Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 270: Chương 270



Lục Vô Cữu cũng không gọi nàng, ánh mắt trầm xuống, bước ra ngoài.

Cửa vừa mở, gió núi ùa vào, Liên Kiều càng trốn sâu hơn.

Lục Vô Cữu một thân cẩm y đen, khí độ bất phàm, thần sắc vẫn lạnh nhạt như thường, hoàn toàn khác với khuôn mặt vừa rồi ôm hôn Liên Kiều.

Mọi người bên ngoài đều cúi đầu, nhất thời không khí có chút ngượng ngùng.

Vẫn là Lục Vô Cữu lên tiếng trước: "Có việc gì?"

Giọng điệu bình tĩnh, thần sắc tự nhiên.

Chu Kiến Nam vẫn còn đang trong cơn sốc, chỉ dám liếc nhìn bằng đuôi mắt.

Lục Khiếu là người hoàn hồn đầu tiên, thần sắc phức tạp: "Tiệc sắp bắt đầu rồi, hoàng huynh và Liên muội muội cùng biến mất, chúng ta được lệnh đi tìm, không ngờ..."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt không thiện cảm: "Hai vị đây là?"

"Gặp chút ngoài ý muốn, trúng độc, thần trí không được tỉnh táo." Lục Vô Cữu nói.

"Ồ?" Lục Khiếu ngẩng mắt, "Độc gì?"

"Dư độc trước đó." Lục Vô Cữu thản nhiên nói, bộ dạng không muốn nói nhiều.

Mọi người càng không dám hỏi.

Vẫn là Chu Kiến Nam hoàn hồn lại đánh trống lảng: "Thì ra là vậy! Khó trách, thần trí không tỉnh táo thì khó mà khống chế được, bây giờ không sao chứ?"

Lục Vô Cữu nói không sao.

Chu Kiến Nam cười gượng: "Không sao là tốt rồi, hôm nay thật là trùng hợp, hiểu lầm thôi."

Lục Vô Cữu liếc mắt nhìn, giọng nói ôn hòa: "Nhưng đã là ngoài ý muốn, sau này không cần nhắc lại nữa, tránh làm người khác phải lo lắng."

"Đúng vậy đúng vậy." Chu Kiến Nam vội vàng cúi đầu, đám đệ tử cũng nhanh chóng cúi đầu phụ họa.

Nói xong Lục Vô Cữu bảo bọn họ về trước, cả đám người mồ hôi nhễ nhại, như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời đi.

Chu Kiến Nam sờ sờ mũi, đột nhiên lại nghĩ đến lần ở Côn Luân Thần Cung, lần đó, mọi người đều chú ý đến việc Lục Vô Cữu bóp cổ Liên Kiều, lại không để ý đến việc sau đó hắn cũng ôm chặt Liên Kiều.

E rằng căn bản không phải trúng độc gì, mà là lưỡng tình tương duyệt thôi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chu Kiến Nam thầm hận, hắn ban ngày còn thật lòng lo lắng cho việc bọn họ giao đấu, bây giờ nghĩ lại thì đó nào phải giao đấu, rõ ràng là đang v* v*n nhau mà.

Đi xa rồi, trong đám người có một tiểu đệ tử mới dám lộ vẻ mặt quả nhiên là vậy, hắn đã nói mà, ánh mắt, cử chỉ của hai người này, rõ ràng là không bình thường! Hắn vừa nói như vậy, mọi người bèn suy nghĩ kỹ lại, đều khen hắn mắt tinh.

Lục Khiếu cũng không dễ bị lừa như vậy, lại liên tưởng đến lần trước đèn trong phòng Lục Vô Cữu đột nhiên sáng lên, Liên Kiều lại vừa hay biến mất, sắc mặt càng thêm khó coi.

Hắn thầm cười lạnh trong lòng, cái quái gì mà trúng độc, hai người này chính là dan díu với nhau, tối om om, lại dây dưa lâu như vậy, chẳng lẽ chỉ hôn thôi sao?

Lục Khiếu quay đầu liếc nhìn, từ xa chỉ thấy Lục Vô Cữu chắn ở cửa, vẻ mặt thờ ơ, nhưng rõ ràng là đang che chở, suy đoán càng thêm chắc chắn, từ từ nắm chặt tay.



Đợi mọi người đi rồi, Lục Vô Cữu bước vào, liếc nhìn người đang giả c.h.ế.t trong miếu: "Được rồi, ra đi."

Liên Kiều lúc này mới dám thò đầu ra, thấy bên ngoài chỉ còn lại Yến Vô Song bị sét đánh cháy đen và Thao Thiết cũng đang ngây người.

Nàng rụt rè đi ra, nói với Lục Vô Cữu: "Ngươi cũng đi đi, ta tự về được."

"Nàng không đi sao?" Lục Vô Cữu nhỏ giọng hỏi.

Mặt Liên Kiều lại nóng lên, trốn sau lưng Yến Vô Song: "Không cần ngươi quản!"

Lục Vô Cữu khẽ cười, lúc này mới bước đi.

Thao Thiết vẫn còn đứng yên tại chỗ, không thể tin nổi, đầu óc toàn là hôn rồi, Liên Kiều vậy mà hôn chủ nhân của nó?

Đồ nữ nhân xấu xa, nhất định là nàng câu dẫn chủ nhân!

Thao Thiết nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ trừng mắt nhìn Liên Kiều, định chất vấn, thì bị người ta xách cổ lên.

"Đi thôi."

Thao Thiết lập tức im miệng, trong lòng cực kỳ chấn động.

Chẳng lẽ chủ nhân không phải bị ép buộc, mà là tự nguyện sao?

Nhưng Liên Kiều rốt cuộc có gì tốt, tính tình xấu, bá đạo, lại còn keo kiệt, suốt ngày tranh giành đồ với nó.

Nó nghi hoặc đánh giá Liên Kiều, Liên Kiều không dám nhìn nó.

Ngay cả một đứa nhóc con cũng đang cười nhạo nàng, nàng thật sự không muốn gặp ai nữa!

Lúc này, Yến Vô Song cũng từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng, Liên Kiều né tránh ánh mắt đó.

Yến Vô Song ra vẻ "ta hiểu", vỗ vỗ vai nàng: "Thật ra, cũng không có gì mất mặt, tuy hai người bình thường không hợp nhau, đột nhiên xảy ra chuyện này là hơi kinh ngạc, ngươi nói sớm là hai người ở bên nhau rồi, ta cũng sẽ không kinh ngạc dẫn người đến đây đâu."

"Ai ở bên nhau với hắn chứ!" Liên Kiều biện giải, "Thật sự không có."

Yến Vô Song chống tay ho khan: "Ấy chà, lời này ngươi lừa người khác thì thôi, bọn họ đứng xa không nhìn thấy, ta thì thấy rõ ràng, y phục của ngươi còn rơi bên chân hắn..."

Liên Kiều không ngờ nàng lại nhìn thấy nhiều như vậy, mặt càng nóng hơn.

Yến Vô Song còn tưởng mình nhìn nhầm, lúc này khá chấn động: "Còn chưa thành thân mà, hai người đã vội vàng vậy sao? Chiều nay chẳng phải còn giao đấu sao?"

Liên Kiều sắp khóc đến nơi: "Ai muốn thành thân với hắn chứ, hắn cũng đâu có thích ta."

Yến Vô Song nhướn mày: "Hắn không thích ngươi? Vậy sao hai người còn như vậy, có phải hắn cố ý bắt nạt ngươi không?"

Vừa nói trong mắt nàng hiện lên vẻ tức giận, xắn tay áo định đi tìm Lục Vô Cữu tính sổ.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 271: Chương 271



"Đừng!" Liên Kiều vội vàng kéo nàng lại, "Hắn không bắt nạt ta! Hắn cũng bị ép buộc."

Yến Vô Song hoàn toàn mơ hồ: "Ý gì thế?"

Liên Kiều không biết giải thích thế nào, lại cực kỳ xấu hổ, chỉ đành ấp úng kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Yến Vô Song càng nghe càng ngây người, hồi lâu mới nói: "Vậy, ý ngươi là hai người lén lút dan díu, à không, dây dưa với nhau từ lâu rồi?"

Liên Kiều ôm mặt than ngắn một tiếng: “Ta cũng không ngờ, ai biết được cổ ngứa vậy mà lại bị người ta đổi thành tình cổ.”

Yến Vô Song khoanh tay, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Cổ này cũng quá tà môn rồi, trên đời thật sự có sao?”

Liên Kiều chỉ muốn khóc, may mà lúc này trời đã khuya, Yến Vô Song cũng không hỏi nhiều, kéo nàng cùng nhau quay về.

Liên Kiều vỗ vỗ hai má đỏ bừng, sau đó nhanh bước trở về.



Tiền điện, trăng sáng sao thưa, tiếng đàn sáo réo rắt.

Lúc này yến hội đã bắt đầu, Liên Kiều lặng lẽ lách vào, thấy Lục Vô Cữu cùng đoàn người đã an vị.

Liên chưởng môn hạ giọng: “Con đi đâu vậy, sao giờ mới đến?”

Liên Kiều cúi đầu: “Không… không đi đâu, con trúng độc, dư độc trước đó tái phát, nên chậm trễ một chút.”

Liên chưởng môn nhíu mày: “Độc gì, sao ta chưa từng nghe con nói?”

Liên Kiều vội vàng lấp l**m: “Cha, con hông sao, sau này nói.”

