Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 50



Liên Kiều trơ mắt nhìn giọng nói lạnh lùng quen thuộc phát ra từ tấm “biển” kia, ngay cả âm cuối thiếu kiên nhẫn cũng giống hệt, không thể tin nổi: “Thật đấy, trên đó còn viết bốn chữ vàng lóng lánh - Thiên Hạ Đệ Nhất.”

Lục Vô Cữu đại khái cảm thấy quá hoang đường, cuối cùng cũng mở mắt ra.

Ai ngờ, khi nhìn thấy Liên Kiều trước mặt, ánh mắt hắn khựng lại, lời quở trách cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Liên Kiều lại gần: “Sao ngươi không nói gì, chẳng lẽ, ta trong mắt ngươi cũng biến thành cái gì khác rồi?”

Một lúc lâu sau, Lục Vô Cữu mới thản nhiên đáp lại một tiếng: “… Ừ.”

Lần đầu tiên Liên Kiều gặp phải chuyện này, nàng đau cả đầu: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao chúng ta trong mắt đối phương đều biến đổi thế, còn biến thành những thứ kỳ quái như vậy?”

Trầm ngâm một lúc, tấm “biển” kia mở miệng nói: “Là ảo cảnh này được tạo ra từ tâm cảnh của người trong đó, giống như đóng dấu vậy, sẽ biến người mà mình gặp thành thứ mà mình đang mong muốn nhất từ người đó. Nàng quá chấp niệm với 'Thiên Hạ Đệ Nhất', nên ta trong mắt nàng tự nhiên cũng biến thành như vậy. Không tin, nàng nhìn con ngựa kia xem…”

Liên Kiều liếc mắt nhìn, con ngựa đang cúi xuống gặm vạt áo của nàng, như thể coi nàng là một cây cỏ khổng lồ.

Đương nhiên, con ngựa mà nàng nhìn thấy đã biến thành thiên mã, hai bên sườn mọc ra đôi cánh, trong truyền thuyết là loại có thể bay lên chín tầng trời.

Liên Kiều ôm trán, ảo cảnh này cũng quá kỳ quái, chẳng phải là biến d*c v*ng với người khác thành hiện thực sao!

Đặc biệt là còn bị Lục Vô Cữu chỉ ra.

Nàng đúng là có nhớ đến việc hắn cướp mất danh hiệu “Thiên Hạ Đệ Nhất” của nàng, nhưng nhớ thì nhớ, “Thiên Hạ Đệ Nhất” biến thành tấm biển, cứ thế sừng sững trước mặt nàng vẫn có chút xấu hổ.

Liên Kiều sờ sờ mũi, lại tò mò hỏi: “Vậy thì, ta trong mắt ngươi biến thành chữ gì thế?”

Lục Vô Cữu mím môi, giọng điệu bình thản: “Không có gì.”

Liên Kiều bực mình: “Ngươi không dám nói à?”

Lục Vô Cữu lảng tránh ánh mắt: “Nàng đừng có suy nghĩ lung tung.”

Liên Kiều nào chịu bỏ qua cho hắn: “Tuy nnhững mặt khác của ngươi cũng không tệ, nhưng thuật khống thủy của ta là vô địch, để ta đoán xem, hiện tại thứ ngươi muốn nhất từ ta là 'thuật khống thủy' đúng không?”

Lục Vô Cữu vẫn không chút lay động: “Không phải.”

“Vậy… là ‘chức vị Tông chủ’? Sau này, ta cũng sẽ luân phiên làm Tông chủ, ngươi chẳng lẽ đã sớm nhòm ngó cái này rồi sao?”

Lục Vô Cữu dường như rất đau đầu, trong cơn đau đầu còn có chút bực bội: “Đã nói không phải, không có gì to tát cả.”

Liên Kiều đoán không ra, trong lòng rất khó chịu.

Nhưng mà, nghĩ lại, Lục Vô Cữu không muốn nói, có lẽ là vì hắn nhìn thấy những từ tốt đẹp, ví dụ như “đáng yêu” “được mọi người yêu quý” chẳng hạn?

Dù sao, Liên Kiều về mặt này cũng được mọi người công nhận mà!

Hắn nhất định là ghen tị, lại ngại ngùng, nên mới không chịu nói ra.

Liên Kiều thầm đắc ý, bèn rộng lượng tha thứ cho việc Lục Vô Cữu né tránh, thậm chí còn vui vẻ chủ động đi tới.

“Tình cổ của ngươi vẫn chưa giải hết đúng không, vậy thì, ta tốt bụng, tiếp tục ngồi vào lòng ngươi, giúp ngươi giải nốt.”

Dù sao bây giờ Lục Vô Cữu trong mắt nàng đã biến thành một tấm biển rồi, ngồi vào lòng một tấm biển thì có gì to tát chứ!

Thế nhưng, tấm biển này lại rất miễn cưỡng, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Không cần.”

Liên Kiều lẩm bẩm: “Giữ sĩ diện làm gì, ngươi c.h.ế.t thì ta cũng chết, nhưng mà… bây giờ ngươi trong mắt ta là một tấm biển dựa vào ghế, dài quá, ta không ngồi được, ngươi dựa lên trên một chút, như vậy ta có thể ngồi đàng hoàng, vừa hay còn có thể dựa vào nghỉ ngơi.”

Không ngờ Lục Vô Cữu lại càng kiên quyết từ chối: “Không được.”

Liên Kiều khó hiểu: “Ngươi trong mắt ta là tấm biển, ta trong mắt ngươi cũng là tấm biển, hai tấm biển chồng lên nhau thì có sao đâu, sao ngươi lại lắm chuyện vậy?”

Lục Vô Cữu vẻ mặt lạnh nhạt, hai tay khoanh lại gõ gõ, gân xanh nổi lên.

Vì tình cổ phát tác, hiện tại thứ hắn muốn nhất từ nàng không phải là “thuật khống thủy” hay thứ gì tương tự, nên thực ra Liên Kiều trong mắt hắn cũng không phải là tấm biển. Thực tế, nàng vẫn là nàng, hơn nữa không biết tại sao, không mặc quần áo, chỉ có vài làn sương mù lượn lờ che thân.

Cho nên, lời đề nghị của nàng thật sự là không thể chấp nhận được.

Liên Kiều vẫn đang truy hỏi, Lục Vô Cữu rất đau đầu, lại không thể nói ra miệng.

Hắn nhắm mắt lại, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Không được là không được.”

Lần này thì chọc giận Liên Kiều rồi.

Nàng nhíu mày: “Được lắm, một tấm biển mà còn được nước làm tới à? Hôm nay ta nhất định phải ngồi, không chỉ ngồi, ta còn muốn ngồi lên mặt ngươi!”

Liên Kiều nói được làm được, lật tấm biển vàng lóng lánh kia lại, nhắm ngay chữ “Thiên” trong “Thiên Hạ Đệ Nhất” rồi định ngồi phịch xuống.

Tấm biển kia dường như cũng không ngờ nàng hành động nhanh như vậy, ngay khi nàng sắp ngồi xuống thì đột nhiên đẩy nàng ra rồi đứng dậy.

Liên Kiều suýt nữa thì ngồi hụt, vội vàng vịn vào lưng ghế mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

Liên tục thất bại, Liên Kiều bực bội nói: "Này, nói đạo lý chút được không? Ngươi và ta đều là tấm biển, ngồi chỗ nào mà chẳng được? Đã rơi vào ảo cảnh rồi, ngươi có thể bỏ cái thân tự cao tự đại đó xuống được không?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 51



Lục Vô Cữu hiển nhiên không muốn, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt.

Có lẽ vì chưa từng thấy thân thể nàng, nên hình ảnh Liên Kiều trong ảo cảnh mơ mơ hồ hồ, nhưng đường cong cơ thể lại hiện ra rõ ràng. Lục Vô Cữu quay mặt đi, xung quanh lập tức dâng lên làn sương mù dày đặc, lượn lờ quanh Liên Kiều.

Liên Kiều thuận tay xua tan, nhưng sương mù lại càng dày đặc hơn.

Sương mù chỉ quẩn quanh bên nàng, còn chỗ Lục Vô Cữu lại sạch sẽ.

Nàng cảm thấy khó hiểu: "Ảo cảnh này thật kỳ quái, ngay cả sương mù cũng biết nịnh hót."

Lục Vô Cữu quay lưng lại, lạnh lùng nói: "Nàng an phận một chút đừng động đậy, sương mù tự nhiên sẽ không tìm đến nàng nữa."

"Vớ vẩn, nó cứ bám lấy ta, liên quan gì đến ta chứ?" Liên Kiều không hiểu, lại đưa tay xua đi.

Vừa nói, nàng bỗng phát hiện tấm biển Lục Vô Cữu biến thành thoáng hiện lên một tia đỏ hồng, liền kinh ngạc chọc chọc vào điểm đỏ hồng mờ ảo bên cạnh chữ "Thiên": "Ơ, đây là cái gì?"

Tấm biển kia không khách khí hất tay nàng ra.

"Nàng hoa mắt rồi."

Giọng điệu lạnh lùng, cùng lúc đó, điểm đỏ hồng kia nhanh chóng biến mất.

Liên Kiều suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hiểu ra, che miệng cười trộm: "Là đỏ mặt đúng không? Không ngờ nha, Lục Vô Cữu, ngươi trông có vẻ cái gì cũng hiểu, thực tế lại ngây thơ thế, biến thành tấm biển rồi mà chỉ chạm nhẹ một cái cũng đỏ mặt!"

