậu tới có chuyện gì không?

Quý Đông mờ mịt lắc đầu.

Bác sĩ Khả nhấp một ngụm cà phê, gương mặt trầm xuống:

- Nó bị chứng "rối loạn nhân cách chống đối xã hội".

Quý Đông lấy ngón tay chỉ chỉ về hướng Tùy Ý vừa rời đi.

- Cậu ta sao?

Bác sĩ Khả gật đầu:

- Ừm.

Tình huống có vẻ nghiêm trọng rồi.

Tuần trước tôi phát hiện ra nó tàng trữ ma túy trong nhà.

Quý Đông hơi ngạc nhiên, một thằng nhóc lại dám để thứ ấy trong nhà.

Có điều hắn không biết bác sĩ Khả nói chuyện này với hắn làm gì.

Bà lấy tay lau đi vết son môi trên vành ly.

- Cậu có thể tìm cách trò chuyện với nóđược không?

Bên cạnh nó không có bất kỳ ai khiến tôi yên tâm.

Quý Đông giật mình:

- Nhưng em đâu phải bác sĩ tâm lý.

Mỗi lần có người ngoài, bác sĩ Khả đều giới thiệu Quý Đông là học trò của mình,cho hắn một chút mặt mũi, nhưng thực ra nhiều năm về trước, hắn từng là bệnhnhân của bà.

- Cậu chỉ hơn nó 5 tuổi, vẫn có thể lấytư cách bạn bè để giao tiếp được.

Không có ai thích hợp để qua lại với nó hơn cậu.Dù sao cậu cũng hiểu rõ về căn bệnh này.

Trong quá khứ, Quý Đông quả thực mắc chứng bệnh "rối loạn nhân cách chống đốixã hội".

Bệnh này là một dạng rối loạn sức khỏe tâm thần, thuộc nhóm rối loạnnhân cách.

Người mắc bệnh này thường có hành động vi phạm pháp luật, thường sửdụng bạo lực, tính cách bốc đồng và hay có hành vi đi ngược lại với đạo đức.

Rấtnhiều tù nhân mắc chứng bệnh này.

Quý Đông nói:

- Nhưng cô mới là bác sĩ tâm lý, côkhông có cách với cậu ta, em sao có thể.

Bác sĩ Khả cười:

- Bệnh tâm lý chứ không phải cảm cúm.

Nếulà bệnh cảm cúm, chỉ cần uống một viên thuốc, ngủ một giấc sẽ khỏe lại.

Còn vấnđề tâm lý, phải có một quá trình trị liệu, tâm sự, tháo gỡ khúc mắc.

Người bệnhphải cực kỳ phối hợp với bác sĩ mới mang lại hiệu quả cao được.

Nhưng cậu thấyđó, nó không chịu phối hợp với tôi, nó bài xích tôi.

Đến tận bây giờ nó chịu ngồichung bàn với tôi là tôi mừng lắm rồi.

Cậu cũng từng nằm trong hoàn cảnh củanó, hẳn là biết nên tiếp cận như thế nào.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 3: Cuộc Gọi Đầu Tiên (3)


Quý Đông nhíu mày suy tư.

Hắn vốn dĩ có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với đám thanh niên hư hỏng, nhưng dù sao đây cũng là cháu của bác sĩ Khả, hắn không thể thẳng tay đánh người ta.

Lúc đang còn suy nghĩ thì điện thoại lại reo lên, Quý Đông rút điện thoại ra, thấy người gọi là Mỹ Hương.

Hắn bấm nút nghe:

- Alo...

Còn chưa dứt lời thì bên kia giọng của Mỹ Hương vô cùng cuống quýt:

- Cậu Đông, "nó" lại xuất hiện nữa rồi.

Từ "nó" trong lời của Mỹ Hương là ai bây giờ Quý Đông đã biết.

Hắn bình tĩnh hỏi:

- Bây giờ chị đang ở đâu?

- Tôi đang ở nhà, "nó" đang đứng ở ngoài ban công, tôi... tôi bị "nó" xích lại.

Quý Đông ngạc nhiên:

- Bị xích lại sao?

- Tôi không thoát ra được, cậu mau đến cứu tôi.

- Được rồi, chị đọc địa chỉ nhà đi, tôi tới liền.

Mỹ Hương vội vàng đọc địa chỉ nhà cho Quý Đông.

Địa chỉ này hắn từng đi ngang qua vài lần nên nhớ rõ không cần ghi lại.

Tắt máy, hắn quay qua cười khổ nói với bác sĩ Khả:

- Không ổn rồi, có lẽ cô gái này phải đưa lại vào bệnh viện tâm thần thôi.

Chứng hoang tưởng của cô ấy ngày càng nặng.

Bác sĩ Khả cũng gật đầu:

- Ừ.

Qua vài ngày nữa nếu thấy không ổn thì liên hệ với người nhà cổ.

Nói xong, bác sĩ Khả nhìn chiếc điện thoại bấm số cổ lổ sĩ trong tay Quý Đông, trêu chọc y:

- Nghèo tới mức này rồi à?

Quý Đông quơ quơ nó qua lại trước mặt bà:

- Hàng tuyển chọn vừa rẻ vừa bền.

Từ lúc có công việc này, Quý Đông phải tiếp điện thoại thường xuyên.

Điện thoại thông minh rất mau hết pin, có khi một ngày hắn phải cắm sạc đến 3, 4 lần.

Có lúc vừa sạc vừa gọi điện, máy nóng ran như muốn nổ tới nơi.

Vừa hao pin vừa nguy hiểm, hắn quyết định lên mạng đặt mua một chiếc điện thoại bấm số, ngoài chức năng nghe gọi ra cũng chẳng có gì đặc biệt.

Không lên mạng, không quay phim chụp ảnh được.

- Em đi đây, chuyện cô nhờ, em sao cũng được, nhưng phải xem thái độ thằng nhóc kia đã.

Bác sĩ Khả gật đầu:

- Được rồi, đi đi, rảnh lại nói chuyện tiếp.

Quý Đông lái xe đến thẳng địa chỉ Mỹ Hương đưa.

Hắn vốn xuất thân từ đáy xã hội, có những việc dơ bẩn khốn kiếp gì mà chưa từng thấy qua, cuộc sống đã dạy cho hắn rõ một điều là nếu muốn sống tốt thì bớt xen vào chuyện của người khác.

Hắn không phải là người bao đồng, cũng chẳng có tấm lòng thiện lương Bồ Tát, chẳng qua đối với cô gái này có một sự thương hại không nói rõ được.

Căn chung cư Mỹ Hương thuê rất cũ, có lẽ được xây mấy chục năm rồi.

Đứng từ dưới nhìn lên chỉ thấy quần áo được phơi dọc hành lang, có vài cái bị gió thổi qua cảm giác như sắp bị thổi bay xuống đất tới nơi.

Quý Đông vừa chạy tới trước cổng chung cư thì có người mặc áo bảo vệ tới đưa cho một cái vé giữ xe rồi bảo hắn chạy thẳng xuống hầm.

Căn hầm giữ xe này rất thấp, hắn giơ tay lên là có thể chạm được tới trần.

Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, mùi xăng xe.

Kiểu này chỉ cần một mồi lửa là sẽ thiêu rụi nơi đây.

Căn hộ của Mỹ Hương nằm trên tầng bốn, Quý Đông lấy điện thoại ra gọi cho cô:

- Tôi đang lên cầu thang, cô ở phòng số bao nhiêu?

- 405, cậu nhanh lên! – Giọng cô rất gấp.

Quý Đông đưa tay lau mấy giọt mồ hôi trên trán, đồng thời vuốt vuốt lại mái tóc của mình.

Dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ, phải giữ hình tượng chỉn chu một chút.

Tới trước cửa phòng 405, hắn đưa tay lên gõ cửa một cách lịch sự.

Ở bên trong có tiếng người nói lớn:

- Vào đi!

Cách âm ở đây không tốt nên hắn dễ dàng nghe thấy.

Căn hộ này chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ.

Lúc Quý Đông đẩy cửa bước vào không thấy người ở phòng khách, hắn kêu lớn:

- Chị ở đâu?

Có tiếng trong phòng ngủ vọng ra:

- Tôi ở đây, mau vào giúp tôi với.

Quý Đông ngập ngừng:

- Tôi vào...

Liệu có được không?

Hắn sợ cảnh đi vào phòng ngủ rồi chứng kiến phải những thứ không nên chứng kiến.

Dù sao Mỹ Hương cũng có tiền sử mắc bệnh tâm thần, ai biết trong đầu cô chứa những gì.

- Nhanh lên! – Mỹ Hương thúc giục.

Quý Đông thầm nghĩ: "Mình việc quái gì phải sợ một người phụ nữ chân yếu tay mềm."

Vì vậy hắn mạnh dạn đẩy cửa đi vào.

Căn phòng ngủ chỉ khoảng ba mét vuông, hiện tại lộn xà lộn xộn, quần áo đồ đạc lộn tùng phèo hết cả lên.

Mỹ Hương nhìn thấy Quý Đông thì mừng rỡ.

- Mau...

Mau cởi trói cho tôi.

Quý Đông nhìn lên giường thấy Mỹ Hương quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, hai mắt sưng phù vì khóc.

Không biết vì sao một tay của cô bị xích vào chân giường.

Trên cổ tay hằn một đường tím bầm.

Quý Đông đi tới quan sát rồi hỏi:

- Ai làm vậy?

- Là "nó" làm.

Lúc này Quý Đông đoán bệnh tình của Mỹ Hương đã nặng hơn rồi.

Cho là Hoài Tân có thể hiện hồn để nhát ma cô đi chăng nữa, thì làm sao có thể dùng dây xích xích cô lại?

Không phải người ta đều nói linh hồn không thể chạm được vào đồ vật sao?

Hắn tìm một vật nhọn chọc chọc mấy cái mở còng tay ra cho Mỹ Hương.

Thoát được khỏi cái còng, Mỹ Hương chạy như bay ra phòng khách, cô không muốn ở lại trong căn phòng ngủ chật chội đó thêm chút nào nữa.

Quý Đông lững thững đi ra, hắn tự tiện mở tủ lạnh lấy một chai nước, uống một hơi hơn nửa chai.

Lúc nãy chạy tới đây tắc đường nên cổ họng khát khô, giờ mới thấy hơi dễ chịu.

Sau đó hắn đi tới ngồi đối diện với Mỹ Hương.

Lúc này cô vẫn đang còn co ro run lẩy bẩy.

Quý Đông nghĩ tình hình này không ổn chút nào, chứng hoang tưởng của người này nặng hơn hắn nghĩ.

Hắn bắt chuyện:

- Chị thấy hắn ta trói chị lại à?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Tối qua lúc gọi điện cho cậu xong, tôi ngủ quên mất.

Sáng nay khi tỉnh lại thì thấy đã bị trói vào giường.

Lúc tôi nhìn ra ban công, thì thấy nó đứng đó nhìn tôi chằm chằm.

Ánh mắt biến thái của nó tôi không bao giờ quên được.

Lúc nãy Quý Đông nhìn thấy đúng là trong phòng ngủ có một cái ban công nhỏ, đứng trong phòng có thể nhìn xuyên qua cửa kính thấy mấy chậu hoa nhỏ nhỏ bên ngoài.

Hắn nghĩ trước hết phải an ủi Mỹ Hương một lát, sau đó lựa lời khuyên cô đến bệnh viện kiểm tra.

Nếu cô nhất định không đi, có lẽ hắn phải gọi điện về cho gia đình cô tìm cách giải quyết.

Hắn hỏi:

- Gã có nói gì với chị không?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Không.

Nhưng tôi biết nó hận tôi, bởi vì tôi giết nó nên nó hận tôi, nó quấy phá cuộc sống của tôi, nó hận tôi cậu biết không?

Thấy lời nói của Mỹ Hương sắp loạn, Quý Đông vỗ vỗ vai cô, chuyển đề tài câu chuyện:

- Được rồi, đừng nghĩ về gã nữa.

Mà...

Chị ở có một mình thôi à?

Căn hộ này tuy hơi cũ và chỉ có một phòng ngủ nhưng điều kiện không tệ, có lẽ tiền thuê không rẻ.

Mỹ Hương chỉ là nhân viên quán karaoke, bỏ ra số tiền như vậy để thuê phòng ở thì hơi phí phạm.

Từ lúc được cứu ra khỏi căn hầm kia, mất ba năm trong bệnh viện tâm thần cô mới quay lại cuộc sống bình thường.

Gia cảnh nhà cô mấy năm nay cũng sa sút vì phải chạy chữa cho cô, nên sau khi ra viện Mỹ Hương không về quê mà ở lại thành phố đi làm kiếm tiền trang trải.

Đằng nào người có hoàn cảnh lại từng bị tâm thần như cô về quê cũng khó lấy chồng.

Mỹ Hương trả lời:

- Tôi cùng một người nữa thuê chung, nhưng từ khi tôi nói với cô ấy tôi thấy "nó", cô ấy đã dọn đồ đi.

Hợp đồng thuê nhà tới cuối năm mới hết hạn, cô ấy không ở cũng không bắt tôi trả lại tiền nên tôi tiếp tục ở lại một mình.

Quý Đông gật gù.

- Ở một mình cũng rất tốt, tự do thoải mái.

Sau đó hắn cân nhắc vòng về chuyện cũ:

- Ừm...

Chị Mỹ Hương này, có khi nào chị nghĩ...

Những thứ chị nhìn thấy không có thật không?

Mỹ Hương ngẩng đầu mở to mắt nhìn Quý Đông:

- Cậu không tin tôi?

Cô có đôi mắt to tròn đẹp đẽ, mặc dù bây giờ tóc tai quần áo hỗn loạn, gương mặt bị nước mắt làm cho son phấn lem luốc nhưng rõ ràng đây là cô gái có nhan sắc.

Có lẽ chính vì có nhan sắc nên năm xưa mới bị biến thái để ý.

Quý Đông hơi lúng túng, hắn nhanh chóng lấy lại thái độ thản nhiên:

- Không phải tôi không tin chị, nhưng chị đã bao giờ nghe thấy chuyện hồn ma dùng dây xích trói người chưa?

Mỹ Hương bỗng nhiên phản ứng mãnh liệt, cô đứng bật dậy, hai mắt bắt đầu đỏ ngầu như sắp khóc:

- Cậu rõ ràng không tin tôi!

Quý Đông biết trạng thái của cô bây giờ không ổn định, hắn cũng không định khiến cô tức giận, hắn đứng lên vỗ lưng cô:

- Chị bình tĩnh đã, tôi không nói là chị nói dối, chỉ là tôi tò mò thôi.

Chị xem, tôi lớn tới từng này rồi còn chưa bao giờ gặp ma, tôi cũng được phép tò mò chứ.

Thấy gương mặt có biểu hiện trông khá ngây thơ của Quý Đông, Mỹ Hương ngồi xuống lại, cô ôm đầu rầu rĩ:

- Lần đầu tôi thấy hồn ma của gã là vào tháng trước, nhưng từ đó tới hôm qua, hắn chỉ xuất hiện trước mặt tôi mà thôi, không hề làm gì tôi.

Tôi thậm chí còn không biết liệu có phải mình bị hoang tưởng không.

Nhưng mà...Chuyện của tôi xảy ra cũng 7 năm về trước rồi, tôi đã sớm quên gương mặt của hắn, trong mơ tôi cũng không mơ thấy hắn nữa.

Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt tôi chân thật như vậy?

Rõ ràng là không bình thường.

Tới hôm nay tôi dám khẳng định hắn bám theo tôi thật.

Trong nhà tôi không có dây xích, không có còng tay, nếu có tôi cũng không thể nào tự còng tay mình lại được.

Quý Đông hỏi:

- Khi đi ngủ chị không khoá cửa sao?

Hắn nhớ rõ lúc hắn đi vào cánh cửa chỉ khép chứ không khoá, như là để sẵn cửa chờ hắn vậy.

Mỹ Hương bứt tóc:

- Tối hôm qua tôi gặp hắn dưới chân cầu thang, sau đó tôi về phòng trong trạng thái hoảng hốt, tôi không biết cửa mình có khoá hay không.

Từ lúc đó tôi chưa rời khỏi phòng ngủ cho tới bây giờ.

Quần áo trên người cô mặc đúng là đồng phục của quán karaoke kia, lớp phấn trên mặt cũng chưa được tẩy trang.

Quý Đông vốn không tin lời Mỹ Hương nói, nhưng ngoài mặt hắn vẫn chăm chú lắng nghe và gật đầu.

- Bây giờ chị đi tắm nước ấm cho đầu óc thư giãn.

Sau đó ăn chút gì rồi ngủ một giấc, tỉnh lại chúng ta nói chuyện sau.

Mỹ Hương lắc đầu:

- Không được, lỡ nó lại tới thì sao?

Quý Đông cười:

- Tôi sẽ ở đây canh chừng cho chị ngủ, được chưa?Để một người đàn ông mới gặp mặt lần đầu trong nhà lúc mình ngủ có lẽ chẳngkhác nào mỡ dâng miệng mèo, chuyện xấu gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng không hiểuvì sao Mỹ Hương có cảm giác rất an tâm.

Không biết là do nụ cười của Quý Đôngquá chân thật hay giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén, cô cảm thấy người nàycó thể tin tưởng được.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 4: Cuộc Gọi Đầu Tiên (4)


Lúc Mỹ Hương đi tắm, Quý Đông ngồi ngoài phòng khách gọi điện cho bác sĩ Khả.

- Tình hình có chút nghiêm trọng, cô ta tự xích mình lại, em nghi ngờ cô ta bị nỗi ám ảnh ngày trước dày vò.

- Cổ nói sao?

- Bác sĩ Khả hỏi.

- Cô ta nói mình bị "gã" xích lại, cô ta còn tận mắt thấy "gã" đứng ngoài ban công nhìn mình.

Bác sĩ Khả thở dài:

- Cổ có dấu hiệu ngược đãi bản thân rồi đó, cậu ở lại canh chừng cổ, qua vài ngày thấy không ổn tôi sẽ gọi điện cho gia đình cổ để báo cáo tình hình.

Lúc Quý Đông nói chuyện với bác sĩ Khả xong, Mỹ Hương đi ra khỏi phòng tắm, không biết cô có đói bụng không mà không ăn gì, cứ thế lên giường đắp chăn nằm ngủ.

Quý Đông nhàm chán nằm trên sô pha lướt điện thoại.