Liên chưởng môn vẫn còn nghi ngờ, lại thấy Liên Kiều ra vẻ như phạm lỗi càng thêm bất an, nhưng lúc này người đông mắt tạp, ông cũng không tiện hỏi nhiều, đành thôi.

Sau khi an vị, Liên Kiều luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, hận không thể chui xuống đất.

Suốt bữa tiệc, nàng ăn không ngon, biết rõ sau đó cha nàng nhất định sẽ tra hỏi, lo lắng đến mức cứ bưng chén rượu lên, nhấp từng ngụm nhỏ.

Yến tiệc mới được một nửa, đầu nàng đã hơi choáng váng, bèn ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.

Lúc đứng dậy, vừa vặn bị Lục Vô Cữu ngồi trên ghế đầu nhìn thấy.

Lục Vô Cữu mân mê chén rượu, đột nhiên nhớ tới hôm nay nàng luôn kêu đau, lúc hỗn loạn hắn không nhìn kỹ, không biết có làm nàng bị thương không.

Hơn nữa, sự đã đến nước này, Liên chưởng môn sớm muộn cũng sẽ biết, chi bằng nhân cơ hội này bày tỏ tâm ý.

Vì vậy, hắn thản nhiên đặt chén rượu xuống, cũng đi ra ngoài. Lúc Liên Kiều đi ngang qua chỗ ngồi của hắn, đầu ngón tay hắn hóa thành một con bướm, đưa cho nàng một lá linh phù, định lấy cớ giải cổ để hẹn nàng ra ngoài.

Đầu ngón tay Liên Kiều bỗng nhiên có một con bướm đậu xuống, nàng đang định đuổi đi, lại thấy ánh mắt của Lục Vô Cữu bèn hiểu ngay con bướm này không tầm thường, vì vậy nắm chặt con bướm trong tay rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Mãi đến khi đi xa, nàng mới dám đưa tay ra, thấy con bướm đã biến thành một mảnh giấy nhỏ.

Trên đó viết rõ ràng muốn nàng tối nay đến tiểu thụ lâm, nơi trước kia họ thường luyện kiếm, để bàn bạc việc tiếp tục giải cổ.

Hai má Liên Kiều lập tức nóng bừng, lần này cực kỳ đau đớn, mới được một nửa nàng đã cảm thấy mình như sắp chết, không muốn tiếp tục giải cổ với hắn nữa.

Nàng tức giận đến mức muốn vứt mảnh giấy đi, nhưng dù sao cổ độc này vẫn chưa giải được.

Vì vậy, mặc dù tức giận, Liên Kiều cũng không thể làm gì, chỉ dám hung hăng giẫm lên chân Lục Vô Cữu khi quay về đi ngang qua chỗ hắn.

Lục Vô Cữu vẫn thản nhiên như trước, chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái.

Hai người nhanh chóng tách ra, nhưng Liên chưởng môn vẫn nhận ra chút gì đó, hổ phụ sinh hổ tử, rượu trong chén càng uống càng thấy đắng.



Sau khi yến tiệc kết thúc, mọi người lần lượt giải tán, Lục Vô Cữu bị mẫu hậu gọi đi, chắc là để hỏi chuyện hôm nay, Liên Kiều cũng muốn chuồn nhưng bị cha nàng gọi lại, bảo nàng đến hậu điện.

“Nói đi, rốt cuộc con đã đi đâu? Trúng phải độc gì mà cả buổi tối cứ lén lút thế?”

Liên Kiều biết không thể giấu được cha mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

Đưa đầu chịu đao, rụt đầu cũng chịu đao, kinh nghiệm bị mắng nhiều năm khiến nàng trước khi mở miệng đã “bịch” một tiếng quỳ xuống.

Liên chưởng môn vừa thấy trận thế này, gân xanh trên trán giật giật: “Con đứng lên, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng.”

“Con không đứng.” Liên Kiều ngược lại quỳ càng ngay ngắn, còn từ trong túi Càn Khôn móc ra một viên thuốc “trợ tim” nịnh nọt đưa qua: “Cha, người dùng trước đi.”

Liên chưởng môn nhìn chằm chằm viên thuốc, n.g.ự.c bắt đầu đau âm ỉ, hừ lạnh một tiếng: “Giở trò này cũng vô dụng, ta muốn nghe xem con rốt cuộc đã phạm lỗi gì.”

Liên Kiều không đưa được thuốc, ngượng ngùng rụt tay lại, đành chậm rãi kể lại chuyện nàng và Lục Vô Cữu trúng tình cổ, bị ép phải cùng nhau giải cổ, lại còn bị bắt gặp. Sợ cha mình quá tức giận, nàng nói rất ngắn gọn.

Mặc dù vậy, Liên chưởng môn vẫn mặt mày tím tái, vỗ bàn đứng dậy: “Con nói cái gì, tình cổ? Con vậy mà lại tự mình hạ nhầm cổ, còn với tên tiểu tử đó?”

Liên Kiều không dám ngẩng đầu.

“Con…”

Liên chưởng môn giơ tay lên cao, Yến Vô Song nhanh mắt nhanh tay ngăn lại: “Chưởng môn, bớt giận, Liên Kiều thi đấu mấy ngày rồi, trên người còn nội thương đấy.”

“Đánh c.h.ế.t nó mới tốt!”

Liên chưởng môn tức giận công tâm, tức đến mức n.g.ự.c đau nhói, tuy giọng nói nghiêm khắc, nhưng bàn tay lại không nỡ hạ xuống.

Liên Kiều vội vàng bò dậy xoa dịu cho ông, lại rót trà: “Con cũng là sợ người giận mà.”

Liên chưởng môn hất tay nàng ra: “Đến bước nào rồi?”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 272: Chương 272



Liên Kiều suy nghĩ cẩn thận, dù sao tối nay cũng không tính là thành công, chắc là không tính đâu nhỉ, bèn nói: “Ôm rồi, hôn rồi.”

Sắc mặt Liên chưởng môn lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, may mà chưa quá phận, bây giờ phong tục mở cửa, hôn hít, nắm tay cũng không tính là gì.

Nhưng cổ này, thật sự tà môn, ông nhớ tới tâm tư khó lường của Lục Vô Cữu, vuốt râu nói: “Thật sự có loại cổ này sao?”

Liên Kiều vội nói: “Thật sự có! Ở ngay trong Tàng Kinh Các.”

Liên chưởng môn vẫn còn nghi ngờ, trầm ngâm một lát, nói: “Yêu tính xảo trá, lời bọn chúng nói sao có thể tin? Có phải con bị lừa rồi không?”

Liên Kiều trăm miệng cũng không thể cãi, sự đã rồi, nàng cũng không sợ nhiều người biết hơn, bèn nói: “Nếu cha không tin, gọi Hàn thần y đến thử là biết, Dược Vương Cốc cũng không thể sai được.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên chưởng môn cũng đang có ý này, liền phái người đến Dược Vương Cốc.

Hàn thần y coi như là nhìn Liên Kiều lớn lên, hôm nay biết nàng đoạt được quán quân, rất vui mừng cho nàng, lại nghe Liên chưởng môn nói nàng thân thể không khỏe, rất chu đáo xách hòm thuốc đến.

Vừa vào cửa, lại thấy Liên Kiều quỳ trên bồ đoàn, Liên chưởng môn ngồi trên ghế đầu mặt mày tím tái.

Hàn thần y đột nhiên thấy cảnh này, nhất thời không biết nói gì: “Đây là…”

Liên chưởng môn vô cùng đau đầu, chỉ vào Liên Kiều nói: “Đứa con gái bất hiếu này, nói mình trúng phải cái gì mà tình cổ tà môn, ông xem xem rốt cuộc có phải vậy không.”

Liên Kiều ngoan ngoãn đưa tay ra, chỉ thấy Hàn thần y bắt mạch rất lâu, bắt mạch tay trái xong, lại đổi sang tay phải, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Yến Vô Song tim đập thình thịch: “Rốt cuộc là sao, có phải trúng tình cổ không?”

Hàn thần y rút tay lại, không trả lời, ngược lại có chút lúng túng, nói với Liên chưởng môn: “Chưởng môn đừng vội, mạch của đại tiểu thư quả thật kỳ lạ, ta có vài lời muốn hỏi riêng.”

Liên chưởng môn nhíu mày, vẫn đồng ý.

Ngược lại Liên Kiều hoang mang.

Sau khi vào phòng trong với thần y, Liên Kiều lo lắng bất an: “Thần y, con rốt cuộc làm sao vậy?”

Hàn thần y nhíu mày: “Vừa rồi con nói, cùng Thái tử điện hạ Thiên Ngu trúng cổ, hơn nữa cổ này trúng đã bốn tháng rồi, chắc chắn không nhớ nhầm chứ?”

Tim Liên Kiều đập thình thịch: “Đúng là bốn tháng, chẳng lẽ cổ này lại chuyển biến xấu sao?”

Hàn thần y lắc đầu: “Không có chuyển biến xấu.”

“Vậy là sao?” Liên Kiều có dự cảm chẳng lành, “Hay là, tên yêu tu kia lừa con, cổ con trúng không phải tình cổ?”

Hàn thần y muốn nói lại thôi, khó mở lời, giải thích: “Cổ đại tiểu thư trúng đúng là tình cổ, cổ của con cũng thật sự chưa được giải, nhưng Lục Vô Cữu đã thăng cấp, lẽ ra hai tháng trước, cổ này đối với hắn đã không còn hiệu lực.”

