Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ

Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 30



Dừng một chút, hắn lại thản nhiên nói thêm: “Cách ta một bước cũng được.”

Một câu nói liền phá tan toàn bộ lời bao biện của Liên Kiều.

Nàng lắp bắp: “Ai… ai nói đêm nay ta phải ở cách ngươi một bước chứ?”

“Không có à?” Lục Vô Cữu hờ hững đáp, “Vậy thôi.”

Dứt lời, hắn giơ tay định kéo màn giường xuống. Liên Kiều phản ứng nhanh như chớp, lập tức lao tới ngăn lại: “Khoan đã!”

Màn giường bị giữ lại, nhưng nàng lại luống cuống đến nỗi tay đè lên tay Lục Vô Cữu.

Hai bàn tay đan vào nhau, Lục Vô Cữu khẽ cúi đầu nhìn xuống.

Liên Kiều vội vàng rụt tay về, giấu sau lưng, trong lòng như sóng gió cuộn trào:

Hỏng rồi! Ta vừa chạm tay Lục Vô Cữu! Lại còn là ta chủ động nữa!

Nàng vừa hoảng vừa thẹn, vẻ mặt liên tục thay đổi. Đang định giải thích, thì thấy Lục Vô Cữu đã đi ra sau bình phong, như thể chẳng hề để tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Liên Kiều cũng trấn tĩnh lại, tự nhủ: Đúng rồi, chỉ là chạm tay thôi mà, có gì ghê gớm đâu.

Nàng hắng giọng, nói: “Đúng thế, lần này phát tác thật sự khiến ta phải ở gần ngươi trong phạm vi một bước. Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không có ý đồ gì với ngươi!”

Nói rồi, nàng nghĩ ra một kế: “Hay là, chúng ta tỷ thí thử xem?”

Lục Vô Cữu nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén: “Nàng vừa nói gì?”

Liên Kiều lại rất đắc ý: "Chúng ta so chiêu cận chiến đi, ta ra chiêu, ngươi đỡ chiêu, như vậy vừa có thể giữ khoảng cách trong vòng một bước, lại vừa không phải nhìn vẻ mặt chán ghét của nhau!"

Nói xong, nàng cảm thấy mình thật là thiên tài, vậy mà lại nghĩ ra được chiêu này.

Lục Vô Cữu lại không có cảm xúc gì, ánh mắt lạnh lùng, Liên Kiều cứ tưởng hắn đồng ý, liền trực tiếp ra chiêu, sử dụng một chiêu Bạch Hạc Lượng Sí.

Không ngờ chưa kịp chạm vào Lục Vô Cữu đã bị hắn ấn xuống gối.

Lục Vô Cữu chống tay bên cạnh người nàng, giọng điệu không tốt lắm: "Nàng có thể yên phận một chút được không?"

Liên Kiều khó hiểu: "Ngươi mệt rồi, tối nay không muốn đánh sao?"

Lục Vô Cữu không nói có, cũng không nói không, chỉ lặng lẽ nhìn nàng một lúc.

Liên Kiều cảm thấy tối nay hắn rất kỳ lạ: "Chẳng lẽ, là thuật kết giới hôm nay đã rút cạn sức lực của ngươi?"

Lục Vô Cữu vẫn không nói.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Liên Kiều lại suy nghĩ: "Hay là, ngươi bị Hà tiểu thư hút hết linh khí?"

Lục Vô Cữu giọng điệu khó chịu: "... Nàng có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cung-ke-thu-khong-doi-troi-chung-trung-tinh-co/chuong-29.html.]

Liên Kiều lại cảm thấy quả nhiên là đã chọc trúng chỗ đau của hắn, nàng cười tủm tỉm: "Chỉ là một chút pháp thuật nhỏ mà thôi, không ngờ ngươi ngoài mạnh trong yếu, hư nhược như vậy!"

"Hư nhược?" Lục Vô Cữu liếc nhìn nàng.

"Không phải sao?"

Liên Kiều vui vẻ không thôi, đang trong lòng tính toán, nếu là nàng thi triển pháp thuật có phải sẽ tốt hơn Lục Vô Cữu hay không, càng nghĩ nàng lại càng chắc chắn.

Khi nàng đang mải mê tưởng tượng thì hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Lục Vô Cữu nhìn nàng ngày càng sâu thẳm, cũng không chú ý tới hành động của Lục Vô Cữu chống tay bên cạnh người nàng có chút thân mật, càng không chú ý tới lúc mình cười khanh khách, bàn tay Lục Vô Cữu đang ấn nàng hơi dùng sức, trên cổ tay trắng nõn của nàng hiện lên một dấu đỏ.

Đợi nàng cười xong, mới phát hiện Lục Vô Cữu không biết từ lúc nào đã cúi người xuống, dường như hơi gần nàng...

Liên Kiều cuối cùng cũng cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt nàng đảo đi: "Không phải chỉ cần trong vòng một bước là được rồi sao, ngươi lại gần ta như vậy làm gì?"

Lục Vô Cữu khẽ mấp máy môi mỏng: "Nàng có bôi hương cao gì không?"

Liên Kiều ngạc nhiên: "Không có mà. Có mùi hương gì đâu?"

Nghĩ một lúc, nàng ngửi ngửi, nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ là vì vừa tắm xong, dùng Ngũ Hương Thang của trấn này, mùi cũng khá thơm."

"Ồ?" Lục Vô Cữu dường như rất hứng thú, "Ngũ Hương Thang là gì?"

"Có bạch chỉ, vỏ đào, lá bách, linh lăng hương, còn có một..." Liên Kiều sờ sờ đầu, đột nhiên không nhớ ra hết, bèn kéo một lọn tóc, "Không phải ngươi giỏi lắm sao? Ngươi hẳn là có thể ngửi ra được?"

"Vậy để ta thử xem." Lục Vô Cữu giọng điệu bình tĩnh.

Liên Kiều bèn hơi tới gần, ngay khi sắp đến gần, đột nhiên toàn thân nhẹ nhõm, hơi nóng tiềm ẩn trong cơ thể lập tức bị rút đi hoàn toàn.

Nàng lập tức đẩy Lục Vô Cữu ra, lăn xuống giường, như trút được gánh nặng: "Hết một canh giờ rồi, ta không sao rồi!"

Sắc mặt Lục Vô Cữu không được tốt lắm.

Sau khi thả lỏng gân cốt, Liên Kiều đột nhiên nhớ ra: "A, vị cuối cùng của Ngũ Hương Thang là thanh mộc hương, ngươi có muốn thử không, ta vẫn còn."

Lục Vô Cữu day day mi tâm: "... Không cần."

"Không cần thì thôi!"

Liên Kiều hừ một tiếng, thật là thất thường, lúc thì vui lúc thì lại lạnh lùng, chắc chắn là vì ở gần nàng quá nên thấy phiền.

Nàng cũng thật ngu ngốc, vậy mà lại chủ động cho hắn ngửi tóc, hắn chắc chắn ghét c.h.ế.t đi được!

Lại nhìn, Lục Vô Cữu dường như có chút mệt mỏi, nàng lại bĩu môi: "Mệt mỏi như vậy sao, ngươi hư nhược như thế, phải bồi bổ cho tốt."

"Bồi bổ?" Lục Vô Cữu ngẩng đầu lên.

Liên Kiều chớp chớp mắt: "Đúng vậy, ở cái tuổi này của ngươi, không được đâu."

Lục Vô Cữu nhướng mày, không hề phản bác, ngược lại khóe môi hơi nhếch lên: "Nàng đã nói vậy rồi, tất nhiên sẽ như nàng mong muốn."

Liên Kiều vừa định hỏi hắn bồi bổ cơ thể thì liên quan gì đến nàng, đột nhiên từ nụ cười của hắn nghĩ đến một chuyện đáng sợ.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 31



Lần đầu tiên cổ trùng phát tác, hai người bọn họ phải giữ khoảng cách trong vòng năm bước, lần thứ hai là ba bước, lần này là một bước, vậy lần sau đương nhiên là âm rồi...

Nụ cười của nàng đột nhiên tắt ngúm.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, Yến Vô Song đẩy cửa ra, phòng bên cạnh của Liên Kiều đã mở.

Vừa vào cửa, liền thấy Liên Kiều với quầng thâm mắt.

Nàng ấy kinh ngạc: "Ngươi không phải thức cả đêm xem hồ sơ đấy chứ?"

Liên Kiều ngáp ngắn ngáp dài: "... Không phải."

"Vậy thì sao?"

Liên Kiều ôm đầu, ruột gan đều hối hận, căn bản không dám nhắc đến những lời ngu ngốc đã nói tối qua, càng không dám nói chuyện trúng cổ trùng với Yến Vô Song.

Nếu không, những lời hôm nay nói ra, ngày mai sẽ truyền hết về Vô Tướng Tông mất.

Nàng suy nghĩ một chút: "Ta đang nghiên cứu con yêu quái kỳ lạ này, không phải nói người nào cười đều sẽ bị yêu quái này để ý sao, ta đang ngồi đợi nó đến cửa đây."

Nói xong, nàng lấy túi đồ bên người ra, đổ ra một đống pháp bảo, lại bố trí Bát Quái Càn Khôn Trận ở ngoài cửa, chủ yếu là chỉ cho vào không cho ra, chỉ cần yêu quái dám đến, sẽ khiến nó tan xác.

Yến Vô Song ồ lên một tiếng: "Vậy ta đợi cùng ngươi."