Nàng cười lớn, ánh mắt Lục Vô Cữu thoáng hiện vẻ tức giận: "Nàng..."

"Ta làm sao? Ta nắm tay cũng có đỏ mặt đâu." Liên Kiều cười đến đau bụng, lại cố ý ghé sát lại nhìn kỹ, thậm chí còn thấy nét chữ "Thiên" hơi nhòe đi, giống như bị ướt mồ hôi, "Còn ra mồ hôi nữa? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi đấy!"

"..."

Rốt cuộc ai mới là người ngây thơ?

Lục Vô Cữu cúi mắt nhìn đường cong ẩn hiện sau làn sương mù, mím môi thành một đường thẳng: "Tùy nàng ngồi đâu, tốt nhất nàng đừng hối hận."

Liên Kiều hất cằm: "Ta có gì mà phải hối hận, mau lên."

Tuy nhiên, Lục Vô Cữu hình như ra mồ hôi, ứng với chữ "Thiên" đầu tiên bị nhòe, sợ làm bẩn y phục.

Nghĩ một lát, lần này vẫn là tha thứ cho hắn được nước lấn tới đi, không có lý do gì vì hắn mà làm hỏng y phục của mình, Liên Kiều dứt khoát dịch xuống một chút rồi ngồi xuống.

Tấm biển kia rõ ràng cứng đờ lại.

Nhưng Liên Kiều hoàn toàn không phát hiện ra, thậm chí còn vui vẻ trò chuyện với hắn: "Này, không nói nhìn thấy chữ gì cũng được, vậy tấm biển của ta màu gì, ngươi nói cho ta biết được chứ?"

Một lúc lâu sau, tấm biển lạnh lùng phun ra bốn chữ: "Vàng trắng xen lẫn."

Liên Kiều ồ lên một tiếng: "Tại sao ngươi thấy ta là hai màu, mà ta thấy ngươi chỉ có một màu thế?"

Giọng điệu tấm biển không tốt lắm: "Ta làm sao mà biết được."

Tâm trạng Liên Kiều tốt nên tha thứ cho hắn: "Ta có thể nói cho ngươi biết, tấm biển của ngươi là màu vàng kim. Ngươi cũng phải nói cho ta biết, hai màu của ta phân bố như thế nào, rốt cuộc trông như thế nào?"

Tấm biển vàng kim dừng lại một chút: "Ngoài vàng trong trắng."

Liên Kiều lại ồ lên một tiếng, thật sự không hiểu tại sao trong mắt Lục Vô Cữu nàng lại là màu này.

Chẳng lẽ là vì y phục nàng mặc hôm nay sao?

Đúng là hôm nay nàng mặc một chiếc váy tiên nữ màu vàng nhạt bằng lụa mỏng bên ngoài, bên trong là một lớp áo lót màu trắng thêu hoa sen, chẳng lẽ, khi biến thành tấm biển sẽ phản chiếu màu sắc của lớp áo bên trong?

Liên Kiều cảnh giác kéo váy ngoài lên cổ, cố gắng che kín hơn.

Muốn chiếm tiện nghi của nàng? Không có cửa đâu!

Cho dù là màu sắc y phục, cũng đừng hòng nhìn thấy!

Nhưng nàng không biết, so với màu sắc y phục, có hay không có y phục hình như lại càng quan trọng hơn...

Lục Vô Cữu dứt khoát nhắm mắt lại, ngón tay đặt trên lưng ghế, đếm ngược một khắc còn lại.

Bỗng nhiên, sương mù trong ảo cảnh càng lúc càng dày đặc, trắng xóa một mảng, Liên Kiều gần như không nhìn thấy người trước mặt.

Cuối cùng, sau một lúc nữa, Liên Kiều bị sương mù vùi lấp chỉ còn lại cái cổ, không nhịn được lên tiếng: "Này, tên kiệm lời, chúng ta cứ ngồi đây như vậy không sao chứ? Ảo cảnh này có gì kỳ quái không?"

Lục Vô Cữu hơi nheo mắt: "Nàng gọi ta là gì?"

Liên Kiều sờ sờ mũi: "... Điều đó quan trọng sao, quan trọng là nửa câu sau được không?"

Lục Vô Cữu không so đo với nàng: "Tinh và yêu không giống nhau, đa phần là do chấp niệm hóa thành, mặc dù có Khung Đồng Ấn hộ thân, nhưng thần trí không cao, nàng không phát hiện ra thứ này không chủ động tấn công sao?"

Liên Kiều suy nghĩ kỹ, quả thật là như vậy, giao thủ với bọn họ đều là ảo cảnh, con rắn kia là do nàng chạm vào trước mới tỉnh lại, nếu không, nó có thể chỉ là một sợi dây cương.

Còn những bức tường xung quanh, nàng không chủ động công kích, bức tường này cũng không làm gì bọn họ.

"Nếu vậy, chẳng lẽ chỉ cần chúng ta không động đậy, nó sẽ không làm gì được chúng ta sao?" Liên Kiều suy nghĩ.

"Tất nhiên là không phải." Lục Vô Cữu nhìn quanh bốn phía, "Ảo cảnh d*c v*ng này chính là một trong những thủ đoạn của nó, nó không thể chủ động tấn công, nhưng có thể tạo cảnh, kích động d*c v*ng, khiến người trong đó tự g.i.ế.c lẫn nhau."

Lời này cũng không sai, nếu Liên Kiều tâm địa hẹp hòi hơn, tâm địa đen tối hơn, đối mặt với Lục Vô Cữu luôn cướp mất hào quang của mình, nói không chừng thật sự có thể đánh nhau đến mức ta sống ngươi chết, căn bản không cần yêu tinh này ra tay.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 52



Nhưng bọn họ đều trúng tình cổ, đừng nói động thủ, thậm chí còn phải ôm nhau, không rời nửa bước.

Liên Kiều thở dài, còn không bằng đánh nhau một trận!

Nàng suy nghĩ: "Một kế không thành, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua chứ?"

Lục Vô Cữu chỉ thản nhiên nói: "Chỉ là thứ ngay cả thần trí cũng không hoàn chỉnh, có gì đáng lo lắng."

"Kiêu ngạo tự đại."

Liên Kiều rất không ưa tác phong của hắn, cảnh giác đánh giá xung quanh.

Xoay người vài lần, tấm biển bên dưới đột nhiên căng cứng, ngay cả nét chữ trên đó cũng hơi méo mó, Liên Kiều lập tức cúi đầu, cảnh giác: "Sao vậy, ngươi phát hiện ra điều gì bất thường sao?"

Tấm biển im lặng một lúc: "... Ừm, cho nên, nàng… trước tiên đừng động đậy."

Liên Kiều lập tức căng thẳng, ngay cả lông mi cũng không chớp, hạ giọng: "Ở phương vị nào?"

Giọng điệu tấm biển vẫn không tốt: "Trên trời."

Liên Kiều lập tức ngẩng đầu, nhưng trên trời trừ vài ngôi sao và một vầng trăng tròn ra thì không còn gì khác.

Nàng không hiểu: "Đâu, sao ta không thấy gì cả."

Giọng điệu tấm biển lạnh lùng: "... Ta nói là thời gian, nàng không phát hiện ra trăng đã dịch chuyển về phía tây, một canh giờ đã trôi qua sao?"

Liên Kiều lập tức nhảy xuống: "Sao không nói sớm, ngươi tưởng ta muốn ôm ngươi à!"

Nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa, phủi phủi y phục, bộ dạng tránh né.

Tấm biển kia dường như cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, Liên Kiều đã chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ, chữ viết trên tấm biển dần dần giãn ra, thậm chí trở nên mạnh mẽ, như thể vừa được quét sơn lại.

"..."

Nàng nằm mơ cũng không ngờ có một ngày lại thấy một tấm biển sống lại, giống như vừa được sơn lại.

Liên Kiều như thấy quỷ, sờ sờ đầu.

Lúc này, thoát khỏi sự trói buộc của tình cổ, Lục Vô Cữu quả thật cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.

Nhưng hắn không ngờ, dù không phát tác nữa, người trong ảo cảnh d*c v*ng của hắn cũng chỉ mặc thêm một lớp áo mỏng, như mây nhẹ tuyết bay, mềm mại mỏng manh, nhưng cũng chẳng khá hơn lúc nãy là bao.

Lục Vô Cữu xoa thái dương, càng thêm đau đầu.

Liên Kiều cúi đầu nhìn chiếc váy màu vàng nhạt đang mặc kín mít trên người, còn tưởng là dính bụi, nhưng nhìn trước ngó sau, không có gì bất thường.

Hôm nay Lục Vô Cữu làm sao vậy? Thật kỳ quái.

Liên Kiều quay đầu tìm trận nhãn, không để ý đến hắn nữa.

Ảo cảnh loại này nàng trước đây cũng không phải chưa từng gặp qua, dù biến hoá khôn lường đến đâu cũng không thể thoát khỏi ngũ hành bát quái, chỉ cần phá vỡ trận nhãn, tất cả ảo ảnh đều sẽ tự tan biến.

Mà điều kỳ quái nhất trong ảo cảnh này chính là bốn bức tường có thể tự động sinh trưởng, Liên Kiều cảm thấy, trận nhãn tám chín phần mười là giấu trong một viên gạch nào đó giống hệt nhau, vì vậy dứt khoát nhìn từng viên một, thử xem có gì bất thường không.

