Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 40



Sau khi người nữ nhân khỏi vết thương ở chân, hai người nảy sinh tình cảm, kết thành phu thê. Nhưng ngày tháng trôi qua, hắn lại phát hiện mình ngày càng suy nhược, nghi ngờ là mắc bệnh lạ.

Ban đầu, hắn chạy chữa khắp nơi, uống thuốc cũng không khỏi, bất đắc dĩ lại cầu thần bái phật, đúng lúc một hôm gặp một tu sĩ đi ngang qua, tu sĩ này chỉ ra nguyên nhân cho hắn, nói hắn không phải bị bệnh, mà là bị yêu quái quấn lấy, toàn thân đều là yêu khí, trong nhà nhất định có thứ ô uế.

Cố Thanh nghe vậy vô cùng kinh hãi, bèn mời tu sĩ này về nhà, quả nhiên, tu sĩ lập một pháp trận, đánh thê tử hắn về nguyên hình.

Hóa ra đây lại là một con hồ ly đã tu luyện trăm năm!

Hồ ly lộ nguyên hình, nổi điên muốn cắn c.h.ế.t bọn họ, may mà tu sĩ này đạo pháp cao cường, m.ó.c t.i.m nó rồi thiêu hủy, mới cứu Cố Thanh thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.

Cố Thanh nói đến đây lại hồi tưởng: "Nhưng bản tính hồ ly xảo trá, sau khi lửa tắt, ta không tìm thấy xương cốt của nó, nghi ngờ nó chưa c.h.ế.t hẳn. Tháng này, trong trấn xảy ra nhiều chuyện lạ, đều là bị m.ó.c t.i.m mà chết, ta càng nghi ngờ là nó đã quay lại, bây giờ nhìn thấy sợi lông này, ta mới dám chắc chắn."

Liên Kiều đã hiểu: "Ngươi nói, là hồ ly này quay lại trả thù?"

Cố Thanh nói: "Giống hệt cách làm của nó, vì nó bị g.i.ế.c ở đây, nên căm hận tất cả mọi người trong trấn, vì hận tân nương, nên chuyên g.i.ế.c tân nương. Yêu tính xảo trá, thật khó lường."

Nhưng Liên Kiều lại nghĩ, người không có tim thì không thể sống, yêu không có tim, cũng không sống được bao lâu, trừ khi, hồ ly này tình cờ có được cơ duyên nào đó, ví dụ như, mảnh vỡ Khung Đồng Ấn mà bọn họ đang tìm…

Nàng lập tức hỏi: "Chuyện này xảy ra khi nào?"

Cố Thanh suy nghĩ: "Cũng là đầu năm nay, chỉ mới năm tháng thôi."

Vài tháng, hoàn toàn có khả năng.

Nhưng Liên Kiều bỗng nhiên lại phát hiện ra một điều không ổn, Hà tiểu thư này mang thai ít nhất cũng bốn tháng rồi, nếu thê tử hồ ly của Cố Thanh c.h.ế.t trước đó, thời gian có phải quá gần nhau không?

Xem ra, Cố Thanh này cũng không phải thứ tốt lành gì.

Vừa g.i.ế.c c.h.ế.t thê tử cũ, quay đầu lại câu kết với Hà tiểu thư, gần đây trong trấn có một góa phụ giàu có và xinh đẹp hơn, thế là lại bỏ rơi Hà tiểu thư và câu kết với góa phụ, thật là biết người biết mặt không biết lòng!

Cố Thanh đại khái cũng vì điểm này nên mới chần chừ không chịu nói ra sự thật.

Chỉ thấy hắn vẻ mặt khó xử, hơi cúi đầu.

Liên Kiều không muốn nói nhiều, bây giờ bắt yêu quan trọng hơn, bèn hỏi: "Nơi hồ ly bị g.i.ế.c ở đâu?"

"Đình Tây Sơn." Cố Thanh chỉ vào ngọn núi cao nhất trong dãy núi xa xa, "Chính là chỗ đó, dưới chân núi có một cái đình."

Thế là Liên Kiều lập tức lên đường đến Tây Sơn tìm kiếm dấu vết.

Nhưng nàng không ngờ, đám cháy lớn đêm qua ở Hà phủ không chỉ khiến bọn họ bận rộn cả đêm, mà còn kinh động cả trấn.

Lúc nàng ra khỏi cửa, dân chúng trong trấn đã vây quanh Hà phủ một vòng lớn, bàn tán xôn xao, nói Hà tiểu thư c.h.ế.t thảm thế nào, Hà viên ngoại gia môn bất hạnh, rồi lại bắt đầu nghi ngờ đám người Liên Kiều.

"Tiên nhân này có được không vậy, sao ngay dưới mắt mà Hà tiểu thư vẫn bị yêu quái móc tim!"

"Nhất định là yêu quái này quá lợi hại, sợ là đánh không lại."

"Ta thấy không được thì thả chúng ta ra đi! Hà tiểu thư còn bị giết, chúng ta sợ là càng không thoát được."



Một lúc sau, mọi người từ bàn tán xôn xao, dần dần biến thành chất vấn, dân chúng yêu cầu giải trừ cấm chế, thả bọn họ ra khỏi trấn.

Nhưng đám cháy lớn ở Hà phủ khói bốc lên tận trời, che khuất cả mặt trăng, đâu chỉ người trong trấn mới nhìn thấy.

Các trấn lân cận quan sát cả đêm, cũng rất cảnh giác, biết là có chuyện xảy ra, trời chưa sáng đã phái rất nhiều người mang cuốc xẻng canh giữ ở ranh giới giữa hai trấn, sợ người trong trấn chạy ra.

Hơn nữa, sau một đêm, kết giới bảo vệ trấn đã xuất hiện một số vết nứt, giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ va chạm, nhiều chỗ đã lung lay sắp đổ.

Vì vậy, người trong và ngoài kết giới lại cãi nhau, tuy không động thủ, nhưng hắt nước bẩn vào nhau, nước thấm qua khe nứt xuống đất, cảnh tượng cũng rất hỗn loạn.

Đến nước này, chuyện này đã không còn là chuyện giữa yêu và người nữa, xung đột giữa dân chúng còn khó giải quyết hơn.

May mà con Kim Ô ba chân trên người Lục Vô Cữu còn có chút tác dụng, chàng liên tục hứa hẹn tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nữa, mới miễn cưỡng khuyên được dân chúng. Nhưng như vậy, thuật kết giới phải tiếp tục được gia cố, vì vậy hắn ở lại, Liên Kiều dẫn người đến Tây Sơn.

Nhưng lúc nàng rời đi, Lục Vô Cữu lại gọi nàng lại, đột nhiên nói một câu: "Nàng chắc chắn yêu quái này ở Tây Sơn sao? Không bằng tiết kiệm sức lực, ở lại giúp ta sửa chữa kết giới đi."

Liên Kiều không muốn ở lại, hừ một tiếng, để hắn tự sửa từ từ.

Nhưng càng đi nàng càng cảm thấy không đúng, tại sao Lục Vô Cữu lại nói đi cũng vô ích?

Bình tĩnh lại, nàng bỗng nhiên phát hiện mình đã bị dắt mũi.

Sợi lông cáo của Cố Thanh kia sao lại được phát hiện đúng lúc thế?

Hơn nữa, đám cháy lớn như vậy, vậy mà sợi lông cáo này không bị cháy?
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 41



Còn nữa, nàng đã phòng bị kỹ càng, thậm chí còn đưa cả vòng tay hộ thân cho Hà tiểu thư, tại sao Hà tiểu thư vẫn có thể bị yêu quái m.ó.c t.i.m ngay trước mắt bọn họ?

Dù bọn họ có sơ suất, cũng không thể im hơi lặng tiếng như vậy chứ?

Trừ khi…

Liên Kiều mím môi, giao la bàn cho Yến Vô Song, để nàng ấy đến đình Tây Sơn dò xét, còn mình thì cùng Chu Kiến Nam quay lại Hà phủ, trở lại khuê phòng bị hại của Hà tiểu thư.

Vì sợ yêu khí, nên đống đổ nát này tạm thời chưa ai động vào.

Sau một đêm vất vả, mọi người cũng đã mệt mỏi, ai về nhà nấy nghỉ ngơi.

Ngược lại Hà viên ngoại đã tỉnh, đang nổi trận lôi đình, ra lệnh trói tất cả nha hoàn hạ nhân trực đêm hôm qua lại, định bán bọn họ đi.

Trong đó có một người, chính là người bị dọa đến mức vịn cửa nôn mửa đêm qua, lúc này sắc mặt nàng ta trắng bệch, khóc đến sưng cả mắt, liên tục dập đầu nhận lỗi, nói đêm qua mình thật sự không lười biếng, chỉ là không nghe thấy tiểu thư kêu la nên mới chậm trễ.

Nhưng Hà viên ngoại nào có chịu nghe, phẩy tay ra hiệu cho người ta lôi đi.

Liên Kiều bước vào đúng lúc gặp cảnh này, bèn không nhịn được nói: "Viên ngoại bớt giận, hãy đợi đã, ta có lời muốn hỏi nàng ta."

Lúc này, Hà viên ngoại mất con gái yêu, lông mày đã nhíu chặt, đầy mệt mỏi, thấy Liên Kiều thái độ cũng không còn nhiệt tình, chỉ nói: "Bây giờ tiên tử còn có gì muốn nói?"

