Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cung Tường Oán - A Kỳ Thuỵ

Cung Tường Oán - A Kỳ Thuỵ
Chương 20



27.

Sau khi hắn băng hà, ta lật mở di chiếu. Ta định thay tên của lão Thất thành lão Lục. Nhưng vừa mở ra, ta phát hiện hắn đã ghi rõ tên lão Lục. Người này, trước khi đi cũng không quên trêu đùa ta một phen. Không ngạc nhiên khi thấy hắn cười vui vẻ như vậy.

Lão Lục vui mừng vì ngôi vị hoàng đế, Nhưng lại vô cùng khó chịu. Hắn giận dỗi nhìn ta. Ta có thể làm gì đây? Chỉ có thể khuyên hắn, trời sẽ giao trọng trách cho những người có khả năng. Đẩy hắn lên ngôi hoàng đế.

Nhưng rồi đứa trẻ cũng lớn lên. Hắn bắt đầu trả thù. Cố tình dậy sớm để thỉnh an ta. Kéo ta dậy sớm! Biết rõ ta ghét nhất là dậy sớm! Nghịch tử! Kéo ta dậy sớm đúng không! Ta kéo lão Lục đi sinh hài tử!

Cuối cùng hắn chịu thua ta. Hừ! Phụ hoàng hắn còn không thắng được ta, huống chi là hắn! Nhưng nhìn hắn từng bước đi trên con đường của phụ hoàng hắn, trong lòng ta không khỏi cảm thấy xót xa. Hoàng cung cũng được, hậu cung cũng vậy, không biết bao giờ mới có thể biến mất? Ta muốn nhìn ngày nó biến mất.

Nhưng ta đã không chờ được. Ta phải đi rồi. Lão Lục và lão Thất cũng đã có tuổi, cả hai khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem. Lão Thất còn lau nước mũi vào long bào của lão Lục.

Ha ha ha ha ha.

Tiểu tử cũng không sợ bị ca ca đánh sao.

Được rồi.

Ta phải đi gặp cố nhân.

Không biết Hân quý phi, Hoàng hậu có đang đợi ta không.

Nếu chàng còn ở đó, vậy thì cùng gặp nhau đi.

Thật sự nhớ chàng lắm.

Dù giờ đây ta đã gần như không nhớ nổi hình dáng của chàng.

Chỉ là nhớ chàng mà thôi.

Phiên ngoại.

1.

Kể từ khi hiểu chuyện, trẫm đã quyết chí trở thành một vị hoàng đế sáng suốt vạn đời. Mọi việc đều phải tranh đứng nhất. Lễ, nhạc, b.ắ.n cung, cưỡi ngựa, viết chữ, toán học, trẫm đều nỗ lực luyện tập sau giờ học, chỉ mong có thể nổi bật, vượt qua tất cả mọi người. Trẫm không dám ngơi nghỉ một phút nào.

Khi mười sáu tuổi, phụ hoàng đã hứa hôn cho trẫm hai nữ tử. Một người được phong làm Thái tử phi, một người được phong làm Trắc phi. Thái tử phi hiền thục, Trắc phi hoạt bát vui tươi. Cả hai đều là nữ tử tốt.

Hoàng hậu dạy bảo trẫm phải dịu dàng, ân cần với nữ nhân. Trẫm đã làm được. Sau khi lên ngôi, trẫm đã phong thái tử phi làm Hoàng hậu, Trắc phi làm Hân quý phi. Những người khác đều được thăng chức theo thành tích và công lao của họ.

Trẫm biết hậu cung không dễ sống, nên luôn đối xử dịu dàng với mỗi cung phi. Nhưng trẫm quá dịu dàng, lại thường xuyên khiến các phi tần phải lòng. Họ đều muốn độc chiếm trẫm, khiến trẫm rơi vào tình cảnh khó xử. Trẫm là hoàng đế của hậu cung, chứ không phải của riêng một mình ai. Nhưng trẫm lại không muốn làm tổn thương họ, chỉ có thể lảng tránh một lúc rồi để Hoàng hậu an ủi họ mà thôi.