Nhưng mà đợi mãi, đợi đến khi trời sáng trưng, đừng nói là yêu quái, ngay cả một con chim cũng không bay qua.

Liên Kiều và Yến Vô Song đều ngủ gật, đang định tranh thủ chợp mắt một chút thì cửa đột nhiên truyền đến tiếng động lén lút.

Liên Kiều lập tức tỉnh táo hẳn, Yến Vô Song càng cầm hai cây búa lớn xông ra ngoài.

Ai ngờ, Càn Khôn Trận vừa thu lại, trong cái túi đen sì truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

"Ai ám toán ta?"

Liên Kiều: "..."

Yến Vô Song: "..."

Hóa ra là Chu Kiến Nam vừa ngủ dậy vô tình xông vào trận pháp.

Bận rộn một hồi mà chẳng được gì, Liên Kiều tức giận: "Sao lại là ngươi?"

Chu Kiến Nam cũng rất ấm ức: "Ta lo yêu quái tìm ngươi gây chuyện nên đến giúp ngươi, ngươi thì hay rồi, không những không biết ơn, còn nhốt ta vào túi, đạo lý gì đây?"

Liên Kiều khoanh tay cười lạnh: "Nếu trông chờ vào ngươi giúp đỡ, e rằng đến đám tang của ta ngươi cũng tới không kịp."

Người trong túi rõ ràng chột dạ: "Ta... ta đến cũng không tính là muộn mà, trời vừa sáng thôi, hơn nữa, điện hạ còn chưa đến..."

Liên Kiều hừ một tiếng: "Hắn? Hắn chỉ mong đợi đám tang của ta rồi mới đến."

Chu Kiến Nam: Thôi được rồi, tuy điện hạ rất tốt, nhưng hai người bọn họ hình như thật sự không hợp nhau lắm.

Vì vậy, hắn ta biện minh: "Tối qua giường ta đột nhiên rung lên mấy cái, ta sợ lắm, mãi mới ngủ được, sau đó ta đến gõ cửa phòng ngươi muốn hỏi, sao ngươi mãi không mở cửa thế?"

Lần này đến lượt Liên Kiều chột dạ, nàng đương nhiên không mở cửa được, bởi vì nàng căn bản không có ở đó, lúc đó nàng đang ở phòng của Lục Vô Cữu.

Liên Kiều chống tay ho khan hai tiếng: "Có sao, ta ngủ rồi, không nghe thấy."

"Tiếng gõ cửa lớn như vậy mà ngươi cũng không nghe thấy? Ngủ say như c.h.ế.t vậy." Chu Kiến Nam trong túi rất ngạc nhiên, lại di chuyển sang một bên, "Vậy còn ngươi, Yến Vô Song?"

Yến Vô Song thản nhiên: "Ta cũng không nghe thấy, ngươi nằm mơ à?"

"Không đúng! Nhất định là một trong hai người nửa đêm lén đá ta, hình như ta nghe thấy có người mắng ta ngáy to." Chu Kiến Nam càng nghĩ càng chắc chắn, "Là ngươi đúng không, Liên Kiều, cho nên sau đó ngươi mới chột dạ không dám mở cửa cho ta?"

Hắn ta còn chưa nói xong, đột nhiên bị đá một cái vào cánh tay, kêu á lên: "Cẩn thận chút, đá trúng ta rồi!"

Liên Kiều bước qua người hắn ta, thong thả kinh ngạc: "Ồ, xin lỗi, vấp rồi."

Chu Kiến Nam trong túi xoa xoa cánh tay, lầm bầm tha thứ cho nàng: "Thôi, bản công tử đại nhân đại lượng, lần này không so đo với ngươi..."

Nói được một nửa, ngón tay lại bị giẫm lên, hắn ta kêu thảm thiết: "Lại sao nữa?"

Yến Vô Song cũng bước qua người hắn ta, sờ sờ mũi: "Xin lỗi, ta cũng vấp rồi."

Chu Kiến Nam: "... Cố ý, hai người nhất định là cố ý! Ta chỉ dậy muộn có một khắc, cần phải tàn nhẫn như vậy sao?"

Liên Kiều chống nạnh cười ha hả: "Được rồi, được rồi, ta giúp ngươi cởi trói."

Chu Kiến Nam lại giở chứng: "Ai cần ngươi cởi, ta tự làm được!"

Liên Kiều hừ một tiếng: "Tính khí cũng không nhỏ. Vậy ta xem hôm nay ngươi có cởi được không."

Vì vậy, nàng và Yến Vô Song cùng nhau gọi một ấm trà, thong thả ngồi ở lương đình chờ đợi. Giữa chừng thấy Chu Kiến Nam lẩm bẩm quá ồn, còn ném thêm một cái chuông cách âm vào.

Lúc này, từ lương đình nhìn sang, Liên Kiều vừa vặn nhìn thấy Lục Vô Cữu hình như cũng đang uống thứ gì đó.

Yến Vô Song khứu giác nhạy hơn, khẽ ngửi, chép miệng: "Là canh gà ác ninh đương quy, sáng sớm đã uống cái này, bổ dưỡng quá nhỉ!"

Liên Kiều suýt nữa thì phun trà ra ngoài.

Yến Vô Song ồ lên một tiếng: "Ngươi gấp cái gì, à, ngươi cũng muốn uống sao?"

Liên Kiều vội vàng xua tay: "Ta không muốn."

Không bồi bổ khi phát tác đã đủ khó chịu rồi, lại còn bồi bổ thêm, còn không biết sẽ thế nào nữa.

Nhưng Lục Vô Cữu thật sự khiến nàng bất ngờ, nói được làm được, vậy mà thật sự bồi bổ rồi!

Hắn không sợ đến lúc đó không khống chế được sao?

Liên Kiều hung hăng trừng mắt nhìn qua, Lục Vô Cữu không biết là không nhìn thấy nàng, hay là nhìn thấy cũng mặc kệ, vẫn thong thả nhấm nháp chén canh.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 32



Cần thiết phải vậy không? Nàng chỉ nói hắn hư nhược, hắn cần phải dùng cách lưỡng bại câu thương này để trả thù nàng sao?

Liên Kiều lòng rối nhu tơ vò, trơ mắt nhìn hắn uống hết chén canh gà ác, sau đó lại dặn Thao Thiết ngày mai tiếp tục mang đến.

Liên Kiều: "..."

Được, đủ tàn nhẫn, loại chiêu thức hại người hại mình này nàng không làm được, nếu đến lúc đó mất kiểm soát làm ra chuyện gì thì chỉ có thể trách hắn quá xung động!

Nàng lo lắng, uống từng ngụm trà lớn để hạ hỏa, một chén hết sạch, nàng mới đột nhiên nhớ ra còn có một người bị nàng nhốt trong túi.

Chết rồi!

Nàng vội vàng nhảy dựng lên chạy ra hành lang để giải chú thuật cho Chu Kiến Nam.

Ai ngờ, đợi nàng gỡ chuông cách âm, mở Càn Khôn Đại, chỉ thấy Chu Kiến Nam mặt mũi bầm dập nằm sấp trên mặt đất, mũi chảy máu, khóe mắt thâm tím, trông như vừa bị đánh đập một trận.

Liên Kiều giật mình: "Ngươi làm sao vậy?"

Chu Kiến Nam chậm rãi ngẩng đầu đang chảy m.á.u mũi lên, nhìn thấy Liên Kiều trước tiên là tức giận, trong cơn tức giận lại xen lẫn một chút tủi thân, chỉ vào nàng vừa khóc vừa kể lể: "Ta chỉ đến muộn một chút, ngươi nhốt ta vào túi cũng coi như xong, còn đánh ta suốt, cần thiết phải vậy không? Ta... ta không làm nữa, thật sự quá bắt nạt người khác!"

Liên Kiều ngẩn người: "Chờ đã, ngươi nói đây là ta đánh?"

Chu Kiến Nam lấy tay áo lau m.á.u mũi: "Ngoài ngươi ra còn ai nữa? Thật độc ác, đúng ba mươi sáu cái, cái nào cũng muốn mạng ta, may mà ta tự gia trì Kim Cang Chú, nếu không hu hu..."

Bị đổ oan, Liên Kiều vội vàng giải thích: "Ta không có mà!"

Chu Kiến Nam cũng hoang mang, tuy Liên Kiều có vẻ không đáng tin cậy lắm, nhưng xét thấy hồi nhỏ nàng đã từng ra mặt dạy dỗ Khương Lê hay bắt nạt hắn ta, nàng hẳn là không đến mức ra tay tàn nhẫn với hắn ta như vậy.

Vì vậy, Chu Kiến Nam lại run rẩy chỉ tay tố cáo Yến Vô Song: "Không phải ngươi, vậy nhất định là ngươi! Yến Vô Song, ngươi, nữ nhân độc ác, tối qua ta mơ thấy ngươi đ.ấ.m đá ta, bây giờ, bị ta bắt được rồi nhé?"

Yến Vô Song: "..."

Tuy nàng ấy thật sự đã nghĩ đến và muốn làm như vậy, nhưng nàng ấy sợ nam nhân khóc.

Yến Vô Song cười lạnh một tiếng: "Đánh lén? Cái thân thể này của ngươi còn cần đánh lén sao?"

Chu Kiến Nam không phục: "Ở đây chỉ có hai người, không phải ngươi thì còn ai nữa? Ta sẽ không nghe ngươi giải thích đâu!"