Không ngờ vừa nhìn lại thật sự có chỗ kỳ lạ, những viên gạch này trông giống hệt nhau, nhưng nhìn kỹ thì thấy có rất nhiều viên gạch được khắc họa.

Loại gạch khắc họa này thường xuất hiện trong lăng mộ, dùng để khắc ghi sự tích cuộc đời của chủ mộ, Liên Kiều thật sự không ngờ ảo cảnh Khung Đồng Ấn lại có thứ này.

Xem ra, ảo cảnh này thực chất là một lăng mộ khổng lồ, quyết tâm nhốt c.h.ế.t bọn họ!

Liên Kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó xem xét nội dung của những viên gạch khắc họa này, chỉ thấy có viên khắc cảnh tượng ngồi đối ẩm trong đình đài lầu các, có viên là cảnh cả nhà đoàn viên đêm trăng tròn, còn có viên miêu tả cảnh một thiếu nữ ngồi trên xích đu đu đưa cao bằng tường viện, nhìn xa xăm ra bên ngoài.

Liên Kiều xem từng bức một, phát hiện những bức họa này có đủ mọi loại người già trẻ gái trai, giàu nghèo cũng khác nhau, hoàn toàn không tìm ra quy luật.

Chỉ là, có thể cảm nhận được đều là những cảnh tượng tốt đẹp.

Lúc này, Lục Vô Cữu cũng đang nhìn tường, nhưng hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, hình như đã phát hiện ra điều gì đó.

Nhưng hắn không nói gì, vì vậy Liên Kiều vừa xem tường vừa lén nhìn hắn, cố gắng moi móc chút thông tin.

Nhìn qua nhìn lại vài lần, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói giễu cợt.

"Nàng đang nhìn cái gì?"

Liên Kiều cứng đờ, hừ, thật nhỏ mọn, nhìn cũng không cho nhìn sao?

Nàng cố ý hung dữ nhìn lại: "Ai nhìn ngươi, ta làm rơi bông tai, đang tìm đồ đấy, tự luyến!"

Nàng vừa nói vừa lặng lẽ tháo một chiếc bông tai giấu trong lòng bàn tay để che giấu sự xấu hổ, sau đó, chỉ nghe tấm biển cười lạnh một tiếng.

Liên Kiều tức giận dậm chân, quay lại tìm trận nhãn, nào ngờ, vô tình ấn tay lên một viên gạch trống trơn, ngay sau đó, viên gạch đó đột nhiên thụt vào trong, rồi bốn bức tường xoay chuyển nhanh chóng tổ hợp lại.

Hai người lập tức lùi lại gần nhau, lưng dựa vào nhau, nhưng lúc này, giữa bọn họ lại đột nhiên mọc lên một bức tường mỏng, ngăn cách bọn họ, đồng thời từ bức tường còn tỏa ra làn khói dày đặc.

Liên Kiều nhanh chóng che miệng mũi, nhưng đã muộn, dường như có thứ gì đó đang cuốn nàng hút về một nơi, nàng chống kiếm xuống đất, ý thức hơi mơ hồ, mũi kiếm xoẹt lửa dài trên mặt đất, nhưng lực hút đột nhiên mạnh lên, bùm một tiếng, Liên Kiều chóng mặt, bay về phía bức tường.

Ồn ào hỗn loạn, dường như còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:

"Đây là ảo cảnh trong ảo cảnh, đừng để bị mê hoặc!"

Ảo cảnh gì?
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 53



Liên Kiều căn bản không nghe rõ, chỉ cảm thấy mình bị thứ gì đó tóm lấy, gió rít bên tai, đồng thời tràn vào rất nhiều âm thanh, đến khi lưng đập mạnh vào đâu đó, đột nhiên mất đi ý thức.



Mở mắt ra lần nữa, Liên Kiều phát hiện mình đang ngồi trên giường, mặc một thân hỷ phục.

Áo đỏ rực như lửa, váy dài chấm đất, trên đầu còn đội một chiếc mũ phượng nặng trĩu, chỉ riêng tua rua rũ xuống đã dùng tám mươi tám viên trân châu Nam Hải, long lanh trong suốt, sáng rực trong đêm tối. Thậm chí cả thắt lưng cũng được dệt bằng lông chim thanh điểu, ánh sáng lấp lánh, vô cùng hoa lệ.

Vén rèm châu trước mắt lên nhìn, không chỉ nàng mặc hỷ phục, mà phòng của nàng cũng biến thành phòng tân hôn.

Màn giường đều được thay bằng lụa đỏ mềm mại, trên bàn nhỏ còn đặt hai cây nến long phụng sum vầy to bằng cánh tay.

Xem ra, đã cháy được một đoạn, e rằng không lâu nữa tân lang sẽ đến.

Không phải, sao nàng đột nhiên lại phải xuất giá, lấy ai chứ?

Nàng còn đang hoang mang thì bỗng nhiên Yến Vô Song che mặt lén lút mở cửa lẻn vào, kéo tay nàng định chạy ra ngoài: "Nhanh lên, nhân lúc chưa có ai đến."

Liên Kiều ngơ ngác, giữ tay nàng ấy lại: "Chờ đã, chúng ta đi đâu?"

Lần này đến lượt Yến Vô Song ngẩn người: "Đương nhiên là bỏ trốn rồi, không phải ngươi khóc lóc om sòm nói không muốn gả sao?"

"Ta gả cho ai?"

"Lục Vô Cữu chứ ai, ngươi và hắn đã như vậy rồi, tam giới đều biết."

Ai? Sao lại là hắn?

Liên Kiều như trời sập!

Nàng lắp bắp: "Ta… ta và hắn làm sao?"

Yến Vô Song dường như cũng thấy kỳ lạ: "Ngươi quên rồi sao? Ngươi và hắn không biết tại sao đột nhiên hôn nhau trước mặt mọi người, còn là ngươi chủ động, hôn suốt một canh giờ, kéo cũng không ra, hôm đó người đến xem chen chúc ba tầng trong ba tầng ngoài, nghe nói ngay cả yêu giới cũng lén lút đến rất đông, cuối cùng cha ngươi đành phải giải thích hai người là rễ tình đ.â.m sau nhất thời kích động mới không khống chế được, sau đó, hai người liền nhanh chóng đính hôn chuẩn bị thành hôn đó."

Liên Kiều suy sụp: "Cái gì? Ta chủ động? Hôn trước mặt mọi người lâu như vậy còn bị cha ta, lão già cổ hủ đó nhìn thấy?"

Yến Vô Song gãi đầu: "Lúc đó ngươi tỉnh táo lại cũng sợ như vậy, sau đó ngươi nhảy sông ba lần, treo cổ năm lần, cha ngươi thấy mất mặt, nhất quyết bắt ngươi gả, rồi trói ngươi vào động phòng."

Liên Kiều cúi đầu nhìn, mới phát hiện trên tay mình đeo chiếc nhẫn Khóa Hồn, chiếc nhẫn này có thể phong ấn pháp lực của nàng, khiến nàng không thể xuống núi.

Lúc đầu Liên Kiều không chú ý, còn tưởng là nhẫn bình thường.

Nàng cố gắng tháo nhẫn, nhưng chiếc nhẫn không hề nhúc nhích, đành hỏi lại: "Vậy Lục Vô Cữu thì sao, hắn chắc chắn cũng không muốn phải không?"

Yến Vô Song gật đầu: "Đúng vậy, cho nên hắn cũng bị hoàng thất Thiên Ngu trói lại, e rằng không lâu nữa sẽ đến đây."

Liên Kiều c.h.ế.t lặng: "Không được, bỏ trốn, nhất định phải trốn, còn phải nhờ ngươi, Vô Song, ngươi hiểu ta nhất, ta mà lấy hắn còn không bằng c.h.ế.t đi cho rồi!"

Nói xong, nàng giật phăng mũ phượng định cùng Yến Vô Song bỏ chạy.

Nhưng bên ngoài đã giăng sẵn thiên la địa võng, bọn họ còn chưa chạy ra đã bị chặn lại.

Liên Kiều nói thế nào cũng vô dụng, ngược lại còn bị trói thêm một sợi dây thừng, cùng Lục Vô Cữu bị nhốt vào động phòng.

Lục Vô Cữu dường như cũng rất miễn cưỡng, hai người rõ ràng mặc hỷ phục, lại giống như mặc tang phục, nhìn nhau ghét bỏ.

Liên Kiều vốn định cứ giằng co như vậy, không ngờ tình cổ lại đột nhiên phát tác, đành phải nghiến răng nghiến lợi hôn hắn.

Nhưng chỉ hôn thôi thì làm sao đủ, chuyện nàng sợ hãi nhất cuối cùng cũng xảy ra, bọn họ lại giống như cặp yêu nữ và tu sĩ kia, tình cổ liên tục phát tác.

Lúc Lục Vô Cữu định c** th*t l*ng của nàng, Liên Kiều cảm thấy thà c.h.ế.t tại chỗ còn hơn là c.h.ế.t nhục nhã như vậy để mọi người đều biết!

Vì vậy, nàng cắn răng, nhân lúc còn khống chế được liền dùng một dải lụa treo lên xà nhà, định tự tử.

Ngay lúc chui đầu vào, Liên Kiều phát hiện chiếc bông tai hình bướm bạch ngọc của mình bị thiếu một chiếc.

Chiếc bông tai này giống như một chiếc chìa khóa, Liên Kiều nhìn xuống đất đột nhiên tỉnh táo lại, không đúng, sao nàng lại phải tự tử?