Đầu óc Liên Kiều trống rỗng, tai ù đi: “Ông… ông nói gì?”

Hàn thần y lại lặp lại một lần nữa: “Ta nói, cổ của điện hạ lẽ ra hai tháng trước đã được giải, hắn không nên tìm con nữa mới phải.”

Liên Kiều như bị sét đánh, không thể tin nổi, đầu óc trống rỗng, suýt chút nữa ngã quỵ.

Một lúc sau, nàng vịn cửa chậm rãi hoàn hồn.

Lại sờ mảnh giấy nhỏ trong tay áo, nơi Lục Vô Cữu hẹn nàng tối nay đến tiểu thụ lâm tiếp tục “giải cổ”, ánh mắt trở nên vô cùng khó tả.

Lục Vô Cữu đã sớm không sao rồi?

Hai tháng trước, nghĩa là từ lúc ở địa cung nhà họ Chu, hắn đã không cần giải độc nữa, vậy mà lừa nàng đến tận bây giờ?

Vậy tại sao hắn vẫn không nói, còn muốn nàng tiếp tục giúp hắn?

Cho đến tối nay, vẫn có thể thản nhiên muốn nàng đến đó bàn bạc chuyện cùng nhau giải cổ sau này?

Chuyện cũ ùa về, Liên Kiều càng nghĩ càng thấy toàn thân tê dại, da đầu căng chặt, lửa giận càng lúc càng bốc lên.

Không trách được, mỗi lần cổ hắn phát tác đều đúng lúc như vậy.

Hơn nữa thời gian cũng không đúng, rất nhiều lần nàng rõ ràng cảm thấy đã rất lâu rồi, vừa hỏi, hắn lại luôn nói chưa đến một canh giờ.

Thậm chí vừa rồi, nàng hỏi hắn có dấu hiệu giải được chưa, hắn còn phủ nhận.

Hắn căn bản không ghét việc cùng nàng giải cổ, thật ra là đang hưởng thụ phải không!

Trong nháy mắt, lòng Liên Kiều rối bời, vừa phẫn nộ, vừa kinh ngạc, lại xen lẫn một tia xấu hổ không nói rõ được.

Nghĩ miên man trong đầu, sắc mặt biến đổi không ngừng, mảnh giấy nhỏ bị nàng vò nát.

Nàng cắn môi cười khẩy, ánh mắt nhìn về phía khu rừng nhỏ tối đen như mực ở đằng xa, đứng phắt dậy sải bước đi tìm hắn tính sổ.

Đương nhiên, Liên Kiều vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, trước khi ra khỏi cửa không quên dặn dò Hàn thần y đừng nói với ai khác.

Nghĩ một chút, nàng lại do dự, đặc biệt là đừng nói với cha nàng.

Sở dĩ Hàn thần y cố ý gọi nàng vào phòng nhỏ cũng là có suy nghĩ này. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của nam nữ, nếu để người lớn xen vào lại không hay.

Hơn nữa, quan sát sắc mặt của đại tiểu thư, tuy là tức giận, nhưng cũng không phải loại tức giận muốn rút kiếm g.i.ế.c người, phải nói là, xấu hổ thì đúng hơn.

Hàn thần y rất hiểu lòng người.

Liên Kiều vỗ vỗ mặt, hít sâu một hơi mới thản nhiên đi ra ngoài.

“Thế nào rồi?”

Ngoài cửa, Liên chưởng môn đi tới đi lui, lòng như lửa đốt.

“Không sao, là chuyện tốt, cổ độc sắp được giải rồi ạ.” Liên Kiều nói.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 273: Chương 273



Sắc mặt Liên chưởng môn hơi hòa hoãn: “Còn cần bao lâu nữa?”

Cụ thể bao lâu, Liên Kiều cũng không biết, nàng nhìn về phía Hàn thần y.

Hàn thần y không dám nói thẳng sau khi Độ Kiếp kỳ sẽ từ từ được giải, bèn giải thích là ông có thuốc giải, chỉ cần điều chế ra là được.

Lúc này Liên chưởng môn mới yên tâm, lại dặn dò thêm vài câu, Liên Kiều nhìn lại, trăng đã lên cao, trời đã không còn sớm, bèn kiếm cớ nói mình không khỏe muốn quay về.

Liên chưởng môn mới ngừng dặn dò, cho nàng rời đi.

Lúc này, Lục Vô Cữu cũng bị Triệu hoàng hậu giữ lại.

Lục Vô Cữu lần này không đoạt được quán quân đã khiến Triệu hoàng hậu hơi bất mãn, hơn nữa, lúc yến tiệc bắt đầu hắn còn biến mất không thấy.

Triệu hoàng hậu đang trách mắng hắn hành động như vậy rất mất mặt mũi, sẽ khiến người ta nghĩ Thiên Ngu không có khí độ.

Lục Vô Cữu cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.

Hắn chỉ đột nhiên nghĩ đến Liên Kiều, ba năm trước khi nàng thua dưới tay hắn thì mang nét mặt gì?

Hình như là khóc tức tưởi, sau đó hít hít mũi, lại chạy đến trước mặt hắn hét lên bảo hắn đừng đắc ý, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thắng hắn.

Liên chưởng môn lại biểu hiện như thế nào?

Hình như không hề tức giận, ngược lại còn xoa đầu Liên Kiều, khen nàng so với trước đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Sau đó, hai cha con bọn họ cùng nhau trở về như thường, vì thua nên Liên chưởng môn còn khoan dung với nàng hơn rất nhiều, khoảng thời gian đó Liên Kiều gây ra không ít chuyện, Liên chưởng môn cũng chỉ nhắm mắt cho qua.

Quả nhiên người với người khác nhau.

Thiên Ngu quan tâm rốt cuộc là hắn, hay là linh căn của hắn? Hay nói cách khác, là những thứ linh căn của hắn có thể mang lại cho bọn họ?

Bàn tay buông thõng bên người của Lục Vô Cữu từ từ siết chặt, khí tức cuồn cuộn, cỗ lực lượng trong cơ thể bắt đầu mất kiểm soát.

Điều hòa ba lần, Triệu hoàng hậu chắc cũng nhìn ra, hỏi: “Con không khỏe sao?”

Lục Vô Cữu mím môi ừ một tiếng.

Triệu hoàng hậu nhíu mày, có chút lo lắng: “Nếu vậy, con về nghỉ ngơi trước đi, Quốc sư chắc khoảng hai ngày nữa sẽ điều tức xong rồi xuất quan, đến lúc đó để ông ấy xem cho con.”

Lục Vô Cữu bèn cáo lui.

Lúc quay người, Triệu hoàng hậu nhìn bóng lưng hắn đầy lo âu.

Lúc này, trong thiên điện truyền đến tiếng Lục Khiếu hình như đập chén bị bỏng tay, Triệu hoàng hậu vội vàng bước qua, trách mắng: “Sắp cập quan rồi mà còn ngang bướng như vậy, sau này làm sao gánh vác trọng trách?”

Lục Khiếu mất kiên nhẫn đá đá nữ tỳ đang quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hừ lạnh một tiếng: “Có hoàng huynh thiên tư trác tuyệt, Thiên Ngu còn có chỗ cho ta sao? Còn trọng trách gì nữa? Sau này chỉ cần hắn đăng cơ rồi cho ta làm một vị vương gia nhàn rỗi đã là ân huệ to lớn rồi, nói không chừng ngày nào đó thấy ta ngứa mắt, đày ta đến biên cương xa xôi cũng chẳng có gì lạ.”

Triệu hoàng hậu mắng hắn vô dụng: “Nói bậy, Thiên Ngu không giao cho con thì giao cho ai?”

Lục Khiếu cứ tưởng mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm Triệu hoàng hậu: “Mẫu hậu có ý gì, hoàng huynh vừa sinh ra đã là Thái tử, hoàng vị này còn liên quan gì đến con?”

Triệu hoàng hậu tự biết lỡ lời, mím môi không nói, chỉ nói: “Hoàng huynh con thiên phú dị bẩm, không phải nói sau này có khả năng phi thăng sao? Nếu nó thật sự thoát thai hoán cốt, chắc chắn phải vào Thần Cung, cho nên, trọng trách này tám chín phần vẫn phải rơi vào tay con, con cũng nên cảnh giác một chút, cứ nghịch ngợm như vậy, làm sao có thể khiến người ta yên tâm?”

Thì ra là vậy.

Lục Khiếu cười lạnh: “Kẻ tẩu hỏa nhập ma muốn thoát thai hoán cốt, phi thăng e là không dễ dàng như vậy đâu.”

Triệu hoàng hậu nói: “Dễ hay không đều là cơ duyên, con chỉ cần phấn chấn lên, làm tốt việc nên làm là được, hơn nữa, chẳng phải con thích cô nương nhà họ Liên sao, nàng ấy bằng tuổi con đã đoạt được quán quân Tiên Kiếm Đại Hội, nếu con còn không chịu cố gắng, cho dù ta hạ mình đi cầu xin, với tính cách yêu thương con gái như mạng của Liên chưởng môn cũng nhất định sẽ không đồng ý.”

Nhắc đến Liên Kiều, sắc mặt Lục Khiếu lại khó coi, cười nhạt nói: “Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy làm sao đến lượt con, sớm đã bị hoàng huynh thu vào tay rồi, vừa rồi chẳng lẽ hoàng huynh không nói với mẫu hậu sao? Khoảng thời gian hắn biến mất không thấy trước yến tiệc chính là đang dan díu với vị đại tiểu thư Liên thị này ở hậu sơn, ân ân ái ái đấy!”

