Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 80



Hắn không nói nhiều lời, nhanh chóng tiến lên nắm chặt cành đào đang siết cổ nàng, nhưng cành đào này như có mắt, móc vào cổ hắn ép hai người lại với nhau, sau đó lại muốn siết c.h.ế.t cả hắn.

Nếu đổi lại là cành đào bình thường, c.h.é.m đao thiêu lửa cũng không thành vấn đề, phiền phức là cành đào này giống như m.á.u thịt của Liên Kiều, chỉ cần hơi kéo một cái, nàng liền đau đến mức mặt mày méo mó.

"Nhịn một chút."

Lục Vô Cữu chỉ có thể dùng hai tay từng chút từng chút bẻ những cành đào quấn tới, đợi đến khi hắn cuối cùng cũng bẻ được cành đào quấn quanh cổ Liên Kiều, Liên Kiều thở hổn hển một hơi: "Đồ quỷ quái này, dọa c.h.ế.t bản tiểu thư rồi!"

Tuy nhiên, cành đào này rất tà môn, Liên Kiều vừa nằm trên sườn núi thở phào nhẹ nhõm, nó đột nhiên lại biến thành một bàn tay, đẩy nàng xuống!

Liên Kiều nào có thể ngờ được, chỉ nghe nàng hét lên kinh hãi một tiếng, liền không khống chế được lăn xuống sườn núi dốc đứng.

Lục Vô Cữu lập tức đưa tay ra kéo, lại bị nàng liên lụy ôm nhau lăn xuống.

Không biết lăn bao nhiêu vòng, chỉ nghe thấy hai tiếng bịch, lưng hai người lần lượt đập vào tảng đá dưới chân dốc.

May mà dốc này cũng không quá cao, Liên Kiều vừa hoàn hồn liền nhanh chóng nắm lấy cành cây làm loạn kia bôi thuốc lên, chỉ thấy nó giật giật, cuối cùng cũng không động đậy nữa. Lục Vô Cữu thì bôi thuốc lên cành cây trên mười ngón tay nàng, hai người hành động nhanh chóng, cành đào tà môn này cuối cùng cũng bị trấn áp.

Liên Kiều hất mạnh thứ này một cái, mới trút được cơn giận.

Tuy nhiên, đầu ngón tay của nàng bị cành đào đ.â.m thủng một chút, chảy ra chút máu, trên ngón tay Lục Vô Cữu cũng có vài lỗ máu, lúc hai người nghỉ ngơi, m.á.u từ đầu ngón tay nhỏ xuống, vừa vặn thấm vào túi thơm cất mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà Liên Kiều giấu bên người, lập tức chỉ thấy mảnh vỡ Khung Đồng Ấn đó đột nhiên phát sáng, giống như một quả cầu ánh sáng trắng đang bốc cháy.

Sắc mặt Lục Vô Cữu biến đổi: "Không ổn."

"Sao vậy?"

Liên Kiều còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó chỉ thấy quả cầu ánh sáng nhỏ bé đó đột nhiên tỏa sáng thẳng lên trời đêm, biến thành một cột sáng cực mạnh, khiến hai người đồng thời giơ tay áo lên che mắt.

Đồng thời, bên tai bọn họ như vang lên tiếng tụng kinh từ thời thượng cổ, hùng hậu trầm thấp, nghe đến mức đầu đau như muốn nứt ra, như thể hồn phách bị nắm chặt kéo mạnh ra, cuối cùng nhẹ nhàng bay lên trên, hai người đều đột nhiên mất đi ý thức...



Đêm trên núi luôn không yên tĩnh, đom đóm lập lòe, côn trùng kêu ríu rít.

Liên Kiều nửa mê nửa tỉnh, trước mắt lúc sáng lúc tối, nàng chậm rãi mở mắt ra, mới phát hiện trên mí mắt có một con đom đóm đang đậu, phát ra ánh sáng yếu ớt.

Nàng đưa tay phủi phủi, định đuổi con đom đóm này đi.

Tuy nhiên, tầm nhìn mơ hồ dần dần rõ ràng, Liên Kiều mới thấy rõ bàn tay này có ngón tay thon dài khác thường, lòng bàn tay lại rộng và dày, nói một cách công bằng, là một bàn tay cực kỳ đẹp, nhưng… không phải tay của nàng.

Nàng nhanh chóng ngồi dậy: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Vừa cất tiếng, giọng nói trầm thấp.

Nàng lại ngây người, không phải, sao nàng lại có thể phát ra giọng nói của Lục Vô Cữu thế?

Chẳng lẽ nói, bàn tay này cũng là tay của Lục Vô Cữu?

Nhưng tại sao tay của Lục Vô Cữu lại mọc trên tay nàng, không đúng...đây vẫn là cơ thể của nàng sao?

Liên Kiều chậm rãi cúi đầu xuống, không nằm ngoài dự đoán, nhìn thấy một cơ thể hoàn toàn không thuộc về mình.

Lại nhìn vết m.á.u trên tay, nhớ lại tiếng tụng kinh bên tai, còn cả chuyện Vân nương và Mai nương đổi hồn sau khi rơi xuống vực, trong đầu nàng ong lên một tiếng, tự nhiên mà suy ra một khả năng… chẳng lẽ nàng và Lục Vô Cữu lúc lăn xuống sườn núi đã vô tình kích hoạt Khung Đồng Ấn khiến bọn họ đổi hồn cho nhau?

Sau đó, Liên Kiều lấy hết can đảm tìm một vũng nước nhỏ thò đầu vào để kiểm chứng, vừa nhìn, khuôn mặt trong vũng nước chẳng phải là Lục Vô Cữu thì là ai?

Liên Kiều gần như ngất xỉu.

Nhưng mà, hồn của nàng đã nhập vào cơ thể của Lục Vô Cữu rồi, vậy cơ thể của nàng đâu, bị Lục Vô Cữu mang đi đâu rồi?

Liên Kiều nhanh chóng bò dậy nhìn xung quanh, nhìn sang bên trái, lại thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, Lục Vô Cữu đang rút trường kiếm bên hông ra, chĩa vào mình, à không, chĩa vào cơ thể của nàng…

"..."

Hắn muốn làm gì?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"Ngươi đừng xúc động!" Liên Kiều vội vàng chạy tới ôm chặt lấy hắn, "Bình tĩnh! Ta biết ngươi ghét ta, ta cũng ghét ngươi, chuyện này ai cũng không muốn xảy ra, nhưng, ngươi cũng không đến mức muốn tự sát chứ?"

Lục Vô Cữu chậm rãi quay đầu lại: "Tự sát?"

Rõ ràng đang dùng khuôn mặt và giọng nói của nàng, nhưng khí chất lại lạnh lùng khác thường.

Liên Kiều chớp chớp mắt, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình từ góc độ này.

Phì, bây giờ là lúc quan tâm đến khuôn mặt sao?

Liên Kiều lắc lắc đầu, lại nhanh chóng ổn định tinh thần, ôm chặt hai tay Lục Vô Cữu: "Ngươi cầm đao, không phải tự sát thì là gì?"

Lục Vô Cữu nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, sau đó giơ mảnh vỡ Khung Đồng Ấn đang nắm chặt trong tay trái lên, giọng nói lạnh lùng: "Nghĩ cái gì vậy, chỉ là lấy chút m.á.u thôi."

Liên Kiều sững sờ, thì ra hắn muốn rạch thêm một nhát nhỏ m.á.u lên đó thử xem có thể đổi lại được không?
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 81



"Sao ngươi không nói sớm?" Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Lục Vô Cữu lạnh lùng nói: "Nàng cho ta cơ hội mở miệng sao?"

Liên Kiều lười cãi nhau với hắn, nhưng ý tưởng này cũng không tệ, vì vậy cùng Lục Vô Cữu rạch ngón tay nhỏ m.á.u lên mảnh vỡ Khung Đồng Ấn.

Mảnh vỡ Khung Đồng Ấn quả nhiên sáng lên, Liên Kiều tràn đầy mong đợi nhìn quả cầu ánh sáng phình to.

Lúc đầu, quả cầu ánh sáng chỉ to bằng nắm tay, dần dần to bằng đầu người.

Haha, quả nhiên có tác dụng, Liên Kiều xoa xoa tay, đang định giơ tay áo lên che mắt, quả cầu ánh sáng kia lại đột nhiên như xì hơi, nhanh chóng mờ đi thành một chấm.

?

Liên Kiều chọc chọc mảnh vỡ trong lòng bàn tay Lục Vô Cữu: "Sao không sáng nữa?"

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Lục Vô Cữu u ám nói: "Dù sao cũng là mảnh vỡ, e rằng trong thời gian ngắn không thể đổi lại hai lần."

Tim Liên Kiều run lên: "Ý là, chúng ta tạm thời không đổi lại được?"

Lục Vô Cữu đáp một tiếng, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Liên Kiều sụp đổ: "Vậy rốt cuộc khi nào mới đổi lại được, ta không muốn ở trong cái thân xác tồi tàn này của ngươi!"

Giọng Lục Vô Cữu khó chịu: "Không biết, nhanh thì nửa ngày, chậm thì..."

Hắn dừng lại một chút: "Khó nói."

Liên Kiều càng thêm đau khổ: "Tại sao ở cùng ngươi ta luôn xui xẻo như vậy!"