Liên Kiều cũng không tức giận, hỏi nha hoàn: "Ta vừa nghe ngươi nói, Hà tiểu thư đêm qua không hề giãy giụa kêu la sao?"

Nha hoàn lập tức quỳ xuống sau lưng Liên Kiều, khóc lóc nói: "Thật sự là vậy, tiên nhân! Đêm qua tiểu thư làm ầm ĩ ba lần, đến lần thứ ba, mọi người đều hơi mệt mỏi, nên khi nghe thấy tiểu thư kêu một tiếng, đều nghĩ tiểu thư lại cố tình gây sự, nên không đến ngay, mãi đến khi tiểu thư không còn động tĩnh nữa, mọi người mới cảm thấy không đúng, dù sao tiểu thư cũng không phải người dễ bỏ cuộc. Ai ngờ lần này vừa đẩy cửa vào, đã thấy m.á.u me khắp sàn…"

Hà viên ngoại rất mất kiên nhẫn: "Nói đi nói lại cũng là lỗi của các ngươi, nếu các ngươi đến sớm hơn, tiểu thư có thể bị yêu quái g.i.ế.c sao?"

Nhưng Liên Kiều lại đảo mắt: "Những gì nàng ta nói chưa chắc đã là giả, Hà tiểu thư chưa chắc đã bị yêu quái giết."

Hà viên ngoại lập tức ngẩng đầu: "Ngươi nói gì… không phải yêu quái g.i.ế.c sao?"

Liên Kiều đính chính lời nói của ông ta: "Không phải, ý ta là chưa chắc là yêu quái giết. Ta nhớ viên ngoại từng nói những người c.h.ế.t trước đây khóe miệng đều mỉm cười, phải không?"

Hà viên ngoại nói: "Đúng vậy, nhưng điều này có liên quan gì đến cái c.h.ế.t của Mai nương?"

"Viên ngoại nói sai rồi, không chỉ có liên quan, mà còn rất quan trọng." Liên Kiều cau mày hồi tưởng, "Những người khác đều cười, nên trấn này mới gọi là Bất Tiếu Trấn, nhưng mặt Hà tiểu thư m.á.u thịt be bét, như bị đập nát, viên ngoại không muốn biết tại sao nàng ta lại là ngoại lệ sao?"

Hà viên ngoại vừa nghĩ đến cảnh tượng đó liền đau lòng như cắt, ông ta nói: "Có lẽ là ngoài ý muốn, hoặc là Mai nương xinh đẹp, khiến yêu quái ghen tị, dù sao, cũng là con gái ta bạc mệnh!"

Liên Kiều lắc đầu: "Có lẽ vậy, nhưng ta luôn cảm thấy mặt Hà tiểu thư như bị cố tình đập nát, như là để che giấu điều gì đó."

Hà viên ngoại nghe mà hoang mang, hừ một tiếng: "Tiên nhân rốt cuộc đã điều tra ra được gì? Có gì cứ nói thẳng, ta không có ý trách cứ tiên nhân, nói cho cùng, cũng chỉ là số mệnh của chúng ta không tốt mà thôi."

Liên Kiều nghe ra ông đang nghi ngờ bọn họ bảo vệ không chu đáo, bèn giải thích: “Thật ra tối qua ta không hề lơ là cảnh giác. Hai lần trước ta đều ở bên cạnh Hà tiểu thư, nửa đêm tuy ta không có mặt, nhưng để đề phòng bất trắc, ta đã đưa vòng tay hộ thân của mình cho nàng ấy. Vòng tay này có thể bảo vệ nàng ấy khỏi yêu tà, cho dù yêu quái có lợi hại đến đâu, nếu vòng tay không thể hoàn toàn chống đỡ được, ít nhất cũng sẽ phát ra tiếng kêu báo cho ta biết, ta sẽ lập tức đến ngay.”

“Nhưng tối qua khi Hà tiểu thư gặp nạn, ta không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, hơn nữa hôm nay xem xét thì vòng tay vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ.”

Hà viên ngoại rốt cuộc cũng hiểu ra: “Vậy là, tiên tử đang nghi ngờ kẻ ra tay đêm qua căn bản không phải yêu quái, nên vòng tay mới không có phản ứng gì?”

“Chính xác.” Liên Kiều gật đầu, “Khuôn mặt Hà tiểu thư cũng vậy, ta nghi ngờ có người bắt chước yêu quái m.ó.c t.i.m gây án, chỉ là hắn không thể làm cho người ta c.h.ế.t mà vẫn giữ nụ cười như yêu quái kia, nên đành phải đập nát mặt Hà tiểu thư, như vậy sẽ không ai phát hiện ra điểm bất thường. Nhưng chính vì thế, cái c.h.ế.t của Hà tiểu thư mới trở nên khác lạ.”

Hà lão gia nghe mà lạnh sống lưng, vội vàng hỏi: “Vậy rốt cuộc là kẻ nào xuống tay độc ác như vậy, tiên nhân đã có manh mối gì chưa?”

Liên Kiều chống tay ho khan: “Ban đầu thì không có, dù sao ta mới đến đây, không biết Hà tiểu thư trước kia có đắc tội với ai, nhưng vừa rồi nha hoàn có nói một câu, ta đột nhiên nghĩ thông.”

“Nha hoàn?”

Hà lão gia cẩn thận nhớ lại lời nha hoàn, kỳ thực trong lòng ông đã mơ hồ có suy đoán, chỉ là… chỉ là ông không dám nghĩ sâu xa.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 42



Liên Kiều liếc nhìn ông, thấy ông cau mày, hai tay nắm chặt, vẻ mặt như đã có suy đoán, mới nói tiếp: “Hà viên ngoại thương con gái như vậy, chắc chắn nhìn thấu hơn chúng ta. Nha hoàn nói tối qua Hà tiểu thư cứ quấy khóc, chứng tỏ nàng ấy không ngủ, nhưng khi gặp nạn nàng ấy lại chỉ kêu lên một tiếng rất ngắn, điều này thật kỳ lạ. Thông thường, khi gặp nạn, người ta không thể nào bình tĩnh như vậy, ít nhất là khi hung thủ xông vào, nàng ấy phải phát hiện ra chứ, nhưng nàng ấy lại không hề phản kháng, chỉ có một lời giải thích, trừ khi…”

Liên Kiều ngừng lại một chút: “Trừ khi kẻ ra tay vốn là người Hà tiểu thư quen biết, không, phải nói là người thân cận, nên nàng ấy mới hoàn toàn không đề phòng!”

Hà lão gia bật dậy: “Cô nương nói là… là Cố Thanh?”

“Tên vong ân bội nghĩa này, ta biết hắn không an phận, nhưng không ngờ hắn lại có thể làm ra chuyện như vậy! Mai nương còn đang mang thai con của hắn, hắn sao có thể nhẫn tâm như thế, tối qua ta không nên khuyên Mai nương…”

Hà lão gia tức giận đến cực điểm, đ.ấ.m mạnh xuống bàn mấy cái, nắp chén trà bị chấn động rơi xuống, nước trà đổ lênh láng khắp bàn.

Để phòng ngừa vạn nhất, Liên Kiều lại nói: “Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán. Đương nhiên cũng có khả năng đúng như lời cô gia nói, là hồ yêu gây ra.”

Hà lão gia rõ ràng hiểu Cố Thanh hơn bọn họ, ông hừ lạnh một tiếng, rồi tức giận dẫn người đến phòng Cố Thanh đang ở tạm trong Hà phủ.

Thế nhưng khi bọn họ đến cửa, nha hoàn hầu hạ lại nói Cố Thanh vừa rời đi một khắc trước, nói là về nhà lấy quần áo để thay.

Thê - nhi vừa mới chết, lại c.h.ế.t thảm như vậy, hắn còn có tâm trạng quan tâm đến quần áo sao?

Phải biết rằng Hà lão gia từ tối qua đến giờ không chỉ chưa rửa mặt, mà còn chưa uống một ngụm nước nào.

Như vậy, lại thêm một phần khả nghi.

Hà lão gia phẫn nộ, lập tức đánh xe đến Cố gia, thề phải lôi Cố Thanh ra hỏi cho ra lẽ.

Liên Kiều đương nhiên cũng đi theo, nhưng chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau, khi Hà viên ngoại chuẩn bị phá cửa Cố gia, thì cánh cửa lại tự mở ra.

Rồi lại một tiếng thét chói tai vang lên.

Khi Liên Kiều nhanh chóng tiến lên, chỉ thấy Hà viên ngoại ngã xuống đất, dưới chân ông rõ ràng là một bàn tay bị đứt lìa.

Kẽ móng tay của bàn tay đứt lìa toàn là máu, nhưng đầu ngón tay lại không có vết chai, giống như tay của một người đọc sách.

Còn chủ nhân của bàn tay đó - Cố Thanh, thì bị đóng đinh trên một cây đào trong sân.

Tuy c.h.ế.t thảm vô cùng, nhưng khóe môi hắn lại hơi mỉm cười, thậm chí một tay còn đ.â.m vào lỗ m.á.u trên ngực, cắm sâu vào thịt.

Cứ như là tự mình m.ó.c t.i.m mình ra vậy…

Hà viên ngoại đã ngất xỉu.