Tới hai giờ chiều Mỹ Hương vẫn chưa tỉnh dậy, hắn đói bụng nên rời khỏi nhà đi ăn.

Xung quanh khu chung cư này quán ăn rất nhiều, hắn chọn một quán cơm trông có vẻ sạch sẽ bước vào.

Mới ăn được phân nửa dĩa cơm, điện thoại trong túi quần chợt rung lên.

Quý Đông lôi ra xem.

Thấy là Mỹ Hương gọi, hắn bắt máy:

- Alo...

- CỨU TÔI!

MAU CỨU TÔI!....

Quý Đông chỉ nghe tiếng Mỹ Hương gào thét, hắn "alo alo" mấy tiếng, bên kia không có người trả lời, nghe mang máng có tiếng giằng co.

Nghi có chuyện không ổn, hắn nhét đại một tờ tiền vào tay chủ quán rồi ba chân bốn cẳng chạy về phía căn hộ của Mỹ Hương.

Cửa vừa mở, đứng ngoài phòng khách có thể nghe được tiếng xô xát bên trong phòng ngủ, Quý Đông đạp cửa xông vào.

Hắn thấy Mỹ Hương ôm cổ ho sù sụ.

Trên giường còn hỗn loạn hơn cả sáng nay.

Hắn chạy tới nắm lấy vai cô:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Mỹ Hương bị ngộp thở, phải vài phút sau cô mới lấy điều hòa được nhịp thở, hai con mắt đỏ lòm vương đầy tia sợ hãi:

- Nó muốn giết tôi!

Quý Đông nhìn xung quanh, rõ ràng trong căn phòng này ngoài hai người bọn họ ra thì không có ai khác.

Hắn đi tới bên cánh cửa nối với ban công nhìn xuống.

Đây là tầng bốn, người ở dưới không thể trèo lên, mà người ở trên cũng không thể nhảy xuống.

Hắn ôm theo mối nghi ngờ quay lại quan sát Mỹ Hương.

Trên cổ cô lúc này mới bắt đầu hằn lên vết đỏ như quả thực có người vừa bóp cổ cô.

- Chị xác định đúng là gã chứ?

Bảy năm trôi qua rồi, tại sao bây giờ Mỹ Hương mới nhìn thấy kẻ kia?

Quý Đông lưu lạc từ nhỏ, hắn nghe không ít chuyện tâm linh, hắn cũng từng chơi trò cầu cơ nhiều lần.

Trong thâm tâm hắn tin trên đời này có ma quỷ, nhưng chuyện ma quỷ hiện lên giết người thì chưa từng nghe qua.

Lúc này Mỹ Hương gật đầu:

- Đúng là nó.

Ai tôi cũng có thể quên, nhưng riêng nó tôi không thể nào quên được.

Cô cào cào tóc, giọng điệu khổ sở:

- Mấy ngày nay tôi còn thường hay mơ tới khung cảnh dưới căn hầm đó.

Mỗi lúc mơ thấy điều này, có một giọng nói cứ vang lên bên tai thúc giục tôi "quay lại đó đi, quay lại đó đi".

Thậm chí có lúc tôi đã định quay lại đó thật.

Quý Đông im lặng không nói gì.

Hắn thầm nghĩ phải nói như thế nào mới thuyết phục được Mỹ Hương quay lại bệnh viện tâm thần.

Hắn không muốn cô bị cưỡng chế lôi đi.

Mãi lâu sau điện thoại Mỹ Hương đổ chuông.

Người gọi điện tới là quản lý chỗ cô làm việc, ông ta hỏi tại sao tới giờ đi làm rồi mà cô vẫn chưa có mặt.

Mỹ Hương liên tục xin lỗi nói mình sẽ tới liền.

Cô là người chăm chỉ, lại không ngại trực ca đêm nên quản lý chỉ mắng một hai câu rồi giục cô tới nhanh lên, hôm nay cuối tuần, quán rất đông khách.

Mỹ Hương vừa cúp máy, Quý Đông hơi lo lắng:

- Với tình trạng của chị hiện tại, có đi làm được không?

Mỹ Hương xoa xoa thái dương ra chiều mệt mỏi:

- Phải đi thôi, tôi cũng không dám ở một mình trong nhà nữa.

Quý Đông gật đầu nghĩ cũng phải, cô nên tới chỗ đông người để chỉnh đốn lại tinh thần.

Hắn lấy số điện thoại của quản lý nơi Mỹ Hương làm việc.

Có thể có lúc sẽ phải liên lạc với ông ta.

-----

Từ nhà Mỹ Hương rời đi, Quý Đông ghé qua nhà một người bạn ăn chực cơm tối, cả hai lai rai uống vài lon bia tâm sự chuyện đời.

Đến khi đi đứng lảo đảo hắn mới được người bạn kia nhét lên taxi tống cổ về nhà.

Căn nhà Quý Đông thuê nằm trong một con hẻm, xe ô tô không vào được, tài xế taxi đành thả hắn bên ngoài đường lớn.

Thực ra Quý Đông chưa có say lắm.

Chỉ là bạn hắn sợ hắn lái xe không an toàn mới nhất quyết bắt hắn đi taxi về.

Tình hình giao thông bây giờ rất loạn, không cẩn thận là tai nạn như chơi.

Lúc đi ngang qua con hẻm nhỏ, Quý Đông nghe thấy tiếng ồn ào trong một góc khuất.

Chỗ đó là ngõ cụt, là nơi mà mấy tên lông bông hay tụ tập nên ít có người ra vào.

Trong bụng nghĩ thầm chắc lại một đám lưu manh tụ tập hút chích nên Quý Đông không thèm quan tâm, định nhấc chân đi thẳng, bỗng nhiên có một giọng nói hơn quen quen cất lên:

- Nói nhiều quá, tụi mày có ngon thì nhào vô hết một lượt đi!

Nghĩ mãi không ra giọng của ai, Quý Đông tò mò đi tới chỗ góc khuất kia, nấp sau một trụ điện nhìn qua.

Bên cạnh hắn là cái thùng rác bốc mùi chua loét.

Lại có tiếng người khác cười cợt:

- Mạnh miệng nhỉ?

Mày đừng tưởng ông già mày có tiền mà tụi tao sợ.

Mày cũng chỉ là một thằng oắt con bị cha mẹ vứt bỏ mà thôi.

Không chừng sáng mai thấy xác mày nằm ở đây, ông già mày còn phải cám ơn tụi tao vì đã xử lý một tên rác rưởi như mày đấy.

Quý Đông lúc này được gió thổi qua nên thanh tỉnh chút ít, hắn nhìn thấy thiếu niên kia nắm chặt hai tay, gân xanh trên trán nổi lên.

Chẳng trách lúc nãy hắn nghe giọng nói kia hơi quen quen, đó chẳng phải là thằng nhóc Tùy Ý hắn mới gặp sáng nay sao?

Vì là buổi tối, ánh đèn đường không soi tới nên mọi thứ mờ mờ, mái tóc xanh lòe loẹt của cậu cũng bị chìm xuống.

Nhưng cái khuyên tai có viền kim loại thì thỉnh thoảng vẫn loé sáng lên.

Quý Đông khoanh tay dựa vào cây cột điện trong lòng thầm nghĩ để xem một mình thằng nhóc hỗn xược kia làm sao có thể thoát khỏi bốn tên côn đồ nọ.

Một tên côn đồ nhéo nhéo má Tùy Ý, giọng điệu cợt nhả:

- Nói cho tao biết chỗ hàng kia để ở đâu, tao sẽ tha cho mày.

Tùy Ý hất tay gã ra:

- Tao vứt xuống sông rồi.

Tên kia nghe thấy câu trả lời này, hai mắt long sòng sọc túm lấy cổ áo cậu:

- Mẹ mày, nghĩ kỹ rồi trả lời.

Đừng có giỡn mặt với tao.

Tùy Ý nghiến răng:

- Lúc mày đưa cho tao, mày cũng không nói đó là heroine.

Mày không nói rõ nó là gì, bây giờ kéo đến ăn vạ tao sao?

Tên kia đẩy cậu vào tường, rít lên:

- Chỗ đó của tao hơn năm cây vàng.

Bây giờ một là mày trả hàng cho tao, hai là trả tiền cho tao.

Không phải ông già mày có tiền lắm sao, không cần biết mày làm cách nào, phải nôn tiền ra cho tao.

Tùy Ý xô gã ra:

- Đừng nhắc lão ta trước mặt tao!

Cũng đừng mong tao lấy tiền của lão ta.

Tao với lão cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, không phải mày biết rõ sao?

Tên côn đồ kia nóng máu:

- Mày biết Hải Súc tao không bao giờ nhân nhượng với ai.

Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn.

Một là tìm cách trả lại tiền cho tao.

Hai là tao đập chết mày ngay tại đây.

Quý Đông nãy giờ ở phía sau nghe cũng hiểu đại khái câu chuyện.

Có vẻ như tên côn đồ tự xưng là Hải Súc này đưa ma tuý cho Tùy Ý, lại bị cậu ta ném đi mất.

Cho nên hôm nay bọn họ tìm tới cậu gây phiền toái.

Còn chỗ đó có đáng giá năm cây vàng hay không thì chỉ có bọn họ biết.

Mà Tùy Ý kia cứng đầu nhất quyết không trả tiền cũng không trả hàng cho bọn họ.

Đúng là trẻ con, giải quyết mọi chuyện rất ngu ngốc.

Chẳng lẽ tiền còn quan trọng hơn mạng sao?

Thấy tình hình có vẻ căng, Quý Đông định rút điện thoại báo với bác sĩ Khả xin lời khuyên giải quyết.

Chứ việc này dính dáng đến ma tuý hắn không dám gọi cho cảnh sát.

Còn chưa kịp gọi thì đám người kia đã xông vào đánh nhau túi bụi.

Quý Đông chửi thầm một câu "mẹ nó" rồi chăm chú quan sát.

Hắn chắc chắn là mình phải kéo thằng nhóc tóc xanh bỏ chạy trước khi cậu ta bị nhóm kia đập chết.

Bọn côn đồ này máu liều rất cao, chuyện đánh chết người bọn họ vốn không sợ.

Con hẻm khuất này không có nhà dân, cũng không có camera, đến khi cảnh sát tiến hành điều tra chỉ sợ bọn chúng đã cao chạy xa bay rồi.

Bọn này hoạt động không có tổ chức như xã hội đen, nhưng kỹ năng ẩn thân, chạy trốn thì người nào cũng trang bị đầy đủ.

Quý Đông ngó quanh xem có nhìn thấy thứ gì có thể làm vũ khí được không.

Quanh hắn hoàn toàn không có thứ gì có thể làm vũ khí, chỉ có mấy cục gạch chêm dưới thùng rác mà thôi.

Trong khi Quý Đông đang phân vân có nên cầm gạch tiếp tế không thì hắn nghe tiếng rên rỉ đau đớn.

Hắn cúi xuống lượm một cục gạch lên.

Nhưng mà...

Lúc ngẩng đầulên...

Hình như hắn thấy hai tên côn đồ đã bị đánh nằm bò lê dưới đất.

Hắn dụi mắtnhìn cho rõ...

Thằng nhóc Tùy Ý kia hình như có học võ thì phải, thân thủ cậu ta thật nhanh nhẹndứt khoát.

Có điều, cậu ra đòn rất ngoan độc, toàn lựa điểm yếu của bọn côn đồđể đánh vào.

Quý Đông có kinh nghiệm đánh nhau lâu năm cũng chưa từng thấy aira tay độc ác như cậu.

Cậu ta đúng là thành phần nguy hiểm.

Không biết thầy dạy võ của cậu ta là ai,có nói cho cậu nghe mấy cái tinh thần võ đạo gì gì đó không.

Ban đầu Tùy Ý chiếm thế thượng phong.

Nhưng bọn côn đồ cũng không phải đồ bỏ,ăn đau vài đòn khiến bọn chúng nhận ra thằng nhóc này khó nhằn hơn vẻ non nớt bềngoài, bọn chúng bắt đầu cẩn thận không khinh thường cậu nữa.

Lấy kinh nghiệm đánh nhau của bọn chúng, Tùy Ý nhanh chóng bị áp đảo, cuối cùngbị cả bọn đánh cho nằm lăn dưới đất.

Tên Hải Súc đạp một phát vào bụng cậu, Tùy Ý không kiềm chế được hộc ra một miệngmáu.

Gã cúi xuống túm tóc cậu, tia mắt hằn đỏ lên:

- Bây giờ mày muốn trả tiền cho tao haymuốn tao đập chết mày ở chỗ này!

Ở đây có rất nhiều chó hoang, không chừng sángmai lúc người ta phát hiện ra thì mày không còn nguyên vẹn đâu.

Tùy Ý ngước mắt nhìn gã, ánh mắt của cậu cũng hung hãn không kém gì gã:

- Có giỏi đập chết tao đi, tao mà khôngchết, lần sau sẽ kiếm mày trả thù.

Hải Súc điên tiết định dọng đầu Tùy Ý xuống mặt đường thì đột nhiên gã bị ai đóđạp một phát bổ nhào ra đất.

Cú đạp rất mạnh khiến tạm thời gã không thể đứnglên được.

Ba tên đàn em cũng bị bất ngờ quay lại.

Quý Đông khuôn mặt ranh mãnh nhoẻn cười:

- Lại đây!

Tiếp tục đánh nhau một trận nữanào!

Ba tên kia thấy đột nhiên có một tên bộ dạng ngả ngớn lại nồng nặc mùi rượu xuấthiện đạp bay đại ca mình thì tức tối lao tới.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 5: Cuộc Gọi Đầu Tiên (5)


Người say rượu không có mấy sức lực nhưng trong tay Quý Đông có một cục gạch, hơn nữa trước đó đám này cũng bị Tùy Ý đánh bị thương nên hắn đối phó với bọn chúng không khó khăn mấy.

Đằng nào thì hắn từ khi sinh ra đã đi đánh nhau khắp ngang cùng ngõ hẻm rồi, hắn đối mặt với bọn này chỉ có hơn chứ không thua.

Chẳng mấy chốc tay đánh nhau chuyên nghiệp Quý Đông với vũ khí là cục gạch đã đánh bể đầu chảy máu mấy người kia.

Hắn không dám đập chết người.

Cũng không dám nấn ná lại lâu.

Bọn kia mà liều lên, nhất quyết muốn ăn thua chỉ sợ xảy ra án mạng mất.

Hắn xách cổ Tùy Ý đứng dậy lôi cậu bỏ chạy.

Sau lưng có tiếng dồn dập đuổi theo, nhưng hắn là dân ở đây cho nên mau chóng vòng qua vòng lại mấy con hẻm cắt đuôi đám người kia, thành công đứng trước cửa nhà mình.

Lắng tai nghe phía sau không có người đuổi theo nữa, Quý Đông mới lôi chìa khóa trong túi quần ra mở cửa.

Cả hai người bọn họ đều thở hồng hộc.

Tùy Ý bây giờ mới nhìn rõ người cứu mình là ai, hình như hơi quen mắt.

Cậu giằng cánh tay khỏi tay Quý Đông.

- Được rồi, tôi đi đây.

Thấy thằng nhóc hỗn xược này ngay cả một câu cám ơn cũng không có mà đã đòi đi, Quý Đông đập một cái lên đầu cậu.

Hình như chạm trúng chỗ đau nên cậu nhăn mặt vung tay lên định đánh lại, Quý Đông túm lấy cánh tay cậu đẩy mạnh vào bên trong:

- Cút vào nhà đi!

Tối nay ở đây, sáng mai muốn đi đâu thì tùy.

Hắn nợ nhân tình của bác sĩ Khả, nếu bác sĩ Khả muốn nhờ cậy giúp đỡ đứa cháu này, hắn không có lí do để từ chối.

Dù sao Quý Đông vẫn sợ thằng nhóc này đêm nay ra đường sẽ gặp chuyện không may, e là mấy tên kia đã gọi thêm đồng bọn, bắt đầu đi lùng sục tìm kiếm cậu.

Tùy Ý định quay người bỏ đi thì ngay lập tức bị Quý Đông lôi xềnh xệch vào cửa.

Đồng thời hắn nhanh chóng khoá cổng lại.

Đối mặt với người lạ, Tùy Ý có chút đề phòng.

Cậu là đàn ông con trai, đương nhiên không sợ bị cưỡng bức hãm hiếp, nhưng mà trên đời lắm kẻ biến thái, đề phòng một chút cũng không mất mát gì.

Quý Đông đưa ngón tay lên miệng ra dấu:

- Khẽ thôi!

Trong nhà còn có người.

Căn nhà này hắn cùng hai cặp vợ chồng thuê chung, chia tầng ra để ở.

Tầng trệt có phòng khách và bếp.

Tầng 1 và tầng 2 hai cặp vợ chồng kia mỗi cặp một tầng.

Hắn ở tầng ba.

Thấy Tùy Ý đề phòng mình, hắn nói:

- Tôi là người quen của bác sĩ Khả, sáng nay chúng ta có gặp nhau rồi đó.

Tùy Ý nghiêng đầu quan sát kỹ, hèn gì nãy giờ cậu thấy hắn quen quen, hoá ra là sáng nay từng gặp qua rồi.

Biết là người quen của dì mình, Tùy Ý không cứng nhắc nữa mà đi theo hắn lên lầu.

Điện bật sáng, lúc này Quý Đông mới nhìn rõ tình hình của Tùy Ý.

Đầu cậu bị đánh dính bê bết máu, không nhìn ra vẻ đẹp trai xấc xược của sáng nay nữa.

Trong nhà có sẵn bông băng, thuốc sát trùng, Quý Đông lấy tất cả lại đưa trước mặt cậu.

- Muốn tắm xong rồi xử lý vết thương hay trực tiếp xử lý luôn?

Tùy Ý không trả lời, cầm thuốc sát trùng tự xử lý vết thương.

Quý Đông nhún vai, đàn ông con trai ở dơ một đêm cũng chẳng sao.

Hắn đứng bên cạnh quan sát thấy miệng vết thương không lớn, không có gì đáng ngại mới hơi yên tâm một chút, nhắc nhở:

- Nếu cảm thấy không ổn thì phải đi bệnh viện ngay, biết không?

Tùy Ý không gật đầu cũng không phản đối.

Hiện tại rượu thấm, Quý Đông cũng hơi mệt nên ngả người xuống giường, không nói thêm câu nào mà ngủ luôn.