Đổi thân xác cho nhau, Liên Kiều chỉ có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể hắn cuồn cuộn, nhưng thuật pháp tu luyện khác nhau, nàng hoàn toàn không thể điều khiển được.

Tình hình của Lục Vô Cữu cũng chẳng khá hơn nàng là bao, hơn nữa thuốc cũng đã dùng hết, cái thôn Điền gia kỳ quái này tối nay không thể đi được nữa, chỉ có thể quay về, ngày mai tính tiếp.

Chuyện này thật quá mất mặt, người yêu sĩ diện như Liên Kiều chắc chắn sẽ không nói ra, Lục Vô Cữu càng không cần phải nói.

Hai người lúng túng điều khiển cơ thể của đối phương trở về, may mà đêm khuya thanh vắng, tạm thời chưa gặp người quen.

Chỉ có lính canh ở cửa vẫn đang trực đêm, Liên Kiều không tim không phổi, cười với lính canh một cái, bị Lục Vô Cữu trừng mắt, nàng mới hậm hực đi theo.

Lính canh đột nhiên được đối đãi như vậy, luống cuống tay chân, giọng nói cũng lắp bắp, cúi đầu thật sâu.

Tuy nhiên, sau khi vui mừng, hắn lại cảm thấy kỳ lạ, hình như vị điện hạ ít nói ít cười này hôm nay hơi...hoạt bát thì phải?

Ngược lại vị tiên tử lúc nào cũng cười tươi như hoa kia, sắc mặt lại lạnh như băng?

Lính canh gãi đầu, nhất thời không hiểu nổi.



Trên đường trở về, Liên Kiều thích nghi rất nhanh, Lục Vô Cữu thì không nhanh như vậy.

Chỉ riêng việc mặc váy đẹp đi bộ đã khiến hắn cứng đờ tứ chi, mặt lạnh như tiền, huống chi trên đầu và phía sau còn có hai cành đào, quả thực là đang thách thức giới hạn chịu đựng của hắn.

Vừa khéo ánh mắt hắn đặc biệt nghiêm nghị, lưng cũng thẳng tắp, nghiêm túc sải bước như vậy, trông vô cùng buồn cười.

Đây là lần đầu tiên Liên Kiều thấy hắn chịu thiệt như vậy, suốt dọc đường đều lén lút cười trộm.

Đợi đến khi cùng nhau về đến phòng của Lục Vô Cữu, đóng cửa lại, nàng cũng không che giấu nữa, chỉ vào Lục Vô Cữu cười nghiêng ngả.

"Báo ứng, báo ứng, ai bảo lúc trước ngươi luôn chê ta!"

Lục Vô Cữu hoàn toàn phớt lờ nàng, chỉ là khi Liên Kiều cười đến mức mặt mày méo mó, hắn khoanh tay, nhíu mày: "Nàng có thể đừng dùng khuôn mặt của ta cười ngu ngốc như vậy được không?"

Tiếng cười của Liên Kiều đột nhiên dừng lại, nhíu mày nói: "Hừ, ngươi tưởng ta muốn dùng khuôn mặt khó ưa này của ngươi sao? Rõ ràng khuôn mặt của ta đẹp như vậy, bị ngươi dùng đến mức cau có, ta còn chưa trách ngươi đâu, ngươi không thể cười nhiều hơn một chút sao?"

Nàng dùng mặt hắn làm đủ loại biểu cảm, Lục Vô Cữu càng đau đầu hơn, hắn lạnh lùng mỉa mai: "Ý nàng là ngày nào cũng cười ngây ngô như nàng, đến mức lính canh cũng suýt phát hiện ra điều bất thường?"

Liên Kiều cứng họng: "Không cười thì không cười."

Dù sao thì nàng cũng rất đẹp, cho dù Lục Vô Cữu mặt mày khó đăm đăm, cũng có một vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo khác.

Liên Kiều lại thưởng thức khuôn mặt tuyệt mỹ của mình một hồi, bèn càng thêm đau khổ, tại sao Lục Vô Cữu có thể chiếm giữ thân thể thơm tho mềm mại của nàng, còn nàng lại phải đội cái vỏ cứng ngắc này?

Liên Kiều rất buồn bực, nhíu mày, chu môi, ánh mắt sắc bén của Lục Vô Cữu lại b.ắ.n tới, dường như rất bất mãn với bộ dạng này của nàng.

Liên Kiều thật sự không biết làm sao với hắn: "Biết rồi, chẳng qua là mặt khó đăm đăm thôi, ai mà chẳng biết làm!"

Nàng cố gắng trừng mắt, lại nhướng mày, cố ý tiến sát lại gần Lục Vô Cữu: "Nhìn xem, ta đủ hung dữ chưa?"

"..."

Lục Vô Cữu day day mi tâm, bất lực nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Liên Kiều thì ngân nga hát, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn bản thân lạnh lùng từ nhiều góc độ khác nhau.

Có lẽ ánh mắt của nàng quá mức kiêu ngạo, Lục Vô Cữu cuối cùng cũng mở mắt ra, định dạy cho nàng một bài học.

Hắn u ám nói: "Hình như nàng quên một chuyện, không chỉ thân thể của ta bị nàng khống chế, thân thể của nàng cũng đang bị ta khống chế, nàng vui vẻ như vậy sao?"

Đúng rồi, được hắn nhắc nhở Liên Kiều mới nhớ ra, đây là bắt cóc con tin lẫn nhau, vậy chẳng phải hắn muốn làm gì với nàng thì làm sao?

Lỡ như đêm khuya thanh vắng, hắn nổi thú tính, đối với thân thể của nàng mà...

Nụ cười của Liên Kiều cứng đờ, tiến lại gần hung dữ uy h**p: "Cho đến khi đổi lại được, ngươi không được c** q**n áo của ta, cũng không được chạm vào ta, càng không được sờ ta, nghe rõ chưa?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 82



Lục Vô Cữu cúi đầu liếc nhìn, Liên Kiều vội vàng che mắt hắn: "Cũng không được cúi đầu!"

Tâm trạng của Lục Vô Cữu cuối cùng cũng khá hơn một chút, cười như không cười: "Độc đoán như vậy sao?"

Liên Kiều hung dữ học theo hắn khoanh tay: "Hừ, ngươi đừng quên, thân thể của ngươi cũng đang trong tay ta, ngươi dám sờ ta, cẩn thận ta cũng sờ ngươi!"

Lục Vô Cữu nhướng mày, giọng điệu khó hiểu: "Ồ?"

Liên Kiều thấy lạ, "Ồ" là có ý gì? Chẳng lẽ hắn không sợ sao, hắn không phải rất ghét nàng sao?

Vừa rồi chỉ dùng thân thể của hắn nháy mắt trừng mắt hắn đã có thể tức giận như vậy, nếu thật sự động tay động chân s* s**ng, chẳng phải hắn sẽ tức điên lên sao?

Suy nghĩ một lát, Liên Kiều khẳng định, chữ "Ồ" này nhất định là đang cố tỏ ra bình tĩnh.

Lục Vô Cữu giả vờ như hoàn toàn không quan tâm đến thân thể của mình, để nàng chuyển hướng sự chú ý.

Hắn càng sợ nàng sờ, nàng càng muốn sờ thân thể của hắn!

Liên Kiều không khỏi đắc ý, cách lớp y phục nàng quần áo ch*m r** v**t v* cơ bụng của Lục Vô Cữu, cố ý cười gian xảo: "Ngươi đừng giả vờ nữa, thế nào, thấy ta sờ cơ bụng của ngươi, ngươi khó chịu rồi chứ, ghê tởm rồi chứ, có phải rất sợ không?"

Lục Vô Cữu chống cằm, khóe mắt nhếch lên, có chút hứng thú: "Ừm, vậy cảm giác thế nào?"

Liên Kiều thò tay vào trong áo, hung hăng cọ xát vài cái: "Cái này sao, hơi cứng, lại còn trơn nữa, dáng người ngươi cũng khá đấy chứ. Vậy nên ngươi cẩn thận, nếu ngươi dám chạm vào ta một cái, ta sẽ s* s**ng khắp người ngươi, cho ngươi xấu hổ muốn chết!"

Lục Vô Cữu nhếch mép: "Xấu hổ muốn chết? Ừm, quả thực đáng sợ, bất quá…"

Hắn lại chỉ vào đám cành đào: "Nàng không cho ta chạm vào nàng, vậy thuốc trên người nàng ai bôi đây?"

Đây quả thực là một vấn đề, để hắn bôi sao? Không phải là để hắn sờ sao?

Không được! Liên Kiều vỗ ngực: "Đương nhiên là ta tự bôi thuốc cho mình."

Lục Vô Cữu chỉ vào quần áo trên người, lại hỏi: "Vậy... mặc quần áo và c** q**n áo thì sao? Quần áo của nàng đã bẩn rồi."

Liên Kiều đã học được cách cướp lời: "Đương nhiên cũng là ta tự mặc tự cởi."

Lục Vô Cữu gật đầu: "Ồ, vậy tắm rửa thì sao?"

Liên Kiều khẳng định: "Chắc chắn cũng là ta tắm cho ngươi, ngươi còn phải nhắm mắt lại, ta sẽ không để ngươi chiếm bất cứ tiện nghi nào!"

Lục Vô Cữu đặt ngón trỏ lên thái dương, đồng ý tất cả: "Nàng nói rất có lý, bất quá, nàng yêu cầu nhiều như vậy, vậy ta bên này..."