Yến Vô Song thả lỏng gân cốt, bẻ ngón tay kêu răng rắc: "Được, nếu ngươi không tin, vậy ta đánh thật một lần, để ngươi tự mình cảm nhận xem lực đạo và thủ pháp này có phải là của cùng một người không."

Chu Kiến Nam lập tức rụt cổ: "Thôi!"

Yến Vô Song hơi nhếch môi: "Ngươi nói thôi là thôi sao? Ta thấy vẫn nên đánh một trận, không đánh ngươi sẽ không tâm phục khẩu phục, nào nào nào..."

Nói xong nàng cầm búa lớn lên định đập xuống, Chu Kiến Nam sợ đến mức mặt mày tái mét: "Ta tin ta tin! Tin rồi còn không được sao?"

Yến Vô Song lúc này mới bỏ búa xuống.

Chu Kiến Nam lại tủi thân vô cùng: "Không phải ngươi, cũng không phải Liên Kiều, vậy rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ gặp ma rồi!"

Liên Kiều khịt mũi coi thường: "Trên đời này làm gì có ma, nếu có ma, ma quỷ của mấy nghìn mấy vạn năm qua chất đống lên, còn chỗ nào cho ngươi đứng?"

Chu Kiến Nam ngẩn người, nghĩ lại, cũng khá có lý.

Nhưng mà, bây giờ liên quan gì đến ma quỷ, không phải là đang tìm hung thủ đánh hắn ta sao?

Chu Kiến Nam vênh váo lau m.á.u mũi: "Đừng có đánh trống lảng, ta sẽ không bị lừa dễ dàng đâu, hai người tốt nhất là rốt cuộc là ai ra tay, hay là... hai người cùng ra tay?"

Hắn ta ánh mắt cảnh giác, tự cho là rất thông minh phát hiện ra bí mật động trời, hung hăng nhìn chằm chằm hai người "đồng lõa" trước mặt.

Liên Kiều: Ngứa tay rồi đấy.

Vừa rồi nàng thật sự không ra tay, bây giờ là thật sự muốn ra tay.

Đang nghiến răng ken két thì nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, trên đời này đúng là không có ma, nhưng khi Hà viên ngoại miêu tả yêu quái này hình như có nói yêu quái này "xuất quỷ nhập thần".

Chẳng lẽ là...

Đúng lúc nàng trợn to hai mắt, hai người kia hiển nhiên cũng nghĩ đến, ba người đồng thanh.

"Là yêu quái!"

Con yêu quái thích m.ó.c t.i.m kia, là nó làm!

Đợi lâu như vậy, hóa ra nó không phải không xuất hiện, mà là đổi mục tiêu rồi.

Liên Kiều lập tức lấy la bàn ra, hai ngón tay chụm lại, khởi động la bàn.

Quả nhiên, kim la bàn xoay điên cuồng, sau đó, dừng lại ở hướng đông, chính là khu vườn phía sau lương đình…!

"Ở đó!"

Liên Kiều lập tức đuổi theo, Yến Vô Song theo sát phía sau, Chu Kiến Nam lau m.á.u mũi cũng khập khiễng chạy theo.

Chỉ tiếc, đợi bọn họ đuổi đến khu vườn kia, la bàn đột nhiên bắt đầu xoay loạn xạ.

Liên Kiều không chịu bỏ cuộc, lại đuổi theo ra ngoài một cánh cửa, không bắt được yêu quái, lại thấy Lục Vô Cữu tay cầm kiếm đứng trên mái hiên.

Áo bào trắng muốt bị gió sớm thổi phần phật, Thao Thiết từ trên kiếm của Lục Vô Cữu hiện ra, oai phong lẫm liệt đứng sau lưng. Người và thú đứng đón gió, ánh vàng của ánh dương chảy xuống từ mũi kiếm của hắn, trông khá là rung động lòng người.

Nàng nhịn không được liếc nhìn vài lần, tuy rằng Lục Vô Cữu tính tình có chút xấu, nhưng khuôn mặt này thì không chê vào đâu được.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 33



Nàng giả vờ như không để ý lắm, ngẩng đầu nói: "Này, ngươi làm gì ở đây thế?"

"Đương nhiên là đuổi yêu." Lục Vô Cữu quay đầu lại, ngừng một chút, "Nàng đến chậm thật."

Nàng: "..."

Nàng thừa nhận vừa rồi mắt mình bị mù, sao có thể lại bị khuôn mặt của hắn làm cho đầu óc mê muội?

Nàng khoanh tay cười lạnh: "Ồ, ngươi giỏi lắm, vậy yêu quái đâu? Sao không thấy ngươi bắt được?"

Lục Vô Cữu mím môi, Thao Thiết ở bên cạnh giành nói: "Còn không phải tại ngươi sao, vừa rồi chủ nhân định giăng Thiên La Địa Võng, ai ngờ ngươi lại xông vào, ngài ấy sợ nhốt ngươi cùng yêu quái vào nên mới phải tạm thời dừng tay, vì ngươi, ngài ấy cưỡng ép thu lưới lại còn bị phản phệ! Không tin ngươi xem tay chủ nhân đi…"

Ta nhìn kỹ, mới phát hiện Lục Vô Cữu đang để một tay ra sau lưng, lòng bàn tay quả nhiên có một vết đỏ bị bỏng.

Chỉ là hắn vẫn luôn để tay ra sau, nàng mới không phát hiện ra.

Nàng thật sự sững người một chút, nhưng rất nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ tự mình đa tình, dù sao trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nàng chân thành cảm ơn, kết quả hắn luôn lạnh lùng.

Suy nghĩ một lát, nàng rốt cuộc cũng hiểu ra nguyên nhân: "Mới không phải vì ta đâu, ta đoán, ngươi sợ ta một mình hàng phục yêu quái này, mảnh vỡ rơi vào tay ta phải không?"

Lục Vô Cữu: "..."

Thấy hắn im lặng, nàng đắc ý, cười tủm tỉm nâng cằm lên: "Sao không nói nữa? Bị ta đoán trúng rồi chứ gì? Ta đã biết là như vậy mà, hừ!"

Lục Vô Cữu vẫn im lặng.

Thao Thiết ở bên cạnh thì mặt đầy kinh ngạc.

Chỉ ngắn ngủi hai câu đối thoại, tâm hồn nhỏ bé của nó đã bị chấn động mạnh, thật sự chưa từng nghĩ tới còn có cách giải thích như vậy!

Lục Vô Cữu đại khái là đã quen rồi.

Im lặng một hồi, hắn bay xuống, lạnh lùng bỏ lại mấy chữ.

"Tùy nàng nghĩ sao thì nghĩ."

Thao Thiết đi theo xuống, nhìn nàng muốn nói lại thôi, thở dài, cuối cùng vẫn nhịn không được muốn nói gì đó, lại bị Lục Vô Cữu lạnh nhạt quát một tiếng, lập tức bị thu hồi vào trong kiếm, biến thành hoa văn trên kiếm.

Chỉ là hoa văn này, so với bình thường có chút khác biệt, mắt trợn tròn xoe, miệng há to, có chút oán hận không cam lòng vì chưa nói hết lời.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Nàng bị hoa văn đó trừng mắt, hắt xì hơi liên tục ba cái.

Nàng xoa xoa mũi, lẩm bẩm: "Hình như có ai đang mắng ta..."

Yến Vô Song đi tới vỗ vai nàng, an ủi: "Lục Vô Cữu này thật quá đáng, vậy mà lại sợ ngươi độc chiếm yêu quái! Đừng so đo với hắn, sau này cơ hội bắt yêu còn nhiều, cũng không thiếu lần này."

Nàng xoa xoa chóp mũi đỏ ửng: "Đúng vậy, lần sau ta nhất định phải nhanh chân hơn, sẽ không để hắn cướp công lao."

Chu Kiến Nam nghe mà ngây người, không phải, điện hạ là có ý này sao? Suy nghĩ của hai người bọn họ hình như có chút kỳ quái.

Ngẩn người một lúc, hắn ta thử dùng góc độ của người bình thường nhắc nhở: "Ừm, có một khả năng là, điện hạ không nhốt ngươi vào trận pháp không phải muốn tranh công, mà là không muốn ngươi một mình đối mặt với yêu quái này, sợ ngươi bị thương?"

Nàng nhìn hắn ta với ánh mắt kinh ngạc, sau đó lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà dạy dỗ Chu Kiến Nam: "Ngươi bị đánh ngốc rồi sao? Sao lại nói nhảm rồi? Ngươi quên quan hệ của ta và hắn rồi sao, hắn chỉ mong nhìn ta bị bẻ mặt, lễ vật sinh thần ta tặng hắn, hắn cũng ném đi, hắn còn luôn cãi nhau với ta, sao có thể cứu ta!"

Yến Vô Song cũng tỏ vẻ thương hại, vỗ vai Chu Kiến Nam: "Có bệnh thì đi chữa, ta thấy ngươi không chỉ bị ngoại thương nghiêm trọng, đầu óc cũng có chút tổn thương rồi."

Nói xong hai người vừa thì thầm, vừa nhìn vết thương trên người Chu Kiến Nam, thở dài rời đi.

Để lại Chu Kiến Nam mặt mũi bầm dập đứng một mình trong gió.

Bối rối đến mức dần dần bắt đầu hoài nghi nhân sinh...