Đợi hắn ngủ say rồi, Tùy Ý mới liếc mắt qua quan sát hắn một chút.

Người này bình thường dáng vẻ ngả ngớn không mấy đàng hoàng nhưng khi ngủ nhìn vô cùng nghiêm túc.

Cậu suy nghĩ bây giờ nên bỏ đi hay đợi sáng mai hẵng đi.

Nhìn đồng hồ thấy mới 12 giờ đêm, cân nhắc một chút, cậu dứt khoát cởi áo tắt đèn lên giường nằm ngủ.

Nếu người kia đã vất vả cứu cậu về thì cậu nên ngoan ngoãn một chút.

Ngủ một giấc tới 3 giờ sáng, Quý Đông buồn tiểu nên tỉnh giấc giữa đêm.

Tối qua uống một bụng bia, mắc tiểu là chuyện bình thường.

Nhưng mà...

Có thứ còn đáng sợ hơn đang ngủ mà buồn đi vệ sinh.

Đó chính là thân hình phát triển cao lớn của thiếu niên kia đè lên người hắn khiến bụng dưới của hắn càng căng tức.

Hắn mất vài chục giây mới nhớ ra chuyện tối qua lượm được một tên nhóc trông còn cao hơn mình về nhà.

Quý Đông dùng sức hất cái chân đang gác lên bụng mình ra rồi chạy ngay vào toillet, may phước hắn không bị đè đến mức tè ra giường.

Lúc này Tùy Ý cũng bị hành động của hắn làm cho tỉnh, cậu có thói quen khá xấu là khi đi ngủ phải gác gối ôm ngủ mới ngon, mà giường Quý Đông thì làm gì có thứ đó, nên tối qua trong vô thức cậu đã xem hắn là gối ôm mà gác.

Quý Đông đi vệ sinh xong, cơn buồn ngủ cũng bớt, hắn mở điện thoại lên xem một chút, không hiểu sao lại nghĩ tới Mỹ Hương.

Không biết tình hình cô hôm nay như thế nào rồi.

Hắn không phải là người đa sầu đa cảm.

Nhưng hắn là người có trách nhiệm với công việc, thời điểm bác sĩ Khả tìm tới hắn cũng đã nhấn mạnh cô gái này có trạng thái tâm thần bất ổn, quá khứ đau khổ, cho nên hắn đặc biệt lưu ý.

Bây giờ là ba giờ sáng, không biết cô ấy đã tan ca chưa.

Quý Đông đắn đo một chút rồi gọi điện xem thử tình hình.

Gọi hai cuộc không thấy ai bắt máy.

Hắn nghĩ thầm, có lẽ cô đang ngủ, hoặc cũng có thể bây giờ còn chưa tan làm.

Làm cái nghề của cô giờ giấc không có tính ổn định.

Hắn lật mình nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định gọi cho quản lý của Mỹ Hương.

Chuông mới đổ ba hồi hắn nghe thấy giọng trầm trầm của một người đàn ông vang lên, hắn hỏi ngay:

- Chào anh, tôi là bạn của chị Mỹ Hương, cho tôi hỏi chị Mỹ Hương đã tan làm chưa?

Người quản lý kia bực dọc nói:

- Cô ta tan làm lâu rồi.

Vừa mới đến chưa được một tiếng đồng hồ đã than đau đầu đòi về.

Cậu là bạn của cô ấy nhớ bảo tháng này cô ấy nghỉ bốn ngày rồi, nếu tình trạng này còn kéo dài, cho dù tôi có thông cảm thì bà chủ cũng không thông cảm đâu.

Quý Đông chỉ ờ ờ lấy lệ.

Gã quản lý này chắc đêm nay làm việc vất vả nên trút hết bực tức lên người hắn đây mà.

Hắn thử gọi điện lại cho Mỹ Hương một lần nữa xem sao.

Phía bên kia chuông đổ nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Tùy Ý bị chuỗi hành động này làm phiền, lấy tay bịt tai lại.

Quý Đông nghĩ thầm trong bụng, có khi nào Mỹ Hương ngủ say quá nên không nghe tiếng chuông không?

Hoặc là có vài người có thói quen tắt chuông khi ngủ.

Thấy biểu hiện hôm qua của cô, Quý Đông thỉnh thoảng lại thở dài không yên tâm chút nào.

Đang còn mải miết lăn qua lăn lại thì hắn nghe tiếng thiếu niên kia quát:

- Con mẹ nó anh có ngủ không?

Không ngủ thì cút ra ngoài cho người khác ngủ!

Quý Đông nằm trên giường của chính mình, ở trong căn phòng chính mình bỏ tiền ra thuê bị một tên nhóc đuổi đi, nếu là bình thường hắn sẽ đạp tên nhóc kia rơi xuống giường, nhưng hiện tại trong lòng đang rối ren nên hắn không nghĩ ngợi gì cả, nhảy xuống giường thay bộ đồ khác cho bớt mùi bia rượu tối qua, đồng thời vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh hẳn rồi cầm chìa khoá đi ra ngoài.

Tùy Ý hoang mang:

- Tôi nói anh cút là anh cút thật à?

- Là tự tôi muốn đi, không liên quan tớicậu.

Tay Quý Đông vừa chạm vào nắm cửa thì thấy Tùy Ý nhảy xuống giường, hắn nhíumày nói:

- Cậu cứ ngủ đi, lát nữa tôi về.

Tùy Ý sờ sờ cái mặt sưng tấy của mình.

- Tôi đi hay ở, anh quản được chắc.

Quý Đông cũng không dư hơi mà đi đôi co với thằng nhóc đang tuổi phản nghịchnày, hắn khoát tay:

- Ok, vậy đi thôi.

Trước tiên cùng anhĐông đi tới chỗ này, giải quyết xong xuôi anh Đông đưa cưng đi ăn sáng.

Tùy Ý định từ chối, nhưng cậu nhanh chóng nghĩ kỹ, hiện tại căn hộ của cậu chắckhông thể về được, bọn côn đồ thế nào cũng canh bên ngoài, nhà bác sĩ Khả chắcchắn cũng không tới được vì thấy cậu như thế này bà lại xoắn xuýt hỏi này nọrách việc.

Giờ mới ba giờ sáng, ôm cái đầu sưng như đầu heo này lê la quán xá cũng thậtkhó coi.

Trước mắt đi theo Quý Đông kéo dài thời gian suy nghĩ tiếp vậy.

Từ tốiqua tới nay hắn không gọi điện cho bác sĩ Khả xem như hắn không phải tên mách lẻo.

Suy nghĩ xong, lúc Quý Đông leo lên taxi, Tùy Ý cũng ngoan ngoãn lên theo khiếncho hắn giật nảy mình.

Hắn tưởng thế nào thằng nhóc này có chết cũng không thèmđi theo hắn chứ.

Trong lòng nghĩ: "Hay là thằng nhóc này trong người không cótiền?

Muốn đi ăn chực buổi sáng?"

Hai người ngồi trên taxi không nói chuyện với nhau câu nào, không khí ngột ngạtvô cùng đáng sợ.

Tài xế taxi nhìn vào gương chiếu hậu mà toát mồ hôi hột.

Mới bagiờ sáng, trên xe chở hai người nhìn như dân anh chị, một người trong số đó cònbị thương tím mặt, nhìn kiểu nào cũng không giống người lương thiện.

Tài xế không dám nhiều lời chọc tức bọn họ mà nghiêm túc chạy một mạch tới địachỉ kia.

Đến khi cầm được tiền trong tay, tài xế mới thở phào quay đầu xe chạythật nhanh.

Căn chung cư hơn ba giờ sáng rất yên tĩnh, nhà nào nhà nấy đóng cửa im lìm.

Có vài nhà phơi quần áo qua đêm bên ngoài, ánh sáng le lói chiếu tới in lên tường những hình thù quái dị.

Tùy Ý lấy tay phủi sạch một bậc thềm ngồi xuống, Quý Đông ngạc nhiên:

- Không lên cùng à?

Tùy Ý nhướng mày:

- Không phải anh tới tìm bạn gái sao?

Tôi lên làm gì?

Làm gì thì làm nhanh lên, tôi ở đây đợi.

Quý Đông thấy thằng nhóc này đã hiểu lầm mình rồi, hắn giơ chân đá nhẹ cậu một cái:

- Không phải bạn gái, cậu đem bộ dạng dọa người của cậu ngồi ở đây không khéo bị người ta tưởng là người xấu gọi dân phòng tới tóm lên phường đấy.

Tùy Ý ngại lôi thôi với đám người trên phường, đành uể oải đứng dậy theo chân Quý Đông đi lên lầu.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 6: Cuộc Gọi Đầu Tiên (6)


Đứng trước cửa phòng 405, Quý Đông đưa tay gõ cửa.

Hắn gõ ba lần đều không có người trả lời, sợ làm phiền đến mấy hộ xung quanh, hắn thử vặn tay nắm đẩy cửa đi vào.

Cánh cửa vậy mà không bị khoá.

Quý Đông đứng chần chừ một lát bên ngoài, nếu hắn đi vào, lỡ có gì không may xảy ra, hắn có bị kiện tội đột nhập gia cư bất hợp pháp không?

Lúc hắn đang chần chừ thì Tùy Ý đã thản nhiên đi vào.

Thằng nhóc này đúng là điếc không sợ súng.

Cuối cùng Quý Đông cũng đi theo, hắn gọi khẽ:

- Mỹ Hương...

Chị có nhà không?

Phòng khách không có ai, cánh cửa phòng ngủ cũng khép hờ, Quý Đông mạnh dạn đi tới mở ra xem xét.

Trên giường không có người, hắn lại gọi thêm một lần nữa:

- Chị Mỹ Hương...

Không ai trả lời hắn.

Cuối cùng hắn đành phải lục tung từng ngóc ngách trong nhà.

Rốt cuộc vẫn không tìm được ai.

Quý Đông ngày càng cảm giác trong lòng mình thấp thỏm lo âu.

Hắn xoay người vội vàng chạy ra ngoài.

Tùy Ý cũng nhanh chân theo hắn.

Xuống tới sảnh chung cư, có một người đàn ông mặc áo bảo vệ đang nằm trên chiếc ghế xếp gật gà gật gù.

Quý Đông lay ông ta dậy:

Người đàn ông đang ngủ ngon bị đánh thức nên bực mình càm ràm:

- Chuyện gì đó?

Quý Đông hỏi:

- Tối nay ông có thấy cô Mỹ Hương ra vào ở đây không?

Thường chung cư nhỏ như như thế này, bảo vệ sẽ dễ dàng nhớ được tên của từng người thuê nhà.

Ông ta nhíu mày:

- Cậu hỏi cô ấy làm gì?

Cậu là gì của cô ấy?

Quý Đông bịa chuyện:

- Tôi là em họ của chị ấy.

Mấy ngày nay liên lạc với chị ấy không được.

Người này trực ca đêm nên hôm qua không biết Quý Đông từng xuất hiện ở đây, vì thế dễ dàng bị hắn gạt.

Ông ta hơi lo lắng:

- Ban nãy cổ đi rồi, tôi thấy cổ đi gấp lắm.

- Chị ấy đi lúc mấy giờ?

- Lúc ấy trận bóng vừa kết thúc, chắc khoảng hai rưỡi.

Tối nay có trận bóng đá nên ông bảo vệ thức xem bóng không ngủ gật mới nhìn thấy Mỹ Hương rời khỏi chung cư lúc nào.

Chứ giả sử ngày bình thường có ai ra vào ông cũng không biết.

Làm bảo vệ ở khu chung cư này kể cũng nhàn.

Ra tới sân, gió lạnh thốc vào mặt, Quý Đông đi lui đi tới suy nghĩ.

Hắn không biết cảm giác trong lòng nóng như lửa đốt này là sao.

Theo kinh nghiệm, mỗi khi trong người có hiện tượng này đồng nghĩa với có việc gì đó không may sắp xảy ra.

Con người là một sinh vật rất kỳ lạ.

Mỗi người luôn có một thứ gọi là "tiếng nói bên trong", mặc dù không có cơ sở dữ liệu nào chứng minh điều họ đang nghĩ là sự thật, nhưng có thứ gọi là linh cảm nói cho họ biết điều đó.

Mà hầu như linh cảm luôn luôn đúng.

Tựa như lúc này, Quý Đông linh cảm rằng Mỹ Hương đang gặp nguy hiểm.

Hắn không quen cô, cũng không biết các mối quan hệ của cô.

Nhưng hắn biết bạn bè cô không nhiều, thường xuyên ru rú ở nhà, vậy cô có thể tới nhà ai qua đêm?

Bác sĩ Khả từng nói cô không có bạn thân cũng không có người yêu.

Vậy nửa đêm nửa hôm đi đâu được?

Chắc chắn không thể nào quay lại chỗ làm.

Chợt nhớ ra điều gì đó, Quý Đông gọi điện thoại cho bác sĩ Khả.

Hắn chưa bao giờ gọi cho bà vào đêm hôm khuya khoắt như thế này, khiến bác sĩ Khả vừa nhìn thấy liền trống ngực đập thình thịch nhấc máy:

- Alo...

- Bác sĩ Khả, cô có biết địa chỉ nhà gã Hoài Tân không?

Bác sĩ Khả mờ mịt hỏi ngược lại:

- Hoài Tân nào?

- Là tên biến thái trong vụ án liên quan đến Mỹ Hương.

Bác sĩ Khả "à" lên một tiếng:

- Chắc trong hồ sơ bệnh án có lưu.

Vụ án này có tình tiết hết sức dã man, dễ gây hoang mang dư luận nên năm đó báo chí không có nhắc tới.

Để bảo vệ Mỹ Hương nên người nhà cũng không muốn công bố ra ngoài.

Cho nên tường tận vụ án chỉ có cảnh sát và sau này là bác sĩ tâm lý của Mỹ Hương, chính là bác sĩ Khả.

Quý Đông gấp gáp:

- Vậy cô lục lại trong hồ sơ địa chỉ giúp em đi.

Bác sĩ Khả ngạc nhiên:

- Gần bốn giờ sáng cậu gọi điện cho tôi để hỏi về vấn đề này sao?

Ban nãy tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì.

Quý Đông nắm chặt chiếc điện thoại trong tay:

- Mỹ Hương không có nhà, em nghi ngờ cô ấy đi tới căn nhà kia.

Cổ từng kể cổ từng nghe thấy giọng nói dụ dỗ cô ấy quay về đó.

Hiện tại tâm lý của cô ấy không được tốt, tinh thần cũng hoảng loạn, là cơ hội tốt để những thứ xấu xa xâm nhập.

Bác sĩ Khả bị câu trả lời của Quý Đông làm cho hoảng sợ.

Bà vội vàng xuống giường mở máy tính cá nhân lên.

Sau một hồi lục tìm, bà gửi địa chỉ qua điện thoại cho Quý Đông.

Không quên nhắc nhở:

"Cẩn thận đừng để ai phát hiện ra.

Căn nhà đó bỏ hoang mấy năm nay, không biết bên trong có cảnh tượng như thế nào đâu.

Nếu sợ thì đừng vào."

Quý Đông đọc tin nhắn mà không trả lời.

Hắn bật ứng dụng lên đặt một chiếc taxi đi tới địa chỉ đó.

Đoạn hắn quay sang nhìn Tùy Ý đang ngồi nghịch đất.

- Đi không?

Tới nhà hoang chơi.

Nếu cậu sợ thì không cần đi.

Quý Đông chọc trúng chỗ ngứa của thiếu niên mới lớn, cậu lườm hắn:

- Anh mới là người sợ.

Quý Đông gật đầu nghĩ có lẽ vậy, thằng nhóc này nhìn mặt là thấy trời không sợ đất không sợ huống chi chỉ là một cái nhà hoang.

Nhưng rất mau sau đó hắn sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ.

Tài xế taxi thả bọn họ trước cửa một ngôi biệt thự.

Quý Đông nhìn đồng hồ, bây giờ mới bốn rưỡi, mọi người còn chưa thức dậy, hắn phải nhanh chóng đột nhập vào trước khi bị người ta bắt gặp.

Khu này là khu nhà giàu, các căn biệt thự lớn nhỏ có đủ.

Nếu các căn khác đều có đèn đóm thắp sáng trưng từ trong sân ra ngoài vườn thì căn biệt thự đối diện với bọn họ lại đối lập hoàn toàn.

Nó đen thùi lùi đứng trơ trơ ra nhìn có chút âm u đáng sợ.

Không biết bao lâu rồi chưa có người ghé tới đây.

Lúc nghe bác sĩ Khả nói về gia cảnh của Hoài Tân, bà kể tính cách gã vặn vẹo như vậy là do gia đình không hạnh phúc.

Ba mẹ gã đều là người làm ăn có tiền.

Căn nhà này ngày xưa một nhà ba người ở, sau này ba gã ra Bắc làm ăn rồi ở luôn ngoài đó, mẹ gã thì lấy chồng khác không mang gã theo.

Cuối cùng căn nhà này chỉ một mình gã ở.

Bác sĩ Khả cũng nói mấy năm nay căn nhà được rao bán nhiều lần nhưng mỗi lần dắt khách đi xem xong đều không ai muốn mua.

Căn nhà hiện tại được giảm 20% giá trị so với thị trường nhưng vẫn chưa thành công bán được lần nào.

Mấy công ty bất động sản từng hợp tác cũng không biết được lý do căn nhà ở địa điểm tốt như vậy sao mãi không bán được.

Hàng xóm xung quanh nói có nhiều đêm trăng sáng, bọn họ thấy trên rèm cửa sổ trong căn nhà in lên cái bóng giống như bóng của một người đàn ông, nó đi ngang qua ngang lại khắp các phòng.

Mỗi lần nhìn thấy họ đều gọi điện cho chủ ngôi nhà về xem có trộm cắp gì không.

Nhưng qua ngày hôm sau chủ nhà về kiểm tra thì thấy ngôi nhà vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị cạy cửa hay lục lọi gì cả.

Có người bán tín bán nghi, mỗi lần nhìn thấy bóng người kia liền giơ điện thoại lên chụp hình.

Lạ là hình chụp xong chỉ thấy tấm rèm đứng im một chỗ, trong ảnh không có bất kỳ cái bóng nào.

Lâu ngày hàng xóm đồn nhau trong nhà này có ma.

