Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 260: Chương 260



Yến Vô Song chuyển sang suy nghĩ về những đệ tử đến Vô Tướng Tông mấy ngày nay.

Nàng đọc từng cái tên một, Liên Kiều không chú ý, trong lòng lại dậy sóng, lâu không thể bình tĩnh.

Nàng chẳng lẽ thật sự động lòng với Lục Vô Cữu rồi sao?

Không thể nào!

Nhưng mà, giống như Yến Vô Song nói, nếu nàng không thích hắn, những ngày này tại sao nàng lại kỳ quái như vậy, lại tại sao cầm cây trâm hắn tặng mà cười ngây ngô chứ?

Còn nữa, hình như nàng vừa nhìn thấy hắn là tim đập nhanh, nhất là lúc hai tay nàng nóng rực, hắn còn nắm gáy nàng thúc giục nàng nhanh lên một chút.

Liên Kiều nghĩ đến, mặt lại ửng hồng.

"Quả nhiên!"

Yến Vô Song mừng rỡ, nắm lấy vai nàng hỏi dồn dập.

Liên Kiều che mặt cắn răng không chịu nói.

Yến Vô Song hỏi hết cách cũng không hỏi được gì, tiếc nuối chậc lưỡi mấy tiếng, nói mình sớm muộn gì cũng sẽ lôi người đó ra.

Nàng ấy ngược lại muốn xem xem đối phương rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể mê hoặc một khúc gỗ đến thần hồn điên đảo.

Tiễn Yến Vô Song đi, Liên Kiều đóng cửa lại, nằm sấp trên giường.

Nàng hình như, hình như thật sự thích Lục Vô Cữu rồi...

Nhưng mà, nhìn từ những năm tháng chung sống, Lục Vô Cữu tuy không ghét nàng, nhưng chắc cũng không thích nàng đâu nhỉ?

Thật mất mặt. Nếu hắn biết tâm tư của nàng nhất định sẽ cười nhạo nàng c.h.ế.t mất.

Liên Kiều suýt phát điên, gối tay, nằm sấp ngây người.

Đột nhiên, nàng lại ngẩng đầu lên, nhớ đến việc Lục Vô Cữu vì cứu nàng mà không tiếc cướp đoạt nội đan, hắn làm vậy có phải không chỉ vì sinh mạng liên kết, mà còn có chút thích nàng không?

Liên Kiều rối bời, trở mình liên tục, thỉnh thoảng lại tự lẩm bẩm, khiến cha nàng đi ngang qua phòng nàng cau mày hỏi vọng vào: "Nửa đêm không ngủ, con lại làm gì vậy?"

"Con ngủ ngay đây."

Liên Kiều thổi tắt đèn, trong bóng tối càng thêm hồi hộp.



Ngày hôm sau, Liên Kiều dậy rất sớm.

Tiên Kiếm Đại Hội không chỉ so tài võ công, mà còn so tài văn chương, nàng mở sách ra, xem được nửa quyển, nhưng một chữ cũng không vào đầu.

Liên chưởng môn nhìn cánh cửa hé mở của nàng thở dài, ngủ muộn dậy sớm, xem ra là có tâm sự rồi.

Con gái ông, có lẽ cũng không phải người chậm tiêu như ông nghĩ.

Liên chưởng môn đối với chuyện chia rẽ uyên ương cũng không được thành thạo, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, chi bằng nhân lúc bây giờ mới nảy sinh thì dập tắt luôn thì hơn, vì vậy cuối cùng cũng không nói gì.

Liên Kiều đúng là có tâm sự, nàng muốn tìm Lục Vô Cữu hỏi cho rõ ràng, nhưng nàng là người sĩ diện sao có thể hỏi ra miệng được.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đang thất thần thì Lục Khiếu đột nhiên đến thăm nàng.

Lạ thật, cha nàng tuy giam lỏng nàng không cho nàng ra ngoài chạy loạn, nhưng lại không cấm người khác đến thăm nàng.

Mấy ngày nay ai cũng đến, chỉ có Lục Vô Cữu là không đến.

Liên Kiều đang rối bời, nhưng Lục Khiếu là người Thiên Ngu, nàng không tiện từ chối, đành để hắn ta vào.

Khác với Lục Vô Cữu, người đệ đệ này rất hoạt bát, nói không ngừng nghỉ.

Liên Kiều cứ chống cằm, không chú ý nghe.

Lục Khiếu nhìn theo ánh mắt nàng liếc nhìn, từ xa nhận ra đó là hướng sân viện của huynh trưởng mình, hắn ta trêu chọc: "Liên muội muội chẳng lẽ là có ý với huynh trưởng ta?"

Liên Kiều lập tức thu hồi ánh mắt: "Sao có thể, ngươi thật biết nói đùa."

Lục Khiếu cười ha hả hai tiếng: "Vậy là ta nghĩ sai rồi, cũng đúng, nghe nói hôm huynh trưởng phát cuồng suýt chút nữa bóp c.h.ế.t Liên muội muội, muội muội e rằng còn tránh hắn ta không kịp."

Liên Kiều nhăn mũi, cái gì mà phát cuồng, nói Lục Vô Cữu giống như mãnh thú vậy, hắn ta là huynh trưởng của hắn ấy đó.

Nàng bỗng nhiên hơi ghét Lục Khiếu, ủ rũ đuổi hắn ta đi.

Nhưng Lục Khiếu này cứ bám riết không tha, ngày đầu tiên đuổi hắn ta đi, ngày hôm sau hắn ta lại bám đến.

Liên Kiều không tiện nói thẳng, hơn nữa hai ngày nay nàng thật sự rất buồn bực, vì vậy cũng không ngăn cản quá mức.

Nàng không biết là, sân viện của Lục Khiếu được sắp xếp ở bên cạnh Lục Vô Cữu, Lục Khiếu mỗi lần từ chỗ nàng trở về, đều cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng còn nói với hoàng hậu vài câu, Lục Vô Cữu nghe thấy rõ ràng.

Hai ngày nay Lục Vô Cữu vốn đang xem cuốn sách mang về từ Thần Cung, dần dần trở nên không tập trung, đầu ngón tay đặt trên cuốn sách hồi lâu không lật, đột nhiên nhớ đến lời Liên chưởng môn nói.

Mỗi lần nhớ đến, sức mạnh bị áp chế lại có xu hướng chuẩn bị rục rịch.

Quả nhiên, tâm tính không vững.

Trong mắt nàng chưa bao giờ chỉ có một mình hắn.

Liên Kiều hoàn toàn không biết, hôm nay Lục Khiếu lại đến tìm nàng, nàng đang buồn bực, cha nàng lại không cho nàng ra ngoài, vì vậy liền nhân cơ hội cùng Lục Khiếu ra ngoài đi dạo.

Đi được một lúc, Lục Khiếu vô tình bị một đệ tử hắt nước vào người, phải về thay y phục, Liên Kiều ở trong đình chờ hắn ta, vừa hay phát hiện đã đi đến gần chỗ ở của Lục Vô Cữu.

Đêm khuya vắng vẻ, xung quanh không một bóng người, nàng liếc nhìn cánh cửa đóng kín của hắn, dùng mũi chân đá đá viên đá nhỏ, buồn chán vô cùng.

Không chú ý, viên đá nhỏ lại bay ra ngoài, đập vào cửa sổ của Lục Vô Cữu, làm thủng một lỗ nhỏ trên giấy cửa sổ.

Liên Kiều giật mình, trong lòng lại không khỏi nghi ngờ, nàng dùng sức mạnh như vậy sao? Nàng cách phòng hắn ít nhất cũng phải năm mươi bước.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 261: Chương 261



Dù sao thì đây cũng không phải chuyện tốt, nhất là trong trường hợp nàng dường như còn có ý với người ta, Liên Kiều sờ mũi, giả vờ như không biết gì rón rén bỏ đi.

Vừa rẽ qua một bụi mộc phù dung, đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng người cao lớn đen sì sì.

"Cửa sổ này, là nàng làm sao?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu.

Liên Kiều ngẩng đầu nhìn, thì ra là Lục Vô Cữu đã ra ngoài.

Nàng chột dạ: "Không cẩn thận thôi, chưa ngủ sao?"

"Ngủ rồi, vì khát nước nên dậy rót chén trà, vừa cầm lên thì không cẩn thận bị một viên đá b.ắ.n rơi."

Lục Vô Cữu thản nhiên nói, trên ngón tay cái còn một chút vết đỏ, trông giống như bị nước trà nóng làm bỏng.

Liên Kiều kinh ngạc: "Trùng hợp vậy sao? Ta thật sự chỉ đá đại thôi, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, ngươi sao rồi?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu lạnh nhạt nói: "Tay không sao, nhưng nàng đã hỏi rồi, vừa hay đi theo ta xem cửa sổ phải bồi thường thế nào."

Trong lòng Liên Kiều lập tức dâng lên một cỗ tức giận, keo kiệt, chẳng qua chỉ là vô tình thôi, còn bắt nàng bồi thường!

Nhưng nhìn một cái chắc cũng không mất bao lâu, hẳn là đủ thời gian cho Lục Khiếu quay lại, nàng vẫn đi theo.

Vừa bước vào cửa, thấy trong phòng Lục Vô Cữu chất đầy sách, tim Liên Kiều đập thình thịch: "Đây đều là sách ngươi chuẩn bị cho Tiên Kiếm Đại Hội sao? Ngươi cuối cùng cũng chịu xem sách rồi à?"