Liên Kiều hiểu ý hắn, xua tay: "Ngươi đương nhiên cũng vậy! Bản tiểu thư không thèm làm chuyện thiên vị. Ta đã giúp ngươi, ngươi tự nhiên cũng phải giúp ta, phì, giúp thân thể của ngươi mặc quần áo, c** q**n áo, tắm rửa, đi vệ sinh, việc nào cũng không được thiếu! Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ bịt mắt lại, tuyệt đối không chiếm tiện nghi của ngươi!"

"Được thôi." Lục Vô Cữu có vẻ miễn cưỡng, rồi thản nhiên gõ bàn gọi nước, "Ngươi đã nói vậy rồi, trời cũng không còn sớm nữa, nàng nên bịt mắt lại đi."

Nghe được lệnh, các thị nữ nhanh chóng ra khỏi phòng bên cạnh để chuẩn bị nước.

Liên Kiều vẫn chưa kịp phản ứng: "Bịt mắt?"

Lục Vô Cữu đột nhiên cười: "Không phải chính nàng nói, tự mình bịt mắt, để ta giúp 'thân thể của ta' tắm rửa sao?"

Liên Kiều nghi ngờ, Lục Vô Cữu hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy?

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhiều yêu cầu của nàng hắn lại không phản bác một câu nào?

Xem ra, hắn nhất định là sợ rồi.

Cuối cùng cũng nắm được hắn một lần, Liên Kiều quyết định hành hạ hắn cho đã.

Đợi thị nữ chuẩn bị nước xong, nàng không tắm ngay, mà chỉ vào nước tắm: "Chỉ có nước trong thôi sao? Ta còn muốn cánh hoa, tắm cho thơm."

"Hoa?" Giọng điệu Lục Vô Cữu không tốt.

Liên Kiều nhíu mày: "Không được sao? Lúc bản tiểu thư tắm nhất định phải có hoa."

Lục Vô Cữu hôm nay tâm trạng khá tốt: "Được."

Sau đó, hắn ung dung đi ra ngoài, bảo người ta chuẩn bị cho nàng một giỏ cánh hoa rắc vào.

Hơi nước mờ ảo, hương hoa ngào ngạt, trong phòng lập tức trở nên m.ô.n.g lung.

Liên Kiều hoàn toàn không nhận ra, nàng đưa tay khuấy khuấy nước trong bồn tắm, lại bắt bẻ: "Nóng quá, ta muốn ăn chút gì đó chờ nó nguội."

Lục Vô Cữu liếc nàng một cái: "Ăn gì?"

Liên Kiều ngồi phịch xuống ghế bành, cau mày giả vờ suy nghĩ: "Nho."

Lục Vô Cữu đã có chút không vui, nhưng vẫn đi ra ngoài: "Được."

Không lâu sau, nho đã rửa sạch được đưa tới, Liên Kiều lần đầu tiên nếm trải cảm giác được chiều chuộng, được voi đòi tiên: "Ta còn muốn nho đã bóc vỏ, ngươi đến bóc đi!"

Lục Vô Cữu giơ một tay lên: "Ta?"

Chỉ thấy cành đào trên tay hắn tuy sau đó đã được ức chế, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rút lại, lúc này, mỗi ngón tay còn mọc ra một chồi non, quả thực có chút bất tiện.

Liên Kiều xua tay: "Thôi vậy, bất quá…"

Ánh mắt nàng đảo một vòng, đột nhiên lại nghĩ ra một chủ ý hay: "Ngươi không được, vậy để Thao Thiết làm đi, dù sao nó cũng rảnh rỗi."

Hắc hắc, vừa hay nhân cơ hội này còn có thể hành hạ Thao Thiết, ai bảo nó ngày thường luôn gây sự với nàng chứ?

"Nàng có thôi đi không?" Sự kiên nhẫn của Lục Vô Cữu cuối cùng cũng cạn kiệt.

Nhưng Liên Kiều luôn nhanh tay, hắn còn chưa nói xong, Thao Thiết đã bị Liên Kiều triệu hồi ra khỏi kiếm.

Chỉ thấy nó ngủ say sưa, dụi dụi mắt, hỏi: "Chủ nhân, gọi ta ra muộn thế này có việc gì sao?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 83



Liên Kiều đắc ý vô cùng, bắt chước dáng vẻ của Lục Vô Cữu gõ gõ bàn, còn cố tình lên giọng: "Cũng không có gì, gọi ngươi ra là muốn ngươi bóc nho cho ta."

Thao Thiết trợn to mắt: "Nho? Nhưng chẳng phải ngài không ăn đồ trồng dưới đất sao, nói là thấy có mùi lạ?"

Liên Kiều ồ lên một tiếng, hóa ra Lục Vô Cữu kén ăn như vậy là vì thấy có mùi lạ? Nàng còn tưởng hắn cố tình làm màu, để thể hiện mình khác biệt chứ!

Nhưng mà, rốt cuộc là mùi lạ gì?

Liên Kiều càng tò mò, hôm nay nhất định phải nếm thử.

Nàng hắng giọng: "Cái này sao, thỉnh thoảng cũng phải hòa mình với dân chúng, nếm thử đồ ăn của người thường."

Thao Thiết gãi đầu, cảm thấy chủ nhân hôm nay thật lạ. Nhưng chủ nhân khó có khi sai bảo nó làm những việc thân cận này, Thao Thiết không những không phiền, còn thấy rất vui vẻ.

Nó bưng đĩa, xắn tay áo, hì hục chuẩn bị trổ tài, đúng lúc này, trong khóe mắt, nó đột nhiên liếc thấy "Liên Kiều" mặc một bộ váy tiên nữ màu vàng ngỗng đứng bên cạnh bồn tắm, lập tức giật mình: "Sao ngươi lại ở đây?"

Lục Vô Cữu khựng lại, có chút không quen Thao Thiết dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.

Nhưng hắn lại càng lười nói nhiều, bèn nói như thường lệ: "Ngươi nhìn cho kỹ, đây là phòng của ta."

Thao Thiết nhìn quanh bốn phía, mắt càng trợn to hơn: "Phòng của ngươi? Vậy chủ nhân sao lại ở đây, chẳng lẽ ngươi nửa đêm canh ba không có ý tốt, cố tình gọi chủ nhân đến, định giở trò đồi bại với người? Còn có bồn tắm, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn trộm chủ nhân tắm... Ta biết ngay mà!"

Vừa nói Thao Thiết đã tự mình tưởng tượng ra một màn kịch lớn, đồng thời cảnh giác chắn trước mặt "chủ nhân".

Liên Kiều đứng xem chủ tớ trở mặt, trong lòng cười lớn, ngươi cũng có ngày hôm nay! Cuối cùng cũng biết ngày thường Thao Thiết bắt nạt nàng như thế nào rồi chứ?

Sắc mặt Lục Vô Cữu quả nhiên rất khó coi, cau mày nói: "Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi."

Thao Thiết nào có tin: "Hừ, tâm tư của ngươi ta còn không biết sao? Ngươi nhất định đang giấu giếm điều gì đó, như vậy đi, chủ nhân đã muốn ăn nho, thì ngươi bóc đi?"

Lục Vô Cữu lại bị sai bảo một lần nữa, hơi nheo mắt: "Ngươi đang ra lệnh cho ta?"

Thao Thiết ưỡn ngực: "Ra lệnh cho ngươi thì đã sao, việc nhỏ như vậy ngươi cũng không chịu làm, còn dám nói không có ý đồ xấu với chủ nhân?"

Nói hay lắm, nói quá hay, Liên Kiều thầm vỗ tay trong lòng, rất là hả hê.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Thao Thiết nàng lại không thích nghe lắm.

"Hừ, thật là phụ lòng chủ nhân đối xử tốt với ngươi, lần trước người cứu ngươi bị thương tay, ngươi còn chưa báo đáp đấy, một đĩa nho nho nhỏ thì tính là gì, trên tay ngươi chỉ mọc mầm, chứ đâu phải không có tay!"

Ê, nói vậy là không đúng rồi!

Lục Vô Cữu đối xử với nàng chẳng tốt đẹp gì, hơn nữa hắn bị thương tay chẳng phải là muốn tranh công với nàng sao?

Liên Kiều cau mày rất muốn đính chính lại nó, kỳ lạ là, Lục Vô Cữu nhướn mày, lại đồng ý: "Ngươi nói cũng không phải không có lý."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

"..."

Hôm nay hắn quá khác thường rồi, lúc nên tức giận thì không tức giận, lúc nên lạnh mặt thì lại tính tình rất tốt.

Nhưng mà, kệ hắn, dù sao ai bóc cũng được, nàng chỉ cần nằm trên ghế chờ ăn là được rồi.

Vì vậy, Liên Kiều lại nằm thoải mái, bốc một quả nho, nhưng vừa đưa lên miệng đã nhổ ra.

Phì, nho ngon lành sao đến miệng Lục Vô Cữu lại không ngọt cũng không chua, chỉ có một mùi vị kỳ lạ nhỉ?

Hèn chi Lục Vô Cữu không ăn những thứ này.

Không muốn ăn nho nữa, Liên Kiều lại nảy ra ý định đọc sách, tìm việc cho Thao Thiết làm: "Đi, lấy cuốn "Sổ tay mèo con" trên giá sách của ta lại đây, ta muốn từ từ thưởng thức."

Thao Thiết rõ ràng ngây người, giọng nói lắp bắp: "Cái, cái gì, chủ nhân, người muốn nuôi mèo sao?"