Hả? Lẽ nào hắn ta mới là người kỳ quái?

Kỳ lạ, tại sao hắn ta lại cảm thấy ánh mắt của điện hạ rõ ràng không phải ý này?

Chu Kiến Nam vẫn không thể giải quyết được, định quay về trước tiên thử Liên Kiều, xem nàng có phải người bình thường hay không.

Vì vậy khi tìm được Liên Kiều, hắn ta giơ ba ngón tay về phía nàng: "Đây là mấy?"

Liên Kiều nói: "Hai."

Đồng tử Chu Kiến Nam lập tức mở to: "Ngươi nói đây là mấy?!"

Liên Kiều kỳ quái nói: "Không phải là hai sao, còn có thể là mấy? Ngươi làm sao vậy?"

Chu Kiến Nam nhìn chằm chằm ba ngón tay của mình không thể tin được: "Ngươi không phải bị ngốc rồi chứ?"

Liên Kiều chớp chớp mắt: "Kẻ ngốc là ngươi mới đúng, ngươi vừa mới bị thương nặng như vậy, không tin, ngươi đi hỏi Yến Vô Song xem, xem rốt cuộc là mấy?"

Vì vậy, Chu Kiến Nam lại nhìn về phía Yến Vô Song: "Ngươi nói xem?"

Yến Vô Song liếc nhìn Liên Kiều, sau đó quả quyết nói: "Đương nhiên là hai."

Trong nháy mắt, đến lượt Chu Kiến Nam hoài nghi nhân sinh.

Tại sao là hai, trong mắt hắn ta rõ ràng là ba!

Hắn ta đột nhiên cảm thấy đầu rất choáng váng, loạng choạng suýt nữa không đứng vững.

Mãi cho đến khi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy ý cười cố nén của Yến Vô Song và tia xảo quyệt lóe lên trong mắt Liên Kiều, lúc này mới hiểu ra: "Được lắm, ngươi ngươi ngươi, các ngươi vậy mà lại hợp lại bắt nạt ta!"

Liên Kiều không nhịn được nữa, phì cười, quay đầu sang cười ha hả với Yến Vô Song: "Hắn vậy mà lại tin!"
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 34



Yến Vô Song cũng che miệng: "Không ngờ ngươi không chỉ khốn nạn, mà còn ngốc nữa chứ!"

Chu Kiến Nam: "..."

Hắn ta chậm rãi xoa trán: "Các ngươi thật quá đáng, không chỉ lừa ta, vừa rồi còn giả vờ như không nghe thấy ta cầu cứu, ta muốn về nhà, cho dù bị mẫu thân ép gả cho bà chằn lửa kia, cũng tốt hơn là ở đây bị các ngươi bắt nạt!"

Vì vậy, Chu Kiến Nam quay đầu định vào phòng lấy hành lý, Liên Kiều vội vàng kéo hắn ta lại: "Chờ đã, vừa rồi lừa ngươi là thật, nhưng lúc trước chúng ta thật sự không nghe thấy ngươi cầu cứu, nếu không sao có thể không đi cứu ngươi? Ngươi là quân sư của chúng ta, không có ngươi, chúng ta sẽ không có cách nào bắt được đại yêu."

Chu Kiến Nam hít hít mũi, nghi ngờ nói: "Thật sao?"

Liên Kiều nghiêm mặt: "Thề có trời đất chứng giám!"

Chu Kiến Nam lúc này mới miễn cưỡng ở lại: "Được rồi, ta lại tin ngươi một lần nữa."

Tuy nhiên, hắn ta rất nhanh lại nghĩ đến: "Nếu các ngươi không phải cố ý không đến, vậy tại sao không nghe thấy, chẳng lẽ... cách âm ta rồi?"

Liên Kiều im lặng, bởi vì nàng thật sự đã ném một cái lồng cách âm qua đó.

Yến Vô Song cũng im lặng, bởi vì nàng ấy đã ném cái thứ hai.

Hai người vừa im lặng, Chu Kiến Nam lập tức lại vô cùng bi phẫn: "Được lắm, ta ở trong túi giãy giụa cầu sinh, hai vị tiểu thư lại ung dung thưởng trà, các ngươi vậy mà lại đối xử với ta như vậy!"

Điều này thật sự là hiểu lầm Liên Kiều rồi.

Tuy rằng nàng cố ý trêu chọc Chu Kiến Nam, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh, xem yêu quái đó có đến hay không.

Trong khoảng thời gian đó, nàng thật sự không nhìn thấy bất kỳ người hay vật gì bất thường, thậm chí không cảm nhận được yêu khí.

Yến Vô Song cũng phụ họa: "Đúng là không có, cũng thật kỳ lạ, chẳng lẽ yêu quái này rất giỏi ẩn thân? Nhưng, rốt cuộc đây là yêu quái gì, hình như ta chưa từng thấy trong Bách Yêu Phổ."

Chu Kiến Nam đại khái là bị lừa thảm rồi, xoay mông, quay lưng lại hừ lạnh một tiếng: "Theo cách các ngươi ngụy biện như vậy, vậy đây còn là yêu sao!"

Liên Kiều trầm tư một lúc: "Đúng là có thể không phải yêu."

Chu Kiến Nam kinh ngạc quay đầu lại: "Vậy sẽ là thứ gì, chẳng lẽ ngươi nói là tu sĩ?"

Liên Kiều liếc hắn ta một cái: "Đương nhiên không phải, ngươi đã từng nghe nói đến 'tinh' chưa?"

Chu Kiến Nam gãi đầu: "Từng nghe, yêu tinh yêu tinh mà!"

Sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu thiếp của cha ta chính là tiểu yêu tinh nổi danh!"

Liên Kiều: "..."

"Không phải loại yêu tinh mắng chửi người kia!" Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, "Mẹ ta từng nói, tuy rằng yêu và tinh thường bị nhầm lẫn, tâm tính thủ đoạn cũng không khác nhau lắm, nhưng nghe nói thời thượng cổ hai thứ này hoàn toàn khác nhau. Yêu là do hoa cỏ cây cối, chim muông thú vật biến thành, tinh là vật lâu ngày thành tinh, núi có thể thành tinh, nước cũng có thể thành tinh, ngay cả bàn ghế bên cạnh cũng có thể thành tinh, chỉ là phải xem cơ duyên, cho nên so với yêu, tinh cực kỳ hiếm thấy, dần dần cũng bị lẫn lộn với nhau."

Chu Kiến Nam hơi hiểu ra: "Ý ngươi là, thứ quấy phá ở Bất Tiếu Trấn này không phải yêu, mà là tinh hiếm thấy, tinh này có lẽ là một viên gạch một mảnh ngói, lẫn vào xung quanh hoàn toàn không phân biệt được, cho nên các ngươi mới khó phát hiện?"

Liên Kiều rất phong độ vỗ vai hắn ta: "Không tệ."

Chu Kiến Nam hất cằm lên: "Vốn dĩ đã rất giỏi mà, ta chính là người đứng thứ hai môn lịch sử thượng cổ, năm đó điểm số chỉ kém điện hạ vỏn vẹn năm điểm."

Liên Kiều: "... Một ngày không nhắc đến Lục Vô Cữu là ngươi sẽ c.h.ế.t sao?"

Chu Kiến Nam cười hề hề: "Tức giận rồi? Ta nhớ môn này của ngươi hình như thi được á khoa."

Thực ra cũng tương đương với á khoa rồi, dù sao tất cả các môn học á khoa chắc chắn là Yến Vô Song...

Liên Kiều không ngờ hắn ta vậy mà lại nhớ rõ như vậy.

Nàng hừ một tiếng trong mũi: "Chỉ là một lần sơ suất thôi."

Chu Kiến Nam rõ ràng không tin.

Liên Kiều cũng lười giải thích, đó là bởi vì người truyền dạy lịch sử thượng cổ là người của Cối Kê Khương Thị, lúc giảng bài đặc biệt thiên vị Khương Lê, đối với nàng lại đặc biệt khắt khe, Liên Kiều tức giận nên đã chọn trốn học, môn này điểm đương nhiên rất thấp, nguyên nhân là do nàng nghỉ học quá nhiều.

Trên thực tế, nếu chỉ nhìn vào điểm số, nàng không hề kém Lục Vô Cữu.

Tuy nhiên biết thì biết, thực tế lại là chuyện khác, cả sân toàn bàn ghế, gạch ngói, ai biết được rốt cuộc cái nào có thể là tinh quái!

Chu Kiến Nam lại hiến kế: "Không phải nói la bàn này của ngươi là bảo vật trấn tộc của Liên Thị sao, dù chỉ một chút yêu khí cũng có thể tìm được? Tinh quái hẳn là cũng vậy chứ?"

Liên Kiều vẻ mặt bất lực: "Ngươi nghĩ ta chưa từng nghĩ sao? Tinh quái này sở dĩ thành tinh phần lớn là do cơ duyên xảo hợp mà có được mảnh vỡ Khung Đồng Ấn, đây chính là thần khí thượng cổ, không chỉ có thể tăng cường thực lực, mà còn có thể che giấu khí tức. Pháp khí gì cũng không tìm được, ngươi không thấy lúc đó la bàn của ta quay đến mức sắp bốc khói rồi sao, cuối cùng chẳng phải vẫn chỉ loạn xạ!"