"Chỉ là lật qua thôi, không phải sách gì quan trọng."

Lục Vô Cữu nói nhẹ tênh, nhưng hắn càng như vậy, nàng càng thấy sóng to gió lớn trong lòng. Lại lật thêm vài cuốn, chữ trên đó Liên Kiều lại chẳng nhận ra được chữ nào!

Chuyện này là sao? Đây là bí tịch tuyệt thế gì vậy?

Được lắm Lục Vô Cữu, bề ngoài làm ra vẻ nhàn nhã làm trâm cài, hóa ra sau lưng lại nỗ lực như vậy, thế mà hai ngày nay nàng lại cùng Lục Khiếu lãng phí thời gian...

Không được, không được, tu vi của nàng vốn đã kém hắn một bậc, nếu ngay cả kiến thức cũng không bằng, vậy thì lần đại hội này chẳng phải là không còn hy vọng đoạt giải quán quân sao?

Liên Kiều bị k*ch th*ch mạnh, quyết định hai ngày tới không thể phân tâm nữa, đừng nói là Lục Khiếu, ngay cả cha nàng cũng không gặp.

Cửa sổ thì dễ bồi thường, đắt là cái chén lưu ly bị nàng đập vỡ kia.

Liên Kiều kinh ngạc: "Năm vạn linh thạch? Cái này của ngươi là bảo vật gì vậy?"

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Cũng không phải trân quý lắm, chỉ là năm đó lúc săn yêu tiện tay làm thôi, đất đỏ lấy từ núi Phù Ngọc, đá xanh lục lấy từ núi Nguyệt Hoa, nung ở lò Nhữ Diêu, trên đời chỉ có một cái này thôi."

Ánh mắt Liên Kiều dần trở nên đờ đẫn.

Mỗi thứ này đều là trân phẩm trên Hắc Thị, nói như vậy, giá trị của cái chén này quả thật không hề nhỏ.

Sao nàng lại xui xẻo thế này, tiện tay đập một cái lại trúng ngay thứ đắt nhất trên bàn.

Liên Kiều vừa vặn có năm vạn linh thạch, vẫn là tiền bán thuốc tích cóp được trước đó, nàng không cam lòng mặc cả.

Lục Vô Cữu không nể nang chút nào, thật sự lấy túi tiền của nàng đi.

Liên Kiều đau lòng đến nhỏ máu, bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải thật sự động lòng với kẻ keo kiệt này không.

Liếc nhìn hắn thêm lần nữa, tuy rằng đáng ghét, nhưng tim vẫn đập rất nhanh.

Lúc này, bên ngoài, Lục Khiếu vừa thay xong y phục đi ra, đang nhìn quanh tìm nàng.

Bây giờ ở cùng Lục Vô Cữu, nàng luôn cảm thấy kỳ quái, sợ tâm tư bị hắn nhìn thấu, bèn ném túi tiền cho hắn rồi bỏ đi.

Lục Vô Cữu nhìn ra ngoài, sắc mặt trầm xuống, khí lực bị áp chế kia lại sôi sục, đột nhiên lên tiếng: "Đi ngay vậy sao?"

Liên Kiều tức giận: "Không phải đã bồi thường cho ngươi rồi sao, ngươi còn muốn thế nào?"

"Không đủ." Lục Vô Cữu nâng nâng túi tiền.

Liên Kiều quay lại: "Không thể nào."

"Nàng đếm lại xem."

Liên Kiều không tin, cẩn thận đếm lại, thật sự thiếu năm linh thạch.

Sao lại thế?

Nàng định thương lượng, Lục Vô Cữu ngồi ngay ngắn, thong thả uống trà: "Không được, nàng quay về lấy thêm đi."

"..."

Chỉ có năm linh thạch, còn bắt nàng chạy thêm một chuyến, thật keo kiệt!

Lục Khiếu ở bên ngoài hình như đợi hơi sốt ruột, đã nói sẽ dạy hắn luyện kiếm, cứ trì hoãn thế này không biết đến bao giờ, Liên Kiều cũng không tiện để hắn chờ lâu.

Nàng nhăn mặt: "Lần sau, lần sau đi, còn có người đang đợi ta."

Sắc mặt Lục Vô Cữu càng thêm u ám, khi nàng chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng từ phía sau.

Tim Liên Kiều đập hẫng một nhịp.

Một lúc sau, nàng cúi đầu: "Ngươi kéo ta làm gì?"

Lục Vô Cữu lập tức buông tay, hắn rất ít khi bốc đồng, nhưng trước mặt Liên Kiều lại rất khó tự chủ.

Ánh mắt chạm nhau, Lục Vô Cữu nhớ tới lời cha nàng, hơi bực bội, liền kiếm cớ: "Phát tác rồi."

Ánh mắt Liên Kiều cụp xuống.

Quả nhiên, hắn nắm tay nàng đều là vì nguyên nhân này.

Trong lòng Liên Kiều bỗng nhiên chua xót, rồi lại nghĩ đến một vấn đề.

Hỏng rồi! Lần trước hắn chạm môi vào, chẳng lẽ là muốn nàng...

Nàng mới không làm chuyện đó đâu!

Mặt nàng đỏ bừng, tim đập loạn nhịp, liếc nhìn tư thế ngồi ngay ngắn và y phục chỉnh tề của hắn, thật sự không tưởng tượng ra được cảnh đó.

Hơn nữa, bọn họ căn bản không xứng đôi vừa lứa...

Liên Kiều nhỏ giọng thương lượng: "Có thể không làm vậy không?"

Môi hé mở, nhỏ nhắn hồng hào, như được thoa mật.

Lục Vô Cữu chậm rãi nhấp một ngụm trà lạnh, rõ ràng không phát tác, nhưng bụng dưới lại dâng lên một ngọn lửa.

Im lặng một lúc, hắn hơi mở hai chân, ánh mắt sâu thẳm như biển, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt nhưng không cho phép từ chối: "Lại đây."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 262: Chương 262



Tiên Kiếm Đại Hội còn hai ngày nữa là đến, nhìn thấy những cuốn sách kỳ quái chất đống trong phòng Lục Vô Cữu, Liên Kiều bị k*ch th*ch mạnh. Có kho báu đã bị Quan cất giấu, ib Quan để đọc đoạn bị ẩn, cách thức đã đề cập ở chương 57, nhớ là ib nhen, cmt đôi khi bị trôi Quan không thấy được nà.

Trở về phòng, nàng đóng cửa không ra ngoài, quyết tâm chăm chỉ học hành, không gặp ai cả, kể cả cha nàng.

Liên chưởng môn không yêu cầu nàng nhất định phải đứng đầu, nhưng biết đứa con gái này có tính hiếu thắng, nên cũng không ngăn cản.

Chuyện hôm qua vẫn chưa có lời giải thích, Lục Khiếu đến lại bị cự tuyệt, sắc mặt không được tốt lắm, thầm nghĩ vị đại tiểu thư này của Liên chưởng môn tính khí thật lớn.

Nhưng dung mạo nàng thật sự rất đẹp, thanh lệ vô song, hắn tạm thời không nỡ buông tay.

Vì vậy, hắn nghĩ đợi sau Tiên Kiếm Đại Hội, sẽ để mẫu hậu hắn cùng Liên chưởng môn bàn chuyện hôn sự, nếu có thể định xuống, nàng sẽ không có lý do từ chối hắn nữa.

Liên Kiều về phòng liền bắt đầu học hành, nhưng thỉnh thoảng, trong đầu nàng lại bất chợt hiện lên hình bóng Lục Vô Cữu, ngây người ra một lúc.

Hôm đó Lục Vô Cữu chẳng lẽ là đang ghen với Lục Khiếu sao?

Ý nghĩ này thoáng qua, Liên Kiều nhanh chóng phủ nhận, từ nhiều năm trước, sau khi Lục Vô Cữu ném hết những thứ nàng tặng, nàng liền không thích tự mình đa tình nữa.

Chỉ là để giải cổ thôi.

Có qua có lại, không tính là gì, dù sao Lục Vô Cữu cũng không phải cố ý muốn nàng làm như vậy.

Liên Kiều âm thầm an ủi bản thân, hơi thở của hắn thanh khiết, cũng không phải là khó chấp nhận.

Nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Liên Kiều nằm úp sấp trên bàn, tay gối đầu, nhìn về phía mái nhà của hắn ở đằng xa.

Lúc thì đáng ghét lúc thì lại khiến người ta thích, tại sao nàng lại gặp phải loại người này chứ?

Thôi kệ, đánh bại hắn mới là quan trọng nhất, đến lúc đó nhìn bộ dạng thất vọng của hắn, nàng sẽ hả giận.

Liên Kiều vốn dĩ không để bụng chuyện gì lâu, ủ rũ một lúc liền lại cắn đầu bút, vùi đầu vào sách vở.



Tiên Kiếm Đại Hội ba năm một lần, là đại hội đỉnh cao nhất của giới tu chân.

Chỉ có người liên tiếp giành được vị trí đứng đầu đại hội mới có tư cách luân phiên làm chưởng môn Vô Tướng Tông, vì vậy, đệ tử các gia tộc đều dốc hết sức lực, thậm chí ngay cả Chu gia vừa mới xảy ra chuyện, vẫn còn đang rối ren cũng phái người đến.

Đệ tử bình thường tuy không có duyên với chức chưởng môn, nhưng chỉ cần đạt được thứ hạng tốt, cũng có thể tiền đồ vô lượng.