“Có chuyện như vậy sao?” Sắc mặt Triệu hoàng hậu biến đổi.

Lục Khiếu nói: “Không phải sao? Nếu không thì mẫu hậu nghĩ tại sao hắn lại đến muộn như vậy? Cái gọi là quán quân e rằng cũng chỉ là trò chơi tình thú của hai người bọn họ thôi.”

Triệu hoàng hậu nghe đến đây lại hơi bất mãn, thở dài một hơi: “Đứa nhỏ này không coi trọng đại hội như vậy quả thật là quá đáng, thật sự là cứng cánh rồi, quản cũng không được, trách không được…”

“Trách không được cái gì?” Lục Khiếu cảm thấy mẫu hậu hình như đang giấu hắn chuyện gì đó.

Triệu hoàng hậu lại lắc đầu, không chịu nói nữa.



Đêm tối mịt mùng, ánh trăng chan hòa.

Lúc Lục Vô Cữu bước vào tiểu thụ lâm, từ xa đã thấy có một người đứng dưới gốc cây bồ đề.

Đi tới đi lui, không hề an phận, thỉnh thoảng còn thò đầu nhìn về phía sân viện của hắn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 274: Chương 274



“Đợi lâu rồi sao?” Hắn chậm rãi bước tới.

Liên Kiều đột nhiên quay đầu lại, từ xa nhìn thấy Lục Vô Cữu đang đi về phía mình.

Chỉ thấy hắn chắc là đã thay y phục, một thân trường bào màu đen tay áo hẹp, bên ngoài khoác áo choàng đen, dáng vẻ cao lớn, tuấn tú.

Liên Kiều vốn đầy bụng lửa giận, đã diễn tập vô số lần cảnh tượng chất vấn hắn trong đầu, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đột nhiên không nói nên lời.

Trong đầu không khỏi nảy ra một nghi vấn, tại sao hắn không nói cho nàng biết, chỉ là vì muốn trêu đùa nàng? Hay là… có ẩn tình khác?

Liên Kiều bỗng nhiên thấy bất an.

Lúc này, Lục Vô Cữu đã đi tới: "Sao không nói gì thế, đến đây bao lâu rồi?"

Trong lòng Liên Kiều rối bời, bực bội nói: "Liên quan gì đến ngươi."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu tưởng nàng vẫn còn xấu hổ vì chuyện bị bắt gặp, không để ý lắm: "Tính tình nóng nảy như vậy, ai chọc giận nàng à?"

Liên Kiều vừa nghe, lửa giận bùng lên: "Ngươi còn dám hỏi?"

"Ta?" Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, như đang suy nghĩ điều gì, "Vẫn còn đau sao?"

Khu rừng bồ đề này thanh u tao nhã, mấu chốt là vắng vẻ, hắn vừa đến gần, những cánh hoa màu tím nhạt trên cây liền xào xạc rơi xuống, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám.

Khí thế hừng hực của Liên Kiều lập tức tắt ngúm, hai má đỏ bừng, nàng cúi đầu: "Ngươi nói cái gì vậy, đau cái gì?"

Lục Vô Cữu tiến thêm một bước, đưa tay phủi cánh hoa trên tóc mai nàng: "Nàng nghĩa ta nói gì?"

Liên Kiều vội vàng che miệng hắn: "Không đau, chỗ nào cũng không đau."

Khóe môi Lục Vô Cữu khẽ nhếch lên, nhớ lại dáng vẻ hung dữ của nàng lúc chiều tối, hắn tốt bụng bế nàng đặt nằm xuống, nàng lại nhất mực muốn trèo lên, rõ ràng cái gì cũng không hiểu, cứ cố chấp muốn chiếm thế thượng phong.

Kết quả đau đến không chịu được, bám chặt lấy vai hắn, khẽ r*n r* lại còn trách hắn.

Lục Vô Cữu dùng đầu ngón tay ấn lên môi nàng: "Nàng nói rồi, lần sau khóc cũng vô dụng."

Lần sau?

Lần sau chẳng phải lại đến lượt hắn phát tác sao?

Liên Kiều hất tay hắn ra: "Ai thèm lần sau với ngươi, ta mới không thèm, ngươi... ngươi đừng hòng lừa ta!"

"Ý nàng là sao?" Lục Vô Cữu lặng lẽ nhìn Liên Kiều.

Liên Kiều có chút khó nói, lớn tiếng quát: "Ngươi nói xem? Đến bây giờ ngươi còn giấu ta không chịu thừa nhận sao, có phải ngươi đã sớm giải cổ rồi không, từ hai tháng trước khi tiến giai ngươi đã không sao rồi!"

Lục Vô Cữu bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào nàng.

Liên Kiều khí thế hừng hực: "Sao ngươi không nói nữa? Bị ta vạch trần đến không nói được, cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi à?"

Ánh mắt Lục Vô Cữu chợt lóe, nhanh chóng hiểu ra: "Trên người nàng có chút mùi thuốc, lại là từ tiền điện tới, là... Hàn thần y sao?"

Quả nhiên.

Quả nhiên là vậy!

Liên Kiều tức giận như một con mèo xù lông: "Đúng thì sao, vậy là ngươi căn bản chưa từng truyền tin cho yêu tu kia đúng không, những ngày này cũng luôn lừa ta?"

Trên mặt Lục Vô Cữu không có chút cảm xúc nào.

Liên Kiều bước nhanh tới trước, ngẩng đầu trừng mắt: "Ngươi không có gì muốn giải thích sao?"

"Nàng muốn nghe gì?" Giọng Lục Vô Cữu bình tĩnh.

Liên Kiều nghiến răng nghiến lợi: "Có phải trêu đùa ta, ngươi cảm thấy rất đắc ý phải không?"

"Trêu đùa?" Lục Vô Cữu im lặng hồi lâu, có chút tự giễu cợt.

"Không phải sao? Ngươi rõ ràng là cố ý lừa gạt ta, xem ta làm trò cười, ti tiện!"

Lục Vô Cữu chậm rãi ngẩng đầu: "Nàng không có bất kỳ cảm giác nào khác sao?"

Ánh mắt Liên Kiều lảng tránh: "Cảm giác gì chứ, ta... ta sẽ không bị ngươi dẫn dụ đâu!"

"Một chút cũng không? Nàng chưa từng nghĩ tại sao mảnh vỡ đều ở trong tay nàng sao?" Lục Vô Cữu nhìn chằm chằm vào nàng.

"Sao ta biết được, chẳng phải chỉ là tạm thời cất giữ thôi sao." Trong lòng Liên Kiều đột nhiên đập thình thịch.

"Vậy còn thần cung, nàng nghĩ tại sao ta lại cưỡng ép luyện hóa nội đan Hắc Long."

"Chẳng phải là để cứu dân chúng sao?"

"Nàng đã nói ta ti tiện vô sỉ rồi, sao ta lại có lòng cứu người?"

"… Đó là chuyện khác!" Liên Kiều biện bạch, "Ngươi... ngươi... "

"Nàng có cảm giác." Lục Vô Cữu tiến lên một bước, "Nàng biết ta làm những việc này là vì cái gì, đúng không?"

Rõ ràng là nàng đang chất vấn hắn, kết quả lại bị hắn làm cho rối bời.

Liên Kiều giữ giọng: "Vì ai thì liên quan gì đến ta!"

"Đồ vô lương tâm, đôi khi ta thật muốn xem xem trong đầu nàng rốt cuộc chứa cái gì." Lục Vô Cữu đột nhiên thở dài.

Liên Kiều tức giận: "Ta vô lương tâm? Rõ ràng là ngươi lừa ta, lừa ta suốt hai tháng, ngươi đừng hòng đánh lạc hướng, bây giờ là ta đang tính sổ với ngươi!"

"Hai tháng..." Lục Vô Cữu thản nhiên nói, "Thì ra nàng chỉ biết có bấy nhiêu."

Liên Kiều ngẩn ra: "Ý ngươi là sao?"

Giọng Lục Vô Cữu bình tĩnh: "Nàng có từng nghĩ không chỉ là hai tháng không."

Liên Kiều chậm rãi hồi tưởng lại: "Ngươi là nói, cỏ nói thật đó... chẳng lẽ ngươi, những lời ngươi nói lúc đó đều là lời thật lòng?"

Lục Vô Cữu lặng lẽ nói: "Chỉ nghĩ được đến đây thôi sao?"

Đây là ý gì?

Liên Kiều càng nghĩ càng sợ, đầu óc hỗn loạn, Lục Vô Cữu chậm rãi nói: "Không nghĩ ra sao, nàng còn nhớ chúng ta trong ảo cảnh mảnh vỡ đầu tiên biến thành hình dáng gì không, nàng có biết trong mắt ta nàng là hình dáng gì không?"

Liên Kiều mơ hồ hiểu ra, khuôn mặt lập tức nóng bừng: "Ngươi vô sỉ!"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 275: Chương 275



"Vậy sao?" Lục Vô Cữu tiếp tục nói, "Vậy nàng có biết tại sao ta lại ở trong bức tranh gạch đó lâu như vậy không?"

Liên Kiều không dám nghĩ sâu, chẳng lẽ...