"Cái này sao..." Liên Kiều làm ra vẻ bí hiểm, "Ngươi không thấy mèo rất đáng yêu sao?"

Câu này nói rất khéo léo, có thể nuôi, cũng có thể không nuôi.

Thao Thiết lập tức cảm thấy nguy cơ: "Chủ nhân, người đừng để vẻ ngoài ngoan ngoãn của mèo con lừa, tính khí của chúng rất lớn đấy!"

Liên Kiều nhướn mày: "Ồ? Tính khí lớn như thế nào?"

Để bảo vệ địa vị của mình, Thao Thiết nghiêm nghị nói: "Mèo con đều rất kiêu ngạo, nuôi nó rồi chủ nhân phải dỗ nó hàng ngày, nếu không may chọc nó không vui, nó sẽ nổi giận ngay tại chỗ, còn có thể cào cắn người. Hơn nữa nuôi mèo còn rất đắt đỏ, ngày nào cũng đòi hỏi cái này cái kia, ăn uống ở đều phải lo lắng, rất tốn kém. Nói nữa, mèo còn rất ngốc, linh trí không cao, người đối xử tốt với nó, nó cũng không hiểu, còn không nghe hiểu lời người nói. Thứ phiền phức như vậy, chủ nhân nhất định phải suy nghĩ kỹ!"

Liên Kiều nghe kỹ xong, thấy cũng khá có lý.

Các công tử nhà khác không nuôi bạch hổ thì nuôi giao long, không thì cũng nuôi một con sói bên cạnh cho oai, tại sao Lục Vô Cữu lại muốn nuôi một con mèo phiền phức mà chẳng có tác dụng gì như vậy?

Thế nhưng đúng lúc này, Lục Vô Cữu đã bóc xong nho, đẩy đĩa đến trước mặt Liên Kiều, lại nói bóng gió: "Nuôi mèo cũng có cái thú vị của nuôi mèo."

Liên Kiều ngạc nhiên nói: "Rốt cuộc thú vị ở chỗ nào?"

Lục Vô Cữu khẽ nhếch môi: "Nàng không thấy, nhìn nó làm trời làm đất, nháo tới nháo lui rất thú vị sao?"

Liên Kiều giật mình, không ngờ đấy, Lục Vô Cữu lại thích loại mèo tính khí thất thường này?
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 84



Thao Thiết thì sốt ruột, trừng mắt nhìn "Liên Kiều": "Nói gì vậy! Sao lại thú vị chứ, rõ ràng là thêm phiền phức. Thứ phiền phức như vậy sao có thể sánh bằng ta, thú hình của ta oai phong lẫm liệt, mang ra ngoài rất oai, nhân hình thì thông minh lanh lợi lại còn biết đánh nhau, mèo con ngoài việc được ôm ấp v**t v* thì còn tác dụng gì?"

Lục Vô Cữu chỉ cười không nói.

Liên Kiều day trán, liếc Thao Thiết một cái đầy thương cảm, haiz, xem ra Lục Vô Cữu không chỉ định nuôi mèo, e là đã có mèo cưng trong mơ rồi, chỉ là tạm thời chưa đón về thôi.

Hơn nữa con mèo này, chắc hẳn là một con mèo hư hỏng xinh đẹp, rất biết quậy phá.

Thao Thiết à, ngươi không chỉ không còn được oai phong mấy ngày nữa đâu, e là sau này còn phải ngày ngày cãi nhau với mèo, thậm chí bị mèo đè đầu cưỡi cổ đấy!

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Đã như vậy, nàng sẽ làm việc thiện, không đả kích Thao Thiết nữa.

Vì vậy, Liên Kiều vỗ vai Thao Thiết: "Tối nay ta đột nhiên lại không muốn xem nữa, thôi, ngươi về nghỉ ngơi đi."

Thao Thiết thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giữa lông mày vẫn còn lo lắng, lo con mèo hư hỏng có thể cướp mất địa vị của nó bất cứ lúc nào.

Liên Kiều càng thương cảm hơn, vì vậy ân cần đẩy số nho còn lại cho Thao Thiết mang vào.

"Ăn đi ăn đi, đều là của ngươi."

Khóe miệng Thao Thiết lại cong lên, xem ra chủ nhân vẫn chưa quên nó, hừ, con mèo hư hỏng kia đừng hòng được nếm nho chủ nhân đích thân đưa.

Lục Vô Cữu cứ ngồi đó nhìn bọn họ chia nho, vẻ mặt như cười như không.

Liên Kiều rất hài lòng với thái độ của hắn tối nay, quyết định để hắn tắm cho mình thêm lần nữa rồi sẽ rộng lượng tha cho hắn.

Vì vậy, nàng lấy từ trong rương quần áo ra một dải lụa quấn lên mắt.

Bịt kín mít xong, nàng hất cằm lên, sai bảo Lục Vô Cữu: "Lại đây, thay quần áo cho ta."

Thái độ vô cùng kiêu ngạo, hệt như đang coi Lục Vô Cữu là tiểu nha hoàn.

Lục Vô Cữu cũng không tức giận, ung dung đi tới, sau đó thản nhiên giơ tay lên rút dải lụa ở eo Liên Kiều.

Áo ngoài, áo lót lớp lớp rơi xuống đất, hắn nói: "Có thể xuống nước rồi."

Tuy đang sử dụng thân thể của Lục Vô Cữu, nhưng cứ trần như nhộng đứng trước mặt hắn như vậy, Liên Kiều vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy vội vàng sải bước vào bồn tắm, không cẩn thận, phần th*n d*** suýt nữa đụng vào thành bồn, chỉ cảm thấy có một đôi tay lớn nhanh chóng đỡ lấy eo nàng.

Lục Vô Cữu khó chịu: "Nàng có thể cẩn thận một chút không?"

Liên Kiều hất tay hắn ra: "Lo lắng cái gì, da ngươi dày thịt béo, đụng một cái cũng không bị thương được."

Lục Vô Cữu liếc nhìn chỗ nàng suýt nữa đụng phải, bỗng thấy rất đau đầu.

Khi nhìn thấy thân thể của mình ngâm trong bồn tắm đầy cánh hoa, và lộ ra vẻ mặt hưởng thụ rất kém cỏi, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.

Lúc này, Liên Kiều đang ngâm mình rất thoải mái, ném khăn tắm trên thành bồn qua: "Lau cho ta."

Lục Vô Cữu nhận khăn, hai tay chậm rãi đặt lên hai vai nàng: "Có cần xoa bóp trước không?"

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Liên Kiều đương nhiên sẽ không bỏ qua: "Xoa! Xoa bóp cho kỹ."

Vì vậy, đôi tay đó liền xoa bóp dọc theo vai cổ nàng, lực đạo vừa phải, vị trí chính xác.

Liên Kiều thoải mái nhắm mắt lại, không ngờ Lục Vô Cữu còn có bản lĩnh này!

Sau đó, nàng liền cảm thấy đôi tay đó chậm rãi đi xuống, ấn thân thể của hắn xuống bồn tắm, lại xoa lưng.

Lúc đầu, quả thực rất thoải mái, nhưng không hiểu sao, khi bàn tay đó lau qua eo, Liên Kiều không nhịn được rụt người lại, cả người hơi run rẩy.

Nàng kỳ quái quay đầu lại: "Thân thể này của ngươi chẳng lẽ có bệnh ẩn sao?"

Lục Vô Cữu nhướn mày: "Ồ? Nàng có ý gì?"

Liên Kiều không biết diễn tả như thế nào: "Cứ... rất kỳ lạ, tại sao ngươi vừa chạm vào, thân thể của ngươi lại hơi ngứa, còn hơi tê?"

"Ngứa?" Lục Vô Cữu làm như không có chuyện gì xảy ra, "Nàng chắc chắn là thân thể của ta ngứa chứ?"

Liên Kiều thấy lạ: "Ngươi lại không biết thân thể của ngươi có bệnh sao?"

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: "Trước đây quả thực không biết."

Liên Kiều nửa hiểu nửa không, nằm úp sấp trên thành bồn: "Vậy ngươi tiếp tục đi."

Bàn tay đó liền xoay quanh eo, lau rất cẩn thận, Liên Kiều lặng lẽ cắn môi, sau đó bàn tay này lại vòng ra phía trước, từ từ đi lên từ bụng.

Cả người nàng càng khó chịu hơn, cuối cùng, khi bàn tay đó chuẩn bị lau bộ n.g.ự.c phẳng lì, Liên Kiều rốt cuộc cũng hiểu ra tại sao rồi - không phải thân thể của hắn có bệnh, mà là nàng bị Lục Vô Cữu sờ đến mức có cảm giác kỳ lạ.

Chết tiệt, nàng chỉ nghĩ bịt mắt lại thì không cần nhìn Lục Vô Cữu nữa, quên mất hiện tại đang ở trong thân thể này là hồn của nàng. Đây chẳng phải là tương đương với việc nàng tự sờ mình sao?

Đổi thân thể thật là khó quá, tự mình tắm, thì bị đối phương nhìn thấy thân thể, để đối phương giúp tắm, lại tương đương với bị s* s**ng một lượt.

Suy nghĩ kỹ càng, Liên Kiều dựa theo nguyên tắc hại người không hại mình, vỗ tay Lục Vô Cữu ra: "Không cần ngươi tắm nữa!"