Ví dụ như, người đứng thứ hai và thứ ba của đại hội, có tư cách tiếp nhận chức Chưởng giáo, địa vị chỉ sau Chưởng môn.

Ba người tiếp theo là ứng cử viên cho chức Phong chủ của ba mươi sáu ngọn núi của Vô Tướng Tông.

Vị trí Chưởng môn cạnh tranh rất khốc liệt, từ trước đến nay, người chiến thắng trong đại hội đều là những người có thiên phú từ bảy đoạn trở lên.

Tu sĩ cả đời chỉ có thể tham gia ba lần, vì vậy, đại đa số tu sĩ đều tự hiểu rõ bản thân, không dám mơ ước vị trí đứng đầu, chỉ muốn tranh giành vị trí phía sau.

Đặc biệt là đại hội năm nay, trước có đại tiểu thư Kỳ Sơn Liên Thị thiên phú dị bẩm, sau có Thái tử Thiên Ngu Lục Thị vừa mới tấn cấp, vị trí đứng đầu vốn cũng không đến lượt người khác.

Mỗi lần đại hội diễn ra, sòng bạc ngầm trong Hắc Thị cũng là lúc náo nhiệt nhất.

Tuy nhiên, lần này, vì vị trí đứng đầu mà tranh giành càng kịch liệt hơn.

Một nhóm người cho rằng ba năm trước Lục Vô Cữu đã là người đứng đầu, năm nay lại tấn cấp, ở Côn Luân Thần Cung lại đánh bại Huyền Sương Thần Quân, thực lực đã đạt đến đỉnh cao, hơn nữa Quốc sư còn truyền cho hắn ta hơn nửa tu vi, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tại chỗ hóa thần. Còn Liên Kiều tuy là cửu đoạn, thuật khống thủy lại xuất thần nhập hóa, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, cho nên, Lục Vô Cữu chắc chắn có khả năng chiến thắng cao hơn.

Một nhóm người khác lại không đồng ý, dù sao Lục Vô Cữu tuy lợi hại, nhưng nghe nói vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa nội đan, tu vi của Quốc sư cũng không thể hấp thu trong thời gian ngắn, cho nên hắn ta căn bản không thể hoàn toàn khống chế được sức mạnh của mình, linh mạch hỗn loạn, đến lúc đó đừng nói là thắng, e rằng ra tay cũng khó. Hơn nữa, vạn nhất mất kiểm soát, sẽ là tai họa ngập trời.

Ngược lại, nghe nói vị đại tiểu thư Liên Thị kia tuy dung mạo tuyệt thế, nhưng ngoài việc tu luyện không màng thế sự, ba năm nay vẫn luôn vững vàng, siêng năng khổ luyện, mọi người đều thấy rõ, cộng thêm thiên phú tuyệt vời, nàng mới là người có khả năng và nên chiến thắng nhất.

Hai nhóm người tranh cãi kịch liệt, từ sòng bạc ngầm cãi nhau đến tận Vô Tướng Tông, cuối cùng số người đặt cược cho hai bên ngang nhau.

Bên ngoài đồn đại ầm ĩ, Chưởng môn và Chưởng giáo của Vô Tướng Tông cũng nghe được.

Bọn họ không quan tâm đến việc đặt cược, chỉ lo lắng một điều, Lục Vô Cữu từng bị tẩu hỏa nhập ma, tuy mấy ngày đầu không cần lên sân, nhưng trận cuối cùng nhất định phải đấu với người chiến thắng lần này.

Vạn nhất khi tỷ thí mà mất kiểm soát, hậu quả không ai gánh vác nổi.

Cân nhắc kỹ lưỡng, bọn họ muốn hắn tạm thời không xuất hiện.

Triệu Hoàng hậu lại không cho phép, gây áp lực với Vô Tướng Tông, yêu cầu Lục Vô Cữu nhất định phải lên.

Các vị Chưởng giáo nhất thời không biết làm sao, Liên chưởng môn cũng sầu não, bởi vì nếu Lục Vô Cữu lên sân, trận cuối cùng rất có thể sẽ đấu với Kiều Kiều.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 263: Chương 263



Nếu hắn lại tẩu hỏa nhập ma, người đầu tiên chịu ảnh hưởng chính là Kiều Kiều, tất nhiên ông không thể đồng ý.

Tranh cãi nhanh chóng truyền đến tai Liên Kiều, nàng hiểu, nếu Lục Vô Cữu không lên, người đứng đầu lần này chắc chắn là nàng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhưng nàng không muốn như vậy, nàng muốn tỷ thí với hắn một trận.

Dù thắng hay thua, cũng coi như là một lời giải thích cho việc bọn họ lén lút tỷ thí với nhau bao nhiêu năm nay.

Hơn nữa, bên ngoài lời đồn về việc hắn tẩu hỏa nhập ma lan truyền rộng rãi, nếu hắn không xuất hiện, chắc chắn sẽ làm lời đồn trở thành sự thật.

Đến lúc đó, hắn còn mặt mũi nào đối diện với ánh mắt của người khác?

Vì vậy, Liên Kiều nói không sợ, nhất quyết muốn hắn lên sân.

Ồn ào tranh cãi hai ngày, Lục Vô Cữu lại rất bình tĩnh, đưa ra một phương án vẹn cả đôi đường, hắn có thể đi, nhưng không dùng tu vi, trận cuối cùng chỉ dùng kiếm.

Liên chưởng môn vuốt râu, bỗng cảm thấy trời quang mây tạnh.

Như vậy vừa không cần lo lắng hắn mất kiểm soát, lại có thể phân cao thấp.

Quan trọng nhất là, như vậy cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của Kiều Kiều nữa.

Mọi người nghe xong cũng đều cảm thấy rất tốt, bèn chuẩn bị theo cách này.



Ngày mùng tám tháng tám, Tiên Kiếm Đại Hội chính thức bắt đầu.

Đệ tử các môn phái của Vô Tướng Tông tề tựu, háo hức muốn thử sức.

Đại hội kéo dài năm ngày, ba ngày đầu là tỷ thí theo nhóm, các đệ tử cạnh tranh, chọn ra mười người đứng đầu, sau đó, mười người này lại bốc thăm đấu với nhau.

Cho đến cuối cùng, người chiến thắng lần này sẽ quyết đấu với người đứng đầu lần trước.

Những đệ tử được chọn tham gia đại hội đều đã trải qua nhiều vòng tuyển chọn ở các gia tộc, mỗi người đều có sở trường riêng, tỷ thí theo nhóm không chỉ bao gồm tỷ thí, mà còn có thử thách bí cảnh, văn phạm, trận pháp... đủ loại.

Vì vậy, mỗi ngày đều vô cùng đặc sắc, càng về sau, các đệ tử chiến thắng càng mạnh, khiến người xem hồi hộp.

Liên Kiều không chút nghi ngờ, dễ dàng lọt vào top mười, Yến Vô Song cũng vậy.

Chu Kiến Nam thì khó khăn hơn nhiều, tu vi của hắn không quá xuất chúng, may mà văn phạm và trận pháp lại vượt trội, cứ thế loạng choạng, vừa vặn chạm đến vị trí thứ mười, nhưng cũng dừng lại ở đó.

Mông còn chưa kịp nóng chỗ, đã bị Khương Thiệu trực tiếp ném ra khỏi bí cảnh vào ngày thứ tư.

Chu Kiến Nam xoa xoa mông, rất bất bình.

Mà Khương Thiệu cũng không chiếm được tiện nghi, nhanh chóng bị Yến Vô Song ném ra ngoài.

Chu Kiến Nam bỗng cảm thấy hả giận, cũng thấy mãn nguyện, vì vậy hai ngày sau liền làm chân chạy việc, đưa đồ ăn, thức uống và đan dược bổ sung tinh lực cho Liên Kiều và Yến Vô Song.

Không chỉ vậy, đầu óc hắn rất linh hoạt, còn bán cả linh dược của nhà mình.

Dù sao cũng là Chu thị, lạc đà gầy còn to hơn ngựa, khi tỷ thí lại thường xuyên có người bị thương, qua lại vài lần, Chu Kiến Nam kiếm được bộn tiền, tuy bại trận nhưng lại vui hơn cả chiến thắng.

Cuộc chiến kéo dài đến sáng ngày thứ năm, Liên Kiều cuối cùng không phụ sự kỳ vọng, chiến thắng trong số mười người.

Nàng chiến thắng một cách áp đảo, đặc biệt là lúc cuối cùng, khi mũi kiếm hất văng kiếm của đối thủ, nhẹ nhàng rơi xuống, chiếc váy tiên nữ màu sương bị gió thổi bay phấp phới, những bông tuyết rơi xung quanh nàng, đẹp đến thanh lãnh thoát tục, không giống người thật, hàng vạn người có mặt đều nhìn không chớp mắt, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.

Tên kiếm tu đối diện thất bại thì ngây người ra, ngay cả kiếm cũng quên nhặt.

Vẫn là Liên Kiều nhặt kiếm lên cho hắn, tốt bụng đưa qua.

Khi nàng đến gần, tà áo khẽ bay, làn da trắng như tuyết, hàng mi dài cong vút dính những bông tuyết, khi đưa kiếm qua còn mỉm cười nhẹ nhàng, không biết bao nhiêu trái tim của những người có mặt đã nở hoa ngay tức khắc.