Chu Kiến Nam nhíu mày: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Liên Kiều tạm thời cũng chưa tìm được cách nào tốt hơn, chỉ có thể chờ lúc tinh quái này quấy phá thì bắt nó một lần là xong.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 35



Hơn nữa, cũng chưa chắc là tinh, cũng có thể là một con yêu nào đó rất giỏi che giấu tung tích?

Tuy nhiên, nàng vẫn có một điểm luôn nghĩ mãi không thông.

"Rõ ràng người cười là ta, tại sao thứ này lại tìm đến ngươi?"

Yến Vô Song cười khẩy một tiếng: "Đương nhiên là bởi vì tên nào đó yếu đuối, thứ này tuy xấu xa, nhưng không ngốc."

Nói cũng có lý, nhưng vẫn có chút không đúng.

Lúc này, Chu Kiến Nam gãi đầu: "Cái đó... Hình như ta cũng đã cười."

Liên Kiều: ?

Yến Vô Song cũng trợn to mắt: "Lúc nào? Gan to bằng trời, chuyện lớn như vậy mà tên khốn nhà ngươi dám giấu không báo?"

Chu Kiến Nam vội vàng giải thích: "Không không không, ta cũng vừa mới nhớ ra, chính là lúc vừa đến Bất Tiếu Trấn, lúc đó chúng ta đang ngự kiếm trên không, hình như ta đã cười vài tiếng, lúc đó ta nào biết không được..."

Hóa ra là vậy.

Liên Kiều lập tức không còn chút gánh nặng tâm lý nào, ném luôn lọ kim sang dược lấy ra vào mặt Chu Kiến Nam.

"Hừ, vậy ngươi tự bôi đi!"

Yến Vô Song cũng ghét bỏ ném miếng bông băng tìm được vào lòng hắn ta.

"Đi đi đi, chưa c.h.ế.t thì tự mình làm đi, đừng làm phiền lão nương!"

Chu Kiến Nam: "..."

Này này này, hắn ta vẫn là bệnh nhân mà, biết vậy hắn ta đã không nói rồi.

Dù sao, hai nữ ma đầu này tuy đáng ghét, nhưng họ thật sự làm được việc!



Sau khi ra khỏi phòng Chu Kiến Nam, Liên Kiều định đến trấn trên xem xét tình hình sắp xếp vật tư mà Lục Vô Cữu đã điều từ huyện nha đến.

Vừa ra khỏi cửa, bên ngoài lại đặc biệt tiêu điều.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng trên đường lớn lại vắng tanh, vị trí phố xá ban đầu không thấy một bóng hàng rong, nhà nhà đều đóng cửa im ỉm.

Thỉnh thoảng có đứa trẻ con nghịch ngợm chạy ra ngoài, lập tức bị người lớn đuổi theo ra ngoài bế lên, hoảng hốt lôi về.

Tuy nhiên lúc mở cửa Liên Kiều liếc nhìn vào trong, trong nhà chất đống không ít gạo mì, còn có củ cải trắng các loại, tổng cộng mấy túi, xem ra đồ hẳn là đã được phân phát đầy đủ.

Nhưng, Lục Vô Cữu đi đâu rồi?

Liên Kiều thấy lạ, đi hết con đường dài, chỉ có một tiệm bán hương phấn ở chỗ rẽ có cờ xí rợp trời, hương thơm ngào ngạt.

Nàng tò mò đi tới, lại thấy Lục Vô Cữu đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có một bà chủ phong tư yểu điệu.

Bà chủ mặc một bộ váy dài màu tím đậm khoét ngực, đang cúi đầu kiểm kê gạo mì tạp vật trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nói nhỏ với Lục Vô Cữu.

Khi nàng ta hơi cúi người, gió nhẹ thổi qua mang theo một mùi hương thoang thoảng, say lòng người, nhưng không nồng nặc, giống như hoa trà nở rộ.

Liên Kiều: Hừ, tìm khắp nơi không thấy, hóa ra là rơi vào bẫy mỹ nhân rồi. Khó trách, ở Vô Tướng Tông có nhiều cô nương thầm thương trộm nhớ hắn cũng không để vào mắt, hóa ra là thích loại yêu diễm quyến rũ này!

Nàng bĩu môi, lại ho khan hai tiếng, Lục Vô Cữu mới cuối cùng quay đầu lại.

Vừa mở miệng, giọng nói lại vô cùng lạnh nhạt: "Sao nàng lại ra ngoài?"

Liên Kiều âm dương quái khí nói: "Ồ, xem ra là ta quấy rầy ngươi rồi?"

Lục Vô Cữu hơi nhíu mày: "Cả ngày nàng đang nghĩ gì vậy?"

Liên Kiều vừa định phản bác, bà chủ kia lại cười nói: "Tiểu nương tử đây là ghen rồi? Vị tiên trưởng này chẳng qua là phái người đi đưa đồ cho toàn trấn, vừa vặn đưa đến chỗ ta thôi, đừng hiểu lầm."

Liên Kiều lập tức phì phì hai tiếng: "Ta không có ghen, cô đừng nói bậy!"

Một bộ dạng cực kỳ tránh hiềm nghi, khiến Lục Vô Cữu đánh giá nàng một cái, khẽ mím môi.

Nếu là người quen nhìn thấy bộ dạng này của hắn, sẽ biết đây là biểu hiện của sự không vui.

Liên Kiều không hề hay biết, ngược lại còn kỳ quái đánh giá bà chủ: "Vậy mà cô lại cười? Trấn này không phải gọi là Bất Tiếu Trấn sao, cười là sẽ bị yêu quái m.ó.c t.i.m đó, cô không sợ sao?"

Bà chủ tiếp tục che miệng cười khẽ: "Sợ? Không phải đã có các vị tiên nhân đến rồi sao, có các vị che chở, ta đương nhiên là không sợ rồi. Hơn nữa, ta là một quả phụ, có gì đáng sợ chứ, từ khi phu quân ta mất, ta ngày đêm đều muốn đi tìm hắn."

Nàng ta càng nói càng ai oán, mỹ nhân u sầu, lại có một vẻ đẹp khác.

Liên Kiều nhìn đôi mắt hồ ly quyến rũ của nàng ta đột nhiên nhớ đến một từ - phong tình vạn chủng.

Liên Kiều cũng rất xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, môi son má phấn, từ khi nàng cập kê đã liên tục đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nhân Cửu Châu. Nhưng Chu sư huynh luôn nói nàng đẹp thì đẹp thật, nhưng lại quá ngây thơ, thiếu một chút tư vị.

Xem ra, cái gọi là tư vị này đại khái chính là người trước mắt này.

Bà chủ khéo léo, liếc nhìn vẻ nghi hoặc trong mắt Liên Kiều, sau đó khen áo khoác màu xanh lam nhạt trên người nàng, tiếp đó khen nàng trẻ trung, khen đến mức khóe miệng Liên Kiều suýt nữa không kìm nén được, nàng ta đột nhiên lại nói thêm một câu: "Tuy nhiên, tiên tử tuy dung mạo xinh đẹp, nhưng vẫn thiếu thứ gì đó tô điểm."

"Thiếu cái gì?" Liên Kiều hỏi.

Bà chủ phong tư yểu điệu uốn éo eo thon xoay người, sau đó lấy từ trên quầy ra một hộp gỗ khảm bạc mở ra, mỉm cười đưa đến tay Liên Kiều: "Hương phấn. Tiên nhân tuy đẹp, nhưng lại thiếu một chút tư vị."

Hóa ra, cuối cùng là muốn bán đồ cho nàng!

Bà chủ này thật sự rất khôn khéo, ngay cả tiên nhân cũng không buông tha.

Tuy nhiên, Liên Kiều thừa nhận nàng đã mắc câu.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 36



Nàng rất tò mò về "tư vị" mà Chu sư huynh nói, nên giả vờ từ chối vài lần rồi mới nhận lấy. Đang định trả tiền thì bà chủ xua tay, nói đây là hương bà chủ tự pha chế, không bán ra ngoài, thấy nàng hợp nhãn mới tặng.

Vậy là nàng ung dung nhận lấy. Tính nàng vốn nóng vội, chưa về đến Hà phủ đã không nhịn được mở ra ngửi thử. Ai ngờ hộp phấn hương quá đầy, vừa mở ra đã bay ra tứ tung, dính đầy mặt mũi nàng. Nàng hắt hơi mấy cái liền, rồi lấy tay áo lau mặt, lập tức toàn thân nồng nặc mùi hoa trà.

Nàng cúi xuống ngửi ngửi, mùi hương này đúng là giống mùi của bà chủ tiệm, vậy, chẳng phải nàng cũng có "tư vị" rồi sao? Nàng có chút đắc ý, xoay người ngửi thêm lần nữa. Ngẩng đầu lên, lại thấy Lục Vô Cữu đang nhìn mình.

Lục Vô Cữu nhướn mày: "Nàng sẽ không nghĩ rằng điểm khác biệt giữa hai người là có dùng phấn hương hay không đấy chứ?"

Nụ cười trên mặt nàng vụt tắt: "Này, ngươi có ý gì?"

Lục Vô Cữu hờ hững nhìn nàng từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở tua rua hình mèo con đeo bên hông nàng, khựng lại một chút. "Thao Thiết năm nay mới tám tuổi, mà đã không dùng loại tua rua này nữa rồi. Mà ta nhớ không lầm thì từ tám tuổi nàng đã bắt đầu đeo thứ này."

Liên Kiều: "..."