Lục Vô Cữu khựng lại: "Ồ? Ý nàng là, nàng tự tắm sao?"

Liên Kiều nói: "Không được sao?"

Lục Vô Cữu ném khăn tắm, khẽ nhếch môi: "Được thì được, bất quá, ta muốn nhìn nàng tắm."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 85



Liên Kiều bịt mắt khó hiểu, sở thích kỳ quái gì vậy, sợ nàng sờ thân thể của hắn đến thế sao, vậy mà còn muốn nhìn chằm chằm?

Nàng tức giận nói: "Ngươi yên tâm, ta không thèm sờ thân thể của ngươi đâu, ta có cái này."

Nàng đứng dậy khỏi bồn tắm, cầm lấy một chiếc khăn tắm dày, quấn lên tay rồi lau lung tung lên người mình.

Một chiếc khăn dùng sức lau từ đầu đến chân, trên người đều bị chà xát đỏ ửng lên, bàn tay đó cứng rắn không chạm vào thân thể của hắn một chút nào.

Lau xong, Liên Kiều rất đắc ý: "Ta giỏi chứ? Vừa không nhìn thấy thân thể của ngươi, vừa không sờ vào thân thể của ngươi, nhưng vẫn tắm sạch sẽ."

Lục Vô Cữu sa sầm mặt, không nói gì, chỉ giơ tay ném một chiếc khăn lớn lên đầu nàng: “Tự lau đi.”

Liên Kiều ngơ ngác, không phải hắn nên cảm thấy vui mừng sao?

Đúng là đồ quái gở!

Liên Kiều vén khăn lên, lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, sau đó mò mẫm tìm y phục trên giá mặc vào.

Loay hoay một hồi, cuối cùng cũng đến lượt nàng tắm cho Lục Vô Cữu.

Sắc mặt Lục Vô Cữu cuối cùng cũng dịu lại.

Liên Kiều khịt mũi trong lòng, đồ keo kiệt, chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn sao?

Cởi hết quần áo của hắn xong, nàng ngắm nghía thân thể mình rồi tấm tắc khen.

Nhìn xem, làn da này quả thật chẳng khác câu da trắng như mỡ, mịn màng như ngọc.

Vóc dáng này, thon thả, cân đối.

Thật sự là hoàn hảo!

Dù bị bịt mắt, Lục Vô Cữu cũng biết nàng đang làm gì, thúc giục: “Nàng ngắm đủ chưa?”

“Gấp cái gì!” Liên Kiều luyến tiếc rời mắt khỏi người mình, đang định đẩy Lục Vô Cữu xuống nước thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

“Không đúng, tuy chúng ta đã hoán đổi thân xác, không dễ sử dụng pháp lực của đối phương, nhưng dùng thuật Tịnh Thân cho nhau là được rồi mà? Cần gì phải tốn công tắm rửa như vậy?”

Liên Kiều vỗ đầu, hối hận vì sao bây giờ mới nghĩ ra.

Nhưng điều nàng càng không hiểu là tại sao Lục Vô Cữu cũng không nghĩ ra?

Xem ra gần đây đầu óc hắn thật sự không được tốt lắm, nói như vậy, chẳng phải nàng sẽ sớm vượt mặt hắn sao?

Liên Kiều mừng thầm, bèn vui vẻ niệm chú Tịnh Thân, chỉ thấy trên người Lục Vô Cữu thoắt cái như có làn gió nhẹ thổi qua, quần áo mới cũng được mặc vào.

Mọi thứ hoàn thành trong nháy mắt, sau đó tấm vải bịt mắt Lục Vô Cữu được gỡ xuống.

Liên Kiều cười híp mắt tiến lại gần: “Thế nào, ta thông minh chứ, vậy mà ngươi không nghĩ ra cách dùng thuật Tịnh Thân sao?”

Lục Vô Cữu bình tĩnh nhìn nàng, rồi đột nhiên nhắm mắt, day day mi tâm, không nói một lời.

Liên Kiều hừ một tiếng, lại làm bộ dạng này, giả vờ cái gì, làm như hắn rất không vui vậy, kỳ thực trong lòng chắc cũng sắp vui c.h.ế.t rồi chứ gì?

Nàng mặc kệ, nằm xuống giường: “Mệt quá, ta đi ngủ đây.”

Lúc này, Lục Vô Cữu mới mở mắt ra, u ám nói: “Nàng ngủ ở đây thế ta ngủ ở đâu?”

Liên Kiều ngáp một cái: “Đương nhiên là về phòng ngươi rồi.”

Lục Vô Cữu nhướn mày: “Được.”

Hắn vừa mở cửa, nàng lập tức phản ứng lại, chạy xuống ôm lấy cánh tay hắn: “Ngươi không được đi, lỡ đêm nay ngươi lén lút vén quần áo lên xem thì sao, không được! Mấy ngày hoán đổi thân xác này ngươi phải ở cùng ta, không được rời khỏi tầm mắt của ta, ta phải đề phòng ngươi lén xem.”

Lục Vô Cữu: “Vậy rốt cuộc nàng muốn thế nào?”

Liên Kiều chỉ vào giường: “Ngươi ngủ cùng ta, phải buộc vào nhau, ai cũng không được lén lút vén quần áo lên xem.”

Lục Vô Cữu: “…Được.”

Vì vậy, Liên Kiều liền đặt một cấm chế trói buộc giữa hai tay bọn họ, nằm nghiêng mặt đối mặt.

Ở quá gần, hơi thở nông cạn đan xen vào nhau, trong màn dần nóng lên.

Sau đó không biết là ai lại gần thêm một chút, hơi thở càng lúc càng loạn, Lục Vô Cữu mở mắt ra, trong mắt sâu thẳm như mực, rồi tiếng thở đều đều bỗng nhiên vang lên… Liên Kiều ngủ thiếp đi.

Vừa nằm xuống đã ngủ rồi?

Lục Vô Cữu bực bội không rõ nguyên do, hắn nhắm mắt lại, niệm chú Tịnh Tâm, mắt không thấy tâm không phiền.



Sáng sớm hôm sau, khi Liên Kiều tỉnh dậy, liền kiểm tra hai tay bị trói của bọn họ.

Tốt lắm, cấm chế vẫn nguyên vẹn, xem ra đêm qua Lục Vô Cữu rất giữ quy củ.

Chỉ là ngủ như vậy thật sự có chút mệt, sau khi cởi bỏ cấm chế, nàng vặn eo, lại vặn cổ, toàn thân đau nhức.

Lục Vô Cữu cũng chẳng khá hơn, nhưng điều không ổn hơn là cành đào trên người, cả đêm không bôi thuốc, chúng lại bắt đầu ngọ nguậy.

Liên Kiều vội vàng lấy thuốc bôi cho hắn, dù sao đây cũng là thân thể quý báu của nàng.

Nhưng Lục Vô Cữu kỳ quặc lắm, chỉ cho nàng giúp bôi những chỗ ở trên, còn cành đào phía sau thì không cho nàng đụng vào.

Làm bộ làm tịch, nàng đã cho hắn bôi rồi, hắn còn ngại ngùng cái gì?

Liên Kiều khoanh tay xem kịch vui: “Không cho ta giúp, vậy ta muốn xem xem ngươi bôi thuốc thế nào!”

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Tuy nhiên, ngay sau đó nàng đã há hốc mồm kinh ngạc - chỉ thấy Lục Vô Cữu dễ dàng điều động thuật pháp hệ Thủy của nàng, điều khiển những giọt thuốc, bôi chính xác lên từng cánh hoa.

?

Cái này cũng được?

Nghĩ lại, thuốc nước cũng là nước, là nước thì có thể triệu hồi, nàng vỗ đầu: “Sao ta lại không nghĩ ra dùng thuật pháp này nhỉ?!”

Lục Vô Cữu nói với giọng điệu khó hiểu: “Câu hỏi hay.”

Liên Kiều tức thì hối hận đến xanh ruột, nếu biết như vậy, hôm đó nàng đã không cần nhờ Lục Vô Cữu giúp, còn để hắn chạm vào chỗ không nên chạm.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 86



“Nhưng mà… ngươi đã nghĩ ra tại sao không nói cho ta biết?” Liên Kiều lại nhíu mày.

Lục Vô Cữu khựng lại, đang nghĩ xem nên nói thế nào thì nàng bỗng nhiên ngộ ra: “Ta hiểu rồi, là mới nghĩ ra đúng không? Chỉ có thể trách ta vận khí không tốt, không kịp lúc.”

Lục Vô Cữu hơi nhếch môi: “Nàng nói đúng.”

Liên Kiều bèn thở dài than ngắn, nhưng phương pháp này cũng có nhược điểm, sau khi trở về trên người nàng mọc ra một số mầm cành đào nhỏ, vừa hay ở trên cánh tay và phía trên bụng, những chỗ này không tiện cho Lục Vô Cữu nhìn thấy, không nhìn thấy thì cũng không thể điều khiển giọt thuốc…

Liên Kiều chỉ đành bảo hắn bịt mắt lại, định cởi y phục tự mình bôi thuốc vào những chỗ đó.

Lục Vô Cữu cũng không nói gì, mặc kệ nàng cởi áo đến eo.

Vì vậy, liền có một màn vô cùng kỳ quái.

Chỉ thấy một nam tử anh tuấn cao lớn thô lỗ xé áo một nữ tử xinh đẹp, sau đó đưa tay sờ lên làn da trắng nõn của nữ tử, còn bóp một cái.