Quý Đông quay qua nói với Tùy Ý:

- Sợ không?

Tùy Ý ưỡn thẳng lưng:

- Sợ cái gì?

Quý Đông cười:

- Ờ, không sợ thì tốt.

Nói xong hắn lay lay hàng rào kiểm tra độ chắc chắn, sau đó nhún chân nhảy nhẹ một cái trèo qua bên kia.

Mảnh vườn lâu ngày không có người chăm sóc nên cỏ mọc cao một lớp, lúc Quý Đông tiếp đất chỉ thấy mềm mại chứ không đau chút nào, hắn ngoắc ngoắc tay:

- Qua đây!

Tùy Ý cũng nhẹ nhàng nhảy qua cùng hắn.

Hai người nhanh chóng vượt qua mảnh vườn đi tới bên cánh cửa.

Bọn họ ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau khi thấy cánh cửa căn nhà không bị khoá, ngược lại còn mở rộng như chào đón.

Là do người ta quên khoá cửa hay từng có ăn trộm đột nhập?

Dù sao cũng không thể coi thường được.

Bên ngoài còn có ánh đèn đường soi sáng, vào tới bên trong thì chỉ còn một mảnh đen kịt.

Quý Đông bật đèn pin lên soi đường.

Cả hai bọn họ đều căng tai căng mắt lên lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Quý Đông có cảm giác vạt áo mình bị kéo căng ra như có người níu, hắn hơi hồi hộp kiểm tra xem bị con ma nào kéo áo thì thấy...

Thủ phạm chính là tên nhóc kiêu căng ngạo mạn kia đang túm lấy vạt áo mình.

Hắn dở khóc dở cười:

- Còn dám nói không sợ.

Tùy Ý nuốt nước miếng nói không tròn chữ:

- Là do tôi bị cận, không nhìn rõ trong bóng đêm.

Ban ngày Quý Đông cũng chưa thấy cậu đeo kính lần nào, nhưng hắn không vạch trần lời nói dối của cậu.

Thực ra nếu đột nhập vào nhà người khác vào ban đêm như thế này thì ai cũng sợ thôi chứ đừng nói một cậu nhóc mới 20 tuổi chưa trải sự đời.

Quý Đông quệt ngón tay lên mặt bàn, ở trên đó có một lớp bụi, dựa vào lớp bụi này hắn đoán chắc cả năm rồi chưa ai lui tới dọn dẹp nơi đây.

Tùy Ý vội giật tay áo hắn lại:

- Anh không sợ bị để lại dấu vân tay à?

Quý Đông cười:

- Căn nhà này sớm đã không còn gì quý giá nữa rồi.

Chủ nhà có quay về thấy bị đột nhập thì cũng chỉ thay ổ khoá mới thôi chứ làm gì được.

Thành phố này bao nhiêu người điều tra làm sao hết.

Giữa lúc hai người đang cùng nhau xem xét thì dường như có thứ gì đó chạy vụt qua, còn để lại chút gió.

- Ai đó! – Quý Đông lập tức hỏi.

Không có ai đáp lời.

Tùy Ý nắm chắc lấy cánh tay hắn, hai người dựa vào nhau quan sát xung quanh.

Quý Đông nghe được tiếng hô hấp của Tùy Ý dồn dập, nếu bình thường hắn sẽ đùa dai mà giỡn nhây với cậu, nhưng tình huống bây giờ không thích hợp.

Bọn họ không dám mở đèn lên vì sợ có người nhìn thấy ánh đèn, mất công rắc rối.

- Chắc là mèo hoang. – Quý Đông suy đoán.

Nhà bỏ hoang lâu năm thì đúng là lãnh thổ của bọn thú hoang.

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng hai con mèo đánh nhau.

Tùy Ý thở phào nhẹ nhõm.

- Tìm căn hầm đi. – Quý Đông nói.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 7: Cuộc Gọi Đầu Tiên (7)


Ban nãy khi ở trên taxi đến đây, Quý Đông đã nói đại khái câu chuyện về Mỹ Hương cho cậu nghe.

Lúc nói chuyện đó, sợ tài xế nghe được, hắn phải cố gắng nói thật nhỏ bên tai cậu, bị mấy sợi tóc của cậu chọc vào mặt ngứa chết đi được.

Hai người bắt đầu tìm quanh lối xuống căn hầm kia.

Sau một hồi loay hoay cuối cùng cũng tìm thấy.

Quý Đông nhặt một cây gậy đưa cho Tùy Ý:

- Cầm lấy phòng thân.

Cậu nhóc cầm lấy, tới bây giờ Quý Đông mới phát hiện ra từ nãy tới giờ cậu vẫn luôn nắm lấy vạt áo mình.

Hình như trên trán cậu ta còn lấm tấm mồ hôi, Quý Đông phì cười:

- Sợ thật sao?

Tùy Ý xấu hổ buông vạt áo hắn ra.

Thật muốn đùa với cậu ghê, nhưng tình hình lúc này hắn không thể phí thời gian cho mấy việc ấu trĩ ấy, hắn mở cánh cửa đi xuống tầng hầm.

Mùi ẩm mốc bí bách mau chóng xộc lên đầy khoang mũi hai người.

Bọn họ phải đứng bên trên một lát để quen với cái mùi này trước khi xuống.

Trong căn hầm lắp một cái bóng đèn dây tóc màu vàng, ánh đèn mờ nhạt nhưng đủ để Quý Đông nhìn rõ mọi thứ diễn ra trước mắt.

Ở trên giường, hắn nhìn thấy một gã thanh niên tầm tuổi với Tùy Ý, đang cầm dao chuẩn bị đâm lên cổ Mỹ Hương.

Quý Đông vội giật lấy cây gậy trên tay Tùy Ý lao tới nhằm người tên kia mà vung.

Gã có dao, Quý Đông không dám khinh địch.

Nhưng khi cây gậy vừa chạm vào, người kia bỗng tan thành một đống tro bụi.

Quý Đông dùng lực mạnh vung vào khoảng không nên mất đà đổ ập xuống giường.

Tùy Ý không hiểu có chuyện gì, cậu nhìn thấy Mỹ Hương nằm bất tỉnh, lồng ngực vẫn còn phập phồng chứng minh chưa chết, cậu quay qua nhìn gương mặt tái mét của Quý Đông:

- Anh làm sao vậy?

Quý Đông lắp bắp:

- Lúc nãy cậu có nhìn thấy gì không?

Tùy Ý gật đầu:

- Có, thấy anh tự dưng vung gậy đánh không khí rồi mất đà té ngã. – Trong giọng nói của cậu có chút trêu chọc.

Quý Đông kinh hãi:

- Cậu không nhìn thấy gì thật sao?

Tùy Ý không hiểu ý của hắn.

- Lúc nãy cậu xác định không nhìn thấy gã thanh niên kia sao?

Tùy Ý nhíu mày.

Cậu từ nãy tới giờ vẫn luôn đi sát phía sau Quý Đông, những gì hắn nhìn thấy cậu cũng thấy, làm gì có gã thanh niên nào xuất hiện ở đây.

Thấy thái độ của Tùy Ý, Quý Đông biết cậu không nhìn thấy gì thật.

Hắn nuốt nước miếng đứng dậy xem xét tình hình của Mỹ Hương.

Gương mặt cô tái nhợt nhưng vẫn còn sống.

Hai người xem xét cẩn thận, thử lay vài lần nhưng cô vẫn không tỉnh.

Kiểm tra thấy trên người cô không bị thương chỗ nào, Quý Đông vác Mỹ Hương lên vai, quyết định đi tới bệnh viện chứ không báo cảnh sát.

Hắn ngại lôi thôi.

Nội cái chuyện đột nhập vào nhà người ta cũng đủ để hắn mệt mỏi trong nhà giam một thời gian.

Các bác sĩ kiểm tra thấy chỉ số của Mỹ Hương đều bình thường bèn lấy máu cô đi xét nghiệm thử, họ nghi ngờ cô bị bỏ thuốc mê.

- Thuốc mê sao? – Quý Đông bất ngờ.

Bác sĩ kia vừa hí hoáy viết giấy vừa nói:

- 90% là thuốc mê rồi.

Có cần báo cảnh sát không?

Quý Đông xua tay:

- Không cần đâu.

Nói chuyện với bác sĩ xong, hắn ra khỏi phòng dựa lên tường lôi bao thuốc lá trong người ra định hút, chợt nhớ đây là bệnh viện, hắn nhét bao thuốc lại vào người, quay qua hỏi Tùy Ý:

- Xuống căn tin kiếm gì ăn không?

Tùy Ý gật đầu.

Từ nãy đến giờ cậu như người vô hình ở bên cạnh hắn.

Thường thì căn tin của bệnh viện đồ ăn bán khá mắc nên không đông khách cho lắm.

Người nhà bệnh nhân vốn luôn tiết kiệm tiền đóng viện phí nên tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó, họ chủ yếu ra ngoài mua cơm hoặc nhận cơm từ thiện.

Quý Đông gọi hai phần ăn sáng đầy dinh dưỡng kèm hai ly sữa nóng.

Đồ ăn mang ra, hai người không nói câu nào im lặng ăn hết sạch.

Cả hai đều là thanh niên, một người 20, một người 25 tuổi nên lúc nào cũng bừng bừng khí thế, sức ăn rất lớn.

Cơm no rượu say, Quý Đông ngã người ra sau ghế dựa, thỏa mãn nói:

- Sẵn tiện đang ở bệnh viện có muốn đi kiểm tra vết thương một chút không?

Qua một đêm, mấy vết đánh nhau của Tùy Ý tím bầm trông rất dễ sợ, cậu đi tới đâu đều bị người ta ngoái nhìn theo tới đó.

Tùy Ý lắc đầu.

Cậu biết rõ bản thân mình có ổn hay không.

Dù sao đây không phải là lần đầu tiên đánh nhau, mấy vết bầm này nhìn qua thì ghê nhưng để qua mấy ngày thì không sao rồi.

Quý Đông lại hỏi:

- Bây giờ cậu định về nhà hay đi đâu?

Đám người kia liệu có tới tìm cậu nữa không?

Tùy Ý lấy khăn giấy tao nhã lau miệng.

Mặc dù bên ngoài cậu trông bất cần đời nhưng thực chất bên trong phong thái cao quý của con nhà giàu vẫn ăn sâu vào xương tuỷ.

Cho nên từng hành động gắp đồ ăn lẫn lau miệng đều rất thanh tao.

Cậu nói:

- Chuyện của tôi không cần anh quan tâm.

Quý Đông khẽ "hừ" lạnh, tay chân ngứa ngáy muốn đánh cậu một cái.

Nghĩ tới bác sĩ Khả, hắn nén lại.

Dù sao cũng chỉ là một đứa con nít, hắn không thèm chấp.

Tùy Ý uống cạn nửa ly sữa, hỏi:

- Tối qua anh nhìn thấy có người trong căn hầm đó thật sao?

Từ lúc phát hiện ra vụ việc, bọn họ lo đưa Mỹ Hương ra khỏi đó, xong còn đưa cô tới bệnh viện thăm khám, quần quật cả buổi giờ mới có thời gian nghiêm túc nói về chuyện này.

Quý Đông ngồi thẳng dậy.

- Tối qua cậu quả thật không nhìn thấy ai ngoài chúng ta sao?

Tùy Ý lắc đầu.

Quý Đông nhớ tới lời bác sĩ Khả nhờ cậy mình lôi kéo tiếp cận cậu, cho nên hắn đi vòng qua kéo ghế ngồi sát cậu thần bí kể chuyện.

Hắn muốn kéo gần khoảng cách với thằng nhóc này lại.

Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Quý Đông lôi một lúc hai cái điện thoại ra xem, người gọi hắn không phải là khách hàng mà là một người bạn.

Hai người trao đổi vài câu đơn giản.

Lúc nghe điện thoại, hắn thấy Tùy Ý nhíu mày cầm lấy cái điện thoại cổ lổ sĩ kia quan sát rất kỹ.

Nói chuyện xong, hắn hỏi:

- Sao?

Thích đồ cổ à?

Hỏi xong mới thấy sắc mặt Tùy Ý khó coi vô cùng, thậm chí trên trán cậu còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Mãi sau cậu mới khó khăn nói ra mấy chữ:

- Ở đâu anh có cái điện thoại này?

Quý Đông cười:

- Mua chứ ở đâu.

Sao thế?

Nếu cậu thích thì anh Đông tặng cho cậu.

Tùy Ý nhìn vào mắt hắn nghiêm túc hỏi:

- Từ lúc mua cái điện thoại này, có thấy điều gì bất thường xảy ra không?...

Ai là người liên lạc đầu tiên với anh?

Sau đó có chuyện gì xảy ra không?

Quý Đông thản nhiên:

- Mỹ Hương.

Tùy Ý gật đầu với vẻ mặt "thì ra là vậy".

Quý Đông thấy thái độ của cậu lạ lùng bèn hỏi:

- Làm sao vậy?

Sao vẻ mặt cậu nghiêm túc thế?

Tùy Ý không suy nghĩ mà nói:

- Anh tiêu đời rồi!

Quý Đông hơi ngạc nhiên khi nghe mấy lời này, Tùy Ý nhếch mép cười:

- Bạn gái cũ của tôi đã chết vì chiếc điện thoại này.

Quý Đông không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Hắn dồn dập hỏi:

- Chết vì chiếc điện thoại này nghĩa là sao?

- Có phải anh nhận được một tin nhắn kỳ lạ không?

Quý Đông nhớ tới tin nhắn nói về "Trò Chơi Ma Quỷ" liền gật đầu.

- Có muốn nghe chuyện cũ không? – Tùy Ý thản nhiên giống như ban nãy cậu không hề hoảng hốt khi nhìn thấy chiếc điện thoại kia vậy.

Quý Đông dỏng lai lên nghe cậu nói.

- Lúc cô ấy kể cho tôi về trò chơi này, tôi không hề tin.

Nhưng ngay sau đó có những thứ rất kỳ lạ xảy ra.

Cuối cùng cô ấy không vượt qua được nên đã bị trừng phạt.

Mà lúc giao kèo với ma quỷ, hình phạt cô ấy chọn để trao đổi chính là dùng tính mạng mình.

Cô ấy ngã từ tầng 20 xuống, cả người không còn nguyên vẹn.

Sau đó tôi có đi điều tra sơ về trò chơi này, cuối cùng phát hiện ra người được chọn để tham gia trò chơi này có hai loại, một là loại dựa vào duyên số ngẫu nhiên, một loại là người có dục vọng cuồng cháy về một thứ gì đó.

Thứ dục vọng này mạnh mẽ đến mức thu hút ma quỷ tìm đến, hai bên sẽ tiến hành giao dịch với nhau.

Anh tham gia trò chơi của nó, nếu thắng, anh sẽ có thứ anh muốn, nếu thua, nó sẽ nuốt linh hồn của anh.

Thứ anh đụng phải không đơn giản chỉ là hồn ma bóng quế bình thường, mà nó là quỷ, nó có hình dáng, nó biết cầm nắm.

Nó có thể giết người.

Quý Đông lắng nghe chăm chú, sau đó cười phá lên:

- Đùa à?

Tôi làm gì có giao dịch với ai.

Từ hôm qua đến bây giờ tôi đang còn hoang mang về mấy thứ này đây.

Tùy Ý chú ý quan sát xem Quý Đông có nói dối không, kết quả không tìm thấy manh mối gì.

- Vậy anh thuộc loại thứ nhất, là loại được chọn ngẫu nhiên.

Thường thì loại này rất hiếm người gặp phải.

Quý Đông tò mò:

- Vậy cậu có biết dục vọng mãnh liệt của bạn gái cũ cậu là gì không?

- Cô ấy muốn có một đôi chân lành lặn để đi lại như người bình thường. – Tùy Ý trả lời.

Quý Đông không thể ngờ được một tên nhóc đẹp trai kiêu ngạo như Tùy Ý lại yêu một cô gái tàn tật.

Hắn không phải chê bai người tàn tật, nhưng trường hợp này rất hiếm có, ai cũng sẽ ngạc nhiên như hắn thôi.

Ngừng một hồi, hắn hỏi tiếp:

- Năm nay cậu mới 20 tuổi, vậy năm đó hai người bao nhiêu tuổi?

Yêu sớm à?

Tùy Ý thản nhiên:

- Năm đó tôi 16 tuổi, còn cô ấy 24.

Cô ấy là cô giáo dạy vẽ của tôi.

Quý Đông lại trợn mắt lần nữa, không ngờ tên nhóc này lại yêu cô giáo của mình.

- Cô ấy rất dịu dàng, là người đối xử tốt nhất với tôi trong nhiều năm qua.

Lúc tôi nói tôi thích cô ấy, cô ấy bảo cô không xứng với tôi, tôi biết cô ấy có thích tôi nhưng cô ấy tự ti, sau đó thì cô ấy quyết định tham gia trò chơi kia.

Có lẽ cô giáo ấy thấy mình không xứng với cậu nên mới khát khao có đôi chân lành lặn, mới tiến hành giao dịch với quỷ dữ.

Quý Đông chưa biết nhiều về Tùy Ý nhưng hắn đại khái hiểu rõ cậu lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc, cô giáo kia chính là ngọn lửa sưởi ấm cho cậu, hắn thở dài tiếc rẻ cho mối tình oan trái này.

Mãi lâu sau, Tùy Ý đứng dậy:

- Tôi về đây, mọi chuyện còn lại anh tự giải quyết đi.

Cái trò chơi này không đơn giản đâu.

Tuy tôi không biết cách thức nó hoạt động nhưng tôi biết thứ nó cần ở anh không có gì khác ngoài linh hồn.

Quý Đông giật lấy chiếc điện thoại của cậu nhập số của mình vào.

- Có chuyện gì cứ gọi cho anh Đông.

Tùy Ý lấy lại điện thoại rồi quay người đi thẳng.

Quý Đông ngồi xuống cau mày suy nghĩ.

Mặc dù Tùy Ý nói không nhiều, nhưng có hai điều khiến hắn lưu ý.

Đó chính là trò chơi này có thật và người muốn chơi phải tiến hành giao dịch linh hồn với ma quỷ.

Hắn thề là hắn chưa từng làm chuyện này.

Vậy hắn là một trong số ít những người được lựa chọn ngẫu nhiên.