Không còn cách nào khác, Liên Kiều đành bảo Chu Kiến Nam tạm thời khiêng ông sang một bên chờ đợi.

Cố Thanh này cũng bị móc tim, nhưng khác ở chỗ, hắn dường như đau đớn hơn, một tay bị đứt lìa, n.g.ự.c cũng bị cành cây xuyên qua, treo lơ lửng trên cành.

Vấn đề là, hắn lại mỉm cười, trông như tự mình m.ó.c t.i.m mình ra vậy.

Nếu là Cố Thanh g.i.ế.c Hà tiểu thư, vậy Cố Thanh lại bị ai giết?

Chẳng lẽ những gì Cố Thanh nói không phải hoàn toàn là giả, hồ yêu thật sự chưa chết, là hồ yêu đã g.i.ế.c những người trong trấn, rồi hắn bắt chước hồ yêu g.i.ế.c Hà tiểu thư?

Đầu óc Liên Kiều bây giờ rối như tơ vò, nên tạm thời quan sát xung quanh. Đúng lúc này, từ góc tường đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ, nàng lập tức quay đầu lại, lại phát hiện ra Thao Thiết đã biến về nguyên hình.

Còn Lục Vô Cữu, đang đứng trên mái hiên phía trên.

Liên Kiều ngạc nhiên: “Sao ngươi lại đến đây, không phải ngươi đang tu bổ kết giới sao?”

Lục Vô Cữu không nói gì, từ góc tường bị Thao Thiết chặn lại đột nhiên vang lên một giọng nói run rẩy và vô cùng yếu ớt: “Tiên tử, là các vị sao?”

Giọng nói này… Liên Kiều tiến lại gần, tuy không nhìn rõ người trong bóng tối, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, mùi hoa rất nồng nàn, nhưng không khiến người ta khó chịu, chẳng phải đây là bà chủ quyến rũ của cửa hàng hương liệu, Trinh nương sao!

Nàng niệm quyết sinh hỏa, lúc này mới nhìn rõ hình dáng của Trinh nương, chỉ thấy nàng ta quần áo tả tơi, tóc tai rối bời, trên cánh tay, bụng, những nơi nhìn thấy được đều có vài vết cào đỏ như máu, dường như bị thứ gì đó phát cuồng làm bị thương, tuy không nghiêm trọng như Cố Thanh, nhưng nhìn cũng không nhẹ.

“Sao cô lại ở đây?”

Trinh nương có vẻ hơi lúng túng: “Ta… ta đến tìm Cố công tử.”

Liên Kiều sờ mũi, xem ra là đến tư thông.

Trinh nương càng thêm ngượng ngùng: “Các vị tiên trưởng nhãn lực cao cường, chắc đã sớm nhìn thấu trò hương liệu của ta rồi. Ta và Cố công tử có chút qua lại, chàng cũng đã nói sẽ hủy hôn với Hà tiểu thư, chỉ là nhất thời khó mở lời, thấy hôn kỳ sắp đến, ta không còn cách nào khác, mới nghĩ ra trò này, để vạch trần mọi chuyện.”

Đúng vậy, Trinh nương này và Cố Thanh có tư tình, mượn hương liệu hãm hại Liên Kiều một lần, khiến Hà tiểu thư và thư sinh trở mặt, tối qua Hà gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ta sao lại không đến xem sao chứ?

Liên Kiều liền vội vàng hỏi: “Cô đã ở đây, vậy có nghĩa là cô đã thấy Cố Thanh c.h.ế.t như thế nào rồi? Ai đã g.i.ế.c hắn?”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 43



Trinh nương ôm ngực: “Ta không nhìn rõ, tối qua Hà phủ xảy ra hỏa hoạn, ta rất sợ, sáng nay định đến hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa đến cửa, lại thấy Cố công tử hoảng hốt đẩy cửa vào, ta liền đi theo, lại thấy Cố công tử như bị trúng tà, đột nhiên phát cuồng tự cào cấu da thịt mình.

Hình như chính hắn cũng không khống chế được, nên đã tự c.h.ặ.t t.a.y mình, nhưng vẫn không được, một tay không được thì hắn dùng tay kia cào, thậm chí còn bò lại cào cấu ta, ôm lấy tay ta, xé rách cả áo ngoài của ta, ta thật sự rất sợ, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng Cố Thanh chặn ở cửa sân, ta không dám đến gần, nên trốn vào góc tường, sợ hãi không biết làm thế nào, sau đó, các vị liền đến…”

Giọng Trinh nương đứt quãng, vừa nói vừa run rẩy lấy khăn tay lau mồ hôi.

Chu Kiến Nam nghe mà sởn gai ốc: “Ý cô là hắn thật sự tự m.ó.c t.i.m mình ra?”

Trinh nương rùng mình: “Đúng vậy, giống như trúng tà vậy!”

Liên Kiều cũng sợ, nhưng vẫn có một điều chưa nghĩ thông: “Nếu vậy, tim của hắn đâu? Rõ ràng trong lồng n.g.ự.c trống không.”

“Tim? Ta không dám nhìn, có thể có thể…” Trinh nương che miệng, liếc nhìn khóe môi dính m.á.u của Cố Thanh.

Chu Kiến Nam run rẩy: “Chẳng lẽ… là bị hắn ăn mất rồi?”

Hắn thật sự không dám nghĩ.

Liên Kiều ôm trán, e rằng đúng là vậy…

Mọi người có mặt đều im lặng, rồi lại đồng loạt che miệng.

Chu Kiến Nam sợ hãi nói: “Tuy rằng Cố Thanh không phải người tốt, nhưng hồ yêu hết lần này đến lần khác hãm hại hắn, cũng thật là tàn nhẫn độc ác.”

“Hồ yêu?” Trinh nương ngạc nhiên: “Con yêu này lại là hồ yêu sao?”

Liên Kiều hơi nheo mắt: “Cô không biết quan hệ giữa Cố Thanh và hồ yêu?”

Trinh nương khó hiểu: “Quan hệ gì?”

Liên Kiều nói: “Cố Thanh từng có một người thê tử, theo hắn nói, chính là hồ yêu.”

Trinh nương lắc đầu: “Còn có chuyện này nữa sao? Sao ta biết được, sau khi phu quân chết, nhất thời ta không có chỗ đi, một tháng trước mới chuyển đến trấn này.”

Liên Kiều liếc nhìn chân bị thương của nàng ta, nói: “Vậy sao, thôi vậy, cô bị thương cũng không nhẹ, hãy băng bó trước đã.”

Nói rồi nàng lấy thuốc trị thương từ túi càn khôn đưa cho Trinh nương.

Trinh nương nói không cần, nhưng Liên Kiều nhất quyết, nàng ta đành phải nhận lấy.

Trong lúc băng bó cho Trinh nương, Liên Kiều lại dùng la bàn thử, nhưng dường như đúng như lời Trinh nương nói, Cố Thanh này là tự phát cuồng, trong sân không tìm thấy bất kỳ manh mối nào khác.

Chu Kiến Nam buồn bực: “Con hồ yêu này đạo hạnh không tầm thường, lại không để lại chút yêu khí nào, như vậy thì dù muốn truy tìm cũng không được.”

Lúc này, Yến Vô Song cũng thở hổn hển từ Tây Sơn trở về, nhưng rất tiếc, tin tức nàng ấy mang về cũng là vô dụng.

“Bên cạnh căn nhà mà Cố Thanh nói đúng là có một vùng bị lửa thiêu rụi, có lẽ là bị m.á.u yêu nhiễm vào. Nhưng khi ta dùng la bàn thử thì trong núi đã không còn yêu khí.”

Chu Kiến Nam càng thêm phiền muộn: “Ở đây cũng không tìm thấy, trong núi cũng không tìm thấy, sao lại không có chút yêu khí nào? Rõ ràng hôm đó chúng ta truy tìm đến vườn hoa, la bàn vẫn còn phản ứng.”

Liên Kiều thở dài: “Đã không còn chút nào, vậy chứng tỏ, nó không còn là yêu nữa rồi.”

Yến Vô Song không hiểu lắm: “Ngươi có gì?”

Liên Kiều nói: “Giống như cái c.h.ế.t của Hà tiểu thư vậy, vòng tay hộ thân không hề phản ứng, chứng tỏ – căn bản không phải yêu quái gây ra.”

“Ý ngươi là, Cố Thanh cũng không phải bị yêu quái giết, mà là bị người giết? Nhưng hắn tự ăn tim mình, đây chẳng phải là bị yêu thuật khống chế hay sao?”

“Không, ta không nói kẻ g.i.ế.c hắn là người. Mà là, khi g.i.ế.c hắn, nó là người.”

Lúc này, Thao Thiết ở bên cạnh hoang mang: “Này, ngươi đang nói gì vậy, thật là huyền bí, yêu là yêu, người là người, ta chưa bao giờ thấy vừa là yêu vừa là người.”

Liên Kiều hừ một tiếng: “Ngươi chưa thấy sao? Không tin… thì hỏi người bên cạnh ngươi xem.”

Người bên cạnh, đương nhiên là chỉ Lục Vô Cữu.

Nàng cố tình có chút ý đồ nhỏ, xem Lục Vô Cữu có đoán được không.