Lục Vô Cữu khẽ v**t v* vành tai nàng: "Đúng như nàng nghĩ, kỳ thực ảo cảnh đó tạo ra quả thật chân thực, bảo nàng làm gì nàng làm nấy, dù đau cũng vẫn luôn nhịn, thật sự quá ngoan, ngoan đến mức không giống nàng chút nào... "

"Lưu manh!" Liên Kiều đỏ mặt né tránh.

"Vậy đã chịu không nổi rồi, sau đó..." Lục Vô Cữu mím môi, bình tĩnh muốn giúp nàng tiếp tục hồi tưởng.

Liên Kiều xấu hổ bịt tai lại: "Ta không muốn nghe, ngươi b**n th**!"

Lục Vô Cữu thẳng thắn thừa nhận: "Ta biến thành như vậy là vì ai?"

"Liên quan gì đến ta, rõ ràng là bản tính ngươi háo sắc!" Liên Kiều toàn thân nóng như lửa đốt, "Trúng một chút cổ trùng liền bắt đầu tưởng tượng lung tung."

"Không liên quan gì đến trúng cổ, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nàng không hề nhận ra bất kỳ điều gì khác thường sao?"

Liên Kiều càng thêm chấn động: "Cái gì gọi là nhiều năm như vậy? Chẳng lẽ trước đây ngươi đã..."

"Trước đây nàng thật sự rất không biết giữ chừng mực." Giọng điệu Lục Vô Cữu lạnh nhạt, "Rõ ràng đã viết rõ sự không thích lên mặt, còn cứ thích đến gần ta, tặng những thứ linh tinh, bày biện khắp nơi."

"Nếu đã không thích tại sao ngươi không nói, đó đều là bảo bối của ta, ngươi nói thì ta đã không nhiệt tình như vậy." Liên Kiều cũng rất tức giận.

"Ta không nói sao, nói rồi nàng có hiểu không? Hoàn toàn không hiểu nhân tình thế thái, cũng đúng, có cha nàng che chắn cho nàng quả thật không cần hiểu, cho nên mới có thể giống con mèo nàng nuôi nhiều năm như vậy không biết giữ chừng mực đến gần ta, làm tâm tư ta rối bời không yên, sau đó lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt, đêm cập kê nói sẽ gặp mặt kết quả lại bỏ ta ở miếu Sơn Thần, nàng có biết ta đã đợi nàng cả một đêm không? Nàng thật sự quá ngây thơ, ngây thơ đến mức tàn nhẫn."

Giọng Lục Vô Cữu lạnh nhạt vô tình, nhưng lại nhớ rõ từng chi tiết.

Liên Kiều nhất thời đầu óc ong ong, hắn luôn là người lạnh lùng ít nói, đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn nói nhiều như vậy. Đặc biệt, lại còn là kể về những chuyện cũ không ai biết.

Tuy giọng điệu vẫn khó nghe như vậy, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng là đang bày tỏ. Chấn động quá lớn, Liên Kiều rối bời: "Tại sao lại trách ta, ta cũng không phải cố ý, ngươi thật không hiểu lý lẽ!"

"Nàng không phải cố ý, cho nên ta muốn nói cũng không có cách nào nói, nói rồi nàng cũng không hiểu, giống như khúc gỗ vậy."

"Vậy ngươi còn thích ta làm gì!" Liên Kiều không nhịn được ngắt lời.

Vừa nói ra, lại giống như cửa sổ giấy bị chọc thủng, khiến bản thân nàng cũng đỏ mặt.

"Câu hỏi hay đấy, tại sao thế?" Lục Vô Cữu cũng muốn biết.

Khi nhận ra tâm tư của mình đối với Liên Kiều, hắn chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhưng cảm giác này chính là không nói lý lẽ như vậy.

Lúc đó hắn lạnh nhạt nàng một năm, cố ý giữ khoảng cách, nhưng nàng chỉ cần trong lúc tỷ thí không đứng vững, sợi tóc rơi xuống nhẹ nhàng lướt qua tay hắn, sự kiêu ngạo tự cho là đúng của hắn liền sụp đổ.

Lục Vô Cữu v**t v* khuôn mặt trắng nõn của nàng: "Vậy còn nàng, nhiều năm như vậy, nàng đối với ta, chẳng lẽ không có chút tâm tư nào sao?"

Trong lòng Liên Kiều rất rối, suy nghĩ rối ren, mơ mơ hồ hồ có chút tâm tư, nhưng so với hắn thật sự là nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng dù sao, hắn cũng đã lừa nàng rất lâu, còn lừa nàng giúp hắn làm rất nhiều chuyện vô sỉ. Hơn nữa, ngay cả lúc bày tỏ cũng là giọng điệu bá đạo như vậy, nàng mới không thèm thích hắn!

Nàng ổn định tinh thần, cau mày, vừa định mở miệng phủ nhận, Lục Vô Cữu nhận ra hình dạng môi nàng, bỗng nâng mặt nàng lên trực tiếp dùng môi chặn lại.

Liên Kiều mở to mắt, quên cả nói.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hôn xong, Lục Vô Cữu ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Nói lại."

Liên Kiều tức giận: "Ta không..."

Lời còn chưa dứt, Lục Vô Cữu lại chặn miệng nàng.

Liên Kiều càng thêm kinh ngạc, nàng dùng sức đẩy đầu Lục Vô Cữu ra, dùng tay lau lau môi: "Ngươi làm gì vậy!"

"Suy nghĩ cho kỹ rồi hãy nói." Lục Vô Cữu ôm eo nàng không buông, tựa hồ có ý định giằng co đến trời long đất lở.

Liên Kiều tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng, đôi mắt trong suốt, tựa như ngọc thạch được rửa sạch: "Ngươi không biết lý lẽ!"

"Không bằng người cứng miệng như nàng." Lục Vô Cữu nắm cằm nàng.

Giọng Liên Kiều nhỏ dần: "Ngươi nói bậy gì đó..."

"Nói bậy sao?" Lục Vô Cữu liếc mắt một cái liền nhìn thấu, "Vừa rồi nàng nói là cha nàng dẫn ngươi đi tìm thần y, dựa theo tính tình của cha nàng, nếu ông ấy biết hết, nhất định sẽ không để nàng ra ngoài gặp ta nữa, cũng nhất định sẽ tìm ta chất vấn. Nhưng tối nay lại bình yên vô sự, chứng tỏ nàng chưa nói hết với ông ấy, nếu nàng thật sự ghét ta, tại sao lại che giấu cho ta?"

Liên Kiều kỳ thực cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại lựa chọn như vậy, hình như chỉ là theo bản năng làm như thế, lúc này bị hắn vạch trần, giống như tấm vải che thân bị xé rách.

Hắn thật sự quá thông minh, thông minh đến mức không chừa cho người ta chút đường sống nào.

Liên Kiều vẫn còn đang tức giận, mím môi không chịu thừa nhận: "Là ta quên nói thôi! Ngươi buông ta ra!"

Lục Vô Cữu nhất quyết không buông, hắn cao hơn nàng rất nhiều, dễ dàng ôm eo nàng vây khốn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 276: Chương 276



Liên Kiều tức giận đến mức dùng đầu gối húc vào chân hắn, nhưng bên trái vừa nhấc lên đã bị hắn gạt ra, chân phải vừa đá, cũng bị hắn nắm lấy, ngược lại bị hắn thừa cơ xông lên, gắt gao giữ chặt áp vào gốc cây.

Tư thế quá mức xâm lược, rất dễ khiến người ngoài hiểu lầm.

Liên Kiều muốn đánh hắn, tay đã giơ ra, lại sợ hắn hôn tay nàng, bực bội rụt tay lại, đan chặt ra sau lưng.

"Khó thừa nhận như vậy sao?"

Lục Vô Cữu áp trán vào trán nàng, ngữ điệu cuối câu hơi cao lên, mang theo chút ý dụ dỗ, nhịp tim kịch liệt va chạm vào nhau, bầu không khí căng thẳng ban đầu bỗng chốc trở nên mờ ám.

Liên Kiều luôn ăn mềm không ăn cứng, đôi môi vừa bị hắn hôn qua vẫn còn tê dại, nhưng vẫn có chút không cam lòng, bèn nhân cơ hội cắn một cái vào hàm dưới hắn, thừa dịp hắn đau nhanh chóng thoát khỏi vòng tay hắn.

"Ta... ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi đâu!"

Lục Vô Cữu dùng một tay chống lên cây rất lâu, vẫn giữ tư thế ôm, không những không tức giận, đáy mắt đen nhánh ngược lại hơi gợn sóng, làm cho khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng càng thêm phần rực rỡ.

Không dễ dàng tha thứ, vậy nghĩa là, sớm muộn gì cũng sẽ tha thứ?

Sau khi trở về, Lục Vô Cữu hơi bực bội, tiện tay cầm chén ngọc bạch trên bàn uống cạn một hơi.

Thao Thiết mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nhịn được nhắc nhở: "Chủ nhân, trong chén của ngài là rượu mạnh, uống như vậy dễ say."

Lục Vô Cữu cúi đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện trong chén quả nhiên là rượu.

Hắn không có vị giác, lại đang lơ đãng, uống như nước trà cũng không biết.

Lúc này được Thao Thiết nhắc nhở, quả thật có chút choáng váng, hắn ấn ấn mi tâm, vẻ mặt khó chịu.

Không có Liên Kiều, rượu và nước đối với hắn không có gì khác biệt, đều nhạt nhẽo vô cùng.