Chỉ có điều Hoàng hậu không phải là người giỏi ăn nói. Nàng cùng các phi tần lễ Phật, trẫm không tin Phật, nên có chút lo lắng. Không ngờ lại có tác dụng ngoài sức tưởng tượng. Nhưng những phi tần này, sao nhìn cứ như những người tu hành xuất gia vậy? Hậu cung của trẫm nhìn như có người, nhưng thực tế chẳng có ai giống như người sống cả. Những người có thể thị tẩm đều đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này Hoàng hậu đề nghị tuyển tú. Đây là lần đầu tiên trẫm tổ chức tuyển tú từ khi lên ngôi. Đã kéo dài nhiều năm, không phải trẫm không muốn làm, mà là ngân khố trống rỗng. Cố quốc đã tiêu tốn quá nhiều tiền xây dựng ba tòa cung điện. Việc tu sửa cung điện kéo dài qua nhiều đời, từ thời Tiên hoàng cho đến trẫm vẫn chưa thể hoàn thành xong. Thêm vào đó, chiến sự căng thẳng khiến quốc gia không đủ sức trang trải, hậu cung trải qua nhiều năm đói khổ, giờ mới có chút hy vọng, mới nhớ đến việc tuyển tú.

Lần này, trẫm chỉ định tuyển ba người. Quá nhiều trẫm không nuôi nổi. Ban đầu trẫm không để mắt tới Thiến quý nhân, chỉ đơn giản là ban cho nàng một đóa hoa, vì nàng đứng ngay sau Lệ quý nhân.

Lệ quý nhân thật sự quá xinh đẹp, khiến Thiến quý nhân có vẻ nhạt nhòa hơn rất nhiều. Nhưng là Lý Đức Tài nhắc nhở trẫm rằng gia đình Thiến quý nhân rất giàu có, trẫm thật sự nghèo đến phát sợ. Trẫm muốn kiếm chút tài sản từ nàng, gia đình nàng đã chu cấp cho trẫm một khoản tiền lớn. Giàu, thực sự là quá giàu.

Trẫm muốn phong nàng làm Phú quý nhân.

Dù trẫm muốn lợi dụng tài sản của nàng, nhưng trẫm vẫn sẽ đối đãi tốt với nàng. Tuy nhiên, không ngờ ngày đầu tiên vào cung nàng đã gây chuyện. Sao nàng lại không hiểu lễ nghi cơ bản như vậy? Đã là Quý nhân rồi, sau này chỉ có thể quỳ trước trẫm, sao lại quỳ trước người khác được? Thôi thôi, trẫm cũng hiểu cho nàng vì phải xa cha mẹ. Nhưng lần sau không được phép như vậy nữa.

Ai ngờ nàng lại trực tiếp yêu cầu trẫm cấp cho nàng một căn phòng. Thật là th* t*c! Quá th* t*c!

Nhưng mà nàng thực sự rất giàu có.
 
Cung Tường Oán - A Kỳ Thuỵ
Chương 21



2.

May mắn thay, Lý Đức Tài đã giải vây.

Chỉ là không ngờ, Thiến Quý nhân lại cùng Lệ Quý nhân hợp mưu tránh né ân sủng?

Trẫm là ai?

Trong hậu cung, nữ nhân nào mà không cần trẫm sủng hạnh.

Trẫm há phải cần nàng?

Cuối cùng, vẫn là Hoàng hậu an bài ổn thỏa.

Trẫm trước tiên ân sủng Lệ Quý nhân. Lệ Quý nhân mặc áo kim lụa sáng rỡ, ánh vàng rọi vào mắt trẫm. Khi nàng rời đi, trẫm không thể nhịn được, bèn âm thầm giữ lại.

Đến lượt Thiến Quý nhân thị tẩm trẫm. Theo lệ thường, trẫm cho sắp xếp một đêm động phòng hoa chúc. Xem như một phần bồi thường cho nàng.

Khi trẫm gặp lại Thiến Quý nhân, có lẽ là do không khí của đêm tân hôn khiến nàng trông dễ chịu hơn nhiều.

Trẫm lại như mọi lần mà thương tiếc nàng.

Một đêm ân ái. Thế nhưng Thiến Quý nhân lại mang vẻ mặt gì?

Trẫm sao có thể không được?

Trẫm là hoàng thượng, hậu cung có người nào mà không yêu trẫm!

Trẫm bảo nàng lăn!

Trẫm không muốn thấy nàng nữa!

Giận dữ mà thu hồi lục đầu bài.

Đày vào lãnh cung!