Mặt tên kiếm tu đó càng đỏ như m.ô.n.g khỉ, lắp bắp, ngay cả lời cảm ơn cũng nói không nên lời.

Liên Kiều cũng không để ý, bước chân nhẹ nhàng, xách váy chạy về phía cha nàng để được khen ngợi.

Lúc đi qua đám đông, hầu như tất cả ánh mắt dưới đài đều dán chặt vào nàng.

Lục Vô Cữu ngồi ở vị trí cao nhất, nghe thấy những tiếng thở dài và kinh ngạc xung quanh, thản nhiên xoay xoay chén rượu trong tay, ánh mắt dần sâu thẳm.

Liên Kiều đang đắc ý, Liên chưởng môn trước mặt mọi người, tuy vui mừng, nhưng không tiện biểu hiện quá mức, ho khan hai tiếng để che giấu nụ cười, phẩy tay bảo nàng nhanh chóng xuống nghỉ ngơi.

Lúc này Liên Kiều mới rời đi, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam lập tức vây quanh.

Cả hai đều vô cùng phấn khích, nói nàng tiến bộ hơn so với ba năm trước rất nhiều, e rằng cũng sắp tấn cấp rồi.

Liên Kiều gãi đầu, cảm thấy chắc là do mấy tháng nay đi tìm mảnh vỡ rèn luyện.

Nghĩ đến mảnh vỡ, nàng lại quay đầu nhìn lên đài, vừa vặn chạm phải ánh mắt vô tình của Lục Vô Cữu.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Liên Kiều nhanh chóng dời đi, tim đập thình thịch.

Lén nhìn lại lần nữa, Lục Vô Cữu đã thu hồi ánh mắt, lãnh đạm và cao quý, chậm rãi uống rượu.

Liên Kiều quay đầu đi, không nhìn thì thôi, buổi chiều, bọn họ chắc sẽ chính thức giao đấu rồi, vì vậy nàng xách váy rời đi, nghỉ ngơi một chút.

Trong lúc nghỉ ngơi, liên tục có người đến chúc mừng, Yến Vô Song đều thay nàng cản lại, còn chuẩn bị rất nhiều linh thực bổ sung thể lực cho nàng.

Rất nhanh, Liên Kiều đã hồi phục hoàn toàn.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 264: Chương 264



Mặt trời dần ngả về tây, sắp đến giờ ngọ.

Dưới đài vô cùng náo nhiệt, dù sao thì buổi chiều hôm nay mới là màn chính.

Hai người này không nói đến chuyện khác, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã đủ thu hút ánh nhìn.

Lại còn là truyền thuyết bất hòa nhiều năm, ai thắng ai thua không quan trọng, hai người nhìn nhau không vừa mắt ra tay mới là điểm nhấn lớn nhất.

Đáng tiếc là, hôm nay Lục Vô Cữu không dùng tu vi, cho nên hai người chỉ tỷ thí kiếm thuật.

Giờ ngọ một, hai người trước tiên tỷ thí văn phạm.

Một người mặc váy tiên nữ màu sương, một người mặc cẩm y màu đen, một đen một trắng, vô cùng đẹp mắt.

Tỷ thí văn phạm của Vô Tướng Tông nổi tiếng là khó, từ thời thượng cổ đến nay, tất cả trận pháp, tâm pháp, thậm chí cả bí thuật đều có khả năng liên quan.

Hơn nữa lại được đặt trong ảo cảnh, hai người không nhìn thấy đối phương, cũng bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, còn bên ngoài thì có thể nhìn thấy bài viết tay của họ, cuối cùng giao cho Đại trưởng lão uyên bác nhất của Vô Tướng Tông chấm điểm.

Liên Kiều trả lời đến mức đầu óc choáng váng, may mà những năm nay nàng có nền tảng khá vững chắc, khi công bố kết quả, tỷ thí văn phạm nàng và Lục Vô Cữu ngang tài ngang sức, đều gần đạt điểm tuyệt đối.

Nàng có chút đắc ý, khi ra ngoài còn hừ một tiếng với Lục Vô Cữu.

Ánh mắt Lục Vô Cữu lướt qua, không có chút cảm xúc nào.

Tiếp theo, chính là tỷ thí kiếm pháp.

Bởi vì bọn họ không thể sử dụng tu vi, cho nên lần này mỗi người đều cầm bảo kiếm của mình.

Bảo kiếm Ẩm Huyết Kiếm của Lục Vô Cữu thì khỏi phải nói, Thanh Hợp mà Ly Cơ đánh mất lại nằm trong tay Liên Kiều, khiến không ít người kinh ngạc.

Như vậy, cả hai thanh kiếm đều là thần binh, không có gì khác biệt, tiếp theo chính là cuộc so tài thực sự.

Trước khi bắt đầu, theo lệ thường, hai người cần phải nói đôi lời.

Liên Kiều đắc ý xách kiếm tiến lại gần, khẽ nhón chân, hất hàm về phía hắn: "Mấy ngày nay ngươi đã xem ta tỷ thí rồi đấy, thế nào, ta cũng rất lợi hại phải không, ngươi phải cẩn thận đấy!"

Lục Vô Cữu thản nhiên ừ một tiếng: "Lợi hại."

Thái độ qua loa như vậy, Liên Kiều thầm nghĩ hắn chắc cũng có chút sợ hãi, đang định rời đi, Lục Vô Cữu đột nhiên lại lên tiếng nhắc nhở: "Môi."

Liên Kiều khó hiểu, hắn không nói gì, giơ tay chỉ vào khóe môi: "Thèm đến mức dính cả vào, ăn gì vậy?"

Liên Kiều theo tay hắn sờ lên môi, gạt ra một vụn bánh, bực bội dậm chân chạy về vị trí của mình: "Bắt đầu đi."

Lục Vô Cữu mỉm cười không tiếng động.

Hai người đứng trên đài cao, giọng nói rất nhỏ, những người xung quanh căn bản không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ có thể nhìn thấy những cử chỉ nhỏ.

Chỉ thấy Liên Kiều dường như có chút tức giận, mọi người dưới đài đoán rằng hai người chắc đang nói lời cay nghiệt, vì vậy bàn tán xôn xao, cảm thán hai người này đúng là oan gia ngõ hẹp, hôm nay có trò hay để xem rồi.

Cũng có người cảm khái Lục Vô Cữu thật sự quá không biết thương hoa tiếc ngọc, đối mặt với giai nhân như vậy, vậy mà cũng có thể nói ra những lời cay nghiệt.

Giữa đám đông ồn ào, chỉ có một tiểu đệ tử đang yêu đương mò cằm nói: "Sao ta lại cảm thấy, bọn họ không giống như đến đánh nhau, mà giống như đang tán tỉnh nhau vậy?"

Một đám người cười ồ lên, nói hắn ta không biết nhìn người.

Sao có thể chứ, trước không nói đến những chuyện bọn họ ghét nhau trước kia, nghe nói lần trước ở Côn Luân Thần Cung, khi Lục Vô Cữu tẩu hỏa nhập ma, người đầu tiên hắn bóp cổ chính là Liên Kiều.

Mà tính khí Liên Kiều đâu phải dễ chọc, chẳng phải càng ghét hắn ta hơn sao.

Tiểu đệ tử đó vẫn lẩm bẩm: "Ta nghe nói rồi, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì, sắp đánh nhau rồi, mau xem đi!"

Mọi người đều tập trung tinh thần, chăm chú nhìn lên đài, dù sao hai người trẻ tuổi tài giỏi này, chỉ cần một chiêu cũng đủ cho bọn họ học hỏi rất lâu rồi.

Tiểu đệ tử đó cũng nhìn sang, một đen một trắng, khi đánh nhau, quần áo quấn lấy nhau, vẫn cảm thấy rất xứng đôi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hai người cho dù không sử dụng tu vi, chỉ riêng kiếm chiêu cũng đã đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Thân pháp cực nhanh, khi giao đấu, kiếm chiêu đã trở thành bóng mờ, chiêu thức va chạm nhau, kiếm phong lướt qua một lan can, lan can lập tức bị c.h.é.m đứt, vậy mà còn lợi hại hơn rất nhiều người sử dụng tu vi.

Tay nào cũng là thịt, Chu Kiến Nam đã căng thẳng đến mức không dám nhìn nữa, ai thắng ai thua đối với hắn mà nói đều khó xử, đều vui mừng.

Hắn nhắm mắt lại, bảo Yến Vô Song lát nữa kể lại diễn biến cho hắn nghe.

Yến Vô Song cười nhạo hắn nhát gan.

Nhưng hai người trên đài tốc độ quá nhanh, nàng cũng không thể phân biệt hoàn toàn được, chỉ có thể kể lờ mờ.

Một lúc sau, những người không hiểu gì liền vây quanh nàng để nghe nàng giải thích.

Lúc thì Lục Vô Cữu chiếm ưu thế, lúc thì Liên Kiều chiếm ưu thế, nghe mà Chu Kiến Nam đứng ngồi không yên, bịt tai lại: "Không được không được, tim ta sắp nhảy ra ngoài rồi, lát nữa ngươi cứ nói thẳng kết quả cho ta biết là được."

Một đám người khinh bỉ.

Tuy nói vậy, nhưng bọn họ xem cũng thấy hồi hộp, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai bóng đen trắng xen lẫn nhau, thỉnh thoảng kiếm phong chạm nhau vang lên, khiến tất cả mọi người đều phải bịt tai lại.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 265: Chương 265



Rất lâu sau, hai bóng người đột nhiên dừng lại, chỉ thấy kiếm của Lục Vô Cữu chỉ vào cổ Liên Kiều, kiếm của Liên Kiều thì chỉ vào tim Lục Vô Cữu.