Việc này được tính là may mắn hay xui xẻo đây?
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 8: Cuộc Gọi Đầu Tiên (8)


Vì Mỹ Hương không có người thân ở đây nên sau khi rời khỏi căn tin, Quý Đông đi làm các thủ tục cho cô.

Đến trưa có kết quả xét nghiệm máu, một y tá đưa kết quả cho Quý Đông, nói với hắn:

- Cô ấy xác thực bị bỏ thuốc mê.

Quý Đông ngạc nhiên:

- Là thật sao?

Đáp án này quá bất ngờ, hắn không biết tại sao lại phải bỏ thuốc mê cô.

Đến khi thuốc mê hết tác dụng, Mỹ Hương dần dần tỉnh lại.

Quý Đông ngồi bên cạnh mỉm cười trấn an:

- Tỉnh rồi à?

Có muốn uống nước không?

Nhìn thấy xung quanh trắng toát, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng nên Mỹ Hương biết ngay đây là bệnh viện.

Cô hồi tưởng một chút chuyện xảy ra đêm qua, yếu ớt nói:

- Tôi lại nhìn thấy nó nữa rồi.

Quý Đông gật đầu:

- Tôi cũng nhìn thấy.

Mỹ Hương mở to hai mắt ngạc nhiên.

Quý Đông đem chuyện đêm qua kể vắn tắt lại cho cô nghe.

Mỹ Hương ứa nước mắt:

- Không ngờ vì tôi nên cậu mới bị cuốn vào chuyện này.

Quý Đông nắm vai an ủi cô, hắn là một người đàn ông, chẳng lẽ lại đi tính toán với phụ nữ chân yếu tay mềm.

Hắn hỏi:

- Rốt cuộc tại sao hôm qua cô lại tới căn nhà đó?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Tôi không biết.

Hôm qua lúc đang làm việc bỗng dưng đầu tôi đau kinh khủng, đành xin quản lý cho nghỉ làm.

Về tới nhà uống thuốc xong, ngủ một giấc tới tầm 2 giờ sáng thì có người lay tôi dậy.

Tôi mở mắt ra thấy đó chính là gã biến thái kia.

Rồi sau đó tôi không còn nhớ gì nữa, khi tỉnh lại thì tôi thấy mình nằm ở đây rồi.

Mỹ Hương nói như vậy, chứng tỏ cô không biết mình từng ở dưới căn hầm kia.

Khi nghe Quý Đông thuật lại câu chuyện, sống lưng cô lạnh toát.

Cô không ngờ mình đã quay về nơi đó thêm một lần nữa.

Sức khỏe Mỹ Hương không ổn định, cô bị suy nhược cơ thể lẫn thần kinh nên bác sĩ đề nghị cô nhập viện một đêm để quan sát.

Nơi đây đông người, cô ở lại cũng thấy an tâm hơn, có điều cô không có người thân bên cạnh.

Quý Đông không hỏi nhiều, hắn muốn liên lạc với người nhà cô nhưng bị cô ngăn cản:

- Mấy năm nay ba mẹ tôi rất đau lòng về tôi rồi, hiện tại tôi không muốn bọn họ lo lắng thêm nữa.

Trong thẻ của tôi có ít tiền tiết kiệm, mật khẩu là 4 số cuối điện thoại của tôi, cậu mướn giúp tôi một y tá chăm sóc tôi là được rồi.

Quý Đông không còn cách nào khác đành phải nghe lời cô.

------

Buổi tối, Quý Đông lo lắng cho Mỹ Hương xong mới quay trở về, hắn đưa số điện thoại của mình cho cô y tá trẻ mà hắn thuê chăm sóc Mỹ Hương.

Nói là nếu có chuyện gì thì gọi gấp cho hắn.

Cô y tá trẻ che miệng cười:

- Anh thương chị ấy ghê, chị ấy thật có phúc.

Quý Đông định thanh minh mình và Mỹ Hương không có quan hệ gì nhưng lại thấy việc này cũng vô nghĩa, hắn chỉ cười cười rồi quay lưng ra về.

Lúc về tới nhà, hắn thấy trước cửa nhà mình có một bóng đen đang ngồi thù lù một đống.

Đi lại gần, còn thấy cái bóng kia bày ra một bộ mặt nhàm chán ngậm một que kẹo mút.

Quý Đông đi tới đá đá nhẹ lên người nọ:

- Sao lại ở đây?

Tùy Ý hình như ngồi ở đó cũng lâu rồi, hai chân tê rần đứng lên hơi loạng choạng, cậu nói:

- Tôi gọi cho anh không được.

Quý Đông rút điện thoại ra thấy thông báo có năm cuộc gọi nhỡ, hắn vỗ trán:

- Ở trong bệnh viện sợ ảnh hưởng tới người khác nên tôi tắt chuông.

- Nhà tôi bị bọn nó bao vây rồi, tối nay tôi ngủ ở đây.

Quý Đông nhìn bộ quần áo nhàu nhĩ mặc từ tối hôm qua của cậu, trong lòng hơi buồn cười nhưng sợ đụng chạm tới lòng tự ái của cậu nên mở rộng cổng ra:

- Vào đi!

- Hắn không dẫn cậu lên phòng ngủ mà hỏi: - Ăn gì chưa?

Tùy Ý lắc đầu.

Quý Đông mở tủ lạnh lấy trứng và rau ra nấu cho cậu một tô mì.

Tùy Ý không phải là người kén ăn, cậu nhanh chóng xử lý sạch sẽ.

Lúc này Quý Đông mới cẩn thận suy nghĩ kỹ.

Thằng nhóc này bên ngoài trông có vẻ cao ngạo lạnh lùng, nhưng thực chất hình như vẫn là một đứa trẻ con đơn thuần.

Chỉ cần thuận theo cậu ta thì không khó ở chung lắm.

Từ tối hôm qua tới nay, cậu ta cũng chưa tỏ thái độ gì quá đáng với hắn.

Hắn nghĩ mình có thể từ từ tiếp cận rồi kết bạn với cậu ta được.

Hoặc có lẽ cậu ta chỉ chống đối với người nhà mà thôi.

Ăn uống xong, Quý Đông đem chén bát rửa sạch rồi mới dắt Tùy Ý lên phòng.

Hắn kiếm một bộ quần áo ngủ đưa cho cậu thay.

Vóc dáng hai người xêm xêm nhau nên quần áo tương đối vừa vặn.

Lúc Quý Đông đang lên mạng tìm hiểu về trò chơi kia thì Tùy Ý hỏi:

- Còn thuốc lá không?

Quý Đông ngạc nhiên:

- Cậu cũng hút thuốc à?

Cậu gật đầu.

Quý Đông đứng dậy lục trong túi quần ra một bao thuốc ném cho cậu:

- Hút ít thôi, coi chừng ung thư phổi.

Tùy Ý mở cửa ban công ra châm lửa hút thuốc.

Quý Đông đưa mắt quan sát cậu.

Hắn phát hiện ra, thằng nhóc này trông rất cô đơn, cảm giác như sự nổi loạn của nó chỉ để che dấu sự cô đơn yếu đuối của nó mà thôi.

Hút liền một lúc hai điếu thuốc xong, Tùy Ý quay vào nằm lên giường đắp chăn định ngủ.

Quý Đông muốn nhân cơ hội lân la nói chuyện làm thân với cậu thì nghe cậu nói:

- Từ bây giờ anh lo ngủ đủ giấc đi, bởi vì cái trò chơi kia sẽ liên tục quấy rối anh đấy.

Quý Đông thấy cậu không muốn trò chuyện với mình đành nhắm mắt lại ngủ.

Tới ba giờ sáng, bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên dồn dập.

Quý Đông mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình.

Thấy số lạ hắn định không bắt máy thì Tùy Ý bên cạnh lên tiếng:

- Anh nghe đi.

Hắn uể oải vừa bấm nút nghe thì bên kia có giọng một cô gái trẻ vang lên:

- Anh Đông phải không ạ?

Bạn gái của anh mất tích rồi, tôi không tìm thấy.

Quý Đông sực tỉnh ngồi bật dậy.

Hắn nhận ra đây là giọng nói của cô y tá hắn thuê.

Hắn hỏi lại xác nhận:

- Đã tìm kỹ chưa?

Cô y tá lo lắng nói:

- Đã tìm kỹ rồi.

Tôi đã báo cáo lên trên, các bộ phận cũng đã tham gia tìm kiếm nhưng không thấy người.

Kiểm tra lại camera thì thấy cô ấy đã tự ý đi ra khỏi bệnh viện.

Quý Đông kêu lên:

- Trốn viện sao?

- Bọn tôi cũng ngạc nhiên lắm, nhưng hình ảnh trên camera đúng là cô ấy.

- Được rồi, tôi sẽ giải quyết vụ này, các cô cứ làm tròn trách nhiệm của mình đi.

Tùy Ý lúc này cũng ngồi dậy, giọng ngái ngủ:

- Xảy ra chuyện gì rồi?

Quý Đông quay qua hỏi cậu:

- Như thế nào mới thắng trong trò chơi này?

Tùy Ý cau mày suy nghĩ rồi nói:

- Giải quyết triệt để được vấn đề.

Anh xem lại yêu cầu trò chơi đặt ra cho anh đi.

Quý Đông mở điện thoại xem lại tin nhắn ngu ngốc kia.

Hắn thấy trên đó viết rõ:

"Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm ra chân tướng sự thật bị che giấu."

Tùy Ýnói:

- Như vậy anh cần phải tìm ra chân tướngsự thật bị che giấu, nghĩa là trong việc này có một sự thật nào đó chưa đượcđưa ra ánh sáng, mà nhiệm vụ của anh là tìm ra nó, để từ đó cô gái kia khôngcòn bị bóng ma đeo bám nữa.

Quý Đông trợn mắt:

- Tôi đâu phải thầy pháp, cũng không phảinhân viên điều tra.

- Anh có thể mời thầy pháp.

Nhưng...

Tôi nghĩkhông ăn thua đâu.

Chấp niệm của bóng ma kia đối với cô gái kia rất lớn, chỉ emời thầy pháp đến chỉ khiến gã càng thêm tức giận, nếu gã trực tiếp giết chếtcô ta, anh coi như cũng tiêu đời luôn.

Quý Đông cau mày:

- Lúc trước bạn gái cũ của cậu, cô giáokia trải qua như thế nào?

Tùy Ý mím môi một lát mới nói:

- Trò đầu tiên cô ấy vượt qua được,nhưng trò thứ hai thì không.

Ở trò đầu, có một bé gái tám tuổi bị xe đụng, chếtoan.

Người gây ra vụ tai nạn bỏ chạy không chịu trách nhiệm.

Nhiệm vụ của cô ấylà khuyên người kia đi tự thú.

Khi gã đi tự thú rồi, oan hồn cô bé ấy mới siêuthoát.

Quý Đông khó hiểu:

- Nhưng vấn đề ở đây tên biến thái HoàiTân đáng chết kia đã chết rồi, bây giờ gã cứ quấn lấy Mỹ Hương, thực sự cô ấycũng không phải là người có lỗi, pháp luật cũng đâu xử tội cô ấy.

Gã chết đâuoan ức gì.

- Người khi sống là tên biến thái, anhhi vọng khi chết đi gã sẽ hết biến thái à?

Quý Đông cứng họng, Tùy Ý tiếp tục:

- Cho nên anh đang đối mặt với một tênquỷ biến thái, độ khó nhất định sẽ lớn hơn hẳn với độ khó của cô giáo tôi.

Mỗimột nhiệm vụ của mỗi người đều khác nhau, độ khó cũng khác nhau.

Quý Đông vò đầu rồi đứng dậy lấy đồ dài mặc vào, Tùy Ý hỏi:

- Anh định đi đâu?

- Tôi không biết, chắc là tới căn nhàkia tìm xem.

Nếu cô ấy quay lại đó thì chứng minh dưới căn hầm đó nhất định cóđiều gì đó cần kiểm tra.

Tùy Ý cũng leo xuống giường.

- Cậu muốn đi theo à?

- Cho tôi mượn một bộ quần áo của anh.

Quý Đông không ngăn cản cậu, lấy bộ đồ trẻ trung nhất của mình đưa cho cậu mặc.Một chiếc quần jeans xanh đậm và một chiếc áo thun có in hình pokemon giữa ngực.Tùy Ý xụ mặt:

- Anh bao nhiêu tuổi rồi còn mặc đồ trẻcon này? – Tuy không hài lòng nhưng cậu cũng không đôi co mà mặc vào.

Cái áo này không phải của Quý Đông mua mà là của bạn gái cũ tặng.

Hắn cũng mớichỉ mặc một lần cho cô vui.

Lúc Tùy Ý cởi áo ra, hắn liếc mắt qua nhìn thấy trên lưng cậu có mấy vết sẹo vằnvện, có vẻ như do chiến tích đánh nhau để lại.

Quý Đông vừa thay quần vừa hỏi:

- Không sợ nữa sao?

Hắn vẫn nhớ hình ảnh tối qua cậu bám chặt lấy tay áo hắn, cả người đầm đìa mồhôi.

Rõ ràng cậu rất sợ ma.

Tùy Ý gương mặt sắc lạnh trả lời:

- Tôi muốn xem kẻ đứng đằng sau năm đógiết chết người tôi yêu mạnh như thế nào.

Cậu rất thẳng thắn, Quý Đông cũng không có hỏi thêm.

Hai người xoay đầu rời khỏinhà.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 9: Cuộc Gọi Đầu Tiên (9)


Rốt cuộc bọn họ cũng tới căn nhà kia thêm một lần nữa.

Hiện tại lúc này gần bốn giờ sáng, cũng như hôm qua, mọi thứ đều im lìm.

Hai người bọn họ thành công đột nhập vào ngôi nhà, xuống tới căn hầm kia.

Lúc chuẩn bị mở cửa ra, Quý Đông nói:

- Cậu nhớ nhìn kỹ xem có thấy "con ma" kia không nha.

Tùy Ý nuốt nước miếng tập trung tinh thần để nhìn.

Cửa mở ra, vẫn ánh đèn màu vàng mờ mờ ảo ảo đó nhưng Quý Đông không thấy gã thanh niên hôm qua đâu cả.

Trên giường chỉ có một mình Mỹ Hương nằm sóng soài ở đó.

Hai người bọn họ đi tới kiểm tra tình hình của cô.

Có vẻ như cô lại bị hạ thuốc mê.

Hiện tại bọn họ không biết có nên đưa Mỹ Hương tới bệnh viện hay không.

Cuối cùng vẫn là Tùy Ý lên tiếng:

- Tôi nghĩ "hồn ma" kia liên tục đưa cô ấy đến đây nhưng không hại cô ấy là có vấn đề.

- Vấn đề gì?

- Tôi không biết.

Nhưng tôi đoán đây có thể là mấu chốt để giải quyết vấn đề.

Anh nghĩ xem, liệu có phải Mỹ Hương quên mất chuyện gì nên "hồn ma" kia bắt cô ấy phải nhớ lại bằng cách cho cô ấy quay trở về nơi cũ.

Theo tôi biết, bất kỳ hành động nào diễn ra trong trò chơi này cũng đều có mục đích.

Xem như Tùy Ý có kinh nghiệm.

Hai người quyết định không mang Mỹ Hương đến bệnh viện mà mang về nhà.

Quý Đông cũng tranh thủ chạy đi làm thủ tục xuất viện cho Mỹ Hương, tránh cho hồ sơ bệnh án của cô mang tội danh trốn viện.

Qua giờ cơm trưa rốt cuộc Mỹ Hương cũng tỉnh dậy.

Cô ngạc nhiên khi thấy mình nằm ở nhà chứ không phải bệnh viện.

Đi ra phòng khách, cô nhìn thấy hai thanh niên đang ở trong nhà mình, Quý Đông thì cô biết rồi, nhưng cậu nhóc trên mặt đầy vết xanh tím kia cô chưa gặp qua bao giờ.

Quý Đông nhanh nhẹn giới thiệu:

- Đây là Tùy Ý, hôm qua tôi có kể với cô rồi.

Mỹ Hương khẽ gật đầu rồi ngồi xuống:

- Lại xảy ra chuyện gì sao?

Sao tôi lại ở nhà?

Quý Đông đem mọi chuyện kể lại với Mỹ Hương.

Cô ôm gối ngồi trên sô pha, không biết nên bày ra vẻ mặt như thế nào đối với chuyện này.

Nhớ tới lời Tùy Ý nói, Quý Đông gợi mở vấn đề:

- Có lẽ không đơn thuần hồn ma kia chỉ định đưa chị về căn hầm đó chỉ để đùa giỡn đâu.

Nhất định gã có mục đích.

Mỹ Hương nhíu mày không hiểu.

- Mặc dù biết bắt chị phải nhớ lại quá khứ lúc trước không hay cho lắm.

Nhưng chị thử cố nhớ lại xem, liệu chị có quên đi chi tiết nào không?

Chuyện trôi qua đã bảy năm.

Ba năm trong bệnh viện tâm thần, bốn năm thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý, có rất nhiều thứ Mỹ Hương đã quên sạch.

Cô trốn tránh điều đó đã bảy năm, bây giờ bảo cô nhớ lại, thật sự không thể nhớ tường tận chi tiết được.

Quý Đông nói tiếp:

- Để tháo gỡ chuyện này, chúng ta phải xem xem mục đích của hồn ma kia là gì.

Đầu tiên, gã tìm tới chị, khơi gợi quá khứ đau khổ của chị, sau đó gã đưa chị về căn hầm kia để chị trải qua lại cảm giác trong quá khứ đó.

Có điều, tại sao phải hạ thuốc mê chị?

Nếu muốn chị trải qua lại cảm giác trong quá khứ thì nên để chị tỉnh chứ.

Mỹ Hương ngồi suy nghĩ hồi lâu mới nói:

- Lần đầu tiên tỉnh dậy trong căn hầm đó, là do tôi bị hạ thuốc mê.

Tôi nhớ rõ ràng trong bữa tiệc ngày ấy tôi không uống rượu, tôi bị bỏ thuốc.

- Bữa tiệc đó không có camera quay lại sao?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Gần mười năm trước việc lắp camera chống trộm không có phổ biến như bây giờ.

Với lại, buổi tiệc đó tổ chức tại nhà riêng, lại càng không có camera giám sát.

Những tình tiết về vụ án năm ấy đều lưu ở sở cảnh sát, bác sĩ Khả cũng không nắm được toàn bộ, cho nên có những việc Quý Đông phải trực tiếp hỏi Mỹ Hương.