Ai ngờ chiếc áo kim lụa ấy lại là của nàng. Trẫm sai người tháo gỡ từng miếng vàng, từng sợi chỉ.

Hừ!

Trẫm còn đặc biệt nhiều lần ân sủng Lệ Quý nhân. Trẫm muốn cho nàng thấy ân sủng có nghĩa là gì!

Lệ Quý nhân quả thực rất đẹp. Nhưng nàng cũng mắc phải một sai lầm. Nàng yêu trẫm. Muốn độc chiếm trẫm. Là lỗi của trẫm.

Trẫm bắt đầu lạnh nhạt với nàng như mọi khi. Ra lệnh cho Hoàng hậu đến an ủi. Sau đó, trẫm lại bận lòng với việc triều chính.

Thiếu bạc. Phải nghĩ cách kiếm bạc thôi.

Lần gặp lại Lệ Quý nhân đã là mùa đông. Gần một năm rồi, trẫm suýt nữa quên mất tên nàng. Nàng yêu trẫm, yêu đến mức c.h.ế.t đi. Khiến trẫm vừa tiếc nuối vừa cảm thấy tội lỗi. Trẫm không xứng với tình yêu ấy. Hậu cung cũng không thể có thứ tình yêu như vậy.

Ánh mắt sắc bén của Thiến Quý nhân khiến trẫm đau đớn. Trẫm chuyển sự bồi thường của Lệ Quý nhân sang cho nàng. Trẫm sợ nàng sẽ giống Lệ Quý nhân, một đời ngắn ngủi trong hậu cung.

Trẫm sai gọi nàng đến Thái Y Viện luyện mực.

Nàng có vui không?

Đây là vinh dự mà hậu cung khó cầu.

Vậy sao nàng lại chẳng vui vẻ?

Thậm chí còn có chút chán ghét

3.

Trẫm bắt đầu để ý đến Thiến Quý nhân.

Khi duyệt tấu chương, đôi khi trẫm sẽ nhìn nàng.

Một lần, nàng ngủ thiếp đi. Đột nhiên la lên:

“Yêu quái chạy đâu rồi!”

“Đại Thánh! Đại Thánh!”

Khiến trẫm giật mình mà viết thêm mấy dòng vào tấu chương. Trẫm còn phải viết thêm chú thích bên dưới, sợ các quan lại hiểu lầm.

Khi nàng tỉnh lại, trẫm không nhịn được mà trêu nàng một chút. Đột nhiên phát hiện, dù Thiến Quý nhân thô lỗ nhưng cũng thật chân thành.

Thấy nàng thích đọc truyện ma quái, Trẫm liền bảo Lý Đức Tài mang bộ sách của Hân Quý Phi cho nàng. Một người thích viết, một người thích đọc. Biết đâu sau này sẽ là bạn đồng hành.

Không ngờ, Hân Quý Phi lại phạt Thiến Quý nhân quỳ. Hậu cung của trẫm vốn bình yên, chưa bao giờ xảy ra tranh chấp. Đây là lần đầu tiên.

Khi trẫm chạy đến, Thiến Quý nhân đang khóc nức nở dưới mưa. Cảm thấy thương xót vô cùng, nàng như một con mèo nhỏ tội nghiệp.

Trẫm bế nàng về. Dự tính chỉ thế mà thôi. Nào ngờ Thiến Quý nhân lại chặn trẫm lại. Làm tim trẫm đập loạn một nhịp. Trẫm cố kìm nén, lại hỏi:

“Có thể không?”

Trẫm sợ sẽ lại nhìn thấy vẻ mặt của nàng như lúc trước. Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y trẫm. Một đêm ấy, trẫm không thể tự kiềm chế mà trầm luân.

Những ngày sau đó, Trẫm càng ngày càng cảm thấy Thiến Quý nhân thật đáng yêu. Phụ thân nàng cũng vậy. Họ đều là tài thần của trẫm.

Trẫm tự tay thiết kế một cây trâm cài cho nàng. Mọi người có, nàng cũng phải có.

Nhìn thấy nàng tìm kiếm gia huy, Trẫm không khỏi cảm thấy ảo não.

Sao trước đây trẫm lại lấy đi của hồi môn của nàng chứ?

Hủy hoại hình tượng của trẫm rồi.

Hân Quý Phi lại đến tìm nàng. Nàng sợ hãi.