Quan trọng là nữ tử đó còn bị bịt mắt bằng dải áo, bị ấn trên giường, trông như không có sức phản kháng.

Nếu để người không biết chuyện nhìn thấy, thế nào cũng nghĩ đây là một màn lưu manh có ý đồ xấu, cưỡng ép nữ tử nhà lành.

Mà thật không may, Yến Vô Song, người không biết chuyện này, vừa hay đi ngang qua cửa, lại trùng hợp lúc Liên Kiều mở cửa sổ cho thoáng khí sáng nay, cửa sổ chưa đóng kín, hé ra một khe hở.

Vì vậy, Yến Vô Song mắt tinh vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt, đồng tử rung chuyển.

Yến Vô Song nóng nảy đạp một cước vào cửa sổ, nhanh chóng nhảy vào, một quyền đ.ấ.m về phía “Lục Vô Cữu”, quát lớn: “Tên d*m t*c, ngươi dám mê hoặc Liên Kiều, còn định cưỡng ép nàng!”

Nàng - Liên Kiều thật, vội vàng cúi người né tránh cú đ.ấ.m này, ngã phịch xuống đất, mồ hôi đầm đìa.

Nàng xua tay: “Không phải, Vô Song, ngươi nghe ta giải thích…”

“Vô sỉ, ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi!”

Yến Vô Song làm sao chịu nghe, lại ném một cái ghế tới, dọa cho nàng vội vàng lăn lộn ôm đầu né tránh.

Đuổi “Lục Vô Cữu” đi rồi, Yến Vô Song lại nhanh chóng đỡ “Liên Kiều” đang nằm trên giường dậy: “Thế nào, không sao chứ?”

Chắc là lần đầu tiên Lục Vô Cữu gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, hiếm khi im lặng.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Một lát sau, hắn hất tay Yến Vô Song ra: “…Không sao, không cần bận tâm.”

Yến Vô Song kinh ngạc: “Vậy mà ngươi còn nói đỡ cho hắn? Ngươi có phải bị mê hoặc rồi không?”

Lục Vô Cữu suy nghĩ một chút: “Không phải, ta… ừm, nàng… kỳ thật không làm gì cả.”

“Không làm gì cả?” Yến Vô Song há hốc mồm, “Ngươi có phải thật sự ngốc rồi không, hắn, hắn còn sờ ngươi một cái.”

Lục Vô Cữu đau đầu: “…Chỉ là bôi thuốc thôi.”

Yến Vô Song nhìn “cô nàng” một cách kỳ quái, rồi vỗ đầu: “Ồ, ta quên mất, ngươi còn bị bịt mắt, e là vẫn chưa nhìn thấy quần áo của mình đã bị cởi ra.”

Vừa dứt lời, hai trong ba người đều ý thức được điều không ổn, nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Yến Vô Song nhanh chóng giật tấm vải bịt mắt trên mắt “Liên Kiều” xuống, rồi ấn “cô nàng” cúi đầu xuống.

“Nhìn cho kỹ tên cầm thú kia đã làm gì với ngươi, đừng nói đỡ cho hắn nữa!”

Không khí lập tức im lặng.

Một lát sau, Lục Vô Cữu chậm rãi ngẩng đầu, rồi nhìn về phía Liên Kiều, nhướn mày: “Nàng đã thấy rồi đấy, không liên quan đến ta.”

Liên Kiều đang ngồi bệt dưới đất chớp chớp mắt ngây dại, không thể tin nổi.

Sau đó, mặt nàng đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đỏ, ngàn vạn lời nói hóa thành một câu.

A a a Yến Vô Song, ta hận ngươi!

Bầu không khí này thật sự quá kỳ quái.

Hoàn toàn khác với những gì Yến Vô Song tưởng tượng.

Liên Kiều bình tĩnh quá mức, tại sao Lục Vô Cữu lại tức giận như vậy?

Lúc này, chỉ thấy “Lục Vô Cữu” siết chặt nắm đấm, hai mắt tóe lửa, như d.a.o găm phóng về phía này.

Yến Vô Song trừng mắt lại: “Nhìn cái gì, làm ra chuyện như vậy, ngươi còn dám trừng mắt?”

“…”

“Lục Vô Cữu” chậm rãi buông nắm đấm, rồi thở dài: “Thôi, ta không so đo với ngươi.”

Sau đó, nàng nhanh chóng bò dậy chỉnh lại quần áo cho “Liên Kiều”, chỉnh đốn đàng hoàng, như sợ bị người ta nhìn thấy vậy.

Yến Vô Song cười khẩy: “Bây giờ mới biết hối hận, lúc nãy ngươi làm gì rồi, ta nói cho ngươi biết, Liên Kiều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Lục Vô Cữu” tức giận đến đỏ mặt, cuối cùng không nhịn được nữa: “Ngươi nhìn cho kỹ xem ta là ai!”

Yến Vô Song ngơ ngác: “Ngươi còn có thể là ai? Chẳng lẽ là ngươi bị bắt quả tang nên thẹn quá hóa giận, tự tìm lý do cho mình sao?”

“Lục Vô Cữu” tức đến mặt đỏ bừng: “Yến Vô Song, ta đã giúp ngươi chép bài, thay ngươi đi học bao nhiêu lần, vậy mà ngươi không nhận ra ta?”

Yến Vô Song hơi bối rối: “Khoan đã… Giọng điệu này, ngươi là Liên Kiều?”

Liên Kiều bất đắc dĩ gật đầu: “Không phải ta thì là ai!”

Yến Vô Song kinh ngạc: “Hỏng rồi! Vậy vừa nãy ta ấn Lục Vô Cữu cúi đầu, chẳng phải Lục Vô Cữu đã nhìn thấy hết của ngươi rồi sao?”

Liên Kiều bực mình: “Ngươi còn dám nói!”

“Được rồi được rồi.” Yến Vô Song vội vàng im miệng, rồi lại gần, làm động tác c.h.é.m đầu, “Việc này phải làm sao bây giờ, hay là, ta móc mắt hắn nhé?”

Liên Kiều tức tối: “Ý kiến tồi! Bây giờ hắn đang dùng thân thể của ta, ngươi định móc mắt ta sao?”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 87



“Đúng rồi.” Yến Vô Song lại nói, “Vậy, hay là ta móc mắt thân thể này của ngươi?”

Liên Kiều kinh hãi: “Càng không được, bây giờ ta đang dùng thân thể của hắn, tuy móc là mắt hắn, nhưng người đau là ta!”

“Cũng đúng.” Yến Vô Song luống cuống tay chân, “Nếu cả hai bên đều không thể móc, chẳng phải ngươi chịu thiệt oan sao?”

Liên Kiều cũng rất buồn bực, trừng mắt nhìn Lục Vô Cữu: “Ngươi phải lập tức quên đi, không được nhớ lại chút nào, nghe thấy chưa?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới hình ảnh da thịt trắng nõn, hương thơm thoang thoảng lại hiện lên.

Lục Vô Cữu nuốt nước bọt: “Được.”

Ánh mắt này là sao, hắn nhất định là thấy nàng mất mặt lắm đúng không?

Liên Kiều sắp tức nổ, muốn động thủ, lại sợ làm mình bị thương.

Nàng khoa tay múa chân một hồi, cuối cùng chỉ vào mũi hắn nói: “Ngươi đừng đắc ý, chờ đổi lại ta sẽ tính sổ với ngươi!”

Liên Kiều khi tức giận trông cũng hơi giống dáng vẻ thường ngày của Lục Vô Cữu, nên khi nàng đi dạo một vòng trong phủ cũng không ai phát hiện ra điều bất thường.

Cho đến khi Yến Vô Song nhắc đến chuyện truy tìm yêu thụ hôm qua, Liên Kiều không còn nhớ lại chuyện đó nữa, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.

Nhưng theo lời Yến Vô Song, nơi mà bọn họ đến hôm qua không có gì bất thường.

Liên Kiều giật mình, nói như vậy, xem ra yêu đào đó thật sự có liên quan đến thôn Điền gia.

Vì vậy, sau khi thu dọn đơn giản, mấy người quyết định cùng nhau xuất phát.

Chu Kiến Nam vốn dĩ lắm lời, bình thường dù đi đâu, hắn cũng thích lôi kéo Liên Kiều nói không ngừng.

Hôm nay nhìn thấy cành đào trên người nàng mọc um tùm, trên đầu giống như mào gà, phía sau giống như đuôi, hắn phì cười, cười rất to: “Haha, ngươi làm sao vậy, còn buồn cười hơn cả ta.”

Vừa nói, hắn còn đưa tay chọc chọc mầm non trên đầu nàng: “Ôi, còn mềm nữa chứ, giống như con công xòe đuôi vậy!”

Thông thường như vậy, Liên Kiều nhiều nhất là phủi tay hắn ra, hôm nay đổi lại là một cái trừng mắt lạnh lùng.

Chu Kiến Nam vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tiếp tục vây quanh “Liên Kiều” cười nhạo.

“Ơ, hôm nay ngươi làm sao vậy, ít nói thế. Có phải là thẹn thùng rồi không?”

“Liên Kiều” không để ý tới hắn.

Vì vậy, Chu Kiến Nam cứ lẽo đẽo theo sau “nàng” cười suốt dọc đường.