Tùy Ý yên lặng nãy giờ, giờ mới lên tiếng:

- Người mời chị đến bữa tiệc năm xưa là ai?

- Lớp trưởng lớp đại học năm xưa. – Mỹ Hương trả lời. – Năm đó cảnh sát cũng tiến hành điều tra cậu ta lẫn những người có mặt trong bữa tiệc, nhưng người thì say bí tỉ, người không uống thì về sớm, rốt cuộc không tra ra được cái gì.

Ngày trước Mỹ Hương không phải người có giao thiệp rộng trong lớp, nhưng cô có thành tích học tập đáng nể và ngoại hình xinh đẹp nên cũng thường được bạn bè săn đón.

Bả vai Tùy Ý hơi chùng xuống, cậu ngả người dựa hẳn vào lưng ghế.

- Thường thì với cương vị là chủ nhà, người ta sẽ giữ tỉnh táo đến cuối bữa tiệc, việc gã Hoài Tân đưa chị đi, tên lớp trưởng kia nhất định phải biết, nhất là trong hoàn cảnh chị hôn mê bất tỉnh, tại sao trong hai năm chị mất tích, gã không nói việc này cho cảnh sát?

Quý Đông nghi hoặc:

- Ý cậu là gã lớp trưởng kia biết được mọi chuyện nhưng bao che cho Hoài Tân?

Tùy Ý lắc đầu:

- Không chắc chắn, chỉ là nghi ngờ thôi.

Cảnh sát cũng không phải đồ ngốc, không phải chỉ một hai câu nói dối là gạt được họ.

Có lẽ thời điểm đó họ đã điều tra gã rồi nhưng không có bằng chứng thì không làm gì được.

Hai năm sau người thì chết, người thì không tỉnh táo, còn tra được cái gì nữa.

Tùy Ý chỉ nói "không tỉnh táo" chứ không nói thẳng ra là "bị điên".

Quý Đông thuật lại mọi chuyện:

- Bây giờ thiết lập lại toàn bộ vụ án là như thế này.

Vào ngày 10 tháng 3 năm X, cô Mỹ Hương đến nhà bạn học tham gia tiệc sinh nhật.

Trong bữa tiệc, cô Mỹ Hương bị chuốc thuốc mê mang đi.

Những người tham gia bữa tiệc hôm ấy đều không hay biết chuyện này.

Sau năm ngày không liên lạc được với con gái, ba mẹ cô Mỹ Hương đã từ quê lên thành phố báo án.

Tuy nhiên, manh mối để lại quá ít ỏi, không ai biết cô Mỹ Hương bị bắt cóc hay đã bị giết hại.

Vụ mất tích dần dần chìm vào quên lãng.

Hai năm sau, người ta tìm thấy cô bị giam giữ dưới căn hầm nhà bạn học Hoài Tân, dựa theo lời khai lúc mê lúc tỉnh của cô, người ta xác định cô bị bắt cóc từ bữa tiệc hôm ấy.

Những người liên quan bị gọi tới đồn để thẩm vấn thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, chỉ làm cho đúng thủ tục, bởi vì thủ phạm đã chết, vụ án xem như khép lại.

Ngừng một chút, Quý Đông nói tiếp:

- Chúng ta cho là như vậy, Mỹ Hương cũng nghĩ như vậy.

Mỹ Hương gật đầu:

- Đúng vậy, trong suốt thời gian ở dưới căn hầm đó, tôi chỉ thấy có một mình gã.

Ngoài gã ra, không có bất kỳ sự hiện diện của người khác.

Quý Đông ngẫm nghĩ:

- Người ta có câu ác giả ác báo, gã Hoài Tân làm chuyện trái với luân thường đạo lý, gã chết là đúng.

Chỉ có ai chết oan ức tức tưởi, đem theo oán niệm mới thành ma quỷ đi báo oán, tại sao gã lại thành quỷ?

Lẽ nào trong vụ án này có điều gì khuất tất?

- Tôi không biết. – Mỹ Hương cảm thấy rất mơ hồ.

Tùy Ý gãi gãi mũi:

- Chị muốn giải quyết triệt để vấn đề của chị thì chị buộc phải nhớ lại tình tiết cũ.

Mỹ Hương nhìn Tùy Ý chằm chằm.

Chuyện cũ trôi qua bảy năm, mỗi lần nhớ tới trái tim cô như bị bóp nghẹn.

Cô đã mất tất cả.

Nhưng nếu cô không phối hợp, chỉ sợ mọi chuyện còn khó chịu hơn.

Sau một hồi lâu, Mỹ Hương nói:

- Quả thật tôi không nhớ được điều gì cả.

Tùy Ý im lặng.

Trò chuyện thêm đôi ba câu, cậu nói muốn hút thuốc nên ra phía cầu thang.

Quý Đông thấy cậu mãi không quay vào thì đi ra tìm.

Hắn nhìn thấy Tùy Ý ngồi trên bậc cầu thang, ánh mắt đăm chiêu nghịch cái bật lửa.

Không ngửi thấy mùi khói thuốc trong không khí, hắn đoán nãy giờ cậu vẫn chưa hút:

- Cậu đang nghĩ gì vậy?

Tùy Ý trả lời:

- Tôi nghĩ có người thứ hai liên quan đến vụ này.

- Cậu vẫn nghi ngờ tay lớp trưởng đó à?

- Ừ, anh nghĩ xem, anh có dám bỏ thuốc mê một cô gái ở nhà bạn anh không?

Hơn nữa lại trong một bữa tiệc đông người, sẽ rất dễ bị phát hiện, trừ phi anh được người ta hậu thuẫn.

Làm lớp trưởng thì mối quan hệ với bạn bè trong lớp sẽ khá tốt, không thể có chuyện gã bị Hoài Tân uy hiếp được, tôi nghi gã là tòng phạm.

Về mục đích thì hiện tại vẫn chưa rõ.

Ngừng một lát, Tùy Ý nói tiếp:

- Ngoại hình của Mỹ Hương khá xinh đẹp, nếu gã lớp trưởng là tòng phạm với Hoài Tân, tôi nghĩ gã cũng đã không ít lần lên giường với cô ta.

- Nhưng Mỹ Hương nói trong thời gian ở dưới tầng hầm, cô ấy không gặp gỡ ai khác ngoài Hoài Tân cơ mà.

Tùy Ý vò điếu thuốc trong tay:

- Anh có biết hội chứng "cưỡng bức người bất tỉnh" không?

Có thể gã mắc hội chứng đó, cho nên chỉ quan hệ với Mỹ Hương khi cô ta bị chuốc thuốc mê.

Còn người chuốc, có thể là Hoài Tân, việc này đơn giản thôi, trộn thuốc vào đồ ăn thức uống là được.

Quý Đông từng nghe qua hội chứng này rồi, có người còn cưỡng gian cả tử thi nữa cơ.

Người biến thái trên đời này quả thực rất nhiều.

- Mặc dù đây mới chỉ là nghi ngờ của tôi, nhưng chúng ta có thể phát triển suy luận theo hướng này. – Tùy Ý tiếp lời.

Quý Đông không phản bác lại lời cậu.

Hắn còn thầm khen ngợi đầu óc của cậu khá linh hoạt nhạy bén.

Hai người đi vào hỏi Mỹ Hương địa chỉ của tên lớp trưởng kia.

Mỹ Hương không biết y còn ở căn nhà lúc trước không.

Cô cũng chẳng có tài khoản mạng xã hội của người nọ.

Về việc này Quý Đông đành phải gọi điện nhờ vả bác sĩ Khả.

Bác sĩ Khả sau khi gọi điện hỏi một số người trong cơ quan điều tra, cuối cùng cũng có được trang facebook cá nhân của y.

Với sự phát triển công nghệ thông tin hiện tại, rất dễ để điều tra về một người.

Tên lớp trưởng ấy tên là Đức Dự, hiện tại tự mở một văn phòng luật nho nhỏ.

Trên trang cá nhân, y còn đăng hình công khai với một cô gái xinh đẹp, nói là cuối năm sẽ tổ chức đám cưới.

Tùy Ý nói với Quý Đông:

- Tôi đoán như thế này.

Đều là thủ phạm trong vụ án năm xưa, nhưng gã Hoài Tân bị trả giá đắt, còn tên Đức Dự vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, công việc thăng tiến, tình yêu hoàn mỹ, khiến cho gã Hoài Tân kia vừa tức vừa hận.

Gã muốn tên đó phải chịu kết cục như gã.

Từ đó sinh ra oán hận trở thành quỷ.

- Vậy tại sao gã không tìm đến tên lớp trưởng cho nhanh mà phải thông qua Mỹ Hương?

- Có lẽ vì không quấy phá được?

Nếu ai cũng dễ dàng bị quỷ tấn công thì nhân loại tuyệt chủng lâu rồi. – Tùy Ý nói.

Nếu công việc của y là tư vấn luật thì dễ rồi.

Giả làm khách hàng là sẽ tiếp cận được.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 10: Cuộc Gọi Đầu Tiên (10)


Văn phòng luật của y còn mới, khách hàng chưa nhiều, bởi vậy Quý Đông để lại số điện thoại, ngay lập tức có một cô gái tự xưng là thư ký gọi điện lại sắp xếp cho hắn chiều hôm sau gặp mặt luật sư Đức Dự.

Chờ hắn gọi điện xong, Tùy Ý hỏi:

- Trò chơi cho anh thời hạn bao nhiêu ngày?

- Năm ngày.

- Vậy còn lại mấy ngày?

Quý Đông nhẩm nhẩm tính một lát, nói:

- Hôm nay là ngày thứ ba rồi.

Hết hôm nay tôi chỉ còn lại có hai ngày để giải quyết mọi chuyện.

Mặc dù lo lắng nhưng hai người không biết làm gì khác là về nhà chờ đợi tới chiều mai.

Qua một đêm phía Mỹ Hương không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Quý Đông thầm nghĩ có lẽ hướng suy luận của Tùy Ý chắc đúng rồi.

Tên lớp trưởng ấy có lẽ không thoát khỏi liên quan đến vụ việc này.

Buổi chiều, Quý Đông mặc quần áo tây trang lịch sự đến văn phòng tư vấn luật của Đức Dự.

Thật ra đây là một trong số ít bộ tây trang mà hắn có, thường đồ lịch sự như thế này chỉ được mặc khi đi dự đám cưới hay tham gia các buổi tiệc có tính chất long trọng mà thôi.

Quần áo chỉn chu khoác lên đúng là thay đổi hẳn diện mạo của một con người.

Hắn có cảm giác như mình bước chân ra đường được người ta nể hơn một chút.

Tới nơi, Quý Đông được cô thư ký xinh đẹp đưa vào một căn phòng làm việc có bố cục sắp xếp ngăn nắp trật tự.

Giữa căn phòng có treo một bức tranh cán cân công lý nổi bật.

Vị luật sư trẻ tuổi kia đứng dậy lịch sự bắt tay chào hắn.

Vừa nhìn hắn nhận ra ngay đây là lớp trưởng cũ của Mỹ Hương.

Người này dáng vẻ cao ráo, gương mặt nghiêm khắc nhưng khi cười lên lại cho người ta cảm giác gần gũi.

Thời gian của luật sư được tính bằng tiền bạc.

Khi Quý Đông bước chân vào căn phòng này thì đồng nghĩa với việc hắn bị bấm đồng hồ tính tiền rồi.

Mỗi giây trôi qua đều tính phí.

Đức Dự cũng biết điều đó nên mời hắn ngồi xuống ghế, ân cần hỏi:

- Chẳng hay hôm nay anh đến đây là muốn tư vấn về vấn đề gì?

Quý Đông thả lỏng trạng thái, vừa quan sát Đức Dự vừa đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi cũng không có việc gì lớn, chỉ là muốn hỏi một chút chuyện.

Chị họ tôi ngày xưa bị một tên biến thái giam cầm, sau đó gã ta bị giết, nhưng gần đây chị ấy phát hiện ra hình như người giam cầm mình có đến hai tên.

Bây giờ muốn lật lại bản án thì phải làm như thế nào?

Sắc mặt Đức Dự không có gì thay đổi, gã nói:

- Chuyện xảy ra lâu chưa?

Nếu mới đây thì việc điều tra sẽ dễ hơn, còn nếu lâu rồi thì e khó khăn, nhưng không phải là không được.

Nghiệp vụ công an bây giờ rất giỏi, chỉ cần cho họ một chút manh mối họ sẽ điều tra ra.

Quý Đông thở dài.

- Chuyện xảy ra bảy năm rồi.

Vừa hay người bạn của tôi cũng là bạn cũ của anh.

Phan Mỹ Hương lớp Luật K12, anh còn nhớ chứ?

Đức Dự "à" một tiếng, khuôn mặt không có gì thay đổi, gã thản nhiên:

- Hoa khôi của lớp tôi, năm đó tôi cũng được đưa đi lấy lời khai mấy lần.

Nghĩ lại cũng thật hối hận, nếu năm đó tôi không tổ chức tiệc sinh nhật thì cô ấy đã không bị nhân cơ hội đông người lộn xộn bị mang đi.

Nói xong, y còn tặc lưỡi ra vẻ hối tiếc lắm.

Quý Đông không nhìn thấy vẻ mặt y có gì biến đổi như lo lắng hay hoảng sợ.

Cho thấy một là y không liên quan đến vụ này, hai là y có kỹ năng che giấu biểu cảm quá tốt.

Mà thực ra luật sư thì có ai không biết kìm chế cảm xúc bản thân đâu cơ chứ.

Đức Dự mỉm cười:

- Muốn lật lại vụ án này không khó, cốt là có đủ bằng chứng.

Vụ việc năm đó tôi cũng biết được không ít, nhưng mà sao đến tận bây giờ cô ấy mới muốn đào lại?

Quý Đông trả lời:

- Bởi vì bây giờ mới có bằng chứng trong tay.

Đức Dự cười rộ lên:

- Có thể cho tôi xem một chút được không?

Quý Đông gật đầu:

- Có thể.

Vật chứng là bao cao su của thủ phạm để lại.

Năm đó cảnh sát lục soát khắp căn hầm kia nhưng không tìm thấy được cái gì cái gì khác.

Có điều chị họ tôi nói cô ấy bí mật nhét nó dưới một khe gạch.

Anh cũng biết cô ấy điên loạn mấy năm nay nên chi tiết này bị quên mất, tới gần đây cô ấy mới nhớ ra.

Có phải tôi chỉ cần báo cảnh sát, cảnh sát lấy được lệnh khám nhà là sẽ tìm được không?

Chỉ cần lấy bao cao su kia đem đi giám định DNA là sẽ ra.

- Đúng vậy, chỉ cần mẫu DNA sẽ biết ngay người từng sử dụng nó.

Quý Đông đẩy ghế đứng dậy chìa tay ra:

- Vậy tôi thuê anh làm luật sư cho tôi vụ này nhé.

Dù sao cũng là bạn cũ, mong anh hết lòng giúp đỡ Mỹ Hương.

Đức Dự vui vẻ nắm lấy tay Quý Đông.

- Chắc chắn rồi, tôi sẽ cố hết sức cho vụ này.

Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Quý Đông quay lại, nói:

- Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, có lẽ bây giờ Mỹ Hương cũng đã trở thành luật sư hoặc là một nhân viên làm việc cho toà án.

Nói chung là một công việc được người ta coi trọng chứ không phải làm nhân viên quán karaoke hết bị người này trêu ghẹo đến người kia bỡn cợt.

Đức Dự cười tiếc nuối:

- Đúng vậy, năm đó cô ấy vừa xinh đẹp vừa học giỏi, ai cũng đoán tương lai cô ấy rất xán lạn.

Ra khỏi văn phòng luật sư, Quý Đông bấm điện thoại gọi cho Tùy Ý.

- Thái độ của anh ta tôi không nhìn ra có điểm nào đáng nghi cả, cảm giác anh ta đứng ngoài cuộc.

Bên kia Tùy Ý âm u trả lời:

- Trong cuộc hay ngoài cuộc tối nay sẽ rõ.

-------

Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Trong căn biệt thự rộng lớn, giữa màn đêm tĩnh mịch có bóng một người đàn ông lén lút đột nhập.

Y quen đường cũ, một đường đi thẳng xuống nơi cần đến.

Trong lúc y đang rọi đèn pin thăm dò khắp nơi thì chiếc đèn sợi tóc bỗng dưng được bật sáng.

Y hốt hoảng quay phắt người lại.

Trong mắt y hằn lên tia dữ tợn, vừa nghiến răng vừa nói:

- Mày lừa tao!

Quý Đông nhàn nhã bước từ trên mấy bậc thang xuống:

- Chỉ trách mày có tật giật mình.

Đức Dự lúc này mới biết được chẳng có cái bao cao su nào được giấu ở đây cả.

Y là người rất cẩn thận, sao có thể tuỳ tiện quăng đồ lung tung, chẳng qua chiều nay y hơi chút lo lắng, dù sao chuyện cũng trôi qua bảy năm, y không thể nhớ rõ lúc ấy mình có để quên thứ gì không.

Không ngờ lại chui đầu vào rọ.

Quý Đông nhún vai:

- Còn tưởng mày sẽ đem theo vài người, hóa ra chỉ có một mình.

Đức Dự nhìn phía sau lưng Quý Đông, không thấy ai phía sau, y cười:

- Hóa ra mày cũng chỉ đến có một mình.

Quý Đông gãi đầu:

- Vốn dĩ cũng định báo cảnh sát, nhưng chưa có chứng cớ gì hết, mà tao cũng không chắc chắn đêm này mày xuất hiện ở đây, nhưng không sao, mày tới đây xem như là một bằng chứng quan trọng rồi.

Với kinh nghiệm đánh nhau lâu năm của mình, Quý Đông tin tưởng hắn sẽ dễ dàng tóm cổ tên công tử suốt ngày ngồi trong văn phòng kia.

Tưởng là Đức Dự sẽ hoảng sợ ai ngờ y nhếch mép cười:

- Mày cho là tao sẽ bất cẩn như vậy à?

Quý Đông nhíu mày không hiểu rõ lời Đức Dự.

Y lôi điện thoại trong túi quần ra đưa tới trước mặt Quý Đông.

Quý Đông nhìn thấy người bị trói nằm bất tỉnh trong góc phòng là Mỹ Hương.

Bằng cách nào trong thời gian ngắn như vậy y đã bắt cóc được Mỹ Hương rồi?