Ai, hai người này, rõ ràng rất hợp làm bạn, sao lại cứ đối chọi gay gắt như thế?

Hân Quý Phi nói những lời quá thực tế. Trẫm sợ Thiến Quý nhân không tiếp nhận được, lại lặng lẽ trốn ở một nơi nào đó mà khóc.

Khi trẫm tìm thấy nàng, nàng lại đang lẩm bẩm. Nói là muốn gặp thêm vài mỹ nhân tuyệt sắc?

Trẫm không vui. Hôm nay trẫm muốn để nàng khóc.

4.

Trẫm tưởng rằng Thiến Quý nhân sẽ buồn bã một thời gian. Không ngờ nàng lại nghĩ thông suốt nhanh chóng. Trong lòng trẫm có chút thất vọng. Có phải nàng nghĩ quá nhanh rồi không?

Là Trẫm còn chưa đủ quan trọng sao?

Hoàng hậu tổ chức đại tiệc mừng thọ, lại bị chen vào một tiết mục. Được đưa vào một nữ vuc cơ. Thì ra là lễ vật tiến cống của phiên bang. Thế thì cho họ một chút thể diện, trẫm đã nhận lấy.

Khi nhận xong, bỗng nhiên trẫm lại nghĩ đến Thiến Quý nhân.

Khi trẫm đến thăm nàng, nàng cúi đầu, tỏ ra u sầu như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi. Nàng đã hối hận rồi. Khi trẫm nhận ra suy nghĩ này, Trẫm hoảng hốt vô cùng.

Trẫm là hoàng đế. Trẫm thuộc về tất cả nữ tử trong hậu cung, không thể chỉ là của riêng một mình nàng.
 
Cung Tường Oán - A Kỳ Thuỵ
Chương 22



Trẫm bắt đầu lạnh nhạt với Thiến Quý nhân. Trẫm hy vọng nàng có thể nghĩ thông suốt lần nữa. Nàng đã nghĩ thông suốt. Nghĩ quá thông suốt. Nàng không yêu trẫm nữa. Sao nàng lại không yêu trẫm?

Trẫm nhẫn nhịn suốt mấy tháng. Nhưng Thiến Quý nhân vẫn không chịu gặp trẫm.

Trẫm tức giận.

Cuối cùng là Hoàng hậu khuyên bảo trẫm. Khuyên trẫm phải đối đãi công bằng với tất cả. Đúng, phải công bằng. Sao có thể cố tình không gọi Thiến Quý nhân đến?

Hôm nay, trẫm đang đợi lật thẻ của nàng. Trẫm còn nghĩ nàng sẽ buồn bã đến mức nhợt nhạt gầy yếu.

Ai ngờ nàng lại càng trở nên đầy đặn.

Thế nhưng trẫm rất thích.

Nhưng sao nàng lại thay đổi như vậy? Giống như trẫm đang ép buộc nàng.

Trẫm cảm thấy khó chịu, tức giận.

Nàng không muốn hầu hạ trẫm, có rất nhiều người lại muốn đấy.

Thế nhưng khi nàng định đi, trẫm lại không nhịn được mà lưu lại một chút cơ hội.

5.

Trẫm cố ý sủng hạnh Dung Đáp ứng. Phong nàng làm Quý nhân rồi chuyển nàng đến Di Hoà cung. Trẫm muốn cho Thiến Quý nhân thấy,

Nàng không yêu trẫm, vẫn có người yêu trẫm.

Nhưng sao nàng lại không ngoái đầu lại nhìn trẫm?

Đã lâu như vậy, thật sự không nhớ trẫm sao?

Quả thật là không có trái tim, đồ xấu xa.

Trẫm cúi đầu, đi tìm nàng.

Nhưng nàng chính là không chịu.

Trẫm quay người tìm Dung Quý nhân. Không ngờ vì vậy mà Dung Quý nhân đã thù ghét Thiến Quý nhân. Dung Quý nhân cứ luôn tìm cách gây sự với nàng. Trẫm vốn định trách móc Dung Quý nhân một chút, nhưng lại bỗng muốn xem Thiến Quý nhân có giận hay không, có quan tâm đến trẫm hay không.

Hay nàng sẽ nghĩ thông, đến cầu xin trẫm. Khi đó trẫm sẽ miễn cưỡng giúp nàng.