Ai ngờ, Lục Vô Cữu cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái, trong mắt rõ ràng viết hai chữ – ấu trĩ.

Tuy nhiên, không chịu nổi Thao Thiết mè nheo, hắn cuối cùng cũng lên tiếng: “Có. Ví dụ như, có một số yêu quái sau khi mất nội đan thì không khác gì người thường, trên người không còn chút yêu khí nào, nhưng vẫn có thể dựa vào linh lực còn sót lại để sử dụng một số pháp thuật nhỏ, chỉ là không sống được bao lâu.”

Liên Kiều lại có chút tức giận: “Sao cái gì ngươi cũng nói ra vậy?”

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: “Không thì sao, nàng còn muốn kéo dài đến bao giờ?”

Liên Kiều quay đầu lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên là người đã luyện hóa yêu đan.”

Hai người lời qua tiếng lại, những người còn lại nghe mà đầu óc quay cuồng.

Yến Vô Song ôm đầu: “Dừng lại. Hai người đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu? Yêu quái nào, người nào, sao lại còn liên quan đến yêu đan nữa?”

Liên Kiều nhìn Lục Vô Cữu một cái, mím môi không nói tiếp.

Tu luyện có hai cách, một là sau khi mở linh mạch có thể hấp thụ linh khí của trời đất; hai là cướp đoạt nội đan của người khác. Nội đan của tu sĩ gọi là kim đan, nội đan của yêu quái gọi là yêu đan.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 44



Yêu và tu sĩ tranh đấu ngàn năm, một nguyên nhân quan trọng chính là thèm muốn nội đan của đối phương. Dù sao tuổi thọ của cả yêu quái lẫn con người đều có hạn, tư chất cũng có cao thấp, dựa vào việc hấp thụ linh khí để tu luyện là hoàn toàn không đủ, nhưng nếu có thể lấy linh lực của nội đan người khác làm của riêng, thì đó chính là con đường tắt.

Chỉ tiếc, cướp đoạt và luyện hóa nội đan cực kỳ dễ bị xâm nhập kinh mạch, từ xưa đến nay đều có tu sĩ vì vậy mà phát cuồng, nhẹ thì kinh mạch đứt đoạn, nặng thì mất hết thần trí, tẩu hỏa nhập ma, những người này cũng được gọi là “đọa tiên”.

Lâu dần, giới tu chân rối loạn, lợi bất cập hại, nên đã cấm pháp môn này.

Giới yêu quái như rắn mất đầu, tuy không có quy định rõ ràng, nhưng các đại yêu cũng rất kiềm chế, không đến đường cùng, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm sử dụng phương pháp này.

Cả tiên giới lẫn yêu giới đều đặc biệt thận trọng, có thể thấy phương pháp tu luyện này hại người hại mình đến mức nào.

Nhưng Liên Kiều không ngờ, Lục Vô Cữu từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc lại đụng vào thứ này.

Lúc bị nàng bắt gặp, Lục Vô Cữu đang luyện hóa nội đan của một con xà yêu mắt đỏ, sau khi hấp thụ hoàn toàn, trong mắt hắn cũng hiện lên màu đỏ yêu dị, giống hệt con rắn kia, hai đồng tử dựng đứng, liếc nhìn qua, khiến Liên Kiều khi đó đang trốn sau rèm che miệng, kinh ngạc nín thở.

Tuy nhiên, màu sắc yêu dị này chỉ lóe lên rồi biến mất, Lục Vô Cữu cũng không phát cuồng, ngược lại khi đi ngang qua nàng còn bình tĩnh hỏi một câu: “Sợ rồi sao?”

Lúc đó Liên Kiều đúng là bị dọa choáng váng.

Lục Vô Cữu lại làm như không có chuyện gì xảy ra: “Chỉ là muốn thử một chút, không thấy nàng ở đó.”

Chuyện này nếu báo lên Giới Luật Đường, e rằng ngay cả Lục Vô Cữu cũng khó mà ở lại được.

Nhưng ngay trước đó không lâu, hắn vừa khoác áo ngoài lên người nàng, giữ thể diện cho nàng.

Liên Kiều định nói lại thôi, tay vặn xoắn đến tê dại, cuối cùng quay đầu đi, chỉ tức giận nói một câu: “Lần sau đừng như vậy nữa!”

Lục Vô Cữu mất kiên nhẫn đáp lại một tiếng.

Từ đó về sau, Liên Kiều quả thật không còn thấy hắn dùng phương pháp này nữa.

Nhưng, sau lần đó, nàng mới biết được có một số yêu quái tu vi cao cho dù mất yêu đan cũng sẽ không c.h.ế.t ngay lập tức.

Bởi vì sau đó con xà yêu mắt đỏ mất nội đan nhưng tu vi cao kia chính là như vậy, nó biến thành một người bình thường, trên người không còn chút yêu khí nào, ở Xích Hà Phong quét dọn cho vị nữ Phong chủ kia nửa năm, rồi một đêm tuyết rơi mùa đông lặng lẽ c.h.ế.t đi, được nữ Phong chủ đích thân chôn cất.

Lúc đó Liên Kiều mới biết hóa ra con xà yêu mắt đỏ kia đã chủ động cầu xin Lục Vô Cữu giúp nó m.ổ b.ụ.n.g lấy nội đan.

Vì vậy, hôm nay nghe nói đến quan hệ giữa Cố Thanh và hồ yêu, lại không tìm thấy chút yêu khí nào, Liên Kiều liền lập tức nghĩ đến con xà yêu mắt đỏ này.

Chỉ có điều, xà yêu mắt đỏ không có ác ý, còn hồ yêu thì chưa chắc.

Liên Kiều giấu đi bối cảnh của câu chuyện về con rắn, kể lại một cách ngắn gọn, rồi quay sang Trinh nương, hơi cúi người: “Nghe nói, sau khi yêu biến thành người, rất nhiều thói quen sẽ không thay đổi, ví dụ như con rắn kia, trời lạnh thì ngày nào cũng buồn ngủ, vẫn giống như rắn sẽ ngủ đông. Hồ ly chắc cũng vậy, ví dụ như mùi hôi của hồ ly, rất khó loại bỏ, Trinh nương cô nói xem, nếu hồ yêu biến thành người, có phải cũng cần phải xức nước hoa, phấn thơm gì đó lên người để che giấu mùi không?”

Nàng vừa nói như vậy, thì kẻ ngốc cũng hiểu ra.

Chu Kiến Nam vốn đang đứng bên cạnh Trinh nương liền nhanh chóng nhảy ra xa, vị này chẳng phải là người mở cửa hàng hương liệu sao!

Trinh nương lại hơi ngạc nhiên: “Nô gia chưa từng thấy hồ ly, không hiểu những điều này, tiên tử đang nghi ngờ hồ yêu này đã từng đến cửa hàng hương liệu của ta mua hương liệu sao?”

“Còn giả vờ nữa!” Yến Vô Song không nhịn được nữa: “Không chỉ là mua, e rằng chính là ngươi đấy!”

Trinh Nương uất ức nói: "Chuyện này không có bằng chứng, trên người ta cũng không có chút yêu khí nào, tại sao tiên nhân chỉ kể một câu chuyện, lại có thể đổ oan lên đầu ta chứ? Chẳng lẽ các vị tiên nhân không bắt được yêu quái, không biết ăn nói thế nào với người dân trong trấn, nên mới bắt một góa phụ như ta ra chịu tội thay sao?"

"Ngươi... thật lắm lời!"

Yến Vô Song tức giận đến mức không nói nên lời, nhưng Liên Kiều lại nói: "Đừng vội."

Nàng sở hữu một khuôn mặt hiền lành, trông có vẻ vô hại, nhưng luôn có thể bất ngờ nói ra những lời khiến người khác kinh ngạc: "Ta vừa nói như vậy đúng là có chút l* m*ng, bất quá... ta có một chuyện không hiểu, Trinh nương tử vừa nói vết thương trên người ngươi là do Cố Thanh lúc bị nhập ma phát cuồng cào cấu mà ra, đúng không?"

Trinh nương bình tĩnh nói: "Phải, có gì không đúng sao?"

Lông mày thanh tú của Liên Kiều nhướng lên, nói thẳng: "Đương nhiên không đúng, trên người ngươi dùng hương thơm nồng nặc, phấn thơm rất dễ dính vào người, hương thơm cũng vô cùng nồng đậm, nếu vết thương của ngươi là do hắn gây ra, hắn ít nhất cũng sẽ dính chút phấn thơm, nhưng vừa rồi khi ta kiểm tra t.h.i t.h.ể của Cố Thanh, ta phát hiện kẽ tay hắn không có một chút phấn thơm nào, trên người cũng không có chút hương thơm nào, ngươi... giải thích thế nào?"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 45



Trinh nương che miệng cười khẽ: "Ta còn tưởng là chuyện gì to tát, trên người Cố lang đầy máu, mùi m.á.u tanh nồng nặc, cho dù có dính chút hương thơm cũng đã bị lấn át rồi, chẳng lẽ tiên tử chỉ dựa vào một chút phấn thơm mà muốn đổ tội yêu quái lên đầu ta sao?"