Quý Đông khiếp sợ trợn mắt nhìn y.

Nói như vậy nghĩa là Đức Dự một mặt đến đây để dụ Quý Đông, một mặt khác đã bắt Mỹ Hương làm con tin để khống chế hắn sao?

Rốt cuộc là ai lừa ai?

- Mày muốn giết người diệt khẩu? – Quý Đông hỏi.

- Là bọn mày ép tao.

Chuyện đã qua lâu như vậy sao cứ cố gắng đào lại làm gì?

Quý Đông nắm chặt tay làm các khớp tay trắng bệch:

- Vậy để coi mày đánh thắng tao không đã.

Hắn không sợ phải đánh nhau, dù sao trước khi tới đây hắn đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này rồi.

Đức Dự lắc đầu:

- Không, tao không đánh nhau với mày.

Bây giờ con nhỏ đó đang ở trong tay tao, chỉ cần tao xảy ra chuyện thì con nhỏ đó cũng đừng hòng sống sót, mày nghĩ tao không chuẩn bị gì trước khi tới sao?

Đức Dự là luật sư, hẳn phải rất am hiểu về luật pháp, Quý Đông không biết y có chuẩn bị thêm các kế hoạch khác không, hắn cũng không dám manh động.

Buộc phải ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Đức Dự.

Y tịch thu điện thoại của Quý Đông, trói hắn lại rồi lôi hắn lên xe chạy về phía ngoại ô.

Để bảo vệ an toàn cho Mỹ Hương, Quý Đông nhịn nhục ngoan ngoãn.

Xe chạy khỏi thành phố, đến vùng ngoại ô, đi thêm vài cây số nữa thì đến một căn nhà cấp bốn.

Xung quanh nơi này rất thưa thớt nhà cửa, có động tĩnh gì cũng không ai biết đến.

Quý Đông bị kéo vào trong nhà.

Hắn nhìn thấy Mỹ Hương nằm sóng xoài trong góc nhà, miệng bị nhét giẻ, trên mặt có vài vết thâm tím, dường như vừa bị bạo hành.

Hắn quay lại trừng Đức Dự:

- Mày có phải là con người không?

Đức Dự ném Quý Đông vào góc nhà phía Mỹ Hương đang ngồi.

Đồng thời y đi tới tháo giẻ ra khỏi miệng Mỹ Hương, tát vào mặt cô một cái, mắng:

- Con chó cái này!

Dám gài bẫy tao.

Mỹ Hương nước mắt giàn giụa lắc đầu:

- Không có, tôi không có gài bẫy cậu...

Quý Đông vươn chân đạp lên đùi Đức Dự:

- Là tự tao làm, không liên quan tới cô ấy.

Đúng thật là việc này chỉ có Quý Đông và Tùy Ý lên kế hoạch, không liên quan đến Mỹ Hương, hắn cũng không ngờ tới việc Mỹ Hương sẽ bị bắt cóc.

Đức Dự dùng sức liên tiếp đạp lên ngực lên bụng Quý Đông, hắn có cảm giác như xương sườn bị nứt ra đau nhói, Đức Dự cười mỉa mai:

- Ả nói với mày những gì?

Quý Đông bị đánh tới choáng váng, nhưng hắn vẫn cố nói:

- Ngoài chuyện đó ra thì còn có chuyện gì nữa.

Mày chắc chắn còn hiểu rõ hơn cả tao.

Đức Dự vỗ vỗ vào má Quý Đông:

- Tất nhiên tao phải hiểu rõ hơn mày rồi.

Gã đi tới tiếp tục cho Mỹ Hương thêm một bạt tai cực mạnh, khiến đầu óc cô quay mòng mòng:

- Tao đã cố gắng không có bất kỳ quan hệ gì với mày mà mày vẫn không buông tha cho tao à.

Mỹ Hương nỗ lực lắc đầu:

- Không, tôi không có nói gì với cậu ta hết...

Tôi thề.

Xin...

Xin cậu ta cho tôi...

Chuyện này nếu không xử lý hai người này để bịt đầu mối thì quả thật giống như thả hổ về rừng.

Đức Dự sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.

Mỹ Hương cũng đoán được ý đồ của Đức Dự, cô khổ sở lên tiếng:

- Xin cậu tha cho tôi, tôi quả thực không có nói gì với cậu ta.

Tôi không hề biết cậu ta đã đoán ra những gì.

Đức Dự túm tóc Mỹ Hương để mặt cô ngước hẳn lên cao:

- Mày tưởng tao tin mày à.

Đáng lẽ ra tao nên trừ khử mày từ lâu rồi.

Mày là đồ quỷ cái.

Quý Đông im lặng nghe đối thoại của bọn họ.

Sau khi dùng vài lời mang tính sát thương cao mắng nhiếc Mỹ Hương xong, Đức Dự quay sang hỏi Quý Đông:

- Mày có biết người đứng sau tất cả việc này là ai không?

Hai chân mày Quý Đông nhíu càng ngày càng sâu.

Đức Dự cười:

- Loại con gái có vẻ ngoài thanh tao đơn thuần như thế này rất dễ lừa gạt mọi người phải không?

Ai cũng nghĩ năm đó cô ta bị giam cầm thật à?

Trước khi mày chết, tao không ngại kể cho mày nghe một chút sự thật.

Quý Đông mở lớn hai mắt lên nhìn Đức Dự.

Y thản nhiên ngồi trên ghế rít một điếu thuốc rồi bình thản kể lại.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 11: Cuộc Gọi Đầu Tiên (Kết)


Năm đó Mỹ Hương từ nông thôn mới lên, chân lấm tay bùn nhưng không chịu yên phận.

Thấy người ta ăn mặc đẹp đẽ cũng đua đòi theo.

Thế nhưng gia đình cơ bản được coi là khá giả ở nông thôn thì cũng không sao chu cấp cho con cái xài đồ hiệu được, bởi vậy cô ra ngoài vay tiền để thỏa mãn ham muốn của mình.

Trong hợp đồng vay tiền có kẽ hở, rốt cuộc cô bị lừa ký vào một hợp đồng khống, số tiền phải trả bị đội lên gấp bốn lần số tiền cô vay.

Mà dân cho vay ngoài kia rất hung dữ, đến hẹn vẫn chưa nhận được tiền nên bọn họ từng chặn đường hù dọa rạch mặt cô.

Còn dọa sẽ đem chuyện này lên tố cáo với nhà trường cho cô mất mặt.

Không muốn cha mẹ ở quê thất vọng, trong lúc túng quẫn, biết Hoài Tân thích mình nên Mỹ Hương tiếp cận gã, nhận lời làm bạn gái gã rồi ngay sau đó mượn tiền để trả nợ.

Chuyện bọn họ quen nhau cũng trong âm thầm chứ không công khai cho ai biết cả.

Nhưng Hoài Tân thực chất không có tiền, cha mẹ ly hôn đã lâu, tiền tiêu vặt mỗi tháng bọn họ chu cấp chỉ đủ cho gã tiêu xài cá nhân.

Nói trắng ra ngoài căn nhà trông rất hoành tráng thì gã không có gì trong tay cả.

Không có tiền trả nợ, Mỹ Hương không dám đi học, Hoài Tân bảo cô trốn ở nhà gã, chờ khi nào gom đủ tiền sẽ đưa cho cô.

Mỹ Hương không còn cách nào khác đành phải làm theo, cô cắt đứt hết mọi liên lạc với gia đình, làm giống như chính mình bị mất tích.

Vài ngày sau cha mẹ cô báo án, sau đó đăng thông tin mất tích của cô lên mạng nhờ cộng đồng mạng tìm giúp.

Bọn cho vay thấy cô bị mất tích đành ngậm ngùi coi như mất trắng số tiền ấy.

Nếu bọn họ tìm đến nhà cô đòi tiền gây phiền toái chỉ sợ công an cho rằng chính bọn họ liên quan đến việc mất tích của cô, rồi lại truy ra việc bọn họ làm ăn bất chính.

Quá rắc rối.

Việc Mỹ Hương trốn trong nhà Hoài Tân chỉ có một mình Đức Dự biết, bởi hai người bọn họ là bạn thân từ nhỏ, thường xuyên lui tới nhà nhau.

Mỹ Hương thời điểm đó rất đẹp, đừng nói Hoài Tân mê mẩn, mà ngay cả Đức Dự cũng si mê cô.

Ngoài mặt cô với Hoài Tân là một cặp, nhưng sau lưng, cô và Đức Dự mắt qua mày lại với nhau không ít lần.

Nhà Hoài Tân có một tầng hầm trốn thiên tai chiến tranh, trong đó có giường chiếu, máy lạnh đầy đủ, chỗ này là để mỗi khi cha mẹ Hoài Tân trở về Mỹ Hương có thể xuống đó tạm lánh mặt.

Mà thời gian đầu trốn sự điều tra của công an nên Mỹ Hương cũng dành nhiều thời gian sinh hoạt dưới đó.

Đây cũng là nơi đôi khi cô và Đức Dự gian díu với nhau, bởi cả hai không dám ngang nhiên làm chuyện đó trong phòng ngủ của Hoài Tân.

Vì vậy Đức Dự mới lo lắng mình có bỏ sót thứ gì ở lại đây hay không.

Hai gã thanh niên si tình nguyện bảo bọc cô trong nhà, đem mọi điều tốt đến cho cô.

Nhưng vấn đề tiền bạc thì cả hai đều không đáp ứng được.

Người thì cha mẹ cho quá ít tiền tiêu vặt, người thì bị cha mẹ quản lý quá nghiêm, muốn tiêu xài gì đều phải báo cáo rõ ràng.

Trong thời gian trốn ở nhà Hoài Tân, Mỹ Hương một tuần vẫn ra ngoài một lần.

Chỉ cần đổi kiểu tóc, đeo khẩu trang vào sẽ chẳng ai biết cô là ai, cũng không ai có thể nghi ngờ cô lại ngang nhiên đi dạo ngoài đường như thế.

Thành phố này đông đúc dân cư, ai rảnh đâu chú ý đến cô.

Cô dự tính chờ đến khi Hoài Tân và Đức Dự gom đủ tiền, cô sẽ trả lại cho bọn cho vay rồi quay trở về cuộc sống bình thường.

Ai ngờ lần sống trốn tránh này kéo dài đến tận hai năm.

Không phải tiền không đủ, mà hai gã thanh niên kia cố ý kéo dài thời gian, bởi bọn họ không muốn cô thoát khỏi chỗ này, có vẻ như họ muốn giam giữ cô lại làm của riêng.

Khi Mỹ Hương nhận ra điều này thì thời gian đã trôi qua hai năm.

Lúc này cô đã chán cuộc sống này cho nên muốn quay về cuộc sống bình thường.

Cô đã suy nghĩ kỹ, nên về nhà thú nhận với cha mẹ, xin cha mẹ bán đi một mảnh đất để trả nợ cho bọn kia rồi về lại trường học.

Tuy suy nghĩ của cô lệch lạc ít nhiều nhưng học lực của cô rất khá, vẫn có thể bắt đầu lại được.

Nhưng lúc đem chuyện ra nói với Hoài Tân, gã liền nhốt cô xuống căn hầm nọ.

Đến Đức Dự cũng không khuyên can được, Đức Dự bắt đầu gai mắt Hoài Tân.

Y không dám báo cảnh sát, vì việc này ít nhiều có liên quan tới y.

Một lần nọ, Đức Dự nhân cơ hội Hoài Tân lên lớp, y về nhà gã, mở cửa tầng hầm, định phá dây xích đưa thả Mỹ Hương đi.

Nhưng khi chưa thực hiện xong thì Hoài Tân bất chợt quay về.

Có lẽ gã cũng đã đoán được ý đồ của Đức Dự nên khi Đức Dự vừa ra khỏi lớp gã đã bám theo y.

Phát hiện ra Mỹ Hương ngoại tình, Hoài Tân như phát điên, gã cầm dao lao đến như muốn giết chết Đức Dự, Mỹ Hương biết nếu Đức Dự chết, có lẽ cả đời này mình sẽ bị chôn chân ở đây nên cô giúp Đức Dự khống chế Hoài Tân.

Lúc Đức Dự đã đè được Hoài Tân xuống giường, Mỹ Hương nhanh tay giằng lấy con dao trên tay gã, đâm hai nhát vào bụng.

Qua mấy phút thì Hoài Tân bất tỉnh.

Lúc này Đức Dự và Mỹ Hương bắt đầu thấy sự việc càng ngày càng nghiêm trọng.

Bởi vì cả hai đều học luật cho nên nhanh chóng nghĩ ra cách để đối phó với cơ quan điều tra.

Họ nguỵ tạo bằng chứng giả, sau lại cởi hết quần áo Hoài Tân ra trói gã lại.

Việc không để lại tinh dịch trong người Mỹ Hương thì không cần phải lo lắng, cô chỉ cần nói cô đã tắm rửa là xong.

Sau khi lau hết dấu vân tay, vết tích của mình và dựng lên hiện trường giả xong xuôi, Đức Dự để chiếc bàn chải mài nhọn nhuốm máu để lại, cầm theo điện thoại của Hoài Tân và con dao gây án đi, y nói:

- Em ráng chờ qua đêm nay, ngày mai anh sẽ giả vờ như qua nhà rủ nó đi học rồi phát hiện ra em ở dưới này sau đó báo công an.

Việc này cứ theo như kế hoạch chắc chắn chúng ta sẽ vô tội.

Mỹ Hương gật đầu tin tưởng y hoàn toàn, thật sự nếu không chọn tin y, cô cũng chẳng biết phải làm sao.

Hiện tại dây xích không được mở, dù cô không chịu phương án này cũng phải chịu.

Nhưng lúc xoay người rời đi, Đức Dự đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này.

Y không phải là người trực tiếp ra tay giết Hoài Tân, nhưng y cũng là tòng phạm trong toàn bộ mọi chuyện, ngồi tù là lẽ dĩ nhiên.

Y không muốn phải ngồi tù.

Bao nhiêu tình cảm si mê biến mất sạch.

Tốt nhất cứ để hai người bọn họ chết ở trong đó, sau này có người phát hiện ra thì xác chết đã phân huỷ, chẳng còn gì để tra ra y nữa.

Y đi một vòng quanh nhà xóa những dấu vết chứng tỏ lúc trước Mỹ Hương từng sinh hoạt trong căn nhà này.

Từng bước làm của y rất chắc chắn, kỹ lưỡng.

Nhưng người tính không bằng trời tính, vài ngày sau mẹ của Hoài Tân trở về và phát hiện ra Mỹ Hương đang ăn thịt con trai bà dưới căn hầm, cô được cứu thoát.

Lúc ấy Đức Dự cứ nghĩ xong đời mình rồi.

Nhưng không ngờ Mỹ Hương là một cô gái khá thông minh, nói đúng hơn là cô cũng không muốn phải ngồi tù.

Cho nên cô đã giả điên giả khùng rồi nói những lời như bọn họ đã thương lượng trước cơ quan điều tra.

Vụ án sau một thời gian điều tra thì được khép lại với kết quả Hoài Tân là tên biến thái, giam cầm Mỹ Hương hai năm dưới tầng hầm, trong một lần bị gã cưỡng hiếp, cô đã giết gã trong trạng thái không tỉnh táo.

Tất nhiên cô trắng án.

Nhưng cảnh sát cũng không phải đồ ngốc, họ cảm thấy vụ án này có rất nhiều điều khả nghi, liên tục cho người đến quan sát Mỹ Hương, bởi vậy cô phải ngây ngốc trong bệnh viện tâm thần đến ba năm trời.

Sau khi xuất viện, còn phải tìm đến bác sĩ tâm lý để diễn cho tròn vai.

Sau những biến cố, trí thông minh của cô mới được sử dụng triệt để.

Kể từ lúc đó, cô vô cùng hận Đức Dự.

Cô đã hiểu ra ngày hôm đó khi y bước chân ra khỏi căn hầm kia, không có ý tứ muốn quay lại cứu cô.

Nếu mẹ Hoài Tân không về đúng lúc, e là cô đã sớm chết rồi.

Mà Đức Dự cũng liên tục canh chừng Mỹ Hương, y sợ một ngày nào đó cô buồn chán, đi đầu thú thì tất cả sự nghiệp của y xem như tan thành mây khói.

Hai bên đã chướng mắt nhau đến mức chỉ muốn đối phương ra đường bị xe tông chết.

Hôm nay sau khi Quý Đông rời khỏi văn phòng luật, Đức Dự suy nghĩ cẩn thận rồi gọi điện cho Mỹ Hương nói có người đang điều tra y, y cần gặp cô để khớp lại lời khai cho thống nhất.

Mỹ Hương nghe vậy thì hơi chột dạ, lúc Quý Đông và Tùy Ý xin thông tin liên lạc của Đức Dự cô đã cố ý không cho rồi, vậy ai đang điều tra y đây?

Nếu chuyện của y bại lộ, cô cũng bị liên luỵ theo, bởi vậy cô đồng ý đi gặp Đức Dự để bàn bạc.

Dù hận y tới đâu thì cô cũng biết đời này có những thứ không thể tách khỏi nhau.

Không ngờ lúc vừa leo lên xe, y đã đánh cô ngất xĩu rồi mang đến nơi này.

Kết cục là mọi sự thật một lần nữa phô bày ra như thế này.

Mỹ Hương bây giờ hận Đức Dự thì ít, mà ghét kẻ nhiều chuyện Quý Đông thì nhiều.

Nếu hắn không tìm tới cửa văn phòng luật của Đức Dự nói hươu nói vượn, cô sẽ không đối mặt với cái chết như lúc này.

Quý Đông há hốc khi nghe hết câu chuyện.

Con người sao lại ngu ngốc và đáng sợ như vậy?

Đức Dự vuốt ve con dao trên tay, cười:

- Bây giờ bọn mày đã ép tao tới mức này rồi, tao không thể tha cho bọn mày được nữa.

Y cầm con dao lên đi tới trước tiên muốn kết liễu Mỹ Hương, người ngày xưa y từng một thời say mê.

Mỹ Hương run rẩy liên tục xin tha.

Bên này Quý Đông đã tự tháo dây trói ra từ khi nào, hắn chuẩn bị lao lên ngăn cản con dao của Đức Dự.

Nhưng khi con dao còn chưa được nâng lên thì có tiếng đạp cửa, một giọng nói đầy lạnh lùng sắc bén vang lên ngay sau đó:

- Đứng yên!