Sao Thiến Quý nhân vẫn chưa đến tìm trẫm?

Nàng đi tìm Hoàng hậu rồi.

Giận dữ.

Hoàng hậu bảo trẫm đừng làm bậy nữa.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thiến Quý nhân sẽ càng ngày càng xa cách trẫm. Trẫm hỏi Hoàng hậu, phải làm sao để Thiến Quý nhân quay lại bên trẫm? Hoàng hậu quay lưng không nhìn trẫm, chỉ nói để trẫm chờ đợi.

Trẫm đợi, cuối cùng đợi được tin tức về cái c.h.ế.t của Dung Quý nhân.

6.

Trẫm là minh quân, Hoàng hậu là hiền hậu.

Vì sao Lệ quý nhân Trân và Dung quý nhân lại phải chết?

Trẫm đối với họ không tốt sao?

Thiến Quý nhân rúc vào Di Hoà cung, không chịu gặp mặt bất kỳ ai. Nghe nói ngay cả giường cũng không dậy nổi. Trẫm lo lắng cho nàng, muốn đi thăm nàng. Lại bị nàng mắng một trận.

Nàng chỉ tay vào n.g.ự.c trẫm mà mắng. Trẫm tức giận đến phát điên,

không kiềm chế được miệng lưỡi, muốn kéo nàng xuống nước. Nếu không yêu trẫm, vậy thì hãy hận trẫm đi. Hận còn lâu dài hơn cả yêu.

Tỉnh lại, trẫm lại cảm thấy hối hận.

Vẫn là yêu trẫm đi.

Trẫm buồn bã, nhưng vẫn phải quay lại duyệt tấu chương. Trẫm bắt đầu bận rộn hơn, tiếp xúc với các quan lại, xử lý chính sự. Bận đến mức mỗi ngày chỉ muốn trở về ngủ thôi.

Hân Quý Phi hiếm khi đến tìm trẫm. Nàng đưa cho trẫm một đống thoại bản. Bảo trẫm đừng buồn, nói nàng viết xong mười bộ thoại bản. Chuyện tình trong hậu cung đều không có kết cục tốt. Trừ phi hậu cung biến mất. Rồi kể cho trẫm về một thế giới không có hoàng quyền.

Trẫm cảm thấy nàng muốn tạo phản.

Chỉ là không có chứng cứ.

7.

Trẫm bận rộn với chính sự. Đối với chuyện của Thiến Quý nhân, trẫm cũng dần dần bỏ qua. Chỉ là sức khỏe của Hân Quý Phi ngày càng yếu.

Trẫm cảm thấy lo lắng. Trẫm tìm một đại phu mới, kê một phương thuốc mới. Trẫm không yên tâm, liền cho nhiều đại phu kiểm tra phương thuốc. Mới biết thuốc này rất mạnh. Sẽ có chút hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng không thể chữa tận gốc.

Trẫm không cho Hân Quý Phi dùng. Nàng lại nhất quyết muốn dùng, nói không muốn cứ nằm trên giường mãi. Trẫm không cản được nàng.

Nàng còn không cho trẫm nói ra. Ngay cả Hoàng hậu cũng không cho nói, nói ra sẽ khiến họ lo lắng.

Uống thuốc mới, nàng trông khá lên nhiều. Cả ngày chơi đùa cùng Hoàng hậu và Thiến Quý nhân, nhưng không đưa trẫm chơi cùng.

Khi mùa thu đến, Hân Quý Phi không thể rời giường được nữa. Nhưng đại phu nói, mất sức lâu quá, không thể cứu được.

Hân Quý Phi qua đời vào đêm tuyết rơi. Khi trẫm chạy đến, Thiến Quý nhân đã khóc đến nghẹt thở. Còn Hoàng hậu nghe tin dữ, thổ huyết ngất xỉu.

Trẫm sợ Thiến Quý nhân cũng sẽ rời đi. Trẫm chỉ có thể ôm nàng chặt. Khi nàng tỉnh lại, nàng bình thản giao phó chuyện hậu sự của Hân Quý Phi, như thể một đêm đã trưởng thành.

Trẫm cảm thấy n.g.ự.c mình đau đến hỏng rồi.

8.

Thân thể Hoàng hậu cũng không tốt. Nàng giấu diếm, nhưng sao qua được mắt trẫm? Nàng cũng dặn trẫm chớ nên nói ra. Các nàng sao có thể như vậy? Luôn bắt trẫm phải gánh vác mọi thứ.