Không phải nàng đang cãi nhau với Lục Vô Cữu, rồi tìm bông tai thôi sao?

Đúng rồi, ảo cảnh, ảo cảnh trong ảo cảnh, Liên Kiều đột nhiên nhìn thấu ảo ảnh, hiện tại nàng vẫn đang ở trong ảo cảnh!

Thì ra là Khung Đồng Ấn này dò xét nội tâm của nàng rồi tạo ra một ảo cảnh cho nàng!

Lúc này, "Yến Vô Song" bên ngoài cửa thấy nàng xuống còn tốt bụng khuyên nhủ: "Ngươi không muốn treo cổ, ta còn có một loại thuốc uống vào sẽ c.h.ế.t mà không đau, hay ngươi uống thuốc đi?"

Liên Kiều nắm chặt con bướm bạch ngọc trong tay, khẽ gật đầu: "Được!"

Rồi đợi khi "Yến Vô Song" đẩy cửa bước vào, nàng bất ngờ vung kiếm c.h.é.m tới. "Yến Vô Song" lập tức biến mất, không còn một mảnh vụn.

Quả nhiên, tất cả đều không phải là thật.

Chỉ là, mặt đất bị kiếm c.h.é.m qua bốc lên một lớp bụi đen huyền bí.

Liên Kiều nhớ tới bốn bức tường đen xì và những viên gạch trên tường, chẳng lẽ, hiện tại nàng đang bị hút vào trong viên gạch?

Thổ khắc Thủy, nhưng Thổ cũng sợ Thủy, nàng nhíu mày, thi triển thuật triệu thủy, quát lớn: "Sương mù tới!"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 54



Trong chớp mắt, vô số làn sương mù hóa thành hàng vạn mũi kim sương, dày đặc b.ắ.n xuống.

Hàng vạn ảo cảnh xung quanh lập tức sụp đổ, tân phòng đỏ rực, hỉ phục và những viên trân châu đều vỡ thành bột phấn đen, kể cả Lục Vô Cữu.

Đợi bụi mù tan hết, Liên Kiều che miệng ho khan, quả nhiên phát hiện mình lại trở về ảo cảnh bốn bức tường đen xì.

Trên viên gạch nàng vừa chạm vào cũng xuất hiện một bức tranh, vẽ chính là cảnh tượng nàng triệu thủy, hàng vạn mũi kim sương b.ắ.n xuống khiến trời long đất lở.

Và khác với những viên gạch khác, viên gạch này bị nứt một đường ở giữa, còn đang rơi xuống những hạt bụi phấn.

Quả nhiên, nàng đã bị hút vào trong viên gạch, thậm chí suýt chút nữa bị mê hoặc tự sát trong đó!

Dám tạo ra ảo cảnh đáng sợ như vậy cho nàng, Liên Kiều tức giận đá mạnh vào viên gạch một cái để giải tỏa.

Nhưng mà, Lục Vô Cữu đâu?

Liên Kiều nhìn quanh căn phòng trống không, nhưng không tìm thấy người, chẳng lẽ hắn cũng bị hút vào trong gạch tranh?

Một lúc lâu sau, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vụn vỡ rơi xuống.

Liên Kiều nhanh chóng quay đầu lại, rồi chỉ nghe một tiếng ầm, một viên gạch phía sau bên trái nổ tung, Lục Vô Cữu chậm rãi rơi xuống đất.

Liên Kiều che miệng mũi ho hai tiếng: "Này, có phải ngươi cũng bị hút vào ảo cảnh trong gạch tranh không?"

Lục Vô Cữu phủi bụi trên người, nhàn nhạt đáp một tiếng "Ừ".

Liên Kiều tò mò: "Vậy ngươi cũng rơi vào ảo cảnh kinh dị à?"

Nghĩ đến hình ảnh mình mặc hỉ phục gã cho hắn, Liên Kiều vẫn còn rùng mình: "Chẳng phải kinh dị sao, ngươi không biết nó đáng sợ thế nào đâu, trong ảo cảnh là lúc chúng ta phát tác lại bị người ta nhìn thấy, sau đó ta bị ép gả cho ngươi, ngày thành hôn tình cổ lại phát tác, thật quá nhục nhã, ta thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, lấy một dải lụa trắng treo lên định tự vẫn, đột nhiên phát hiện không đúng mới dừng lại, nếu không ta đã thật sự bị tức c.h.ế.t rồi."

Nàng nói lộn xộn, Lục Vô Cữu im lặng một lúc: "...Ý nàng là nàng rơi vào ảo cảnh thành hôn với ta, nhưng thà c.h.ế.t chứ không chịu gả cho ta, nên cảm thấy đây là ảo cảnh kinh dị?"

"Đương nhiên rồi!" Liên Kiều vẫn còn sợ hãi, "Ngươi không biết cảnh tượng đó chân thật đến mức nào, nếu chúng ta không ghét nhau như vậy thì không thể nào nhận ra điều bất thường, may mà đạo tâm ta kiên định, biết rõ không thể nào đồng ý thành hôn với ngươi, mới thoát được kiếp nạn này. Nhưng mà, sao ngươi cứ hỏi ta mãi, con quái vật này tạo ra ảo cảnh gì cho ngươi thế?"

Lục Vô Cữu day day mi tâm: "Không liên quan đến nàng."

Liên Kiều không tin: "Hừ, rõ ràng ngươi ra ngoài muộn hơn ta, ta đoán ảo cảnh của ngươi cũng không kém gì ta, không muốn nói đúng không, vậy ta tự xem."

Từ viên gạch tranh của mình, nàng đoán rằng trên đó vẽ cảnh nàng phá giải ảo cảnh, vậy nên Lục Vô Cữu chắc chắn cũng vậy, muốn biết hắn rơi vào ảo cảnh gì chỉ cần nhìn viên gạch tranh của hắn là được.

Vì vậy, Liên Kiều trực tiếp lách qua hắn ngồi xổm xuống tìm kiếm những mảnh vỡ của viên gạch tranh đã bị vỡ.

"Đừng làm loạn." Lục Vô Cữu vẻ mặt không vui, lập tức dùng chân giẫm lên.

Nhưng đã muộn, Liên Kiều nhanh tay đã nhặt được một mảnh lớn của viên gạch tranh, nàng đắc ý ôm vào lòng: "Căng thẳng như vậy, chẳng lẽ ảo cảnh của ngươi không thể để người khác thấy sao?"

Sắc mặt Lục Vô Cữu quả nhiên rất khó coi: "Trả lại cho ta."

Liên Kiều nhất quyết không trả, Lục Vô Cữu vừa tiến lên, nàng lập tức giơ lên cao hơn.

Mảnh gạch tranh nàng cướp được chỉ có hơn một nửa, vì vậy chỉ có thể nhìn thấy phần trên cổ của nàng.

Nhưng cũng đủ rồi.

Thế là Liên Kiều nhanh chóng liếc nhìn.

Nhưng khi nhìn rõ hình ảnh được khắc họa trên đó, nàng khẽ ồ lên một tiếng: "Cái gì vậy, ảo cảnh trên mảnh gạch của ngươi rõ ràng không khác gì của ta!"

Chỉ thấy trên viên gạch tranh này cũng vẽ cảnh nàng và Lục Vô Cữu thành hôn, cùng một tân phòng, cùng một bộ hỉ phục, thậm chí cả tám mươi tám viên trân châu Nam Hải trên mũ phượng cũng giống nhau.

Phải nói khác biệt, đó chính là vị trí của hai người đã hoán đổi, người cầm kiếm phá giải ảo cảnh biến thành Lục Vô Cữu, còn "nàng" được tạo ra từ ý niệm trong ảo cảnh thì ngã xuống đất, trân châu rơi vãi khắp nơi.

Nàng chế giễu: "Con quái vật này thật sự rất tiết kiệm công sức, ta thấy nó tạo ra ảo cảnh giống nhau cho chúng ta. Nhưng mà, ảo cảnh đáng sợ như vậy, ngươi lại nói bình thường?"

Lục Vô Cữu có vẻ hơi bực bội: "Lắm mồm."

Liên Kiều kêu lên: "Đâu có lắm mồm, ta thấy ngươi chột dạ rồi, cùng một ảo cảnh, ta ra ngoài sớm hơn ngươi, ngươi không muốn thừa nhận mình kém hơn ta đúng không, nếu không, ngươi có dám nói trong ảo cảnh mấy canh giờ đó ngươi đã làm gì không?"

Liên Kiều nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt như quả nho đen, vừa đen vừa sáng.

Lục Vô Cữu quay đầu: "Không làm gì cả."

Liên Kiều hừ một tiếng, rõ ràng là không tin, mỉa mai: "Không làm gì cả mà mất nhiều thời gian như vậy? Ta thấy e là có người đạo tâm không vững, học nghệ không tinh, lúc phá giải ảo cảnh tốn rất nhiều công sức!"

Lục Vô Cữu không để ý đến nàng, chỉ là vẻ mặt có vẻ hơi khó chịu.

Thấy hắn hoàn toàn không bị chế nhạo, Liên Kiều không vui bỏ đi: "Không nói thì thôi, dù sao cũng chỉ hỏi thôi, không liên quan đến ta!"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 55



Đợi nàng vừa rời đi, Lục Vô Cữu mặt không chút thay đổi nghiền nát nửa mảnh gạch tranh còn lại dưới chân.