Người này thật sự cứng đầu cứng cổ, Liên Kiều cũng có chút sốt ruột: "Đây căn bản không phải phấn thơm bình thường! Hôm qua ta chỉ dùng một chút, đến tối tắm rửa ba lần mà Hà tiểu thư vẫn ngửi thấy rồi gây ra trận cãi vã sau đó, thậm chí người tiếp xúc với ta, mùi hương trên người cũng không tan đi, hôm qua ngươi lợi dụng mùi hương dai dẳng này để hãm hại, hôm nay lại đổi giọng không nhận sao?”

“Ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao?"

Trinh nương cuối cùng cũng ngừng cười, nhưng vẻ mặt vẫn không rõ ràng.

Liên Kiều lại nói: "Ngươi không nhận đúng không? Được, vậy thì theo ta về Vô Tướng Tông một chuyến, dùng Khung Đồng Ấn thử chân thân của ngươi, đến lúc đó đúng sai thế nào, tự nhiên sẽ rõ ràng."

Nói chậm mà xảy ra thì nhanh, sắc mặt Trinh nương đột nhiên biến đổi, ngay sau đó liền muốn bỏ chạy.

Tuy nhiên, khi nàng ta dùng pháp khí giấu trong tay áo hai lần nhưng lại không hề nhúc nhích.

Liên Kiều cười tủm tỉm tiến lại gần: "Có phải đột nhiên phát hiện mình không dùng được pháp khí nữa không?"

Chân Trinh nương đau nhói, nàng ta nhìn chằm chằm vào thuốc bột trên vết thương, trầm ngâm suy nghĩ, từ từ nheo mắt lại: "...Là bình Kim Thương Dược đó? Ngươi đã sớm giở trò?"

Liên Kiều đắc ý, vẻ mặt không giấu được sự kiêu ngạo: "Hừ, ngươi tưởng chỉ có ngươi mới biết lừa người sao?"

"Mánh khóe cỏn con!" Trinh nương cười lạnh một tiếng, "Là ta thì đã sao?"

Lúc này, nàng ta hoàn toàn không che giấu nữa, lập tức hiện nguyên hình, quả nhiên là một con hồ ly trắng khổng lồ.

Hai mắt đỏ ngầu, bốn móng vuốt sắc nhọn, cái đuôi to lớn quét ngang, đột nhiên cả căn phòng tràn ngập hương thơm.

Mùi hương khiến người ta hoa mắt chóng mặt, thần trí không tỉnh táo.

Liên Kiều lập tức lấy tay áo che miệng mũi, nói với mọi người: "Đừng hít thở, mùi hương này có độc!"

Chu Kiến Nam là người đầu tiên trúng chiêu, chỉ thấy hắn xoay ba vòng tại chỗ, chính nghĩa lẫm liệt nói: "Yêu quái, ngươi đừng hòng chạy thoát!"

Tuy nói vậy, nhưng kiếm của hắn lại đ.â.m về phía Yến Vô Song.

"Tên khốn, ngươi chán sống rồi à?"

Yến Vô Song tức giận đến mức trợn trắng mắt, một cước đá Chu Kiến Nam ngã xuống, hai người giằng co nhau.

Hương thơm lan tỏa, Liên Kiều cũng không tiện thi triển pháp thuật, bởi vì tuy nàng không trúng độc, nhưng Thao Thiết lại bị mê hoặc, coi nàng là hồ yêu, ôm chặt lấy chân nàng không buông.

Liên Kiều kéo nó một đường, tốn rất nhiều sức lực mới thoát ra được, lập tức chạy về phía cửa muốn đuổi theo hồ yêu, không ngờ lúc này phía sau lại có một cánh tay quàng lấy, dùng sức kéo lại, ôm chặt lấy nàng từ phía sau.

Liên Kiều lại tưởng là Thao Thiết, vội vàng dùng khuỷu tay đẩy ra: "Này, con ch.ó ngốc này, làm gì vậy!"

Tuy nhiên, trả lời nàng không phải là giọng trẻ con, mà là một giọng nói lạnh lùng.

"Là ta." Giọng điệu Lục Vô Cữu không vui.

Liên Kiều sững người lại, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy eo nàng từ phía sau, khó hiểu: "Ngươi cũng trúng mê hương rồi?"

Lục Vô Cữu cao hơn Liên Kiều một cái đầu, cúi đầu xuống vừa vặn nhìn thấy cổ áo hơi hở của nàng.

Hắn dời mắt đi, giọng điệu lạnh nhạt, nhưng yết hầu lại hơi động đậy.

"Ta ước gì là vậy."

Liên Kiều hoang mang: "Ước gì là vậy là sao? Nếu không trúng mê hương, ngươi ôm ta làm gì?"

Vừa dứt lời, nàng nghĩ đến một khả năng khác, cảm giác như ăn phải ruồi, chậm rãi quay đầu lại.

"Ngươi... ngươi chẳng lẽ lúc này… tình cổ phát tác rồi sao?"

Đây là ban ngày ban mặt, mọi người đều ở đây đấy!

Buổi tối còn có thể che giấu đôi chút.

Nhưng ban ngày ban mặt, nhất là trong thời khắc quan trọng truy bắt yêu quái thế này, loại cổ trùng này lại thật biết chọn lúc phát tác!

Quan trọng hơn cả, lần này bọn họ không thể chỉ đơn giản tiếp xúc gần là xong.

Liên Kiều thoáng nhìn bàn tay Lục Vô Cữu đặt nơi eo mình, thử thương lượng:

“Cái đó... ngươi có thể buông tay ra trước không?”

Lục Vô Cữu giọng đầy bất mãn: “Nàng nghĩ ta không muốn sao?”

Xong đời rồi!

Xem ra lần này nhất định phải ôm chặt, hơn nữa từ khi bắt đầu đã phải ôm, sau này e rằng khó tránh khỏi phải hy sinh nhiều hơn.

Phía bên kia, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam đã đánh đến mệt nhừ, vừa hay nhìn qua, Liên Kiều hoảng sợ, vội chụp lấy thanh kiếm giả vờ đuổi theo yêu quái.

Trời ơi, sao ở cùng Lục Vô Cữu còn k*ch th*ch hơn cả bắt yêu quái thế này chứ!

Đúng lúc ấy, hồ yêu quất đuôi về phía nàng, Liên Kiều lập tức ngửa người né tránh. Trong khi né tránh, nàng vẫn phải duy trì sự tiếp xúc thân thể với Lục Vô Cữu.

Vì vậy, nàng vừa đánh vừa lướt qua người hắn, cứng nhắc mà giữ khoảng cách không quá một bước chân.

Nhưng hai người cứ dính chặt như thế, quả thực rất ảnh hưởng đến việc phát huy. Khi Liên Kiều định rút kiếm, Lục Vô Cữu cũng đang rút kiếm.

Một người dùng tay trái, một người tay phải, kiếm chưa kịp rút ra, khuỷu tay đã va mạnh vào nhau.

Liên Kiều đau đến nhe răng trợn mắt, quay đầu oán trách: “Này, lúc ta rút kiếm, ngươi có thể đừng rút kiếm được không?”

Lục Vô Cữu thoáng ngưng lại: “Nếu ta nhớ không nhầm, là ta rút kiếm trước.”

Liên Kiều: “...”
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 46



Được rồi, không dùng kiếm nữa chắc là được chứ gì?

Vừa hay trong viện có hồ nước, Liên Kiều bèn thi pháp triệu thủy, cao giọng hô:

“Thủy Lai!”

Tức thì, từ trong hồ nước bốc lên một con thuỷ long.

Chỉ là, con thuỷ long gào thét ấy còn chưa kịp chạm vào Trinh Nương thì đã bất ngờ xì hơi “xòa” một tiếng ngay trên đỉnh đầu Liên Kiều, khiến nàng ướt như chuột lột.

Liên Kiều ngẩn ngơ.

Quay đầu lại nhìn, hóa ra lúc nàng triệu nước, Lục Vô Cữu cũng thi pháp sinh hoả trong tay.

Thủy hoả bất dung, hai bên va chạm, lại thật sự khiến con thuỷ long của nàng tan biến!

Đây là thứ ăn ý c.h.ế.t tiệt gì vậy!

Nàng lau mặt đầy nước, giận dữ hỏi: “Có phải ngươi cố ý không?”

Lục Vô Cữu liếc chiếc áo ướt dính sát của nàng, giọng đầy phiền chán:

“Làm sao ta biết nàng sẽ dùng thuỷ pháp?”

“...”

Liên Kiều hất nước trên tóc, trừng mắt nhìn hắn: “Thôi, cứ thế này hồ yêu cũng chạy mất. Lần này dùng kiếm, ta dùng tay phải, ngươi tay trái, không được quên, cũng không được dùng phép khác, nhớ chưa?”

Lục Vô Cữu không trả lời.

Hai người lập tức tập trung, kiếm khí như cầu vồng, một đạo trắng, một đạo vàng, chớp mắt phá vỡ hư không, hồ yêu vốn đã chạy xa liền thét lên thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống.

Khi ấy, Chu Kiến Nam và Yến Vô Song cũng dừng tay.

Nhưng so với việc hồ yêu bị khống chế, bọn họ càng kinh ngạc hơn khi thấy Liên Kiều và Lục Vô Cữu đứng kề vai sát cánh.

Một xanh một trắng, gió mát lồng lộng, thổi tung vạt áo hai người phấp phới.