Liên Kiều thật cũng cười suốt dọc đường.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Haha Lục Vô Cữu, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Nàng cứ nhìn Lục Vô Cữu chịu đựng như vậy, tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Đến khi cuối cùng cũng đến thôn Điền gia, Liên Kiều lại phấn chấn tinh thần, đã để Lục Vô Cữu chiếm tiện nghi của nàng, nàng cũng không thể chiếm thân xác của hắn một cách vô ích.

Nàng đảo mắt, dùng thân thể của Lục Vô Cữu ra lệnh cho Chu Kiến Nam: “Này, ngươi là Chu Kiến Nam đúng không.”

Chu Kiến Nam lúc này đang vây quanh “Liên Kiều” cười hì hì, đột nhiên nghe thấy Lục Vô Cữu chủ động tìm mình nói chuyện, thụ sủng nhược kinh, lắp bắp: “Điện hạ, điện hạ đang gọi ta sao?”

Liên Kiều hắng giọng: “Đúng vậy, đi hơi lâu rồi, chân ta đau…”

Chu Kiến Nam lập tức chạy tới: “Chân đau, vậy ta đỡ ngài đi nhé?”

Liên Kiều cười thầm trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, đưa tay ra: “Được rồi, coi như ngươi còn có chút tinh ý.”

Chu Kiến Nam đương nhiên là mừng rỡ, nhẹ nhàng đỡ lấy tay Lục Vô Cữu: “Điện hạ đi chậm thôi.”

Liên Kiều ngẩng đầu kiêu ngạo, để Chu Kiến Nam dìu đi về phía trước.

Yến Vô Song ở phía sau che miệng cười trộm: “Ôi, Kiến Nam, lần này coi như là toại nguyện rồi nhé?”

Chu Kiến Nam trừng mắt nhìn nàng ấy, ánh mắt lướt qua ánh mắt đầy ẩn ý của “Liên Kiều” cũng tức giận trợn trắng mắt: “Ngươi cũng vậy, nhìn cái gì mà nhìn!”

“Liên Kiều” khựng lại, bèn quay đầu đi.

Chu Kiến Nam vẫn chưa biết gì, dương dương tự đắc tiếp tục dìu “Lục Vô Cữu”.

Trên đường đi, “Lục Vô Cữu” lúc thì kêu nóng, bảo Chu Kiến Nam lau mồ hôi, lúc thì chê côn trùng, bảo Chu Kiến Nam đuổi đi, chỉ thiếu nước bám vào người Chu Kiến Nam để hắn cõng đi thôi.

Chu Kiến Nam bị hành hạ không nhẹ, mệt đến thở hổn hển, tóc mai ướt đẫm, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.

Cuối cùng đến thôn Điền gia, Liên Kiều mới tha cho hắn, phẩy tay: “Được rồi, lui xuống đi.”

Chu Kiến Nam lấy tay áo lau mồ hôi, cười nịnh nọt: “Điện hạ có việc cứ gọi ta, gọi là đến ngay, làm gì cũng được.”

Liên Kiều hài lòng gật đầu.

Có bài học trước, lần này trước khi vào làng, mọi người đều trang bị đầy đủ, che kín từ đầu đến chân, đề phòng phấn hoa dính vào người.

Vén một cây đổ chắn ngang lối vào làng ra, chậm rãi đi vào trong, bọn họ mới nhìn rõ ngôi làng nhỏ này đã bị bỏ hoang một thời gian. Giếng nước ở đầu làng đã cạn khô, chất đầy lá rụng, những căn nhà tranh bên đường đổ nát, đi vào sờ thử, đồ đạc bên trong đều phủ một lớp bụi dày.

Đi qua tất cả mười mấy hộ gia đình, nhà nào cũng vậy, đến tiếng chó sủa cũng không nghe thấy, có thể thấy ngôi làng này đã hoàn toàn không còn người ở.

So với vẻ hoang tàn đổ nát của ngôi làng hoang vu này, rừng đào trên núi sau làng lại sinh trưởng tươi tốt, quả sai trĩu cành. Điều này lại tạo nên một cảm giác kinh dị khó tả, cứ như thể những cây đào này hút hết tinh khí của cả làng mới có thể phát triển tốt như vậy.

Đi hết một lượt, Liên Kiều không khỏi thắc mắc: "Ngôi làng này tuy không lớn, nhưng việc hoàn toàn biến mất không phải là chuyện nhỏ, sao lại không ai phát hiện ra? Hơn nữa, những dân làng biến mất này đã đi đâu?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 88



Yến Vô Song suy đoán: "Nơi này đã bị yêu thụ chiếm giữ, vậy thì tám chín phần dân làng đã bị hại rồi. Ngươi không phải nói hôm qua các ngươi đối phó với những yêu thụ này đều cảm thấy rất kỳ quái sao? Những dân làng này chắc chắn càng không phải đối thủ."

Liên Kiều vẫn không hiểu: "Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, cũng không thấy xương cốt của dân làng đâu cả."

Chu Kiến Nam cân nhắc nói: "Có lẽ, những dân làng này đã bỏ trốn?"

Lúc này, Lục Vô Cữu trong thân xác nàng, người hiếm khi im lặng hôm nay, đột nhiên lên tiếng: "Không phải bỏ trốn, bọn họ đều đã chết."

Chu Kiến Nam vừa nghe là ta nói, liền hỏi: "Sao ngươi biết? Lời này của ngươi nói có vẻ quá chắc chắn rồi."

Lục Vô Cữu giọng điệu không tốt: "Ngươi không chú ý thấy có vài nhà trong nồi còn thức ăn thừa, bát đũa trên bàn cũng chưa được dọn, còn có vài nhà để tiền ngay trên bàn sao?"

Chu Kiến Nam không hiểu: "Điều này có thể chứng minh được gì?"

Lục Vô Cữu im lặng một lát, giải thích: "Chứng minh những người này không phải bỏ trốn, ít nhất không phải tự nguyện bỏ trốn, nếu không thì cũng không đến mức tiền cũng không mang theo, đồ đạc cũng không mang đi."

"Lời ngươi nói cũng không phải không có lý, dù sao không ai bỏ trốn mà lại không mang theo tiền." Chu Kiến Nam suy nghĩ một hồi, vỗ vai ta, "Hôm nay ngươi cũng khá thông minh đấy!"

Lục Vô Cữu cứng người lại trong giây lát, né tay hắn rồi lạnh lùng đứng sang một bên.

Chu Kiến Nam không hề nhận ra, lại đuổi theo: "Nếu đã như vậy, chứng tỏ những người này biến mất rất đột ngột, vậy rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì?"

Lúc này, Liên Kiều trong thân xác Lục Vô Cữu bỗng nhiên chỉ vào mấy lỗ thủng trên mái nhà của vài căn nhà nói: "Ta biết rồi - bọn họ đã biến thành cây."

Chu Kiến Nam vừa nghe Lục Vô Cữu nói, bất chấp tất cả, trước tiên tán dương: "À, thì ra là vậy, Điện hạ làm sao biết được?"

Liên Kiều bĩu môi: "Chuyện này chẳng phải rất đơn giản sao? Mấy căn nhà trên mái đều có lỗ thủng, ngôi làng này lại trồng nhiều cây đào kỳ quái như vậy, chắc chắn là những người này không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên biến thành cây, đ.â.m thủng mái nhà mà ra. Không tin, ngươi đếm số lượng yêu thụ trên mặt đất, nhất định sẽ gần tương đương với số dân trong làng này."

Chu Kiến Nam tiếp tục tâng bốc: "Điện hạ thật là sáng suốt, quan sát tỉ mỉ."

Liên Kiều hài lòng vỗ vai hắn: "Nói hay lắm, ngàn vạn lần đừng quên lời ngươi nói hôm nay."

Chu Kiến Nam sững người lại, trong khoảnh khắc đó, hắn dường như cảm nhận được từ Lục Vô Cữu một chút hơi hướng của Liên Kiều.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nhất định là ảo giác rồi, Chu Kiến Nam gãi đầu.

Nhưng nếu dân làng biến thành yêu thụ, chuyện này càng thêm kỳ quái. Bởi vì trước đây cây do người biến thành đều là những cây bình thường, duy chỉ có cây ở đây là yêu thụ tà môn, chắc chắn vẫn có điểm khác biệt.

Liên Kiều trầm ngâm nói: "Ta đoán, yêu thụ ở Điền gia thôn này có lẽ chính là lứa đầu tiên ăn đào rồi biến thành yêu thụ từ người, nếu không, tại sao phấn hoa của những yêu thụ này lại có thể lây nhiễm sang người khác, khiến những cây khác cũng bị biến dị?"

Chu Kiến Nam rất tin tưởng, phụ họa: "Nhất định là như Điện hạ đoán."

Lúc này, Lục Vô Cữu lại nhíu mày: "Vậy thì, những quả đào quái dị đầu tiên này từ đâu mà có?"

Liên Kiều cũng nhăn mũi: "Chuyện này ư, có lẽ là do thổ nhưỡng nơi đây kỳ lạ."

Vì vậy, một nhóm người lại lấy la bàn ra, bắt đầu đo phong thủy, đo tới đo lui, nơi này ba mặt giáp núi, một mặt hướng sông, nước chảy quanh, không chỉ không phải là đất xấu, ngược lại là nơi tụ linh khí trời đất, đặc biệt là đối với tu sĩ.

Chuyện này thật kỳ lạ.