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Hắn đang chê nàng trẻ con sao?

Chắc chắn là vậy rồi!

Nàng vội vàng che lấy cái tua rua đáng yêu của mình: "Liên quan gì đến nó, đây gọi là chung thủy, không được sao? Hơn nữa, Thao Thiết chỉ là một đứa nhóc con chỉ biết ăn, nó hiểu gì chứ?"

Lục Vô Cữu không nói gì, nhưng nàng dường như đọc được một tia giễu cợt trong ánh mắt hắn: "Ồ?"

Nàng bực mình, tức tối tiến lại gần hắn, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu: "Ngươi nhìn lại xem, có phân biệt được tám tuổi với mười tám tuổi không?"

Lục Vô Cữu cụp mắt nhìn xuống đường cong thoang thoảng kia, hơi nhướn mày: "Có khác biệt sao?"

Nàng sốt ruột: "Sao lại không? Mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ!"

Nàng nhón chân lên, ưỡn n.g.ự.c cao hơn. Ngực thiếu nữ không quá đồ sộ, nhưng lại đặc biệt căng tròn. Giống như trái cây vừa chín mọng, khi lại gần, mang theo chút hương thơm ấm áp.

Cổ họng Lục Vô Cữu khẽ động đậy, giọng nói vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt hờ hững dời đi: "Không thấy."

Nàng hoàn toàn nổi giận, không tự tin cúi đầu nhìn xuống: "Không, không thể nào..."

Nàng không cam tâm, không đúng, nhất định là do Lục Vô Cữu quá cao. Vừa hay bên cạnh có bậc đá xanh, nàng liền đứng lên bậc đá, nhón chân cao hơn, vạt áo ngang n.g.ự.c vừa tầm mắt Lục Vô Cữu. Sau đó nàng hơi cúi mắt xuống, mỉm cười: "Bây giờ, ngươi nhìn rõ rồi chứ?"

Nhưng mà đứng như vậy, đầu nặng chân nhẹ, nhất thời không vững, chưa kịp để Lục Vô Cữu trả lời, nàng loạng choạng chân, hoảng hốt ôm lấy đầu Lục Vô Cữu ngã nhào vào lòng hắn.

Mười tám năm ngắn ngủi của nàng có hai chuyện đáng xấu hổ nhất.

Lần thứ nhất xảy ra vào năm nàng mười ba tuổi.

Lần đó, sau khi thua Lục Vô Cữu trong một trận tỷ thí, bụng nàng âm ỉ đau, sờ xuống mới phát hiện m.á.u đang chảy dọc theo chân. Lúc đó nàng tưởng mình sắp chết, vừa khóc lóc vừa chỉ Lục Vô Cữu mắng hắn ra tay quá nặng, bắt hắn đền mạng. Lục Vô Cữu nhìn vạt váy nhuộm đỏ của nàng, khựng lại, nhưng lại quay đầu nói không liên quan đến hắn.

Nàng làm sao mà tin, nắm tay hắn đòi làm ầm lên ở Giới Luật Đường. Lục Vô Cữu hất tay nàng ra, vành tai hơi đỏ, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ cởi áo khoác ngoài buộc vào eo nàng, rồi đưa nàng đến chỗ ở của một vị nữ Phong chủ gần nhất.

Sau khi ra khỏi đó, lần này, người đỏ mặt lại là nàng.

Sau đó, phải mất mấy ngày nàng mới ngượng ngùng trả lại áo khoác đã giặt sạch cho Lục Vô Cữu, đồng thời dọa hắn không được nói với ai.

Lục Vô Cữu quả thật không nói, nhưng… nhưng hắn lại mặc!

Một người ngay cả uống nước cũng chỉ uống nước vô căn, mặc quần áo không được có một nếp nhăn nào lại ngang nhiên mặc cái áo đã giặt kia trước mặt mọi người. Mặc dù không ai biết cái áo đó từng dính gì, nhưng nàng nhìn thấy lần nào cũng đỏ mặt lần đó, rất lâu sau không dám nói chuyện với hắn nữa.

Còn lần thứ hai, chính là bây giờ.

Thôi xong, Lục Vô Cữu cũng không cần nhìn nữa, không ai rõ hơn hắn sự khác biệt giữa tám tuổi và mười tám tuổi.

Nàng xấu hổ hai tay ôm ngực, sau đó đẩy đầu hắn ra, nhảy xuống khỏi người hắn. Lục Vô Cữu mím môi, ánh mắt lướt qua hai tay đang ôm n.g.ự.c nàng như muốn nói gì đó.

Nàng vội vàng trừng mắt: "Không được nói, một chữ cũng không được nói! Chỉ là tai nạn thôi."

Lục Vô Cữu phủi phủi phấn hương dính trên người, ngoan ngoãn đáp: "Được."

Nhưng nàng lại càng lúng túng hơn, bởi vì Lục Vô Cữu chỉ phủi phấn hương ở cổ áo, không phát hiện trên mặt hắn cũng dính một ít. Chuyện này không thể để người khác phát hiện được. Thế là nàng ậm ừ chỉ vào khóe môi hắn nhắc nhở: "Cái đó, còn nữa..."

Lục Vô Cữu dường như không hiểu, hơi ngẩng đầu: "Cái gì?"

Nàng bực mình: "Thì phấn hương..."

Lục Vô Cữu vẫn thản nhiên nhìn nàng: "Nói rõ."

Nàng thực sự không chịu nổi nữa, nhìn quanh, xác định bên cạnh không có ai mới lén lút tiến lại gần, nhón chân dùng tay áo lau đi phấn hương ở khóe môi hắn, sau đó bịt tai quay đầu bỏ chạy. Nàng không muốn nghe bất cứ lời gì không nên nói từ miệng Lục Vô Cữu!
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 37



Nhưng điều này lại oan uổng cho Lục Vô Cữu.

Hắn chỉ đưa tay chạm vào khóe môi còn vương lại chút mềm mại, khựng lại một chút, rồi lại có chút bực dọc.



Về Hà phủ, nàng lập tức thay quần áo. Nhưng phấn này lưu hương rất lâu, đã tắm rửa ba lần rồi mà trên người vẫn còn mùi hương không át được. Khi nàng xuất hiện ở sảnh đường, Hà tiểu thư đang ốm nghén lập tức nhíu mày, từ xa dùng khăn che miệng mũi: "Tiên tử, hình như người dùng phấn hương phải không?"

Nàng chợt nhớ ra vị Hà tiểu thư này đang mang thai, sợ hương này có thứ gì không tốt cho thai phụ, rất ngại ngùng lùi lại một bước: "À, không phải cố ý bôi đâu, ta cũng đã tắm rửa rồi, không biết sao lại không hết được, ta sẽ đổi chỗ khác."

Hà tiểu thư ừ một tiếng.

Thế là nàng ngồi ở vị trí xa nàng ta nhất, lúc này, Lục Vô Cữu vừa bước vào cửa liền khựng lại, cũng chuyển sang chỗ ngồi xa Hà tiểu thư nhất, ngồi cạnh nàng. Hà tiểu thư lập tức đứng dậy, chỉ vào chỗ bên cạnh: "Lục tiên trưởng, chỗ này dành cho ngài."

Lục Vô Cữu khẽ gật đầu: "Không cần, ta cũng có dùng hương liệu xông quần áo, sợ ảnh hưởng với tiểu thư."

Hà tiểu thư nhất thời rất ngại ngùng, càng ngại hơn là, nàng ta ngửi ngửi, bỗng phát hiện mùi hương trên người hai chúng ta giống nhau, ánh mắt lại trở nên kỳ lạ: "Ể, hai vị vừa ở cùng nhau sao..."

"Đương nhiên là không." Nàng cười gượng hai tiếng: "Chỉ là trùng hợp dùng cùng một loại hương thôi, hương này là bà chủ tiệm phấn hương tặng, chúng ta đều có, nói là bí phương gia truyền, không bán ra ngoài."

Chu Kiến Nam gãi đầu: "Đều có? Sao ta không có?"

Nàng giẫm lên chân hắn một cái, Chu Kiến Nam nhịn đau lập tức đổi lời: "À, ta nhớ ra rồi, hình như là cái để trên bàn."

Hà tiểu thư hơi nhíu mày: "Là tiệm phấn hương ở góc phố sao? Bà chủ là người góa phụ phải không?"

Nàng gật đầu: "Phải."

Vừa đúng lúc, Hà tiểu thư quen biết, nàng cũng có thể hỏi xem có cách nào để loại bỏ mùi hương này. Ai ngờ vị Hà tiểu thư này lại lộ ra vẻ mặt khinh thường.

"Tiên tử à, ta khuyên người vẫn nên ít đến tiệm đó thì hơn, nghe nói tiệm đó..." Nàng ta hạ giọng, "không sạch sẽ."

Nàng khó hiểu: "Hôm nay ta có đến đó, thấy khá sạch sẽ mà."

Hà tiểu thư che miệng cười khẽ: "Không phải sạch sẽ kiểu đó, ý ta là, người góa phụ kia không đoan chính, suốt ngày ăn mặc lẳng lơ ra ngoài bán phấn hương, ai biết được có ý đồ gì chứ! Thật là mất mặt huyện lão gia."

Nàng tự động bỏ qua nửa câu trước, hỏi: "Nàng ta có quan hệ với huyện lão gia?"