Yến Vô Song huých vào Chu Kiến Nam đang giả chết: "Ra rồi, hình như là hòa."

Chu Kiến Nam bừng mắt tỉnh dậy. Chỉ xét riêng về kiếm thuật, hai người quả thực bất phân thắng bại.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Liên Kiều đột nhiên giở trò, mũi kiếm chuyển hướng, chạm vào vị trí cách eo Lục Vô Cữu ba tấc.

Nàng biết, đó là điểm yếu của Lục Vô Cữu, cũng là chỗ nàng vô tình phát hiện ra hôm kia.

Quả nhiên, Lục Vô Cữu nhíu mày, Liên Kiều thừa cơ đoạt lấy thanh kiếm của hắn, gác ngang cổ hắn: “Ngươi thua rồi.”

Lục Vô Cữu nhướng mày: “Giở trò?”

Liên Kiều hừ hừ: “Thì đã sao, dù gì kiếm của ngươi cũng bị ta đoạt rồi! Ta không quan tâm, ngươi phải nhận thua!”

Lục Vô Cữu mỉm cười, dứt khoát thu kiếm lại: “Được, ngươi thắng.”

Kiếm vừa vào vỏ, thắng bại đã phân.

Liên Kiều hớn hở như hoa, cười đến cong cả mắt: “Ta thắng rồi!”

Những người dưới đài đều sững sờ, sau đó, theo tiếng reo hò vui mừng của Yến Vô Song, mọi người mới hoàn hồn, ồn ào bàn tán.

Chu Kiến Nam tiến lại gần, hỏi Liên Kiều rốt cuộc đã thắng bằng cách nào, bọn họ đứng dưới đài hoàn toàn không nhìn rõ, chỉ thấy Liên Kiều đột nhiên chạm vào người Lục Vô Cữu một cái, hắn liền buông kiếm.

Liên Kiều mím môi cười, liếc Lục Vô Cữu một cái, chỉ nói: “Bí mật.”

Chu Kiến Nam ngơ ngác: “Hai người các ngươi có thể có bí mật gì?”

Liên Kiều quay mặt đi không chịu nói rõ, kéo Yến Vô Song cùng đi tìm cha nàng để ăn mừng.

Bên cạnh, Lục Khiếu bước tới nhướng mày: “Hoàng huynh vậy mà cũng có lúc thua, đệ đệ thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy, thật hiếm lạ.”

Triệu hoàng hậu bất mãn liếc hắn một cái, Lục Khiếu mới ngậm miệng: “Được rồi được rồi, hoàng huynh vĩnh viễn bất bại, được chưa?”

Lục Vô Cữu bình tĩnh xin lỗi hoàng hậu, nói rằng e là hắn không thể làm tông chủ Vô Tướng Tông rồi.

“Sao lại đúng lúc này…” Triệu hoàng hậu định nói lại thôi, “Thôi vậy, ngày khác con tự mình về nói với phụ hoàng đi, nhưng mà, e là người sẽ không vui đâu.”

Lục Vô Cữu đáp ứng.

Triệu hoàng hậu xoa xoa mi tâm, lấy cớ đau đầu rời đi.

Lúc này, Kiếm Thánh vốn ít nói, tính tình khó gần cũng hiếm khi mở miệng nói với đồ đệ, ông dường như không quan tâm đến chuyện tông chủ hay không, chỉ nói: “Tâm ngươi bất định.”

Lục Vô Cữu cúi đầu đáp một tiếng “Vâng”.

“Cố ý thua sao?” Kiếm Thánh lại hỏi.

“Không.” Lục Vô Cữu nói, “Không phải cố ý, nàng luôn tinh quái, có đôi khi ta thật sự không nắm bắt được suy nghĩ của nàng, sơ ý bị nàng tìm ra điểm yếu.”

Kiếm Thánh nhíu mày: “Ngươi luôn giấu kín tâm tư, sao lại dễ dàng để lộ như vậy?”

Lục Vô Cữu mím môi không nói.

“Thôi vậy.” Kiếm Thánh nói, “Trong cơ thể ngươi có nhiều luồng khí lực va chạm, hãy điều chỉnh cho tốt, một khi dung hòa, chẳng mấy chốc sẽ lột xác, phi thăng, đến lúc đó cũng không cần lưu luyến thế tục nữa.”

Lục Vô Cữu thản nhiên đáp lại, dường như không mấy mong đợi.

Kiếm Thánh không phải người giỏi ăn nói, vỗ vỗ vai hắn, im lặng rời đi.



Bên này vắng lặng, bên kia lại náo nhiệt vô cùng.

Hôm nay thắng được Lục Vô Cữu trước mặt mọi người, Liên Kiều quả thực rất vui vẻ, dù chỉ là kiếm thuật, cũng vô cùng hả hê.

Mấy chục năm bị hắn lấn át, nay mây đen đã tan, nàng đắc ý đến mức thần thái phát sáng, đôi mắt sáng long lanh.

Liên chưởng môn cũng vui mừng khôn xiết, bèn sắp xếp tiệc tối.

Yến Vô Song la ó đòi Liên Kiều mời thêm một bữa nữa, nàng ấy muốn đến tửu lâu đắt nhất nếm thử.

Chu Kiến Nam thì đang tính toán xem đặt cược hai bên rốt cuộc là thắng nhiều hay thua nhiều, tính toán đến mức đầu óc choáng váng, liếc thấy Lục Vô Cữu và Thao Thiết định rời đi, hắn vội vàng tiến lại an ủi.

Nhưng Lục Vô Cữu nhìn thấy vẻ mặt vui sướng tột độ của Liên Kiều, khóe môi chỉ khẽ mỉm cười, dường như không quan tâm đến thắng thua hôm nay.

Chu Kiến Nam chợt thấy kỳ lạ, nhất thời, lời an ủi hoàn toàn nói không nên lời, nhìn hắn rời đi.

Đối diện, Liên Kiều và Yến Vô Song vẫn đang ăn mừng, Liên Kiều diễn lại cho nàng ấy xem vài chiêu thức mà hôm nay nàng ngộ ra.

Đang vui đùa, Yến Vô Song mắt tinh, đột nhiên thấy dưới ống tay áo Liên Kiều như lóe lên một sợi chỉ đỏ.

Cô nhắc nhở: “Này, chờ đã, chỉ áo của ngươi bị tuột rồi.”

Liên Kiều ngơ ngác: “Đâu?”

Yến Vô Song lắc đầu: “Ở tay áo, hình như là bên trong, có phải ngươi mặc y phục đỏ bên trong không, ta hình như thấy sợi chỉ đỏ.”

“Có sao?” Liên Kiều nhất thời quên mất, đợi khi hơi vén tay áo lên, nhìn thấy sợi chỉ đỏ in trên cánh tay trắng nõn, lập tức đỏ mặt.

Đây nào phải là chỉ đỏ!

Rõ ràng là tình cổ phát tác rồi.

Nhưng mà, tại sao lần này chỉ đỏ đã dài như vậy rồi mà nàng vẫn chưa có cảm giác gì?

Nàng thầm nghi ngờ, Yến Vô Song lại gần ồ lên một tiếng: “Cái gì đây, hình như không phải chỉ áo?”

Liên Kiều nhanh chóng hạ tay áo xuống: “Không… không có gì. Chu sa vô ý vẽ phải một đường thôi.”

Yến Vô Song cũng không nghĩ nhiều, kéo nàng tiếp tục ăn mừng.

Liên Kiều liếc nhìn Lục Vô Cữu đã đi khá xa, kiếm cớ từ chối, lại nói: “Còn nữa, tiệc tối nay các ngươi hãy đến giúp cha ta trước, lát nữa ta sẽ đến sau.”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 266: Chương 266



Yến Vô Song đồng ý, sau đó, Liên Kiều bước nhanh đuổi theo Lục Vô Cữu, gọi hắn lại.

“Chờ đã.”

Thao Thiết nghe thấy giọng nói của Liên Kiều, rất bất bình: “Sao, giở trò gian lận thắng rồi vẫn chưa đủ, ngươi còn muốn thế nào?”

Liên Kiều búng vào đầu nó một cái: “Ngươi hiểu gì chứ, thắng là thắng, ngươi quản được chiêu thức gì, tránh ra, ta có chuyện muốn nói với chủ nhân của ngươi.”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thao Thiết đương nhiên không chịu, nhưng Lục Vô Cữu chỉ liếc mắt một cái, nó mới lui lại.

“Có chuyện gì?” Giọng điệu của Lục Vô Cữu vẫn bình tĩnh.

Liên Kiều liếc nhìn Thao Thiết rõ ràng đang nghe lén, không tiện nói thẳng, đi đến bên cạnh hắn, khẽ cắn môi, hơi vén tay áo lên một chút.

Cánh tay có sợi chỉ đỏ bò lên lộ ra một đoạn, sau đó nàng nhanh chóng kéo xuống.

Đáy mắt tĩnh lặng của Lục Vô Cữu dâng lên một tia gợn sóng, nhìn thoáng qua gương mặt hơi đỏ ửng của nàng, sau đó quay đầu, giọng điệu bình tĩnh: “Thao Thiết, ngươi về trước đi.”