"Phong thủy bảo địa, lại không có yêu khí, chẳng lẽ là do Khung Đồng Ấn gây ra?" Liên Kiều suy nghĩ, "Nhưng Khung Đồng Ấn không phải là thượng cổ thần khí sao? Hay là giống như lần trước ở Hỉ Lạc Trấn, do nhân duyên trùng hợp mà sinh ra tà vật?"

"Khó nói." Lục Vô Cữu nhíu mày.

Hai người nói chuyện rất bình thường, giọng điệu cũng rất bình thường, nhưng Chu Kiến Nam đứng bên cạnh lại càng cảm thấy kỳ lạ, sao lại có cảm giác như giọng điệu của hai người họ đã bị hoán đổi vậy?

Đang nghĩ ngợi, Liên Kiều trong thân xác Lục Vô Cữu như chợt lóe linh quang, sai bảo hắn: "Này, Kiến Nam, ta nhớ hình như ngươi có một cái túi Càn Khôn, bên trong có phải có cái xẻng khá tốt không, lấy ra đào thử xem."

Chu Kiến Nam ánh mắt kỳ quái: "Có thì có, nhưng sao ngươi lại biết?"

Liên Kiều lập tức che miệng, biết mình lỡ lời, nàng hắng giọng định tiếp tục giả vờ, nhưng động tác che miệng vừa rồi đã bán đứng nàng.

Ngón út út cong lên, đôi mắt mở to, cùng ánh mắt chột dạ - rõ ràng là những động tác nhỏ và cảm xúc thường thấy của Liên Kiều khi phạm lỗi.

Chu Kiến Nam lập tức chỉ vào nàng hét lên: "Ngươi căn bản không phải Điện hạ, ngươi là Liên Kiều đúng không?"

Liên Kiều cũng không giả vờ được nữa, dứt khoát chống nạnh cười to: "Hahaha, đồ ngốc, ngươi đúng là ngốc mà, đến bây giờ mới nhận ra!"

Chu Kiến Nam nhất thời như bị sét đánh ngang tai, mặt mày tối sầm.

Nhớ lại những lời nịnh nọt, khúm núm dọc đường, hắn đỏ mặt vì xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm Liên Kiều, dám đùa giỡn ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 89



Nói xong, hắn cầm lấy một cành cây dính phấn hoa bên cạnh đuổi theo nàng, nàng mặt mày tái mét, vừa chạy vừa kêu cứu.

Hai người ngươi đuổi ta chạy, thật náo nhiệt, Yến Vô Song ngồi bên cạnh vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch, Lục Vô Cữu thì không có biểu cảm gì, bỏ đi chỗ khác.

Cuối cùng, sau một hồi lâu, hai người cuối cùng cũng ngừng lại, thở hổn hển.

Lúc này, bọn họ mới phát hiện Lục Vô Cữu không biết từ lúc nào đã dùng kiếm khí lật tung lớp đất trong làng lên.

Sau đó, chỉ thấy Lục Vô Cữu phủi tay áo, thản nhiên nói: "Không cần tìm nữa, ở đây đã không còn gì nữa rồi."

Liên Kiều nóng đến toát mồ hôi, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Lục Vô Cữu liếc nhìn thân thể y phục xộc xệch, má ửng hồng, tóc tai rối bời của nàng, hơi bực bội: "Dưới làng không có bất cứ thứ gì, nhưng chỗ cửa làng có một chỗ đất rõ ràng là mới bị đào lên, đất tơi xốp, lớp đất mới bề mặt trộn lẫn với lớp đất cũ bên dưới, xem ra là không lâu trước đây mới bị đào lên rồi lấp lại."

Liên Kiều nhíu mày: "Nói như vậy, có người đã nhanh chân hơn chúng ta, đào mảnh Khung Đồng Ấn đi rồi?"

"Có lẽ vậy."

Liên Kiều bực bội nói: "Biết vậy hôm qua chúng ta đã không nên quay về."

Nhưng sau khi ngồi xổm xuống, Lục Vô Cữu lấy tay vân vê đất, lại nói: "Ở lại cũng vô dụng, thứ này tuy đã bị đào đi rồi, nhưng không phải bị đào vào hôm qua."

"Sao ngươi biết?"

"Hôm qua có mưa đêm, nếu là đào vào tối qua, những lớp đất mới lấp lại này sẽ hơi ẩm ướt, hoặc kết thành khối, nhưng những lớp đất mới này lại không như vậy, không chỉ rất khô, bên trong còn có một vài cánh hoa của những bông hoa đã tàn từ hôm qua, cho nên thứ này không phải bị đào đi tối qua, mà là đã được một khoảng thời gian rồi."

Liên Kiều cũng ngồi xổm xuống bốc một nắm đất lên, quả nhiên là như vậy.

Nhưng nếu không phải đào vào hôm qua, vậy thì là khi nào? Người đào thứ này đi rốt cuộc là ai?

Manh mối đến đây lại đứt đoạn, nàng cảm thấy thành Giang Lăng này còn phức tạp hơn Hỉ Lạc Trấn nhiều.

Tuy nhiên, chuyến đi này cũng không phải là không có thu hoạch, ít nhất cũng biết được Điền gia trang là nguồn gốc của những quả đào quái dị này, thứ được chôn dưới đất tuy đã biến mất, nhưng lần theo Điền gia trang đào sâu xuống, nói không chừng có thể tìm được manh mối khác.

Vì vậy, chúng ta lại trở về thành, định tìm Thái thú để xin tất cả hồ sơ liên quan đến Điền gia trang.

Nhưng thật không may, vừa về đến phủ, chúng ta đã được thông báo rằng Triệu phu nhân lại phát bệnh ngất xỉu, hơn nữa lần này dường như rất nghiêm trọng, Triệu thái thú tìm chúng ta không được, tìm Hàn phương sĩ cũng không thấy, lúc này, chỉ có Khương Thiệu đang dùng linh lực để duy trì mạng sống cho Triệu phu nhân.

Chuyện quan trọng như vậy, chúng ta đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức chạy đến giúp đỡ.



Đã là tháng năm rồi, nhưng trong phòng ngủ của Triệu phu nhân vẫn đốt địa long, cửa sổ hé mở, mùi thuốc nồng nặc không tan.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Triệu phu nhân nằm nghiêng trên giường, những bông hoa đã phủ kín nửa mặt nàng.

Hoa đào nở rộ, hương thơm ngào ngạt, vô cùng kiều diễm, trái lại, mặt nàng không có chút huyết sắc nào, như thể tất cả khí huyết đều bị những bông hoa đào yêu dị này hút cạn.

Còn phần thân bên trái của nàng đã biến thành cành đào vẫn đang lay động, có ý định tiếp tục sinh trưởng.

Dáng vẻ vô cùng nguy hiểm, vì vậy mấy người thay phiên nhau thi pháp truyền linh lực cho Triệu phu nhân, ức chế độc tố trong người nàng lan rộng.

Liên Kiều đang dùng thân thể của Lục Vô Cữu, sử dụng linh lực của hắn vẫn chưa quen, liền tìm cớ giao cho Yến Vô Song, còn mình thì trốn ra ngoài, sợ Khương Thiệu phát hiện.

Khương Thiệu quả thật cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lúc này, hắn ta lại càng hứng thú với "Liên Kiều" có vẻ ngoài lạnh lùng, tiến lại gần, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá ta một lượt, vuốt cằm nói: "Liên tiểu thư, hôm nay hình như cô ít nói, sao vậy, có chuyện gì phiền lòng sao?"

“Liên Kiều” rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn ta, ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí lạnh lùng, chỉ nói một chữ: "Không."

Nào ngờ bộ dạng lạnh lùng này lại càng khiến Khương Thiệu hứng thú, hắn ta nói: "Trước đây ta chỉ biết Liên tiểu thư ngươi mắt ngọc mày ngài, ngây thơ trong sáng, nào ngờ ngươi còn có mặt này, đúng là... cũng có một phong vị khác. Nghe nói cảnh đêm ở Giang Lăng rất đẹp, ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngon món ngon, không biết tiểu thư có hứng thú cùng ta du ngoạn đêm khuya, ngâm nga thơ phú không?"

“Liên Kiều” nhếch mép, cười mỉa mai: "Không hứng thú."

Khương Thiệu nghẹn lời: "Liên tiểu thư đối với ta lạnh nhạt như vậy, mà với Điện hạ thì đi đâu cũng dính lấy nhau, quan hệ giữa ngươi và Điện hạ, e rằng không chỉ đơn giản là cầm nhầm chén, uống nhầm nước đâu nhỉ?"

“Liên Kiều” nhếch môi, ánh mắt lơ đãng: "Nam chưa thê, nữ chưa gả, phải thì sao, không phải thì sao, biết rồi còn lại gần, sở thích này của Khương công tử thật đúng là đặc biệt."

"Ngươi…" sắc mặt Khương Thiệu thay đổi, lắc lắc cây quạt, "Liên tiểu thư đúng là phóng khoáng, không biết, cô cùng hắn đã làm đến bước nào rồi?"

Ta chỉ cười mà không nói, sau đó thong thả bước ra ngoài.

Khương Thiệu siết chặt chén trà trong tay, càng nghĩ càng tức, cái chén bị bóp nát thành tiếng "bốp", mảnh vỡ cùng nước trà nóng văng tung tóe, khiến đám nữ tỳ trong sảnh đường ngó đầu ra.
 
Back
Top Bottom