Trước kia không biết mùi vị cũng thôi vậy, đã nếm thử rồi, sau này lại không thể có nữa, mới là tàn nhẫn nhất.

Sát khí của Lục Vô Cữu cuồn cuộn, tiếng rồng gầm trong đầu càng thêm rõ ràng, vảy trên người cũng đang nhanh chóng lan rộng.

Sức mạnh ngày càng mất kiểm soát, gào thét muốn phá vỡ thân xác.

Hắn nhắm mắt lại, cưỡng ép áp chế.

Khí huyết cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, vảy đen lúc ẩn lúc hiện, Thao Thiết nhìn thấy mà kinh hãi, theo bản năng yêu quái, nó sợ hãi lùi về phía cửa.

Đột nhiên, khóe môi Lục Vô Cữu tràn ra một tia máu, Thao Thiết vội vàng tiến lên đỡ hắn.

Nó không hiểu: "Chủ nhân, triệu chứng của ngài hiện giờ rõ ràng là tu vi sắp đạt tới, lại sắp tiến giai, tại sao lại cưỡng ép áp chế xuống?"

Lục Vô Cữu lau đi vết m.á.u nơi khóe môi, mím môi không nói.

Hiện giờ đã rất khó khăn, nếu hắn thật sự hóa rồng, lời tiên tri ứng nghiệm, tất cả e rằng không còn đường cứu vãn.



Liên Kiều cũng rối bời.

Vẫn luôn nghĩ người mình ghét lại âm thầm thầm thương trộm nhớ mình nhiều năm như vậy, còn giả vờ như không có chuyện gì lừa nàng lâu như vậy, thật sự quá đáng ghét.

Nàng phẫn uất không thôi, lại có chút bồn chồn.

Đêm đã khuya, nàng lại không hề buồn ngủ, những chuyện đã qua ngược lại không ngừng hiện lên.

Thảo nào, năm nàng cập kê cây trâm hắn tặng nàng lại xấu như vậy, còn khác với của người khác, bây giờ xem ra, rõ ràng là do hắn tự tay làm.

E rằng cũng chỉ có cây của nàng là do hắn tự tay làm.

Vậy mà miệng lại cứng rắn, một chữ cũng không chịu nói.

Sau đó, cây hắn tặng rõ ràng lại tinh xảo hơn rất nhiều, nhất định là những năm này đã âm thầm luyện tập rất nhiều lần, có khi còn làm hỏng rất nhiều ngọc.

Thì ra hắn cũng không phải cái gì cũng biết, việc thủ công vậy mà lại vụng về như vậy!

Bí mật này e rằng ngoài nàng ra không ai biết.

Liên Kiều lặng lẽ lại có chút đắc ý.

Nghĩ đến Lục Vô Cữu năm đó vậy mà thật sự ngoan ngoãn đợi nàng ở miếu Sơn Thần cả một đêm, nàng không nhịn được mỉm cười.

Thảo nào vị trí miếu Sơn Thần hắn nhớ rõ như vậy, e rằng cả đời này cũng khó quên.

Đêm khuya thanh vắng, tiếng cười lại tự dọa mình một phen, Liên Kiều lập tức nghiêm mặt lại, không đúng, nàng rõ ràng là đang trách mắng Lục Vô Cữu, tại sao lại đột nhiên cười?

Không được, nàng không thể bị hắn dắt mũi.

Liên Kiều ép mình không được nghĩ đến hắn nữa, lật người lại, ch* k*n đáo vẫn còn hơi đau, bèn lại âm thầm oán trách Lục Vô Cữu quá hung dữ tàn bạo.

Điều đáng ghét hơn là, tuy hận hắn, nàng lại tạm thời không thể rời xa hắn. Dù sao Lục Vô Cữu tuy đã giải cổ, nhưng cổ của nàng vẫn chưa giải.

May mà ngày hôm sau Hàn thần y lại mang đến một tin tốt, nói là đã xem được trong cổ thư một phương pháp ức chế, đang thử điều chế thuốc, nếu có thể thành công, nàng sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Lúc này Liên Kiều mới hơi yên tâm.



Tiên Kiếm Đại Hội đã kết thúc, còn lại là nghi thức kế nhiệm của mấy vị Phong chủ và Sơn chủ còn khuyết, chờ nghi thức kết thúc, các đệ tử đến tham dự đại hội cũng nên giải tán.

Mấy vị trí trống này các nhà đều đang tranh giành, ngay cả chưởng môn cũng rối bời, nhất thời không rảnh tìm Lục Vô Cữu tính sổ.

Nhưng dù sao cũng không quá phận, ông cũng không muốn làm quá.

Liên Kiều ngược lại được nhàn rỗi, đột nhiên nhàn rỗi nàng lại cảm thấy buồn chán.

Mảnh vỡ cuối cùng không nằm ngoài dự đoán hẳn là ở Thiên Ngu, sau khi Tiên Kiếm Đại Hội hoàn toàn kết thúc Lục Vô Cữu nhất định sẽ quay về, vậy nàng có nên đi cùng hắn không?
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 277: Chương 277



Nhưng, nghe nói Lục Vô Cữu mấy hôm nay bệnh nặng, chắc là chưa rời đi nhanh như vậy.

Hắn bị bệnh gì? Chẳng lẽ liên quan đến việc tẩu hỏa nhập ma?

Liên Kiều chống cằm, ánh mắt không khỏi nhìn về phía mái hiên xa xa, đáy mắt hiếm khi có thêm một chút ưu tư.

Yến Vô Song nhìn ra sự khác thường của Liên Kiều, lặng lẽ đi đến từ phía sau: “Lại nghĩ đến hắn à?”

Liên Kiều giật mình: “Ai nghĩ đến hắn chứ!”

Yến Vô Song phì cười: “Ta còn chưa nói là ai mà, ngươi gấp cái gì?”

“…”

Liên Kiều che mắt: “Sao ngươi cũng học hư thế!”

“Cũng?” Yến Vô Song nhướn mày, kéo dài giọng, “Ồ… còn có ai hư nữa?”

Liên Kiều cạn lời, bực mình hoàn toàn, đứng dậy bịt miệng cô nàng, hai người lại đùa giỡn náo loạn.

Một lúc lâu sau, Yến Vô Song cuối cùng cũng chịu thua, nàng mới không tiếp tục cù nàng ấy nữa.

Nằm trên mặt đất, mắt nhìn lên trần nhà, Liên Kiều kể lại toàn bộ sự việc cho Yến Vô Song nghe.

Yến Vô Song giật mình, sau đó lại gối tay cười khì khì, nói hư một chút cũng tốt, có thể lừa nàng nhiều năm như vậy, ít nhất chứng minh hắn không phải ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cũng coi như là tình cảm sâu đậm.

Liên Kiều lại chưa từng nghĩ đến góc độ này, má hơi nóng lên.

Chu Kiến Nam đúng lúc đi vào, như thấy ma: “…Đây là cái sở thích gì vậy, chẳng lẽ là phương pháp tu luyện mới sao?”

Hai người đồng loạt trừng mắt nhìn hắn.

Chu Kiến Nam nhanh chóng ngậm miệng.

Đợi hai người đứng dậy, Chu Kiến Nam không nhịn được tò mò, thăm dò hỏi: “Khi điện hạ ở riêng với ngươi cũng lạnh lùng như vậy sao? Ngươi rốt cuộc bắt đầu yêu mến hắn từ khi nào?”

Liên Kiều hét lên: “Ai yêu mến hắn ta chứ, nói bậy!”

Chu Kiến Nam ồ lên một tiếng: “Vậy sao mặt ngươi lại đỏ thế?”

Liên Kiều lập tức che mặt: “Uống rượu không được sao?”

Chu Kiến Nam nhìn nàng kỳ quái: “Ngươi nói cái này à? Đây không phải là trà sao?”

Liên Kiều liền chuồn mất, thật đáng ghét, nàng không muốn nói chuyện với bọn họ nữa!

Vừa ra khỏi cửa, không ít người nhận ra nàng, lại gần bắt chuyện, Liên Kiều lơ đãng đáp lại, lại thấy phiền lòng, liền đi vòng đến một con đường nhỏ vắng người, tìm một cái đình nghỉ chân uống trà, vừa ngồi xuống không lâu, đột nhiên có người vén rèm bước vào, chính là tên kiếm tu hôm đó thua dưới tay nàng.

Tên kiếm tu này tên là Hà Bình, nghe nói cũng là một kỳ tài, linh căn bát đoạn, vừa đến tuổi trưởng thành đã là Đại Thừa kỳ.

Liên Kiều có chút ấn tượng với hắn, nhưng không nhớ tên, thấy hắn muốn ngồi, liền quay người bỏ đi, Hà Bình lại tiến lên một bước chặn nàng lại.

Lúc đầu nàng không hiểu, sau đó mặt tên kiếm tu này bắt đầu đỏ lên, nói có thể thua dưới tay Liên Kiều rất vui mừng, sau đó lại bắt đầu bày tỏ tình cảm, nói trước đây đã gửi cho nàng rất nhiều thư tình.

Liên Kiều chớp mắt, hoàn toàn không có ấn tượng.

Xét cho cùng, trước đây nàng luôn bị Lục Vô Cữu áp chế, nào có thời gian để tâm đến chuyện này.