Thao Thiết đương nhiên không chịu: “Chủ nhân, người phải cẩn thận nàng ta, nàng ta nhất định là không có ý tốt!”

Lục Vô Cữu liếc mắt một cái.

Thao Thiết không cam lòng quay lại.

Liên Kiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà, vừa mới so tài xong, còn diễu võ dương oai trước mặt người ta, bây giờ lại biến thành thế này, thật sự có chút xấu hổ.

Nàng mân mê ngón tay, có chút lo lắng về phản ứng của Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu hồi lâu không nói gì, chẳng lẽ giận nàng giở trò cướp mất hào quang của hắn? Một lát sau, Liên Kiều không nhịn được thúc giục: “Ngươi nghĩ gì vậy, sao không nói gì…”

Lục Vô Cữu cuối cùng cũng mở miệng: “Đang nghĩ nên đi đâu, hôm nay trong tông môn có quá nhiều người, người đông mắt tạp, không tốt cho nàng, đến Hậu Sơn đi, ở đó có một ngôi miếu hoang.”

Tim Liên Kiều khẽ run, khi cùng nhau rời đi, nàng nhẹ nhàng nắm lấy góc tay áo rộng của hắn.

Bàn tay Lục Vô Cữu buông thõng, các khớp xương rõ ràng.

Liên Kiều nắm tay áo hắn, trên đường lên núi thỉnh thoảng chạm vào ngón tay hắn.

Mỗi lần chạm vào, tim nàng lại khẽ động, gợn lên một vòng sóng.

Nhưng Lục Vô Cữu dường như không phát hiện ra, cũng không rút tay lại.

Hai người cứ như vậy, một trước một sau nhanh chóng bước lên núi.

Hậu Sơn không cao, khi đến cửa miếu, vành tai Liên Kiều đã ửng hồng, không biết là do bị tình cổ hành hạ hay là do những lần chạm vào ngón tay hắn trên đường đi gây ra.

Ngôi miếu này là miếu Sơn Thần, quanh năm không người, bên cạnh có một con suối nhỏ, trong suối có rất nhiều cá nhỏ.

Hồi nhỏ Liên Kiều thường đến đây chơi đùa, bắt cá xong thì đến miếu Sơn Thần nhóm lửa nướng, ăn xong lại nằm lên chiếc giường trải cỏ mềm, ngủ một giấc ngon lành đến tận chiều.

Vì vậy, nơi này coi như là nơi bí mật của nàng.

Sau khi Lục Vô Cữu bái nhập Vô Tướng Tông, nàng cũng đã kéo hắn đến đây vài lần, nhưng hắn không mấy nhiệt tình.

Lúc đó, nàng xuống nước bắt cá, hắn đứng trên bờ nhìn, có lẽ là không muốn làm ướt ống quần.

Nàng nướng cá xong đưa cho hắn, hắn cũng khách sáo nói không cần.

Còn chiếc giường tre trong miếu Sơn Thần, hắn càng không coi trọng, khi vào cửa còn dùng khăn tay che mũi miệng, đừng nói là nằm cùng nàng, hắn thậm chí còn chưa từng bước chân vào miếu Sơn Thần.

Bọn họ không phải người cùng một thế giới, đây là điều Liên Kiều đã ngộ ra sau nhiều năm.

Vì vậy, Lục Vô Cữu có thể nhớ Hậu Sơn có một ngôi miếu Sơn Thần, thậm chí không cần nàng dẫn đường, đã chính xác dẫn nàng đến đây, nàng vẫn có chút kinh ngạc.

Có lẽ, là do hắn nhớ dai quá thôi.

Cửa vừa mở ra, bụi bay mù mịt, làm người ta không mở mắt ra được, bên trong giăng đầy mạng nhện, không biết đã bao lâu không có ai đến.

Lục Vô Cữu nhíu mày, định vào dọn dẹp trước, eo lại bị ôm chặt từ phía sau, không thể nhúc nhích.

Hắn quay đầu lại, xoa đầu nàng: “Dọn dẹp một chút, chờ một lát.”

Liên Kiều áp má vào lưng hắn, giọng nói có chút nhẹ đi: “Ta cũng không muốn, nhưng ngươi vừa rời đi là ta lại thấy khó chịu, như có con bọ nhỏ cắn, vừa ngứa vừa đau.”

Lục Vô Cữu nhìn đôi mắt long lanh nước của nàng, không biết vì sao lại nhớ đến tiếng xuýt xoa và kinh ngạc xung quanh trên đài lúc nãy, bỗng nhiên nâng cằm nhỏ nhắn của nàng lên, như đang đánh giá.

Liên Kiều trong lòng sốt ruột, lại không tiện nói thẳng, sờ sờ má: “Ngươi nhìn gì vậy, mặt ta dính bẩn à, có thứ gì sao?”

“Không bẩn, đúng là xinh đẹp.” Lục Vô Cữu đột nhiên nói.

Mặt Liên Kiều đỏ bừng, quen biết bao nhiêu năm, tất cả mọi người nàng gặp đều khen nàng xinh đẹp, duy chỉ có Lục Vô Cữu, chưa từng khen nàng, nàng thậm chí còn cảm thấy hắn không coi nàng là nữ tử, bởi vì hắn ra tay với nàng không chút nương tay, cũng chẳng khác gì với những người khác.

“Sao tự nhiên lại nói vậy, ta đương nhiên là xinh đẹp rồi, rõ ràng là mắt ngươi có vấn đề, bao nhiêu năm qua vẫn chưa phát hiện ra.”

Liên Kiều không hiểu sao lại có chút tức giận, lại cứ đ.â.m đầu vào một người không thích nàng như vậy, mơ mơ hồ hồ làm xáo trộn trái tim nàng.

Lục Vô Cữu v**t v* gương mặt nàng: “Ừ, trước kia là ta không tốt.”

Mãi cho đến hôm nay, giữa những tiếng kinh hô mới nhận ra nàng đáng yêu đến nhường nào, thậm chí trong khoảnh khắc còn lóe lên ý nghĩ muốn giấu nàng đi, hoặc là g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những kẻ có ý đồ với nàng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 267: Chương 267



Ý nghĩ này chợt lóe lên rồi bị hắn cưỡng ép đè xuống, nhưng sau đó lòng vẫn rối bời, cho đến tận bây giờ.

Tâm niệm vừa động, hắn bỗng nhiên hôn xuống.

Nụ hôn mãnh liệt, môi lưỡi quấn quýt, nồng nhiệt hơn trước rất nhiều.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, lưng Liên Kiều áp vào cánh cửa, có chút không chống đỡ nổi, buộc phải ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua cổ hắn, mới có thể tránh cho đôi chân nhón lên quá mỏi.

Như vậy, nụ hôn càng thêm sâu, chỉ vài cái, đầu óc Liên Kiều đã bắt đầu choáng váng.

Lục Vô Cữu lại rất tỉnh táo, lúc trước Liên Kiều chỉ mới gợi ý cho hắn một lần về nút thắt đó, một kéo một giật, bạch thỏ liền nhảy vào lòng bàn tay hắn.

Nàng cảm thấy mình như một viên kẹo, hoàn toàn tan chảy trong tay hắn.

Miếu Sơn Thần đã lâu năm, cánh cửa này cũng không chắc chắn, động tĩnh do nụ hôn gây ra dường như đã đánh thức một số loài vật nhỏ bên trong, mãi đến khi một con chuột to bằng con thỏ chạy vụt qua chân Liên Kiều, nàng mới hoàn hồn, lại sợ hãi nhảy dựng lên, cả người treo trên người Lục Vô Cữu.

“Có chuột!”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu dùng một tay ôm eo nàng bế lên, sau đó nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy nực cười.

Chỉ thấy miếu Sơn Thần này bừa bộn không chịu nổi, trên đầu toàn mạng nhện, dưới đất toàn cỏ khô, tượng Sơn Thần cũng đã loang lổ hư hỏng, chỉ có một cái bàn và một chiếc giường tre là còn phủ đầy bụi, trong góc thỉnh thoảng lại phát ra tiếng động sột soạt, nghe giống như tiếng chuột hoặc rắn.

Nếu là trước kia, hắn thậm chí sẽ không bước vào cửa, nhưng lúc tình nồng, lại giống như một chàng trai trẻ bốc đồng, bất chấp tất cả.

Hắn xoa xoa mi tâm: “Chờ chút, dọn dẹp một chút đã.”

Liên Kiều vùi mặt vào vai hắn cũng cảm thấy mất mặt, vừa vào cửa đã quấn lấy nhau, nàng thậm chí còn không chú ý đến nơi này bẩn thỉu như vậy.

Nàng muốn xuống, nhưng Lục Vô Cữu không buông, nói dưới đất bẩn.

Nàng nhìn viên ngọc trai đính trên giày của mình, nên không cử động nữa, nhìn hắn dùng thuật thanh tẩy dọn dẹp ngôi miếu.

Những loài chuột quanh năm hấp thụ linh khí của Vô Tướng Tông, đã gần thành yêu, rất nhạy bén, nhận thấy hơi thở của Lục Vô Cữu đã sớm bỏ chạy.

Cỏ khô nhanh chóng được dọn dẹp gọn gàng, bụi bặm cũng được quét sạch, thậm chí cả tượng Sơn Thần cũng được phủ lên một tấm vải.

Đặc biệt là chiếc giường tre đó, được dọn dẹp ba lần, đặc biệt sạch sẽ, tương phản rõ rệt với bàn ghế phủ đầy bụi bên cạnh.