Chu Kiến Nam dụi dụi mắt: “Ta không nhìn lầm đấy chứ? Hay là, mê hương vẫn chưa tan?”

Liên Kiều trong lòng không yên, nhưng cố tình cao giọng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chút mê hương đã khiến hai người các ngươi xoay mòng mòng. Nếu không nhờ chúng ta liên thủ, hồ yêu đã thừa cơ chạy thoát rồi!”

Chu Kiến Nam và Yến Vô Song lập tức quay ra trách móc nhau, hoàn toàn không nhận ra Liên Kiều và Lục Vô Cữu dù đã đánh xong vẫn đứng rất gần nhau.

Họa thủy đã thành công dẫn sang hướng khác, Liên Kiều vỗ n.g.ự.c thầm nghĩ: May mắn, may mắn!

Nhưng cổ trùng này phát tác kéo dài tận một canh giờ, nàng nhất định phải mau chóng xử lý hồ yêu.

Nàng lập tức bắt đầu thẩm vấn hồ yêu.

“Vậy nói đi, có phải ngươi đã g.i.ế.c Cố Thanh không?”

Hồ yêu nằm rạp dưới đất, ánh mắt đầy hận thù: “Hắn c.h.ế.t là đáng đời!”

Chu Kiến Nam nghi hoặc: “Cố Thanh tuy chẳng phải kẻ tốt đẹp, nhưng ngươi cũng thật độc ác. Hại hắn một lần chưa đủ, lại hại lần hai, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc có thù oán sâu sắc gì?”

“Ta hại hắn?” Trinh Nương sửng sốt, rồi bật cười lạnh: “Hắn quả là kẻ lật ngược phải trái, năm xưa rõ ràng vì cầu vinh hoa phú quý mà hắn muốn g.i.ế.c ta!”

Liên Kiều hoàn toàn choáng váng.

“Khoan đã, khi trước rõ ràng lời của Cố Thanh không phải như vậy.”

Liên Kiều thuật lại lời Cố Thanh từng nói, Trinh Nương vừa nghe vừa lạnh cười:

“Hắn thật khéo tô vẽ, đem chuyện cũ nói bảy phần thật, ba phần giả, nhưng lại cố tình che lấp một điểm trọng yếu nhất - đâu phải sau khi g.i.ế.c ta hắn mới quen biết Hà tiểu thư, mà là trước đó đã quen vị tiểu thư giàu có ấy, sinh lòng tham lam, mới khởi ý định bỏ thê cưới người. Thậm chí, vì sợ người đời dèm pha, hắn đã sớm muốn thiêu c.h.ế.t ta, nào có đợi đến khi biết ta là yêu mà mới nảy sinh ý này! Ta là yêu thì sao, chẳng qua chỉ để đôi cẩu nam nữ ấy có cái cớ để hại ta mà thôi!”

Yến Vô Song cảm thán hai tiếng: “Thật không ngờ là như vậy?”

Trinh Nương càng nói càng phẫn uất: “Cố lang là nam nhân đầu tiên ta gặp khi xuống núi. Người đời thường bảo tính yêu ma hay biến đổi khó lường, nhưng lúc ấy, ta chưa từng nghĩ đến việc hại hắn, chỉ mong hóa thân làm người, cùng hắn sớm tối cùng nhau.”

“Ta nào ngờ, lòng người còn hiểm ác hơn cả yêu ma! Sau khi hắn vào thành học tập, mỗi lần trở về thân thể đều phảng phất mùi son phấn. Dần dần, hắn không thèm về nhà nữa. Đôi lần, ta trong giấc nửa tỉnh nửa mê, phát hiện hắn đứng cạnh giường, nhìn ta lạnh lùng. Cho đến khi ta mang thai…”

“Khi yêu mang thai, pháp lực sẽ giảm sút. Khi ấy thân thể ta đều rất khó chịu, hắn bỗng nhiên đổi tính, chủ động sắc thuốc cho ta uống. Ai ngờ, thuốc vừa vào bụng, liền phá tan lục phủ ngũ tạng... Ta đau đến xé gan xé ruột, hiện nguyên hình, nhưng vẫn không tổn hại hắn một chút nào. Ta chỉ hỏi hắn vì sao làm vậy, thế nhưng hắn lại gọi đạo sĩ đến, khi ta còn sống sờ sờ mà mổ lấy nội đan của ta ra, còn đóng đinh ta lên cây đào, dùng một mồi lửa muốn thiêu ta thành tro bụi!”

“Vậy ngươi... làm sao thoát thân được?” Liên Kiều không nhịn được lòng thương cảm mà hỏi.

“Khi ấy, tuy mất nội đan nhưng linh lực chưa tiêu tán hoàn toàn, ta liều c.h.ế.t cắt đứt đuôi, mới có thể đào thoát.”

Trinh Nương khẽ quay đầu, v**t v* bộ lông trên thân mình.

Liên Kiều lúc này mới thấy rõ, đuôi nàng cụt mất, lông trên thân cũng loang lổ xơ xác, bên dưới lông thưa thớt, lộ ra từng vết sẹo cháy xém do lửa gây ra.

“Sau đó, ta tìm nơi dưỡng thương, dùng yêu thuật mê hoặc huyện lệnh, giả làm cháu gái xa của hắn, đổi tên thay họ, một lần nữa quay về chốn này, chỉ muốn nhìn xem Cố Thanh liệu có tái phạm hay không. Nào ngờ, hắn vẫn chứng nào tật nấy.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 47



Ta chỉ khẽ mở chiếc rương đựng đầy châu báu, lại nhắc đến chuyện thúc phụ huyện lệnh, hắn liền trở mặt vứt bỏ Hà tiểu thư, quay sang cung phụng ta không ngớt...”

Liên Kiều suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy, có phải chính ngươi xúi giục hắn g.i.ế.c Hà tiểu thư không?”

“Hắn loại người ấy, cần ta xúi giục sao?” Trinh Nương như nghe chuyện nực cười. “Không, chính hắn tự đề xuất. Hắn sớm đã chán ghét, có lẽ từ khi nghe chuyện lấy tim người liền nghĩ đến việc mô phỏng g.i.ế.c người. Cho đến hôm qua, khi lời nói phơi bày chân tướng.”

“Sau đó, ngươi liền dùng cách tương tự g.i.ế.c hắn, có đúng không?”

“Phải thì sao?” Trinh Nương nghiến răng nghiến lợi, vẫn thấy chưa đủ, “Chỉ tiếc các ngươi đến quá nhanh, ta vừa g.i.ế.c hắn xong, chưa kịp rời đi, đành tự làm mình bị thương, hy vọng đánh lừa các ngươi. Nhưng trách ta không bằng ngươi, ta nhận thua là được. Huống chi, yêu đan đã mất, ta vốn dĩ chẳng sống được bao lâu nữa.”

Nàng ta hiện rõ vẻ thỏa mãn của kẻ báo được thù lớn, nhưng từ chiếc đuôi đến thân thể nàng dần tan biến. Không lâu sau, ắt sẽ hóa thành hư vô.

Cảnh tượng này khiến người ta không khỏi thở dài xót xa, nghĩ lại, hồ yêu này cũng là kẻ đáng thương.

“Nhưng dù đáng thương, ngươi cũng không nên sát hại bao nhiêu người vô tội.” Liên Kiều thở dài.

Chu Kiến Nam tỏ vẻ oan ức: “Ta chẳng qua chỉ cười một tiếng, ngươi liền đánh ta đến sống dở c.h.ế.t dở làm gì?”

Trinh Nương cũng chau mày: “Các ngươi cho rằng những người c.h.ế.t trong trấn này đều do ta g.i.ế.c sao?”

“Không phải ư?” Chu Kiến Nam kinh ngạc.

Trinh Nương lạnh cười: “Ta g.i.ế.c người, nhưng chỉ một mình Cố Thanh. Hà tiểu thư nếu có trách, chỉ nên trách mình nhìn nhầm người, mang một con sói mắt trắng về nhà. Còn những kẻ khác, chẳng liên quan đến ta, oan có đầu, nợ có chủ. Ta chẳng qua chỉ mượn tim của bọn họ mà thôi.”

“Tim?”

"Phải, chính là như vậy. Bằng không, các ngươi nghĩ rằng khi đã bị moi mất tim và không còn nội đan, ta lấy gì để duy trì hình hài này thế? Tất nhiên, là dựa vào việc ăn tim người. Những kẻ ấy đã c.h.ế.t rồi, ta chỉ mượn lấy trái tim của chúng, cũng chẳng phải tội lỗi gì quá lớn, phải không?"

"Nói như thế, kẻ moi t.i.m là ngươi, nhưng từ đầu đến giờ, kẻ g.i.ế.c người lại là một yêu khác?" Liên Kiều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

Hình thể của hồ yêu đã tan biến phần lớn, giọng nói cũng dần mơ hồ: "Yêu sao? Ta cũng không biết đó là thứ gì..."

Liên Kiều chợt hiểu ra, nếu lời hồ yêu là thật, thì những án mạng gần đây ở trấn này không phải do một người gây nên, mà là bởi ba kẻ thủ ác:

Hà tiểu thư là bị người giả dạng yêu sát hại, kẻ đó chính là Cố Thanh.