Nghĩ vậy, Liên Kiều đột nhiên sực tỉnh, không đúng, sao lại trùng hợp như vậy, hình như trước đây mỗi khi có người tỏ tình với nàng, Lục Vô Cữu sẽ đột nhiên trở nên mạnh mẽ, khiến nàng có cảm giác nguy cơ sâu sắc, không thể không bế quan đuổi theo hắn.

Hắn chắc chắn vẫn luôn tính kế nàng.

Liên Kiều nghiến răng hừ hừ, càng nghĩ càng tức.

Giọng Hà Bình dừng lại: “…Là ta nói sai gì sao?”

Nàng mím môi, lúc này mới hoàn hồn: “Không liên quan đến ngươi.”

Hà Bình thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu hồi tưởng lại những lần gặp gỡ trước đây của bọn họ.

Liên Kiều uống một ngụm trà không được tự nhiên, Hà Bình liền cùng nàng nói chuyện về trà.

Nhắc đến trà, Liên Kiều không nhịn được lại nghĩ đến Lục Vô Cữu, hắn không nếm được mùi vị, sau này nếu không có nàng sẽ nhạt nhẽo biết bao.

Suy nghĩ dần dần bay xa, dường như trước đây Lục Vô Cữu từng nói rất thích ăn mơ xanh, bây giờ nghĩ lại, mơ xanh chua chua chát chát có gì ngon, hắn rõ ràng là đang ám chỉ nàng.

Tâm tư thật sâu xa.

Liên Kiều vừa tức vừa buồn cười, sắc mặt lúc này tâm tình bất định, biến đổi khôn lường, khiến Hà Bình đối diện nhìn đến ngẩn người.

Lúc này Liên Kiều mới nhận ra có chút thất thố, nhanh chóng bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhưng lại không ngồi yên được nữa.

Liên Kiều thẳng thắn nói rõ ràng với Hà Bình, Hà Bình rõ ràng có chút thất vọng.

Đang định đi, rèm cửa được vén lên, mơ hồ nàng đột nhiên nhìn thấy Lục Vô Cữu đang đứng đối diện, không biết đã nhìn bao lâu, sắc mặt trầm tĩnh, còn có chút tái nhợt.

Bốn mắt nhìn nhau, Liên Kiều nắm chặt rèm cửa, quay đầu lại ngồi xuống, muốn thảo luận tâm pháp với Hà Bình.

May mắn thay, Hà Bình cũng là người chính trực, không có được người đẹp, được chỉ điểm cũng tốt.

Hai người thật sự nghiêm túc thảo luận, lại nói chuyện gần một canh giờ, Lục Vô Cữu cứ đứng đó, lạnh lùng nhìn.

Vô Tướng Tông quanh năm lạnh lẽo, hắn lại đang bị bệnh, gió lạnh thổi qua, chắc chắn sẽ nặng thêm.

Liên Kiều dần dần ngồi không yên, thỉnh thoảng liếc nhìn, Lục Vô Cữu vẫn đứng thẳng tắp như cây tùng.

Gió núi rít gào, lại qua một lúc, nàng cuối cùng vẫn không nhịn được đứng dậy.

Ra khỏi đình xuống núi chỉ có một con đường, Hà Bình rời đi trước, nàng chậm rãi bước đi, khi đi ngang qua Lục Vô Cữu, cổ tay bị hắn nắm chặt.

“Nói chuyện vui vẻ lắm sao?”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 278: Chương 278



Rõ ràng là linh căn hệ hỏa, nhưng tay hắn lại lạnh lẽo, thấm đẫm hàn khí, Liên Kiều do dự một chút mới hất ra: “Thì sao?”

“Không sao cả.” Ánh mắt Lục Vô Cữu trầm xuống, “Vui vẻ như vậy sao không tiếp tục nói chuyện thêm?”

“Liên quan gì đến ngươi? Hôm nay trời đã tối, ngày mai nói tiếp không được sao?” Liên Kiều phản bác.

“Hắn ta có gì tốt?” Lục Vô Cữu chậm rãi xoay người, “Kiếm tu bình thường, dung mạo bình thường, phẩm chất bình thường, tầm thường vô vị, đáng để nàng trò chuyện vui vẻ như vậy sao?”

Liên Kiều hừ lạnh: “Ta coi trọng ai liên quan gì đến ngươi, cho dù hắn ta là người tàn tật, chỉ cần ta thích cũng không sao cả.”

Ánh mắt Lục Vô Cữu lóe lên: “Ồ? Nàng cho rằng nàng coi trọng là có ích? Tình cổ vẫn chưa được giải, còn lâu mới đến lúc nàng thăng cấp, nàng và ta vẫn cần ràng buộc với nhau, cho dù nàng thành thân, đêm tân hôn nói không chừng còn phải mặc hỷ phục gõ cửa phòng ta.”

“Ngươi vô sỉ!” Mặt Liên Kiều đỏ bừng.

“Ta nói sai sao?” Lục Vô Cữu tiếp tục nói, “Sự thật hiển nhiên thôi, nàng đang tự lừa mình dối người cái gì?”

Liên Kiều nắm chặt tay: “Chưa chắc đâu, Hàn thần y đang nghĩ cách chế tạo thuốc ức chế, đến lúc đó ai cần ngươi nữa?”

“Ồ? Ông ta nhất định có thể chế tạo ra sao? Chế tạo ra thì sao, ta thật sự muốn thì ai có thể cản được?” Lục Vô Cữu lạnh nhạt vô tình.

“Lưu manh!”

Liên Kiều không nhịn được vùng vẫy, Lục Vô Cữu thuận thế nắm chặt cổ tay nàng, giọng nói lại trầm xuống: “Tức giận rồi sao? Chỉ là nghĩ thôi, nếu thật sự muốn làm ta sẽ nói cho nàng biết sao?”

Liên Kiều lập tức im lặng, cũng đúng, người như hắn, nếu thật sự có ý định gì, ngược lại sẽ không để bất kỳ ai biết được.

Nhưng dọa nàng như vậy vẫn rất đáng ghét.

Liên Kiều tức giận: “Đến lúc đó ta thà dùng một dải lụa trắng treo cổ tự tử, còn hơn là ở cùng ngươi!”

Nghe đến đây, Lục Vô Cữu ho dữ dội, dùng khăn che miệng.

Liên Kiều nhân cơ hội nhanh chóng vùng ra, xoa xoa cổ tay, lại liếc hắn một cái: “Cho ngươi thích đùa giỡn người khác, quả báo nhãn tiền đấy.”

Lục Vô Cữu day day mi tâm, có lẽ cũng cảm thấy vừa rồi quá kích động, hắn cúi đầu nhìn khăn tay trong tay, không nói thêm gì nữa, nắm chặt khăn tay rời đi.



Mãi đến khi hắn đi xa, nàng mới dám đi tiếp.

Vừa đi vừa đá đá viên sỏi nhỏ, hơi bực bội.

Lại đi thêm một đoạn, cúi đầu xuống, Liên Kiều đột nhiên nhìn thấy bên hồ có chiếc khăn tay dính máu, đúng lúc ở vị trí Lục Vô Cữu vừa đi qua, trong lòng lập tức hoảng loạn.

Nhặt lên xem, trên đó thêu hoa văn ẩn, rõ ràng là loại hắn thường dùng, hơn nữa trên đó còn thấm một mảng m.á.u lớn, chắc chắn là bị thương nặng.

Vừa rồi hắn ho như vậy, dường như rất nghiêm trọng, chẳng lẽ là… nóng giận công tâm, lại tẩu hỏa nhập ma sao?

Liên Kiều cũng không quan tâm đến việc cãi nhau với hắn nữa, lòng như lửa đốt, nắm chặt khăn tay bước đi.

Nàng muốn tìm Hàn thần y, lại nghĩ đến hiện tại ai cũng lo cho bản thân, hắn chỉ cần xảy ra thêm chút chuyện gì nữa, lời đồn còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì, vì vậy không dám nói với bất kỳ ai, kể cả cha nàng, một mình nhanh chóng đi về phía phòng Lục Vô Cữu.

Vừa bước vào cửa, chỉ thấy Lục Vô Cữu thân hình lảo đảo, Liên Kiều thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới, hắn vừa vặn ngã vào vai nàng.

Cả người nàng nặng trĩu, cắn răng dìu hắn lên giường, vỗ vỗ mặt hắn, lo lắng nói: “Ngươi sao rồi? Sao lại nôn ra nhiều m.á.u thế này?”

Thao Thiết cũng tò mò lại gần, rõ ràng vừa rồi còn khỏe mạnh, sao lại ngã xuống rồi.

Môi Lục Vô Cữu nhợt nhạt, một lúc sau mới nói: “Không sao, nóng giận công tâm, nghỉ ngơi một chút là được.”

Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm, Thao Thiết cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Lục Vô Cữu nói: “Được rồi, không có việc gì thì ra ngoài đi.”

Thao Thiết trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng không muốn ở lại, xoay người bỏ đi, Lục Vô Cữu lại nắm lấy tay nàng: “Ta không nói nàng.”

Liên Kiều ngơ ngác: “Vậy nói ai?”

Thao Thiết lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, chỉ vào mũi mình: “Ta?”

Lục Vô Cữu liếc mắt nhìn nó, nó bèn rụt rè thu hồi ánh mắt, không cam lòng đi ra ngoài.

Lúc đi còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nhỏ hung hăng trừng mắt nhìn Liên Kiều.

Liên Kiều sờ sờ mũi: “Ngươi nếu không sao, ta cũng đi đây.”