Từ sau khi Hân Quý phi qua đời, trẫm vẫn luôn sợ hãi. Sợ Hoàng hậu cũng sẽ rời xa trẫm. Nơi hậu cung lạnh lẽo này, nàng là người xưa duy nhất còn sót lại bên trẫm.

Trẫm không còn sủng ái hậu cung nữa. Ngày ngày ở bên Hoàng hậu.

Hoàng hậu miệng thì nói trẫm nên mưa móc rải đều. Nhưng mỗi khi trẫm ở cùng nàng, trẫm nhận ra… Nàng rất vui vẻ.

Trẫm bỗng dưng nhận ra, bấy lâu nay trẫm đã xem nhẹ nàng. Nàng luôn vì trẫm quản lý hậu cung. Trẫm đối với nàng như thần tử, như người thân. Nhưng chưa bao giờ coi nàng là thê tử của mình.

Chờ đến khi trẫm muốn hiểu thêm về nàng… Nàng đã mãi mãi rời xa trẫm.

Chiếc phượng trâm ấy…

Là khi sắc phong Hoàng hậu, trẫm ban cho nàng. Nàng bảo quản rất cẩn thận.

Thì ra… trẫm đã phụ nàng lâu như vậy.
 
Cung Tường Oán - A Kỳ Thuỵ
Chương 23: Hoàn



9.

Trẫm bắt đầu nghiêm túc nhìn lại hậu cung. Nhớ đến những lời Hân Quý phi từng nói. Trẫm đã phụ quá nhiều người.

Trẫm bỏ chạy. Lấy cớ viễn chinh biên cương, đi đánh tiểu quốc xung quanh. Đánh xong một nước, lại đánh tiếp một nước. Bất tri bất giác, giang sơn càng mở rộng thêm.

Cuối cùng bị đại tướng quân chặn lại, nói rằng nếu đánh tiếp, e rằng không còn lý do nào để biện minh nữa.

Hai năm rồi. Trẫm đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Chế độ hậu cung, không phải nói thay đổi là có thể thay đổi ngay.

Chỉ có thể dần dần cải cách từng đời một.

Trẫm quyết định khải hoàn hồi cung. Một khi trong lòng đã dấy lên mong muốn trở về… Tư niệm liền như dây leo lan tràn, không cách nào kiềm chế.

Trẫm thay ngựa liên tục, ba ngày trước thời hạn đã hồi cung. Trẫm muốn gặp nàng. Nhưng khi gặp rồi, lại không dám chạm vào.

Cuối cùng, vẫn nhịn không được, nhẹ hôn nàng một cái.

Sau đó… bỏ chạy.

Hồi cung rồi, vẫn không dám chủ động đi tìm nàng. Có chuyện gì, đều sai Lý Đức Tài truyền lời. Đến mức ngay cả Lý Đức Tài cũng không chịu nổi nữa.

Cuối cùng… trẫm đợi được nàng rồi.

10.

Nàng nói muốn làm Hoàng hậu của trẫm!

Trẫm vui đến mức suýt đánh đổ chén trà. Nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh.

Trẫm nói:

“Một nghìn vạn lượng bạc trắng.”

Cái miệng này… c.h.ế.t tiệt thật!

Trẫm còn thấy Lý Đức Tài trợn trắng mắt. Nhưng nàng đồng ý rồi! Nàng đồng ý rồi!

Nàng… còn có tình với trẫm sao? Vậy trẫm có thể… được voi đòi tiên một chút không?

“Sinh cho trẫm một đứa bé nữa.”

Trẫm không dám nhìn nàng. Tim đập thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Nàng không chịu. Nàng muốn rời đi.

Tim trẫm… bỗng dưng chỉ còn lại tiếng trống dồn dập. Trẫm nhịn không được, níu lấy tay áo nàng. Lý Đức Tài giơ ngón tay cái với trẫm, sau đó thức thời lui ra ngoài.

Nàng nhìn trẫm một cái. Trẫm lập tức hoảng sợ, buông tay.

Có phải… hơi nhát gan quá rồi không?

Nàng lại muốn đi. Lần này, trẫm không buông nữa.