Chỉ thấy trên đó cũng vẽ Liên Kiều, nhưng khác với mảnh của nàng, trên mảnh vỡ của Lục Vô Cữu, bộ hỉ phục tinh xảo mà Liên Kiều mặc trên người xộc xệch, dải lụa thắt lưng hình chim xanh vốn nên buộc ở eo nàng lại rơi xuống bên chân hắn một cách ái muội.



Sau khi lại một lần nữa cãi nhau với Lục Vô Cữu, lúc này, bầu trời trên bốn bức tường đã tối đen, trăng sao thưa thớt, sương đêm dày đặc, Liên Kiều đoán họ đã bị nhốt ít nhất ba canh giờ rồi.

Không biết Yến Vô Song và Chu Kiến Nam có bị nhốt không.

Liên Kiều thử dùng bùa truyền âm liên lạc với bọn họ, nhưng lá bùa này không hề nhúc nhích, có lẽ bị bức tường kỳ quái này chặn lại, vì vậy Liên Kiều lại đành kiểm tra bức tường này.

Lúc này, sau khi ra khỏi ảo cảnh trong ảo cảnh rồi nhìn lại những viên gạch tranh trên tường, tâm trạng của Liên Kiều lại khác.

Đối với nàng, viên gạch tranh của nàng là cảnh nàng phá giải ảo cảnh, nhưng những người này trông đều là người thường, đừng nói phá giải ảo cảnh, có thể nhận ra đó là ảo cảnh hay không cũng khó nói.

Chẳng lẽ, những người này sẽ mãi mãi bị giữ lại trong gạch tranh?

Liên Kiều lại cẩn thận quan sát, đột nhiên, khi nhìn thấy khóe môi đang nhếch lên của một cô gái, nàng lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng tìm thấy điểm chung của những viên gạch tranh này - nụ cười.

Mặc dù có rất nhiều nhân vật, tuổi tác, thân phận cũng khác nhau rất nhiều, nhưng ít nhất trong số họ có một người đang cười.

Chẳng lẽ, những người này chính là những người đã bị hại c.h.ế.t trong trấn?

Một khi nghĩ thông suốt điểm này, những hồ sơ mà Liên Kiều đã xem qua mấy ngày nay đều hiện lên trong đầu, đúng vậy, cô nương đang đánh đu, bà lão trong bữa tiệc đoàn viên gia đình, chàng thư sinh thi đỗ trạng nguyên... Mặc dù đường nét của những viên gạch tranh này có chút biến dạng, nhưng nếu đối chiếu từng cái một, vẫn có thể trùng khớp.

Vì vậy, Liên Kiều nhanh chóng nói cho Lục Vô Cữu về phát hiện này: "Này, ngươi lại đây."

Ai ngờ, sau khi nghe xong, Lục Vô Cữu lại không có chút cảm xúc nào: "Nàng mới biết à?"

"..."

Liên Kiều cau mày tức giận: "Nói như thể ngươi đã biết từ lâu rồi ấy, đã biết sao không nói?"

Lục Vô Cữu liếc nhìn nàng: "Ta vừa mới nói rồi, ảo cảnh này không phải do nỗi sợ hãi sinh ra."

Liên Kiều suy nghĩ kỹ lại, vừa rồi khi hỏi hắn đang ở trong ảo cảnh gì, hắn quả thực không nói là ảo cảnh kinh dị.

"Chẳng lẽ, ảo cảnh này thực ra là ảo cảnh hỉ lạc?" Liên Kiều buột miệng nói.

Đúng rồi, nhất định là vậy! Trấn này vốn dĩ tên là Hỉ Lạc Trấn, người c.h.ế.t đều đang mỉm cười, vì vậy, ngay từ đầu là nàng đã nghĩ sai rồi, ảo cảnh này muốn khiến họ chìm đắm trong giấc mơ đẹp mà không bao giờ tỉnh lại.

Khó trách những người này khi c.h.ế.t đều đang cười.

Lúc này, nhìn lại nụ cười trên những viên gạch tranh này, Liên Kiều đột nhiên thấy lạnh sống lưng, đây nào phải là cảnh tượng hạnh phúc, rõ ràng là hình ảnh lúc họ chết!

"Nhưng kỳ lạ là, tại sao bọn họ đều là ảo cảnh hỉ nhạc, chỉ riêng hai chúng ta lại sinh ra ảo cảnh kinh dị?" Liên Kiều vẫn không hiểu, "Chẳng lẽ, là do chúng ta xông vào với ác ý, chọc giận con quái vật này?"

Khi nghe thấy nàng nói ảo cảnh kinh dị là "hai", Lục Vô Cữu khẽ mấp máy môi.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì thêm, chỉ có vẻ hơi bực bội: "Ảo cảnh đã bị phá vỡ rồi, còn nghĩ gì nữa? Không bằng mau chóng tìm trận nhãn, chẳng lẽ nàng muốn lại một lần nữa bước vào ảo cảnh à?"

"Ta chỉ nói thôi mà, ngươi gấp cái gì." Liên Kiều bực bội nói.

Sau đó, nàng cẩn thận kiểm tra những viên gạch tranh này, cố gắng tìm thêm thông tin.

Nhưng trận nhãn vẫn chưa tìm thấy, rất kỳ lạ, đang đi thì nàng đột nhiên cảm thấy nóng.

Cảm giác ngứa ngáy quen thuộc này, từ đầu ngón tay đến tim mạch, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, từng cơn từng cơn, Liên Kiều nghiến răng, chẳng lẽ là...

Nàng vén tay áo lên, quả nhiên, trên đó thậm chí có thể nhìn thấy một đường đỏ nhạt do cổ trùng tác động gây ra.

Đường đỏ nhạt này nàng đã nhìn thấy từ lần trước, chỉ là lần trước khi phát tác còn rất ngắn, chỉ dài bằng móng tay, lúc đó nàng tuy có chút nghi ngờ, nhưng lại cho rằng mình vô tình va phải.

Nhưng lần này, nàng tận mắt nhìn thấy đường đỏ nhạt đó dần dần dài ra, dài thêm cả một đốt ngón tay.

Quả nhiên, là cổ độc lại phát tác!

Khó trách ảo cảnh đó lại biến thành ảo cảnh kinh dị, thì ra lúc đó nàng đã bắt đầu liên tục phát tác.

Liên Kiều чуть không ngất xỉu.

Bây giờ nàng có một h*m m**n mãnh liệt muốn hôn.

Lúc này, nhìn Lục Vô Cữu, nàng thậm chí có thể tìm thấy miệng từ một tấm biển.

Nhìn chữ "Thiên" kia, hai nét hơi tách ra giống như khóe môi đang nhếch lên!

Liên Kiều lại vô thức nuốt nước bọt.

Thật quá hoang đường.

Liên Kiều ôm trán, nhưng hoang đường thì hoang đường, so với việc không hôn thì chết, nàng vẫn bằng lòng nhịn một chút.

Vì vậy, nàng vừa giả vờ tìm kiếm yêu vật, vừa lặng lẽ chen về phía Lục Vô Cữu.

Giẫm lên chân hắn ba lần, va vào hắn bốn lần, Lục Vô Cữu cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn nàng: "Mắt nàng có vấn đề à?"

Liên Kiều càng tức giận hơn, ám chỉ rõ ràng như vậy mà hắn cũng không nhìn ra sao?
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 56



Hơn nữa, rõ ràng là hắn đang lắc lư.

Vì vậy nàng giẫm mạnh lên chân hắn: "Ta có vấn đề? Rõ ràng là ngươi đang lắc lư, chữ trên tấm biển lắc lư qua lại, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Lục Vô Cữu đang đứng yên bỗng nhiên cứng đờ: "...Nàng nói là… ta đang lắc lư?"

Liên Kiều nghiến răng: "Không phải sao, ngươi lắc lư đến mức bóng chữ cũng mờ đi rồi?"

Tấm biển đã xuất hiện bóng mờ, bốn chữ "Thiên Hạ Đệ Nhất" méo mó, Liên Kiều nhìn mà hoa cả mắt.

Im lặng một lúc, Lục Vô Cữu đột nhiên bước đến trước mặt nàng, lạnh lùng vạch trần: "Nàng... có phải đang phát tác không?"

Liên Kiều đang hùng hổ bỗng nhiên im lặng: "Sao... sao ngươi biết?"

Lục Vô Cữu không nói gì.

Khó trách, rõ ràng hắn không hề động đậy, ảo ảnh sao lại lắc lư, chỉ có một lời giải thích, không phải hắn có vấn đề, mà là tâm cảnh của Liên Kiều có vấn đề -

Nàng phát tác rồi, chấp niệm đối với hắn đã thay đổi, vì vậy, ảo ảnh d*c v*ng trước đó tự nhiên sẽ sụp đổ.

Chỉ là, không biết ảo ảnh d*c v*ng của nàng có giống hắn không. Nhỡ đâu, nàng mà biết được...

Lục Vô Cữu đã có thể dự đoán được cảnh tượng gà bay chó sủa, vừa mới dịu đi lại bắt đầu đau đầu.

Cổ độc phát tác cộng thêm tấm biển lắc lư, Liên Kiều bây giờ đầu óc choáng váng, nhưng nàng hoàn toàn không biết là do ảo ảnh d*c v*ng sụp đổ, ngược lại hung dữ cảnh cáo Lục Vô Cữu: "Không được lắc lư nữa, để ta hôn một cái đã."