Hà tiểu thư lại tỏ vẻ khinh thường: "Nghe nói là cháu gái xa, nếu không thì một người góa phụ sao có thể mở một tiệm lớn như vậy ở Hỉ Lạc Trấn? Nhưng ai biết được chứ, tuy nói là họ hàng xa, nhưng cả tháng cũng chẳng thấy người nhà đến, ngược lại đám nam nhân trong trấn cứ lân la đến đó, ta thấy, rốt cuộc là quan hệ gì cũng chưa biết chừng..."

Nói được một nửa, nàng ta đột nhiên im bặt, có lẽ là do gió thổi từ ngoài vào, mùi hương càng nồng nặc hơn.

"Khoan đã, mùi hương trên người ngươi, sao lại có chút quen thuộc..." Hà tiểu thư đột nhiên biến sắc, đi đến bên cạnh nàng ngửi kỹ, "Tiên tử, người vừa nói, loại phấn hương này không bán ra ngoài sao?"

Nàng gật đầu: "Sao vậy?"

Hà tiểu thư nói: "Ta có thể xem phấn hương đó không?"

Nàng còn chưa kịp nói gì, vị Hà tiểu thư này đã nhanh tay lẹ mắt nhìn thấy góc hộp phấn lộ ra trong tay áo nàng, liền trực tiếp lấy ra. Nàng ta cầm hộp phấn nhìn chằm chằm vào họa tiết hoa trà phức tạp trên đó, im lặng không nói, đột nhiên lại cười âm trầm, mắng một câu "Tiện nhân".

Sau đó, nàng thấy nàng ta tức giận cầm hộp phấn đi ra ngoài, dường như muốn tìm ai đó tính sổ.

Nàng: ?

Tiện nhân là mắng ai thế?

Mà, hộp phấn hương đó hình như là của nàng chứ?

Nhưng Hà tiểu thư không phải đang nhắm vào nàng, bởi vì nha hoàn vẻ mặt áy náy kéo nàng lại giải thích: "Cô gia vừa mới đến, trên người hình như cũng có mùi hương này, ngài ấy nói là hương liệu xông quần áo, còn trách tiểu thư đa nghi, hai người vừa mới cãi nhau một trận, tiểu thư đang nghĩ có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều không, nào ngờ hai vị tiên nhân lại đến, còn nói loại phấn hương này là bí phương gia truyền của bà chủ kia, chẳng phải quá trùng hợp sao!"

Lúc này nàng mới hiểu ra, e là vị cô gia này và bà chủ tiệm tặng phấn hương có quan hệ mờ ám, cho nên trên người mới dính phấn hương không bán ra ngoài này, đúng lúc bị nàng vô tình vạch trần!

Nhưng, sao bà chủ tiệm vừa mới tư thông với vị cô gia này, lại đưa cho nàng cùng loại phấn hương, còn cố ý nhấn mạnh là bí phương gia truyền?

Nàng hơi suy nghĩ một chút, tám phần là cố ý, đúng là một màn mượn đao g.i.ế.c người!

Nếu Hà tiểu thư xảy ra chuyện gì, nàng khó mà chối cãi được.

Nàng vội vàng đuổi theo, vừa kịp thấy hai người họ chạm mặt nhau ở hành lang. Chỉ thấy Hà tiểu thư rất hung dữ, trực tiếp ném hộp phấn hương ra ngoài, trúng ngay trán Cố công tử, làm hắn ta sưng một cục, lại còn dính đầy phấn hương lên mặt.

Nàng sững sờ.

Vị Cố công tử gầy gò trắng trẻo vừa rồi còn tươi cười kia rõ ràng cũng sững sờ.

Nhưng tính tình vẫn còn tốt, lịch sự phủi đi phấn trên mặt, trước tiên hành lễ với nàng: "Vị này chắc hẳn là tiên nhân mà nhạc phụ đại nhân mời đến, thật ngại quá, đã để ngài chê cười rồi, Mai nương gần đây… tính tình không được tốt lắm."
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 38



Nàng vội vàng xua tay, tỏ ý không sao.

Sau đó vị Cố công tử này mới quay sang nói với Hà tiểu thư: "Mai nương, có chuyện gì thì từ từ nói, cần gì phải làm ầm ĩ như vậy trước mặt tiên nhân chứ?"

Hà tiểu thư nói bằng giọng kỳ quặc: "Ầm ĩ? Chàng sợ mất mặt sao? Ta vì chàng mà thành ra thế này rồi..."

Nàng ta vỗ vỗ bụng: "Ta cũng chẳng sợ, chàng sợ cái gì? Có phải chàng cũng đi tìm góa phụ kia rồi không? Chàng ngửi thử xem, ngoài người nữ nhân đó ra còn ai có mùi này? Đem mùi d*m đ*ng về rồi còn hỏi ta làm sao, Cố Thanh, chàng thật biết giả vờ đấy!"

Cố Thanh bình tĩnh nói: "Mai nương, nàng nói gì, ta không hiểu."

Hà tiểu thư nhướng mày: "Cố Thanh, ta ghét nhất là lúc chàng giả vờ như không biết gì như này đấy! Chàng dám nói chàng và góa phụ đó không có quan hệ gì sao? Nếu thật sự không có, tại sao trên người chàng lại có mùi của nàng ta?"

Cố Thanh xoa xoa mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi: "Mai nương, nàng muốn ta giải thích thế nào đây, hôm nay ta thay nhạc phụ đại nhân đi phân phát đồ, vừa đúng lúc phát đến tiệm phấn hương, dính chút mùi hương cũng là khó tránh khỏi, nàng cứ suốt ngày đa nghi, cho dù chúng ta thật sự thành thân rồi, liệu nàng có tin ta không?"

Vị Cố công tử này giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt bất đắc dĩ, thoạt nghe thì giống như Hà tiểu thư đang vô lý gây sự, nhưng nàng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng. Lục Vô Cữu cũng đi phân phát đồ, cũng gặp bà chủ tiệm đó, nhưng ban đầu trên người hắn không hề có mùi gì cả. Lý do hắn dính mùi hương nồng nặc như vậy là vì chúng ta đã ôm nhau, ừm… ôm khá chặt.

Cho nên, Cố Thanh này và bà chủ tiệm chắc chắn không chỉ đơn giản là nói vài câu.

Hà tiểu thư chắc hẳn cũng không phải lần đầu bắt gặp chuyện này, lúc này cũng không màng đến việc có người ngoài ở đây nữa, chỉ thẳng vào mũi Cố Thanh mà mắng: "Cố Thanh, chàng thật nhẫn tâm! Lúc đó ta nên biết, có một thì sẽ có hai, người lòng lang dạ sói như chàng sao có thể thay đổi được... Vì chàng không muốn cưới ta, vậy ta cũng không cần phải đeo bám chàng nữa, ta sẽ bỏ đứa bé này, hôn sự này cũng không cần cử hành nữa, chúng ta đường ai nấy đi!"

Cố Thanh lại dường như không muốn nàng nhắc lại chuyện cũ, phẩy tay áo: "Nàng đã nói như vậy rồi, ta còn gì để nói nữa! Vậy thì cứ..."

Lúc này, Hà viên ngoại đột nhiên từ thư phòng đi ra, quát lớn: "Hỗn xược, đúng là tính tình trẻ con, sao có thể nói không làm thì không làm?"

Hà tiểu thư vừa thấy cha mình đến, càng làm ầm ĩ hơn: "Chàng ấy đã đối xử với con như vậy rồi, con còn phải mặt dày mày dạn bám lấy sao?"

Hà viên ngoại nghiêm mặt nói: "Làm sao vậy, chẳng phải chỉ là một hộp phấn hương thôi sao. Lúc trước nói nếu bỏ đứa bé thì con nhảy sông, bây giờ cũng là con đòi bỏ đứa bé, thiệp mời đã gửi đi hết rồi, lời đồn đại đã lan truyền khắp nơi, bây giờ con không làm, mặt mũi lão phu để đâu đây? Bây giờ, hôn sự này con muốn làm cũng phải làm, không muốn làm thì trói lại cũng phải làm, cho dù làm rồi lại hòa ly cũng tốt hơn bây giờ!"

Hà tiểu thư khóc lóc: "Cha chỉ biết giữ thể diện của mình, còn con thì sao? Tỷ tỷ chính là bị cha ép c.h.ế.t như vậy, bây giờ cha lại muốn ép con, nếu cha nhất định bắt con thành thân, con sẽ bỏ đứa bé này, rồi nhảy sông tự vẫn!"

Hà viên ngoại bỗng thay đổi thái độ ôn hòa thường ngày, khoanh tay nói: "Con là do ta nuôi lớn, ta còn không biết con có bao nhiêu gan dạ hay sao? Ta sẽ xem hôm nay con có đi hay không?"

Câu này bề ngoài nói với Hà tiểu thư, nhưng thực chất là đang cảnh cáo Cố Thanh.

Chỉ thấy vị Cố công tử này mím chặt môi, không còn nhắc đến chuyện hủy hôn nữa.

Hà tiểu thư đương nhiên cũng không có gan nhảy xuống sông, khóc lóc rồi bỏ đi.

Nhưng đêm đó vẫn chưa yên ổn.

Giờ Dậu, Hà tiểu thư bỗng nhiên kêu đau bụng, Cố Thanh đến xem, không biết nói gì mà tức giận bỏ đi, Liên Kiều và Chu Kiến Nam đứng ngoài cửa nhìn mà chẳng hiểu gì.