Trẫm lấy hết dũng khí, chậm rãi tiến lại gần. Nhưng không dám quá gần. Sợ nàng nghe được tiếng tim trẫm đập. Thình thịch, thình thịch, thình thịch… Nhanh đến mức sắp vỡ tung.

Trẫm có rất nhiều điều muốn nói với nàng. Nhưng lời ra khỏi miệng lại là:

“Đã lâu không gặp.”

Nhưng dù có bị đánh chết, trẫm cũng sẽ không nói rằng… Trẫm vẫn luôn lén lút nhìn nàng mỗi ngày.

Nhưng nàng không đáp. Trẫm không thể ép nàng.

Định buông tay thì… Nàng chủ động đáp lại trẫm.

Trẫm ôm lấy nàng. Muốn để nàng biết rằng…

Trẫm nhớ nàng.

Nhớ nàng.

Nhớ nàng vô cùng!

11.

Hoàng tử của trẫm đã đủ rồi.

Ngoài hài tử của nàng, những kẻ khác cũng không cần sinh thêm nữa. Trẫm bắt đầu vì nàng mà giữ mình trong sạch. Nhưng hậu cung vẫn cần được sủng hạnh. Thế nên trẫm ban ân điển khác, mỗi ngày đều thay đổi phi tần, trò chuyện cùng họ. Nói chuyện một canh giờ.

Tròn mười canh giờ thì ban thưởng một lần. Nhưng trẫm lại ngã vào tay một tiểu Đáp ứng. Chẳng trách hôm đó tỉnh lại, tứ chi vô lực. Trẫm còn tưởng mình bị trúng tà. Thanh bạch của trẫm cứ thế bị hủy hoại.

Trẫm suýt chút nữa muốn c.h.é.m đầu Lâm đáp ứng. Nhưng hậu cung đều do hoàng hậu làm chủ. Trẫm không thể can thiệp.

Chỉ có thể ở bên cạnh xúi giục nàng, bảo nàng đày Lâm đáp ứng vào lãnh cung. Nhưng nàng không làm. Nàng chẳng hề quan tâm đến trong sạch của trẫm.

Nể tình nàng sinh hạ hoàng tự, trẫm sẽ không tức giận nữa. Nữ tử mang thai vốn đã chín phần nguy hiểm một phần sống sót. Trẫm bắt đầu hối hận vì đã muốn có hài tử. May mắn là nàng vẫn trở về.

Không bỏ lại trẫm một mình.

Chỉ là, trẫm chật vật quá.

Chỉ có thể đưa tay che mắt nàng, không cho nàng nhìn thấy.

12.

Có hài tử rồi, trẫm cực kỳ hối hận.

Hài tử này quá phiền phức.

Vì sao cứ bám lấy hoàng hậu của trẫm?

Đi mà bám lấy nhũ mẫu của các ngươi đi!

Trẫm đã bao lâu rồi chưa ôm hoàng hậu của trẫm?

Nghịch tử!

Nghịch tử!

Khó khăn lắm mới đợi được chúng trưởng thành. Nhưng vì sao trẫm vẫn phải trèo cửa sổ? Trẫm đã không còn trẻ nữa. Đến tuổi cần giữ gìn sức khỏe rồi!

Trẫm không muốn trèo cửa sổ!

Trẫm muốn đường đường chính chính đi từ cửa chính!

13.

Lão Tam sao lại trở thành như vậy?

Vì sao lại đúng như lời Hân Quý phi từng nói?

Trẫm lại cãi nhau với Hoàng hậu rồi.

14.

Hòa hảo rồi.

Hài tử cũng cũng chưa đến năm người.

Đến tâm trạng cãi nhau trẫm cũng không còn nữa.

Trẫm bắt đầu cầu Phật.

15.

Lại cãi nhau rồi.

Trẫm thật sự không vừa mắt lão Lục.

Cũng chướng mắt lão Thất.

Đường đường là trẫm xuất chúng như thế này.

Sao lại có nhi tử chẳng có chút văn tài nào như vậy!

16.

Trẫm sắp băng hà rồi.

Nàng vẫn chưa yêu trẫm.

Mệt mỏi quá.

Nếu có kiếp sau, trẫm hy vọng không bao giờ gặp lại nàng nữa.

17.

Những lời vừa nói không tính.

Kiếp sau, trẫm vẫn muốn gặp nàng.
 
Back
Top Bottom