Cố Thanh lại bị yêu giả dạng người g.i.ế.c chết, yêu đó chính là hồ yêu.

Nhưng còn cái thứ đã gây náo loạn ở Bất Tiếu Trấn suốt một tháng nay, không phải ai trong hai kẻ trên!

Thậm chí, từ đầu đến cuối, nó chưa từng hiện thân thật sự. Rất có thể, thứ đó vẫn đang lẩn khuất giữa bọn họ, âm thầm quan sát họ sai lầm hết lần này đến lần khác!

Trong khoảnh khắc, ai nấy đều sinh lòng nghi hoặc, tự lo cho mình.

Chu Kiến Nam vốn nhút nhát, liền lẩm bẩm: "Yêu tính gian trá, không chừng nàng ta lại đang lừa gạt chúng ta. Rất có thể, linh khí tiêu tán kia chỉ là mánh khóe để trốn thoát. Hay là, cứ triệt để diệt trừ nàng ta cho an toàn?"

"Lời này cũng không phải không có lý."

Liên Kiều trong lòng băn khoăn, vừa cảm thương hồ yêu, vừa sợ nàng dùng khổ nhục kế.

Hồ yêu bật cười khẩy, chẳng buồn chống cự, chỉ nói: "Người ta bảo yêu tính gian trá, nhưng ta thấy lòng người cũng chẳng kém phần nham hiểm."

Khi mọi người còn đang do dự, Lục Vô Cứu trầm giọng cất lời: "Nàng ta quả thật không phải."

Liên Kiều đứng gần, nhận thấy hơi thở của Lục Vô Cứu nóng rực, tựa hồ đang cố nén một cơn giận. Nàng nghi ngờ, không khỏi nhéo mạnh lòng bàn tay hắn, ra hiệu đừng nói bừa.

Bàn tay Lục Vô Cứu hơi run, ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Vết thương khi người ta c.h.ế.t và sau khi c.h.ế.t có khác biệt rõ ràng. Nếu bị thương lúc còn sống, da thịt quanh vết thương sẽ co rút, m.á.u b.ắ.n tung tóe, giống như trên thân thể Cố Thanh tối nay."

Liên Kiều cau mày: "Vậy thì sao? Có liên quan gì đến hai vụ án này?"

"Quả thực, không có gì sai biệt. Nhưng..." Lục Vô Cứu dừng một thoáng, rồi nói: "Ta đã quan sát kỹ những người bị moi t.i.m trước đây, vết thương của họ lại khác. Đó không phải dấu vết của vết chém, mà là bị rạch ra một đường phẳng lì, trơn tru."

"Đúng rồi!" Chu Kiến Nam lập tức phụ họa. "Ta từng đọc một quyển sách về khám nghiệm tử thi, trong đó nói y như vậy!"

Liên Kiều liếc mắt nhìn hắn, khiến hắn vội vàng thề thốt: "Thật mà! Ta thật sự có đọc, không phải nói nhảm đâu!"

Liên Kiều hừ một tiếng.

Xem ra, lời hồ yêu nói chính là thật.

Nàng quả thực chỉ g.i.ế.c mỗi Cố Thanh, nên vết thương trên thân thể Cố Thanh mới cuộn lại. Còn những người trước đó, là nàng moi t.i.m sau khi họ chết, vì thế vết thương mới phẳng lì như vậy.

Thảo nào, nếu hồ yêu thực sự sở hữu một pháp bảo mạnh mẽ, nàng cũng chẳng tiêu tán nhanh như thế này.

Hồ yêu dường như chẳng màng đến đúng sai nữa, thân thể nàng chỉ còn lại chiếc đầu, sau đó dần tan biến, chỉ để lại một câu mơ hồ: "Thứ đó, vô cùng quỷ quyệt..."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 48



Liên Kiều đón lấy một sợi lông hồ ly rơi xuống giữa không trung, khẽ thở dài: "Nghiệt duyên, thực là nghiệt duyên! Một đoạn tình, hại đến bốn mạng người."

Thế nhưng, lời cuối cùng của hồ yêu có ý gì? Đến cả yêu cũng cảm thấy quái dị, vậy rốt cuộc, thứ đó là gì?

Nàng không ngờ rằng, chẳng bao lâu sau, thứ ấy sẽ tự tìm đến cửa.

Tất nhiên, lúc này Liên Kiều vẫn chưa hay biết, sau khi thu dọn tàn cuộc của Cố Thanh, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam đưa Hà viên ngoại đã ngất xỉu lên xe ngựa, rồi cả hai cũng lên một cỗ xe khác.

Ngoài kia còn một cỗ xe ngựa nữa. Xét đến chuyện Liên Kiều và Lục Vô Cứu xưa nay chẳng hòa hợp, việc quyết định ai ngồi xe ấy lại là một bài toán khó khăn.

Chu Kiến Nam đang do dự có nên gọi thêm một chiếc xe ngựa nữa không thì Liên Kiều ho khan một tiếng: “Không cần phiền phức vậy đâu, ta cùng Lục Vô Cữu còn có việc cần bàn bạc, vừa hay cùng nhau trở về thương lượng.”

“Ngươi và điện hạ?” Chu Kiến Nam suýt thì rớt cả cằm, “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?”

Liên Kiều cười cong cả mắt: “Mặt trời thì không mọc đằng Tây, nhưng nếu ngươi còn nói móc mỉa mai, ta không ngại ném ngươi ra phía Tây phơi nắng đâu.”

Chu Kiến Nam lập tức ngậm miệng.

Thật đáng sợ, sao lại có nữ nhân nói không hợp liền động thủ thế này!

Lục Vô Cữu nghe bọn họ nói qua nói lại, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Lắm mồm.”

Liên Kiều hừ một tiếng, bước nhanh theo hắn lên xe ngựa.

Chiếc xe ngựa bằng gỗ tử đàn này vốn không rộng rãi, Lục Vô Cữu lại có dáng người cao lớn, hắn vừa ngồi xuống, cả khoang xe toàn là chân hắn, Liên Kiều vịn cửa xe, căn bản không có chỗ đặt chân.

Nàng nhíu mày: “Ta ngồi đâu?”

Lục Vô Cữu chống tay lên bệ cửa sổ, gõ gõ ngón tay: “Tùy nàng.”

Tuy nói vậy, nhưng tư thế ngồi của hắn lại là hai đầu gối dang rộng, chiếm hết cả chỗ trên đệm mềm, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ giữa hai đầu gối.

Đây mà gọi là tùy ý sao?

Rõ ràng là muốn nàng ngồi vào giữa hai đầu gối của hắn, vừa hay dựa vào lòng hắn, để giảm bớt độc tính của tình cổ chứ gì!

Liên Kiều khẽ hừ một tiếng: “Cáo già gian xảo!”

Nàng nhấc vạt áo Lưu Tiên lên, ngồi xuống quay lưng về phía hắn.

Nhưng nàng hiển nhiên đã đánh giá thấp vóc dáng của mình, hai người ngồi chen chúc quá chật, nàng lầm bầm, đẩy đẩy Lục Vô Cữu: “Này, ngươi có thể lui ra sau một chút không?”

Lục Vô Cữu nhắm mắt không nói.

Liên Kiều bực bội, đành phải xắn tay áo lên, nhích m.ô.n.g chen chúc.

Sau vài lần đẩy qua đẩy lại, Lục Vô Cữu đột nhiên mở mắt ra, giữ lấy vai nàng.

“Nàng còn cựa quậy nữa, sẽ không chỉ là ngồi trên đầu gối ta thôi đâu.”

Câu nói này thật kỳ lạ.

Hai chân hắn dài như vậy chiếm hết cả khoang xe, nàng không ngồi trên đầu gối thì còn ngồi chỗ nào nữa?

Liên Kiều ban đầu trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nhíu mày: “Không ngồi đây, chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi muốn ta ngồi lên chân ngươi sao? Có cần phải bắt nạt người ta như vậy không!”

Lục Vô Cữu không ngờ nàng lại nghĩ theo hướng này, nghẹn lời: “Nàng…”

“Ta làm sao?” Liên Kiều hoàn toàn không hiểu ý hắn, ngược lại càng thêm oán trách, “Nói cho rõ ràng, lần này là ngươi phát tác đấy nhé, ta đã nhường nhịn ngươi đủ rồi, ngươi còn làm giá à? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, ta sẽ không hạ mình ngồi lên chân ngươi đâu!”

Lục Vô Cữu day day mi tâm: “… Nàng muốn ngồi đâu thì ngồi.”

Liên Kiều: ?

Còn dọa nàng nữa chứ?

“Ta cứ muốn ngồi lên đầu gối ngươi đấy, xem ngươi làm gì được ta, chẳng lẽ còn ăn thịt ta được chắc?!”

Liên Kiều cố ý ngồi phịch xuống thật mạnh, như Thái Sơn áp đỉnh.

“Nàng có thể nhẹ nhàng chút không?” Lục Vô Cữu khó chịu.

Liên Kiều cũng nổi giận: “Ta nặng chỗ nào, chỉ là ngồi thôi mà, đầu gối của ngươi có thể đau đến mức nào, có cần phải làm ầm ĩ lên vậy không?”

“Đúng là không hiểu được.”

Lục Vô Cữu hơi co đầu gối che đi nếp nhăn trên quần áo, rồi nhắm mắt giả vờ ngủ.