Lục Vô Cữu lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông, Liên Kiều mất thăng bằng, ngã xuống bên cạnh hắn.

Liên Kiều muốn bò dậy, trên đỉnh đầu lại vang lên một giọng nói.

“Tại sao lại đến đây? Lo lắng cho ta sao?”

“Tự mình đa tình, ta là đến xem ngươi còn sống không thôi!” Liên Kiều không chịu thừa nhận.

“Ồ? Vậy sao lại lo lắng đến mức khóc rồi.” Lục Vô Cữu dùng ngón tay chạm vào hàng mi ướt át của nàng.

“Ai lo lắng? Ta đây… ta đây rõ ràng là thấy ngươi bị thương nặng mừng đến phát khóc!” Liên Kiều biện minh.

“Nói dối.” Lục Vô Cữu khẽ cười, “Vui mừng như vậy, nước mắt vẫn mặn sao? Ta nhớ rõ lúc nàng vui vẻ nước mắt chảy ra rõ ràng mang vị ngọt.”

Mặt Liên Kiều nhanh chóng đỏ bừng: “Ngươi nói lung tung cái gì vậy!”

“Đã làm rồi lại không dám nhận sao? Mặt mỏng thật.” Lục Vô Cữu đưa tay gạt mũi nàng.

“Còn có sức trêu chọc ta, ta thấy tinh thần ngươi rõ ràng rất tốt!”

Liên Kiều hất tay hắn ra, muốn lấy khăn tay lau, đột nhiên, lại sờ thấy chiếc khăn tay dính m.á.u nhặt được trên đường, lại nhìn kỹ, mới phát hiện trên khăn tay có dùng thuật che mắt, căn bản không có nhiều m.á.u như vậy.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 279: Chương 279



Vừa rồi quan tâm quá mức, căn bản không nhìn kỹ.

Liên Kiều nắm chặt chiếc khăn tay sạch sẽ nghiến răng cười lạnh: “Ngươi căn bản không sao đúng không, là cố ý đánh rơi khăn tay dụ ta đến?”

Lục Vô Cữu lại rất thẳng thắn: “Nguyện giả thượng câu, ta chỉ là đánh rơi, đến hay không là tùy nàng, nàng đến rồi chứng tỏ trong lòng nàng có ta.”

Liên Kiều vừa tức vừa giận, mặt nóng bừng, khạc nhổ hắn một cái: “Ti tiện!”

Lúc này nàng rút tay ra muốn đi Lục Vô Cữu cũng không giả vờ nữa, lật người đè nàng xuống.

“Thực ra, sợ nàng vô tâm, ta không chỉ đánh rơi một cái, nàng đến nhanh hơn ta tưởng, quan tâm ta như vậy sao?”

Liên Kiều càng tức giận: “Vô sỉ, tâm địa đen tối!”

Lục Vô Cữu khẽ cười: “Hay lắm. Sao không tiếp tục?”

“Hay cái gì, ta đang mắng ngươi đấy!” Liên Kiều tức giận nói.

“Giọng nói hay.” Lục Vô Cữu chạm vào khóe môi nàng.

Liên Kiều trợn tròn mắt, chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, nàng mím môi, cảm thấy mắng hắn cũng là tiện nghi cho hắn, tức giận nói: “Không biết xấu hổ!”

Lục Vô Cữu giữ gáy nàng cười khẽ.

Liên Kiều bực bội, bị đè đến n.g.ự.c đau, đưa tay đẩy đẩy: “Ngươi dậy đi, nặng quá, đè ta thở không nổi.”

Lục Vô Cữu ôm nàng càng chặt: “Không buông, thích nghi một chút.”

“Thích nghi cái gì?”

Liên Kiều vừa hỏi xong, lại nhớ đến lần trước ngây thơ vô tri không thích hắn ở trên cứ đòi đổi lại tự chuốc lấy khổ, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

Liên Kiều thật sự không còn cách nào với hắn, không nhịn được thở dài khe khẽ, má lại nhẹ nhàng áp vào cổ hắn, thân mật dựa vào nhau.

Lục Vô Cữu quả nhiên là khắc tinh của nàng.

Liên Kiều ghét hắn nhưng không làm gì được hắn, thích hắn lại càng không làm gì được hắn.

Cổ nàng sắp gãy rồi, muốn đẩy ra, Lục Vô Cữu lại không cho, giữ nàng lại nói nhỏ: “Nàng mà còn cựa quậy nữa chưa chắc đã đi được đâu.”

Liên Kiều lập tức im lặng.

Hai người dựa vào nhau, nàng dần dần cảm thấy tiếng th* d*c của hắn ngày càng nặng nề, dường như đang cố gắng chịu đựng điều gì, mặt hơi đỏ lên.

Qua một lúc, Liên Kiều lại cảm thấy không đúng, người như Lục Vô Cữu, luôn thích làm nàng đỏ mặt để né tránh một số vấn đề, nàng nghe nhịp tim đập dồn dập của hắn lặng lẽ mở miệng: “Lục Vô Cữu, có phải ngươi rất khó chịu không?”

Lục Vô Cữu im lặng.

Liên Kiều đẩy đầu hắn ra, nâng cằm hắn lên quan sát: “Ngươi không nói, là bởi vì trong miệng toàn là m.á.u sao?”

Lục Vô Cữu định ngồi dậy, nàng trực tiếp hôn lên.

Quả nhiên, môi chạm môi, m.á.u theo khóe miệng hai người chảy ra, vô cùng rực rỡ.

Khi Liên Kiều buông ra, miệng đã dính đầy m.á.u tanh.

Lục Vô Cữu cũng cuối cùng không nhịn được ho khan, vừa ho, khăn tay toàn là máu, lại không ít hơn chiếc khăn tay dùng thuật che mắt vừa rồi.

Quả nhiên, có lẽ chiếc khăn tay hắn đánh rơi trên đường vừa rồi không hoàn toàn là thật, nhưng bệnh nặng hai ngày nay của hắn hẳn là không giả, nếu không thì đại thọ Hoàng hậu sắp đến, bọn họ không thể trì hoãn hồi kinh lâu như vậy.

Liên Kiều cẩn thận lau vết m.á.u cho hắn, vừa tức vừa giận: “Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ lại tẩu hỏa nhập ma…”

Lục Vô Cữu dần dần ngừng ho: “Nếu ta nói ta sắp hóa rồng, lời tiên tri có lẽ sẽ thành sự thật, nàng có sợ không?”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều cứng đờ: “Không thể nào, ngươi chỉ hấp thu nội đan của Hắc Long thôi, hơn nữa Quốc sư không phải đã luyện hóa cho ngươi rồi sao, cái gọi là hóa rồng chẳng phải đều là lời đồn của bọn họ sao?”

“Nếu không phải lời đồn thì sao.” Lục Vô Cữu đột nhiên nói, “Nàng còn nhớ ở vực sâu vạn trượng từng hỏi ta một vấn đề không?”

Liên Kiều suy nghĩ một lúc, đột nhiên trợn to mắt.

Vô Cữu - không trách cứ, bỏ qua quá khứ , chẳng lẽ…

“Cái tên đó… là ngươi? Sao có thể? Rõ ràng đã qua gần ngàn năm, sao ngươi lại được sinh ra ở Thiên Ngu?”

Một loạt câu hỏi được đưa ra, Lục Vô Cữu không giải thích, chỉ đưa tay chạm vào cây trâm cài trên đầu nàng.

Ngay lập tức, lòng bàn tay hắn bị băng sương bao phủ.

“Nàng có thấy không, hôm đó ta nắm lấy dây xích khóa rồng cũng như vậy.”

Liên Kiều nín thở, đột nhiên nhớ đến con rồng đen nhỏ trong ảo cảnh dùng đuôi câu lấy mắt cá chân Ly Cơ, mềm nhũn nằm sấp, khi bị lấy ra thì yếu ớt nằm trên mặt đất trông thật đáng thương.

“Vậy, cây trâm này thực chất là được mài giũa từ sợi xích đó? Vậy ngươi đưa cho ta là…”

“Để phòng khi bất trắc.”

Liên Kiều vội vàng: “Nói gì vậy, đương nhiên là vĩnh viễn không dùng đến mới tốt.”

“Được, không nói nữa, vậy cứ coi như là quà sinh thần bình thường.” Lục Vô Cữu sờ sờ đầu nàng.

Liên Kiều dựa vào lòng hắn thở dài, Thiên Ngu không thân thiết cũng đành, cha mẹ ruột lại càng tàn nhẫn hơn.

Cũng không biết những ngày này hắn đã sống như thế nào.

Còn phải vì lời tiên tri chưa chắc chắn này mà cưỡng ép áp chế tu vi, bị phản phệ, đau đớn không thôi.

Haiz, người này đôi khi thật sự cứng miệng đến mức khiến người ta đau lòng.

Liên Kiều lặng lẽ ôm hắn: “Lời tiên tri thì sao chứ, tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là thật, ngăn cản không bằng thuận theo, không chịu đựng nổi thì đừng nhịn nữa.”

“Nàng không sợ sao?” Lục Vô Cữu hơi nghiêng đầu.

“Có gì phải sợ, dù biến thành hình dạng gì ngươi vẫn là ngươi.”

Sắc mặt Lục Vô Cữu rõ ràng dễ nhìn hơn rất nhiều, nhưng vẫn đưa tay cài lại cây trâm lên đầu nàng.
 
Back
Top Bottom