Giờ Hợi, Hà tiểu thư lại làm ầm ĩ muốn nhảy sông tự tử, Hà viên ngoại đến ngăn cản, hai người lại cãi nhau kịch liệt, Hà viên ngoại tức giận ôm đầu bước ra, Liên Kiều và Yến Vô Song nhìn nhau, bọng mắt sắp rớt xuống đất.

Đến tận khuya, trong viện của Hà tiểu thư lại ồn ào, lần này không biết là vì nguyên nhân gì.

Yến Vô Song đã bị lừa hai lần liền, tức giận ném gối vào cửa sổ, tuyên bố sẽ không đi nữa.

Chu Kiến Nam nằm trên giường r*n r* một tiếng, rồi giả vờ ngủ, cũng không còn động tĩnh.

Còn Lục Vô Cữu phía đối diện, từ đầu đến cuối không hề có chút động tĩnh nào.

Liên Kiều vẫn còn do dự, không biết có nên dậy hay không.

Do sự cố của Chu Kiến Nam lần trước, lúc rời đi nàng đã đưa vòng tay hộ thân của mình cho Hà tiểu thư, dù là yêu hay tinh cũng không thể đến gần Hà tiểu thư được.

Vì vậy, Liên Kiều quyết định nằm thêm một lúc nữa, đề phòng Hà tiểu thư tiếp tục làm loạn vào ngày mai.

Ngày tháng còn dài, phải làm sao đây… Nhưng ngay lúc đó, nàng bỗng nghe thấy vài tiếng hét thất thanh…

Tiếng hét kinh hãi tột độ, rõ ràng là đã nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ mới có thể phát ra.
 
Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Trúng Tình Cổ
Chương 39



Liên Kiều lập tức bật dậy, đẩy cửa ra, Yến Vô Song và Chu Kiến Nam cũng đã bước ra, ba người nhìn nhau, đều có dự cảm chẳng lành.

Nhìn sang đối diện, cửa phòng Lục Vô Cữu hé mở, hiển nhiên là hắn vừa đi.

Thế là ba người nhanh chóng đến viện của Hà tiểu thư.

Chưa kịp bước vào cửa, mùi m.á.u tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào mặt, xen lẫn tiếng la hét hỗn loạn, dấu chân m.á.u khắp sàn nhà, đúng là cảnh tượng địa ngục trần gian.

Liên Kiều vất vả lắm mới túm được một nha hoàn đang hoảng loạn.

Nha hoàn vừa nhìn thấy Liên Kiều, vội vàng trốn ra sau lưng nàng, run rẩy nói: "Tiên nhân, cuối cùng người cũng đến! Là yêu quái đó, yêu quái đó lại đến m.ó.c t.i.m g.i.ế.c người! Trên người tiểu thư có một lỗ thủng lớn, còn…"

Nói được một nửa, nàng ta cúi xuống nôn mửa.

Liên Kiều đoán có chuyện chẳng lành, đang định đẩy cửa vào thì Lục Vô Cữu từ trong bước ra, nghiêng người chắn ngang: "Bên này không còn gì nữa, nàng đi xem bên kia có phát hiện gì khác không."

Giọng điệu ra lệnh, Liên Kiều nghĩ sao nghe lời của hắn, liền va vào vai hắn, kiên quyết bước vào.

"Ta cứ muốn xem đấy."

Cảnh tượng này suýt chút nữa khiến nàng không chịu nổi.

Chỉ thấy Hà tiểu thư nằm gục trong vũng máu, chăn đã bị m.á.u nhuộm đỏ, m.á.u vẫn đang nhỏ giọt xuống, từ n.g.ự.c trở xuống có một vết cào dài và sâu, vị trí ngay tim khoét ra một lỗ thủng, ngay cả thai nhi trong bụng cũng bị lôi ra một đoạn, mơ hồ có thể thấy là một bàn tay vừa mới hình thành…

Đáng sợ hơn nữa là, khi lật Hà tiểu thư lại, hoàn toàn không thể nhìn ra đó là khuôn mặt, chỉ thấy một mảng m.á.u thịt be bét.

Ngũ quan như bị nghiền nát rồi trộn lẫn vào nhau.

Liên Kiều hít sâu một hơi.

Nàng cũng coi như đã trải qua nhiều chuyện, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn như thế này vẫn hiếm thấy.

Trong chốc lát, nàng nhớ đến lời của Lục Vô Cữu, hơi hối hận vì sao không sang phòng bên cạnh.

Nhưng, cũng chỉ là trong chốc lát, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đưa tay dò xét hơi thở của Hà tiểu thư.

Nhưng rõ ràng là không còn cứu được nữa.

Chu Kiến Nam bước vào chậm hơn một chút, phản ứng của hắn ta còn lớn hơn Liên Kiều, hai chân mềm nhũn, phải vịn vào khung cửa mới không quỳ xuống.

Yến Vô Song bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng có chút cảm thán: "Yêu quái này, thật độc ác, ngay cả thai nhi cũng…"

Nàng ấy còn chưa nói hết, Chu Kiến Nam vừa che mắt mình vừa bịt miệng nàng ta lại: "Đừng! Đừng nói nữa."

Sự việc đã đến nước này, chỉ còn cách nhanh chóng bắt được hung thủ, để Hà tiểu thư được yên nghỉ.

Vì vậy, Liên Kiều lấy la bàn ra định dò tìm yêu khí, nhưng đi quanh khuê phòng của Hà tiểu thư một vòng, kim vẫn không hề nhúc nhích.

Nàng lại vận dụng pháp lực, phủ la bàn ra toàn bộ Hà phủ, vẫn không có động tĩnh gì.

Thật kỳ lạ, bình thường gặp yêu quái gây rối, dù không đuổi kịp dấu vết, ít nhất cũng có thể dò ra một chút yêu khí.

Lúc này, trong lúc hỗn loạn, không biết ai làm đổ đèn dầu, trong nháy mắt, ngọn lửa l.i.ế.m lên màn giường, lan rộng ra, cả gian phòng bị thiêu rụi thành biển lửa.

Tiếng la hét, tiếng xà nhà gãy đổ, còn có cả tiếng người hầu bỏ chạy tán loạn…

Cả Hà phủ hoàn toàn hỗn loạn.

Mọi người người cứu lửa, người cứu người, đợi đến khi lửa dần được khống chế, đêm cũng đã trôi qua.

Thi thể của Hà tiểu thư đã bị thiêu rụi đến mức không thể nhìn ra hình dạng, Hà viên ngoại thấy vậy liền ngất xỉu, Cố Thanh thì hai mắt sưng đỏ, hối hận vì hôm qua đã nói lời tức giận, giọng khàn đặc muốn đến bên cạnh t.h.i t.h.ể cháy đen, nhưng lửa vẫn chưa tắt hẳn, người hầu ra sức ngăn cản mới miễn cưỡng khuyên được hắn.

Tình cảm chân thành, đau buồn đến tột cùng, khiến người ta không nỡ nghe.

Bỗng nhiên, hắn như nhìn thấy gì đó, sợ hãi lảo đảo ngã ngồi xuống đất.

"Yêu quái! Con yêu quái m.ó.c t.i.m đó, hóa ra là nàng ta!"

Liên Kiều lập tức chạy đến, nhìn quanh bốn phía, nhưng la bàn không hề động đậy, căn bản không dò ra chút yêu khí nào, vì vậy nàng quay sang hỏi Cố Thanh: "Yêu quái gì? Ngươi nhìn thấy gì?"

Cố Thanh túm lấy tay áo nàng, vẻ mặt hoảng hốt: "Là yêu quái đó, nàng ta đã quay lại, nhất định là nàng ta đã g.i.ế.c Mai nương!"

Hắn nói năng lộn xộn, dường như rất sợ hãi, liên tục lùi lại, như đang tránh thứ gì đó dưới đất, Liên Kiều cúi xuống nhìn kỹ, mới phát hiện ra đó là một sợi lông trắng, hình như là lông của loài thú hoang nào đó.

"Đừng chạm vào!" Cố Thanh vội vàng dùng tay áo che mặt, có vẻ rất sợ hãi.

Nhưng Liên Kiều đã nhặt sợi lông trắng lên, nàng nhẹ nhàng ngửi: "Là lông hồ ly? Ngươi nói yêu quái g.i.ế.c Hà tiểu thư là hồ ly?"

Cố Thanh vẻ mặt sững sờ: "Chính là nó."

Liên Kiều ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"

Cố Thanh lộ vẻ mặt do dự, Yến Vô Song tính nóng nảy, mắng: "Thê - nhi ngươi đều c.h.ế.t trong tay yêu quái này rồi, ngươi còn do dự cái gì?"

Cố Thanh nghiến răng, sau đó mới nói hết sự tình: "Bởi vì, hồ ly này vốn là thê tử ta."

Mọi người đều sững sờ.

Cố Thanh dường như không muốn nhớ lại: "Thật ra, trước khi cưới Mai nương, ta đã từng cưới một người thê tử, nhưng sau đó mới biết nàng ta là hồ ly…"

Hóa ra Cố Thanh này từ nhỏ nhà đã nghèo, vẫn luôn sống ở ngôi làng dưới chân núi, vừa cày ruộng vừa đọc sách, có một ngày vào núi đốn củi thì gặp một người nữ nhân bị thương, bèn cứu nàng ta về nhà.
 
Back
Top Bottom