Mặt Liên Kiều nóng bừng, biết sẽ xảy ra chuyện gì, nàng tựa vào cổ Lục Vô Cữu, tim đập loạn xạ, vừa sợ hãi vừa lo lắng.

Vẻ mặt Lục Vô Cữu lại không có chút cảm xúc nào, chỉ có yết hầu chuyển động, Liên Kiều vừa nhìn thấy, càng không dám ngẩng đầu lên, mặc cho hắn bế nàng đi về phía chiếc giường tre.



Sau khi Tiên Kiếm Đại Hội kết thúc, theo lệ sẽ có một bữa tiệc thịnh soạn.

Bất kể thắng thua, tất cả các đệ tử tham gia đều có thể ngồi vào bàn.

Mấy đại gia tộc đương nhiên cũng phải đến, chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước.

Hôm nay Liên Kiều giành được vị trí quán quân, những người đến chúc mừng, Liên chưởng môn bận rộn không dứt ra được.

Người khác muốn gặp Liên Kiều, ông sai người đi tìm vài lần cũng không thấy, cuối cùng vẫn là Yến Vô Song báo tin, nói rằng nàng hình như đã đi nghỉ ngơi.

Mọi người nghe xong cũng không miễn cưỡng, dù sao cũng đã kịch chiến suốt năm ngày, cũng nên nghỉ ngơi, dù sao buổi tiệc tối nay vị đại tiểu thư này cũng phải tham dự, đến lúc đó có nhiều cơ hội.

Liên chưởng môn cũng không để ý.

Chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống, tiếng đàn sáo vang lên, các gia tộc lần lượt ngồi vào chỗ, bữa tiệc sắp bắt đầu, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Liên Kiều.

Liên chưởng môn lúc này mới hơi nhíu mày, lại sai người đi tìm, kết quả phòng Liên Kiều không có ai, những nơi nàng thường đến cũng không tìm thấy tung tích, vì vậy bảo Yến Vô Song mau chóng tìm nàng về.

Yến Vô Song cũng ngạc nhiên, kéo Chu Kiến Nam đi cùng: “Nàng ấy cũng biết có bữa tiệc này mà, sẽ đi đâu chứ?”

“Liệu có phải nàng ấy bị thương, sĩ diện nên không nói không?” Chu Kiến Nam suy nghĩ.

“Không thể nào.” Yến Vô Song lắc đầu, “Trước kia nàng ấy vẫn luôn so tài với Lục Vô Cữu, dưới tay hắn nàng ấy cũng chưa từng chịu thiệt gì, những người đó có đáng là gì, ngươi không thấy cuối cùng nàng ấy trực tiếp hất văng kiếm của tên kiếm tu kia sao? Tối đa, cũng chỉ là lúc cuối cùng so tài với Lục Vô Cữu thì bị thương ngoài da một chút.”

“Ngươi nói cũng đúng.” Chu Kiến Nam cũng cảm thấy kỳ quái, “Nàng ấy không phải chờ ngày này rất lâu rồi sao, ngày vui như thế này với tính cách của nàng ấy hẳn là phải ăn mặc lộng lẫy đến sớm, nghe người khác tâng bốc mới đúng, sao lại không chỉ biến mất không thấy, mà đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng?”

Hai người nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này, bữa tiệc sắp bắt đầu, Liên chưởng môn tạm thời tìm cớ trì hoãn, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam chỉ đành dẫn thêm nhiều đệ tử đi tìm Liên Kiều một cách lặng lẽ.

Trong thời gian một nén nhang, ba mươi sáu ngọn núi của Vô Tướng Tông gần như bị bọn họ tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy bóng dáng, đúng lúc bọn họ đang đau đầu như kiến bò chảo nóng, thì đối diện đụng phải một nhóm người khác.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 268: Chương 268



Đêm tối mịt mùng, Yến Vô Song tưởng là kẻ gian, định ra tay, đối phương bỗng nhiên nói: “Ngươi là cô nương bên cạnh Liên Kiều muội muội, tên là Vô Song gì đó phải không?”

Yến Vô Song nhìn không rõ, Chu Kiến Nam nâng đèn lồng lên, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Yến Vô Song: “Đây là nhị hoàng tử của Thiên Ngu.”

Yến Vô Song lúc này mới thu kiếm lại, sau đó khó hiểu: “Ra là ngươi, đêm hôm khuya khoắt ngươi không đến dự tiệc ở tiền điện mà chạy đến Xích Hà Phong hoang vắng này làm gì?”

Lục Khiếu giọng điệu mất kiên nhẫn: "Còn không phải là đi tìm hoàng huynh tốt của ta sao? Từ chiều sau trận tỷ thí xong hắn liền biến mất tăm, buổi tiệc tối cũng không tham gia. Mẫu hậu nói hắn chắc là cảm thấy thua mất mặt, bảo ta dẫn người đi tìm khắp nơi. Thật là phiền phức, chẳng qua chỉ thua một lần, hắn thắng nhiều năm như vậy cũng nên nhường người khác một con đường sống chứ."

Lục Khiếu vẻ mặt đầy oán khí, cực kỳ bất mãn với nhiệm vụ này.

Nhưng mẫu hậu hắn xưa nay coi trọng mặt mũi, nói nếu Lục Vô Cữu không có mặt, ngược lại sẽ khiến người ta bàn tán, nên đã ra lệnh cho hắn nhất định phải tìm hắn về trước khi buổi tiệc bắt đầu.

Hắn nào muốn thực sự đi tìm, vốn định ném việc này cho Thao Thiết bên cạnh hắn, không ngờ lần này ngay cả Thao Thiết cũng không thấy bóng dáng, hắn đành phải cầm đèn lồng lông ngông đi loanh quanh trên núi.

Nghe hắn kể đầu đuôi câu chuyện xong, Yến Vô Song trừng lớn mắt: "Ngươi nói gì? Lục Vô Cữu cũng biến mất?"

Chữ "cũng" này dùng thật tài tình.

Lục Khiếu nhanh chóng nhíu mày: "Ý ngươi là gì? Còn ai biến mất nữa, chẳng lẽ là... Liên Kiều?"

Yến Vô Song dường như bỗng nhiên hiểu ra điều gì, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ là hoàng huynh ngươi thua trận, trong lòng không phục, đi tìm Liên Kiều trả thù?"

Lục Khiếu không hiểu rõ hoàng huynh này lắm, giọng điệu không tốt: "Ta làm sao biết được."

Yến Vô Song càng nghĩ càng thấy đúng, Chu Kiến Nam lẩm bẩm: "Không đến mức đó chứ, dù sao cũng chỉ là một trận tỷ thí thôi mà."

"Nếu là trước đây thì đương nhiên không đến mức đó, nhưng hắn đã từng tẩu hỏa nhập ma, nhỡ đâu mất khống chế thì sao?" Yến Vô Song suy đoán.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Chu Kiến Nam nhất thời không biết phải làm sao.

Lục Khiếu lại thêm dầu vào lửa: "Ta thấy tám chín phần là vậy."

Mọi người đang do dự không quyết định được, Yến Vô Song bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Vừa rồi lúc chúng ta tìm Liên Kiều hình như có thấy Thao Thiết, nó đang nằm ngủ trưa trên một tảng đá, Lục Vô Cữu có thể ở gần đó không?"

Lục Khiếu tuy không muốn tìm hoàng huynh, nhưng lại khá quan tâm đến Liên Kiều, nên cùng mọi người nhanh chóng đi xem.

Hôm nay Vô Tướng Tông có tiệc, tiếng đàn sáo inh ỏi, lại thêm Lục Vô Cữu không có mặt, Thao Thiết vì muốn tìm chỗ yên tĩnh nên mới tìm một nơi có thể hấp thụ nguyệt hoa để ngủ ngon lành.

Bị người ta túm tai gọi dậy, nó rất bất mãn, còn tưởng là Liên Kiều làm, mắt còn đang lim dim liền cãi nhau với nàng.

"Sao ngươi lại đến đây, không đi hại chủ nhân của ta nữa à?"

Yến Vô Song vừa nghe nó quả nhiên biết chút gì đó, liền túm nó dậy, hỏi dồn dập: "Là ta. Ngươi có thấy Liên Kiều không? Bọn họ đi đâu rồi?"

Thao Thiết lúc này mới nhìn rõ người đến, dụi dụi mắt, thấy trước mặt đen kịt một đám người, nó giật mình: "Có thấy chứ, các ngươi làm sao vậy?"

"Ở đâu?" Yến Vô Song sốt ruột không thôi.

Thao Thiết hồi tưởng: "Lúc ta rời đi hình như thấy bọn họ cùng nhau đi Hậu Sơn."

"Hậu Sơn?"

Đó chẳng phải là nơi diện bích tư quá của Vô Tướng Tông sao? Ngoài một vách núi Tư Quá và một miếu Sơn Thần đổ nát, Hậu Sơn trống không.

Hai người bọn họ không thể nào đi miếu Sơn Thần được, vậy chỉ có thể là đi Tư Quá Nhai.

Tư Quá Nhai không phải là nơi tốt đẹp gì, hai người bọn họ xưa nay không ưa nhau, đến đó chắc chắn không phải chuyện tốt.

"Chẳng lẽ là cảm thấy không dùng tu vi tỷ thí không ra kết quả thực sự... nên đấu lại một trận?" Yến Vô Song phỏng đoán.