Lục Vô Cữu đột nhiên quay đầu lại: "Nàng nói cái gì?"

Liên Kiều lấy hết can đảm: "Ta nói, cổ độc phát tác rồi, để ta hôn một cái, có sao đâu? Dù sao bây giờ trong mắt đối phương chúng ta đều là tấm biển, như vậy cũng đỡ xấu hổ đúng không?"

Đây quả là điều may mắn trong bất hạnh.

Hôn một tấm biển lạnh lẽo rõ ràng đơn giản hơn nhiều so với hôn Lục Vô Cữu.

Không có chút gánh nặng tâm lý nào, thậm chí không cần coi hắn là người.

Lục Vô Cữu trầm giọng: "Nàng chắc chứ?"

Liên Kiều vừa nói ra, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều: "Có gì mà không chắc, ngươi chỉ cần đừng lắc lư, đứng yên ở đó là được."

Lục Vô Cữu trầm ngâm một lúc, cố gắng nhắc nhở nàng rằng ảo ảnh đang sụp đổ.

"Ta không lắc lư, vẫn luôn đứng trước mặt nàng, nếu nàng nhất định muốn hôn, ta không đảm bảo sẽ có hậu quả gì."

Tuy nhiên, Liên Kiều bây giờ đang nóng như lửa đốt, cả người như cái lò không thoát được khí, mặt đỏ bừng.

Đừng nói ý tứ trong lời nói, nàng thậm chí sắp không nghe rõ lời Lục Vô Cữu nói nữa, một tay giữ chặt tấm biển đang lắc lư: "Hậu quả gì chứ, chính là bây giờ, không được động đậy, ta cứ hôn ngươi đấy, ặc, hôn tấm biển một cái!"

Lục Vô Cữu nắm c.h.ặ.t t.a.y sau lưng, mím môi thành một đường thẳng: "Tùy nàng."

Vậy mới đúng chứ!

Liên Kiều hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng khi nàng vừa định đặt môi lên, tấm biển lại lắc lư, hơn nữa còn lắc lư rất mạnh, bốn chữ "Thiên Hạ Đệ Nhất" không chỉ lắc lư trái phải, mà còn lắc lư lên xuống, bốn chữ hoàn toàn lệch lạc, như căn nhà sắp sập đến nơi.

Lắc đến mức Liên Kiều nhìn chằm chằm vào hai nét dưới chữ "Thiên", lúc đứng lên lúc ngồi xổm xuống, cố gắng in môi lên đó.

Tuy nhiên, nét chữ càng lúc càng nhảy nhanh, Liên Kiều hoàn toàn không nhắm trúng.

Cuối cùng, sau ba lần nhìn, nàng nắm bắt cơ hội, giữ chặt chữ "Thiên" nhanh chóng nhắm mắt đặt môi lên.

Ai ngờ ngay khoảnh khắc chạm vào, toàn bộ ảo ảnh tấm biển ầm ầm sụp đổ!

Tấm biển lạnh lẽo lập tức được thay thế bằng cảm giác hơi cứng.

Bốn chữ "Thiên Hạ Đệ Nhất" biến mất không còn tăm hơi, ngay cả tấm biển cũng tan thành mây khói, sau khi những điểm sáng biến mất, thay vào đó là thân thể của một người nam nhân, thậm chí còn hơi tỏa nhiệt.

Liên Kiều lập tức ngây người.

Sao lại thế này!

Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt chậm rãi nhìn lên trên, đột nhiên lại phát hiện ra điều đáng sợ hơn…

Nàng nhìn thấy môi của Lục Vô Cữu, màu môi nhạt, hơi mím lại.

Không đúng, nếu miệng của Lục Vô Cữu ở trên, vậy nàng hôn vào đâu?

Sao còn động đậy được?

Liên Kiều chậm rãi cúi đầu xuống, chỉ thấy đó là một khớp xương nhô lên, hơi nhô lên, là yết hầu của nam nhân.

Nàng không hiểu sao lại nghĩ đến lúc Yến Vô Song xem cuốn sách tranh mỹ nam Cửu Châu cười d*m đ*ng, nói rằng nam nhân yết hầu lớn giọng nói trầm ấm, thể lực cũng tốt hơn.

Giọng nói của Lục Vô Cữu quả thực trầm ấm, vậy thì, yết hầu của hắn trong số nam nhân cũng coi là khá lớn?

Trong đầu Liên Kiều thoáng chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ hỗn độn, ngay lúc nàng đang ngây người, thứ đó lại động đậy một chút, nàng mới đột nhiên hoàn hồn, nàng hôn tấm biển mà, sao lại biến thành người rồi?

Nàng lại nhìn xuống lần nữa, rồi đột nhiên phát hiện ra hắn gần như thoát y, bờ vai rộng và lồng n.g.ự.c săn chắc phơi bày ra hết. Nhìn thế này chắc chắn mọc mụn nhọt ở mắt mất!

Nàng vội vàng lấy một tay che miệng, một tay che mắt, lùi lại một bước dài, bực tức mắng: "Lưu manh! Sao ngươi lại đột nhiên c** đ* ra thế?"

Lục Vô Cữu nhíu mày: "Nàng nói gì?"

Nàng che chắn kỹ càng: "Còn giả vờ nữa, ngươi không chỉ đột nhiên biến trở lại mà còn cởi cả đồ, ngươi không phải lưu manh thì là cái gì?"

Lục Vô Cữu hiểu ra, quả nhiên, ảo giác d*c v*ng trong mắt nàng đã sụp đổ.

Trớ trêu thay, lại đúng vào lúc này.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 57



Hắn mím môi: "Không phải ta cởi, là nàng tự cởi."

"Ta?" Nàng tức giận muốn tranh luận với hắn, vừa bỏ tay ra lại vội vàng che lại, "Ngươi nói bậy, ta căn bản không động vào ngươi, ta vừa đặt môi lên ngươi đã biến trở lại, còn cởi cả đồ, chỉ còn lại một cái quần."

Lục Vô Cữu lại rất bình tĩnh: "Không phải vậy sao?"

Nàng cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường, khẽ hé một ngón tay, lộ ra con ngươi đen láy: "Ý gì?"

Lục Vô Cữu nhắc nhở: "Ta nhớ trước đó ta đã cảnh báo nàng, tình cổ của ngươi phát tác, cho nên ảo giác d*c v*ng sẽ sụp đổ, nếu cứ nhất quyết hôn thì tự gánh lấy hậu quả."

Hắn có nói vậy sao?

Hình như thật sự có.

Nàng bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng: "Ý ngươi là sau khi tình cổ của ta phát tác thì chấp niệm đối với ngươi đã thay đổi, cho nên ảo giác trước đó sụp đổ, ngươi trong mắt ta mới từ tấm biển biến thành người. Nhưng... cho dù là vậy, quần áo của ngươi không phải ta cởi, chuyện này phải giải thích thế nào!"

Lục Vô Cữu nhướng mày: "Chuyện này phải hỏi nàng, đây là ảo cảnh, vật tùy tâm biến, trong lòng nàng khao khát cái gì, tự nhiên sẽ nhìn thấy cái đó, chi bằng nàng hãy nhớ lại lúc tình cổ phát tác mạnh mẽ nhất nàng đang nghĩ gì."

Nàng cứng đờ người, lúc đó sao... Nàng đột nhiên nhớ ra mình thật sự đã nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn.

Vậy, ý là tâm tư của nàng rất bẩn, trong lòng đã muốn l*t s*ch quần áo của Lục Vô Cữu, cho nên trong mắt mới nhìn thấy Lục Vô Cữu cũng không mặc quần áo sao?

Thật quá mất mặt, biết vậy đã không nói ra.

Mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, tuy nhiên, nàng nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác, lại hùng hổ chất vấn Lục Vô Cữu: "Không đúng, sao ngươi biết ảo giác của ta đang sụp đổ, còn đoán được tình cổ của ta phát tác? Ngươi cũng đã trải qua rồi phải không?"

Lục Vô Cữu hơi khựng lại, nhưng không phản bác.

Nàng tức đến mức m.á.u dồn lên não: "Ngươi ngươi ngươi ngươi..."

Trời ạ! Nói vậy, ngay từ đầu, nàng trong mắt hắn không phải là một tấm biển?

Chẳng lẽ trong mắt hắn ta quần áo của nàng cũng mất một nửa sao?

Nàng cẩn thận nhớ lại những hành động ngu ngốc đó, cả người muốn ngất xỉu.

Nàng ôm đầu lảo đảo, nhưng vẫn còn một vấn đề quan trọng nhất cần xác nhận - rốt cuộc là nàng mất áo, hay mất váy.

Điều này rất quan trọng, liên quan đến mức độ mất mặt của nàng.

Vì vậy, nàng nghiến răng chỉ vào Lục Vô Cữu hỏi: "Nói, ngươi nhìn thấy ta là không có áo, hay không có váy?"

Lục Vô Cữu không ngờ nàng lại có suy nghĩ như vậy, hắn hơi nghiêng đầu: "Áo gì?"

Thì ra là mất áo, mặt tôi đỏ bừng, nhưng mà, nàng, nàng hình như đã ôm tấm biển đó vào lòng...

Nàng lập tức khoanh tay ôm lấy mình, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi còn nhìn, chưa nhìn đủ sao?"

Lục Vô Cữu hiểu ý nàng, giọng điệu khó chịu: "Không phải, nàng nghĩ sai rồi."