“Ngươi mới là người kỳ quái.”

Liên Kiều cũng bực bội không thôi.

Đợi đến khi cả hai ngồi yên vị, xe ngựa mới bắt đầu chạy về phía trước.

Thế nhưng, vừa yên tĩnh lại, ngay cả hơi thở cũng nghe rõ ràng hơn hẳn.

Hơi thở của Lục Vô Cữu rõ ràng nóng hơn bình thường rất nhiều, Liên Kiều bị thổi đến đỏ cả mặt, nàng hơi muốn bảo hắn kiềm chế lại một chút, nhưng nghĩ lại, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, nên đành mở cửa sổ xe cho thông thoáng.

Kỳ lạ là, đường phố bên ngoài xe ngựa chạy vun vút, nhưng lại không có lấy một chút gió lùa vào.

Liên Kiều ơ một tiếng, lại đưa tay ra thử, vẫn không có gió.

Không thể nào, dù có oi bức đến mấy, xe ngựa chạy nhanh như vậy cũng không thể không có chút gió nào.

Liên Kiều cảm thấy không đúng, bèn định hỏi người đánh xe xem sao, nhưng vừa vén rèm xe lên, nàng liền cứng họng.

…Phía trước xe ngựa vậy mà không có ai!

Nhưng, không có ai đánh xe, xe của bọn họ làm sao có thể chạy băng băng trên đường lớn như vậy?

Tám phần là, cái thứ đó đã đến!

“Không ổn!”

Liên Kiều vội vàng nắm lấy dây cương, nhưng tay vừa chạm vào, dây cương liền biến thành một con rắn lục đầu nhọn to bằng cổ tay, rít lên phun phì phì vào tay Liên Kiều rồi lao tới, há miệng định c*n v** c* nàng.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 49



Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng kiếm khí sắc bén từ phía sau bổ tới, c.h.é.m con rắn thành hai khúc.

Vì vậy, thanh kiếm vừa rút ra của Liên Kiều đành phải cất lại vào vỏ, nàng quay đầu tức giận nói: “Ai bảo ngươi giúp hả?”

Lục Vô Cữu thu tay: “Không biết điều.”

Trong lúc hai người cãi nhau, con rắn bị chặt đứt làm đôi bỗng nhiên mọc ra hai cái đầu từ chỗ đứt, ngẩng lên lao tới, cắn về phía bọn họ.

Hai người lập tức bay người nhảy lên, xuyên qua mui xe, lại vung kiếm c.h.é.m xuống, hai con rắn mới bị chặt đứt.

Thế nhưng, ngay sau đó, từ hai chỗ đứt lại mọc ra bốn cái đầu rắn, tiếp tục lao về phía bọn họ.

Liên Kiều ngây người: “Sao càng g.i.ế.c càng nhiều thế, không có hồi kết à?”

Lục Vô Cữu thấy vậy, lòng bàn tay bỗng nhiên ngưng tụ thành một đóm lửa dữ dội, sau đó mượn kiếm khí vung lên, trong nháy mắt ngọn lửa lan ra bốn phía, đàn rắn như những tia lửa b.ắ.n tung tóe, bị thiêu rụi hoàn toàn thành tro.

Liên Kiều vốn sợ rắn nhất, nàng nhảy chân né tránh những mảnh vụn còn sót lại: “Thủ đoạn thật độc ác.”

Lục Vô Cữu lau tay: “So với rắn, ta nghĩ nàng nên nhìn xung quanh thì hơn.”

Liên Kiều nhìn theo ánh mắt hắn quan sát xung quanh, suýt nữa thì chửi thề: “Không phải chứ, đây là chuyện gì thế?”

Chỉ thấy con đường lớn vốn trống trải bỗng nhiên mọc lên bốn bức tường, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chúng điên cuồng xếp chồng lên nhau, như thể muốn vây khốn bọn họ.

Liên Kiều chỉ sững sờ trong nháy mắt, bức tường đã xây đến ngang hông nàng.

Chịu đựng được sao?

Nàng lập tức bay người nhảy lên, cố gắng bay ra ngoài trước khi bức tường được xây xong.

Thế nhưng nàng càng nhảy cao, bức tường càng mọc lên nhanh chóng.

Liên Kiều nghiến răng, dồn hết sức lực toàn thân nhảy vọt lên, bức tường cũng lập tức mọc cao lên.

Trong chớp mắt, hai bên đã cao trăm thước.

Nhưng không cao không thấp, bức tường màu đen vẫn luôn ngang bằng với nàng, cứ như là cố ý vậy.

Cuối cùng Liên Kiều cũng kiệt sức, đành phải bay xuống.

Vừa chạm đất, bức tường cũng theo đó hạ xuống, cuối cùng dừng lại ở độ cao của một sân vườn bình thường, bao quanh bọn họ thành hình vuông vức, giống như một cái lồng giam khổng lồ.

“Cái thứ quỷ quái gì thế này?”

Liên Kiều không chịu thua, đã bay không ra được, vậy nàng phá vỡ nó được chứ?

Thế nhưng nàng dồn hết sức lực vung kiếm c.h.é.m xuống, bức tường vẫn không hề nhúc nhích, không chỉ vậy, sau một lúc, nó còn nguyên vẹn phản lại một luồng kiếm khí sắc bén tương tự.

Liên Kiều bất ngờ, dù sao cũng là chiêu kiếm của nàng, nàng dù thế nào cũng không thể mạnh hơn bản thân mình, nên mặc dù đã dùng hết sức lực vẫn không thể né tránh, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, gáy nàng bỗng nhiên bị người ta túm lấy, chỉ nghe tiếng kiếm khí rít gào bên tai, suýt nữa thì sượt qua mặt nàng.

Suýt chút nữa thì rạch mặt nàng rồi!

Liên Kiều xoa xoa hai má, vẫn còn sợ hãi: “Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp thế này mà cũng ra tay được, chắc chắn đây là thứ cực kỳ tà môn!”

Lục Vô Cữu nhướn mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy định nghĩa “cực kỳ” mới mẻ như vậy.

Liên Kiều vẫn còn sợ hãi: “Này, thứ quái dị này tà môn như vậy, sao ngươi không ra tay, chẳng lẽ định ngồi hưởng lợi hả?”

Lục Vô Cữu thản nhiên nói: “Ra tay? Đây là ảo cảnh, nàng muốn tự hao mòn rồi c.h.ế.t sao?”

Liên Kiều không hiểu: “Ảo cảnh gì?”

Lục Vô Cữu kiệm lời: “Khung Đồng Ấn nói cho cùng cũng là một con dấu, đã là con dấu, nàng biết nó dùng để làm gì không?”

Liên Kiều cũng không ngốc, nàng đáp: “Ấn chương đương nhiên là dùng để đóng dấu, nhưng điều này có liên quan gì đến ảo cảnh?”

Lục Vô Cữu lạnh nhạt nói: “Sao lại không liên quan, nàng cũng đã nói đóng dấu, vậy thì, dấu ấn sau khi đóng và bản thân con dấu này có quan hệ gì?”

Liên Kiều trầm ngâm một lúc, bừng tỉnh đại ngộ: “Ý ngươi là, từ lúc chúng ta lên xe đã bước vào ảo cảnh do Khung Đồng Ấn in ra dựa theo trấn này, cho nên bức tường này giống như con dấu, ngươi làm gì với nó, nó cũng sẽ giống như đóng dấu in nguyên xi ra rồi phản lại về phía ngươi? Khó trách, dù làm thế nào cũng bay không ra, ngược lại suýt nữa bị chính chiêu kiếm của mình làm bị thương!”

Lục Vô Cữu hơi mím môi: “Cũng không đến nỗi quá ngốc.”

Liên Kiều tức giận: “Này, ngươi có thể nói chuyện cho đàng hoàng không.”

Lục Vô Cữu không để ý đến nàng nữa, chỉ day day mi tâm, sắc mặt có vẻ không được tốt.

Liên Kiều suýt nữa thì quên mất, mới qua nửa canh giờ, tình cổ vẫn chưa giải hết, khó trách hắn không còn hơi sức để cãi nhau với nàng.

Nhưng người này miệng cứng lắm, thà dựa vào chiếc ghế biến ra để nghỉ ngơi, cũng nhất quyết không mở miệng bảo nàng lại gần.

Vì vậy Liên Kiều cũng quay đầu giả vờ như không phát hiện ra, nàng đang định tìm cách phá giải ảo cảnh thì bỗng nhiên trong ảo cảnh nổi lên một làn sương mù, lan tỏa khắp nơi, che khuất cả trăng sao.

Liên Kiều dụi dụi mắt, nhìn xuyên qua làn sương mù, lại phát hiện Lục Vô Cữu đang ngồi trên ghế đã biến thành một tấm biển, dựa vào ghế.

Nàng ngây người, lại dụi dụi mắt, đi vòng ra trước mặt hắn xác nhận lại lần nữa, không sai, đúng là một tấm biển.

Liên Kiều há hốc mồm: “Ngươi ngươi ngươi, sao lại biến thành tấm biển rồi?”

Lục Vô Cữu dường như có chút mệt mỏi, cũng không mở mắt: “Nàng suốt ngày nói nhăng nói cuội cái gì thế?”
 
Back
Top Bottom