Chu Kiến Nam suy nghĩ một hồi, nói: "Có lẽ vậy, Tư Quá Nhai chẳng phải là nơi nổi tiếng để quyết đấu sao?"

Nghĩ vậy, cả đám người đều lộ vẻ mặt nghiêm trọng, nếu bọn họ thật sự đánh nhau, hậu quả thật khó lường.

Hơn nữa bọn họ đã biến mất gần một canh giờ rồi, nói không chừng đã đánh một trận long trời lở đất.

Thế là không kịp suy nghĩ nhiều, Yến Vô Song giơ đuốc, một đám người theo sau nàng hùng hổ chạy về phía Hậu Sơn.



Gió núi rít gào, cả đám người di chuyển khó khăn, vất vả lắm mới đến Tư Quá Nhai, chỉ thấy bên vách núi trống không, không tìm thấy gì cả.

Bất đắc dĩ, bọn họ đành tiếp tục tìm kiếm ở những nơi khác trên Hậu Sơn, từ xa, vừa vặn nhìn thấy miếu Sơn Thần dưới chân núi.

Nếu bọn họ đánh nhau, miếu Sơn Thần nhỏ bé không đủ chỗ để thi triển.

Yến Vô Song cảm thấy không thể nào, nhưng Chu Kiến Nam khăng khăng nói Hậu Sơn thật sự không còn chỗ nào khác, nên bọn họ vẫn quyết định đến xem.

Lúc này, trong miếu Sơn Thần.

Bên ngoài gió núi rít gào, bên trong yên tĩnh, một tia trăng bạc xuyên qua cửa sổ đổ nát chiếu lên hai người.

Hai người y phục chỉnh tề, Lục Vô Cữu dùng tay đỡ Liên Kiều ngồi cạnh, nhìn từ bên ngoài chỉ là một đôi tình nhân đang bên nhau.

Thực tế, hai người đã thân mật một lúc lâu rồi, giống như lúc tỷ thí chiều nay cầm kiếm chỉ vào nhau, tiến thoái lưỡng nan.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 269: Chương 269



Liên Kiều sắc mặt trắng bệch, mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt vai Lục Vô Cữu.

Lục Vô Cữu nghiêng đầu định chạm vào khóe môi nàng, nhưng trước đó dù an ủi bao lâu cũng vô dụng, huống hồ chỉ là nụ hôn thoảng qua.

Ánh trăng bạc phủ lên chiếc váy màu sương, Liên Kiều vừa sợ vừa hoảng, như một con búp bê sứ sắp vỡ, không ngừng né tránh, Lục Vô Cữu bất đắc dĩ, chỉ có thể đỡ eo nàng bất động.

Liên Kiều tạm thời ổn định lại, không nhịn được hỏi: "Giờ nào rồi, đã một canh giờ chưa?"

Lục Vô Cữu ngẩng đầu mới thấy ánh trăng, giọng điệu bình tĩnh: "Còn thiếu một chút."

Liên Kiều hoàn toàn không nhớ rõ thời gian, khó hiểu nói: "Chậm vậy sao, vừa rồi lúc sợi chỉ đỏ xuất hiện ta không cảm thấy gì, còn tưởng sắp hết giờ rồi."

Lục Vô Cữu nhíu mày: "Vừa rồi?"

Liên Kiều kể lại chuyện Yến Vô Song phát hiện như thế nào: "Ta còn muốn hỏi ngươi, tình huống này ngươi chưa từng gặp qua sao?"

Lục Vô Cữu mím môi: "Chưa."

Trái tim vừa được nâng lên của Liên Kiều lại rơi xuống, im lặng dựa vào cổ hắn: "Thôi vậy, ta còn tưởng là cổ độc sắp tự giải rồi."

Lục Vô Cữu nhìn ánh trăng bên ngoài, lại chạm vào khóe môi nàng, muốn thử lại, Liên Kiều không chịu, lại bị hắn nắm gáy mạnh mẽ bịt kín tiếng.

Nụ hôn sâu dài triền miên, Liên Kiều nhất thời choáng váng, cũng quên mất phản kháng, hai tay ôm lấy cổ hắn, dần dần thả lỏng.

Đúng lúc này, nàng mơ hồ hình như nhìn thấy ánh lửa lóe lên ngoài cửa sổ.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thoáng qua rồi biến mất, nàng tưởng mình nhìn nhầm.

Lục Vô Cữu cũng hoàn toàn đắm chìm trong Liên Kiều, ôm eo nàng hôn càng sâu.

Gió núi rít gào, lá rụng bay lả tả, che giấu mọi động tĩnh, hơi thở hai người dần dần hỗn loạn, hoàn toàn quên mất thời gian, ngay lúc hơi thở gấp gáp, y phục nhàu nát, Lục Vô Cữu ôm chặt eo nàng định ngã xuống giường trúc thì đột nhiên, cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đẩy tung ra.

Tiếng ầm vang lên cùng lúc gió núi tràn vào.

Liên Kiều còn chưa kịp hoàn hồn, mắt còn đang mơ màng, Lục Vô Cữu nhanh chóng kéo áo choàng che kín nàng.

Sau đó một luồng chưởng phong sắc bén quét qua đóng cửa lại.

Nhưng vẫn là muộn rồi.

Yến Vô Song xông vào trước nhất mắt tinh đã nhìn thấy hai người mặt đối mặt ôm nhau hôn say đắm.

Nàng há hốc mồm, cả người như bị sét đánh.

Chu Kiến Nam và Lục Khiếu đến sau một chút, chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của hai người.

Nhưng dù chỉ là bóng dáng, cũng đủ để nhận ra đó là đang ôm hôn.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng tử co rút, như bị sét đánh, nhìn nhau, lâu không thể tin nổi.

Yến Vô Song càng kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Vừa nãy nàng đứng gần nhất, hình như còn nhìn thấy một chiếc yếm màu sen rơi trên đất...

Hay lắm, biến mất lâu như vậy, cái gọi là đánh nhau của bọn họ, chẳng lẽ là đánh kiểu này?

Khi người ta cực kỳ kinh ngạc, sẽ không nói nên lời.

Lúc này Yến Vô Song chính là như vậy.

Ban đầu bọn họ đến miếu Sơn Thần chỉ là c.h.ế.t đuối vớ được cọc, dù sao, nơi này không phải là chỗ tốt để đánh nhau.

Nhưng nếu là đánh nhau kiểu này, thì đây quả là một nơi tuyệt vời.

Tuy nhiên, chẳng phải bọn họ không ưa nhau nhiều năm rồi sao? Chẳng phải trên đại hội còn đánh nhau túi bụi sao? Hay là, đây chỉ là ảo giác... là nàng ấy sinh ra ảo giác sao?

Yến Vô Song từ từ quay đầu lại, thấy đám người phía sau đều trố mắt nhìn nhau, mức độ chấn động không kém nàng ấy, lập tức hiểu ra, không phải ảo giác, hai người này, thật sự là lén lút dan díu với nhau.

Được rồi, đây quả thật là mặt trời mọc đằng tây!

Rõ ràng là đi tìm người, kết quả lại biến thành bắt gian, cả đám người nhìn nhau, càng thêm im lặng.

Trong miếu Sơn Thần, Liên Kiều toàn thân cứng đờ, m.á.u huyết đảo ngược.

Một lát sau, nàng rốt cuộc cũng phản ứng lại, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, giọng nói run rẩy, ánh mắt lảng tránh, từ từ nhìn về phía Lục Vô Cữu: "Chúng ta vừa rồi... bị nhìn thấy rồi?"

Lục Vô Cữu tâm tình phức tạp ừ một tiếng, liếc nhìn ra cửa, hàn ý trong đáy mắt gần như sắp tràn ra.

Liên Kiều lập tức cảm thấy khó thở, cả người sắp ngất xỉu.

Quá mất mặt, mất mặt c.h.ế.t mất!

Nàng không muốn sống nữa!

Nàng vùi đầu vào lòng Lục Vô Cữu, túm lấy cổ áo hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Sắc mặt Lục Vô Cữu cũng không đẹp, vỗ vỗ eo nàng: "Ra ngoài trước đã."

Liên Kiều ôm cổ hắn vùi đầu không chịu ngẩng lên: "Không! Ta không biết giải thích thế nào, ngươi ra ngoài đi."

Lục Vô Cữu bỗng nhiên cười, v**t v* vành tai đỏ ửng của nàng: "Ta thì muốn ra ngoài, nhưng nàng như vậy, ta làm sao ra ngoài được đây?"

Liên Kiều từ từ ngẩng mắt lên, chạm phải ánh mắt trêu chọc của hắn mới nhận ra một vấn đề, mặt nàng càng nóng hơn, vành tai trắng nõn đỏ bừng vì xấu hổ, cả người như sắp bị nấu chín, không yên vặn vẹo: "Ngươi... ngươi nói gì vậy."

Lục Vô Cữu giữ chặt eo nàng đang ngọ nguậy: "Được rồi, không nói nữa."

Liên Kiều không dám nhìn hắn nữa, muốn đứng dậy, chân lại mềm nhũn, Lục Vô Cữu kiềm chế tâm tình, nghiêng đầu chạm vào khóe môi nàng an ủi một lúc lâu mới dỗ được nàng bớt căng thẳng.

Lại qua một lúc, hai người cuối cùng cũng chỉnh lại y phục, Liên Kiều nhanh chóng trốn sang một bên, nằm sấp trên giường trúc không chịu ngẩng đầu.
 
Back
Top Bottom