Ai ngờ, câu nói này càng khiến nàng tức giận, mặt nàng càng đỏ hơn: "Cái gì? Không phải trên, vậy là dưới?"

Nhưng mà, hình như nàng đã nói muốn ngồi lên mặt hắn...

Vậy chẳng phải là mất mặt quá thể sao?

Nàng che mặt: "Sao ngươi không nói sớm?"

Lục Vô Cữu khựng lại, nhận ra nàng vẫn hiểu lầm. Nhưng chỉ hiểu lầm một nửa, nàng đã làm ầm ĩ lên như vậy, nếu biết hết...

Hắn day trán, bình tĩnh nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi."

Đang hối hận, nàng khẽ ngẩng đầu: "Cái gì? Ý ngươi là ngươi nhìn thấy ta ăn mặc chỉnh tề?"

"Không thì sao?" Lục Vô Cữu khoanh tay ra sau, giọng điệu rất nghiêm túc, thậm chí hơi uy nghiêm, "Nàng cho rằng ai cũng giống nàng sao?"

Trong lòng nàng hơi dễ chịu hơn một chút, vỗ vỗ ngực: "Vậy tạm coi như ngươi có định lực đi!"

Nhưng rất nhanh, nàng lại phát hiện ra điều không đúng, Lục Vô Cữu ngay cả trong ảo giác d*c v*ng cũng không có cảm giác gì với nàng, vậy chẳng phải là nói hắn rất ghét nàng, đến mức ngay cả ảo cảnh cũng không thay đổi được sao?

Nhận ra điều này, nàng lại rất khó chịu, hắn dựa vào đâu mà ghét nàng hơn? Cho dù so sánh mức độ ghét nhau, cũng phải là nàng thắng mới đúng!

Tâm tư nàng xoay chuyển, sự chán ghét Lục Vô Cữu và tình cổ phát tác đan xen, vì vậy khi mở mắt ra lại, nàng phát hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ - ảo giác về Lục Vô Cữu đang thay đổi theo tâm trạng của nàng.

Nàng phát hiện khi trong lòng nàng ghét Lục Vô Cữu nhiều hơn một chút, thì chiếc áo choàng tiên màu trắng sữa trên người hắn ngay cả cổ áo cũng được cài kín mít.

Nhưng khi tình cổ khống chế, chiếc áo choàng tiên đó lại từ từ kéo xuống.

Vì vậy, trong mắt nàng, áo trên của Lục Vô Cữu lúc cởi lúc mặc, mặc rồi lại cởi, cứ lặp đi lặp lại, liên tục thay đổi.

Ánh mắt nàng cũng theo đó mà di chuyển lên xuống, mấy lần nhìn thấy bộ đồ đã sắp tuột xuống đến bụng dưới của hắn, nàng trợn mắt há hốc mồm, mắt hơi đờ ra chờ đợi diễn biến tiếp theo, thì trong nháy mắt bộ đồ lại nhanh chóng được kéo lên.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, dù quay lưng lại Lục Vô Cữu cũng nhạy bén nhận ra điều bất thường, hắn đột nhiên quay đầu lại: "Mắt nàng cứ nhìn lên nhìn xuống làm gì?"

Bị phát hiện, nàng lập tức cứng đờ người, nắm tay ho khan: "Có gì đâu."

Lục Vô Cữu suy nghĩ một chút liền hiểu ra nguyên nhân, cười lạnh một tiếng.

Trong chốc lát, sương mù khắp nơi đều tụ tập xung quanh hắn, che khuất tầm nhìn của nàng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 58



Liên Kiều nào dám nhận công lao, ngược lại an ủi: "Tiểu thư đã mất rồi, lão gia cũng nên an lòng, chúng ta bất tài, hơi thông thạo thuật an hồn, có thể thanh tẩy oán khí cho tiểu thư, để kiếp sau nàng được đầu thai vào nhà tốt. Nếu nàng phát hiện thiếu chương thì đúng rồi nhé, vào page nhắn tên truyện và chương bị ẩn để đọc tiếp nội dung. Tên page là: huy3n l3nh 94. Để tránh bị web trộm truyện xóa mất dòng này nên tên page bị viết sai vài kí tự, nàng chỉ cần gõ lại đúng chính tả là search ra page nha. Do gần đây phát hiện nhiều nơi ăn cắp bản edit nhà Quan, nên dùng cách này để ngăn chặn phần nào. Quan xin gửi lời xin lỗi đến nàng nếu làm nàng mất thêm thời gian để tìm nơi đọc và cũng cảm ơn nàng đã ủng hộ Quan nhiều nha. Chúc nàng iu đọc truyện vui vẻ!”

Môi Hà lão gia run run: "Tiên nhân nói thật sao? Vậy ta thay Mai Nương cảm tạ chư vị."

Ông ta nói rồi định quỳ xuống, Liên Kiều vội vàng đỡ dậy: "Lão gia không cần đa lễ, chỉ là, thuật này cần vật tùy thân của tiểu thư mới có thể thành công, không biết sau trận hỏa hoạn, vật tùy thân của tiểu thư còn sót lại không?"

Hà lão gia dùng tay áo lau khóe mắt: "Còn, tất nhiên là còn. Vừa hay còn một thùng đồ của Mai Nương chưa được niêm phong, các vị tiên nhân xem có dùng được không, nếu không được, ta lại cho người khiêng những thứ đó trở lại."

Liên Kiều liếc mắt nhìn, thấy trong rương có không ít quần áo, vội vàng nói: "Đủ rồi."

Vì vậy, Hà lão gia liền để bọn họ tùy ý lựa chọn.

Vì còn có Chu Kiến Nam và Lục Vô Cữu ở đây, nên Liên Kiều từ trong đống quần áo gấp gọn lấy ra một chiếc khăn tay hơi ngả vàng, nói: "Cái này là được rồi."

Trên chiếc khăn này còn thêu hình Hà tiểu thư, cũng coi như là vật thân thiết.

Không ngờ khi nàng chuẩn bị cất vào tay áo thì Hà lão gia lại nhíu mày kêu lên: "Chậm đã."

Liên Kiều hơi quay đầu lại: "Sao vậy? Không tiện sao?"

"Không phải vậy." Hà lão gia giải thích, "Chiếc khăn này không phải của Mai Nương, mà là của tỷ tỷ nó, Vân Nương, sau khi Vân Nương mất, một số đồ đạc liền đưa cho Mai Nương, đám người hầu dọn dẹp chắc là không phân biệt rõ ràng, các vị tiên nhân muốn siêu độ cho Mai Nương, tất nhiên không thể lấy nhầm đồ."

Hà lão gia xúc động, chậm rãi vuốt lên bức hình thêu trên chiếc khăn, từng mũi kim từng đường chỉ, đều chứa đựng sự quyến luyến.

Liên Kiều lại rất nghi hoặc: "Vậy sao, nhưng đây chẳng phải là khuôn mặt của Hà tiểu thư sao?"

Hà lão gia nói: "Ồ, các vị tiên nhân không biết, hai đứa con gái của ta là song sinh, cho nên dung mạo giống nhau. Nhưng ta nhớ rõ, bức hình thêu trên chiếc khăn này là do Vân Nương tự tay thêu trước mặt ta, mà Mai Nương xưa nay không thích may vá, cho nên chiếc khăn này hẳn là của Vân Nương để lại."

"Khoan đã, hai vị tiểu thư là song sinh, tức là dung mạo giống nhau?"

"Đúng vậy." Hà lão gia nói.

Liên Kiều đột nhiên nhớ đến viên gạch vẽ hình khắc mặt nghiêng của Hà tiểu thư mà nàng nhìn thấy trong ảo cảnh, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.

Một vấn đề rất quan trọng - Nếu Hà tiểu thư bị Cố Thanh giết, vậy tại sao lại xuất hiện trên viên gạch vẽ hình?

Chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ đã nhầm, bức hình khắc trên viên gạch đó không phải là Hà nhị tiểu thư, mà là Hà đại tiểu thư có dung mạo giống nhau?

Nàng liếc nhìn Lục Vô Cữu, Lục Vô Cữu cũng đang hơi nhíu mày, chắc cũng nhớ đến viên gạch vẽ hình trong ảo cảnh.

Hai người nhìn nhau, liền biết đối phương đều đã nảy sinh nghi ngờ.

Liên Kiều quay đầu đi, hơi khó chịu vì hắn cũng nhận ra, nhanh chóng hỏi trước một bước: "Lão gia, không biết có thể cho biết Hà đại tiểu thư mất như thế nào không, có liên quan gì đến con yêu quái này không?"

Hà lão gia lại lắc đầu: "Không phải vậy, con gái ta c.h.ế.t đuối, sau đó một thời gian con yêu quái này mới bắt đầu gây án, không liên quan gì đến con quái vật này."

Liên Kiều hoang mang, không đúng, Hà nhị tiểu thư có thể khẳng định là do Cố Thanh giết, nhất định sẽ không xuất hiện trên viên gạch vẽ hình, vậy viên gạch mà bọn họ nhìn thấy rất có thể là của Hà đại tiểu thư, nhưng Hà lão gia lại nói Hà đại tiểu thư c.h.ế.t đuối...

Nàng đang rối rắm thì Lục Vô Cữu lại hỏi: "Vậy, lão gia còn nhớ tiểu thư c.h.ế.t đuối như thế nào không, lúc c.h.ế.t đuối có gì bất thường không?"