Giơ hai tay lên đầu!

Đức Dự hốt hoảng quay lại, đập vào mắt y là một nhóm người mặc cảnh phục đang lăm lăm súng.

Y quay qua nhìn Quý Đông, chỉ thấy Quý Đông nhoẻn miệng cười.

Thì ra...

Y đã rơi vào cái bẫy của Quý Đông giăng ra.

Y tưởng rằng mình nắm đằng chuôi, hóa ra đã bị người ta âm thầm quan sát.

Những lời nói ban nãy của y đủ để làm bằng chứng tố cáo y trước tòa.

Mỹ Hương cũng chẳng khá hơn.

Quý Đông được cởi trói, hắn đi ra khỏi căn nhà cấp bốn.

Bên ngoài, Tùy Ý đang đứng nói chuyện điện thoại.

Thấy hắn đi tới, cậu cúp máy, hỏi:

- Không bị thương chứ?

- Hơi đau, không biết có nứt cái xương sườn nào không.

Tôi lúc nãy còn tưởng mình tiêu đời rồi, may mà cậu xuất hiện đúng lúc.

Tùy Ý không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn hai người kia bị còng tay nhét lên xe.

Thực sự Mỹ Hương không muốn mọi chuyện ra nông nỗi này, nhưng thời gian vừa rồi liên tục nhìn thấy hồn ma của Hoài Tân khiến cô sống trong sợ hãi cực kỳ, cho nên mới có cuộc gọi điện thoại cho Quý Đông để giải tỏa.

Vốn dĩ mọi chuyện nhanh quá khiến bọn họ cũng không kịp suy nghĩ.

Ban đầu mọi nghi vấn đều hướng về phía Đức Dự, sau đó Quý Đông mới nhớ thêm vài chi tiết, nói:

- Lúc trước bác sĩ Khả có nói với tôi Mỹ Hương rất lạ.

Đôi khi bà không biết cô ấy đã khỏi bệnh tâm thần chưa, bởi vì lời cô ta nói ra rất giống đang nói dối.

Nếu lời nói ấy được nói từ một bệnh nhân tâm thần, tâm lý không ổn định thì hết sức bình thường.

Nhưng nếu được nói từ người bình thường thì không khác gì một lời nói dối cả.

Bác sĩ Khả chỉ là bác sĩ tâm lý chứ không phải nhân viên điều tra cho nên bà cũng nghi ngờ rồi để đó.

Bởi vì thời gian trò chơi của Quý Đông không còn nhiều cho nên hắn phải suy nghĩ thấu đáo mọi thứ trước khi hành động.

Trước khi trời tối, cả hai mới chốt được phương án.

Quý Đông gắn định vị lên người rồi tự mình đến căn nhà kia chờ Đức Dự sập bẫy, còn Tùy Ý thì đến đồn công an.

Mặc dù Tùy Ý còn trẻ, nhưng ông ngoại cậu làm trong quân đội, cha thì là chủ doanh nghiệp lớn, chỉ cần khai báo gốc gác xong, lời nói của cậu đối với công an có sức nặng hơn, đủ độ tin tưởng hơn.

Bởi vì cậu ấm của một gia đình thượng lưu không có lý gì lại đi báo án giả.

Bởi vậy, họ dựa theo định vị trên người Quý Đông để lần tới chỗ này.

May mà họ tới kịp, nếu không Quý Đông chưa chết vì trò chơi đã chết vì lưỡi dao của Đức Dự.

Vụ này lật lại, quả thực tốn rất nhiều thời gian, nhưng mà tà làm sao thắng được chính, đen làm sao thay được trắng.

Đúng lúc này Quý Đông nghe thấy có tiếng chuông tin nhắn, Tuỳ Ý lôi chiếc điện thoại cổ lổ sĩ kia ra đưa cho hắn.

Chiều nay hắn quên mất mang nó theo nên mới không bị Đức Dự tịch thu.

Hắn thấy tên người gửi đến chính là "Trò Chơi Ma Quỷ" kia.

"Chúc mừng quý khách đã hoàn thành trò chơi đầu tiên, thành công tìm ra sự thật bị giấu kín.

Xin hẹn gặp lại ở trò chơi sau."

Hắn cũng không có biểu cảm gì lớn, chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện của Đức Dự và Mỹ Hương bị tòa phán quyết như thế nào hắn cũng không để tâm.

Việc này về sau sẽ không được đề cập đến nữa.

Hết cuộc gọi thứ nhất.
 
Cuộc Gọi Ma Quỷ
Chương 12: Cuộc Gọi Thứ Hai (1)


Quý Đông dưỡng thương hai ngày.

Hai ngày này hắn buồn chán nằm ở bệnh viện, vài người bạn nghe tin tới thăm hắn.

Trong số đó có Mạnh Viễn, đàn em chí cốt của hắn, y nhào lên người hắn khóc lóc thảm thiết như cha chết mẹ chết vậy.

Quý Đông giơ chân đạp Mạnh Viễn ra:

- Cút đi, chú làm anh nổi da gà hết rồi này.

Mạnh Viễn sụt sùi lau nước mắt nhìn mớ băng gạc ngang dọc quấn trên người hắn, ruột đau như cắt.

- Em đã nói anh rồi, mỗi khi đi đánh nhau thì phải đưa em đi cùng, anh xem bây giờ nhìn anh có khác gì đòn bánh tét không.

Quý Đông cảm thấy bản thân bị buộc ngang dọc không khác gì đòn bánh tét thật, hắn nhìn cơ thể trắng nhợt ốm yếu của Mạnh Viễn, khinh thường:

- Đưa chú theo để chú cản chân cản tay anh à?

Mạnh Viễn ý thức được sự vô dụng của mình, ngoan ngoãn ngồi lên ghế gọt trái cây.

- Em đánh nhau không bằng người ta, nhưng em có thể đứng mắng phân tán tập trung của chúng nó.

Mạnh Viễn đi theo Quý Đông lang bạt đầu đường xó chợ từ hồi nhỏ xíu, bây giờ đã 22 tuổi rồi nhưng vì vóc dáng nhỏ bé, khuôn mặt lại non choẹt nên nhìn qua ai cũng tưởng y chưa tròn 18.

Nhớ năm đó Quý Đông bị đánh suýt chết, cũng may có Mạnh Viễn cõng hắn đi đoạn đường dài tìm người giúp đỡ.

Giữa bọn họ tồn tại thứ tình cảm còn gắn bó hơn cả anh em bình thường.

Mạnh Viễn hôm nay y mặc một cái áo sơ mi được là ủi thẳng thớm, một chiếc quần jeans màu tối, giày thể thao là hàng phiên bản giới hạn, đồng hồ thể thao cũng phiên bản giới hạn luôn, tóc uốn xoăn kiểu Hàn Quốc.

Nhìn tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Tên nhóc này rất may mắn, bị lạc mười mấy năm trời cuối cùng được người nhà tìm ra.

Từ một tên ngủ dưới gầm cầu hôi hám bỗng chốc trở thành thiếu gia nhà giàu, đúng là một bước lên mây.

Mặc dù đã có cuộc sống riêng tốt đẹp, được đi học đàng hoàng nhưng Mạnh Viễn vẫn không quên những ngày sống khổ cực kia, mở miệng ra vẫn cứ "anh Đông ơi" "anh Đông à".

Lúc cả hai đang hi hi ha ha nói cười vui vẻ thì Tùy Ý đẩy cửa bước vào, trên tay xách theo một cái cà men đựng đồ ăn.

Mạnh Viễn tự nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai xuất hiện trước mặt mình thì nhìn chằm chằm.

Thấy có người lạ, Tùy Ý chỉ liếc nhìn Mạnh Viễn một cái, đặt cà men cơm lên bàn rồi xoay người ra ngoài, không chào hỏi cũng không nói năng gì.

Mạnh Viễn hừ mũi khinh thường nhìn theo, hỏi:

- Con cái nhà ai mà ngông vậy?

- Cháu của bác sĩ Khả.

Mạnh Viễn biết bác sĩ Khả, y gật gù một lát rồi nói:

-

Sau này anh đừng tiếp xúc với cậu ta nữa.

Quý Đông ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Nhìn không lương thiện lắm.

Quý Đông chỉ cười mở cà men cơm ra ăn.

Bác sĩ nói ngày mai hắn có thể xuất viện được rồi, nhìn chung không có gì nghiêm trọng.

Hôm sau đúng hẹn Quý Đông làm thủ tục xuất viện, nhìn thấy số dư trong tài khoản bị hao hụt mỗi ngày khiến cõi lòng hắn đau xót không thôi.

Lúc về tới nhà, Tùy Ý vẫn còn ở trong nhà của hắn.

Hiện tại cậu không có chỗ để đi, nếu có thì cũng chỉ lang thang ở mấy khách sạn, phí dịch vụ ở đó khá đắt đỏ nên tạm thời cậu ở lại chỗ Quý Đông.

Hắn đoán cậu không được gia đình quan tâm nên tiền tiêu vặt chắc chẳng được bao nhiêu.

Dù sao một tên con trai mới 20 tuổi, còn không có việc làm thì lấy đâu ra tiền để trả cho khách sạn chứ.

Quý Đông xem như nuôi thêm một miệng ăn.

Có điều miệng ăn này sức ăn rất lớn, mỗi bữa bốn chén cơm, đồ ăn vô số kể, ngẫm cũng tiếc tiền mua gạo cơm mắm muối thật.

Nhưng đâu thể vì bốn chén cơm mỗi bữa mà đuổi cậu ta đi được, đã nhận lời với bác sĩ Khả rồi thì phải dốc lòng giúp đỡ thôi.

Lúc Quý Đông đẩy cửa đi vào, Tùy Ý đang nguyệch ngoạc lên tờ giấy A4.

Cậu khẽ liếc mắt lên hỏi:

- Sao bảo chiều mới về?

- Giường bệnh sát bên có ông cụ bị gãy xương rên rỉ cả ngày cả đêm, tôi thấy phiền quá nên xuất viện sớm.

Vừa nói Quý Đông vừa đi tới xem bức tranh Tùy Ý đang phác họa.

Cậu vẽ mấy thứ hoa hòe chim chóc gì đó, Quý Đông gật gù khen ngợi:

- Vẽ không tệ.

Tất nhiên không tệ rồi, người có xuất thân giàu có như cậu chắc chắn được gia đình mời gia sư về dạy các môn năng khiếu như đàn hát múa vẽ,...

Dù sao người nhà giàu cũng dư tiền để bồi dưỡng con cái.

Hơn nữa người dạy vẽ cho cậu lại là cô gái cậu yêu, tất nhiên sẽ nỗ lực hết sức.

Cậu nói:

- Từ nhỏ tôi rất thích vẽ, sau này đăng ký một lớp học vẽ của cô giáo kia thì đem lòng yêu cô ấy.

Đây là một câu chuyện buồn cho nên Quý Đông nghe xong cũng biết vậy chứ không đào sâu bới kỹ.

Hắn cũng biết vẽ cho nên đứng bên cạnh nhìn thỉnh thoảng chỉ điểm cho Tùy Ý vài chỗ.

Khung cảnh của hai thanh niên tưởng như không liên quan tới nhau bất ngờ lại hòa hợp vô cùng.

Buổi chiều Tùy Ý có việc đi ra ngoài, Quý Đông mấy ngày nay ngủ nhiều rồi nên hai giờ chiều hắn vẫn không buồn ngủ chút nào.

Dạo này mùa mưa đã bắt đầu, hắn bắc ghế ngồi ngắm cảnh ngoài ban công, mấy giọt mưa bị gió thổi vào đọng trên mấy chậu hoa long lanh đẹp mắt vô cùng.

Tâm trạng Quý Đông hôm ấy rất tốt, có lẽ do mưa xuống gột sạch bụi bặm, không khí thoáng mát hơn nên tâm trạng vui vẻ hơn.

Điện thoại chợt reo lên, lại là cái điện thoại cổ lỗ sỉ kia, hiện tại vết thương trên người Quý Đông chưa lành hẳn, bây giờ có nhiệm vụ mới thì cũng thật quá quắt.

Nhưng hắn biết mình không trốn tránh được, hắn bắt máy:

- Alo, Quý Đông xin nghe.

Đầu dây bên kia, có một giọng nói nam giới hơi rụt rè:

- Chào anh Quý Đông, tôi là Lập Phương, chị Nhã Lan cho tôi số của anh.

Nhã Lan là khách hàng cũ của Quý Đông, hắn nhớ người này, là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, lấy chồng sinh con xong thì ở nhà làm nội trợ.

Ngày qua ngày đánh mất sự tự tin quyến rũ của bản thân, trở thành một người phụ nữ phì nhiêu xuề xoà, chồng chị ta chán vợ nên ngoại tình.

Người phụ nữ ấy rơi vào tự ti trầm cảm, tình cờ thấy thông tin của Quý Đông trên mạng nên gọi điện tâm sự.

Mặc dù Quý Đông không phải chuyên gia tâm lý nhưng hắn là người hiểu chuyện, đã tháo gỡ khúc mắc của chị ta ít nhiều.

Bây giờ thì Nhã Lan đã ly hôn chồng, một mình nuôi con, chị cũng đã tìm được công việc ở một siêu thị.

Cuộc sống khởi đầu còn khó khăn nhưng tràn đầy hi vọng.

Quý Đông hồi tưởng lại chuyện của Nhã Lan một chút rồi nói:

- Ừm, chị ấy là khách hàng cũ của tôi.

Lập Phương ậm ờ một lát rồi nói:

- Chuyện của tôi rất hoang đường, người nhà của tôi cứ nói tôi vẽ chuyện, nhưng tôi thực sự cảm thấy bản thân mình có xu hướng bị trầm cảm.

Đầu óc tôi căng thẳng lắm.

Lúc học bài cũng không thể nào tập trung nổi.

Sau đó y kể cho Quý Đông nghe về câu chuyện của mình.

Lập Phương hiện tại là sinh viên năm tư của một trường đại học, chuyên ngành đạo diễn phim.

Từ nhỏ y rất thích phim kinh dị, cho nên lớn lên cũng muốn trở thành đạo diễn phim kinh dị.

Trong các thể loại kinh dị, y thích nhất là thể loại zoombie, hay còn gọi là thây ma hoặc xác sống.

Lập Phương rất thích cảm giác nhìn thấy các thây ma người ngợm đầy máu me, mặt mũi bị phân hủy đuổi theo cấu xé con người.

Đặc biệt, cảm giác một đám người bị thây ma truy đuổi, bị mắc kẹt trong một thành phố đổ nát thật sự đối với y quá hấp dẫn.

Y muốn sau này mình có thể quay một bộ phim như vậy, thậm chí đã phác thảo bản đồ thành phố giả tưởng của mình, còn mua cả dụng cụ về dựng lên mô hình thành phố đổ nát theo trong tưởng tượng.

Y thích cảm giác con người giãy giụa tìm lối thoát trong màn đêm u tối.

Có lẽ niềm yêu thích quá mãnh liệt nên y đem niềm khát khao đó vào trong những giấc mơ.

Y mơ thấy mô hình mình dựng lên trở thành thật, ở trong mơ, có vài người bị thây ma truy đuổi, bọn họ liên tục chạy trốn, cuối cùng cũng vượt qua được hàng rào kẽm gai, thoát ra khỏi thành phố chết ấy.

Cảm giác của Lập Phương khi tỉnh lại rất là sung sướng, y thấy mình là một người đạo diễn thực sự, đã hướng dẫn cho những nhân vật kia cách thoát thân.

Giấc mơ của y ngày càng dày đặc hơn.

Đến một ngày nọ, y nhận ra dường như các diễn viên trong mơ của y quá dễ dàng để thoát khỏi thành phố, bộ phim của y thiếu sự gay cấn, cao trào.

Vì vậy, Lập Phương điều khiển giấc mơ thành diễn viên của mình phải rất vất vả mới thoát ra được thành phố ấy.

Sau đó y vẫn thấy như vậy quá nhàm chán, cho nên cuối cùng mơ thành các diễn viên không ai thoát khỏi thành phố kia.

Đúng vậy, y đã thuần thục đến mức điều khiển được giấc mơ của mình.

Trong mơ, y rất tỉnh táo, chỉ cần y muốn thì chuyện vô lý gì cũng có thể xảy ra.

Tuy nhiên, những giấc mơ đó kéo dài đến một ngày y không thể thoát ra khỏi nó.

Cứ nhắm mắt lại là mơ thấy nó.

Bộ não của y cũng như một phần mềm được lập trình sẵn.

Nó sẽ ngăn cản bất cứ ai muốn thoát ra khỏi thành phố.

Mỗi đêm trôi qua, các diễn viên ấy vẫn luôn mắc kẹt trong đó.

Đến lúc y muốn giải thoát cho bọn họ thì phát hiện ra mình không làm được nữa rồi.

Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Lập Phương, y không còn vui vẻ được nữa.

Mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy toàn thân rệu rã.

Quý Đông nghe xong, hỏi:

- Vậy cậu muốn gì?

- Tôi muốn diễn viên của tôi thoát ra khỏi cái thành phố ấy.

Anh biết không, mỗi sáng thức dậy nhớ lại diễn viên của mình đêm qua bị đám thây ma kia cắn xé tôi căng thẳng vô cùng.

Rất lâu rồi, cõ lẽ nửa năm rồi diễn viên của tôi vẫn chưa thoát ra khỏi đó, tôi vô cùng stress.

Lần đầu tiên Quý Đông nghe thấy có một người bị stress về giấc mơ.

Thỉnh thoảng hắn cũng mơ thấy bản thân mình lạc vào một khu rừng rậm của bộ tộc ăn thịt người, bị truy đuổi chạy bán sống bán chết mà vẫn không thoát ra được.

Cũng có lúc trong giấc mơ đánh nhau với người ta bị gãy tay gãy chân, tiềm thức nói cho hắn biết đây chỉ là mơ mà thôi, thế là hắn không sợ chết mà lao vào sống mái một trận.

Hắn biết, con người có thể điều khiển được giấc mơ, gọi là Lucid Dream – Giấc mơ thông minh.

Ở trong đó họ có thể kiểm soát được giấc mơ của mình.

Rốt cuộc Lập Phương lúc ngủ phải tỉnh táo như thế nào mới có thể kiểm soát được nó chứ?
 
Back
Top Bottom