"Tiên nhân để ta nghĩ xem." Hà lão gia nhíu mày suy nghĩ, "Đó là vào cuối mùa đông, Vân Nương và Mai Nương cùng nhau lên Tây Sơn lễ Phật, lúc trở về trời đổ tuyết lớn, đường núi trơn trượt, bọn họ không may bị trượt trên đường núi, xe ngựa rơi xuống vực, rơi xuống sông, sau đó Vân Nương c.h.ế.t đuối, Mai Nương may mắn sống sót."

"Tuy nhiên..." Hà lão gia dừng lại một chút, "Nếu nói là kỳ lạ, thì cũng có một chút liên quan đến con yêu quái này, nghe nói người đầu tiên mà con yêu quái này g.i.ế.c chính là ở Tây Sơn."

"Cái gì?" Liên Kiều giật mình, cảm thấy mình sắp hiểu ra rồi, nhưng vẫn còn một chút khúc mắc chưa được gỡ bỏ.

Lúc này, Lục Vô Cữu đột nhiên nắm bắt được một chi tiết nói: "Mùa đông trên núi thường xuyên có tuyết rơi, đường núi trơn trượt, nguy hiểm như vậy, tại sao hai vị tiểu thư lại chọn thời điểm này để lên núi lễ Phật?"

Hà lão gia dừng lại một chút, ánh mắt lộ vẻ buồn bã: "Tiên nhân thật tinh tường, thực ra bọn họ không chỉ đi lễ Phật, mà còn là để thắp đèn trường sinh cho người thê tử đã khuất của ta. Nói ra cũng tại ta, vốn là ta say rượu nhắc đến chuyện đó, mắng Vân Nương một trận, mới khiến nó bất chấp trời tuyết đường trơn cũng muốn lên núi..."

"Chuyện gì?"

Hà lão gia thở dài một tiếng, từ từ kể lại một câu chuyện cũ.

Thì ra quan hệ giữa Hà lão gia và Hà đại tiểu thư cũng không giống như bề ngoài là cha hiền con thảo, thậm chí còn liên quan đến một vụ án mạng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 59



Hồi Vân Nương mười lăm tuổi, có lần lén lút dan díu với người khác, đúng lúc bị phu nhân của viên ngoại bắt gặp. Phu nhân nhất thời nộ khí công tâm, cũng vì thế mà ra đi!

Sau chuyện này, viên ngoại sinh ra ác cảm với nàng ta, ở trước mặt mọi người tát nàng ta một cái, lại còn cấm túc nàng ta ba tháng. Cuối đông hôm ấy, lẽ ra là ngày Vân Nương được thả ra, nhưng viên ngoại vẫn còn giận, nói vài câu châm chọc mỉa mai, nàng ta bất chấp trời đang đổ tuyết, đường trơn trượt, nhất quyết tự mình lên núi cầu phúc cho mẫu thân, kết quả… thật trùng hợp, nàng lại gặp chuyện không may.

Viên ngoại nói đến đây thì day day mi tâm: “Cái c.h.ế.t của Vân Nương khiến ta hối hận không thôi, cứ nghi ngờ có phải mình đã quá nghiêm khắc với nó, từ khi nó mất, ta vẫn luôn tự trách, ngày đêm khó ngủ, cho nên đối với Mai Nương không khỏi nuông chiều quá mức. Nhất là sau khi Mai Nương bị rơi xuống nước, không chỉ bệnh nặng một thời gian dài, mà tinh thần cũng rối loạn, lúc mê sảng thường nói nhảm, khi thì gọi mẫu thân, khi thì gọi Mai Nương, khi thì lại gọi Vân Nương. Vì vậy, ta càng dung túng nó hơn, không ngờ dung túng lại gây ra họa, khiến Mai Nương nhìn lầm người, uổng mạng. Nghiêm khắc cũng không được, nuông chiều cũng không xong, ta làm cha cũng không biết nên dạy dỗ con cái thế nào nữa…”

Viên ngoại liên tục thở dài, khiến những người có mặt cũng không khỏi cảm thán.

Liên Kiều vốn có suy nghĩ khác người thường, nàng phát hiện ra một điểm rất kỳ lạ: “Ý viên ngoại là sau khi Nhị tiểu thư được cứu lên thì bệnh rất nặng, nói năng lộn xộn?”

Viên ngoại hồi tưởng lại: “Đúng vậy, lúc đó đại phu nói có lẽ nó ở dưới sông đụng phải tà túy, gặp thứ không sạch sẽ, nên thần trí mới không rõ ràng, khi thì tự nhận mình là Vân Nương, khi thì lại tự nhận mình là Mai Nương, hơn nữa lúc tỉnh lại nhìn thấy mình trong gương còn hét lên một tiếng, phải mất nửa tháng mới khá hơn.”

Nghe đến đây, trong lòng Liên Kiều giật thót, dân gian gọi tình trạng này là gặp phải tà ma, nhưng ở giới tu chân của họ, tình trạng này được gọi là – tẩu hỏa nhập ma.

Một số tu sĩ trái quy định, cướp đoạt nội đan tu luyện sẽ rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, ngược lại họ sẽ bị nội đan đoạt được khống chế, trong cơ thể đồng thời xuất hiện hai giọng nói.

Nếu đoạt được yêu đan, không chỉ xuất hiện những giọng nói khác nhau, mà cơ thể cũng có thể bị yêu hóa, ví dụ như nàng từng thấy Lục Vô Cữu hấp thu nội đan Xích Đồng Xà Yêu thì xuất hiện tình trạng hai mắt đỏ ngầu.

Nhưng những tình trạng này chỉ xảy ra khi tu luyện đoạt đan, Hà tiểu thư chỉ là người thường, tại sao cũng như vậy?

Đúng rồi, Khung Đồng Ấn!

Trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một khả năng, chậm rãi nhìn về phía Lục Vô Cữu: “Chẳng lẽ…”

Lục Vô Cữu khẽ mấp máy môi mỏng: “Rất có thể.”

Liên Kiều cũng gật đầu: “Chỉ có khả năng này thôi.”

Hai người nói qua nói lại, Yến Vô Song hoang mang: “Khoan đã, hai người đang đánh đố gì vậy?”

Chu Kiến Nam vuốt cằm: “Hình như ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng…”

Viên ngoại thì hoàn toàn mờ mịt: “Các vị tiên nhân đã nhìn ra điều gì sao, không biết có thể nói rõ cho ta được không?”

Xét đến việc viên ngoại liên tiếp mất thê rồi mất con, trước khi mở lời, Liên Kiều lặng lẽ bỏ vào cốc một viên thuốc an thần, sau đó lắc lắc đưa cho ông: “Chuyện này hơi dài dòng, viên ngoại uống ngụm nước trước đã.”

Viên ngoại rõ ràng lo lắng, nhấp môi uống hai ngụm mà không biết mùi vị.

Thấy ông uống rồi, Liên Kiều mới chậm rãi lên tiếng, giải thích tình trạng lúc Hà tiểu thư bị bệnh và sự tương đồng với tẩu hỏa nhập ma, sau đó cố gắng nói giảm nói tránh.

“Cho nên, chúng ta nghi ngờ khi rơi xuống nước ở Tây Sơn, hai vị Hà tiểu thư có thể đã gặp mảnh vỡ của Khung Đồng Ấn, sau đó trong lúc thập tử nhất sinh đã hoán đổi hồn phách, Nhị tiểu thư sống sót trở về thực chất là hồn phách của Đại tiểu thư, nhưng hồn phách của Nhị tiểu thư cũng còn sót lại một chút, hai hồn phách tranh giành thân thể, cho nên mới xuất hiện tình trạng thân thể của Nhị tiểu thư khi thì tự xưng là Mai Nương, khi thì lại gọi mình là Vân Nương.”

“Cái gì? Hoán đổi hồn phách?”

Viên ngoại bỗng đứng phắt dậy, rồi ôm ngực, giống như ngũ tạng lục phủ bị bóp nghẹt.

“Viên ngoại mau uống trà!”

Liên Kiều vội vàng đỡ ông ngồi xuống, bên kia, Chu Kiến Nam nhanh tay lẹ mắt đưa chén trà tới.

Viên ngoại thở hổn hển mấy hơi, sắc mặt mới dần dần bình tĩnh lại: “Đa tạ tiên nhân.”

Liên Kiều thở phào nhẹ nhõm, thầm may mắn vì mình đã suy nghĩ chu toàn, cho viên ngoại uống trà an thần trước.

Lục Vô Cữu mím môi mỏng, rồi lại liếc nhìn Liên Kiều một cách vô ý.

Liên Kiều nhìn lại, hừ, nàng rất lợi hại được chưa, nếu nàng không nghĩ ra chuyện này thì hôm nay e rằng lại xảy ra chuyện lớn!

Lục Vô Cữu liếc nhìn đôi mắt đen lấp lánh của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nụ cười của hắn khiến Liên Kiều sởn gai ốc, nói đến chuyện chính, sau khi bình tĩnh lại, viên ngoại vẫn khó tin: “Sao có thể, Mai Nương và Vân Nương có tính cách hoàn toàn khác nhau, sao Vân Nương có thể nhập vào thân xác của Mai Nương…”

Nói được một nửa, ông đột nhiên quay đầu nhìn chiếc khăn tay Vân Nương từng dùng đang nằm trên bàn, nghẹn lời, rồi cẩn thận nhớ lại từng chuyện xảy ra sau khi rơi xuống nước, không khỏi toát mồ hôi lạnh.
 
Back
Top Bottom